Bài viết: 35 

Chương 29
- -
Những năm kia chuyện đánh nhau, Thời Hạ làm không ít, cho dù chính cô không chủ động gây chuyện, nhưng tổng vẫn có sự tình gấp gáp đuổi sát sau mông cô.
Cô đánh nhau từ trước đến giờ cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi.
Hứa Văn Văn chẳng qua là muốn giáo huấn Thời Hạ một chút, cô ta không nghĩ đến Thời Hạ hạ thủ ác như vậy, giống như không cần đến mạng, mắt cũng không chớp một cái, tất cả đều hướng vào chỗ yếu hại trên cơ thể.
Thời Hạ ném bình rượu trong tay xuống, từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc đốt lên, hít một hơi.
Rốt cuộc chỉ là mấy đứa học sinh, chẳng qua công phu ngoài miệng lợi hại, thật phải đụng tới kẻ liều mạng giống như cô, ngược lại bó tay bó chân.
Lúc Thẩm Nhất Thành đi vào cái ngõ nhỏ kia chính là cái cảnh tượng này.
Hoa Huy che nửa người dưới quỳ trên mặt đất gào lên, một nam sinh khác máu từ trên đầu chảy dọc hai má rơi xuống, còn có một nữ sinh ở góc tường run run rẩy rẩy không dám nói lời nào.
Thời Hạ tựa vào trên tường thành thạo nuốt vân nôn sương mù, Hứa Văn Văn đang run run tay cầm di động tính gọi 120.
Hứa Văn Văn không nghĩ đến Thẩm Nhất Thành sẽ xuất hiện ở nơi này, Thời Hạ cũng không nghĩ đến.
Dưới ánh đèn đường, Thời Hạ còn đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, cứ như vậy hai mắt ngơ ngác nhìn người đứng ở đầu hẻm.
Thẩm Nhất Thành trên mặt lạnh dọa đến người, ánh mắt ở trên mặt mọi người quét một vòng, ai thua ai thắng, ai thắng ai thua, rất rõ ràng.
Thẩm Nhất Thành siết chặt nắm đấm hơi hơi thả lỏng, hắn đời này lần đầu tiên nếm thử cảm giác bởi vì sợ mà đổ mồ hôi lạnh đầy người!
Thẩm Nhất Thành cất bước đi đến trước mặt Thời Hạ, rút thuốc lá trong miệng cô, trực tiếp lấy tay dụi tắt.
Thời Hạ mí mắt giựt giựt, cô nhìn đã thấy đau.
Thẩm Nhất Thành cầm lấy tay Thời Hạ nhìn thoáng qua, máu ứ động trên mu bàn tay rất rõ ràng.
"Ai đánh?" Thanh âm Thẩm Nhất Thành trầm thấp, nắm tay Thời Hạ có chút chặt.
Thời Hạ rút lại một chút, nhẹ giọng nói, "Tớ không sao."
Trong mắt Thẩm Nhất Thành lóe lên vô số loại cảm xúc, cuối cùng đều giấu ở đáy mắt, xoay người nhìn về phía Hứa Văn Văn, trong ánh mắt là lãnh liệt khiến người nhìn kinh hãi.
Chống lại Thẩm Nhất Thành, Hứa Văn Văn từ đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Thẩm Nhất Thành buông tay Thời Hạ ra, từng bước một đi về phía Hứa Văn Văn.
Hứa Văn Văn không tự chủ được lui về phía sau, lưng đụng vào tường, "Thẩm, Thẩm Nhất Thành, cậu muốn làm cái gì?"
Còn chưa chờ Thẩm Nhất Thành có động tĩnh, nam sinh duy nhất không bị thương kia đột nhiên mở miệng, "Cảnh, cảnh sát đến.."
"Mẹ, ai báo cảnh?" Hoa Huy quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh chảy ròng vịn vào tường tính đứng lên, nhưng chưa thể như ý, lại ngồi trở xuống.
"Tớ, tớ báo cảnh.." Nữ sinh lui lại một góc run rẩy nhấc tay, "Tớ sợ gặp chuyện không may, cho nên báo cảnh.."
