Ngôn Tình [Edit] Trọng Sinh Hôn Nhân Ấm Áp: Tổng Tài Nhẹ Nhàng Sủng Ái - Thất Nguyệt Lăng Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhược Y Nguyệt Ninh, 2 Tháng ba 2020.

  1. Tên truyện: Trọng sinh hôn nhân ấm áp: Tổng tài nhẹ nhàng sủng ái

    Tác giả: Thất Nguyệt Lăng Nhiên

    Editor: Nhược Y Nguyệt Ninh

    Thể loại: Trọng sinh, Hiện đại, HE, Ngọt sủng

    Bản gốc: Full (781 chương)

    Tình trạng: Đang hoàn thành

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Nhược Y Nguyệt Ninh


    [​IMG]

    Văn án:

    Mọi người chỉ biết là, một Mạc Ý Thơ xinh đẹp tài hoa hơn người có ước mơ lớn nhất là mỗi ngày đếm tiền, cưới được chồng đẹp trai giàu có, đi lên đỉnh cao cuộc đời. Nhưng không ai biết rằng, trước khi trọng sinh Mạc Ý Thơ yêu hắn đến mức không màng đến mạng sống, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh bị người người ức hiếp, kết quả là bị giết chết.

    Vì thế, sau khi trọng sinh Mạc Thi Ý vội vàng kiếm tiền để báo thù, căn bản không muốn dính dáng đến cái người ngoài miệng nói cút đi, thân thể thực sự lại là một con sói háo sắc!

    Chỉ là, tại sao hắn lại theo đuổi cô? Rõ ràng kiếp trước hận không thể đem cô nghiền nát thành tro bụi. Đời này không chỉ giúp cô báo thù lập uy, mà còn tự tiến cử mình giúp cô ấm giường? Mạc Ý Thơ cười lạnh, ngượng ngùng, bổn tiểu thư hiện giờ chỉ muốn cùng anh ly hôn.

    * * *​
     
    Blog Radio, Thoan pham, shasha2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2020
  2. Chương 1: Anh yêu tôi sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Còn nhớ rõ đứa bé kia của mày không? Chính tao đã hại chết nó."

    "Cô nói cái gì?"

    "Đứa bé kia đúng là con của Thẩm ca ca, anh ấy vẫn luôn cho rằng chính mình thắt ống tinh, nhưng không phải. Cuộc giải phẫu này chính là do tao làm, sao tao có thể để anh ấy cả đời không dục?"

    * Thắt ống tinh: Là một thủ tục phẫu thuật để triệt sản nam giới hoặc tránh thai vĩnh viễn.

    "Đủ rồi!"

    "Ha ha, tao còn chưa nói xong đâu! Biết tại sao mẹ mày chết nhanh vậy không? Thật ra cũng do tao và Toa Toa cùng nhau đi vào phòng bệnh nhổ ống dưỡng khí của bà ta!"

    "Vì cái gì.."

    "Mẹ mày không chết, mẹ tao sao có thể yên nghỉ trên suối vàng? Con của mày không chết, sao tao có thể sống cùng với anh ấy được!"

    "Mạc Tinh Tinh! Tôi liều mạng với cô!"

    Cùng với ngọn lửa ngập trời, Mạc Thi Ý hoàn toàn rơi vào bóng tối vô tận--

    Khi mở mắt lần nữa, Mạc Thi Ý khóc lóc tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ đầy mông lung, cô đối mặt với một đôi mắt hỏa khí, có chút quen thuộc, từ từ, là.. Thẩm Mục Hàn!

    Chỉ thấy trán hắn lấm tấm đầy mồ hôi, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng giờ phút này cũng sa sầm đến gắt gao, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh --

    * Hỏa khí: Tức giận

    "..."

    Mạc Thi Ý không thể tin chính mình sẽ trải qua đau đớn thêm một lần nữa?

    Chẳng lẽ cô.. Còn chưa chết sao?

    Nhưng nếu cô thật sự chưa chết, như vậy, lần đầu tiên của cô rõ ràng đã sớm cho người nam nhân này vào trước hôn lễ, sao hiện tại còn đau?

    "Đau, Mục Hàn!"

    * * *

    Khi chuông báo thức di động vang lên điên cuồng, ý thức của cô còn chưa hoàn toàn hồi phục, Mạc Thi Ý nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

    Thật là quá nhức mỏi, cả người giống như là xé rách làm đôi!

    Lạ thật, nơi này là?

    Mạc Thi Ý đỡ trán ngồi dậy, cố gắng nhìn những thứ xung quanh nhớ lại, kinh ngạc phát hiện mọi thứ đều giống nhau, như vậy nếu nhớ không lầm thì kế tiếp chắc chính là --

    "Mạc tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, chuyên viên trang điểm bọn họ đều đã ở phòng khách chờ cô, cô rời giường được chưa?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa thật cẩn thận của người hầu.

    Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra đây?

    Vì cái gì sau một giấc ngủ dậy, cô lại quay trở về ngày kết hôn?

    "Kêu bọn họ chờ tôi một chút, tôi rửa mặt xong sẽ xuống liền." Mạc Thi Ý cố gắng trấn định trả lời với người hầu.

    Chờ tiếng bước chân bên ngoài đi xa, Mạc Thi Ý bất chấp trên người cái gì cũng chưa mặc, ngồi vào trước bàn trang điểm, tỉ mỉ đánh giá bộ dáng chính mình.

    Trên tấm gương sáng bóng kia hiện ra một thân thể mềm mại chịu đủ sự giày vò của Mạc Thi Ý, tiếp theo ánh mắt hướng về phía trước, lại thấy khuôn mặt trái xoan trắng nõn của cô.

    Lông mày lá liễu nhỏ dài tinh tế, mặt mày còn mang vẻ thiếu nữ thẹn thùng non nớt, chiếc mũi nhỏ thảng mà tinh xảo, hai má không trang điểm mà hồng, miệng anh đào nhỏ hơi hé mở, mơ hồ còn có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền ẩn hiện.

    Không sai, đây mới là khuôn mặt thật của cô, đáng yêu mềm mại, vẻ ngoài trẻ trung không thay đổi. Còn chưa có biến thành bộ dáng thảm hại bị cuộc sống và tình yêu làm hủy hoại vào mấy năm sau, càng là không có bị Thẩm Mục Hàn không nói không rằng xem cô là kẻ thù!

