Trọng Sinh [Edit] Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn - Thủy Quả Trùng Nhi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vịt trú mưa, 31 Tháng một 2024.

  1. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 80. Trộm gà mất chó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mytraketh, Kokokmaa, BNghi44 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  2. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 81. Trộm gà mất chó 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mytraketh, Kokokmaa, BNghi41 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  3. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 82. Người đàn ông đẹp trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mytraketh, Kokokmaa, BNghi42 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  4. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 83. Người đàn ông đẹp trai 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    "
     
    Mytraketh, Kokokmaa, BNghi44 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  5. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 84. Hoắc Nghiên Từ đồng ý ly hôn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mytraketh, Kokokmaa, Luu nham44 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  6. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 85. Hoắc Nghiên Từ đồng ý ly hôn 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mytraketh, Kokokmaa, BNghi46 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  7. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 86. Ăn giấm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao cậu không nói gì, nghĩ đến chuyện tối qua Hoắc Nghiên Từ khẩn trương vì người phụ nữ khác, lại bắt đầu khổ sở sao?"

    Thấy Kiều Thời Niệm bộ dáng cau mày suy tư, Phó Điền Điền lại chế nhạo nói.

    Kiều Thời Niệm liếc Phó Điền Điền một cái xem thường: "Cậu nói xem, khách sạn năm sao tự nhiên sao lại để xảy ra một chuyện không an toàn như vậy?"

    "Theo lý hẳn là sẽ không thể phát sinh." Phó Điền Điền nói: "Cậu cảm thấy chuyện Bạch Y Y bị thương kỳ lạ sao?"

    Kỳ lạ là khó tránh khỏi, nhưng Hoắc Nghiên Từ đã điều tra nguyên nhân rồi, nếu anh ta không tìm ra được thì có nghĩa là Bạch Y Y đã làm rất hoàn hảo.

    Nếu cô vội đi điều tra, có lẽ cũng không phát hiện được gì. Cho dù có phát hiện ra, Hoắc Nghiên Từ cũng sẽ cho rằng cô có động cơ, thậm chí còn hiểu lầm cô không thể buông bỏ anh ta nên vẫn cố chấp.

    Dù sao người bị thương là Bạch Y Y, chỉ cần cô không thèm để ý đến cái nhìn của Hoắc Nghiên Từ, khổ nhục kế này cũng sẽ không có ảnh hưởng đến cô.

    "Không nói những chuyện ảnh hưởng tâm trạng nữa, mình có chuyện muốn nói cho cậu." Kiều Thời Niệm giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn.

    "Chuyện gì vậy?"

    "Hoắc Nghiên Từ đã đồng ý ký đơn ly hôn, chỉ cần không kinh động đến bà nội, ngày mai mình có thể làm xong thủ thục ly hôn."

    Phó Điền Điền kinh ngạc: "Hoắc Nghiên Từ thực sự đồng ý sao? Trước đây không phải anh ta nói cần sự đồng ý của hai bên gia đình sao? Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?"

    Kiều Thời Niệm cười nói: "Anh ta chỉ là muốn gây rắc rối cho mình thôi. Lần này Bạch Y Y bị thương nặng như vậy, anh ta sợ mình sẽ làm thêm nhiều chuyện tổn hại đến cô ta nếu cứ tiếp tục dây dưa."

    "Chờ đã!" Phó Điền Điền thấy có gì đó không đúng: "Hoắc Nghiên Từ nghi ngờ Bạch Y Y vì cậu nên mới bị thương?"

    "Anh ta có nhầm không vậy. Anh ta không rõ tính cách của cậu hay sao? Có gì tức giận liền trả thù tại chỗ, sao có thể tính kế bày ra nhiều chuyện như vậy?"

    "..."

    Kiều Thời Niệm: "Mình không biết là cậu đang khen mình ngay thẳng hay đang chê mình ngu ngốc đó."

    Phó Điền Điền không quan tâm đến câu nói đùa của cô: "Niệm Niệm, đây là lý do khiến cậu nhất định phải ly hôn sao?"

    Kiều Thời Niệm nằm ở trên gường, lật một trang tạp chí, thản nhiên nói: "Là một trong số đó."

