Bài viết: 0 

Chương 259+260
Chương 259: Quân Vân Tuyết đáng chết.
Quân Vân Tuyết không thừa nhận nổi kích thích này, nàng ta nổi điên dùng ót liều mạng đụng phải cây cột phía sau. Hai mắt nàng ta đều sắp trừng ra khỏi hốc mắt, gắt gao nhìn thẳng vào Quân Cửu.
Nàng ta không tin! Nhưng đây là hiện thực. Hơn nửa năm nay nàng ta toàn làm bia ngắm thay cho Quân Cửu, nàng ta tự cho là mình cướp đoạt thân phận của Quân Cửu thì từ đây cao quý thuận buồm xuôi gió, lại không biết nàng ta đã sớm bại lộ. Những người này trước kia xem nàng ta, khẳng định cũng giống như nhìn con khỉ.
Cả người đau đớn, Quân Vân Tuyết đánh vỡ đầu đổ máu cũng không tính là cái gì, nàng ta cũng sắp bị tra tấn điên rồi! Người không giống người, so với quỷ còn muốn thảm hơn. Ô ô! Trong cổ họng phát ra âm thanh, Quân Vân Tuyết dường như đang hô to với Quân Cửu.
Quân Cửu cười nhạo, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Như thế nào, không cách nào tiếp thu?"
"Ô ô!"
"Quân Vân Tuyết chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình vô sỉ ghê tởm sao? Không, là một nhà các ngươi đều vô sỉ, ghê tởm, ác độc! Hành Quân Dạ hàng năm đưa tới vô số tài bảo, chỉ vì để cho ta sinh hoạt ở Quân gia có bảo đảm. Nhưng các ngươi làm như thế nào?" Quân Cửu ngữ khí lạnh băng thị huyết.
Nàng nói tiếp: "Ngược đánh, lăng nhục, hạ sát thủ tàn nhẫn. Chiếm đoạt tài phú bảo vật không ngừng, còn muốn cướp đoạt thân phận mạo danh trở thành thiếu chủ Hành Quân Dạ. Ngươi chỉ nghĩ một bước lên trời, lại không nghĩ trả giá đại giới. Đau sao? Ngươi gọi là gieo gió gặt bão, tự nhận hậu quả thảm hại."
Ác nhân, vĩnh viễn đều là ác. Từ trong khung từ linh hồn, tràn đầy ác độc tàn nhẫn, chết cũng không hối cải.
Ngược lại oán hận tới cực điểm trừng mắt với nàng, Quân Vân Tuyết đâm vào cây cột càng thêm tàn nhẫn. Cho dù vỡ đầu chảy máu cũng không ngừng. Nàng ta muốn dùng loại phương pháp này làm tử sĩ Thiên Tù bên ngoài phát hiện, sau đó tiến vào bắt lấy Quân Cửu!
Liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư âm hiểm của nàng ta, Quân Cửu lắc đầu trào phúng: "Đừng làm giãy giụa vô vị nữa. Nơi này đã bị cái chắn của Vô Việt vây quanh, bên ngoài không nghe được một chút động tĩnh."
Quân Vân Tuyết đột nhiên dừng lại động tác đâm đầu, nàng ta gắt gao trừng lớn đôi mắt, liều mạng oán hận nhìn chằm chằm Quân Cửu. Trong miệng kêu lên ô ô, lộ ra tuyệt vọng cùng điên cuồng. Quân Cửu cũng không thèm nhìn tới nàng ta, xoay người nhìn về phía Khanh Vũ bọn họ. Quân Cửu nói: "Ta cứu mọi người trước."
"Không cần! Tiểu sư muội muội mặc kệ chúng ta, muộiđi mau! Hồng Anh là Đại Linh Sư, xương tỳ bà của chúng ta bị thương không cách nào vận dụng tu vi. Muội mang theo chúng ta căn bản đi không xa! Tiểu sư muội, Hồng Anh muốn bắt chính là muội, muội đi mau!" Khanh Vũ vội vàng.
Hắn tận mắt nhìn thấy, Hồng Anh làm hết thảy tra tấn với Quân Vân Tuyết, tàn nhẫn khiến người giận sôi! Hắn sợ hãi Quân Cửu sẽ bị bắt lấy!
Hà Thượng bọn họ làm sao không phải nghĩ như vậy. Tất cả đều mở miệng kêu Quân Cửu đi, không cần cứu bọn họ! "Thiếu chủ người đi mau, chỉ cần thiếu chủ an toàn thì chúng ta chết cũng không tiếc! Thiếu chủ đi mau đi!"
"Tiết kiệm chút sức lực, đợi lát nữa rời đi thì dùng. Thánh thủ Quân Cửu ta tuy vô tình, nhưng làm không được chuyện vô tình vô nghĩa không có tim gan này." Quân Cửu trầm mắt nhìn bọn họ, mở miệng nói.
Nếu bọn họ lưu lại Hồng Anh trở về, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Còn sẽ chịu tra tấn nặng nề. Quân Cửu sẽ không mặc kệ bọn họ chết sống, chỉ vì cầu sống cho chính mình mà rời đi, nhưng Hồng Anh lại là Đại Linh Sư, cái phiền toái này. Nhìn chung thực lực mạnh nhất năm tông chỉ là Linh Sư cấp chín, có thể thấy được Đại Linh Sư lợi hại, có thể nói là vô địch.
Nàng phải như thế nào mới thuận lợi cứu bọn họ đi ra?
"Tiểu Cửu Nhi muố cứu bọn họ? Ta có một biện pháp." Tiếng nói của Mặc Vô Việt truyền vào trong tai Quân Cửu, trầm thấp từ tính. Lúc này mọi người mới nhìn đến Mặc Vô Việt cũng ở trong phòng, hắn không nói lời nào thế nhưng không ai có thể phát hiện hắn!
Xoay người nhìn về phía Mặc Vô Việt, Quân Cửu nhướng mày hỏi: "Biện pháp gì?"
