Bài viết: 0 

Chương 159+160
Chương 159: Kết thúc buổi lễ đưa vào động phòng.
Đây rốt cuộc là hỉ sự đại hôn của Thái Tử, hay là muốn hoàn thành tang sự? Tân nương tử cũng là bị cướp tới, không tình nguyện, nhưng mà Phượng Thiên Khải biến thành một phế nhân, đại tiểu thư Quân gia đương nhiên không muốn gả cho hắn.
Chỉ là, trong lòng mọi người có nghi hoặc. Thứ nhất, ai phế Phượng Thiên Khải đi? Thứ hai, sao lại không thấy cha mẹ Quân Vân Tuyết? Gia chủ Quân gia đồng ý hôn sự này không?
Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung đương nhiên không có khả năng đồng ý. Nhưng bọn hắn không cách nào chạy tới ngăn cản, đầu sỏ gây tội tự nhiên là Mặc Vô Việt ngồi ở nơi này xem diễn. Hắn ánh mắt u tĩnh thâm thúy nhìn Quân Cửu, môi mỏng mê người hỏi nhếch lên ý cười tà tứ.
Nghe được Vân Kiều nói: "Quân Vân Tuyết ỷ mình cao nhã thanh lãnh. Phượng Thiên Khải hiện tại chính là một phế nhân, nàng ta đương nhiên không muốn gả."
"Vì sao nàng ta không gả? Thái Tử cầu hôn ở trên tiệc mừng thọ, không phải nàng ta vô cùng cao hứng sao? Bọn họ xứng đôi như vậy, sớm ở cùng nhau, miễn cho tới quấy rầy Cửu tỷ tỷ!" Quân Tiểu Lôi bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ cùng phẫn nộ, không hề có ý thức thân là người Quân gia, cần giữ gìn Quân Vân Tuyết.
Nàng chính là một lòng đều thuộc về Cửu tỷ tỷ! Quân Tiểu Lôi kiên định nghĩ.
Quân Cửu ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Vân Tuyết đắp lên khăn voan đỏ, bị kéo túm đến trong đại điện, bà tử thô bạo trực tiếp đè nặng Quân Vân Tuyết hành lễ, bên cạnh Phượng Thiên Khải nằm liệt ở trên ghế. Hình ảnh này thoạt nhìn rất là quái dị!
Quân Cửu nói: "Quân Vân Tuyết cũng không biết Phượng Thiên Khải bị phế đi."
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, làm mọi người động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía nàng. Chỗ bọn họ ngồi giờ phút này, là Phượng Kiêu đặc biệt an bài. Có thể cho bọn họ nhìn được rõ ràng toàn trường tiệc cưới, nhưng khách khứa trên tiệc cưới cũng không thể phát hiện bọn họ ở chỗ này.
Cốc Tùng cười ha ha, hắn đánh vỡ yên lặng giờ khắc này trước hết: "Vậy thật đúng là vô cùng tốt! Thật là chờ mong sau khi Quân Vân Tuyết biết tình huống chân thật của Phượng Thiên Khải, sẽ là biểu tình gì?"
Vân Kiều: "Nhất định rất xuất sắc!"
"Đương nhiên xuất sắc." Vân Trọng Cẩm nhếch khóe miệng lên, hắn nói: "Hôn sự của Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải vừa thành, khắp nơi đều biết. Cho dù bọn họ không có thực phu thê, hoặc là Phượng Thiên Khải đã chết. Cả đời Quân Vân Tuyết đều không thoát khỏi được."
Thảm không?
Mấy năm nay Quân Vân Tuyết vẫn luôn ân ân ái ái cùng Phượng Thiên Khải, ngươi tình ta nùng. Hoàng thành có ai không biết ái muội giữa bọn họ? Nếu bọn họ làm lơ hôn ước Quân Cửu ở phía trước, hiện tại muốn chơi xấu cũng không có khả năng. Quân Vân Tuyết tiện nữ, Phượng Thiên Khải tra nam, thành một đôi không phải thực tốt sao.
Bên trong đại điện, Quân Vân Tuyết bị lấp kín miệng ấn xuống, nàng ta chỉ có thể nhìn được địa phương dưới lòng bàn chân, nhưng lỗ tai lại có thể nghe được mọi người đè thấp nghị luận ở bốn phương tám hướng.
"Thái Tử cùng đại tiểu thư Quân gia vì sao đột nhiên thành hôn? Hơn nữa thái độ của Hoàng Thượng Hoàng Hậu, cũng quá âm trầm đi."
"Ngươi biết cái gì, Thái Tử hiện giờ phế đi, Quân Vân Tuyết đây là xung hỉ! Quân Vân Tuyết đáng thương, đại tiểu thư Quân gia thì thế nào, còn không phải cuối cùng vẫn phải nghe hoàng gia bài bố. Nói gả liền gả. Nhưng mà nàng ta và Thái Tử phu thê tình thâm, để nàng ta gả cũng không ủy khuất nàng ta."
"Chỉ là Thái Tử phế nghiêm trọng như vậy, Quân Vân Tuyết gả qua là muốn thủ quả phụ sống sao?"
Nhất bái thiên địa.
Quân Vân Tuyết liều mạng giãy giụa, nhưng bị thô bà tử ấn xuống, thực lực bị phong ấn, Quân Vân Tuyết căn bản không phản kháng được, nàng ta liều mạng lắc đầu, nàng ta không gả!
Nàng ta là đại tiểu thư Quân gia, nàng ta là Quân Vân Tuyết! Nàng ta không cần gả cho Thái Tử! Nàng ta còn muốn đi năm tông, dựa vào mỹ mạo thiên tư của nàng, tái giá người nào mà không được? Phượng Thiên Khải không xứng với nàng ta! Phượng Thiên Khải cưới hẳn chính là tiện nhân Quân Cửu kia!
Nhị bái cao đường.