    "Một hai lời cũng không thể nói rõ được. Dù sao mình và anh ta cũng không hợp nhau. Mình không muốn dùng cuộc hôn nhân này trói buộc anh ấy. Mình nghĩ đây là sự giải thoát cho cả hai."

    "Phịch!"

    Lời vừa nói ra khỏi miệng, Kiều Thời Niệm liền nghe được cửa phòng bị mở ra, ngẩng đầu nhìn lên, là Hoắc Nghiên Từ vừa mới ra khỏi phòng giờ đã quay trở lại.

    Cũng không biết anh ta có nghe được lời của cô hay không, nhìn sắc mặt anh ta so với lúc nãy còn nghiêm trọng hơn, quanh người như tỏa ra một tầng khí lạnh.

    "Anh"

    Kiều Thời Niệm vốn định chất vấn anh ta lại muốn làm gì, nhưng nhìn bộ dáng này lập tức lời bị nghẹn trong họng.

    Hoắc Nghiên Từ không nói không rằng, đi tới bên cạnh giường, lấy đi gối đầu cùng sách vở và kính mắt, mặt lại lạnh như băng đi ra ngoài.

    Toàn bộ quá trình mất không tới vài giây, Kiều Thời Niệm còn chưa kịp phản ứng lại.

    "Hoắc Nghiên Từ sao lại vào được phòng?"

    Phó Điền Điền cũng có vẻ sợ hãi, sau khi Hoắc Nghiên Từ đi khỏi, lại nói: "Các người vừa cãi nhau sao? Sắc mặt anh ta thật đáng sợ."

    Kiều Thời Niệm đi tới khóa cửa, tức giận nói: "Ai muốn cãi nhau với anh ta? Buổi tối, ở ngoài nhà hàng anh ta nói những lời không kiêng dè với bạn của mình, lại nhất định phải đưa mình về nhà, sau đó mặt mũi liền sưng xỉa như vậy."

    "Không nói tới anh ta nữa. Cậu đã xem được ảnh chụp của mình chưa?"

    "Mình không để ý, làm sao vậy?" Phó Điền Điền vừa nói vừa vào xem lại: "Thôi xong."

    "Sao nào, ảnh chụp có phái rất đẹp hay không?" Kiều Thời Niệm có chút tự mãn nói.

    "Sao lại có một người con trai trong ảnh vậy?" Phó Điền Điền hỏi.

    "Con trai sao?"

    Kiều Thời Niệm nghe vậy cũng mở lại ảnh để xem, phóng to ra mới phát hiện, KK đã chụp ảnh cô nhưng phía sau lại có cả Chu Dương Ưng.

    "Mắt của cậu đeo kính lúp của phải không? Người ta chỉ lộ chút mặt mà cậu cũng phát hiện được?"

    Phó Điền Điền nói: "Người này không tệ nha, nhất là ánh mắt nhìn vào cậu, sáng ngời"

    "Sáng ngời cái gì, cậu đừng nói bừa."

    Kiều Thời Niệm phóng to bức ảnh xem lại, Chu Dương Ưng đang ngồi bên cạnh cô, mặc dù chỉ chụp một nửa khuôn mặt nhưng có thể nhìn thấy vẻ tuấn tú và ánh mắt của cậu ta.

    Có một chút nụ cười dịu dàng trong sáng.

    "Bức ảnh thứ hai là một bàn hải sản và rượu, cũng là cùng người đàn ông kia ăn hay sao?" Phó Điền Điền hỏi.

    "Không phải chỉ một mình cậu ta, còn có năm sáu người nữa." Kiều Thời Niệm sửa lại lời pd, lại nói: "Hơn nữa, cậu cũng đã từng gặp qua cậu ta. Lần trước chúng ta đi mua sắm, mình đã mua bộ âu phục giúp cậu ta. Cậu ấy tên là Chu Dương Ưng."

    "Hóa ra là cậu ta? Các người cũng thật có duyên." Phó Điền Điền lại hỏi: "Cậu ta có phải là người mà Hoắc Nghiên Từ miệt thị hay không?"

    "Đúng vậy."

    "Chuyện ly hôn cũng là do hai người cãi nhau xong anh ta mới đồng ý?"

    "Cậu muốn nói điều gì?" Kiều Thời Niệm hỏi lại.