    Mạc Thi Ý che miệng, vẫn là nhịn không được nức nở ra tiếng.

    Cảm tạ ông trời rũ lòng thương!

    Cho cô một lần nữa trở về đêm trước hôn lễ, khiến cho bi kịch cả đời cô còn có thể ngăn chặn, mà không phải ngày ngày bị khốn khổ trong biệt thự lạnh lẽo vắng tanh mà than trời trách đất, cuối cùng thê thảm chết đi.

    Cũng không biết đợi bao lâu, người hầu cảm thấy không thích hợp, rốt cuộc tìm người mở cửa bị khóa bên trong.

    Trong phòng không có một bóng người, chỉ có cửa sổ sát đất mở tung ra, cùng với một sợi dây được thắt bằng rèm cửa và chăn đơn bị xé rách buông xuống ở ngoài cửa sổ. "Không hay rồi! Cô dâu chạy trốn!"
     
  3. Chương 2: Anh cho rằng là đang truy bắt tội phạm bỏ trốn sao.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tây Sơn mộ viên.

    Mạc Thi Ý toàn thân là một bộ thường phục, trên tay còn xách theo một túi bánh điểm tâm.

    * Thường phục: Quần áo bình thường

    Đi qua phía bên trái rẽ bên phải, đi vào một góc hẻo lánh của mộ viên, cuối cùng cô đứng yên ở trước một bia mộ.

    Trên mặt bia mộ là hình ảnh của một người phụ nữ nở nụ cười nhợt nhạt, dung nhan vẫn còn trẻ như trước, có thể nhìn ra được lúc còn sống là một người phụ nữ dịu dàng.

    Mở túi bánh ra đặt nó trước ngôi mộ, Mạc Thi Ý chậm rãi ngồi xuống, dựa đầu bên tấm ảnh của người phụ nữ trên bia mộ, ánh mắt dần dần trống rỗng mờ mịt.

    "Mẹ, con trở về thăm mẹ đây."

    Mạc Thi Ý có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc vừa mới mở miệng, khóe mắt liền có nước mắt trào ra.

    "Mẹ, nếu con có thể trở về sớm một chút, có phải hiện tại mẹ cũng đang sống vui vẻ đúng không?"

    Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô biết rõ, ông trời có thể cho cô một lần nghịch thiên cải mệnh, vậy sẽ không có lại lần thứ hai.

    * Nghịch thiên cải mệnh: Nghĩa là sống lại thêm một lần nữa nhưng điều này là trái với ý trời.

    Mọi việc đời trước thoáng hiện ra trước mắt, cũng chỉ có ở trước mộ của mẹ, Mạc Thi Ý mới có thể buông bỏ tất cả cảnh giác, nói ra tất cả tâm tư yếu đuối của mình.

    "Mẹ, mẹ từng nói rằng trong cuộc sống luôn có hi vọng, mẹ từng nói nếu bản thân khổ sở thì chỉ cần hát cổ vũ chính mình là được. Nhưng cuối cùng con vẫn luôn phụ lòng mẹ, con rõ ràng biết là ai chiếm hết mọi thứ của mẹ, nhưng lại không có biện pháp báo thù giúp mẹ.."

    "Em muốn báo thù, sao không nhờ tôi giúp đỡ?"

    Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Mạc Thi Ý hoảng sợ, ngay sau đó giơ tay lau sạch nước mắt, khuôn mặt lạnh lùng quay đầu lại, trong nháy mắt thấy người mới đến, trong lòng liền dâng lên một cổ oán hận. "Nào dám a? Chỉ sợ cuối cùng mạng sống của tôi cũng không còn." Mạc Thi Ý liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhìn đến những vệ sĩ đi theo Thẩm Mục Hàn đứng phía sau hắn, hừ lạnh một tiếng, "Huy động nhiều người tìm tôi đến như vậy, anh cho rằng đang truy bắt tội phạm bỏ trốn sao."

    Thẩm Mục Hàn chỉ cho là Mạc Thi Ý đang náo loạn, vẫy vẫy tay bảo người sau lưng lùi ra xa một chút, "Thi Ý, đừng náo loạn nữa, nếu không sẽ không kịp đến hôn lễ của chúng ta."

    "Chúng ta?" Mạc Thi Ý như là nghe được truyện cười, ngửa mặt lên trời hít sâu trở mặt nói, "Trong lòng anh chỉ có một người vợ duy nhất là Mạc Toa Toa, mà tôi bất quá chỉ là một con cờ thế thân. Cùng anh trở về cử hành hôn lễ? Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"

    Thẩm Mục Hàn sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần, "Sao em lại biết Toa Toa.."

    Nhận thấy được chính mình thất thố, Thẩm Mục Hàn đảo mắt lại trở về bộ dáng thâm tình chân thành, nhưng tất cả cảm xúc biến hóa khi nãy đã lọt vào mắt Mạc Thi Ý, cô chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh và buồn cười.

    "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm."

    Mạc Thi Ý chậm rãi lau đi vết tro bụi trên tấm ảnh của mẹ, đáy mắt một mảnh buồn bã.

    Vì sao con đường tình cảm của hai mẹ con cô lại không thuận lợi đến như vậy, gặp phải người không tốt, bị hủy hoại cả đời..

    "Thẩm Mục Hàn, tôi không yêu anh, chúng ta vẫn là nên đi Cục Dân Chính ly hôn đi. Anh cũng không cần ở chỗ này miễn cưỡng giả bộ nữa, tránh quấy nhiễu mẹ tôi thanh tịnh yên giấc."

    Ánh mắt Thẩm Mục Hàn nặng nề mà nhìn người phụ nữ trước mặt từ một đêm mê luyến hắn giờ thì coi hắn là kẻ thù địch, cảm thấy trong đó có cái gì không thích hợp, nhưng trước mắt, còn có một chuyện cần phải giải quyết.