"Ưm ưm ưm.." Quân Vân Tuyết phát ra âm thanh trong miệng, người chung quanh lại giống như không nghe được, tiếp tục hành lễ.
Nước mắt ngăn không được mà chảy xuống, Quân Vân Tuyết vừa sợ lại hận. Quân Cửu! Hết thảy đều tại Quân Cửu làm! Nàng ta muốn báo thù! Nàng ta muốn Quân Cửu chết không được tử tế! Chuyện tới hiện giờ, Quân Vân Tuyết còn chưa tỉnh lại hành động của mình, nàng ta không tìm chết, Quân Cửu vì cái gì phải thu thập nàng ta?
Quân Vân Tuyết không chỉ có hận Quân Cửu, nàng ta còn hận Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung vì sao không tới cứu nàng ta? Lại không biết, Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung còn chưa ra khỏi phủ, đã bị Lãnh Uyên canh giữ cửa chính đánh trở về. Sẽ không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy buổi hôn lễ này.
Ba, phu thê đối bái.
Quân Vân Tuyết bị đè nặng xoay người, xuyên thấu qua khăn voan nàng ta nhìn thấy chân Phượng Thiên Khải ngồi ở trên xe lăn, nàng ta kinh sợ trừng lớn đôi mắt, không!
Thái giám phụ trách phụ xướng hôn phối cất tiếng the thé hô lên: "Kết thúc buổi lễ đưa vào động phòng."
"Chờ một chút." Hoàng đế âm u mở miệng: "Trước khi đưa vào động phòng, còn có một việc muốn tuyên bố. Thái Tử Phượng Thiên Khải, tâm tư ác độc, không chí tiến thủ, nhân đây huỷ bỏ vị trí Thái Tử, phong riêng là Khải Vương, bắt đầu từ hôm nay dọn vào ở Khải Vương phủ."
Oành!
Trên đại điện mọi người nổ tung nồi, chấn kinh rồi.
Tới đây trừ bỏ vương công đại thần, chính là thế gia có quyền thế hoặc là Linh Sư. Bọn họ ở đây, liền đại biểu tất cả thế lực Thiên Túng Viện. Hoàng đế vừa mở miệng, đơn giản là nói cho toàn Thiên Túng Quốc, Phượng Thiên Khải là quân cờ đã bị vứt đi. Ngay cả thân phận độc đinh hoàng gia cũng không cứu được hắn.
Phượng Thiên Khải làm cái gì? Không ai biết được.
Bọn họ khiếp sợ mộng bức nhìn Phượng Thiên Khải bị người đẩy ra ngoài, cùng với đóng gói Quân Vân Tuyết, vội vàng đưa đến Khải Vương phủ ngoài cung. Bình thường khi hoàng tử phong vương, phủ đệ đều phải kiến tạo trước một năm. Hiện tại đột nhiên dọn ra ngoài, nơi ở có thể là tốt đẹp gì? Cái này còn muốn thảm hơn biếm lãnh cung!
Trong lúc nhất thời, mọi người khiếp sợ rất nhiều không khỏi nổi lên đồng tình với Quân Vân Tuyết. Đường đường đại tiểu thư Quân gia, liền gả cho một phế vật như vậy, thật thảm!
Quân Vân Tuyết chỉ nghe thấy mọi người nói Phượng Thiên Khải thành phế nhân. Nàng ở Thiên Túng Viện cũng nghe nói qua tin đồn bóng gió, nhưng mà một lòng muốn giết Lạc Khâu Hạc, hãm hại Quân Cửu, Quân Vân Tuyết cũng không quá chú ý. Cho tới bây giờ quan vào động phòng, Quân Vân Tuyết quay đầu nhìn đến Phượng Thiên Khải bị cởi hết, ánh mắt cứng đờ ở nửa người dưới của Phượng Thiên Khải.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, hoảng sợ đến hỏng mất vang vọng Khải Vương phủ vừa mới treo lên bảng hiệu hôm nay.
* * *
Mãi cho đến trận tiệc cưới rất giống tang sự này kết thúc, người Quân gia đều không có một ai xuất hiện. Quân Cửu tay chống cằm, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, nàng híp mắt nói: "Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung không có khả năng từ bỏ Quân Vân Tuyết, vì sao bọn họ không có tới?"
"Đúng vậy! Quân gia chủ bọn họ không tới, cũng thật kỳ quái."
"Bọn họ tới không được." Mặc Vô Việt nhàn nhạt mở miệng: "Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hỏng tâm tình xem kịch vui của Tiểu Cửu Nhi."
"Huynh làm? Huynh kêu Lãnh Uyên ngăn chặn bọn họ?" Quân Cửu chớp chớp mắt, thực mau tự mình thông suốt tất cả, Lãnh Uyên có thực lực chặn Quân Hùng Thiên bọn họ ở Quân phủ. Chờ tới ngày mai, gạo nấu thành cơm rồi, đều truyền khắp toàn bộ Thiên Túng Quốc, Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải liền hoàn toàn trói chặt, ai cũng không thay đổi được.
Quân Vân Tuyết huỷ hoại, sau khi Phượng Thiên Khải tỉnh lại mộng đẹp của hắn cũng rách nát. Một Khải Vương bị phế bị từ bỏ, là cả đời mơ tưởng cũng muốn trở thành hoàng đế, càng không thể lại đi làm mộng cái gì mà kiêu hậu quý phi.
Ác mộng thuộc về tra nam tiện nữ, hiện tại mới chẳng qua đi đến giữa chừng, xa xa còn chưa kết thúc.
Quân Cửu câu môi nhìn về phía Vân Trọng Cẩm: "Là thời điểm tiến hành bước tiếp theo."
Chương 160: Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.