    "Mình đang nghĩ, có một khả năng." Phó Điền Điền mạnh dạn đoán: "Hoắc Nghiên Từ cũng đã xem được những tấm ảnh này, sau đó liền vội vàng chạy tới nhà hàng."

    "Đúng lúc gặp được cậu và Chu Dương Ưng đang ở cùng một chỗ, trong lòng không vui, sau đó liền dẫn cậu về nhà, tưởng rằng cậu sẽ giải thích mọi chuyện nhưng cậu lại không nói gì, thậm chí còn yêu cầu anh ta ly hôn cho nên anh ta mới tức giận đồng ý."

    Nghe Phó Điền Điền phân tích như vậy, Kiều Thời Niệm cắt ngang: "Thứ nhất, Hoắc Nghiên Từ sẽ không xem ảnh trong bài viết của mình, trước đây mình cũng muốn nhắc tới anh ấy trong các bình luận nhưng anh ta sẽ không bao giờ có phản hồi."
     
    Mytraketh, Kokokmaa, Luu nham31 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  8. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 87. Ăn giấm 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có lần anh ta còn thấy quá phiền phức, nói với mình là không có thời gian xem mấy thứ đó."

    "Thứ hai, Hoắc Nghiên Từ tới nhà hàng đó là vì có buổi xã giao. Lúc anh ta xuống xe, còn có trợ lý đi cùng. Hơn nữa, Hoắc Nghiên Từ đối xử với Chu Dương Ưng kỳ quá cũng không phải lần đầu tiên. Anh ta chính là một kiểu đàn ông có tính sở hữu cao."

    "Còn cậu nói chuyện anh ta vì tức giận nên mới đồng ý ly hôn, vậy càng không đúng. Nếu cảm xúc của Hoắc Nghiên Từ dễ bị ảnh hưởng như vậy, anh ta có thể điều hành cả tập đoàn Hoắc thị như vậy sao?"

    "Tổng kết lại, cậu phân tích hoàn toàn không hợp lý." Kiều Thời Niệm kết luận lại.

    Phó Điền Điền vẫn cảm thấy suy luận của cô là đúng: "Hoắc Nghiên Từ cũng không phải máy móc, sao lại không thể có tình cảm? Cậu cảm thấy anh ta phản ứng với Chu Dương Ưng như vậy là bản chất chiếm hữu, nhưng theo mình nghĩ đó cũng là một loại biểu hiện của sự ghen tuông."

    Ghen?

    Kiều Thời Niệm cảm thấy có chút buồn cười. Chữ "ghen" này cũng có ngày xuất hiện trên người Hoắc Nghiên Từ sao?

    "Cậu nếu không tin lời mình nói, vậy có dám cược với mình một lần hay không? Tới ngày mai hai người chắc chắn vẫn chưa ly hôn được, vì Hoắc Nghiên Tư nhất định sẽ đổi ý." Phó Điền Điền nói.

    Kiều Thời Niệm kêu một tiếng: "Có gì mà không dám. Nếu anh ta đồng ý rồi chắc chắn sẽ làm, anh ta cũng không phải kiểu người thích lật lọng."

    "Vừa hay, ngày mai hoặc ngày kia mình sẽ bay về, đến hôm đó chúng ta gặp nhau một chút."

    "Được."

    Kiều Thời Niệm lại hỏi thêm chuyện của bác sĩ Ôn và cô bạn học kia. Phó Điền Điền cho biết, cô cứ dăm ba hôm lại mang đồ ăn tới cho bác sĩ Ôn nên người bạn học kia vẫn duy trì khoảng cách, không có hành động nào quá đáng.

    Phó Điền Điền còn nói, cô ấy đã mua tặng mẹ chồng một chiếc vòng ngọc bích, cũng mua tặng bố chồng một chiếc bình ngọc nhỏ.

    Sau đó hai người lại trò chuyện thêm một chút chuyện của Minh Mao mới cúp máy.

    Buông di động xuống, Kiều Thời Niệm ghé vào trên giường, sau khi nghe Phó Điền Điền nói, trong lòng không khỏi có chút bất an.

    Hoắc Nghiên Từ sẽ không thực sự đổi ý không ly hôn nữa chứ?

    Ngày hôm sau, Kiều Thời Niệm tỉnh lại đã hơn chín giờ.

