Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 9.2

Đối diện gửi tới một cái biểu tượng cảm xúc uống nhiều nước nóng.

Vu Tình không trả lời lại.

Sau khi hoàn thành bài tập về nhà của mình, cô đi tắm, sau đó đi xuống nhà bếp để lấy một ly nước.

Thím Trương đang dọn dẹp trong phòng bếp, thấy cô đi xuống liền nói: "Để thím rót cho cháu một ly nước gừng đường nâu."

"Cám ơn thím Trương." Vu Tình tiếp nhận uống một ngụm nhỏ ngồi trước bàn ăn.

Vu Tình uống xong một ly kia, cảm giác trong bụng toàn là nước.

Thím Trương bưng cho cô một đĩa salad trái cây: "Đi lên ăn cùng anh trai cháu đi."

"Vâng." Vu Tình nói xong liền lên lầu.

Cô gõ cửa Vu Hựu hai lần, sau đó đẩy cửa vào.

Vu Hựu cũng vừa mới tắm rửa xong, tóc còn ướt sũng.

Anh không đeo kính ngồi lau tóc trước bàn học, nghe thấy động tĩnh nhìn thoáng qua cô.

Vu Tình đặt salad trái cây lên bàn của anh: "Nè."

"Cám ơn." Vu Hựu lau tóc trả lời.

Vu Tình dùng dĩa ghim một miếng táo ăn, nhìn thoáng qua vở bài tập Vu Hựu bày trên bàn.

Cô nhìn lướt qua thấy khá khó.

Cô ngồi trên giường ăn trái cây: "Anh có thể lên thẳng lớp trên mà?"

"Phải xem thành tích cuối kỳ."

"À."

Vu Tình nhìn mái tóc ướt sũng của anh đột nhiên tâm huyết dâng trào: "Anh, để em sấy tóc cho anh đi."

Vu Hựu sợ cô lại muốn giở trò nên cự tuyệt: "Không."

"Em khó có được muốn sấy cho anh một lần mà, anh đáp ứng đi."

"Anh anh anh anh anh, anhhhhhh."

Vu Hựu bất đắc dĩ: "Không được làm loạn đâu đó."

Vu Tình cười một chút: "Yes sir!"

Cô ào ào đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc đến sấy tóc cho anh.

Đây là lần đầu tiên Vu Tình sấy tóc cho người khác.

Trong phòng ngủ vang lên tiếng máy sấy tóc "vù vù", Vu Hựu cầm quyển sách tiếng Anh ở sau lưng, Vu Tình đứng ở phía sau anh cẩn thận sấy tóc Vu Hựu.

Vu Tình vừa sấy vừa lấy tay chải tóc.

Tóc Vu Hựu rất dễ sấy, một lát liền sấy khô. Tay Vu Tình anh chậm rãi vuốt xuống từ tóc đến cổ anh.

Cô thậm chí còn cảm thấy nhịp đập ở động mạch ở cổ của anh.

Tay Vu Hựu nắm lấy bàn tay Vu Tình đặt trên cổ anh.

Cô dường như nghe thấy anh nói gì đó.

Vu Tình tắt máy sấy tóc, trong phòng trong nháy mắt im lặng: "Anh vừa nói cái gì á?"

"Em đang làm gì vậy?" Giọng của Vu Hựu có chút lười biếng.

"Sấy tóc a."

Vu Hựu ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Mái tóc vừa gội đầu rất mượt, lúc này anh ngửa đầu lộ ra cái trán trơn bóng.

Tim Vu Tình đập có chút nhanh hơn.

"Vậy em đang làm gì vậy?" Vu Hựu còn chưa buông tay, ngón tay anh gõ gõ lên tay Vu Tình.

Vu Tình đột nhiên có một loại cảm giác bị bắt khi ăn trộm

Vu Hựu buông tay ra, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Vu Tình cất máy sấy tóc lại đặt trở lại phòng tắm.

Cô cảm thấy mình có chút bị Vu Hựu dụ dỗ.

Anh vừa rồi không đeo kính, ngửa đầu nhìn cô như vậy, làm cho cô có một loại cảm giác tim đập thình thịch.

