[Edit] - Ta Có Một Đứa Con Ở Cổ Đại - Thiền Miêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phượng Sơ, 15 Tháng hai 2022.

  1. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Tên truyện: Ta Có Một Đứa Con Ở Cổ Đại

    Tên tiếng trung: 我在古代有个崽 - Ta ở cổ đại có cái nhãi con​

    Tác giả: Thiền Miêu

    Editor: Phượng Sơ

    Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Xuyên không, Hệ thống, Trò chơi, Thị giác nữ chủ​

    Văn án:​

    Note: Chia chương và đặt tên do editor
     
    Junwww, Cuộn LenPhuongphuong57500 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng hai 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 1.1: Thử nuôi con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Mịch ngồi trong quán cà phê, nhìn người đàn ông đối diện vừa tới đã nói về điều kiện như là đang tìm bảo mẫu của anh ta, trong lời nói còn tràn đầy cảm giác ưu việt.

    Cô chỉ nhìn liếc mắt một cái, cúi đầu, tùy tiện mở một nhóm trên điện thoại, vừa lúc thấy có người phát quảng cáo.

    [Đây là trò chơi nuôi con mới phát triển của bạn mình, có thể căn cứ vào ảnh chụp tổng hợp thành đứa con lớn lên giống với bản thân, mọi người chơi thử coi như chuẩn bị làm cha mẹ nhé. 】

    An Mịch quá nhàm chán liền ấn vào tải về.

    "Triệu tiểu thư, cùng người khác mặt đối mặt nói chuyện có phải nên buông điện thoại xuống sẽ lễ phép hơn không?"

    Người đàn ông đẩy kính và mỉm cười nhắc nhở.

    Không thể tưởng tượng được lần này đối tượng xem mắt thoạt nhìn nhu thuận như vậy, giống như búp bê, có lẽ sẽ rất nghe lời, chơi điện thoại di động hẳn là đang khẩn trương ngượng ngùng rồi.

    An Mịch thấy trò chơi tải về xong, rốt cục bố thí cho hắn một ánh mắt.

    "Anh là ai?"

    Sắc mặt nam nhân rất khó coi, nể tình gương mặt phấn điêu ngọc mài này, hắn nhịn lại, một lần nữa tự giới thiệu, "Tôi là.."

    "Tôi họ An." An Mịch vươn tay đẹp lật thẻ số bàn lại, "Bàn số 6."

    Nam nhân rốt cục biết mình sai ở chỗ nào, hắn nở một nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép, "Có duyên mới gặp mặt, không bằng chúng ta.."

    Một chiếc chìa khóa xe Ferrari được đặt lên bàn, người đàn ông như đứng hình không thể nói tiếp.

    Tiếp theo lại là một tấm thẻ đen kẹp giữa kẽ ngón tay nhợt nhạt, cô gái lười biếng nhướng mày, "Muốn tôi tặng cậu ba chữ không?"

    Người đàn ông lập tức chạy trốn mất dạng.

    An Mịch cười nhạo, thu hồi thẻ và chìa khóa xe, mở trò chơi vừa mới tải xuống.

    Trò chơi này bất kể là nhân vật hay cảnh sắc đều được thiết kế cực kỳ chân thực, hơn nữa sẽ tùy theo bạn lựa chọn nhân vật khác nhau, mà có cốt truyện khác nhau, mỗi một người đều không đồng dạng.

    An Mịch vào trang chủ, trò chơi nhanh chóng tải xong, nhảy ra một giao diện đăng ký.

    Cô đăng ký trực tiếp theo biệt danh wechat - An Gia quáng chủ

    Sau khi đăng ký, thanh tiến độ chạy về phía trước, nhảy khỏi hình ảnh phong cảnh sơn thủy trông giống y như thực, và hiện ra một khung gợi ý.

    [Muốn con của mình trông giống như bạn? Hãy đến thư viện ảnh và tải lên hình ảnh của bạn】

    Ừ? Cái này cô làm được!

    An Mịch tỉ mỉ lựa chọn một tấm ảnh chính diện để đăng tải, trong ảnh cô có một khuôn mặt búp bê tinh xảo, cô cảm thấy vớikhuôn mặt như vậy dung hợp ra đứa con của mình nhất định là đứa trẻ đẹp mắt nhất trong trò chơi!

    [Vui lòng chọn thời đại của đứa con bạn muốn nuôi, cổ đại / hiện đại]

    An Mịch chán ngấy những đứa trẻ đầu gấu hiện đại, trực tiếp chọn thời cổ đại.

    Hình ảnh chợt lóe, xuất hiện một ngôi làng ba mặt được bao quanh bởi núi, ruộng đất nứt nẻ, một tấc cỏ cũng không mọc được, dòng suối quanh co từ thôn chảy qua đã khô cạn, hơn nữa nhạc nền thê lương, rất dễ dàng kéo cảm xúc của con người đi vào.

    Bối cảnh trò chơi là một quốc gia tên là Đại Ngu triều, xây dựng đã hơn bốn trăm năm, luôn luôn quốc thái dân an, nhưng mà, bắt đầu từ ba năm trước, thiên tai các nơi không ngừng, đầu tiên là lũ lụt ở phương nam, tiếp theo sau khi lũ lụt qua đi lại dẫn phát ôn dịch, sau đó địa long xoay người*, năm nay ngay cả kinh thành bên này cũng bắt đầu khô hạn.

    *địa long xoay người: Thời xưa dùng để chỉ động đất.

    An Mịch dùng ngón tay điều khiển hình ảnh di chuyển về phía trước, cả thôn tử khí nặng nề, trên đường không nhìn thấy một người nào.

    Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở phía trước của một ngôi nhà đất cũ.

    "Nãi, đứng lên cùng Bình An."

    Bên trong truyền ra giọng sữa mềm mại của tiểu hài tử, An Mịch vui vẻ, trong trò chơi lại không phải văn tự, mà là toàn bộ quá trình lồng tiếng!

    Cô mở cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ kia, trong tiểu viện nhà nông thoạt nhìn vừa trải qua một trận đập phá, trên mặt đất đồ đạc ngổn ngang đổ vỡ.

    An Mịch trượt hình ảnh đi tới, theo thanh âm đi vào trong phòng, lập tức nhìn thấy trên giường có một lão bà tử không biết đã xảy ra chuyện gì, thái dương lão bà tử còn chảy máu.

    Một đứa trẻ khoảng ba tuổi đứng trước giường, trên người mặc áo ngắn vải thô màu nâu có mảnh vá, đỉnh đầu buộc một cái thừng nhỏ, trong năm tai ương làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn vừa gầy gò vừa vàng vọt, nhưng cũng không che dấu được ngũ quan tinh xảo của đứa bé.

    Nhìn kỹ, thật sự có bộ dạng giống cô sáu bảy phần, nếu rửa ráy sạch sẽ, lại nuôi mập một chút, có thể có tám phần giống, nghĩ đến có lẽ là do tác dụng của ảnh chụp vừa mới đăng tải lên.

    Đây là con của cô.

    Trò chơi này thật sự ngoài dự liệu của cô, không chỉ lồng tiếng, ngay cả nhân vật cũng chân thật như vậy, giống như người thật chụp được.

    Không thể không nói, chỉ nhìn thấy bản sao nhỏ này của mình thôi đã khiến cô một mực muốn nuôi tiếp, không thể chờ đợi được để nuôi cho nó trắng trẻo mập mạp, đáng yêu.

    "Nãi, Bình An sợ, nãi không được ngủ.."

    Bình An dùng bàn tay nhỏ bé lắc lắc lão phụ nhân trên giường, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng lóe lên bất an, tựa hồ biết rằng không thể tùy ý để nãi nãi ngủ tiếp.

    "Nãi của ngươi đây là té ngã rồi, phải tìm được thuốc mới có thể tỉnh lại."

    Ngoài cửa tiến vào một người phụ nữ, mắt sắc, xương gò má cao, hơn nữa khuôn mặt gầy đến lõm xuống, nhìn đã biết là một người khắc nghiệt.

    Bà ta tiến lên dán tro than trong tay lên vết thương trên trán lão bà tử.

    An Mịch nhìn mà nhíu mày, cô biết thời xưa, hay cho dù là hiện đại tại những vùng nông thôn lạc hậu, nếu vết thương không nghiêm trọng, đều có thói quen dùng tro than cầm máu, nhưng khi thật sự nhìn thấy cô vẫn không cách nào đồng ý, cũng may đây chỉ là trò chơi.

    "Thuốc?" Bình An nhìn về phía phụ nhân, dùng giọng sữa mềm mại hỏi lại, "Đại bá nương, thuốc ở đâu?"

    "Ở trên núi, đại bá nương dẫn ngươi đi hái." Lý thị dán tro than lên vết thương của lão thái bà, sau đó liền không quản nữa, tiến lên muốn bắt Bình An.

    Bình An né tránh, nhào lên giường ôm lấy nãi nãi của bé, lớn tiếng nói, "Bình An không thể rời khỏi nãi!"

    Cha đã nói dù xảy ra chuyện gì cũng không thể đi một mình với đại bá nương, bằng không sẽ không gặp được cha nữa.

    Lý thị biết đồ con hoang này bị lão nhị dạy dỗ, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất phòng bị bà ta, nhưng vậy thì như thế nào, lúc trước hai tên côn đồ trong thôn tiến vào cướp lương thực, lão thái bà bất hạnh ngã bị thương hôn mê, lúc này trong nhà chỉ có một mình mình, đem dã chủng này ném lên núi, chờ lão nhị trở về liền nói bị tên côn đồ cướp đi là được.

    "Thuốc cho nãi của cháu ở chỗ tiên nữ tỷ tỷ, chỉ có cháu mới có thể để tiên nữ tỷ tỷ đem thuốc lấy ra, đại bá nương dẫn cháu đi tìm thuốc." Lý thị tiến lên che miệng Bình An, ôm lấy bé bước nhanh ra ngoài.

    "Nãi.."

    Bình An dùng sức đá đá, dùng bàn tay nhỏ bé bẻ bàn tay đang che miệng khiến bé khó chịu, muốn gọi nãi nãi cứu mình.