    "Thi Ý, có phải em nghe người khác nói hươu nói vượn hay không? Tôi là chồng của em, có chuyện gì thì trở về chậm rãi từ từ nói." Hắn kiên nhẫn nhẹ nhàng nói. "Anh thật sự muốn biết?" Mạc Thi Ý nhướng mày, đáy lòng căm ghét nói, "Nếu anh tin tưởng hai chị em kia như vậy, không bằng trở về chất vấn Mạc Tinh Tinh một chút, đến cuối cùng là tôi chuyện gì cũng không biết, cũng không hề ở hiện trường, không hề có năng lực, có mánh khoé thông thiên nào mà có thể cách bên kia đại dương liền có thể giết, Mạc Toa Toa!"

    * Nói hươu nói vượn: Nói không đúng sự thật, nói khoác lác.
     
  4. Chương 3: Tôi cũng không muốn cùng anh kết hôn nữa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong chốc lát, sắc mặt Thẩm Mục Hàn đã hoàn toàn trầm xuống.

    "Chính cô là người đã giết Toa Toa."

    Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

    Mạc Thi Ý nghe hắn nói chắc chắn như vậy, rốt cuộc không thể khống chế được bật cười lên.

    "Cô cười cái gì?" Thẩm Mục Hàn hơi nhíu mày.

    Mạc Thi Ý dựa vào bia mộ của mẹ mình, cười đến suýt nữa đứng dậy không nổi, "Đương nhiên là tôi cười anh rồi."

    Cô xoa gương mặt cười có chút cứng đờ, cũng thuận tay lau nước mắt sắp trào ra, tiếp tục nói, "Anh nói hung thủ là tôi, vậy bằng chứng đâu? Cảnh sát đã chứng minh tôi không có liên quan rồi, vì cái gì mà anh nói tôi giết người? Chẳng lẽ bởi vì anh yêu cô ta, cho nên tôi phải làm thế thân cho cái người đáng chết kia ư? Thẩm Mục Hàn, tôi sẽ không cùng anh trở về!"

    Nghe được hai chữ "thế thân", khuôn mặt âm trầm của Thẩm Mục Hàn nhanh chóng xẹt qua một tia kinh ngạc.

    Rõ ràng kế hoạch báo thù chỉ có mình hắn biết, tại sao người phụ nữ này lại phát hiện?

    Nhưng đây không phải là lúc đi tranh cãi chuyện này, Thẩm Mục Hàn tiến lên một bước, thẳng tắp mà tới gần cô, "Đương nhiên tôi có chứng cứ. Nếu cô đã biết, như vậy cô cũng nên hiểu rõ, không cùng tôi trở về, đây không phải là điều mà cô có thể quyết định."

    "Ha.."

    Cuộc đời đến với cô thêm một lần nữa, tuy cô đã sớm biết rõ mọi chuyện, nhưng một lần nữa lại đối mặt với sự chỉ trích, không tin tưởng của Thẩm Mục Hàn, Mạc Thi Ý vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.

    Đối với ánh mắt tràn ngập oán hận của cô, trong nháy mắt trong lòng Thẩm Mục Hàn xẹt qua một tia khác thường, nhưng ngay lập tức hắn lại trở về bộ dáng lạnh lùng, "Đưa phu nhân trở về."

    Ông chủ lên tiếng, liền có một đám người xông lên bắt giữ Mạc Thi Ý mặc kệ cô không ngừng đấm đá vùng vẫy, rồi đè giữ cô như tội phạm mà đẩy lên xe.

    Vừa ngồi lên xe, Mạc Thi Ý liền biết Thẩm Mục Hàn đã có sự chuẩn bị mà đến.

    Chỉ là, sao hắn lại đoán được cô ở mộ viên, còn mau chóng đến tìm cô?

    Không chờ Mạc Thi Ý suy nghĩ ra, trước mắt rất nhiều chuyên viên trang điểm và nhân viên tạo hình ùa lên, bắt đầu sửa soạn cho cô từ đầu đến chân.

    Khi xe dừng lại một lúc, chuyên viên trang điểm cũng vừa lúc chỉnh xong cái nơ bướm trên váy cưới cho hoàn hảo của cô.

    Đúng lúc thời gian vừa kịp, vừa vặn có thể đi trên thảm đỏ.

    "Các người tránh ra, tôi có thể tự mình đi."

    Thân cường thể tráng của bọn vệ sĩ vẫn như cũ canh giữ ở trước cửa xe, "Mời phu nhân xuống xe."

    Mạc Thi Ý tức giận.

    Nhưng không sao, cô nhịn. Nếu cô nhớ không lầm, ở đời trước hôn lễ của cô và Thẩm Mục Hàn, cũng không phải suôn sẻ mà cử hành đến cuối cùng. Cho nên ở đời này, cô sẽ âm thầm thêm dầu vào lửa một chút, cô không tin rằng hôn nhân sai lầm này còn có thể tiếp tục.

    * Thêm dầu vào lửa: Làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.

    Ông trời thật sự ưu ái Thẩm Mục Hàn cho hắn có một tướng mạo khôi ngô tuấn tú.

    Hôn lễ này mang một phong cách cổ tích, thảm đỏ được phủ kín đầy cánh hoa hồng, hắn một thân mặc bộ âu phục trắng, rất giống như bạch mã hoàng tử đang chờ đợi công chúa của mình.

    Chỉ tiếc, hiện tại cô đã hiểu rõ, chính mình không phải là cô bé lọ lem may mắn, cũng không phải là công chúa Bạch Tuyết trinh bạch.

    * Trinh bạch: Trong trắng, không một chút nhơ bẩn, xấu xa.

    Trong lòng của Thẩm Mục Hàn, cô chính là một mụ phù thủy độc ác đã hủy hoại tương lai hạnh phúc của hắn và công chúa Toa Toa của hắn! Mạc Thi Ý ngẩng đầu ưỡn ngực, cầm bó hoa bước từng bước một mà đi về phía trước.

    Cô đang đợi, đợi tiết mục xen giữa giống như kiếp trước tái hiện lại.

    "Thẩm thiếu gia, điện thoại của ngài."

    Đến rồi!

    Tinh thần của Mạc Thi Ý chấn động, bước chân cũng bắt đầu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhanh chóng đi đến bên Thẩm Mục Hàn, vô cùng thiện giải nhân ý mà nhìn hắn, "Có việc bận? Vậy anh nên đi nhanh đi, đừng làm cho đối phương phải sốt ruột chờ đợi, dù sao, tôi cũng không muốn kết hôn."