"Mẹ, đầu óc cậu bị chó ăn à"
Thẩm Nhất Thành xoay người dắt tay Thời Hạ tính rời đi, nhưng tốc độ của cảnh sát nhanh hơn bọn họ, đầu hẻm, hai người đối mặt cùng cảnh sát.
*
Trong đồn công an, Thẩm Nhất Thành từ lúc bắt đầu tiến vào cửa, cái này miệng liền không nhàn rỗi.
"U, Lương ca hôm nay trực ban a."
"Ai, Vu ca, hôm nay lại ăn mì tôm a?"
"Triệu ca, đổi kiểu tóc? Tóc trên đỉnh đầu đâu?"
* * *
Thời Hạ đối với đồn công an ngược lại không xa lạ gì, cái địa phương này cô cũng là khách quen, chỉ là cô không nghĩ đến, Thẩm Nhất Thành lại giống như về tới nhà mình nhàn nhã thoải mái.
Thẩm Nhất Thành đĩnh đạc ngồi xuống ghế, dân cảnh liền thở dài, "Thẩm đại thiếu gia, cậu không phải là rảnh đến mốc meo chứ, tại sao lại đến đồn công an?"
Thẩm Nhất Thành xòe tay, "Vương ca, đừng oan uổng em, lần này em bất kể cái gì cũng đều không làm."
"Cái gì cũng không làm, Hoa Huy bị ai đánh vào bệnh viện? Cậu lần này ra tay đủ độc ác, cũng không sợ đem gốc rễ của cậu ta chặt đứt."
Nhắc tới Hoa Huy, Thẩm Nhất Thành khinh thường hừ một tiếng.
Người bị Thời Hạ đá vào gốc rễ và người bị cô dùng bình rượu đập vào đầu đều bị đưa đến bệnh viện.
Đi đến đồn công an chính là Hứa Văn Văn cùng một nam một nữ khác, cộng thêm Thẩm Nhất Thành cùng Thời Hạ.
Dân cảnh trong đồn công an rất đau đầu, Thẩm Nhất Thành cùng Hoa Huy hai người này đem cái đồn công an này làm như là khách sạn, thường thường đến ở một hồi, một năm gần đây vừa yên tĩnh, không thấy hai người này, điều này cũng tốt, giờ lại vào đây.
"Đi, gọi điện thoại cho Trương bí thư, bảo anh ta tới đây làm người bảo lãnh, lần này có người bị thương, sợ là có chút phiền phức."
Mấy đứa nhỏ này náo loạn ầm ĩ khiến người ta thật đau đầu, chuyện đồn công an có thể làm được đơn giản chỉ là làm một chút ghi chép, giáo dục một phen, để cho bọn họ viết tường trình mà thôi.
Nhưng lần này có đổ máu còn có người phải vào bệnh viện, liền không đơn giản như vậy.
Nữ sinh đi cùng Hứa Văn Văn kia chưa từng vào đồn công an, vẫn đang khóc lóc nức nở.
"Được rồi, đừng khóc." Dân cảnh vỗ vỗ bàn, nhíu mày, "Nói một chút đi, chuyện gì xảy ra?"
"Cô ta, là cô ta động thủ đánh người trước, người trong bênh viện cũng là cô ta đánh." Hứa Văn Văn tiên phát chế nhân, chỉ vào Thời Hạ.
"Tôi?" Thời Hạ chỉ chỉ chóp mũi mình, nở nụ cười, "Chú cảnh sát, các chú tin không? Nhìn con như vậy, một người đánh năm người bọn họ?"
"Còn, còn có Thẩm, Thẩm Nhất Thành, hai người bọn họ cùng nhau." Miệng Hứa Văn Văn không chút đắn đo, chỉ vào Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành liếc nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng, "Hứa Văn Văn, lời này cô lặp lại lần nữa xem?" Trước mặt hắn nói hưu nói vượn, thật nghĩ hắn dễ khi dễ.
Hứa Văn Văn chống lại ánh mắt hắn, không khỏi co quắp một chút, không dám nói tiếp.
"Thẩm Nhất Thành đi vào trước chúng ta, cậu ta không tham dự." Một dân cảnh đi đến hiện trường mở miệng.
Dân cảnh trừng mắt nhìn Hứa Văn Văn một cái, "Nói thật, đừng ăn nói bừa bãi."
Hứa Văn Văn nào dám nói tiếp, im lặng ngồi lại chỗ kia.
