Chương 5.2: Lương thực mới
Không có chuyện gì xảy ra, Ngụy Cảnh Hòa buông Bình An ra, tiến lên muốn giúp Nhị Nha nhanh chóng nôn ra.
Nhị Nha thật vất vả mới có thứ lấp đầy bụng, nào nguyện ý nôn, vặn vẹo thân thể không chịu phối hợp.
"Cháu nha đầu chết tiệt này, còn muốn sống nữa hay không hả, mau phun ra!" Ngụy lão thái tức giận muốn lên đánh cho con bé một trận.
"Con dẫn Nhị Nha đi lên huyện." Ngụy Cảnh Hòa lập tức quyết định, không nói thứ này là hắn để Bình An mang về, chỉ nói hắn là thúc thúc của Nhị Nha cũng không thể mặc kệ.
"Con không đi! Con sẽ không đi! Ô ô.. Nhị thúc, con không cần nôn ra." Nhị Nha không vui, con bé thật vất vả mới ăn được một chút gì đó để lấp đầy bụng, hơn nữa còn ngon như vậy, làm sao có thể nôn ra được.
Ngụy lão đầu nhìn đứa bé linh hoạt nhảy nhót, trên mặt cũng nhìn không ra cái gì, liền nói, "Nhìn con bé cũng không giống bộ dáng có việc, lại nhìn thêm lúc nữa đi."
Ngụy Cảnh Hòa nhìn về phía Ngụy lão đại đi nhốt Lý thị trở về, "Đại ca, huynh mau hỏi Nhị Nha xem có chỗ nào không thoải mái hay không."
Ngụy lão đại nghiêm mặt kéo Nhị Nha lại đây, "Con làm sao có thể ăn lung tung, mau nói với cha có chỗ nào không thoải mái!"
Nhị Nha vẫn là sợ cha, con bé liên tục lắc đầu, vặn vẹo thân thể, chạy tới xem nãi nãi muốn đem đồ trong nồi đổ đi, ánh mắt gần như dán chặt vào đó.
"Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu?" Ngụy lão thái thấy con bé lại bất động, tức giận kéo nó một phen.
Nhị Nha liếm liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm trong nồi, "Con còn muốn ăn."
Tất cả mọi người: .
"Trong nhà tuy rằng không thể ăn no, cũng không đến mức cho cháu đói đến mức ngay cả rễ cỏ độc cũng ăn." Ngụy lão thái nặng nề buông nồi xuống, sạm mặt giáo huấn.
Ngụy Cảnh Hòa lúc này nhớ tới một chuyện, hắn cầm lấy đoạn rễ cỏ độc trong tay Bình An, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là ruột mềm mềm dẻo dẻo.
Hắn nhìn về phía Đại Nha, "Đại Nha, lúc cháu đụng vào cái này không ngứa sao?"
Đại Nha lắc đầu, "Không ngứa, nhưng mà rất trơn."
Ngụy Cảnh Hòa phát hiện hắn xem nhẹ một chuyện, rễ cỏ này chính là Bình An tự mình đào ra, còn cọ rách không ít vỏ ngoài, từ đầu đến cuối cũng không nghe Bình An kêu ngứa.
Chẳng lẽ, cái này cùng cái lão nhân trong thôn gặp phải không cùng một loại?
Lớp vỏ ngoài có màu vàng nâu, hình dạng dài tròn và nhẵn nhụi, có mấy sợi rễ nhỏ, sau khi cắt ra ruột có màu trắng, kèm theo chất nhầy trơn.. Ngụy Cảnh Hòa lại nhớ lại rễ cỏ lúc trước ở trên núi xem xét, là cùng một loại không thể nghi ngờ.
"Lão nhị, con có nhìn ra cái gì không? Ngụy lão thái thấy sắc mặt Ngụy Cảnh Hòa ngưng trọng, trong lòng lộp bộp nhảy dựng.
Ngụy Cảnh Hòa nhướng mày," Nếu ngày mai Nhị Nha không có việc gì, nhà chúng ta sẽ có nhiều thức ăn hơn. "
" Thật không? Nương nhìn một chút, mới vừa rồi cũng không để ý tới. "Ngụy lão thái dùng đũa gắp cẩn thận rễ cỏ vừa rồi vội vàng xử lý vào trong chén, nghiễm nhiên đã coi nó trở thành một trong những khẩu phần lương thực trong nhà.
Hiện giờ đồ ăn có thể ăn càng ngày càng ít, nhiều thêm một loại đồ ăn là nhiều hơn một cái mạng.
" Lão nhị, cái này thật sự có thể ăn sao? "Ngụy lão đại do dự.
