Bạn được Joens HB mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Tên truyện: Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Tu Tiên

Tác giả: Tuế Nguyệt Luyện Tâm

Editer: Lamdu

Thể loại: Nguyên sang, Không CP, Cổ đại, OE, Tình cảm, Tiên hiệp, Huyền huyễn, Tu chân, Xuyên việt, Thần tiên yêu quái, Tùy thân không gian, Xuyên thư, Nữ phụ, Pháo hôi, Nữ cường, Nghịch tập, Thị giác nữ chủ

Văn án:

Thẩm Thanh Nhất không ngờ rằng, có một ngày nàng sẽ xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp, trở thành một nữ phụ pháo hôi, hơn nữa còn là loại pháo hôi bị pháo hôi khác loại bỏ ngay từ đầu!

Đối mặt với số phận pháo hôi ngay từ khi bắt đầu, Thẩm Thanh Nhất quyết định tránh xa nam nữ chính, tu luyện con đường tiên đạo của riêng mình và bước đi trên hành trình thành tiên của bản thân!

Chỉ là, ban đầu nói là bình thường thôi, vậy tại sao ngươi lại một đường nghiền ép? Mọi người kinh ngạc đến ngây dại và khó hiểu.

Thẩm Thanh Nhất mỉm cười, đường đều do chính mình đi ra mà!
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Tên truyện: Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Tu Tiên

Tác giả: Tuế Nguyệt Luyện Tâm

Editer: Lamdu

Thể loại: Nguyên sang, Không CP, Cổ đại, OE, Tình cảm, Tiên hiệp, Huyền huyễn, Tu chân, Xuyên việt, Thần tiên yêu quái, Tùy thân không gian, Xuyên thư, Nữ phụ, Pháo hôi, Nữ cường, Nghịch tập, Thị giác nữ chủ

Văn án:

Thẩm Thanh Nhất không ngờ rằng, có một ngày nàng sẽ xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp, trở thành một nữ phụ pháo hôi, hơn nữa còn là loại pháo hôi bị pháo hôi khác loại bỏ ngay từ đầu!

Đối mặt với số phận pháo hôi ngay từ khi bắt đầu, Thẩm Thanh Nhất quyết định tránh xa nam nữ chính, tu luyện con đường tiên đạo của riêng mình và bước đi trên hành trình thành tiên của bản thân!

Chỉ là, ban đầu nói là bình thường thôi, vậy tại sao ngươi lại một đường nghiền ép? Mọi người kinh ngạc đến ngây dại và khó hiểu.

Thẩm Thanh Nhất mỉm cười, đường đều do chính mình đi ra mà!
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1: Tiết tử

Trong giấc mộng, ta vượt qua ngàn núi vạn sông, chiêm ngưỡng phồn hoa rực rỡ của thế gian.

Khi tỉnh mộng, ta cầm Tru Thánh trong tay, đặt bút vẽ nên khát vọng trong lòng!

Ta và gió nhẹ chỉ là lữ khách thoáng qua, cùng nửa thước Vô Trần mỉm cười trước chúng sinh.

- - Thẩm Thanh Nhất
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1: Tiết tử

Trong giấc mộng, ta vượt qua ngàn núi vạn sông, chiêm ngưỡng phồn hoa rực rỡ của thế gian.

Khi tỉnh mộng, ta cầm Tru Thánh trong tay, đặt bút vẽ nên khát vọng trong lòng!

Ta và gió nhẹ chỉ là lữ khách thoáng qua, cùng nửa thước Vô Trần mỉm cười trước chúng sinh.

- - Thẩm Thanh Nhất
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 2: Thân phận



Thẩm Thanh Nhất nhìn những cánh hoa lê rơi trên mặt đất, lòng vẫn không khỏi có chút hoảng hốt.

Đã đến thế giới này được vài ngày, nhưng nàng vẫn cảm thấy mọi thứ có chút không chân thật.

Ai có thể ngờ rằng, có một ngày nàng lại biến thành nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.

Hơn nữa, lại còn là một nữ phụ pháo hôi!

Đúng vậy, Thẩm Thanh Nhất xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mà kiếp trước nàng từng đọc, 《Tiên Lữ Đồng Hành》, trở thành một nữ phụ pháo hôi cùng tên – Thẩm Thanh Nhất.

Qua mảnh vỡ linh hồn của nguyên chủ, nàng đã thấy được cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy.

Bây giờ, nàng trở về thời điểm nguyên chủ còn nhỏ.

《Tiên Lữ Đồng Hành》 là một cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc, kể về vạn vực Phù Sinh, nơi có vô số thế giới nhỏ, mỗi thế giới đều tu luyện và tôn sùng vũ lực.

Nữ chính Phù Ngọc Dao là người xuyên không từ một thế gia tu chân ở mạt thế. Nam chính Sở Cảnh là thiên tài đệ tử của một đại tông môn. Hai người cùng nhau đánh quái thăng cấp, tiện thể yêu đương, cuối cùng trở thành cường giả trong Tu Tiên giới, được mọi người ca tụng.

