Bài viết: 0 

Chương 457+458
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chương 457: Ta vẫn luôn đang đợi nàng.
Dạ Sát làm việc sấm rền gió cuốn. Ngày hôm sau, học viện Thiên Hư đã định thế cục.
Quân Cửu vốn dĩ tính toán bắt mạch trị liệu cho từng người, kết quả là đột nhiên trong học viện Thiên Hư có vài vị luyện dược sư xuất hiện, mỗi người đều là bộ dáng cao cao tại thượng, không ai bì nổi. Hỏi thăm một chút mới biết được đây là luyện dược sư từ Phủ Thái Hoàng tới, Độc Cô Thanh mệnh cho bọn họ trị liệu cho mọi người.
Đặc biệt là bị hắn đả thương, cường điệu trị liệu. Hơn nữa còn tặng không ít lễ nhận lỗi! Những thứ này, Phượng Kiêu bọn họ nói toàn bộ cho Quân Cửu.
Thái độ của Độc Cô Thanh, có thể nói vô cùng thành khẩn chọn không làm ra sai lầm nào. Dần dần, ấn tượng của mọi người đối với hắn đều bắt đầu có đổi mới. Không chỉ có như thế, Quân Cửu còn bắt đầu các loại "xảo ngộ" với Độc Cô Thanh.
Tỷ như hiện tại, trên đường trở về Quân Cửu lại đụng phải Độc Cô Thanh!
Hắn đứng ở ngã rẽ, ôn nhu cười nhìn về phía Quân Cửu. Vừa thấy Độc Cô Thanh, Lãnh Uyên lập tức truyền âm hỏi Quân Cửu: "Quân cô nương có cần ta đuổi đi hắn không?"
"Không cần. Ta vừa vặn muốn nghe xem hắn muốn nói cái gì." Quân Cửu kêu Lãnh Uyên không cần xuất hiện. Nàng lãnh đạm đi qua đó, nhìn về phía Độc Cô Thanh lạnh lùng mở miệng: "Có việc?"
"Không có việc gì thì không thể tới tìm nàng sao?" Độc Cô Thanh cười nói giỡn.
Nhưng mà Quân Cửu liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm gật đầu, tươi cười trên khóe miệng Độc Cô Thanh cứng lại rồi.
Quân Cửu mở miệng: "Ta rất bận, không rảnh lãng phí thời gian."
Xa cách lạnh nhạt trong lời Quân Cửu nói, đối với hắn còn muốn lãnh đạm hơn một người xa lạ. Ánh mắt Độc Cô Thanh nặng nề, cũng không bởi vì thái độ của Quân Cửu mà rút lui có trật tự. Hắn dời đề tài đi, nói: "Quân Cửu nàng phải đi về đúng không? Ta đưa tiễn nàng."
Quân Cửu không cự tuyệt.
Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Độc Cô Thanh chế tạo xảo ngộ vài lần, là muốn làm cái gì?
Mỗi một lần, Độc Cô Thanh đều mang theo quan tâm chân thành tri kỷ. Giống như tìm nàng cũng chỉ là lo lắng yêu quý nàng mà thôi, không mang theo bất luận mục đích nào, cũng không có âm mưu. Nhưng Quân Cửu đều không dao động, một lần lại một lần, Độc Cô Thanh còn có thể che giấu được bao lâu?
Đi ở trên đường, Quân Cửu không mở miệng. Quả nhiên không qua được bao lâu, Độc Cô Thanh không chịu nổi an tĩnh mà mở miệng trước. Hắn hỏi Quân Cửu: "Quân Cửu, nàng tin tưởng nhất kiến chung tình sao?"
Quân Cửu nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Độc Cô Thanh vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt thâm tình như nước.
Buồn cười gợi lên khóe miệng, Quân Cửu trả lời: "Tiền đề để nhất kiến chung tình, là phải xem mặt. Không có ai sẽ nhất kiến chung tình đối với một người lớn lên xấu."
"Nàng rất đẹp." Độc Cô Thanh lập tức mở miệng.
Ý cười trên khóe miệng Quân Cửu càng sâu. Nàng nghiêm trang gật gật đầu: "Ta biết ta rất đẹp."
Hắn nhìn Quân Cửu thật sâu, khóe miệng tươi cười ôn nhu nghiêm túc. Hắn không nói sai, Quân Cửu đích xác rất đẹp! Dù cho thân là phủ chủ Phủ Thái Hoàng, Độc Cô Thanh gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng cũng không mang đến cho hắn ấn tượng sâu như Quân Cửu.
Còn có tuổi tác vẫn đang là nụ hoa vừa hơi chớm nở, cũng đã tuyệt sắc khuynh thành. Đợi tương lai hoàn toàn nở rộ, không biết sẽ có bao nhiêu xinh đẹp?
Chỉ với gương mặt này của Quân Cửu, hắn cũng thiệt tình nguyện ý cưới nàng! Huống chi trừ bỏ gương mặt này Quân Cửu còn có rất nhiều chỗ hấp dẫn hắn, làm hắn không thể từ bỏ.
Chờ một chút!
Lúc này Độc Cô Thanh mới phản ứng kịp không thích hợp, ý tứ Quân Cửu nói lời này không phải nói nàng, mà là đang thầm chỉ hắn lớn lên xấu. Độc Cô Thanh cứng đờ tươi cười, trong tay áo ngón tay buộc chặt nắm thành quyền. Cho dù từ trong miệng Hồng Anh, đã biết Quân Cửu thực độc miệng. Nhưng Độc Cô Thanh chưa bao giờ nghĩ qua, Quân Cửu sẽ độc miệng ở trên người hắn.
Lại nói hắn lớn lên xấu?
Khi Độc Cô Thanh đang hít sâu bình phục tâm tình của mình, thì nghe được Quân Cửu mở miệng hỏi hắn: "Đúng rồi, còn không biết năm nay ngươi bao lớn?"
"Hai mươi bảy."
