Bài viết: 0 

Chương 199+200
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chương 199: Nàng là yêu quái sao?
"Noãn Tâm Ích Khí Hoàn? Cái này không phải đan phương của Cửu tỷ tỷ sao? Ta nhớ rõ sau vụ của Triệu Hạc, đan phương được công bố, mỗi người đều có thể lấy được miễn phí. Vì cái gì còn phải đi hội đấu giá mua vậy?" Tiếng nói nghi hoặc khó hiểu của Quân Tiểu Lôi, như dao nhỏ đâm cho Mộ Dung Nam Kim vỡ nát.
Mặt hắn sưng phù thành đầu heo nhìn không ra biểu tình, nhưng tiếng nói thê lương đủ để lộ ra hắn hỏng mất: "Cái gì? Đây là đan phương của ngươi? Đây chính là ta tốn ba vạn lượng hoàng kim mua đó!"
Quân Cửu nhướng mày, nàng cảm thấy Mộ Dung Nam Kim thật ngu ngốc đến như vậy. Hiển nhiên là sau khi đan phương truyền tới quốc gia bọn họ, bị người ta lợi dụng lấy tới bán đấu giá hố ngu xuẩn này một khoản to. Nhìn đến Mộ Dung Nam Kim xuẩn ngốc như vậy, Quân Cửu rút đi một tia sát ý nhàn nhạt trong đáy mắt.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Quân Vân Tuyết, người sau quá mức khiếp sợ đến bây giờ cũng chưa lấy lại tinh thần. Thấy nàng nhìn qua, thân thể đột nhiên run lên. Quân Cửu cười lạnh mở miệng: "Mộ Dung Nam Kim ngươi muốn sống sao?"
Buông tay ra, đan phương nhẹ nhàng bay bổng rơi trên mặt đất.
Đan phương nàng ra, tự nhiên không còn giá trị có thể đổi một mạng của Mộ Dung Nam Kim. Lúc này Mộ Dung Nam Kim còn không biết Quân Cửu không tính toán giết hắn. Hắn thu hồi tim vỡ nát, vội vàng trả lời: "Đương nhiên muốn!"
"Chỉ cần ngươi đánh Quân Vân Tuyết hai bạt tay, ta liền thả ngươi rời đi. Không lừa ngươi!"
"Quân Cửu!" Quân Vân Tuyết tức tới thét chói tai. Nàng ta nhìn ra khinh thường cùng coi rẻ trong mắt Quân Cửu. Nó khinh thường động thủ với nàng ta, thật giống như nàng ta chẳng qua là một vai hề nhảy nhót. Bé nhỏ không đáng kể, nhảy nhót như thế nào cũng không đủ tư cách hấp dẫn Quân Cửu.
Đây là nhục nhã!
Quân Vân Tuyết coi trọng sĩ diện coi trọng tự tôn, còn quan trọng hơn cả tánh mạng. Lúc trước Phượng Thiên Khải ném mặt mũi nàng ta trên tiệc mừng thọ, khiến cho nàng ta ghi hận đến nỗi vì yêu mà sinh hận. Quân Cửu đả kích ác hơn! Cái này so với thiên đao vạn quả nàng ta, còn muốn Quân Vân Tuyết thống khổ nổi điên hơn.
Nàng ta đỏ mắt, vẻ mặt dữ tợn: "Quân Cửu ta muốn giết ngươi!"
"Mộ Dung Nam Kim ngươi còn thất thần làm gì?" Quân Cửu vất tiếng nói lười biếng. Mộ Dung Nam Kim lập tức lấy lại tinh thần, nắm chặt nắm tay nhằm về phía Quân Vân Tuyết. Hai người nháy mắt chém giết hỗn chiến, đánh thành một đoàn. Tên gọi tắt là cấu xé!
Khoanh tay ôm ngực, Quân Cửu nhàn nhã nhìn. Một bên hỏi Quân Tiểu Lôi: "Vừa mới học được cái gì?"
"Cửu tỷ tỷ tốc độ thực mau! Xa xa vượt qua bọn họ, cho nên có thể khắc địch chế thắng, kiếm thuật của Cửu tỷ tỷ siêu cấp bổng, một kiếm phong hầu thật ngầu thật soái! Muội thật sùng bái Cửu tỷ tỷ! Về sau muội cũng muốn trở nên lợi hại giống như Cửu tỷ tỷ!"
Quân Cửu bất đắc dĩ nhìn về phía Quân Tiểu Lôi. Cô gái nhỏ này, hiển nhiên là mê muội của nàng. Vừa mở miệng là toàn khen nàng. (mê muội: Fan não tàn)
Bốp!
Bạt tay thứ nhất. Quân Cửu ngẩng đầu nhìn lại, Mộ Dung Nam Kim vì mạng sống, một cái tát này càng dùng sức vượt mức. Má phải cảu Quân Vân Tuyết sưng lên cao cao, khóe miệng đều bị đánh chảy ra tơ máu. Nàng ta thê lương phát cuồng nhằm về phía Mộ Dung Nam Kim, móng tay trực tiếp cào hoa mặt Mộ Dung Nam Kim.
Mặt Mộ Dung Nam Kim vốn đã đau, hiện tại đổ máu. Đau đến kêu thảm thiết: "Tiện nhân! Ngươi dám cào mặt ta. A a a, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Cấu xé xuất sắc nhất chính là một nam một nữ. Nhưng mà mới mẻ chính là, bọn họ không phải bởi vì tình yêu.
Quân Vân Tuyết cùng Mộ Dung Nam Kim đánh tới cuối cùng, hai người đều điên rồi. Quần áo kéo đến rách tung toé, không đủ che cơ thể. Trên người khắp nơi đều là vết cào vết kiếm. Thừa dịp Quân Vân Tuyết lộ ra sơ hở, Mộ Dung Nam Kim một chân đá vào trên bụng nàng ta, sau đó giơ tay, bốp!