Lúc đọc, nàng cảm thấy rất không tệ, đặc biệt là những đoạn nam nữ chính vượt cấp khiêu chiến, chém giết kẻ cản đường, vả mặt liên tục.

Khi đó, đọc thôi mà nàng đã thấy nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng, lại có một ngày mình sẽ trở thành một tiểu pháo hôi không đáng nhắc tên trong cuốn sách này!

Thẩm Thanh Nhất, một người ở Trạch Địa Tông thậm chí không được tính là tạp dịch đệ tử.

Nàng có thể ở lại Trạch Địa Tông cũng chỉ nhờ một ngoại môn đệ tử bố thí cho một chút lòng thương hại.

Nhưng sự tồn tại của nàng, đối với một số người trong Trạch Địa Tông, chính là một sự vũ nhục, thậm chí không được xem là sỉ nhục.

Nguyên nhân không gì khác, Lâm gia là thế gia lớn nhất dưới sự quản lý của Trạch Địa Tông. Hai vị lão tổ của Lâm gia đều là Kim Đan lão tổ, thuộc hàng mạnh nhất trong tông môn hiện tại.

Ở Khốn Bắc Vực, Trạch Địa Tông là tông môn hàng đầu, hầu như không ai dám đụng đến, các tu sĩ tông môn khác cũng phải nể vài phần.

Mà Lâm gia, trong Trạch Địa Tông, cũng là sự tồn tại không ai dám động vào!

Tất cả những điều này là vốn liếng kiêu ngạo của Lâm gia.

Nhưng sự kiêu ngạo này, vào sáu năm trước, đã bị người phá vỡ!

Một nữ ma tu nghèo túng đã bắt cóc thiếu chủ thiên tài của Lâm gia trong một bí cảnh khi anh ta đi một mình, rồi lợi dụng ma công hợp hoan để thải dương bổ âm.

Chuyện như vậy, trong Tu Tiên giới, cũng không phải hiếm lạ.

Nhiều lắm thì người ta cảm thán nữ ma tu kia bản lĩnh cao, hoặc tiếc nuối cho thiếu chủ Lâm gia, người chưa kịp Trúc Cơ đã bị phá nguyên dương.

Nhưng không ai ngờ rằng bí cảnh đó lại xảy ra biến cố lớn giữa chừng.

Bí cảnh từ thời gian mở nửa năm ban đầu kéo dài thành hai năm.

Hơn nữa, trong đó xuất hiện một đại điện truyền thừa thượng cổ.

Những tu sĩ vào được đại điện và nhận truyền thừa hầu như đều được truyền tống đến một không gian an toàn để tiếp nhận truyền thừa.

Thời gian tiếp nhận truyền thừa có dài có ngắn.

Ngắn thì một ngày, dài thì gần hai năm.

Trong khoảng thời gian đó, cơ thể tu sĩ tiếp nhận truyền thừa sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, còn trận pháp trong đại điện sẽ cung cấp linh lực và sinh cơ liên tục để đảm bảo an toàn cho tu sĩ.

Nữ ma tu đã thải bổ thiếu chủ Lâm gia chính là một trong những tu sĩ nhận được truyền thừa.

Hơn nữa, cô ta ngủ say trong không gian đó hơn một năm.

Và chính trong khoảng thời gian ấy, nữ ma tu bất ngờ mang thai, rồi sinh ra nguyên chủ.

Vừa nhận truyền thừa, lại sinh con, cơ thể nữ ma tu vô cùng suy yếu.

Đối với Thẩm Thanh Nhất – đứa con ngoài ý muốn này, cô ta vốn định giết ngay từ đầu, nhưng lại sợ cơ thể suy yếu không thể rời khỏi bí cảnh.

Đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô ta nghĩ đến thân phận của nam tu bị mình thải bổ.

Thân phận của thiếu chủ Lâm gia đủ lớn, hơn nữa trong bí cảnh, người của Lâm gia tuyệt đối không ít.

Muốn lợi dụng Lâm gia, nữ ma tu quyết định không lập tức giết Thẩm Thanh Nhất.

Cô ta mang theo Thẩm Thanh Nhất tìm đến tu sĩ Lâm gia, muốn trao đổi.

Rốt cuộc thì Lâm gia cũng là đại gia tộc có uy tín ở Bắc Vực, vô cùng coi trọng huyết mạch.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 3: Pháo hôi



Dù sao, với tình cảnh khi đó của nữ ma tu Dư Nguyệt, trong tay cầm truyền thừa nhưng rất khó rời khỏi bí cảnh, nên nàng ta quyết định đánh cược một phen.

Vì thế, Dư Nguyệt mang theo Thẩm Thanh Nhất tìm đến đội ngũ của Lâm gia.

Lúc đó, thiếu chủ Lâm gia, Lâm Thịnh Ca, đã bị tổn hại căn cơ do bị thải bổ, lại thêm sau đó gặp nguy hiểm, chỉ còn thoi thóp nhờ đan dược giữ mạng.

