Welcome! You have been invited by YyOcw2j to join our community. Please click here to register.
Chương 20: Tình thế bắt buộc

[HIDE-THANKS]Edit by Sà & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Tống Thu Doãn bị đánh đến hồ đồ. Không kịp phòng bị đã bị ăn một cái tát như vậy, đôi chân mang giày cao gót của cô ta lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

Cô ta cứ té ngã trên mặt đất như vậy, chân thì đau, trên mặt vẫn còn dấu bàn tay hồng hồng của Phong Tố Cẩn, một lúc sau đã sưng lên.

Có thể thấy, Phong Tố Cẩn đã dùng lực mạnh như thế nào.

Khi còn nhỏ, Phong Tố Cẩn đã luyện tập võ thuật cùng mẹ nên một cái tát như vậy đã hoàn toàn dùng hết sức lực của cơ thể.

Tống Thu Doãn trừng mắt nhìn Phong Tố Cẩn, cả người đã run lên vì tức giận, ngón tay chỉ vào Phong Tố Cẩn có phần run rẩy: "Cô.. Phong Tố Cẩn, cô dám đánh tôi! Tôi chính là tiểu thư của nhà họ Tống. Cô cứ chờ xem, ông ngoại của tôi và nhà họ Mễ sẽ không bỏ qua cho nhà họ Phong các người đâu."

Phong Tố Cẩn ngồi xổm xuống, nắm lấy ngón tay của Tống Thu Doãn, gập lại.

"A.. Buông tay, đau.. Buông tay.."

Tống Thu Doãn chính là đại tiểu thư đã được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua chút đau khổ nào nên lần này, bị Phong Tố Cẩn đánh như vậy, cô ta đã đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Phong Tố Cẩn nhìn sắc mặt của Tống Thu Doãn, đột nhiên cảm thấy bộ dạng đau đớn vặn vẹo này của cô ta khiến tâm trạng của cô vô cùng thoải mái.

Quả nhiên, Phong Tố Cẩn cô đã chịu nhiều khổ cực như thế, trong lòng cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.

Trước kia, cô nhẫn nhịn chẳng qua là vì tình thế bắt buộc nhưng bây giờ, cô đã là một cái vò mẻ không sợ nứt* rồi!


*vò mẻ không sợ nứt: Giống như việc đã hỏng thì không cần phải để ý nữa.

Dù sao bây giờ thanh danh cô cũng đã như thế này, Lam Bắc Thần cũng đã sớm ở bên Liễu Thi Nhã, vốn sẽ không thực hiện hôn ước gì đó với cô.

Nói không chừng, nhà họ Phong cũng đã sớm hận cô muốn chết.

Chân cô bị thương, không thể khiêu vũ được, cũng không cứu được cha.

Cho nên bây giờ cô chẳng còn lý do gì để nhẫn nhịn. Ai làm cô không thoải mái, cô lập tức đánh chết người đó.

"Tống Thu Doãn, cô dùng nhà họ Tống để uy hiếp tôi thì mặc kệ cô, tôi còn mong cô dùng nhà họ Tống và nhà họ Mễ để đối phó với nhà họ Phong nữa kìa. À đúng rồi, sau này cô nên cách xa tôi ra một chút. Cô còn dám khiêu khích tôi, tôi thấy cô một lần, tôi sẽ đánh cô một lần, không tin cô cứ thử xem."

Thấy Phong Tố Cẩn như vậy, Tống Thu Doãn thật sự đã bị dọa đến mức choáng váng, không dám nói ra câu nào.

Trong nhận thức của cô ta, từ trước đến nay Phong Tố Cẩn đều luôn tỏ ra ôn nhu ấm áp. Hơn nữa, cho dù có bị người khác bắt nạt, cô cũng sẽ nhẫn nhịn. Nhưng từ khi nào mà cô đã trở nên đáng sợ như vậy?

Cuối cùng, chờ đến khi Phong Tố Cẩn rời đi, Tống Thu Doãn mới hét ầm lên.

Phong Tố Cẩn cũng không quan tâm người khác nghĩ về cô như thế nào, dù sao tin tức đưa lên cũng là như thế, cô cũng không ngại hung ác hơn nữa.

