Đam Mỹ [Edit] Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn - Kiều Bệ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi SO.CRAZY.07, 17 Tháng mười một 2020.

  1. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 3.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân Đông nói: 'Không, tôi không uống nước cậu rót đâu.'.

    Đôi mắt Thịnh Khâu nheo lại, nguy hiểm nhìn con ma men trước mặt vô cớ gây rối. Trong giây lát, hắn trấn định lại bản thân, thấp giọng nói: 'Uống nước đi, đừng náo loạn nữa, tôi sẽ kêu khách sạn làm cho em một chén canh giải rượu, nếu không ngày mai em sẽ bị đau đầu.'.

    "Không uống, không uống." Thân Đông lắc đầu, lì lợm nói: 'Cậu đi đi, tránh xa tôi ra chút.'.

    "Em liền như vậy không muốn gặp tôi à?".

    Thân Đông nhăn mi lại, ngay thẳng suy nghĩ trong chốc lát, hừ nói: 'Phi thường không muốn.'.

    Thời điểm cậu uống say không chút nào che dấu sự chán ghét đối với hắn, điều này làm cho Thịnh Khâu thập phần tức giận. Lúc đối mặt với con ma men này, hắn chỉ có thể đem phần phẫn nộ này áp chế đi: 'Vì cái gì mà em chán ghét tôi?'.

    Thân Đông lui về phía sau một bước, đoạn kí ức bao năm qua hai người làm bạn bị cướp hết danh tiếng bỗng phiến diện mà hiện lên trong đầu, thế là cậu đột nhiên hung hãn xông tới tát Thịnh Khâu một cái.

    Cùng với một tiếng vang thanh thuý, Thịnh Khâu mặt thoáng thiên khai, lại chuyển qua ánh mắt thâm tịch mịch tĩnh, nhan sắc đen nhánh kia phảng phất ấp ủ một hồi gió lốc.

    Thân Đông lại cho rằng mình còn ở trong mộng, cậu có thể không kiêng dè mà đánh Thịnh Khâu, trước là tát hắn một cái, sau là một chân đá hắn.. Thế nhưng Thịnh Khâu hôm nay bị cậu đánh có chút không thích hợp, bất đồng với bộ dáng bị đánh nước mắt nước mũi giàn dụa tứ tung trong dĩ vãng, lần này hắn có chút nguy hiểm.

    "Cậu còn dám trừng tôi.." Thân Đông có chút sợ hãi, rốt cuộc thì hiện thực Thịnh Khâu đối với cậu vẫn có uy hiếp rất lớn. Nhưng cậu lại nghĩ rằng đây là giấc mộng, dũng khí lại lần nữa được thu hồi, nhào lên tay đấm chân đá Thịnh Khâu, tự cho là từng cú đấm bay da bay thịt nhưng thực tế lại mềm như gãi ngứa phảng phất như việc quấy rối tình dục làm Thịnh Khâu càng nắm chặt ly thuỷ tinh hơn.

    Hắn đột nhiên đem cái ly đặt trên máy lọc nước, một tay đem Thân Đông ấn trên tường.

    Thân Đông hoảng sợ, trong chốc lát lại tức giận nói: 'Cậu, cậu còn dám phản kháng, xem tôi như thế nào thu thập cậu, cậu.. cậu tránh xa tôi ra.'.

    Tỉnh táo lại một chút cậu biết rằng mình không phải đối thủ của Thịnh Khâu, giờ phút này không nên nói nhiều, Thịnh Khâu tuỳ ý cậu gãi mình như mèo cào, duỗi tay nắm cằm cậu.

    Thân Đông từ nhỏ sống trong nhung lụa, xúc cảm làn da thập phần tốt đẹp. Thịnh Khâu gần đây lúc cùng Thân Đông ở bên nhau liền cọ cọ người cậu một chút, thường xuyên câu hắn dục hỏa đốt người. Giờ phút này ngón tay cái đang nhéo lên chiếc cằm tinh tế làm Thịnh Khâu khó có thể chịu đựng.

    Ngón tay hắn tinh tế cọ xát trên cằm cậu, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào hương vị rượu vang đỏ thổ lộ dày đặc trên môi cậu, cánh môi kia còn nhẹ nhàng mấp máy, nhưng Thịnh Khâu đã không rảnh nghe cậu nói cái gì.
     
  2. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 3.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Em rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu..'Thịnh Khâu khàn giọng nói, ngón tay căng chặt, vẫn duy trì lực độ không làm Thân Đông đau, ngón cái chậm rãi nâng lên đặt trên bờ môi đỏ tươi của cậu.

    Xúc cảm tốt đẹp như cánh hoa kia làm hầu kết Thịnh Khâu lăn lộn hết lên, hô hấp của hắn có chút nặng nề, ngón tay vì thế nên có chút chà xát mạnh mẽ, Thân Đông phảng phất có chút không thoải mái, tức giận há mồm cắn hắn một cái.

    Đau đớn xen lẫn với khoái cảm tê dại, trong tức khắc Thịnh Khâu liền cứng đờ, trong mười lăm năm căn bản hương vị này không được hưởng qua. Nhất cử nhất động của Thân Đông trước mặt cứ như một liều thuốc đối với hắn.

    Hắn như một con sói đói đi lên, hung hăng hôn lên bờ môi của cậu, cánh môi non mềm dị thường kia bị ngậm lấy một lúc sau liền ở bên trong phân bố đại lượng nước bọt trong khoang miệng.

