Chương 1
[BOOK]Những tòa cao ốc nằm san sát nhau tại trung tâm thành phố thuộc Nam Thành, mặt kính thủy tinh phản xạ ánh mặt trời, có chút lóa mắt.
Buổi sáng 11 giờ, không phải thời gian đi làm, trên đường người qua lại không nhiều.
Phó Dư Hi từ một tiểu khu xa hoa đi ra, cậu duỗi duỗi người, hoạt động gân cốt một chút, bụng lộc cộc lộc cộc mà kêu, cậu mới ý thức được hiện tại rất đói bụng.
Sờ sờ bụng, hướng tới cậu thực tập sinh thấp hơn hớn một cái đầu nói: "Tiểu Quan, cậu cũng còn chưa có ăn bữa sáng phải không, đi, đi ăn sáng tôi mời."
Cậu thực tập sinh bênh cạnh nghe đến ăn, che miệng lại ho khan vài tiếng, chờ một lúc sau mới nói, "Anh ăn đi, em ăn không vô."
Phó Dư Hi thấy cậu nói như vậy, bất đắc dĩ cười cười, "Như thế nào, lại ăn không vô?"
"Đây chính là lần đầu tiên em nhìn thấy thi thể thối rữa." Nói xong, cậu lại che miệng, nhịn xuống lại một lần nôn khan.
Phó Dư Hi làm đàn anh, an ủi mà vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Thấy nhiều sẽ quen thôi."
Tiểu Quan tên đầy đủ Quan Hiểu Bân, năm trước từ đã tốt nghiệp sau đó vào đội hình sự ở Nam thành, còn đang ở kỳ thực tập
Sáng nay Cục Công An nhận được tin người dân báo án nói hàng xóm nghe mùi thối rữa, Phó Dư Hi chân chưa bước vào cục cảnh sát còn không có kịp ăn bữa sáng, đã bị đội trưởng phái đến hiện trường điều tra, vừa vặn Quan Hiểu Bân còn chưa ra ngoài quan sát hiện trường lần nào, liền dẫn cậu tới.
Cạy cử nhà có mùi thối liền phát hiện một thi thể người già, căn cứ hiện trường tình huống, nguyên nhân chết pháp y đang tiến hành giám định.
Quan Hiểu Bân đã nôn hai lần, cậu lúc này một chút cũng không muốn ăn cơm.
Phó Dư Hi sáng sớm không biết ăn cái gì, lại đói muốn tuột huyết áp, hắn đi tiệm KFC mua một túi ăn, tuy nói Quan Hiểu Bân không ăn, hắn vẫn là mua cho hai người.
Từ KFC ra tới, vừa vặn gặp gỡ người quen, chính là anh của cậu, Phó Dư Hằng.
Phó Dư Hằng bên cạnh còn có một người cùng anh không cao hơn bao nhiêu, nhìn đến người kia, Phó Dư Hi sửng sốt nửa ngày.
Nam nhân rất cao, ít nói 1 mét 88, ăn mặc một thân tây trang màu đen, ngũ quan tuấn tú, mặt mày anh lãng, tự mang khí chất quý tộc, đặt ở trong đám người, nhất định cũng có thể được chú ý nhất.
Phó Dư Hi cảm thấy, bọn họ đã từng gặp qua, chính là cụ thể ở đâu, cậu lại nghĩ không ra.
"Dư Hi, em như thế nào tại đây?" Phó Dư Hằng mở miệng hỏi.
Phó Dư Hi lấy lại tinh thần, trả lời: "XỬ lí chút công việc."
Cậu liếc mắt nhìn người nam nhân bênh cạnh anh hỏi, "Vị này chính là?"
"Vị này chính là Tổng giám đốc công ty Thanh An." Phó Dư Hằng hướng tới người bên cạnh cười nói: "Du tổng, vị này chính là em trai tôi, Phó Dư Hi."
Nam nhân mặc tây trang đen đưa tay, tiếng nói trầm thấp có từ tính, "Chào cậu."
Phó Dư Hi cũng vươn tay ra cùng anh bắt tay "Chào."