    * Thiện giải nhân ý: Biết điều, thông minh.

    Nhưng vào lúc này, thư ký đắc lực bên người Thẩm Mục Hàn là Viên Thành Kiệt lại nói một câu: "Thẩm tổng, xe đã chuẩn bị xong, ngài xem?"

    Thẩm Mục Hàn cân nhắc một lát, thanh âm lạnh nhạt nói: "Cậu hãy đi tới nơi đó trước đi, báo cho tôi biết nếu có chuyện xảy ra."

    "Vâng, Thẩm tổng."

    Nhìn Viên Thành Kiệt nhanh chóng rời đi, Mạc Thi Ý ngây dại, chuyện gì đây?

    Rõ ràng lúc này, nam nhân nên xoay người bỏ cô ở hôn lễ này không phải là Thẩm Mục Hàn sao? Sao lần này hắn lại không đi?

    Khóe miệng Thẩm Mục Hàn khẽ nhếch, tuy đang cười nhưng nụ cười đó lại không có chút độ ấm nào, kề sát vào bên tai cô nói nhỏ, nhìn như thân mật, nhưng thật ra là cảnh cáo.

    "Mạc Thi Ý, cô cho rằng chính mình còn có cơ hội chạy trốn lần thứ hai sao?"

    Ha, đúng rồi.

    Hắn không đi, là quan tâm cô sao? Chẳng qua, ý đồ chạy trốn của cô biểu hiện quá mức rõ ràng, hắn mới không quyết định rời khỏi, lựa chọn tiếp tục ở nơi này đem hôn lễ hoàn thành.

    Trong lòng Mạc Thi Ý đau nhói, nhưng trên mặt vẫn là ý cười không đổi, "Mục Hàn, trước kia vẫn luôn là tôi theo đuổi anh, bao gồm việc bước đi trên thảm đỏ đều là do tôi tự mình đi tới, mà anh, từ trước đến nay chưa từng quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái."

    Dứt lời, Mạc Thi Ý đứng tại chỗ đem bó hoa ném lên trời, đem khăn đội đầu xuống, dùng sức mà ném mạnh trên mặt đất.

    Không hề lưu luyến một chút nào. "Thẩm Mục Hàn, cuộc tình này, tôi mệt mỏi rồi, cuộc đời sai lầm này nên sớm kết thúc từ lâu. Anh vẫn là nên đi đi, tìm Mạc Tinh Tinh đi."
     
    Doctruyennhat1Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2020
  5. Chương 4: Anh muốn trả thù tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng Mạc Thi Ý không nhỏ, mà microphone cũng không có tắt. Vì thế khi cô nói ra lời này, khuếch đại âm thanh của microphone đã khiến lời đó truyền khắp toàn bộ hôn lễ, trong nháy mắt toàn bộ khách mời liền ồ lên một trận.

    * Khuếch đại âm thanh: Là một bộ phận của microphone.

    "Không phải nói là Thẩm tổng theo đuổi phu nhân hay sao, sao bây giờ lại biến thành phu nhân theo đuổi Thẩm tổng."

    "Chẳng lẽ là vì sự kiện năm đó, bà không phát hiện cô dâu này thật quen mắt sao?"

    Có người hoảng sợ che miệng người nói chuyện nọ.

    "Hừ.. Bà không muốn sống nữa hả, không được nhắc đến sự kiện kia."

    "Bà là nói người kia.. Trời ạ, cô dâu đó cũng quá đáng thương rồi."

    "Ai biết được, tuy Thẩm tổng tuổi còn trẻ nhưng hắn thật không đơn giản, bà không thấy có mấy công ty cổ phiếu đột nhiên sụp đổ sao, chính là hắn làm đó."

    "Nhà hào phú này thật loạn, cũng không biết hôn lễ này còn có hoàn thành được hay không."

    * Hào phú: Vừa có tiền vừa có thế.

    * * *

    Mạc Thi Ý vẻ mặt đầy quật cường mà nhìn Thẩm Mục Hàn.

    Dường như số phận lại tiếp tục luân hồi, nửa đường lại xuất hiện cuộc điện thoại, đúng thật là đã sớm ám chỉ từ nay về sau hôn lễ và cuộc sống của cô sẽ không thuận buồm xuôi gió.

    * Luân hồi: Nghĩa là có một chuyện lập lại giống như trước đó.

    Thẩm Mục Hàn cúi người xuống nhặt cái khăn đội đầu đã bị Mạc Thi Ý ném trên mặt đất, phủi vết bụi dính trên đó, thần sắc ôn nhu mà đội lại lên đầu cô, "Thi Thi, cả đời này, cô đừng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi tôi."

    Nếu không phải bả vai của mình bị hắn bóp mạnh đến phát đau, nói không chừng Mạc Thi Ý rất có khả năng lại lần nữa bị sự ôn nhu của hắn lừa gạt.

    "Thẩm Mục Hàn, anh muốn trả thù tôi, sao lại không dùng một loại phương thức khác, vì cái gì cố tình dùng hôn nhân của mình để thay thế?"

    Động tác hắn cứng lại, nhưng trong nháy mắt, lại ôn nhu vén sợi tóc vướng víu ra khỏi trán cô, sau đó từ trong lòng ngực móc ra chiếc nhẫn cương ngạnh đeo lên ngón áp út cô: "Toa Toa đi rồi, tôi còn muốn hôn nhân gì nữa? Nhưng cái này là điều mà không phải các người phụ nữ như cô muốn nhất sao?"

    "Thẩm Mục Hàn, anh đủ rồi!"

    Người của Thẩm Mục Hàn ở một bên như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm, họ chẳng sợ Mạc Thi Ý muốn giở trò, với lại ông chủ họ hoàn mỹ như vậy, mọi người cũng sẽ chỉ cho rằng cô đang cậy sủng mà kiêu, căn bản sẽ không có người tin tưởng cô, càng đừng nói là ra tay giúp đỡ cô.