    Thịnh Khâu biết rằng chính mình thật sự thèm, thèm đến phi thường, thậm chí đến điên luôn rồi.

    Hắn hung hăng đem người đè lên tường, điên cuồng liếm mút cánh môi điềm mỹ kia.

    Suốt khoảng mười sáu năm, từ năm mười bốn đến năm ba mươi tuổi, đây là lần đầu tiên Thịnh Khâu nếm một hương vị ngọt ngào như thế. Hắn bá đạo siết chặt cằm Thân Đông làm cậu ô ô giãy dụa lên do đau đớn. Nhưng giờ phút này ở trong đầu Thịnh Khâu, ngoại trừ dục vọng và nước bọt thì ở ngoài có xảy ra sự tình gì đều không thể làm hắn chú ý. Hắn hung hăng khiêu khích đầu lưỡi cậu, ở trong miệng mạnh mẽ mút vào, hút đến chính đầu lưỡi của mình cũng bắt đầu tê dại đến phát đau cũng không luyến tiếc buông tha.

    Hắn lại gặm tiếp cánh môi của cậu, lặp lại nhiều lần, phảng phất giống như một con hổ tham lam đang xé tan con mồi, rồi tuỳ ý gặm cắn, cơ hồ muốn gặm tiếp một miếng thịt.

    Đại não của Thân Đông vốn đã hỗn độn giờ lại còn hỗn độn hơn, cậu không còn giãy dụa nữa. Đại não bây giờ mất Oxi một cách nghiêm trọng, liều mạng hô hấp nhưng lại không hít được chút khí nào, lông mi cậu mãnh dài từng bước rũ xuống, trước mắt từng trận đều biến thành màu đen.

    Đột nhiên chuông cửa vang lên làm Thịnh Khâu bừng tỉnh, hắn buông người cậu ra, đôi tay đem gia hỏa cả người hư nhuyễn lên trên giường. Sau đó sửa sang lại một chút rồi mở cửa phòng.

    "Thịnh tiên sinh" Ra là phục vụ tới đưa canh giải rượu, nàng cuối thấp đầu, thấy không rõ mặt.

    Tác giả có lời muốn nói: Nghe tui nói nè, người này là đang giúp ông công đóa XD.

    END CHƯƠNG 3.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2020
  3. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 4.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thịnh Khâu gật gật đầu, sau khi cô rời đi liền điều chỉnh trạng thái phòng sang 'xin đừng quấy rầy', một lần nữa đi đến mép giường.

    Thân Đông từ trạng thái một con cá mắc cạn lúc này hồi sinh lại một lần nữa, chỉ là đôi môi giờ đã đỏ như máu, trên gương mặt tuấn mỹ có lẽ càng làm lòng người động thêm.

    Thịnh Khâu liếm liếm môi, cầm canh giải rượu chậm rãi đi qua. Thân Đông còn muốn kháng nghị, Thịnh Khâu liền mỗi một ngụm bón bằng mồm thật lâu, mãi cho đến khi trong miệng là toàn bộ hương vị ấy mới không đút nữa.

    Một chén canh giải rượu đã uống xong, môi Thân Đông giờ đã sưng lên. Cậu phảng phất có gì không hơi lạ nên vuốt vuốt miệng mình, ánh mắt mê mang kèm vô tội.

    Thịnh Khâu bình tĩnh lại chút.

    Hắn không thể vào lúc này mà cháy nhà mà đi hôi của, nếu không Thân Đông sẽ không tha thứ cho hắn, bản thân hắn cũng sẽ phỉ nhổ chính mình.

    Chỉ là hôn chút, đủ rồi.

    Hắn đem chăn kéo qua, nhẹ nhàng đem tay Thân Đông đặt vào, giọng khàn khàn nói: 'Nghỉ ngơi cho tốt vào nhé!'.

    Thân Đông ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi chớp chớp mắt. Thịnh Khâu khom lưng hôn lên cái trán cậu một chút, nhẹ giọng nói: 'Em mau ngủ đi.'.

    Mắt Thân Đông nhắm một chút rồi lại mở, không biết có phải do tác dụng của canh giải rượu hay không? Cậu giống như có chút thanh tỉnh: 'Cậu ở lại đây, tôi không dám ngủ.'.

    "Vì cái gì?".

    Thân Đông nghiêng nghiêng đầu, Thịnh Khâu liền nhìn là biết còn say, 'Cậu.. Cậu sẽ ăn tôi.'.

    "..."

    Thịnh Khâu bất đắc dĩ, nhịn không được cười khẽ một chút, thanh âm ôn hòa nói: 'Tôi sẽ không ăn em.'.

    "Tôi biết, cậu thích tôi." Thân Đông chậm rãi nói, lại giống như lẩm bẩm: 'Thế nhưng tôi sẽ không thích cậu.'.

    Ánh mắt ôn nhu của Thịnh Khâu trong nháy mắt lần nữa kết tụ mấy tầng băng sương, hắn thấp giọng nói: 'Vì sao?'.

    Thân Đông tất nhiên sẽ không nói là vì ghen ghét rồi.

    "Không nói cho cậu." Cậu xoa xoa đôi mắt, lầm bầm nói: 'Dù sao cũng không thích cậu.'.

    "Dạo gần đây không phải em còn cùng tôi kết bạn sao, em còn nói em thật thưởng thức tôi cơ mà.." Thịnh Khâu khống chế ngữ khí nóng nảy của chính mình, trầm giọng nói: 'Em cũng không chán ghét tôi.'.