    An Mịch nhìn thấy nổi trận lôi đình, rất rõ ràng, đứa con của cô vừa mở đầu chính là đưa trẻ nhỏ đáng thương bị đại bá nương ác độc vứt đi.

    Cô cảm thấy lúc này nên có nhiệm vụ cứu vớt, nhưng chờ mãi, đợi mãi đến khi người đều ra cửa, lên núi, cũng không thấy có nhiệm vụ nhắc nhở.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng hai 2022
  4. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 1.2: Tiên nữ tỷ tỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà họ Ngụy ở cuối thôn, lưng dựa vào núi, cũng là một nhà hẻo lánh nhất, hơn nữa hôm nay gặp hạn hán, trong thôn có thể chạy nạn đều đi chạy nạn, không trốn cũng đều nghỉ ở trong nhà tiết kiệm lương thực và nước, cho nên Lý thị ôm Bình An lên núi không ai nhìn thấy.

    Ngọn núi bao quanh ngôi làng vì có một dòng suối chảy qua nó, cho nên được gọi là núi Đại Khê.

    Bây giờ, bởi vì hạn hán, dõi mắt nhìn lại chỉ thấy một mảnh tiêu điều.

    Lý thị một hơi đi thật xa vào trong núi, đem Bình An buông xuống, "Bình An ở đây chờ tiên nữ tỷ tỷ đưa thuốc đến, đại bá nương ra bên ngoài chờ cháu."

    An Mịch nhìn người phụ nữ kia cũng không quay đầu lại mà rời đi, trong lòng tức giận, con của cô sao có thể bị vứt bỏ như thế!

    Không thể chịu đựng được!

    An Mịch bắt đầu tìm ký hiệu liên kết nạp tiền, nhưng mà cô tìm kiếm khắp màn hình biểu tượng nạp, vậy mà lại không có?

    Đầu năm nay còn có trò chơi không cho người chơi nạp tiền?

    Cô mở bảng điều khiển cá nhân, phía trên cũng không giống như các trò chơi khác hiển thị các loại điểm thành tựu, chỉ có hiển thị mỗi biệt danh, điểm tích lũy là hết chuyện.

    Những người không thiếu tiền bày tỏ sự không phục!

    Bình An vừa mới được buông xuống liền ngã ngồi xuống đất, thấy Lý thị bỏ lại bé rồi đi mất, vội vàng đứng lên, cất bước chân ngắn đuổi theo.

    "Đại bá nương, chờ Bình An.."

    Nhưng cả ngày nay bé không được ăn no, người nhỏ lại không có khí lực gì, chưa đuổi kịp vài bước đã bị cỏ dại làm cho vấp ngã xuống đất.

    Bình An ngẩng đầu cũng không nhìn thấy bóng dáng đại bá nương đâu nữa, lại nhìn bốn phía hoang vắng, cái miệng nhỏ nhắn dẹt dẹt, trong hốc mắt ngậm nước mắt, bàn tay nhỏ bé chống mặt đất đứng lên, phát hiện núi rừng yên tĩnh thật đáng sợ, trong hốc mắt từng giợt từng giọt lạch cạch rơi xuống.

    "Bình An nhớ cha rồi, cha.."

    Bình An khóc lóc nức nở, ở trong rừng núi đến cỏ dại cũng cao hơn bé, đi lung tung về phía trước, vừa đi vừa lau nước mắt cổ vũ chính mình, "Bình An ngoan, Bình An không sợ, cha sẽ tới tìm Bình An.. Đại bá nương xấu xa, để cho cha đánh mông đại bá nương."

    An Mịch nhìn thấy đứa con mà bất lực không giúp được gì, đau lòng không chịu nổi, hơn nữa đứa bé còn mang theo khuôn mặt rất giống mình, lại càng cảm thấy đứa con mình bị khi dễ, hận không thể xuyên vào trong trò chơi đánh đập người phụ nữ ác độc kia một trận.

    [Bé con đang rất sợ hãi, cần được an ủi]

    Cuối cùng cũng chờ được nhiệm vụ!

    An Mịch nhìn thấy biểu tượng nút an ủi, không chút do dự ấn xuống, trên màn hình có thêm một nút thoại, cô thử nhấn vào nói chuyện.

    "Bình An đừng sợ, tỷ tỷ ở đây."

    Thanh âm nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên, Bình An ngẩng đầu nghi hoặc nhìn xung quanh.

    Bé hình như nghe thấy một thanh âm rất dễ nghe đang gọi Bình An, tựa như khi Cẩu Đản ngã xuống được mẹ của nó dỗ dành, dễ nghe như vậy.

    Nhìn bé như vậy, An Mịch liền biết đứa trẻ nghe được, nhịn không được mừng rỡ, "Bình An không nghe lầm nha."

    "Là tiên nữ tỷ tỷ sao?" Bình An ngạc nhiên há to miệng, thì ra đại bá nương nói có tiên nữ tỷ tỷ là thật.

    An Mịch ngẩn ra, hóa ra vừa mới tồn tại đại bá nương ác độc kia chỉ vì cho cô một thân phận?

    Trong này, có phải mỗi một nhân vật đều có người chơi thao túng, mới có cảnh trò chơi chân thật như vậy không?

    Hẳn là, bằng không phản ứng của nhân vật trong trò chơi đều chân thật như vậy thì giải thích như thế nào, còn có thể tiếp lời cô.

    "Đúng, Tỷ là tiên nữ tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ ở cùng ngươi có được không?" Thanh âm của An Mịch dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn.

    "Được, tiên nữ tỷ tỷ ở cùng Bình An, Bình An không sợ." Bình An vỗ vỗ ngực nhỏ, nín khóc mà cười.

    "Thật là một đứa trẻ ngoan." Ngón tay An Mịch xẹt qua cái đầu nhỏ của bé, coi như sờ sờ qua đầu đứa trẻ.

    "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ ở trong này của Bình An sao?" Bình An chọc chọc vào cái đầu nhỏ.

    Lúc này, An Mịch mới ý thức được người nuôi dưỡng là cô dùng hình thức hệ thống trong tiểu thuyết tồn tại trong đầu đứa bé, trở thành ngón tay vàng của nhóc.

    Không tệ, thiết lập trò chơi này, cô thích.

    "Bình An có thể thấy được đây là cái gì không?" An Mịch chỉ vào cái rương nhỏ ở góc dưới bên tay phải, mở ra, là một cái rương đựng đồ, cô muốn biết Bình An có nhìn thấy hay không.

    "Có một cái rương đựng tiền, so với của nãi còn đẹp hơn, sẽ phát sáng." Bình An cũng không biết vì sao trong đầu nhỏ bé của mình lại có một cái rương.

    Thấy Bình An thật sự có thể nhìn thấy, An Mịch liền biết mình thật sự là nhân vật hệ thống rồi.

    "Tiên nữ tỷ tỷ, bình an muốn thuốc, cho nãi." Bình An còn nhớ rõ đại bá nương nói tiên nữ tỷ tỷ có thuốc cứu nãi.

    An Mịch: .

    Chẳng lẽ nhiệm vụ tiếp theo của trò chơi là lấy được thuốc cứu nãi nãi của đứa bé? Nhưng hệ thống trò chơi cũng không phát hành nhiệm vụ cho cô mà.

    An Mịch mở cửa hàng game, hàng hóa bên trong tất cả đều bị khóa, căn bản nhìn không ra là có những cái gì, phía trên nhắc nhở kiếm được điểm tích lũy mới có thể mở khóa hàng hóa có thể đổi.

    Nhất thời trong chốc lát là không kiếm được điểm tích lũy, làm cho người chơi muốn nạp tiền thật nóng nảy.

    [Có lợn rừng đến gần, mau đến bảo vệ con của bạn đi]

    Lợn rừng!

    An Mịch thấy nhiệm vụ nhắc nhở, mở đầu liền chơi lớn như vậy sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2022
  5. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 2.1: Trấn Quốc Công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Mịch không nhìn thấy vũ khí cứu viện, để cho Bình An nho nhỏ trèo cây hiển nhiên là không thực tế. Hai ngón tay nàng phóng đại bản đồ xung quanh, thấy có một cái bẫy, chỉ có thể liều ngựa chết làm ngựa sống, "Bình An, chạy sang trái!"

    Bình An nào biết trái phải, tiên nữ tỷ tỷ bảo hắn chạy, hắn xoay người bỏ chạy, nhưng lại chạy bên phải.

    Bên trái còn có thể có cạm bẫy chắn một cái, bên phải thì cái gì cũng không có.

    An Mịch rốt cục cảm nhận được hệ thống trong tiểu thuyết không dễ dàng, không phải con của cô vừa mới nuôi cứ như vậy mà kết thúc chứ?

    Đã nói là có cứu hộ đâu? Lẽ nào trò chơi xuất hiện trục trặc?

    Tuy rằng chỉ là trò chơi, nhưng cô cũng không muốn cứ như vậy chấm dứt, cô còn muốn đem đứa trẻ này nuôi mập đó.

    An Mịch gấp đến độ vỗ điện thoại di động, hận không thể chớp mắt di chuyển đứa trẻ sang chỗ khác.

    Ngay khi lợn rừng muốn đụng vào Bình An, "hưu" một tiếng, một mũi tên sắc bén mang theo tiếng gió mạnh mẽ bắn trúng đầu lợn rừng, lực lượng mũi tên mang đến đem lợn rừng vọt vào trong một bụi dây leo khô héo, thật trùng hợp, phía sau dây leo chính là một sườn núi, lợn rừng cứ như vậy lảo đảo lăn xuống.

    Dưới sườn núi lại có một tảng đá lớn, lực trùng kích cường đại khiến cho lợn rừng đụng vào, không chỉ tảng đá lớn đều bị đụng đến rung động, mà tiếng kêu thảm thiết của lợn rừng còn làm rung chuyển cả núi rừng.

    Nhìn thấy lợn rừng bị đụng chết trên tảng đá, An Mịch sợ ngây người, đây đại khái chính là hiệu ứng phúc tinh trong tiểu thuyết?