"Biện pháp này có thể để nàng cứu bọn họ, cứu mọi người, còn có thể giết Thiên Tù. Nhưng nàng phải trả giá đại giới, Tiểu Cửu Nhi nàng còn nguyện ý sao?" Mặc Vô Việt rũ mắt nhìn Quân Cửu, khóe môi ngậm tươi cười tà nịnh nguy hiểm. Hắn kiên nhẫn chờ đợi Quân Cửu làm ra quyết định.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Quân Cửu trả lời sẽ nhanh như vậy, gần như ở ngay sau khi hắn vừa mới nói xong thì nàng liền gật đầu.
"Có biện pháp như vậy vì sao không cần? Nói đi, là biện pháp gì?" Quân Cửu nói, tay cầm U Ảnh đi lên trước chém đứt xích sắt xuyên thấu xương tỳ bà trên vai Khanh Vũ bọn họ. Rút ra từng cây xích sắt, Khanh Vũ bọn họ đau đến thân thể run rẩy theo bản năng, mồ hôi đầy đầu.
Còn muốn khuyên Quân Cửu mặc kệ bọn họ, ở khi đối diện với đôi mắt của Quân Cửu thì trầm mặc. Đôi mắt nàng lạnh băng kiên định, không cho phép phủ định, cũng tuyệt sẽ không thay đổi chủ ý của mình.
Mọi người liếc nhau, Khanh Vũ nói: "Điều tức ngay tại chỗ, mau chóng khôi phục thể lực không cần kéo chân sau của tiểu sư muội. Tiểu sư muội muội còn có đan dược ở trong Thiên Võ Cảnh không?"
"Phục Linh đan? Còn có." Quân Cửu cho một người một lọ dược tề Phục Linh, cái này có hiệu quả càng tốt hơn Phục Linh đan. Làm xong hết thảy, Quân Cửu thấy Mặc Vô Việt còn chưa trả lời nàng. Tức khắc quay đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt, hoang mang khó hiểu: "Vô Việt?"
"Tiểu Cửu Nhi nàng nhắm mắt lại."
Thân ảnh Mặc Vô Việt chợt lóe xuất hiện ở trước mặt mình. Thấy hắn cúi người tới gần, Quân Cửu dừng một chút mới nhắm mắt lại. Mặc Vô Việt đây là muốn dạy học thần thức? Giống nhau với trong mật thất Tàng Thư Các Thiên Túng Viện.
Nhưng mà dừng ở trong mắt đám người Khanh Vũ, nhìn đến trán Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt dán vào nhau, hai người đều nhắm hai mắt. Hình ảnh mỹ nam yêu nghiệt, mỹ nhân tuyệt sắc này đẹp đến kinh thiên động địa! Chỉ là.. Bọn họ tồn tại có phải có chút dư thừa hay không?
Khanh Vũ sửng sốt, tiểu sư muội cùng Mặc trưởng lão lại là loại quan hệ này?
Ba giây sau tách ra, Mặc Vô Việt nhếch môi mỏng lên cười tà: "Tiểu Cửu Nhi nhớ kỹ chưa?"
Đây là một cái trận pháp, một đại trận nghịch thiên! Nhanh chóng vô hạn lần lượt hồi ức lại tri thức Mặc Vô Việt vừa mới dùng thần thức truyền lại cho nàng, ánh mắt Quân Cửu lấp lánh tỏa sáng. Chỉ cần bố trí ra trận pháp này, đừng hóa giải nói nguy cơ của Thiên Võ Tông, đến lúc đó chính là Thiên Tù tận thế!
Thế cục chuyển biến, đều phải đơn giản nhanh chóng hơn bất luận biện pháp nào khác. Hơn nữa nàng còn học được đại trận nghịch thiên, kiếm lời.
Quân Cửu câu môi gật đầu: "Ta đi ra ngoài thử xem. Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi sao? Chúng ta lập tức đi ngay, ta trước đưa mọi người đi hội hợp cùng Cốc Tùng bọn họ, sau đó giao Thiên Tù cho ta."
"Vậy hàng giả này xử trí như thế nào?" Hà Thượng và Tả Khâu nâng đỡ nhau đứng dậy, ánh mắt chán ghét lạnh băng dừng ở trên người Quân Vân Tuyết.
Tả Khâu cả giận nói: "Giết ả!"
Nửa năm này Quân Vân Tuyết kiêu ngạo không ai bì nổi đều sắp bức hắn điên rồi. Hơn nữa Quân Vân Tuyết cùng cha mẹ nàng ta làm ra vô số chuyện ác, xâm chiếm bảo vật còn hà hiếp thiếu chủ. Nếu không phải cha mẹ Quân Vân Tuyết đã sớm bị thiếu chủ giết, Hành Quân Dạ bọn họ hận không thể lột da rút gân, lăng trì bọn họ!
Nếu không phải Hà Thượng chỉ ra, hắn thật đúng là cho rằng Quân Vân Tuyết là thiếu chủ. Người ác độc vô sỉ như thế, nên giết đáng chết!
"Nàng ta không thể chết được, chúng ta còn cần nàng ta đi làm một chuyện rất quan trọng." Quân Cửu búng tay, mấy cây ngân châm hoàn toàn đi vào trong cơ thể Quân Vân Tuyết. Quân Cửu đứng ở trước mặt Quân Vân Tuyết, trong mắt dao động mênh mông, tinh thần lực đâm vào trong đầu Quân Vân Tuyết.
Nàng mở miệng: "Ngươi muốn mạng sống. Ở sau khi ta thả ngươi ra, mở cửa này ra lao ra ngoài có thể chạy được bao xa thì chạy đi."
"Vâng." Quân Vân Tuyết dại ra gật đầu.