Cô muốn cúi người hôn nốt ruồi trước mắt anh, muốn vuốt ve thân thể đẹp đẽ của anh.

Vu Tình lại trở lại phòng Vu Hựu.

Cô giống như lần trước dùng ngón tay chỉ vào nốt ruồi lệ của anh: "Nốt ruồi này của anh thật gợi cảm nha." Vu Tình trêu chọc.

"Đừng náo loạn nữa."

Vu Tình hừ một tiếng lại ăn một miếng hoa quả liền chuẩn bị trở về phòng.

"Hoa quả này em mang đi ăn đi."

"Không cần, em muốn trở về đi ngủ."

Vu Hựu nhìn salad trái cây trên bàn, dùng dĩa chọc lấy một miếng ăn.

Tay anh chạm một chút vào chỗ vừa bị Vu Tình sờ vào. Động tác vừa rồi của cô khiến anh đột nhiên nhớ tới lần trước ở trong xe, cô dùng tay cầm ngón tay anh dán lên môi mình.

Vu Hựu đột nhiên đang suy nghĩ mình có nên dẫn dắt Vu Tình một chút hay không, không để cho cô bé ở tuổi dậy thì này đi chệch hướng.

Vu Tình đánh răng xong liền chuẩn bị lên giường đi ngủ, cô nằm trên giường định chơi điện thoại di động một lát lại ngủ, thấy tin nhắn Tư Đường gửi cho cô lại bị thu hồi lại.

"?"

Đối diện một lát sau mới trả lời: "Gửi nhầm."

"Anh gửi cái gì vậy",

"Cô đoán đi."

"Không đoán, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Vu Tình cảm thấy Tư Đường quả thực chính là cố ý trêu chọc cô, cô rất hiếu kỳ, làm như vậy sẽ khiến cô rất muốn biết.

Cô lướt Weibo, lướt lướt lại thật sự không nhịn được lại chạy về hỏi: "Rốt cuộc anh đã gửi cái gì?"

Đối diện trả lời bằng voice.

Vu Tình mở ra: "Hỏi cô đêm nay có muốn nghe giọng nói của tôi không."

Vu Tình dứt khoát trả lời giọng nói của anh: "Không cần, tôi muốn đi ngủ, tôi muốn đi ngủ sớm."

"Sao mỗi ngày cô lại nói phải đi ngủ sớm?"

"Bởi vì mấy ngày nay tôi cũng không đi ngủ sớm."

"Vậy hôm nay cô khẳng định cũng sẽ không ngủ, chúng ta nói chuyện với nhau đi."

"Làm sao anh biết tôi sẽ không đi ngủ sớm? Không có anh tôi vẫn đi ngủ sớm được."

"Trách tôi sao?"

Vu Tình cố ý làm bộ nói: "Đương nhiên rồi, mỗi lần tôi nghe được giọng của cưa cưa liền không nhịn được muốn nói chuyện tiếp với cưa cưa."

"Ha ha ha ha ha."

"Thật sự phải ngủ rồi, chúc ngủ ngon."

Tư Đường không hề làm phiền cô nữa, cũng rep chúc ngủ ngon.

Vu Tình đặt điện thoại di động ở đầu giường, tắt đèn lại.

Cô không biết Tư Đường rốt cuộc muốn làm gì. Là chỉ đơn thuần trêu chọc sao? Hay còn có ý gì khác.

Dù sao binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, cô tính toán sau này liền theo anh ta nói là được rồi. Coi như là tiền thù lao vì anh ta mang đến cho cô một ít lưu lượng.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10.1

[HIDE-THANKS]Ngày này qua đi ngày khác lại tới, mỗi ngày đều giống như một bản sao của ngày hôm trước.

Chỉ là Tư Đường mấy ngày nay cũng không tìm cô, cũng không có livestream hay cập nhật gì cả.

Ngày tháng 10 lúc lạnh một chút lúc nóng một chút, bây giờ cũng dần bước vào giai đoạn lạnh liên tục.

Vu Tình vừa làm bài tập vừa nói với Mục Tư Vũ: "Cậu vận khí tốt thật nha, đến đây vừa đúng lúc du lịch màu thu, vừa đúng lúc có lễ kỷ niệm trường học."