Dù đã trải qua hơn một năm tĩnh dưỡng, hắn vẫn suy yếu, phải dựa vào người trong tộc nâng đỡ.

Trong bí cảnh, những đệ tử trong tộc từng cung kính với hắn, theo thời gian trôi qua và việc hắn trở thành gánh nặng, ngày càng trở nên bất mãn.

Trong khoảng thời gian đó, Lâm Thịnh Ca chịu đựng những sỉ nhục mà hơn hai mươi năm qua hắn chưa từng trải qua. Cuộc đời hắn rơi vào đáy vực, trong lòng hắn cực kỳ căm hận kẻ đầu sỏ đã gây ra tình cảnh này.

Vì vậy, khi nhìn thấy Dư Nguyệt và Thẩm Thanh Nhất, trong lòng Lâm Thịnh Ca chỉ có sát ý, không còn gì khác!

Nhưng Dư Nguyệt cũng không ngốc. Nếu không phải cùng đường, cô ta cũng sẽ không đi nước cờ mạo hiểm này.

Trước mặt vô số tu sĩ, cô ta công khai mọi chuyện, buộc Lâm gia phải nhận Thẩm Thanh Nhất.

Lâm gia là một đại gia tộc đạo môn, luôn tỏ ra phong thái cao quý trước người ngoài.

Tuy không phải lúc nào ngoài miệng đều nói đạo lý nhưng danh dự và thể diện là điều họ luôn rao giảng.

Thêm vào đó, một số tu sĩ và thế lực không ưa Lâm gia ra sức thêm dầu vào lửa. Cuối cùng, dưới danh nghĩa "đại nghĩa" và "đứa trẻ vô tội", Lâm gia đành tha cho Thẩm Thanh Nhất. Nhưng Dư Nguyệt thì bị Tống gia, một gia tộc liên hôn với Lâm gia, truy sát.

Thẩm Thanh Nhất, còn nhỏ tuổi, được đưa ra khỏi bí cảnh.

Nhưng Lâm gia lại hoàn toàn bỏ mặc cô.

Vì thể diện và sự khinh thường, Lâm gia tùy tiện vứt Thẩm Thanh Nhất cho một hộ nông dân ở vùng xa xôi, giao nàng cho một lão nông.

Trong muôn vàn bất hạnh, điều may mắn duy nhất của Thẩm Thanh Nhất là lão nông này đối xử với nàng không tệ.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi Thẩm Thanh Nhất ba tuổi, lão nông qua đời. Trước khi mất, ông giao nàng cho một người đệ đệ của mình.

Người đệ đệ này không khéo chính là một ngoại môn đệ tử của Trạch Địa Tông.

Cứ thế, qua bao lần xoay chuyển, Thẩm Thanh Nhất lại trở về Trạch Địa Tông.

Lâm gia đương nhiên biết chuyện của cô, nhưng các trưởng bối chướng mắt, không thèm để tâm, coi như cô không tồn tại.

Tuy nhiên, dù trưởng bối bỏ qua, một số tiểu bối của Lâm gia lại thường xuyên coi cô là cái gai trong mắt.

Còn vị nhị gia của Thẩm gia kia cũng chẳng quan tâm nhiều đến cô.

Chỉ vì nể chút mặt mũi của Thẩm gia đại gia, ông ta mới miễn cưỡng nhận Thẩm Thanh Nhất.

Sau khi ném cô đến ngoài núi tạp dịch của Trạch Địa Tông, để lại một ít thức ăn và một con rối phù chăm sóc người một cách qua loa, ông ta tiếp tục ra ngoài rèn luyện.

Thẩm Thanh Nhất, còn nhỏ tuổi, sống ở ngoại phong tạp dịch cùng một con rối phù, cô đơn quạnh quẽ.

Thỉnh thoảng, nàng còn phải đối mặt với những người không ưa mình.

Không ai dạy dỗ, khiến Thẩm Thanh Nhất vốn đã nhút nhát càng thêm sợ sệt và né tránh phiền phức.

Dù nay đã chín tuổi, nàng vẫn không thể nói chuyện rõ ràng, nên người khác gọi cô là "tiểu người câm".

Thân thế không tốt cùng tuổi thơ thê thảm khiến nàng cực kỳ mẫn cảm và tự ti.

Vì thế, sau này, khi gặp Phong Lạc – đại sư huynh Trạch Địa Tông, người ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn như quân tử – nàng hoàn toàn sa vào lưới tình.

Thẩm Thanh Nhất lại thở dài.

Cái gọi là nam phụ, tất cả đều dành cho nữ chính.

Sự "ôn nhu" của Phong Lạc với nguyên chủ chẳng qua chỉ là chút đồng tình với hoàn cảnh của nàng.

Nhưng chút đồng tình ấy lại là sự ấm áp mà Thẩm Thanh Nhất chưa từng trải qua.