    Chỉ cần việc mời rượu hoàn thành, chắc chắn cô sẽ bị Thẩm Mục Hàn giam lỏng ở Thẩm gia, muốn ly hôn càng khó khăn hơn.

    Rốt cuộc cô nên làm sao đây?

    Lúc này, ở một góc tiệc cưới đột nhiên mà hỗn loạn lên, Mạc Thi Ý theo bản năng mà nhìn qua.

    Thế nhưng lại có người tới gây chuyện!

    Đến khi Mạc Thi Ý thấy rõ ràng người hùng hổ vọt tới lễ đài trước mặt là ai, lập tức cô cảm thấy cơ hội tới!

    Thật là ông trời cũng đang giúp cô mà.

    Thẩm Mộ Tuyết buông tay Mạc Tinh Tinh ra, bước vài ba bước mà xông lên lễ đài cách mặt đất hai mét, ánh mắt khinh thường nhìn Mạc Thi Ý một thân mặc áo cưới tinh xảo.

    "Cô cho rằng mặc cái áo cưới cao cấp này, là có thể cùng anh tôi xứng đôi? Hừ, chỉ bằng thân phân đê tiện như cô, thật đúng là xem chính mình trở thành cô bé lọ lem a? Mạc Thi Ý, nhân lúc còn sớm cô tránh xa anh tôi ra, đừng có ở đây tự rước lấy nhục!"

    Vẫn là giống như trước kia, Thẩm Mộ Tuyết rất ghét bỏ cô, có thể nói là từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

    Nhưng giờ phút này, Mạc Thi Ý thật muốn lao tới ôm Thẩm Mộ Tuyết một cái!

    Đương nhiên, trên mặt cô vẫn là ra vẻ buồn sầu, "A Tuyết, cô nói không sai, là tôi vẫn luôn tự mình đa tình. Nhưng hiện tại, không phải tôi không muốn đi, chỉ là.. Anh cô không chịu thả tôi đi."

    Thẩm Mộ Tuyết sửng sốt một chút, nhưng chẳng mấy chốc trong lòng liền tức giận, tiến lên hai bước xô đẩy Mạc Thi Ý, "Cô là cái thá gì mà dám ghét bỏ anh tôi?"
     
    Doctruyennhat1Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
  6. Chương 5: Tôi muốn ly hôn với anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được rồi."

    "Tuyết Nhi, chúng ta nên đi thôi."

    Trong cùng một thời gian có hai tiếng nói ngăn cản vang lên, Thẩm Mộ Tuyết liền ngừng lại động tác.

    "Tuyết Nhi, đừng vì chị mà phá hủy ngày trọng đại của Thẩm ca." Mạc Tinh Tinh kéo Thẩm Mộ Tuyết còn đang ấm ức muốn tiến lên vì cô, rồi sau đó thấp giọng xin lỗi Thẩm Mục Hàn, "Em xin lỗi, em không nên quấy rầy hôn lễ của hai người. Chỉ là.. là xảy ra chuyện như vậy, ngoài Thẩm ca ra, em cũng không biết nên tìm ai giúp đỡ."

    Ngay lập tức Thẩm Mộ Tuyết liền nóng nảy, "Không được, chuyện này nhất định phải tìm anh hai đòi một cái công đạo. Nếu không phải vì tham gia hôn lễ của anh hai và con hồ ly tinh này, sao chị phải vội vã đi đường tắt mà gặp phải đám lưu manh kia? Không sao đâu Tinh Tinh, em và anh hai nhất định sẽ giúp chị bắt được bọn họ!"

    Ha ha, thì ra kiếp trước Thẩm Mục Hàn vội vàng bỏ mình rời đi lại là vì cô ta bị lưu manh ức hiếp?

    Nhưng mà thủ đoạn này của Mạc Tinh Tinh, cô ta mà gặp lưu manh mới lạ!

    Rõ ràng là cố tình sắp đặt, muốn phá tan buổi hôn lễ này!

    Mạc Tinh Tinh diễn xuất tài giỏi như thế này mà không tiến vào giới giải trí thật đúng là đáng tiếc..

    Thật muốn ngay lập tức vạch trần bộ mặt tâm địa độc ác của cô ta. Thế nhưng hiện tại cô chỉ biết được toàn bộ chân tướng nhưng lại không có chứng cứ, tùy tiện nói ra khỏi miệng, không chỉ sẽ rút dây động rừng, mà còn khiến cô rơi vào thảm họa thêm một lần nữa.

    Không có cách nào khác, trước mắt tốt nhất là nên lợi dụng cô ta để trốn thoát khỏi Thẩm Mục Hàn.

    Hàng loạt ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đầu, cô ngẩng đầu lên, Mạc Thi Ý như bị đả kích mà yếu ớt lung lay, nước mắt như muốn rơi xuống.

    "Nếu anh đã có người trong lòng, tôi đây liền tác thành cho anh. Mục Hàn, chúng ta ly hôn đi, áo cưới, còn có nhẫn này và cả anh nữa, anh đưa cho Tinh Tinh của anh đi, coi như tôi chưa từng xuất hiện là được."

    Thương tâm khổ sở là thật, hận cũng là thật.

    Người trước mắt này, cô từng dùng nửa đời, dùng cả mạng sống mà yêu anh ta. Hiện giờ tâm tàn ý lạnh, đã không còn yêu nữa, càng không dám tiếp tục tình yêu này.

    Trong mắt Mạc Thi Ý đầy tuyệt vọng và oán hận, trong nháy mắt Thẩm Mục Hàn đã xem cô và Toa Toa là cùng một người, trong phút chốc liền hoàn hồn lại đem hai người tách ra.

    Ngoài dự đoán của cô, Thẩm Mục Hàn kéo tay của Mạc Thi Ý qua, đồng thời bảo thư ký của mình, "A Kiệt, cậu hãy xử lý chuyện còn lại, đừng cho người khác lại đến quấy rầy."

    Mạc ý thơ hoảng sợ, dùng sức muốn tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Thẩm Mục Hàn, "Anh muốn đưa tôi đi đâu, buông ra!"

    Bởi vì Mạc Thi Ý giãy giụa quá mạnh làm chậm tốc độ, Thẩm Mục Hàn dứt khoát bế cô lên, nhanh chóng rời đi hôn lễ, đi lên lầu đá văng căn phòng ra, chẳng mấy chốc khóa cửa lại ném cô lên giường.

    Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng xé nát áo cưới màu trắng sang trọng trên người Mạc Thi Ý, chỉ có một đôi mắt tiết lộ hắn giờ phút này tâm tình không bình tĩnh.

    "Mạc Thi Ý, đời này cô ngoài chuộc tội ở bên người tôi, đừng hòng đi chỗ khác. Trừ phi cô bị tôi hành hạ đến chết ở trên giường, nếu không cô đừng hòng muốn trốn đi đâu."

    "Vậy nếu mang thai thì sao?"

    "Không có khả năng." Thẩm Mục Hàn nói chắc như đinh đóng cột.

    Mạc Thi Ý nghe được câu trả lời này cũng không ngạc nhiên, nhưng lại không nhịn được cười ra tiếng, đầu tiên là cười khẽ, sau đó càng cười càng kích động, hoàn toàn không kiêng dè đến sắc mặt thâm trầm của người đàn ông.

    Cuối cùng Thẩm Mục Hàn không chịu được dùng sức bóp chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, "Cô đang cười cái gì?"

    Mạc Thi Ý dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn là bộ dạng tươi cười ác ý, "Đương nhiên là cười anh ngu xuẩn, Thẩm Mục Hàn, anh thật sự cho rằng mình thắt ống tinh thành công hay sao, sẽ không làm tôi mang thai được?"

    Đứa bé hữu duyên vô phận của cô, là nỗi đau đớn hận thù lớn nhất trong lòng cô ở đời này!
     
  7. Chương 6: Nếu anh không ngại thì hãy đi điều tra đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mục Hàn, em có thai rồi. Đứa bé đã được một tháng rưỡi. Mục Hàn, anh thích con trai hay con gái? Nếu như sinh con trai trước, chúng ta có nên sinh thêm một đứa em gái cho con không để hai đứa chơi với nhau?"

    "Hả."

    "Con của tôi?"

    "Trước khi chúng ta kết hôn, tôi đã đi thắt ống tinh rồi. Đứa con trong bụng của cô nhất định là con hoang.. A!"

    "Bác sĩ, con của ta đâu? Đứa bé như thế nào rồi?"

    "Đứa bé đã không còn nữa, xin phu nhân bớt đau buồn. Người còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt, sẽ có khả năng mang thai lần nữa."

    Bả vai truyền đến một cổ đau nhức, Mạc Thi Ý phục hồi tinh thần lại từ những ký ức đau khổ đời trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mục Hàn đang khiếp sợ.

    "Làm sao cô biết tôi đi thắt ống tinh?"

    Cuộc giải phẫu này hắn đã xóa tất cả dấu vết từ lâu, căn bản không có người biết, người phụ nữ này sao lại biết chứ?

    Ngay lúc này, Mạc Thi Ý dễ dàng đẩy Thẩm Mục Hàn đang đè trên người cô, "Sao tôi lại biết hả, điều này anh không cần phải biết. Chẳng thà anh đi hỏi người làm phẫu thuật cho anh đi. Đi hỏi cô ta một chút, tại sao lại lừa anh rằng đã thắt ống tinh thành công?"

    Thẩm Mục Hàn lần nữa đẩy Mạc Thi Ý xuống giường, ngữ khí lạnh lùng, "Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng lời của cô nói sao?"

    "Làm gì có chuyện đó, nếu không anh tự đi tra một chút. Tôi không muốn lỡ may một ngày nào đó tôi có con của anh, kết quả lại bị anh nói là đứa con hoang, thật đúng là oan uổng cho đứa bé."

    Rõ ràng là chuyện còn chưa xảy ra, hơn nữa giọng điệu của Mạc Thi Ý còn mang theo vài phần vui đùa trêu chọc, nhưng Thẩm Mục Hàn lại thấy ánh mắt của cô để lộ ra sự oán hận sâu sắc.

    Giống như chuyện này đã từng xảy ra rồi.

    Ánh mắt Thẩm Mục Hàn thâm trầm mà nhìn Mạc Thi Ý một hồi, cuối cùng không lên tiếng rời đi.

    Quả thực như người bệnh tâm thần.

    Mạc Thi Ý nằm liệt trên giường hồi lâu, con ngươi như vô hồn nhìn lên trần nhà.

    Kiếp trước kiếp này a..

    Những kẻ độc ác đã cướp đi tất cả của cô, nhất định lần này cô sẽ trả thù hết tất cả!

    Chốc lát sau, cửa phòng truyền đến một tiếng động, Mạc Thi Ý ngay cả một cái liếc mắt cũng lười làm, thuận miệng hỏi một câu: "Anh còn muốn như thế nào nữa?"

    Thẩm Mục Hàn cất điện thoại, từng bước một đi đến bên giường.

    Hắn cưới cô, đúng như lời cô nói, nhưng hắn chắc chắn là không để lại sơ sót nào, tại sao hôm nay sau khi tỉnh lại cô liền thay đổi thái độ, giống như đã biết hết tất cả mọi chuyện, liên tục ầm ĩ muốn ly hôn?

    Nhưng hôn nhân này do hắn quyết định. Ha, ly hôn, đừng hòng mơ tưởng đến!

    "Đi thay quần áo, xuống dưới mời rượu khách."

    Mạc Thi Ý lười biếng nhìn bộ áo cưới Thẩm Mục Hàn tùy tiện ném tới.

    Áo cưới mang một màu đỏ thẩm, hoa văn long phượng được thêu rất tinh xảo, đáp ứng được mong đợi về một hôn lễ của một người phụ.

    Nếu như cô không biết những việc từ kiếp trước, cô nhất định sẽ rất vui vẻ.

    Mạc Thi Ý ném bộ trang phục lại, trở mặt nói, "Không đi."

    Thẩm Mục Hàn thong thả ung dung cài nút trên tay áo, "Tôi không ngại đổi một nơi yên nghỉ khác cho mẹ cô đâu."

    "Anh uy hiếp tôi?"

    Cô không thể tưởng tượng được, Thẩm Mục Hàn luôn nhã nhặn trước mặt mình, vậy mà còn có một mặt đê tiện như vậy!