Sau khi rời khỏi quảng trường, Phong Tố Cẩn cũng không biết mình nên đi đến nơi nào.

Nhiều năm như thế, cô cũng chẳng khác lục bình là bao, hoàn toàn không tìm được nơi để về, không tìm được một mái nhà thật sự.

Nói thật, Quân Mặc Hàn thật sự khiến cô động lòng, nhưng người tốt như vậy, cô có thể nhận được sao?

Phong Tố Cẩn lấy di động xem thời gian, thấy có vài cuộc gọi nhỡ, có của nhà họ Phong, có cả của viện điều dưỡng.

Không biết vì sao, Phong Tố Cẩn cảm thấy lo lắng trong lòng. Cô nhanh chóng gọi lại cho viện điều dưỡng.

"Phong Tố Cẩn, tại sao bây giờ cô mới nghe điện thoại?"

"Dương Linh, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có phải cha tôi đã xảy ra chuyện rồi không?"

Dương Linh là nhân viên hộ lý ở viện điều dưỡng. Trước kia Phong Tố Cẩn thường đi thăm cha, hai người cũng coi như có quen biết. Ở viện điều dưỡng xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng sẽ nói cho cô biết.

"Ôi, Phong Tố Cẩn, tôi nói cho cô biết, trong viện có người đang đưa cha cô đi kìa!"

Sắc mặt Phong Tố Cẩn trở nên hoảng sợ: "Tại sao lại như vậy? Chẳng phải hôm qua vừa thỏa thuận sa? Chi phí của tháng sau tôi cũng sẽ trả mà."

"Sáng nay người của nhà họ Phong đến, nói là chỉ thị của lão phu nhân, mặc kệ cha cô."

Cúp điện thoại, Phong Tố Cẩn lập tức nhanh chóng bắt xe đến viện điều dưỡng. Vừa đến dưới lầu, cô đã thấy hai người nâng cáng, muốn đưa cha cô đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 21: Động thủ tàn nhẫn

[HIDE-THANKS]Edit by Sà & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Nhìn thấy cảnh này, lửa giận nổi lên trong lòng Phong Tố Cẩn. Ánh mắt cô trở nên đỏ ngầu, đôi môi run rẩy. Cô nhanh chóng chạy đến.

"Các người đang làm gì vậy? Sao các người lại làm như thế?"

"Chúng tôi chỉ đang làm theo chỉ thị của bên trên. Nhà họ Phong đã nói mặc kệ sống chết của người này, viện điều dưỡng của chúng tôi cũng có quy định, nếu người nhà đã không quan tâm đến bệnh nhân, chẳng lẽ còn bắt chúng tôi phải đến chăm sóc?"

Nghe lời nói của người này, lại nghĩ đến tác phong của Phong lão phu nhân, Phong Tố Cẩn tức giận đến nỗi muốn đánh người.

Cô nén lửa giận trong lòng xuống, cố gắng dùng giọng điệu hòa giải để nói chuyện.

"Tôi là người thân của người này, là con gái của ông ấy, tạm thời không tính là người của nhà họ Phong, tôi tới trả viện phí cho tháng sau. Hơn nữa, tháng này vẫn còn hai ngày nữa mới hết kỳ hạn, các người không thể làm như vậy."

Người kia đánh giá Phong Tố Cẩn từ trên xuống dưới một chút. Hắn cười nhạo một tiếng: "Cô có thể trả viện phí của tháng sau ngay bây giờ được không?"

Một người khác nâng cáng cho cha cô cũng lên tiếng.

"Tôi biết rồi, chẳng phải cô là tiểu thư Phong vừa bị nhà họ Lam từ hôn nên vào quán bar khiêu vũ kia sao? Không lẽ cô cho rằng chỉ cần nhảy một chút, ngủ một đêm là đủ tiền trả viện phí đó chứ?"

Nghe những lời này, Phong Tố Cẩn có cảm giác bị người ta tát mấy cái, cô cảm thấy mặt nóng ran.

Tay cô để bên người, hết nắm chặt rồi lại buông ra, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn.

"Tránh ra, đừng có đứng ở chỗ này chắn đường."

Hai người nâng cáng kia vốn không hề đặt Phong Tố Cẩn ở trong mắt, ngay cả giọng nói cũng vô cùng ngạo mạn.

