Bài viết: 0 

Chương 437+438
Chương 437: Chạy trốn, soát người.
Quý Nhất Minh đã bị báo đầu ưng ba mắt bắt được giữa không trung. Ngẫm lại kết cục cảu khỉ kỳ lân mới vừa rồi, mọi người khẩn trương khó có thể hô hấp. Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh phá không, vèo!
Quân Cửu ném U Ảnh đi, mau chuẩn tàn nhẫn công kích trúng lợi trảo của báo đầu ưng ba mắt đang bắt lấy Quý Nhất Minh. U Ảnh sắc bén, báo đầu ưng ba mắt đau đớn thét dài một tiếng, lợi trảo theo bản năng buông lỏng ra. Quý Nhất Minh kêu thảm ngã xuống từ giữa không trung.
Độ cao này, không bị báo đầu ưng ba mắt giết, cũng bị ngã chết.
Tình huống nguy cấp, Tiểu Ngũ tiến lên, nửa đường biến lớn thân thể, cuối cùng ổn định vững chắc đón được Quý Nhất Minh. Lông trắng xõa tung mềm mại, nhẹ nhàng hóa giải lực đạo không mang đến cho Quý Nhất Minh thương càng thêm thương. Đồng thời, cái đuôi Tiểu Ngũ còn cuộn vòng bao lấy U Ảnh rơi xuống.
Chạy tới như tia chớp, Tiểu Ngũ trả U Ảnh lại cho Quân Cửu. Tiểu Ngũ há miệng nói: "Chủ nhân đi mau!"
Báo đầu ưng ba mắt bị thương, nếu không phải lợi trảo của nó thô cứng thì thiếu chút nữa đã bị U Ảnh chém một đao thành hai đoạn. Hiện tại ghi hận lên Quân Cửu! Hơn nữa Quý Nhất Minh cùng Tiểu Ngũ thân thể cao lớn ở bên cạnh nàng, báo đầu ưng ba mắt tức giận kêu to, quay đầu xông tới.
"Rống!" Tiểu Ngũ lập tức làm ra tư thế công kích, vận sức chờ phát động.
Lúc này, Tiểu Ảnh đột nhiên cũng biến lớn thân thể xông tới. Hắn nói với Quân Cửu: "Các người không đối phó được báo đầu ưng ba mắt đâu, chạy mau! Lưu lại chỉ sẽ chết người, ta ngăn lại nó trước, các người chạy được bao xa thì chạy thật xa đi!"
Nói xong, Tiểu Ảnh quay đầu chủ động nhào qua báo đầu ưng ba mắt. Nó biến lớn thân hình hồ ly đồng thau, lại là kích cỡ không thua gì báo đầu ưng ba mắt.
Vung cái đuôi đồng thau, nện ầm ở trên người báo đầu ưng ba mắt, đập nó bay ra ngoài. Tiểu Ảnh hô to: "Chạy mau đi!"
Quân Cửu lập tức hạ lệnh: "Tiểu Ngũ muội mang theo Quý Nhất Minh đi trước. Những người khác đuổi theo ta, đi mau!" Khanh Vũ bọn họ lập tức dựa sát đến gần Quân Cửu, mọi người đều dùng tới tốc độ chạy trốn, càng nhanh càng tốt.
Quân Cửu một bên lấy ra đan dược từ trong không gian lắc tay ném cho bọn họ: "Bóp nát bôi trên cổ áo trên tay áo, cái này có thể che lấp khí vị làm báo đầu ưng ba mắt tìm không thấy."
Nói xong, nàng thoáng rơi về phía sau mọi người. Lưu lại ở phía sau cùng, không ngừng vung ra thuốc bột che lấp khí vị cùng tung tích. Báo đầu ưng ba mắt có ba con mắt, con mắt trung gian kia có thể nhìn xa trăm dặm. Rừng rậm có thể che lấp thân ảnh của bọn họ, nhưng tung tích thì cần phải giải quyết cách khác.
Khanh Vũ quay đầu lại nhìn về phía nàng: "Để Tiểu Ảnh lại không sao chứ?"
"Hắn biết làm như thế nào." Tiểu Ảnh là người lại không phải hồ ly đồng thau thật sự. Hắn đánh không lại thì biết trốn chạy! Hơn nữa Tiểu Ảnh và nàng có khế ước, có thể tự mình đuổi theo tìm được bọn họ. Hiện tại chỉ hy vọng Tiểu Ảnh có thể kéo lâu một chút, để cho bọn họ thêm chút thời gian tìm được địa phương ẩn núp.
Một hơi cũng chưa có thời gian thở gấp. Bọn họ ngựa không ngừng vó, chạy cỡ chừng một canh giờ mới tìm được một cái huyệt động.
Để Tiểu Ngũ buông Quý Nhất Minh, Quân Cửu một bên bình ổn thở dốc, điều chỉnh trạng thái, vừa đi qua đi bắt đầu kiểm tra thương thế của Quý Nhất Minh, lúc này vừa kiểm tra, Quân Cửu nhíu chặt mày đẹp. Thương thế của Quý Nhất Minh, thực không xong!
Khanh Vũ bọn họ mệt đến ngồi liệt dưới đất. Ngẩng đầu nhìn thấy Quân Cửu nhíu mày nghiêm khắc, đều bò dậy đi qua. Cúi đầu vừa nhìn, đều thở hổn hển.
Chỉ thấy hai chân Quý Nhất Minh huyết nhục mơ hồ, có bộ phận có thể thấy được xương trắng. Đây vẫn là mặt ngoài, không biết xương cốt của Quý Nhất Minh có bị đứt gãy hay không. So với kết cục của khỉ kỳ lân, thì Quý Nhất Minh đã xem như là may mắn.
Ít nhất hắn là bị bắt hai chân, không phải ngực và đầu. Nếu không, hiện tại thi thể hắn cũng đã lạnh thấu, căn bản không thể cứu.