    Bữa tiệc cưới vẫn diễn ra sôi nổi, giống như cô và Thẩm Mục Hàn rời đi chỉ là một tiết mục, không có ai phát hiện ra sự khác thường.

    Một nhân viên khách sạn đi tới trước mặt Mạc Thi Ý, rồi đưa bìa thư tới tay cô, ngữ khí cung kính nói: "Thẩm thiếu phu nhân, có vị khách dặn dò tôi muốn tôi đưa cái này cho người, xin người hãy nhận lấy."
     
    Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
  8. Chương 7: Cô sẽ không có cơ hội sử dụng nó.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong bì này mỏng y như kiếp trước, với viền vàng trên nền trắng, cô có thể biết bên trong là cái gì mà không cần phải mở ra.

    "Cảm ơn."

    Mạc Thi Ý không một chút do dự, lúc Cung Linh Lan thò tay định cướp lấy, cô nhanh chóng lấy trước đem giấu sau lưng.

    "Đồ vật gì mà không thể lấy ra xem, còn gấp rút giấu đi?"

    "Không có gì, chỉ là một món quà cưới từ một người bạn tốt mà thôi." Cô giả vờ hời hợt nói.

    Cô còn nhớ ở kiếp trước, bà mẹ chồng này chính là người đầu tiên thấy được đồ vật bên trong phong bì này, kết quả nhân cơ hội, nói rất nhiều thứ không đúng sự thật, hại mối quan hệ giữa cô và Thẩm Mục Hàn cũng..

    "Món quà gì? Thần bí như vậy."

    Ngờ đâu, Thẩm Mục Hàn vẫn đứng cách đó không xa, nhưng ánh mắt cứ dán chặt trên người cô, đem một màn này rơi vào mắt.

    "Một biệt thự thuộc về tôi."

    Mạc Thi Ý biết rằng có một số việc không thể giấu, liền thong thả ung dung mở ra phong bì, quả nhiên, một chùm chìa khóa và thiệp chúc mừng rơi ra.

    "Triển thi diệp: Đám cưới vui vẻ! Hãy luôn nhớ rằng vẫn có người ở phía sau em giúp đỡ em, em không cô đơn."

    Một chữ "Bùi" rồng bay phương múa ở góc thư, tiêu sái không bị trói buộc giống như con người của hắn.

    Bất quá những lời này, cũng là rất lâu về sâu, cô mới nhận ra được cô nợ người đó rất nhiều.

    Bởi vì Mạc Thi Ý không cố ý che giấu, cho nên Thẩm Mục Hàn và Cung Linh Lan đứng bên cạnh đều dễ dàng nhìn thấy nội dung của thiệp chúc mừng trong tay Mạc Thi Ý.

    Cung Linh Lan vẫn y hệt như kiếp trước, nổ tung ngay tại chỗ, "Mạc Thi Ý, con trai tôi cưới cô vào nhà, không phải để cho cô câu tam đáp tứ, không tuân thủ nữ tắc!"

    * Nữ tắc: Chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ.

    Nghe thấy vậy, trong lòng Mạc Thi Ý cười khẩy mấy tiếng. Sau đó, cô giơ chìa khóa trước mặt Thẩm Mục Hàn, hỏi: "Còn anh thì sao? Cũng nghĩ vậy hả?"

    Ngay lúc này, Thẩm Mục Hàn của kiếp trước đã bị Mạc Tinh Tinh gọi điện đi rồi, bỏ cô ở lại một mình đối mặt đủ loại khó dễ, không biết Thẩm Mục Hàn của kiếp này sẽ nói như thế nào đây?

    Thẩm Mục Hàn nhàn nhạt liếc mắt một cái, cầm ly rượu đưa lên đáp lễ những người đến chúc mừng anh.

    "Cô sẽ không có cơ hội sử dụng nó."

    "Miễn là hai chúng ta ly hôn, căn biệt thự này tự nhiên có tác dụng thôi. Dù sao tôi cũng không thể luôn mặt dày mặt dạn ở lại nhà anh chứ."

    "Có vẻ như cô thực sự muốn mẹ cô đổi nơi yên nghỉ."

    Liên tục bị đe dọa với cái lý do đó, Mạc Thi Ý cũng bị hắn chọc tức giận, "Thẩm Mục Hàn, tại sao người đã mất mà anh cũng không chịu buông tha? Được thôi, hôm nay tôi cũng không ngại liều mình lưới rách cá chết với anh!"

    "Cô không có bản lãnh này."

    Ánh mắt Thẩm Mục Hàn khinh thường, trong nháy mắt, Mạc Thi Ý xem hắn giống y như kiếp trước vẫn luôn thờ ơ lạnh, khiến cô không thể nói nên lời.

    "Chính xác, đúng là bây giờ tôi không có bản lãnh như đại tổng tài Thẩm đây. Nhưng mà nếu anh cho tôi một trăm vạn, anh có tin rằng trong vòng ba năm tôi sẽ cản trở tập đoàn Thẩm thị không!"

    "Tốt thôi."

    Gì?

    Trong nháy mắt Mạc Thi Ý liền câm nín, hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Mục Hàn sẽ phản ứng như thế này. Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là lời nói tiếp theo của hắn.

    "A Kiệt, ngay lập tức tặng một trăm vạn cho phu nhân xem như là quà lễ tân hôn."

    "Mẹ không đồng ý." Cung Linh Lan là người đầu tiên phản đối, "Con trai, con đây là hồ đồ a. Nếu muốn cho, con cũng không nên cho con hồ ly tinh này."

    "Bây giờ Thẩm thị đang nằm trong tầm kiểm soát của con, mẹ, mẹ không cần xen vào chuyện này."

    Vừa đến tay, Thẩm Mục Hàn lấy tấm chi phiếu Viên Thành Kiệt đưa tới đặt trong tay Mạc Thi Ý, "Nếu như ước muốn trở nên hết hi vọng, chắc sẽ rất thú vị."

    Chuyện gì đây?

    Mạc Thi Ý nắm chặt tờ chi phiếu có giá trị lớn trong tay, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.

    Hình như chỉ cần cô không đề cập tới việc ly hôn, không nghĩ cách trốn thoát, Thẩm Mục Hàn đột nhiên vâng lời răm rắc với mình?