Hai bạt tay đạt thành, Mộ Dung Nam Kim thở một ngụm, nhanh chóng kéo ra khoảng cách. Hắn đội mặt đầu heo nhìn về phía Quân Cửu: "Ta đánh xong hai bạt tay! Quân Cửu ngươi nói sẽ thả ta đi."
Quân Cửu vẫy vẫy tay với Mộ Dung Nam Kim, Mộ Dung Nam Kim lập tức xoay người liền chạy. Hiện tại không chạy, đợi lát nữa Quân Cửu đổi ý thì làm sao bây giờ?
Bị Mộ Dung Nam Kim đánh hai bạt tay thành đầu heo số hai. Quân Vân Tuyết chịu kích thích quá lớn, phát điên còn muốn truy theo hắn. Quân Cửu lắc mình đi qua, nhéo đầu tóc Quân Vân Tuyết đột nhiên lôi kéo. Bịch! Cái ót của Quân Vân Tuyết ngã chấm trên mặt đất. Nhất thời rơi rất mạnh, hồi lâu cũng bò không dậy nổi.
Trên cao nhìn xuống, Quân Cửu lạnh lùng bễ nghễ Quân Vân Tuyết. Nàng câu môi mở miệng, cười thị huyết kiêu ngạo: "Ta nghĩ, chúng ta cần phải cẩn thận nói chuyện."
"Quân Cửu ngươi tiện.. A!"
Một chân đạp lên trên mu bàn tay của Quân Vân Tuyết, ô ngôn uế ngữ trong miệng Quân Vân Tuyết tức khắc chỉ còn lại có tiếng kêu thảm thiết.
Quân Cửu giơ tay, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay. Nàng củng cố tu vi ở Linh Sư cấp ba trung giai, khoảng cách cao giai cũng chỉ có một bước xa. Nhìn đến lực lượng hội tụ trong lòng bàn tay của Quân Cửu, mỗi người đều cho rằng nàng muốn giết chết Quân Vân Tuyết.
Nhưng đúng ngay lúc này, chuyện không tưởng được đã xảy ra.
Quân Cửu ra tay lôi đình, công kích lại không phải hướng tới Quân Vân Tuyết, mà là hướng tới giữa không trung trên đỉnh đầu. Tinh thần lực cường đại gần như khủng bố của nàng bao vây lấy U Ảnh, keng! Rõ ràng U Ảnh công kích vào giữa không trung cái gì cũng không có, bọn họ lại nghe thấy được tiếng rách nát thanh thúy, thanh âm giống như là gương tan vỡ.
Quân Tiểu Lôi ngốc ngốc. Lại nhìn đến U Ảnh bay trở về đến trong tay Quân Cửu, dạo qua một vòng bị nàng nhẹ nhàng bâng quơ thong dong thả lại trong tay áo. Quân Tiểu Lôi cũng chưa phản ứng kịp, vừa mới tan vỡ đó là cái gì?
Mà ở ngoài ba tòa mặt kính thủy mạc, mọi người vẻ mặt mộng bức.
Trưởng lão Đồ Kỳ ho khan một tiếng, khóe miệng thấm ra một tia vết máu. Cốc Tùng thấy vậy kinh hãi: "Đồ kKỳ gia gia!"
"Ta không có việc gì." Trưởng lão Đồ Kỳ lắc đầu, ông nhìn mặt kính thủy mạc rách nát, bên trong đã không còn hình ảnh có quan hệ với Quân Cửu. Đáy mắt trưởng lão Đồ Kỳ hiện lên khiếp sợ cùng kinh ngạc. Ông chậm rãi mở miệng: "Thật là nha đầu lợi hại, lại phá được mặt kính thủy mạc của ta."
"Đây là Quân Cửu làm?" Cốc Tùng sợ ngây người.
Mới vừa rồi hắn cũng thấy được Quân Cửu động tác. U Ảnh tựa như bay tới hướng tới bọn họ, hắn xem mà trái tim đều sắp nhảy đến cổ họng. Thiếu chút nữa nhịn không được ra tay công kích. Nhưng Cốc Tùng nhất thời khó có thể tiếp thu. Đồ Kỳ gia gia chính là Linh Sư cấp tám, càng là pháp sư đại trận. Sao Quân Cửu có thể phá được mặt kính thủy mạc?
Sao nàng có thể làm được? Biến thái cũng không đủ để hình dung, nàng là yêu quái biến thân sao!
Phía trên đỉnh núi, mọi người trong đại điện cũng là thật lâu không thể hồi thần. Thẳng đến khi Khanh Vũ mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Lợi hại Quân Cửu của ta."
"Quân Cửu khi nào biến thành của ngươi?" Tả Tề không chút khách khí trừng lại Khanh Vũ.
Khanh Vũ nhếch miệng cười, phóng túng không kềm chế được mở miệng: "Ở thời điểm các ngươi đều không cần Quân Cửu. Nàng không phải đã thành đệ tử tương lai của Thiên Võ Tông ta sao? Ha ha ha, xem ra ta còn phải cảm tạ các ngươi không thu Quân Cửu, bằng không người lợi hại như vậy, như thế nào sẽ thành đệ tử Thiên Võ Tông ta chứ?"
Mọi người: .
Bọn họ đều hối hận xanh ruột!
Bọn họ không phải người mù. Mặc kệ Quân Cửu làm sao làm được, chỉ dựa vào nàng có thể hủy diệt kính mặt thủy mạc, đã đủ để chứng minh nàng yêu nghiệt nghịch thiên! Đã bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua thiên tài như vậy? Ngay tại trước mặt, sát tinh cũng không sao cả. Nhưng một đám không cách nào nói ra hối hận.
Chỉ có thể nghẹn khuất không cam lòng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng thời trừng sang Khanh Vũ: "Bớt đắc ý đi, Quân Cửu còn không nhất định là đệ tử của Thiên Võ Tông ngươi đâu!"
"Này, các ngươi không ai nhắc tới Quân Vân Tuyết kia một chút sao? Quân Cửu thoạt nhìn giống như muốn giết nàng ta." Thanh trưởng lão mở miệng.
Chương 200: Thẩm vấn Quân Vân Tuyết.
