Welcome! You have been invited by Đào Đỗ to join our community. Please click here to register.
Chương 60

[HIDE-THANKS]
Editor: MyYen050296

Điện thoại đầu bên kia vang lên vài giây cũng không có động tĩnh, trong lúc Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị từ bỏ.

"Tích" một tiếng.

Điện thoại được thông.

"Alô? Bạc Kha Nhiễm lập tức từ trên ghế dựa ngồi thẳng lên.

" Alô Nhiễm Nhiễm. "

Bạc Kha Nhiễm nghe được thanh âm mà cô thương nhớ ngày đêm, lại nghĩ đến cảnh nguy hiểm của dây thép lúc giữa trưa, đột nhiên muốn nói tất cả cho anh biết, nhưng lời đã đến bên miệng, cô lại dừng lại.

Cô dù sao cũng không có xảy ra chuyện gì, vẫn là không nên nói với anh, khỏi phải làm anh lo lắng vô ích.

" Anh còn chưa đi ngủ sao? "

Cô đều cho rằng hôm nay khả năng mình sẽ không nghe được tiếng nói của anh.

Vài giây trước còn có chút mất mát, ai biết hạnh phúc lại tới đột nhiên như vậy.

" Còn chưa có, anh một ngày không nghe được giọng nói của em, liền không ngủ được. "

Thanh âm của Thẩm Dữ khàn khàn thuần hậu, rồi lại nói không nên lời có bao nhiêu hấp dẫn.

Cho nên anh bởi vì không nghe được giọng nói của cô, cho nên vẫn chậm chạp chưa đi ngủ sao?

Cô cũng giống như vậy.

Cô cũng muốn nghe một chút tiếng nói của anh, cho dù là không thấy được mặt, nhưng chỉ cần nghe thanh âm, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn.

Nghĩ như vậy, đáy lòng Bạc Kha Nhiễm ẩn ẩn tràn ra một tia ngọt ngào.

Không nhiều không ít, vừa đủ.

" Em rất nhớ anh. "Từ sâu trong tâm cô nói ra.

Bọn họ tách ra bất quá mới có một ngày, cô đã nhớ anh đến không chịu nổi.

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Thẩm Dữ, xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô, có một loại tê dại ngưa ngứa.

" Anh cũng nhớ em. "

" Rất nhiều. "

Thẩm Dữ bỏ thêm hai chữ.

Bạc Kha Nhiễm nhếch lên khóe miệng, như cố ý tranh giành với anh.

" Em càng nhớ anh hơn. "

Thẩm Dữ cười:" Mặc kệ em nhớ nhiều bao nhiêu, anh so với em nhiều hơn vài phần. "

Loại hơn thua ấu trĩ này, hiện tai học sinh trung học đã không thèm nói.

Mà hai người lại nói ra vô cùng tự nhiên.

" Còn chưa kết thúc công việc sao? "

" Chưa ạ, lát nữa em còn có cảnh quay đêm, sau khi cảnh diễn quay xong là kết thúc công việc rồi. "

" Hiện tại đã một giờ mười lăm rồi. "

Chờ kết cô quay xong cảnh đêm, phỏng chừng đã rạng sáng rồi.

Thẩm Dữ khó nén đau lòng.

Nhưng bản thân anh cũng biết, đặc biệt anh còn là đạo diễn, so với bất luận người nào anh còn hiểu rõ quy củ hơn.

Đừng nói quay đêm cho đến rạng sáng, cho dù là quay suốt đêm đều có khối người.

" Sao? "

Bạc Kha Nhiễm đưa điện thoại cách xa tai một chút, cô nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình, quả nhiên đã một giờ mười lăm phút.

Vừa lúc, đầu bên kia vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào lên.

Thì ra là cảnh quay của Kỷ Thư Kỳ đã kết thúc, cảnh quay cô ta kết thúc, tiếp đó chính là cảnh của cô và Chu Thiệu Chi.

" Đến giờ em quay rồi, không nói nữa, sáng ngày mai em gọi cho anh. "

Nói xong, Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị cúp điện thoại.

" Nhiễm Nhiễm. "Thẩm Dữ gọi cô.

Động tác cúp điện thoại của Bạc Kha Nhiễm dừng lại một chút:" Làm sao vậy? "

" Ngủ ngon, hôn. "

Bạc Kha Nhiễm khiếp sợ.

Như thế nào.. ngủ ngon, hôn?

" A? "

" Bằng không anh sẽ ngủ không được. "

Bạc Kha Nhiễm có chút xấu hổ.

Cô hiện tại không có cách nào tưởng tượng một đại nam nhân cao hơn mét tám còn bày ra bộ dáng cầu hôn hôn chúc ngủ ngon.

" Nhanh một chút. "

Bạc Kha Nhiễm không có cách nào, chỉ có thể làm tượng trưng mà cách di động hôn một cái.

Sau khi nghe tiếng" Chụt "rõ ràng tâm tình của Thẩm Dữ tốt hơn rất nhiều.

" Vậy em cúp máy đây. "

" Được, bye bye. "

Bạc Kha Nhiễm vừa mới cúp điện thoại, liền nghe tiếng của Ngưu Kính gọi mình.

" Kha Nhiễm, chuẩn bị một chút. "

Bạc Kha Nhiễm bỏ điện thoại vào trong túi, đứng dậy đi đến chỗ của Ngưu Kính.

" Tới đây. "

Cũng may Bạc Kha Nhiễm và chu Thiệu Chi hợp tác ăn ý, cảnh này quay ba lần đã qua.

Sau khi kết thúc cảnh quay đã là rạng sáng hai giờ ba mươi, Ngưu Kính nhìn nhân viên công tác mệt đến thở không ra hơi, cũng thực nhân từ mà kết thúc công việc.

Sau khi trở lại phòng mình, Bạc Kha Nhiễm cơ hồ muốn nằm lên giường ngủ luôn một giấc, nhưng Nguyễn Lệ lại không cho cô như ý nguyện.

Cô còn chưa kịp dính lên giường, Nguyễn Lệ đã gọi điện tới.

" Kha Nhiễm, em tắm chưa? "

" Còn chưa. "Bạc Kha Nhiễm hữu khí vô lực trả lời.

" Ừ, vậy một hồi tắm xong nhớ đắp mặt nạ rồi đi ngủ. "Nguyễn Lệ dặn dò cô.

" Vâng, em biết rồi. "Bạc Kha Nhiễm tiếp tục hữu khí vô lực.

Mỗi lần cô thức đêm quay phim, nhất định phải đắp mặt nạ bảo dưỡng, nếu không, ngày hôm sau làn da sẽ không ổn.

" Nhất định đắp cho đàng hoàng, không được có lệ, bằng không ngày mai chị tìm em tính sổ. "

Sự tình lần trước cô còn nhớ rõ.

Cô hiện tại cũng vì khuôn mặt này mà rầu thúi ruột.

" Vâng vâng, em biết rồi Lệ tỷ, chị cho em một chút thời gian đi. "

" Được, cúp đây. "

Dù sao Nguyễn Lệ cũng đã nói đến như vậy, cũng không tiếp tục dong dài, liền dứt khoát cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm nắm chặt thời gian mà đi tắm rửa.

Thời điểm đầu dán vào gối, cô cố cưỡng bách mình ngồi dậy lấy mặt nạ trên tủ đầu giường đắp lên.

Mặt nạ dán lên trên mặt, một trận lạnh lẽo truyền đến trên mặt làm cho Bạc Kha Nhiễm co rúm lại một chút.

Cô nằm ở trên giường, một bên đắp mặt nạ, một bên nhắm mắt lại chợp mắt, vốn là muốn chờ nửa tiếng sau sẽ lột mặt nạ.

Nhưng mà cô đã đánh giá quá cao định lực của mình, cũng đồng thời xem nhẹ mị lực của Chu Công.

Nhắm mắt lại chưa đến vài phút, cô đã ngủ say.

* * *

Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian, Bạc Kha Nhiễm đều sẽ cùng Thẩm Dữ nấu cháo điện thoại, mà nếu đến buổi tối, khi cô kết thúc công việc sớm, cô sẽ cùng Thẩm Dữ gọi video một chút.

Hai người hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào gọi video mà giảm bớt nhung nhớ đến nhau.

Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm ở bên kia màn hình, không khỏi nhíu nhíu mày.

" Mấy ngày không thấy, làm sao mà em gầy thành như vậy? "

Bạc Kha Nhiễm cười cười, cô duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mình.

Kì thật cô chính mình cũng đã nhận ra, so với lúc trước, xác thật có gầy đi không ít.

Nguyên nhân có thể là thật sự vất vả, mỗi lần đóng phim, mười cảnh thì hết chín cảnh treo trên không trung, cái loại chân không chạm đất quả thật rất là khó chịu.

Hơn nữa gần đây ngày đêm điên đảo, cảnh diễn của cô nhiều đến cơ hồ không thở nổi.

Cứ như vậy, cô có thể mập lên thật đúng là có quỷ.

" Có thể là có chút mệt mỏi đi. "Bạc Kha Nhiễm nói.

Đột nhiên, Bạc Kha Nhiễm nhìn bên kia video Thẩm Dữ vươn tay tới.

Cách màn hình, anh giống như đang vuốt ve cái gì.

Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm tự giác đưa mặt mình đến sát màn hình.

Thoạt nhìn như vậy, giống như anh đang vuốt ve gương mặt cô.

Chẳng sợ dán lên màn hình lạnh lẽo, Bạc Kha Nhiễm như cũ cảm thấy được hạnh phúc từ trong ngực tràn ra, cô tựa hồ như sinh ảo giác.

" Em không có việc gì. "Cô cười nói.

" Có phải đồ ăn ở bên đó ăn không ngon hay không? "Thẩm Dữ hỏi.

Bạc Kha Nhiễm nhíu nhíu mày suy nghĩ:" Cũng không phải ăn không ngon, nhưng so với anh làm, quả thật xa xa không bằng. "

" Xem ra em đối với tay nghề của anh quả thật rất tán thưởng? "

Bạc Kha Nhiễm gật đầu:" Đương nhiên. "

Trừ bỏ thím Lý làm đồ ăn, thì cô cảm thấy đồ ăn Thẩm Dữ làm là ngon nhất.

Nói đến việc này, Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà nghiêm túc nhìn vào Thẩm Dữ bên kia màn hình.

Thẩm Dữ bị cô nhìn có chút kì quái.

" Làm sao vậy? "Anh hỏi.

" Anh còn nói em, cùng không nhìn xem chính mình. "

Thẩm Dữ trong mắt mang theo sủng nịch và tươi cười:" Anh làm sao vậy? "

" Anh nói em gầy, chính anh cũng vậy không phải à? "

Nói xong, hai người không khỏi cùng nhau nở nụ cười.

" Chính anh ở bên đó ăn cơm đầy đủ, nghỉ ngơi, đừng có một khi làm việc thì không muốn sống nữa. "

Cô còn nhớ rõ ngoại hiệu của anh.

Cuồng công tác.

Đã làm việc thì lục thân không nhận.

Thẩm Dữ bật cười:" Không đâu. "

Bạc Kha Nhiễm nhíu nhíu mày, cô thật muốn suy xét một chút có nên tin hay không.

" Anh nói phải giữ lời đó. "

" Ừ. "

Hai người gọi video hơn một tiếng, thời gian cũng đã đến mười một giờ.

Bạc Kha Nhiễm sáng mai còn có cảnh quay sớm, không thể tiếp tục thức khuya, vì thế cô nói với Thẩm Dữ đầu bên kia.

" Ngày mai em còn có cảnh quay sớm, không hàn huyên nữa, em cúp đây. "

Thẩm Dữ gật đầu:" Được. "

Nhưng anh ở đầu bên kia cũng không cúp điên thoại, Bạc Kha Nhiễm cười một chút, trong lòng minh bạch đây là cái gì, vì thế cô dán sát vào màn hình.

" Hôn. "

Bọn họ mấy ngày nay gọi video, anh và cô đều sẽ hôn chúc ngủ ngon.

Tươi cười trên mặt Thẩm Dữ càng thêm xán lạn, anh cảm thấy mĩ mãn mà nói với cô.

" Được rồi, không quấy rầy em nghỉ ngơi, đi ngủ sớm một chút đi. "

" Vâng."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 61

Editor: MyYen050296

Thời điểm Dương Cánh đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Thẩm Dữ tay nắm di động cười vẻ mặt hoài xuân.

Sau lưng ông tức khắc đổ mồ hôi lạnh.

Anh.. anh đây là trúng cái gì ta a, cười đến yêu nghiệt như vậy?

"Lão.. Lão Thẩm?" Ông thử gọi anh một tiếng.

"Như thế nào?"

Tươi cười trên mặt Thẩm Dữ nháy mắt liền dừng lại, anh quay đầu, bình tĩnh mà nhìn về phía Dương Cánh.

Dương Cánh vỗ ngực: "Cậu vừa rồi làm sao vậy, cười thành như vậy?"

Thẩm Dữ: "Cười thành loại nào?"

Dương Cánh cau mày, ông muốn nói cười vẻ mặt hoài xuân, nhưng là nghĩ nghĩ, lời này vẫn là không nên nói ra.

"Chính là.. cười thật ôn nhu, tôi còn tưởng rằng cậu trúng tà gì rồi."

Nghe vậy Thẩm Dữ liếc mắt nhìn ông, không hề phản ứng, mà là chủ động thu thập tài liệu trên bàn của mình.

"Ai?" Dương Cánh ngạc nhiên nhìn anh một chút.

"Cậu làm gì vậy?"

"Về nhà." Thẩm Dữ diện vô biểu tình.

"Về.. về nhà?" Dương Cánh thật đúng là có chút ngây người, ông theo bản năng mà nhìn qua đồng hồ trên tường.

Hiện tại còn chưa đến mười một giờ rưỡi, ngày thường phải đến rạng sáng hai ba giờ mới chịu về, hiện tại bây giờ cùng mình nói về nhà?

Ông cũng không biết gần đầy Thẩm Dữ gặp chuyện gì?

Nhưng bằng vào trực giác, ông cảm thấy nhất định Thẩm Dữ có chuyện gạt ông.

Bởi vì người này vẫn luôn không về nhà, nếu mà có công việc thì ở lại công ty luôn, từ hơn một tháng trước, mạc dành kì diệu mà thay đổi tính tình.

Mỗi ngày công việc mặc kệ nhiều đến đâu, tuyệt đối sẽ về nhà, ngay cả ngày thường liên hoan cũng không theo chân bọn họ cùng đi.

Ông có khi cũng nghĩ, người này không phải là kim ốc tàng kiều đó chứ?

Bằng không thì như thế nào cứ muốn về nhà?

Nhưng là mỗi khi ông có ý nghĩ này, thì vừa lúc thấy anh trưng ra cái bản mặt lạnh nhạt không một tia biểu tình, Dương Cánh liền yên lặng mà đánh mất cái ý niệm này.

Không biết cô nương nào nghĩ quẩn trong lòng mà cùng anh kết giao?

Thu dọn xong đồ vật, anh nhìn Dương Cánh còn đang phát ngốc ở đó, duỗi cánh tay ra vỗ vỗ bờ vai ông.

"Những việc còn lại vất vả cho chú rồi."

[HIDE-THANKS]Dương Cánh: "?"

Còn lại?

Nói cách khác, còn lại anh sẽ không tăng ca, Vương Lượng gần đây trong nhà có việc, vậy chẳng phải chỉ còn lại một mình ông thôi sao?

Nghĩ đến sẽ còn một thời gian rất dài nữa không được nằm trong ổ chăn ấm áp, Dương Cánh quả thật khóc thét trong lòng.

