Bài viết: 9 

Chương 10
Trình Úc nhìn vào mắt hắn, lại mỉm cười hỏi anh: "Anh Thịnh, có tiện đưa tôi đi một chuyến không?"
Thịnh Bách Niên ánh mắt buông xuống rơi xuống mu bàn tay đẫm máu, nhẹ giọng nói: "Lên xe."
Trình Úc hơi giật mình, đánh giá về thái độ của Thịnh Bách Niên đối với cậu ở nhà trẻ vài ngày trước, anh đã nghĩ hắn có lẽ sẽ không đồng ý.
Trình Úc mở cửa bước vào xe, người lái xe phía trước nhìn lại, thắc mắc không biết bằng cách nào ngài Thịnh lại để người này lên xe, ông ta đi theo ngài Thịnh từ Vân Kinh đến Bình Hải, trước giờ chưa từng thấy người vừa lên xe này.
Nhưng với tư cách là một tài xế, những điều này không liên quan gì đến ông.
Hắn nhớ tới ngài Thịnh còn có chút phiết khích*, sao có thể để cho thanh niên máu me bê bết này lên xe.
* Phiết Kích: Chỉ hội chứng ưa sạch sẽ, tên khoa học là OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) hay còn gọi là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Ngọn đèn đường vàng mờ ngoài xe phản chiếu bóng cây lang thang, vầng trăng lạnh treo trên ngọn cây, bàng bạc buông xuống.
Mùi máu tanh nhàn nhạt từ từ tản ra trong xe, Thịnh Bách Nhân bất giác nhíu mày, vết thương của Trình Úc không phải là giả.
Ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới. Hai chân của Trình Úc bị thương rất nặng. Anh ta mặc quần áo tối màu. Không rõ máu rỉ ra từ đâu. Có vẻ như anh ta đã bị ngã từ đâu đó. Hắn có thể tưởng tượng nó sẽ nghiêm trọng hơn thế nào nếu nhìn bằng mắt.
Anh nhàn nhạt nói với tài xế phía trước: "Đi bệnh viện."
Trình Úc lập tức từ chối: "Không phiền phức, chỉ là bị thương nhẹ."
Thịnh Bách Niên không nói nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây ven đường lướt qua tầm mắt, trong xe chìm vào im lặng.
Không khí đông đặc lại thành một cái búa nặng nề, đè lên ngực Thịnh Bách Niên, mùi máu dường như còn nồng hơn trước, khiến hắn có chút khó thở, có thứ gì đó đang giãy dụa tuyệt vọng từ trong cơ thể hắn đi ra.
Trình Úc nghiêng đầu nhìn chằm chằm hồ sơ của Thịnh Bách Niên một lúc, thấy hắn không trả lời, Trình Úc thu lại ánh mắt và lấy điện thoại từ trong túi ra. Khi cầm lên chỉ bị vỡ màn hình, các chức năng khác sử dụng bình thường.
Anh ấy bật điện thoại và nhấp vào trang trò chuyện của giáo viên hàng đầu trên WeChat. Đó là tất cả cuộc sống hàng ngày của anh mà anh tự nói với bản thân mình. Nó dừng lại vào cái ngày Thịnh Bách Niên biến mất, nhưng Thịnh Bách Niên không bao giờ trả lời lại anh.
Trình Úc ngập ngừng phát ra một dấu chấm than, và Thịnh Bách Niên bên cạnh anh ta không hề hay biết, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trình Úc cảm thấy hơi nực cười sau khi kết thúc chuyện này, anh đang mong đợi điều gì? Anh đã gửi tin nhắn cho Thịnh Bách Niên trong nhiều năm, nhưng hắn không trả lời. Làm thế nào ngày hôm nay có thể có một kết quả khác?
Anh ta rời khỏi WeChat, nhấp vào một video và tắt âm thanh. Trong video, Thịnh Bách Niên vừa đi ra khỏi nghĩa trang. Các phóng viên đã đến sau khi nghe thấy tiếng gió đã vây quanh anh ta và giơ micro trước mặt hắn hỏi hắn về mối quan hệ của hắn với An Cẩm Nhiên.