Ngoài mê cung ảo trận, Tiểu Ngũ cũng đang nói thầm: "Chủ nhân sẽ giết nữ nhân xấu xa kia sao?"
Nó và Mặc Vô Việt liền ở bên ngoài trận pháp mê cung ảo trận. Ngồi ở trên đại thụ cao cao, nhánh cây thô tráng làm nó có thể tùy tiện lăn lộn ở trên đó. Quay đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt, Tiểu Ngũ hỏi hắn: "Ngươi nói chủ nhân sẽ giết Quân Vân Tuyết sao?"
"Sẽ không." Mặc Vô Việt nhìn đến thân ảnh trở nên nhạt đi của Tiểu Ngũ, búng tay một đạo kim quang hoàn toàn tiến vào, thân thể Tiểu Ngũ tức khắc đầy đủ hơn rất nhiều.
Tiểu Ngũ vốn dĩ hẳn là tiến vào trong không gian lắc tay, nhưng nó không chịu, muốn đi theo Mặc Vô Việt! Bởi vì có chuyện càng quan trọng phải làm, Tiểu Ngũ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội là người đầu tiên nói cho Quân Cửu. Lần này nó nhất định phải đoạt trước Mặc Vô Việt!
Hơn nữa phát hiện Mặc Vô Việt có thể giúp nó củng cố thân thể, Tiểu Ngũ càng thêm khoe khoang làm càn. Nó nghe Mặc Vô Việt trả lời, hỏi lại: "Vì sao?"
"Bởi vì Tiểu Cửu Nhi đều thông minh hơn các ngươi."
"Meo! Chủ nhân đương nhiên là thông minh nhất!" Tiểu Ngũ khoe khoang ưỡn ngực, nó vì chủ nhân mà tự hào! Nhưng mà Tiểu Ngũ vẫn không rõ. Vì sao nói chủ nhân thông minh, thì sẽ không giết chết Quân Vân Tuyết?
Khi đang hoang mang, Lãnh Uyên hư không hiện thân.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, nói: "Chủ nhân, đã tra ra danh sách, tung tích của Hành Quân Dạ. Tất cả tin tức đều ở chỗ này." Lãnh Uyên giơ đôi tay lên đỉnh đầu, dâng lên một cái ngọc giản. Thời gian một ngày, Lãnh Uyên liền tra ra tất cả tin tức về Hành Quân Dạ. Có thể nói là thuộc hạ toàn năng.
Mặc Vô Việt cách không bắt lấy ngọc giản vào trong tay. Thần thức hoàn toàn đi vào trong đó đảo qua, hắn nhếch khóe môi tà nịnh: "Chờ Tiểu Cửu Nhi đi ra. Hết thảy câu đố nàng muốn biết, đều có thể cởi bỏ."
"Meo meo!" Cho ta xem!
Mặc Vô Việt liếc xéo Tiểu Ngũ, một đầu ngón tay ấn nó xuống: "An tĩnh đi."
Không có mặt kính thủy mạc thì thế nào, Mặc Vô Việt không cần bất luận ngoại quải cùng trợ giúp nào. Một sợi thần thức của hắn dừng ở trên chuông bạc, không chịu ảnh hưởng. Như cũ vẫn có thể nhìn thấy được giờ phút này Quân Cửu đang làm cái gì.
* * *
Giờ phút này, bên trong mê cung ảo trận.
Quân Cửu chấp kiếm Bạch Nguyệt, đánh gãy gân tay gân chân của Quân Vân Tuyết. Phế đu sức lực giãy giụa nhúc nhích của nàng ta, chỉ có thể tê liệt ngã xuống trên mặt đất tùy ý Quân Cửu xâu xé. Quân Vân Tuyết đau đến thân thể đang run rẩy, nàng ta nỗ lực trừng lớn đôi mắt. Nhưng trên mặt sưng vù thành đầu heo, lại trừng lớn như thế nào thì cũng chỉ là là khe hở nho nhỏ như hạt đậu xanh.
Nàng ta chỉ có thể nghe, nghe Quân Cửu muốn làm cái gì?
Nàng ta nghe thấy Quân Cửu nói: "Quân Tiểu Lôi, muội đi ra bên ngoài canh chừng. Có người tới thì ngăn lại, ngăn không được thì lại kêu ta."
"Dạ!" Quân Tiểu Lôi không đi hỏi Quân Cửu muốn làm cái gì. Tuổi nàng tuy còn nhỏ, nhưng thông minh quỷ tinh linh, biết nên làm cái gì không nên làm cái gì. Như là hiện tại, nàng ngoan ngoãn nghe lời là đủ rồi.
Nhìn đến Quân Tiểu Lôi đi ra ngoài canh chừng, lúc này Quân Cửu mới nhìn về phía Quân Vân Tuyết. Nàng lạnh lùng câu môi: "Hiện tại rốt cuộc không có người giám thị. Chỉ có ngươi và ta."
Quân Cửu không biết mặt kính thủy mạc cái gì, nhưng nàng có tinh thần lực cường đại, hoàn toàn có thể coi như vũ khí mà sử dụng. Nhưng Quân Cửu không muốn bại lộ thực lực đặc thù này của mình, cho nên nàng vừa mới dùng U Ảnh ngụy trang một chút. Cảm giác giám thị hoàn toàn biến mất, Quân Cửu rốt cuộc có thể buông tay làm chút chuyện.
Quân Vân Tuyết nỗ lực trừng lớn mắt trợn trừng với Quân Cửu, giọng nói của nàng ta ác độc oán hận: "Ngươi muốn làm cái gì! Quân Cửu ta nói cho ngươi, nếu ngươi giết ta. Kiếm Tông sẽ không bỏ qua ngươi! Ta chính là đồ đệ tương lai tông chủ Kiếm Tông."
"Phải không?" Quân Cửu không để bụng.
Nàng đi đến trước mặt Quân Vân Tuyết rồi ngồi xuống, giơ tay khoa tay múa chân một chút ở trên đầu Quân Vân Tuyết. Giờ khắc này, trực giác nội tâm của Quân Vân Tuyết điên cuồng kéo vang cảnh báo. Uy hiếp trí mạng, sợ hãi đến cực đỉnh. Quân Vân Tuyết hoảng sợ thét chói tai: "Ngươi muốn làm cái gì!"