"Cô nói." Dân cảnh chỉ chỉ Thời Hạ.
"Em không có gì để nói, bọn họ năm người vây quanh em nói muốn giáo huấn em, em chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi." Loại ghi chép này Thời Hạ làm không ít, không thấy khẩn trương chút nào.
"Phòng vệ chính đáng? Đem người đánh vào bệnh viện?" Một dân cảnh không nhịn được nói.
"Ý của Vương ca là, không phòng vệ chính đáng, để năm người bọn họ đánh vào bệnh viện mới là bình thường phải không?" Thẩm Nhất Thành miễn cưỡng mở miệng, trong ánh mắt lại không có lười nhác, thậm chí mang theo chút hàn ý.
Dân cảnh kia tự biết mình nói lỡ, không nói gì nữa.
Thời Hạ nhún nhún vai, "Em lúc ấy dọa sợ, tiện tay nắm cái gì là cái đấy, cũng không biết làm sao lại khiến người ta bị thương."
"Kỳ thật em cảm thấy đây đều là vận khí, vận khí của em luôn luôn rất tốt." Thời Hạ bổ sung.
Dân cảnh, "..."
Thần con mẹ nó vận khí a.
Thẩm Nhất Thành nhìn cô, lạnh lùng nói, "Cảm giác vận khí của mình rất tốt có phải không?" Thẩm Nhất Thành tức giận cầm lấy tay cô, chỉ máu ứ đọng trên tay cô, "Cả cái này cũng là vận khí tốt sao?"
Thời Hạ nhỏ giọng tự nói, "Ít nhất tớ không phải vào bệnh viện a!"
Thẩm Nhất Thành bị nnghẹn không nói nên lời, ngồi ở chỗ kia hờn dỗi.
Kỳ thật hắn tự giận chính mình, lúc cô có chuyện hắn lại không ở bên người cô, hiện tại nhớ tới hắn đều cảm thấy nghĩ mà sợ.
Lâm Hải Quân nói Thời Hạ cùng Thời Gia Hoan ầm ĩ một trận rồi một mình ra khỏi nhà, Thẩm Nhất Thành gọi di động cho cô, di động vang lên lại không có người tiếp.
Vì thế hắn liền đi ra ngoài tìm người, ở phụ cận KTV gặp được một nữ sinh lớp bên cạnh, Thẩm Nhất Thành không biết cô ta, hai người gặp thoáng qua, nữ sinh kia lại gọi hắn, do do dự dự nói với hắn, vừa rồi nhìn thấy Hứa Văn Văn mang theo vài người chặn Thời Hạ.
Một khắc kia, hắn thậm chí nổi lên sát tâm.
Năm người đánh một, Hứa Văn Văn thật sự là không có gì có thể nói, hiện tại ưu thế duy nhất của bọn họ chỉ sợ là hai người nằm trong bệnh viện kia.
Đồn công an gọi điện thoại thông tri gia trưởng, mọi người an vị ở trong đồn công an chờ.
Thẩm Nhất Thành miễn cưỡng tựa vào ghế, chân dài cong lên bắt chéo lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hứa Văn Văn.
Hứa Văn Văn bị ánh mắt mãnh liệt của hắn nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, không khỏi quay mặt qua chỗ khác, đưa lưng về phía Thẩm Nhất Thành.
Mấy người dân cảnh xúm lại, một người trong đó nói, "Lần này Thẩm Nhất Thành quả thật không tham dự, chúng ta chính mắt thấy cậu ta đi vào ngõ nhỏ, trước khi cậu ta đi vào bên trong đã đánh xong, nếu không trực tiếp để cậu ta đi, vị này cũng không phải là người lương thiện, đến lúc hai vị Thẩm gia Đại thiếu gia này ở cùng một chỗ, rất phiền phức."
"Ân, cậu ta không tham dự, chúng ta cũng không thể quản cậu ta, để cậu ta ký tên rồi đi."
Dân cảnh đem sổ sách đặt trước mặt Thẩm Nhất Thành, "Ký tên, cậu liền có thể ly khai."
Thẩm Nhất Thành không nhúc nhích, dùng cằm chỉ Thời Hạ, "Cô ấy có thể đi sao?"