Phong Tố Cẩn nhìn cáng mà sắc mặt không khỏi tái nhợt, cha cô vẫn còn hôn mê, đủ loại tâm tình đều xông lên đầu.

Thấy Phong Tố Cẩn không có ý định tránh ra, hai người kia liếc nhìn nhau một cái, buông cáng cứu thương ra.

"Nếu cô đã nói cô là con gái của ông ta, vậy thì giao cho cô, tự cô khiêng về đi!"

Hai người kia ném cáng cứu thương xuống đất, rồi lập tức quay người rời đi.

Cuối cùng, Phong Tố Cẩn không thể nhịn được nữa. Cô quát một tiếng chói tai: "Các người đứng lại cho tôi!"

Hai nhân viên hộ lý quay đầu, nhìn Phong Tố Cẩn đầy khinh thường: "Không có tiền thì đừng có ở đây mà phô trương, làm lãng phí thời gian của chúng tôi."

Phong Tố Cẩn bước nhanh về phía trước, đấm một cái vào mặt của tên hộ lý vừa nói chuyện.

"Bốp!" một tiếng, người nọ bị Phong Tố Cẩn đánh ngã trên mặt đất, mũi sưng vù, bắt đầu chảy máu.

Cuối cùng người còn lại cũng phản ứng, bắt đầu động thủ, đánh nhau tàn nhẫn với Phong Tố Cẩn.

"Thật to gan, dám đánh người trước cổng viện điều dưỡng."

Trước kia Phong Tố Cẩn đã từng học võ, chẳng qua sau khi bước vào nhà họ Phong, vì thanh danh, cô phải trở nên thục nữ, cũng chưa từng động thủ như thế này.

Lần này cô không khống chế được lửa giận trong lòng, quyết định đánh nhau với tên kia một lần.

Cuối cùng, Phong Tố Cẩn dùng một hư chiêu, một cú đá ngang, một cú đá từ trên xuống khiến người kia cũng phải quỳ trên mặt đất.

Phong Tố Cẩn vỗ tay một cái, sau đó siết chặt nắm đấm: "Nói xin lỗi tôi."

"Đừng có mơ. Người đâu, người đâu, có người gây sự, có người gây sự.."

Người này vừa kêu một tiếng, lập tức có mười mấy tên côn đồ mang theo gậy sắt chạy ra, chuẩn bị "tiếp đón" Phong Tố Cẩn.

Nhìn điệu bộ của mười mấy tên côn đồ trước mặt, sắc mặt Phong Tố Cẩn đã trắng bệch, da đầu cũng hơi tê dại.

Nơi này là viện điều dưỡng tư nhân, cũng là do Phong lão phu nhân chọn. Để đề phòng có người gây sự, đương nhiên chỗ này cũng sẽ nuôi một ít côn đồ.

Lúc này, Phong Tố Cẩn có muốn lùi cũng không lùi được. Dù liều mạng, cô cũng phải "giết một con đường máu".

Cô muốn để mọi người biết, Phong Tố Cẩn cô không phải người dễ bắt nạt.

Cô cúi đầu, nhìn cha nằm đang trên cáng. Tạm thời cô không có năng lực để đưa ông ấy đi đâu, chỉ có thể để viện điều dưỡng này tiếp tục điều trị và chăm sóc cho cha.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 22: Hơi thở lạnh lẽo

[HIDE-THANKS]Edit by Sà & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Tuy Phong Tố Cẩn có chút bản lĩnh nhưng so với những tên côn đồ trước mặt thì lại chẳng đáng là bao. Hơn nữa đối phương còn có đến mười mấy người, người nào cũng đều cầm gậy sắt.

Chỉ trong chốc lát, cả người Phong Tố Cẩn đau đớn như tan ra thành từng mảnh. Hai tay cô ôm đầu, nằm trên mặt đất, trông vô cùng chật vật và khổ sở.

"Đánh nó, đánh nó.."

Gậy sắt đánh lên người, thật sự rất đau.

Phong Tố Cẩn cho là mình sẽ phải chết.

Đột nhiên cô cảm thấy hơi nhẹ nhõm. Có lẽ cứ chết đi như vậy, cô sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi nữa.