"Câu về nhà sớm như vậy để làm gì?" Ông không chết tâm mà hỏi.

"Ngủ bù, dưỡng tinh thần, chú chẳng lẽ gần đây không thấy tôi gầy đi sao?" Thẩm Dữ hỏi lại ông.

Dương Cánh khóe miệng run rẩy một chút.

Tha thứ cho ông thật là nhìn không ra.

Thẩm Dữ cũng không cùng ông nói chuyện vô nghĩ nữa, sau khi nói xong, liền sạch sẽ lưu loát mà rời đi.

Dương Cánh nhìn trên bàn mình còn một chồng tư liệu cao ngất, nếu không phải có camera, phổng chừng ông sẽ ngồi xổm xuống đất mà ôm đầu khóc rống.

* * *

Cảnh quay này kết thúc lúc mười giờ rưỡi tối.

Bạc Kha Nhiễm mặc trang phục diễn đi ra, lập tức bị khí lạnh đập vào mặt, cô theo bản năng chà xát hai tay.

Ninh Hạ thật đúng là lạnh không chịu được.

Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên có vật đậu trên vai, sáu đó có hơi ấm vây quanh người.

Đầu tiên cô muốn nhìn xem cái gì ở trên vai mình.

Là một chiếc áo khoác màu đen.

Của nam.

Ngay sau đó, cô nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của chiếc áo khoác này.

Đúng là người vừa mới đóng chung với cô Chu Thiệu Chi.

"Anh mặc đi, em không lạnh."

Nói xong Bạc Kha Nhiễm duỗi tay muốn lấy áo khoác đưa lại cho hắn.

Chu Thiệu Chi nhìn cô, không khỏi nhăn lại đôi mày anh tuấn.

Cũng không biết vì cái gì, hắn phát hiện, Bạc Kha Nhiễm đối với hắn dường như rất xa cách, bọn họ ở chỗ này hơn nửa tháng, trừ bỏ những lúc đóng phim, cô cơ hồ không có giao lưu cùng với hắn.

Tuy rằng lúc trước hợp tác trong < Mưa rào>, tính cách của cô cũng là như vậy.

Lúc ấy quay < Mưa rào>, sau khi diễn xong mấy nữ diễn viên đều xoay quanh hắn, các cô ấy vì sao quay quanh hắn, trong lòng hắn rất rõ ràng.

Nhưng chỉ duy nhất nữ chính là cô, có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Trừ bỏ những lúc đóng phim, đối diễn, gặp mặt chào hỏi, cô chưa bao giờ chủ động cùng mình nhiều lời một câu, càng đừng nói đến chuyện phiếm, vây quanh người hắn.

Càng nhiều thời điểm, co một mình ngồi ôm kịch bản ngồi ở dưới ánh mặt trời, an tĩnh mà xem kịch bản trong tay mình.

Có lẽ cũng vì như thế, cô cùng người khác không giống nhau, cho nên mới hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Thời điểm đầu, hắn còn cho rằng, có phải cô cố ý làm như vậy hay không, vì sao không giống những người khác.

Sau này hắn mới biết bản thân nghĩ sai rồi.

Bản tính cô chính là như thế.

Nhưng mà hiện tại so sánh một chút, hắn cảm nhận được rằng.

Hiện tại tính cách cô đã quay trở lại với thời điểm bọn họ cùng nhau quay < Mưa rào>.

Chẳng lẽ bởi vì đã lâu không gặp, cho nên quen thuộc lúc trước đã không còn nữa.

Nhưng nếu thật là như thế, vì sao những người như Ngưu đạo lại trở thành ngoại lệ.

Hắn có chút không rõ, nhưng hắn cũng không muốn hỏi thẳng cô, cho nên chỉ có thể cẩn thận cân nhắc.

Chu Thiệu Chi đúng là không có nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại đi suy nghĩ lòng phụ nữ.

Bạc Kha Nhiễm đụng đến áo khoác thì nghe Chu Thiệu Chi nói.

"Không lạnh? Vậy anh vừa rồi mới thấy ai xoa xoa hai cánh tay?"

Động tác kéo áo của Bạc Kha Nhiễm dừng lại một chút, có chút quẫn bách.

"Chính là vừa rồi mới ra, phản xạ có điều kiện, kì thật là thói quen, cũng có thể không có lạnh như vậy."

Chu Thiệu Chi ngăn lại động tác cởi áo khoác của cô.

"Được rồi, em đừng có giải thích nhiều như vậy, cứ khoác đi, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."

Bạc Kha Nhiễm kéo kéo cổ áo, do dự vài giây, cô nghĩ nghĩ, lại nói với Chu Thiệu Chi.

"Vậy chờ em lấy áo khoác của em rồi trả lại cho anh."

Chu Thiệu Chi gật đầu.

"Có thể."

"Anh về lều nghỉ ngơi trước, cùng nhau đi không?"

"Vâng, vừa lúc em cũng muốn đi."

Vì thế hai người một đường đi về lều nghỉ ngơi.

"Kỷ lão sư, chị đang nhìn gì vậy?"

Một nhân viên công tác thấy Kỷ Thư Kỳ đứng đó một mnihf, cũng không biết đang nhìn cái gì, liền tò mò hỏi một câu.

Nghe vậy, Kỷ Thư Kỳ phục hồi tinh thần, cô ta thu hồi ánh mắt đang dừng lại ở hai người bên kia, nói.

"Cũng không có gì, chính là nhìn thấy Chu lão sư và Kha Nhiễm có quan hệ rất tốt."

Nhân viên công tác cũng nhìn thoáng qua phương hunogws bên kia, tự nhiên cũng nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm khoác áo khoác của nam nhân, mà cùng đi với cô chính là Chu Thiệu Chi, tự nhiên áo khoác này cũng là của hắn.

Nhìn nhìn, cô ta cười cười, nói.

"Chu lão sư cùng Bạc lão sư lúc trướ từng có hợp tác với nhau, quan hệ tự nhiên so với người khác tốt hơn một chút, lại nói lúc trước bọn họ hợp tác trong <Mưa rào> tạo thành CP, không biết có bao nhiêu fans đâu, nói thật, tồi đều coi bọn họ là CP thật."

"Nếu bọn họ thật sự có thể ở bên nhau, quả thật rất xứng đôi." Nhân viên công tác vẻ mặt chờ mong mà nói.

Kỷ Thư Kỳ miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, bàn tay đặt trong tay áo phục trang rộng lớn nắm chặt lại.

Bạc Kha Nhiễm.

Mặc kệ đi đến đâu cô quả thật là rất may mắn.

Thời điểm quay < Cung phi>, không chỉ có Cố Hựu che chở cô, ngay cả người khó tính như Lục Hi Hòa cùng rất tốt với cô.

Còn có.

Cô ta còn cảm thấy Thẩm đạo cũng rất chiếu cố cô.

Nhắc tới Thẩm Dữ, bàn tay dưới ống tay áo không khỏi nắm chặt lại.

Thẩm Dữ.

Cái tên cô ta từng gọi qua vô số lần, là bí mật chôn tận dưới đáy lòng cô ta.

Mà hiện tại tới đoàn phim mới.

Cô ấy vẫn như cũ rất được mọi người yêu thích.

Ngưu đạo thích cô, Chu Thiệu Chi thích cô, nhân viên công tác cũng thích cô.

Mặc kệ cô đi đến đâu, cũng là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Chính là, mệnh của cô ấy có phải quá tốt hay không?

Đường đi quá thuận lợi.

Cô ta không thích Bạc Kha Nhiễm, từ lúc ở đoàn phim < Cung phi> đã không thích.

Hơn nữa sau khi đóng máy, thời điểm cô ta bị Thẩm Dữ trào phúng, cô ta càng không thích cô.

Bởi vì lúc ấy, cô ta thấy cô cười.

Tuy rằng rất nhiều người cười, nhưng cố tình cô ta lại thấy nụ cười của cô thật chói mắt.

"Kỷ lão sư, chị làm sao vậy, sắc mặt sao đột nhiên lại khó coi như vậy?"

"Phải phải không?" Kỷ Thư Kỳ duỗi tay che mặt, che khuất ghen ghét cùng phẫn hận, cô ta rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình.

"Vâng, đúng vậy." Nhân viên công tác khẳng định gật đầu.

"Chị có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Kỷ Thư Kỳ gượng ép mà cong môi lên, ra vẻ ôn hòa nói.

"Cũng không có gì, chắc là gần đây không ngủ đủ giấc thôi."

Nhân viên công tác gật gật đầu, cô cũng biết, diễn viên là một nghề rất là khổ cực.

"Được rồi, không hàn huyên nữa, tôi đì về sửa sang một chút."

"Được, Kỷ lão sư đi thong thả."

"Ừ."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 62

"Cảnh phim vừa rồi em thấy quay thế nào?"

Trên đường về phòng nghỉ, Chu Thiệu Chi hỏi Bạc Kha Nhiễm.

Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, cẩn thận hồi tưởng cảnh quay vừa rồi của bọn họ, một lát sau, cô mới nói với Chu Thiệu Chi.

"Kì thật em cảm thấy cí một chi tiết giống như quay chưa được tốt."

Chu Thiệu Chi không nói chuyện, chỉ là cười cười.

Bạc Kha Nhiễm thấy bộ dáng hắn như vậy, giống như minh bạch cái gì.

"Xem ra anh đã sớm nhận ra."

Chu Thiệu Chi: "Kì thật cũng không phải sớm đã nhận ra, chín là vừa rồi cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện được."

Bạc Kha Nhiễm duỗi tay xoa xoa cằm: "Nếu không cảnh này chúng ta quay lại một lần nữa? Anh thấy thế nào?"

Chu Thiệu Chi nhún vai: "Anh đương nhiên không có ý kiến."

Dứt lời, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng cười.

"Đi thôi, lần đó.."

Bạc Kha Nhiễm đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh cao lớn ở đẳng trước.

Ở dưới ánh đèn huỳnh quang, ngũ quan người nọ phá lệ rõ ràng, thâm thúy lại mang theo vài phần trầm ổn.

Mà gương mặt này không phải là người cô ngày nhớ đêm mong sao?

Thẩm Dữ.

Một khắc kia, Bạc Kha Nhiễm dường như cảm thấy xung quanh đều trở nên ngừng lại, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, trong mắt cô giờ này chỉ có thân ảnh của người nam nhân đang đến gần chỗ cô.

Cô ngơ ngẩn nhìn anh bước đến gần, trái tim bên trong quần áo bang bang nhảy loạn, nếu không phải chung quanh có người, cô thật sự sợ mình sẽ không khống chế được vội vàng dùng tay ấn trái tim của mình xuống.

Đây rõ ràng là động tác giấu đầu lòi đuôi.

"Thẩm đạo, ngài làm sao lại đến đây?" Nhân viên công tác dẫn đường cho anh thấy nghi hoặc mà hỏi.

"Tham ban." Thẩm Dữ trả lời rõ ràng sạch sẽ lưu loát.

Anh vừa nói như vậy, nhân viên công tác kia liền minh bạch.

An ta biết, Thẩm đạo cùng Ngưu đạo nhà bọn họ có quan hệ rất tốt, tham ban lẫn nhau là việc hết sức bình thường.

"Ngưu đạo nếu biết anh đến, chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Hai người nói chuyện, rất nhanh đã đi đến trước mặt Bạc Kha Nhiễm và Chu Thiệu Chi để chào hỏi.

"Chào Chu lão sư, Bạc lão sư." Nhân viên công tác lễ phép nhìn hai người chào hỏi.

Chu Thiệu Chi nhìn nhân viên công tác gật đầu mỉm cười, tiện đà hắn nhìn sang Thẩm Dữ chào hỏi.

"Thẩm đạo khỏe."

[HIDE-THANKS]Nhưng thật ra Bạc Kha Nhiễm bên cạnh có chút trố mắt.

Thẩm Dữ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, gật đầu.

Ánh mắt anh dừng lại chỗ Bạc Kha Nhiễm.. áo khoác màu đen đang khoác trên vai.

Cảnh này dừng ở trong mắt Chu Thiệu Chi, lại trở thành Thẩm Dữ bất mãn Bạc Kha Nhiễm xuất thần, vì thế duỗi tay vỗ nhẹ bả vai cô.

"Kha Nhiễm?"

Thời điểm tay Chu Thiệu Chi đụng đến bả vai Bạc Kha Nhiễm, nháy mắt xung quanh Thẩm Dữ giảm xuống vài độ.

"Thẩm đạo.. khỏe.." Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, mở miệng nói.

Ánh mắt Thẩm Dữ dừng trên mặt Bạc Kha Nhiễm, trong mắt không gợn sóng, anh bình đạm mà ừ một tiếng, liền mang nhân viên công tác lướt qua hai người bọn họ đi thẳng một đường.

Mà thời điểm Thẩm Dữ cùng bọn gặp thoáng qua, Bạc Kha Nhiễm lại thật sự ngây ngẩn cả người.

Anh..

Bọn họ vốn dĩ ẩn hôn, cho nên trước mặt người ngoài cũng che giấu, cái này cô có thể hoàn toàn lý giải.

Nhưng rốt cuộc cô là người thân mật nhất của anh, cô liếc mắt liền nhìn ra cảm xúc chân thật của anh.

Vì cái gì anh lại lạnh nhạt như vậy?

Ngày thường đôi mắt mang theo ôn nhu giờ phút này một chút cũng không nhìn tới, ánh mắt anh nhìn cô giống như nhìn người xa lạ.

Anh.. đây là làm sao vậy?

"Kha Nhiễm, phát ngốc cái gì vậy?"

".. Có sao?" Bạc Kha Nhiễm có lệ mà cười cười.

Thời điểm xoay người, Bạc Kha Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoác trên người, hơi dừng lại một chút.

Chẳng lẽ là do cái áo khoác này?

Không phải là ạn ghen đó chứ?

Nghĩ đến đây, Bạc Kha Nhiễm lập tức liền thông suốt.

Thật đúng là một bình giấm chua.

Cô duỗi tay lấy áo khoác trên vai xuống trả lại cho Chu Thiệu Chi.

"Trả cho anh, em không lạnh."

Cô đem áo khoác nhét vào trong lòng Chu Thiệu Chi.

"Cảm ơn áo khoác của anh."

"Đi thôi, chúng ta đi nhanh một chút." Nói xong, cô nhấc chân đi nhanh về khu vực quay phim.

Chu Thiệu Chi cúi đầu nhìn áo khoác trong ngực mình, lại nhìn thoáng qua bóng dáng Bạc Kha Nhiễm phía trước, đôi mắt ảm đạm vài phần, nhưng vẫn đi theo cô.

Vào trong khu vực quay phim, Bạc Kha Nhiễm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Dữ.

Anh đang cùng Ngưu Kính nói chuyện, Ngưu Kính dĩ nhiên không nghĩ đến hôm nay anh sẽ đến, trên mặt đều mang theo mỉm cười.

Vừa vặn ông cũng nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm, vội vàng chào đón cô.

"Kha Nhiễm, lại đây lại đây."

Bạc Kha Nhiễm cười cười đi qua: "Ngưu đạo."

"Đây là Thẩm đạo.."

Ngưu đạo thao bản năng mà giới thiệu cho Bạc Kha Nhiễm, nhưng ông giống như nghĩ đến cái gì, bọn họ đã từng hợp tác với nhau, tự nhiên cũng không cần ông giới thiệu.

"Ai da, hai người xem trí nhớ của tôi này, tôi đã quên hai người từng hợp tác với nhau."

Bạc Kha Nhiễm hơi mỉm cười, tiện đà quay đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.