Quân Cửu dương tay vung U Ảnh lên, chém đứt xích sắt trên người Quân Vân Tuyết. Nàng ta bị tra tấn không ra hình người, hai chân cũng sớm đã biến hình. Nhưng sau khi đạp lên trên mặt đất lại không chịu ảnh hưởng một chút nào, tốc độ mau như gió đẩy cửa ra lao ra ngoài..
Chương 260: Làm ả sống không bằng chết.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Tả Khâu mở miệng kinh hô: "Thiếu chủ sao người lại thả ả đi?"
"Không sai, loại ác nữ này thiên đao vạn quả nàng ta cũng không quá đáng, sao còn thả nàng ta chạy thoát." Chu Điệp mở miệng đồng dạng nghi hoặc khó hiểu.
Bọn họ đều nghe hiểu, Quân Vân Tuyết là độc phụ mười phần, cha mẹ nàng ta cũng làm nhiều việc ác! Chỉ cần tưởng tượng đến Quân Cửu trước kia lại đã trải qua cuộc sống không thấy ánh mặt trời như vậy, một chúng trưởng lão tức đến ngứa răng. Bọn họ càng khó hiểu Quân Cửu vì cái gì còn thả nàng ta chạy?
Thu hết phản ứng của mọi người vào trong đáy mắt, Quân Cửu nhướng mày nhìn về phía Mặc Vô Việt. Người sau lẳng lặng nhìn nàng, môi mỏng mê người câu lấy tươi cười tà khí. Vẫn là Mặc Vô Việt hiểu nàng!
"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ không vui, nó cũng hiểu mà!
"Ta hiểu được! Tiểu sư muội là muốn cho Quân Vân Tuyết chạy đi hấp dẫn lực chú ý của Thiên Tù, sau đó chúng ta nhân cơ hội này rời đi đúng hay không?" Khanh Vũ thực mau phản ứng lại, mở miệng nói.
Quân Cửu gật đầu: "Nói đúng. Hiện tại bên ngoài hơn phân nửa tử sĩ Thiên Tù đều bị Quân Vân Tuyết dẫn dắt rời đi, chúng ta đi thôi."
Quân Cửu dẫn đầu ra cửa, Bạch Nguyệt ra khỏi vỏ rũ ở bên người nghênh diện tử sĩ Thiên Tù xông lên, Quân Cửu đâm ra một kiếm sắc bén, kiến huyết phong hầu một kích mất mạng! Mặt sau tử sĩ Thiên Tù xung phong liều chết chạy tới, đều bị Quân Cửu đánh chết xinh đẹp lại nhanh chóng giải quyết.
Mọi người thấy vậy lại khiếp sợ một trận, khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả. Quân Cửu đột phá Linh Sư cấp bốn, chuyện khi nào?
Khoảng cách lần trước nàng đột phá Linh Sư cấp ba, tới lúc này thời gian chỉ mới ngắn ngủn nửa năm! Thiên phú biến thái kinh người, thiên tài khác đột phá ít nhất cũng phải dùng thời gian hai ba năm, Quân Cửu nửa năm thu phục nghịch thiên thì thật quá đáng! Nhưng nghĩ lại, nàng là Quân Cửu. Tức khắc hết thảy đều nói được thông.
Thiên phú tím cấp bảy, tông hoa Thiên Võ Tông bọn họ đương nhiên không giống bình thường!
Quân Cửu hộ tống Khanh Vũ bọn họ tới ngã rẽ dưới chân núi, dừng lại bước chân xoay người nói: "Cốc Tùng bọn họ ở trong viện Tọa Vong Phong, đây là vị trí. Mọi người trực tiếp qua đi là được, đây là dược chữa thương."
Quân Cửu trên mặt đất vẽ cái bản đồ đơn sơ, thấy bọn họ đều ghi nhớ sau đó lại lau sạch. Theo sau đưa mấy bình đan dược thuốc trị thương cho Khanh Vũ, Quân Cửu nói: "Sư huynh, ta sẽ tận lực cứu ra một chúng đệ tử Thiên Võ Tông. Thiên Tù hành động, bọn họ chắc chắn trả giá đại giới!"
"Tiểu sư muội!"
Khanh Vũ khập khiễng đi tới, đôi tay đè bả vai Quân Cửu lại nghiêm túc nhìn nàng nói: "Sư huynh chỉ cầu muội bình an, còn có sư huynh cũng không trách muội, các trưởng lão cũng sẽ không."
Thiên Tù tới là vì thiếu chủ Hành Quân Dạ, chuẩn xác mà nói bọn chúng là nhìn chằm chằm Quân Vân Tuyết hành động. Còn như Quân Cửu đang ở vào vị trí nào trong đó, bọn họ sẽ không miệt mài theo đuổi cũng sẽ không trách tội. Quân Cửu là tông hoa Thiên Võ Tông hắn, là người nhà bọn họ.
Nếu không phải biết mình khuyên không được Quân Cửu, hơn nữa mình bị thương quá nặng. Khanh Vũ khẳng định sẽ một phen khiêng Quân Cửu lên liền đi, báo thù hẳn là hắn người sư huynh này tới làm.
Đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, lông tơ một tầng tầng dựng đứng lên. Đôi tay ấn ở bả vai Quân Cửu càng như là lửa nóng thiêu đốt, Khanh Vũ theo bản năng thu tay lại lui ra phía sau. Ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt u trầm máu lạnh của Mặc Vô Việt đang nhìn chằm chằm hắn.
Khanh Vũ ho khan một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Sư muội, chúng ta sẽ mau chóng chữa thương sau đó tới giúp muội! Còn có Mặc trưởng lão, làm phiền ngươi bảo hộ tiểu sư muội."
"Tiểu Cửu Nhi chúng ta nên đi luyện võ trường Càn Khôn."
"Được."
Quân Cửu nhìn thật sâu vào Khanh Vũ bọn họ, xoay người rời đi cùng Mặc Vô Việt. Nàng gấp không chờ nổi muốn thử xem đại trận nghịch thiên Mặc Vô Việt chỉ dạy! Tuyệt địa phản sát, khiến người ta cảm thấy kích thích huyết mạch sôi trào.