Tay đối phương thon dài rất cân đối, hơi lạnh, không giống như nhiệt độ cơ thể của người bình thường. Phó Dư Hi ngước mắt nhìn, vừa vặn chạm tầm mắt dối phương, đối phương hiển nhiên đang nhìn cậu.
Phó Dư Hi buông lỏng tay ra, rồi sau đó lễ phép mà nhìn anh cười.
Phó Dư Hằng chú ý tới trên tay cậu KFC, nhíu nhíu mày, "Em giữa trưa ăn cái này?"
Phó Dư Hi nói: "Đây là bữa sáng."
Giữa trưa mới ăn bữa sáng, Phó Dư Hằng bày ra một bộ dáng nghiêm nghị, "Cơm ăn không đúng giờ, buổi tối lại thức đêm, còn ăn loại thức ăn này, thân thể như thế nào chịu được, nếu như bị chị dâu em biết được, không thể không dạy dỗ em một trận."
Phó Dư Hi sờ soạng một chút cái mũi, anh trai cùng chị dâu như cha và mẹ cậu, nhưng là làm cảnh sát, sao có thể ăn cơm đúng giờ, không thức đêm?
Cậu đổi đề tài, "Anh, các ngươi đây là đi đâu?"
Phó Dư Hằng khôi phục thường sắc, "Mới vừa đến quán cà phê ngồi ngồi, cùng Du tổng nói chuyện lam ăn."
"Vậy các người đi đi, em còn có việc, đi trước."
Phó Dư Hi vừa mua KFC hướng bãi đỗ xe đi đến.
Quan Hiểu Bân sáng nay nôn hai lần, thân thể có chút tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, lúc này đã xụi lơ.
Phó Dư Hi ngồi ở ghế, mở túi ra, hamburger cùng cánh gà rán mùi hương bay ra tới, cậu cắn một miếng hamburger, quai hàm không ngừng cử động, ăn đặc biệt ngon. Nghiêng đầu nhìn bên cạnh dùng sức đưa đến miệng Quan Hiểu Bân, "Thật sự không ăn sao?"
Quan Hiểu Bân che miệng lắc đầu, kiên quyết không ăn, "Em giảm cân!"
Phó Dư Hi thấy cậu hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, trêu chọc nói: "Xem tình hình này của cậu, đến hiện trường vài lần, phỏng chừng có thể gầy thành một đạo tia chớp."
Quan Hiểu Bân rốt cuộc cười cười, "Em muốn gầy, cảnh sát đẹp trai nhất liền thuộc về em."
"Nghỉ rất hay nhỉ."
Phó Dư Hi một hơi giải quyết một cái hamburger, hai cái cánh gà rán, một ly Coca. Ăn uống no đủ, lúc này mới khởi động xe.
Trong xe vẫn còn mùi hương gà rán, Quan Hiểu Bân mở cửa sổ, bên ngoài gió nóng tràn vào trong xe, Phó Dư Hi nhíu mày, "Cậu mở cửa sổ làm cái gì, Tôi làm sao mở điều hòa."
Quan Hiểu Bân ủy khuất nói: "Em buồn nôn."
Phó Dư Hi than một tiếng, người này thế nào lại vào cục hình sự vậy.
Anh cũng không cùng tên này so đo, đối với người mới, Anh vẫn là rất có kiên nhẫn.
Vùng này là trung tâm thương nghiệp, một km liền có hai ba cái đèn xanh đèn đỏ, xe đi đi dừng dừng, mười lăm phút mới đi được hai km.
Phía trước đèn đỏ, Phó Dư Hi dẫm phanh dừng lại, ngón tay có một chút không mà gõ tay lái.
Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến thanh âm bang bang, Phó Dư Hi trong lòng ngẩn ra, thanh âm này cậu sao lại không biết.
Là tiếng súng.
Chính nơi này là trung tâm thương nghiệp như thế nào sẽ có tiếng súng?
"Anh Phó, đèn xanh."
Phó Dư Hi lấy lại tinh thần, lái xe về phía trước.
Vài phút sau, tiếng chuông di động vang lên, Phó Dư Hi đặc tai nghe Bluetooth vào tai, tai nghe truyền đến một giọng nam trung niên, "Dư Hi, Cậu cùng tiểu Quan hiện tại ở đâu?"