"Đúng vậy, cháu cùng Thẩm đạo quen biết đã lâu, đúng không, Thẩm đạo?"

Cong ngươi của cô sạch sẽ, đáy mắt mang theo sự giảo hoạt, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi giơ lên.

"Ừ, đúng vậy."

Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà cười càng thoải mái.

"Đúng rồi, hai đứa trở lại làm gì?" Ngưu Kính giống như nghĩ đến cái gì, liền hỏi.

"Chính là vừa rồi cháu cùng Kha Nhiễm trên đường trở về, đột nhiên nhớ tới vừa rồi có một chỗ quay không được tốt lắm, cho nên muốn quay về quay lại lần nữa." Chu Thiệu Chi tới nói.

"Hử?" Ngưu Kính nghi hoặc.

Có một chỗ không quay tốt?

Ông như thế nào không có phát hiện ra?

Ông xoay người về phía máy quay phim: "Chỗ nào?"

Chu Thiệu Chi cùng Bạc Kha Nhiễm đi về phía trước.

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm bước qua chỗ Thẩm Dữ, lợi dụng tay áo rộng lớn, vươn ngón tay út ra câu lấy bàn tay Thẩm Dữ, ở trong lòng bàn tay anh mà gãi gãi.

Đôi mắt thâm thúy của Thẩm Dữ lập tức trầm xuống, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại làm anh theo bản năng mà muốn nắm lấy, nhưng anh vừa mới muốn nắm lại, bàn tay nhỏ kia đã vội vàng rút lại.

Bạc Kha Nhiễm cho Thẩm Dữ một ánh mắt, khóe miệng ẩn ẩn mang theo nụ cười xấu xa.

Ai bảo anh không để ý đến em?

Trong đầu Bạc Kha Nhiễm nổi lên ý xấu, thấy sắc mặt Thẩm Dữ khẽ biến, trong lòng cô sảng khoái đến không chịu được, trong lòng muốn cười nhưng mà cố nhịn, cho nên cô cố ý chọn một vị trí cách anh khá xa.

"Chính là chỗ này." Chu Thiệu Chi chỉ vào máy quay nói.

Ngưu Kính híp mắt nhìn vài cái, lúc này mới phát hiện vấn đề.

"Trời ạ, cậu không nói tôi cũng không phát hiện ra, xem ra cậu so với đạo diễn tôi đây còn dụng tâm hơn, chúng ta một lần nữa quay lại cảnh này?"

"Vâng, có thể."

Hai vị diễn viên chính không có ý kiến, Ngưu Kính cầm loa nhỏ thông tri cho nhân viên công tác, kêu họ chuẩn bị một hồi quay lại cảnh này một lần nữa cho tốt, các nhân viên công tác cũng chuẩn bị ổn thỏa.

Rất nhanh cảnh quay đã bắt đầu quay lại, bởi vì hai người đều biết không quay tốt chỗ nào, cho nên thời điểm quay, tự nhiên quay càng thêm lưu loát.

Quay một lần liền trực tiếp thông qua.

Mấy người nhìn lại mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì, liền kết thúc công việc.

Thời điểm mười một giờ, Ngưu Kính thông báo kết thúc công việc.

Thay đổi trang phục diễn, Bạc Kha Nhiễm cũng không có vội vã rời đi.

Thẩm Dữ tới nơi này, mấy người Nguyễn Lệ cũng biết.

"Người kia đâu?" Nguyễn Lệ hỏi.

"Còn ở chỗ Ngưu đạo." Cô nói.

"Anh ấy ở chỗ Ngưu đạo làm gì?" A Miên khó hiểu.

"Ngốc, không phải anh ấy tới tham ban Ngưu đạo sao, đương nhiên phải ở chỗ Ngưu đạo hỏi vài câu rồi." Miumi nói.

A Miên bừng tỉnh đại ngộ, gật gù nói.

"A! E hiểu rồi."

Bạc Kha Nhiễm cười cười, ngón tay thon dài của cô ở trên màn hình nhảy múa vài cái, gửi cho Thẩm Dữ một cái Wechat.

"Ông xã, không phải tới thăm em sao?"

Thời điểm Thẩm Dữ nhận được Wechat, tay Thẩm Dữ run lên một chút, môi mỏng khó tránh mà nâng lên một độ cung.

"A Dữ?"

Ngưu Kính nhìn thấy khóe miệng Thẩm Dữ cong lên một độ cung tươi cười ngắn ngủi, không khỏi sửng sốt một chút.

"Hử?" Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn ông.

"Cậu không sao chứ, đột nhiên cười cái gì vậy?"

Thẩm Dữ: "Tôi có cười sao, khóe miệng tôi chỉ kéo lên một độ cung mà thôi."

Ngưu Kính: "..."

Được rồi, ông thua.

"Đi thôi, anh mời chú ăn khuya, cậu buổi tối lại đây, sợ rằng cũng chưa ăn cơm đi."

Thẩm Dữ lắc đầu: "Hôm nay không đi được, tôi cũng vừa xuống máy bay không bao lâu, xác thật có hơi mệt, ngày mai lại đi đi."

Ngưu Kính nhíu nhíu mày: "Như vậy a."

"Ừ, ngày mai đi đi, hiện tại tồi quay về phòng nghỉ ngơi một chút."

Ngưu Kính quả thật thấy hai mắt Thẩm Dữ thâm đen một chút, nghĩ anh vội vàng đến tham ban mình, không khỏi mà cảm động một trận.

Kết giao với anh em như vậy quả thật không sai!

Ông duỗi tay vỗ vỗ vai anh: "Vậy được, vậy cậu đêm nay về cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi mời cậu ăn một bữa lớn."

"Thành giao."

"Đúng rồi, buổi tối cậu ở đâu, tôi đặt khách sạn cho cậu."

Phụ cận bọn họ không có khách sạn, không có nghĩ chỗ khác cũng không có, chỉ là khoảng cách so với phim trường có chút xa, vì tiết kiệm thời gian, ông mới trực tiếp cho diễn viên ở lại đoàn phim.

Bất quá anh tới tham ban, buổi sáng cũng không vội đến phim trường, cho nên anh ở khách sạn cũng không có vấn đề gì.

"Không cần, tôi đã xử lý tốt rồi."

"Chú đừng lo lắng cho tôi, chú mau về nghỉ ngơi đi, tôi cũng quay về khách sạn."

"Ừ, được, ngày mai gặp."

"Được."

Bạc Kha Nhiễm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thật xa đã thấy Thẩm Dữ.

Cô lập tức từ trên ghế đứng lên, nhìn về phía anh.

Mà lần này Thẩm Dữ cũng như cũ đi thẳng từ bên người cô đi qua, không có dừng lại.

Mấy người nhìn bóng dáng Thẩm Dữ, đầu óc có chút theo không kịp.

Các cô đều nghiêng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm, dùng ánh mắt dò hỏi cô đây là có chuyện gì.

Mà đương sự là Bạc Kha Nhiễm khóe miệng câu lên, qua vài giây, di động trong lòng bàn tay rung rung một chút, cô cúi đầu nhìn.

"Còn không đi theo.'[/HIDE-THANKS]
 
Chương 63

Editotr: MyYen050296

Cô giống như không có việc gì mà bỏ điện thoại di động vào trong túi, sau đó nghiêng người nhìn ba người kia, cô vươn ngón tay ra chỉ chỉ hướng Thẩm Dữ rời đi, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nguyễn Lệ bị động tác của cô làm cho manh* không chịu được, cô vươn một ngón tay, chỉ vào phương hướng anh rời đi, ngón tay thon dài run lên vài cái, vẻ mặt bộ dáng chờ mong, giống như hamster nhỏ đang gặp đồ ăn.

* Manh: Đáng yêu

Trong mắt cô, khóe miệng không che dấu được ý cười.

Chị nhìn mà không nhịn được cười cười, gật gật đầu, sau đó làm một cái động tác xua tay.

Bạc Kha Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt, cùng các cô phất tay, sau đó bước nhanh theo phương hướng anh vừa rời đi.

A Miên nhìn thân ảnh Bạc Kha Nhiễm, tự đáy lòng mà nói: "Thật hâm mộ tình cảm của Nhiễm tỷ với Thẩm đạo."

Miumi cười nói.

"Ừ, đây chính là tình yêu đi, Lệ tỷ, chị nói có phải không?"

Nguyễn Lệ cười cười, không nói gì.

Chị chỉ là nhìn bóng dáng càng đi càng xa, trong lòng hơi hơi cảm thán.

Lúc trước khi chị mới thu cô bé vào dưới trướng mình, bất quá cũng chỉ là một hài tử mà thôi.

Hai mươi hai tuổi, thân là một diễn viên đây thời gian trân quý và tươi đẹp biết bao.

Chị vẫn luôn cảm thấy cô là một cô bé ngây ngây thơ thơ, đối với cái gì cũng không để bụng, đối với chuyện tình cảm càng không thông suốt.

Còn tưởng, nhà đầu này phỏng chừng đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn không biết nói chuyện yêu đương là gì.

Nào biết chị nghĩ sai rồi.

Nha đầu này đã không làm thì thôi, một khi làm là chuyện lớn luôn.

Không chỉ nói chuyện yêu đương, ngay cả giấy kết hôn cũng đã lĩnh, vẫn là cùng một người.

Từ trong lòng chị cảm thấy thật may mắn.

Người này là Thẩm Dữ.

"Lệ tỷ, chị đang suy nghĩ gì vậy?"

Miumi thấy chị nửa ngày không đáp lại, nhìn theo, thấy chị đang nhìn theo phương hướng Bạc Kha Nhiễm vừa mới đi theo mà phát ngốc.

Nguyễn Lệ phục hồi tinh thần, chị lắc lắc đầu.

"Không có gì."

"Thu thập một chút, chúng ta trở về đi."

A Miên: "Ai, không đợi Nhiễm tỷ sao?"

Nguyễn Lệ nhìn cô nhóc: "Em cảm thấy em ấy đêm nay có khả năng về sao?"

A Miên sửng sốt hai giây, liền minh bạch ý nghĩa trong lời nói của Nguyễn Lệ.

"Em hiểu rồi."

"Vậy thu dọn đồ đạc đi."

"Vâng."

[HIDE-THANKS]Bạc Kha Nhiễm dọc theo hướng Thẩm Dữ vừa rời đi mà đi tới, qua tới một khúc cua, cô mới nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Có lẽ là nghe tiếng bước chân, người nọ xoay người lại, anh đứng ở dưới ánh đèn hơi mờ tối, khuôn mặt cương nghị không cảm xúc, lại khiến tim cô đập thình thịch.

Cô cười nhìn anh chạy nhanh tới.

Hai tay Thẩm Dữ vẫn cắm trong túi, mặt không gợn sóng nhìn cô chạy đến bên mình, nhưng bỗng nhiên thấy cô mỉm cười, giống như chim nhỏ bay về tổ chạy qua chỗ mình, trong nháy mắt trái tim đột nhiên mềm mại.

Vì thế anh theo phản xạ mà giang hai tay ra.

Bạc Kha Nhiễm vọt vào trong ngực anh, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, đôi chân thon dài thanh mảnh kẹp chặt lấy eo anh, cả người đều nằ, bò lên người anh.

Thẩm Dữ chưa từng thấy qua Bạc Kha Nhiễm nhiệt tình như vậy.

Thời điểm cô phóng tới, trái tim vì khẩn trương mà chậm đi nửa nhịp.

Trên người cô mang gtheo hương thơm nhàn nhạt ập vào trong mặt, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ nâng cô lên.

Những tưởng niệm thiên ngôn vạn ngữ giờ phút này không cần phải nói ra, chỉ là ôm nhau như vậy, bọn họ có thể cảm thụ rõ ràng.

Bạc Kha Nhiễm đem gương mặt chôn vào trong cổ anh, cô yêu say đắm mà cọ cọ.

Trên người anh mang theo hương vị mà cô quen thuộc, cứ ôm như vậy, đáy lòng cô tràn ngập sự thỏa mãn nói không nên lời.

"Thẩm Dữ, anh tới thăm em, em rất vui." Cô nhỏ giọng nói vào tai anh.

Lời vừa nói ra, hơi thở ấm áp của cô phun vào cổ anh.

Đôi mắt đen của Thẩm Dữ hơi hơi lóe lên, giọng nói mang theo khàn khàn.

"Vui vẻ đúng không?"

Bạc Kha Nhiễm thỏa mãn gật gật đầu: "Vui vẻ vui vẻ."

Thẩm Dữ: "Nhưng anh không vui vẻ."

"Em biết."

Thẩm Dữ nhướng mày: "Em biết?"

Bạc Kha Nhiễm duỗi tay chọc chọc bả vai mình, ý tứ chính là nói áo khoác đen của Chu Thiệu Chi.

Thẩm Dữ bị biểu tình đáng thương hề hề của cô làm cho mềm lòng, kì thật tất cả những ghen tuông thời điểm được câu nói lấy lòng của cô làm cho bay đi sạch sẽ không còn một mảnh.

Hơn nữa vừa rồi cô giống như chim nhỏ mà chạy đến chỗ mình, càng làm cho đáy lòng anh mềm nhũn đến không chịu được.

"Vâng vâng, em biết là anh ghen tị." Bạc Kha Nhiễm nói.

"Anh có thể không ăn giấm sao?"

"Có thể có thể có thể." Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu.

Cô biết, hơn nữa cô có thể đứng ở góc độ của Thẩm Dữ mà suy nghĩ.

Anh mỗi ngày vất vả như vậy, còn rút thời gian ở xa đến đây thăm cô, nhưng lại thấy cô khoác áo của nam nhân khác, vừa nói vừa cười.

Đối với ai mà chẳng ghen?

Nếu cô đi tham ban anh, đụng tới sự tình như vậy, cô khẳng định cũng sẽ ghen.

Nhưng Thẩm Dữ ghe bởi vì cũng là yêu cô, bởi vì nếu không thích ngay cả nhìn cũng không nhìn đến ngươi.

Cho nên cô mới có thể vô lại như vậy mà quấn lấy anh.

Đôi mắt cô đảo trên gương mặt anh hai vòng, đôi tay ôm chặt cổ anh, cúi người ở trên trán, trên mắt, trên mũi anh mà hôn xuống.

Hôn mỗi một chỗ, cô đều nghiêm túc mà nhìn anh nói.

"Em rất thích anh."

Hai cánh tay Thẩm Dữ đang ôm cô không khỏi nóng lên, con ngươi thâm thúy của anh chỉ cần chạm vào là nổ ngay, anh nhấp môi, đột nhiên nâng cô lên.

Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, khóe miệng cô lộ ra ý cười giảo hoạt, duỗi tay đội mũ áo lông của Thẩm Dữ lên, đem toàn bộ gương mặt của mình dán vào hàm dưới của anh.

Cười cười, sau đó cẩn thận đưa môi qua hôn một cái.

Thời điểm môi cô đụng tới hàm dưới của anh, cô đã rõ ràng cảm nhận được anh cúng người một chút, một tiếng rên khàn khàn phát ra từ trong cuống họng anh.

Cô cười, không muốn buông tha cho anh, sau khi hôn xong, cô lại cắn thêm một cái nữa.

Thẩm Dữ bị cô kích thích thiếu chút nữa không nhịn được, anh đưa tay vỗ cảnh cáo cô một cái.

"Thành thật một chút cho anh."

Bạc Kha Nhiễm bị anh vỗ một cái, kinh ngạc một chút, lúc này mới an phận lại, nhưng đối với cô mà nói, chỉ là an phận một chút mà thôi.

An phận một chút qua đi, nghênh đón chính là không kiêng nể gì.