Mấy năm nay không hề có tin tức gì về Thịnh Bách Niên, giờ hắn lại xuất hiện ở mộ phần nghĩa trang của An Cẩm Nhiên, điều này khiến những người bạn truyền thông có mặt phải nghi ngờ rằng An Cẩm Nhiên có thể không phải là tình yêu đơn phương. Có thể còn có một đoạn quá khứ không xác định.
Một phóng viên hỏi Thịnh Bách Niên ngay tại chỗ: "Anh Thịnh, khi cảnh sát đang điều tra nguyên nhân cái chết của An Cẩm Nhiên, họ phát hiện anh ấy đã gọi điện cho anh trước khi nhảy khỏi tòa nhà. An Cẩm Nhiên đã nói gì qua điện thoại, anh có tiện nói ra ở đây không?"
Trình Úc ngồi dậy thêm một lúc nữa, anh cũng muốn biết câu trả lời. Cơn mưa nhẹ trong video vẫn còn chưa tạnh và bầu trời u ám như đè lên đầu người đó. Thịnh Bách Niên không nói gì trước máy quay. Ngay sau đó, các vệ sĩ của hắn đi đến và mở một lối thoát cho hắn khỏi đám đông, Thịnh Bách Niên lên xe trong im lặng, không nói một lời từ đầu đến cuối.
Trình Úc tắt video, cầm điện thoại, hồi lâu cũng không có phản hồi, anh nghĩ nếu mình còn nhỏ, trong tình huống này, từ lúc biết Thịnh Bách Niên không nhớ anh, anh sẽ không bao giờ muốn có liên quan gì đến hắn nữa.
Nhưng anh vẫn còn Trình Gia Ngôn, anh phải nghĩ cho Trình Gia Ngôn.
Trước khi Thịnh Bách Niên trở lại, anh đã nghĩ đến việc sẽ gửi con mình trở lại Vân Kinh về bên cạnh Trình Quy Viễn trong tương lai, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm. Ngày xưa Trình Quy Viễn đối xử với bản thân mình như vậy. Trình Gia Ngôn liệu có thể sẽ trở thành một anh thứ hai không? Chúng ta nên làm gì nếu một An Cẩm Nhiên khác xuất hiện?
Trình Úc lo lắng như vậy từ ngày này qua ngày khác, cho đến ngày hôm đó anh gặp Thịnh Bách Niên trong văn phòng hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Gióng như Chúa lại đang đùa vui với anh. Khi nhìn thấy Thịnh Bách Niên lần đầu tiên, anh ấy nghĩ rằng tất cả những vấn đề mà anh lo lắng trước đây đã được giải quyết. Tuy nhiên vẫn chỉ là tuy nhiên, dù gặp lại nhau sau một thời gian dài vắng bóng mọi chuyện hoàn toàn khác với những giả thiết trước đây.
Xương chân lại phát ra âm thanh kẽo kẹt, nhưng ngay sau đó ngừng lại, lông mi dài phủ lên một cái bóng nhỏ, Trình Úc quay đầu lại hỏi Thịnh Bách Niên bên cạnh: "Mấy năm nay không có tin tức gì, không biết anh Thịnh đã đi đâu?"
Thịnh Bách Niên nói: "Nước ngoài."
"Ở nước ngoài," Trình Úc khóe miệng cười khổ, vươn tay xoa trán, chẳng trách mấy năm nay không tìm được hắn, ở nước ngoài lớn như vậy, anh có thể đi đâu tìm bây giờ?
"Ông Sheng có đổi số điện thoại di động không? Tôi từng là học sinh của anh Thịnh khi còn học tại Đại học Vân Kinh. Tôi có một câu hỏi vài năm trước muốn hỏi anh Thịnh đây. Tôi đã gọi cho anh nhưng không liên hệ được."
