Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tu Tiên Văn - Tuế Nguyệt Luyện Tâm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi ngao1702, 3 Tháng sáu 2022.

  1. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    [​IMG]

    Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Truyện Tu Tiên

    Tác giả: Tuế Nguyệt Luyện Tâm

    Thể loại: Xuyên không, ngôn tình, cổ đại, nữ phụ, tu tiên, huyền huyễn

    Tên gốc: Xuyên thành tu tiên văn pháo hôi nữ phối phía sau

    Editor: Ngao1702

    Tình trạng bản gốc: Chưa full

    Tình trạng edit: Đang tiến hành

    Văn án

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Thanh Nhất chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nàng lại xuyên không, trở thành nhân vật hi sinh - nữ phụ pháo hôi trong truyền thuyết, mà vừa ra sân đã phải đi lãnh cơm hộp.

    Biết mình là một nhân vật râu ria, Thẩm Thanh Nhất quyết định rời xa nam nữ chính, chăm chỉ tu tiên mong ngày thành đạo.

    Ban đầu nói xong chỉ là bình bình thường thường tu tiên, cuối cùng lại một đường vượt lên đứng đầu thiên hạ. Mọi người kinh ngạc ngây người không hiểu.

    Thẩm Thanh Nhất cười, con đường này đều là tự ta đi nha.

    Tiết tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mộng, ta từng đi qua muôn sông nghìn núi, từng nhìn qua thịnh thế phồn hoa.

    Sau khi tỉnh mộng, tay ta cầm Tru Thánh, điểm một nét bút trong lòng.

    Ta cùng Thanh Phong đã là khách qua đường, nửa thước vô trần cười thương sinh.
    (trong câu trên thì thương sinh là chỉ chúng sinh trăm họ, còn lại thì tui chịu, ai biết chỉ tui với).


    ___ Thẩm Thanh Nhất ___

    P/s: Sau khi edit xong hơn hai chục chương tui mới nhớ ra là có phần tiết tử, thế là phải sửa ngay.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Thân Phận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn gió nhè nhẹ lướt qua, bông hoa lê rụng thêm vài cánh làm cả khu vườn trở lên trắng xóa.

    Qua khung cửa sổ, Thẩm Thanh Nhất nhìn những cánh hoa lê rơi trên mặt đất, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng.


    Đã đi tới thế giới này mấy hôm, thế nhưng nàng vẫn cảm giác có chút không chân thật.

    Ai có thể nghĩ đến, có một ngày nàng lại biến thành một nhân vật râu ria trong tiểu thuyết.

    Còn là trở thành một nữ pháo hôi chết sớm, chỉ xuất hiện vài tập đầu. Đúng vậy, Thẩm Thanh Nhất xuyên thành nhân vật hi sinh cùng tên trong bản tiểu thuyết "Tiên Lữ Đồng Hành" mà kiếp trước nàng xem qua.


    Xuyên thấu qua mảnh vụn linh hồn của nguyên chủ, nhìn thấy cuộc đời ngắn ngủi của nàng.

    Hiện tại nàng xuyên về thời điểm nguyên chủ còn nhỏ tuổi.


    Quyển sách Tiên Lữ Đồng Hành này chủ yếu nói về vô số thế giới nhỏ dưới vạn vực Phù Sinh, từng thế giới đều tu luyện tiên pháp, sùng bái vũ lực.

    Nữ chính Phù Ngọc Dao, là người trong gia tộc tu chân thời mạt thế xuyên qua thế giới tu tiên gặp nam chính Sở Cảnh, là đệ tử thiên tài của một tông môn lớn, hai người một đường đánh quái thăng cấp, thuận tiện nói chuyện yêu đương, cuối cùng trở thành cường giả giới tu tiên, người người tán thưởng.

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO, các trang khác đều là sao chép không được đầy đủ.

    Lúc ấy ngồi đọc truyện, cũng cảm thấy quyển tiểu thuyết này rất ổn áp, nhất là giai đoạn nam nữ chính một đường khiêu chiến vượt cấp, chém giết những kẻ cản đường, tiêu diệt nhân vật phản diện.

    Khi đó, nàng nhìn đến nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay tán thưởng.


    Chỉ là chưa từng nghĩ, có một ngày, nàng sẽ trở thành một nhân vật nhỏ chưa có tên tuổi - tiểu pháo hôi - Thẩm Thanh Nhất, liền một đệ tử tạp dịch của Trạch Địa Tông cũng không phải.

    Còn được ở lại Trạch Địa Tông, là bởi vì một người đệ tử ngoại môn thấy đáng thương nên bố thí.


    Thế nhưng, sự tồn tại của nàng, đối với Trạch Địa Tông và một ít người mà nói, chính là vũ nhục, còn không tính là sỉ nhục.

    Bởi vì câu chuyện là thế này, Lâm gia là thế gia lớn nhất ở Trạch Địa Tông, hai vị lão tổ của Lâm gia, thực lực xếp hạng trước ba kim đan lão tổ.

    Tại vùng Bắc Vực này, Trạch Địa Tông là tông môn đứng đầu, gần như không ai dám trêu chọc, tu sĩ tông môn khác cũng phải cho mấy phần mặt mũi.

    Mà Lâm gia chính là bên trong Trạch Địa Tông, không người dám trêu!

    Tất cả những thứ này, đều để cho gia tộc họ Lâm lấy làm tự hào, kiêu ngạo.

    Nhưng mà vốn liếng để kiêu ngạo ấy, tại sáu năm trước bị người đánh vỡ!


    Một nữ tu sĩ Ma môn nghèo túng, trong một bí cảnh, ép buộc đệ tử thiên tài Lâm gia lúc ấy lạc đàn, đồng thời lợi dụng ma công, thải dương bổ âm thiếu chủ thiên tài của Lâm gia.

    Thật ra chuyện như vậy, trong tu tiên giới cũng không phải sự tình hiếm lạ gì.

    Nhiều lắm là có người cảm thán một câu vị nữ ma tu kia thật bản lĩnh, hoặc là tiếc hận một người còn không có trúc cơ, liền vội vã bị phá nguyên dương - thiếu chủ Lâm gia.

    Chỉ là ai cũng không nghĩ tới cái bí cảnh kia sẽ nửa đường phát sinh biến đổi lớn.

    Bí cảnh theo nguyên bản mở ra nửa năm, biến thành hai năm.

    Mà còn, bên trong xuất hiện một đại điện có truyền thừa từ thời
    thượng cổ .

    Có khả năng đi vào đại điện, được đến truyền thừa tu sĩ, đều sẽ được truyền tống đến không gian an toàn, tiếp thu truyền thừa.

    Khoảng thời gian truyền thừa này, có dài cũng có ngắn.


    Ngắn nhất dùng một ngày, dài nhất phải dùng đến hai năm.

    Trong lúc này, thân thể tu sĩ tiếp thu truyền thừa sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, mà trận pháp trong đại điện sẽ cung cấp liên tục không ngừng linh lực cùng sinh cơ, bảo đảm tu sĩ an toàn.

    Vị nữ ma tu kia sau khi đi thải bổ thiếu chủ Lâm gia, lại may mắn đạt được truyền thừa.

    Mà nàng ở trong không gian kia ngủ say hơn một năm.

    Chính là trong đoạn thời gian đó, vị nữ ma tu ấy vậy mà ngoài ý muốn mang thai, còn sinh hạ nguyên chủ Thẩm Thanh Nhất. (ủa rồi ngủ thì đẻ kiểu gì ta)


    Mới thu hoạch được truyền thừa, lại sinh hạ con nối dõi, thân thể nữ ma tu hết sức yếu ớt.

    Đối với Thẩm Thanh Nhất đứa con ngoài ý muốn này, vốn định vừa bắt đầu liền bóp chết, thế nhưng sợ hãi thân thể của mình suy yếu, nàng không ra được bí cảnh.

    Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu, nghĩ đến thân phận nam tu bị nàng thải bổ.