Chỉ có điều, cô thật sự không yên lòng về cha và em gái mình.

Có lẽ cô thật sự rất ngu, ngu nên lúc nào cũng biến mọi chuyện thành như thế này.

Cô chán ghét chính bản thân mình, chán ghét mình yếu đuối, chán ghét mình không đủ mạnh mẽ.

Cô cảm nhận được quá ít sự ấm áp. Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Phong Tố Cẩn, đó chính là nước mắt của sự yếu đuối, là nước mắt của đau đớn.

Đúng lúc này, một giọng nói thanh khiết vang lên.

"Dừng tay!"

Phong Tố Cẩn nhận ra giọng nói này. Giọng nói dễ nghe như tiếng đàn cổ, chẳng qua lúc này lại có thêm chút lạnh lẽo.

Nhìn cảnh trước mắt, đôi đồng tử xinh đẹp của Quân Mặc Hàn co rụt lại. Xung quanh anh đều đã giảm xuống mấy độ khiến người khác không nhịn được mà phát run trong lòng, vô cùng sợ hãi.

Đám côn đồ nghe được hai từ kia, chẳng biết vì sao lại cảm thấy sợ hãi, thật sự dừng hành động lại.

Tuy đôi mắt Quân Mặc Hàn mị hoặc vô cùng nhưng lúc này đã bị nhiễm thêm một tầng lạnh lẽo.

"Động thủ!"

Ngay lập tức, mấy người vệ sĩ mặc âu phục chỉnh tề chạy tới từ cổng chính, chạy đến bên mấy tên côn đồ, đoạt lấy gậy sắt, giáng xuống người bọn chúng.

"A.. A.. Phụt.."

"Tha mạng.."

"Đừng giết tôi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo quy định.."

* * *

Nhất thời, toàn bộ sân của viện điều dưỡng đều vang lên tiếng quát tháo thê lương. Đám nhân viên hộ lý và bác sĩ đều trốn ở một góc xa, không ai dám đến gần.

Từ khi nào mà thành phố Bắc Quyền lại có người lợi hại như vậy, dám gây sự ở viện điều dưỡng của bọn họ?

Ở thành phố Bắc Quyền, ai cũng biết viện điều dưỡng này có chỗ dựa rất lớn.

"Người đàn ông kia là ai vậy? Dáng dấp cũng quá tốt."

"Người đàn ông như vậy chúng ta không chạm tới được, trông giống như xã hội đen ấy. Mấy tên côn đồ ở viện của chúng ta đều là người biết võ, cô có thấy không? Vệ sĩ của người đàn ông kia lại giải quyết bọn họ một cách nhanh chóng."

"Thật đáng sợ!"

"Anh ta giống như một bậc vương giả đầy cao quý và lạnh lùng, người bình thường không thể so sánh."

* * *

Quân Mặc Hàn không quan tâm người khác nói gì. Anh bước nhanh đến chỗ Phong Tố Cẩn đang nằm co rúm trên mặt đất.

Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế cô lên: "Có ổn không? Có đau không?"

Phong Tố Cẩn ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hàn, cảm giác anh như ánh mặt trời đang rọi xuống tấm lòng vỡ nát của cô.

"Tôi ổn, cảm ơn anh, cha tôi.." Phong Tố Cẩn đang chịu đựng đau đớn, run rẩy nói ra mấy câu này.

Quân Mặc Hàn cẩn thận bế cô lên: "Yên tâm, cha em sẽ được điều trị tốt."

Quân Mặc Hàn ôm Phong Tố Cẩn rời đi, cha cô cũng được vệ sĩ của anh cẩn thận đưa đi theo.

Đương nhiên, mười mấy tên côn đồ cũng bị đám vệ sĩ ném ra ngoài, đi đứng khập khiễng. Bọn họ cũng có một tháng để từ từ nghỉ ngơi.

"Ôi, cuối cùng cũng đi rồi, làm tôi sợ muốn chết. Vừa nãy tôi còn không dám thở mạnh.."

"Cô nhìn anh ta và đám vệ sĩ đi, cứ như thần chết vậy."

"Hình như cô gái kia là tiểu thư Phong đúng không? Cái người vừa được anh ta bế đi ấy?"