    Tối hôm qua cứ lo lắng chuyện Hoắc Nghiên Từ có thể không chịu ly hôn, lăn lộn mãi tới rạng sáng mới ngủ, ai ngờ ngủ một chút liền quá giờ..

    Kiều Thời Niệm rửa mặt xong đi xuống lầu, Vương thẩm đã chuẩn bị xong bữa sáng.

    "Vương thẩm, Hoắc Nghiên Từ đi ra ngoài rồi sao?"

    "Đúng vậy, tiên sinh sáng sớm đã tới công ty rồi."

    Kiều Thời Niệm lập tức lấy điện thoại gọi cho anh ta.

    Vốn tưởng rằng anh ta sẽ không nghe điện thoại, nhưng chỉ vài hồi chuông, trong điện thoại đã truyền đến giọng trầm thấp:

    "Chuyện gì?"

    Kiều Thời Niệm quay lưng đi về nơi khác nghe điện thoại: "Đơn ly hôn anh đã ký xong chưa? Sáng nay có thể đi làm thủ tục không?"

    Hoắc Nghiên Từ vẫn lạnh lùng như trước nói: "Có việc, không rảnh."

    "Anh không rảnh đi làm thủ tục, nhưng vẫn có thời gian ký đơn đúng không?" Kiều Thời Niệm nóng nảy: "Anh hiện tại đang ở đâu, tôi qua tìm anh."

    Vậy mà Hoắc Nghiên Từ thật sự nói: "Phòng làm việc Hoắc thị."

    Nói xong liền cúp máy.

    Kiều Thời Niệm đi đến bàn ăn, Vương thẩm đã không còn ở phòng khách, chắc là không nghe được cô nói chuyện.

    Tuy rằng lần trước không phải Vương thẩm báo tin cho bà nội, nhưng để chắc chắn, cô vẫn là không cho bất cứ ai biết được.

    Ăn qua loa bữa sáng xong, Kiều Thời Niệm lái xe tới tập đoàn Hoắc thị.

    Không chút trở ngại lên thẳng văn phòng tổng giám đốc.

    Khi cô gõ cửa phòng chuẩn bị vào, Kiều Thời Niệm lại phát hiện, bên trong đang có cậu và mợ của cô.

    Kiều Thời Niệm tâm trạng lập tức hồi hộp.

    Không phải Hoắc Nghiên Từ gọi bọn họ tới để ngăn cản chuyện ly hôn chứ?

    Chắc là mợ lo lắng về tin tức ly hôn hôm trước nên cố ý cùng cậu tới để thăm dò?

    Nghe được tiếng gõ cửa, cậu cùng mợ đều nhìn về phía cô: "Niệm Niệm, con tới tìm Nghiên Từ sao?"

    Nhìn sắc mặt và giọng điệu của hai người, xem ra Hoắc Nghiên Từ vẫn chưa đem chuyện ly hôn nói cho bọn họ.

    Kiều Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra.

    "Con tìm anh ta có chút việc." Kiều Thời Niệm hỏi: "Sao cậu mợ lại tới đây?"

    "Chúng ta tới để cảm ơn Nghiên Từ." mợ nói: "Lần trước Nghiên Từ đã giúp công ty gặp gỡ được với Phi Dương. Cậu mợ không chỉ tới tặng quà mà còn muốn mời Nghiên Từ trưa nay cùng tới bữa tiệc gặp gỡ với tập đoàn Phi Dương."

    Nghe mợ nói, Kiều Thời Niệm mới chú ý tới trên bàn đặt rất nhiều hộp quà trông rất sang trọng, đắt tiền.

    Mà nghe ra được, chuyện hợp tác còn chưa thành công, vẫn cần Hoắc Nghiên Từ phải ra mặt giúp đỡ.

    Kiều Thời Niệm có chút không vui: "Mợ, không phải mợ đã đồng ý với ông ngoại, sẽ không vì chuyện của công ty mà tới tìm Hoắc Nghiên Từ nữa hay sao?"

    Đàm Thục Hồng oán trách nói: "Niệm Niệm, sao con lại nói vậy, đây cũng không phải giúp đỡ. Nghiên Từ và tổng giám đốc bên Phi Dương đều là chỗ quen biết, mọi người cũng là bạn bè cùng nhau ăn bữa cơm, không phải rất bình thường sao?"