    Là thiếu chủ Lâm gia, mà Lâm gia ở bên trong
    bí cảnh có rất nhiều người.

    Vì muốn lợi dụng Lâm gia, nữ tu liền không có động thủ giết Thẩm Thanh Nhất.

    Mang theo Thẩm Thanh Nhất, tìm tới tu sĩ Lâm gia, dùng để trao đổi. Dù sao Lâm gia tại Bắc Vực là gia tộc lớn, đối với huyết mạch cũng coi trọng mười phần.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
  4. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Pháo hôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lấy tình huống lúc đó của nàng, trong tay có truyền thừa cũng rất khó đi ra bí cảnh, chẳng bằng lợi dụng một phen.

    Thế là vị nữ ma tu Dư Nguyệt kia liền mang Thẩm Thanh Nhất tìm tới đội ngũ của Lâm gia.

    Khi đó, thiếu chủ Lâm gia - Lâm Thịnh Ca bởi vì bị thải dương bổ âm nên căn cơ hao tổn, sau đó lại gặp phải nguy hiểm, sống thoi thóp nhờ đan dược.

    Cho dù qua hơn một năm tu dưỡng, cũng vẫn yếu ớt, phải dựa vào người khác đỡ lấy mới đứng dậy được.

    Bí cảnh lại không phải trong nhà, vì vậy các đệ tử đã từng đối với hắn rất cung kính cũng theo thời gian trôi qua càng thêm khó chịu.

    Trong những ngày này, hắn quả thật là chịu nhiều sự vũ nhục nhất trong hơn hai mươi năm sống trên đời kể từ khi sinh ra đến giờ, vì thế
    đối với kẻ cầm đầu hại hắn trong lòng tất nhiên là hận nghiến răng!

    Cho nên khi nhìn thấy nữ tu cùng Thẩm Thanh Nhất, Lâm Thịnh Ca trong lòng ngoại trừ sát ý thì không còn gì khác!

    Chỉ là Dư Nguyệt cũng không ngốc, nếu không phải cùng đường, nàng cũng không đi một bước cờ hiểm này.

    Tại trước mặt vô số tu sĩ nói ra tất cả.

    Buộc Lâm gia nhận Thẩm Thanh Nhất.

    Lâm gia là gia tộc lớn ở Đạo môn, ngày bình thường đối bên ngoài đều thể hiện phong thái cao quý của đại gia tộc. Mặc dù trong nhà có lục đục thế nào thì đối với bên ngoài vẫn phải giữ gìn mặt mũi.

    Đối với chuyện của Lâm gia, người ta cũng chỉ dám nói thầm trong miệng nhưng cũng có một số ít tu sĩ không ưa người Lâm gia, thế là lửa cháy đổ thêm dầu, nào là phải: "Đại nghĩa", "Trẻ con là vô tội"..

    Cuối cùng Lâm gia cũng chịu nhận Thẩm Thanh Nhất, thế nhưng Dư Nguyệt lúc ấy lại bị thông gia của Lâm gia là Tống gia truy sát.

    Thẩm Thanh Nhất còn nhỏ tuổi được mang ra khỏi bí cảnh.

    Chỉ là Lâm gia đối với nàng bỏ mặc.

    Xuất phát từ mặt mũi và sự coi thường, Lâm gia liền đem Thẩm Thanh Nhất vứt bỏ đến một nơi xa xôi ở cùng một hộ nông gia, giao cho một lão nông dân nuôi lớn.

    Đối mặt với nhiều xui xẻo như vậy,
    may mắn duy nhất của Thẩm Thanh Nhất chính là lão nông gia đối với nàng rất tốt.

    Chỉ là việc vui chóng tàn, khi Thẩm Thanh Nhất lên ba tuổi thì
    lão nông qua đời, trước khi chết lão đem nàng đưa cho đệ đệ của lão nuôi.

    Mà người đệ đệ kia chính là một vị đệ tử ngoại môn của Trạch Địa Tông

    Cứ như vậy, Thẩm Thanh Nhất trằn trọc quay một vòng lại về tới Trạch Địa Tông.

    Lâm gia tự nhiên cũng biết sự tình của nàng, chỉ là các trưởng bối không để vào mắt, không để ý đến, coi như nàng không tồn tại.

    Nhưng né tránh được bọn họ thì còn một số con cháu Lâm gia lại thường xuyên nhìn nàng không vừa mắt.


    Mà vị Thẩm nhị gia - đệ đệ của lão nông dân kia cũng không có để ý đến nàng.

    Do sự nhờ vả của Thẩm đại gia (chính là lão nông ấy) mới miễn cưỡng đón lấy Thẩm Thanh Nhất.

    Đem Thẩm Thanh Nhất ném đến một ngọn núi là nơi ở của tạp dịch đệ tử, lưu lại một chút đồ ăn, cùng một cái khôi lỗi phù sẽ miễn cưỡng chiếu cố người về sau liền tiếp tục ra ngoài lịch luyện.

    Tuổi thơ của Thẩm Thanh Nhất, liền tại Tạp Dịch phong, cùng một cái khôi lỗi phù sinh hoạt hằng ngày.

    Quạnh quẽ lại cô tịch.

    Thỉnh thoảng cũng sẽ nghênh đón một số người không vừa mắt đến chế giễu
    nàng .

    Không có người dạy bảo, để nguyên bản liền nhát gan Thẩm Thanh Nhất, càng thêm nhát gan sợ phiền phức.

    Mặc dù bây giờ đã chín tuổi, nhưng như cũ không biết nói chuyện, cho nên người khác đều gọi nàng là nhỏ người câm.

    Mà thân thế không tốt cùng tuổi thơ thê thảm khiến nàng vừa mẫn cảm lại tự ti.

    Thế cho nên về sau gặp phải đại sư huynh Phong Lạc của Trạch Địa Tông làm người khiêm tốn thanh tao, ôn nhuận như ngọc, nguyên chủ hoàn toàn luân hãm, không thoát ra được khỏi sự ôn nhu của hắn.

    Thẩm Thanh Nhất lần thứ hai thở dài.

    Cái gọi là nam phụ, vậy cũng dành cho nữ chính đại nhân.

    Phong Lạc cho nguyên chủ "Ôn nhu", chẳng qua là đối Thẩm Thanh Nhất có sự thương hại, đồng tình.

    Nhưng mà một tia đồng tình này, lại là sự ấm áp mà Thẩm Thanh Nhất chưa bao giờ từng có, là tia nắng sưởi ấm trái tim của nàng khiến nàng khao khát ngước nhìn.

    Dĩ nhiên kết quả sẽ chẳng tốt đẹp gì.

    Người Phong Lạc thích là nữ chính, tại nữ chính đi ra ngoài lịch luyện gặp phải nguy hiểm, hắn liền vội vàng rời khỏi tông môn đi tìm nữ chính.

    Thẩm Thanh Nhất sau khi biết chuyện, sợ hãi Phong Lạc gặp phải nguy hiểm, đầu óc nóng lên, cũng đi theo.

    Nữ chính cùng Phong Lạc cuối cùng đều không gặp chuyện gì, chỉ là Thẩm Thanh Nhất, một cái phàm nhân chưa từng tu luyện qua không có may mắn như vậy.

    Còn không có rời khỏi nơi tông môn cai quản bao lâu, nàng liền bị một con đê giai yêu thú giết chết.

    Từ đó, đặt dấu chấm hết cho cuộc đời thê thảm của nàng.

    Quả thật chuyện này cũng không thể trách ai cả, chỉ là do nguyên chủ quá mù quáng mà thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
  5. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 3: Phường thị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi linh hồn cùng thân thể dung hợp hoàn mĩ, nàng phát hiện nguyên chủ còn sót lại một vệt ý thức, sợ là biết chính mình cả đời thê thảm.

    Tiểu cô nương đơn giản, bình thường cũng không có hận ai, chỉ là đối với Phong Lạc còn một tia lưu niệm.

    Ngoài cửa sổ, cây cỏ bị gió thổi vang lên ào ào.

    Phía trên bầu trời vạch qua mấy đạo kiếm quang.