"Tôi thấy anh ta đối xử với cô ta như vậy, chắc chắn không phải quan hệ bình thường."

"Có người đàn ông như vậy che chở, còn ai dám khi dễ tiểu thư Phong!"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 23: Thích thật à?

[HIDE-THANKS]Edit by Sà & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong Tố Cẩn dựa vào lồng ngực của Quân Mặc Hàn, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác ấm áp và được bảo vệ.

Chỉ có điều, cô có thể tin anh không?

Nhưng bất kể thế nào, anh cũng đã cứu cô.

"Ngài Quân, cảm ơn anh đã cứu tôi, sự việc hôm nay.."

Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn Phong Tố Cẩn: "Suỵt, em đang bị thương nặng, đừng nói chuyện. Tôi đưa em đi bệnh viện."

Quân Mặc Hàn đưa Phong Tố Cẩn đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố Bắc Quyền, cũng sắp xếp cho cha cô phòng hộ lý cao cấp.

Phong Tố Cẩn vốn muốn đợi lúc nào đó rồi sẽ cảm ơn, nhưng sau đó lại đau đến mức ngất đi.

Quân Mặc Hàn thở dài bên tai cô. Anh chưa từng thấy cô gái nào yếu ớt nhưng lại cố gắng mạnh mẽ như cô.

Rõ ràng cô đau đến mức sắc mặt đã trắng bệch, cả người đều đang run rẩy nhưng lại chưa từng rơi một giọt nước mắt, cũng chưa từng nói một câu yếu ớt trước mặt anh.

Nhận được báo cáo của Dạ Tinh, anh lập tức nhanh chóng đi đến viện điều dưỡng, kết quả vẫn bị chậm một bước, làm cô bị thương.

Quân Mặc Hàn luôn canh giữ ở bệnh viện.

Một tiếng sau, Khâu Văn Tranh cầm phim chụp và báo cáo đưa cho Quân Mặc Hàn xem.

"Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tối hôm qua chẳng phải vẫn đang yên ổn sao? Sao hôm nay lại biến thành cái dạng này? Cũng may là vết thương không nghiêm trọng, phần lớn là bị thương ngoài da. Chỉ có điều, có hai khúc xương đã bị gãy, cần phải phẫu thuật, sau đó phải chăm sóc thật tốt."

Khâu Văn Tranh nhìn sắc mặt Quân Mặc Hàn trầm xuống, do dự nói: "Còn có một chuyện, không biết cậu có muốn nghe hay không."

"Nói!"

Khâu Văn Tranh nghiêm túc nói: "Tôi phát hiện có thể trước kia cô gái này đã bị bạo lực gia đình, trên người có vài miệng vết thương cũ đan xen ngang dọc, ở sau lưng còn có một vết đòn roi.."

Mới nói được một nửa, Khâu Văn Tranh đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Quân Mặc Hàn nhìn cho không nói được.

"Cậu đừng nhìn tôi như vậy, sẽ làm tôi nghĩ cậu muốn giết tôi đó."

Quân Mặc Hàn che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, lời nói đầy lãnh đạm: "Nhà họ Phong được lắm!"

Nghe những lời này, Khâu Văn Tranh vô thức run lập cập, có phần cảm thông cho nhà họ Phong. Dựa theo hiểu biết của anh ta đối với Quân Mặc Hàn, anh nhất định sẽ ra tay với nhà họ Phong.

Chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

"Nhưng nói thật, tôi chưa từng thấy cậu đối xử tốt với người con gái nào như thế. Tôi thấy tiểu thư Phong này cũng chẳng có gì đặc biệt. Mỹ nữ ư? Trước giờ bên người cậu có rất nhiều loại phụ nữ, muốn loại nào lập tức có loại đó. Nói đến gia cảnh ở thành phố Bắc Quyền, nhà họ Phong cũng chẳng tính là hào môn thế gia chân chính. Chẳng lẽ cậu thật sự thích cô ấy à? Nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà thích một người, cũng chẳng phải là tác phong của cậu.."

Khâu Văn Tranh thật sự không thể ngừng tò mò.

Quân Mặc Hàn thản nhiên nhìn lướt qua Khâu Văn Tranh: "Có phải cậu quá rảnh rỗi rồi không? Vẫn muốn tôi tìm việc cho cậu làm à?"

