Ngôn Tình [Edit] Sủng Nhập Tâm Phi - Tống Cửu Cận

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vân Khinh1902, 30 Tháng sáu 2020.

  1. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạc Kha Nhiễm còn chưa có nói xong, liền nghe Lý thẩm từ đầu kia truyền đến.

    "Lão gia, phu nhân, tiên sinh tới."

    Bạc Kha Nhiễm theo bản năng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Dữ đi sau Lý thẩm.

    Quần áo Thẩm Dữ còn chưa có đổi, vẫn là áo lông vũ anh mặc ở phim trường.

    Bàn tay đặt dưới bàn của Bạc Kha nhiễm lập tức nắm chặt lại.

    Thẩm Dữ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạc Kha nhiễm ngồi ở đằng kia, nhìn hốc mắt của cô mơ hồ phiếm hồng, không khỏi một trận đau lòng, anh nhìn cô cười cười, ý bảo cô đừng sợ.

    Nháy mắt Bạc Kha nhiễm thấy mũi đau xót, kì thật vừa rồi còn rất tốt, nhưng hiện tại thấy Thẩm Dữ, trong lòng càng thêm ủy khuất.

    Thẩm Dữ nhấp nhấp miệng, đi nhanh tới.

    "Ba, mẹ."

    Anh nhìn Bạc Lập và Hạ Khi Xuân vấn an.

    Hạ Khi Xuân: "Ừ, đến."

    Thẩm Dữ kịp thời lại đây, làm cho bà yên tâm không ít.

    Đối với hai cha con này, bà thật sự không có cách nào.

    Bạc Lập nhìn anh một cái, đạm thanh nói.

    "Ngồi đi."

    Thẩm Dữ ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha nhiễm, vừa ngồi xuống, anh lập tức duỗi tay nắm lấy tay cô.

    Giây tiếp theo, anh nhíu nhíu mày.

    So với trong tưởng tượng của anh, tay cô còn muốn lạnh hơn.

    Nghĩ nghĩ, anh không khỏi mà nắm chặt hơn vài phần.

    Bạc Kha nhiễm cúi đầu, yên lặng mà nhìn Thẩm Dữ cùng mình nắm chặt tay nhau ở dưới bàn.

    Quả nhiên, anh là bùa hộ mệnh của cô.

    "Không phải nói có công việc bận rộn sao?" Bạc Lập hỏi.

    Trên mặt Thẩm Dữ mang theo tươi cười.

    "Vội thì vội bất quá bên dưới còn có mấy người Dương Cánh, bọn họ cũng có thể làm được."

    "Ba còn tưởng rằng các con vội đến mức ăn cơm còn không được chứ." Bạc Lập hừ lạnh một tiếng.

    Thẩm Dữ cảm giác đượcbàn tay nhỏ của Bạc Kha nhiễm ở trong lòng bàn tay mình cuộn lại một cái, anh đem tay cô nắm lại thật chặt.

    "Ba, không có như thế đâu, cũng không bận đến mức ăn cơm không được, bất quá con thân là đạo diễn, Nhiễm Nhiễm lại là diễn viên chính, tự nhiên so với người khác yêu cầu càng cao hơn, rốt cuộc chỉ có làm gương tốt mới có thể nghiêm khắc yêu cầu người phía dưới, ba, ngài cũng là lãnh đạo, người nói có phải hay không?"

    Bạc Kha nhiễm bất động thanh sắc nhìn Thẩm Dữ một cái.

    Lời này nói thật là hay nha.

    Đầu tiên cho thấy chính mình xác thật là bận, nhưng cũng không giống lời ông nói, bởi vì bận mà không ăn nổi một bữa cơm.

    Thứ hai, bởi vì mình là đạo diễn, cô là nữ chính, ở đoàn phim chiếm vị trí quan trọng, không thể bởi vì việc riêng mà làm ảnh hưởng đến người khác.

    Thứ ba chính là Thẩm Dữ thông minh ở một chỗ, đem cầu đá cho Bạc Lập, bọn họ tuy rằng công việc bất đồng, nhưng chức vị lại giốn g nhau, đều là lãnh đạo.

    Bạc Kha nhiễm thật cẩn thận nhìn Bạc Lập một cái.

    Quả nhiên, sắc mặt Bạc Lập có chút đen, nhưng cố tình anh anh lại nói chính là cái đạo lý này, làm cho ông không phản bác được.

    Hạ Khi Xuân đương nhiên cũng thấy sắc mặt Bạc Lập tối đi, trên mặt tuy rằng không tỏ thái độ, nhưng trong lòng đã sớm vì những lời nói của Thẩm Dữ mà vỗ tay bôm bốp.

    Bạc Lập ừ một tiếng.

    "Đúng là đạo lý này."

    Nghe vậy, Thẩm Dữ cười cười.

    "Ba, chúng ta cũng đừng nói nữa, mau ăn cơm thôi, nếu không đều nguội."

    Bạc Lập gật đầu, bàn ăn lúc này mới giống một cái bàn ăn.

    "Ăn nhiều một chút."

    Thẩm Dữ gắp một cái cánh gà cho Bạc Kha nhiễm.

    Cô nhìn cánh gà trong chén, lại nhìn nhìn anh, khóe miệng mang theo một tia ý cười.

    Cô thích nhất là ăn cánh gà, đáng tiếc cánh gà hôm nay đặt ở vị trí có chút xấu hổ, cách cô khá xa, ở gần chỗ Bạc Lập, tay cô cũng không đủ dài, tự nhiên cũng không dám vươn tay qua chỗ ông mà gắp thức ăn.

    Hạ Khi Xuân đặt hỗ động của hai người vào trong mắt, ngọt ở trong lòng.

    Bà cũng là người từng trải, vừa thấy liền minh bạch, xem ra những lo lắng của bà lúc trước đúng là vô nghĩa.

    "A Dữ, hôn nay nếu tới, không bằng hai ta uống một chén?" Bạc Lập nói với Thẩm Dữ.

    "Lão Bạc, A Dữ một hồi còn phải trở về, uống xong rượu.."

    "Tới ăn cơm được, còn không uống được rượu, còn nữa, nhà chúng ta không có phòng cho bọn nó ở hay sao, ở lại một đêm thì không được chắc?"

    Bạc Lập nói những lời này giống như là nói với Hạ Khi Xuân, thực tế đôi mắt lại đặt trên người Thẩm Dữ một khắc cũng không rời.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua anh, Thẩm Dữ cười cười trấn an cô.

    Hôm nay rượu này anh uống thì cũng uống, không uống cũng phải uống.

    Cha vợ mời anh uống rượu, thực tế là ra oai phủ đầu.

    "Mẹ, con bồi ba uống vài chén, cũng không đáng ngại."

    Thẩm Dữ nói như vậy, mọi người cũng không nói gì nữa.

    Nhưng thật ra Bạc Lập ở một bên hưng phấn mà phân phó với Lý thẩm.

    "Chị Lý, đem bình rượu ngon lần trước Tống tư lệnh biếu tới đây, hôm nay chúng ta không say không về."

    Được phân phó, Lý thẩm tự nhiên đem rượu tới.

    Giống như Bạc Lập đã nghĩ trước, mỗi lần rót rượu cho Thẩm Dữ đều là rót đầy một ly.

    Thẩm Dữ cũng không cam lòng yếu thế, hai người đều âm thầm đánh giá lẫn nhau.

    Đến cuối cùng hai người đều say, uống đến nỗi hốc mắt đều đỏ.

    Uống thành như vậy Thẩm Dữ tự nhiên là không về được.

    Thời điểm Bạc Lập được Hạ Khi Xuân nâng lên lầu, vừa đi một bên quay đầu lại ghé vào trên bàn cơm nhìn Thẩm Dữ.

    "A, nhãi ranh.."

    "Dám cùng ta đấu.. xem ta không đem.. ngươi uống đến không phân biệt được cha mẹ.."

    "Lá gan lớn.. dám.. dám cùng ta chơi chữ.. lão tử so với ngươi ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm."

    Vừa đi, một bên vừa mắng Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm chấn kinh rồi.

    Hình thức mở ra của ông có phải sai rồi hay không?

    Ông đây là uống say rồi sao?

    Hạ Khi Xuân thấy vẻ mặt khiếp sợ của Bạc Kha nhiễm, nhìn cô cười cười.

    Cô sợ Bạc Lập mắng, nếu là ngày đó Bạc Lập uống vào sợ sẽ nổi nóng, buổi tối cô sẽ tuyệt đối ăn vạ Thẩm Tư Gia, kiên quyết không về nhà.

    Cho nên cô chưa từng thấy qua bộ dạng say rượu của ông, bởi vì thật sự cùng trong trí tưởng tượng của cô không giống nhau.

    Bạc Lập lên lầu, cô còn có thể nghe được thanh âm trung khí mười phần của ông.

    "Nhiễm Nhiễm."

    Bỗng nhiên nam nhân đang ghé vào trên bàn cơm trầm thấp gọi cô một tiếng.

    Bạc Kha Nhiễm phục hồi lại tinh thần, cô xoay người nhìn Thẩm Dữ, Thẩm Dữ tuy rằng gọi tên cô, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền lại, xem ra vẫn chưa thanh tỉnh.

    Bạc Kha Nhiễm đáy lòng một mảnh mềm mại, cô kéo anh lên khỏi chỗ ngồi, bất quá cô thật sự xem nhẹ thể trọng Thẩm Dữ, thoạt nhìn mảnh khảnh, nhưng dù sao cũng làm một thanh niên trưởng thành, đè nặng trên vai đơn bạc, cô thiếu chút nữa đi không nổi.

    Cuối cùng vẫn là Lý thẩm hỗ trợ, lúc này mới đem anh đỡ được lên lầu.

    Bạc Kha Nhiễm nhúng ướt khăn lông, mềm nhẹ mà xoa mặt cho anh.

    Thời điểm Thẩm Dữ uống say, anh đặc biệt yên tĩnh, mày mặt toàn bộ dãn ra, đã không có lãnh đạm thường ngày, thoạt nhìn càng giống tiểu hài tử.

    Nhưng chính là người này, những lúc cô cần nhất luôn xuất hiện đúng lúc.

    Lau mặt cho anh xong, Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy ngồi xổm xuống mép giường mà đánh giá anh.

    Nam nhân này cô nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, anh uống say, cô thật cẩn thận mà vươn tay, đem ngón tay ấn trên môi anh.

    Bời vì uống rượu xong, bờ môi của anh dị thường mềm mại, mang theo độ ấm nhất định.

    Ngay từ đầu chỉ là nhẹ nhàng cọ xát, chính là đến lúc sau, Thẩm Dữ còn không có tỉnh, lá gan của nàng lớn hơn.

    Cô bắt đầu động thủ niết bờ môi anh, nhéo không đã ghiền còn túm.

    Thẳng đến lúc chơi đủ rồi, không muốn tiếp tục lúc này mới buông tha cho bờ môi của anh, nhìn môi anh bị chính mình chà đạp đến đỏ lên, trong lòng một chút áy náy cũng không có.

    Cô đứng lên, chuẩn bị đem khăn lông trở về phòng tắm, nhưng mà ngay lúc cô mới vừa đứng thẳng, liền bị một bàn tay ấm áp cầm lấy.

    Cô kinh ngạc quay đầu, lại nhìn thấy con ngươi như hồ sâu của Thẩm Dữ.

    Người này lúc nào thì tỉnh lại?

    Không đợi Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ cẩn thận, giây tiếp theo, chỉ cảm thấy một trận trời đấy xoay chuyển, phía sau lưng liền tiếp xúc với nệm mềm mại, cái ót bị một bàn tay bảo vệ, cô bị anh áp chế chặt chẽ dưới thân.

    "Anh tỉnh.. ưm.."

    Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Dữ nuốt vào trong bụng.

    Hơi thở nóng cháy của anh phả vào trong mặt, bởi vì uống rượu, bờ môi của anh hồng nhuận, mang theo xúc cảm ấm áp mềm mại, anh ở trên môi cô nhẹ nhàng mà chà xát, khi thì liếm láp môi cô, khi thì gặm cắn, hoàn toàn muốn thế nào thì là thế đó.

    Chẳng sợ bị anh hôn, Bạc Kha Nhiễm cũng không có nhắm mắt, ánh mắt cô ôn nhu nhìn anh, đôi mắt anh ẩn chứa sự dịu dàng, nhưng trên miệng thì lại hung ác.

    Anh càng dùng sức mà hôn cô, đầu lười nhẹ nhàng liếm, làm cô chủ động mở môi ra, nháy mắt đầu lưỡi của anh trượt vào miệng cô, hương rượu mát lạnh cũng dần dần làn tràn trong khoang miệng.

    Bạc Kha Nhiễm không có uống rượu, nhưng bị anh hôn như vậy, cô cảm thấy chính mình cũng say mất thôi.

    Thẩm Dữ lúc trước có say, nhưng sau khi được Bạc Kha Nhiễm lau mặt, thời điểm khăn lông nhẹ nhàng di chuyển trên mặt, đã làm cho anh thanh tỉnh không ít.

    Đặc biệt vào lúc này, tiểu cô nương còn nhân lúc anh uống say mà đi sàm sỡ anh, nếu không báo thù, cô đúng là không biết trời cao đất rộng.

    "Vừa rồi chơi rất vui vẻ?" Anh thoáng rời đi môi cô một chút, vuốt ve gương mặt trắng nõn, hỏi.

    Bạc Kha Nhiễm: "..."

    Anh đã biết?

    Thẩm Dữ nhìn biểu tình của cô lúc này, không khỏi cảm thấy yết hầu càng thêm khô khốc.

    Dứt khoát không muốn nghe cô trả lời, giơ ra bàn tay che lại đôi mắt trong suốt không chút tạp chất của cô, càng thêm dùng sức mà hôn lên môi cô.

    Bời vì có cồn, độ ấm trong phòng nhủ càng thêm cao, không khí bên trong càng trở nên ám muội.
     
    Huyền Pi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tám 2020
  3. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Từ lần trước bị Bạc Kha Nhiễm bắt gặp được mình say rượu, Bạc Lập thật lâu không có gọi điện cho cô, càng miễn bàn đến việc gọi về nhà ăn cơm.

    Bạc Kha Nhiễm nghĩ, đại khái là ông cảm thấy mất mặt đi.