* * *
Hồng Anh còn không biết Quân Vân Tuyết cùng Khanh Vũ bọn họ chạy thoát. Giờ phút này nàng ta đứng ở trên luyện võ trường Càn Khôn, lạnh mặt nhìn Bàng Thanh Nhạc tam trưởng lão Thiên Tù bị người nâng tới. Cả người hắn không thể động, chỉ có thể động động tròng mắt cùng há miệng gian nan nói chuyện.
Bàng Thanh Nhạc: "Hồng, Hồng Anh tiểu thư.."
"Phế vật vô dụng! Mệt cho ngươi vẫn là tam trưởng lão Thiên Tù ta, lại giết một đám đệ tử năm tông cũng có thể làm chính mình thành như vậy. Thật làm mất mặt Thiên Tù ta!" Hồng Anh lạnh lùng trào phúng, đáy mắt nhìn Bàng Thanh Nhạc khinh miệt bất mãn.
Một đám đệ tử năm tông mà thôi, chẳng qua là con kiến mặc người chém giết! Nàng ta động động ngón tay là có thể nghiền chết bọn họ, Bàng Thanh Nhạc như thế nào cũng là một Linh Sư cấp chín, cuối cùng lại còn phải bị người nâng trở về. Thật mất mặt! Vô dụng! Sắc mặt Bàng Thanh Nhạc biến hóa mấy lần, cảm thấy phẫn nộ nhưng lại cảm thấy thẹn không còn mặt mũi phản bác Hồng Anh.
Hồng Anh: "Nói đi, là ai có bản lĩnh đả thương ngươi thành như vậy?" Má phải đều hủy dung.
"Quân Cửu Thiên Võ Tông." Bàng Thanh Nhạc gian nan nói ra, nhưng cũng đủ nghe được rành mạch.
Quân Cửu Thiên Võ Tông? Đáy mắt Hồng Anh hiện lên kinh ngạc, tên này lúc trước nàng ta từng nghe qua ở trong miệng Quân Vân Tuyết cùng Hành Quân Dạ. Nàng ta cho rằng chẳng qua là Quân Vân Tuyết vọng tưởng chạy thoát xin tha mới nói dối lấy cớ, nhưng không nghĩ tới chính là Quân Cửu này, thế nhưng làm Bàng Thanh Nhạc thất bại té ngã một cái lớn như vậy.
Nàng ta ập tức truy vấn Bàng Thanh Nhạc trải qua. Sau khi nghe rõ từ đầu tới đuôi, trào phúng trên mặt Hồng Anh càng nùng liệt: "Thì ra là bị đánh lén, sau đó hạ độc được. Tam trưởng lão ngươi cũng thật có bản lĩnh! Quân Cửu? Nếu như bổn tiểu thư gặp được ả, chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể làm ả sống không bằng chết!"
"Hồng Anh tiểu thư thực lực cao cường." Bàng Thanh Nhạc cứng đờ kéo kéo khóe miệng, sắc mặt xanh trắng đen đan xen.
Hồng Anh hừ lạnh một tiếng, đang muốn sai người nâng Bàng Thanh Nhạc đi xuống chữa thương. Lại đột nhiên có tử sĩ Thiên Tù xông tới, thần sắc tuyệt vọng sợ hãi quỳ xuống bẩm báo: "Hồng Anh tiểu thư, Quân Vân Tuyết chạy thoát!"
"Cái gì?"
"Nhưng chúng ta đã bắt lấy nàng ta. Còn, còn có, Hình Phạt Đường bị người xâm nhập, người bên trong đều không thấy nữa." Tử sĩ Thiên Tù ngữ khí run rẩy nói, thân thể run thành nút lọ sợ hãi không thôi.
Áp lực không khí toàn trường trong nháy mắt thấp đến đáng sợ, làm người ta không thở nổi. Hồng Anh trầm mặc vài giây sau, đột nhiên ra tay đánh ra một chưởng, bịch! Đầu nổ tung hoa, trắng đỏ phun ra bắn tung tóe trên mặt đất, bắn tung tóe ở trên làn váy nàng ta.
Hồng Anh nghiến răng nghiến lợi: "Phế vật! Tất cả đều là một đám phế vật, thùng cơm! Hừ, trốn? Người của bọn chúng còn ở trong bàn tay ta, bọn chúng có thể bỏ chạy đi chỗ nào."
Xoay người nhìn về phía mọi người trên luyện võ trường Càn Khôn, Hồng Anh hạ lệnh: "Gọi người đi thông báo cho trên dưới Thiên Võ Tông, trong một nén nhang mà bọn họ không xuất hiện, ta liền giết người. Từ giờ trở đi, giết cho ta!"
Tử sĩ Thiên Tù lập tức vọt vào trong đám người, tùy ý bắt được một người một đao chém rơi đầu. Còn có tử sĩ mang tới một nén nhang bậc lửa, hương kia vừa ngắn lại mỏng, chỉ sợ không đến mười phút là có thể đốt xong một nén nhang rồi. Mọi người trên luyện võ trường thấy vậy, sợ hãi chen thành một cục run bần bật, mắt đầy tuyệt vọng.
Vân Trọng Cẩm ở trong đó, nắm tay niết vang kẽo kẹt. Hắn lẩm bẩm há miệng, không tiếng động nói nhỏ: Quân cô nương ngàn vạn lần cô cũng đừng tới! Ngàn vạn lần không cần ở lại Thiên Võ Tông.
Hồng Anh xoay người: "Đi! Đi xem tiện nhân Quân Vân Tuyết kia, ăn gan hùm mật gấu, dám trốn? Ta muốn chặt chân ả!"
Nàng ta không nghĩ tới, khi đi ra luyện võ trường càn khôn, Quân Cửu đang từ bên kia lại đây. Nàng đứng ở trước luyện võ trường, tính toán xác định phương vị bố cục thiết kế đại trận nghịch thiên..