Khâu Văn Tranh lập tức nói: "Không không, tôi còn rất bận, tôi đi sắp xếp lịch phẫu thuật cho tiểu thư Phong."

Quân Mặc Hàn gật đầu, nói: "Còn cha của cô ấy nữa, nghĩ cách đưa đội ngũ nước ngoài về đây trị liệu cho ông ấy."

Khâu Văn Tranh nhìn Quân Mặc Hàn bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: "Không phải cậu không biết, đội ngũ ấy chỉ làm công việc quan trọng, thế mà cậu lại gọi họ về gấp như thế chỉ để điều trị cho cha của tiểu thư Phong? Cậu không thấy lãng phí sao?"

Mặt Quân Mặc Hàn không đổi sắc: "Tôi tự có chừng mực, cậu cứ làm theo những gì tôi nói là được."

"Được thôi, tôi phục cậu, tôi cũng thấy rất hứng thú với tiểu thư Phong này. Rốt cuộc cô ấy là người thế nào mà có thể khiến cậu trở nên như vậy."

Quân Mặc Hàn cũng không giải thích gì thêm. Có một số việc, trong lòng anh tự hiểu rõ là được rồi.

Quân Mặc Hàn ở lại bệnh viện thêm một tiếng, sau khi chắc chắn Phong Tố Cẩn phẫu thuật thành công, không có vấn đề gì, anh mới yên tâm.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 24: Phản công

[HIDE-THANKS]Edit by Sà & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Quân Mặc Hàn biết mình còn rất nhiều việc phải giải quyết, lập tức trở về nơi ở.

Dạ Tinh cầm mấy tập văn kiện chờ Quân Mặc Hàn ở thư phòng. Nhìn thấy anh trở về, hắn vội đưa tư liệu cho anh xem.

"Quân thiếu, đây là tư liệu ngài cần. Tối hôm qua, người theo dõi và chụp được tin tức của tiểu thư Phong là người của tạp chí giải trí Bát Quái. Bọn họ bán ảnh chụp và video cho các nhà đài truyền hình và các trang web, nên tin tức về tiểu thư Phong mới truyền bá nhanh như vậy."

Sắc mặt Quân Mặc Hàn trước sau đều thờ ơ, anh cầm tập văn kiện, lật ra xem.

Anh trầm mặc một lát rồi nói: "Vận dụng quan hệ của chúng ta để tạo áp lực, đè tất cả tin tức bất lợi về Phong Tố Cẩn xuống, không được đưa tin nữa."

Dạ Tinh kinh ngạc mở to hai mắt: "Nhưng mà Quân thiếu, làm như vậy sẽ gây bất lợi với ngài. Hiện tại ngài vẫn chưa nhậm chức, cứ tạo áp lực như vậy, trái lại sẽ làm tin tức giải trí ở thành phố Bắc Quyền náo loạn, đời sống chính trị của ngài cũng sẽ bất lợi."

"Tôi biết."

"Cho nên Quân thiếu, ngài phải nghĩ lại một chút. Hơn nữa cũng không cần phải quản lý tốt thành phố Bắc Quyền, ngài muốn dùng thành phố Bắc Quyền làm bàn đạp, đó mới chính là mục tiêu của ngài mà."

Quân Mặc Hàn dựa vào phía sau, xoa xoa thái dương, nhìn như có vẻ mệt mỏi.

Nếu anh đã quyết tâm muốn cưới Phong Tố Cẩn thì không thể để bất cứ tin tức bất lợi nào về cô xuất hiện, huống chi đây chỉ là tin tức giả dối.

Dạ Tinh nghĩ kỹ, do dự nói: "Quân thiếu, về phương diện tin tức này, Dạ Địch hiểu khá rõ."

Sau đó, Quân Mặc Hàn lập tức gọi Dạ Địch.

Dạ Tinh và Dạ Địch là hai trợ lý đắc lực của anh, giống như hai cánh tay trái phải.

Dạ Địch hiểu rõ suy nghĩ của Quân thiếu, lập tức nghĩ ra một ý: "Quân thiếu, nếu tất cả tin tức đều về việc tiểu thư Phong khiêu vũ và qua đêm cùng người xa lạ, chúng ta có thể dùng sự thật để đánh thẳng mặt bọn họ."