    Lúc trước đúng là cô rất sợ Bạc Lập, nhưng cứ nghĩ đến chuyện lúc ấy ông uống say chỉ vào Thẩm Dữ mắng, cô thật sự nhịn không được mà muốn cười.

    Vì thế, cô thật sự bật cười, chọc A Miên một bên nhìn cô rất nhiều lần.

    "Kha Nhiễm tỷ, chị cười cái gì vậy?"

    Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía A Miên nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến một việc buồn cười mà thôi."

    A Miên a một tiếng, lúc vừa định hỏi là chuyện gì.

    "Kha Nhiễm, Kha Nhiễm."

    Cố Hựu kêu tên cô, đi nhanh về hướng cô.

    Cố Hựu cùng A Miên một bên gật gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, thuận tay đưa một cái bình giữ nhiệt màu đen.

    Bạc Kha Nhiễm mở tp hai mắt nhìn.

    Bĩnh giữ nhiệt màu đen này.. như thế nào cùng của Thẩm Dữ.. giống nhau như vậy..

    Cố Hựu liếc mắt liền nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, hắn đẩy đẩy bình giữ nhiệt đưa cho cô, sau đó nhìn sang hướng Thẩm Dữ mà nhướng nhướng mày, ý tứ rất rõ ràng.

    "Anh có phải đã biết hay không.."

    Em cùng Thẩm Dữ..

    "Ai?"

    Bạc Kha Nhiễm còn nói chưa xong, Cố Hựu liền lập tức đúng dậy, vội vàng xua tay với cô.

    "Không biết, anh cái gì cũng không biết." Nói xong, Cố Hựu ngay cả đầu cũng không quay lại mà đi mất.

    Biết cái gì?

    Hắn cũng không biết Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ đang bí mật nói chuyện tình yêu.

    Bọn họ có quan hệ gì?

    Hắn thật sự không biết.

    Bạc Kha Nhiễm có chút mờ mịt, cô còn chưa nói biết cái gì mà?

    Hắn như thế nào mà khẳng định nói không biết?

    Bạc Kha Nhiễm nhíu nhíu mày, sự tình khẳng định không đơn giản.

    Ánh mắt cô dừng lại ở bình giữ nhiệt mà Cố Hựu đưa, hơi hơi duỗi tay mà cầm vào, mới vừa mở ra, một trận sơn tra đường đỏ xộc vào trong mũi.

    Sơn tra đường đỏ?

    Bạc Kha Nhiễm có chút khó hiểu, Thẩm Dữ như thế nào lại cho uống sơn tra đường đỏ.

    Trong lúc cô mơ hồ không biết gì, di động đặt trên bàn chấn động một chút.

    Là wechat của Thẩm Dữ gửi tới.

    "Hôm nay ngày hai mươi."

    Bạc Kha Nhiễm sửng sốt, hai giây sau đột nhiên phản ứng, sau khi nhận ra, trên mặt cô lập tức đỏ lên.

    Gần đây cô diễn có hơi nhiều, vội đến quên mất kì sinh lý của mình.

    Nhưng là người này lại nhớ rõ ràng như vậy.

    Xấu hổ và giận dữ rất nhiều, càng nhiều hơn là cảm động.

    A Miên nhìn thấy hai má đỏ lên của Bạc Kha Nhiễm, cô nhóc cong môi cười, nói.

    "Thẩm đạo thật là quá.."

    "Xuỵt." Bạc Kha Nhiễm đem ngón tay đặt lên miệng, sau đó nhìn nhìn bốn phía, phát hiện mọi người không có ai chú ý đến nơi này, đều từng người bận rộn công việc của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhom một hơi.

    A Miên cũng ý thức được vừa rồi chính mình nói quá không kiêng nể gì, theo bản năng dùng hai tay che miệng mình lại.

    Mọi người đều vội chuyện của mình, hẳn là không có ai nghe thấy đi?

    Cô nhóc đến gần một chút chỗ Bạc Kha Nhiễm, đè thấp thanh âm, chỉ nói đủ để hai người nghe được.

    "Kha Nhiễm tỷ, Thẩm đạo đối với chị thật tốt."

    Bạc Kha Nhiễm cười cười, cô cọ xát bình giữ nhiệt trong tay, tán đồng gật đầu.

    Thẩm Dữ xác thật rất tốt với cô, tốt đến mức cô cậy sủng mà kiêu.

    "Có thể tự mình chuẩn bị sơn tra đường đỏ cho chị, đã nói lên anh ấy thật yêu chị."

    A Miên nói những lời này đã chạm đến tâm Bạc Kha Nhiễm, khóe miệng cô khống chế không được mà cong lên.

    **

    Thời gian trôi qua thật mau, bất tri bất giác đã qua hai tháng, đến giữa tháng thứ ba < Cung phi> tuyên bố đóng máy.

    Tiếng nói Thẩm dữ xuyên qua loa nhỏ truyền khắp phim trường đi vào trong tai mỗi người, phim trường nháy mắt sôi trào lên.

    Bởi vì một hồi còn đi dự tiệc đóng máy, cho nên Bạc Kha Nhiễm liền đi theo Miumi đến phòng hóa trang tháo trang sức.

    Miumi giúp cô tẩy trang hết son phấn trên mặt, lau sạch đi son phấn, Bạc Kha Nhiễm tức khắc cảm thấy cả khuôn mặt đều nhẹ nhàng không ít.

    Đang lúc Miumi chuẩn bị giúp cô tháo trang sức, Thẩm dữ đi vào.

    "Thẩm đạo."

    Thẩm Dữ nhìn Miumi gật đầu, ánh mắt dừng lại ở đống trang sức trên đầu Bạc Kha Nhiễm.

    "Để tôi làm cho." Anh nói với Miumi.

    Miumi cũng là một người rất thức thời, cô cười cười gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng hóa trang.

    Cô không muốn ở lại ăn cẩu lương của hai người họ.

    Miumi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Dữ đi đến phía sau Bạc Kha Nhiễm, đôi tay anh đặt trên đôi vai đơn bạc của cô, cả người Bạc Kha Nhiễm thả lòng dựa sát vào anh.

    Nhìn động tác ỷ lại của cô làm cho nơi mềm mại nhất trong lòng anh sụp đổ từng chút một.

    Anh duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô, xúc cảm trước sau như một.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt đều bị anh niết đến biến dạng, bất mãn mà chụp lấy tay anh.

    "Không được niết mặt em."

    Thẩm Dữ cười: "Em niết miệng anh được, mà lại không cho anh niết mặt em?"

    Bạc Kha Nhiễm trừng mắt, đã là chuyện bao lâu rồi, anh còn đem lôi ra, hơn nữa, nhéo miệng anh dễ dàng sao!

    Không phải cũng trả cái giá đắt sao!

    Thẩm Dữ nhìn cô không có khí thế mà nói "Đáng giận", lại lẫn nữa nhéo gương mặt cô một chút, lúc này mới cảm thấy mĩ mãn mà buông ra.

    Bạc Kha Nhiễm bực mình, xoay người lại muốn đánh anh, tay còn chưa kịp đánh đã bị Thẩm Dữ nắm lấy.

    Cô muốn rút tay ra, nhưng bị anh nắm càng chặt hơn.

    Anh cầm tay cô đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng mà hôn xuống một cái.

    "Anh giúp em tháo đồ trang sức." Thả tay cô xuống, Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn cô.

    Bạc Kha Nhiễm bị đôi mắt của anh mê hoặc, đều quên sạch chuyện mình muốn làm, cô gật gật đầu, sau đó ngồi thẳng trước gương trang điểm.

    Cô từ trong gương mà nhìn Thẩm Dữ, anh hơi rũ mắt, biểu tình yên lặng mà ôn hòa, khóe miệng mang theo mỉm cười, ngón tay thon dài mà duyên dáng gỡ cầm lấy ngân trâm màu trắng, nhẹ nhàng mà gỡ xuống giúp cô.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn đến có chút ngây người.

    Cô theo bản năng mà nhìn xuống bàn tay mình.

    Đối với việc này, cô cảm thấy bàn tay của Thẩm Dữ chính là kiệt tác của Thượng Đế.

    "Ngẩn người làm gì?"

    Thẩm Dữ nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm trong gương, phát hiện ánh mắt của cô không có lo âu, thực rõ ràng, cô đang thất thần.

    Tiếng nói của anh vừa dứt, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng hoàn hồn, đôi mắt hai người chạm nhau ở trong gương.

    "Không có gì."

    Nói xong, cô mới phát hiện, Thẩm Dữ đã lấy hết vật trang sức từ trên đầu cô xuống rồi.

    Thẩm Dữ xoa xoa cái trán của cô.

    "Thay quần áo đi, một hồi còn đi ăn cơm."

    "Vâng." Bạc Kha Nhiễm nhìn anh gật đầu.

    Sau khi Thẩm Dữ đi ra ngoài, Bạc Kha Nhiễm vào phòng thay quần áo, thực nhanh mà mặc vào thường phục.

    **

    Tiệc đóng máy được tổ chức ở khách sạn Phượng Hoàng.

    Sau khi chấm dứt, một đám ngưới kéo nhau đến khách sạn Phượng Hoàng, trải qua thời gian ở phim trường, mọi người nhìn những nhân viên công tác trong đoàn phim trong mắt đều là hâm mộ.

    Rột cuộc chỉ có ở phim trường, mới biết được không dễ dàng cỡ nào.

    Thời điểm các cô đi qua, trên cơ bản trong phòng đã ngồi đầy người, bởi vì các cô ngồi cùng bàn với tổ đạo diễn, cho nên bàn thứ nhất vừa lúc dư thêm bốn cái ghế.

    Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc mà nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, lại bỗng nhiên phát hiện, anh cư nhiên quang minh chính đại mà nhìn cô cười cười!

    Cô theo bản năng mà thu hồi tầm mắt.

    Vì tị hiềm, cô nhìn trúng cái ghế thứ năm, vừa lúc cách Thẩm Dữ xa nhất, vì thế cô nầng bước đi qua, hỏa tốc mà ngồi xuống bên cạnh Lục Hi Hòa.

    "Ai, vị trí này khá tốt, ngồi thật là thoải mái."

    Bạc Kha Nhiễm chưa kịp phản ứng, cô ngơ ngác mà nhìn cô ấy.

    "Cô nhìn tôi làm cái gì, không phải còn mấy vị trí khác sao?"

    Bạc Kha Nhiễm: "..."

    Cô đi lên phía trước một bước, vừa định ngồi xuống, một bàn tay trắng nõn đặt lên mặt ghế màu nâu.

    "A, không được, vị trí này có người, Đường Trí Lăng lập tức liền tới đây."

    Đang nói chuyện, Đường Trí Lăng vừa vặn đẩy cửa tiến vào, bên cạnh còn có Cố Hựu.

    "Lão Đường, mau tới đây, nơi này." Lục Hi Hòa nhìn Đường Trí Lăng vẫy vẫy tay.

    Đường Trí Lăng đi tới, hắn nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đứng ở chỗ này, một bên ngồi xuống, một bên nghi hoặc hỏi cô.

    "Kha Nhiễm, em làm sao vậy?"

    Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng mà lắc đầu.

    Hai người cho rằng chiếm hai cái ghế này, tôi liền không có vị trí khác sao, tôi có thể ngồi..

    Bạc Kha Nhiễm quay đầu liền nhìn thấy Cố Hựu vẫy tay với mình.

    "Kha Nhiễm, ngồi đi, đừng đứng." Cố Hựu vỗ ghế trái bên cạnh mình.

    Mà bên trái vừa vặn ngay bên Thẩm Dữ.

    Anh lúc này đang nhìn cô, trên mặt như cười như không.

    "Kha Nhiễm, em đối với anh có ý kiến sao?"

    Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp nói gì, thì nghe Thẩm Dữ hỏi.

    Bạc Kha Nhiễm: "?"

    Người này tuyệt đối là cố ý!

    Thẩm Dữ vừa thốt ra lời này, mấy người ngồi gần Thẩm Dữ lập tức quay đầu lại nhìn.

    Bạc Kha Nhiễm biểu tình cứng đờ, nhận ra không khí có phần xấu hổ, một bên lắc đầu một bên xua tay.

    "Không có không có, như thế nào là vậy?"

    Anh hỏi cô như vậy, cho dù là có, cô cũng không dám nói có a!

    Cố ý!

    "Không có thì tốt, vậy em ngồi nơi này đi." Thẩm Dữ rũ mắt nhìn thoáng qua cái ghế duy nhất, nói.

    "Được được."

    "Cảm ơn, cảm ơn Thẩm đạo."

    Bạc Kha Nhiễm mang theo tươi cười nhìn anh.

    Thẩm Dữ nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Bạc Kha Nhiễm, nhấp môi cười.

    "Không cần khách khí."
     
    Cẩm tít thích bài này.
  4. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dữ.

    Cô mới vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy anh duỗi tay lại chỗ mình, cô liếc nhìn anh một cái, sau đó bất động thanh sắc mà đưa hai tay đặt lên bàn.

    Tưởng muốn nắm tay của ta, có bản lĩnh thì đến, ta liền đặt tay ở nơi này.

    Bạc Kha Nhiễm cho anh một cái ánh nhìn khiêu khích.

    Nhưng mà cái khiêu khích này lại ở trong mắt Thẩm Dữ lại thành tính trẻ con giận dỗi, tức khắc làm cho anh có chút dở khóc dở cười.

    Bất quá..

    Anh có cái gì mà không dám?

    Muốn ẩn hôn là cô chứ không phải anh, nếu cô không sợ, vậy anh còn sợ cái gì?

    Vì thế, anh quả thực chậm rãi nâng tay hướng bàn tay đang đặt trên bàn của cô.

    Bạc Kha Nhiễm thấy hành động này của anh, khóe miệng tươi cười nháy mắt cứng đờ.

    Người này___

    Quá không biết xấu hổ!

    Thời điểm bàn tay anh sắp đụng tới, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên đem tay rụt xuống bàn.

    Tay cô vừa hạ xuống, liền bị bàn tay ấm áp của anh gắt gao nắm chặt.

    Bạc Kha Nhiễm ở dưới cái bàn dùng sức muốn rút tay mình lại, nhưng mà tay cô bị Thẩm Dữ nắm chặt, dù như thế nào cũng không thoát ra được.

    "Đừng nháo."

    Thẩm Dữ đột nhiên ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng nói.