Ngày này, ở Thiên Túng Quốc nhấc lên sóng to gió lớn. Một khắc trước mỗi người còn chúc mừng Thái Tử cùng Quân Vân Tuyết ở đại hôn, trai tài gái sắc. Sau một khắc, cả nước khiếp sợ mộng bức, Thái Tử bị phế, sách phong Khải Vương đuổi ra hoàng cung.
Còn có truyền lời đồn đãi hô mưa gọi gió, nói là Quân Vân Tuyết không chịu gả trên đại hôn, cho nên mới làm hại Phượng Thiên Khải bị phế Thái Tử. Trong lúc nhất thời, mỗi người đều mắng Quân Vân Tuyết là tai tinh!
Thượng Quan Dĩ Dung bọn họ bị Lãnh Uyên chặn ở Quân phủ, nhưng tin tức bên ngoài một cái cũng không lac lậu. Nghe được lời đồn đãi, phải gọi là tức một Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên. Lãnh Uyên vừa rời đi, bọn họ lập tức gấp không chờ nổi lao ra ngoài. Thượng Quan Dĩ Dung đi tìm Quân Vân Tuyết, Quân Hùng Thiên đi hoàng cung.
Quân Hùng Thiên chỉ có một đích nữ là Quân Vân Tuyết. Có mấy đứa con vợ lẽ, nhưng thiên phú bình thường, hoặc là dứt khoát làm một người thường. Có thể nói vinh quang cùng kiêu ngạo của bọn họ chính là Quân Vân Tuyết!
Hiện tại Quân Vân Tuyết gả cho một phế vật, còn không phải Thái Tử, Quân Hùng Thiên sát khí hôi hổi giết tới hoàng cung. Hắn lại không biết, Quân Cửu bọn họ đang ở trong cung chờ hắn tới. Một đường thông suốt tiến vào trong hoàng cung, thẳng đến khi nhìn thấy Quân Cửu ngồi ở trong đại điện, Quân Hùng lửa giận ngút trời trực tiếp thiêu cháy đầu óc.
Quân Hùng Thiên chỉ ngón tay vào Quân Cửu hét lớn: "Tiện nhân! Ta liền biết là ngươi giở trò quỷ! Ngươi hại Tuyết Nhi của ta, ta muốn giết ngươi."
Thấy Quân Hùng Thiên giết tới Quân Cửu, Cốc Tùng cùng Vân Kiều bọn họ muốn ra tay, Vân Trọng Cẩm lại ngăn cản bọn họ. Vân Kiều sốt ruột: "Ca, huynh làm gì vậy? Quân cô nương có nguy hiểm!"
"Đây là chuyện nhà của Quân Cửu cô nương, các đệ cho rằng Quân Cửu cô nương nàng chờ tại đây, là vì cái gì? Không cần đi nhúng tay." Sau khi Vân Trọng Cẩm nhàn nhạt giải thích, thì buông tay, hắn tuy nói như vậy, nhưng khi nhìn về phía Quân Cửu, vẫn có chút lo lắng.
Quân Hùng Thiên có vô dụng thế nào, cũng là Linh Sư cấp năm, Quân Cửu nàng có nắm chắc mình đối mặt không?
Giờ phút này, chỉ thấy Quân Hùng thiên tiếp cận, một chưởng vận chuyển linh lực, hung tợn đằng đằng sát khí chụp tới. Tay Quân Cửu vỗ một cái ở trên tay vịn, thả người bay lên tránh đi một chưởng này của Quân Hùng Thiên. Quân Hùng Thiên ra một chưởng này là muốn giết nàng, chụp trúng tại chổ, ghế dựa cái bàn đều bị sụp đổ bể nát, ngay cả mặt đất đều nứt ra khe hở.
Ngẩng đầu, Quân Hùng Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cửu. "Quân Cửu, ngươi chạy đi đâu!"
"Chạy? A, ta chưa bao giờ nghĩ tới chạy." Quân Cửu giương tay, Bạch Nguyệt xuất hiện ở lòng bàn tay, nắm lấy Bạch Nguyệt, dương tay chém xuống một kiếm!
Sát ý kinh thiên, kiếm khí như hồng, thế không thể đỡ.
Quân Hùng Thiên sừng sững không sợ, hắn ngược lại trào phúng chửi thề một tiếng, nghênh diện xông lên: "Tiểu nha đầu, chỉ dựa vào ngươi cũng dám đánh với ta? Tìm chết!"
Bạch Nguyệt cùng ưng trảo va chạm, linh lực nổ mạnh ở trung tâm, khí lãng cuồn cuộn cuốn tới bốn phương. Vân Kiều bọn họ sôi nổi lấy tay áo che mặt, nhưng chỉ là chắn một cái chớp mắt, theo sát buông xuống, trừng lớn đôi mắt, vội vàng lo lắng đi tìm thân ảnh Quân Cửu.
Phượng Kiêu cũng ở chỗ này, ông biết có chút thù hận là Quân Cửu phải tự mình báo thù, cho nên ông cắn chặt răng, không có nhúng tay. Nhưng cũng thời khắc chuẩn bị xông lên đi bảo hộ Quân Cửu, Phượng Kiêu không khỏi liếc mắt Mặc Vô Việt: "Sao ngươi bình tĩnh như vậy. Không lo lắng cho Tiểu Cửu?"
"Nàng có thể thắng." Mặc Vô Việt ánh mắt thật sâu đuổi theo thân ảnh Quân Cửu, một bên nhàn nhạt nói cho Phượng Kiêu.
Phượng Kiêu nghe vậy thì trừng lớn mắt: "Nhưng Tiểu Cửu là Linh Sư cấp ba, Quân Hùng Thiên là cấp năm. Vượt qua hai cấp bậc! Sao có thể làm được?"
"Không thể dùng lực, nhưng có thể dùng trí thắng được."
"Dùng trí thắng được?" Phượng Kiêu vẫn không hiểu.