Khanh Vũ vén tay áo lên: "Tiểu sư muội, cần huynh làm cái gì?"
"Chuẩn bị rượu và nước, còn có đao nhỏ, lửa. Thuốc trị thương thì muội có rồi. Sau đó cần hai người đi bên ngoài canh chừng, bất luận gió thổi cỏ lay gì thì lập tức cho muội biết." Quân Cửu bình tĩnh phân phó.
"Ta đi ra ngoài canh chừng!" Phó Lâm Trạm nhìn đến trường hợp này, đầu choáng váng. Phó Lâm Sương cũng đi theo hắn ra ngoài canh chừng. Không chỉ có bọn họ, còn có Tiểu Ngũ.
Đi ra sơn động, thở hổn hển một hơi thật dài, Phó Lâm Trạm mới bình tĩnh lại. Hắn ngẩng đầu nhìn đến Tiểu Ngũ lại thu nhỏ thân thể ngồi xổm ngoài cửa sơn động đề phòng, Phó Lâm Trạm không khỏi hỏi: "Tiểu Ngũ ngươi thật là mèo sao? Vừa mới ngươi biến hình thật lớn. Còn có cảm ơn ngươi cứu Tiểu Minh."
"Không cần cảm tạ." Tiểu Ngũ mở miệng, làm Phó Lâm Trạm sợ ngây người, cũng làm Phó Lâm Sương sửng sốt.
Phó Lâm Trạm đang run run ngón tay: "Tiểu Ngũ ngươi có thể nói chuyện?"
Lắc lư cái đuôi, Tiểu Ngũ không trả lời, nhưng biểu tình trong mắt nó, hiển nhiên là đang khinh bỉ Phó Lâm Trạm. Như là đang nói: Cái này thì có gì phải kinh ngạc? Phó Lâm Sương vừa mới nghe được Tiểu Ngũ mở miệng, nhưng hắn cho rằng nghe lầm, không nghĩ tới Tiểu Ngũ thật sự có thể nói.
Đè lại bả vai của Phó Lâm Trạm, để hắn quay đầu đừng nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ như vậy thất lễ. Phó Lâm Sương nói: "Tiểu Ngũ đại khái là linh thú họ mèo, có vài linh thú quý hiếm có thể nói."
"Là như vậy sao?" Phó Lâm Trạm biểu tình ngơ ngác.
Thật ra Phó Lâm Sương tìm cho nó một cái giải thích hợp lý. Tiểu Ngũ vui rạo rực loạng choạng cái đuôi, lại liếm liếm vuốt mèo. Nó có thể trắng trợn táo bạo làm linh thú, nói như vậy thì cũng không kỳ quái! Quay đầu lại nhìn về phía trong sơn động, trên mặt Tiểu Ngũ hiện lên thương tiếc.
Quý Nhất Minh quá thảm!
Trong sơn động, Quân Cửu lấy lửa hơ nóng tiểu đao tiêu độc. Xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn, sấm rền gió cuốn cắt rớt da thịt bị lật ra ở trên đùi Quý Nhất Minh. Đây là bị báo đầu ưng ba mắt cào qua, không biết bao nhiêu dơ bẩn, cần phải cắt bỏ.
Dọn sạch thịt hỏng, kêu Mục Cảnh Nguyên và Khanh Vũ đè Quý Nhất Minh lại. Lại lấy ngân châm phong huyệt, giảm bớt đau đớn cho hắn. Lúc này Quân Cửu mới dùng rượu mạnh tiêu độc, nhưng Quý Nhất Minh vẫn là mạnh mẽ đau tỉnh lại từ trong hôn mê.
"Đừng lộn xộn, nếu không xé rách miệng vết thương lớn hơn nữa đối với đệ không có chỗ tốt." Quân Cửu đang thoa dược cho Quý Nhất Minh. Khi nàng nhìn đến cẳng chân bên phải đứt gãy xương cốt của Quý Nhất Minh, khẽ nhíu mày. Sau đó thay đổi dược càng tốt hơn.
Mặt ngoài miệng vết thương của Quý Nhất Minh vết thương quá lớn, không thích hợp băng bó, chỉ có thể bỏ ngõ, miệng vết thương nhìn thấy rất ghê người.
Làm xong hết, Quân Cửu nhéo nhéo giữa mày. Lại đi phối đan dược một lần nữa cho Quý Nhất Minh: "Một lọ đan dược, mỗi ngày phân làm ba lần, một lần uống hai viên hồng lam. Liên tục uống một tháng, là thương thế của đệ có thể tốt lên không ít. Yên tâm, đệ sẽ không thành người què."
Nhìn thương thế thảm thiết của Quý Nhất Minh, Khanh Vũ và Mục Cảnh Nguyên liếc nhau không nói chuyện. Bọn họ tin tưởng Quân Cửu nói!
Thay đổi là người khác, chỉ xử lý miệng vết thương phải hai ba ngày rồi, còn không xử lý tốt như Quân Cửu vậy. Càng đừng nói sau khi khôi phục không thành người què, chỉ sợ sẽ tê liệt nửa người dưới, lại không khỏi cảm thấy may mắn, Quý Nhất Minh là đụng phải Quân Cửu còn có thể chữa khỏi khôi phục không khác gì người thường.
Khanh Vũ đỡ Quý Nhất Minh dậy uống chút nước, Quý Nhất Minh mới khôi phục chút tinh thần. Lúc này, Quân Cửu lạnh lùng nhìn hắn: "Trên người của đệ mang theo thứ gì?"
Cái gì?
Ba người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Quân Cửu. Quân Cửu tiếp tục nói: "Mục đích cảu báo đầu ưng ba mắt là đệ. Nó nóng nảy, tính giết chóc mạnh liệt, mà nhìn chằm chằm vào đệ không bỏ. Đệ mang theo thứ gì hấp dẫn báo đầu ưng ba mắt."