Thẩm Dữ bị cô trêu chọc cho một thân hỏa, thật hận không thể ném cô xuống đất trừng trị một phen, nhưng chung quy vẫn là luyến tiếc.

"Tích."

Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc, cô quên mất mình đang hôn anh, mà xoay đầu nhìn lại.

"Sao xe anh lại đậu ở đây?" Cô kinh ngạc hỏi.

Thẩm Dữ nhìn cô, tầm mắt bị cái miệng nhỏ hồng hồng của cô hấp dẫn.

Cái miệng nhỏ của cô đóng đóng mở mở, cô nói gì đó anh ngay cả một câu cũng không nghe lọt.

Một tay anh mở cửa xe, đem cô đặt trên ghế phụ, Bạc Kha Nhiễm còn chưa có ngồi xong, đã bị thân ảnh cao lớn của anh bao phủ, tầm mắt bị anh che khuất, xung quanh tất cả đều là hơi thở của anh.

Anh bất động thanh sắc mà hạ ghế phụ xuống thấp, cô lập tức liền nằm thẳng ra, cô duỗ tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh.

"Anh muốn làm gì?" Cô nhìn anh.

"Vừa rồi chơi thật vui vẻ, hử? Thẩm Dữ cọ xáy vào gương mặt tinh tế trắng nõn của cô.

" Em.. ngô! "Bàn tay đang chống lên ngực của anh bị bàn tay to khác nắm lấy, sau đó bị kéo qua đỉnh đầu, môi hoàn toàn bị anh phong bế.

Hơi thở của anh vây quanh cô, bờ môi của anh nóng cháy mềm mại, đè trên môi cô, đầu quả tim đều tê dại.

Không gian chật chội tràn ngập ám muội, anh nặng nề hôn, giống như đang trừng phạt, không co phép cô trốn, không cho phép cô tránh, chặt chẽ bao vây cô trong phạm vị của bản thân mình.

Anh không hề thỏa mãn với nụ hôn bên ngoài môi cô, mà đầu lưỡi dùng sức cạy mở khớp hàm của cô mạnh mẽ công thành đoạt đất.

Môi lưỡi dây dưa, anh tùy ý cướp đi sự ngọt ngào trong khoang miệng cô.

Trên mặt Bạc Kha Nhiễm có chút nóng, cô trừng mắt mà nhìn anh:" Anh, anh như thế nào.. "

" Từ từ, em cũng muốn anh."

Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào cô, mái tóc gọn gàng của cô có chút hỗn độn, vô tình lại vô cùng nhu mỹ, áp lực nhớ nhung bao lâu nay cuối cùng bộc phát ra.

Một thời gian lâu không gặp nhau, tưởng niệm càng lúc càng lên men.

Hai người đều mang theo nhiệt tình cùng khát vọng dành cho đối phương.

Độ ấm trong xe dần tăng lên.

Có chứa chính là vô tận ôn nhu cùng lưu luyến.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 64

[HIDE-THANKS]
Editor: MyYen050296

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm tỉnh lại đã là ở trên giường lớn khách sạn.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, là áo dài tắm chuyên dụng của khách sạn, bên cạnh không có Thẩm Dữ, nhưng trong phòng tắm lại truyền đến tí tách tiếng nước.

Đại khái phỏng đoán, người này chắc là đang tắm rồi đi.

Cô mặc áo choàng tắm sạch sẽ, quanh thân thập phần sảng khoái, nghĩ đến cũng là do anh tắm rửa cho mình, Bạc Kha Nhiễm kéo góc chăn, khóe miệng giơ lên.

Anh luôn đặt mình ở vị trí đầu tiên, đối với cô chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ.

Có thể được anh thích, không biết có bao nhiêu may mắn?

Thẩm Dữ vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm tay nắm chặt góc chăn quấn thành một đoàn.

Thời điểm anh đi tắm rửa, cô vẫn quy củ mà ngủ, mà hiện tại..

Cho nên anh phỏng đoán, tám chín phần là cô đã tỉnh.

Anh một bên xoa mái tóc ngắn ẩm ướt, một bên đi qua chỗ cô đang nằm.

Kỳ thật Bạc Kha Nhiễm đang nằm trong chăn đã nghe được tiếng bước chân của anh.

Chỉ là nhớ lại hình ảnh bọn họ ở trong xe phiên vân phúc vũ, chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như bị bẻ làm đôi, mà anh lại cố tình không ngừng lại, nghĩ đến cái tư thế xấu hổ đó, cô chỉ muốn làm đà điểu.

Trên đời này nam nhân phỏng chừng đều do sói đói biến thành, ngay cả Thẩm Dữ cũng không ngoại lệ.

Cảm giác được một bên giường sụp xuống, cô bất động thanh sắc mà xê dịch vào bên trong, mới vừa dịch xong, liền cảm giác được một lực đạo rất lớn túm chăn ra khỏi người cô.

Thời điểm chờ cô phản ứng lại, chăn đã bị anh xốc lên, tầm mắt cô vừa cặn đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh, cô thậm chí có thể từ trong con ngươi kia thấy được bóng dáng của mình.

"Trốn anh làm cái gì?"

Thanh âm anh khàn khàn hỏi.

Thanh âm của người này sao lại khàn đến vậy, mà khàn khàn bên trong lại lộ ra một tia dụ hoặc, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.

Cô nhấp nhấp môi, nhìn anh, ra vẻ trấn định nói.

"Em trốn anh khi nào?"

"Nga?"

Thẩm Dữ cong lên khóe môi mỏng, anh hơi cúi người xuống, nguyên bản áo tắm vốn dài rộng theo động tác cúi người của anh mở rộng ra.

Vừa lúc anh lại ở phía trên cô, cho nên từ ánh nhìn của cô, lồng ngực trắng nõn rắn chắc cứ thế hiện ra trước mặt cô.

Anh mắt không tự chủ mà nhìn xuống dưới, từ ngực đến bụng, bóng người phủ xuống, dường cong cơ bụng của anh phá lệ rõ ràng, chỉ là nhìn vào, cô biết nó hữu lực đến mức nào.

Thẩm Dữ nhìn thấy bộ dạng không chú ý của cô, đôi mắt xoay chuyển vài vòng, liền đoán được tâm tư của cô.

Khóe miệng không tự chủ mà cong lên, sau khi tắm gội trên người anh mang thoe mùi hương nhè nhẹ, làm hai gò má của cô đỏ lên.

Đạo hạnh của cô chung quy vẫn không bằng anh.

"Anh.. Anh làm gì dựa vào gần em như vậy?"

"Hử? Vậy em nhìn chằm chằm anh làm gì?" Anh thấp giọng cười cười, mặt mày lạnh băng bỗng dưng như được hòa tan.

Bạc Kha Nhiễm quay đầu đi: "Em nhìn anh khi nào."

"Tí tách." Một giọt nước rớt xuống mặt cô, cô duỗi tay sờ một chút, là vệt nước.

Cô nghi hoặc một lần nữa nhìn lên đầu Thẩm Dữ, thế mới biết tóc của anh đang còn ướt.

Anh ngay cả tóc cũng chưa lau.

"Có muốn em lau tóc cho anh không?" Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng hỏi anh.

Thẩm Dữ cười cười, chống cánh tay hai bên người cô xoay người ngồi dậy, sau đem khăn lông trong tay đưa cho cô.

Bạc Kha Nhiễm tiếp nhận khăn lông, vừa mới chuẩn bị bò dậy, lại được một đôi tay to lớn nắm lấy, anh hơi hơi dùng sức, cô liền thoái mái ngồi thẳng dậy.

Chờ cô ngồi an ổn, anh mới buông cánh tay thanh mảnh của cô ra.

Bạc Kha Nhiễm tùy tiện lau cho anh vài cái, đầu của anh đã khô hơn phân nửa, cô một lần nữa trả khăn lại cho anh.

"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.

Thẩm Dữ nhìn đồng hồ ở đầu giường: "Hơn một giờ rồi."

"Nga."

Cô tiến vào ổ chăn, xốc lên một góc chăn.

"Ngủ tiếp một lúc."

Cô kì thật còn chưa có ngủ đủ.

"Ừ." Thẩm Dữ theo góc chăn cô xốc lên mà chui vào.

Anh mới vừa nằm xuống, Bạc Kha Nhiễm đã duỗi tay ôm lấy anh, đầu gối lên bả vai anh.

"Tắt đèn đi, em buồn ngủ quá."

Thẩm Dữ một tay vuốt tóc cô, một tay đem đèn tắt đi, trong phòng lập tức liền tối đi.

Nghe mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, cô thoải mái mà nhắm hai mắt lại.

"Sáng sớm mai nhớ gọi em dậy, em còn phải đến đoàn phim."

Thẩm Dữ ôm cô thật chặt vào trong ngực: "Ừ, anh đã biết ngủ đi."

"Vâng." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng mà đáp lời.

Bốn giờ sáng ngày hôm sau, Bạc Kha Nhiễm liền bị Thẩm Dữ đánh thức, hai người đơn giản ăn qua bữa sáng, sau đó anh lái xe đưa cô trở lại phim trường.

Xe của anh ngừng ở đằng xa, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên không dám cho anh đi theo, cô lưu loát đội mũ lên, khăn quàng cổ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

"Em đi trước, anh quay về khách sạn nghỉ ngơi một lúc nữa đi." Cô nhìn anh xua xua tay, sau đó mở cửa xuống khỏi xe.

Thẩm dữ nhìn cô giống như ăn trộm, đi một đoạn lại nhìn đông ngó tây một chút, vừa tức giận vừa buồn cười.

Cứ như vậy đến khi nào anh được xuất đầu lộ diện đây?

Thẳng đến khi thân ảnh của cô biến mất trong màn đêm, anh mới từ trong túi lấy ra một cái nhẫn.

Đúng là nhẫn kết hôn của bọn họ.

Anh giơ chiếc nhẫn lên, bất đắc dĩ mà nói.

"Em cùng anh giống nhau, cũng không biết đến khi nào mới xua tan được mây mù nhìn thấy ánh sáng."

Tất cả bất đắc dĩ cuối cùng hóa thành sủng nịch.

Không có biện pháp, ai kêu anh yêu cô làm chi?

**

Kỷ Thư Kỳ từ trong phòng phó đạo diễn đi ra, mới rạng sáng chưa đến năm giờ.

Ngón tay cô ta gắt gao nắm chặt lấy quần áo bao bọc cản người mình lại, khớp xương ẩn ẩn trở nên trắng bệch.

Người khác không biết, nhưng chính trong lòng cô ta rất rõ ràng, hình ảnh bên trong áo khoác của cô ta như thế nào.

Quần áo nhăn nhúm đến bất kham, còn có mấy viên cúc áo bị rơi ra.

Nghĩ đến sự tình đêm qua, cô ta cảm thấy bị sỉ nhục, chính là sỉ nhục qua đi cô ta chỉ còn lại bình tĩnh.

Cô ta rất rõ ràng, đây là con đường mà bản thân đã chọn, không thể trách người khác.

Bởi vì cô ta quá muốn nổi tiếng, muốn được nhiều người biết đến.

Cho nên cô ta lựa chọn lối tắt mà rất nhiều người đã chọn, nếu nhiều người đã đi, vậy cô ta đi nữa thì có sao?

Lối tắt này bất quá chỉ là con đường công khai bí mật.

Chỉ cần cô ta về sau nổi tiếng, cô ta lại nghĩ cách xóa hết những việc này đi, sẽ không có người để ý đến lúc trước cô ta như thế nào, mọi chuyện rồi cũng sẽ chậm rãi phai nhạt.

Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt cô ta càng thêm thản nhiên, phía sau lưng không khỏi càng thêm thẳng đứng.

Cô ta đi trên hành lang dài, thời điểm chuẩn bị trở về phòng mình, thình lình phía trước xuất hiện một thân ảnh đơn bạc đi ngang qua.

Cô ta không tiếng động, ngơ ngác nhìn chỗ kia.

Người này.. Cho cô ta cảm giác như thế nào rất giống Bạc Kha Nhiễm?

Trực giác nữ nhân nói cho cô ta biết, này tuyệt đối là một phát hiện to lớn, vì thế cô ta bước nhanh đi theo.

Nữ nhân phía trước bọc kín mít, nhìn vào thân hình rất giống Bạc Kha Nhiễm.

Cô ấy tựa hồ đang che dấu cái gì, thời điểm đang đi còn nhìn xung quanh.

Thẳng đến khi thân ảnh ngừng trước phòng Bạc Kha Nhiễm, cô ta tận mắt nhìn thấy cô lấy chìa khóa mở cửa phòng rồi đi vào, cô ta lúc này mới khẳng định.

Người này tuyệt đối là Bạc Kha Nhiễm không thể nghi ngờ.

Xem bộ dáng cô, hẳn là mới từ bên ngoài trở về.

Trên người của cô vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.

Chẳng lẽ..

Trong đầu Kỷ Thư Kỳ hiện lên một luồng ánh sáng.

Cô cả đêm không về?

Nếu cô không về, vậy cô đã đi đâu?

Nghĩ đến đây, Kỷ Thư Kỳ đột nhiên nở nụ cười, tâm tình trong nháy mắt trở nên đặc biệt tốt.

Cô ta vẫn luôn lo không bắt được nhược điểm của Bạc Kha Nhiễm, cô ở đoàn phim nhân duyên quả thật rất tốt, ở đoàn phim không có người nài không thích cô.

Mặc kệ là diễn viên khác, nhân viên công tác, nhắc tới cô vẻ mặt đều mang theo tươi cười.

Cô ta mặt ngoài mang theo tươi cười, chính là đáy lòng giống như mèo cào, tâm đặc biệt khó chịu.

Dựa vào cái gì?

Cô ta ở trong bùn lăn lộn, liều mạng bò lên trên, mà cô vừa xuất đạo đã là nữ chính, có nhiều người vì cô ta che chở như vậy.

Cô ta cũng biết số mệnh của mỗi người khác nhau, còn đường này cũng không chú định Bạc Kha Nhiễm đi sẽ thuận lợi, đạo lý này cô ta đều hiểu, nhưng là vẫn không khống chế được hạt giống ghen ghét trong đáy lòng bắt đầu mọc rễ nảy mầm.

Nhưng là hiện tại, nếu chuyện này thật sự đúng như cô ta phỏng đoán, vậy có cái để chơi rồi.

Cho dù không đúng như suy nghĩ, nhưng chỉ cần cô ta tùy tiện nói cho đám phóng viên một chút, mặc kệ cho bọn chó săn đó bổ não như thế nào, việc đó đã không nằm trong sự không chế của cô ta rồi.

Giới giải trí có rất nhiều sự tình bóng gió, ai sẽ để ý chân tướng là gì.

Nhưng hiện tại, chỉ dựa vào chút này còn chưa đủ dìm cô, cho nên cô ta nhất định phải lưu tâm quan sát thêm.

Một khi cô ta đã có cơ hội, cô cũng đừng mong có bất luận một con đường sống nào để xoay người, cô ta sẽ là cho cô té ngã còn thảm hơn so với cô ta.

Tưởng tượng đến những việc này, Kỷ Thư Kỳ liền thấy tâm tình sung sướng đến không chịu nổi.

Cô ta đúng là chán ghét Bạc Kha Nhiễm, cô ta muốn cho cô thân bại danh liệt, cô càng không tốt cô ta càng vui vẻ thoải mái.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 65

Editor: MyYen050296

Bạc Kha Nhiễm một dường kinh hồn táng đảm, thẳng đến khi đứng trước cửa phòng mình, tâm tình cô lúc này mới được thả lỏng.