    Bạc Kha Nhiễm giật mình một cái, quên mất giãy giụa.

    Anh làm sao dám to gan như vậy?

    Kì thật người ngoài nhìn vào, Thẩm Dữ bất quá là nghiêng đầu một cái mà thôi, đến nỗi những lời anh nói với Bạc Kha Nhiễm, cũng chỉ có hai người bọn họ nghe mà thôi.

    Cố Hựu buông chén rượu, nghiêng đầu tới vừa định cùng Bạc Kha Nhiễm nói mấy câu, lại nhìn thấy chân tướng dưới bàn.

    Đạo diễn bọn họ luôn luôn không giận mà uy cư nhiên ở dưới bàn trộm nắm tay Kha Nhiễm.

    Cố Hựu kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm.

    Hai người này lá gan cũng lớn quá đi?

    Trong lúc hắn nhìn đến xuất thần, thình lình nhận thấy được một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình.

    Phía sau lưng Cố Hựu phát lạnh, không biết như thế nài nghĩ đến một câu.

    "Tử Thẩn nhìn chăm chú."

    Hắn cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía cái nơi "Tử Thần chăm chú nhìn."

    Thẩm Dữ.

    Ánh mắt Thẩm Dữ dừng lại trên người hắn một giây, sau đó lại nhìn bên cạnh hắn hai giây.

    Chỉ trong ngắn ngủi ba giây, Cố Hựu đã lĩnh ngộ được.

    Hắn yên lặng mà xê dịch mông mình đến phía trước một chút.

    Thật là một tấm chắn thịt cực kì tốt.

    Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình có chút phạm tiện, vì cái gì lại muốn đi nhìn bọn họ làm gì?

    Một bữa cơm ăn xong, tay Thẩm Dữ chưa từng buông ra.

    Đến cuối cùng, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát cũng không giãy giụa, mặc cho anh nắm.

    Đột nhiên, Cố Hựu dùng cánh tay đụng Bạc Kha Nhiễm một cái.

    Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn về phía hắn.

    "Sao?"

    Cố Hựu không nói chuyện, chỉ là dùng cằm ý bảo nhìn nơi đó một chút.

    Bạc Kha Nhiễm thuận thế nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Kỉ Thư Kì bưng ly rượu hướng chỗ bọn họ đi qua.

    Trong đoàn phim Kỉ Thư Kì đóng nữ phụ số 5, đóng vai thị thiếp Thái Tử, trong phim là nhân vật cùng Lục Hi Hòa đối nghịch tàn nhẫn nhất.

    Bạc Kha Nhiễm đặt biệt không thích cô ta, bởi vì cô cảm thấy, Kỉ Thư Kì đối với Thẩm Dữ ở bên trong có tình cảm khác, tuy rằng cô ta không có biểu hiện rõ ràng, nhưng cùng là trực giác của cô không có sai.

    Cô ta bưng rượu, thực rõ ràng chính là nhằm vào Thẩm Dữ mà tới.

    Ví thế, cô nhéo lòng bàn tay Thẩm Dữ một chút, muốn đem tay anh đẩy ra.

    Lòng bàn tay truyền đến cảm giác hơi đau làm Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn sang cô.

    Mà thời điểm anh nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Kỉ Thư Kì đang đi đến đây.

    Anh nhìn Bạc Kha Nhiễm, phát hiện cô chỉ là nhấp miệng, diện vô biểu tình, anh nhíu nhíu mày, sau đó dùng sức nhéo tay cô một cái.

    Nhìn Kỉ Thư Kì càng ngày càng đến gần, Thẩm Dữ lúc này mới buông lỏng tay ra.

    Mà cũng chính vào lúc này, Kỉ Thư Kì mỉm cười bưng chén rượu đến trước mặt Thẩm Dữ.

    "Thẩm đạo, ly rượu này em kính ngài, cảm ta Thẩm đạo đã chỉ đạo và quan tâm đến em."

    Thanh âm Kỉ Thư Kì ngọt ngào mềm mại, hơn nữa một bộ mị nhãn hàm xuân, làm cho người ta cảm thấy thực nhẹ nhàng.

    Bạc Kha Nhiễm: "?"

    Lục Hi Hòa: "?"

    Cố Hựu: "?"

    Mọi người: "?"

    Lời này nghe như có chút quái quái?

    Chỉ đạo thì còn nói được, nhưng là quan tâm là có ý gì?

    Kỉ Thư Kì bất quá cũng chỉ là nữ phụ số năm mà thôi cảnh diễn không nhiều, cái gì mà nói Thẩm Dữ đối với cô ta quan tâm?

    Nữ nhân này có phải diễn sâu quá rồi không?

    Bất quá đây đều là tiếng lòng của mọi người ở đây, cũng không có ai thật sự nói ra.

    Thẩm Dữ nắm chén rượu trong tay hơi hơi chuyển động một chút, sau đó đứng dậy, mặt mang mỉm cười mà nhìn vê phía Kỉ Thư Kì.

    Kỉ Thư Kì thấy Thẩm Dữ nhìn mình cười, trên mặt không khỏi nhiễm một tầng mây đỏ.

    "Lâm tiểu thư khách khí rồi."

    Lâm tiểu thư?

    Một hòn đá làm dậy sóng cả hồ nước.

    Mọi người ở đây có chút mông lung, không phải nên gọi là Kỉ tiểu thư hay sao?

    Như thế nào lại thành Lâm tiểu thư rồi?

    Bất quá mọi người ở đây ai cũng thành tinh hết rồi, thực nhanh đã minh bạch ngọn nguồn.

    Thẩm đạo người ta ngay cả họ cô là gì còn không biết, như thế nào liền cố ý đối với cô chỉ đạo quan tâm?

    Bạc Kha Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, khóe miệng không khống chế được mà nâng lên.

    Người chung quanh không khỏi mà khe khẽ bàn tán, việc này làm cho mặt Kỉ Thư Kì không nhịn được mà đỏ lên, mà lần này đỏ mặt, chẳng qua không phải là do thẹn thùng mà là quá xấu hổ.

    Lục Hi Hòa vuốt cằm nhìn Kỉ Thư Kì, mắt hồ ly hơi hơi giơ lên, làm người ta nhìn không ra, mơ hồ màng theo một tia chờ xem kịch vui.

    "Thẩm đạo, em họ Kỉ."

    "À, phải không?" Thẩm Dữ quơ quơ chén rượu, ngữ khí bên trong mang theo một tia không xác định.

    Thanh âm nghị luận xung quanh không khỏi cao lên vài phần, Kỉ Thư Kì đứng trước mặt càng thêm không nhịn được.

    Lúc này, người đại diện đứng ở bên cạnh cô ta vội vàng nói.

    "Thẩm đạo, hôm này là tiệc ngày < Cung phi > đóng máy, mọi người chúng ta vẫn là nên cùng nhau kính ngài một ly, chúc < Cung phi> bán được nhiều vé."

    Khóe miệng Thẩm Dữ kéo lên một độ cung, anh nghiêng người một chút, giơ lên chén rượu nhìn mọi người nói.

    "Cảm ơn tất cả mọi người đã vất vả trong ba tháng vừa qua, ở chỗ này Thẩm Dữ tôi kính mọi người một ly."

    Tiếng nói Thẩm Dữ vừa dứt, tất cả mọi người đều giơ ly rượu lên.

    Trong lúc nhất thời, ăn uống linh đình, tiếng ly rượu va chạm lẫn nhau phát ra thanh âm thanh thúy không dứt.

    Kỉ Thư Kì tuy rằng khó xử, nhưng nụ cười trên mặt vẫn duy trì như cũ cùng mọi người nâng ly chúc mừng.

    Có lần đầu tiên, về sau càng nhiều người bắt đầu đến kính rượu, trong phòng vốn nhiều người, lúc này càng thêm náo nhiệt.

    Lúc sau Thẩm Dữ ngồi xuống, Bạc Kha Nhiễm tâm tình rất tốt, liền chủ động đem tay đặt trong lòng bàn tay anh.

    Thẩm Dữ sửng sốt một chút.

    Tiểu cô nương này vừa rồi còn không tình nguyện, trải qua một lúc liền chủ động như vậy?

    Mặc dù kinh ngạc, nhưng là người đặt ở đầu quả tim chủ động đưa tới cửa, anh tự nhiên mà tiếp nhận gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

    Lại ngẫm lại một chút, Thẩm Dữ liền minh bạch.

    Xem ra chính mình chủ động xử lý đào hoa cũng sẽ được khen thưởng.

    Vì thế Thẩm đạo ở trong lòng bắt đầu tính kế.

    Về sau anh nên chăm chỉ xử lý dọn dẹp những hoa đào bên cạnh, chỉ cần Nhiễm Nhiễm vui vẻ, Nhiễm Nhiễm mới có thể làm anh vui vẻ.

    Lục Hi Hòa không biết từ khi nào đã đổi chỗ cùng Cố Hựu, cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô, cô ấy cũng tự nhiên thấy được một màn dưới bàn.

    Lục Hi Hòa lập tức bày ra biểu tình một bộ ghét bỏ.

    Làm gì?

    Khi dễ Nhị Cẩu Tử nhà cô không có ở đây hay sao?

    Lục Hi Hòa dùng tay chạm chạm tay cô.

    "Cô xem."

    "Xem cái gì?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.

    "Cô xem biểu tình của Kỉ Thư Kì."

    Nghe lời này của Lục Hi Hòa, Bạc Kha Nhiễm mơ hồ nghe ra được một tia vui sướng khi người gặp họa.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn sang phía Kỉ Thư Kì, phát hiện biểu tình của cô ta có chút vặn vẹo, cô ta nắm chặt ly rượu, các khớp ngón tay bị nắm chặt đến trắng bệch, cô sợ rằng cô ta sẽ bóp nát ly rượu trong tay mất.

    Đang nhìn, Kỉ Thư Kì bên kia dường như cũng nhận ra có người đang nhìn mình, vì thế cô ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại đây, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Bạc Kha Nhiễm.

    Hai người nhìn nhau khoảng ba giây, Bạc Kha Nhiễm liền dời ánh mắt sang chỗ khác, cô dường như thấy được trong mắt của Kỉ Thư Kì là sự phẫn hận.

    Đương lúc cô chuẩn bị nhìn kĩ lại, cô ta đã cúi đầu, không hề nhìn cô nữa.

    Bạc Kha Nhiễm liền cảm thấy có chút mạt danh kì diệu.

    "Cô ta giống như thực chán ghét cô." Lục Hi Hòa nâng cằm nhìn cô nói.

    "Hửm?" Bạc Kha Nhiễm nhìn cô ấy.

    "Cô không thấy ánh mắt của cô ta sao, vừa nhìn là thấy không thích cô."

    Bạc Kha Nhiễm có chút vô tội, cô buông hai tay: "Cô ta có thích hay không không có quan hệ gì đến tôi?"

    Lục Hi Hòa cười, cô rất thích một Bạc Kha Nhiễm trực tiếp như vậy.

    "Đúng, thích cô có rất nhiều người, cô ta chỉ là một khối bánh quy nhỏ?"

    Bánh quy nhỏ?

    Bạc Kha Nhiễm vừa tức giận vừa buồn cười, cô vỗ cô ấy một cái.

    "Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được một chút hay không."

    Lục Hi Hòa nhướng mày, liến liếc Kỉ Thư Kì một cái.

    "Được, vậy cô ta là một khối bánh quy nhỏ quá thời hạn, có thể đi?"

    Bạc Kha Nhiễm: "..."

    Tốt, Lục Hi Hòa lại lần nữa chứng minh.

    Diễn tinh thế giới cô không hiểu.

    Nhưng là không thể phủ nhận Lục diễn tinh nói không có sai.

    Cô ta chỉ là một khối bánh quy nhỏ hết hạn mà thôi!
     
  5. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Thời điểm chấm dứt yến tiệc, đã là buổi tối mười một giờ hơn.

    Một đám người đứng trước cửa khách sạn hàn huyên.

    Nguyễn Lệ nhìn thoáng qua Thẩm Dữ đang bị Vương Lượng giữ chặt, xoay người lại nói với Bạc Kha Nhiễm.

    "Chúng ta đến bãi đỗ xe trước để chờ hắn."

    Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu.

    Ở chỗ này một hồi xác thật không tốt bằng lên xe ngồi trước.

    "Lão Thẩm, không bằng chúng ta lại tiếp tục trận thứ hai đi?" Cánh tay Vương Lượng đáp ở trên vai Thẩm Dữ nói.

    Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang ở trên vai mình, sau đó từ từ đem cánh tay dịch xuống bên dưới.

    Vương Lượng nhìn cánh tay mình bị lấy xuống, cũng không ngại, dù sao tính tình người này ông cũng đã rõ ràng, hắn nếu là không đem cánh tay mình lấy xuống, đó mới là không bình thường.

    "Mọi người đi đi, tôi không đi đâu."

    "Công việc thật vất vả mới kết thúc, mấy người đơn độc chúng ta tìm một chỗ uống vài chén rượu."

    "Lão Vương, ông sợ là đã quên lời của chị dâu nói như thế nào rồi sao, ông đã đáp ứng cô ấy là sẽ về sớm một chút."

    Lúc này, Dương Cánh mở miệng nói.

    Vương Lượng sửng sốt một chút.

    Ông như thế nào lại đem chuyện này quên béng đi mất!

    Ông nghĩ nghĩ, do dự một lát, lúc này mới nói.

    "Vậy được, hôm nay không đi thì thôi, hôm khác chúng ta hẹn một bữa."

    Thẩm Dữ gật đầu: "Có thể."

    Đem Vương Lượng đưa lên xe, Dương Cánh cũng không có ở lại lâu, cùng Thẩm Dữ nói vài câu lúc sau cũng liền rời đi.

    Bọn họ đều đi rồi, Thẩm Dữ lúc này mới xoay người đi đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.

    Bạc Kha Nhiễm ngồi trong xe thấy Thẩm Dữ đang tiến lại, cô hạ cửa kính xe xuống, hướng ra ngoài chỗ anh mà phất phất tay.

    Một bên phất tay, một bên cười với Bạc Kha Nhiễm, Thẩm Dữ vội vàng nâng nhanh bước chân, thực nhanh liền đi tới chỗ xe bảo mẫu.