Mục Tư Vũ thu dọn cặp sách xong nói với cô một tiếng rồi rời đi.

Vu Tình đang làm bài tập trong lớp học.

Bây giờ trời lạnh, tay cô cũng không muốn vươn ra, mỗi lần làm bài tập đều một tay viết một tay trong túi.

Nhưng tay lúc nào cũng càng viết càng lạnh, cô viết một lát phải dừng một lát, tốc độ làm bài tập cũng chậm lại.

Vu Tình nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm liền thu đồ đạc xong chờ Vu Hựu đới tìm cô.

Gần đây quan hệ giữa cô và Vu Hựu ngược lại càng ngày càng tốt, cô cũng bắt đầu càng dám làm nũng lăn lộn trước mặt anh.

Vu Tình thấy Vu Hựu liền đứng dậy đi về phía anh.

"Tay em mỗi lần làm bài tập về nhà đều càng viết càng lạnh." Vu Tình oán giận với anh, "Có phải lúc anh sinh ra đã cướp đi dinh dưỡng của em không? Làm cho bàn tay và bàn chân của em lúc nào cũng luôn luôn lạnh."

"Đúng rồi, lát nữa em sẽ đi siêu thị một chuyến."

"Du lịch mùa thu?"

"Ừm!" Vu Tình lên xe nói với chú Lý: "Chú Lý, đi siêu thị trước đi."

"Được." Lý thúc đáp.

"Ngày mai bọn anh cũng đi du lịch mùa thu." Vu Hựu đột nhiên mở miệng.

"Hả? À đúng, em nhớ rõ các anh hình như còn đi cùng một nơi với bọn em thì phải?"

"Ừm."

Chú Lý lái xe đến siêu thị gần nhà Vu Tình, Vu Hựu phụ trách đẩy xe, Vu Tình phụ trách lấy lấy.

Nói thật lâu như vậy Vu Tình còn chưa từng thấy Vu Hựu ăn đồ ăn vặt, cảm giác có chút không thể tưởng tượng được anh cầm một gói khoai tây chiên ngồi đó ăn.

Vu Tình vừa vào siêu thị liền đi thẳng đến khu ăn vặt, thích cái nào liền ném vào trong giỏ hàng, Vu Hựu ở phía sau đẩy xe đi theo cô.

Vu Tình đi dạo từng vòng, sau đó nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Cô sợ nhận nhầm người, liền lại đến gần một chút. Người nọ cảm giác được phía sau có người liền quay đầu lại nhìn.

"Thật trùng hợp nha." Vu Tình vẻ mặt kinh hỉ.

Mục Tư Vũ cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây.

"Không nghĩ tới cậu cũng ở khu này, duyên phận a." Vu Tình vừa nói vừa chửi bới mình, rõ ràng đều biết địa chỉ nhà cậu luôn rồi còn giả vờ kinh ngạc ở đây.

"Cậu đến mua đồ ăn?" Mục Tư Vũ hỏi.

"Đương nhiên rồi, cậu ở đâu thế, tôi bấm ngón tay tính ra được cậu hẳn là ở khu A Cảnh Dương Xuân đúng chứ?" Vu Tình dẫn đề tài đến đây, muốn nhìn biểu tình càng kinh ngạc hơn của Mục Tư Vũ.

Mục Tư Vũ không nghĩ tới cô lại thật sự đoán chính xác.

"Thế nào, lợi hại đúng không." Vu Tình vẻ mặt đắc ý.

"Vậy cậu đoán xem tôi ở nhà nào." Mục Tư Vũ bị cô kích thích tò mò hỏi.

Vu Tình trừng mắt nhìn cậu một cái: "Tôi đâu phải đoán! Tôi đây là tính!"

"Vậy thì cậu tính rồi nói đi."

Vu Tình bấm ngón tay làm bộ làm tịch đảo mắt: "Tôi tính ờ ờm.. cậu sống ở tòa nhà 26!"

Mục Tư Vũ lần này khiếp sợ thật sự, nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của cô nói: "Có phải cậu lén xem hồ sơ của tôi không?"

Vu Tình lập tức phản bác: "Tôi đi đâu xem hồ sơ của cậu chứ?"