Lông mày của Quân Mặc Hàn giật một cái: "Ồ, nói thử tôi nghe xem."

"Là thế này, chúng ta có thể biến quán bar ấy thành nơi ca hát nhảy múa tao nhã nhất. Về việc qua đêm với người lạ, chúng ta có thể biến người đó thành chồng chưa cưới của tiểu thư Phong, hoặc là bạn trai, đối tượng để kết giao."

Nghe Dạ Địch nói, Quân Mặc Hàn đã có suy xét.

Dạ Địch lại suy nghĩ, tiếp tục nói: "Quân thiếu, chúng ta cũng có thể dùng cách giương đông kích tây. Chẳng hạn như chúng ta tung ra nhiều tin tức lớn, chiếm được sự chú ý của đám đông, vậy thì người khác cũng không tập trung vào những tin tức của tiểu thư Phong nữa."

Đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên một chùm sáng u ám: "Cách này không tồi."

* * *

Đến buổi tối, tin tức xuất hiện ở thành phố Bắc Quyền càng trở nên chấn động hơn, một cái là về nhà họ Mễ.

Mỹ phẩm của nhà họ Mễ bị vạch trần là hàng giả, video cơ mật trong phòng thí nghiệm đã bị lan truyền, làm giả như thế nào, hình ảnh trong video vô cùng rõ ràng.

Theo tỷ lệ nguyên liệu hóa học, loại mỹ phẩm này giúp da của mọi người trở nên tốt hơn trong thời gian ngắn, nhưng nếu sử dụng trong thời gian lâu dài, nó sẽ hoàn toàn làm tổn thương da.

Còn nữa, thiếu gia Mễ mà nhà họ Mễ luôn rêu rao quảng bá là giữ mình trong sạch lại lén lút qua lại với phụ nữ đã có chồng.

Tin tức còn lại chính là về Lam Bắc Thần, về việc thiếu gia nhà họ Lam đã ở bên ngôi sao lớn Liễu Thi Nhã.

Liễu Thi Nhã phải nằm viện. Mỗi ngày, Lam Bắc Thần đều đến thăm.

"Theo những người biết chuyện này, Liễu Thi Nhã chuẩn bị tránh bóng*, gả vào nhà họ Lam, làm phu nhân hào môn."

*tránh bóng = không đóng phim nữa, gần như giải nghệ

* * *

Những tin tức này, cái nào cũng là tin tức vô cùng chấn động, hoàn toàn thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người ở thành phố Bắc Quyền. Lúc này, tất cả người dân đều trở nên vô cùng tò mò.

Rất nhiều người bị hấp dẫn bởi tin tức này, bắt đầu lên mạng tìm tòi, tỉ lệ tìm kiếm nhanh chóng tăng cao.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 25: Ngôi sao lớn quốc tế

[HIDE-THANKS]Edit by Sà & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Hầu hết sự chú ý của phụ nữ đều dành cho mỹ phẩm cao cấp, trong đó mỹ phẩm của nhà họ Mễ chiếm hơn phân nửa.

Rất nhiều phu nhân ở thành phố Bắc Quyền đã mua mỹ phẩm của bọn họ nên sau khi tin tức được lan truyền, gần như tất cả đều trở nên khủng hoảng.

Hơn nữa, thiếu gia Mễ luôn khổ cực tạo cho mình một vỏ bọc trong sạch. Qua tin tức này, hình tượng của cậu ta hoàn toàn bị phá hỏng.

Trên mạng còn có cả ảnh chụp và video, trong đó chính là thiếu gia Mễ ra vào nơi tụ tập của những phụ nữ đã có chồng, còn có vài bức ảnh khiếm nhã nữa.

"Hu hu.. Không ngờ thiếu gia Mễ lại là loại người này. Lúc trước tôi còn cảm thấy cậu ấy vô cùng tốt, mỗi lần mua đồ, tôi đều chỉ mua của nhà họ Mễ!"

"Sao thiếu gia Mễ có thể là loại người này được? Trước kia cậu ấy còn giữ mình trong sạch, còn nói cái gì mà ngay cả một người bạn gái cũng chưa có, khiến cho nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán như thế."