    "Anh ta không rảnh." Kiều Thời Niệm thì thầm: "Còn có việc gấp phải làm."

    "Nghiên Từ đã nói không bận việc, con làm sao biết nó không rảnh?" mợ bất mãn nói.

    "Đúng vậy Niệm Niệm, Nghiên Từ dù có bận, cũng phải ăn cơm đúng không. Chúng ta ở đây chờ nó xong việc, cùng nhau ăn một bữa." Cậu nói ra những lời làm cho cô không thể cự tuyệt.

    Cậu có khi so với mợ còn cố chấp hơn.

    Đã nói chờ, nhất định sẽ chờ cho được.

    Buổi sáng này không thể tới cục dân chính nữa. Vẫn là để cho anh ta ký đơn ly hôn trước đi.

    Vì thế Kiều Thời Niệm hỏi Hoắc Nghiên Từ: "Cái đó anh đã ký xong chưa?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  9. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 88. Không có thói quen miễn cưỡng người khác.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Nghiên Từ còn chưa lên tiếng, mợ đã kỳ quái hỏi: "Niệm Niệm, con muốn Nghiên Từ ký cái gì?"

    Kiều Thời Niệm tùy tiện lấy cớ: "Con mua bảo hiểm cho xe của anh ấy, cần anh ấy ký tên."

    "Phải không?" Đàm Thục Hồng có chút nghi ngờ: "Bây giờ mới mua bảo hiểm, trước đây chưa mua sao?"

    "Đây là bảo hiểm gia tăng, lần trước xe gặp sự cố, thiếu một loại bảo hiểm, vì thế mà công ty bảo hiểm không chi trả toàn bộ, lần này mua bổ sung."

    Kiều Thời Niệm nói dối mặt không biến sắc, Đàm Thục Hồng giọng điệu thân thiết hỏi Hoắc Nghiên Từ: "Là vậy sao Nghiên Từ?"

    Kiều Thời Niệm không nghĩ tới, chuyện như vậy mợ còn có thế đợi Hoắc Nghiên Từ xác nhận. Nhớ lại lời nói của Phó Điền Điền, cô hơi khẩn trương nhìn về phía Hoắc Nghiên Từ.

    Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ liếc cô một cái, nhưng cũng không vạch trần cô: "Vâng."

    Kiều Thời Niệm lén thở phào, xem ra Phó Điền Điền nói linh tinh, Hoắc Nghiên Từ cũng coi như người biết giữ chữ tín.

    "Nghiên Từ, các con lái xe phải cẩn thận một chút, các loại bảo hiểm cũng mua đầy đủ đi." Đàm Thục Hồng lại thân thiết vừa cười vừa nói.

    Thấy mợ đã tin tưởng, Kiều Thời Niệm liền yên tâm hỏi: "Phần hợp đồng bảo hiểm đã ký để ở đâu?"

    Hoắc Nghiên Từ mặt không chút thay đổi, liếc mắt về phía bàn làm việc.

    Kiều Thời Niệm lập tức đi qua, trên bàn quả nhiên có một phần văn kiện.

    Cô mở ra nhìn, mấy chữ "Đơn ly hôn" rõ ràng hiện ra trước mắt.

    Kiềm chế tâm tình kích động, Kiều Thời Niệm đem tài liệu ôm vào trong lòng: "Cậu, mợ, mọi người tiếp tục nói chuyện, con không quấy rầy nữa."

    Nói xong, Kiều Thời Niệm chuẩn bị rời đi.

    Lại nghe thấy Hoắc Nghiên Từ lạnh nhạt nói: "Cậu, mợ, thật xin lỗi. Sáng nay con còn có cuộc họp, giữa trưa đã có một cuộc hẹn từ trước không thể từ chối, chỉ có thể phụ lòng cậu mợ."

    Hoắc Nghiên Từ rõ ràng có ý đuổi khách.

    Anh ta đã ký đơn ly hôn rồi, quả thật không có nghĩa vụ phải giúp đỡ Kiều gia nữa.

    Vì thế Kiều Thời Niệm mở miệng nói: "Nếu Hoắc Nghiên Từ đã bận như vậy, chúng ta cùng nhau đi thôi, đừng quấy rầy anh ta nữa."