Khi Trình Úc nói rằng anh là học sinh của mình, Thịnh Bách Niên mơ hồ nhớ rằng hắn đã từng là giáo viên thay thế cho các lớp học ở Đại học Vân Kinh trong một khoảng thời gian, trong ký ức, phòng học sáng sủa, và một vài hạt bụi nhỏ lơ lửng trong chùm sáng. Phần ký ức còn lại dường như bị một màu xám nhạt bao phủ, sau đó mờ đi, anh không nhớ được còn có Trình Úc, vì vậy anh lạnh lùng nói: "Không có."
Không thay đổi? Hay anh ấy không nhận được?
Trình Úc không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có thể Thịnh Bách Niên đã chặn bản thân, nhưng mỗi khi anh ấy gửi tin nhắn cho Thịnh Bách Niên trên WeChat, tên hắn đều hiển thị bình thường, nhưng nếu không phải như vậy, Hắn làm sao có thể chịu đựng nhiều năm như vậy mà không có hồi âm cho anh.
Trong danh sách WeChat của anh, ngài Thịnh ở vị trí đứng đầu do anh sắp xếp rốt cuộc là ai?
Hỏi Thịnh Bách Niên càng nhiều, anh càng có nhiều câu hỏi nghi hoặc trong đầu hơn.
"Anh Thịnh có gặp phải tai nạn gì trước đây không? Chẳng hạn như trí nhớ của anh có bị tổn hại không?"
"Không." Thịnh Bách Niên trả lời cực kỳ nhanh chóng không chút do dự.
Trình Úc hé môi, nhưng anh muốn gõ đầu Thịnh Bách Niên để xem bên trong còn gì. Anh nhìn sang Thịnh Bách Niên, nhìn hai bóng họ trên kính cửa sổ ô tô đối diện, anh hỏi Thịnh Bách Niên: "Con của anh có đang học ở Trường mẫu giáo Eaton không?"
Thịnh Bách Niên cau mày, ngay lập tức nghĩ rằng ngày hôm trước hiệu trưởng đã giới thiệu với Trình Úc rằng anh ta là phụ huynh của đứa trẻ, hắn quay đầu lại, nhìn Trình Úc, nói với anh: "Anh Trình, anh có quá nhiều câu hỏi."
Trình Úc xấu hổ nói gì đó rồi im lặng, mím môi ngừng nói, không nhìn Thịnh Bách Niên nữa.
Ngay cả khi Thịnh Bách Niên không nói điều này, anh ấy cũng không biết mình có thể hỏi gì nữa. Họ dường như đã trở thành những người hoàn toàn xa lạ. Nếu không phải còn có Trình Gia Ngôn, Trình Úc thậm chí sẽ nghi ngờ tất cả những ngày tháng bên nhau cùng Thịnh Bách Niên đều là do anh tưởng tượng ra.
Đã rời khỏi cộng đồng mà không hề hay biết, Thịnh Bách Niên hỏi, "Anh định đi đâu?"
Trình Úc ngẩng đầu lên liếc nhìn con đường trước mặt, nói: "Chỉ cần để tôi ở biển báo dừng phía trước, tôi sẽ bắt taxi và trở về."
Thịnh Bách Niên không nói gì. Người lái xe dừng xe trước biển báo dừng. Trình Úc xuống xe, nhìn Thịnh Bách Niên trong xe, nói cảm ơn, đóng cửa và đứng bên đường nhìn Thịnh Bách Niên và đi chỗ khác.
Ánh trăng và ánh đèn hòa quyện vào nhau, trên bầu trời có mưa và sương mù mịn màng, xương cốt trật khớp trước đó trở lại vị trí ban đầu, Trình Úc dựa vào biển báo dừng phía sau, lấy điện thoại di động ra gọi taxi.
Anh mở phần mềm đặt xe taxi, trước khi đợi địa điểm, Thịnh Bách Niên bằng cách nào đó đã đi và về, anh liếc nhìn Trình Úc đang đứng đợi xe buýt dưới biển báo dừng xe. Ánh đèn vàng mờ mờ hắt ra sau lưng anh, xuyên qua ánh đèn mờ. Mưa và sương mù, anh như một bóng ma lang thang trong câu chuyện, cửa kính xe bị cuốn xuống, Thịnh Bách Niên ở trong xe nói: "Lên xe."