"Không có gì, hỏi ngươi mấy vấn đề. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn trả lời không nói dối, ta sẽ ôn nhu một chút."
"Ngươi nằm mơ! Ta cái gì cũng sẽ không nói!" Quân Vân Tuyết thét chói tai, ngữ khí chắc chắn.
Nghe vậy, Quân Cửu cười cười. Nàng chống cằm, lạnh lùng bễ nghễ Quân Vân Tuyết: "Ngươi biết một người trước đó nói với ta như vậy, kết cục của hắn là cái dạng gì không? Bốn chữ hình dung, cực kỳ bi thảm."
Quân Vân Tuyết sợ hãi theo bản năng, thân thể run run.
Nàng ta muốn chạy trốn. Nhưng tay chân gân bị đánh gãy, trừ bỏ run rẩy thì cái gì cũng làm không được. Nàng ta nhìn đến Quân Cửu đặt đôi tay ở đầu hai sườn của nàng ta, sau đó lạnh lùng mở miệng hỏi nàng ta: "Vì sao Hành Quân Dạ kêu ngươi là thiếu chủ?"
Quân Vân Tuyết ngậm lại miệng không nói, nhưng đôi mắt nàng ta dùng sức đảo quanh, rất hoảng sợ. Chẳng lẽ Quân Cửu đã biết?
Không nói? Đã ở trong dự kiến của Quân Cửu.
Đối phó người khác nhau thì dùng thủ đoạn bất đồng. Nói chuyện tâm tình quá ôn nhu, xa không bằng trực tiếp tinh thần lực tới thẩm vấn. Càng mau! Càng chân thật! Quân Cửu cười lạnh, tinh thần lực hoàn toàn đi vào trong đầu Quân Vân Tuyết. Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm vang lên.
Quân Tiểu Lôi đứng ở bên ngoài, nghe tiếng kêu thảm thiết như thế, lập tức run rẩy, lông tơ cả người dựng thẳng lên. Thật thảm! Thảm đến giống như người lạc vào trong cảnh giới kì lạ, cũng có thể cảm giác được cái loại thống khổ đến tự tận linh hồn này.
Quân Cửu: "Nói."
"A a! Ta thế mạo danh phận của ngươi, Hành Quân Dạ cho rằng ta là nữ nhi của Quân Minh Dạ, cho nên kêu ta là thiếu chủ!" Một hơi nói ra, đau đớn tê tâm liệt phế trong đại não, tức khắc tiêu tán.
Quân Vân Tuyết vừa sợ hãi lại hoảng hốt tuyệt vọng. Quân Cửu đây là thủ đoạn gì? Đại não giống như bị xé rách. Nó là yêu quái! Nó nhất định là yêu quái. Bằng không sao có thể công kích đầu nàng ta? Đau quá đau quá!
Quân Cửu tiếp tục hỏi: "Vì sao Hành Quân Dạ sẽ tin ngươi?"
Quân Vân Tuyết lại ngậm lại miệng, làm theo cách cũ, sau một phen kêu thảm thiết. Quân Vân Tuyết thống khổ mặt vặn vẹo, nàng ta hơi thở thoi thóp mở miệng: "Nương ta cho ta lệnh bài, đây là duy nhất có thể chứng minh thân phận. Còn có bảo vật hàng năm Hành Quân Dạ đưa đến Quân phủ, đều là nương ta ẩn giấu đi. Ta đưa ra lệnh bài cùng bảo vật, cho nên Hành Quân Dạ tin ta."
Quân Cửu ánh mắt ám ám.
Thì ra là thế! Sau khi cha mẹ nguyên chủ chết đi cũng không có quên nguyên chủ. Mệnh lệnh Hành Quân Dạ hàng năm đưa tới bảo vật, bảo đảm nguyên chủ có thể có cuộc sống hạnh phúc vui sướng. Nhưng mà vô số bảo bối đưa tới, cũng không làm nguyên chủ sống thành tiểu thư, ngược lại thảm đến không ngôn từ nào diễn tả được.
Ở khi nàng ra tay với Quân gia, Thượng Quan Dĩ Dung cảm thấy sợ hãi, liền nói ra chuyện Hành Quân Dạ cho Quân Vân Tuyết, để nàng ta thế thân của nàng, để Quân Vân Tuyết khống chế Hành Quân Dạ tới giết nàng. Đáng tiếc Thượng Quan Dĩ Dung đến chết cũng không nhìn thấy được, Hành Quân Dạ trợ giúp Quân gia quật khởi. Ngược lại là Quân Vân Tuyết nương cái thân phận này chạy thoát, tới năm tông, tự cho là có hậu đài có thế lực. Nháy mắt tin tưởng gấp trăm lần, lại tới tìm đường chết khiêu khích nàng.
Quân Cửu: "Lệnh bài đâu?"
"Ta giấu rồi."
"Bọn họ cũng không hoài nghi ngươi sao?"
"Không có." Quân Vân Tuyết bị tra tấn cả người đều dại ra. Chỉ còn lại có trả lời Quân Cửu từng câu từng chữ, thân thể ở dưới sự đau đớn mà theo bản năng run rẩy không ngừng.
Nghe được Quân Vân Tuyết trả lời, Quân Cửu lại không hài lòng. Không có hoài nghi? Hà Thượng cùng Tả Tề phản ứng, rõ ràng là hoài nghi Quân Vân Tuyết. Nhưng cố tình, bọn họ như cũ chịu đựng Quân Vân Tuyết. Lại còn có giúp nàng khắp nơi chốn, đây là vì cái gì?
Chẳng lẽ là phản đồ của Hành Quân Dạ?
Quân Cửu nhìn về phía Quân Vân Tuyết, nàng ấn đầu ngón tay ở trên trán nàng ta. Tinh thần lực hoàn toàn đi vào trong đó, tiếng kêu thảm thiết rên thê lương lại vang vọng trong mê cung lần nữa..