Kết cục đương nhiên không tốt đẹp gì.

Phong Lạc thích nữ chính. Khi nữ chính ra ngoài rèn luyện gặp phải nguy hiểm, hắn vội vã rời tông môn để tìm nàng.

Thẩm Thanh Nhất biết chuyện, lo sợ Phong Lạc gặp nguy hiểm, đầu óc nóng lên, cũng đi theo ra ngoài.

Nữ chính và Phong Lạc cuối cùng đều bình an, nhưng Thẩm Thanh Nhất – một phàm nhân chưa từng tu luyện – thì không có may mắn như vậy.

Trên con đường cách tông môn vài trăm dặm, nàng bị một con yêu thú cấp thấp giải quyết.

Từ đó, pháo hôi này kết thúc cuộc đời mình.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 4: Phường thị

Sau khi hoàn toàn dung hợp với linh hồn của thân thể này, mảnh ý thức còn sót lại của nguyên chủ dù đã biết rõ cuộc đời thê thảm của mình vẫn không mang hận ý. Tiểu cô nương bình phàm ấy chỉ có một chút lưu luyến đối với Phong Lạc.

Ngoài cửa sổ, cỏ cây bị gió thổi xào xạc rung động.

Trên bầu trời, vài đạo kiếm quang lướt qua.

Hiện giờ đang là thời điểm diễn ra đại hội tông môn. Nguyên bản Thẩm Thanh Nhất, khi biết Phong Lạc trở về từ rèn luyện và sẽ tham gia tỷ thí lần này, đã hưng phấn muốn đi xem. Nhưng nàng lại đụng phải người của Lâm gia, bị nhục mạ một phen, rồi thương tâm chạy về nơi ở, khóc đến ngủ thiếp đi trên giường.

Theo cốt truyện hiện tại, nữ chính lúc này vẫn còn ở hậu viện của một gia tộc tại thế tục, đấu tranh với đám lang sói hổ báo.

Đến khi đại hội tuyển đồ ba năm một lần của Trạch Địa Tông bắt đầu, nữ chính sẽ bộc lộ thiên tư kinh người, nghịch thiên, xuất hiện trước mắt mọi người.

Từ đó mở ra hành trình tu luyện của nàng.

Sau khi ở thế giới này vài ngày, Thẩm Thanh Nhất biết rằng không thể trở về thế giới ban đầu được nữa, nàng liền gạt đi cảm giác uể oải và mất mát, cố gắng nhanh chóng thích nghi với thân phận hiện tại.

Nếu đã đến Tu Tiên giới, nàng lại không thể thay đổi tình thế, chi bằng thuận theo tự nhiên.

Tới cũng đã tới rồi, nàng đương nhiên muốn trải nghiệm. Huống chi Tu Tiên giới rộng lớn như vậy, nàng chỉ cần đi con đường tu tiên của riêng mình, tránh xa nam nữ chính, há chẳng phải còn vô số nơi để khám phá sao?

Thẩm Thanh Nhất trở về căn nhà tranh đơn sơ.

Hiện giờ nàng chỉ là một nữ oa chín tuổi, chưa từng học pháp thuật, thậm chí không biết thân thể này có linh căn hay không.

Nếu không có linh căn, muốn tu tiên, ngao du Tu Tiên giới, thậm chí muốn thoát khỏi số phận pháo hôi, há chẳng phải khó hơn lên trời?

Vì vậy, việc cấp bách nhất hiện nay là kiểm tra linh căn, xác định xem thân thể này có thiên phú tu luyện hay không.

Nhưng trong Trạch Địa Tông..

Đại hội tuyển đồ của Trạch Địa Tông diễn ra ba năm một lần, mà năm trước vừa tổ chức.

Muốn vào Trạch Địa Tông, trở thành đệ tử chính thức, nàng phải đợi thêm hai năm.

Hơn nữa, trong Tu Tiên giới, nếu qua mười tuổi mà chưa kiểm tra linh căn, phải nộp một viên hạ phẩm linh thạch làm phí kiểm tra.

Phàm nhân dùng ngân lượng, người có bản lĩnh dùng linh châu, gia đình có bối cảnh thì có linh thạch.

Nhưng với nguyên chủ, lục soát cả người, e rằng không có nổi mười lượng bạc, huống chi là một viên hạ phẩm linh thạch.

Nguyên chủ sống thê thảm, giờ đây nàng kế thừa phần "di sản" này.

Xa xa, tiếng chuông du dương vẫn vang lên từng hồi.

Thẩm Thanh Nhất không còn hứng thú xem đại hội tỷ thí kia nữa.

Nàng lấy vài lượng bạc trong phòng, men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, hướng đến phường thị gần Trạch Địa Tông nhất.

Muốn thay đổi, phải tìm cách.

Dù Trạch Địa Tông đối với nguyên chủ không phải nơi tốt đẹp, nhưng không thể phủ nhận, với đa số người, nó là một chốn lý tưởng.