Trình Úc ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Thịnh Bách Niên, anh có chút kinh ngạc, không hiểu Thịnh Bách Niên quay lại như thế nào.
Anh không nghĩ nhiều về chuyện đó, trực tiếp lên xe.
Thịnh Bách Niên hỏi: "Địa chỉ."
Sau khi Trình Úc báo ra một chuỗi địa chỉ, xe rơi vào yên tĩnh thường ngày.
Thịnh Bách Niên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Trình Úc cũng dừng lại nhìn hắn, trước đây anh muốn hỏi về con của Thịnh Bách Niên, nhưng Thịnh Bách Niên không muốn nói với anh.
Trình Úc chỉ nghĩ về điều đó, trên thực tế, Thịnh Bách Niên có con hay không không quan trọng.
Không ai có thể đảm bảo với anh rằng Thịnh Bách Niên sẽ tìm được người yêu như An Cẩm Nhiên trong tương lai, Trình Úc nghĩ rằng nếu cứ như vậy thì anh sẽ phát điên lên chết mất.
Không ai trong số họ nói thêm câu nào trên đường đi. Xe của Thịnh Bách Niên đưa Trình Úc ra bên ngoài và rời đi. Sau khi Trình Úc xuống xe, vì sợ rằng Trình Gia Ngôn chưa ngủ mà sẽ lại ngồi trên ghế sofa và đợi mình như đêm qua. Anh vào nhà tắm rửa sạch mùi máu tanh trên người trước khi trở về nhà.
Ngay khi Trình Úc đẩy cửa phòng ngủ ra, Trình Gia Ngôn, người ban đầu dường như đã ngủ, mở mắt và tròn xoe nhìn Trình Úc, sau đó duỗi tay ra khỏi chăn làm động tác ôm.
Trình Úc bước đến giường nhét cả hai cánh tay dang ra của bé vào trong chăn, vỗ về anh hai cái: "Con ngủ sớm đi, ba có việc phải làm."
Trình Gia Ngôn khó chịu hỏi anh: "Đêm nay ba sẽ không đi nữa chứ?"
"Không, ba sẽ ra phòng khách."
Trình Gia Ngôn gật đầu, kéo chăn trên người, nói với Trình Úc: "Vậy ba đi đi."
Trình Úc đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách cầm máy tính, đoạn phim anh mang về từ nhà Giang Viên Chiếu được phát với tốc độ nhanh gấp đôi, xem gần ba tiếng đồng hồ, Trình Úc cuối cùng cũng nhìn thấy điều gì đó trước khi Giang Ngọc Chiêu chết. Vào một đêm, bà Giang mang về một chiếc vali và chôn nó ở khu vườn phía sau biệt thự, chiếc vali giống hệt chiếc vali được camera giám sát chụp lại.
Trình Úc ngay lập tức chặn theo dõi và gửi nó cho cảnh sát cấp cao thường hợp tác với anh trong đồn cảnh sát cùng với những bằng chứng khác có thể chứng minh Bao Vĩ Lâm.
Viên cảnh sát Cao không kịp giải thích với người vợ đang ngủ bên giường sau khi nhận được cuộc gọi, anh ta đã chạy ra ngoài với chiếc quần dài.
Màn đêm dày đặc, những xúc tu dài và chắc chắn lại lang thang khắp thành phố, những cái bóng khổng lồ bao phủ bầu trời thành phố mà con người không nhận ra.
Họ đến với thế giới từ đáy biển tối tăm và đi qua những đống đổ nát cao, họ tìm kiếm mọi ngóc ngách của thành phố.
Nó ở đây!
Ở ngay đây!
Mau đến đây!
Mau đến đây đi!
Thịnh Bách Niên trong giấc ngủ giống như một con rối mắc dây, hắn đứng dậy khỏi giường, đến bên cửa sổ, từ ban công nhảy xuống, đi đến ga ra dưới đất, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Chỗ Trình Úc từng ngồi còn sót lại một chút máu, hắn áp má lên.