"Người của nhà họ Mễ thật dối trá, vì tiền mà không từ thủ đoạn, tất cả cũng chỉ vì thị trường mỹ phẩm của bọn họ."

* * *

Lại nói đến Lam Bắc Thần, là thiếu gia của nhà họ Lam hào môn chân chính, bất kể thân phận, địa vị, hình tượng hay năng lực đều đứng nhất thành phố Bắc Quyền.

Dù anh ta không cần nói chuyện cũng đã có biết bao nhiêu phụ nữ sẵn sàng tiếp cận, cố gắng bò lên giường anh ta.

Nhưng mọi người đều biết Lam Bắc Thần chỉ thích phụ nữ sạch sẽ và biết giữ mình, nên những ai có ý đồ bất chính đều không dám đến gần.

Những người lừa gạt thiếu gia Lam đều nhận kết cục vô cùng thảm hại nên chẳng ai dám đi mà nếm thử.

Trước kia có Phong Tố Cẩn, bao nhiêu người đã đố kỵ với cô nhưng bây giờ mới biết rõ, người trong lòng anh ta chính là Liễu Thi Nhã.

Có người muốn đố kỵ cũng không đố kỵ được.

Bởi vì Liễu Thi Nhã chính là ngôi sao lớn quốc tế.

"Thật hâm mộ Liễu Thi Nhã có được tình yêu của thiếu gia Lam."

"Thiếu gia Lam tốt như vậy, sao lại bị một mình Liễu Thi Nhã chiếm được! Ôi!"

"Vì cô ấy là Liễu Thi Nhã, là ngôi sao lớn, chẳng những người đẹp, cô ấy còn rất lương thiện, nghe nói có người tổ chức từ thiện, cô ấy đã quyên rất nhiều tiền. Trong số các minh tinh, cô ấy là người quyên góp nhiều nhất."

"Tôi đã thấy thiếu gia Lam ở bệnh viện. Anh ta đối xử với Liễu Thi Nhã vô cùng nhẹ nhàng, tôi nhìn còn cảm thấy xúc động, ước gì được anh ấy che chở như vậy."

* * *

Ở phòng bệnh, Liễu Thi Nhã nhìn thấy tin tức ấy, kinh ngạc đến mức ngây ngẩn cả người.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Là ai tung tin, là ai tung tin hả!"

Liễu Thi Nhã gần như không muốn tin đây là sự thật. Tuy cô ta đang ở bên Lam Bắc Thần nhưng sự nghiệp diễn xuất là quan trọng nhất đối với cô ta, sao cô ta có thể tránh bóng được?

Cô ta nhanh chóng quay trở về thành phố Bắc Quyền chỉ vì không muốn Lam Bắc Thần cưới người khác.

Cô ta cũng chưa nghĩ đến việc gả cho Lam Bắc Thần vào lúc này.

Nhưng tin tức này đã lan truyền đi, cô ta biết làm sao bây giờ?

Liễu Thi Nhã nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý của mình.

"Đăng một tin tức phản bác lại cho tôi. Tôi sẽ không tránh bóng, tạm thời cũng chưa định gả cho Lam Bắc Thần."

"Tôi đăng ngay, yên tâm. Đại minh tinh của tôi ơi, tôi sẽ xử lý tốt, cô cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt đi, hưởng thụ một chút đãi ngộ che chở của thiếu gia Lam."

Liễu Thi Nhã hài lòng nở nụ cười. Trợ lý của cô ta luôn khiến cô ta cảm thấy hài lòng.

Không lâu sau, Lam Bắc Thần cầm hộp cơm đi đến phòng bệnh, nhẹ nhàng nhìn Liễu Thi Nhã: "Đói bụng không? Anh có mang cho em canh gà đen, cái này khá bổ dưỡng, tự tay anh làm đấy."

Lam Bắc Thần vừa nói vừa đi qua đỡ Liễu Thi Nhã dậy, cho cô ta dựa vào gối lót phía sau giúp cô ta cảm thấy thoải mái hơn, sau đó anh dựng cái bàn nhỏ lên, đặt chén canh lên đó.

"Ăn từ từ. Chăm sóc cơ thể cho tốt mới có thể trở về gặp nhà họ Lam với anh."[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back