Quý Nhất Minh trừng đôi mắt thật to, biểu tình của hắn vừa sốt ruột lại vô tội, giống như muốn khóc giải thích: "Đệ không có!"
"Soát người." Quân Cửu lạnh lùng phân phó Khanh Vũ cùng Mục Cảnh Nguyên.
Chương 438: Bị người lợi dụng, giằng co.
Thanh âm của Quý Nhất Minh không nhỏ, Phó Lâm Trạm bọn họ ở ngoài sơn động nghe thấy đồng thời đi vào. Khi nhìn đến Khanh Vũ cùng Mục Cảnh Nguyên soát người, hai người kinh hãi: "Hai người làm gì vậy!"
Vừa dứt lời, liền thấy Khanh Vũ xé mở tay áo của Quý Nhất Minh. Từ trong một cái túi ngầm tìm ra một cái túi vải vừa mỏng lại nhỏ, bôi bên trong là thứ nhỏ vụn như bột phấn, Khanh Vũ đưa cho Quân Cửu: "Tiểu sư muội muội xem có phải cái này hay không?"
Nhìn đến đồ vật lục soát ra được từ trên người Quý Nhất Minh, tất cả đều sợ ngây người, bao gồm cả chính bản thân Quý Nhất Minh, ngây ngốc cứng đờ ngay cả đau đớn trên đùi đều ném qua một bên.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm túi vải trên tay Quân Cửu, ngừng thở khẩn trương gấp gáp chờ đợi Quân Cửu mở miệng cho bọn hắn đáp án.
Quân Cửu xé mở túi vải, đổ bột phấn bên trong vào lòng bàn tay. Đầu ngón tay nắm một chút nghiền nghiền, Quân Cửu giơ tay để ở bên mũi ngửi ngửi. Nàng lạnh như băng mở miệng: "Một loại hương liệu dùng cho dẫn thú, chúng ta không ngửi được hương vị. Nhưng linh thú thì có thể ngửi được."
Mọi người hít sâu một hơi.
Quân Cửu tiếp tục nói: "Hơn nữa loại hương liệu này thực hiếm thấy, người bình thường không thể có được. Càng đặc thù chính là, nơi này tăng thêm thuốc bột hấp dẫn báo đầu ưng ba mắt. Tổng kết một chút, thứ này là chuyên môn dùng để dụ dỗ báo đầu ưng ba mắt."
Có thứ này, báo đầu ưng ba mắt ở ngoài ngàn dặm đều có thể truy tới đây.
Mọi người động tác nhất trí nhìn về phía Quý Nhất Minh, biểu tình phức tạp cực kỳ. Quý Nhất Minh khóc, dùng sức lắc đầu: "Không phải đệ! Đệ không biết thứ này làm sao sẽ xuất hiện ở trong quần áo của đệ. Mọi người tin tưởng đệ đi mà QAQ"
"Quân Cửu." Phó Lâm Sương nhìn về phía nàng.
Giơ tay đánh gãy Phó Lâm Sương muốn nói, Quân Cửu: "Ta biết không quan hệ với hắn. Có là ngốc tử thì cũng sẽ không mang trên người theo thứ đồ chơi này, Quý Nhất Minh rõ ràng là bị người ta lợi dụng."
"Là ai!" Phó Lâm Trạm sắc bén mở miệng, đáy mắt lộ ra cổ sát ý.
Đó chính là báo đầu ưng ba mắt! Một con, là có thể giết chết toàn bộ bọn họ. Nếu không phải hồ ly đồng thau ngăn trở báo đầu ưng ba mắt, nói không chừng bọn họ đều bỏ mạng. Là ai tàn nhẫn như vậy, muốn giết bọn hắn?
"Thực xin lỗi." Quý Nhất Minh khóc càng thêm lợi hại. Hắn không dám khóc thành tiếng, sợ đưa tới linh thú. Nghẹn ngào nức nở không ngừng.
Thân thể rung động lại kéo đến miệng vết thương, máu tươi chảy dọc theo chân. Quân Cửu vừa thấy thì nhíu mày, ngữ khí lạnh băng: "Muốn chết cũng đừng lãng phí thời gian ta tới cứu đệ. Còn khóc nữa thì quăng đệ ra ngoài cho báo đầu ưng ba mắt!"
Quý Nhất Minh lập tức che miệng, trừng lớn đôi mắt không dám khóc không dám động.
Ai cũng không dám ngu ngốc đâm đầu vào Quân Cửu đang tức giận. Hiện tại Quân Cửu thoạt nhìn, trên mặt không có một chút cảm xúc dao động, nhưng đúng là thoạt nhìn như vậy thì càng đáng sợ! Uy thế vô hình, ép tới bọn họ không dám xen miệng. Quân Cửu thực tức giận.
Lúc này Tiểu Ngũ tiến vào, cọ cọ ở trên đùi Quân Cửu. Cổ uy thế thị huyết khiếp người mới tan đi một chút, làm cho bọn họ có thể thở dốc.
Tiểu Ngũ nói: "Tiểu Ảnh đã trở lại."
"Báo đầu ưng ba mắt tạm thời bị ta đuổi đi. Nhưng nó khẳng định còn sẽ đến nữa! Các người đã bị nó khóa chặt, lên thực đơn của báo đầu ưng ba mắt, ta thấy các người vẫn là bỏ quyền rời khỏi nơi này đi." Tiểu Ảnh đi vào nói.
Hắn thoạt nhìn rất mệt, trên thân thể hồ ly đồng thau còn có vết cào của lợi trảo lưu lại. Tiểu Ảnh nhảy đến trên tay Khanh Vũ, chui vào trong tay áo.
Thanh âm rầu rĩ từ bên trong truyền ra: "Ta không còn sức lực. Lần sau lại đụng tới báo đầu ưng ba mắt, ta không đối phó được nữa, các người tự mình nhìn rồi làm đi."