    "Đem chía khóa xe của anh cho Lệ tỷ, Lệ tỷ giúp anh lái về, anh uống rượu không thể tự lái, hai anh đi với em." Bạc Kha Nhiễm ghé vào cửa sổ nói với Thẩm Dữ.

    Cô nói rất nghiêm trang, trong lòng Thẩm Dữ tức khắc dâng lên một dòng nước ấm, toàn bộ lồng ngực đều là ấm áp.

    "Được." Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, đưa cho Nguyễn Lệ đang ngồi một bên.

    "Phiền toái chị rồi."

    Nguyễn Lệ vẫy vẫy tay với anh: "Không phiền toái không phiền toái, Thẩm đạo anh mau lên xe đi."

    Thẩm Dữ gật gật đầu, sau đó lên xe bảo mẫu cùng Bạc Kha Nhiễm.

    "A Miên, đi thôi." Bạc Kha Nhiễm nói với A Miên đang ở phía trước.

    "Được."

    Thẩm Dữ ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, cô theo thói quen dựa vào người anh, Thẩm Dữ tức khắc giang tay ôm cô vào lòng đem đầu cô dặt lên vai mình.

    Bạc Kha Nhiễm tựa đầu lên vai anh.

    "Có mệt mỏi không?"

    "Còn tạm được."

    "Bằng không nhắm mắt lại ngủ một lúc, đến nơi anh gọi em."

    Bạc Kha Nhiễm lắc đầu: "Quên đi, cũng không xa, một chút là tới."

    Thẩm Dữ cười cười xoa xoa tóc cô, trong mắt nồng đậm đều là sự sủng nịch dành cho cô.

    A Miên từ kính chiếu hậu nhìn ra đằng sau thấy hai người rúc vào cùng một chỗ.

    Tuy rằng trong khoảng thời gian này, cô nhóc đã ăn vô số cẩu lương, nhưng là mỗi lầ nhìn thấy hai người, cô nhóc sẽ nhịn không được mà kinh ngạc cảm thán.

    Hai người bọn họ càng nhìn càng thấy xứng đôi, càng xem càng thấy cảnh đẹp ý vui.

    Các cô đều cho rằng Thẩm Dữ là một người cao cao tại thượng, một bộ không dính khói lửa trần gian, nhưng hiện tại các cô rất rõ ràng.

    Tình yêu ở trước mắt, mọi người chỉ là tục nhân mà thôi.

    Thẩm Dữ cũng không ngoại lệ.

    Chỉ là phải xem là vì người nào, làm chính mình biến thành tục nhân.

    Tựa như Thẩm Dữ gặp gỡ Bạc Kha Nhiễm.

    Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp để cho bọn họ đến với nhau.

    **

    A Miên đưa bọn họ đến gara khách sạn, bọn họ vừa mới xuống xe, Nguyễn Lệ cũng vừa lúc mở xe Thẩm Dữ bước xuống.

    Nguyễn Lệ đem chìa khóa trả lại cho Thẩm Dữ.

    "Hai người mau lên đi, chúng tôi cũng chuẩn bị đi rồi."

    Bạc Kha Nhiễm: "Vậy hai người trên đường đi chậm một chút."

    "Ừ, biết rồi, trở về hảo hảo nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên hệ."

    "Được."

    Thẩm Dữ nắm lấy bàn tay Bạc Kha Nhiễm đan chặt vào tay mình, hai người cùng đi đến thang máy.

    "Đúng rồi, em muốn hỏi anh một việc." Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.

    Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô: "Chuyện gì?"

    Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp miệng, nói: "Chính là ngay từ đầu Kỷ Thư Kì kính rượu cho anh, anh thật sự không biết cô ta sao?"

    "Biết."

    "Hử?"

    "Toàn bộ diễn viên trong đoàn anh đều biết."

    "Vậy anh.."

    "Nhớ kĩ diễn viên, là nghĩa vụ của đạo diễn, nhưng cái gì mà chỉ đạo quan tâm căn bản đều là giả dối hư ảo, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, cô ta tìm lầm người."

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    HuynhnghiHuyền Pi thích bài này.
  6. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Anh vừa thốt ra những lời này, Bạc Kha Nhiễm mới phát giác chính mình đã chơi lớn.

    "Anh mau thả em xuống đi."

    Thẩm Dữ hừ lạnh một tiếng: "Không phải em muốn anh tắm giúp em sao?"

    "Không muốn, không muốn, em muốn tự mình tắm."

    "Không muốn, việc này không do em quyết định."

    Nghe

    Vậy, Bạc Kha Nhiễm càng giãy giụa mạnh hơn, ngay cả tay chân cũng sử dụng.

    Nhưng là càng giãy giụa thì bị Thẩm Dữ ôm càng chặt.

    Cuối cùng thấy cô giãy mạnh quá, Thẩm Dữ dứt khoát vỗ vào mông cô một cái, một cái đánh đi xuống, nháy mắt người trên vai liền thành thật hơn.

    "Anh.. anh cư nhiên.."

    Bạc Kha Nhiễm có chút không thể tin được, cô lớn như vậy, chưa từng bị người.. bị người đánh qua..

    "Anh cư nhiên làm sao?" Thẩm Dữ nhàn nhạt hỏi.

    Bạc Kha Nhiễm quệt miệng một cái, một câu cũng không thốt nên lời.

    Cô bị anh khiêng tới phòng tắm, lúc này mới thả cô xuống dưới, chân vừa chạm đất, cô liền hướng ra ngoài mà chạy.

    Chạy không được___

    Thẩm Dữ hơi hơi dùng sức, liền một lần nữa kéo Bạc Kha Nhiễm về bên người, anh dứt khoát ôm cô từ phía sau, đôi tay chế trụ vòng eo mảnh khảnh của cô.

    "Chạy cái gì, cũng không phải chưa tắm giúp em."

    Tay Bạc Kha Nhiễm đặt trên bàn tay anh, nhỏ giọng mà lẩm bẩm.

    "Chính là không giống nhau nha.."

    "Như thế nào lại không giống nhau?" Thẩm Dữ hỏi.

    Đó là lúc bọn họ sau khi chấm dứt, cô mệt không có một chút sức lực, hơn nữ cũng không phải trong tình trạng tỉnh táo, lúc mới vừa rồi chọc anh, bởi vì không có thanh tỉnh, cho nên cô không cảm thấy có cái gì.

    Chính là hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo.

    "Theo ý của anh, đều là giống nhau." Anh dán vào vanhft ai mẫn cảm của cô mà nói.

    Bạc Kha Nhiễm khó tránh một trận run rẩy.

    "Anh đảm bảo với em, khẳng định sẽ tắm rửa thật sạch cho em, hử?"

    Một tiếng cuối cung này của anh phá lệ dụ hoặc.

    Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, anh đã bắt đầu động thủ cới từng nút áo của cô.

    **

    Chờ lần nữa từ trong phòng tắm đi ra, Bạc Kha Nhiễm là được Thẩm Dữ ôm ra, toàn thân bọc trong khăn tắm.

    Cô hơi rũ đôi mắt, gò má trắng nõn đỏ ửng lên, đôi mắt to đen nhánh như bảo thạch, ngập nước, đôi môi đỏ thắm hơi chu ra, nhìn kĩ sẽ phát hiện.

    Môi cô lúc này sưng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu răng rất nhỏ.

    Ở chỗ cổ che kín dấu hôn xanh xanh tím tím.

    Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt thỏa mãn của nam nhân, âm thầm quyết định, về sau sẽ không bao giờ khiêu khích anh nữa.

    Cô rất rõ, anh sẽ không bao giờ an phận tắm rửa cho cô!

    Thẩm Dữ cúi đầu nhìn con ngươi vừa xấu hổ vừa tức giận của cô.

    Tránh không được mà nghĩ đến tình cảnh trong phòng tắm cô mềm giọng nói xin tha với anh.

    Cũng chỉ là nghĩ như thế, anh đều có thể cảm nhận được một trân tâm viên ý mãn.

    Hưởng qua rồi liền không dứt ra được, chỉ biết theo thời gian càng ngày càng nghiện.

    Nhưng mà anh lại vui vẻ chịu đựng.

    Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm mềm mại, anh một tay ôm lấy cô, một tay xốc chăn lên, động tác ôn nhu đặt cô lên giường.

    Một khi dính vào giường, Bạc Kha Nhiễm liền buông lỏng bàn tay ôm cổ anh ra, giống như cá chạch mà trượt vào trong chăn.

    Cô dùng chăn bọc kín mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt to nhìn anh, trong mắt rõ ràng mang theo sự phòng bị.

    Thẩm Dữ bật cười, anh duỗi tay nhu loạn tóc cô.

    "Tóc còn chưa có sấy, chờ sấy khô một lúc rồi ngủ."

    Bạc Kha Nhiễm nhăn mũi: "Em hiện tại muốn đi ngủ."

    "Tóc chưa sấy khô, ngủ sẽ đau đầu."

    Bạc Kha Nhiễm dứt khoát không để ý đến anh.

    Vừa rồi thời điểm trong phòng tắm, cô kêu anh dừng lại, anh không dừng.

    Hiện tại anh muốn cô sấy tóc, cô cứ không sấy đó.

    Dù sao cô chính là muốn đối nghịch với anh.

    Thẩm Dữ bất đắc dĩ: "Nghe lời, ngoan?"

    Bạc Kha Nhiễm dứt khoát nhắm mắt lại, hiện tại viên đạn bọc đường này đối với cô không có tác dụng, cô không thể để mình bị đùa giỡn vòng vòng được!

    "Bà xã, ngoan."

    Bà xã__

    Ngực Bạc Kha Nhiễm tê rần, cô hteo bản năng mở to hai mắt, vừa mở mắt liền bắt gặp được đôi mắt hàm chứa sự sủng nịch của Thẩm Dữ.

    Cô nhấp nhấp miệng.

    "Bà xán ngoan ngoãn sấy tóc được không?" Thẩm Dữ ngồi bên mép giường, tiếp tục hỏi cô.

    Bạc Kha Nhiễm lúc ấy nghĩ sẽ rất có cốt khí nói một câu không được, chính là không biết vì cái gì, thời điểm nói ra, mạc danh liền ít đi một từ "không."

    "Được."

    Thẳng đến khi tóc đã được sấy khô, cô một lần nữa chui vào trong chăn, cô mới kịp phản ứng lại.

    Cô cư nhiên bị trúng mĩ nam kế.

    Người này quả thực quá gian trá đi!

    Thẩm Dữ cười cười vỗ chăn cô, nói.

    "Ngày mai chúng ta về nhà."

    Về nhà__

    Trong lòng Bạc Kha Nhiễm ấm áp, nhìn anh gật gật đầu.

    Thẩm Dữ sờ sờ đầu cô, sau đó từ bên mép giường đứng lên chuẩn bị rời đi, mới vừa đi được một bước đã bị người ta túm chặt góc áo, anh xoay người lại, túm góc áo anh đúng là Bạc Kha Nhiễm.

    Gần nửa người cô lộ ra khỏi góc chăn, cánh tay trắng nõn kéo áo anh.

    "Làm sao vậy?" Anh buồn cười hỏi.

    "Anh đi đâu?"

    Cô nghiêm tranghỏi, đôi mắt trong veo nhìn vào anh.

    Hầu kết Thẩm Dữ lăn lộn hai cái: "Em nói xem?"

    Bạc Kha Nhiễm khó hiểu.

    "Aanh đi tắm một chút, nếu không em bồi.."

    Thẩm Dữ còn chưa có nói xong, bàn tay đang túm góc áo vội vàng buông ra, thực nhanh lui về trong chăn.

    Thẩm Dữ bất đắc dĩ mà cười cười, nhịn xuống dục vọng muốn đem cô ôm vào trong ngực, chỉ có thể động thủ nhéo nhéo chóp mũi cô.

    "Mau ngủ."

    "Vâng vâng." Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng nhắm mắt lại.

    **

    Trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Dữ theo bản năng đem Bạc Kha Nhiễm đang nằm ở một bên ôm vào trong ngực, anh đưa tay sờ soạng một hồi, nhưng bên cạnh trống không, bên người đều là một mảnh lạnh lẽo.

    Anh đột nhiên mở to mắt nhìn sang, bên người quả nhiên là trống không, trên giường căn bản không có thân ảnh của cô.

    "Nhiễm Nhiễm?" Anh từ trên ngồi dậy kêu.

    "Sao vậy?"

    Thanh âm từ cửa sổ phòng ngủ truyền đến, anh nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang đứng bên cửa sổ.

    Vừa nhìn thấy, yết hầu một trận khô khốc.

    Cô mặc một kiện áo ngủ đơn bạc đứng ở đó, tóc dài mềm mại buông xõa sau lưng, gò má trắng nõn mang theo mỉm cười, ánh mắt yên lặng nhu hòa.

    "Anh tỉnh rồi?"

    Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng hai người đồng thời cong lên.

    "Ừ." Anh xốc chăn lên, đem chăn mỏng màng qua chỗ cô.

    Anh dùng chăn mỏng bao cả người cô lại, thuận thế ôm lấy eo cô, làm cho cô dựa sát vào trong ngực anh.

    "Có lạnh hay không?"

    Bạc Kha Nhiễm lắc đầu.

    "Không lạnh."

    Bạc Kha Nhiễm hơi hơi sờ thân thể mình, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

    "Năm nay như thế nào tuyết lại chưa có rơi."

    Thẩm Dữ đem cằm gác trên vai cô, gương mặt dán sát vào mặt cô.

    "Chắc sẽ nhanh thôi." Anh trầm giọng nói.

    "Như thế nào, em muốn tuyết rơi?"

    "Dạ."

    Cô rất muốn ném tuyết.

    Cô đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia.

    Cô cùng Thẩm Tư Gia quấn lấy anh, đòi anh bồi các cô đi ra ngoài ném tuyết.

    Năm ấy tuyết đặt biệt lớn, vừa ra khỏi cửa tuyết rơi nhiều đến nỗi có thể chất đầy tới đỉnh đầu, bọn họ đều mặc áo lông vũ thật dày.

    Tuyết trắng xóa rơi trên đầu, đậu trên nóc nhà, toàn bộ đại viện đều là một mảnh trắng xóa toàn là tuyết.

    Ngày đó anh mặc một cái áo lông vũ màu đen, đứng trong đại viện dưới trời tuyết trắng xóa, phá lệ chói mắt.