Ngụy Cảnh Hòa gật đầu," Tám chín phần mười là có thể ăn, lúc trước nói ngứa chỉ sợ là mỗi người mỗi khác, Bình An cùng Đại Nha cũng không ít lần đụng vào, cũng không thấy bọn nó kêu ngứa. "
" Vậy thì thật tốt quá, huynh thấy nơi Bình An đào kia vẫn còn không ít đâu. "Ngụy lão đại hưng phấn chà sát hai bàn tay, hận không thể ngay lập tức đi đào về.
Sau đó, y quay đầu giáo huấn Nhị Nha một trận, cho dù cuối cùng chứng minh thứ này thật sự có thể ăn, cũng không thể để con bé cho rằng đây chính là công lao của nó, đỡ phải sau này cái gì cũng nhét vào miệng.
" Thứ này nên gọi là gì? Cũng không thể còn gọi là rễ cỏ. Ngụy lão đầu hỏi.
"Khoai lang!" Âm thanh nũng nịu của Bình An lại vang lên.
"Khoai lang. Thứ này là thuốc Bình An từ trên núi mang về cho nãi nãi của nó, còn không phải là khoai lang sao." Ngụy lão đại không có suy nghĩ nhiều, còn cảm thấy tên này không thể phù hợp hơn.
"Được, Bình An tìm được thức ăn mới, liền do Bình An đặt tên là khoai lang." Ngụy Cảnh Hòa cũng không nghĩ ngợi thêm nữa, chắc hẳn tiểu hài tử cho rằng thuốc từ trên núi mang xuống gọi là khoai lang.
"Thật sự là bé ngoan của nãi nãi, nhỏ như vậy liền biết hiếu thuận nãi, là tiểu phúc tinh của nãi." Ngụy lão thái mừng rỡ đem Bình An ôm lại yêu thương xoa nắn một hồi, quay đầu liền nghiêm khắc cảnh cáo hai đứa cháu gái, "Các cháu ai cũng không được đem khoai lang này nói ra, bằng không để cho hai đứa đói bụng."
Đại Nha cùng Nhị Nha dùng sức gật đầu, nói ra liền có người cướp, chúng nó lại không ngốc.
"Đại ca, trước không vội đào khoai lang, việc cấp bách là đi xử lý lợn rừng." Ngụy Cảnh Hòa nhắc nhở Ngụy lão đại đừng quên lợn rừng giấu sau nhà, trời nóng như vậy vẫn nên nhanh chóng xử lý xong mới phải.
"Cái gì? Các con còn mang lợn rừng về à?"
Ngụy lão thái cùng Ngụy lão đầu trợn to mắt, cứ tưởng rằng toàn chuyện sốt ruột phiền lòng, không nghĩ tới việc vui một việc nối tiếp một việc.
Ngụy Cảnh Hòa gật đầu, đem chuyện Bình An gặp phải lợn rừng cùng với việc được người cứu nói ra.
Ngụy lão đầu nhíu mày, "Nếu thật sự là người của Trấn quốc công, chứng minh Hoàng Thượng không buông tha kinh thành, vậy chúng ta còn muốn chạy trốn sao?"
Ngụy Cảnh Hòa sờ sờ đầu Bình An, "Cha, việc này đợi hồi sau lại bàn bạc, trước tiên đi xử lý lợn rừng đã."
Ngụy lão đầu nghe con trai nói như vậy liền biết trong lòng hắn đã có suy nghĩ riêng, cũng lấy lại tinh thần, "Đi đi, mau đi xem một chút."
"Nước cũng không đủ uống thì không đun nữa, giết mổ xong trực tiếp dùng lửa đốt qua, đốt xong cạo lông, liền trực tiếp xử lý sau nhà đi." Ngụy lão thái suy nghĩ một chút, lập tức an bài.
Ba nam nhân đương nhiên không có gì dị nghị, Ngụy lão đại cùng Ngụy lão đầu xoay người liền đi ra ngoài.
Ngụy Cảnh Hòa dắt Bình An theo ở phía sau.
"Đại Nha Nhị Nha lưu lại trông nhà, hơn nữa coi chừng mẹ các cháu, lương thực của chúng ta đều bị cô ta giấu đi, cô ta muốn chạy tất cả mọi người đều phải đói bụng. Nếu Lý thị còn biết mình là nương của các cháu, thì nên sớm đem lương thực giao ra." Ngụy lão thái dặn dò Đại Nha Nhị Nha một hồi, sau khi nói xong vẫn chưa yên tâm, lại nghiêm khắc căn dặn, "Chuyện lợn rừng cùng khoai lang không thể để cho mẹ các cháu biết, bằng không ta lột da các cháu, biết không?"
Đại Nha cùng Nhị Nha nghiêm túc gật đầu, "Chúng cháu biết rồi, nãi nãi."
【Nhà bé con không có lương thực, có giúp con của bạn tìm ra lương thực bị giấu hay không】
Wechat có tin tức mới, An Mịch vừa định rời khỏi trò chơi thì lại có thông báo nhiệm vụ.