    Thân Đông chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, lẩm bẩm một tiếng, hừ nói: 'Tôi chính là cố ý đấy!'.

    "Cố ý cái gì?".

    "Tôi biết là cậu thích tôi.. Thế nên tôi mới cố ý tiếp cận cậu, rồi sau đó đá cậu đi." Thân Đông chậm rãi hừ nói: 'Như vậy là có thể đánh sập được cậu, cậu cũng sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa..'Kỳ thật cậu còn muốn lợi dụng Thịnh Khâu để đối đầu với mẹ kế nữa, bất quá cái này cũng không thể nói được.. Thực hiển nhiên giờ phút này cậu cũng biết nói cũng là không thể nói.

    Thịnh Khâu nhấp môi lẳng lặng nhìn cậu.

    Hắn hồi tưởng lại trong khoảng thời gian hai người tiếp xúc, Thân Đông đụng tới hắn thì như có như không, lúc bọn họ đi xem phim điện ảnh, ở rạp chiếu phim, cậu còn lộ khiếp không giống bình thường, thế mà còn nói cậu sợ nội dung bên trong phim.

    Mà hết thảy đều không phù hợp với tác phong của Thân công tử.

    "Thật như vậy không?" Hắn nghe được chính mình hỏi, trong lòng cùng với trong mắt đều là một mảnh bình tĩnh, không chút nào làm người nhìn ra rằng trong đó ẩn chứa một cơn gió lốc mới.

    "Hừ.".

    Thịnh Khâu áp xuống thân thể cậu, để cậu cùng chính mình đối diện với nhau. Một lần nữa từng câu từng chữ hỏi: 'Là, thật, sao?'.

    Thân Đông bị dọa đến phải nhìn hắn. Cậu ngày thường khôn khéo nhưng ánh mắt giờ phút này lại như một đứa trẻ. Nếu chỉ xem đôi mắt này, Thịnh Khâu tuyệt đối sẽ không tin rằng cậu ở đây cố ý tiếp cận mình thậm chí còn tính kế mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2020
  4. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 4.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân Đông không dám nói lời nào nữa mà ngây ngốc nhìn hắn. Sau đó cậu liền phát hiện Thịnh Khâu cười một chút, cậu dời tầm mắt đi, không lâu lúc sau liền xuất hiện lần nữa làm cậu sợ tới mức mắt nhắm mắt mở.

    "Nếu là như thế này thì tôi sẽ không khách khí đâu.. Dù sao mục đích của em vốn dĩ là câu dẫn tôi mà, có đúng không?" Thịnh Khâu đem chăn xốc lên, duỗi tay bắt đầu cởi áo sơmi đen của cậu. Áo sơmi đen kia cực kì tôn lên màu da ấy, dưới loại vải màu đen, màu da của Thân Đông giống như tuyết lớn rơi vào mùa đông, lộ ra vẻ đẹp cấm dục mỹ cảm.

    Biểu tình của hắn làm Thân Đông sởn cả tóc gáy, thân thể dâng lên một cảm giác dậy sóng, cậu nghiêng đầu, 'Cậu, làm gì..'.

    "Đương nhiên là làm em rồi." Thịnh Khâu cười một chút, ở vị trí xương quai xanh hắn trao cho cậu một nụ hôn.

    Thân Đông vốn không hiểu hắn đang nói cái gì, ngạc nhiên nhìn hắn, thân thể cậu nổi lên chút phản ứng, hơi run run một chút, chủ động dán lên.

    Thịnh Khâu sửng sốt, cười nói: 'Như thế nào? Em cũng gấp đến không chờ nổi?'.

    Thân Đông vươn móng vuốt giữ chặt trên tay áo hắn rồi hừ một tiếng giống mèo.

    Âm thanh này làm cho cả người Thịnh Khâu nóng lên, duỗi tay bắt đầu cởi cúc áo cậu. Hai điểm hồng nhạt trước ngực bị ngón tay mang theo vết chai dày mà cọ qua. Thân Đông run rẩy, theo bản năng muốn kháng cự lại, mà giờ phút này cậu lại như là đang đợi bị làm thịt. Dễ như trở bàn tay, Thịnh Khâu cầm cổ tay cậu, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: 'Đây là lần đầu tiên của chúng ta đi.'.

    Lông mi Thân Đông loé loé, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, 'Tôi, tôi ngủ đây..'.

    Cậu còn nhắm hai mắt lại, chỉ là lông mi hơi run run, như vậy càng làm người muốn điên cuồng chà đạp thêm.

    Thịnh Khâu cong cong khoé miệng, cúi đầu, đầu lưỡi xẹt qua nhu nộn mẫn cảm ấy, nghe được cậu có kêu nhỏ một tiếng. Trong nháy mắt như được dã thú cổ vũ, hắn mạnh mẽ vùi đầu vào trước ngực cậu, tuỳ ý cường lộng, hàm răng hắn ác ý lôi kéo cái mạt đạm hồng kia.

    Thân Đông a một tiếng, thân thể dưới chăn càng lúc càng nóng, lại còn tự lừa mình dối người nói: 'Tôi ngủ rồi, tôi ngủ rồi.'.

    Nhưng mà Thịnh Khâu vẫn một mực mặc kệ.

    Hắn hung hăng mút vào bầu sữa bên trái, khiến cho nó sưng lên. Lại phảng phất ý vừa lòng mà liếm liếm, sau đó lại chuyển tới bên khác mà chăm sóc như vậy.