    Nghe vậy, cậu mợ rõ ràng có chút không vui nhưng Hoắc Nghiên Từ đã nói như thế, bọn họ cũng không có lý do gì ở lại nữa.

    Ba người đang rời khỏi phòng tổng giám đốc.

    "Niệm Niệm, sao con lại như vậy? Con biết rõ nguyên nhân chúng ta muốn mời Hoắc Nghiên Từ ăn cơm, con không nói giúp thì thôi, còn ra sức từ chối thay cho nó, con muốn nhìn cậu con sốt ruột đến phát hỏa sao?"

    Vừa ra bên ngoài, mợ liền tức giận nói Kiều Thời Niệm.

    Kiều Thời Niệm tâm tình rất tốt, không so đo với mợ, còn trấn an cậu: "Cậu không cần sốt ruột, nếu chúng ta không cần nhờ vào Hoắc Nghiên Từ cũng có thể giành được hợp đồng, không phải sẽ càng tự tin hơn sao?"

    "Đừng mang cái bộ dạng nói chuyện với ông ngoại kia ra để đối phó với ta, không dùng được đâu."

    Kiểu Quốc Thịnh hừ một tiếng: "Con cho rằng việc làm ăn là trò đùa sao? Bây giờ ai mà không dùng tới quan hệ? Hoắc Nghiên Từ có giá trị như vậy lại bày đặt làm giá không nhờ cậy nó, chính mình làm liệu có thành công không hay để cho người khác chê cười?"

    Kiều Thời Niệm còn muốn nói chuyện, thang máy "Đinh" một cái mở ra.

    Một thư kí ôm một chồng văn kiện vội vã ra ngoài, Kiều Thời Niệm muốn tránh đường cho cô ấy nhưng vẫn không kịp làm cho đống văn kiện kia đụng vào bả vai cô.

    "Rầm" một tiếng, người thư kí, chồng văn kiện và Kiều Thời Niệm cùng ngã trên mặt đất.

    "Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thư kí vội vàng lên tiếng.

    Túi văn kiện trên tay cô cũng bị rơi bật ra ngoài, Kiều Thời Niệm cố chịu bả vai đau đớn, vội vàng nhặt lên.

    Đàm Thục Hồng chuẩn bị vào thang máy lại quay lại giữ lấy tay cô: "Cho ta xem phần văn kiện này viết cái gì?"

    Kiều Thời Niệm cự tuyệt: "Vừa rồi không phải con đã nói rồi sao? Là hợp đồng bảo hiểm xa, có gì cần xem."

    Đàm Thục Hồng kiên trì nói: "Ta cũng muốn mua thêm bảo hiểm cho mấy chiếc xe trong nhà, con đưa cho ta xem qua điều khoản một chút."

    "Không cần mất thời gian như vậy, chờ con đem thông tin của bên bán bảo hiểm cho mợ, mợ báo họ chuẩn bị hợp đồng là được. Mợ.. mợ định làm gì?"

    Kiều Thời Niệm còn chưa dứt lời, Đàm Thục Hồng đã nhanh tay đoạt lấy phần văn kiện trong tay cô.

    Kiều Thời Niệm gấp đến mức muốn đến cướp lại, nhưng thân hình mảnh mai của cô không thể sánh được với mợ, mợ quay tấm lưng lại che chắn cô đồng thời mở tập văn kiện ra xem.

    "Kiều Thời Niệm, đây là cái gì!" Đàm Thục Hồng nhìn rõ nội dung bên trong, liền quay đầu lại mắng cô.

    Một cơn gió tạt qua, Kiều Thời Niệm vô thức nhắm mắt lại.

    Một lúc sau, Kiều Thời Niệm không cảm thấy đau đớn, từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ không biết từ đâu đang đứng trước mặt mình.

    Anh ta chặn tay cậu lại, nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Cậu, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay chân."

    Cậu nhìn Hoắc Nghiên Từ một cái, cuối cùng cũng hạ thay xuống sau đó giận dữ trừng trừng liếc mắt về phía Kiều Thời Niệm: "Vào phòng!"

    Kiều Thời Niệm bị cậu và mợ kéo trở lại phòng làm việc của Hoắc Nghiên Từ.

    Hoắc Nghiên Từ bình tĩnh căn dặn người trợ lý: "Thông báo cho phó tổng phụ trách cuộc họp, tối nay tôi bận"

    "Vâng, Hoắc tổng."