Bắt được rồi.

Trình Úc nhìn vào mắt hắn, lại mỉm cười hỏi anh: "Anh Thịnh, có tiện đưa tôi đi một chuyến không?"
Thịnh Bách Niên ánh mắt buông xuống rơi xuống mu bàn tay đẫm máu, nhẹ giọng nói: "Lên xe."
Trình Úc hơi giật mình, đánh giá về thái độ của Thịnh Bách Niên đối với cậu ở nhà trẻ vài ngày trước, anh đã nghĩ hắn có lẽ sẽ không đồng ý.
Trình Úc mở cửa bước vào xe, người lái xe phía trước nhìn lại, thắc mắc không biết bằng cách nào ngài Thịnh lại để người này lên xe, ông ta đi theo ngài Thịnh từ Vân Kinh đến Bình Hải, trước giờ chưa từng thấy người vừa lên xe này.
Nhưng với tư cách là một tài xế, những điều này không liên quan gì đến ông.
Hắn nhớ tới ngài Thịnh còn có chút phiết khích*, sao có thể để cho thanh niên máu me bê bết này lên xe.
* Phiết Kích: Chỉ hội chứng ưa sạch sẽ, tên khoa học là OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) hay còn gọi là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Ngọn đèn đường vàng mờ ngoài xe phản chiếu bóng cây lang thang, vầng trăng lạnh treo trên ngọn cây, bàng bạc buông xuống.
Mùi máu tanh nhàn nhạt từ từ tản ra trong xe, Thịnh Bách Nhân bất giác nhíu mày, vết thương của Trình Úc không phải là giả.
Ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới. Hai chân của Trình Úc bị thương rất nặng. Anh ta mặc quần áo tối màu. Không rõ máu rỉ ra từ đâu. Có vẻ như anh ta đã bị ngã từ đâu đó. Hắn có thể tưởng tượng nó sẽ nghiêm trọng hơn thế nào nếu nhìn bằng mắt.
Anh nhàn nhạt nói với tài xế phía trước: "Đi bệnh viện."
Trình Úc lập tức từ chối: "Không phiền phức, chỉ là bị thương nhẹ."
Thịnh Bách Niên không nói nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây ven đường lướt qua tầm mắt, trong xe chìm vào im lặng.
Không khí đông đặc lại thành một cái búa nặng nề, đè lên ngực Thịnh Bách Niên, mùi máu dường như còn nồng hơn trước, khiến hắn có chút khó thở, có thứ gì đó đang giãy dụa tuyệt vọng từ trong cơ thể hắn đi ra.
Trình Úc nghiêng đầu nhìn chằm chằm hồ sơ của Thịnh Bách Niên một lúc, thấy hắn không trả lời, Trình Úc thu lại ánh mắt và lấy điện thoại từ trong túi ra. Khi cầm lên chỉ bị vỡ màn hình, các chức năng khác sử dụng bình thường.
Anh ấy bật điện thoại và nhấp vào trang trò chuyện của giáo viên hàng đầu trên WeChat. Đó là tất cả cuộc sống hàng ngày của anh mà anh tự nói với bản thân mình. Nó dừng lại vào cái ngày Thịnh Bách Niên biến mất, nhưng Thịnh Bách Niên không bao giờ trả lời lại anh.
Trình Úc ngập ngừng phát ra một dấu chấm than, và Thịnh Bách Niên bên cạnh anh ta không hề hay biết, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trình Úc cảm thấy hơi nực cười sau khi kết thúc chuyện này, anh đang mong đợi điều gì? Anh đã gửi tin nhắn cho Thịnh Bách Niên trong nhiều năm, nhưng hắn không trả lời. Làm thế nào ngày hôm nay có thể có một kết quả khác?
Anh ta rời khỏi WeChat, nhấp vào một video và tắt âm thanh. Trong video, Thịnh Bách Niên vừa đi ra khỏi nghĩa trang. Các phóng viên đã đến sau khi nghe thấy tiếng gió đã vây quanh anh ta và giơ micro trước mặt hắn hỏi hắn về mối quan hệ của hắn với An Cẩm Nhiên.