"Cô ấy đương nhiên không thể, bây giờ còn có người ở trong bệnh viện, cô ấy không đi được."
Thẩm Nhất Thành, "Tôi đây cũng không đi."
Dân cảnh nhíu mày, "Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, còn chưa có thấy người gấp gáp muốn ngồi cục cảnh sát, vừa rồi là cậu chính miệng nói cậu không tham dự sự việc này, cậu không quên chứ?"
Thẩm Nhất Thành gật đầu, "Tôi quả thật không tham dự, bọn họ năm cái đánh một, Thời Hạ phòng vệ chính đáng, không sai."
Dân cảnh, "Cho nên, cậu có thể ký tên rồi đi."
Thời Hạ kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói, "Cậu đi ra ngoài trước, cậu đợi ở trong này cũng vô dụng."
Thẩm Nhất Thành lành lạnh liếc Thời Hạ một cái, sau đó đứng lên, hoạt động tay một chút.
Một giây sau đột nhiên xoay người, một quyền đánh vào khóe miệng nam sinh ngồi bên cạnh Hứa Văn Văn.
Người nam sinh kia không hề phòng bị, từ trên ghế rơi xuống đất, khóe miệng chảy ra một tia máu.
"Cậu làm cái gì?" Dân cảnh cũng không dự đoán được hắn vậy mà ở trong đồn công an trước mặt nhiều cảnh sát như vậy đánh người, nhất thời đúng là không thể phản ứng kịp, cứ như vậy để Thẩm Nhất Thành ở trước hai mắt nhìn trừng trừng của mọi người đánh người.
Hai dân cảnh trước tiên tiến lên muốn khống chế Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành lui về phía sau một bước, hai tay đưa qua đỉnh đầu, "Tôi đầu hàng, đầu hàng, đừng nổ súng."
Dân cảnh, "..."
Mẹ, ai mẹ nó muốn nổ súng a?
Thẩm Nhất Thành nhìn dân cảnh, ánh mắt đơn thuần mà chân thành tha thiết, "Chú cảnh sát, con hiện tại có thể ký tên rồi đi sao?"
Dân cảnh, "..."
Mẹ nó, bệnh thần kinh!
Thời Hạ, "..."
Những năm kia chuyện đánh nhau, Thời Hạ làm không ít, cho dù chính cô không chủ động gây chuyện, nhưng tổng vẫn có sự tình gấp gáp đuổi sát sau mông cô.
Cô đánh nhau từ trước đến giờ cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi.
Hứa Văn Văn chẳng qua là muốn giáo huấn Thời Hạ một chút, cô ta không nghĩ đến Thời Hạ hạ thủ ác như vậy, giống như không cần đến mạng, mắt cũng không chớp một cái, tất cả đều hướng vào chỗ yếu hại trên cơ thể.
Thời Hạ ném bình rượu trong tay xuống, từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc đốt lên, hít một hơi.
Rốt cuộc chỉ là mấy đứa học sinh, chẳng qua công phu ngoài miệng lợi hại, thật phải đụng tới kẻ liều mạng giống như cô, ngược lại bó tay bó chân.
Lúc Thẩm Nhất Thành đi vào cái ngõ nhỏ kia chính là cái cảnh tượng này.
Hoa Huy che nửa người dưới quỳ trên mặt đất gào lên, một nam sinh khác máu từ trên đầu chảy dọc hai má rơi xuống, còn có một nữ sinh ở góc tường run run rẩy rẩy không dám nói lời nào.
Thời Hạ tựa vào trên tường thành thạo nuốt vân nôn sương mù, Hứa Văn Văn đang run run tay cầm di động tính gọi 120.
Hứa Văn Văn không nghĩ đến Thẩm Nhất Thành sẽ xuất hiện ở nơi này, Thời Hạ cũng không nghĩ đến.
Dưới ánh đèn đường, Thời Hạ còn đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, cứ như vậy hai mắt ngơ ngác nhìn người đứng ở đầu hẻm.
Thẩm Nhất Thành trên mặt lạnh dọa đến người, ánh mắt ở trên mặt mọi người quét một vòng, ai thua ai thắng, ai thắng ai thua, rất rõ ràng.
Thẩm Nhất Thành siết chặt nắm đấm hơi hơi thả lỏng, hắn đời này lần đầu tiên nếm thử cảm giác bởi vì sợ mà đổ mồ hôi lạnh đầy người!