    Bây giờ đúng là thời gian tông môn tổ chức thi đấu, lúc đầu Thẩm Thanh Nhất nghe tin Phong Lạc lịch luyện trở về, cũng sẽ tham gia lần này giao đấu, thật vui vẻ muốn đi quan sát.

    Nhưng lại gặp phải người của Lâm gia, bị nhục nhã một phen, nguyên chủ thương tâm chạy về nơi ở, khóc mệt rồi ngủ luôn trên giường.

    Dựa theo tình tiết hiện tại, nữ chính giờ phút này còn tại hậu viện trong gia tộc ở thế tục, cùng một số sói sài hổ báo người nhà trạch đấu.

    Ba năm một lần, chờ đại hội tuyển đồ của Trạch Địa Tông diễn ra, nữ chính lấy phong thái hơn người, thiên phú trời ban xuất hiện.

    Từ đây mở ra con đường tu luyện của nữ chính.

    Tới thế giới này đã mấy ngày, nàng đều không xuyên trở lại thế giới ban đầu, Thẩm Thanh Nhất không có thời gian để uể oải thất lạc, phải cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất để phù hợp với thân phận trước mắt.

    Đi tới tu tiên giới, nàng bây giờ không có cách nào thay đổi, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.

    Việc gì đến thì đến, đương nhiên là muốn đi ra ngoài tham quan một chút, huống hồ tu tiên giới lớn như vậy, nàng đi con đường tu tiên của chính mình, chỉ cần tránh nam nữ chính, nhiều địa phương như vậy chẳng nhẽ lại không có nơi cho nàng dừng chân?

    Thẩm Thanh Nhất trở lại bên trong căn nhà tranh đơn sơ.

    Bây giờ nàng chẳng qua là một tiểu cô nương 9 tuổi, lại không có học qua pháp thuật, thậm chí cũng không biết thân thể này có linh căn hay không.

    Nếu không có linh căn, nàng muốn tu tiên, du lịch tu tiên giới, thậm chí thoát khỏi vận mệnh pháo hôi như thế nào?

    Cho nên trước mắt việc quan trọng nhất chính là muốn kiểm tra linh căn, để biết thân thể này có thiên phú tu luyện hay không.

    Nhưng tại bên trong Trạch Địa Tông..

    Đại hội tuyển đồ của Trạch Địa Tông là ba năm tuyển chọn một lần, năm ngoái mới chọn qua.

    Nếu muốn tiến vào Trạch Địa Tông, trở thành đệ tử chân chính, phải đợi thêm hai năm nữa mới có thể.

    Mà trong Tu Tiên giới, một khi qua mười tuổi, muốn kiểm tra linh căn cần giao một viên hạ phẩm linh thạch xem như phí hao tổn.

    Phàm nhân dùng đều là ngân lượng, có bản lĩnh thì dùng linh châu, trong nhà có bối cảnh cũng có linh thạch.

    Thế nhưng nguyên chủ tìm khắp toàn thân, chỉ sợ cũng không có mười lượng bạc.

    Mà bạc kia phần lớn đều là Trạch Địa Tông mỗi năm phát xuống phúc lợi cho tất cả phàm nhân.

    Bạc nàng còn không có mấy khối.

    Huống chi là một khối hạ phẩm linh thạch.

    Nguyên chủ sinh hoạt thê thê thảm thảm như vậy, bây giờ nàng liền kế thừa phần lo lắng này.

    Nơi xa, tiếng chuông du dương vang lên.

    Thẩm Thanh Nhất đã không còn hứng thú nhìn cái gì thi đấu.

    Từ trong phòng lấy ra mấy lượng bạc, dọc theo con đường nhỏ uốn lượn, đi về hướng có phường thị nơi cách Trạch Địa Tông gần nhất.

    Muốn thay đổi, thì phải nghĩ biện pháp.

    Cho dù Trạch Địa Tông đối với nguyên chủ - Thẩm Thanh Nhất mà nói, không phải một địa phương tốt đẹp gì, thế nhưng không thể không nói, nó đối với nhiều người lại là một nơi không thể thiếu.

    Liền vẻn vẹn mấy cái phường thị dưới sự cai quản của Trạch Địa Tông chỉ số an toàn cũng không tệ lắm.

    Đối với tu sĩ mà nói, con đường ngắn ngủi này thông hướng phường thị, đi chỉ cần thời gian nửa khắc đồng hồ đã tới (nửa khắc = 15 phút), chỉ là đối với phàm nhân Thẩm Thanh Nhất mà nói, nhưng lại xa xôi, nàng tiêu phí trọn vẹn hai giờ rưỡi.

    Thời điểm đến phường thị, Thẩm Thanh Nhất đã mệt thở không ra hơi.

    Tiến vào phường thị một khắc này, Thẩm Thanh Nhất thầm than cuối cùng đã tới. (khắc ở đây là khoảnh khắc chứ không phải 1 khắc = 30 phút đâu)

    Trong phường thị đông đảo tu sĩ đi qua đi lại, trừ bỏ phần lớn đều là thương nhân, thì nhiều tu sĩ đều là đệ tử Trạch Địa Tông, đương nhiên cũng có một số tu sĩ khác, còn xen kẽ không ít phàm nhân.

    Trong phường thị có đệ tử của Giới Luật đường Trạch Địa Tông cai quản quy củ. (giới luật đường là nơi trông coi phường thị, xử phạt đệ tử phạm tội)

    "Phù lục tốt nhất! Phù lục tốt nhất! Chỉ cần ba viên hạ phẩm linh thạch! Ba viên hạ phẩm linh thạch!"

    "Lông chim quý hiếm! Luyện khí bảo bối!"

    "Phòng ngự pháp y! Có thể chống đỡ một kích của luyện khí trung kỳ!"

    Xung quanh là âm thanh gào to của người bán hàng, Thẩm Thanh Nhất có một chút hoảng hốt.

    Bên trong Trạch Địa Tông phong cảnh tốt đẹp, cho dù là ở trên núi hoang nàng đều có thể theo mây mù lượn lờ nhìn ra một chút tiên cảnh.

    Cái phường thị này trừ bỏ một chút đồ vật quen thuộc của tu tiên giới, ngược lại là cùng nàng thấy qua đường phố ở trấn cổ, có chút tương tự.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
  6. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 4: Thư viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Thanh Nhất muốn đi đến phường thị tham quan tiện thể tìm ra biện pháp giải quyết.

    Một đường mà đi mới phát hiện, chút tiền bạc trong tay nàng quả nhiên là không có tác dụng gì.

    Đi dạo thong thả qua rất nhiều thương gia, thấy nàng là một phàm nhân không có bất kỳ tu vi linh lực gì, họ đều liếc qua một cái, liền không nhìn nhiều.

    Thẩm Thanh Nhất đến cùng cũng không có tìm được biện pháp gì hữu dụng.

    Thế nhưng nàng cũng không từ bỏ, bây giờ trong Trạch Địa Tông liền Tạp Dịch phong đều không thể vào được, chớ nói chi là ngoại môn, nội môn.

    Chỉ có phường thị kia, nàng còn khả năng đi xem một chút.

    Cho nên mỗi ngày đều dậy thật sớm, sau đó đi phường thị dạo chơi.

    Phường thị rất lớn, mỗi một lần nàng đi qua đi lại đều rất mệt mỏi, Thẩm Thanh Nhất nhưng không có dừng lại.

    Nàng đang tìm kiếm cơ hội đồng thời cũng xem cái này như một loại rèn luyện thân thể.

    Thân thể gầy gò nho nhỏ, khuôn mặt vàng như nến, xuyên qua trong đám người.

    Liền tại Thẩm Thanh Nhất lặp đi lặp lại như vậy ngày thứ chín, nàng phát hiện một địa phương vừa thú vị lại có ích.

    Ở phía Đông phường thị, có một nơi giống như thư viện lại đang dạy chữ, nàng vừa bắt đầu đi đến thì bị tiếng đọc sách bên trong hấp dẫn.