Chỉ riêng vài phường thị dưới sự quản lý của Trạch Địa Tông, mức độ an toàn đã khá tốt.

Với tu sĩ, đường đến phường thị chỉ mất nửa khắc, nhưng với phàm nhân như Thẩm Thanh Nhất, lại xa xôi, mất đến hai tiếng rưỡi.

Khi đến phường thị, Thẩm Thanh Nhất mệt đến thở hổn hển.

Bước vào phường thị, nàng thở phào, cuối cùng cũng tới.

Phường thị đông đúc tu sĩ, ngoài phần lớn là thương nhân, nhiều nhất là đệ tử Trạch Địa Tông, xen lẫn vài tu sĩ khác và không ít phàm nhân.

Trong phường thị có đệ tử Giới Luật Đường của Trạch Địa Tông, quản lý quy củ chung.

"Bùa chú tốt nhất! Chỉ cần ba viên hạ phẩm linh thạch! Ba viên thôi!"

"Kho trạch điểu vũ! Bảo bối luyện khí tuyệt hảo!"

"Pháp y phòng ngự! Chặn được một kích của luyện khí trung kỳ!"

Tiếng rao quanh nàng khiến Thẩm Thanh Nhất thoáng hoảng hốt.

Cảnh sắc trong Trạch Địa Tông rất đẹp, dù nàng ở trên núi hoang, vẫn thấy được vài phần mỹ lệ qua màn mây mù lượn lờ.

Phường thị này, ngoài vài thứ đặc trưng của Tu Tiên giới, lại có phần giống những con phố ở cổ trấn mà nàng từng thấy.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 5 thư viện

Thẩm Thanh Nhất muốn dạo quanh phường thị để xem có cách nào hữu ích không.

Dọc đường đi, nàng nhận ra rằng chút bạc trong tay thật sự chẳng giúp được gì.

Từ từ đi dạo, nhiều thương nhân thấy nàng chỉ là một tiểu oa nhi phàm nhân không có chút linh lực nào, chỉ liếc mắt một cái rồi chẳng thèm nhìn thêm.

Thẩm Thanh Nhất rốt cuộc không tìm được biện pháp nào hữu dụng.

Nhưng nàng không từ bỏ. Hiện giờ, ngay cả bên trong Tạp Dịch Phong của Trạch Địa Tông nàng còn chưa vào được, huống chi là ngoại môn hay nội môn.

Chỉ có phường thị này là nơi nàng có thể đến.

Vì thế, mỗi ngày nàng đều dậy sớm, rồi đi bộ đến phường thị dạo quanh.

Phường thị rất rộng lớn, dù mỗi lần đi lại đều mệt nhọc, nhưng Thẩm Thanh Nhất không hề dừng lại.

Vừa tìm kiếm cơ hội, nàng cũng vừa xem đó như một cách rèn luyện thân thể.

Thân hình nhỏ bé gầy gò, khuôn mặt vàng vọt như nến, len lỏi qua đám đông.

Đến ngày thứ chín lặp lại hành trình như vậy, nàng phát hiện một nơi thú vị mà hữu ích.

Tại phía Đông phường thị, có một nơi giống như thư viện dạy học. Ban đầu, nàng bị tiếng đọc sách bên trong thu hút.

Ở Tu Tiên giới này, nơi tôn sùng vũ lực và chú trọng tu luyện, có ngọc giản thần thức, vì vậy có rất ít nơi dạy đọc sách như thế.

Ở phía Đông của thư viện ấy có tiên sinh chuyên dạy học giảng bài.

Thẩm Thanh Nhất cố ý nán lại quanh thư viện hồi lâu, nghe được khá nhiều tin tức liên quan về thư viện này.

Thư viện không lớn, tiếng đọc sách nàng nghe được phát ra từ khu vực ngoại môn.

Bên trong nội môn của thư viện là nơi chuyên dạy pháp thuật và tu luyện, còn khu vực ngoại môn dành cho những đứa trẻ vỡ lòng học chữ.

Học sinh được tuyển nhận thường là trẻ từ ba đến năm tuổi.

Thân thể này của nàng, từ nhỏ không ai dạy dỗ, ngoài việc không nói được nhiều, còn chẳng biết chữ.

Dù nàng có ký ức kiếp trước, nhưng văn tự ở thế giới này lại khác với kiếp trước.

Vì vậy hiện tại, nàng chính thức là một đứa thất học.

Thẩm Thanh Nhất cảm thấy, muốn hòa nhập tốt hơn vào thế giới này thì biết chữ là điều không thể thiếu.

Nàng bồi hồi hồi lâu, mỗi ngày đều đứng ngoài tường thư viện, lắng nghe tiếng đọc sách dễ nghe bên trong, khó khăn học tập một chút kiến thức.

Có lẽ ông trời cũng thấy nàng quá đáng thương, cuối cùng, tại một góc tường thư viện, nàng phát hiện một cái lỗ giống như lỗ chó.