    Thân Đông dần dần cảm thấy thoải mái, ở trong thân thể cậu bốc lên một cảm giác kì lạ, theo bản năng mà tiếp nhận nó. Thịnh Khâu động tác mềm nhẹ mà đem áo quần cậu thoát ra, thân hình hoàn mỹ, thon dài mà trắng trẻo bại lộ ở trước mặt hắn.

    Đây là ước mơ mười sáu năm của hắn, giới tính thứ ba cũng không có ai động lòng người như cậu.

    Từ lúc Thịnh Khâu phát hiện chính mình thích nam nhân thì cũng tìm kiếm đối tượng cho mình, nhưng giới tính thứ ba tất nhiên không dễ tìm, đó là một nguyên nhân. Còn một loại là bọn họ là đàn ông nhưng có trách nhiệm như nữ nhân. Hắn cũng từng nghĩ đến sẽ chịu trách nhiệm với một người giới tính thứ ba, rồi cùng hắn kết hôn sinh con, nhưng sự thật chứng minh rằng hắn đối với kẻ khác không cứng nổi.

    Chỉ có Thân Đông là mỹ vị hắn muốn ăn nhất, người khác ai đều không được.

    Hắn nắm chặt bàn tay gầy gò của cậu, hầu kết lăn lộn, trong miệng phân bố đại lượng chất lỏng, cơ hồ là chảy nước bọt mà thong thả tuần tra mỹ vị trước mặt, xem chỗ nào có thể hạ khẩu.

    Hắn đem cậu liếm từ đầu đến chân.

    Nay hắn đã hơn ba mươi, sớm đã mất đi bộ dạng nóng nảy hồi còn tiểu tử, mà lần này lại có thể là lần đầu tiên và lần cuối cùng của bọn họ, thế nên Thịnh Khâu không muốn nuốt trọn liền.

    Hắn muốn chậm rãi, nhắm nháp hương vị cậu, thăm dò điềm mỹ, muốn cho đêm khuya về sau có thể nhớ đến, đều có dư vị đọng lại.

    END CHƯƠNG 4.
     
  5. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 5.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên mặt, Thịnh Khâu mở mắt ra.

    Người bên cạnh hắn vẫn còn nằm, đầu chui vào trong lòng ngực hắn, cánh môi sưng đỏ hơi hơi giương lên, tóc tai dán trên gương mặt, lúc này lộ ra được một nửa khuôn mặt anh tuấn.

    Thân gia đại công tử thập phần mỹ mạo, vì vậy mà Thịnh Khâu đại khái nghĩ đó là nguyên nhân mà hắn bị bẻ cong.

    Hắn hất tóc cúi đầu hôn vào bờ môi cậu lần nữa, sau đó đứng dậy kéo màn, để ngừa cậu bị ánh sáng mặt trời chói lóa đánh thức.

    Một lần nữa trở lại mép giường, Thịnh Khâu châm một điếu thuốc lá, mặt không biểu tình nhớ lại sự tình tối hôm qua.

    Sau đó hắn buộc chính mình ngừng lại, bởi vì hắn không nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Tuy rằng muốn có Thân Đông, nhưng Thịnh Khâu vẫn như cũ không đành lòng tổn thương cậu.

    Nhưng sau đó Thân Đông lại chủ động dán vào.

    Tiếp theo hắn và cậu đã cùng trải qua một đêm trầm mê.

    * * *..

    Đêm qua lăn lộn suốt đêm, Thân công tử chính là rạng sáng mới ngủ, Thịnh Khâu cảm thấy chính mình là phúc hậu điểm nhi.

    Bất quá ngày hôm qua chuyện đó cũng không thể trách hắn, Thân Đông chủ động quấn lấy hắn không chịu buông tay, hắn sau là chỉ thật lòng phối hợp thôi mà.

    Nhưng chuyện đó cũng xác thực có quái dị, ánh mắt Thịnh Khâu đột nhiên dừng trên ly canh giải rượu kia.

    Trực giác nói cho Thịnh Khâu biết có sự tình không thích hợp.

    Tiếng điện thoại vang lên, trong công ty có người gọi tới, nghi hoặc Đại lão bản tại sao đến trễ. Thịnh Khâu đơn giản tìm một lí do ngắt cuộc gọi, một lần nữa đem người ôm vào lồng ngực.

    Từ đây quân vương không vào triều, cũng thật đủ tả thực. Thịnh Khâu hiện tại như chỉ muốn chết dưới hoa mẫu đơn.

    Thịnh Khâu gọi điện thoại cho khách sạn làm bữa sáng, đơn giản đút cho gia hỏa đang mệt mỏi bất kham này: 'Không ăn bữa sáng là hư dạ dày đấy!'.

    Thân Đông mơ mơ màng màng bị đút chút thức ăn, lại tiếp tục ngủ say. Thật vất vả ý thức mới thanh tỉnh, đã đến buổi chiều.

    Nam nhân đang ngồi ở trước bàn đưa lưng về phía cậu đang xử lý đống bưu kiện từ khắp nơi phát tới. Từ vị trí này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đang cúi xuống -- mà cái bàn kia rốt cuộc cũng không thích hợp làm việc.

    Thân công tử nâng cánh tay đặt lên trên trán, mờ mịt mà suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu những hình ảnh từ từ lướt qua, cậu chậm rãi lạnh mặt.