Thẩm Nhất Thành cất bước đi đến trước mặt Thời Hạ, rút thuốc lá trong miệng cô, trực tiếp lấy tay dụi tắt.
Thời Hạ mí mắt giựt giựt, cô nhìn đã thấy đau.
Thẩm Nhất Thành cầm lấy tay Thời Hạ nhìn thoáng qua, máu ứ động trên mu bàn tay rất rõ ràng.
"Ai đánh?" Thanh âm Thẩm Nhất Thành trầm thấp, nắm tay Thời Hạ có chút chặt.
Thời Hạ rút lại một chút, nhẹ giọng nói, "Tớ không sao."
Trong mắt Thẩm Nhất Thành lóe lên vô số loại cảm xúc, cuối cùng đều giấu ở đáy mắt, xoay người nhìn về phía Hứa Văn Văn, trong ánh mắt là lãnh liệt khiến người nhìn kinh hãi.
Chống lại Thẩm Nhất Thành, Hứa Văn Văn từ đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Thẩm Nhất Thành buông tay Thời Hạ ra, từng bước một đi về phía Hứa Văn Văn.
Hứa Văn Văn không tự chủ được lui về phía sau, lưng đụng vào tường, "Thẩm, Thẩm Nhất Thành, cậu muốn làm cái gì?"
Còn chưa chờ Thẩm Nhất Thành có động tĩnh, nam sinh duy nhất không bị thương kia đột nhiên mở miệng, "Cảnh, cảnh sát đến.."
"Mẹ, ai báo cảnh?" Hoa Huy quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh chảy ròng vịn vào tường tính đứng lên, nhưng chưa thể như ý, lại ngồi trở xuống.
"Tớ, tớ báo cảnh.." Nữ sinh lui lại một góc run rẩy nhấc tay, "Tớ sợ gặp chuyện không may, cho nên báo cảnh.."
"Mẹ, đầu óc cậu bị chó ăn à"
Thẩm Nhất Thành xoay người dắt tay Thời Hạ tính rời đi, nhưng tốc độ của cảnh sát nhanh hơn bọn họ, đầu hẻm, hai người đối mặt cùng cảnh sát.
*
Trong đồn công an, Thẩm Nhất Thành từ lúc bắt đầu tiến vào cửa, cái này miệng liền không nhàn rỗi.
"U, Lương ca hôm nay trực ban a."
"Ai, Vu ca, hôm nay lại ăn mì tôm a?"
"Triệu ca, đổi kiểu tóc? Tóc trên đỉnh đầu đâu?"
* * *
Thời Hạ đối với đồn công an ngược lại không xa lạ gì, cái địa phương này cô cũng là khách quen, chỉ là cô không nghĩ đến, Thẩm Nhất Thành lại giống như về tới nhà mình nhàn nhã thoải mái.
Thẩm Nhất Thành đĩnh đạc ngồi xuống ghế, dân cảnh liền thở dài, "Thẩm đại thiếu gia, cậu không phải là rảnh đến mốc meo chứ, tại sao lại đến đồn công an?"
Thẩm Nhất Thành xòe tay, "Vương ca, đừng oan uổng em, lần này em bất kể cái gì cũng đều không làm."
"Cái gì cũng không làm, Hoa Huy bị ai đánh vào bệnh viện? Cậu lần này ra tay đủ độc ác, cũng không sợ đem gốc rễ của cậu ta chặt đứt."
Nhắc tới Hoa Huy, Thẩm Nhất Thành khinh thường hừ một tiếng.
Người bị Thời Hạ đá vào gốc rễ và người bị cô dùng bình rượu đập vào đầu đều bị đưa đến bệnh viện.
Đi đến đồn công an chính là Hứa Văn Văn cùng một nam một nữ khác, cộng thêm Thẩm Nhất Thành cùng Thời Hạ.
Dân cảnh trong đồn công an rất đau đầu, Thẩm Nhất Thành cùng Hoa Huy hai người này đem cái đồn công an này làm như là khách sạn, thường thường đến ở một hồi, một năm gần đây vừa yên tĩnh, không thấy hai người này, điều này cũng tốt, giờ lại vào đây.