"Rất già." (Chữ hán: 挺老的)
Rất già.. Rất già.. Trong đầu tiếng vọng vô hạn ba chữ này, mặt Độc Cô Thanh hoàn toàn cương cứng. Hắn gian nan bảo trì mỉm cười, nhìn Quân Cửu nói: "Quân Cửu, đối với Đại Linh Sư mà nói, tuổi này thực sự còn trẻ. Thực lực càng cao, thọ mệnh càng dài, vài thập niên nho nhỏ không đáng kể chút nào."
"Nhưng ta để ý." Quân Cửu dừng bước chân lại, xoay người nói với Độc Cô Thanh: "Độc Cô phủ chủ, ngươi đã biết đáp án của ta. Tuổi của ngươi và ta không phù hợp, hôn ước gì đó vẫn là huỷ bỏ, đối với ngươi đối với ta đều tốt."
"Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, có thể nào dễ dàng huỷ bỏ? Quân Cửu nàng còn nhỏ không hiểu, tuổi không đáng kể chút nào. Thân phận thực lực mới là quan trọng! Ta là phủ chủ Phủ Thái Hoàng, có thể cho nàng vinh hoa phú quý lớn nhất kiếp này, ta cũng sẽ chỉ đối tốt với một mình nàng. Tuyệt đối không cô phụ nàng!"
Độc Cô Thanh mở miệng nói lời có chút kịch liệt, khi phản ứng kịp sau đó lập tức thay đổi ngữ khí, trở nên kiên nhẫn, trong ngữ khí từng bước hướng dẫn rất có mê hoặc nhân tâm.
Độc Cô Thanh nói tiếp: "Quân Cửu, ta là thiệt tình muốn cưới nàng. Nương nàng lựa chọn ta, thì cũng là tin tưởng ta có thể cẩn thận chăm sóc nàng. Ta không biết quá khứ nàng đã trải qua cái gì, nhưng ta nguyện ý dùng tương lai mỗi một ngày, đều nghe nàng kể lại, cũng mang hạnh phúc cho nàng."
Quân Cửu: .
Ông nói gà bà nói vịt, xem ra Độc Cô Thanh vô cùng kiên định, một bước cũng không nhường. Vậy thứ má hắn muốn có được, nhất định rất quan trọng!
Quan trọng đến nỗi, hắn muốn dùng hôn ước tới trói chặt nàng.
"Cả đời nàng còn rất dài rất dài, không cần vội vã làm quyết định như vậy. Ta sẽ chờ nàng làm ra quyết định chính xác!" Độc Cô Thanh mỉm cười thâm tình nhìn Quân Cửu. Hắn thực hiểu biết am hiểu nắm chắc chừng mực, nói đến nơi này liền cáo từ, lưu lại Quân Cửu tự mình chậm rãi suy nghĩ.
Nếu thay đổi là người khác, đã sớm bị Độc Cô Thanh lừa đến mơ màng, cái gì cũng đã đáp ứng rồi.
Sờ sờ cằm, Quân Cửu bĩu môi. "Lớn hơn mười hai tuổi còn có bao nhiêu, trâu già muốn gậm cỏ non? Mộng tưởng hão huyền nghĩ rất hay."
Mặc Vô Việt vừa mới hiện thân, nghe được Quân Cửu nói những lời này thì tay run một cái nắm rớt một nhúm lông trên mông Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ tức khắc bùng nổ: "Meo! Mặc Liêu Liêu ngươi túm lông ta làm gì? Trọc lóc, oa QAQ"
Tiểu Ngũ lập tức lao ra khỏi lòng ngực Mặc Vô Việt, ôm lấy cẳng chân Quân Cửu khóc lóc kể lể. Nó còn nhếch mông lên, để Quân Cửu xem trên mông nó trọc một khối.
Nếu không phải đánh không lại Mặc Vô Việt, nó đã sớm tự mình lên rồi!
Quân Cửu nhìn xem Tiểu Ngũ ủy khuất cáo trạng, lại nhìn nhìn vẻ mặt trầm mặc của Mặc Vô Việt. Quân Cửu nhướng mày: "Vô Việt, vuốt mèo không phải vuốt như huynh."
Mặc Vô Việt trầm ngâm. Hắn không biết vuốt mèo, chỉ biết giết Bạch Hổ. Tiểu Ngũ đã là một con ấu tể Bạch Hổ đầu tiên từ khi khai thiên lập địa có thể sống lâu ở bên cạnh hắn như vậy, trọc chút lông thì tính là cái gì? Khụ khụ, đương nhiên không thể nói như vậy ngay trước mặt Quân Cửu.
Trong đầu vẫn luôn lăn qua lộn lại quanh quẩn câu nói vừa mới nghe được kia. Mặc Vô Việt híp mắt mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi thực để ý tuổi tác?"
Nghe được Mặc Vô Việt hỏi cái này, Quân Cửu đôi mắt sáng ngời. Khóe miệng nàng gợi lên nụ cười phúc hắc, dí dỏm truy vấn: "Ta còn chưa hỏi qua, huynh bao nhiêu tuổi?"
"Thọ cùng trời đất." Mặc Vô Việt chỉ nói bốn chữ này.
"Meo meo meo?" Tiểu Ngũ trợn tròn mắt, thọ cùng trời đất đó là bao nhiêu tuổi?
"Phốc ha ha ha ha. Thọ cùng trời đất? Vậy chẳng phải là huynh đã quang côn rất nhiều năm? Nếu như huynh là cẩu độc thân hạng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng hạng nhất.. ưm!" Cằm bị bóp chặt ngẩng đầu, xúc cảm ấm áp bao phủ Quân Cửu không nói hết lời.
Hơi thở nhiễu loạn một hồi lâu mới được tự do. Quân Cửu đối diện với mắt vàng thâm trầm của Mặc Vô Việt: "Bởi vì ta vẫn luôn đang đợi nàng."
Chương 458: Đây là tín vật của ta.