Cô một đường lo sợ bị người bắt gặp, cũng may hiện tại còn sớm, nhân viên công tác phim trường còn chưa bắt đầu làm việc, bằng không cô hết đường chối cãi.

Hiện tại còn chưa tới thời gian quay phim, mấy người Nguyễn Lệ sáu giờ rưỡi mới đến gõ cửa của cô, cô nhìn nhìn, thấy thời gian còn sớm, vì thế liền lên giường nằm một hồi.

Thời điểm chờ cô tỉnh lại lần nữa, mấy người Nguyễn Lệ đã qua phòng cô gõ cửa.

"Thời điểm chị đến đây, còn đang suy nghĩ, em có thể trở về không trở về hay không." Nguyễn Lệ vào phòng nhìn cô nói.

"Em về được một lúc rồi."

"Không có ai nhìn thấy chứ?" A Miên lo lắng nhìn cô hỏi.

Bạc Kha Nhiễm lắc lắc đầu: "Hẳn là không có, lúc chị về, mọi người hẳn là còn chưa rời giường?"

A Miên gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Nguyễn Lệ đưa mắt nhìn các cô.

Tốt cái gì, nếu thật sự bị phát hiện, vậy công khai là được rồi.

Dù sao chị cũng rất thích nghe ngóng.

"Được rồi, không nói cái này nữa, Miumi, nhanh trang điểm cho em ấy, sắp đến giờ quay rồi."

Sau khi các cô thu thập xong, lúc đi tới phim trường mọi người đang ăn sáng.

Hử?

Ở phim trường ăn sáng, thống nhất thời gian như vậy?

Bạc Kha Nhiễm có chút khó hiểu, tuy rằng cũng không có nói không thể ở phim trường ăn sáng, nhưng là hầu hết mỗi người tự lo bữa sáng cho mình.

Hơn nữa trên bàn để cơm trưa và cơm tối, hiện giờ để đầy đồ ăn sáng.

Hình như đều giống nhau..

Đây là có người mời đoàn phim ăn sáng sao?

Điện thoại di động trong túi Nguyễn Lệ rung lên một chút, một cái tin nhắn phát lại đây.

Chị nhìn thoáng qua, khóe miệng nâng lên một tia cười hiểu rõ, chị nói với Bạc Kha Nhiễm.

"Kha Nhiễm, em đến lều nghỉ ngơi trước đi, chị đi ra kia một chút."

Bạc Kha Nhiễm ngơ ngác thu hồi tầm mắt, gật gật đầu.

"Được."

"Này hắn là có người mời đi?" Miumi suy đoán.

Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu, nhìn dáng vẻ này chắc là đúng rồi.

Thời điểm Nguyễn Lệ trở về, trên tay còn xách theo bữa sáng.

"Lệ tỷ?"

Nguyễn Lệ nhìn mấy cô giơ bữa sáng trên tay lên.

"Ăn sáng thôi."

Mấy hộp đựng đồ ăn sáng này giống như đúc so với nhân công tác khác.

Chị đem bữa sáng đặt lên bàn.

Miumi đi qua: "Lệ tỷ, đây đều là cho chúng ta sao?"

Nguyễn Lệ gật gật đầu: "Ừ."

Miumi tùy ý cầm một hộp: "Ai tốt như vậy, mời chúng ta bữa sáng ngon như vậy."

Miumi còn chưa kịp đem bữa sáng đặt trước mặt mình, đã bị Nguyễn Lệ ngăn lại.

"Hộp này không dành cho em, em ăn hộp này."

Miumi bị Nguyễn Lệ đẩy hộp khác đến trước mặt mình, kinh ngạc hỏi.

"Đều không giống nhau sao?"

Nguyễn Lệ đem hộp cơm vừa lấy từ chỗ Miumi đẩy đến trước mặt Bạc Kha Nhiễm.

"Này cho em."

[HIDE-THANKS]Bạc Kha Nhiễm cũng thực kinh ngạc: "Này còn có khác nhau?"

"Người nào đó chính vì muốn em ăn no nên mời cả đoàn phim ăn sáng, em nói xem có khác nhau hay không?"

Nguyễn Lệ thốt ra lời này, hai khuôn mặt khác cũng dừng lại trên mặt cô.

Bạc Kha Nhiễm cũng là sửng sốt.

Người nào đó?

Thẩm Dữ..

Cô duỗi tay mở hộp cơm Miumi ra, sau đó lại mở một hộp khác.

Bữa sáng bên trong quả nhiên không giống nhau.

Bữa sáng của Miumi là mua ở bên ngoài, mà của cô..

Liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra, là đích thân anh làm.

"Oa." Miumi ngắm một cái.

"Quả nhiên không giống nhau." Trọng giọng nói mang theo một tia trêu chọc.

"Oa, hạnh phúc quá." A Miên cảm thán mà lắc lắc đầu.

Bạc Kha Nhiễm nhấp miệng cười cười, đáy lòng tràn đầy sự ngọt ngào, đem bữa sáng chỗ Miumi lấy lại chỗ mình.

"Này của chị."

Cô một bên cầm lấy muỗng, cúi đầu ăn một ngụm cháo.

Quả nhiên là anh làm.

Chính là hương vị quen thuộc này.

**

Kỷ Thư Kỳ vừa đến phim trường liền nghe người ta nói Thẩm Dữ đến tham ban, tới tham ban Ngưu đạo, hơn nữa đã tới hôm qua.

Bất quá do hôm qua cô ta kết thúc sớm nên không có biêt chuyện này.

"Kỷ lão sư, cho cô bữa sáng."

Cô ta mới vừa ngồi xuống, người đại diện Thái Cầm đem một hộp bữa sáng đến trước mặt đưa cho cô ta.

Cô ta nghi hoặc mà tiếp nhận bữa sáng: "Cho tôi?"

"Ừ, Thẩm đạo mời mọi người trong đoàn phim ăn."

"Thẩm đạo mời?"

"Đúng vậy."

Kỷ Thư Kỳ cầm hộp đồ ăn trong tay, con ngươi lóe sáng.

"Làm sao vậy Thư Kỳ?"

Thái Cầm thấy cô ta nhìn chằm chằm hộp cơm cả buổi không nói gì, liền hỏi.

Kỷ Thư Kỳ ngẩng đầu đáp: "Không có việc gì."

Thái Cầm nhíu mày: "Không phải cô vẫn ôm hi vọng với Thẩm đạo đó chứ?"

Từ chuyện lần trước, Thái Cầm đã hiểu rõ.

Người như Thẩm Dữ hoàn toàn không cùng một thế giới với bọn họ.

Sắc mặt Kỷ Thư Kỳ hơi biến, cười nói: "Thái tỷ, chị nói gì vậy, em đã sớm không còn ý nghĩ như vậy."

Thái Cầm vỗ vỗ bả vai cô ta: "Em không có là tốt, còn nữa, hiện tại em và phó đạo.."

Trong nháy mắt sắc mặt Kỷ Thư Kỳ có chút khó coi.

Thái Cầm chú ý tới sắc mặt cô ta, kịp thời dừng lại, không nói thêm gì nữa. Kỳ thật Kỷ Thư Kỳ làm việc này, trong lòng Thái Cầm rất hụt hẫng.

Thái Cầm vốn định dẫn dắt Kỷ Thư Kỳ nỗ lực làm việc, dù thời gian này có vất vả, Thái Cầm cô cũng nguyện ý, ai biết Kỷ Thư Kỳ cố tình muốn đi con đường này, cô có nói gì cũng không nghe.

Nhớ lại lúc đó Kỷ Thư Kỳ khóc như mưa, nói bản thân mấy năm nay không hề dễ dàng, tuy cô không tán thành, nhưng mà cũng mềm lòng.

"Được rồi, chị không nói nữa, em ăn sáng đi, lát nữa Tiểu Mi sẽ qua trang điểm cho em."

"Được, em biết rồi." Kỷ Thư Kỳ ổn định cảm xúc, ngoan ngoãn trả lời.

Sau khi Thái Cầm rời đi, sắc mặt Kỷ Thư Kỳ vẫn có chút tái nhợt, cô ta nắm chặt hộp cơm trong tay.

Vì cái gì cô ta không thể hi vọng?

Cô ta tin tưởng, một ngày nào đó, mình nhất định sẽ đứng bên cạnh Thẩm Dữ.

Chỉ cần cô ta có thể nổi tiếng.

Ý nghĩ này, khiến cho cảm xúc của cô ta dần dần bình tĩnh trở lại.

Ngưu Kính cầm bữa sáng được Thẩm Dữ đưa, ăn rất ngon miệng.

"A Dữ, cậu đúng là anh em tốt của tôi." Ông nhanh chóng ăn xong một bát cháo, lau miệng xong liền vô cùng vui vẻ nói với Thẩm Dữ.

Thẩm Dữ cũng ăn xong bữa sáng, anh lấy khăn giấy ở bên cạnh nhẹ nhàng lau miệng, lúc này mới từ từ nói.

"Món ăn có hơi tùy tiện chút, cũng không biết có hợp khẩu vị mọi người không?"

Ngưu Kính cười: "Cậu định làm dâu trăm họ sao, chẳng lẽ còn phải để cậu nhân nhượng một đám người kia?"

"Đúng rồi, khi nào thì cậu đi?"

Nói tới đây, Thẩm Dữ không khỏi nhíu chặt mày.

Mới vừa rồi anh nhận được điện thoại của Dương Cánh, nói là công việc bên kia kết thúc còn cần anh về một chuyến, cho nên bất đắc dĩ hôm nay phải trở về.

Việc này anh còn chưa nói cho Kha Nhiễm biết.

Anh nghĩ, lát nữa vẫn nên gặp cô một chút, gặp cô rồi nói.

Ngưu Kính thấy anh nhíu mày, còn tưởng xảy ra chuyện gì.

"Làm sao vậy?"

Thẩm Dữ lắc đầu: "Cũng không có gì, hôm nay phải trở về rồi."

"Nhanh như vậy?"

"Đúng vậy, vừa rồi lão Dương gọi điện thoại cho tôi, nói bên đó còn có chút việc cần tôi xử lý."

"Vậy cậu đã đặt vé máy bay chưa?"

"Đã đặt rồi, chín rưỡi sáng bay."

Ngưu Kính nhìn giờ trên điện thoại: "Hiện tại đã bảy giờ rồi."

"Ừ."

"Tôi còn định mời cậu một bữa, kết quả cậu mới tới đây một hôm, cơm còn chưa ăn được cứ thế trở về, còn khiến cậu tốn kém một khoản như vậy."

"Ngưu đại ca, lời này của ông quá khách khí, còn nữa, chờ ông về Ninh Hạ, chúng ta có nhiều thời gian gặp mặt."

Ngưu Kính nghĩ, ông vốn định chuẩn bị buổi tối mời Thẩm Dữ đi ăn cơm, nhưng là hiện tại xem ra không thực hiện được, hơn nữa hiện tại ông đúng là không có thời gian.

Xem ra, cũng chỉ có thể làm như lời cậu ta nói, chờ về Ninh Hạ rồi gặp mặt.

"Chúng ta về Ninh Hạ rồi gặp mặt, tôi mời cậu ăn cơm."

"Được."

Thẩm Dữ thu dọn hộp cơm trên mặt bàn một chút, ném vào thùng rác.

"Nhà vệ sinh ở đâu vậy, tôi đi rửa tay một chút."

Ngưu Kính đưa tay chỉ chỉ.

"Ở bên kia, đi thẳng xong rẽ phải là đến."

"Được, tôi đi một chút."

"Ừ."

Thẩm Dữ đứng dậy đi theo hướng Ngưu Kính chỉ, sau khi đi qua hành lang dài, anh đưa tay vào trong túi lấy điện thoại, chuẩn bị nhắn tin gửi cho Bạc Kha Nhiễm.

Tin nhắn còn chưa soạn xong, đã bị một người gọi lại.

"Thẩm Đạo."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 66

[HIDE-THANKS]
Thẩm Dữ đứng dậy đi theo hướng Ngưu Kính chỉ, sau khi đi qua hành lang dài, anh đưa tay vào trong túi lấy điện thoại, chuẩn bị nhắn tin gửi cho Bạc Kha Nhiễm.

Tin nhắn còn chưa soạn xong, đã bị một người gọi lại.

"Thẩm Đạo."

Thẩm Dữ ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ mới gọi anh.

"Cảm ơn bữa sáng của anh."

Thẩm Dữ nhìn cô, không nói gì, yên lặng mà nhét điện thoại di động vào trong túi.

Qua vài giây, lúc này anh mới hỏi cô, ngữ khí bên trong mang theo tràn đầy sủng nịch.

"Sau đó thì sao?"

Bạc Kha Nhiễm cười sáng lạn: "Chính là lại đây biểu đạt một chút lòng biết ơn của em đó."

Lòng biết ơn?

Thẩm Dữ nhìn cô cười rạng rỡ, khoé miệng không tự chủ được cũng cười theo hai giây, sau đó anh nhìn xung quanh vài lần.

Không có ai.

Khoé môi anh một lần nữa nhếch lên, nhanh chóng đi qua chỗ cô.

Bạc Kha Nhiễm vẫn không trốn tránh, nhìn anh một đường thẳng tắp đi lại chỗ mình.

Anh duỗi tay cầm lấy tay cô, tuỳ ý đẩy một cánh cửa đối diện trên hành lang rồi kéo cô vào.

Vừa vào cửa, Bạc Kha Nhiễm đã bị anh ấn người trên tường.

Trong nháy mắt xung quanh anh đều là mùi hương nhàn nhạt trên người cô, làm cho anh có cảm giác vô cùng thoải mái.

"Anh làm gì vậy?" Bạc Kha Nhiễm giương mắt nhìn anh, nhưng trên mặt không hề có một chút hoảng loạn nào.

Thẩm Dữ mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, nha đầu này ngày thường khi ở cạnh mình nơi có người ngoài thường có chút khẩn trương, sao hiện tại lại giống như không có chuyện gì.

Bất quá anh cũng không nghĩ nhiều, anh vốn đang định gửi tin nhắn cho cô, nhưng mà hiện tại căn bản là không cần.

"Nhớ em."

Bạc Kha Nhiễm yên lặng trợn trắng mắt: "Làm ơn, hai giờ trước chúng ta còn ở cạnh nhau mà?"

Thẩm Dữ không cho là đúng, anh dùng bàn tay tinh tế mà nhẹ nhàng cọ xát gương mặt mềm mại của cô.

"Nhất thời không thấy liền nhớ, một phân không thấy là nhớ, một giây không thấy vẫn là nhớ."

Nếu không phải chính tai nghe thấy, Bạc Kha Nhiễm thật sự sẽ không tin tưởng lời này là từ miệng Thẩm Dữ nói ra.

Anh thường nói cô miệng ngọt, kỳ thật cô cảm thấy, người nói ngọt là anh, so với anh, cô thật sự không theo kịp.

Lưng cô dán lên tường, vách tường có chút lạnh, dựa vào có chút không thoải mái, vì thế hai tay cô ôm lấy eo anh, cả người dựa sát vào anh.

Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô.

Làn da trắng nõn tinh tế, đôi mắt thanh triệt ô đồng nhìn anh, môi đỏ thắm có chút ướt át phấn nộn.

Đôi mắt đen của Thẩm Dữ trầm trầm, thanh âm hơi khàn.

"Không phải em nói muốn biểu đạt lòng biết ơn sao?"

Bạc Kha Nhiễm cong môi, cô nhón mũi chân, vì phối hợp với cô, Thẩm Dữ còn cố ý hơi hơi cúi người xuống.

Cô ghé sát người về sau, anh cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng hương thơm trên người cô truyền đến.