Phượng Kiêu không nói sai, vượt qua một cấp bậc, Quân Cửu có thể không để ở trong mắt, buông tay bừa bãi chiến một trận! Nhưng vượt qua hai cấp bậc, khó khăn cùng hung hiểm trong đó vượt xa suy nghĩ của mình. Bởi vậy nàng chỉ là dùng Bạch Nguyệt, kéo ra khoảng cách, mà không phải là cận chiến.
Quân Hùng Thiên có thể lên làm gia chủ thế gia, bản thân cũng là người có chút tài năng. Công kích ùn ùn không dứt, gắt gao đuổi theo Quân Cửu hiện đủ sát khí, mỗi một chiêu đều là sát chiêu trí mạng. Chớp mắt giao phong mười mấy chiêu, toàn bộ đại điện bị hủy không còn hình dáng. Vân Kiều bọn họ cũng không thể không thối lui đến ngoài điện.
Ầm!
Quân Hùng Thiên hung hăng chụp tới một chưởng, chưởng phong dừng ở trên cây cột, tức khắc lưu lại dấu năm ngón tay đáng sợ. Quân Cửu tuy rằng kịp thời tránh đi, nhưng vẫn bị chưởng phong lan đến, lồng ngực khí huyết cuồn cuộn một trận, Quân Cửu nhíu nhíu mày.
Quân Hùng Thiên dữ tợn trừng mắt nàng quát lớn: "Quân Cửu! Ngươi tiện nhân này, ta xem ngươi trốn chỗ nào. Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, báo thù cho Tuyết Nhi của ta! Còn có hoàng đế, cuộc hôn sự này không tính toán gì hết, nhất định hủy bỏ!"
Quân Cửu cười lạnh: "Động phòng đã thành, truyền khắp thiên hạ, là ngươi muốn hủy bỏ là có thể hủy bỏ sao?"
"A! Ta giết ngươi trước, đều có biện pháp." Quân Hùng Thiên nhe răng trừng mắt, năm ngón tay thành trảo hung hăng chụp vào Quân Cửu.
Quân Cửu thần sắc bất biến, con ngươi lạnh băng, khóa chặt Quân Hùng Thiên. Nàng đang tìm! Tìm sơ hở của Quân Hùng Thiên! Quân Hùng Thiên không biết tu luyện công pháp gì, lại giống như là kim chung tráo nước lửa không xâm, đao kiếm không vào. Nhưng Quân Cửu biết, Quân Hùng Thiên sẽ có lúc có sơ hở.
Xa xa treo hắn giống như thả diều, ngẫu nhiên có chút vết thương, chẳng qua cũng chỉ là chút thương nhỏ, Quân Cửu búng tay ngân châm bay ra vèo vèo, phương hướng nhắm tới, đầm về phía yếu huyệt quanh thân Quân Hùng Thiên. Quân Hùng Thiên cũng không trốn né, nghênh diện bạo lực va chạm. Nhưng vẫn làm Quân Cửu phát hiện một chỗ.
Hình như, bàn tay phải của Quân Hùng Thiên khi đối mặt công kích, luôn là nắm tay, chưa từng mở ra!
Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, Quân Cửu nói nhỏ: "Bị ta phát hiện rồi."
Nàng giương tay chém xuống một kiếm, mũi nhọn Bạch Nguyệt lóa mắt nhất thời chói đôi mắt Quân Hùng Thiên. Quân Cửu nhân cơ hội tiến lên, tay trái nắm lấy U Ảnh, lưỡi đao đâm tới, chính là bàn tay phải của Quân Hùng Thiên! Có phải nhược điểm hay không, thử một lần liền biết.
Quân Hùng Thiên không biết nguy hiểm tiến đến chút nào. Hắn híp mắt tránh đi kiếm quang của Bạch Nguyệt, nhìn thấy Quân Cửu xông tới. Hắn nhếch miệng cười dữ tợn: "Hừ, đưa tới cửa tới tìm chết, ta thành toàn ngươi!"
Hai người đến gần vô hạn..
Trong Khải Vương phủ, Thượng Quan Dĩ Dung một chân đá văng cửa phòng.
Bà ta đi vào nhìn đến nữ nhi trần truồng bị dây thừng trói đặt ở trên giường, nước mắt liền rơi xuống ào ào. Đến gần lại vừa thấy Phượng Thiên Khải đồng dạng trần truồng, Thượng Quan Dĩ Dung nhìn mà cũng bị hoảng sợ.
Phượng Thiên Khải như thế nào sẽ biến thành như vậy?
"Nương.." Thanh âm của Quân Vân Tuyết nhỏ đến không nghe thấy. Giọng nói nàng ta đều khóc tới khan đi, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, chỗ nào còn thấy cao nhã cao ngạo ngày xưa. Thượng Quan Dĩ Dung lập tức qua đi cởi bỏ dây thừng cho Quân Vân Tuyết, lại mặc vào quần áo cho nàng ta.
Nghiến răng nghiến lợi, Thượng Quan Dĩ Dung cả mặt vặn vẹo: "Hoàng gia khinh người quá đáng! Phượng Thiên Khải một tên phế nhân, cũng dám cưới nữ nhi Quân gia ta!"
"Nương." Quân Vân Tuyết gắt gao túm chặt Thượng Quan Dĩ Dung. Nàng ta hai mắt đỏ đậm lập loè cừu hận thấu xương, nàng ta oán độc khàn khàn nói: "Nương! Đây đều là Quân Cửu làm! Là ả! Là ả hại con!"
Sau đó Quân Vân Tuyết nói chuyện phát sinh ở Thiên Túng Viện cho Thượng Quan Dĩ Dung. Ai ngờ sau khi Thượng Quan Dĩ Dung biết được, tức giận trừng mắt giương tay cho Quân Vân Tuyết một cái tát: "Tuyết Nhi làm sao con dám xuống tay với viện trưởng Thiên Túng Viện!"
"Vì sao không thể? Tất cả người trợ giúp Quân Cửu, đều đáng chết! Bọn họ đáng chết!"