    Trợ lý rời đi, Hoắc Nghiên Từ cũng đi vào phòng.

    Kiều Quốc Thịnh vẻ vặt nghiêm khắc, hỏi Kiều Thời Niệm và Hoắc Nghiên Từ: "Đơn ly hôn này là như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Ai là người muốn ly hôn?"
     
    Mytraketh, Kokokmaa, BNghi25 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
  10. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 89. Không có thói quen miễn cưỡng người khác 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Nghiên Từ không lên tiếng.

    Kiều Thời Niệm vẻ mặt lạnh nhạt chủ động lên tiếng: "Là con."

    "Con.." Kiều Quốc Thịnh tức giận đến mức lại muốn đứng lên đánh người nhưng bị Đàm Thục Hồng giữ lại.

    "Niệm Niệm, con nói xem, vì sao muốn ly hôn với Nghiên Từ?" Đàm Thục Hồng nén giận hỏi.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Thời Niệm hiện lên vẻ quật cường: "Cậu mợ, ly hôn là chuyện riêng của con, hy vọng hai người không can thiệp."

    "Chúng ta sao lại không được can thiệp?"

    Đàm Thục Hồng giận không thể không bộc phát: "Con đúng là bị ông ngoại chiều hư rồi. Ly hôn là chuyện lớn như vậy lại không thông báo cho người nhà mà dám tự ý quyết định?"

    "Vì sao con không thể tự quyết định?"

    Dù sao chuyện ly hôn cũng đã bị phát hiện, Kiều Thời Niệm nói thẳng: "Cuộc hôn nhân của con không được như ý, không vui vẻ, không thuận lợi, chẳng lẽ còn phải miễn cường tiếp tục? Hơn nữa Hoắc Nghiên Từ cũng đã đồng ý, hai người dựa vào đâu mà không đồng ý?"

    "Nghiên Từ, con đã đồng ý ly hôn?" Kiều Quốc Thịnh hỏi.

    Hoắc Nghiên Từ ngồi trên sofa, khuôn mặt tuấn tú từ nãy đến giờ cũng không có chút biểu hiện gì: "Con không có thói quen miễn cưỡng người khác. Nếu trong lòng cô ấy luôn muốn thoát khỏi thân phận Hoắc phu nhân này, tất nhiên con sẽ không ngăn cản."

    "Không được. Không thể ly hôn."

    Cũng không biết tại sao Đàm Thục Hồng đột nhiên kích động, cầm lấy đơn ly hôn, dùng sức xé.

    "Dừng tay." Kiều Thời Niệm gấp đến độ muốn chạy tới cướp lại.

    Nhưng Đàm Thục Hồng đã nhanh chóng xé nát nó thành từng mảnh rồi quăng vào thùng rác.

    "Đi, đi tìm ông ngoại của cô! Tôi thật muốn nhìn xem lần này, ông ấy còn có thể để cho cô tự tung tự tác như vậy hay không."

    "Con không đi!" Kiều Thời Niệm ra sức giãy dụa: "Con sẽ tự nói với ông ngoại, không cần người lo."

    Kiều Quốc Thịnh cũng đứng lên: "Không đi cũng phải đi! Bình thường con tự ý gây chuyện ta đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng hôm nay lại dám đem chuyện ly hôn ra làm loạn, không muốn quản cũng phải quản con!"

    Được chồng ủng hộ, Đàm Thục Hồng lại càng kiên định kéo Kiều Thời Niệm ra khỏi phòng.

    "Nghiên Từ, đừng tưởng chuyện ly hôn là thật. Thời Niệm đã quen làm loạn như vậy rồi, để chúng ta dạy dỗ lại nó." Kiều Quốc Thịnh lo lắng nói với Hoắc Nghiên Từ.

    Hoắc Nghiên Từ liếc nhìn Kiều Thời Niệm đang tức giận phừng phừng, nhẹ giọng nói: "Cậu, không cần ép buộc cô ấy. Nếu không phải sợ bà nội lo lắng, cháu cũng không có thời gian để chơi đùa với cô ấy."

    "Không ép, sao có thể ép chứ." Kiều Quốc Thịnh lại nói: "Hoắc lão phu nhân vẫn luôn thích Niệm Niệm, nhất định phải vì lão phu nhân, đừng tranh cãi với Niệm Niệm!"