Mọi người trầm mặc, ai cũng không nói gì, ngay cả hỏi Tiểu Ảnh là cái gì, cũng không há miệng hỏi một câu. Bọn họ an tĩnh nhìn Quân Cửu, chờ nàng lên tiếng. Trong lúc vô hình có vẻ giống như Quân Cửu đã thành lão đại, bọn họ đều nghe nàng ra lệnh.
Quân Cửu ném tùi vải trong tay vào đống lửa đốt cháy, lại rửa tay, lấy đan dược bóp nát bôi lên che khuất khí vị của thuốc bột. Lạnh như băng mở miệng: "Hương vị này thâm nhập trên người Quý Nhất Minh, hơn nữa hắn trọng thương không thể đi lại. Hắn cần phải rời khỏi nơi này."
"Được!" Quý Nhất Minh lập tức gật đầu. Hắn áy náy thảm, nếu như trước đó hắn xuất ra cảnh giác kiểm tra một chút, thì sẽ không có việc này.
Phiền toái là hắn mang cho mọi người. Đều là hắn sai! Nghĩ đến thiếu chút nữa hại mọi người, Quý Nhất Minh liền nhịn không được muốn khóc, muốn cho mình mấy cái tát.
Mục Cảnh Nguyên mở miệng: "Vậy phóng tên lệnh, đưa Quý Nhất Minh đi ra ngoài. Chúng ta lưu lại, đối phó báo đầu ưng ba mắt như thế nào?"
Tiểu Ảnh nói không sai. Linh thú đều là mang thù! Huống chi là mãnh thú hung hãn tàn nhẫn như báo đầu ưng ba mắt. Cho dù không có thuốc bột dụ dỗ, báo đầu ưng ba mắt cũng nhớ kỹ bộ dáng cùng khí tức của bọn họ. Chỉ cần ở trong thung lũng một ngày, sớm hay muộn cũng sẽ đụng phải!
Biện pháp bảo hiểm, bọn họ từ bỏ rời khỏi, là có thể giải quyết nguy hiểm! Nhưng ai nguyện ý chứ?
Quân Cửu trầm trầm ánh mắt, nàng nói: "Đi phóng tên lệnh, trước đưa Quý Nhất Minh đi rồi lại nói."
"Được." Mục Cảnh Nguyên đi ra ngoài phóng tên lệnh.
Quân Cửu lại nhìn về phía Quý Nhất Minh, mở miệng: "Đưa trâm vấn tóc trên đầu của đệ cho ta."
* * *
Tên lệnh lên không, nổ tung!
Hiện tại đã là hoàng hôn, trời đông giá rét ban đêm tới phá lệ mau. Không trung đã là đêm đen âm u, ánh sáng bốn phía cũng âm u. Trời tối thì có ý nghĩa rừng rậm càng nguy hiểm! Nhưng viện trưởng Thiên Hư và Phương Cô hiển nhiên là không bị ảnh hưởng.
Bọn họ thực mau đuổi theo tên lệnh, phía sau còn mang theo đệ tử Thiên Hư.
Cách thủy kính là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện. Phương Cô hút khí, bước đi tới: "Mau đi nâng Quý Nhất Minh trở về trị liệu, cũng thông báo cho viện trưởng Tử Tiêu."
Sau đó lại nhìn về phía Quân Cửu, Phương Cô nói: "Quân Cửu, các ngươi mau chuẩn bị đi cùng chúng ta."
"Chúng ta vì cái gì phải đi?" Quân Cửu cười lạnh nhìn bà ta.
Phương Cô chợt dừng, biểu tình trở nên kinh ngạc cùng bất an. Phương Cô nhìn chằm chằm vào Quân Cửu nói: "Các ngươi châm ngòi tên lệnh, không phải muốn từ bỏ trở về sao? Quý Nhất Minh bị thương thành như vậy, các ngươi hẳn là biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm đi! Lần sau báo đầu ưng ba mắt lại đến, ngươi có thể đối phó sao?"
"Đừng quật cường hồ nháo. Mạng cũng không phải là để lấy ra chơi đùa! Mau đi cùng ta! Chẳng lẽ ngươi một hai phải coi thắng lợi còn quan trọng hơn tính mạng sao?" Nói xong, ngữ khí của Phương Cô dần dần hùng hổ dọa người lên.
Khanh Vũ bọn họ mắt nhìn sắc mặt Quân Cửu, cơ trí mỗi người đều bảo trì trầm mặc làm phông nền.
Quân Cửu cười, băng tuyết tan rã lại lạnh đến xương như cũ, hai tròng mắt sắc bén khiếp người. Quân Cửu nói: "Ai châm ngòi tên lệnh, chính là người đó bỏ quyền muốn rời khỏi. Tên lệnh là Quý Nhất Minh phóng, đương nhiên là hắn phải đi, liên quan gì chúng ta?"
"Nói bậy, tên lệnh rõ ràng là.." Phương Cô nói đến một nửa đột nhiên cứng đờ.
Xong rồi, bị Quân Cửu lời nói khách sáo!
Quân Cửu lạnh lùng cười, tiếp tục chất vấn: "Còn có, ta rất tò mò. Phương Cô ngươi làm sao biết đả thương Quý Nhất Minh chính là báo đầu ưng ba mắt? Đó chính là linh thú cấp tám, không phải các ngươi nói nơi này chỉ có linh thú cấp bảy sao?"
Quân Cửu vươn tay, trong tay nàng cầm phát quan vấn tóc của Quý Nhất Minh.
Sắc mặt Phương Cô và viện trưởng Thiên Hư đều thay đổi. Ngay trước mặt bọn họ, Quân Cửu khép chặt ngón tay, linh lực toát ra bóp nát phát quan thành bột phấn. Sắc mặt của hai người trước mặt đều biến thành màu xanh mét, ẩn ẩn biến thành màu đen.
Bởi vì thủy kính, là giấu ở trong phát quan. Quân Cửu phát hiện khi nào?