Đây rốt cuộc là hỉ sự đại hôn của Thái Tử, hay là muốn hoàn thành tang sự? Tân nương tử cũng là bị cướp tới, không tình nguyện, nhưng mà Phượng Thiên Khải biến thành một phế nhân, đại tiểu thư Quân gia đương nhiên không muốn gả cho hắn.
Chỉ là, trong lòng mọi người có nghi hoặc. Thứ nhất, ai phế Phượng Thiên Khải đi? Thứ hai, sao lại không thấy cha mẹ Quân Vân Tuyết? Gia chủ Quân gia đồng ý hôn sự này không?
Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung đương nhiên không có khả năng đồng ý. Nhưng bọn hắn không cách nào chạy tới ngăn cản, đầu sỏ gây tội tự nhiên là Mặc Vô Việt ngồi ở nơi này xem diễn. Hắn ánh mắt u tĩnh thâm thúy nhìn Quân Cửu, môi mỏng mê người hỏi nhếch lên ý cười tà tứ.
Nghe được Vân Kiều nói: "Quân Vân Tuyết ỷ mình cao nhã thanh lãnh. Phượng Thiên Khải hiện tại chính là một phế nhân, nàng ta đương nhiên không muốn gả."
"Vì sao nàng ta không gả? Thái Tử cầu hôn ở trên tiệc mừng thọ, không phải nàng ta vô cùng cao hứng sao? Bọn họ xứng đôi như vậy, sớm ở cùng nhau, miễn cho tới quấy rầy Cửu tỷ tỷ!" Quân Tiểu Lôi bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ cùng phẫn nộ, không hề có ý thức thân là người Quân gia, cần giữ gìn Quân Vân Tuyết.
Nàng chính là một lòng đều thuộc về Cửu tỷ tỷ! Quân Tiểu Lôi kiên định nghĩ.
Quân Cửu ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Vân Tuyết đắp lên khăn voan đỏ, bị kéo túm đến trong đại điện, bà tử thô bạo trực tiếp đè nặng Quân Vân Tuyết hành lễ, bên cạnh Phượng Thiên Khải nằm liệt ở trên ghế. Hình ảnh này thoạt nhìn rất là quái dị!
Quân Cửu nói: "Quân Vân Tuyết cũng không biết Phượng Thiên Khải bị phế đi."
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, làm mọi người động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía nàng. Chỗ bọn họ ngồi giờ phút này, là Phượng Kiêu đặc biệt an bài. Có thể cho bọn họ nhìn được rõ ràng toàn trường tiệc cưới, nhưng khách khứa trên tiệc cưới cũng không thể phát hiện bọn họ ở chỗ này.
Cốc Tùng cười ha ha, hắn đánh vỡ yên lặng giờ khắc này trước hết: "Vậy thật đúng là vô cùng tốt! Thật là chờ mong sau khi Quân Vân Tuyết biết tình huống chân thật của Phượng Thiên Khải, sẽ là biểu tình gì?"
Vân Kiều: "Nhất định rất xuất sắc!"
"Đương nhiên xuất sắc." Vân Trọng Cẩm nhếch khóe miệng lên, hắn nói: "Hôn sự của Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải vừa thành, khắp nơi đều biết. Cho dù bọn họ không có thực phu thê, hoặc là Phượng Thiên Khải đã chết. Cả đời Quân Vân Tuyết đều không thoát khỏi được."
Thảm không?
Mấy năm nay Quân Vân Tuyết vẫn luôn ân ân ái ái cùng Phượng Thiên Khải, ngươi tình ta nùng. Hoàng thành có ai không biết ái muội giữa bọn họ? Nếu bọn họ làm lơ hôn ước Quân Cửu ở phía trước, hiện tại muốn chơi xấu cũng không có khả năng. Quân Vân Tuyết tiện nữ, Phượng Thiên Khải tra nam, thành một đôi không phải thực tốt sao.
Bên trong đại điện, Quân Vân Tuyết bị lấp kín miệng ấn xuống, nàng ta chỉ có thể nhìn được địa phương dưới lòng bàn chân, nhưng lỗ tai lại có thể nghe được mọi người đè thấp nghị luận ở bốn phương tám hướng.
"Thái Tử cùng đại tiểu thư Quân gia vì sao đột nhiên thành hôn? Hơn nữa thái độ của Hoàng Thượng Hoàng Hậu, cũng quá âm trầm đi."
"Ngươi biết cái gì, Thái Tử hiện giờ phế đi, Quân Vân Tuyết đây là xung hỉ! Quân Vân Tuyết đáng thương, đại tiểu thư Quân gia thì thế nào, còn không phải cuối cùng vẫn phải nghe hoàng gia bài bố. Nói gả liền gả. Nhưng mà nàng ta và Thái Tử phu thê tình thâm, để nàng ta gả cũng không ủy khuất nàng ta."
"Chỉ là Thái Tử phế nghiêm trọng như vậy, Quân Vân Tuyết gả qua là muốn thủ quả phụ sống sao?"
Nhất bái thiên địa.
Quân Vân Tuyết liều mạng giãy giụa, nhưng bị thô bà tử ấn xuống, thực lực bị phong ấn, Quân Vân Tuyết căn bản không phản kháng được, nàng ta liều mạng lắc đầu, nàng ta không gả!
Nàng ta là đại tiểu thư Quân gia, nàng ta là Quân Vân Tuyết! Nàng ta không cần gả cho Thái Tử! Nàng ta còn muốn đi năm tông, dựa vào mỹ mạo thiên tư của nàng, tái giá người nào mà không được? Phượng Thiên Khải không xứng với nàng ta! Phượng Thiên Khải cưới hẳn chính là tiện nhân Quân Cửu kia!
Nhị bái cao đường.