    Thịnh Khâu này thật khốn kiếp.

    Quanh thân cậu là đau nhức vô tận, eo bụng cơ hồ không thể nhúc nhích được. Cậu lại thoáng hoãn trong chốc lát, trong lòng khó mà nén được phẫn nộ.

    Hắn cũng dám thượng cậu!

    Hắn thế mà cũng dám!

    Thế nhưng làm đều làm rồi, hơn nữa ngày hôm qua vẫn là cậu quấn lấy, phần kí ức này không thể nói cắt bỏ liền cắt bỏ. Thân công tử bắt đầu tự hỏi thế nào mới có thể làm chính mình tiểu sái rộng lượng -- cho dù cậu hiện tại rất muốn thiến Thịnh Khâu, nhưng cậu không thể đọ với hắn, với lại cũng sẽ ẩn đi phong độ của cậu.

    Cậu từ trên giường ngồi dậy, mở miệng liền cảm giác như mình không nói được: '..'.
     
  6. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 5.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng tức khắc lại đem Thịnh Khâu mắng một tiếng.

    Thịnh Khâu vào lúc này quay lại, thấy cậu tỉnh thì cong cong khoé miệng: 'Em tỉnh rồi à!'.

    Thân Đông dùng ngón tay xoa xoa yết hầu, trên mặt lạnh nhạt cũng hiện lên một mặt bằng phẳng ý cười: 'Tối hôm qua cũng thật là vất vả a!'.

    Rồi Thịnh Khâu lại đấy ngồi, cánh tay hữu lực ôn hòa mà đem cậu đỡ lên, phác giác trong thanh âm châm chọc, lại cười: 'Vì Thân công tử phục vụ, tôi nào dám nói vất vả.'.

    Không biết xấu hổ!

    Thân Đông thực tức giận. Ngày thường Thịnh Khâu không nói chuyện như vậy với cậu, hiện tại bất mãn cái gì? Bởi vì lời nói ngày hôm qua của cậu?

    Nghĩ đến đây, tâm tình Thân Đông lại tốt lên, ánh mắt dừng ở áo quần sạch sẽ ở đầu giường, thực hiển nhiên Thịnh Khâu đã giặt sạch lẫn hong khô. Cậu duỗi tay một bên lấy ví, móc ra một tấm thẻ, lười biếng nói: 'Phí phục vụ.'.

    Biết chính mình sỉ nhục đã có tác dụng, sống lưng Thân Đông thoáng thẳng lên, sau đó lại xụi lơ vì đau.

    Tuy rằng thân thể ôm bệnh nhẹ, nhưng tâm lý cậu lại sảng khoái. Cậu chính là lần đầu tiên thấy Thịnh Khâu lộ ra vẻ mặt này, Thân công tử vạn sự bị hắn áp đầu cảm thấy chính mình cũng tìm lại được mặt mũi.

    Cho dù bị thượng một lần, có là thế nào, dù sao mọi người đều là nam nhân, ngươi sảng ta cũng sảng. Nhưng việc này đối với Thịnh Khâu nhất định là cả đời cũng không thể ngẩng đầu, đường đường là một lão bản của công ty lớn thế nhưng lại bị trở thành an ma bổng, hắn đại khái sẽ xấu hổ và giận dữ, có thể cả đời cũng không dám gặp cậu nữa.

    Cây châm mười lăm năm trát trong lòng cuối cùng cũng triệt triệt để để nhổ, oan ức mười lăm năm của Thân Đông cuối cùng cũng thắng lợi mà chấm dứt.

    Thân Đông có thể vui vẻ mười lăm năm.

    Thịnh Khâu thế nhưng lại nhận tấm thẻ, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cái tay cầm thẻ kia gân xanh lại nổi lên.

    Thân công tử nâng cầm lên, giây tiếp theo đã bị nắm, cậu ăn đau mà bị hắn ép phải đối diện, phát hiện con ngươi hắn bên trong lại nổi lửa.

    Khí đi, chính là muốn tức chết hắn đấy, đè ép bản công tử như vậy lại còn yêu thầm, ai cho hắn dũng khí thích cậu? Bộ cậu cho phép à?

    "Em cảm thấy tấm thẻ này đủ phí phục vụ tôi sao?".

    Chê ít?

    Thân Đông trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, vặn mặt muốn đem cằm của mình thoát ra, lại bị siết chặt hơn.

    Giãy dụa là tư thái của kẻ yếu, Thân công tử đơn giản lạnh lùng nhìn hắn, nói: 'Vậy cậu muốn bao nhiêu?'.

    "Thế em biết hiện tại giá trị con người của tôi là bao nhiêu không?".

    Thân công tử thập phần hưng phấn lại có thể áp hắn một đầu, lập tức nhướng mày nói: 'Chẳng lẽ còn cao hơn tôi sao?'.

    Luận tát pháo, Thịnh Khâu tự nhiên không phải là đối thủ của Thân Đông, hắn tức giận với cậu nhưng không hề có biểu tình áy náy, đau đớn cùng phẫn nộ cơ hồ muốn đâm xuyên cả trái tim. Hắn cầm chặt thẻ lại, đột nhiên hung hăng ngăn chặn cặp môi có kịch độc kia.
     