Quý Nhất Minh đã bị báo đầu ưng ba mắt bắt được giữa không trung. Ngẫm lại kết cục cảu khỉ kỳ lân mới vừa rồi, mọi người khẩn trương khó có thể hô hấp. Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh phá không, vèo!
Quân Cửu ném U Ảnh đi, mau chuẩn tàn nhẫn công kích trúng lợi trảo của báo đầu ưng ba mắt đang bắt lấy Quý Nhất Minh. U Ảnh sắc bén, báo đầu ưng ba mắt đau đớn thét dài một tiếng, lợi trảo theo bản năng buông lỏng ra. Quý Nhất Minh kêu thảm ngã xuống từ giữa không trung.
Độ cao này, không bị báo đầu ưng ba mắt giết, cũng bị ngã chết.
Tình huống nguy cấp, Tiểu Ngũ tiến lên, nửa đường biến lớn thân thể, cuối cùng ổn định vững chắc đón được Quý Nhất Minh. Lông trắng xõa tung mềm mại, nhẹ nhàng hóa giải lực đạo không mang đến cho Quý Nhất Minh thương càng thêm thương. Đồng thời, cái đuôi Tiểu Ngũ còn cuộn vòng bao lấy U Ảnh rơi xuống.
Chạy tới như tia chớp, Tiểu Ngũ trả U Ảnh lại cho Quân Cửu. Tiểu Ngũ há miệng nói: "Chủ nhân đi mau!"
Báo đầu ưng ba mắt bị thương, nếu không phải lợi trảo của nó thô cứng thì thiếu chút nữa đã bị U Ảnh chém một đao thành hai đoạn. Hiện tại ghi hận lên Quân Cửu! Hơn nữa Quý Nhất Minh cùng Tiểu Ngũ thân thể cao lớn ở bên cạnh nàng, báo đầu ưng ba mắt tức giận kêu to, quay đầu xông tới.
"Rống!" Tiểu Ngũ lập tức làm ra tư thế công kích, vận sức chờ phát động.
Lúc này, Tiểu Ảnh đột nhiên cũng biến lớn thân thể xông tới. Hắn nói với Quân Cửu: "Các người không đối phó được báo đầu ưng ba mắt đâu, chạy mau! Lưu lại chỉ sẽ chết người, ta ngăn lại nó trước, các người chạy được bao xa thì chạy thật xa đi!"
Nói xong, Tiểu Ảnh quay đầu chủ động nhào qua báo đầu ưng ba mắt. Nó biến lớn thân hình hồ ly đồng thau, lại là kích cỡ không thua gì báo đầu ưng ba mắt.
Vung cái đuôi đồng thau, nện ầm ở trên người báo đầu ưng ba mắt, đập nó bay ra ngoài. Tiểu Ảnh hô to: "Chạy mau đi!"
Quân Cửu lập tức hạ lệnh: "Tiểu Ngũ muội mang theo Quý Nhất Minh đi trước. Những người khác đuổi theo ta, đi mau!" Khanh Vũ bọn họ lập tức dựa sát đến gần Quân Cửu, mọi người đều dùng tới tốc độ chạy trốn, càng nhanh càng tốt.
Quân Cửu một bên lấy ra đan dược từ trong không gian lắc tay ném cho bọn họ: "Bóp nát bôi trên cổ áo trên tay áo, cái này có thể che lấp khí vị làm báo đầu ưng ba mắt tìm không thấy."
Nói xong, nàng thoáng rơi về phía sau mọi người. Lưu lại ở phía sau cùng, không ngừng vung ra thuốc bột che lấp khí vị cùng tung tích. Báo đầu ưng ba mắt có ba con mắt, con mắt trung gian kia có thể nhìn xa trăm dặm. Rừng rậm có thể che lấp thân ảnh của bọn họ, nhưng tung tích thì cần phải giải quyết cách khác.
Khanh Vũ quay đầu lại nhìn về phía nàng: "Để Tiểu Ảnh lại không sao chứ?"
"Hắn biết làm như thế nào." Tiểu Ảnh là người lại không phải hồ ly đồng thau thật sự. Hắn đánh không lại thì biết trốn chạy! Hơn nữa Tiểu Ảnh và nàng có khế ước, có thể tự mình đuổi theo tìm được bọn họ. Hiện tại chỉ hy vọng Tiểu Ảnh có thể kéo lâu một chút, để cho bọn họ thêm chút thời gian tìm được địa phương ẩn núp.
Một hơi cũng chưa có thời gian thở gấp. Bọn họ ngựa không ngừng vó, chạy cỡ chừng một canh giờ mới tìm được một cái huyệt động.
Để Tiểu Ngũ buông Quý Nhất Minh, Quân Cửu một bên bình ổn thở dốc, điều chỉnh trạng thái, vừa đi qua đi bắt đầu kiểm tra thương thế của Quý Nhất Minh, lúc này vừa kiểm tra, Quân Cửu nhíu chặt mày đẹp. Thương thế của Quý Nhất Minh, thực không xong!
Khanh Vũ bọn họ mệt đến ngồi liệt dưới đất. Ngẩng đầu nhìn thấy Quân Cửu nhíu mày nghiêm khắc, đều bò dậy đi qua. Cúi đầu vừa nhìn, đều thở hổn hển.
Chỉ thấy hai chân Quý Nhất Minh huyết nhục mơ hồ, có bộ phận có thể thấy được xương trắng. Đây vẫn là mặt ngoài, không biết xương cốt của Quý Nhất Minh có bị đứt gãy hay không. So với kết cục của khỉ kỳ lân, thì Quý Nhất Minh đã xem như là may mắn.
Ít nhất hắn là bị bắt hai chân, không phải ngực và đầu. Nếu không, hiện tại thi thể hắn cũng đã lạnh thấu, căn bản không thể cứu.