"Noãn Tâm Ích Khí Hoàn? Cái này không phải đan phương của Cửu tỷ tỷ sao? Ta nhớ rõ sau vụ của Triệu Hạc, đan phương được công bố, mỗi người đều có thể lấy được miễn phí. Vì cái gì còn phải đi hội đấu giá mua vậy?" Tiếng nói nghi hoặc khó hiểu của Quân Tiểu Lôi, như dao nhỏ đâm cho Mộ Dung Nam Kim vỡ nát.
Mặt hắn sưng phù thành đầu heo nhìn không ra biểu tình, nhưng tiếng nói thê lương đủ để lộ ra hắn hỏng mất: "Cái gì? Đây là đan phương của ngươi? Đây chính là ta tốn ba vạn lượng hoàng kim mua đó!"
Quân Cửu nhướng mày, nàng cảm thấy Mộ Dung Nam Kim thật ngu ngốc đến như vậy. Hiển nhiên là sau khi đan phương truyền tới quốc gia bọn họ, bị người ta lợi dụng lấy tới bán đấu giá hố ngu xuẩn này một khoản to. Nhìn đến Mộ Dung Nam Kim xuẩn ngốc như vậy, Quân Cửu rút đi một tia sát ý nhàn nhạt trong đáy mắt.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Quân Vân Tuyết, người sau quá mức khiếp sợ đến bây giờ cũng chưa lấy lại tinh thần. Thấy nàng nhìn qua, thân thể đột nhiên run lên. Quân Cửu cười lạnh mở miệng: "Mộ Dung Nam Kim ngươi muốn sống sao?"
Buông tay ra, đan phương nhẹ nhàng bay bổng rơi trên mặt đất.
Đan phương nàng ra, tự nhiên không còn giá trị có thể đổi một mạng của Mộ Dung Nam Kim. Lúc này Mộ Dung Nam Kim còn không biết Quân Cửu không tính toán giết hắn. Hắn thu hồi tim vỡ nát, vội vàng trả lời: "Đương nhiên muốn!"
"Chỉ cần ngươi đánh Quân Vân Tuyết hai bạt tay, ta liền thả ngươi rời đi. Không lừa ngươi!"
"Quân Cửu!" Quân Vân Tuyết tức tới thét chói tai. Nàng ta nhìn ra khinh thường cùng coi rẻ trong mắt Quân Cửu. Nó khinh thường động thủ với nàng ta, thật giống như nàng ta chẳng qua là một vai hề nhảy nhót. Bé nhỏ không đáng kể, nhảy nhót như thế nào cũng không đủ tư cách hấp dẫn Quân Cửu.
Đây là nhục nhã!
Quân Vân Tuyết coi trọng sĩ diện coi trọng tự tôn, còn quan trọng hơn cả tánh mạng. Lúc trước Phượng Thiên Khải ném mặt mũi nàng ta trên tiệc mừng thọ, khiến cho nàng ta ghi hận đến nỗi vì yêu mà sinh hận. Quân Cửu đả kích ác hơn! Cái này so với thiên đao vạn quả nàng ta, còn muốn Quân Vân Tuyết thống khổ nổi điên hơn.
Nàng ta đỏ mắt, vẻ mặt dữ tợn: "Quân Cửu ta muốn giết ngươi!"
"Mộ Dung Nam Kim ngươi còn thất thần làm gì?" Quân Cửu vất tiếng nói lười biếng. Mộ Dung Nam Kim lập tức lấy lại tinh thần, nắm chặt nắm tay nhằm về phía Quân Vân Tuyết. Hai người nháy mắt chém giết hỗn chiến, đánh thành một đoàn. Tên gọi tắt là cấu xé!
Khoanh tay ôm ngực, Quân Cửu nhàn nhã nhìn. Một bên hỏi Quân Tiểu Lôi: "Vừa mới học được cái gì?"
"Cửu tỷ tỷ tốc độ thực mau! Xa xa vượt qua bọn họ, cho nên có thể khắc địch chế thắng, kiếm thuật của Cửu tỷ tỷ siêu cấp bổng, một kiếm phong hầu thật ngầu thật soái! Muội thật sùng bái Cửu tỷ tỷ! Về sau muội cũng muốn trở nên lợi hại giống như Cửu tỷ tỷ!"
Quân Cửu bất đắc dĩ nhìn về phía Quân Tiểu Lôi. Cô gái nhỏ này, hiển nhiên là mê muội của nàng. Vừa mở miệng là toàn khen nàng. (mê muội: Fan não tàn)
Bốp!
Bạt tay thứ nhất. Quân Cửu ngẩng đầu nhìn lại, Mộ Dung Nam Kim vì mạng sống, một cái tát này càng dùng sức vượt mức. Má phải cảu Quân Vân Tuyết sưng lên cao cao, khóe miệng đều bị đánh chảy ra tơ máu. Nàng ta thê lương phát cuồng nhằm về phía Mộ Dung Nam Kim, móng tay trực tiếp cào hoa mặt Mộ Dung Nam Kim.
Mặt Mộ Dung Nam Kim vốn đã đau, hiện tại đổ máu. Đau đến kêu thảm thiết: "Tiện nhân! Ngươi dám cào mặt ta. A a a, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Cấu xé xuất sắc nhất chính là một nam một nữ. Nhưng mà mới mẻ chính là, bọn họ không phải bởi vì tình yêu.
Quân Vân Tuyết cùng Mộ Dung Nam Kim đánh tới cuối cùng, hai người đều điên rồi. Quần áo kéo đến rách tung toé, không đủ che cơ thể. Trên người khắp nơi đều là vết cào vết kiếm. Thừa dịp Quân Vân Tuyết lộ ra sơ hở, Mộ Dung Nam Kim một chân đá vào trên bụng nàng ta, sau đó giơ tay, bốp!
Hai bạt tay đạt thành, Mộ Dung Nam Kim thở một ngụm, nhanh chóng kéo ra khoảng cách. Hắn đội mặt đầu heo nhìn về phía Quân Cửu: "Ta đánh xong hai bạt tay! Quân Cửu ngươi nói sẽ thả ta đi."