    Bây giờ trong tu tiên giới, sùng bái vũ lực, chú trọng tu tập tiên pháp, có gì không hiểu thì dùng thần thức để xem pháp thuật trong ngọc giản, ngược lại là có rất ít địa phương dạy đọc sách.

    Mà cái thư viện nằm ở phía Đông kia lại có tiên sinh đang giảng bài.

    Thẩm Thanh Nhất tại thư viện xung quanh dừng lại đã lâu, nghe đến rất nhiều tin tức về thư viện.

    Thư viện không lớn, nàng nghe được tiếng đọc sách, là âm thanh từ bên ngoài thư viện phát ra.

    Còn bên trong thư viện, là địa phương đặc biệt dùng để dạy và học pháp thuật chỉ có ngoại môn, là dành cho trẻ nhỏ học vỡ lòng.

    Tuyển nhận học sinh cũng là không giống nhau, từ ba tuổi đến năm tuổi đều được.

    Thân thể này của nàng từ nhỏ đã không có người dạy bảo, trừ bỏ tự biết nói chuyện, thì sẽ không biết chữ.

    Nàng mặc dù có kí ức kiếp trước, thế nhưng chữ thế giới này không giống với chữ của thế giới kia.

    Nàng bây giờ chính là một người mù chữ.

    Thẩm Thanh Nhất cảm thấy muốn hòa nhập vào thế giới này tốt hơn thì biết chữ là điều không thiếu.

    Nàng bồi hồi rất lâu, mỗi ngày đều tại bức tường bên ngoài thư viện, nghe lấy tiếng đọc sách êm ái bên trong, chật vật học tập một vài thứ.

    Có lẽ trời cao cũng cảm thấy nàng quá mức đáng thương, cuối cùng tại một góc tường của thư viện, nàng phát hiện một lỗ nhỏ như cái chuồng chó bị bỏ hoang.

    Thẩm Thanh Nhất nhìn xem chuồng chó, im lặng.

    Không có quá nhiều do dự, nàng kéo ống tay áo, cúi người xuống, hướng về chuồng chó mà bò.

    Xuyên qua cái lỗ nhỏ hẹp, khung cảnh bên trong hiện ra sáng tỏ, thông suốt.

    Tiếng đọc sách mơ hồ kia cũng trở nên rõ ràng.

    Thẩm Thanh Nhất cẩn thận từng li từng tí từ dưới đất bò dậy, vỗ bụi đất từ trên quần áo xuống.

    Tìm một nơi hẻo lánh để ẩn nấp, nàng lén lút nhìn qua thấy một đám học sinh búi quả đầu củ cải cách đó không xa đang ngồi học tập.

    Đây là một gian phòng ở rộng rãi, bên trong có chừng hơn ba mươi bạn nhỏ.

    Tiên sinh giảng bài là một vị lão giả tóc đã hoa râm.

    Lão giả cầm quyển sách
    trong tay, che lại nửa bên mặt, lộ ra con mắt, một nửa nhắm lại, không có quá để ý những bạn nhỏ phía dưới.

    Mà đám học sinh đang đọc sách kia cũng phần lớn đều không để ý vào học tập.

    Bởi cái tu tiên giới này thịnh hành võ đạo, bọn họ từ nhỏ liền được giáo dục về tri thức của cường giả.

    Chỉ có tu tiên thật tốt, tương lai mới có đường ra, bây giờ đi học chữ cũng là để nhận biết mấy chữ chỉ cần đủ dùng là được, tránh gặp phải một chút cổ tịch lại bỏ lỡ cơ duyên.

    Nếu quá chú tâm vào văn chương, như vậy ngươi chính là kẻ ngu.

    Thẩm Thanh Nhất trốn tại góc tường nghiêm túc nghe giảng.

    Từ đầu đến cuối, lão giả đều cúi đầu thấp xuống, ngược lại là một bên thư đồng hầu hạ lão giả thì hỗ trợ quản lý, thường xuyên sẽ giảng giải một hai.

    Đợi đến buổi trưa, một số học sinh còn không có tích cốc, nhộn nhịp rời đi, tiến về nội bộ thư viện, nơi có căn tin là chỗ ăn cơm.

    Chỉ để lại lão giả đầu vẫn hơi cúi như cũ.

    Cuốn sách trong tay lão tiên sinh, một buổi sáng đều không có lật qua lật lại.

    Thẩm Thanh Nhất nghe đến âm thanh ục ục nhỏ xíu, từ chỗ cái bụng của mình truyền ra, không khỏi đưa tay sờ lên bụng.

    Nhìn sang sảnh lớn quạnh quẽ không một bóng người, nghĩ đến trong thời gian ngắn, hẳn sẽ không giảng bài.

    Nàng lặng lẽ như mèo theo chuồng chó leo ra lần thứ hai.

    Trên đường phố âm thanh ồn ào náo động lọt vào tai, Thẩm Thanh Nhất thầm thở ra một hơi.

    Dọc theo kí ức mà buổi sáng đi tới, tìm tới một cửa hàng nhỏ bán bánh bao.

    Hướng tới người bán hàng mua hai cái bánh bao.

    Bánh bao nóng hầm hập cầm tới tay, mùi thơm nức mũi, bụng lúc đầu đã đói giờ lại càng đói thêm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
  7. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Qua đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù chỉ là một cái bánh bao, đối với người tu tiên mà nói lại là thứ không thể cho vào bụng, ăn vào sẽ chỉ làm tạp chất trong cơ thể gia tăng.

    Nhưng trong thời khắc này đối với Thẩm Thanh Nhất nó lại như mỹ vị nhân gian.

    Một đường vừa đi vừa ăn cái bánh bao nóng hầm hập, chờ đến lúc trở lại tường ngoài của thư viện, Thẩm Thanh Nhất đã ăn xong, xoa xoa tay vào vạt áo.

    Dọc theo bức tường phát hiện ra chỗ chuồng chó, tiếp tục chui vào.

    May là thân thể này nhỏ bé, lại gầy tong teo không có tí thịt nào nên chui rất dễ dàng.

    Trở lại nơi ẩn nấp hẻo lánh buổi sáng.

    Nơi giảng bài ở đại sảnh đã có vài người lục tục ngo ngoe trở về bàn.

    Sau khi chờ tất cả mọi người đến đông đủ, thư đồng kia lại lần nữa bắt đầu dạy học.

    Thời gian trôi qua thật nhanh, bầu trời đã tối dần.

    Một ngày dạy học cuối cùng cũng chuẩn bị kết thúc.

    Chờ sau khi lão giả cùng thư đồng rời đi, Thẩm Thanh Nhất mới yếu ớt hoàn hồn.

    Đi tới thế giới xa lạ, không chỗ nương tựa, đối với việc cấp bách là học tập tri thức đã để nàng có chút mê mang.

    Giờ phút này nhìn về phía chân trời mới phát hiện, sắc trời đã hơi tối.

    Những đứa trẻ con khác đều là có người thân đưa đón hoặc là nhà ở không xa.

    Mà nàng nếu đi theo hướng trở lại ngôi nhà tranh ở ngọn núi tạp dịch của Trạch Địa Tông cũng mất đến hai giờ rưỡi.

    Chắc chắn rằng lúc chưa đến nơi thì trời đã tối om.

    Trên đường còn muốn đi qua một khu rừng nhỏ.

    Nói không sợ, đó là giả dối.

    Nơi này không phải là thế giới hiện đại, tại đây có yêu ma quỷ quái là điều bình thường.

    Cho dù cả phường thị này đều do Trạch Địa Tông quản nhưng ai cũng không dám chắc chắn rằng đoạn đường này sẽ tuyệt đối an toàn.

    Chính là cái này thư viện này vào ban đêm cũng chưa chắc đã an toàn.

    Thẩm Thanh Nhất cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy ở lại thư viện so với việc trở về vào ban đêm vẫn là an toàn hơn.

    Nàng đành tìm một nơi hẻo lánh cản được gió mưa rồi cuộn tròn mình lại.