"Ưm ưm ưm.." Quân Vân Tuyết phát ra âm thanh trong miệng, người chung quanh lại giống như không nghe được, tiếp tục hành lễ.
Nước mắt ngăn không được mà chảy xuống, Quân Vân Tuyết vừa sợ lại hận. Quân Cửu! Hết thảy đều tại Quân Cửu làm! Nàng ta muốn báo thù! Nàng ta muốn Quân Cửu chết không được tử tế! Chuyện tới hiện giờ, Quân Vân Tuyết còn chưa tỉnh lại hành động của mình, nàng ta không tìm chết, Quân Cửu vì cái gì phải thu thập nàng ta?
Quân Vân Tuyết không chỉ có hận Quân Cửu, nàng ta còn hận Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung vì sao không tới cứu nàng ta? Lại không biết, Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung còn chưa ra khỏi phủ, đã bị Lãnh Uyên canh giữ cửa chính đánh trở về. Sẽ không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy buổi hôn lễ này.
Ba, phu thê đối bái.
Quân Vân Tuyết bị đè nặng xoay người, xuyên thấu qua khăn voan nàng ta nhìn thấy chân Phượng Thiên Khải ngồi ở trên xe lăn, nàng ta kinh sợ trừng lớn đôi mắt, không!
Thái giám phụ trách phụ xướng hôn phối cất tiếng the thé hô lên: "Kết thúc buổi lễ đưa vào động phòng."
"Chờ một chút." Hoàng đế âm u mở miệng: "Trước khi đưa vào động phòng, còn có một việc muốn tuyên bố. Thái Tử Phượng Thiên Khải, tâm tư ác độc, không chí tiến thủ, nhân đây huỷ bỏ vị trí Thái Tử, phong riêng là Khải Vương, bắt đầu từ hôm nay dọn vào ở Khải Vương phủ."
Oành!
Trên đại điện mọi người nổ tung nồi, chấn kinh rồi.
Tới đây trừ bỏ vương công đại thần, chính là thế gia có quyền thế hoặc là Linh Sư. Bọn họ ở đây, liền đại biểu tất cả thế lực Thiên Túng Viện. Hoàng đế vừa mở miệng, đơn giản là nói cho toàn Thiên Túng Quốc, Phượng Thiên Khải là quân cờ đã bị vứt đi. Ngay cả thân phận độc đinh hoàng gia cũng không cứu được hắn.
Phượng Thiên Khải làm cái gì? Không ai biết được.
Bọn họ khiếp sợ mộng bức nhìn Phượng Thiên Khải bị người đẩy ra ngoài, cùng với đóng gói Quân Vân Tuyết, vội vàng đưa đến Khải Vương phủ ngoài cung. Bình thường khi hoàng tử phong vương, phủ đệ đều phải kiến tạo trước một năm. Hiện tại đột nhiên dọn ra ngoài, nơi ở có thể là tốt đẹp gì? Cái này còn muốn thảm hơn biếm lãnh cung!
Trong lúc nhất thời, mọi người khiếp sợ rất nhiều không khỏi nổi lên đồng tình với Quân Vân Tuyết. Đường đường đại tiểu thư Quân gia, liền gả cho một phế vật như vậy, thật thảm!
Quân Vân Tuyết chỉ nghe thấy mọi người nói Phượng Thiên Khải thành phế nhân. Nàng ở Thiên Túng Viện cũng nghe nói qua tin đồn bóng gió, nhưng mà một lòng muốn giết Lạc Khâu Hạc, hãm hại Quân Cửu, Quân Vân Tuyết cũng không quá chú ý. Cho tới bây giờ quan vào động phòng, Quân Vân Tuyết quay đầu nhìn đến Phượng Thiên Khải bị cởi hết, ánh mắt cứng đờ ở nửa người dưới của Phượng Thiên Khải.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, hoảng sợ đến hỏng mất vang vọng Khải Vương phủ vừa mới treo lên bảng hiệu hôm nay.
* * *
Mãi cho đến trận tiệc cưới rất giống tang sự này kết thúc, người Quân gia đều không có một ai xuất hiện. Quân Cửu tay chống cằm, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, nàng híp mắt nói: "Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung không có khả năng từ bỏ Quân Vân Tuyết, vì sao bọn họ không có tới?"
"Đúng vậy! Quân gia chủ bọn họ không tới, cũng thật kỳ quái."
"Bọn họ tới không được." Mặc Vô Việt nhàn nhạt mở miệng: "Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hỏng tâm tình xem kịch vui của Tiểu Cửu Nhi."
"Huynh làm? Huynh kêu Lãnh Uyên ngăn chặn bọn họ?" Quân Cửu chớp chớp mắt, thực mau tự mình thông suốt tất cả, Lãnh Uyên có thực lực chặn Quân Hùng Thiên bọn họ ở Quân phủ. Chờ tới ngày mai, gạo nấu thành cơm rồi, đều truyền khắp toàn bộ Thiên Túng Quốc, Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải liền hoàn toàn trói chặt, ai cũng không thay đổi được.
Quân Vân Tuyết huỷ hoại, sau khi Phượng Thiên Khải tỉnh lại mộng đẹp của hắn cũng rách nát. Một Khải Vương bị phế bị từ bỏ, là cả đời mơ tưởng cũng muốn trở thành hoàng đế, càng không thể lại đi làm mộng cái gì mà kiêu hậu quý phi.
Ác mộng thuộc về tra nam tiện nữ, hiện tại mới chẳng qua đi đến giữa chừng, xa xa còn chưa kết thúc.
Quân Cửu câu môi nhìn về phía Vân Trọng Cẩm: "Là thời điểm tiến hành bước tiếp theo."
Chương 160: Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.
Ngày này, ở Thiên Túng Quốc nhấc lên sóng to gió lớn. Một khắc trước mỗi người còn chúc mừng Thái Tử cùng Quân Vân Tuyết ở đại hôn, trai tài gái sắc. Sau một khắc, cả nước khiếp sợ mộng bức, Thái Tử bị phế, sách phong Khải Vương đuổi ra hoàng cung.