"Vẫn luôn đang đợi ta?" Hơi hơi thở dốc, Quân Cửu chống tay ở trước ngực Mặc Vô Việt kéo ra một khoảng cách. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt, câu môi cười khẽ: "Nếu huynh vẫn luôn không đợi được ta thì sao?"
Mặc Vô Việt: "Vậy thì vẫn sẽ luôn chờ đợi, bộ tộc của ngô (ta) sẽ chỉ biết yêu bạn lữ linh hồn của chính mình. Nếu không có, cô độc cả đời này thế thôi."
Thế thôi?
Quân Cửu hơi hơi phóng đại đồng tử, đáy mắt hiện lên kinh ngạc cùng vui vẻ. Bộ tộc chung tình như thế, có ai có thể kháng cự cảm tình của hắn? Khóe miệng ý cười sâu hơn vài phần, Quân Cửu nói: "Ta hiểu rồi. Xem ra huynh phải cảm tạ ta, sẽ không để huynh cô độc cả đời này."
"Ta sẽ dùng cả đời tới cảm tạ nàng." Mặc Vô Việt câu môi, cười tà bá đạo nhất định phải được.
Tiểu Cửu Nhi dùng cả đời tới làm bạn, hắn dùng cả đời tới cảm tạ, đây là qua lại. Tiểu Cửu Nhi nói như vậy, có phải đại biểu nàng bắt đầu trầm luân hay không?
Đôi mắt màu vàng có lực hấp dẫn quá mạnh, ở trước khi linh hồn của mình đều phải bị hút vào đó, Quân Cửu dời tầm mắt. Nàng lui ra phía sau một bước, vân đạm phong khinh nói sang chuyện khác: "Phương Cô nói ta còn có thể tin ba phần, Độc Cô Thanh nói hoàn toàn không tin."
"Tiểu Cửu Nhi muốn nghe hắn nói thật ra. Bắt lấy hắn sưu hồn là có thể." Mặc Vô Việt ngữ khí đột nhiên lãnh lệ tàn nhẫn lên.
Quân Cửu lắc đầu cự tuyệt.
Đây thật là một lối tắt, biện pháp thẩm vấn vừa mau lại đơn giản. Nhưng chuyện không có đơn giản như vậy!
Sau lưng Độc Cô Thanh là Phủ Thái Hoàng, hắn quý là vì một trong những phủ chủ Phủ Thái Hoàng, động một cái là liên hệ rất phức tạp. Có lẽ Mặc Vô Việt có thể không đặt Phủ Thái Hoàng ở trong mắt, nhưng nàng thì không được! Nàng có người nhà, bằng hữu mà mình phải bảo vệ.
Bọn họ đang nhanh chóng trưởng thành trở nên mạnh mẽ càng cường đại, nhưng ở trước mặt Phủ Thái Hoàng còn chưa đủ mạnh.
Quân Cửu nói: "Nương ta từng nay đi qua Phủ Thái Hoàng, đi nơi đó ta sẽ điều tra rõ ràng hơn. Còn có, ta phải biết rõ ràng thân phận của nương ta, cùng gia tộc sau lưng bà ấy."
Phương Cô nói, bọn họ muốn giết nàng! Đó chính là địch nhân.
* * *
Kế tiếp, Độc Cô Thanh cũng không còn xuất hiện ở trước mặt Quân Cửu. Nhưng tin tức của hắn, mỗi ngày đều cuồn cuộn không ngừng đưa đến trước mặt Quân Cửu.
Lớn đến từ Độc Cô Thanh trợ giúp Phượng Kiêu bọn họ hoàn toàn khống chế học viện Thiên Hư. Cũng lấy được Phủ Thái Hoàng cho phép, làm học viện Thiên Hư hoàn toàn thuộc về bọn họ, không có nỗi lo về sau. Nhỏ thì, Độc Cô Thanh tiện tay giúp một việc nhỏ, lưu lại thanh danh tốt truyền vào trong tai Quân Cửu.
Mấy tin tức này, Quân Cửu ghi nhớ một đám. Nàng không đi quản Độc Cô Thanh, bởi vì nàng biết Độc Cô Thanh sớm hay muộn cũng sẽ nhịn không được lại đi tìm nàng.
Nàng phải làm, là củng cố học viện Thiên Hư. Phượng Kiêu làm tân viện trưởng học viện Thiên Hư, Hà Thượng làm phó viện trưởng. Chu Điệp và Vân Kiều bọn họ thì thành trưởng lão! Cái địa phương này, sẽ trở thành điểm thăng cấp thứ hai của Dạ Sát cùng Thiên Võ Tông.
Quân Cửu chế định, chỉ cần thực lực đạt tới Linh Sư cấp năm, thì có thể gia nhập học viện Thiên Hư tu luyện.
Khởi điểm càng cao, tài nguyên càng tốt. Quân Cửu có thể nhìn đến tương lai, Dạ sát và Thiên Võ Tông không ngừng lớn mạnh! Một ngày kia, nó có thể đi ra tam đại học viện, trở thành thực lực có thể sánh vai cùng Phủ Thái Hoàng, lại đến càng mạnh hơn càng xa hơn..
Trần ai lạc định, viện trưởng Thái Sơ cùng viện trưởng Tử Tiêu tiến đến chúc mừng.
Quân Cửu cũng không đi tham gia điển lễ chúc mừng, nàng ẩn vào hậu trường luyện đan, làm chuẩn bị cho tương lai!
Điển lễ ăn mừng qua đi, Độc Cô Thanh lại lần nữa tới gặp Quân Cửu. Nhưng lần này, hắn lại là tới từ biệt. Quân Cửu nghe được Khanh Vũ nói mà kinh ngạc nhướng mày: "Từ biệt?"
"Người có ý định gây rối muốn rời đi không phải tốt rồi sao?" Tiểu Ngũ nhảy đến trên bàn, liếm liếm móng vuốt nhìn Quân Cửu nói.