    Yên tĩnh chờ đợi bình minh đến.

    Chỉ là đợi mãi chưa thấy trời sáng, chắc do đêm quá dài hay do có mỗi mình, cô đơn nên cảm thấy như thế.


    Đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu, cùng tiếng lá cây chập chờn xào xạc.

    Thẩm Thanh Nhất không khỏi ôm lấy mình chặt hơn.

    Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tồn tại của bản thân ở cái thế giới này rõ ràng như vậy.

    Nàng của kiếp trước hình như đã không thể quay trở lại nữa rồi.

    Rời khỏi trường học, rời khỏi người thân, đi tới một thế giới tràn ngập nguy hiểm.

    Không chỗ nương tựa, thấp yếu nhỏ bé.

    Nàng của hiện tại chỉ muốn cố gắng sống sót.

    Trân quý sinh mệnh, có lẽ một ngày nào đó, lại có thể quay về thế giới quen thuộc kia.

    Suy nghĩ trằn trọc, Thẩm Thanh Nhất mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

    Vầng trăng sáng mông lung, chiếu lên mặt đất.

    Trên Tạp Dịch Phong hình như không có ai phát hiện căn nhà tranh trên đỉnh núi hoang thiếu mất một người.

    "Thùng thùng!"

    Tiếng chuông du dương phát ra, Thẩm Thanh Nhất bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

    Mày khẽ nhíu, có chút khó khăn mở to mắt.

    Sáng sớm mùa hè sương mù rất đậm, trên hàng lông mi của nàng còn vương mấy giọt sương, quần áo trên người cũng có chút ẩm ướt.

    Suốt cả đêm cuộn mình, khiến toàn thân đều có chút cứng ngắc, đau mỏi.

    Trong lớp học, đã có người chạy đến.

    Xa xa, Thẩm Thanh Nhất liền nhìn thấy vị tiên sinh hôm trước cầm lấy cuốn sách cũ ngày hôm qua, lần thứ hai ngồi ngay ngắn, bình chân như vại ở trên bục giảng.

    Thư đồng đứng đợi ở một bên chờ các học sinh đến.

    Thẩm Thanh Nhất nhìn sắc trời một chút, run run rẩy rẩy bò ra.

    Bên cạnh đường phố, cửa hàng bán bánh bao ngày hôm qua đã dọn xong chỗ bán.

    Vẫn là đại nương kia trông hàng.

    "Đại nương, cho hai cái bánh bao nhân thịt."

    Nghe đến giọng nói có chút non nớt lại khàn khàn, đại nương ngẩng đầu, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Nhất thì sửng sốt một chút.

    Khu này người phàm vốn không nhiều, gần như đều đến nhà nàng mua bánh bao, tới tới lui lui, cũng chỉ có mấy người.

    Kêu được tên thì đều là người quen thuộc mà không nhớ nổi tên thì phần lớn nàng cũng có ấn tượng.

    Tiểu cô nương này, nàng cũng là có một chút ấn tượng, là tiểu nha đầu hôm qua đến nhà nàng mua bánh bao.

    Sắc trời còn chưa sáng rõ, đại nương không khỏi nhìn xuống bên dưới, xem xung quanh cũng không nhìn thấy người nhà đứa nhỏ.

    Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu, nàng lại thương tiếc nhưng không nói gì thêm.

    Từ trong lồng hấp lấy ra hai cái bánh bao lớn đưa cho Thẩm Thanh Nhất.

    Thẩm Thanh Nhất nhận lấy bánh bao, rồi lấy ra chút bạc giao cho đại nương.

    Đại nương nhìn đôi tay kia gầy yếu đến nỗi chỉ còn da bọc xương đang cầm chút bạc, đành vương tay từ tấm áo vải bên dưới, nhận lấy tiền mà Thẩm Thanh Nhất đưa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
  8. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 6: Không người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Thanh Nhất nhanh chóng ăn xong cái bánh bao, vội vàng chạy về thư viện, lại lần nữa theo chỗ chuồng chó bò lên đi vào.

    Bên bàn đọc sách, đôi mắt đang lim dim của lão tiên sinh bỗng nhiên mở ra một chút.

    Trường Bạch (tên lão giả ) run rẩy đôi lông mày, cái tay tiều tụy cuối cùng cũng động đậy.

    "Soạt!"

    Âm thanh của quyển sách bị lật qua lật lại.

    Trong đại sảnh bỗng chốc khôi phục yên tĩnh.

    Cho đến khi có học sinh đầu tiên đi đến.

    "Tiên sinh tốt."

    Bạn học nhỏ gập người, đối với tiên sinh hành lễ cúi chào.

    Lão tiên sinh đã nhắm mắt lại từ lâu, không có động tác gì, còn thư đồng thì nhẹ gật đầu.

    Bạn học sinh này có lẽ đã quá quen, cũng không để ý, trở lại bàn học của mình.

    Sau khi học sinh đầu tiên đi đến được một lúc đã thấy vài học sinh khác cũng lần lượt chạy vào.

    Buổi dạy học hôm nay cũng không khác ngày hôm qua là bao.

    Thẩm Thanh Nhất vẫn nghiêm túc nghe giảng.

    Chỉ là hôm nay nàng phải chú ý, chờ khi mặt trời ngả về tây, liền thu thập hành lí của chính mình, theo lỗ chó lặng lẽ leo ra.

    Đúng lúc ấy, trên bàn đọc sách, tay của lão giả có chút giật giật, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn thoáng qua nơi Thẩm Thanh Nhất vừa đứng.

    Thẩm Thanh Nhất đã tới chỗ đại nương mua bánh bao lần thứ hai rồi.

    Trong phường thị này, chỉ có cửa hàng bánh bao của đại nương là rẻ nhất, lại no bụng.

    Vội vàng trở lại căn nhà tranh trên Tạp Dịch phong.

    Sau khi rửa mặt, trời đã hoàn toàn đen trầm xuống, Thẩm Thanh Nhất không giữ các nếp gấp quần áo nằm xuống giường ngủ ngay, có lẽ do hôm nay đi lại nhiều nên mệt nhọc.

    Chờ ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng rõ, nàng đã thức dậy, rời giường, đánh răng rửa mặt.

    Lần thứ hai lấy ra tiền ăn cơm, giấu bên trong túi áo.

    Thẩm Thanh Nhất liền ra khỏi cửa.

    Bây giờ sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, xung quanh cũng rất an tĩnh.

    Chờ ra khỏi cửa Trạch Địa Tông, ánh nắng đã len lỏi hiện lên.

    Thẩm Thanh Nhất thở ra một hơi, thật là mệt.

    Bước nhanh xuống núi đi đến phường thị, lần này đại nương nhìn thấy Thẩm Thanh Nhất hình như đã trở thành thói quen.

    Như bình thường đưa cho Thẩm Thanh Nhất hai cái bánh bao, chỉ là hôm nay còn tặng thêm một túi sữa đậu nành.

    "Tiểu cô nương, hôm nay đại nương làm thừa sữa đậu nành còn chỗ chứa, cho ngươi nếm thử một chút."

    Thẩm Thanh Nhất do dự một chút.

    Đại nương thấy thế, cười cười ôn hòa.

    "Yên tâm, cái này không cần tiền."

    Cảm nhận được đại nương thiện ý, Thẩm Thanh Nhất nhận lấy sữa đậu nành.

    "Cảm ơn đại nương!"

    "Không cần cảm ơn! Không cần cảm ơn!"

    Rời khỏi cửa hàng bánh bao đơn sơ, Thẩm Thanh Nhất một bên gặm bánh bao, một bên uống sữa đậu nành.

    Trong lòng ấm áp, hít mũi một cái.

    Nàng cũng muốn dùng bạc để mua sữa đậu nành của đại nương, chỉ là trên bạc người nàng đã gần như không còn nữa rồi.

    Dù đã tiết kiệm, cũng mới có thể để cho nàng miễn cưỡng sống qua ngày.