Còn có truyền lời đồn đãi hô mưa gọi gió, nói là Quân Vân Tuyết không chịu gả trên đại hôn, cho nên mới làm hại Phượng Thiên Khải bị phế Thái Tử. Trong lúc nhất thời, mỗi người đều mắng Quân Vân Tuyết là tai tinh!
Thượng Quan Dĩ Dung bọn họ bị Lãnh Uyên chặn ở Quân phủ, nhưng tin tức bên ngoài một cái cũng không lac lậu. Nghe được lời đồn đãi, phải gọi là tức một Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên. Lãnh Uyên vừa rời đi, bọn họ lập tức gấp không chờ nổi lao ra ngoài. Thượng Quan Dĩ Dung đi tìm Quân Vân Tuyết, Quân Hùng Thiên đi hoàng cung.
Quân Hùng Thiên chỉ có một đích nữ là Quân Vân Tuyết. Có mấy đứa con vợ lẽ, nhưng thiên phú bình thường, hoặc là dứt khoát làm một người thường. Có thể nói vinh quang cùng kiêu ngạo của bọn họ chính là Quân Vân Tuyết!
Hiện tại Quân Vân Tuyết gả cho một phế vật, còn không phải Thái Tử, Quân Hùng Thiên sát khí hôi hổi giết tới hoàng cung. Hắn lại không biết, Quân Cửu bọn họ đang ở trong cung chờ hắn tới. Một đường thông suốt tiến vào trong hoàng cung, thẳng đến khi nhìn thấy Quân Cửu ngồi ở trong đại điện, Quân Hùng lửa giận ngút trời trực tiếp thiêu cháy đầu óc.
Quân Hùng Thiên chỉ ngón tay vào Quân Cửu hét lớn: "Tiện nhân! Ta liền biết là ngươi giở trò quỷ! Ngươi hại Tuyết Nhi của ta, ta muốn giết ngươi."
Thấy Quân Hùng Thiên giết tới Quân Cửu, Cốc Tùng cùng Vân Kiều bọn họ muốn ra tay, Vân Trọng Cẩm lại ngăn cản bọn họ. Vân Kiều sốt ruột: "Ca, huynh làm gì vậy? Quân cô nương có nguy hiểm!"
"Đây là chuyện nhà của Quân Cửu cô nương, các đệ cho rằng Quân Cửu cô nương nàng chờ tại đây, là vì cái gì? Không cần đi nhúng tay." Sau khi Vân Trọng Cẩm nhàn nhạt giải thích, thì buông tay, hắn tuy nói như vậy, nhưng khi nhìn về phía Quân Cửu, vẫn có chút lo lắng.
Quân Hùng Thiên có vô dụng thế nào, cũng là Linh Sư cấp năm, Quân Cửu nàng có nắm chắc mình đối mặt không?
Giờ phút này, chỉ thấy Quân Hùng thiên tiếp cận, một chưởng vận chuyển linh lực, hung tợn đằng đằng sát khí chụp tới. Tay Quân Cửu vỗ một cái ở trên tay vịn, thả người bay lên tránh đi một chưởng này của Quân Hùng Thiên. Quân Hùng Thiên ra một chưởng này là muốn giết nàng, chụp trúng tại chổ, ghế dựa cái bàn đều bị sụp đổ bể nát, ngay cả mặt đất đều nứt ra khe hở.
Ngẩng đầu, Quân Hùng Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cửu. "Quân Cửu, ngươi chạy đi đâu!"
"Chạy? A, ta chưa bao giờ nghĩ tới chạy." Quân Cửu giương tay, Bạch Nguyệt xuất hiện ở lòng bàn tay, nắm lấy Bạch Nguyệt, dương tay chém xuống một kiếm!
Sát ý kinh thiên, kiếm khí như hồng, thế không thể đỡ.
Quân Hùng Thiên sừng sững không sợ, hắn ngược lại trào phúng chửi thề một tiếng, nghênh diện xông lên: "Tiểu nha đầu, chỉ dựa vào ngươi cũng dám đánh với ta? Tìm chết!"
Bạch Nguyệt cùng ưng trảo va chạm, linh lực nổ mạnh ở trung tâm, khí lãng cuồn cuộn cuốn tới bốn phương. Vân Kiều bọn họ sôi nổi lấy tay áo che mặt, nhưng chỉ là chắn một cái chớp mắt, theo sát buông xuống, trừng lớn đôi mắt, vội vàng lo lắng đi tìm thân ảnh Quân Cửu.
Phượng Kiêu cũng ở chỗ này, ông biết có chút thù hận là Quân Cửu phải tự mình báo thù, cho nên ông cắn chặt răng, không có nhúng tay. Nhưng cũng thời khắc chuẩn bị xông lên đi bảo hộ Quân Cửu, Phượng Kiêu không khỏi liếc mắt Mặc Vô Việt: "Sao ngươi bình tĩnh như vậy. Không lo lắng cho Tiểu Cửu?"
"Nàng có thể thắng." Mặc Vô Việt ánh mắt thật sâu đuổi theo thân ảnh Quân Cửu, một bên nhàn nhạt nói cho Phượng Kiêu.
Phượng Kiêu nghe vậy thì trừng lớn mắt: "Nhưng Tiểu Cửu là Linh Sư cấp ba, Quân Hùng Thiên là cấp năm. Vượt qua hai cấp bậc! Sao có thể làm được?"
"Không thể dùng lực, nhưng có thể dùng trí thắng được."
"Dùng trí thắng được?" Phượng Kiêu vẫn không hiểu.