"Đi, gọi điện thoại cho Trương bí thư, bảo anh ta tới đây làm người bảo lãnh, lần này có người bị thương, sợ là có chút phiền phức."
Mấy đứa nhỏ này náo loạn ầm ĩ khiến người ta thật đau đầu, chuyện đồn công an có thể làm được đơn giản chỉ là làm một chút ghi chép, giáo dục một phen, để cho bọn họ viết tường trình mà thôi.
Nhưng lần này có đổ máu còn có người phải vào bệnh viện, liền không đơn giản như vậy.
Nữ sinh đi cùng Hứa Văn Văn kia chưa từng vào đồn công an, vẫn đang khóc lóc nức nở.
"Được rồi, đừng khóc." Dân cảnh vỗ vỗ bàn, nhíu mày, "Nói một chút đi, chuyện gì xảy ra?"
"Cô ta, là cô ta động thủ đánh người trước, người trong bênh viện cũng là cô ta đánh." Hứa Văn Văn tiên phát chế nhân, chỉ vào Thời Hạ.
"Tôi?" Thời Hạ chỉ chỉ chóp mũi mình, nở nụ cười, "Chú cảnh sát, các chú tin không? Nhìn con như vậy, một người đánh năm người bọn họ?"
"Còn, còn có Thẩm, Thẩm Nhất Thành, hai người bọn họ cùng nhau." Miệng Hứa Văn Văn không chút đắn đo, chỉ vào Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành liếc nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng, "Hứa Văn Văn, lời này cô lặp lại lần nữa xem?" Trước mặt hắn nói hưu nói vượn, thật nghĩ hắn dễ khi dễ.
Hứa Văn Văn chống lại ánh mắt hắn, không khỏi co quắp một chút, không dám nói tiếp.
"Thẩm Nhất Thành đi vào trước chúng ta, cậu ta không tham dự." Một dân cảnh đi đến hiện trường mở miệng.
Dân cảnh trừng mắt nhìn Hứa Văn Văn một cái, "Nói thật, đừng ăn nói bừa bãi."
Hứa Văn Văn nào dám nói tiếp, im lặng ngồi lại chỗ kia.
"Cô nói." Dân cảnh chỉ chỉ Thời Hạ.
"Em không có gì để nói, bọn họ năm người vây quanh em nói muốn giáo huấn em, em chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi." Loại ghi chép này Thời Hạ làm không ít, không thấy khẩn trương chút nào.
"Phòng vệ chính đáng? Đem người đánh vào bệnh viện?" Một dân cảnh không nhịn được nói.
"Ý của Vương ca là, không phòng vệ chính đáng, để năm người bọn họ đánh vào bệnh viện mới là bình thường phải không?" Thẩm Nhất Thành miễn cưỡng mở miệng, trong ánh mắt lại không có lười nhác, thậm chí mang theo chút hàn ý.
Dân cảnh kia tự biết mình nói lỡ, không nói gì nữa.
Thời Hạ nhún nhún vai, "Em lúc ấy dọa sợ, tiện tay nắm cái gì là cái đấy, cũng không biết làm sao lại khiến người ta bị thương."
"Kỳ thật em cảm thấy đây đều là vận khí, vận khí của em luôn luôn rất tốt." Thời Hạ bổ sung.
Dân cảnh, "..."
Thần con mẹ nó vận khí a.
Thẩm Nhất Thành nhìn cô, lạnh lùng nói, "Cảm giác vận khí của mình rất tốt có phải không?" Thẩm Nhất Thành tức giận cầm lấy tay cô, chỉ máu ứ đọng trên tay cô, "Cả cái này cũng là vận khí tốt sao?"
Thời Hạ nhỏ giọng tự nói, "Ít nhất tớ không phải vào bệnh viện a!"
Thẩm Nhất Thành bị nnghẹn không nói nên lời, ngồi ở chỗ kia hờn dỗi.
Kỳ thật hắn tự giận chính mình, lúc cô có chuyện hắn lại không ở bên người cô, hiện tại nhớ tới hắn đều cảm thấy nghĩ mà sợ.
Lâm Hải Quân nói Thời Hạ cùng Thời Gia Hoan ầm ĩ một trận rồi một mình ra khỏi nhà, Thẩm Nhất Thành gọi di động cho cô, di động vang lên lại không có người tiếp.