  7. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 5.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu nói mười lăm năm kia chỉ là Thịnh Khâu áp chế tình cảm, như vậy cái cường hãn hôn này thật giống như là Thịnh Khâu đang tuyên cáo thân thể cậu không thể đối kháng. Thân công tử kiêu ngạo bị ấn vừa hung hăng chà đạp một phen, tức khắc lúc sau hưng phấn không còn thừa bao nhiêu. Đầu óc đều là những điều thô tục không thể nói ra. Đáng tiếc chính là Thịnh Khâu không có thuật đọc tâm, bất quá nếu hắn đại khái biết được những ý nghĩ trong đầu Thân Đông thì hắn sẽ cười ra tiếng vì cậu ấu trĩ.

    Thân Đông không giãy dụa không kháng cự, thẳng đến đối phương chủ động rời đi, mới lạnh lùng nói: 'Như thế nào, còn muốn có tặng phẩm kèm theo?'.

    Thịnh Khâu chết khiếp, gương mặt nhìn cậu một lúc lâu, mới nói: 'Ngày hôm qua em vẫn luôn quấn lấy tôi.'.

    "Cho nên tôi mới thanh toán." Thân công tử nằm ở dưới thân, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn hắn.

    Thịnh Khâu môi giật giật, thanh mặt nói: 'Canh giải rượu có vấn đề, em tốt nhất là nên cẩn thận chút!'.

    Hắn đứng lên, bay nhanh lấy cái máy tính, cơ hồ là chạy trối chết.

    Lao ra cánh cửa kia một khắc, Thịnh Khâu chậm rãi hộc ra một hơi.

    Hắn vẫn không nên ở đó chờ cậu tỉnh lại.

    Hiện tại thì tốt rồi, Thân Đông lúc trước trước mặt hắn còn hơi thu liễm giờ phút này đã tỏ thái độ ác ý tột cùng, ỷ vào tính cậu thích làm bậy, ngày sau hai người gặp lại..

    Thịnh Khâu ngồi ở bên trong xe, cánh tay trên tay lái nổi lên mấy cái gân xanh.

    Vẫn là không muốn gặp mặt, cái con nhím này hắn không muốn tiếp xúc nữa.

    Thân công tử nằm liệt ở trên giường, duỗi tay lấy cái ly tỉ mỉ nhìn một lần.

    Hắn vốn dĩ cho rằng Thịnh Khâu hạ dược, bất quá giờ phút này nghĩ đến thì với tính cách của Thịnh Khâu cũng sẽ không làm loại chuyện này..

    Mạc Vân Phân.

    Cậu nhìn ly pha lê trong suốt, như suy tư gì nhẹ giọng nói: 'Thật là người bỉ ổi thì luôn làm việc bỉ ổi.'.

    Sau đó cậu giơ tay chọi ly pha lê đến nát bấy

    END CHƯƠNG 5.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười một 2020
  8. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 6.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điện thoại của Thân Đông đã nhận một cuộc gọi lúc mười một giờ, chính là Mạc Vân Phân gọi, xem ra là Thịnh Khâu nghe.

    Thân Đông thay quần áo, gọi điện thoại cho tài xế tới đón. Sau đó tiến vào phòng tắm sửa sang dung nhan này nọ, lúc này mới cầm lấy áo khoác và điện thoại rời khỏi phòng.

    Thương thế giữa hai chân khó có thể mở miệng, lúc đi đường Thân Đông đều có cảm giác chân không khép lại được. Bất quá cậu vẫn như cũ đi nhanh đi trước, hoàn toàn làm người không nhìn ra được tối hôm qua trải qua chuyện gì.

    Thời điểm về đến nhà thì cơm nước cũng tới, Thân Đông ngồi trước bàn mở ra hai chân một cách lười biếng, không bao lâu, Mạc Vân Phân từ trên lầu xuống tới, ánh mắt đảo qua Thân Bỉnh, nhìn Thân Đông cười nói: 'Con về rồi à, dì nghe nói hôm qua con uống nhiều quá ở khách sạn nghỉ ngơi, buổi sáng gọi điện thoại cho con thì cũng là người ngoài tiếp.. Thế nào? Hiện tại con tốt lên chưa?'.

    Lúc sau Thân Bỉnh ngồi xuống nhưng không nói chuyện, Thân Mạc giống như diễn kịch tiếp lời: 'Người ngoài ư?'.

    Cường độ cố tình của hắn vẫn như cũ không khiến cho Thân Bỉnh chú ý, Mạc Vân Phân tiếp tục cười nói: 'Là một nam nhân, cũng may không phải nữ nhân, bằng không cả đêm như vậy còn không được lại bị cái đám truyền thông soi mói chụp ảnh cùng tuyên dương'.

    Thân Bỉnh mày vừa động, còn chưa ngẩng đầu liền nghe được con trai lớn khinh phiêu phiêu nói: 'Thiếp chính là thiếp, lại còn làm mấy chuyện dơ bẩn này.'.

    Sắc mặt Mạc Vân Phân đột nhiên biến đổi, Thân Bỉnh nhíu mày.

    Thân Mạc chụp cái bàn đứng lên, chống lưng cho mẹ nói: 'Thân Đông! Anh nói cái gì vậy!'.

    Ánh mắt Mạc Vân Phân lập tức tràn đầy uỷ khuất nhiệt lệ, run run rẩy rẩy nức nở một chút, giống như rất quật cường mà dường như kìm nén.

    "Đông Đông, xin lỗi mẹ ngươi ngay."