Khanh Vũ vén tay áo lên: "Tiểu sư muội, cần huynh làm cái gì?"
"Chuẩn bị rượu và nước, còn có đao nhỏ, lửa. Thuốc trị thương thì muội có rồi. Sau đó cần hai người đi bên ngoài canh chừng, bất luận gió thổi cỏ lay gì thì lập tức cho muội biết." Quân Cửu bình tĩnh phân phó.
"Ta đi ra ngoài canh chừng!" Phó Lâm Trạm nhìn đến trường hợp này, đầu choáng váng. Phó Lâm Sương cũng đi theo hắn ra ngoài canh chừng. Không chỉ có bọn họ, còn có Tiểu Ngũ.
Đi ra sơn động, thở hổn hển một hơi thật dài, Phó Lâm Trạm mới bình tĩnh lại. Hắn ngẩng đầu nhìn đến Tiểu Ngũ lại thu nhỏ thân thể ngồi xổm ngoài cửa sơn động đề phòng, Phó Lâm Trạm không khỏi hỏi: "Tiểu Ngũ ngươi thật là mèo sao? Vừa mới ngươi biến hình thật lớn. Còn có cảm ơn ngươi cứu Tiểu Minh."
"Không cần cảm tạ." Tiểu Ngũ mở miệng, làm Phó Lâm Trạm sợ ngây người, cũng làm Phó Lâm Sương sửng sốt.
Phó Lâm Trạm đang run run ngón tay: "Tiểu Ngũ ngươi có thể nói chuyện?"
Lắc lư cái đuôi, Tiểu Ngũ không trả lời, nhưng biểu tình trong mắt nó, hiển nhiên là đang khinh bỉ Phó Lâm Trạm. Như là đang nói: Cái này thì có gì phải kinh ngạc? Phó Lâm Sương vừa mới nghe được Tiểu Ngũ mở miệng, nhưng hắn cho rằng nghe lầm, không nghĩ tới Tiểu Ngũ thật sự có thể nói.
Đè lại bả vai của Phó Lâm Trạm, để hắn quay đầu đừng nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ như vậy thất lễ. Phó Lâm Sương nói: "Tiểu Ngũ đại khái là linh thú họ mèo, có vài linh thú quý hiếm có thể nói."
"Là như vậy sao?" Phó Lâm Trạm biểu tình ngơ ngác.
Thật ra Phó Lâm Sương tìm cho nó một cái giải thích hợp lý. Tiểu Ngũ vui rạo rực loạng choạng cái đuôi, lại liếm liếm vuốt mèo. Nó có thể trắng trợn táo bạo làm linh thú, nói như vậy thì cũng không kỳ quái! Quay đầu lại nhìn về phía trong sơn động, trên mặt Tiểu Ngũ hiện lên thương tiếc.
Quý Nhất Minh quá thảm!
Trong sơn động, Quân Cửu lấy lửa hơ nóng tiểu đao tiêu độc. Xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn, sấm rền gió cuốn cắt rớt da thịt bị lật ra ở trên đùi Quý Nhất Minh. Đây là bị báo đầu ưng ba mắt cào qua, không biết bao nhiêu dơ bẩn, cần phải cắt bỏ.
Dọn sạch thịt hỏng, kêu Mục Cảnh Nguyên và Khanh Vũ đè Quý Nhất Minh lại. Lại lấy ngân châm phong huyệt, giảm bớt đau đớn cho hắn. Lúc này Quân Cửu mới dùng rượu mạnh tiêu độc, nhưng Quý Nhất Minh vẫn là mạnh mẽ đau tỉnh lại từ trong hôn mê.
"Đừng lộn xộn, nếu không xé rách miệng vết thương lớn hơn nữa đối với đệ không có chỗ tốt." Quân Cửu đang thoa dược cho Quý Nhất Minh. Khi nàng nhìn đến cẳng chân bên phải đứt gãy xương cốt của Quý Nhất Minh, khẽ nhíu mày. Sau đó thay đổi dược càng tốt hơn.
Mặt ngoài miệng vết thương của Quý Nhất Minh vết thương quá lớn, không thích hợp băng bó, chỉ có thể bỏ ngõ, miệng vết thương nhìn thấy rất ghê người.
Làm xong hết, Quân Cửu nhéo nhéo giữa mày. Lại đi phối đan dược một lần nữa cho Quý Nhất Minh: "Một lọ đan dược, mỗi ngày phân làm ba lần, một lần uống hai viên hồng lam. Liên tục uống một tháng, là thương thế của đệ có thể tốt lên không ít. Yên tâm, đệ sẽ không thành người què."
Nhìn thương thế thảm thiết của Quý Nhất Minh, Khanh Vũ và Mục Cảnh Nguyên liếc nhau không nói chuyện. Bọn họ tin tưởng Quân Cửu nói!
Thay đổi là người khác, chỉ xử lý miệng vết thương phải hai ba ngày rồi, còn không xử lý tốt như Quân Cửu vậy. Càng đừng nói sau khi khôi phục không thành người què, chỉ sợ sẽ tê liệt nửa người dưới, lại không khỏi cảm thấy may mắn, Quý Nhất Minh là đụng phải Quân Cửu còn có thể chữa khỏi khôi phục không khác gì người thường.
Khanh Vũ đỡ Quý Nhất Minh dậy uống chút nước, Quý Nhất Minh mới khôi phục chút tinh thần. Lúc này, Quân Cửu lạnh lùng nhìn hắn: "Trên người của đệ mang theo thứ gì?"
Cái gì?
Ba người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Quân Cửu. Quân Cửu tiếp tục nói: "Mục đích cảu báo đầu ưng ba mắt là đệ. Nó nóng nảy, tính giết chóc mạnh liệt, mà nhìn chằm chằm vào đệ không bỏ. Đệ mang theo thứ gì hấp dẫn báo đầu ưng ba mắt."