Quân Cửu lạnh lùng híp mắt, nói: "Hắn còn chưa có đạt được mục tiêu, hắn sẽ không đi. Hiện tại từ biệt, không đơn giản như vậy. Sư huynh, huynh cho hắn vào đi." Quân Cửu nhìn về phía Khanh Vũ nói, vừa thu hồi đan dược của nàng.
Tiếp theo Khanh Vũ và Độc Cô Thanh lại tiến vào lần nữa.
Gặp mặt, Độc Cô Thanh nói câu đầu tiên chính là: "Quân Cửu, Phủ Thái Hoàng truyền đến tin tức, ta không thể không đi trở về. Nàng có nguyện cùng nhau quay về Thái Hoàng Phủ với ta không?"
Khanh Vũ trừng lớn mắt. Roẹt! Lợi trảo của Tiểu Ngũ cào ra một cái dấu vết ở trên bàn.
Quả nhiên không đơn giản! Độc Cô Thanh chờ ở chỗ này, thế nhưng là muốn bắt cóc Quân Cửu? Mơ mộng hão huyền!
Không đợi Quân Cửu trả lời, ngay sau đó Độc Cô Thanh lại nói: "Quân Cửu, nàng muốn gặp mẫu thân của nàng sao?"
Khi Độc Cô Thanh nói những lời này, hai mắt nhìn thẳng vào Quân Cửu để bắt giữ biểu tình trên mặt nàng. Hắn nhìn thấy Quân Cửu hơi hơi sửng sốt, lại nhanh chóng nhíu mày trầm mặc dường như đang tự hỏi. Độc Cô Thanh giương khóe miệng lên, hắn dùng chiêu này là đúng rồi.
Có ai kháng cự được đi gặp mẫu thân của mình chứ?
Vừa sinh ra chưa bao giờ gặp qua, vậy càng tốt! Sẽ không lạnh nhạt, chỉ biết càng thêm nắm chặt lòng người, làm người bị vứt lại sẽ không ngừng nhớ nhung. Quân Cửu khẳng định sẽ đáp ứng!
"Tiểu sư muội!" Khanh Vũ nhìn về phía Quân Cửu, thần thái có vài phần nôn nóng.
Quân Cửu sẽ đáp ứng sao?
Hai người một mèo đều nhìn nàng, Quân Cửu cong cong môi lãnh đạm nói: "Nương của ta không ở Phủ Thái Hoàng, ngươi làm sao có thể để ta được gặp bà ấy?"
"Là Phương Cô nói cho nàng đi." Độc Cô Thanh một chút cũng không kinh ngạc Quân Cửu biết. Phương Cô tới gặp Quân Cửu, hắn đã sớm biết!
Độc Cô Thanh nói: "Mẫu thân của nàng đích xác không ở Phủ Thái Hoàng, càng không ở Hạ Tam Trọng. Nhưng chỉ có Phủ Thái Hoàng ta có thể đi thông tới Trung Tam Trọng. Mà ta có biện pháp có thể để nàng nhìn thấy mẫu thân của nàng, Mạn Đông. Quân Cửu, nàng muốn gặp bà ấy sao?"
Cảm xúc dao động trên mặt Quân Cửu dần dần rõ ràng, hình như nàng có chút giãy giụa.
Hơi hơi cắn môi đỏ, chần chờ nói: "Nhưng giờ phút này ta không thể rời khỏi Thiên Hư học viện. Nơi này còn có chuyện ta chưa làm xong."
"Không sao cả. Chỉ cần nàng muốn đến, ta chuẩn bị phái người đến đón nàng tới Thái Hoàng Phủ bất cứ lúc nào." Độc Cô Thanh nói rồi cất bước đền gần Quân Cửu, còn vươn tay: "Quân Cửu, nàng biết ta không thích nàng nhíu mày. Nữ hài xinh đẹp thì cười nhiều mới đẹp, hết thảy phiền não giao cho ta không tốt sao?"
Độc Cô Thanh duỗi tay muốn vuốt ve gương mặt Quân Cửu, nhưng mà nửa đường đã bị Tiểu Ngũ thưởng cho một móng vuốt. Nếu không phải Độc Cô Thanh tránh nhanh, một móng vuốt này xác định vững chắc lưu lại ba đường sẹo ở trên mu bàn tay hắn. Sau lưng còn có Khanh Vũ như hổ rình mồi trừng mắt với hắn.
Độc Cô Thanh cũng không xấu hổ, hắn câu môi cười ôn nhu như cũ. Nói: "Đây là tín vật của ta. Chỉ cần Quân Cửu nàng cần ta, thổi cái cái còi này lên, người của ta sẽ tới giúp nàng. Khi nàng muốn đi Phủ Thái Hoàng, cũng có thể thổi cái còi này thong báo cho bọn họ."
"Được. Ngươi đặt cái còi lên trên bàn là được." Quân Cửu lãnh đạm chỉ chỉ ngón tay, kêu Độc Cô Thanh buông cái còi.
Xa cách lạnh nhạt cự tuyệt có bất luận tiếp xúc nào cùng với hắn. Độc Cô Thanh là cười rời đi, nhưng nháy mắt xoay người ra cửa thì biến sắc mặt. Cúi đầu quét mắt ngoái nhìn lại sau lưng, Độc Cô Thanh hừ lạnh một tiếng. Giả bộ đóa hoa cao lãnh cái gì?
Hắn cũng không tin tương lai thời điểm Quân Cửu cầu hắn, còn sẽ như vậy!
Sau khi Độc Cô Thanh rời khỏi, Quân Cửu cũng thu hồi cảm xúc trên mặt. Nàng lãnh đạm lạnh băng, vô tình khác nhau như hai người lúc trước. Quân Cửu nhìn về phía Khanh Vũ nói: "Sư huynh, muội sắp đột phá Linh Sư cấp chín. Học viện Thiên Hư làm phiền mọi người lo lắng."
"Được."
"Độc Cô Thanh đi rồi, chú ý học viện Thiên Hư đừng để cho người khác trà trộn vào." Quân Cửu ý có điều ám chỉ, Khanh Vũ vừa nghe liền hiểu rõ! Độc Cô Thanh sẽ phái người lưu lại giám thị!