    Rõ ràng nói ba người cùng đánh nhau, nhưng mà anh chỉ đứng một bên nhìn cô cùng Thẩm Tư Gia chạy khắp sân, cũng không tham gia cùng các cô.

    Thời còn niên thiếu, anh luôn là như vậy.

    Yêu cầu của các cô anh sẽ không cự tuyệt, cũng sẽ không tham dự, vĩnh viễn chỉ đứng một bên mà nhìn các cô.

    Lúc ấy, cô nghĩ, nếu về sau người nào mà ở bên cạnh anh, phỏng chừng sẽ rất nhàm chán đi.

    Nhưng là vẫn nhịn không được mà nghĩ khi ở bên cạnh anh, cho dù nhàm chán cũng cẩm thấy không sao cả.

    "Nghĩ cái gì?"

    Thanh âm của Thẩm Dữ kéo suy nghĩ đang phiêu bồng ở nơi xa của Bạc Kha Nhiễm về.

    Cô xoay người lại nhìn anh, cô vòng cánh tay mình lên cổ anh, chính là chiều cao của hai người có chút cách biệt, cô cố gắng dùng sức mà nhón chân lên mới có thể choàng tay lên cổ anh.

    Thẩm Dữ nhấp đôi môi mỏng, đôi tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, dùng sức nhấc lên, đem cả người cô đặt lên bệ cửa sổ, mà cánh tay của cô cũng vừa lúc khoát trên vai anh.

    "Em nghĩ tới những chuyện trước kia."

    "Chuyện gì?"

    "Ừ.. Anh đoán xem?"

    Bạc Kha Nhiễm nhìn anh nở nụ cười xán lạn, thời điểm cô cười rộ lên, mặt mày đều cong cong.

    Thẩm Dữ nhìn cô, đôi mắt dần tối lại, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi đang mỉm cười.

    Môi hồng răng trắng, cười đặt biệt xinh đẹp.

    Hầu kết lăn lộn một cái, anh cúi người xuống, môi mỏng chậm rãi dán sát vào cô.

    Bạc Kha Nhiễm thấy Thẩm Dữ càng ngày càng gần mình hơn, thình lình duỗi tay kéo cái ót anh sát gần mình.

    Cô phủ môi mình lên môi anh.

    Thẩm Dữ sửng sốt một giây, nhưng thật nhanh liền đảo khách thành chủ.

    Gắn bó như môi với răng, hoạn nạn nâng đỡ.

    Kì thật, có một việc, Bạc Kha Nhiễm chưa từng nói với bất kì một ai, bao gồm Thẩm Tư Gia.

    Ngày đó, lúc sau khi cô bị Thẩm Tư Gia đánh lén, cô siết chặt nắm tuyết trong tay, chuẩn bị báo thù rửa hận, lại không cẩn thận nhìn thấy Thẩm Dữ đứng cách nơi đó không xa.

    Khuôn mặt anh ôn hòa, môi mỏng thế nhưng hơi hơi cong lên.

    Cô nhìn có chút xuất thần.

    Chú nhỏ lúc cong môi cười lên thật là xinh đẹp.

    Editor: Lâu lắm mới nghe cái xưng hô chú nhỏ này, thấy nhớ ghê luôn.
     
    LanHuongThuongThanHuyền Pi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2020
  7. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 46

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Sau khi hôn xong, Bạc Kha Nhiễm nhịn không được mà dựa vào lồng ngực Thẩm Dữ mà thở dốc không ngừng.

    Thẩm Dữ cảm nhận được hô hấp của cô thay đổi rất nhanh, mở miệng trêu chọc cô.

    "Như vậy đã mệt rồi?"

    Bạc Kha Nhiễm vô ngữ.

    Không khí trong khoang miệng của cô đều bị anh đoạt đi hết rồi, cô không mệt mới lạ?

    Thẳng đến khi hơi thở khôi phục đến không sai biệt lắm, cô lúc này mới tiếp lời anh.

    "Chúng ta một hồi nữa trở về sao?"

    "Đúng vậy, thu thập một chút chúng ta liền về nhà."

    Bạc Kha Nhiễm rất thích Thẩm Dữ nói hai từ về nhà này với cô.

    Bởi vì đó là nhà của cô và anh.

    Là một thế giới hoàn toàn thuộc về hai người bọn họ.

    "Em đây muốn ăn cơm anh làm."

    Thẩm Dữ cười hôn lên chóp mũi cô một chút, nói.

    "Em ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, chờ lâu như vậy em không đói bụng sao?"

    Bạc Kha Nhiễm một lần nữa đem mặt dán lên ngực anh.

    "Đói, nhưng chỉ là muốn ăn cơm anh làm."

    Vừa nhắn tới, bọn họ đã kết hôn ba tháng, nhưng hơn ba tháng này, cô chỉ một lần duy nhất ăn bữa sáng anh làm.

    Có thể làm bữa sáng ăn ngon như vậy, nói không chưng cơm trưa cùng cơm chiều hẳn cũng sẽ không kém đi.

    Tuy rằng Thẩm Dữ đối với cô không có sức chống cự, nhưng là ở một số phương diện, anh vẫn sẽ không lui bước.

    "Chúng ta có thể về nhà ăn cơm trưa, nhưng bữa sáng cần thiết phải ăn."

    Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nghĩ một chút.

    "Vậy được."

    Bạc Kha Nhiễm từ trên cửa sổ xoay người một chút.

    "Em muốn đi xuống."

    Thẩm Dữ hiểu ý, ôm eo cô hơi dùng sức, liền vững vàng đặt cô trên mặt đất.

    Bạc Kha Nhiễm đem chăn mỏng túm xuống ném qua cho anh.

    "Quá nóng."

    Thẩm Dữ duỗi tay ra, vững vàng mà nắm chặt chăn trong tay.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn anh cười một chút: "Hiện tại chúng ta đi thu dọn đồ thôi."

    Thẩm Dữ gọi điện thoại, đặt bữa sáng.

    **

    Ăn xong bữa sáng, hai người đem đồ đạc thu dọn xong liền lái xe về nhà.

    "Chúng ta đi siêu thị một chuyến." Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nói với Thẩm Dữ.

    "Chúng ta đã thật lâu không có trở về, đồ ăn trong tủ lạnh phỏng chững cũng đã hỏng rồi."

    Thẩm Dữ gật gật đầu.

    Xác thật đúng là vậy, đồ ăn trong tủ lạnh chắc phải ném đi rồi.

    "Chúng ta đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn đi."

    Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

    Thẩm Dữ đánh tay lái đem xe tiến vào bãi đỗ xe ở siêu thị.

    Trước khi xuống xe, Bạc Kha Nhiễm từ trong túi móc ra khẩu trang cùng mũ lười trai.

    Cô liến Thẩm Dữ một cái, vừa lúc cũng nhìn thấy anh đang mang khẩu trang.

    Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, không hẹn mà đều cười lên.

    Bọn họ như vậy, mạc danh có chút giống như ăn trộm.

    Vào siêu thị, Thẩm Dữ đẩy xe mua sắm.

    "Muốn ăn cái gì?"

    Bạc Kha Nhiễm nhìn quanh một cái, nhìn Thẩm Dữ nói.

    "Em cũng không biết, anh xem rồi mua, dú sao anh cũng là người nấu."

    Khóe miệng giấu trong khẩu trang của Thẩm Dữ không khỏi cong lên vài phần.

    "Vậy được, trước tiên chúng ta đi khu thực phẩm tươi sống."

    "Có thể."

    Bạc Kha Nhiễm tới gần Thẩm Dữ, tự nhiên đem tay bỏ vào trong khuỷu tay của anh, hai người thẳng tiến đến khu thực phẩm tươi sống.

    Hai người lại ở chô khu vực hải sản, Thẩm dữ nhìn vài lần.

    "Có muốn ăn tôm hay không?"

    Bạc Kha Nhiễm nhìn tôm he trong tủ đông, trên cùng của tủ có đóng một tầng băng mỏng.

    "Ăn." Cô gật gật đầu.

    "Được, vậy mua một ít."

    Hai người mua hải chiếm đa số, tiếp theo lại mua không ít rau dưa.

    Lúc đi ngang qua khu bán đồ ăn vặt, Bạc Kha Nhiễm không biết như thế nào liền dừng bước chân lại.

    Cô nhìn thoáng qua hàng loạt đồ ăn vặt đang bày biện trên kệ, trong lòng có chút ngứa ngáy.

    Hương vị đồ ăn vặt, cô giống như đã quên sạch không còn một mảnh.

    Bởi vì Nguyễn Lệ khống chế rất nghiêm ngặt, cô rất ít có cơ hội có thể ăn đồ ăn vặt, Nguyễn Lệ hay nói, đồ ăn vặt là bắt nguồn của tội ác.

    Thẩm Dữ nhìn theo ánh mắt của cô, phát hiện ánh mắt cô dừng ở kệ để đồ ăn vặt.

    Anh không khỏi mà cười một chút.

    Thật đúng là một đứa nhỏ mà.

    Đối với đồ ăn vặt vẫn là không có sức chống cự.

    "Muốn mua sao?" Anh hơi hơi cong thắt lưng, hỏi cô.

    Hiện tại trong lòng Bạc Kha Nhiễm đang đấu tranh dữ dội.

    Rốt cuộc mua hay không mua?

    Thật vất vả kết thúc một bộ phim, khó được có một đoạn thời gian thong thả, huống hồ lúc này Nguyễn Lệ lại không ở bên người..

    "Haizz?"

    Thời điểm Bạc Kha Nhiễm còn đang suy xét, đột nhiên bị người kéo đi về phía trước, mà vừa lúc đi đến chính là phướng hướng khu để đồ ăn vặt.

    "Muốn ăn liền ăn, nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Thẩm Dữ nhẹ tay gõ đầu cô một cái.

    Kỳ thật cũng không đau, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn là theo bản năng duỗi tay xoa nhẹ một chút.

    "Ăn một chút cũng không có việc gì, anh sẽ không để cho em béo đâu mà lo."

    "Hử?" Bạc Kha Nhiễm khó hiểu nhìn hắn.

    Sẽ không làm cho cô béo phì?

    Câu nói cuối cùng của anh là có ý gì?

    Bất quá Thẩm Dữ không có trả lời cô, mà là chỉ vào đồ ăn vặt đặt trên kệ, hỏi cô.

    "Muốn ăn cái gì?"

    Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía đồ ăn vặt, chỉ là liếc mắt một cái như vậy, cô liền đem câu nói của Thẩm Dữ mới rồi vứt ra sau đầu.

    Xác thật, thời điểm nên ăn thì ăn, ăn xong rồi lại cũng có thể giảm béo.

    Dù sao mặc kệ cô ăn nhiều có béo ra, Sindy đều có thể làm cho cô khôi phục lại dáng người, nhiều nhất chính là khổ một chút mà thôi.

    Nghĩ đến đây, Bạc Kha Nhiễm cũng không hề câu nệ nữa, bắt đầu càng quét khu đồ ăn vặt thả vào trong giỏ hàng, không quá một hồi, xe mua sắm bị chất thành một hòn núi nhỏ.

    Mua xong đồ ăn vặt, hai người lúc này mới cùng đi tính tiền.

    Hôm nay cũng không biết là ngày gì, người đặc biệt nhiều, khách hàng xếp thành một hàng thật dài để chờ thanh toán, liếc mắt nhìn từ đầu đến cuối, đều không nhìn tới thân hình nhân viên thu ngân.

    Bạc Kha Nhiễm đẩy xe mua sắm ở phía trước, Thẩm Dữ đứng ở đằng sau lưng cô.

    Anh vừa đi tới gần cô, cô theo bản năng dựa lưng vào lồng ngực của Thẩm Dữ.

    "Làm sao vậy?" Thẩm Dữ hỏi.

    Bạc Kha Nhiễm lắc lắc đầu, "Không có sao hết, chính là muốn dựa vào người anh một chút."

    Thẩm Dữ cười xoa xoa đỉnh đầu Bạc Kha Nhiễm.

    "Em thích thì dựa vào đi."

    Bạc Kha Nhiễm thả lỏng dựa vào trên người Thẩm Dữ, đột nhiên cảm giác được vài đạo tầm mắt nóng cháy.

    Bọn họ đối với ánh mắt của nhừng người cung quanh tương đối mẫn cảm.

    Chỉ cần có người nhìn bọn họ, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nhận thấy được, đại khái có thể là nguyên nhân bệnh của nghề nghiệp.

    Cô theo bản năng quay qua nhìn.

    Nhìn thấy chính là vài đạo tầm mắt tìm tòi nghiên cứu.

    Đứng gần bọn họ có mấy nữ sinh, thoạt nhìn tuổi không lớn, đại khái là học sinh cao trung.

    Ánh mắt các cô nhìn hai người, giống như là fans thấy được thần tượng.

    Không phải là hai người bị bọn họ nhận ra rồi chứ?

    Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà kéo quần áo Thẩm Dữ một chút, mà Thẩm Dữ lúc này cũng chú ý tới mấy nữ sinh bên cạnh.

    "Có phải hay không a?"

    "Rất giống a."

    "Tớ cũng cảm thấy rất giống Thẩm Dữ."

    "Hẳn là anh ấy đi?"

    Các cô nhỏ giọng nói chuyện với nhau truyền thẳng vào tai bọn họ.

    Bạc Kha Nhiễm xoay người ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Dữ.

    Có thể là anh đã bị nhận ra rồi.

    Mắt thấy các cô bắt đầu lấy di động ra, Bạc Kha Nhiễm đứng thẳng người lên, cô nhìn sang mấy nữ sinh bên cạnh nói.

    "Các em nhìn chằm chằm vào chúng tôi nói cái gì nha?"

    Cô vừa nói ra những lời này, mấy nữ sinh đều ngây ngẩn cả người.

    Bởi vì các cô đại khái không nghĩ tới Bạc Kha Nhiễm sẽ đột nhiên cùng các cô nói chuyện.

    Bàn tay đang ôm trên eo cô của Thẩm Dữ hơi hơi cương cứng một chút.

    Cô sợ là ở cùng Lục Hi Hòa làm diễn tinh đãi lâu cũng bị lây bệnh luôn rồi.

    "Tôi.. Chúng tôi.."

    Bạc Kha Nhiễm lẳng lặng nhìn các cô, tầm mắt từ trên mặt các cô chuyển qua nhìn di động đang nắm trên tay của bọn họ.

    "Các em không phải là ở chỗ này chụp ông xã của chị đó chứ?"