"Không nói với cậu nữa, cậu tiếp tục đi dạo đi, tôi đi đây." Vu Tình quay đầu ném đồ ăn vặt vào trong xe mà Vu Hựu đẩy, sau đó tự mình đi về phía trước, Vu Hựu nhìn Mục Tư Vũ một cái rồi đi theo cô.

Mục Tư Vũ lúc này mới phát hiện Vu Hựu.

Bạn trai sao? Có bạn trai vẫn đến gọi tôi?

Mục Tư Vũ nhíu mày.

"Bạn học sao?" Vu Hựu hỏi.

"Học sinh giao lưu của Lam Giáo, đang ngồi cùng bàn với em."

Vu Hựu nhìn vẻ mặt chuyên chú đi dạo siêu thị của cô, nhớ tới tương tác vừa mới nhìn thấy của hai người bọn họ.

Hai người vừa nhìn cũng thấy quan hệ cũng không tệ lắm, Vu Hựu cảm giác Vu Tình luôn cố ý trêu chọc cậu ta, nói chuyện với cậu ta, hơn nữa nam sinh kia còn ở tòa nhà bên cạnh bọn họ.

Anh đi theo cô đến khu vực thanh toán tự phục vụ, nhìn cô quét mã vạch từng cái một mở miệng hỏi: "Em.. thích nam sinh kia sao?"

"Ừm?" Vu Tình sửng sốt một chút: "Cũng không đến nỗi ghét ạ."

"À."

Vu Tình hiện tại đã quen với việc dậy sớm, bởi vì hôm nay có thể không cần đi học nên sau khi cô đến trường tâm tình rất tốt chào hỏi Mục Tư Vũ: "Đến sớm vậy."

Mục Tư Vũ nhìn cô ngồi xuống sau đó tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu: "Lát nữa ngồi xe hai chúng ta ngồi cùng nhau đi."

Mục Tư Vũ dùng một ngón tay đẩy đầu cô về phía sau.

Vu Tình bị cậu đẩy đầu ngửa ra sau, phất tay cậu ra tiếp tục hỏi: "Thế nào?"

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi không có bạn." Vu Tình nói vẻ mặt đương nhiên.

Mục Tư Vũ không nghĩ rằng cô sẽ nói như vậy.

"Vậy cậu có thể tự mình ngồi." Mục Tư Vũ thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại di động.

Vu Tình đến gần cậu nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi muốn ngồi với cậu."

Tim Mục Tư Vũ đập thình thịch. Cô luôn như vậy, khi có việc cần đến cậu sẽ đột nhiên tiến lại gần, rất thích chuyên chú nhìn cậu nói.

Mà cậu cũng luôn không phòng bị động tác như vậy của cô.

"Ha ha ha ha ha nói đùa thôi, bởi vì tôi cảm thấy một người ngồi riêng có chút xấu hổ, dù sao cậu ở trong lớp cũng tương đối quen thuộc với tôi, hai chúng ta cùng ngồi cùng nhau." Vu Tình lui về.

Mục Tư Vũ đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Vu Tình đi siêu thị cùng một nam sinh khác, trước khi đi cậu còn bị liếc mắt nhìn giống như là đang nhìn kỹ cậu.

"Cậu không nói lời nào thì tôi liền coi như là chấp nhận nha."

"Không."

"Tại sao?"

Mục Tư Vũ có chút muốn nói cậu có bạn trai nên chú ý một chút, nhưng cũng không muốn giống như có vẻ như mình đang chú ý đến cô.

Đến cuối cùng Mục Tư Vũ vẫn ngồi cùng Vu Tình.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10.2

[HIDE-THANKS]Đến cuối cùng Mục Tư Vũ vẫn ngồi cùng Vu Tình.

Mục Tư Vũ cũng không nói chuyện với cô, Vu Tình liền đeo tai nghe nghe nhạc chuẩn bị đi ngủ.

Cô hiếm khi xem điện thoại di động trong xe vì cô dễ bị say xe.

Cô vốn định dựa vào cửa sổ xe ngủ, nhưng lúc xe chạy thì cửa sổ xe luôn rung, đụng vào Vu Tình không có cách nào ngủ.