    Nơi này không phải thế giới cũ của nàng, chỉ có bản thân ở tại nơi này mới cảm nhận được, mới hiểu được, không có thực lực, tuổi của nàng lại nhỏ, những thứ này đều để nàng nửa bước khó đi..

    Cho nên nàng nhất định phải tiết kiệm, cũng không thể mơ tưởng xa vời.

    Ý tốt của đại nương là sự ấm áp nhất mà lần đầu tiên nàng nhận được khi đi đến thế giới này.

    Tâm trạng bỗng chốc trở nên vui vẻ.

    Chỉ là chờ đến khi Thẩm Thanh Nhất trở lại vị trí chuồng chó lúc trước, không khỏi có chút trợn tròn mắt ngạc nhiên.

    Lỗ nhỏ ở chuồng chó ban đầu, bây giờ đã chẳng thấy đâu.

    Thẩm Thanh Nhất nhìn xung quanh một chút, lại tại bốn phía ngó ngó tìm tìm, đều không có phát hiện chỗ chuồng chó ban đầu.

    Trở lại chỗ cũ, sờ lên mặt tường ẩm ướt, nàng hiểu được.

    Lỗ chó bị người ta lấp rồi..

    Nhìn qua tường thư viện cao cao, Thẩm Thanh Nhất không khỏi có chút trống rỗng, buồn vô cớ.

    Khi mặt trời đã lên cao, bên trong truyền ra tiếng đám trẻ con đọc sách.

    Thẩm Thanh Nhất bình phục tâm tình, ngồi trên mặt đất, trở lại trạng thái học tập ban đầu.

    Đợi đến giữa trưa lúc các học sinh nghỉ ngơi, nàng lại đi mua bánh bao.

    Cứ như vậy, ngày qua ngày nàng đều đến đây nghe giảng, thời gian trôi qua đã được nửa tháng.

    Lúc đầu khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Nhất vàng như nến, giờ phút này đi qua nửa tháng dãi nắng dầm mưa, mặt nàng không chỉ vàng mà nước da còn đen nhẻm.

    Thân thể thì cao lớn hơn một chút, nhưng lại so với trước đây gầy hơn.

    Chỉ là Thẩm Thanh Nhất vẫn vui, bởi vì nàng học được không ít điều mới lạ.

    Mặc dù là ngồi bên ngoài, chỉ nghe loáng thoáng được bài giảng.

    Một ngày này, nàng lại từ Trạch Địa Tông đi hướng phường thị, chỉ là chờ nàng ăn xong điểm tâm, đến tường ngoài thư viện chờ đợi rất lâu, cũng không nghe đến động tĩnh bên trong.

    Thẩm Thanh Nhất không khỏi hơi thắc mắc một chút.

    Nàng liền đứng bên ngoài bức tường, ngồi chờ một lúc lâu.

    Từ buổi sáng đến giữa trưa, từ giữa trưa đến chiều tối, chỉ là trong thư viện đều không có động tĩnh gì.

    Chờ tới khi hoàng hôn đến gần, Thẩm Thanh Nhất không thể không về nhà.

    Đến khi nàng đi xa, một bóng người xuất hiện tại nơi nàng vừa đợi, yên lặng rất lâu mới rời khỏi.

    Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Nhất như cũ dựa theo thường lệ chờ đợi tại tường ngoài, chỉ là hôm nay trong thư viện vẫn không có động tĩnh.

    Tiếp xuống ba ngày đều là như vậy.

    Thẩm Thanh Nhất có chút mờ mịt nhìn vào bức tường cao như muốn thông qua nó nhìn xem bên trong.

    Mím môi, vẫn ở vị trí nguyên bản chờ đợi.

    Mặt trời chói chang trên cao, tường viện xung quanh chỉ có mấy cái cây nhỏ, căn bản che chắn không hết ánh mặt trời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
  9. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 7: Tiểu đồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoại trừ cái cây to này thì ở xung quanh nàng chỉ còn vài cây bé xíu không đủ để trú nắng.

    Thẩm Thanh Nhất đang chờ đợi bên dưới hốc cây, dần dần nhắm mắt lại.

    Khoảng thời gian này đi sớm về trễ, nàng có chút mệt mỏi.

    Trời chiều đã ngả về tây, ánh mặt trời ấm áp đang chiếu xuống thân thể nhỏ bé co lại.

    "Cộp cộp!"

    Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên làm Thẩm Thanh Nhất bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

    Mí mắt run run rồi mở choàng ra, thân thể đề phòng theo bản năng.

    Chờ đến khi nhìn thấy cặp giày có thêu cẩm tú vân đi đến trước mặt, nàng không khỏi ngước đầu lên.

    Người tới đi ngược chiều sáng.

    Nhưng Thẩm Thanh Nhất liếc mắt một cái đã nhận ra người này là ai.

    Là lão tiên sinh dạy trong thư viện.

    "Tiên.. Sinh."

    Phát âm không phải đặc biệt đúng để lão giả khẽ nhíu mày.

    Hắn đã chú ý đứa nhỏ này rất lâu rồi.

    Từ ngày đầu tiên nàng đến.

    Tu vi của hắn mặc dù không cao, thế nhưng thực lực cũng có luyện khí đại viên mãn.

    Đứa nhỏ này trốn tại bên trong nơi ẩn nấp hẻo lánh kia, có lẽ không bị phàm nhân phát hiện, thế nhưng hắn là tu sĩ, có thần thức.

    Lúc đầu hắn cho rằng đứa bé này đi nhầm, tiến vào thư viện, liền không có ý định quản nhiều.

    Có thể là nàng lại tại nơi hẻo lánh bên trong thư viện ngồi cả một buổi chiều.

    Thậm chí sáng ngày thứ hai, hắn vẫn nhìn thấy nàng đầy người sương sớm ngồi tại chỗ cũ.

    Rất hiển nhiên, nàng ở trong thư viện ngủ lại một đêm.

    Mà hôm sau nàng vẫn như cũ đi đến thư viện.

    Thông qua quan sát, hắn phát hiện, đứa nhỏ này hình như đang lén học tập.

    Học tập cái gì?

    Chữ?

    Hắn không khỏi có chút cười nhạo.

    Thế đạo bây giờ, ai sẽ đi học tập những thứ này?

    Quả nhiên, lúc chiều nàng rời đi.

    Thế là, hắn cho người lấp cái lỗ ở chuồng chó lại.

    Chỉ là không có nghĩ đến, nửa tháng qua đi, tiểu cô nương này chẳng những không vì cái lỗ chuồng chó biến mất mà uể oải, phẫn nộ hay từ bỏ..

    Ngược lại nàng ở bên ngoài bức tường ngồi nghe, tiếp tục học tập.

    Dầm mưa dãi nắng..

    Hắn từng dùng phép thuật làm thời tiết xấu đi, khiến nàng chật vật đến cực điểm, nhưng lại chưa bao giờ bỏ qua học tập.

    Bây giờ lại tại bên ngoài bức tường này đợi không mấy ngày.

    Nàng không biết mấy ngày nay là thời gian thư viện nghỉ ngơi sao?

    Liền tính không biết, cũng sẽ không đi hỏi thăm người khác sao?

    Như thế nào ngu dốt như vậy a..

    Thẩm Thanh Nhất thấy hắn thật lâu không lên tiếng, không khỏi có chút lo lắng.

    "Cuối tháng, thư viện nghỉ ngơi."

    Câu nói của lão tiên sinh không khỏi để Thẩm Thanh Nhất hơi sững sờ.

    Chờ lúc phản ứng kịp vội vàng từ dưới đất bò dậy.

    "Tiên sinh.."

    "Ngươi vì sao ngày ngày tới thư viện này?"

    Thẩm Thanh Nhất suy đoán, vị lão tiên sinh này chắc hẳn là biết nàng mỗi ngày tới thư viện nghe lén bài giảng.

    "Tiên sinh.."

    "Nói lời thật, ta không muốn nghe lời nói dối."

    Thẩm Thanh Nhất ngẩng đầu, chân thành nhìn xem lão tiên sinh.