Mấy năm nay không hề có tin tức gì về Thịnh Bách Niên, giờ hắn lại xuất hiện ở mộ phần nghĩa trang của An Cẩm Nhiên, điều này khiến những người bạn truyền thông có mặt phải nghi ngờ rằng An Cẩm Nhiên có thể không phải là tình yêu đơn phương. Có thể còn có một đoạn quá khứ không xác định.
Một phóng viên hỏi Thịnh Bách Niên ngay tại chỗ: "Anh Thịnh, khi cảnh sát đang điều tra nguyên nhân cái chết của An Cẩm Nhiên, họ phát hiện anh ấy đã gọi điện cho anh trước khi nhảy khỏi tòa nhà. An Cẩm Nhiên đã nói gì qua điện thoại, anh có tiện nói ra ở đây không?"
Trình Úc ngồi dậy thêm một lúc nữa, anh cũng muốn biết câu trả lời. Cơn mưa nhẹ trong video vẫn còn chưa tạnh và bầu trời u ám như đè lên đầu người đó. Thịnh Bách Niên không nói gì trước máy quay. Ngay sau đó, các vệ sĩ của hắn đi đến và mở một lối thoát cho hắn khỏi đám đông, Thịnh Bách Niên lên xe trong im lặng, không nói một lời từ đầu đến cuối.
Trình Úc tắt video, cầm điện thoại, hồi lâu cũng không có phản hồi, anh nghĩ nếu mình còn nhỏ, trong tình huống này, từ lúc biết Thịnh Bách Niên không nhớ anh, anh sẽ không bao giờ muốn có liên quan gì đến hắn nữa.
Nhưng anh vẫn còn Trình Gia Ngôn, anh phải nghĩ cho Trình Gia Ngôn.
Trước khi Thịnh Bách Niên trở lại, anh đã nghĩ đến việc sẽ gửi con mình trở lại Vân Kinh về bên cạnh Trình Quy Viễn trong tương lai, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm. Ngày xưa Trình Quy Viễn đối xử với bản thân mình như vậy. Trình Gia Ngôn liệu có thể sẽ trở thành một anh thứ hai không? Chúng ta nên làm gì nếu một An Cẩm Nhiên khác xuất hiện?
Trình Úc lo lắng như vậy từ ngày này qua ngày khác, cho đến ngày hôm đó anh gặp Thịnh Bách Niên trong văn phòng hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Gióng như Chúa lại đang đùa vui với anh. Khi nhìn thấy Thịnh Bách Niên lần đầu tiên, anh ấy nghĩ rằng tất cả những vấn đề mà anh lo lắng trước đây đã được giải quyết. Tuy nhiên vẫn chỉ là tuy nhiên, dù gặp lại nhau sau một thời gian dài vắng bóng mọi chuyện hoàn toàn khác với những giả thiết trước đây.
Xương chân lại phát ra âm thanh kẽo kẹt, nhưng ngay sau đó ngừng lại, lông mi dài phủ lên một cái bóng nhỏ, Trình Úc quay đầu lại hỏi Thịnh Bách Niên bên cạnh: "Mấy năm nay không có tin tức gì, không biết anh Thịnh đã đi đâu?"
Thịnh Bách Niên nói: "Nước ngoài."
"Ở nước ngoài," Trình Úc khóe miệng cười khổ, vươn tay xoa trán, chẳng trách mấy năm nay không tìm được hắn, ở nước ngoài lớn như vậy, anh có thể đi đâu tìm bây giờ?
"Ông Sheng có đổi số điện thoại di động không? Tôi từng là học sinh của anh Thịnh khi còn học tại Đại học Vân Kinh. Tôi có một câu hỏi vài năm trước muốn hỏi anh Thịnh đây. Tôi đã gọi cho anh nhưng không liên hệ được."