Dạ Sát làm việc sấm rền gió cuốn. Ngày hôm sau, học viện Thiên Hư đã định thế cục.
Quân Cửu vốn dĩ tính toán bắt mạch trị liệu cho từng người, kết quả là đột nhiên trong học viện Thiên Hư có vài vị luyện dược sư xuất hiện, mỗi người đều là bộ dáng cao cao tại thượng, không ai bì nổi. Hỏi thăm một chút mới biết được đây là luyện dược sư từ Phủ Thái Hoàng tới, Độc Cô Thanh mệnh cho bọn họ trị liệu cho mọi người.
Đặc biệt là bị hắn đả thương, cường điệu trị liệu. Hơn nữa còn tặng không ít lễ nhận lỗi! Những thứ này, Phượng Kiêu bọn họ nói toàn bộ cho Quân Cửu.
Thái độ của Độc Cô Thanh, có thể nói vô cùng thành khẩn chọn không làm ra sai lầm nào. Dần dần, ấn tượng của mọi người đối với hắn đều bắt đầu có đổi mới. Không chỉ có như thế, Quân Cửu còn bắt đầu các loại "xảo ngộ" với Độc Cô Thanh.
Tỷ như hiện tại, trên đường trở về Quân Cửu lại đụng phải Độc Cô Thanh!
Hắn đứng ở ngã rẽ, ôn nhu cười nhìn về phía Quân Cửu. Vừa thấy Độc Cô Thanh, Lãnh Uyên lập tức truyền âm hỏi Quân Cửu: "Quân cô nương có cần ta đuổi đi hắn không?"
"Không cần. Ta vừa vặn muốn nghe xem hắn muốn nói cái gì." Quân Cửu kêu Lãnh Uyên không cần xuất hiện. Nàng lãnh đạm đi qua đó, nhìn về phía Độc Cô Thanh lạnh lùng mở miệng: "Có việc?"
"Không có việc gì thì không thể tới tìm nàng sao?" Độc Cô Thanh cười nói giỡn.
Nhưng mà Quân Cửu liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm gật đầu, tươi cười trên khóe miệng Độc Cô Thanh cứng lại rồi.
Quân Cửu mở miệng: "Ta rất bận, không rảnh lãng phí thời gian."
Xa cách lạnh nhạt trong lời Quân Cửu nói, đối với hắn còn muốn lãnh đạm hơn một người xa lạ. Ánh mắt Độc Cô Thanh nặng nề, cũng không bởi vì thái độ của Quân Cửu mà rút lui có trật tự. Hắn dời đề tài đi, nói: "Quân Cửu nàng phải đi về đúng không? Ta đưa tiễn nàng."
Quân Cửu không cự tuyệt.
Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Độc Cô Thanh chế tạo xảo ngộ vài lần, là muốn làm cái gì?
Mỗi một lần, Độc Cô Thanh đều mang theo quan tâm chân thành tri kỷ. Giống như tìm nàng cũng chỉ là lo lắng yêu quý nàng mà thôi, không mang theo bất luận mục đích nào, cũng không có âm mưu. Nhưng Quân Cửu đều không dao động, một lần lại một lần, Độc Cô Thanh còn có thể che giấu được bao lâu?
Đi ở trên đường, Quân Cửu không mở miệng. Quả nhiên không qua được bao lâu, Độc Cô Thanh không chịu nổi an tĩnh mà mở miệng trước. Hắn hỏi Quân Cửu: "Quân Cửu, nàng tin tưởng nhất kiến chung tình sao?"
Quân Cửu nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Độc Cô Thanh vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt thâm tình như nước.
Buồn cười gợi lên khóe miệng, Quân Cửu trả lời: "Tiền đề để nhất kiến chung tình, là phải xem mặt. Không có ai sẽ nhất kiến chung tình đối với một người lớn lên xấu."
"Nàng rất đẹp." Độc Cô Thanh lập tức mở miệng.
Ý cười trên khóe miệng Quân Cửu càng sâu. Nàng nghiêm trang gật gật đầu: "Ta biết ta rất đẹp."
Hắn nhìn Quân Cửu thật sâu, khóe miệng tươi cười ôn nhu nghiêm túc. Hắn không nói sai, Quân Cửu đích xác rất đẹp! Dù cho thân là phủ chủ Phủ Thái Hoàng, Độc Cô Thanh gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng cũng không mang đến cho hắn ấn tượng sâu như Quân Cửu.
Còn có tuổi tác vẫn đang là nụ hoa vừa hơi chớm nở, cũng đã tuyệt sắc khuynh thành. Đợi tương lai hoàn toàn nở rộ, không biết sẽ có bao nhiêu xinh đẹp?
Chỉ với gương mặt này của Quân Cửu, hắn cũng thiệt tình nguyện ý cưới nàng! Huống chi trừ bỏ gương mặt này Quân Cửu còn có rất nhiều chỗ hấp dẫn hắn, làm hắn không thể từ bỏ.
Chờ một chút!
Lúc này Độc Cô Thanh mới phản ứng kịp không thích hợp, ý tứ Quân Cửu nói lời này không phải nói nàng, mà là đang thầm chỉ hắn lớn lên xấu. Độc Cô Thanh cứng đờ tươi cười, trong tay áo ngón tay buộc chặt nắm thành quyền. Cho dù từ trong miệng Hồng Anh, đã biết Quân Cửu thực độc miệng. Nhưng Độc Cô Thanh chưa bao giờ nghĩ qua, Quân Cửu sẽ độc miệng ở trên người hắn.
Lại nói hắn lớn lên xấu?
Khi Độc Cô Thanh đang hít sâu bình phục tâm tình của mình, thì nghe được Quân Cửu mở miệng hỏi hắn: "Đúng rồi, còn không biết năm nay ngươi bao lớn?"
"Hai mươi bảy."