Quân Cửu vẫy vẫy tay với Mộ Dung Nam Kim, Mộ Dung Nam Kim lập tức xoay người liền chạy. Hiện tại không chạy, đợi lát nữa Quân Cửu đổi ý thì làm sao bây giờ?
Bị Mộ Dung Nam Kim đánh hai bạt tay thành đầu heo số hai. Quân Vân Tuyết chịu kích thích quá lớn, phát điên còn muốn truy theo hắn. Quân Cửu lắc mình đi qua, nhéo đầu tóc Quân Vân Tuyết đột nhiên lôi kéo. Bịch! Cái ót của Quân Vân Tuyết ngã chấm trên mặt đất. Nhất thời rơi rất mạnh, hồi lâu cũng bò không dậy nổi.
Trên cao nhìn xuống, Quân Cửu lạnh lùng bễ nghễ Quân Vân Tuyết. Nàng câu môi mở miệng, cười thị huyết kiêu ngạo: "Ta nghĩ, chúng ta cần phải cẩn thận nói chuyện."
"Quân Cửu ngươi tiện.. A!"
Một chân đạp lên trên mu bàn tay của Quân Vân Tuyết, ô ngôn uế ngữ trong miệng Quân Vân Tuyết tức khắc chỉ còn lại có tiếng kêu thảm thiết.
Quân Cửu giơ tay, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay. Nàng củng cố tu vi ở Linh Sư cấp ba trung giai, khoảng cách cao giai cũng chỉ có một bước xa. Nhìn đến lực lượng hội tụ trong lòng bàn tay của Quân Cửu, mỗi người đều cho rằng nàng muốn giết chết Quân Vân Tuyết.
Nhưng đúng ngay lúc này, chuyện không tưởng được đã xảy ra.
Quân Cửu ra tay lôi đình, công kích lại không phải hướng tới Quân Vân Tuyết, mà là hướng tới giữa không trung trên đỉnh đầu. Tinh thần lực cường đại gần như khủng bố của nàng bao vây lấy U Ảnh, keng! Rõ ràng U Ảnh công kích vào giữa không trung cái gì cũng không có, bọn họ lại nghe thấy được tiếng rách nát thanh thúy, thanh âm giống như là gương tan vỡ.
Quân Tiểu Lôi ngốc ngốc. Lại nhìn đến U Ảnh bay trở về đến trong tay Quân Cửu, dạo qua một vòng bị nàng nhẹ nhàng bâng quơ thong dong thả lại trong tay áo. Quân Tiểu Lôi cũng chưa phản ứng kịp, vừa mới tan vỡ đó là cái gì?
Mà ở ngoài ba tòa mặt kính thủy mạc, mọi người vẻ mặt mộng bức.
Trưởng lão Đồ Kỳ ho khan một tiếng, khóe miệng thấm ra một tia vết máu. Cốc Tùng thấy vậy kinh hãi: "Đồ kKỳ gia gia!"
"Ta không có việc gì." Trưởng lão Đồ Kỳ lắc đầu, ông nhìn mặt kính thủy mạc rách nát, bên trong đã không còn hình ảnh có quan hệ với Quân Cửu. Đáy mắt trưởng lão Đồ Kỳ hiện lên khiếp sợ cùng kinh ngạc. Ông chậm rãi mở miệng: "Thật là nha đầu lợi hại, lại phá được mặt kính thủy mạc của ta."
"Đây là Quân Cửu làm?" Cốc Tùng sợ ngây người.
Mới vừa rồi hắn cũng thấy được Quân Cửu động tác. U Ảnh tựa như bay tới hướng tới bọn họ, hắn xem mà trái tim đều sắp nhảy đến cổ họng. Thiếu chút nữa nhịn không được ra tay công kích. Nhưng Cốc Tùng nhất thời khó có thể tiếp thu. Đồ Kỳ gia gia chính là Linh Sư cấp tám, càng là pháp sư đại trận. Sao Quân Cửu có thể phá được mặt kính thủy mạc?
Sao nàng có thể làm được? Biến thái cũng không đủ để hình dung, nàng là yêu quái biến thân sao!
Phía trên đỉnh núi, mọi người trong đại điện cũng là thật lâu không thể hồi thần. Thẳng đến khi Khanh Vũ mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Lợi hại Quân Cửu của ta."
"Quân Cửu khi nào biến thành của ngươi?" Tả Tề không chút khách khí trừng lại Khanh Vũ.
Khanh Vũ nhếch miệng cười, phóng túng không kềm chế được mở miệng: "Ở thời điểm các ngươi đều không cần Quân Cửu. Nàng không phải đã thành đệ tử tương lai của Thiên Võ Tông ta sao? Ha ha ha, xem ra ta còn phải cảm tạ các ngươi không thu Quân Cửu, bằng không người lợi hại như vậy, như thế nào sẽ thành đệ tử Thiên Võ Tông ta chứ?"
Mọi người: .
Bọn họ đều hối hận xanh ruột!
Bọn họ không phải người mù. Mặc kệ Quân Cửu làm sao làm được, chỉ dựa vào nàng có thể hủy diệt kính mặt thủy mạc, đã đủ để chứng minh nàng yêu nghiệt nghịch thiên! Đã bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua thiên tài như vậy? Ngay tại trước mặt, sát tinh cũng không sao cả. Nhưng một đám không cách nào nói ra hối hận.
Chỉ có thể nghẹn khuất không cam lòng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng thời trừng sang Khanh Vũ: "Bớt đắc ý đi, Quân Cửu còn không nhất định là đệ tử của Thiên Võ Tông ngươi đâu!"
"Này, các ngươi không ai nhắc tới Quân Vân Tuyết kia một chút sao? Quân Cửu thoạt nhìn giống như muốn giết nàng ta." Thanh trưởng lão mở miệng.
Chương 200: Thẩm vấn Quân Vân Tuyết.