    "Ông xã?" Trong đó một nữ sinh kinh ngạc kêu ra tiếng.

    Bạc Kha Nhiễm hai tay ôm ở trước ngực, nghiêm trang nhìn cô nhóc.

    "Bằng không thì là gì?"

    "Anh ấy có chút giống.. Có chút.."

    "Giống cái gì?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.

    "Thẩm Dữ."

    "Thẩm Dữ?" Bạc Kha Nhiễm chớp đôi mắt hai cái, tiếp tục nói.

    "Thẩm Dữ là ai?"

    Cô vừa thốt ra lời này, mấy nữ sinh bên cạnh sắc mặt đều thay đổi.

    "Chị ngay cả Thẩm Dữ cũng không biết?" Ngữ khí rất là kinh ngạc.

    "Chị.. Cần thiết phải biết anh ta sao?"

    "Ai? Nói như thế nào.. Cũng không phải nói cần thiết.."

    Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy vẫn luôn cùng các cô nói chuyện, mà lực chú ý của mấy nữ sinh cũng toàn bộ đều bị cô hấp dẫn.

    Bởi vì cô nói chính mình không biết Thẩm Dữ, mấy nữ sinh này liền điên cuồng mà giới thiệu mọi điều tốt đẹp của Thẩm Dữ cho cô.

    "Chị gái nhỏ a, em nói với chị cái này, chị nhất định phải thích Thẩm Dữ."

    "Đúng vậy, chị gái nhỏ, Thẩm Dữ thật sự rất soái, hơn nữa siêu cấp có tài hoa."

    "Nga, như vậy a." Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc liếc liếc mắtnhìn người nam nhân đang tính tiền kia.

    "Đương nhiên a!"

    "Thẩm Dữ chính là mỹ mạo tài hoa một nam nhân đúng chuẩn!"

    "Mỹ.. Mỹ mạo.." Bạc Kha Nhiễm dùng sức nghẹn lại ý muốn cười, lúc này, cô phi thường cảm tạ trên mặt mình mang khẩu trang.

    "Được, chị đã biết, chị trở về liền tìm hiểu một chút, bất quá, ông xã chị đã tính tiền xong rồi, chúng ta liền đi trước."

    "Được được, chị gái nhỏ tạm biệt."

    "Ừ, tạm biệt." Bạc Kha Nhiễm phất phất tay cùng các cô.

    Thẳng đến khi ra khỏi siêu thị, chung quanh không có người, sau khi lên xe, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới nhịn không được mà cười rộ lên.

    Cứ nhĩ đến việc fans của anh nói anh rất mỹ mạo, cô liền nhịn không được mà đặc biệt muốn cười, xem ra không phải là một mình cô cảm thấy Thẩm Dữ rất mỹ mạo.

    Đang cười, thanh âm nhạt nhẽo của Thẩm Dữ ở trong xe vang lên.

    "Cười đủ rồi sao?"
     
    Cẩm tít thích bài này.
  8. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    "Cười đủ rồi sao?"

    Ý cười bên khóe miệng của Bạc Kha Nhiễm nháy mắt cứng đờ, giây tiếp theo, cô đổi thành lấy lòng cười nghiêng đầu quay lại nhìn Thẩm Dữ.

    "Lạch cạch."

    Là thanh âm đai an toàn được cởi bỏ.

    Cô mới vừa nghiêng đầu đi, liền bị người nắm chặt đầu mà kéo đi qua, theo phản xạ có điều kiện mà nhào vô trong ngực Thẩm Dữ.

    Thẩm Dữ một tay nắm chặt cổ tay của cô, một tay đè lại sau cổ.

    "Thẩm Dữ.. Ngô.."

    Cô còn chưa kịp nói mấy lời lấy lòng anh, thì đã bị anh đè ra hôn rồi.

    Đôi môi ấm ấp của anh phủ lên trên cánh môi mềm ại của cô, dùng sức trằn trọc, đầu lưỡi cường ngạnh mà cạy mở tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng của Bạc Kha Nhiễm.

    Anh hôn tới cường thế bá đạo, cô cơ hồ sắp không hô hấp được, ngay cả nướt nước miếng cũng khó khăn.

    "Thẩm.. Thẩm.. Dữ.." Cô đứt quãng gọi tên của anh.

    Nhưng mà người này dường như căn bản không nghe thấy tiếng gọi của cô.

    Đầu lưỡi mềm dẻo của anh câu lấy lưỡi của cô như cuồng phong vũ bão mà tàn sát bữa bãi trong khoang miệng, vội vàng nghiền áp mút vào.

    Cái mũi cao thẳng của anh chống đỡ trên má cô, cô không có nhắm mắt, dựa vào cực gần, đều cảm nhận được lông mi của anh chạm vào trên mặt mình.

    Thân là một người đàn ông mà lông mi so với phụ nữ còn dài hơn, khó trách fans nói anh xinh đẹp.

    Bạc Kha Nhiễm đang nhìn, lại không nghĩ nam nhân vẫn luôn nhắm mắt sẽ đột nhiên mà mở mắt ra.

    Cô chìm vào đôi mắt giống như u đàm của anh.

    Đôi mắt này ngày thường thoạt nhìn lạnh lùng xa cách, mà lúc này trong mắt lại tràn đầy tình ý triền miên.

    Trái tim Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên rung động một trận.

    Cô khó tránh mà nhích lại gần anh hơn, không biết khi nào thì tránh thoát khỏi bàn tay anh, tay cô xuyên qua vòng eo gầy gò nhưng săn chắc, bàn tay dán sát vào bờ vai của anh.

    Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn đến trăm xoay ngàn chuyển, tứ chi vô lực, cả người vô lực dựa vào trên người anh, đem gương mặt nóng bỏng đặt trên đầu vai rắn chắc của anh.

    "Thẩm Dữ." Cô một bên gọi tên anh, một bên thì vuốt ve ngón tay của anh.

    "Ừ?"

    "Kỳ thật anh vừa rồi chính là muốn tìm cớ hôn em đúng hay không?"

    Thẩm Dữ, "..."

    "Lần trước em nói anh xinh đẹp, anh cũng không tức giận, còn vừa rồi, anh khẳng định là muốn tìm cớ hôn em." Ngữ khí Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng, mơ hồ nghe ra một tia khoe khoang đắc ý.

    Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ, anh nghĩ về sau có nên để Nhiễm Nhiễm nhà mình cách xa Lục Hi Hòa một chút hay không, có nên tìm Kỉ Uẩn Chi tâm sự tâm sự một chút không.

    Nhưng là nghĩ lại, trung khuyển Kỉ Uẩn Chi này cái gì cũng tốt, chính là đặc biệt bao che khuyết điểm, Lục Hi Hòa có thể diễn tinh vô pháp vô thiên, chỉ sợ cũng là được trung khuyển này chiều, anh nếu đi tìm y, nói không chừng sẽ bị trung khuyển này giận dỗi một hồi.

    Đối với vợ chồng diễn tinh nhà này, anh thật sự không thể trêu vào.

    Đang tính toán trong lòng.

    "Anh sáo lại không nói lời nào, không nói lời nào liền đại biểu anh cam chịu, không nghĩ tới anh lại tâm cơ như vậy."

    Thẩm Dữ, "..."

    "Có còn muốn ăn cơm hay không?"

    "Muốn."

    Bạc Kha Nhiễm đem đầu tránh ra khỏi vai Thẩm Dữ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

    Thẩm Dữ nhìn đôi mắt trong suốt của cô, con ngươi đen nhánh hơi lóe lên, nhịn xuống dục vọng muốn đè cô ra hôn một lần nữa.

    Thẩm Dữ, "Vậy còn không mau ngồi xuống."

    "Đến đây." Bạc Kha Nhiễm trong một giây ngồi thẳng thân thể.

    "Thắt dây an toàn vào." Anh dặn dò cô.

    "Đã biết." Bạc Kha Nhiễm kéo dây an toàn ở một bên thắt vào.

    *

    Sau khi vào cửa, Bạc Kha Nhiễm liền duỗi tay chuẩn bị lấy dép lê đang đặt trên kệ.

    Lại không nghĩ đến, một cánh tay khác còn nhanh hơn so với cô.

    Bạc Kha Nhiễm khó hiểu nhìn đôi dép lê đang ở trong tay Thẩm Dữ.

    Tiếp theo, cô liền nhìn thấy Thẩm Dữ ngồi xổm xuống dưới, một tay nắm cổ chân cô, hơi hơi nâng lên, đem giày cao gót cởi ra, cũng đem dép lê mang vào cho cô.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn đầu tóc đen nhánh của anh, không biết như thế nào, đột nhiên liền duỗi tay xoa nhẹ hai cái trên đỉnh đầu anh.

    Sau khi làm xong động tác này, Bạc Kha Nhiễm có chút sửng sốt.

    Cái loại cảm giác này sao giống như đang nựng cún con quá vậy?

    Tiếp đó, cô cảm giác được động tác mang dép cho cô của Thẩm Dữ cũng dừng một chút, nhưng vẫn mang xong dép cho cô.

    Đem giày cao gót của cô đặt hoàn chỉnh lên kệ, lúc này anh mới đứng dậy.

    Bạc Kha Nhiễm so với anh lùn hơn một cái đầu, hơn nữa lúc này lại cởi giày cao gót, thấy thế nào cũng không có một chút khí thế.

    "Động tác vừa rồi của em là cái gì vậy?" Thẩm Dữ hỏi.

    Bạc Kha Nhiễm tiểu tâm mà nuốt nuốt giọng nói, "Chính là sờ sờ đầu anh nha."

    "Bởi vì thích anh."

    Sau đó cô lại nhỏ giọng bổ sung một câu.

    Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt lấy lòng của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi mà có chút bất đắc dĩ.

    Nha đầu này đối với yếu điểm của anh thật là biết đến rõ ràng.

    Anh nâng tay lên, ở trên đầu cô lung tung mà xoa nhẹ vài cái.

    "Huề nhau."

    Kiểu tóc của Bạc Kha Nhiễm đều bị hanh xoa lộn xộn cả lên, vì thế cô đưa mắt liếc anh một cái.

    Thẩm Dữ cười cười, duỗi tay cầm lấy rương hành lý đi vào phòng ngủ.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ, đưa tay sửa sang lại đầu tóc bị anh xoa loạn.

    Huề nhau?

    Lời này nghe như thế nào có chút không thích hợp nhỉ?

    Lúc trước cô hình như chưa bao giờ xoa qua đầu của Thẩm dữ, nhưng là người này giống như không phải lần đầu tiên xoa đầu của cô mà.

    Cái này như thế nào có thể huề nhau?

    Cái này không phải là không công bằng hay sao!

    Cô xách theo gói đồ ăn vặt đang đặt trên mặt đất đuổi theo Thẩm Dữ

    "Thẩm Dữ."

    "Sao vậy?"

    "Vừa rồi rõ ràng không có huề nhau, em xoa đầu anh bất quá chỉ có một lần, nhưng anh thì xoa đầu em rất là nhiều lần rồi a."

    Thẩm Dữ đem rương hành lý đặt ở phòng ngủ, anh xoay người lại đối diện với Bạc Kha Nhiễm.

    "Phải không, không nhớ rõ."

    Bạc Kha Nhiễm, "..."

    Không biết xấu hổ!

    Ngay lúc Bạc Kha Nhiễm xách theo đồ ăn vặt chuẩn bị bước vào phòng, Thẩm Dữ liền nói một câu như vậy.

    "Đồ ăn vặt không thể mang vào phòng ngủ."

    Bạc Kha Nhiễm bàn chân đang chuẩn bị bước vào khựng lại giữa không trung.

    Cô như thế nào thiếu chút nữa đã quên.

    Người này là có thói quen sạch sẽ lại thêm hội chứng bắt buộc.

    Cô nhìn anh bĩu môi, sau đó xách theo đồ ăn vặt đi thẳng đến sô pha trong phòng khách, vừa đi một bên nhắc mãi.

    "Không đi vào thì không đi vào, em cũng không hiếm lạ."

    Thẩm Dữ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, nghe được cô nhỏ giọng nói thầm, khóe miệng ẩn ẩn lộ ra ý cười.

    Thật đáng yêu.

    *

    Bạc Kha Nhiễm ngồi ở trên sô pha, ôm đồ ăn vặt, nhìn chương trình tổng nghệ, thập phần thích ý.

    Thẩm Dữ ở trong phong ngủ còn chưa đi ra, vì thế cô ngẩng đầu hướng phòng ngủ gọi Thẩm Dữ.

    "Thẩm Dữ."

    "Ơi?"

    "Em đói bụng."

    "Em không phải ăn đồ ăn vặt sao?"

    Bạc Kha Nhiễm, "Chính là vẫn là đói a."

    Cô ôm gói đồ ăn vặt mang dép lê vào, hướng phòng ngủ mà đi đến.

    Cô mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, đã thấy Thẩm Dữ từ bên trong đi ra, anh thay đổi một bộ đồ hưu nhàn mặc ở nhà, thoạt nhìn trông ôn nhuận không ít.

    Cô theo bản năng mà đem đồ ăn vặt trong tay đưa qua cho anh.

    "Anh ăn không?"

    Thứ tốt nên cùng nhau chia sẻ.

    Thẩm Dữ không nói chuyện, chỉ là nhìn cánh tay đang cầm khoai tây chiên đang đưa qua của cô.

    Mới vừa đưa qua, Bạc Kha Nhiễm lúc này chợt nhớ tới một sự kiện.

    Thẩm Dữ không ăn đồ ăn vặt!

    Trước kia cô cùng Thẩm Tư Gia ăn không ít đồ ăn vặt, Thẩm Tư Gia đã từng nghĩ tới rất nhiều phương thức muốn đem Thẩm Dữ kéo xuống nước, nhưng là một lần cũng không thành công, cho dù mặc kệ Thẩm Tư Gia nói như thế nào, anh đều nói không ăn chính là sẽ không ăn.

    "Em đã quên, anh không ăn đồ ăn vặt." Nói xong, cô chuẩn bị thu tay về.

    Nhưng mới vừa động, tay cô đã bị bàn tay to lớn của Thẩm Dữ nắm lấy.

    Anh mang theo tay cô để sát vào miệng mình.

    Đầu ngón tay truyền đến một trận ấm áp ướt át.

    Bạc Kha Nhiễm khiếp sợ nhìn anh.