    Một cảnh này, có quá nhiều khách khứa nhìn đến.

    Mạc Tinh Tinh ra sức bấm móng vào lòng bàn tay, gần như im lặng khẽ nguyền rủa: "Con tiện nhân đáng chết này, tao tuyệt đối sẽ không để mày gặp may mắn như vậy lần nào nữa.."
     
    Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
  9. Chương 8: Em có nhiều tâm sự thật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tay nắm giữ một trăm vạn, đối với hầu hết mọi người mà nói, nó có thể là một khoảng tiền lớn, nhưng đối với một người mới gây dựng sự nghiệp, đây chỉ có thể một quỹ khởi nghiệp mà thôi, muốn duy trì các hoạt động sau này vẫn còn chưa đủ.

    Bất luận thế nào, đối với Mạc Thi Ý thì đây là một khởi đầu tốt.

    Ngay sau khi đám cưới kết thúc, cô liền đặt lá thư từ chức đã được đóng dấu trên bàn của giám đốc.

    Chử Chí Minh liếc nhìn đơn từ chức, "Thật sự nghĩ kỹ rồi? Vậy tiếp theo em định sẽ làm gì?"

    "À, em định sẽ tự mình gây dựng sự nghiệp. Minh ca, khoảng thời gian này cảm ơn anh đã chiếu cố."

    Chử Chí Minh là nhà lãnh đạo ngành thiết kế quảng cáo của cô, ở kiếp trước Thẩm Mục Hàn tạo áp lực muốn cô phải từ chức, Chử Chí Minh đã nghĩ cách muốn giữ cô ở lại. Về công về tư, từ đầu đến cuối cô luôn biết ơn ông chủ này.

    Chử Chí Minh nhanh chóng ký ý kiến tán thành của mình vào, trao lại cho Mạc Thi Ý, "Có cơ hội, chúng ta lại cùng nhau hợp tác làm việc."

    "Được."

    * * *

    "Trở lại bình thường rồi? Chẳng lẽ sức quyến rũ của anh kém như vậy, chỉ nói chuyện về việc công thôi mà cũng có thể làm em thất thần được."

    Mạc Thi Ý khôi phục tinh thần lại từ chuyện từ chức kia, nhìn thấy Bùi Tử Thâm mặt đầy ủy khuất tự chơi một mình ở một góc, không khỏi đỡ trán.

    "Chẳng qua là cảm thấy ý trời có chút trêu người."

    Bùi Tử Thâm bất giác có chút kỳ quái, "Anh nhớ rõ là em chưa bao giờ tin thần phật mà?"

    Mạc Thi Ý mỉm cười, không trả lời.

    Cô biết phải nói như thế nào đây, thay vì trước kia cô rất yêu Thẩm Mục Hàn, một lòng chỉ muốn cưới Thẩm Mục Hàn, giúp chồng dạy con. Mà bây giờ, lòng chỉ tràn đầy bi thương oán giận, cuối cùng còn muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.

    Bùi Tử Thâm đến gần lại rồi ngồi xuống, "Thi Thi, em có nhiều tâm sự ghê."

    Cảm xúc của cô thể hiện rõ như vậy sao?

    Mạc Thi Ý đóng cuốn sổ kế hoạch, nửa thật nửa giả nói: "Nếu đã bị anh nhìn ra, em cũng không khách khí nữa."

    Bùi Tử Thâm ngạo kiều ngẩng đầu lên, nhưng ngôn ngữ cơ thể chính là dấu hiệu cho thấy bảo cô mau nói.

    "Giúp em điều tra chuyện gì đã xảy ra giữa mẹ em và Mạc Kỳ Sơn, càng tỉ mỉ càng tốt, nếu như còn có thể tìm được chứng cứ thì quá tốt."

    Bùi Tử Thâm nghe vậy liền đau đầu, "Chuyện vào mấy chục năm trước rất khó điều tra, em muốn điều tra để làm gì?"

    "Em muốn Mạc gia phải thân bại danh liệt, nợ máu trả máu."

    Bùi Tử Thâm bị lời nói hung hãn của Mạc Thi Ý làm hoảng sợ, "Mạc Kỳ Sơn ông ta thực sự là lòng dạ nham hiểm, em đừng để chính mình bị thua thiệt."

    "Bây giờ em đã không còn gì để mất nữa rồi, chỉ sợ là nếu em trả thù thì sẽ làm liên lụy đến anh. Bùi Tử, hiện tại em không biết nên tin tưởng ai nữa."

    Mạc Thi Ý nhìn ra Bùi Tử Thâm đã nhạy bén phát hiện có điều gì không ổn.

    Nhưng như thế thì sao, bất luận chuyện gì cô sẽ không để kẻ nào cản trở kế hoạch báo thù của mình. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là cô cần phải đặt nền móng cho chính mình.

    Bùi Tử Thâm cố sức làm rối tóc cô, "Em không cần cảm thấy mắc nợ anh, nếu như muốn báo đáp, vậy sau khi xây dựng thương hiệu của chúng ta, chia nhiều hoa hồng cho anh một chút."

    Biết rằng anh ấy không thiếu tiền, nhưng Mạc Thi Ý vẫn cười cười, "Được thôi. Đại minh tinh, sau này anh sẽ là người phát ngôn cho phòng làm việc của em."

    Hiện giờ hỏi ai là người nổi tiếng nhất trong giới giải trí, cũng chỉ có thể vị ảnh đế này thôi!

    Bùi Tử Thâm chìa tay ra đập tay với Mạc Thi Ý ba lần, "Một lời đã định, nghĩ ra được cái tên nào chưa?"

    Mạc Thi Ý mở bản thảo của mình ra, cuối cùng dừng lại ở một trang, chạm vào bản vẽ thiết kế của một trang phục nữ.

    "Liền gọi -- Đế Tư Phù Ni."

    Hay còn gọi là Tisiphone.

    Một trong ba nữ thần báo thù chính trong thần thoại Hy Lạp cổ xưa. Cô ấy trở về từ ngọn lửa địa ngục, nhất định sẽ đoạt lại mọi thứ thuộc về mình.
     
    Quynhanh200880011Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...