Ngoài mê cung ảo trận, Tiểu Ngũ cũng đang nói thầm: "Chủ nhân sẽ giết nữ nhân xấu xa kia sao?"
Nó và Mặc Vô Việt liền ở bên ngoài trận pháp mê cung ảo trận. Ngồi ở trên đại thụ cao cao, nhánh cây thô tráng làm nó có thể tùy tiện lăn lộn ở trên đó. Quay đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt, Tiểu Ngũ hỏi hắn: "Ngươi nói chủ nhân sẽ giết Quân Vân Tuyết sao?"
"Sẽ không." Mặc Vô Việt nhìn đến thân ảnh trở nên nhạt đi của Tiểu Ngũ, búng tay một đạo kim quang hoàn toàn tiến vào, thân thể Tiểu Ngũ tức khắc đầy đủ hơn rất nhiều.
Tiểu Ngũ vốn dĩ hẳn là tiến vào trong không gian lắc tay, nhưng nó không chịu, muốn đi theo Mặc Vô Việt! Bởi vì có chuyện càng quan trọng phải làm, Tiểu Ngũ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội là người đầu tiên nói cho Quân Cửu. Lần này nó nhất định phải đoạt trước Mặc Vô Việt!
Hơn nữa phát hiện Mặc Vô Việt có thể giúp nó củng cố thân thể, Tiểu Ngũ càng thêm khoe khoang làm càn. Nó nghe Mặc Vô Việt trả lời, hỏi lại: "Vì sao?"
"Bởi vì Tiểu Cửu Nhi đều thông minh hơn các ngươi."
"Meo! Chủ nhân đương nhiên là thông minh nhất!" Tiểu Ngũ khoe khoang ưỡn ngực, nó vì chủ nhân mà tự hào! Nhưng mà Tiểu Ngũ vẫn không rõ. Vì sao nói chủ nhân thông minh, thì sẽ không giết chết Quân Vân Tuyết?
Khi đang hoang mang, Lãnh Uyên hư không hiện thân.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, nói: "Chủ nhân, đã tra ra danh sách, tung tích của Hành Quân Dạ. Tất cả tin tức đều ở chỗ này." Lãnh Uyên giơ đôi tay lên đỉnh đầu, dâng lên một cái ngọc giản. Thời gian một ngày, Lãnh Uyên liền tra ra tất cả tin tức về Hành Quân Dạ. Có thể nói là thuộc hạ toàn năng.
Mặc Vô Việt cách không bắt lấy ngọc giản vào trong tay. Thần thức hoàn toàn đi vào trong đó đảo qua, hắn nhếch khóe môi tà nịnh: "Chờ Tiểu Cửu Nhi đi ra. Hết thảy câu đố nàng muốn biết, đều có thể cởi bỏ."
"Meo meo!" Cho ta xem!
Mặc Vô Việt liếc xéo Tiểu Ngũ, một đầu ngón tay ấn nó xuống: "An tĩnh đi."
Không có mặt kính thủy mạc thì thế nào, Mặc Vô Việt không cần bất luận ngoại quải cùng trợ giúp nào. Một sợi thần thức của hắn dừng ở trên chuông bạc, không chịu ảnh hưởng. Như cũ vẫn có thể nhìn thấy được giờ phút này Quân Cửu đang làm cái gì.
* * *
Giờ phút này, bên trong mê cung ảo trận.
Quân Cửu chấp kiếm Bạch Nguyệt, đánh gãy gân tay gân chân của Quân Vân Tuyết. Phế đu sức lực giãy giụa nhúc nhích của nàng ta, chỉ có thể tê liệt ngã xuống trên mặt đất tùy ý Quân Cửu xâu xé. Quân Vân Tuyết đau đến thân thể đang run rẩy, nàng ta nỗ lực trừng lớn đôi mắt. Nhưng trên mặt sưng vù thành đầu heo, lại trừng lớn như thế nào thì cũng chỉ là là khe hở nho nhỏ như hạt đậu xanh.
Nàng ta chỉ có thể nghe, nghe Quân Cửu muốn làm cái gì?
Nàng ta nghe thấy Quân Cửu nói: "Quân Tiểu Lôi, muội đi ra bên ngoài canh chừng. Có người tới thì ngăn lại, ngăn không được thì lại kêu ta."
"Dạ!" Quân Tiểu Lôi không đi hỏi Quân Cửu muốn làm cái gì. Tuổi nàng tuy còn nhỏ, nhưng thông minh quỷ tinh linh, biết nên làm cái gì không nên làm cái gì. Như là hiện tại, nàng ngoan ngoãn nghe lời là đủ rồi.
Nhìn đến Quân Tiểu Lôi đi ra ngoài canh chừng, lúc này Quân Cửu mới nhìn về phía Quân Vân Tuyết. Nàng lạnh lùng câu môi: "Hiện tại rốt cuộc không có người giám thị. Chỉ có ngươi và ta."
Quân Cửu không biết mặt kính thủy mạc cái gì, nhưng nàng có tinh thần lực cường đại, hoàn toàn có thể coi như vũ khí mà sử dụng. Nhưng Quân Cửu không muốn bại lộ thực lực đặc thù này của mình, cho nên nàng vừa mới dùng U Ảnh ngụy trang một chút. Cảm giác giám thị hoàn toàn biến mất, Quân Cửu rốt cuộc có thể buông tay làm chút chuyện.
Quân Vân Tuyết nỗ lực trừng lớn mắt trợn trừng với Quân Cửu, giọng nói của nàng ta ác độc oán hận: "Ngươi muốn làm cái gì! Quân Cửu ta nói cho ngươi, nếu ngươi giết ta. Kiếm Tông sẽ không bỏ qua ngươi! Ta chính là đồ đệ tương lai tông chủ Kiếm Tông."
"Phải không?" Quân Cửu không để bụng.
Nàng đi đến trước mặt Quân Vân Tuyết rồi ngồi xuống, giơ tay khoa tay múa chân một chút ở trên đầu Quân Vân Tuyết. Giờ khắc này, trực giác nội tâm của Quân Vân Tuyết điên cuồng kéo vang cảnh báo. Uy hiếp trí mạng, sợ hãi đến cực đỉnh. Quân Vân Tuyết hoảng sợ thét chói tai: "Ngươi muốn làm cái gì!"