Quân Vân Tuyết không thừa nhận nổi kích thích này, nàng ta nổi điên dùng ót liều mạng đụng phải cây cột phía sau. Hai mắt nàng ta đều sắp trừng ra khỏi hốc mắt, gắt gao nhìn thẳng vào Quân Cửu.
Nàng ta không tin! Nhưng đây là hiện thực. Hơn nửa năm nay nàng ta toàn làm bia ngắm thay cho Quân Cửu, nàng ta tự cho là mình cướp đoạt thân phận của Quân Cửu thì từ đây cao quý thuận buồm xuôi gió, lại không biết nàng ta đã sớm bại lộ. Những người này trước kia xem nàng ta, khẳng định cũng giống như nhìn con khỉ.
Cả người đau đớn, Quân Vân Tuyết đánh vỡ đầu đổ máu cũng không tính là cái gì, nàng ta cũng sắp bị tra tấn điên rồi! Người không giống người, so với quỷ còn muốn thảm hơn. Ô ô! Trong cổ họng phát ra âm thanh, Quân Vân Tuyết dường như đang hô to với Quân Cửu.
Quân Cửu cười nhạo, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Như thế nào, không cách nào tiếp thu?"
"Ô ô!"
"Quân Vân Tuyết chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình vô sỉ ghê tởm sao? Không, là một nhà các ngươi đều vô sỉ, ghê tởm, ác độc! Hành Quân Dạ hàng năm đưa tới vô số tài bảo, chỉ vì để cho ta sinh hoạt ở Quân gia có bảo đảm. Nhưng các ngươi làm như thế nào?" Quân Cửu ngữ khí lạnh băng thị huyết.
Nàng nói tiếp: "Ngược đánh, lăng nhục, hạ sát thủ tàn nhẫn. Chiếm đoạt tài phú bảo vật không ngừng, còn muốn cướp đoạt thân phận mạo danh trở thành thiếu chủ Hành Quân Dạ. Ngươi chỉ nghĩ một bước lên trời, lại không nghĩ trả giá đại giới. Đau sao? Ngươi gọi là gieo gió gặt bão, tự nhận hậu quả thảm hại."
Ác nhân, vĩnh viễn đều là ác. Từ trong khung từ linh hồn, tràn đầy ác độc tàn nhẫn, chết cũng không hối cải.
Ngược lại oán hận tới cực điểm trừng mắt với nàng, Quân Vân Tuyết đâm vào cây cột càng thêm tàn nhẫn. Cho dù vỡ đầu chảy máu cũng không ngừng. Nàng ta muốn dùng loại phương pháp này làm tử sĩ Thiên Tù bên ngoài phát hiện, sau đó tiến vào bắt lấy Quân Cửu!
Liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư âm hiểm của nàng ta, Quân Cửu lắc đầu trào phúng: "Đừng làm giãy giụa vô vị nữa. Nơi này đã bị cái chắn của Vô Việt vây quanh, bên ngoài không nghe được một chút động tĩnh."
Quân Vân Tuyết đột nhiên dừng lại động tác đâm đầu, nàng ta gắt gao trừng lớn đôi mắt, liều mạng oán hận nhìn chằm chằm Quân Cửu. Trong miệng kêu lên ô ô, lộ ra tuyệt vọng cùng điên cuồng. Quân Cửu cũng không thèm nhìn tới nàng ta, xoay người nhìn về phía Khanh Vũ bọn họ. Quân Cửu nói: "Ta cứu mọi người trước."
"Không cần! Tiểu sư muội muội mặc kệ chúng ta, muộiđi mau! Hồng Anh là Đại Linh Sư, xương tỳ bà của chúng ta bị thương không cách nào vận dụng tu vi. Muội mang theo chúng ta căn bản đi không xa! Tiểu sư muội, Hồng Anh muốn bắt chính là muội, muội đi mau!" Khanh Vũ vội vàng.
Hắn tận mắt nhìn thấy, Hồng Anh làm hết thảy tra tấn với Quân Vân Tuyết, tàn nhẫn khiến người giận sôi! Hắn sợ hãi Quân Cửu sẽ bị bắt lấy!
Hà Thượng bọn họ làm sao không phải nghĩ như vậy. Tất cả đều mở miệng kêu Quân Cửu đi, không cần cứu bọn họ! "Thiếu chủ người đi mau, chỉ cần thiếu chủ an toàn thì chúng ta chết cũng không tiếc! Thiếu chủ đi mau đi!"
"Tiết kiệm chút sức lực, đợi lát nữa rời đi thì dùng. Thánh thủ Quân Cửu ta tuy vô tình, nhưng làm không được chuyện vô tình vô nghĩa không có tim gan này." Quân Cửu trầm mắt nhìn bọn họ, mở miệng nói.
Nếu bọn họ lưu lại Hồng Anh trở về, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Còn sẽ chịu tra tấn nặng nề. Quân Cửu sẽ không mặc kệ bọn họ chết sống, chỉ vì cầu sống cho chính mình mà rời đi, nhưng Hồng Anh lại là Đại Linh Sư, cái phiền toái này. Nhìn chung thực lực mạnh nhất năm tông chỉ là Linh Sư cấp chín, có thể thấy được Đại Linh Sư lợi hại, có thể nói là vô địch.
Nàng phải như thế nào mới thuận lợi cứu bọn họ đi ra?
"Tiểu Cửu Nhi muố cứu bọn họ? Ta có một biện pháp." Tiếng nói của Mặc Vô Việt truyền vào trong tai Quân Cửu, trầm thấp từ tính. Lúc này mọi người mới nhìn đến Mặc Vô Việt cũng ở trong phòng, hắn không nói lời nào thế nhưng không ai có thể phát hiện hắn!
Xoay người nhìn về phía Mặc Vô Việt, Quân Cửu nhướng mày hỏi: "Biện pháp gì?"