Quý Nhất Minh trừng đôi mắt thật to, biểu tình của hắn vừa sốt ruột lại vô tội, giống như muốn khóc giải thích: "Đệ không có!"
"Soát người." Quân Cửu lạnh lùng phân phó Khanh Vũ cùng Mục Cảnh Nguyên.
Chương 438: Bị người lợi dụng, giằng co.
Thanh âm của Quý Nhất Minh không nhỏ, Phó Lâm Trạm bọn họ ở ngoài sơn động nghe thấy đồng thời đi vào. Khi nhìn đến Khanh Vũ cùng Mục Cảnh Nguyên soát người, hai người kinh hãi: "Hai người làm gì vậy!"
Vừa dứt lời, liền thấy Khanh Vũ xé mở tay áo của Quý Nhất Minh. Từ trong một cái túi ngầm tìm ra một cái túi vải vừa mỏng lại nhỏ, bôi bên trong là thứ nhỏ vụn như bột phấn, Khanh Vũ đưa cho Quân Cửu: "Tiểu sư muội muội xem có phải cái này hay không?"
Nhìn đến đồ vật lục soát ra được từ trên người Quý Nhất Minh, tất cả đều sợ ngây người, bao gồm cả chính bản thân Quý Nhất Minh, ngây ngốc cứng đờ ngay cả đau đớn trên đùi đều ném qua một bên.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm túi vải trên tay Quân Cửu, ngừng thở khẩn trương gấp gáp chờ đợi Quân Cửu mở miệng cho bọn hắn đáp án.
Quân Cửu xé mở túi vải, đổ bột phấn bên trong vào lòng bàn tay. Đầu ngón tay nắm một chút nghiền nghiền, Quân Cửu giơ tay để ở bên mũi ngửi ngửi. Nàng lạnh như băng mở miệng: "Một loại hương liệu dùng cho dẫn thú, chúng ta không ngửi được hương vị. Nhưng linh thú thì có thể ngửi được."
Mọi người hít sâu một hơi.
Quân Cửu tiếp tục nói: "Hơn nữa loại hương liệu này thực hiếm thấy, người bình thường không thể có được. Càng đặc thù chính là, nơi này tăng thêm thuốc bột hấp dẫn báo đầu ưng ba mắt. Tổng kết một chút, thứ này là chuyên môn dùng để dụ dỗ báo đầu ưng ba mắt."
Có thứ này, báo đầu ưng ba mắt ở ngoài ngàn dặm đều có thể truy tới đây.
Mọi người động tác nhất trí nhìn về phía Quý Nhất Minh, biểu tình phức tạp cực kỳ. Quý Nhất Minh khóc, dùng sức lắc đầu: "Không phải đệ! Đệ không biết thứ này làm sao sẽ xuất hiện ở trong quần áo của đệ. Mọi người tin tưởng đệ đi mà QAQ"
"Quân Cửu." Phó Lâm Sương nhìn về phía nàng.
Giơ tay đánh gãy Phó Lâm Sương muốn nói, Quân Cửu: "Ta biết không quan hệ với hắn. Có là ngốc tử thì cũng sẽ không mang trên người theo thứ đồ chơi này, Quý Nhất Minh rõ ràng là bị người ta lợi dụng."
"Là ai!" Phó Lâm Trạm sắc bén mở miệng, đáy mắt lộ ra cổ sát ý.
Đó chính là báo đầu ưng ba mắt! Một con, là có thể giết chết toàn bộ bọn họ. Nếu không phải hồ ly đồng thau ngăn trở báo đầu ưng ba mắt, nói không chừng bọn họ đều bỏ mạng. Là ai tàn nhẫn như vậy, muốn giết bọn hắn?
"Thực xin lỗi." Quý Nhất Minh khóc càng thêm lợi hại. Hắn không dám khóc thành tiếng, sợ đưa tới linh thú. Nghẹn ngào nức nở không ngừng.
Thân thể rung động lại kéo đến miệng vết thương, máu tươi chảy dọc theo chân. Quân Cửu vừa thấy thì nhíu mày, ngữ khí lạnh băng: "Muốn chết cũng đừng lãng phí thời gian ta tới cứu đệ. Còn khóc nữa thì quăng đệ ra ngoài cho báo đầu ưng ba mắt!"
Quý Nhất Minh lập tức che miệng, trừng lớn đôi mắt không dám khóc không dám động.
Ai cũng không dám ngu ngốc đâm đầu vào Quân Cửu đang tức giận. Hiện tại Quân Cửu thoạt nhìn, trên mặt không có một chút cảm xúc dao động, nhưng đúng là thoạt nhìn như vậy thì càng đáng sợ! Uy thế vô hình, ép tới bọn họ không dám xen miệng. Quân Cửu thực tức giận.
Lúc này Tiểu Ngũ tiến vào, cọ cọ ở trên đùi Quân Cửu. Cổ uy thế thị huyết khiếp người mới tan đi một chút, làm cho bọn họ có thể thở dốc.
Tiểu Ngũ nói: "Tiểu Ảnh đã trở lại."
"Báo đầu ưng ba mắt tạm thời bị ta đuổi đi. Nhưng nó khẳng định còn sẽ đến nữa! Các người đã bị nó khóa chặt, lên thực đơn của báo đầu ưng ba mắt, ta thấy các người vẫn là bỏ quyền rời khỏi nơi này đi." Tiểu Ảnh đi vào nói.
Hắn thoạt nhìn rất mệt, trên thân thể hồ ly đồng thau còn có vết cào của lợi trảo lưu lại. Tiểu Ảnh nhảy đến trên tay Khanh Vũ, chui vào trong tay áo.
Thanh âm rầu rĩ từ bên trong truyền ra: "Ta không còn sức lực. Lần sau lại đụng tới báo đầu ưng ba mắt, ta không đối phó được nữa, các người tự mình nhìn rồi làm đi."