Bạc Kha Nhiễm nhìn anh hơi hơi nhắm mắt lại, lúc cách môi anh mấy centimet, đột nhiên thay đổi phương hướng.

Môi cô dịch qua chỗ vành tai anh, thấp giọng nói một câu.

"Cảm ơn anh."

Thanh âm của cô vang lên bên vành tai, thanh âm mềm mại xuyên qua vành tai truyền đến tâm can anh, mang đến vô vàn tê dại ngứa ngáy.

Thẩm Dữ mở to mắt, trong mắt cũng không có ngoài ý muốn, dường như đã sớm đoán trước cô sẽ làm vậy, hơi tách cô ra một chút, sau đó duỗi tay ôm lấy hai bên má cô.

"Muốn cảm ơn cũng không phải làm như thế là xong được đâu."

Nói xong, anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.

Đầu lưỡi dễ như trở bàn tay đẩy ra khớp hàm, lấy một loại tư thế không cho phép cô kháng cự mà quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, dùng sức mút vào thơm ngọt trong người cô.

Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn đến nhũn người, xúc cảm tê dại từ lưng xông thẳng tới ót.

Thẩm Dữ hôn sâu cô hồi lâu, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng, anh dịch môi tách ra nửa tấc, thanh âm khàn khán nói với cô.

"Lúc này mới chân chính là cảm ơn, hiểu chưa?"

Bạc Kha Nhiễm không để ý đến anh, bởi vì vừa rồi anh hôn quá thô bạo, khiến đầu lưỡi cô vẫn còn chút tê dại.

Thấy thế, Thẩm Dữ lại lần nữa ôm chặt cô, mắt thấy môi anh càng ngày càng gần, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới gấp gáp nói.

"Đã biết, đã biết.."

Thẩm Dữ vừa lòng khẽ cười, vươn ngón tay xoa xoa đôi môi hơi sưng của cô, một bên cọ xát, một bên nói với cô.

"Hôm nay anh phải đi rồi."

Bạc Kha Nhiễm cầm lấy mu bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

"Hôm nay?"

"Ừ, buổi sáng nhận được điện thoại của Dương Cánh, bên kia có việc cần anh đi xử lý một chút."

Bạc Kha Nhiễm cũng biết, anh có thể sắp xếp thời gian đến gặp mình đã rất không dễ dàng, cho nên ngay từ đầu, cô cũng không hi vọng anh có thể ở đây nhiều ngày, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.

Nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, vậy anh trở về đi."

Thẩm Dữ cảm thấy cô có chút mất mát, anh nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô.

"Lúc nào rảnh anh lại tới gặp em, được không?"

"Vâng." Bạc Kha Nhiễm tiếp tục gật đầu.

Thấy bộ dáng ủy khuất của cô, Thẩm Dữ không khỏi bật cười, anh xoa xoa đỉnh đầu cô.

"Cốc cốc."

Ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng tiếng gõ cửa.

"Kha Nhiễm, nên ra rồi."

Nguyễn Lệ cố tình đè thấp thanh âm.

"Em đã biết." Bạc Kha Nhiễm đáp lại.

Thẩm Dữ lúc này mới biết, vì sao cô vẫn luôn không chút hoang mang, hóa ra là còn có người cố tình tạo không gian cho bọn họ.

Bạc Kha Nhiễm nhướng mày nhìn anh khoe khoang, sau đó duỗi tay đẩy anh ra.

"Em đi đây, lúc nào anh về nhớ gửi tin nhắn cho em."

"Được."

Hai người rời đi, Bạc Kha Nhiễm đi trước khoảng ba phút, lúc này Thẩm Dữ mới đi ra ngoài.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ.

Xem ra hiện tại trở về nói với Ngưu Kính một tiếng, cũng đến lúc anh phải đi rồi.

"Thẩm đạo."

Bỗng nhiên sau lưng có người gọi tên mình.

Thẩm Dữ dừng bước quay đầu lại đi.

Nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình.

Kỷ Thư Kỳ.

Kỷ Thư Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn ra người phía trước là Thẩm Dữ, cô ta giãy giụa nửa ngày, vẫn gọi anh lại.

Anh xoay người lại.

Nhìn rõ người trong góc, mơ hồ lộ ra một tia lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện.

Kỷ Thư Kỳ chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập loạn, cô ta nỗ lực ngăn lại nội tâm đang khẩn trương, cố gắng chậm rãi đi qua phía anh.

Thẩm Dữ bất động thanh sắc nhìn cô ta đến gần.

"Thẩm.."

"Cô là?"

Một bụng câu nói của Kỷ Thư Kỳ bị hai chữ này của Thẩm Dữ thình lình đánh gãy, trái tim "Loảng xoảng" như vỡ ra trăm mảnh.

Thẩm Dữ quên mất cô ta?

Tốt xấu gì lúc trước cô ta ở chung trên phim trường với anh gần ba tháng, sao nhanh như vậy anh đã quên mất cô ta không còn một mảnh.

Kỷ Thư Kỳ cắn môi, có chút xấu hổ.

Thẩm Dữ đem biểu tình trên mặt cô ta thu vào đáy mắt.

"Thẩm Đạo, tôi là Kỷ Thư Kỳ."

Thẩm Dữ không nói chuyện, chỉ lãnh đạm nhìn cô ta, con ngươi đen nhánh nhìn không ra một tia cảm xúc.

Đương nhiên anh biết cô ta là Kỷ Thư Kỳ, vừa rồi anh nói như vậy, chính là cố ý.

Bất quá ___

Cô ta là ai, cùng anh có quan hệ gì?

Kỷ Thư Kỳ bị Thẩm Dữ nhìn khiến gương mặt đỏ ửng.

Nhưng mà không phải cái loại ửng đổ thẹn thùng, mà là xấu hổ.

Bị một đôi mắt nhìn chằm chằn, cô ta có chút lúng túng.

Đôi mắt anh dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, đặc biệt là lúc anh không nói lời nào, phảng phất trong lòng có chút tâm tư, hoàn toàn bị anh nhìn rõ, căn bản không hề có chút bí mật đáng nói.

Qua một lúc lâu, Thẩm Dữ mới ừ một tiếng.

"Không có việc gì, vậy tôi đi trước."

Anh lạnh lùng gật đầu chào cô ta, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.

Kỷ Thư Kỳ nhìn theo bóng dáng Thẩm Dữ, trong lòng có chút đau.

Anh vẫn luôn như vậy, lạnh lùng như một ngọn núi băng.

Mà cô ta lại cố tình đối với anh như vậy càng thêm mê muội.

Cô ta nhìn phương hướng anh rời đi, chính là chỗ tổ đạo diễn, vừa lúc cô ta cũng muốn đi qua đó.

Kỷ Thư Kỳ nắm chặt tay, đi theo.

Mới vừa đến gần, cô ta đã thấy Thẩm Dữ đang ở đó, không chỉ có có anh, Bạc Kha Nhiễm cũng ở đó.

Ba người bọn họ đang nói chuyện.

Cô ta cảm giác, thái độ của Thẩm Dữ đối với cô ta và Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn không giống nhau.

Vừa rồi, lúc anh cùng cô ta nói chuyện, mặt đều không đổi sắc.

Hiện tại, anh cùng Bạc Kha Nhiễm nói chuyện, tuy rằng trên mặt cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng mà cô ta lại có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt.

Anh đối với cô ta và Bạc Kha Nhiễm không giống nhau.

Chẳng lẽ bởi vì Bạc Kha Nhiễm là nữ chính, cho nên mới như vậy sao?

Kỷ Thư Kỳ nhìn, chỉ cảm thấy hàm răng cắn chặt như muốn đứt ra.

Trong đầu bất giác lần nữa hiện ra chuyện rạng sáng ngày hôm nay mình nhìn thấy.

Khi trở về cô ta cũng không ngủ, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.

"Thư Kỳ."

Thanh âm của Thái Cầm từ một bên truyền tới.

Kỷ Thơ Kỳ đột nhiên quay đầu lại: "Thái tỷ."

"Tìm em nửa vòng, nhanh đi trang điểm lại một chút, đoán chừng một lúc nữa lại quay tiếp."

Kỷ Thư Kỳ gật đầu, thay đổi ánh mắt đi qua chỗ Thái Cầm.

"Em tới đây."

Thái Cầm bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy người Thẩm Dữ phía sau Kỷ Thư Kỳ.

"Đi thôi."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 67

Sau khi Thẩm Dữ trở lại Ninh Hạ, khi máy bay hạ cánh, việc đầu tiên anh làm chính là khởi động lại điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Bạc Kha Nhiễm.

Bất quá tin nhắn anh đã gửi đi không thấy Bạc Kha Nhiễm trả lời lại.

Thẩm Dữ biết, lúc này có lẽ cô còn đang quay phim.

Cho nên sau khi gửi tin nhắn xong, anh bỏ điện thoại vào trong túi, lập tức chạy thẳng đến công ty.

"Lão Thẩm, cậu đi đâu vậy?" Dương Cánh nhìn thấy Thẩm Dữ đến liền đi ra đón.

"Tân Xuyên."

"Đi Tân Xuyên làm gì?" Dương Cánh khó hiểu.

"Tham ban Ngưu đại ca."

Dương Cánh nhíu mày, từ khi nào quan hệ của hai người họ trở nên tốt như vậy, chính ông thời gian nghỉ ngơi còn không có, đằng này cậu ta còn có thời gian bay tới Tân Xuyên tham ban?

Nghĩ như vậy, Dương Cánh có chút ăn không tiêu.

Người này sao không chút để ý đến ông vậy?

Ông một mình tăng ca đến hộc máu, cậu ta lại thảnh thơi chạy đi tham ban?

Thẩm Dữ thấy Dương Cánh không nói chuyện, anh nghiêng đầu nhìn ông, chỉ thấy ông cau mày không nói một lời.

"Sắc mặt này của ông là sao vậy?" Anh hỏi.

Nghe vậy, Dương Cánh liếc mắt nhìn anh, ánh mắt mơ hồ có chút..

U oán?

"Không có gì."

Dương Cánh dẫn đầu đi ra ngoài thang máy, để lại cho anh một bóng dáng quật cường.

Thẩm Dữ: "..."

Người này tự dưng phát điên cái gì vậy?

**

Giữa trưa sau khi diễn xong Bạc Kha Nhiễm mới nhìn thấy tin nhắn Thẩm Dữ gửi đến.

Anh gửi tin nhắn cho cô từ lúc mười một giờ, hiện tại đã là mười một giờ bốn mươi, đã là hơn nửa tiếng trước.

Đã hơn nửa tiếng, hẳn là lúc này anh đã đến công ty.

Nghĩ vậy, cô liền gửi lại một tin nhắn cho anh.

Cô cũng không trông cậy vào việc anh có thể lập tức có thể trả lời tin nhắn của mình, bởi vì hiện tại anh khá bận.

Những lúc hai người bọn họ bận rộn, đều là một người gửi tin nhắn, thời điểm người kia trả lời tin nhắn đã là mấy tiếng sau, một ngày dài không nói với nhau được mười câu hoàn chỉnh.

"Kha Nhiễm tỷ, Kha Nhiễm tỷ."

Vừa gửi tin nhắn xong, đã thấy A Miên từ xa chạy tới, cô vừa đi vừa gọi, sắc mặt có chút kỳ quái.

Đến cả Miumi vẫn luôn cúi đầu mân mê đồ trang điểm cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía A Miên.

Rất nhanh A Miên đã chạy tới trước mặt mấy người.

"Làm sao vậy?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc hỏi, lúc này nhìn sắc mặt của A Miên, còn tưởng rằng cô bé mới phát hiện được bí mật gì to lớn lắm.

A Miên vừa rồi đi có chút nhanh, cho nên hiện tại có chút khó thở, cô nhóc duỗi tay vỗ ngực, thở ra một nơi, lúc này mới nói chuyện.

"Kha Nhiễm tỷ, chị có biết vừa rồi em nhìn thấy ai không?" Cô nhóc vẻ mặt thần bí hỏi.

[HIDE-THANKS]Sắc mặt này của cô nhóc thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Miumi, liền nhanh chóng hỏi cô.

"Nhìn thấy ai?"

"Liễu lão sư."

Liễu lão sư?

"Chính là ảnh hậu rất nổi tiếng hiện nay, Liễu Hâm."

A Miên bổ sung thêm một câu.

Sau khi A Miên nói xong, Miumi theo bản năng phóng tầm mắt trên người Bạc Kha Nhiễm.

Có thể là động tác của Miumi quá mức rõ ràng, cho nên cơ hồ Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được tầm mắt của Miumi.

"Chị nhìn em làm gì?" Bạc Kha Nhiễm bất đắc dĩ hỏi.

A Miên cùng Miumi liếc mắt nhìn nhau.

Liễu Hâm là ai?

Chính là nữ diễn viên nổi bật nhất trong giới giải trí hiện nay.

Hai mươi lăm tuổi đã có giải thưởng bên người, là ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong mấy năm gần đây.

Quan trọng nhất chính là, Liễu Hâm là do một tay Thẩm Dữ nâng lên, có thể nói, nếu không phải được Thẩm Dữ nhìn trúng, cũng sẽ không có Liễu Hâm tỏa sáng như ngày hôm nay.

Nhưng cũng chính vì như vậy, mà bên ngoài có không ít lời đồn đại vớ vẩn về hai người.

Nếu không phải biết quan hệ của Kha Nhiễm và Thẩm Dữ, các cô cũng sẽ giống như quần chúng đi ăn dưa mà hiểu lầm.

Nhưng mà hiện tại một chút hoài nghi cũng tuyệt đối không có, bởi vì các cô đã hoàn toàn tin tưởng bọn họ là vợ chồng.

Có nhan sắc có tiền còn có chứng cứ!

Quan trọng nhất chính là, Thẩm đạo đối với Kha Nhiễm nhà các cô có biết bao sủng ái.

Chắc chắn không có người nào biết rõ ràng hơn các cô.

Nghĩ vậy, Miumi lập tức lắc đầu.

"Không có gì."

Miumi xoay qua hỏi A Miên: "Em ở đâu nhìn thấy cô ấy?"

"Ở đoàn phim cách vách."

"Đoàn phim cách vách?"

"Đúng vậy, phim mới lần này của cô ấy quay ngay cạnh đoàn phim chúng ta, đạo diễn là Chúc Hoa Hưng, tên phim là Rừng Sương Mù."

A Miên nói < rừng Sương Mù> Bạc Kha Nhiễm đã biết.

Bởi vì nam chính của < Rừng Sương Mù > không phải ai khác, chính là Cố Hựu người đã hợp tác trong đoàn phim trước với cô, nghe nói người đại diện của Cố Hựu vì muốn lấy cho anh ta nhân vật này mà tiêu phí không ít sức lực

Lúc trước anh ta đi với bọn họ có nói mấy câu về chuyện này, bất quá lúc ấy nữ chính của < Rừng Sương Mù > còn chưa chọn được.

Ai cũng không nghĩ tới, nữ chính cư nhiên sẽ là Liễu Hâm.

"Vậy Cố Hựu cũng tới đi?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.

"Cố lão sư tới chưa thì em không thấy, em chỉ thấy một mình Liễu lão sư, bất quá em nghĩ hẳn là Cố lão sư cũng đã đến." A Miên nói.

Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

Vừa vặn nhân viên phụ trách đến đây tìm người.

"Bạc lão sư, đến lượt cô."

Bạc Kha Nhiễm đứng lên, nói một tiếng với hai người.

"Em đi trước đây."

Sau đó rời đi cùng người phụ trách.