    Bình An đứng đó dường như còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn lợn rừng lăn xuống dốc.

    Chiến Chỉ Qua đem cung tiễn ném cho thủ hạ, bước vài bước đi tới trước mặt Bình An.

    Hắn nhìn tiểu hài tử nhỏ gầy trước mắt, lại nhìn bốn phía cũng không có bóng dáng người lớn, đưa tay xách hắn lên, "Người lớn nhà ngươi đâu?"

    Nỗi sợ hãi muộn màng cuối cùng cũng đến khiến Bình An oa một tiếng, bật khóc.

    An Mịch nhìn thấy bé con bị một người đàn ông khí thế sắc bén như vậy xách lên, cô thật muốn xuyên vào màn hình cướp con lại.

    Lúc cô đang nóng nảy không còn cách nào khác, bảng cá nhân được cập nhật, trên bảng trống có thêm một tiểu nhân vật, hơn nữa còn đánh dấu: Người cứu viện Trấn Quốc Công, chiến thần tướng quân Đại Ngu triều.

    Hóa ra câu trả lời nhận được giải cứu là một cá nhân, không phải là một vũ khí, nhưng cô vẫn muốn sử dụng vũ khí nóng để bắn lợn rừng thành một tổ ong.

    Chiến Chỉ Qua nhíu nhíu mày, "Không được khóc!"

    Bình An sợ tới mức che miệng lại, phát hiện hô hấp như vậy có chút khó khăn, liền thả tay ra, há miệng thật to hô hấp hai cái lại che lại, một giọt nước mắt treo trên lông mi, nước mắt rửa qua làm ánh mắt vừa sáng vừa tròn, đáng thương vô cùng.

    Chiến Chỉ Qua không phải chưa từng thấy qua tiểu hài tử lớn như vậy, nhi tử của hắn cùng lớn tầm này, nhưng tuyệt đối sẽ không có động tác như thế, hắn thậm chí có thể nhìn thấy tiểu hài tử thổi vỡ bong bóng nước mũi, rõ ràng rất không nhã nhặn, nhưng hắn tuyệt đối không chán ghét, thậm chí còn cảm thấy thú vị.

    "Bao nhiêu tuổi?" Đứa nhóc vừa gầy vừa nhỏ, Chiến Chỉ Qua cảm thấy nhiều lắm là ba tuổi.

    Bình An bấm ngón tay đếm, đếm bốn ngón, nấc lên một cái, "Con bốn tuổi!"

    "Chỉ có thân thể như thế này, ngươi cùng lắm là ba tuổi." Chiến Chỉ Qua cải biến từ xách thành ôm, cũng biết mấy năm nay Đại Ngu triều thiên tai không ngừng, đứa nhỏ này có thể bình an trưởng thành đến bây giờ đã rất hiếm thấy.

    Bình An lập tức dùng hai bàn tay ngắn ôm lấy cổ hắn, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Chiến Chỉ Qua.

    Chiến Chỉ Qua không nghĩ tới tiểu hài tử tuyệt không sợ hắn, hắn quanh năm mang binh đánh giặc, khí thế trên người khó tránh khỏi uy nghiêm sắc bén một chút, đừng nói tiểu hài tử bốn tuổi, ngay cả người lớn cũng không dám thân cận, đứa nhỏ này chẳng những không sợ, còn rất tò mò.

    "Người lớn nhà ngươi đâu?" Chiến Chỉ Qua lại hỏi, còn đưa tay lau mặt cho đứa nhỏ.

    Hai thủ hạ đi theo phía sau nhìn thấy tướng quân nhà bọn họ như thế này, ánh mắt đều muốn trừng ra.

    Tướng quân cũng chưa từng lau mặt cho tiểu thiếu gia trong phủ đâu? À, cũng đúng, tiểu thiếu gia không bẩn như vậy, không cần tướng quân lau.

    Bàn tay mang theo vết chai sạn niết đến mặt Bình An đều thấy đau, nhóc lắc đầu tránh đi, sau đó mong đợi nhìn thúc thúc mà hắn cảm thấy rất tốt rất tốt này, "Phụ thân ở nhà chờ Bình An. Thúc ơi, thúc có thể đưa con về nhà an toàn không? Đại bá nương thật là xấu, đem Bình An bỏ xuống liền rời đi."

    Chiến Chỉ Qua nghe xong sắc mặt trầm xuống, tuy rằng Quốc công phủ nhân khẩu ít, không có mấy thứ xấu xa trong hậu trạch, nhưng nhà khác hắn cũng nghe nói qua không ít lần, không nghĩ tới tiểu nông gia cũng như vậy.

    Hắn đang định tự mình đưa tiểu hài tử xuống núi thì nghe thấy tiếng hô hoán.

    "Bình An.."

    "Bình An, có nghe được thanh âm của phụ thân không?"

    "Bình An.."

    Thanh âm từ xa đến gần, Chiến Chỉ Qua biết người lớn nhà tiểu hài tử tìm tới.

    Hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử không có chút thịt nào, từ trong tay thủ hạ nhận lấy túi vải nhỏ đựng lương khô, nhét cho tiểu hài tử, "Con gọi là Bình An đúng không. Cầu mong con sống đúng với cái tên của mình, lớn lên bình an vô sự."

    Nói xong, Chiến Chỉ Qua thấy người đã tìm tới, liền mang theo hai thủ hạ tung người rời đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2022
  6. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 2.2: Có thịt thịt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thúc thúc người tốt bay đi, cái mũi nhỏ Bình An ngửi ngửi, bé ngửi được mùi thơm thật ngon!

    Bé nhìn túi vải trong ngực, biết bên trong này nhất định là đồ ăn rất ngon, nhưng bé không thể ăn, bé muốn mang về cho nãi, nãi ăn ngon là có thể đứng lên chơi với Bình An.

    Bình An nghe thấy bụng mình kêu ùng ục, vùi mặt vào trong túi vải nhỏ dùng sức hít vào mùi thơm bên trong, sau đó sờ bụng nhỏ nói, "Bụng nghe lời, đừng kêu nữa."

    An Mịch nhìn thấy chua xót, hận không thể nạp tiền mua đồ cho đứa con ăn, cái game nát gì không biết, so với nàng còn không biết kiếm tiền! Không thể nạp tiền, cho làm nhiệm vụ cũng được mà.

    "Bình An!"

    Ngụy Cảnh Hòa tìm tới, nhìn thấy Bình An vẫn còn tốt đứng ở nơi đó, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.

    "Cha!" Ánh mắt Bình An sáng ngời, vui mừng chạy tới.

    Ngụy Cảnh Hòa khom lưng ôm lấy đứa nhỏ nhào tới, sờ sờ đầu hắn, "Bình An có bị dọa không?"

    Thanh âm của hắn còn mang theo sợ hãi khàn khàn, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn liền mất đi đứa con trai nhu thuận đáng yêu này.

    "Có tiên nữ tỷ tỷ ở đây, Bình An không sợ!" Bình An ở trong lòng phụ thân nhóc vặn vẹo thân thể nhỏ bé, thần khí mười phần, căn bản đã quên mất vừa rồi đáng sợ như thế nào.

    Ngụy Cảnh Hòa không biết tiểu hài tử từ đâu nghe được tiên nữ tỷ tỷ, không sợ là được rồi.

    An Mịch nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trên màn hình, dáng người thon dài, mặc một chiếc trường bào vải thô được giặt trắng, mặc dù khuôn mặt bởi vì tai họa mà trở nên gầy gò, nhưng nội tình thanh tú vẫn không thay đổi, mày cao mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, thoạt nhìn tuyệt không giống người nhà nông.

    "Lão nhị, Bình An có khỏe không?" Ngụy lão đại chân sau tìm tới, nhìn thấy Bình An vẫn khỏe mạnh, cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Bọn họ lúc trước về đến nhà nhìn thấy lão nương ôm trán tựa vào cửa, sắc mặt trắng bệch, lại nghe nói Lý thị đem Bình An ôm lên núi, hai huynh đệ vội vàng lên núi tìm, cũng may tìm được, người cũng còn tốt.

    Bình An trốn sau lưng cha bé, thò đầu ra, nhìn đại bá, lại rụt trở về. Đại bá nương xấu xa, đại bá cùng đại bá nương là một nhà.

    "Bình An đây là sợ hãi? Phải nhanh chóng trở về gọi hồn." Ngụy lão đại chỉ cho rằng Bình An là đang sợ hãi.

    Ngụy Cảnh Hòa sờ sờ đầu nhi tử, đứng lên, nhìn về phía Ngụy lão đại, "Đại ca, lát nữa trở về, hưu thê hay là phân gia, ngươi chọn một cái đi."

    Ngụy lão đại theo bản năng trừng mắt muốn mắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt phòng bị của cháu trai, lại nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của lão nhị, đôi môi khô nứt trắng bệch giật giật, cuối cùng cũng không có mặt mũi nói cái gì.

    An Mịch thấy cha Bình An này là người rõ ràng, nàng liền yên tâm, con của nàng cũng không thể bị khi dễ vô ích như vậy.

    Nếu lại sắp xếp cho con của cô một cặn bã, cô sẽ.. Được rồi, cô chỉ biết càng đau lòng, càng muốn cứu bé con khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

    "Đi thôi, trở về trước." Ngụy Cảnh Hòa vừa định ôm Bình An, liền phát hiện túi vải nhỏ ôm trong ngực bé, "Bình An, đây là lấy từ đâu ra?"

    "Thúc thúc cho." Bình An kín đáo nhét túi vải nhỏ cho cha nhóc, "Cha, cầm về cho nãi ăn."

    Hai người lớn nghe được nóng lòng, nhất là Ngụy lão đại, đứa nhỏ Bình An nhỏ như vậy đều biết đau lòng vì nãi nãi của nó, mà Lý thị thì sao, đó là việc con người có thể làm ra được sao?

    Ngụy Cảnh Hòa không cần mở ra cũng biết trong túi hẳn là bánh hoặc các loại lương khô, hắn một tay ôm Bình An, "Là thúc thúc nào?"