"Biện pháp này có thể để nàng cứu bọn họ, cứu mọi người, còn có thể giết Thiên Tù. Nhưng nàng phải trả giá đại giới, Tiểu Cửu Nhi nàng còn nguyện ý sao?" Mặc Vô Việt rũ mắt nhìn Quân Cửu, khóe môi ngậm tươi cười tà nịnh nguy hiểm. Hắn kiên nhẫn chờ đợi Quân Cửu làm ra quyết định.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Quân Cửu trả lời sẽ nhanh như vậy, gần như ở ngay sau khi hắn vừa mới nói xong thì nàng liền gật đầu.
"Có biện pháp như vậy vì sao không cần? Nói đi, là biện pháp gì?" Quân Cửu nói, tay cầm U Ảnh đi lên trước chém đứt xích sắt xuyên thấu xương tỳ bà trên vai Khanh Vũ bọn họ. Rút ra từng cây xích sắt, Khanh Vũ bọn họ đau đến thân thể run rẩy theo bản năng, mồ hôi đầy đầu.
Còn muốn khuyên Quân Cửu mặc kệ bọn họ, ở khi đối diện với đôi mắt của Quân Cửu thì trầm mặc. Đôi mắt nàng lạnh băng kiên định, không cho phép phủ định, cũng tuyệt sẽ không thay đổi chủ ý của mình.
Mọi người liếc nhau, Khanh Vũ nói: "Điều tức ngay tại chỗ, mau chóng khôi phục thể lực không cần kéo chân sau của tiểu sư muội. Tiểu sư muội muội còn có đan dược ở trong Thiên Võ Cảnh không?"
"Phục Linh đan? Còn có." Quân Cửu cho một người một lọ dược tề Phục Linh, cái này có hiệu quả càng tốt hơn Phục Linh đan. Làm xong hết thảy, Quân Cửu thấy Mặc Vô Việt còn chưa trả lời nàng. Tức khắc quay đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt, hoang mang khó hiểu: "Vô Việt?"
"Tiểu Cửu Nhi nàng nhắm mắt lại."
Thân ảnh Mặc Vô Việt chợt lóe xuất hiện ở trước mặt mình. Thấy hắn cúi người tới gần, Quân Cửu dừng một chút mới nhắm mắt lại. Mặc Vô Việt đây là muốn dạy học thần thức? Giống nhau với trong mật thất Tàng Thư Các Thiên Túng Viện.
Nhưng mà dừng ở trong mắt đám người Khanh Vũ, nhìn đến trán Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt dán vào nhau, hai người đều nhắm hai mắt. Hình ảnh mỹ nam yêu nghiệt, mỹ nhân tuyệt sắc này đẹp đến kinh thiên động địa! Chỉ là.. Bọn họ tồn tại có phải có chút dư thừa hay không?
Khanh Vũ sửng sốt, tiểu sư muội cùng Mặc trưởng lão lại là loại quan hệ này?
Ba giây sau tách ra, Mặc Vô Việt nhếch môi mỏng lên cười tà: "Tiểu Cửu Nhi nhớ kỹ chưa?"
Đây là một cái trận pháp, một đại trận nghịch thiên! Nhanh chóng vô hạn lần lượt hồi ức lại tri thức Mặc Vô Việt vừa mới dùng thần thức truyền lại cho nàng, ánh mắt Quân Cửu lấp lánh tỏa sáng. Chỉ cần bố trí ra trận pháp này, đừng hóa giải nói nguy cơ của Thiên Võ Tông, đến lúc đó chính là Thiên Tù tận thế!
Thế cục chuyển biến, đều phải đơn giản nhanh chóng hơn bất luận biện pháp nào khác. Hơn nữa nàng còn học được đại trận nghịch thiên, kiếm lời.
Quân Cửu câu môi gật đầu: "Ta đi ra ngoài thử xem. Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi sao? Chúng ta lập tức đi ngay, ta trước đưa mọi người đi hội hợp cùng Cốc Tùng bọn họ, sau đó giao Thiên Tù cho ta."
"Vậy hàng giả này xử trí như thế nào?" Hà Thượng và Tả Khâu nâng đỡ nhau đứng dậy, ánh mắt chán ghét lạnh băng dừng ở trên người Quân Vân Tuyết.
Tả Khâu cả giận nói: "Giết ả!"
Nửa năm này Quân Vân Tuyết kiêu ngạo không ai bì nổi đều sắp bức hắn điên rồi. Hơn nữa Quân Vân Tuyết cùng cha mẹ nàng ta làm ra vô số chuyện ác, xâm chiếm bảo vật còn hà hiếp thiếu chủ. Nếu không phải cha mẹ Quân Vân Tuyết đã sớm bị thiếu chủ giết, Hành Quân Dạ bọn họ hận không thể lột da rút gân, lăng trì bọn họ!
Nếu không phải Hà Thượng chỉ ra, hắn thật đúng là cho rằng Quân Vân Tuyết là thiếu chủ. Người ác độc vô sỉ như thế, nên giết đáng chết!
"Nàng ta không thể chết được, chúng ta còn cần nàng ta đi làm một chuyện rất quan trọng." Quân Cửu búng tay, mấy cây ngân châm hoàn toàn đi vào trong cơ thể Quân Vân Tuyết. Quân Cửu đứng ở trước mặt Quân Vân Tuyết, trong mắt dao động mênh mông, tinh thần lực đâm vào trong đầu Quân Vân Tuyết.
Nàng mở miệng: "Ngươi muốn mạng sống. Ở sau khi ta thả ngươi ra, mở cửa này ra lao ra ngoài có thể chạy được bao xa thì chạy đi."
"Vâng." Quân Vân Tuyết dại ra gật đầu.
Quân Cửu dương tay vung U Ảnh lên, chém đứt xích sắt trên người Quân Vân Tuyết. Nàng ta bị tra tấn không ra hình người, hai chân cũng sớm đã biến hình. Nhưng sau khi đạp lên trên mặt đất lại không chịu ảnh hưởng một chút nào, tốc độ mau như gió đẩy cửa ra lao ra ngoài..