Thẩm Thanh Nhất nhìn cái lỗ, im lặng..

Không do dự nhiều lắm, nàng xắn tay áo, cúi người, chui qua lỗ chó.

Xuyên qua lỗ chó nhỏ hẹp, khung cảnh trước mắt bỗng rộng mở, thông suốt.

Tiếng đọc sách mơ hồ bấy lâu trở nên rõ ràng.

Thẩm Thanh Nhất cẩn thận bò dậy từ mặt đất, phủi bụi đất trên y phục.

Nép mình vào một góc khuất, nàng lén nhìn đám củ cải nhỏ đang học gần đó.

Trong một căn phòng rộng rãi, có khoảng hơn ba mươi đứa trẻ.

Tiên sinh dạy học là một lão giả tóc hoa râm.

Lão giả cầm quyển sách, che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt khép hờ, không chú ý nhiều đến đám trẻ bên dưới.

Mà những đứa trẻ đang đọc sách phần lớn cũng học trong trạng thái không tập trung.

Ở thế giới tu tiên đề cao võ đạo này, bọn trẻ từ nhỏ đã được dạy tư tưởng cường giả vi tôn.

Chỉ có tu tiên giỏi mới có tương lai. Học tập chỉ để có thể nhận biết chữ, tránh bỏ lỡ cơ duyên khi gặp sách cổ, miễn đủ dùng là được.

Nếu xem việc học chữ là nghiêm túc, thì chính là kẻ ngốc.

Thẩm Thanh Nhất nép ở góc tường, chăm chú lắng nghe.

Lão giả luôn cúi đầu, nhưng thư đồng bên cạnh hỗ trợ quản lý, thỉnh thoảng giảng giải đôi điều.

Đến trưa, đám trẻ chưa tích cốc rời đi, đến thực đường trong thư viện dùng bữa.

Chỉ còn lại lão giả vẫn nửa cúi đầu như trước.

Quyển sách trên tay lão tiên sinh, cả buổi sáng chưa từng lật một trang.

Thẩm Thanh Nhất nghe tiếng bụng mình réo lên khe khẽ, không khỏi sờ bụng.

Liếc nhìn đại sảnh quạnh quẽ, nghĩ rằng tạm thời sẽ không tiếp tục dạy. Nàng lặng lẽ chui qua lỗ chó ra ngoài.

Âm thanh ồn ào náo động trên phố vang lên bên tai, Thẩm Thanh Nhất thở phào một hơi.

Dựa vào ký ức buổi sáng, nàng tìm đến một tiệm nhỏ bán bánh bao.

Nàng hỏi đại nương bán hàng mua hai cái bánh bao.

Bánh bao nóng hổi cầm trên tay, hương thơm xộc vào mũi, khiến bụng vốn đã đói càng thêm cồn cào.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 6: Qua đêm

Dù bánh bao này đối với người tu tiên là vật phàm tục không thể ăn, chỉ làm tăng thêm tạp chất trong cơ thể.

Nhưng với Thẩm Thanh Nhất giờ phút này, nó lại là một mỹ vị hiếm có.

Vừa ăn bánh bao nóng hổi, vừa trở lại bức tường ngoài thư viện, Thẩm Thanh Nhất lau tay sạch sẽ.

Men theo cái lỗ chó đã phát hiện, nàng lại chui vào bên trong.

May mà cơ thể này nhỏ bé, lại chẳng có chút thịt nào.

Nàng trở lại góc khuất buổi sáng, nơi nàng đã ẩn mình.

Trong đại đường giảng bài, một vài người đã lục tục trở lại.

Chờ tất cả học sinh đến đông đủ, thư đồng lại bắt đầu dạy học.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chân trời đã hơi tối lại.

Một ngày học cũng dần đến hồi kết.

Đợi sau khi lão giả và thư đồng rời đi, Thẩm Thanh Nhất mới lặng lẽ hoàn hồn.

Đến một thế giới xa lạ, không nơi nương tựa, khát khao học tập tri thức khiến nàng có chút mê mẩn.

Lúc này nhìn về phía chân trời, nàng mới phát hiện ra trời đã tối muộn.

Những đứa trẻ khác đều có người thân đưa đón hoặc là sống ở gần đó.

Còn nàng, nếu từ phường thị trở về khu vực Tạp Dịch Phong của Trạch Địa Tông, lại mất hai tiếng rưỡi.

Chắc chắn trời sẽ tối đen trước khi nàng về tới nơi.

Trên đường còn phải đi qua một cánh rừng nhỏ.

Nói nàng không sợ hãi là giả.

Nơi này không phải thế giới văn minh nàng từng sống. Ở đây có yêu ma quỷ quái tồn tại.

Dù là khu vực do Trạch Địa Tông quản lý, cũng chẳng ai dám đảm bảo con đường ấy tuyệt đối an toàn.

Mà thư viện này vào ban đêm, cũng chẳng an toàn hơn là bao.