    "Là thúc thúc mặc quần áo đen nhánh sáng bóng, là người tốt." Bình An khẳng định gật đầu.

    Ngụy Cảnh Hòa biết Bình An bởi vì sinh ra liền cùng hắn chạy nạn, phân biệt tốt xấu rất mẫn cảm, cũng rất chuẩn.

    Có tin tức nói có rất nhiều người tị nạn trốn ở trên đỉnh núi huyện Thuận Nghĩa, có ý đồ tạo phản, cho nên Trấn quốc công ở kinh thành tự mình đến điều tra, có lẽ Bình An gặp phải chính là người của Trấn quốc công.

    "Nếu ngày sau gặp lại thúc thúc mà Bình An nói, cha nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ hắn. Hiện tại, cha trước tiên mang con về gặp tổ mẫu, tổ mẫu của con ở nhà chắc là nóng nảy rồi." Ngụy Cảnh Hòa ôm lấy Bình An, mặc kệ người này là ai, ân này hắn nhớ kỹ.

    [Lợn rừng của bé con rơi xuống dốc núi, có muốn nhắc nhở bé con hay không]

    An Mịch không chút do dự chọn [Có]

    Cho dù không có nhiệm vụ nhắc nhở, cô cũng sẽ mở miệng nhắc nhở Bình An. Trong năm thiên tai, phàm là thứ gì có thể vào miệng đều trân quý, huống chi là thịt.

    "Ah, thịt! Cha, thúc thúc đánh thịt!"

    Không đợi An Mịch lên tiếng nhắc nhở, trong đầu Bình An ngoại trừ nhìn thấy cái rương nhỏ, còn xuất hiện một con lợn rừng, bé liền nhớ tới chuyện vừa rồi phát sinh, nhưng bé chỉ nghe nãi nãi nói qua lợn rừng, chưa từng thấy qua, cho nên chỉ có thể gọi thịt thịt.

    Ngụy Cảnh Hòa nghe xong trong lòng sợ hãi, vừa rồi chỉ lo quan tâm Bình An, không để ý kiểm tra bốn phía, vừa nhìn, hắn không khỏi hít sâu một hơi.

    Trên mặt đất xung quanh có chút lộn xộn, thậm chí còn phát hiện dấu chân lợn rừng, bọn họ lại hướng nơi Bình An chỉ tìm tới, thật đúng là nhìn thấy dưới dốc nằm một con lợn rừng vỡ đầu chảy máu.

    "Lão nhị, phải nhanh chóng mang lợn rừng trở về, bằng không mùi máu tươi sẽ dẫn tới những thứ khác."

    Ngụy lão đại lập tức thuận theo đánh nhịp, trong lòng vừa mừng vừa sợ, kinh hãi chính là nếu không có thúc thúc trong miệng Bình An kia, chỉ sợ Bình An đã mất mạng, vui mừng là có con lợn rừng này, trong nhà cũng có thể chịu đựng được thêm một thời gian nữa.

    Hai người lớn đi xuống nâng lợn rừng lên, Bình An ở trên chờ, liền ngồi xổm ở chỗ lợn rừng ngã xuống trước đó.

    Bàn tay nhỏ bé của hắn tùy ý nghịch tại chỗ mà lợn rừng ngã xuống đùn đất lên, không nghĩ tới đào đào một lúc, liền bới được thứ gì đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2022
  7. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 3.1: Khoai lang có thể ăn no

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Phát hiện khoai lang, có nhắc nhở bé con lấy nó không]

    An Mịch thấy hệ thống nhắc nhở, không đợi cô chọn [Đồng ý], thanh âm Bình An đã vang lên.

    "Tiên nữ tỷ tỷ, thuốc!"

    An Mịch phóng đại tầng đất Bình An đã đào bới ra, liền nhìn thấy trong tầng đất lộ ra nửa đoạn đồ vật, chính là khoai lang.

    Cô nhớ tới câu hỏi trả lời trước đó chính là về khoai lang, lúc này lại xuất hiện trong trò chơi, vô tình lại ở đúng nơi lợn rừng ngã xuống, đây không phải chính là phần thưởng sau khi cứu vớt bé con đấy chứ?

    Không đợi An Mịch trả lời, Bình An đã ngồi xổm xuống vểnh cái mông nhỏ đào lên, bé đã từng thấy cha của Cẩu Đản cha ở trên núi đào được một cây thuốc giống như củ cải, sau khi bán xong đã mua cho Cẩu Đản rất nhiều bánh kẹo.

    Bình An thở hổn hển đào một hồi, bàn tay nhỏ bé túm lấy khoai lang lộ ra ngoài bùn đất, giống như nhổ củ cải, dùng sức kéo một cái, sau đó liền té ngã cái mông xuống đất.

    Bình An mới mặc kệ việc nhỏ này, vỗ vỗ bùn đất phía trên, giơ cao nửa củ khoai lang kia hỏi, "Tiên nữ tỷ tỷ, đây là thuốc cho nãi sao?"

    "Bình An, thuốc gì?"

    Ngụy Cảnh Hòa và Ngụy lão đại mang lợn rừng nặng gần hai trăm cân lên, nghe được Bình An nói, nhìn về thứ đứa nhỏ đang cầm trong tay.

    "Bình An, trong tay cháu cầm cái gì? Vứt nó đi! Những thứ trên núi không thể chạm vào." Ngụy lão đại biết trong núi có rất nhiều thứ độc hại, không được tùy tiện đụng vào, vội vàng bảo Bình An vứt đi.

    "Là tiên nữ tỷ tỷ cho nãi!" Bình An nhận định đây là tiên nữ tỷ tỷ cho, đem nửa củ khoai lang kia ôm vào trong ngực, vẻ mặt không ai được cướp.

    Ngụy lão đại đã nhìn thấy nửa đầu kia có chất nhầy trong suốt, chỉ sợ là có độc, vội vàng nói, "Lão nhị, mau đi xem một chút."

    Ngụy Cảnh Hòa buông heo rừng đang nâng xuống, tiến lên từ trong tay Bình An cầm tới nhìn một chút, lớp biểu bì đã bị Bình An cọ rách không ít.

    Hắn đối diện với gương mặt nhỏ nhắn đầy biểu tình muốn được tán thưởng của nhi tử, cười hỏi, "Ai nói là tiên nữ tỷ tỷ cho?"

    "Đại bá nương!" Bình An cho rằng thật sự tìm được thuốc, giọng sữa đều mau kích động, "Đại bá nương nói chỉ có Bình An có thể làm cho tiên nữ tỷ tỷ cho thuốc, Bình An thật sự tìm được, đại bá nương không gạt người!"

    An Mịch: .

    Nếu không phải bé con thoạt nhìn ngây thơ hồn nhiên như vậy, cô đều phải cho rằng bé con chính là một cái bánh trôi nhân mè đen chính hiệu rồi.

    Nhưng mà, làm được thật xinh đẹp!

    Ngụy lão đại trong lòng lại trầm xuống vài phần.

    Ngụy Cảnh Hòa lửa giận trong lòng cuồn cuộn, nhưng trên mặt lại không lộ ra mảy may.

    Hắn kéo cỏ khô bọc đoạn 'rễ cỏ' trong tay lại, lại dùng dây cỏ buộc từ giữa, xách cho Bình An, "Bình An thật hiếu thuận, cầm về cho tổ mẫu của con, tổ mẫu của con nhất định sẽ rất vui vẻ."

    "Lão nhị!" Ngụy lão đại thấy Ngụy Cảnh Hòa chẳng những không ném đồ đi, còn cho đứa nhỏ cầm, rất không đồng ý.

    "Đại ca còn nhớ rõ trong thôn quê hương từng có người đào được một rễ cỏ, sau khi đụng chạm vô cùng ngứa ngáy, ngoài ra cũng không có gì không ổn."

    "Ý đệ là Bình An đào được cái này chính là thứ đó? Vậy mà đệ còn để cho nó cầm chơi!" Ngụy lão đại tức giận, hắn nghe nói người nọ sau đó ngứa đến gãi nát bàn tay.

    Ngụy Cảnh Hòa sờ sờ đầu Bình An, "Đây là một phần tâm ý của Bình An đối với tổ mẫu của nó, để cho nó mang về cũng không sao."

    Ngụy lão đại đối với đệ đệ này cũng là bất đắc dĩ, cưng chiều hài tử cũng không phải là cưng chiều như vậy, biết rõ có hại, còn để cho Bình An chơi.

    Haiz! Cũng đừng giống hắn, chờ xảy ra chuyện mới hối hận không kịp.

    Nghĩ đến đứa nhỏ nhà mình chết yểu trên đường chạy nạn, Ngụy lão đại đau đớn như trái tim bị xát muối.

    An Mịch nghe đến đây liền biết bọn họ coi khoai lang là rễ cỏ độc. Đụng vào khoai lang sẽ ngứa ngáy cũng là nhìn thể chất cá nhân, hiển nhiên trong trò chơi này người đầu tiên phát hiện khoai lang rất bất hạnh là bị dị ứng, từ nay về sau liền coi khoai lang là thứ độc hại.

    "Bình An, đây là thứ có thể ăn no nha." An Mịch lo lắng trong trò chơi là thời kỳ thiên tai, nhịn không được chỉ dẫn Bình An.

    Nút thoại lúc trước bởi vì an ủi bé con mà xuất hiện vẫn không biến mất, nàng liền tranh thủ vật dùng đúng chỗ, bé con nhà ai người đấy đau lòng.

    Ừm, chỉ riêng chức năng đối thoại này, có thể khiến người ta nghiện, có thể dỗ bé con chơi.

    Bình An nghe được có thể ăn no, ánh mắt sáng lấp lánh, kéo kéo cha nhóc, "Cha, nhanh đào! Tiên nữ tỷ tỷ nói thứ này có thể ăn no."

    Ngụy Cảnh Hòa nhìn "rễ cỏ" chôn trong đất, không coi đó là thật, "Chúng ta trước tiên mang rễ cây này xuống núi cho tổ mẫu, chờ bà khỏe hơn thì lại đến."