Nhị Nha thật vất vả mới có thứ lấp đầy bụng, nào nguyện ý nôn, vặn vẹo thân thể không chịu phối hợp.
"Cháu nha đầu chết tiệt này, còn muốn sống nữa hay không hả, mau phun ra!" Ngụy lão thái tức giận muốn lên đánh cho con bé một trận.
"Con dẫn Nhị Nha đi lên huyện." Ngụy Cảnh Hòa lập tức quyết định, không nói thứ này là hắn để Bình An mang về, chỉ nói hắn là thúc thúc của Nhị Nha cũng không thể mặc kệ.
"Con không đi! Con sẽ không đi! Ô ô.. Nhị thúc, con không cần nôn ra." Nhị Nha không vui, con bé thật vất vả mới ăn được một chút gì đó để lấp đầy bụng, hơn nữa còn ngon như vậy, làm sao có thể nôn ra được.
Ngụy lão đầu nhìn đứa bé linh hoạt nhảy nhót, trên mặt cũng nhìn không ra cái gì, liền nói, "Nhìn con bé cũng không giống bộ dáng có việc, lại nhìn thêm lúc nữa đi."
Ngụy Cảnh Hòa nhìn về phía Ngụy lão đại đi nhốt Lý thị trở về, "Đại ca, huynh mau hỏi Nhị Nha xem có chỗ nào không thoải mái hay không."
Ngụy lão đại nghiêm mặt kéo Nhị Nha lại đây, "Con làm sao có thể ăn lung tung, mau nói với cha có chỗ nào không thoải mái!"
Nhị Nha vẫn là sợ cha, con bé liên tục lắc đầu, vặn vẹo thân thể, chạy tới xem nãi nãi muốn đem đồ trong nồi đổ đi, ánh mắt gần như dán chặt vào đó.
"Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu?" Ngụy lão thái thấy con bé lại bất động, tức giận kéo nó một phen.
Nhị Nha liếm liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm trong nồi, "Con còn muốn ăn."
Tất cả mọi người: .
"Trong nhà tuy rằng không thể ăn no, cũng không đến mức cho cháu đói đến mức ngay cả rễ cỏ độc cũng ăn." Ngụy lão thái nặng nề buông nồi xuống, sạm mặt giáo huấn.
Ngụy Cảnh Hòa lúc này nhớ tới một chuyện, hắn cầm lấy đoạn rễ cỏ độc trong tay Bình An, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là ruột mềm mềm dẻo dẻo.
Hắn nhìn về phía Đại Nha, "Đại Nha, lúc cháu đụng vào cái này không ngứa sao?"
Đại Nha lắc đầu, "Không ngứa, nhưng mà rất trơn."
Ngụy Cảnh Hòa phát hiện hắn xem nhẹ một chuyện, rễ cỏ này chính là Bình An tự mình đào ra, còn cọ rách không ít vỏ ngoài, từ đầu đến cuối cũng không nghe Bình An kêu ngứa.
Chẳng lẽ, cái này cùng cái lão nhân trong thôn gặp phải không cùng một loại?
Lớp vỏ ngoài có màu vàng nâu, hình dạng dài tròn và nhẵn nhụi, có mấy sợi rễ nhỏ, sau khi cắt ra ruột có màu trắng, kèm theo chất nhầy trơn.. Ngụy Cảnh Hòa lại nhớ lại rễ cỏ lúc trước ở trên núi xem xét, là cùng một loại không thể nghi ngờ.
"Lão nhị, con có nhìn ra cái gì không? Ngụy lão thái thấy sắc mặt Ngụy Cảnh Hòa ngưng trọng, trong lòng lộp bộp nhảy dựng.
Ngụy Cảnh Hòa nhướng mày," Nếu ngày mai Nhị Nha không có việc gì, nhà chúng ta sẽ có nhiều thức ăn hơn. "
" Thật không? Nương nhìn một chút, mới vừa rồi cũng không để ý tới. "Ngụy lão thái dùng đũa gắp cẩn thận rễ cỏ vừa rồi vội vàng xử lý vào trong chén, nghiễm nhiên đã coi nó trở thành một trong những khẩu phần lương thực trong nhà.
Hiện giờ đồ ăn có thể ăn càng ngày càng ít, nhiều thêm một loại đồ ăn là nhiều hơn một cái mạng.
" Lão nhị, cái này thật sự có thể ăn sao? "Ngụy lão đại do dự.
Ngụy Cảnh Hòa gật đầu," Tám chín phần mười là có thể ăn, lúc trước nói ngứa chỉ sợ là mỗi người mỗi khác, Bình An cùng Đại Nha cũng không ít lần đụng vào, cũng không thấy bọn nó kêu ngứa. "
" Vậy thì thật tốt quá, huynh thấy nơi Bình An đào kia vẫn còn không ít đâu. "Ngụy lão đại hưng phấn chà sát hai bàn tay, hận không thể ngay lập tức đi đào về.