Phượng Kiêu không nói sai, vượt qua một cấp bậc, Quân Cửu có thể không để ở trong mắt, buông tay bừa bãi chiến một trận! Nhưng vượt qua hai cấp bậc, khó khăn cùng hung hiểm trong đó vượt xa suy nghĩ của mình. Bởi vậy nàng chỉ là dùng Bạch Nguyệt, kéo ra khoảng cách, mà không phải là cận chiến.
Quân Hùng Thiên có thể lên làm gia chủ thế gia, bản thân cũng là người có chút tài năng. Công kích ùn ùn không dứt, gắt gao đuổi theo Quân Cửu hiện đủ sát khí, mỗi một chiêu đều là sát chiêu trí mạng. Chớp mắt giao phong mười mấy chiêu, toàn bộ đại điện bị hủy không còn hình dáng. Vân Kiều bọn họ cũng không thể không thối lui đến ngoài điện.
Ầm!
Quân Hùng Thiên hung hăng chụp tới một chưởng, chưởng phong dừng ở trên cây cột, tức khắc lưu lại dấu năm ngón tay đáng sợ. Quân Cửu tuy rằng kịp thời tránh đi, nhưng vẫn bị chưởng phong lan đến, lồng ngực khí huyết cuồn cuộn một trận, Quân Cửu nhíu nhíu mày.
Quân Hùng Thiên dữ tợn trừng mắt nàng quát lớn: "Quân Cửu! Ngươi tiện nhân này, ta xem ngươi trốn chỗ nào. Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, báo thù cho Tuyết Nhi của ta! Còn có hoàng đế, cuộc hôn sự này không tính toán gì hết, nhất định hủy bỏ!"
Quân Cửu cười lạnh: "Động phòng đã thành, truyền khắp thiên hạ, là ngươi muốn hủy bỏ là có thể hủy bỏ sao?"
"A! Ta giết ngươi trước, đều có biện pháp." Quân Hùng Thiên nhe răng trừng mắt, năm ngón tay thành trảo hung hăng chụp vào Quân Cửu.
Quân Cửu thần sắc bất biến, con ngươi lạnh băng, khóa chặt Quân Hùng Thiên. Nàng đang tìm! Tìm sơ hở của Quân Hùng Thiên! Quân Hùng Thiên không biết tu luyện công pháp gì, lại giống như là kim chung tráo nước lửa không xâm, đao kiếm không vào. Nhưng Quân Cửu biết, Quân Hùng Thiên sẽ có lúc có sơ hở.
Xa xa treo hắn giống như thả diều, ngẫu nhiên có chút vết thương, chẳng qua cũng chỉ là chút thương nhỏ, Quân Cửu búng tay ngân châm bay ra vèo vèo, phương hướng nhắm tới, đầm về phía yếu huyệt quanh thân Quân Hùng Thiên. Quân Hùng Thiên cũng không trốn né, nghênh diện bạo lực va chạm. Nhưng vẫn làm Quân Cửu phát hiện một chỗ.
Hình như, bàn tay phải của Quân Hùng Thiên khi đối mặt công kích, luôn là nắm tay, chưa từng mở ra!
Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, Quân Cửu nói nhỏ: "Bị ta phát hiện rồi."
Nàng giương tay chém xuống một kiếm, mũi nhọn Bạch Nguyệt lóa mắt nhất thời chói đôi mắt Quân Hùng Thiên. Quân Cửu nhân cơ hội tiến lên, tay trái nắm lấy U Ảnh, lưỡi đao đâm tới, chính là bàn tay phải của Quân Hùng Thiên! Có phải nhược điểm hay không, thử một lần liền biết.
Quân Hùng Thiên không biết nguy hiểm tiến đến chút nào. Hắn híp mắt tránh đi kiếm quang của Bạch Nguyệt, nhìn thấy Quân Cửu xông tới. Hắn nhếch miệng cười dữ tợn: "Hừ, đưa tới cửa tới tìm chết, ta thành toàn ngươi!"
Hai người đến gần vô hạn..
Trong Khải Vương phủ, Thượng Quan Dĩ Dung một chân đá văng cửa phòng.
Bà ta đi vào nhìn đến nữ nhi trần truồng bị dây thừng trói đặt ở trên giường, nước mắt liền rơi xuống ào ào. Đến gần lại vừa thấy Phượng Thiên Khải đồng dạng trần truồng, Thượng Quan Dĩ Dung nhìn mà cũng bị hoảng sợ.
Phượng Thiên Khải như thế nào sẽ biến thành như vậy?
"Nương.." Thanh âm của Quân Vân Tuyết nhỏ đến không nghe thấy. Giọng nói nàng ta đều khóc tới khan đi, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, chỗ nào còn thấy cao nhã cao ngạo ngày xưa. Thượng Quan Dĩ Dung lập tức qua đi cởi bỏ dây thừng cho Quân Vân Tuyết, lại mặc vào quần áo cho nàng ta.
Nghiến răng nghiến lợi, Thượng Quan Dĩ Dung cả mặt vặn vẹo: "Hoàng gia khinh người quá đáng! Phượng Thiên Khải một tên phế nhân, cũng dám cưới nữ nhi Quân gia ta!"
"Nương." Quân Vân Tuyết gắt gao túm chặt Thượng Quan Dĩ Dung. Nàng ta hai mắt đỏ đậm lập loè cừu hận thấu xương, nàng ta oán độc khàn khàn nói: "Nương! Đây đều là Quân Cửu làm! Là ả! Là ả hại con!"
Sau đó Quân Vân Tuyết nói chuyện phát sinh ở Thiên Túng Viện cho Thượng Quan Dĩ Dung. Ai ngờ sau khi Thượng Quan Dĩ Dung biết được, tức giận trừng mắt giương tay cho Quân Vân Tuyết một cái tát: "Tuyết Nhi làm sao con dám xuống tay với viện trưởng Thiên Túng Viện!"
"Vì sao không thể? Tất cả người trợ giúp Quân Cửu, đều đáng chết! Bọn họ đáng chết!"