    Dứt lời, hắn một tay ôm Bình An, đi qua cùng Ngụy lão đại cùng nhau khiêng heo rừng xuống núi.

    An Mịch thấy Ngụy Cảnh Hòa không tin, ngẫm lại cũng có thể lý giải, đừng nói cổ đại, người hiện đại cũng không dám cái gì cũng bỏ vào miệng, huống chi đây còn bị coi là độc vật.

    Chi tiết của trò chơi này còn rất đúng chỗ, chờ Bình An về đến nhà, cô lại chỉ đạo Bình An phát hiện giá trị của khoai lang đi.

    [Chúc mừng người chơi thăng cấp, nhận được một gói quà lớn thăng cấp. Thành công cứu được bé con và nhận được 10 điểm]

    An Mịch mở bảng cá nhân, cấp bậc từ 0 biến thành 1, điểm tích lũy cũng không còn là 0, mà là 13, thêm 3 điểm phụ có được lần lượt là nhờ an ủi bé con, nhắc nhở bé con về thịt lợn rừng và phát hiện ra khoai lang.

    Thật keo kiệt!

    An Mịch khẩn cấp muốn biết gói quà lớn có thứ gì, kéo xuống, trên bảng điều khiển ngoại trừ tiểu nhân vật cứu viện lúc trước, lại có thêm một ô, trong ô chính là túi quà lớn cô thăng cấp đạt được.

    Nàng mở ra túi quà lớn, lại là túi quà lớn Vượng Vượng!

    Trong gói quà bao gồm bánh tuyết Vượng Vượng, kẹo sữa Vượng Tử, bánh hấp nhỏ Vượng Tử, thạch đá Vượng Vượng, bánh gạo Vượng Vượng, bánh quy sữa Vượng Tử, sữa bò Vượng Tử, bỏng giòn Vượng Vượng, kẹo Vượng Vượng QQ.

    Rõ ràng, đây đều là mấy món để cho tiểu hài tử ăn.

    An Mịch lại mở cửa hàng, lần này trung tâm thương mại mở khóa một cái, là một lon kẹo, dùng vải dầu bọc lại, một viên 10 điểm tích lũy.

    An Mịch: .

    Đột nhiên cảm thấy mình nghèo quá, cứu được đứa con từ miệng lợn rừng mới được 10 điểm, 10 điểm tích lũy mới có thể đổi một viên kẹo.

    Trò chơi này là quá là hà khắc! Tuyệt đối là trò chơi đầu tiên trong giới game bị mắng vì không cho phép người chơi nạp tiền!

    An Mịch lại đi xem điều kiện thăng cấp, 10 điểm tích lũy tăng lên cấp 1, sau này là tăng gấp mười lần.

    Cho dù là gói quà thăng cấp, hay là muốn mua đồ đều phải dựa vào điểm tích lũy, chỉ trông chờ vào số điểm tích lũy keo kiệt mà trò chơi này cho, đến khi nào cô mới có thể thực kiêu ngạo hào phóng mà nuôi con đây!

    Chỉ mới chút thời gian cô mở túi quà, trong trò chơi, hai người lớn đã xuống núi giấu lợn rừng trong đống củi phía sau nhà.

    Ngụy Cảnh Hòa ôm Bình An đi về nhà, trên đường vẫn không thấy một bóng người.

    Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cũng không có ai đến xem đã xảy ra việc gì, ngoại trừ việc mọi người chỉ muốn nằm trong nhà không muốn nhúc nhích ra, mấu chốt là Ngụy gia ở vị trí hẻo lánh, lại là hộ ngoại lai, nhà đang ở chỉ là đi thuê, ngay cả hộ khẩu cũng không phải ở thôn Đại Khê.

    Bởi vì trở về muốn xử lý Lý thị, hai người Ngụy Cảnh Hòa tâm tình đều rất nặng nề.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2022
  8. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 3.2: Cha có thể ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Mịch thấy Bình An lại thèm lương khô trong túi vải, còn vụng trộm nuốt nước miếng, thật khó cho một đứa bé còn nhỏ như vậy đã biết kiềm chế bản thân.

    Cô mở ra túi quà lớn Vượng Vượng, lấy một gói bánh hấp nhỏ Vượng Tử.

    Trò chơi rất nhân văn, đầu ngón tay của cô ở trên túi vừa vạch một cái liền mở miệng, chuyển đến trong hộp đựng đồ, từng cái bánh hấp nhỏ đổ vào trong rương, sau khi đổ xong bao bì bên ngoài lập tức biến mất.

    "Bình An, còn có thể nhìn thấy cái rương nhỏ sao? Bên trong có bánh hấp nhỏ thơm phức, Bình An thử xem có thể lấy ra được không?" An Mịch thử cho bé con ăn.

    Bình An thiếu chút nữa hô to tiên nữ tỷ tỷ, bé nâng bàn tay nhỏ trống rỗng đi bắt, muốn đem bánh hấp nhỏ thơm ngon mà tiên nữ tỷ tỷ nói lấy ra, sau đó trong tay liền có thêm một cái gì đó thơm ngát tròn trịa, so với thứ thúc thúc vừa rồi cho còn thơm hơn.

    Bình An nhìn những thứ nho nhỏ trong lòng bàn tay, trợn tròn mắt. Tiên nữ tỷ tỷ thật sự đem đồ ăn ngon đưa đến trong tay Bình An, thật lợi hại!

    À, chỉ có một, nếu không, cho phụ thân ăn đi.

    Bình An nhìn chằm chằm bánh hấp nhỏ nuốt nước miếng, nắm bánh hấp nhỏ đút đến bên miệng Ngụy Cảnh Hòa, "Cha ăn."

    Ngụy Cảnh Hòa ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, cúi đầu nhìn thấy trong tay Bình An cầm một cái bánh hấp nho nhỏ, mùi sữa chui vào trong mũi, ngay cả hắn cũng có chút thèm ăn.

    Đây có lẽ cũng là lương khô mà người lúc trước cứu Bình An đã cho.

    "Cha ăn vậy còn Bình An thì làm sao bây giờ?" Ngụy Cảnh Hòa nhận lấy cái bánh hấp nhỏ kia, dùng khăn lau sạch bàn tay nhỏ bé còn dính đất của Bình An, lại đem bánh hấp nhỏ trả lại cho bé cầm.

    Bánh hấp nhỏ này cũng không biết là làm như thế nào, nướng khô vàng, một cái nho nhỏ như vậy, dùng để dỗ trẻ còn thì vừa vặn. Cũng chỉ có gia đình phú quý mới có thể làm được đến tinh tế như vậy. Người Bình An gặp được chắc là trong nhà có tiểu hài tử, hơn nữa cũng giống như hắn cưng chiều đứa nhỏ, bằng không cũng sẽ không mang theo đồ ăn mà bọn trẻ thích ăn.

    "Bình An, Bình An đã ăn rồi." Bình An nhớ rõ mỗi lần cho gia gia, nãi nãi và cha ăn cái gì, bọn họ đều nói đã ăn rồi.

    Ngụy Cảnh Hòa nhìn ánh mắt đứa bé cũng chưa từng rời khỏi bánh hấp nhỏ, không nỡ trêu chọc bé nữa, tự mình đút cho bé ăn, "Đây là đồ ăn của tiểu hài tử, người lớn không ăn."

    "Vậy được rồi, Bình An lần sau có đồ ăn người lớn có thể ăn rồi lại cho cha." Bình An lấy lại bánh hấp nhỏ, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó ánh mắt trợn tròn.

    Ăn ngon quá! Đây là món ăn ngon nhất mà bé từng được ăn, đồ ăn ngon nhất, so với kẹo hồ lô còn ngon hơn.

    Kế tiếp Bình An càng quý trọng hơn, dùng răng nhỏ cắn từng chút một từng chút một ăn, mỗi lần ăn một miếng liền thỏa mãn nheo mắt lại, Ngụy Cảnh Hòa vừa buồn cười, lại áy náy.

    Đứa nhỏ này sinh ra đã cùng hắn chịu khổ, những năm tình thế tốt ngược lại còn được, nhưng hắn vừa sinh ra đã gặp phải lúc Đại Ngu triều thiên tai không ngừng.

    An Mịch nhìn thấy Bình An dùng răng nhỏ gặm bánh hấp nhỏ ăn từng chút một, đáng yêu đến nỗi cô không nhịn được cắt ra mấy bức ảnh.

    Cô biết bé con luyến tiếc ăn nhanh như vậy, buồn cười lại đau lòng, "Bình An, con nhìn xem trong rương nhỏ có còn không?"

    Bình An dừng lại, chớp chớp mắt, nghe tiên nữ tỷ tỷ nói nhìn cái rương nhỏ, sau đó liền nhìn thấy trong rương nhỏ thật sự còn có rất nhiều bánh hấp nhỏ.

    "Wow!" Bình An kinh hỉ lên tiếng, tay phải trống rỗng trong lòng lại có thêm một cái bánh hấp nhỏ, bé lại không chút nghĩ ngợi đút cho cha mình, "Cha, ăn!"

    Ngụy Cảnh Hòa không chú ý bé lấy từ đâu ra, có lẽ là nhét vào đai lưng, "Đồ ăn của tiểu hài tử, cha không thể ăn."

    "Tiên nữ tỷ tỷ, cha nói là thật sao?" Bình An không tin liền hỏi tiên nữ tỷ tỷ.

    Ngụy Cảnh Hòa lại vui vẻ, "Con thật đúng là cho rằng tiên nữ tỷ tỷ của con cái gì cũng biết sao."

    Đứa nhỏ này, Lý thị tùy tiện bịa ra dỗ dành nó, nó thế mà thật sự nhớ, còn nhớ rất kỹ.

    "Có một số thứ người lớn có thể ăn, nhưng trẻ em không thể ăn, nhưng những thứ trẻ em có thể ăn, người lớn chắc chắn có thể ăn được. Cha con nói như vậy là bởi vì không nỡ ăn, Bình An biết vì sao lại không nỡ ăn không?" An Mịch cảm thấy muốn nuôi tốt đứa trẻ, giáo dục cũng không thể bỏ quên, tình yêu thương của người nhà cũng phải cho đứa nhỏ biết.