"Rất già." (Chữ hán: 挺老的)
Rất già.. Rất già.. Trong đầu tiếng vọng vô hạn ba chữ này, mặt Độc Cô Thanh hoàn toàn cương cứng. Hắn gian nan bảo trì mỉm cười, nhìn Quân Cửu nói: "Quân Cửu, đối với Đại Linh Sư mà nói, tuổi này thực sự còn trẻ. Thực lực càng cao, thọ mệnh càng dài, vài thập niên nho nhỏ không đáng kể chút nào."
"Nhưng ta để ý." Quân Cửu dừng bước chân lại, xoay người nói với Độc Cô Thanh: "Độc Cô phủ chủ, ngươi đã biết đáp án của ta. Tuổi của ngươi và ta không phù hợp, hôn ước gì đó vẫn là huỷ bỏ, đối với ngươi đối với ta đều tốt."
"Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, có thể nào dễ dàng huỷ bỏ? Quân Cửu nàng còn nhỏ không hiểu, tuổi không đáng kể chút nào. Thân phận thực lực mới là quan trọng! Ta là phủ chủ Phủ Thái Hoàng, có thể cho nàng vinh hoa phú quý lớn nhất kiếp này, ta cũng sẽ chỉ đối tốt với một mình nàng. Tuyệt đối không cô phụ nàng!"
Độc Cô Thanh mở miệng nói lời có chút kịch liệt, khi phản ứng kịp sau đó lập tức thay đổi ngữ khí, trở nên kiên nhẫn, trong ngữ khí từng bước hướng dẫn rất có mê hoặc nhân tâm.
Độc Cô Thanh nói tiếp: "Quân Cửu, ta là thiệt tình muốn cưới nàng. Nương nàng lựa chọn ta, thì cũng là tin tưởng ta có thể cẩn thận chăm sóc nàng. Ta không biết quá khứ nàng đã trải qua cái gì, nhưng ta nguyện ý dùng tương lai mỗi một ngày, đều nghe nàng kể lại, cũng mang hạnh phúc cho nàng."
Quân Cửu: .
Ông nói gà bà nói vịt, xem ra Độc Cô Thanh vô cùng kiên định, một bước cũng không nhường. Vậy thứ má hắn muốn có được, nhất định rất quan trọng!
Quan trọng đến nỗi, hắn muốn dùng hôn ước tới trói chặt nàng.
"Cả đời nàng còn rất dài rất dài, không cần vội vã làm quyết định như vậy. Ta sẽ chờ nàng làm ra quyết định chính xác!" Độc Cô Thanh mỉm cười thâm tình nhìn Quân Cửu. Hắn thực hiểu biết am hiểu nắm chắc chừng mực, nói đến nơi này liền cáo từ, lưu lại Quân Cửu tự mình chậm rãi suy nghĩ.
Nếu thay đổi là người khác, đã sớm bị Độc Cô Thanh lừa đến mơ màng, cái gì cũng đã đáp ứng rồi.
Sờ sờ cằm, Quân Cửu bĩu môi. "Lớn hơn mười hai tuổi còn có bao nhiêu, trâu già muốn gậm cỏ non? Mộng tưởng hão huyền nghĩ rất hay."
Mặc Vô Việt vừa mới hiện thân, nghe được Quân Cửu nói những lời này thì tay run một cái nắm rớt một nhúm lông trên mông Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ tức khắc bùng nổ: "Meo! Mặc Liêu Liêu ngươi túm lông ta làm gì? Trọc lóc, oa QAQ"
Tiểu Ngũ lập tức lao ra khỏi lòng ngực Mặc Vô Việt, ôm lấy cẳng chân Quân Cửu khóc lóc kể lể. Nó còn nhếch mông lên, để Quân Cửu xem trên mông nó trọc một khối.
Nếu không phải đánh không lại Mặc Vô Việt, nó đã sớm tự mình lên rồi!
Quân Cửu nhìn xem Tiểu Ngũ ủy khuất cáo trạng, lại nhìn nhìn vẻ mặt trầm mặc của Mặc Vô Việt. Quân Cửu nhướng mày: "Vô Việt, vuốt mèo không phải vuốt như huynh."
Mặc Vô Việt trầm ngâm. Hắn không biết vuốt mèo, chỉ biết giết Bạch Hổ. Tiểu Ngũ đã là một con ấu tể Bạch Hổ đầu tiên từ khi khai thiên lập địa có thể sống lâu ở bên cạnh hắn như vậy, trọc chút lông thì tính là cái gì? Khụ khụ, đương nhiên không thể nói như vậy ngay trước mặt Quân Cửu.
Trong đầu vẫn luôn lăn qua lộn lại quanh quẩn câu nói vừa mới nghe được kia. Mặc Vô Việt híp mắt mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi thực để ý tuổi tác?"
Nghe được Mặc Vô Việt hỏi cái này, Quân Cửu đôi mắt sáng ngời. Khóe miệng nàng gợi lên nụ cười phúc hắc, dí dỏm truy vấn: "Ta còn chưa hỏi qua, huynh bao nhiêu tuổi?"
"Thọ cùng trời đất." Mặc Vô Việt chỉ nói bốn chữ này.
"Meo meo meo?" Tiểu Ngũ trợn tròn mắt, thọ cùng trời đất đó là bao nhiêu tuổi?
"Phốc ha ha ha ha. Thọ cùng trời đất? Vậy chẳng phải là huynh đã quang côn rất nhiều năm? Nếu như huynh là cẩu độc thân hạng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng hạng nhất.. ưm!" Cằm bị bóp chặt ngẩng đầu, xúc cảm ấm áp bao phủ Quân Cửu không nói hết lời.
Hơi thở nhiễu loạn một hồi lâu mới được tự do. Quân Cửu đối diện với mắt vàng thâm trầm của Mặc Vô Việt: "Bởi vì ta vẫn luôn đang đợi nàng."
Chương 458: Đây là tín vật của ta.
"Vẫn luôn đang đợi ta?" Hơi hơi thở dốc, Quân Cửu chống tay ở trước ngực Mặc Vô Việt kéo ra một khoảng cách. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt, câu môi cười khẽ: "Nếu huynh vẫn luôn không đợi được ta thì sao?"