    Anh không chỉ ăn khoai tây chiên, mà còn có liếm tay ngón tay cô nữa.

    Bất quá, trọng điểm vẫn là đặt ở việc Thẩm Dữ ăn khoai tây chiên này.

    "Anh, anh không phải.. Chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt sao?" Cô chất phác hỏi anh.

    Thẩm Dữ còn chưa buông tay cô ra, môi vẫn như cũ ghé vào trên ngón tay của cô.

    "Em cho." Anh vuốt ve bàn tay mềm mại không xương của cô.

    Thời điểm anh nói chuyện, hơi thở ấm áp phun trên đầu ngón tay.

    Bạc Kha Nhiễm trong đầu phát ngốc một trận.

    Anh nói là cô cho.

    Cho nên chính là nói, bởi vì là đồ ăn vặt cô cho, cho nên anh mới ăn?

    "Vậy.. Ăn ngon không?" Nàng trố mắt hỏi.

    "Ăn ngon."

    Thẩm Dữ kéo tay cô, ở trên mu bàn tay ấn xuống một cái hôn.

    "Bất quá, ăn ít một chút, một hồi còn phải ăn cơm."

    ".. Vâng" Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

    Thẩm Dữ buông tay cô ra, đi thẳng vào phong bếp.

    Anh lây tom he đông lạnh bỏ vào trong nước, ngâm vào trong nước đá bắt đầu an ra.

    "Tôm he này, em muốn ăn như thế nào?" Anh lột một con tôm he, xoay người lại hỏi Bạc Kha Nhiễm.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn anh đang lột tôm he, nói.

    "Sốt chua ngọt."
     
    Huyền PiCẩm tít thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tám 2020
  9. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Bạc Kha Nhiễm dựa vào cửa phòng bếp nhìn Thẩm Dữ.

    "Em tới giúp anh đi." Bạc Kha Nhiễm đem đồ ăn vặt đặt ở một bên, đi qua.

    Thẩm Dữ đang rửa rau, anh sợ nước sẽ văng vào trên người cô, liền đem cô che chắn ở phía sau.

    "Không có việc gì, anh chính mình làm là được, em đi ra ngoài xem TV đi."

    Bạc Kha Nhiễm từ đằng sau nhìn thấy tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh.

    Ma xui quỷ khiến thế nào liền ôm lấy, đem gương mặt dán ở trên lưng anh, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy eo anh, hai tay giao lại vỗ vỗ cơ bụng săn chắc.

    Ngửi thấy hơi thở trên người anh, cô hơi hơi nhắm mắt lại, chỉ cần dựa vào anh, tất cả sẽ làm cho cô cảm thấy phá lệ bình thản, càng thêm kiên định.

    "Em muốn cùng anh cả đời ở bên nhau." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng mà trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.

    Thẩm Dữ cúi đầu nhìn hai bàn tay trắng nõn gắt gao ôm lấy bụng mình, theo bản năng muốn nắm lấy, nhưng bỗng nhiên phát giác tay mình còn ướt nước.

    "Anh mang tạp dề giúp em, đừng để quần áo bị dơ."

    "Được." Bạc Kha Nhiễm dán ở trên lưng anh gật đầu.

    Thẩm Dữ từ phía bên trong ngăn tủ lấy ra một cái tạp dề màu đen, anh đem tạp dề vây quanh ở trên vòng eo mảnh khảnh của Bạc Kha Nhiễm, đôi tay thon dài giúp cô mang tạp dề, ở sau thắt lưng buộc lại một cái nơ con bướm.

    "Được rồi."

    "Em hiện tại có thể giúp anh cái gì nào?" Bạc Kha Nhiễm đem tay chống ở trên kệ bếp, nghiêng đầu hỏi anh.

    Thẩm Dữ nhìn thoáng qua rau chân vịt đặt ở một bên, nói.

    "Em giúp anh nhặt một ít rau chân vịt đi."

    Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "Ok."

    Bạc Kha Nhiễm xoay người sang chỗ khác lấy túi thực phẩm đang đặt bên cạnh, đem rau chân vịt lấy ra đặt ở trên bàn.

    Cô lấy bó rau chân vịt rồi để sang một bên, để Thẩm Dữ lấy thuận tiện hơn.

    Thẩm Dữ đem dư quang nhìn sang Bạc Kha Nhiễm đang ở một bên nghiêm túc nhặt rau.

    Cô cúi đầu, lông mi dài rậm ở trên mắt rũ xuống tạo thành bóng râm.

    Rau chân vịt xánh ngắt càng tôn rõ bàn tay trắng nõn của cô.

    Bất quá bởi vì cô cuối đầu, tóc lại rối tung, cho nên một ít sợi tóc liền dán ở hai bên má cô.

    Nhìn thấy vậy, Thẩm Dữ dùng khăn lông sạch sẽ lau khô tay, tiếp theo vươn tay đem tóc dán ở trên má cô vén ra sau đầu, lộ ra vành tai trắng nõn.

    Tóc được anh vén gọn ra đằng sau, Bạc Kha Nhiễm nhìn anh cười cười, tiếp tục nhặt rau chân vịt.

    Bạc Kha Nhiễm nhặt xong rau chân vịt bỏ vào bồn nước, vừa mới chuẩn bị rửa sạch liền nghe được Thẩm Dữ nói.

    "Nhiễm nhiễm, em đánh trứng gà giúp anh đi."

    "Vâng."

    Thời điểm Bạc Kha Nhiễm giúp anh đánh trứng gà, Thẩm Dữ đã đem rau chân vịt rửa sạch sạch sẽ đặt ở trên cái thớt.

    Sau khi đánh xong trứng gà, rau chân vịt cũng đã rửa sạch sẽ.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua tôm he trong nước, nói.

    "Em vớt tôm he ra nhé."

    Nói xong, Bạc Kha Nhiễm duỗi tay chuẩn bị đi vớt tôm he đã ra đông ra gần hết.

    Tay còn chưa đụng tới mặt nước, liền bị Thẩm Dữ ngăn lại, anh nắm lấy tay cô.

    "Nước quá lạnh."

    Nước đã lạnh, mà mặt trên tôm he đóng một lớp đá, sáu khi tan ra nước càng lạnh hơn.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng bị một loại cảm giác cảm động dâng lên làm chua xót trong ngực.

    "Kế tiếp, em cái gì cũng không cần làm, em đứng ở chỗ này nhìn anh nấu cơm là được." Thẩm Dữ sủng nịch mà nhéo nhéo ngón tay cô.

    "Được."

    Thẩm Dữ cười cười, buông tay cô ra, sau đó mở ra mở lửa cho dầu vào nồi.

    Lúc dầu đã nóng lên, anh liền cho gừng tỏi hành vào phi lên thật vàng.

    Trong không khí đều tràn ngập mùi gừng hành tỏi đặc đặc biệt thơm.

    Tiếp theo đem rau chân vịt bỏ vào trong nồi, thuần thục mà xào.

    Rau chân vịt chín khoảng năm phần anh liền đổ ra đĩa.

    Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Thẩm Dữ ở trong phòng bếp bận việc hơn nửa giờ.

    "Em tới bưng thức ăn."

    "Được."

    Bạc Kha Nhiễm bưng đĩa rau xào đặt lên bàn cơm, cũng đã dọn xong cơm và chén đũa.

    Cô ngồi trên bàn ăn nhìn Thẩm Dữ đang bê canh lại.

    "Cơm nấu rất ngon."

    "Đương nhiên."

    Anh vừa ngồi xuống, cô liền đưa đôi đũa cho anh.

    Không tính bữa sáng lần đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô ăn cơm do Thẩm Dữ nấu.

    Sau khi cầm đũa, việc đầu tiên là cô gắp lên một con tom sốt chua ngọt.

    Thịt tôm dai mềm vừa phải không bị xốp, nồng đậm hương vị chua ngọt.

    "Ăn ngon."

    Thẩm Dữ nhìn bàn tay trắng nõn dính nước sốt của cô, vì thế buông chén đũa trong tay, sau đó rút ra một tờ khăn giấy ướt giúp cô lau tay.

    Cô cứ nghĩ mình sẽ tự lau, không ngờ Thẩm Dữ lại cầm lấy cổ tay của cô, cần thận mà lau, từng ngón từng ngón lau sạch sẽ.

    Trong ngực Bạc Kha Nhiễm tức khắc chua xót lại cảm động.

    Cô cảm thấy, Thẩm Dữ đối với cô toàn tâm toàn ý mà sủng ái.

    Bỗng nhiên cô nhớ tới một câu.

    Muốn biết nữ nhân có tìm được chồng tốt hay không, thì phải xem nam nhân ấy có coi họ là con mà chăm sóc hay không.

    Thẩm Dữ so với cô chỉ lớn hơn sáu tuổi, lại coi cô như con gái mà yêu thương chiều chuộng.

    "Thẩm Dữ, anh đừng đối tốt với em như vậy.." Bạc Kha Nhiễm nhuyễn thanh nói.

    Thẩm Dữ khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô.

    Bạc Kha Nhiễm quay đầu đi chỗ khác.

    "Anh đối với em quá tốt, em sợ một ngày sẽ cậy sủng mà kiêu."

    Vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm liền nghe được tiếng cười khẽ của Thẩm Dữ.

    Cô không rõ anh đang cười cái gì, nhưng cô vẫn không khống chế được chính mình mà nhìn vào anh.

    Qua vài giây, trên miệng có vật gì ấm áp chạm vào, mang theo hương vị chua ngọt.

    Là một con tôm he.

    Thẩm Dữ lột một con tôm cho vào trong miệng cô, đạm thanh hỏi.

    "Em cả ngày miên man suy nghĩ cái gì vậy?"

    Bạc Kha Nhiễm vội vàng đem con tôm he trong miệng nuốt xuống, cô nhìn Thẩm Dữ cúi đầu lột tôm.

    Ngón tay thon dài màu sắc tươi đẹp lột tôm he, nhìn đến cảnh đẹp ý vui.

    "Em không có suy nghĩ miên man.."

    Thẩm Dữ ngước mắt nhìn cô một cái, đem tôm he trong tay cho vào trong miệng cô.

    "Chính là anh muốn đối với em thật tốt, biết làm sao bây giờ?"

    Bạc Kha Nhiễm, "..."

    Cô.. cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ..

    "Bằng không, anh đối tốt với em, em cũng đối tốt với anh, như vậy không phải được rồi sao?"

    Bạc Kha Nhiễm nghiêm túc nhìn anh: "Em sẽ, em nhất định sẽ đối với anh thật tốt, thật tốt, thật tốt."

    Nhìn cô chính thức cùng mình bảo đảm, Thẩm Dữ nhịn không được cười ra tiếng, nói.

    Anh chỉ chỉ vào đĩa rau chân vịt.

    "Không phải muốn đối tốt với anh sao, vậy gắp cho anh một ít rau chân vịt đi."

    "Dạ."

    Bạc Kha Nhiễm nghe lời gắp cho Thẩm Dữ một đũa rau chân vịt.

    "Lại một ít ớt xanh khoai tây."

    "Thịt sườn kho tàu."

    * * *

    * * *

    Cơm nước xong, Bạc Kha Nhiễm thu dọn chén đũa, nhưng Thẩm Dữ lại không cho cô đi rửa chén.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía bàn tay Thẩm Dữ.

    Dùng bàn tay xinh đẹp như vậy đi rửa chén, không biết thương cho tay mình à.

    "Trong nhà có bao tay không?" Bạc Kha Nhiễm đi theo phía sau hỏi anh.

    Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên đầu ngăn tủ.

    "Có."

    "Vẫn là mang bao tay vào rửa chén đi, nếu không nước rửa chén làm tổn thương da tay."

    Thẩm Dữ cười, "Anh là một người đàn ông, không có việc gì."

    Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp môi.

    "Chính là em thích nhất là tay của anh."

    Ý tứ chính là, nếu không phải do tay anh đẹp, em cũng sẽ không thích anh.

    Thẩm Dữ nhìn cô hai giây, yên lặng mà mở ngăn tủ trên đỉnh đầu ra, từ trong ngăn tủ lấy ra bao tay dùng một lần.

    Bạc Kha Nhiễm lập tức lộ ra tươi cười.

    "Em mang cho anh."

    Thẩm Dữ đem bao tay đang cầm đưa cho cô.

    "Đưa tay lại đây."

    Thẩm Dữ nghe lời đưa tay cho nàng, Bạc Kha Nhiễm một hơi vào trong bao tay, làm bao tay phồng lên sau đó mới mang vào giúp Thẩm Dữ.

    Bởi vì cô vừa mới thổi vào, bao tay mang theo một chút ấm áp.

    "Vậy anh rửa đi."

    Bạc Kha Nhiễm dựa vào trên bàn ăn, nhìn anh.

    "Vậy em đi ra ngoài đi."

    Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, "Em ở chỗ này nhìn anh."

    "Sẽ văng vào quần áo."

    "Sẽ không, anh để ý một chút là sẽ không bị văng vào."

    Thẩm Dữ không có cách nào với cô, chỉ có thể thỏa hiệp.

    Anh đem chén đũa thả vào trong bồn nước, mở vòi nước ra.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ đem chén đũa rửa sạch một lần lại một lần, thẳng đến khi anh cảm thấy một chút bọt biển cũng không còn lúc này mới đem chén đũa bỏ vào tủ tiêu độc.

    Thẩm Dữ xoay người lại, liền nhìn thấy bộ dạng trố mắt của Bạc Kha Nhiễm.

    "Rửa chén bằng nước rửa chén cần thiết phải rửa thật sạch, bằng không đối với cơ thể rất có hại." Anh nói với cô.

    "Nga."

    Thẩm Dữ đem bao tay dùng một lần bỏ vào thùng rác, dùng khăn lông sạch ở một bên lau tay.

    Anh ôm lấy eo cô đẩy ra phòng khách.

    "Đi ra ngoài đi."

    "Vâng."

    "Anh đi rửa tay một chút"

    Trên tay anh có mùi của nước rửa chén, anh không thích mùi hương này cho lắm.

    "Được."

    Sau khi Thẩm Dữ đi vào phòng tắm rửa tay, Bạc Kha Nhiễm liền đi đến sô pha mà ngồi, cô tùy tay lấy một quyển tạp chí đặt một bên trên bàn trà.

    Còn chưa lật được hai trang, đã thấy Thẩm Dữ đi ra.