Cô chỉ có thể ngồi ngủ ngay ngắn.

Mục Tư Vũ đột nhiên cảm thấy trên vai nặng xuống, vừa nhìn thấy đầu Vu Tình tựa vào vai mình.

Không chỉ có đầu Vu Tình dựa vào, cô còn từng chút từng chút ngã lên người Mục Tư Vũ, cậu vội vàng lấy tay giữ đầu cô lại, suy nghĩ một chút vẫn để cho cô dựa vào bả vai mình ngủ.

"Là cậu đang ngủ đến gần tôi nhé, tôi không làm gì cả." Mục Tư Vũ nghĩ.

Chỉ là trong đầu lại xuất hiện bóng dáng Vu Hựu.

Mẹ kiếp.

Vu Tình tỉnh lại mới phát hiện cô dựa vào vai Mục Tư Vũ: "Thật ngại quá."

Vu Tình có chút xấu hổ xin lỗi.

Mục Tư Vũ giật giật bả vai đã cứng ngắc: "Sau này không nên tùy tiện dựa vào người khác."

"Vâng vâng tôi sai rồi." Vu Tình không quá để ý, vừa mới tỉnh ngủ có chút khát, cô mở cặp sách cầm một chai nước giải khát chuẩn bị uống.

Cô vặn vài cái cũng không mở ra, tay đều vặn đau, đành phải để Mục Tư Vũ giúp cô mở ra.

Vu Tình cảm giác ánh mắt Mục Tư Vũ nhìn cô có chút phức tạp, nhưng vẫn giúp cô mở ra.

Vừa rồi cô vừa ngủ dựa vai nên vai có chút đau không mở được nắp chai.

Thiên địa làm chứng, cô thật không phải cố ý làm nữ chính mới làm vậy.

Vu Tình không nhịn được giải thích một chút: "Tôi thật sự không mở được, nắp này quá chật, bình thường tôi đều có thể tự mình mở ra."

Mục Tư Vũ không nói gì, Vu Tình cảm thấy nói tiếp sẽ có loại cảm giác càng nói càng đen.

Càng nói càng sai.

Nơi Vu Tình đi du lịch là một điểm ngắm lá phong nổi tiếng, du lịch mùa thu của trường cô chính là để cho học sinh tự mình leo núi, Vu Tình vừa xuống xe liền tìm một chỗ ngồi ở phụ cận.

Mục Tư Vũ thấy cô đi xuống tích cực như vậy còn tưởng rằng cô muốn leo núi, không ngờ chỉ ngồi ở khu nghỉ ngơi.

Vu Tình nhìn Mục Tư Vũ đứng trước mặt cô nói: "Cậu cũng muốn ngồi?"

Nói xong cô vỗ vỗ khu đất trống bên cạnh: "Đây."

Mục Tư Vũ ngồi bên cạnh cô: "Tại sao cậu không leo núi?"

"Thế sao cậu không đi leo núi?" Vu Tình hỏi ngược lại cậu.

Mục Tư Vũ nghẹn họng không trả lời được.

"Tôi thấy một mình leo núi thì chả có ý nghĩa gì." Vu Tình chơi điện thoại di động nói: "Hơn nữa leo núi mệt mỏi lắm, tôi thấy còn không bằng ở đây chơi điện thoại di động."

Mục Tư Vũ cũng cảm thấy một mình leo núi có chút cảm giác ngốc nghếch, cậu ở trong lớp này rất ít nói chuyện với người khác, duy nhất tương đối quen thuộc chính là Vu Tình.

Cậu cũng bắt đầu ngồi đó chơi điện thoại di động.

Xe buýt lục tục đến bãi đỗ xe, Vu Tình nhìn về phía bên kia thấy Vu Hựu đến, cô gửi tin nhắn cho anh.

"Quay đầu lại."

Vu Tình thấy Vu Hựu quay đầu quét qua, sau đó nhìn về phía bọn họ.

Lớp bọn họ rất nhanh đã giải tán, Vu Hựu nói mấy câu với bạn học liền tới tìm cô.

"Sao em lại ngồi ở đây?" Vu Hựu đi tới.