Chương 260: Làm ả sống không bằng chết.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Tả Khâu mở miệng kinh hô: "Thiếu chủ sao người lại thả ả đi?"
"Không sai, loại ác nữ này thiên đao vạn quả nàng ta cũng không quá đáng, sao còn thả nàng ta chạy thoát." Chu Điệp mở miệng đồng dạng nghi hoặc khó hiểu.
Bọn họ đều nghe hiểu, Quân Vân Tuyết là độc phụ mười phần, cha mẹ nàng ta cũng làm nhiều việc ác! Chỉ cần tưởng tượng đến Quân Cửu trước kia lại đã trải qua cuộc sống không thấy ánh mặt trời như vậy, một chúng trưởng lão tức đến ngứa răng. Bọn họ càng khó hiểu Quân Cửu vì cái gì còn thả nàng ta chạy?
Thu hết phản ứng của mọi người vào trong đáy mắt, Quân Cửu nhướng mày nhìn về phía Mặc Vô Việt. Người sau lẳng lặng nhìn nàng, môi mỏng mê người câu lấy tươi cười tà khí. Vẫn là Mặc Vô Việt hiểu nàng!
"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ không vui, nó cũng hiểu mà!
"Ta hiểu được! Tiểu sư muội là muốn cho Quân Vân Tuyết chạy đi hấp dẫn lực chú ý của Thiên Tù, sau đó chúng ta nhân cơ hội này rời đi đúng hay không?" Khanh Vũ thực mau phản ứng lại, mở miệng nói.
Quân Cửu gật đầu: "Nói đúng. Hiện tại bên ngoài hơn phân nửa tử sĩ Thiên Tù đều bị Quân Vân Tuyết dẫn dắt rời đi, chúng ta đi thôi."
Quân Cửu dẫn đầu ra cửa, Bạch Nguyệt ra khỏi vỏ rũ ở bên người nghênh diện tử sĩ Thiên Tù xông lên, Quân Cửu đâm ra một kiếm sắc bén, kiến huyết phong hầu một kích mất mạng! Mặt sau tử sĩ Thiên Tù xung phong liều chết chạy tới, đều bị Quân Cửu đánh chết xinh đẹp lại nhanh chóng giải quyết.
Mọi người thấy vậy lại khiếp sợ một trận, khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả. Quân Cửu đột phá Linh Sư cấp bốn, chuyện khi nào?
Khoảng cách lần trước nàng đột phá Linh Sư cấp ba, tới lúc này thời gian chỉ mới ngắn ngủn nửa năm! Thiên phú biến thái kinh người, thiên tài khác đột phá ít nhất cũng phải dùng thời gian hai ba năm, Quân Cửu nửa năm thu phục nghịch thiên thì thật quá đáng! Nhưng nghĩ lại, nàng là Quân Cửu. Tức khắc hết thảy đều nói được thông.
Thiên phú tím cấp bảy, tông hoa Thiên Võ Tông bọn họ đương nhiên không giống bình thường!
Quân Cửu hộ tống Khanh Vũ bọn họ tới ngã rẽ dưới chân núi, dừng lại bước chân xoay người nói: "Cốc Tùng bọn họ ở trong viện Tọa Vong Phong, đây là vị trí. Mọi người trực tiếp qua đi là được, đây là dược chữa thương."
Quân Cửu trên mặt đất vẽ cái bản đồ đơn sơ, thấy bọn họ đều ghi nhớ sau đó lại lau sạch. Theo sau đưa mấy bình đan dược thuốc trị thương cho Khanh Vũ, Quân Cửu nói: "Sư huynh, ta sẽ tận lực cứu ra một chúng đệ tử Thiên Võ Tông. Thiên Tù hành động, bọn họ chắc chắn trả giá đại giới!"
"Tiểu sư muội!"
Khanh Vũ khập khiễng đi tới, đôi tay đè bả vai Quân Cửu lại nghiêm túc nhìn nàng nói: "Sư huynh chỉ cầu muội bình an, còn có sư huynh cũng không trách muội, các trưởng lão cũng sẽ không."
Thiên Tù tới là vì thiếu chủ Hành Quân Dạ, chuẩn xác mà nói bọn chúng là nhìn chằm chằm Quân Vân Tuyết hành động. Còn như Quân Cửu đang ở vào vị trí nào trong đó, bọn họ sẽ không miệt mài theo đuổi cũng sẽ không trách tội. Quân Cửu là tông hoa Thiên Võ Tông hắn, là người nhà bọn họ.
Nếu không phải biết mình khuyên không được Quân Cửu, hơn nữa mình bị thương quá nặng. Khanh Vũ khẳng định sẽ một phen khiêng Quân Cửu lên liền đi, báo thù hẳn là hắn người sư huynh này tới làm.
Đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, lông tơ một tầng tầng dựng đứng lên. Đôi tay ấn ở bả vai Quân Cửu càng như là lửa nóng thiêu đốt, Khanh Vũ theo bản năng thu tay lại lui ra phía sau. Ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt u trầm máu lạnh của Mặc Vô Việt đang nhìn chằm chằm hắn.
Khanh Vũ ho khan một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Sư muội, chúng ta sẽ mau chóng chữa thương sau đó tới giúp muội! Còn có Mặc trưởng lão, làm phiền ngươi bảo hộ tiểu sư muội."
"Tiểu Cửu Nhi chúng ta nên đi luyện võ trường Càn Khôn."
"Được."
Quân Cửu nhìn thật sâu vào Khanh Vũ bọn họ, xoay người rời đi cùng Mặc Vô Việt. Nàng gấp không chờ nổi muốn thử xem đại trận nghịch thiên Mặc Vô Việt chỉ dạy! Tuyệt địa phản sát, khiến người ta cảm thấy kích thích huyết mạch sôi trào.