Sau đó, y quay đầu giáo huấn Nhị Nha một trận, cho dù cuối cùng chứng minh thứ này thật sự có thể ăn, cũng không thể để con bé cho rằng đây chính là công lao của nó, đỡ phải sau này cái gì cũng nhét vào miệng.
" Thứ này nên gọi là gì? Cũng không thể còn gọi là rễ cỏ. Ngụy lão đầu hỏi.
"Khoai lang!" Âm thanh nũng nịu của Bình An lại vang lên.
"Khoai lang. Thứ này là thuốc Bình An từ trên núi mang về cho nãi nãi của nó, còn không phải là khoai lang sao." Ngụy lão đại không có suy nghĩ nhiều, còn cảm thấy tên này không thể phù hợp hơn.
"Được, Bình An tìm được thức ăn mới, liền do Bình An đặt tên là khoai lang." Ngụy Cảnh Hòa cũng không nghĩ ngợi thêm nữa, chắc hẳn tiểu hài tử cho rằng thuốc từ trên núi mang xuống gọi là khoai lang.
"Thật sự là bé ngoan của nãi nãi, nhỏ như vậy liền biết hiếu thuận nãi, là tiểu phúc tinh của nãi." Ngụy lão thái mừng rỡ đem Bình An ôm lại yêu thương xoa nắn một hồi, quay đầu liền nghiêm khắc cảnh cáo hai đứa cháu gái, "Các cháu ai cũng không được đem khoai lang này nói ra, bằng không để cho hai đứa đói bụng."
Đại Nha cùng Nhị Nha dùng sức gật đầu, nói ra liền có người cướp, chúng nó lại không ngốc.
"Đại ca, trước không vội đào khoai lang, việc cấp bách là đi xử lý lợn rừng." Ngụy Cảnh Hòa nhắc nhở Ngụy lão đại đừng quên lợn rừng giấu sau nhà, trời nóng như vậy vẫn nên nhanh chóng xử lý xong mới phải.
"Cái gì? Các con còn mang lợn rừng về à?"
Ngụy lão thái cùng Ngụy lão đầu trợn to mắt, cứ tưởng rằng toàn chuyện sốt ruột phiền lòng, không nghĩ tới việc vui một việc nối tiếp một việc.
Ngụy Cảnh Hòa gật đầu, đem chuyện Bình An gặp phải lợn rừng cùng với việc được người cứu nói ra.
Ngụy lão đầu nhíu mày, "Nếu thật sự là người của Trấn quốc công, chứng minh Hoàng Thượng không buông tha kinh thành, vậy chúng ta còn muốn chạy trốn sao?"
Ngụy Cảnh Hòa sờ sờ đầu Bình An, "Cha, việc này đợi hồi sau lại bàn bạc, trước tiên đi xử lý lợn rừng đã."
Ngụy lão đầu nghe con trai nói như vậy liền biết trong lòng hắn đã có suy nghĩ riêng, cũng lấy lại tinh thần, "Đi đi, mau đi xem một chút."
"Nước cũng không đủ uống thì không đun nữa, giết mổ xong trực tiếp dùng lửa đốt qua, đốt xong cạo lông, liền trực tiếp xử lý sau nhà đi." Ngụy lão thái suy nghĩ một chút, lập tức an bài.
Ba nam nhân đương nhiên không có gì dị nghị, Ngụy lão đại cùng Ngụy lão đầu xoay người liền đi ra ngoài.
Ngụy Cảnh Hòa dắt Bình An theo ở phía sau.
"Đại Nha Nhị Nha lưu lại trông nhà, hơn nữa coi chừng mẹ các cháu, lương thực của chúng ta đều bị cô ta giấu đi, cô ta muốn chạy tất cả mọi người đều phải đói bụng. Nếu Lý thị còn biết mình là nương của các cháu, thì nên sớm đem lương thực giao ra." Ngụy lão thái dặn dò Đại Nha Nhị Nha một hồi, sau khi nói xong vẫn chưa yên tâm, lại nghiêm khắc căn dặn, "Chuyện lợn rừng cùng khoai lang không thể để cho mẹ các cháu biết, bằng không ta lột da các cháu, biết không?"
Đại Nha cùng Nhị Nha nghiêm túc gật đầu, "Chúng cháu biết rồi, nãi nãi."
【Nhà bé con không có lương thực, có giúp con của bạn tìm ra lương thực bị giấu hay không】
Wechat có tin tức mới, An Mịch vừa định rời khỏi trò chơi thì lại có thông báo nhiệm vụ.