    Trên bàn trừ bỏ Mạc Vân Phân uỷ khuất nức nở thì đều là một mảnh yên tỉnh, Thân Đông thong thả ung dung đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, một lần nữa mở miệng nói: 'Cũng là tôi sai, thay thế bổ sung ngoạn ý nhi có thể là cái thứ gì tốt, xác thực không cần thiết đặc biệt lấy ra đề tên.'.

    Thân Mạc giận dữ: 'Thân Đông! Mẹ tôi đối đãi với tôi và anh như nhau, anh..'.

    "Thật đúng là" Hắn chưa nói xong là bị Thân Đông đánh gãy: 'Đều quan tâm đến sinh hoạt của tôi, canh giải rượu bên trong hạ liều mạnh như vậy, là quan tâm tới thận của tôi? Hay là muốn hại chết tôi?'.

    "Con đừng có mà ngậm máu phun người!" Mạc Vân Phân xoay mặt về phía Thân Bỉnh: 'Lão gia tử, ngày thường tôi đối với Thân Đông như thế nào, nó lại như thế nào đối với tôi ông không phải không biết, ông xem lời nói của nó hôm nay..'Tay nàng phát run chỉ vào Thân Đông, lại bụm mặt khóc lên.

    Thân Đông huýt sáo một tiếng, đứng lên khen: 'Diễn không tồi, các người cứ tiếp tục, gia hòa vạn sự hưng sao. Bà cũng đừng cùng tôi chắp nhặt, so với bà tôi ăn ít cơm.'.

    "Thân Đông"

    Nha, lão gia tử tức rồi, Thân Đông xoay mặt nói: 'Cho cái đồ vật dơ bẩn như vậy ôm, ông còn có tâm tư mà giáo huấn tôi. Thật không hổ là ông, chính là so với người trẻ chúng tôi còn tốt hơn.'.

    Thân Đông nói xong, cười nhạo một tiếng, xoay người lên lầu.

    Phía sau nghe được Mạc Vân Phân khóc như mưa bắt đầu tự thuật Thân Đông nhiều năm đại bất kính với bà như vậy.
     
  9. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 6.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói đến cùng, nhân tâm lớn lên đều là da thịt, Thân Đông kỳ thật cũng đã từng gặp qua ví dụ sống cùng mẹ kế, cậu cũng đã từng thử cùng Mạc Vân Phân hòa bình mà sống chung.

    Lúc ấy Mạc Vân Phân vừa mới gả vào nhà, cậu xem không hiểu thái độ ôn nhu ấy của nàng có cất giấu dã tâm. Đến lúc mẹ ruột qua đời, Mạc Vân Phân gãi đúng chỗ ngứa an ủi cậu vừa mất người thân.

    Thẳng đến một lần bị bắt cóc vào năm lớp 12, cậu mới biết được rằng Mạc Vân Phân trước nay đều không xem cậu là con, nếu không phải bộ dạng cậu quá đẹp khiến bọn bắt cóc nảy lên ham muốn sảng khoái một phen thì mùa đông năm ấy Thân Đông đã là con tin bị giết hại.

    Từ lúc đó về sau, Thân Đông liền biết rằng không thể tin tưởng một ai trên thế giới này cả. Và cũng từ đó, miệng lưỡi cậu bắt đầu trở nên sắc bén, không chịu thiệt thòi chút nào.

    Cùng Mạc Vân Phân đấu dũng đấu trí nhiều năm như vậy, bằng ưu thế của vãn bối Thân Đông cũng được xem như là chiếm hết tiện nghi ngoài miệng, thực chất chỗ tốt lại không mò ra. Cậu cũng biết cùng Mạc Vân Phân đấu, vậy muốn minh tới, nếu mà ngấm ngầm giở trò trong bóng tối thì khẳng định là cậu có hại không có lợi. Hiện giờ nếu lấy vị trí phó tổng Thân thị nói, thì chính là cậu hạ chiến thư với ba mình, ở tình huống mà Mạc Vân Phân vô pháp tả hữu, bà ta sẽ dựa vào chính mình mà nỗ lực.

    Mà chuyện này lại làm Mạc Vân Phân càng thêm ghen ghét, bởi vì Thân Mạc ở công ty muốn có được một cơ hội thì cũng phải quang minh chính đại bằng bản lĩnh của bản thân. Đáng tiếc rằng Thân Mạc thì có tính tình phong lưu kia của Thân Bỉnh thế nhưng lại không hề có đầu óc kinh thương, cũng là thật buồn cười.

    Dựa theo Thân Đông phân tích, Mạc Vân Phân giờ phút này đại khái là muốn buông rèm chấp chính làm Hoàng Thái Hậu. Đáng tiếc Thân Đông hắn ở một ngày, nàng có mơ tưởng cũng như không.

    Hiện giờ đuối cậu ra khỏi Thân gia hẳn là mục đích lớn nhất của Mạc Vân Phân.

    Nhưng cậu lại không phải là nữ nhân, hạ dược như này, không nói tới thấp kém thì cũng là ngu xuẩn.

    Thân Đông đi vào cửa rồi vọt vào tắm nước lạnh, buổi sáng ngày hôm sau quả nhiên liền phát sốt. Quang minh chính đại ăn vạ, trên giường nghỉ ngơi.

    Mơ hồ hình như Mạc Vân Phân có tới một lần, Thân Đông biết là nàng dùng danh nghĩa quan tâm để dò hỏi bệnh tình của cậu, trong lòng lại có chút buồn cười.