* * *
Hồng Anh còn không biết Quân Vân Tuyết cùng Khanh Vũ bọn họ chạy thoát. Giờ phút này nàng ta đứng ở trên luyện võ trường Càn Khôn, lạnh mặt nhìn Bàng Thanh Nhạc tam trưởng lão Thiên Tù bị người nâng tới. Cả người hắn không thể động, chỉ có thể động động tròng mắt cùng há miệng gian nan nói chuyện.
Bàng Thanh Nhạc: "Hồng, Hồng Anh tiểu thư.."
"Phế vật vô dụng! Mệt cho ngươi vẫn là tam trưởng lão Thiên Tù ta, lại giết một đám đệ tử năm tông cũng có thể làm chính mình thành như vậy. Thật làm mất mặt Thiên Tù ta!" Hồng Anh lạnh lùng trào phúng, đáy mắt nhìn Bàng Thanh Nhạc khinh miệt bất mãn.
Một đám đệ tử năm tông mà thôi, chẳng qua là con kiến mặc người chém giết! Nàng ta động động ngón tay là có thể nghiền chết bọn họ, Bàng Thanh Nhạc như thế nào cũng là một Linh Sư cấp chín, cuối cùng lại còn phải bị người nâng trở về. Thật mất mặt! Vô dụng! Sắc mặt Bàng Thanh Nhạc biến hóa mấy lần, cảm thấy phẫn nộ nhưng lại cảm thấy thẹn không còn mặt mũi phản bác Hồng Anh.
Hồng Anh: "Nói đi, là ai có bản lĩnh đả thương ngươi thành như vậy?" Má phải đều hủy dung.
"Quân Cửu Thiên Võ Tông." Bàng Thanh Nhạc gian nan nói ra, nhưng cũng đủ nghe được rành mạch.
Quân Cửu Thiên Võ Tông? Đáy mắt Hồng Anh hiện lên kinh ngạc, tên này lúc trước nàng ta từng nghe qua ở trong miệng Quân Vân Tuyết cùng Hành Quân Dạ. Nàng ta cho rằng chẳng qua là Quân Vân Tuyết vọng tưởng chạy thoát xin tha mới nói dối lấy cớ, nhưng không nghĩ tới chính là Quân Cửu này, thế nhưng làm Bàng Thanh Nhạc thất bại té ngã một cái lớn như vậy.
Nàng ta ập tức truy vấn Bàng Thanh Nhạc trải qua. Sau khi nghe rõ từ đầu tới đuôi, trào phúng trên mặt Hồng Anh càng nùng liệt: "Thì ra là bị đánh lén, sau đó hạ độc được. Tam trưởng lão ngươi cũng thật có bản lĩnh! Quân Cửu? Nếu như bổn tiểu thư gặp được ả, chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể làm ả sống không bằng chết!"
"Hồng Anh tiểu thư thực lực cao cường." Bàng Thanh Nhạc cứng đờ kéo kéo khóe miệng, sắc mặt xanh trắng đen đan xen.
Hồng Anh hừ lạnh một tiếng, đang muốn sai người nâng Bàng Thanh Nhạc đi xuống chữa thương. Lại đột nhiên có tử sĩ Thiên Tù xông tới, thần sắc tuyệt vọng sợ hãi quỳ xuống bẩm báo: "Hồng Anh tiểu thư, Quân Vân Tuyết chạy thoát!"
"Cái gì?"
"Nhưng chúng ta đã bắt lấy nàng ta. Còn, còn có, Hình Phạt Đường bị người xâm nhập, người bên trong đều không thấy nữa." Tử sĩ Thiên Tù ngữ khí run rẩy nói, thân thể run thành nút lọ sợ hãi không thôi.
Áp lực không khí toàn trường trong nháy mắt thấp đến đáng sợ, làm người ta không thở nổi. Hồng Anh trầm mặc vài giây sau, đột nhiên ra tay đánh ra một chưởng, bịch! Đầu nổ tung hoa, trắng đỏ phun ra bắn tung tóe trên mặt đất, bắn tung tóe ở trên làn váy nàng ta.
Hồng Anh nghiến răng nghiến lợi: "Phế vật! Tất cả đều là một đám phế vật, thùng cơm! Hừ, trốn? Người của bọn chúng còn ở trong bàn tay ta, bọn chúng có thể bỏ chạy đi chỗ nào."
Xoay người nhìn về phía mọi người trên luyện võ trường Càn Khôn, Hồng Anh hạ lệnh: "Gọi người đi thông báo cho trên dưới Thiên Võ Tông, trong một nén nhang mà bọn họ không xuất hiện, ta liền giết người. Từ giờ trở đi, giết cho ta!"
Tử sĩ Thiên Tù lập tức vọt vào trong đám người, tùy ý bắt được một người một đao chém rơi đầu. Còn có tử sĩ mang tới một nén nhang bậc lửa, hương kia vừa ngắn lại mỏng, chỉ sợ không đến mười phút là có thể đốt xong một nén nhang rồi. Mọi người trên luyện võ trường thấy vậy, sợ hãi chen thành một cục run bần bật, mắt đầy tuyệt vọng.
Vân Trọng Cẩm ở trong đó, nắm tay niết vang kẽo kẹt. Hắn lẩm bẩm há miệng, không tiếng động nói nhỏ: Quân cô nương ngàn vạn lần cô cũng đừng tới! Ngàn vạn lần không cần ở lại Thiên Võ Tông.
Hồng Anh xoay người: "Đi! Đi xem tiện nhân Quân Vân Tuyết kia, ăn gan hùm mật gấu, dám trốn? Ta muốn chặt chân ả!"
Nàng ta không nghĩ tới, khi đi ra luyện võ trường càn khôn, Quân Cửu đang từ bên kia lại đây. Nàng đứng ở trước luyện võ trường, tính toán xác định phương vị bố cục thiết kế đại trận nghịch thiên..