    "Tiên sinh, ta muốn.. biết chữ, muốn.. nói chuyện, muốn.. sống.. tiếp!"

    Câu nói ấp a ấp úng, nhưng lại làm cho lão giả nâng con mắt lên.

    Biết chữ? Nói chuyện? Cái này cùng sống tiếp có quan hệ gì?

    "Học những thứ này, cũng không thể để ngươi tồn tại ở cái thế giới này."

    Thẩm Thanh Nhất cười.

    Ráng chiều hơi ấm, có thể là ở bên trong cái thế giới ăn người này, lại chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của tiểu cô nương.

    "Biết."

    Biết sao?

    Lão tiên sinh phủi phủi ống tay áo.

    Xoay người.

    "Thư viện cũng không phải ai đều có thể đi vào, càng không phải là nơi dạy học miễn phí, ngươi nếu là muốn lại từ cái chuồng chó kia đi vào, khuyên ngươi vẫn là không cần suy nghĩ."

    "Bất quá, lão phu vừa vặn thiếu một cái tiểu đồng vẩy nước quét nhà."

    Thẩm Thanh Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt được chiếu sáng rạng rỡ.

    Lão tiên sinh đã không ở lại, nhấc chân rời đi.

    Thẩm Thanh Nhất vội vàng đuổi theo.

    Lão tiên sinh lần thứ hai dừng lại.

    "Hôm nay sắc trời đã tối, từ ngày mai trở đi, ngươi lại đến a."

    "Ân ừm! Cảm ơn.. Tiên sinh."

    Lão tiên sinh không còn nhiều lời, rời khỏi, thân ảnh biến mất dưới ánh trời chiều.

    Thẩm Thanh Nhất một đường vui vẻ đi về, chờ tới Trạch Địa Tông cũng còn có chút hoảng hốt không biết có phải thật không.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
  10. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 8: Nam phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chân trời đã hoàn toàn tối đen, thế nhưng lại phảng phất xuất hiện một điểm sáng, càng ngày càng sáng.

    Thẩm Thanh Nhất cười, chỉ là khi nhìn thấy người đứng tại bên ngoài nhà tranh của nàng, trên mặt tươi cười bỗng chốc thu lại.

    Nghe đến âm thanh động tĩnh, Phong Lạc vẫn không quay đầu.

    Thẩm Thanh Nhất đứng ở xa xa nhìn lại.

    Thiếu niên mặc một bộ y phục của đệ tử ngoại môn, ba nghìn tóc đen bay lên trong gió, dáng người thẳng tắp như trúc.

    Thật lâu không có âm thanh, Phong Lạc mới quay đầu lại.

    Không thể không nói, chính là chỉ có mỗi khuôn mặt này Phong Lạc cũng đủ vốn để làm nam phụ.

    Dung nhan tuấn tú, mày kiếm hiên ngang, ánh mắt sáng ngời, ôn nhuận như ngọc.

    Mặc dù còn niên thiếu, chưa mất đi sự non nớt trên thân, thế nhưng cũng không khó có thể coi ra tương lai bất phàm.

    Đây chính là nam phụ số một trong tiểu thuyết, Phong Lạc!

    Một cái bên ngoài ôn nhu, dịu dàng như ngọc, bên trong lại là người cố chấp không thôi!

    Phong Lạc tư chất cũng không coi là tốt, chỉ có thể nói thuộc hạng trung trung nhưng mà hắn rất cố gắng.

    Ông trời thương người cần cù, hắn cố gắng cũng may mắn được đền đáp.

    Lấy tư chất là tam linh căn, từng bước một tiến tới, cuối cùng trở thành Đại sư huynh trong thế hệ này của Trạch Địa Tông.

    Hắn đời này tiếc nuối duy nhất, chính là cuối cùng không ôm được mỹ nhân về nhà!

    Phải nhìn xem nữ nhân mình yêu thích cùng với nam chính thành đôi bích nhân phi thăng tiên giới, hắn chỉ có thể ở một bên yên lặng bảo hộ.

    Có thể nói, trong quyển sách này hầu như tất cả nam phụ đều như vậy.

    Nguyên chủ mặc dù đối hắn có chấp niệm, nhưng bây giờ Thẩm Thanh Nhất đã xuyên qua, làm chủ thân thể này.

    Nàng là Thẩm Thanh Nhất, nàng phải không ngừng cố gắng sống sót! Sống ra một Thẩm Thanh Nhất mới, tốt hơn nguyên chủ!

    Phong Lạc thấy Thẩm Thanh Nhất chậm chạp không nói gì, vươn tay.

    Bàn tay lặng lẽ mở ra, trong lòng bàn tay yên tĩnh nắm một cái túi.

    "Đây là một chút tiền bạc, ngươi cầm lấy."

    Thẩm Thanh Nhất lùi lại một bước.

    Phong Lạc động tác cứng đờ.

    Hắn mấy ngày này vẫn luôn so tài tại tông môn thi đấu, đã thật lâu chưa từng gặp qua tiểu cô nương này.

    Lúc trước nhìn thấy nàng, bởi vì có chút thương hại nên ra tay trợ giúp.

    Về sau tiểu cô nương này vẫn bám theo hắn, mỗi một lần lịch luyện trở về, nàng đều sẽ đứng xa xa tại ngoài sơn môn, nhìn xem hắn.

    Rụt rè, ánh mắt sáng lóng lánh, cũng không dám tới gần.

    Đợi khi thi đấu kết thúc, hắn mới nhớ tới đã lâu không gặp đến nàng.

    Trước khi thi đấu, nàng từng ấp a ấp úng cùng hắn nói qua là sẽ nhìn trận thi đấu của hắn.

    Mấy hôm trước không nhìn thấy nàng, Phong Lạc cũng không chút bất ngờ, bởi vì hắn biết, nàng không vào được ngoại môn, thậm chí là bên ngoài tạp dịch phong còn không thể vào được.

    Giờ phút này lần thứ hai nhìn thấy tiểu cô nương kia, hình như cao lớn không ít, thế nhưng lại càng thêm gầy, còn càng thêm đen.

    Hắn không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt đơn sơ của nàng.

    Phong Lạc biết nếu để cho nàng đồ vật khác hoặc là cho càng nhiều, nàng sợ là cũng không giữ được, chỉ có thể cho một chút ngân lượng của phàm nhân, thứ này đối với đệ tử tông môn không có tác dụng gì.

    Chỉ là, lần này tiểu cô nương cùng lúc trước có chút không giống nhau.

    Thẩm Thanh Nhất không có từ trên người Phong Lạc cảm nhận được ác ý.

    Bây giờ nàng đã có thể tiến vào thư viện, tương lai cũng có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình.

    Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt!

    Ngước mặt nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phong Lạc.

    "Ta.. có bạc không cần.. ngươi.. cảm ơn."

    Nghe đến tiếng nói của Thẩm Thanh Nhất, Phong Lạc hơi ngạc nhiên.

    Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương nói một câu dài như vậy.

    Bất quá, nếu nàng không cầm, hắn cũng sẽ không nói gì thêm, đem túi tiền cất lại.

    Quay người rời khỏi.

    Thẩm Thanh Nhất nhìn xem bóng dáng Phong Lạc rời đi, khẽ thở dài.

    Nguyên chủ không hận hắn, chỉ có từng tia từng tia chấp niệm.

    Đây là lí do nàng nguyện ý gặp hắn.

    Dù sao theo trong sách đến xem, người nam phụ này cũng không có làm việc gì có lỗi với nguyên chủ.

    Mà vốn là người nhà của thân thể này đối với nàng cũng là người xa lạ.

    Nàng đến từ một thế giới khác đối với những người gọi là người thân kia cũng không có tình cảm gì.

    Tất nhiên người ta còn xem nàng như người xa lạ, nàng tự nhiên cũng như thế.

    Nàng chỉ muốn đi con đường của chính mình!

    Không có nhìn nhiều, Thẩm Thanh Nhất trở lại nhà gỗ.