Vì thế hắn liền đi ra ngoài tìm người, ở phụ cận KTV gặp được một nữ sinh lớp bên cạnh, Thẩm Nhất Thành không biết cô ta, hai người gặp thoáng qua, nữ sinh kia lại gọi hắn, do do dự dự nói với hắn, vừa rồi nhìn thấy Hứa Văn Văn mang theo vài người chặn Thời Hạ.
Một khắc kia, hắn thậm chí nổi lên sát tâm.
Năm người đánh một, Hứa Văn Văn thật sự là không có gì có thể nói, hiện tại ưu thế duy nhất của bọn họ chỉ sợ là hai người nằm trong bệnh viện kia.
Đồn công an gọi điện thoại thông tri gia trưởng, mọi người an vị ở trong đồn công an chờ.
Thẩm Nhất Thành miễn cưỡng tựa vào ghế, chân dài cong lên bắt chéo lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hứa Văn Văn.
Hứa Văn Văn bị ánh mắt mãnh liệt của hắn nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, không khỏi quay mặt qua chỗ khác, đưa lưng về phía Thẩm Nhất Thành.
Mấy người dân cảnh xúm lại, một người trong đó nói, "Lần này Thẩm Nhất Thành quả thật không tham dự, chúng ta chính mắt thấy cậu ta đi vào ngõ nhỏ, trước khi cậu ta đi vào bên trong đã đánh xong, nếu không trực tiếp để cậu ta đi, vị này cũng không phải là người lương thiện, đến lúc hai vị Thẩm gia Đại thiếu gia này ở cùng một chỗ, rất phiền phức."
"Ân, cậu ta không tham dự, chúng ta cũng không thể quản cậu ta, để cậu ta ký tên rồi đi."
Dân cảnh đem sổ sách đặt trước mặt Thẩm Nhất Thành, "Ký tên, cậu liền có thể ly khai."
Thẩm Nhất Thành không nhúc nhích, dùng cằm chỉ Thời Hạ, "Cô ấy có thể đi sao?"
"Cô ấy đương nhiên không thể, bây giờ còn có người ở trong bệnh viện, cô ấy không đi được."
Thẩm Nhất Thành, "Tôi đây cũng không đi."
Dân cảnh nhíu mày, "Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, còn chưa có thấy người gấp gáp muốn ngồi cục cảnh sát, vừa rồi là cậu chính miệng nói cậu không tham dự sự việc này, cậu không quên chứ?"
Thẩm Nhất Thành gật đầu, "Tôi quả thật không tham dự, bọn họ năm cái đánh một, Thời Hạ phòng vệ chính đáng, không sai."
Dân cảnh, "Cho nên, cậu có thể ký tên rồi đi."
Thời Hạ kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói, "Cậu đi ra ngoài trước, cậu đợi ở trong này cũng vô dụng."
Thẩm Nhất Thành lành lạnh liếc Thời Hạ một cái, sau đó đứng lên, hoạt động tay một chút.
Một giây sau đột nhiên xoay người, một quyền đánh vào khóe miệng nam sinh ngồi bên cạnh Hứa Văn Văn.
Người nam sinh kia không hề phòng bị, từ trên ghế rơi xuống đất, khóe miệng chảy ra một tia máu.
"Cậu làm cái gì?" Dân cảnh cũng không dự đoán được hắn vậy mà ở trong đồn công an trước mặt nhiều cảnh sát như vậy đánh người, nhất thời đúng là không thể phản ứng kịp, cứ như vậy để Thẩm Nhất Thành ở trước hai mắt nhìn trừng trừng của mọi người đánh người.
Hai dân cảnh trước tiên tiến lên muốn khống chế Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành lui về phía sau một bước, hai tay đưa qua đỉnh đầu, "Tôi đầu hàng, đầu hàng, đừng nổ súng."
Dân cảnh, "..."
Mẹ, ai mẹ nó muốn nổ súng a?
Thẩm Nhất Thành nhìn dân cảnh, ánh mắt đơn thuần mà chân thành tha thiết, "Chú cảnh sát, con hiện tại có thể ký tên rồi đi sao?"
Dân cảnh, "..."
Mẹ nó, bệnh thần kinh!
Thời Hạ, "..."