Phó Dư Hi một bên lái xe một bên nói: "Mới ra Nam nghiệp tân thành, ở ngân hà lộ, làm sao vậy, đội trưởng."
"Mới vừa nhận được tin báo khẩn cấp, ba tên cướp đi về ngân hàng phía nam, năm phút trước chạy một chiếc màu đen Jeep việt dã bỏ trốn, bảng số xe vì N3T896, cảnh sát cùng cơ động đều đang đuổi bắt, chúng ta là đội hình sự được yêu cầu trợ giúp, địa điểm các người không xa, thấy chiếc xe, lập tức chặn lại! Mặt khác, bọn cướp trên tay có súng, chú ý an toàn!"
"Đã rõ!"
Quan Hiểu Bân thấy sắc mặc Phó Dư Hi trở nên nghiêm túc, cậu hỏi: "Anh Phó, tình huống như thế nào?"
Phó Dư Hi sắc mặt trở nên nghiêm túc, "gần đây xảy ra vụ cướp, đội trưởng bảo chúng ta đuổi bắt."
"Cướp gì?"
"Ngân hàng."
"Cái gì!" Quan Hiểu Bân vừa mới còn choáng váng đầu ngực buồn noob, đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Tiểu Quan, lưu ý trên đường tìm chiếc xe Jeep việt dã, màu đen, biển số xe N3T896."
"Cái gì? Biển số xe là cái gì? Em không nghe rõ!" Vừa dứt lời, xe tới cái đột nhiên thay đổi, Quan Hiểu Bân đầu thiếu chút nữa rơi ra ngoài cửa sổ xe.
Trên nóc xe còi cảnh sát lập tức vang lên, âm thanh chói tai.
Quan Hiểu Bân nắm lấy chổ nắm tay trên xe, ngồi thẳng thân mình, "Anh Phó, anh làm gì!"
"Phát hiện mục tiêu!" Phó Dư Hi mắt nhìn phía trước, phanh xe, xe lao nhanh như tia chớp giống như bay
Cũng may cái này không nhiều người ở, xe qua lại cũng không nhiều.
Quan Hiểu Bân hướng tới ngoài cửa sổ xem, mới phát hiện phía trước kia một chiếc xe Jeep việt dã màu đen, hắn rốt cuộc thấy rõ biển số xe, N3T896!
"Tiểu Quan, thất thần làm gì, mau làm việc!"
Quan Hiểu Bân luống cuống tay chân mà cầm lấy di động gọi Triệu Bồi Húc, "Triệu đội! Chúng ta phát hiện mục tiêu! Đang ở theo dõi."
Trong điện thoại nói: "Cụ thể vị trí!"
Quan Hiểu Bân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, "Ngân hà lộ, vừa qua khỏi thời đại trung tâm!"
"Đặc cảnh bộ đội đã đuổi đến, các người toàn lực phối hợp, nhớ lấy, bọn cướp cực kỳ hung tàn, đầu tiên chú ý an toàn!"
"Đã rõ!" Quan Hiểu Bân ngắt điện thoại, nhìn phía trước, bọn họ xe liền sắp chạm phải một chiếc xe vận tải phía trước, cậu la một tiếng, tiếp theo nháy mắt xe quay cua gấp, bánh xe cùng nhựa đường mặt đất cọ xát phát ra chi chi âm thanh, hoàn mỹ mà tránh được.
Quan Hiểu Bân toát một thân mồ hôi lạnh, ttim đạp mạnh, "Nguy hiểm thật!"
Phó Dư Hi nhìn chằm chằm xe việt dã màu đen phía trước, khóe môi cong lên, "Tiểu Quan, cậu xem vận khí thật tốt, thực tập liền gặp gỡ loại án này, có người làm cảnh sát cả đời khả năng cũng chưa gặp được quá cướp ngân hàng."
Quan Hiểu Bân nắm chặt thanh vịn, xe bắn thật sự mau, đã đạt tới 130 mã, gió hô hô mà võng trong xe rót tiến vào, thổi đến tóc bay loạn, hắn ấn công tắt kính xe, đem cửa sổ xe đóng.
"Nằm sấp xuống!"[/BOOK]