Mặc Vô Việt: "Vậy thì vẫn sẽ luôn chờ đợi, bộ tộc của ngô (ta) sẽ chỉ biết yêu bạn lữ linh hồn của chính mình. Nếu không có, cô độc cả đời này thế thôi."
Thế thôi?
Quân Cửu hơi hơi phóng đại đồng tử, đáy mắt hiện lên kinh ngạc cùng vui vẻ. Bộ tộc chung tình như thế, có ai có thể kháng cự cảm tình của hắn? Khóe miệng ý cười sâu hơn vài phần, Quân Cửu nói: "Ta hiểu rồi. Xem ra huynh phải cảm tạ ta, sẽ không để huynh cô độc cả đời này."
"Ta sẽ dùng cả đời tới cảm tạ nàng." Mặc Vô Việt câu môi, cười tà bá đạo nhất định phải được.
Tiểu Cửu Nhi dùng cả đời tới làm bạn, hắn dùng cả đời tới cảm tạ, đây là qua lại. Tiểu Cửu Nhi nói như vậy, có phải đại biểu nàng bắt đầu trầm luân hay không?
Đôi mắt màu vàng có lực hấp dẫn quá mạnh, ở trước khi linh hồn của mình đều phải bị hút vào đó, Quân Cửu dời tầm mắt. Nàng lui ra phía sau một bước, vân đạm phong khinh nói sang chuyện khác: "Phương Cô nói ta còn có thể tin ba phần, Độc Cô Thanh nói hoàn toàn không tin."
"Tiểu Cửu Nhi muốn nghe hắn nói thật ra. Bắt lấy hắn sưu hồn là có thể." Mặc Vô Việt ngữ khí đột nhiên lãnh lệ tàn nhẫn lên.
Quân Cửu lắc đầu cự tuyệt.
Đây thật là một lối tắt, biện pháp thẩm vấn vừa mau lại đơn giản. Nhưng chuyện không có đơn giản như vậy!
Sau lưng Độc Cô Thanh là Phủ Thái Hoàng, hắn quý là vì một trong những phủ chủ Phủ Thái Hoàng, động một cái là liên hệ rất phức tạp. Có lẽ Mặc Vô Việt có thể không đặt Phủ Thái Hoàng ở trong mắt, nhưng nàng thì không được! Nàng có người nhà, bằng hữu mà mình phải bảo vệ.
Bọn họ đang nhanh chóng trưởng thành trở nên mạnh mẽ càng cường đại, nhưng ở trước mặt Phủ Thái Hoàng còn chưa đủ mạnh.
Quân Cửu nói: "Nương ta từng nay đi qua Phủ Thái Hoàng, đi nơi đó ta sẽ điều tra rõ ràng hơn. Còn có, ta phải biết rõ ràng thân phận của nương ta, cùng gia tộc sau lưng bà ấy."
Phương Cô nói, bọn họ muốn giết nàng! Đó chính là địch nhân.
* * *
Kế tiếp, Độc Cô Thanh cũng không còn xuất hiện ở trước mặt Quân Cửu. Nhưng tin tức của hắn, mỗi ngày đều cuồn cuộn không ngừng đưa đến trước mặt Quân Cửu.
Lớn đến từ Độc Cô Thanh trợ giúp Phượng Kiêu bọn họ hoàn toàn khống chế học viện Thiên Hư. Cũng lấy được Phủ Thái Hoàng cho phép, làm học viện Thiên Hư hoàn toàn thuộc về bọn họ, không có nỗi lo về sau. Nhỏ thì, Độc Cô Thanh tiện tay giúp một việc nhỏ, lưu lại thanh danh tốt truyền vào trong tai Quân Cửu.
Mấy tin tức này, Quân Cửu ghi nhớ một đám. Nàng không đi quản Độc Cô Thanh, bởi vì nàng biết Độc Cô Thanh sớm hay muộn cũng sẽ nhịn không được lại đi tìm nàng.
Nàng phải làm, là củng cố học viện Thiên Hư. Phượng Kiêu làm tân viện trưởng học viện Thiên Hư, Hà Thượng làm phó viện trưởng. Chu Điệp và Vân Kiều bọn họ thì thành trưởng lão! Cái địa phương này, sẽ trở thành điểm thăng cấp thứ hai của Dạ Sát cùng Thiên Võ Tông.
Quân Cửu chế định, chỉ cần thực lực đạt tới Linh Sư cấp năm, thì có thể gia nhập học viện Thiên Hư tu luyện.
Khởi điểm càng cao, tài nguyên càng tốt. Quân Cửu có thể nhìn đến tương lai, Dạ sát và Thiên Võ Tông không ngừng lớn mạnh! Một ngày kia, nó có thể đi ra tam đại học viện, trở thành thực lực có thể sánh vai cùng Phủ Thái Hoàng, lại đến càng mạnh hơn càng xa hơn..
Trần ai lạc định, viện trưởng Thái Sơ cùng viện trưởng Tử Tiêu tiến đến chúc mừng.
Quân Cửu cũng không đi tham gia điển lễ chúc mừng, nàng ẩn vào hậu trường luyện đan, làm chuẩn bị cho tương lai!
Điển lễ ăn mừng qua đi, Độc Cô Thanh lại lần nữa tới gặp Quân Cửu. Nhưng lần này, hắn lại là tới từ biệt. Quân Cửu nghe được Khanh Vũ nói mà kinh ngạc nhướng mày: "Từ biệt?"
"Người có ý định gây rối muốn rời đi không phải tốt rồi sao?" Tiểu Ngũ nhảy đến trên bàn, liếm liếm móng vuốt nhìn Quân Cửu nói.
Quân Cửu lạnh lùng híp mắt, nói: "Hắn còn chưa có đạt được mục tiêu, hắn sẽ không đi. Hiện tại từ biệt, không đơn giản như vậy. Sư huynh, huynh cho hắn vào đi." Quân Cửu nhìn về phía Khanh Vũ nói, vừa thu hồi đan dược của nàng.