    Nói xong, vợ chồng Kiều Quốc Thịnh đẩy Kiều Thời Niệm ra ngoài.

    Hoắc Nghiên Từ liếc nhìn đống giấy vụn trong thùng rác, chỉnh lại quần áo rồi đi đến phòng họp.

    * * *

    Trên xe, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

    Kiều Quốc Thịnh và Đàm Thục Hồng sắc mặt vô cùng khó coi, hiển nhiên đã chịu đựng không bùng phát giận giữ.

    Kiều Thời Niệm ngồi ở ghế sau, bên cạnh có mợ trông trừng. Vì sợ cô trên đường sẽ chạy trốn nên bộ dáng rất đề phòng.

    Kiều Thời Niệm trong lòng rất buồn bực.

    Đơn ly hôn đã cầm trên tay lại phát sinh tình huống như vậy, cô căn bản là không có thời gian để phản ứng kịp với chuyện này.

    Xem chừng, cậu mợ sẽ không buông tha cho cô.

    Trước đây, Kiều Thời Niệm cùng mẹ và ông ngoại sống cùng nhau. Cậu của cô sống tại nội thành phồn hoa, vốn dĩ không sinh hoạt cùng bọn họ.

    Thỉnh thoảng trở về cũng chỉ ăn bữa cơm, nói vài chuyện ở công ty, đối với đứa cháu gái này cũng không quan tâm nhiều.

    Cho nên cô và cậu cũng không thân thiết.

    Chẳng qua, cậu cũng là con của ông ngoại, còn là người đang quản lý công ty, Kiều Thời Niệm không thể đối xử với cậu như người ngoài, không thể nói cậu không xen vào việc của mình.

    Bây giờ, chuyện ly hôn này sắp tới tai ông ngoại, cô phải chuẩn bị thật tốt, để qua được cửa này.

    Còn về phần đơn ly hôn, chỉ có thể để sau này nói Hoắc Nghiên Từ ký thêm một lần nữa.

    Nghĩ xong tất cả, Kiều Thời Niệm tựa đầu trên kính xe, chợp mắt một lát.

    Xe chạy khoảng một giờ đã tới Kiều gia.

    Kiều Thời Niệm muốn xuống xe trước để đi tìm ông ngoại, đột nhiên tay lại bị mợ nắm lấy: "Cùng nhau vào."

    "..."

    Lái xe mở cửa cho cô, Kiều Thời Niệm cùng cậu mợ, mỗi người một bên đi vào đại sảnh.

    Lúc này, ông ngoại đang chơi cờ cùng Chú Vương lái xe, nhìn thấy ba người bọn họ, có chút kinh ngạc: "Sao các con lại cùng trở về đây?"

    Chú Vương chào hỏi bọn họ rồi lui ra ngoài.

    Kiều Quốc Thịnh không có tâm trạng ngồi xuống, trực tiếp đứng trước mặt ông ngoại nói: "Chính người hỏi xem, cháu gái ngoan của người đã làm ra chuyện gì?"

    Đàm Thục Hồng gọi người giúp việc mang trà lên, cũng tự nhiên ngồi xuống ghế.

    "Niệm Niệm, sao vậy?" Kiều Đông Hải giọng nói nhẹ nhàng hỏi han.

    Trước đây mỗi khi cô gặp rắc rối, ông ngoại đều ân cần hỏi han, vừa quan tâm lại vừa dung túng cho cô như vậy, không hiểu sao Kiều Thời Niệm lại thấy cay cay ở sống mũi.

    "Ông ngoại.." vừa hé miệng ra, giọng nói đã có chút thổn thức.

    "Niệm Niệm, tại sao lại khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy con?"

    Kiều Thời Niệm vội vàng quan tâm, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng nhìn về phía đứa con trai của mình: "Quốc Thịnh, con lại làm gì Niệm Niệm rồi?"

    "Ba, người cũng thật quá bất công, chưa rõ sự tình ra sao đã nói Quốc Thịnh?"

    Đàm Thục Hồng nhịn không được xen vào nói: "Chuyện này không có liên quan tới chúng con, là đứa cháu gái ngoan của cha nói phải ly hôn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...