    Có chút vòng vo, nhưng Bình An nghe hiểu đồ ăn của trẻ nhỏ người lớn đều có thể ăn.

    Bé kiên trì nhét bánh hấp nhỏ vào miệng cha bé, "Tiên nữ tỷ tỷ nói cha có thể ăn, cha ăn."

    Ngụy Cảnh Hòa tránh không được, tiểu hài tử lại cố chấp muốn hắn ăn cho bằng được, hắn đành phải há miệng ăn, một viên nho nhỏ, vừa thơm vừa giòn, đầu năm nay còn làm đồ ăn tinh tế như vậy dỗ dành tiểu hài tử, không thể không nói một tiếng lãng phí.

    Hắn nhịn không được trêu Bình An, "Nghe lời tiên nữ tỷ tỷ của con như vậy, nàng nói có thể ăn liền cho cha ăn hả."

    Bình An gật đầu, "Tiên nữ tỷ tỷ lợi hại nhất, có thể cho Bình An đồ ăn ngon."

    "Nếu tiên nữ tỷ tỷ của con nói cái này cũng có thể cho cha ăn, con có phải cũng muốn cho cha ăn hay không?" Ngụy Cảnh Hòa đưa tay niết một cây cỏ dại còn sót lại chút màu xanh ở ven đường.

    Bình An thật sự hỏi, "Tiên nữ tỷ tỷ, cái này cha có thể ăn được không?"

    An Mịch vui vẻ giúp Bình An hãm hại cha, "Đây chính là thứ người lớn có thể ăn, tiểu hài tử không thể ăn, Bình An mau để cho cha con nếm thử."

    Trò chơi này, cho dù không thể nạp tiền, không làm nhiệm vụ, chỉ tham gia phát triển cốt truyện như vậy cũng rất thú vị.

    Bình An tin, rất tri kỷ tiếp nhận đút đến bên miệng cha bé, "Cha, tiên nữ tỷ tỷ nói có thể ăn."

    Ngụy Cảnh Hòa: .

    Nếu không phải Bình An còn quá nhỏ, hắn đều phải hoài nghi đứa nhỏ đang mượn cái gọi là tiên nữ tỷ tỷ đến chỉnh người cha này đây.

    "Ngoan, về đến nhà rồi, không phải nói mang thuốc cho nãi sao? Con mang cho nãi đi." Ngụy Cảnh Hòa buông Bình An xuống, đem đoạn rễ cỏ đang xách cho bé.

    Bình An quả nhiên đem chuyện cho cha ăn cỏ ném ra sau đầu, xách thuốc cho nãi nãi chạy về phía cửa nhà.

    "Nương, người đây là oan uổng con mà! Sau khi ngài ngã xuống, một mình con làm sao có thể địch lại được hai tên côn đồ kia chứ! Bọn họ cướp người liền chạy, con đuổi theo cũng không đuổi kịp, lại trở về đỡ ngài lên giường, mới đi tìm đại phu cho ngài, nhưng đến nhà Trương đại phu, con mới nhớ tới cả nhà Trương đại phu đã chạy nạn rồi."

    Bình An vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý thị quỳ gối khóc trong sân, bé sợ hãi, không dám đi vào.

    "Lý thị, cô quay đầu lại nhìn xem đây là ai!"

    Ngụy lão đại thấy Lý thị còn đang nói bậy với cha mẹ y, trong lòng đều lạnh thấu.

    Lý thị nghe được thanh âm bốc hỏa của nam nhân nhà mình, cả người đều run rẩy, trong lòng có dự cảm không lành.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng hai 2022
  9. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 4.1: Chưa đánh đã khai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý thị quay đầu lại nhìn thấy đứa con hoang vốn nên chết trên núi lại vẫn khỏe mạnh đứng ở cửa, sắc mặt đều trắng bệch.

    Đồ con hoang này làm sao có thể không có việc gì mà trở về!

    Ngụy Cảnh Hòa nắm tay Bình An đi vào trong, mọi người đều mặc áo nâu ngắn vải lanh, chỉ có hắn mặc áo dài, cho dù bởi vì lên núi tìm Bình An bị cắt rách, dơ bẩn đi chăng nữa, hắn cũng vẫn là người thong dong tao nhã nhất.

    Lý thị cúi đầu không dám nhìn Ngụy Cảnh Hòa, nàng biết nàng xong rồi.

    Lão nhị tuy rằng là người đọc sách, nhưng không có cổ hủ của người đọc sách. Cử nhân lão gia khác sẽ vì thanh danh mà nhường nhịn anh trai chị dâu, chú hai này cũng sẽ không, chọc đến trên đầu hắn, hắn có rất nhiều cách để trị ngươi.

    Trước kia còn không hiển lộ, từ sau khi đồ con hoang kia xuất hiện, liền hiện ra sự đáng sợ của hắn, hơn nữa trên đường chạy nạn, thủ đoạn của hắn nhiều đến mức khiến người ta run rẩy, chính là bởi vì như vậy, một nhà chín người, ngoại trừ nhi tử chết non của nàng, đều vẫn còn sống sót.

    "Chao ôi! Cháu trai ngoan của tôi đã trở lại! Đã nói mà cháu trai ngoan của tôi phúc khí rất lớn."

    Ngụy lão thái nhìn thấy Bình An vẫn thật tốt, trong lòng liền kiên định, tiến lên trên dưới kiểm tra xem có vết thương gì hay không, chỉ thiếu chút nữa không cởi quần áo thằng bé ra nhìn cho cẩn thận.

    "Nãi, thuốc, tiên nữ tỷ tỷ cho." Bình An giơ khoai lang trong tay lên, lại nhìn về phía trán nãi nãi của bé, nơi đó đã buộc vải, không chảy máu, tiên nữ tỷ tỷ cho thuốc còn hữu dụng hay không?

    Ngụy lão thái lúc ấy cũng không hoàn toàn hôn mê, cho nên vẫn có thể nghe thấy Lý thị nói lời lừa gạt Bình An, lúc này nghe hài tử còn cho là thật, quả thực đau giống như đào tim khoét thịt, đối với Lý thị cũng càng tức giận.

    "Bảo bối ngoan của nãi nãi!" Ngụy lão thái đem Bình An ôm vào trong ngực xoa xoa một trận, trừng mắt nhìn Lý thị mắng, "Đứa nhỏ ngoan như vậy mà còn có người mất lương tâm đi hãm hại, cũng không sợ bị sét đánh!"

    Ngụy Cảnh Hòa vẫy tay bảo hai cháu gái núp ở góc tường tới, từ trong túi vải nhỏ lấy ra một cái bánh chia làm ba phần, "Đại Nha Nhị Nha dẫn đệ đệ vào phòng chơi."

    Nhị Nha nhanh chóng tiếp nhận bánh nhét vào miệng, một đường chạy nạn làm cho bé biết rõ có thứ tốt phải nhanh chóng ăn vào trong bụng.

    Đại Nha cũng nhận lấy bánh, đờ đẫn ăn, con bé đã tám tuổi, nó mẫn cảm nhận ra mẹ mình đã làm chuyện gì đó sai trái.

    Sáng sớm hôm nay mẹ đã bắt chị em nó đến cái giếng còn đang rỉ nước trong thôn xếp hàng lấy nước, trở về liền nhìn thấy nãi nãi bị thương, cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

    Ngụy lão thái nhìn thấy Ngụy Cảnh Hòa chia bánh cho hai nha đầu ăn, không đồng ý trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ cho rằng hắn từ trong huyện mang về.

    Bình An nhìn cha bé, lại nhìn nãi nãi của bé, sau đó vui sướng đưa cho bà, "Nãi, ăn!"

    "Ôi chao! Đứa cháu ngoan của nãi cho nãi ăn hả!" Ngụy lão thái ôm lấy đứa nhỏ yêu thích không chịu nổi, "Nãi không ăn, Bình An ăn mau lớn lên, bảo vệ nãi."

    Bình An nghĩ đến hình ảnh kẻ xấu đẩy nãi nãi trước đó, nghiêm túc gật đầu: "Ừm! Bình An ăn nhiều hơn một chút, nhanh chóng lớn lên đánh kẻ xấu!"

    Lý thị trợn trắng mắt, tuổi còn nhỏ đều biết rót thuốc mê cho lão thái bà.

    "Cùng tỷ tỷ đi chơi đi." Ngụy lão thái buông Bình An xuống.

    Đại Nha đi qua nắm tay Bình An, trầm mặc đi về phía phòng lớn.

    Lúc muốn vào nhà, Bình An nhìn thấy thuốc còn đang xách trong tay, bỗng nhiên dừng bước, kéo Đại Nha, "Đại Nha tỷ, cho nãi sắc thuốc."

    Đại Nha nhìn thấy thứ nó giơ lên, "Đây là thuốc nhị thúc mang về cho nãi sao?"

    "Tiên nữ tỷ tỷ cho, Bình An mang theo." Bình An ưỡn ngực nhỏ lên, bé cũng rất giỏi giang nhé.

    Đại Nha thấy đồ được gói tốt như vậy, chỉ cho là nhị thúc mang về, nhận lấy mang vào phòng bếp.

    Nhị Nha cũng vội vàng đuổi sát theo sau.

    Sau khi đuổi lũ trẻ rời đi, tất cả mọi người vào nhà chính.

    Lý thị sợ hãi đứng ở phía sau Ngụy lão đại.

    "Đại tẩu, đệ ngược lại muốn nghe một chút, tẩu vì sao phải đem Bình An ném lên núi."

    Nhìn Ngụy Cảnh Hòa từ đầu đến cuối đều là người bình tĩnh nhất, nhưng tất cả bọn họ đều biết, hắn càng bình tĩnh lại càng đáng sợ.

    "Bình An là bị mấy tên khốn khiếp cướp đi, vì sao lại ở trên núi tẩu cũng không biết." Lý thị tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

    "Đại tẩu, đệ nghe nói hôm qua lúc tẩu đi xếp hàng lấy nước vô tình nói về khẩu phần lương thực trong nhà, vừa lúc bị mấy tên côn đồ trong thôn nghe được đi."