    Anh ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay vỗ vỗ chân mình.

    Bạc Kha Nhiễm hiểu ý.

    Cô nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên chân anh.

    "Đang xem tạp chí gì vậy?"

    Bạc Kha Nhiễm đem tạp chí đưa cho Thẩm Dữ.

    Thẩm Dữ nhìn tên tạp chí.

    《 Thời báo chính trị 》

    "Em thích xem loại tạp chí này?"

    Bạc Kha Nhiễm chỉ chỉ một bên bàn trà, "Không phải anh chỉ xem mỗi loại này thôi sao?"

    Cô còn có thể trông cậy vào việc anh sẽ để tạp chí thời trang phụ nữ ở đây hay sao?
     
    Huyền Pi thích bài này.
  10. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Chương 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Thẩm Dữ nhìn thoáng qua bàn trà, hỏi.

    "Vậy em thích loại nào?"

    Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: "Đại loại là mấy cái thời trang, làm đẹp."

    Thẩm Dữ gật gật đầu, thấp giọng nói.

    "Anh đã biết."

    "Anh nói cái gì?"

    Bạc Kha Nhiễm không có nghe rõ Thẩm Dữ mới vừa nói cái gì, cô hỏi anh lại lần nữa.

    Thẩm Dữ vuốt tóc cô: "Không có việc gì."

    "Nga."

    Bạc Kha Nhiễm đem tạp chí đặt ở trên bàn trà, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua một bên TV, đối vỡi Thẩm Dữ nói.

    "Chúng ta xem phim đi?"

    "Có thể, em muốn xem cái gì?" Thẩm Dữ cúi đầu, mu bàn tay cọ xát gương mặt cô.

    Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ.

    "Em muốn xem phim kinh dị."

    Từ lâu cô đã muốn xem phim kinh dị, nhưng cô thật sự rất bận, chạy hết từ đoàn phim này đến đoàn phim khác, sau khi quay phim xong lại đi chụp ảnh tạp chỉ làm người đại diện, cả ngày vội đến chân không chạm đất.

    Nếu có một chút thời gian nhàn rỗi, Nguyễn Lệ cũng không cho cô xem mấy loại phim này.

    Theo như lời nói của chị ấy là, xem mấy loại phim này không tốt cho da.

    Kỳ thật cô cũng không hiểu, vì sao xem loại phim này sẽ không tốt cho làm da.

    Thẩm Dữ lấy điều khiển từ xa, "Xem nước nào?"

    "Thái Lan, nghe nói Thái Lan tương đối đẹp."

    Thẩm Tư Gia có đề cử cho cô mấy bộ phim Thái Lan, nghe cô ấy nói cho điểm đều rất cao, cốt truyện cũng không tồi.

    Thẩm Tư Gia nói xem được thì chắc chắn phim đó cũng không đến nỗi nào, cô rất tin tưởng vào ánh mắt của Thẩm Tư Gia.

    "Vậy được."

    Thẩm Dữ chuyển khỏi kênh cô đang xem, Bạc Kha Nhiễm từ trên đùi anh đứng lên.

    "Em đi kéo bức màn."

    Xem phim kinh dị phải kéo hết màn lại, trời tối một chút mới có không khí của phim kinh dị.

    "Nhiễm nhiễm."

    Bạc Kha Nhiễm chân mới vừa chạm đất, liền nghe được Thẩm Dữ kêu cô, cô quay người sang nhìn anh.

    "Làm sao vậy?"

    Thẩm Dữ nhìn cô cười cười, từ sô pha giác lấy ra một cái điều khiển từ khác, đưa ra phía cửa sổ ấn một cái.

    Sau khi anh nhấn một cái, Bạc Kha Nhiễm liền nhìn thấy bức màn hai bên tự động khép lại, nguyên bản phòng khách đang sáng sủa theo bức màn tự động dần dần trở nên tối hơn.

    "Oa."

    Hiện tại phòng khách tối chẳng khác nào ban đêm.

    Thẩm Dữ thấy bộ dạng ngạc nhiên của cô, duỗi tay gõ nhẹ lên trán cô một cái: "Lại đây nằm xuống đi."

    "Tuân mệnh."

    Bạc Kha Nhiễm hì hì cười, lần nữa nằm gối đầu trên đùi anh.

    Thẩm Dữ kéo thảm lông đắp lên người cô.

    Bộ phim chính thức bắt đầu, mở đầu bối cảnh âm nhạc có chút rùng rợn, hoàn cảnh trong phòng lại hôn ám, Bạc Kha Nhiễm rất nhanh đã bị cuốn vào bối cảnh trong phim.

    Thời điểm cốt truyện đi đến cao trào, Thẩm Dữ cảm giác được tay Bạc Kha Nhiễm nắm chặt lại, anh cúi đầu nhìn cô một cái.

    Biểu tình của cô thoạt nhìn thật khẩn trương, không gian ở đây có chút tối tăm nếu không sẽ nhìn ra được biểu cảm của cô bây giờ rất khó coi.

    "Em sợ?" Anh hỏi cô.

    Bạc Kha Nhiễm ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm màn hình: "Vâng, có chút dọa người."

    Thẩm Dữ không nhịn được mà cười: "Chính em cũng làm cái nghề này, nhu thế nào còn sợ?"

    Bạc Kha Nhiễm động đậy thân thể, dựa càng gần anh hơn một chút: "Anh không sợ?"

    "Đều là giả, đây là quay phim mà ra, đến cuối hậu kì mới chèn âm nhạc vào, sợ cái gì?"

    "Chính là vẫn có tác dụng tâm lý chứ."

    "Thẩm Dữ, anh có biết diễn loại phim này, nhất định không được diễn hai loại nhân vật nào không?"

    "Nhân vật nào?"

    "Thứ nhất chính là ma, cái thứ hai là bị ma quấn lên người."

    "Vì cái gì?"

    "Bởi vì sẽ sợ a."

    Thẩm Dữ nhìn cô chằm chằm "Vậy em có biết hay không, còn có loại người thứ ba."

    "Hử? Ai?"

    "Người xem."

    Tỷ như nói em.

    Bạc Kha Nhiễm, "..."

    Anh nói rất có đạo lý, cô thế nhưng không còn lời nào để nói.

    Bạc Kha Nhiễm xoay đầu đi, tiếp tục xem màn hình.

    Tốt nhất khong nên nói chuyện cùng anh, nếu nói thêm cái gì nữa, ngay cả nội dung cốt truyện cũng sẽ không cần phải xem luôn.

    Không khí trong phim càng lúc càng khẩn trương, âm nhạc một lần nữa vang lên, Bạc Kha Nhiễm xem mà cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

    Đột nhiên, một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

    Cô phát ra một tiếng kêu nho nhỏ, vội vàng kéo tấm thảm lên, che kín hai mắt lại.

    Thẩm Dữ dở khóc dở cười.

    Có phải hay không nữ hài tử trên đời này đều như vậy.

    Rõ ràng sợ hãi nhưng vẫn không khống chế được chính mình tiếp tục xem.

    Anh duỗi tay vỗ nhẹ bả vai cô: "Không sợ không sợ."

    "Kỳ thật đó không phải là máu, đều là sốt cà chua."

    "Sốt.. cà chua.."

    "Ừ, bên người cô ấy đều là nhân viên công tác, không sợ."

    "Nói không chừng cô ấy diễn cảnh này không biết NG bao nhiêu lần đâu, miệng ngậm toàm sốt cà chua, phỏng chừng sau khi quay xong, cả đời này không muốn ăn sốt cà chua nữa."

    Bạc Kha Nhiễm, "..."

    Rõ ràng là một bộ phim thực khủng bố, bị anh nói thành như vậy, cảm giác có chút buồn cười.

    Nghĩ lại lúc trước chính mình cũng có diễn một cảnh hộc máu, trong miệng ngậm sốt cà chua, hơn nữa cái sốt cà chua kia chua đến không chịu nổi, bây giờ nghĩ lại cũng thấy chua hết cả người.

    "Nhưng diễn viên diễn cái này cũng rất lợi hại, biểu tình lúc ấy đúng là rất hoảng sợ."

    Thẩm Dữ lắc đầu, không cho là đúng, "Không hợp cách."

    "..."

    "Biểu cảm còn chưa đủ, cái loại cảm giác cực hạn sợ hãi cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, đặc biệt là cảnh thời điểm cô ta té ngã, liếc mắt nhìn mặt đất một cái, quá giả, nếu là anh, bộ phim này nhất định sẽ không để cô ta đóng."

    "Cô ấy vừa rồi có liếc nhìn mặt đất sao?" Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc, cô lại không có chú ý đến chi tiết này.

    "Có, em đều sợ thành như vậy, nơi nào còn chú ý đến động tác rất nhỏ của cô ta."

    "Vậy sao anh lại thấy được?" Bạc Kha Nhiễm không khỏi tò mò.

    "Bệnh nghề nghiệp."

    Bạc Kha Nhiễm, "..."

    Nàng nghĩ, lần sau xem phim điện ảnh, xem phim truyền hình, xem chương trình tống nghệ gì đó tốt nhất không nên tìm một đạo diễn cùng cô cùng nhau xem.

    Cô xem chính là cốt truyện, mà anh hình như là chơi trò điều tra___

    "Đúng rồi, anh có nghĩ đến muốn quay loại phim thế này không, nếu là anh quay, phỏng chừng phòng bán vé cũng sẽ chật ních." Bạc Kha Nhiễm nói với vẻ mặt hưng phấn.

    "Không nghĩ tới, hiện tại nhiều phim đều là lấy lòng thiên hạ, không có chút nội dung kĩ xảo sơ sài, hơn nữa cũng không nghĩ đến sẽ quay loại phim này."

    Bạc Kha Nhiễm nhíu nhíu mày.

    Lấy lòng thiên hạ?

    Nội dung kĩ xảo sơ sài?

    Thẩm Dữ nhìn bộ dáng dại ra của cô, không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu.

    Anh không tự chủ được mà vươn bàn tay mà cọ xát đôi môi tinh tế của cô.

    Ấm áp mềm mại.

    Anh có xát có chút lâu, môi cô bị anh cọ xát đến nóng lên, có một chút cảm giác đau đớn.

    Bạc Kha Nhiễm bắt lấy bàn tay anh, nhỏ giọng mà nói: "Đừng mà, có chút đau."

    "Đau?"

    Thẩm Dữ nghe cô nói đau, lập tức cúi người xuống nhìn về phía môi cô.

    "Nơi nào đau?"

    Bạc Kha Nhiễm nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, lắp bắp nói: "Lúc.. Lúc anh cọ xát.. Thời điểm đó có chút đau."

    "Vậy hiện tại còn đau không?"

    Bạc Kha Nhiễm lắc đầu: "Không.. Không đau.."

    Thẩm Dữ nhìn môi cô lúc đóng lúc mở, khi nói chuyện lộ ra hàm răng trắng tinh.

    Môi hồng răng trắng.

    Bạc Kha Nhiễm phát giác ánh mắt Thẩm Dữ có chút quen thuộc.

    Tựa như anh mỗi lần chơi xấu đều sẽ lộ ra ánh mắt như thế này..

    "Vừa rồi có phải ăn đồ ăn vặt, sau đó lại ăn cơm hay không?"

    Thẩm Dữ thình lình hỏi một câu như vậy, lập tức quấy rầy suy nghĩ của Bạc Kha Nhiễm.

    "..."

    Cô nghi hoặc nhìn về phía anh.

    "Vâng, có ăn."

    "Vậy có muốn giảm béo hay không?" Thẩm Dữ hỏi.

    "Hiện tại muốn đi.. Phòng tập thể thao?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc hỏi.

    "Không đi.."

    Vừa dứt lời, Thẩm Dữ liền đè ép xuống.

    "Thẩm.."

    Anh ngậm lấy môi cô, đem môi cô bao bọc lại, đôi môi lúc trước bị anh có xát có chút nóng lên, lúc này bị độ ấm trên môi anh truyền đến, khó tránh khỏi càng nóng thêm.

    Anh càng lúc càng tới gần, càng hôn càng thâm nhập.

    "Không.. phải nói.. Giảm béo.. Sao?"

    Bạc Kha Nhiễm né tránh bờ môi của anh, hỏi.

    Thẩm Dữ hơi hơi ngẩng đầu, một đôi mắt đen không hề chớp mắt mà nhìn cô.

    "Là giảm béo a."

    "Cái gì?"

    Thẩm Dữ tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói.

    "Vận động giảm béo."

    Gương mặt Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt đỏ bừng lên.

    Người này..

    Thật là chưa từng có lúc nào có lòng tốt mà!

    "Anh như thế nào lại.. Ngô.."

    Bạc Kha Nhiễm đang nói đột nhiên im bặt, bởi vì Thẩm Dữ ngậm lấy vành tai của cô.

    Những điểm mẫn cảm trên người cô anh đều biết rất rõ ràng.

    "Hư.. Đừng nói chuyện."

    Hiện tại, Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn nghe không nghe được những tiếng thét chói tai trong phim, tiếng kinh hô, tiếng sợ hãi, bởi vì trong đầu cô hiện giờ đều là thanh âm của Thẩm Dữ.

    Bạc Kha Nhiễm cảm thấy không khí rất mỏng manh, hơi thở của cô bị anh làm cho rối loạn, bỗng nhiên cả người nhẹ bẫng đi, vốn là đang nằm ở trên đùi của Thẩm Dữ, trời đất xoay chuyển, chờ đến lúc cô lần nữa phục hồi lại tinh thần, đã bị Thẩm Dữ đè ở phía dưới thân thể của anh.

    "Anh.."

    "Nghe lời, anh giúp em giảm béo."

    Tiếng nói Thẩm Dữ khàn khàn trầm đục.

    "Anh.. thật xấu xa.." Cô nhỏ giọng nức nở.

    Bàn tay đang đặt trên sô pha của Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà nắm chặt mặt sô pha.

    Thẩm Dữ hôn cái trán của cô, nhìn bàn tay trắng nõn gắt gao nắm mặt sô pha, anh cường ngạnh mà chen tay mình vào lòng bàn tay cô, cùng gắt gao đan chặt tay.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn người nam nhân đang ở phía trên mình.

    Cô nghĩ.

    Cả đời này mưa gió cuối cùng cũng có người cùng cô vượt qua.

    May mắn là anh.
     
    Huyền PiCẩm tít thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...