    Ngày mai còn muốn dậy sớm, đi thư viện.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
  11. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 9: Đêm giao thừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, Thẩm Thanh Nhất thu thập xong tất cả, chạy tới thư viện.

    Chờ đến nơi cửa lớn thư viện còn không có mở ra.

    Thẩm Thanh Nhất đứng tại một bên cánh cửa thư viện thật cao kia.

    Mặt trời từ từ mọc lên ở phương đông, có một sợi ánh nắng xuyên qua vạn vật, chiếu rọi xuống bên trên cửa chính thư viện cửa.

    "Thư viện Thanh Chí" bốn chữ thật lớn, dưới ánh mặt trời chiếu sáng trở nên rạng rỡ.

    Ánh mắt nàng cũng theo đó mà dần dần sáng tỏ.

    Đây là bước tiến đầu tiên của nàng ở thế giới này!

    "Đạp đạp đạp!"

    Đằng sau truyền đến tiếng bước chân.

    Thư đồng có chút khó hiểu nhìn về phía tiểu cô nương đứng tại cửa chính thư viện.

    "Tiên sinh, ta nhớ kỹ thư viện của chúng ta chưa từng có một đứa bé như thế a?"

    Chẳng lẽ là người trong nội viện.

    Chỉ là võ giả trong nội viện không phải đi từ cửa Đông vào sao?

    Lão tiên sinh nhìn xem đứa nhỏ đứng dưới bức tường cao, gõ nhẹ quần áo trên thân.

    "Trước kia không có, từ hôm nay trở đi liền có."

    Thư đồng tựa như hiểu rõ cái gì đó, đi theo sau lưng lão tiên sinh tiến vào.

    Nghe đến tiếng bước chân, Thẩm Thanh Nhất ngẩng đầu.

    "Nếu đã đến rồi, liền đi vào đi."

    Thẩm Thanh Nhất vội vàng đuổi theo bước chân của lão tiên sinh.

    "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tiểu đồng dọn dẹp ở đây, ngươi có thể gọi ta một tiếng Tề lão, trong thư viện này cần vệ sinh sạch sẽ, mỗi ngày phải quét nhà lau nhà hai lần. Nếu là có công việc khác cần làm ta sẽ nói cho ngươi."

    "Rõ chưa?"

    Thẩm Thanh Nhất liền vội vã gật đầu.

    Nhìn thấy nàng nghe lời như thế, đôi mắt lão tiên sinh trĩu xuống một chút.

    Hắn cũng không biết chính mình tại sao lại nhận đứa trẻ này làm tiểu đồng.

    Rõ ràng nàng không có tu vi, trên thân không có linh lực dao động, nhìn xem quần áo bên ngoài cũng không giống là người có bối cảnh.

    Là kẻ đáng thương?

    Trong tu tiên giới này, kẻ phàm nhân đáng thương nhiều vô số, so với nàng, còn rất nhiều người thảm hại hơn.

    Tề lão nhấp môi cười.

    Có lẽ là hắn phát hiện ra trên người nàng có nhiều hơn người khác một thứ gì đó..

    Thẩm Thanh Nhất đứng ở sau lưng lão tiên sinh, nghe tiếng đọc sách trong thư viện, trong lòng yên tĩnh không thôi.

    Đôi lúc nàng cũng sẽ lấy hộ một vài thứ giúp thư đồng của lão tiên sinh.

    Thư đồng kia tên là Triệu Ký, là thư đồng duy nhất của Tề lão trừ nàng ra, ngày bình thường cũng giúp đỡ lão tiên sinh dạy bảo những đứa trẻ này, thỉnh thoảng hắn cũng làm những công việc được giao riêng.

    Sau nhiều lần quan sát, Triệu Ký đoán rằng hoàn cảnh của Thẩm Thanh Nhất có lẽ chẳng ra làm sao, nên ngày bình thường cũng sẽ giúp nàng trông nom một hai.

    Thẩm Thanh Nhất rất trân quý cái cơ hội mà nàng vất vả mới có được này, đồng thời trong lúc rảnh rỗi nàng sẽ học tấp thêm các kiến thức mới

    Không thể không nói, đi theo Tề lão làm tiểu đồng giúp việc, so với trốn tại góc tường hoặc là ngồi bên ngoài tường cao nghe lén, việc học tập có tác dụng và nhanh hơn nhiều lắm.

    Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những tháng ngày vừa bình tĩnh vừa sôi động, phong phú trôi qua thật nhanh.

    Chớp mắt đã từ ngày hè chói chang đến mùa đông khắc nghiệt.

    Bên trong khốn Bắc Vực này có thật nhiều người không tu luyện được ở trong các thành, các trấn nhỏ, bởi vì hai bên liên kết, một số tập tục của người phàm vẫn còn và có không ít người tu tiên cũng noi theo, vì vậy nơi đây vẫn tổ chức lễ tết âm lịch hàng năm.

    Trong thời gian này thư viện sẽ cho học sinh nghỉ phép về nhà đón tết, Tề lão ở thế tục giới cũng có người nhân nên cuối năm sẽ rời thư viện về thăm nhà.

    Triệu Ký thì người thân đều là tu sĩ, thế nhưng trong nhà cũng có phàm nhân, cũng sẽ về nhà ăn tết.

    Thẩm Thanh Nhất đứng trên hành lang bên trong thư viện, hai tay nắm chặt với nhau, đối với bên ngoài hô lên một câu rồi dùng sức chà xát hai tay.

    Bên ngoài tuyết trắng bay bay nhẹ như lông ngỗng rơi xuống dày đặc, thế giới như bị bao phủ bên trong một mảnh lụa trắng.

    Triệu Ký sắp xếp xong đồ vật, nhìn đứng Thẩm Thanh Nhất ở một bên hành lang, không khỏi tiến lên hỏi.

    "Tiểu Thanh Nhất không về nhà ăn tết sao?"

    Thẩm Thanh Nhất quay đầu.

    "Không về ạ."

    Nhà của nàng không ở nơi này.

    Triệu Ký đưa tay lên gãi đầu một cái, không hỏi gì thêm, từ trong ngực lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Thẩm Thanh Nhất.

    "Triệu đại ca?"

    "Cái này là lệnh bài ra vào ngoại viện ở bên trong thư viện, tiên sinh trước khi rời đi liền giao cho ta, nói là nếu ngươi tết không trở về nhà, liền giao nó cho ngươi."

    Lệnh bài nằm trong bàn tay của Triệu Ký hiện ra rực rỡ.

    "Cho ngươi, tiên sinh.. tiên sinh còn nói, nếu ngươi ở lại thư viện thì bên trong thư viện không thể để bụi bẩn, nếu là.. Nếu như chờ lúc hắn trở lại, nhìn thấy chỗ nào không hài lòng.. ngươi sẽ bị phạt.."

    Triệu Ký có chút xấu hổ.

    Hắn cảm thấy tiểu cô nương trước mắt đã đủ đáng thương, nhìn thấy nàng lâu như vậy, đều không có nghe nàng kể về người thân, sợ là tình huống trong nhà không tốt.

    Mà mới có chín tuổi, lại bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ trông giống như đứa bé năm sáu tuổi.

    Một người ở trong cái thư viện quạnh quẽ này, đêm giao thừa còn muốn đi quét dọn..

    Nhìn ra ý nghĩ của Triệu Ký, Thẩm Thanh Nhất cười cười.

    Nhận lấy cái hộp trong tay hắn.

    "Triệu đại ca, cảm ơn ngươi."

    Cũng cảm ơn tiên sinh.

    "Ha ha ha! Không cần cảm ơn!"

    Triệu Ký quay người chạy ra, vẫn không quên xua tay với Thẩm Thanh Nhất.

    "Tiểu Thanh Nhất ở tại thư viện chờ ta nhé! Đến khi sang năm mới, Triệu đại ca liền trở về! Đến lúc đó sẽ mang bánh quế hoa nương ta làm tặng cho ngươi, nương ta làm bánh quế ngon lắm!"


     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...