    "Lão nhị, con nói là, cô ta, cô ta cố ý?" Ngụy lão thái không dám tin chỉ vào Lý thị, tiếp theo liền vỗ chân gào thét, "Đây là đã tạo nghiệt gì đây hả, khiến Ngụy gia cưới người mất lương tâm như vậy vào cửa!"

    Ngụy lão đầu cùng Ngụy lão đại cũng khiếp sợ như nhau, nhất là Ngụy lão đại, như thế nào cũng không muốn tin tưởng bà nương cùng giường nhiều năm với y sẽ có tâm địa rắn rết như vậy.

    *bà nương: Là cách gọi vợ của đàn ông nông thôn nhé.

    "Nương, chìa khóa tủ lương thực ở trong tay ai?" Ngụy Cảnh Hòa đặt ra câu hỏi mấu chốt nhất.

    Sắc mặt Lý thị rốt cuộc không chịu nổi nữa.

    Ngụy lão thái trầm mặt xuống, "Sáng nay nương để cho cô ta làm chút đồ ăn cho các con sau đó vẫn chưa thấy trả lại."

    "Nương có nhớ rõ lúc hai tên côn đồ kia rời đi mang theo bao nhiêu lương thực không?" Ngụy Cảnh Hòa lại hỏi.

    Ngụy lão thái lúc ấy chỉ lo bảo vệ tôn tử không bị cướp đi, mà bây giờ nhớ tới, trong tay hai tên côn đồ kia cũng không phải là toàn bộ lương thực trong nhà.

    Lý thị hoảng đến đầu óc bị xông cho hồ đồ buột miệng thét lên, "Tẩu đây là vì không để cho bọn họ cướp mất toàn bộ!"

    Đây là không đánh đã khai!
     
  10. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 4.2: Tai tinh là gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lòng bàn chân Ngụy lão đại lạnh lẽo, vậy là do côn đồ không cướp đi Bình An, nên nàng liền đem người ném lên núi phải không.

    "Thật khó cho đại tẩu, phải động não một hồi chỉ vì diệt trừ Bình An, trước đó giấu lương thực cũng không nghĩ tới muốn trả lại phải không? Dù sao trả lại cũng chẳng khác nào thừa nhận Bình An xảy ra chuyện có liên quan đến tẩu. Hoặc là, tẩu còn muốn, việc này không có thành liền dứt khoát đề xuất phân gia, đúng không?"

    Ánh mắt Ngụy Cảnh Hòa vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ khí bình thản, nhưng Lý thị lại cảm thấy ánh mắt kia giống như đao, thanh âm kia càng giống như bùa đòi mạng.

    "Còn không thành thật đem sự tình nói rõ ràng!" Ngụy lão đại lần đầu tiên giơ tay đánh Lý thị.

    Lý thị bị đánh ngã xuống đất, che mặt không thể tin được nàng lại bị nam nhân nhà mình đánh!

    "Ngụy lão đại, anh dám đánh tôi! Anh lại dám đánh tôi!" Lý thị gào một tiếng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, bò lên lao đến bên người Ngụy lão đại vừa túm vừa cào.

    Ngụy lão đại ngày thường nhịn bà nương nhà mình, đó là bởi vì nàng không chạm vào điểm mấu chốt của y, lúc này làm sao có thể để nàng ta không nói lý lẽ, ấn Lý thị quỳ xuống, "Việc hôm nay không phải cô khóc lóc om sòm là có thể bỏ qua, lại ầm ĩ nữa liền hưu cô!"

    *hưu: Nghĩa là bỏ vợ, hoặc đuổi vợ về nhà mẹ đẻ nhé

    "Anh muốn hưu tôi?" Lý thị tránh hắn ra, đứng lên, khinh miệt cười lạnh, "Anh không hưu tôi tôi còn đang muốn đây! Có thứ con hoang kia ở, tiếp tục ở lại Ngụy gia các ngươi sớm muộn gì cũng bị nó khắc chết!"

    "Im miệng!" Ngụy lão thái quát lớn.

    "Cô câm miệng cho lão tử!" Ngụy lão đại nổi giận gầm lên.

    Lý thị hoàn toàn bất chấp tất cả, "Tôi nói sai sao? Từ khi đồ con hoang kia xuất hiện ở Ngụy gia, quê quán liền có lũ lụt, à, không, còn có nhà ngoại của nó bên kia, vừa mới sinh ra, ngoại công huyện lệnh của nó liền phạm tội bị lưu đày."

    "Tôi bảo cô câm miệng cô không nghe thấy sao!" Ngụy lão đại tiến lên kéo nàng.

    Lý thị hung ác cắn hắn một cái, chạy đến bên kia, tiếp tục nói, "Chúng ta thật vất vả mới trốn được tới Thanh Châu, vừa mới ổn định cuộc sống không bao lâu lại phát sinh ôn dịch, thật vất vả mới ra khỏi Thanh Châu, nó còn đem Hổ Tử của tôi khắc chết, mà nay mới tới nơi này chưa đến một năm, vốn tưởng rằng tới gần kinh thành là có thể an ổn, nhưng hạn hán lại tới!

    Lần này không phải các người muốn chạy trốn đến nơi gần biển sao? Chỉ cần có tai tinh như nó ở đây, đi đến chỗ nào cũng là tai nạn!"

    Ngụy lão thái thái không nhịn được phun Lý thị một ngụm nước bọt, "Cái gì tai tinh, cô làm sao không nói bởi vì Bình An xuất hiện, chúng ta chuẩn bị đưa lão nhị lên kinh dự thi trước thời hạn mới tránh thoát lũ lụt trong thôn! Lại đến ôn dịch, đó là sau khi lũ lụt truyền đến Thanh Châu, liên quan gì đến Bình An? Cái chết của Hổ Tử là bởi vì cô chăm sóc không chu đáo, trách ai! Về phần nơi này khô hạn, ông trời không cho người ta đường sống cũng có thể trách đến trên đầu Bình An hay sao? Mà tham quan huyện lệnh kia, là hắn đáng đời! Muốn nói khắc, sao không đem hai lão già chúng ta khắc chết, cũng không đem cô khắc chết!"

    Lúc trước con thứ hai ở cửa nhặt được Bình An, nói là nhi tử của hắn, bọn họ mới biết được lão nhị nhà họ lúc trước được mời đến nhà huyện lệnh tham gia hội thơ, bởi vì uống rượu say nên xảy ra chút ngoài ý muốn, mà Bình An chính là kết quả ngoài ý muốn kia. Ngày thứ hai sau khi nhặt được Bình An mới nghe nói huyện lệnh kia bị tống giam, bọn họ liền đoán có thể là bởi vậy mới không thể không đưa Bình An tới chỗ họ.

    Bà cũng hoài nghi đứa nhỏ có thể không phải của lão nhị, không nói đến việc không có cách nào chứng thực, đứa nhỏ lớn lên cũng không có điểm giống lão nhị, nhưng vì thanh danh của con thứ hai mà suy nghĩ, cũng vì để cho hài tử được danh chính ngôn thuận, mới có chuyện để hắn sớm lên kinh dự thi.

    Lần này cho dù thi không trúng, một lần qua lại, cũng phải mất một năm rưỡi, đến lúc đó có thể tuyên bố với bên ngoài mẹ đứa nhỏ khó sinh qua đời, như vậy thanh danh cũng giữ được, hài tử cũng có xuất xứ.

    Mấy năm qua, một đứa trẻ nhỏ như vậy đi theo bọn họ chạy nạn, chẳng những ngoan ngoãn không nói, lớn lên còn trắng nõn đẹp mắt, so với thiếu gia tiểu thư trước kia bà ở những gia đình giàu có thấy qua còn đẹp hơn, vì đề phòng bị người ta có ý xấu, bọn họ còn phải cố ý làm bẩn mặt thằng bé.

    Từ sau khi Bình An biết nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào không chịu nổi, để cho lòng người muốn không thiên vị cũng không được. Bây giờ ai dám nói với bà rằng Bình An là đồ con hoang, bà liền nổi nóng với người đó.

    "Trời ơi! Có cháu trai ruột không thương, lại muốn đi thương thứ tai tinh con hoang từ đâu tới! Phàm là thương Hổ Tử nhà ta một chút, Hổ Tử nhà ta cũng sẽ không chết!" Lý thị ngồi trên mặt đất gào thét lăn lộn.

    Ngụy lão thái tức giận đến phát run, "Trên đường chạy nạn tôi và lão đầu tận khả năng chiếu cố tốt chính mình không gây thêm phiền toái cho các người, lúc Hổ Tử sinh bệnh tôi nói tôi đến chăm sóc, chính cô cứng rắn muốn ôm, kết quả đứa trẻ không còn ngược lại trách chúng tôi! Cuối cùng lại là bởi vì cô không nghe lời lão nhị, cứng rắn muốn đem chăn của nó mở ra, làm cho nó nhiễm thêm gió lạnh! Cháu trai tội nghiệp của tôi, gửi hồn sinh ra từ bụng cô đúng là tội nghiệp mà!"

    "Lý Chiêu Đệ, cô câm miệng cho tôi! Người không có tư cách nhắc đến Hổ Tử ở đây chính là cô!" Ngụy lão đại đỏ bừng hai mắt, nắm chặt nắm tay, sợ mình không khống chế được lao tới đánh nàng.

    Lúc ấy phát hiện ôn dịch, là lão nhị quyết định nhanh chóng tranh thủ thời gian trước khi cửa thành đóng lại mang theo cả nhà chạy ra, kết quả phát hiện hai đứa nhỏ nhất đều bị lạnh phát sốt, lúc ấy ai cũng không nghĩ đến ôn dịch, ngoại trừ Lý thị.