    Thời điểm mười giờ tối, Thân Đông khát nước tỉnh dậy, lung lay ra cửa rót nước, lại thấy Thân Mạc cùng Mạc Vân Phân ở trước cửa sổ nói cái gì đó.

    "Ngày mai ba con sẽ ở hoàng triều khách sạn cho người chuẩn bị lễ khách công, đến lúc đó đừng nên nói nhiều, ba con nói cái gì, đó chính là cái đó".

    "Mẹ..".

    "Chuyện này là nền móng đặt cơ hội tốt cho con, ba con đã mở miệng, khẳng định vị trí tổng giám đốc là của con, mẹ xem ai còn ý kiến.".
     
  10. SO.CRAZY.07

    Bài viết:
    1
    Chương 6.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân Đông đại não hỗn độn lấy lại được chút thanh tỉnh một lát, lại không nghĩ ra chi gian này có quan hệ gì. Cậu làm ra động tỉnh đổ nước, hai mẹ con họ bên kia lập tức yên tĩnh xuống. Cậu không thèm để ý, lung lay về phòng nằm xuống, ngủ tiếp.

    Buổi sáng hôm sau, Thân Đông nhận được điện thoại của trợ lý Trương Tiểu Khai: 'Lão đại, chủ tịch cho nhị công tử cử hành buổi lễ khách công đấy, chuyện này anh có biết không vậy?'.

    "Khánh.. cái gì công?" Thân Đông gãi gãi đầu, thân thể cùng hô hấp lúc này thập phần thống khổ.

    "Còn không phải sự kiện của Khải Âu sao?" Trương Tiểu Khai nói: 'Anh hiện tại bệnh ở nhà không thể bước ra khỏi cửa, chủ tịch lúc này cùng nhị công tử cử hành buổi lễ có nghĩa lí gì không phải đã rõ ràng rồi sao!'.

    Đầu óc Thân Đông đột nhiên rõ ràng lên.

    Về sự kiện kia của Khải Âu đã hạ màn, hậu kỳ toàn bộ đều là Thân Mạc xuống tay xử lý. Rốt cuộc hạng mục đều đã nói chuyện từ trên xuống dưới, chuyện kí tên thì hắn làm rất tự nhiên và nhẹ nhàng. Ở trong đầu nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Mạc Vân Phân, Thân Đông tức khắc lạnh mặt xuống.

    Nếu cậu vì bệnh mà không thể tham gia buổi lễ khánh công, như vậy không hề nghi ngờ mọi công lao ấy đều bay về đầu Thân Mạc -- Đôi khi Thân Đông cũng sẽ bất mãn, vì cái gì mà Thân Bỉnh kia lại phân biệt đối xử giữa cậu và Thân Mạc, luôn hướng về phía hắn. Tuy rằng nguyên nhân không thể nào kiểm chứng, nhưng kết quả lại rất rõ ràng -- như Mạc Vân Phân bàn tính như ý, Thân Mạc sẽ có khả năng mượn cơ hội này để được Thân Bỉnh đẩy đến vị trí cao hơn cậu, Thân Đông tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh!'.

    "Chờ chút" Thân Đông lập tức ngắt điện thoại, đánh lên tinh thần vọt vào toilet, đang đánh răng đột nhiên dừng lại.

    Nếu cậu cùng Mạc Vân Phân cùng Thân Bỉnh cùng nhau ra cửa, thì phải chú ý, đến lúc đó không chừng bị tuỳ tuỳ tiện tiện bóc qua đi. Thân Mạc không chiếm được chỗ tốt trong phạm vi suy xét của cậu, nhưng vị trí phó tổng của cậu cũng không thay đổi

    Việc làm này không quá phù hợp với phong cách của đại công tử.

    Chuyện này không thể làm như vậy được.

    Cậu muốn làm ồn chuyện này lên, nếu có hiệu quả tốt nhất, câhy còn muốn cho mọi người biết cậu mới là kẻ yếu bị khinh nhục, đem tất cả dư luận chú ý tới chỗ đó.

    Cậu chính là mơ ước vị trí tổng giám đốc lâu nay rồi, liền mượn chuyện làm bàn đạp đẩy lên một phen, làm cho bọn họ không phục cũng thành phục.

    Hạ quyết tâm, sau khi súc miệng xong Thân Đông lần nữa về trên giường, nhờ Trương Tiểu Khai rằng khi buổi lễ bắt đầu thì gọi cho cậu, sau đó liền ngủ tiếp.

    Buổi lễ lần này là cử hành bên trong công ty, tất cả mọi người không sai biệt lắm có thể biết được chủ đề lần này là đề bạt Thân Mạc, đoàn người của Thân Đông bên này như sứt đầu mẻ trán.

    Bọn họ theo Thân Đông lâu như vậy, ai lại không biết đại công tử có năng lực xuất chúng. Nhưng lão gia tử không biết cố tình nghĩ Thân Đông như thế nào, lại không đem cậu xem vào trong mắt, không đả kích cũng không áp bách chính là đơn thuần làm lơ nỗ lực của cậu.

    Vốn dĩ nhờ hạng mục của Khải Âu mà công ty được lợi cũng không ít, cũng vì con đường lên chức của đại công tử lại đè thêm một tảng đá dày và nặng. Thế nhưng cậu lại lâm thời sinh bệnh, đi được nửa đường thì Thân Mạc bay ra, đem tất cả nỗ lực của đại công tử bá chiếm đi.

    Nhóm người đi theo Thân Đông lúc này đều ngứa răng, nhưng lại không có biện pháp gì.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...