Tiếp theo Khanh Vũ và Độc Cô Thanh lại tiến vào lần nữa.
Gặp mặt, Độc Cô Thanh nói câu đầu tiên chính là: "Quân Cửu, Phủ Thái Hoàng truyền đến tin tức, ta không thể không đi trở về. Nàng có nguyện cùng nhau quay về Thái Hoàng Phủ với ta không?"
Khanh Vũ trừng lớn mắt. Roẹt! Lợi trảo của Tiểu Ngũ cào ra một cái dấu vết ở trên bàn.
Quả nhiên không đơn giản! Độc Cô Thanh chờ ở chỗ này, thế nhưng là muốn bắt cóc Quân Cửu? Mơ mộng hão huyền!
Không đợi Quân Cửu trả lời, ngay sau đó Độc Cô Thanh lại nói: "Quân Cửu, nàng muốn gặp mẫu thân của nàng sao?"
Khi Độc Cô Thanh nói những lời này, hai mắt nhìn thẳng vào Quân Cửu để bắt giữ biểu tình trên mặt nàng. Hắn nhìn thấy Quân Cửu hơi hơi sửng sốt, lại nhanh chóng nhíu mày trầm mặc dường như đang tự hỏi. Độc Cô Thanh giương khóe miệng lên, hắn dùng chiêu này là đúng rồi.
Có ai kháng cự được đi gặp mẫu thân của mình chứ?
Vừa sinh ra chưa bao giờ gặp qua, vậy càng tốt! Sẽ không lạnh nhạt, chỉ biết càng thêm nắm chặt lòng người, làm người bị vứt lại sẽ không ngừng nhớ nhung. Quân Cửu khẳng định sẽ đáp ứng!
"Tiểu sư muội!" Khanh Vũ nhìn về phía Quân Cửu, thần thái có vài phần nôn nóng.
Quân Cửu sẽ đáp ứng sao?
Hai người một mèo đều nhìn nàng, Quân Cửu cong cong môi lãnh đạm nói: "Nương của ta không ở Phủ Thái Hoàng, ngươi làm sao có thể để ta được gặp bà ấy?"
"Là Phương Cô nói cho nàng đi." Độc Cô Thanh một chút cũng không kinh ngạc Quân Cửu biết. Phương Cô tới gặp Quân Cửu, hắn đã sớm biết!
Độc Cô Thanh nói: "Mẫu thân của nàng đích xác không ở Phủ Thái Hoàng, càng không ở Hạ Tam Trọng. Nhưng chỉ có Phủ Thái Hoàng ta có thể đi thông tới Trung Tam Trọng. Mà ta có biện pháp có thể để nàng nhìn thấy mẫu thân của nàng, Mạn Đông. Quân Cửu, nàng muốn gặp bà ấy sao?"
Cảm xúc dao động trên mặt Quân Cửu dần dần rõ ràng, hình như nàng có chút giãy giụa.
Hơi hơi cắn môi đỏ, chần chờ nói: "Nhưng giờ phút này ta không thể rời khỏi Thiên Hư học viện. Nơi này còn có chuyện ta chưa làm xong."
"Không sao cả. Chỉ cần nàng muốn đến, ta chuẩn bị phái người đến đón nàng tới Thái Hoàng Phủ bất cứ lúc nào." Độc Cô Thanh nói rồi cất bước đền gần Quân Cửu, còn vươn tay: "Quân Cửu, nàng biết ta không thích nàng nhíu mày. Nữ hài xinh đẹp thì cười nhiều mới đẹp, hết thảy phiền não giao cho ta không tốt sao?"
Độc Cô Thanh duỗi tay muốn vuốt ve gương mặt Quân Cửu, nhưng mà nửa đường đã bị Tiểu Ngũ thưởng cho một móng vuốt. Nếu không phải Độc Cô Thanh tránh nhanh, một móng vuốt này xác định vững chắc lưu lại ba đường sẹo ở trên mu bàn tay hắn. Sau lưng còn có Khanh Vũ như hổ rình mồi trừng mắt với hắn.
Độc Cô Thanh cũng không xấu hổ, hắn câu môi cười ôn nhu như cũ. Nói: "Đây là tín vật của ta. Chỉ cần Quân Cửu nàng cần ta, thổi cái cái còi này lên, người của ta sẽ tới giúp nàng. Khi nàng muốn đi Phủ Thái Hoàng, cũng có thể thổi cái còi này thong báo cho bọn họ."
"Được. Ngươi đặt cái còi lên trên bàn là được." Quân Cửu lãnh đạm chỉ chỉ ngón tay, kêu Độc Cô Thanh buông cái còi.
Xa cách lạnh nhạt cự tuyệt có bất luận tiếp xúc nào cùng với hắn. Độc Cô Thanh là cười rời đi, nhưng nháy mắt xoay người ra cửa thì biến sắc mặt. Cúi đầu quét mắt ngoái nhìn lại sau lưng, Độc Cô Thanh hừ lạnh một tiếng. Giả bộ đóa hoa cao lãnh cái gì?
Hắn cũng không tin tương lai thời điểm Quân Cửu cầu hắn, còn sẽ như vậy!
Sau khi Độc Cô Thanh rời khỏi, Quân Cửu cũng thu hồi cảm xúc trên mặt. Nàng lãnh đạm lạnh băng, vô tình khác nhau như hai người lúc trước. Quân Cửu nhìn về phía Khanh Vũ nói: "Sư huynh, muội sắp đột phá Linh Sư cấp chín. Học viện Thiên Hư làm phiền mọi người lo lắng."
"Được."
"Độc Cô Thanh đi rồi, chú ý học viện Thiên Hư đừng để cho người khác trà trộn vào." Quân Cửu ý có điều ám chỉ, Khanh Vũ vừa nghe liền hiểu rõ! Độc Cô Thanh sẽ phái người lưu lại giám thị!