Mọi người trầm mặc, ai cũng không nói gì, ngay cả hỏi Tiểu Ảnh là cái gì, cũng không há miệng hỏi một câu. Bọn họ an tĩnh nhìn Quân Cửu, chờ nàng lên tiếng. Trong lúc vô hình có vẻ giống như Quân Cửu đã thành lão đại, bọn họ đều nghe nàng ra lệnh.
Quân Cửu ném tùi vải trong tay vào đống lửa đốt cháy, lại rửa tay, lấy đan dược bóp nát bôi lên che khuất khí vị của thuốc bột. Lạnh như băng mở miệng: "Hương vị này thâm nhập trên người Quý Nhất Minh, hơn nữa hắn trọng thương không thể đi lại. Hắn cần phải rời khỏi nơi này."
"Được!" Quý Nhất Minh lập tức gật đầu. Hắn áy náy thảm, nếu như trước đó hắn xuất ra cảnh giác kiểm tra một chút, thì sẽ không có việc này.
Phiền toái là hắn mang cho mọi người. Đều là hắn sai! Nghĩ đến thiếu chút nữa hại mọi người, Quý Nhất Minh liền nhịn không được muốn khóc, muốn cho mình mấy cái tát.
Mục Cảnh Nguyên mở miệng: "Vậy phóng tên lệnh, đưa Quý Nhất Minh đi ra ngoài. Chúng ta lưu lại, đối phó báo đầu ưng ba mắt như thế nào?"
Tiểu Ảnh nói không sai. Linh thú đều là mang thù! Huống chi là mãnh thú hung hãn tàn nhẫn như báo đầu ưng ba mắt. Cho dù không có thuốc bột dụ dỗ, báo đầu ưng ba mắt cũng nhớ kỹ bộ dáng cùng khí tức của bọn họ. Chỉ cần ở trong thung lũng một ngày, sớm hay muộn cũng sẽ đụng phải!
Biện pháp bảo hiểm, bọn họ từ bỏ rời khỏi, là có thể giải quyết nguy hiểm! Nhưng ai nguyện ý chứ?
Quân Cửu trầm trầm ánh mắt, nàng nói: "Đi phóng tên lệnh, trước đưa Quý Nhất Minh đi rồi lại nói."
"Được." Mục Cảnh Nguyên đi ra ngoài phóng tên lệnh.
Quân Cửu lại nhìn về phía Quý Nhất Minh, mở miệng: "Đưa trâm vấn tóc trên đầu của đệ cho ta."
* * *
Tên lệnh lên không, nổ tung!
Hiện tại đã là hoàng hôn, trời đông giá rét ban đêm tới phá lệ mau. Không trung đã là đêm đen âm u, ánh sáng bốn phía cũng âm u. Trời tối thì có ý nghĩa rừng rậm càng nguy hiểm! Nhưng viện trưởng Thiên Hư và Phương Cô hiển nhiên là không bị ảnh hưởng.
Bọn họ thực mau đuổi theo tên lệnh, phía sau còn mang theo đệ tử Thiên Hư.
Cách thủy kính là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện. Phương Cô hút khí, bước đi tới: "Mau đi nâng Quý Nhất Minh trở về trị liệu, cũng thông báo cho viện trưởng Tử Tiêu."
Sau đó lại nhìn về phía Quân Cửu, Phương Cô nói: "Quân Cửu, các ngươi mau chuẩn bị đi cùng chúng ta."
"Chúng ta vì cái gì phải đi?" Quân Cửu cười lạnh nhìn bà ta.
Phương Cô chợt dừng, biểu tình trở nên kinh ngạc cùng bất an. Phương Cô nhìn chằm chằm vào Quân Cửu nói: "Các ngươi châm ngòi tên lệnh, không phải muốn từ bỏ trở về sao? Quý Nhất Minh bị thương thành như vậy, các ngươi hẳn là biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm đi! Lần sau báo đầu ưng ba mắt lại đến, ngươi có thể đối phó sao?"
"Đừng quật cường hồ nháo. Mạng cũng không phải là để lấy ra chơi đùa! Mau đi cùng ta! Chẳng lẽ ngươi một hai phải coi thắng lợi còn quan trọng hơn tính mạng sao?" Nói xong, ngữ khí của Phương Cô dần dần hùng hổ dọa người lên.
Khanh Vũ bọn họ mắt nhìn sắc mặt Quân Cửu, cơ trí mỗi người đều bảo trì trầm mặc làm phông nền.
Quân Cửu cười, băng tuyết tan rã lại lạnh đến xương như cũ, hai tròng mắt sắc bén khiếp người. Quân Cửu nói: "Ai châm ngòi tên lệnh, chính là người đó bỏ quyền muốn rời khỏi. Tên lệnh là Quý Nhất Minh phóng, đương nhiên là hắn phải đi, liên quan gì chúng ta?"
"Nói bậy, tên lệnh rõ ràng là.." Phương Cô nói đến một nửa đột nhiên cứng đờ.
Xong rồi, bị Quân Cửu lời nói khách sáo!
Quân Cửu lạnh lùng cười, tiếp tục chất vấn: "Còn có, ta rất tò mò. Phương Cô ngươi làm sao biết đả thương Quý Nhất Minh chính là báo đầu ưng ba mắt? Đó chính là linh thú cấp tám, không phải các ngươi nói nơi này chỉ có linh thú cấp bảy sao?"
Quân Cửu vươn tay, trong tay nàng cầm phát quan vấn tóc của Quý Nhất Minh.
Sắc mặt Phương Cô và viện trưởng Thiên Hư đều thay đổi. Ngay trước mặt bọn họ, Quân Cửu khép chặt ngón tay, linh lực toát ra bóp nát phát quan thành bột phấn. Sắc mặt của hai người trước mặt đều biến thành màu xanh mét, ẩn ẩn biến thành màu đen.
Bởi vì thủy kính, là giấu ở trong phát quan. Quân Cửu phát hiện khi nào?