**

Hai đoàn phim < Nhậm trọng thành> và < Rừng sương mù> cũng không phải thật sự giống nhau.

Bởi vì cảnh quay gần nhau, diễn viên quần chúng của hai đoàn phim thường xuyên tụ tập với nhau, cũng may một đoàn là phim cổ trang, một đoàn là phim hiện đại, trang phục khác nhau, lúc này mới có thể đem đám diễn viên quần chúng tách ra, bằng không thật sự rất khó phát hiện.

Mấy ngày nay, Bạc Kha Nhiễm vẫn không thấy bóng dáng của Cố Hựu.

Lúc sau mới nghe nói, Cố Hựu còn chưa tiến vào đoàn phim, bởi vì mấy ngày nay không có cảnh quay của anh ta, cho nên thời gian anh ta tiến vào kịch tổ lùi lại mấy ngày.

Bởi vì ở cạnh nhau, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Bạc Kha Nhiễm và Liễu Hâm cũng chạm mặt nhau vài lần, chỉ là trước nay hai người đều chưa chính thức chào hỏi nhau.

Cho nên sau khi hai người gặp nhau, cũng chỉ là đối với đối phương nhẹ nhàng gật đầu, cũng xem như có chào hỏi nhau.

Bạc Kha Nhiễm duỗi tay lấy bình giữ nhiệt bên cạnh, vặn nắp bình ra, lúc này cô mới nhớ tới, bình nước này đã bị cô uống hết hết rồi.

Cô bỏ bình sang bên cạnh, nhìn thấy trên nắp bình có khắc chữ.

Đảo.

Cái bình giữ nhiệt màu đen này đúng là của Thẩm Dữ.

Từ lúc đưa nước sơn tra đường đỏ cho cô, bình giữ nhiệt này liền trở thành đồ vật của cô.

Cứ vậy, cô liền đem cái bình giữ nhiệt này tới đoàn phim dùng.

Cô đứng dậy, xách theo bình nước đi đến phòng trà nước của đoàn phim công cộng.

Thời điểm đi đến phòng nước, cô thấy được một hình bóng quen thuộc.

Vóc dáng cao gầy, chân tay mảnh khảnh, chỉ cần nhìn qua bóng dáng, cô cũng có thể nhận ra người kia là ai.

Liễu Hâm.

Cô nhấc chân đi qua, Liễu Hâm nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nhìn thấy người đi đến là Bạc Kha Nhiễm, hướng cô gật đầu chào hỏi.

Không thể không thừa nhận, Liễu Hâm lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, tổ hợp lại với nhau trông vô cùng dễ nhìn, mang tới loại khí chất lãnh đạm xa cách.

Từ lúc Thẩm Dữ giải thích rõ ràng với cô về mối quan hệ của anh với Liễu Hâm, cô đối với Liễu Hâm cũng không còn không thoải mái như lúc trước.

Rốt cuộc có ai không thích mỹ nhân xinh đẹp đâu?

Mà còn là mỹ nhân có khí chất.

Cô cũng gật đầu đáp lại, sau đó đi qua, bỏ bình giữ nhiệt đặt dưới vòi nước rót nước ấm.

Lúc cô rót nước, ánh mắt cô đều chăm chú nhìn bình giữ nhiệt.

Mà ánh mắt Liễu Hâm lại cũng dừng trên bình giữ nhiệt màu đen đang rót nước của cô

Bạc Kha Nhiễm cũng chú ý tới ánh mắt của Liễu Hâm.

Cô khó hiểu nhìn về phía Liễu Hâm.

Mà Liễu Hâm cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, tuy rằng hai người đã có nhiều lần gặp gỡ, nhưng lại chưa có một lần trực tiếp nhìn nhau như vậy.

Hiện tại vừa tiếp xúc, mạc danh có chút xấu hổ.

Vừa lúc bình giữ nhiệt đã rót đầy nước, Bạc Kha Nhiễm trước hết dịch chuyển tầm mắt, cô duỗi tay vặn vòi nước ấm lại, sau đó cầm lấy nắp bình vặn chặt.

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm vặn nắp bình nước, không cẩn thận hơi nghiêng bình một chút, Liễu Hâm liền thấy được nắp bình, sắc mặt lãnh đạm của cô ấy có biến hóa rất nhỏ, bất quá cũng chỉ một giây đồng hồ sau liền khôi phục như lúc ban đầu.

Bình giữ nhiệt trong tay cô ấy..

Tựa hồ là bình giữ nhiệt mà Thẩm Dữ thường dùng.

Khi vừa nhìn thấy cái bình kia, cô có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ lại, loại bình giữ nhiệt này khá thông dụng, không phải độc nhất, Bạc Kha Nhiễm cũng dùng loại bình giữ nhiệt này cũng là chuyện bình thường.

Chính là vài giây trước, khi cô nhìn thấy trên nắp bình giữ nhiệt.

Mơ hồ khắc một chữ.

Đảo.

Tuy rằng chỉ mơ hồ nhìn thấy, không hề rõ ràng, nhưng mà xem đại khái kết cấu chữ, chính là chữ "Đảo" không thể nghi ngờ.

Nếu nói Bạc Kha Nhiễm dùng loại bình giữ ấm chỉ là trùng hợp, vậy đồng thời trên nắp bình đều khắc một chữ "Đảo" thì giải thích thế nào?

Huống hồ, xem kiểu dáng bình giữ nhiệt này, chính là đồ cũ, không phải mới mua.

Năm ấy khi cô cùng Thẩm Dữ hợp tác quay < Vây Thành> đúng vào mùa đông.

Cô thường thấy trong tay Thẩm Dữ cầm một bình giữ nhiệt màu đen.

Cho nên cô phá lệ chú ý tới cái bình giữ nhiệt này, tự nhiên cũng chú ý tới chữ khắc trên nắp bình.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 68

Bạc Kha Nhiễm không rõ Liễu Hâm đây là có chuyện gì.

Cô ấy xuất thần sao?

"Liễu lão sư?" Bạc Kha Nhiễm khách khí gọi Liễu Hâm một tiếng.

Nghe được thanh âm của Bạc Kha Nhiễm, Liễu Hâm giật mình phục hồi tinh thần, cô nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm.

Làn da cô gái nhỏ trắng nõn, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, giống như bầu trời đầy sao chiếu sáng mặt biển rộng.

Cô ý thức được vừa rồi bản thân có chút thất lễ, vội vàng cười cười xin lỗi.

"Ngại quá."

"Vừa rồi suy nghĩ một chút việc, không cẩn thận liền xuất thần."

Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, sau đó nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay đáp.

"Không có việc gì."

Liễu Hâm là tiền bối, hơn nữa còn là một tiền bối nổi tiếng.

Hơn nữa, kỳ thật cô ấy cũng không cần phải nói xin lỗi với mình.

Năng lực phản ứng của Liễu Hâm rất tốt, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không phải đồ ngốc, đặc biệt là ở một phương diện nào đó.

Trong lòng cô rất rõ ràng, sở dĩ vừa rồi Liễu Hâm xuất thần, đại khái vì biết chủ nhân của bình giữ nhiệt trong tay cô là ai.

Bất quá cô cũng không nói toạc ta.

Bên ngoài đồn xem ra cũng là thật giả lẫn lộn.

Đại khái chính là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.

Nhưng mà vấn đề là, hoa rơi coi trọng chính là nước của nhà cô.

Yêu thầm là một việc rất khổ sở.

Đều là nữ nhân, cô có chút đồng tình với cô ấy.

Nhưng mà làm tình địch, cô không lừa gạt được bản thân.

Bởi vì Liễu Hâm ra ngoài lấy nữa đã lâu còn chưa về, điện thoại cũng không mang theo bên người, Chu Anh không yên tâm đành tự mình đến đây tìm người.

Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Liễu Hâm, mà bên cạnh Liễu Hâm còn có một cô gái khác.

Chu Anh có chút kỳ quái.

Liễu Hâm đang nói chuyện với ai vậy?

Tận đến khi lại gần, lúc này Chu Anh mới phát hiện, hóa ra là Bạc Kha Nhiễm nữ diễn viên đoàn phim cách vách.

Gần đây vị tiểu hoa họ Bạc này rất nổi, vừa quay xong < Cung Phi> do Thẩm đạo chế tác, lúc này đã tiến vào đoàn phim < Nhậm Trọng Thành> của Ngưu đạo, so với các tiểu hoa khác, tài nguyên của Bạc Kha Nhiễm tốt hơn rất nhiều.

"Tiểu Hâm." Chu Anh hướng Liễu Hâm gọi một tiếng.

Liễu Hâm nghiêng người nhìn qua, thấy Chu Anh đứng cách đó không xa.

"Có thể là bắt đầu khai máy, tôi đi trước." Liễu Hâm nới với Bạc Kha Nhiễm.

Bạc Kha Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Tạm biệt."

Liễu Hâm đi qua chỗ Chu Anh.

Bình giữ nhiệt trong tay cô ấy chính là của Thẩm Dữ không thể nghi ngờ.

Nhưng mà vì sao cái bình giữ nhiệt này lại ở trong tay của cô ấy?

Cô quen biết Thẩm Dữ cũng đã hơn hai năm, cô rất rõ anh là người như thế nào, rốt cục cô ấy và anh có quan hệ như thế nào mà anh có thể đem đồ bên người mình cho cô ấy.

Liễu Hâm nhấp nhấp môi, trong đầu mơ hồ có một suy nghĩ, nhưng mà cô không dám nghĩ tiếp.

"Em làm sao vậy?"

Chu Anh thấy chân mày Liễu Hâm nhíu chặt, trên mặt mang vẻ trầm tư, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì, mang theo nghi hoặc mở miệng hỏi cô.

"Là cùng cô ấy nói tới chuyện gì không vui sao?"

Chu Anh nói cô ấy, Liễu Hâm tự nhiên cũng biết rõ.

Cô lắc đầu: "Không có, Anh tỷ, chị suy nghĩ nhiều quá."

Hai người căn bản cái gì cũng không nói gì, sao có thể nói đến chuyện gì không vui?

"Vậy em làm sao vậy, cả người là bộ dáng tâm sự nặng nề."

Liễu Hâm nghĩ đến ý niệm trong đầu thật vất vả mới ngăn lại, cô há miệng thở dốc, muốn nói gì đó với Chu Anh.

Nhưng mà cuối cùng lại không nói ra, cuối cùng chỉ có thể một lần nữa lắc đầu.

"Cũng không có gì."

Chu Anh mang theo Liễu Hâm đã nhiều năm, nhìn dáng vẻ này của cô liền hiểu rõ.

Khẳng định là có gì đó.

Nhưng mà, cô không muốn nói.

Liễu Hâm không muốn nói, Chu Anh cũng không miễn cưỡng cô, cho nên Chu Anh liền thức thời không tiếp tục hỏi nữa.

"Chúng ta trở về đi."

Liễu Hâm ừ một tiếng, sau đột nhiên như nghĩ đến cái gì, cô hỏi Chu Anh.

"Cố Hựu còn chưa có tới sao?"

"Mới vừa tới."

Liễu Hâm vâng một tiếng, không tiếp tục nói chuyện, hai người cũng bước nhanh về phóa đoàn phim của mình.

* * *

[HIDE-THANKS]Bạc Kha Nhiễm cầm bình giữ nhiệt trở lại đoàn phim của mình, nhưng mà vừa vào đến cửa phòng nghỉ đã thấy ghế chuyên dụng của mình bị người khác chiếm mất.

Nhìn từ phía sau chỉ nhìn thấy cái gáy của người kia, giờ phút này đang rất thoải mái ngồi trên ghế nghỉ.

Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.

Người nọ ___

Là ai?

Diễn viên trong đoàn phim mỗi người đều có ghế nghỉ của riêng mình, cho nên căn bản họ sẽ không dùng ghế nghỉ của cô.

Hơn nữa cũng không có khả năng là Chu Thiệu Chi, bởi vì Chu Thiệu Chi sẽ không tùy ý ngồi vào vị trí của cô, mỗi lần anh ta đến đây đều ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh.

Vì thế cô bước nhanh đi qua chỗ người kia.

Cô đi đến phía sau, từ trên cao nhìn xuống có thể thể người chiếm ghế của cô là một người đàn ông.

Anh ta nằm rất thoải mái, lúc này đôi mắt khẽ nhắm, miệng còn đặc biệt ngâm nga một ca khúc, xem ra tâm tình rất tốt.

Mà người đàn ông này không phải ai khác.

Chính là Cố Hựu!

Cô đi vòng qua đến trước mặt Cố Hứu, trực tiếp chắn ánh nắng mặt trời lại.

"Ghế nghỉ chân của em ngồi thoải mái không?"

Cố Hựu vốn đang nghĩ xem là ai che ánh nắng giúp anh ta, còn chưa kịp hỏi thì người nọ đã hỏi trước.

Mà người che nắng giúp anh ta chính là chủ nhân của chiếc ghế nghỉ chân này!

Anh ta nào còn dám ngồi đó đặt câu hỏi, vội vàng mở to mắt đứng dậy, làm động tác mời Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống.

"Em đã trở lại, mau ngồi."

Bạc Kha Nhiễm liếc anh ta một cái: "Không phải anh đang ngồi rất vui vẻ sao?"

Cố Hựu cười: "Ôi, không phải anh cũng vì muốn tốt cho em sao?"

Bạc Kha Nhiễm trợn trắng mắt: "Anh xem có chỗ nào tốt với em?"

"Em xem, em không ở đây, ghế dựa đều lạnh, không phải anh ngồi đây giúp em giữ ấm sao?"

Bạc Kha Nhiễm thật không còn lời gì để nói.

Lời này cũng có thể nói được, cô cũng rất phục anh ta.

Cố Hựu thấy Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh.

"Anh vừa đến?" Bạc Kha Nhiễm hỏi anh ta.

"Ừ, vừa đến được nửa tiếng."

Bạc Kha Nhiễm còn chưa có nói chuyện, đã nghe thấy anh ta hỏi tiếp.

"Em xem anh đối với em rất tốt nha, anh vừa đến đã nghĩ ngay đếm em."

Bạc Kha Nhiễm: "..."

Sao trước kia cô không phát hiện ra người này lại không biết xấu hổ như vậy?

"Nói đến cũng thật là trùng hợp, đoàn phim của hai chúng ta lại ở cách vách."

Bạc Kha Nhiễm gật đầu đáp: "Ai nói không phải đâu?"

Cố Hựu nhìn bình giữ nhiệt trong tay Bạc Kha Nhiễm, ngạc nhiên hỏi.

"Em còn có thể lớn mật như vậy sao?"

Bạc Kha Nhiễm khó hiểu: "Cái gì?"

Cố Hựu chỉ chỉ bình giữ nhiệt trong tay cô.

Bạc Kha Nhiễm liền hiểu rõ.

Bởi vì Cố Hựu cũng biết cái bình giữ nhiệt này là của Thẩm Dữ.

"Không phải, nếu em thật sự lớn mật, hiện tại anh nhìn thấy không phải cái bình giữ nhiệt này đâu."

"Không phải bình giữ nhiệt thì là cái gì?"

"Nhẫn."

Cố Hựu, "..."

Đang nói chuyện, phía trước truyền đến tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu nhìn qua.

Là Chu Thiệu Chi vừa diễn xong.

"Xong rồi sao?" Bạc Kha Nhiễm hỏi một tiếng.

"Ừ, đúng vậy." Chu Thiệu Chi mỉm cười đáp lại cô, ánh mắt hắn lại nhìn thoáng qua Cố Hựu đang ngồi bên cạnh.

Cố Hựu cũng quay ra nhìn thẳng hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đại khái qua ba giây, hai người không hẹn mà cùng gật đầu với đối phương, sau đó dời đi tầm mắt của mình.

Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm cũng đứng lên giới thiệu.

"Đây là Chu Thiệu Chi, cộng sự mới của em." Đầu tiên cô giới thiệu với Cố Hựu.

Cô thốt ra lời này, ánh mắt hai người tức khắc có chút dao động.

Kha Nhiễm trước tiên lại giới thiệu Chu Thiệu Chi cho anh ta biết.

Thực rõ ràng anh ta thân thiết với Bạc Kha Nhiễm hơn đối phương, bởi vì thường thường là giới thiệu người khác với người thân cận trước.

Nghĩ đến đây, Cố Hựu không khỏi sinh ra một loại cảm giác khoe khoang, anh ta nhanh chóng đứng dậy, chủ động vươn tay về phía Chu Thiệu Chi.

"Xin chào Chu lão sư, tôi là Cố Hựu."

Sắc mặt Chu Thiệu Chi không tốt cho lắm, nhưng vẫn vươn tay ra nắm tay Cố Hựu chào hỏi.

"Xin chào."

Như này xem như hai người đã chào hỏi qua.

Cố Hựu lại lần nữa ngồi xuống, anh ta kéo ghế lại gần bên Bạc Kha Nhiễm một chút.

Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn anh ta.

Không rõ anh ta muốn làm gì ở đây.

Chu Thiệu Chi ngồi ở ghế nghỉ của mình, hắn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua thấy Bạc Kha Nhiễm đang dựa cực gần Cố Hựu.

Tuy rằng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cũng là ngày đầu tiên nhận thức, nhưng mà cũng không biết có phải hắn ảo giác hay không.

Hắn cảm thấy Cố Hựu ẩn ẩn có loại cảm giác muốn tuyên thệ chủ quyền.

Mà cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái.

Nhưng là nghĩ lại lúc trước Kha Nhiễm giới thiệu hắn với Cố Hựu trước, đôi mắt hắn thoáng chút ảm đảm.

"Anh còn không đi sao?" Bạc Kha Nhiễm duỗi chân đá ghế của Cố Hựu hỏi.

"Mấy giờ rồi?" Cố Hựu hỏi.

Bạc Kha Nhiễm móc di động ra nhìn thoáng qua.

"Bốn giờ rồi."

Cố Hựu nghĩ nghĩ, sau đó đứng dậy.

"Ừ, hình như đến lúc phải đi rồi."

"Anh đi đi." Bạc Kha Nhiễm vẫy tay ý bảo anh ta cứ tuỳ ý.

Cố Hựu, "..."

"Anh đi đây."

Bạc Kha Nhiễm có lệ ừ một tiếng.

Cố Hựu mang theo vẻ mặt "bi thương" rời đi.

Trên đường trở về đoàn phim của mình, anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ra WeChat, nhắn một tin nhắn cho người tên là "Tử Thần".

"Vừa rồi thắng một trận rất đẹp!"

Sau đó "Tử Thần" gửi lại một tin nhắn Wechat khác.

"Tiếp tục cố gắng."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 69

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy Cố Hựu ở đoàn phim quay phim có vẻ nhẹ nhàng quá mức.

Nếu không anh ta lấy đâu thời gian suốt ngày sang đoàn phim bọn họ tản bộ?

Ở đoàn phim bọn họ cọ ăn cọ uống cọ hảo cảm.

Bởi vì anh ta cả ngày thoát tổ, bất tri bất giác kéo gần quan hệ của các diễn viên hai đoàn phim, buổi tối sau khi kết thúc công việc, người ở hai đoàn phim sẽ tụ tập kéo nhau đi ăn cơm.

Cố Hựu nhân duyên khá tốt, đối với nhân viên công tác cũng không hề làm giá.

Nhưng mà cô có chút không rõ, Cố Hựu lại không thích Chu Thiệu Chi.

Rõ ràng hai người này lúc mới biết nhau còn rất khách khí.

Không biết vì sao lại biến thành như bây giờ.

"Kha Nhiễm tỷ, chị xem, bọn họ lại bắt đầu cãi nhau rồi."

A Miên ngồi bên cạnh, bất đắc dĩ nói với cô.

Bạc Kha Nhiễm liếc hai người cách đó không xa, sau đó yên lặng dịch chuyển tầm mắt.

Hiện tại cô một chút cũng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.

Rõ ràng tuổi hai người cộng lại đã hơn bán trăm, còn hành động như trẻ con, ném chết người.

Tuy rằng cô không muốn nhìn đến bọn họ, nhưng mà bọn họ nói chuyện vẫn có thể truyền đến tai cô.

"Tôi đã nói không phải tôi cố ý, cậu còn muốn thế nào?"

"Nên làm thế nào thì làm như thế, anh giặt sạch sẽ cho tôi."

"Vậy cậu cảm thấy tôi là người sẽ giặt quần áo cho người khác sao?"

"Vậy anh lại cảm thấy tôi là người sẽ tự mình giặt quần áo bị người khác làm bẩn sao?"

"Tôi mặc kệ, dù sao tôi không giặt."

"Anh không giặt cũng phải giặt."

"..."

(Ed: Sao tui thấy hai người này rất hợp nhau nhỉ, điển hình kiểu tạc mao thụ với lạnh lùng (bề ngoài) ôn nhu (bên trong) công ấy nhỉ, hoan hỉ oan gia cũng không tệ. Chèo thuyền mãnh liệt hai người này)

Nghe đoạn hội thoại ấu trĩ như thế, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy nhân sinh của mình không còn gì luyến tiếc nữa.

[HIDE-THANKS]Nhưng mà khiến khiến cô ngạc nhiên nhất chính là Chu Thiệu Chi, ngày thường là người ôn hòa, vậy mà khi ở cùng một chỗ với Cố Hựu, lại thay đổi thành một người khác.

Bất quá cô cũng có thể lý giải được.

Cố Hựu là một người nhiều lúc không nói đạo lý.

Chu Thiệu Chi đụng tới anh ta, cũng coi như là đụng tới khắc tinh.

Cuối cùng, vẫn là Hồ Siêu Minh không nhìn được nữa, kéo Cố Hự đi, lúc này mới kết thúc cuộc cãi vã này.

Hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ quay xong bộ phim này, hắn nhất định yêu cầu đổi nghệ sĩ! Nhất định!

Gia hỏa này thật sự khiến hắn quá mất mặt!

Toàn bộ mặt mũi đều ném hết ở đoàn phim khác.

Hồ Siêu Minh tức đến nổ phổi, bên kia Thôi Nham cũng không có tốt hơn.

Anh ta khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nhìn Chu Thiệu Chi.

"Anh nói này Thiệu Chi, trước kia em không phải người như thế này."

"Em không biết, em chính là vô cùng chán ghét cậu ta."

Thôi Nham vỗ trán bất lực.

"Đại thiếu gia của tôi, người cậu ghét còn ít sao? Nhưng mà dù có ghét, nhịn một chút không được sao?"

"Nhìn thấy cậu ta thì không nhịn nổi."

Thôi Nham: "..."

Anh ta mang theo Chu Thiệu Chi đã mấy năm, ngày thường Chu Thiệu Chi là người ôn hòa, cho dù có người đáng ghét, cậu ta mặt cũng không đổi sắc, nhiều lắm thì không phản ứng lại là xong.

Chính là, Cố Hựu này cũng đủ lợi hại.

Có thể đem Chu Thiệu Chi tức đến dậm chân, càng ghê gớm hơn chính là, còn có thể chọc Chu Thiệu Chi nổi điên lên cùng cậu ta.

Anh ta cũng chưa từng gặp qua một Chu Thiệu Chi như vậy.

"Em biết, nhưng mà.."

Nếu bị paparazzi chụp được, không biết sẽ mang lại cho bản thân bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực.

Chu Thiệu Chi nhìn sắc mặt Thôi Nham, trong lòng liền rõ ràng, hắn bất đắc dĩ gật đầu.

"Em đã biết, em sẽ tận lực không để ý tới cậu ta, vậy được chưa?"

Thôi Nham vừa lòng vỗ vai hắn: "Được, được!"

Chu Thiệu Chi có thể không để ý tới Cố Hựu, nhưng không có nghĩa là Cố Hựu sẽ không chủ động trêu chọc Chu Thiệu Chi.

"Chu lão sư, chuẩn bị một chút, lập tức đến lượt mọi người."

Chu Thiệu Chi gật đầu với người phụ trách, tỏ ý đã biết.

Tiếp theo người phụ trách lại đi thông báo tới Bạc Kha Nhiễm và Kỷ Thư Kỳ.

**

Cảnh quay là Chu Thiệu Chi, Bạc Kha Nhiễm và Kỷ Thư Kỳ cùng nhau quay.

Cảnh này chủ yếu kể về lần đầu tiên công thành kết thúc, sau khi bọn họ bảo vệ thành công thành trì, Lương Phinh vẫn không nhìn thấy Bạch Trưng, liền đi ra ngoài tìm hắn.

Mà trên đường tìm hắn, vừa lúc gặp được một màn kế tiếp.

Bạch Trưng đang ôm Lục Thảo.

Lương Phinh hiểu lầm Bạc Trưng thích Lục Thảo, mà lúc này bất tri bất giác Lương Phinh đã âm thầm thích người mà nàng từng ghét cay ghét đắng.

Nhìn thấy Bạch Trưng và Lục Thảo ôm nhau, nàng cố gắng che dấu đi nội tâm đang giãy giụa cùng thống khổ.

Nhưng cảnh này của Bạc Kha Nhiễm không có lời thoại, toàn bộ quá trình dùng ánh mắt để biểu đạt nội tâm, đây chính là lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất của cô.

Tất cả cảm xúc đều phải dựa vào một ánh mắt này biểu đạt.

Sở hữu cảm xúc đều phải dựa này một ánh mắt trương hiện ra tới.

Càng khó một chút là, cảnh quay này quay dưới mưa.

Toàn bộ cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm đều đứng dưới mưa.

Bất quá thời tiết hôm nay không có mưa, đoàn phim chỉ có thể chọn dùng mưa nhân tạo, tuy nói mưa nhân tạo có thể tự động khống chế mưa to nhỏ, nhưng bây giờ đang là mùa đông, mặc mấy lớp áo khoác còn sợ lạnh, đừng nói đến việc phải dầm mưa.

Thời điểm Chu Thiệu Chu và Kỷ Thư Kỳ đối diễn, Bạc Kha Nhiễm ở bên cạnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

A Miên nhìn mưa nhân tạo đang ào ào rơi xuống, không khỏi run người.

Như này mà tiến lên, còn không phải đông chết người?

Nguyễn Lệ nhìn màn mưa này, cũng có chút lo lắng thân thể Bạc Kha Nhiễm không chịu được, nhưng mà chị cũng không dám nói chuyện này với Ngưu đạo, sợ người khác cảm thấy Kha Nhiễm ở đây ra vẻ ngôi sao lớn.

Huống hồ Kha Nhiễm cũng không phải ngôi sao lớn gì, nhưng đây là một vấn đề lớn, luôn có người có thể đem đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, trắng đen điên đảo.

Bất quá chị cũng không để bụng chuyện này, nếu đi đề nghị với Ngưu đạo dùng thế thân, dựa theo tính tình Bạc Kha Nhiễm, con bé tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Kha Nhiễm còn quật cường hơn so với tưởng tượng của chị.

Bạc Kha Nhiễm thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, khẽ cười an ủi.

"Không có gì, cũng chỉ là một cảnh quay thôi, nếu mưa nhỏ như này em còn không chịu được, về sau sao còn thể tiếp tục quay phim được nữa, về sau khó khăn so với bây giờ còn nhiều không đếm xuể."

"Hơn nữa, cũng không mất nhiều thời gian, nhanh chóng có thể kết thúc."

"Bạc lão sư, nên đi qua." Người phụ trách đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng nhắc nhở.

"Được."

Bạc Kha Nhiễm nhìn màn mưa trước mặt, điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó không chút do dự đi vào.

Nước mưa nhanh chóng rơi xuống tóc cô, nước mưa lạnh lẽo thấm ướt quần áo, dán lên da thịt cô, từ đầu đến chân đều bị hơi lạnh bao phủ.

Bạc Kha Nhiễm nỗ lực khắc chế bản thân để không rùng mình.

"Kha Nhiễm, chuẩn bị!"

Ngưu Kính cầm loa nhỏ hướng về phía cô hô.

Bạc Kha Nhiễm ra hiệu Ok về phía Ngưu Kính, ngay sau đó một giây đã nhập diễn.

Nàng một mình đi lại trong mưa, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Bạch Trưng chạy đến nơi nào rồi?

Nàng nghe Tống Úy Viễn nói hắn bị thương, trong lòng lộp bộp một chút, khẳng định là vừa rồi vì che chở nàng mà bị cung tên của đối phương bắn tới.

Khi đó nàng rõ ràng nghe được hắn rên một tiếng, nàng hỏi hắn có bị thương hay không, chính hắn lại nói bản thân không sao, nghĩ đến điều này, trong lòng Lương Phinh càng thêm gấp gáp.

Nước mưa tạt vào mắt, khiến cho đôi mắt có chút đau.

Nàng duỗi tay gạt đi nước mưa trên mặt, bỗng nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Đúng là Bạch Trưng mà nàng vẫn luôn tìm kiếm.

Nóng nảy trong lòng giờ khắc này đột nhiên liền trầm tĩnh không ít, nàng bước về phía trước vài bước.

"Bạch.."

Nàng đang chuẩn bị kêu hắn, lúc này mới phát hiện hắn không ở một mình, trước mặt hắn còn có một nữ nhân khác, bởi vì thân hình hắn cao lớn, hoàn toàn che khuất nữ nhân kia.

Nhưng vừa rồi nàng đi vài bước, lúc này nhìn thấy rõ diện mạo nữ nhân kia.

Lục Thảo.

Hai người bọn họ đứng sát nhau, hai người tựa hồ đang nói chuyện, cụ thể nói cái gì, bởi vì cách xa, nàng hoàn toàn nghe không rõ.

Bỗng nhiên, Lục Thảo duỗi tay kéo ống tay áo Bạch Trưng lại.

Bạch Trưng không có tránh ra.

Bàn tay Lương Phinh bỗng nhiên nắm chặt, nàng cắn chặt môi, tiếp tục nhìn bọn họ.

Bạch Trưng..

Bởi vì Bạch Trưng đưa lưng về phía nàng, cho nên căn bản hắn không biết Lương Phinh đang ở phía sau hắn, nhưng Lục Thảo xuyên qua bờ vai Bạch Trưng lại thấy được Lương Phinh.

Ánh mắt nàng ta lóe lên.

Nếu không phải tại Lương Phinh, Bạch Trưng cũng sẽ không rời xa nàng ta, rõ ràng bọn họ mới là thanh mai trúc mã, cùng nhau vào Nam ra Bắc, nhưng hắn lại vì Lương Phinh, cam nguyện lưu lại giúp thủ thành.

Tuy rằng Bạch Trưng chưa bao giờ nói là bởi vì Lương Phinh, nhưng trong lòng nàng ta vô cùng rõ ràng.

Bạch Trưng vì Lương Phinh mà ở lại, hắn muốn lưu lại bảo hộ Lương Phinh, ngay cả mấy người Tống Úy Viễn cũng nguyện ý lưu lại.

Nàng đem tình cảm đối với Bạch Trưng che dấu rất sâu, Bạch Trưng căn bản cũng không biết nàng ta thích hắn, bao gồm cả mấy người Tống Úy Viễn.

Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta mơ hồ có một chút cảm xúc không rõ ràng.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back