Mục Tư Vũ nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, anh cũng nhìn thoáng qua cậu, sau đó lại quay lại nhìn về phía Vu Tình.

"Không muốn đi leo núi, thật mệt mỏi."

"Không lạnh sao?"

"Cũng may, có mặt trời nên không lạnh lắm."

Vu Hựu nhíu mày, còn muốn nói gì đó, Vu Tình đẩy anh: "Được rồi, đi đi, bạn học của anh đều đang chờ anh đấy."

"Đừng chỉ ngồi thôi đó." Vu Hựu trước khi đi lại nói một câu.

"Biết rồi, sao anh cứ như mẹ chúng ta vậy chứ."

Mẹ chúng ta sao.

Mục Tư Vũ dừng một chút.

Đã gần gũi đến mức như thế rồi sao? Cậu nghĩ vậy.

Vu Tình chơi điện thoại di động một hồi liền cảm thấy tay lạnh, cô giơ tay thổi phù phù vài cái, sau đó hai tay đút túi hỏi Mục Tư Vũ: "Hay là chúng ta cũng leo núi đi."

Mục Tư Vũ cũng không có ý kiến gì, đi leo núi cùng cô.

Thế giới này không khác gì thế giới của Vu Tình, trên đường có rất nhiều cây cối, cây ven đường còn có chút màu xanh lá cây, màu vàng xanh, đến mức làm cho cô nhớ tới cô hình như cũng từng leo núi như vậy.

"Bây giờ vẫn còn lá phong sao? Sao cảm giác chúng toàn màu vàng nhỉ."

Vu Tình vừa đi vừa nói với Mục Tư Vũ.

"Lá đỏ hẳn là ở trên đó."

Có lẽ bởi vì là ngày làm việc, hôm nay người đến leo núi cũng không tính là nhiều lắm, đại bộ phận đều là các ông các bà đi leo núi.

Vu Tình vừa đi vừa ngắm cảnh.

Vẻ đẹp của thiên nhiên luôn luôn làm cho mọi người quên đi những suy nghĩ. Khi bạn đi lên cao và nhìn xuống dưới, bạn sẽ thấy rằng tất cả mọi thứ trở nên thật nhỏ bé.

Rừng núi yên tĩnh và thoải mái, ánh nắng mặt trời chiếu trên cơ thể.

Vu Tình cảm giác thể xác và tinh thần của mình đều trở nên rộng mở.

"Lúc tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi dẫn tôi đi tới Vạn Lý Trường Thành một lần, mẹ tôi nói tôi chạy rất nhanh, người khác đều không đuổi kịp tôi, nhoáng cái đã dẫn trước mọi người rồi."

Trong hoàn cảnh này, Vu Tình muốn nói gì đó.

Mục Tư Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe cô nói chuyện thời thơ ấu đi chơi với cha mẹ của cô.

Cô nói hứng khởi, tựa như không cần người khác để ý tới mình thì cô cũng có thể nói tiếp. Chỉ là không biết vì sao, Mục Tư Vũ nhìn cô luôn có loại cảm giác không chân thật.

Nó giống như cô đang nói về câu chuyện của người khác thông qua cô vậy.

Hai người bọn họ nghỉ ngơi trong một tiểu đình ở lưng chừng núi.

"Cậu có cảm thấy tôi nói rất nhiều không."

Mục Tư Vũ vốn định nói hóa ra cậu còn rất tự biết, nhưng nhìn cô lời nói đến bên miệng liền thành một câu: "Cũng không đến nỗi."

"Lúc leo núi tôi luôn muốn nói cái gì đó." Vu Tình cười cười.

Mục Tư Vũ nhìn cây bên ngoài đình trong chốc lát, vẫn hỏi: "Cái kia.. người kia là bạn trai cậu sao?"

Vu Tình phản ứng một chút, cười nói: "Đó là anh tôi."

Mục Tư Vũ cũng không biết vì sao mình lại thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may lúc trước không nói thẳng, bằng không cậu lại xấu hổ giống như lúc trước.

Một lúc sau Mục Tư Vũ lại tìm thấy một vấn đề.

Nếu như là anh trai cô, vậy vì sao vừa rồi khi cô kể chuyện khi còn bé lại không nhắc tới anh trai cô?
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back