Khi Trình Úc nói rằng anh là học sinh của mình, Thịnh Bách Niên mơ hồ nhớ rằng hắn đã từng là giáo viên thay thế cho các lớp học ở Đại học Vân Kinh trong một khoảng thời gian, trong ký ức, phòng học sáng sủa, và một vài hạt bụi nhỏ lơ lửng trong chùm sáng. Phần ký ức còn lại dường như bị một màu xám nhạt bao phủ, sau đó mờ đi, anh không nhớ được còn có Trình Úc, vì vậy anh lạnh lùng nói: "Không có."
Không thay đổi? Hay anh ấy không nhận được?
Trình Úc không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có thể Thịnh Bách Niên đã chặn bản thân, nhưng mỗi khi anh ấy gửi tin nhắn cho Thịnh Bách Niên trên WeChat, tên hắn đều hiển thị bình thường, nhưng nếu không phải như vậy, Hắn làm sao có thể chịu đựng nhiều năm như vậy mà không có hồi âm cho anh.
Trong danh sách WeChat của anh, ngài Thịnh ở vị trí đứng đầu do anh sắp xếp rốt cuộc là ai?
Hỏi Thịnh Bách Niên càng nhiều, anh càng có nhiều câu hỏi nghi hoặc trong đầu hơn.
"Anh Thịnh có gặp phải tai nạn gì trước đây không? Chẳng hạn như trí nhớ của anh có bị tổn hại không?"
"Không." Thịnh Bách Niên trả lời cực kỳ nhanh chóng không chút do dự.
Trình Úc hé môi, nhưng anh muốn gõ đầu Thịnh Bách Niên để xem bên trong còn gì. Anh nhìn sang Thịnh Bách Niên, nhìn hai bóng họ trên kính cửa sổ ô tô đối diện, anh hỏi Thịnh Bách Niên: "Con của anh có đang học ở Trường mẫu giáo Eaton không?"
Thịnh Bách Niên cau mày, ngay lập tức nghĩ rằng ngày hôm trước hiệu trưởng đã giới thiệu với Trình Úc rằng anh ta là phụ huynh của đứa trẻ, hắn quay đầu lại, nhìn Trình Úc, nói với anh: "Anh Trình, anh có quá nhiều câu hỏi."
Trình Úc xấu hổ nói gì đó rồi im lặng, mím môi ngừng nói, không nhìn Thịnh Bách Niên nữa.
Ngay cả khi Thịnh Bách Niên không nói điều này, anh ấy cũng không biết mình có thể hỏi gì nữa. Họ dường như đã trở thành những người hoàn toàn xa lạ. Nếu không phải còn có Trình Gia Ngôn, Trình Úc thậm chí sẽ nghi ngờ tất cả những ngày tháng bên nhau cùng Thịnh Bách Niên đều là do anh tưởng tượng ra.
Đã rời khỏi cộng đồng mà không hề hay biết, Thịnh Bách Niên hỏi, "Anh định đi đâu?"
Trình Úc ngẩng đầu lên liếc nhìn con đường trước mặt, nói: "Chỉ cần để tôi ở biển báo dừng phía trước, tôi sẽ bắt taxi và trở về."
Thịnh Bách Niên không nói gì. Người lái xe dừng xe trước biển báo dừng. Trình Úc xuống xe, nhìn Thịnh Bách Niên trong xe, nói cảm ơn, đóng cửa và đứng bên đường nhìn Thịnh Bách Niên và đi chỗ khác.
Ánh trăng và ánh đèn hòa quyện vào nhau, trên bầu trời có mưa và sương mù mịn màng, xương cốt trật khớp trước đó trở lại vị trí ban đầu, Trình Úc dựa vào biển báo dừng phía sau, lấy điện thoại di động ra gọi taxi.
Anh mở phần mềm đặt xe taxi, trước khi đợi địa điểm, Thịnh Bách Niên bằng cách nào đó đã đi và về, anh liếc nhìn Trình Úc đang đứng đợi xe buýt dưới biển báo dừng xe. Ánh đèn vàng mờ mờ hắt ra sau lưng anh, xuyên qua ánh đèn mờ. Mưa và sương mù, anh như một bóng ma lang thang trong câu chuyện, cửa kính xe bị cuốn xuống, Thịnh Bách Niên ở trong xe nói: "Lên xe."