"Không có gì, hỏi ngươi mấy vấn đề. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn trả lời không nói dối, ta sẽ ôn nhu một chút."
"Ngươi nằm mơ! Ta cái gì cũng sẽ không nói!" Quân Vân Tuyết thét chói tai, ngữ khí chắc chắn.
Nghe vậy, Quân Cửu cười cười. Nàng chống cằm, lạnh lùng bễ nghễ Quân Vân Tuyết: "Ngươi biết một người trước đó nói với ta như vậy, kết cục của hắn là cái dạng gì không? Bốn chữ hình dung, cực kỳ bi thảm."
Quân Vân Tuyết sợ hãi theo bản năng, thân thể run run.
Nàng ta muốn chạy trốn. Nhưng tay chân gân bị đánh gãy, trừ bỏ run rẩy thì cái gì cũng làm không được. Nàng ta nhìn đến Quân Cửu đặt đôi tay ở đầu hai sườn của nàng ta, sau đó lạnh lùng mở miệng hỏi nàng ta: "Vì sao Hành Quân Dạ kêu ngươi là thiếu chủ?"
Quân Vân Tuyết ngậm lại miệng không nói, nhưng đôi mắt nàng ta dùng sức đảo quanh, rất hoảng sợ. Chẳng lẽ Quân Cửu đã biết?
Không nói? Đã ở trong dự kiến của Quân Cửu.
Đối phó người khác nhau thì dùng thủ đoạn bất đồng. Nói chuyện tâm tình quá ôn nhu, xa không bằng trực tiếp tinh thần lực tới thẩm vấn. Càng mau! Càng chân thật! Quân Cửu cười lạnh, tinh thần lực hoàn toàn đi vào trong đầu Quân Vân Tuyết. Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm vang lên.
Quân Tiểu Lôi đứng ở bên ngoài, nghe tiếng kêu thảm thiết như thế, lập tức run rẩy, lông tơ cả người dựng thẳng lên. Thật thảm! Thảm đến giống như người lạc vào trong cảnh giới kì lạ, cũng có thể cảm giác được cái loại thống khổ đến tự tận linh hồn này.
Quân Cửu: "Nói."
"A a! Ta thế mạo danh phận của ngươi, Hành Quân Dạ cho rằng ta là nữ nhi của Quân Minh Dạ, cho nên kêu ta là thiếu chủ!" Một hơi nói ra, đau đớn tê tâm liệt phế trong đại não, tức khắc tiêu tán.
Quân Vân Tuyết vừa sợ hãi lại hoảng hốt tuyệt vọng. Quân Cửu đây là thủ đoạn gì? Đại não giống như bị xé rách. Nó là yêu quái! Nó nhất định là yêu quái. Bằng không sao có thể công kích đầu nàng ta? Đau quá đau quá!
Quân Cửu tiếp tục hỏi: "Vì sao Hành Quân Dạ sẽ tin ngươi?"
Quân Vân Tuyết lại ngậm lại miệng, làm theo cách cũ, sau một phen kêu thảm thiết. Quân Vân Tuyết thống khổ mặt vặn vẹo, nàng ta hơi thở thoi thóp mở miệng: "Nương ta cho ta lệnh bài, đây là duy nhất có thể chứng minh thân phận. Còn có bảo vật hàng năm Hành Quân Dạ đưa đến Quân phủ, đều là nương ta ẩn giấu đi. Ta đưa ra lệnh bài cùng bảo vật, cho nên Hành Quân Dạ tin ta."
Quân Cửu ánh mắt ám ám.
Thì ra là thế! Sau khi cha mẹ nguyên chủ chết đi cũng không có quên nguyên chủ. Mệnh lệnh Hành Quân Dạ hàng năm đưa tới bảo vật, bảo đảm nguyên chủ có thể có cuộc sống hạnh phúc vui sướng. Nhưng mà vô số bảo bối đưa tới, cũng không làm nguyên chủ sống thành tiểu thư, ngược lại thảm đến không ngôn từ nào diễn tả được.
Ở khi nàng ra tay với Quân gia, Thượng Quan Dĩ Dung cảm thấy sợ hãi, liền nói ra chuyện Hành Quân Dạ cho Quân Vân Tuyết, để nàng ta thế thân của nàng, để Quân Vân Tuyết khống chế Hành Quân Dạ tới giết nàng. Đáng tiếc Thượng Quan Dĩ Dung đến chết cũng không nhìn thấy được, Hành Quân Dạ trợ giúp Quân gia quật khởi. Ngược lại là Quân Vân Tuyết nương cái thân phận này chạy thoát, tới năm tông, tự cho là có hậu đài có thế lực. Nháy mắt tin tưởng gấp trăm lần, lại tới tìm đường chết khiêu khích nàng.
Quân Cửu: "Lệnh bài đâu?"
"Ta giấu rồi."
"Bọn họ cũng không hoài nghi ngươi sao?"
"Không có." Quân Vân Tuyết bị tra tấn cả người đều dại ra. Chỉ còn lại có trả lời Quân Cửu từng câu từng chữ, thân thể ở dưới sự đau đớn mà theo bản năng run rẩy không ngừng.
Nghe được Quân Vân Tuyết trả lời, Quân Cửu lại không hài lòng. Không có hoài nghi? Hà Thượng cùng Tả Tề phản ứng, rõ ràng là hoài nghi Quân Vân Tuyết. Nhưng cố tình, bọn họ như cũ chịu đựng Quân Vân Tuyết. Lại còn có giúp nàng khắp nơi chốn, đây là vì cái gì?
Chẳng lẽ là phản đồ của Hành Quân Dạ?
Quân Cửu nhìn về phía Quân Vân Tuyết, nàng ấn đầu ngón tay ở trên trán nàng ta. Tinh thần lực hoàn toàn đi vào trong đó, tiếng kêu thảm thiết rên thê lương lại vang vọng trong mê cung lần nữa..