    Lão nhị nói không phải, hơn nữa còn tự mình hái thuốc nấu cho hai đứa nhỏ uống. Y cũng không biết Lý thị tin hay không tin, khi đó y phải lo cho cha mẹ già, lại phải đề phòng những người chạy nạn khác, cuối cùng Hổ Tử vẫn không chịu đựng được, chết non. Sau đó y mới nhớ tới, rõ ràng Bình An so với Hổ Tử nhỏ hơn một tuổi, thân thể còn yếu hơn Hổ Tử, hơn nữa là lão nhị mang theo đi ở phía trước, không có lý do gì mà Lý thị một lòng chiếu cố hài tử còn chết non.

    Y cũng không dám nghĩ, có phải Lý thị sợ nhi tử bị ôn dịch hay không, cho nên không tỉ mỉ chiếu cố mới dẫn đến nhi tử chết non.

    "Tiên nữ tỷ tỷ, tai tinh là gì?"

    Ngoài cửa, Bình An bĩu môi nhỏ nhắn, rất là ủy khuất.
     
  11. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 5.1: Thuốc này thơm quá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Mịch cũng không nghĩ tới cho ăn một viên kẹo, Bình An liền tâm tâm niệm niệm nhớ cha của bé, muốn mang đi cho cha bé ăn, kết quả lại nghe thấy Lý thị mắng to bé là tai tinh, khiến cô tức giận tới nỗi muốn mua một quả bom nổ tung nữ nhân kia ngay tại chỗ.

    Con của cô làm sao có thể là tai tinh, có cô ở đây, bé chỉ có thể là phúc tinh.

    "Tiên nữ tỷ tỷ, Bình An không phải là tai tinh đúng không?"

    Thực ra Bình An không nghe hiểu quá nhiều, chỉ biết đại bá nương ném bé đi, là bởi vì bé là tai tinh. Tai tinh hình như rất xấu, trước kia bé cũng nghe đại bá nương vụng trộm mắng qua bé như vậy.

    "Bình An đương nhiên không phải, tai tinh sẽ không có tiên nữ tỷ tỷ, cũng sẽ không có tiên nữ tỷ tỷ đưa đồ ăn ngon cho, ngược lại, Bình An là phúc tinh mới đúng." An Mịch vội vàng trấn an.

    Đại Nha bên cạnh lau nước mắt, đi nắm tay Bình An, "Bình An ngoan, nương tỷ nói bậy đó, cùng tỷ tỷ trở về cho nãi sắc thuốc."

    Nhị thúc muốn con bé trông chừng Bình An, nó sợ Bình An ầm ĩ đến người lớn nói chuyện, liền đuổi theo, cũng nghe được lời nói trong phòng. Nó biết, nó có thể sẽ không còn mẹ nữa.

    "Ừm, đại bá nương không tốt, tiên nữ tỷ tỷ nói Bình An không phải là tai tinh, là phúc tinh, cho nên Bình An có kẹo." Bình An lập tức quên đi nỗi buồn, vui vẻ khoe kẹo của mình.

    Đại Nha không biết bé từ đâu nghe được tiên nữ tỷ tỷ, nhìn thấy kẹo trong lòng bàn tay bé con, chỉ có một viên, nó cho rằng là nhị thúc mua về cho Bình An ăn.

    Đại Nha lại nhìn một cái, rồi xoay mặt đi, sợ nhìn tiếp sẽ nhịn không được cướp ăn.

    Nhị thúc đối với Bình An thật sự rất tốt, nương mắng Bình An như vậy, nhị thúc sẽ không vui vẻ.

    Bình An nhìn kẹo lại nhìn Đại Nha, cau mày nhỏ, đau lòng lấy ra một cái bánh hấp nhỏ, "Đại Nha tỷ, cho."

    Đại Nha nhìn thấy thứ Bình An đưa tới, càng muốn khóc. Nếu nhị thúc là cha nó thì tốt rồi, có tràn đầy yêu thương, có đồ ăn ngon, cho dù không có mẹ nó cũng vui vẻ.

    "Đại Nha tỷ, bánh hấp nhỏ ăn ngon lắm." Bình An lại đưa về phía trước, trong lòng ngóng trông Đại Nha tỷ ăn, lại cũng mong đợi Đại Nha tỷ không thích ăn, như vậy bánh hấp nhỏ lại là của bé.

    Đại nha cũng đói, chạy nạn mấy năm nay, chỉ có thời gian đặt chân trong thành có thể ăn no, năm nay sau khi phát sinh hạn hán, trong nhà bọn họ lại không có đất trồng trọt, lương thực đều là dựa vào nhị thúc, gia gia còn có cha nó đến trong thành kiếm được, mỗi ngày hai bữa ăn, bữa cơm đều là thưa thớt, trước kia đói quá còn có thể uống nước no, hiện giờ ngay cả nước cũng không có mà uống, đói bụng quá chỉ có thể siết chặt thắt lưng quần, cứ như làm vậy thì sẽ không đói bụng nữa.

    Nó nhìn chằm chằm cái bánh hấp nho nhỏ trên tay Bình An thật lâu, cuối cùng vẫn không địch lại được thèm ăn cùng đói bụng, tiếp nhận nhanh chóng nhét vào trong miệng, ngay cả hương vị cũng chưa nếm được liền nuốt xuống bụng, có đồ ăn phải nhanh chóng ăn vào trong bụng mình mới là thỏa đáng.

    Bình An nháy mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng, bánh hấp nhỏ đã biến mất, có chút đáng tiếc. Tuy nhiên, Đại Nha tỷ không khóc là được rồi.

    An Mịch điên cuồng chụp màn hình, biểu tình hào phóng lại nhỏ nhắn của bé con thật sự là quá tức cười, đây là đứa trẻ đáng yêu tuyệt vời gì thế không biết.

    "Bình An thật tốt, tỷ tỷ sau này cũng đối tốt với đệ." Đại Nha nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An, dẫn bé trở về phòng bếp.

    Trở lại phòng bếp, Đại Nha nhìn thấy Nhị Nha dưới bếp đang ăn cái gì đó, nhìn thấy bọn họ tiến vào, liền nhét hết số còn lại vào miệng, còn nghẹn đến trợn trắng mắt.

    Đại Nha nhìn thấy cái nồi bị mở ra, đầu óc choáng váng, buông tay Bình An chạy ra ngoài, "Cha, không tốt! Nhị Nha uống mất thuốc của nãi!"

    "Cái gì thuốc của ta, ta không sắc thuốc! Gào cái gì mà gào, cái khác không học, chỉ biết học nương cháu gào khóc!" Ngụy lão thái mắng là mắng như vậy, lại một khắc cũng không chậm trễ đi ra ngoài.

    Ngụy Cảnh Hòa hơi nhíu mày, đột nhiên biến sắc, bước nhanh hơn Ngụy lão thái lao về phía phòng bếp.

    "Bình An!"

    Vừa vào phòng bếp, Ngụy Cảnh Hòa liền nhìn thấy Bình An dùng đũa chọc vào đồ trong nồi, còn dùng ngón tay út chạm vào, hắn sải bước tiến lên ôm người lên, trầm mặt xuống, "Bình An, phụ thân có phải đã từng nói không thể ăn lung tung hay không?"

    Bình An giơ khoai lang trên đũa lên, "Cha, tiên nữ tỷ tỷ nói có thể ăn!"

    An Mịch cách màn hình đều cảm thấy có áp lực, người này trầm mặt xuống còn rất uy nghiêm.

    Thật mới mẻ, đã lâu không xuất hiện người khiến cô cảm thấy áp lực, không ngờ trong trò chơi có thể nhìn thấy.

    Ngụy Cảnh Hòa đau đầu, nhi tử sao lại nhớ rõ tiên nữ tỷ tỷ không buông.

    Người lớn đều xông vào, Nhị Nha thấy ăn vụng bị phát hiện, nghĩ đến sẽ người lớn đánh mắng, oa một tiếng khóc, "Con không phải muốn uống thuốc của nãi, là thuốc này thơm quá, con đói.."

    Ngụy lão thái vốn muốn chửi bới cũng mắng không nổi nữa, tiến lên nhìn nồi đã tắt bếp, bởi vì tiết kiệm nước, Đại Nha chỉ cạo sạch đất bên ngoài, lại dùng giẻ lau, dùng ít nước rửa sạch, liền cắt đoạn bỏ vào trong nồi nấu, hiện giờ nước bên trong đều sắp khô, nhìn không ra màu sắc, bên trong mấy đoạn thuốc đã chuyển sang màu vàng, quả thật tản mát ra một loại hương thơm khiến người ta thấy thèm.

    "Lão, lão nhị, Nhị Nha có phải ăn rễ cỏ độc kia hay không?" Ngụy lão đại là một đại hán vạm vỡ cứ thế bị dọa đến chân mềm nhũn.

    "Được lắm, đồ con hoang kia khắc chết Hổ Tử của tôi, lại đến khắc Nhị Nha nhà chúng ta! Lý thị chen đến chỉ vào Bình An mắng, lại không tiến lên quan tâm Nhị Nha có chuyện gì hay không, chỉ kích động túm chặt lại có một chuyện chứng minh nàng nói đúng.

    " Lý thị, miệng cô sạch sẽ một chút cho tôi! Những thứ này là tôi mang về cho Bình An. "Ngụy Cảnh Hòa ôm lấy Bình An co rúm lại, mặt trầm như nước, ngay cả một tiếng đại tẩu cũng không kêu nữa.

    Lý thị đầu tiên là bị dọa sợ, sau đó lại chỉ vào hắn mắng," Nhị thúc, đệ rốt cuộc có ý gì, để cho tiểu.. đứa trẻ mang những thứ đồ độc hại trở về cho cháu gái mình ăn! "

    " Lão đại, kéo cô ta ra ngoài, trước tiên khóa cửa phòng, khi nào cô ta nói ra tung tích lương thực, khi đó mới thả ra."Ngụy lão đầu phất tay bảo Ngụy lão đại nhanh chóng kéo người đi, nhìn đã thấy phiền lòng.

    Lời này, chẳng khác nào ý tứ muốn hưu thị.

    Ngụy lão đại cúi đầu, lặng lẽ tiến lên che miệng Lý thị, trực tiếp kéo người ra ngoài.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...