Thẩm Thanh Nhất suy nghĩ kỹ, cảm thấy ở lại thư viện vẫn an toàn hơn so với đi về trong đêm.

Nàng tìm một góc khuất tránh gió, cuộn tròn người lại.

Lặng lẽ chờ sáng sớm đến.

Chỉ là một đêm cô độc dường như dài đằng đẵng.

Đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi vù vù và tiếng lá cây xào xạc.

Thẩm Thanh Nhất không khỏi ôm mình chặt hơn.

Đây là lần đầu nàng cảm nhận rõ rệt sự chân thực của thế giới này.

Kiếp trước của nàng dường như đã trở thành quá khứ không thể quay lại.

Rời xa trường học, rời xa gia đình, đến một thế giới mới đầy nguy cơ.

Không nơi nương tựa, nhỏ yếu thấp kém.

Nàng giờ chỉ muốn cố gắng sống sót.

Trân quý sinh mệnh của mình, biết đâu một ngày nào đó, nàng có thể trở lại nơi quen thuộc ấy..

Suy nghĩ miên man, Thẩm Thanh Nhất mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, rơi trên mặt đất.

Tạp Dịch Phong của Trạch Địa Tông dường như cũng chẳng có ai nhận ra, đêm nay, căn nhà tranh trên núi hoang thiếu mất một người.

"Đinh đang!"

Tiếng chuông du dương vang lên, đánh thức Thẩm Thanh Nhất còn đang trong mộng.

Nàng khẽ nhíu mày, có chút gian nan mở mắt ra.

Sương sớm mùa hè dày đặc, lông mi nàng phủ đầy hạt sương, y phục trên người cũng hơi ẩm ướt.

Cả đêm cuộn tròn khiến cả người nàng hơi cứng đờ.

Trong lớp học, đã có người đến.

Từ xa, Thẩm Thanh Nhất thấy lão tiên sinh cầm quyển sách hôm qua, lại lần nữa ngồi ngay ngắn trên bục giảng, dáng vẻ thong dong.

Thư đồng đứng bên cạnh, chờ học sinh đến đủ.

Thẩm Thanh Nhất nhìn sắc trời, run rẩy bò ra ngoài.

Bên đường phố, tiệm bánh bao hôm qua đã mở cửa bán hàng.

Vẫn là vị đại nương ấy.

"Đại nương, cho hai cái bánh bao thịt."

Nghe giọng nói non nớt hơi khàn, đại nương ngẩng đầu. Nhìn thấy Thẩm Thanh Nhất, bà hơi sửng sốt một chút.

Phường thị này ít phàm nhân, những người đến mua bánh bao ở tiệm bà, tới lui cũng chỉ vài gương mặt.

Có thể nhớ được tên thì đều là người quen thuộc, dù không nhớ tên thì cũng sẽ có chút ấn tượng.

Cô bé này, bà có chút ấn tượng, chính là tiểu nha đầu hôm qua đến mua bánh bao.

Trời chưa sáng rõ, đại nương nhìn quanh, không thấy ai giống người thân của cô bé.

Nghĩ đến điều gì, bà không khỏi có chút tiếc hận, nhưng lại không hề nói thêm cái gì.

Bà lấy từ lồng hấp hai cái bánh bao lớn đưa cho Thẩm Thanh Nhất.

Thẩm Thanh Nhất nhận bánh, lấy bạc ra đưa cho đại nương.

Đại nương nhìn đôi tay gầy gò như da bọc xương cầm bạc, bà lau qua tay dưới áo vải rồi mới đưa tay nhận lấy.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 7: Không Người

Thẩm Thanh Nhất vội vã ăn xong bánh bao, chạy về thư viện, lại lần nữa chui qua lỗ chó vào trong.

Bên án thư, lão giả đang nửa khép mắt, khẽ mở mí mắt.

Cặp lông mày trắng dài khẽ run, bàn tay tiều tụy cuối cùng cũng động.

"Rầm!"

Tiếng lật sách vang lên.

Đại đường lại trở về yên tĩnh.

Cho đến khi học sinh đầu tiên đến.

"Tiên sinh hảo."

Tiểu oa nhi kia hành lễ một cách tượng trưng.

Lão tiên sinh chẳng có động tĩnh, thư đồng khẽ gật đầu.

Tiểu oa nhi không để tâm, trở về chỗ ngồi của mình.

Sau học sinh đầu tiên, các học sinh khác cũng lần lượt kéo đến.

Bài giảng hôm nay không khác hôm qua là mấy.

Thẩm Thanh Nhất vẫn chăm chú lắng nghe.

Nhưng hôm nay nàng lưu ý hơn, đến khi mặt trời ngả bóng, nàng thu dọn đồ đạc, lặng lẽ chui qua lỗ chó ra ngoài.

Bên án thư, tay lão giả khẽ động, ánh mắt lặng lẽ liếc về phía góc Thẩm Thanh Nhất vừa nấp.

Thẩm Thanh Nhất lại mua hai cái bánh bao từ chỗ đại nương.