Trình Úc ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Thịnh Bách Niên, anh có chút kinh ngạc, không hiểu Thịnh Bách Niên quay lại như thế nào.
Anh không nghĩ nhiều về chuyện đó, trực tiếp lên xe.
Thịnh Bách Niên hỏi: "Địa chỉ."
Sau khi Trình Úc báo ra một chuỗi địa chỉ, xe rơi vào yên tĩnh thường ngày.
Thịnh Bách Niên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Trình Úc cũng dừng lại nhìn hắn, trước đây anh muốn hỏi về con của Thịnh Bách Niên, nhưng Thịnh Bách Niên không muốn nói với anh.
Trình Úc chỉ nghĩ về điều đó, trên thực tế, Thịnh Bách Niên có con hay không không quan trọng.
Không ai có thể đảm bảo với anh rằng Thịnh Bách Niên sẽ tìm được người yêu như An Cẩm Nhiên trong tương lai, Trình Úc nghĩ rằng nếu cứ như vậy thì anh sẽ phát điên lên chết mất.
Không ai trong số họ nói thêm câu nào trên đường đi. Xe của Thịnh Bách Niên đưa Trình Úc ra bên ngoài và rời đi. Sau khi Trình Úc xuống xe, vì sợ rằng Trình Gia Ngôn chưa ngủ mà sẽ lại ngồi trên ghế sofa và đợi mình như đêm qua. Anh vào nhà tắm rửa sạch mùi máu tanh trên người trước khi trở về nhà.
Ngay khi Trình Úc đẩy cửa phòng ngủ ra, Trình Gia Ngôn, người ban đầu dường như đã ngủ, mở mắt và tròn xoe nhìn Trình Úc, sau đó duỗi tay ra khỏi chăn làm động tác ôm.
Trình Úc bước đến giường nhét cả hai cánh tay dang ra của bé vào trong chăn, vỗ về anh hai cái: "Con ngủ sớm đi, ba có việc phải làm."
Trình Gia Ngôn khó chịu hỏi anh: "Đêm nay ba sẽ không đi nữa chứ?"
"Không, ba sẽ ra phòng khách."
Trình Gia Ngôn gật đầu, kéo chăn trên người, nói với Trình Úc: "Vậy ba đi đi."
Trình Úc đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách cầm máy tính, đoạn phim anh mang về từ nhà Giang Viên Chiếu được phát với tốc độ nhanh gấp đôi, xem gần ba tiếng đồng hồ, Trình Úc cuối cùng cũng nhìn thấy điều gì đó trước khi Giang Ngọc Chiêu chết. Vào một đêm, bà Giang mang về một chiếc vali và chôn nó ở khu vườn phía sau biệt thự, chiếc vali giống hệt chiếc vali được camera giám sát chụp lại.
Trình Úc ngay lập tức chặn theo dõi và gửi nó cho cảnh sát cấp cao thường hợp tác với anh trong đồn cảnh sát cùng với những bằng chứng khác có thể chứng minh Bao Vĩ Lâm.
Viên cảnh sát Cao không kịp giải thích với người vợ đang ngủ bên giường sau khi nhận được cuộc gọi, anh ta đã chạy ra ngoài với chiếc quần dài.
Màn đêm dày đặc, những xúc tu dài và chắc chắn lại lang thang khắp thành phố, những cái bóng khổng lồ bao phủ bầu trời thành phố mà con người không nhận ra.
Họ đến với thế giới từ đáy biển tối tăm và đi qua những đống đổ nát cao, họ tìm kiếm mọi ngóc ngách của thành phố.
Nó ở đây!
Ở ngay đây!
Mau đến đây!
Mau đến đây đi!
Thịnh Bách Niên trong giấc ngủ giống như một con rối mắc dây, hắn đứng dậy khỏi giường, đến bên cửa sổ, từ ban công nhảy xuống, đi đến ga ra dưới đất, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Chỗ Trình Úc từng ngồi còn sót lại một chút máu, hắn áp má lên.
Bắt được rồi.