Ở phường thị này, tiệm bánh bao này là rẻ nhất, lại no lâu.

Nàng vội vã trở về căn nhà tranh trên núi hoang ở Tạp Dịch Phong của Trạch Địa Tông.

Rửa mặt qua loa, trời đã tối đen hoàn toàn, Thẩm Thanh Nhất liền mặc nguyên y phục nằm xuống.

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, Thẩm Thanh Nhất đã bò dậy khỏi giường.

Lại lấy chút bạc mua cơm, giấu vào túi áo. Nàng liền bước ra khỏi cửa.

Lúc này trời vẫn còn mờ tối, xung quanh cũng thực sự yên tĩnh.

Khi ra khỏi sơn môn Trạch Địa Tông, trời đã sáng hơn một chút.

Thẩm Thanh Nhất thở phào.

Bước nhanh chân hơn đến tiệm bánh bao. Đại nương bán bánh đã quen thuộc với nàng.

Nàng gói hai cái bánh bao cho Thẩm Thanh Nhất, lại cho thêm một túi sữa đậu nành.

"Tiểu cô nương, hôm nay đại nương còn thừa sữa đậu nành, không chứa hết được, cho ngươi nếm thử nhé."

Thẩm Thanh Nhất hơi do dự.

Đại nương thấy thế, ôn hòa mỉm cười.

"Yên tâm, cái này không tính tiền."

Cảm nhận được thiện ý của đại nương, Thẩm Thanh Nhất nhận túi sữa đậu nành.

"Cảm ơn đại nương!"

"Không cần cảm tạ! Không cần cảm tạ!"

Rời tiệm bánh bao đơn sơ, Thẩm Thanh Nhất vừa gặm bánh bao, vừa uống sữa đậu nành.

Trong lòng ấm áp, khẽ hít mũi.

Nàng cũng muốn dùng bạc đổi lấy sữa đậu nành của đại nương, nhưng bạc trên người nàng thực sự quá ít.

Phải tiết kiệm từng chút, nàng mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Nơi này không phải thế giới cũ của nàng. Chỉ khi thực sự cảm nhận, nàng mới hiểu, không có thực lực, lại thêm tuổi tác và thân hình nhỏ bé, tất cả khiến nàng một bước đều khó đi..

Vì thế, nàng cần tĩnh tâm, không thể hiếu thắng.

Thiện ý của đại nương là chút ấm áp đầu tiên nàng nhận được ở thế giới xa lạ này..

Lòng nàng không khỏi vui vẻ.

Nhưng khi Thẩm Thanh Nhất trở lại vị trí lỗ chó, nàng không khỏi trợn tròn mắt.

Lỗ chó đã biến mất.

Nàng nhìn quanh, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy lỗ chó ban đầu đâu.

Quay lại chỗ cũ, sờ bức tường còn hơi ẩm, nàng hiểu ra.

Lỗ chó đã bị người phong kín..

Nhìn bức tường cao ngất, Thẩm Thanh Nhất thoáng mất mát.

Khi trời sáng rõ, tiếng trẻ con đọc sách lại vang lên từ bên trong.

Thẩm Thanh Nhất trấn tĩnh tâm tình, ngồi xuống đất, trở lại trạng thái học tập ban đầu.

Đến trưa, khi bọn trẻ nghỉ ngơi, nàng lại đi mua bánh bao.

Cuộc sống như thế lặp lại gần nửa tháng.

Khuôn mặt vàng vọt của Thẩm Thanh Nhất giờ không chỉ vàng như nến, mà qua nửa tháng dầm mưa dãi nắng, khuôn mặt gầy gò còn đen nhẻm.

Thân thể cao lên một chút, nhưng lại gầy hơn trước.

Dù vậy, Thẩm Thanh Nhất lại vui vẻ, vì nàng đã học được không ít thứ.

Dù chỉ là đoán mò.

Hôm ấy, nàng lại từ núi hoang Tạp Dịch Phong đi đến phường thị. Nhưng khi ăn xong bữa sáng, đến tường ngoài thư viện, đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong.

Thẩm Thanh Nhất hơi nghi hoặc.

Nàng đứng bên tường, chờ đợi.

Từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, thư viện vẫn im lặng như tờ.

Khi hoàng hôn buông xuống, Thẩm Thanh Nhất đành trở về.

Sau khi nàng đi xa, một bóng người xuất hiện tại chỗ nàng vừa đứng, im lặng hồi lâu rồi rời đi.

Hôm sau, Thẩm Thanh Nhất vẫn theo lệ chờ bên tường, nhưng thư viện vẫn không có động tĩnh.

Liên tục ba ngày sau đó cũng vậy.

Thẩm Thanh Nhất mờ mịt nhìn bức tường cao.

Mím môi, nàng vẫn chờ ở vị trí cũ.

Mặt trời chói chang, xung quanh chỉ có vài cây nhỏ, chẳng thể che được ánh nắng gay gắt.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back