Bài viết: 113 

Chương 10: Bị xem hết.
Lương Khởi Hạc không có thói quen lạ giường, nhưng bởi vì luôn nghĩ đến chuyện của Lâm Trĩ Ngu, thế nên mãi đến tận nửa đêm mới đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, chín giờ sáng lại bị tiếng chuông di động làm tỉnh giấc.
Người gọi điện là Lương Khởi Thăng, hắn mơ mơ màng màng mà nghe máy, anh trai bảo hắn đến công ty một chuyến, ba hắn có chuyện cần gặp hắn.
Lương Khởi Hạc xoa xoa cái cổ đau nhức rồi mở cửa, phòng đối diện vẫn đóng chặt. Hắn cho rằng Lâm Trĩ Ngu đi học, lúc này chắc không có nhà, liền đi qua gõ cửa, bên trong không một tiếng động. Hắn vặn tay nắm cửa, không ngạc nhiên khi cửa lại bị khóa.
Ngày hôm qua, hắn cảm thấy khó chịu với hành vi này, nhưng bây giờ thì khác. Nếu Lâm Trĩ Ngu có bí mật của riêng mình thì việc khóa cửa là rất bình thường.
Mặc dù trong đầu hắn có nghi ngờ nhưng đây không phải lúc để thắc mắc vấn đề này. Hắn đã trở về mấy ngày, ba hắn đều chưa cho hắn sắc mặt tốt, hiện tại lại đột nhiên gọi hắn đến công ty muốn nói chuyện gì kỳ thật cũng có thể đoán được.
Lương Khởi Hạc rửa sạch mặt, thay đổi quần áo chỉnh tề liền ra cửa. Nhưng khi đi qua phòng khách, hắn lại lùi lại hai bước, quay đầu nhìn về hướng phòng ăn.
Ngày hôm qua, hắn gọi một đống đồ ăn tới, muốn nhân lúc Lâm Trĩ Ngu ăn nhìn xem tay y có quấn băng giống như vũ công kia không. Kết quả, Lâm Trĩ Ngu không cho hắn cơ hội này, bữa ăn khuya liền để trên bàn không ai động đến. Nhưng bây giờ lại không nhìn thấy những túi nhựa và hộp bao bì dùng một lần kia, thay vào đó là lồng úp hình bán nguyệt được đặt trên bàn ăn.
Hắn đem lồng úp lấy ra, bên trong liền có một ly nước cam và một chiếc bánh sandwich tự làm.
Lương Khởi Hạc có chút ngạc nhiên. Đây là, Lâm Trĩ Ngu chuẩn bị bữa sáng cho hắn sao?
Hắn cầm nước cam lên uống một ngụn, là vừa mới vắt. Lại cầm miếng sandwich tách ra xem, bên trong có nhân rau dưa và thịt bò thắn hắn thích, ngay cả pho mát cũng là hai lát dày hắn thường ăn, bên cạnh còn có nửa quả trứng luộc lòng đào.
Hôm qua lúc mở tủ lạnh ra không có thứ gì, hắn liền gọi một đống đồ ăn về, nhưng cơ bản đều là đồ chín được đóng gói trong túi hút chân không. Lâm Trĩ Ngu mười hai giờ mới về, vậy là tên kia ngủ chưa được mấy tiếng đã chạy đến siêu thị?
Từ khi đi du học ở Italy, chỉ có những lần về nước, Lương Khởi Hạc mới có thể được ăn đồ người khác chuẩn bị cho hắn. Loại bữa sáng như thế này, những khi hắn về nước đều sẽ ăn, hẳn là Triệu Mạn dặn dò, nên Lâm Trĩ Ngu mới làm như Triệu Mạn làm cho hắn.
Lương Khởi Hạc kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Kỹ năng nấu nướng của Lâm Trĩ Ngu rất tốt. Thịt bò có vị khá mềm và nước cam chua nhẹ rất tuyệt. Tuy nhiên, hắn mới chỉ ăn được hai miếng, di động đã đổ chuông, là tin nhắn wechat từ Dương Chí Hanh.
Ngày hôm qua, hắn lấy cớ về trước, không kinh động tới Ôn Dương và Lý Dịch Kinh nhưng Dương Chí Hanh lại biết, hỏi hắn có chuyện gì.
Lương Khởi Hạc chưa tìm được chứng cứ Lâm Trĩ Ngu mặc nữ trang, nên cũng không tùy tiện đem chuyện này nói ra, chỉ nói hôm qua vừa chuyển nhà, còn chưa sắp xếp ổn. Dương Chí Hanh thấy hắn không muốn nói thật, cũng không cố gắng dò hỏi. Lương Khởi Hạc đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, đang đinh ăn tiếp liền dừng lại.
Hắn lau khô tay, đem bữa sáng trên bàn chụp một tấm, gửi cho Dương Chí Hanh, lại hỏi: "Thế nào? Không tồi đi?"
Đợi vài giây, Dương Chí Hanh trả lời, còn mang theo biểu tình ghét bỏ: "Này có gì đặc biệt? Giống như bữa sáng bình thường thôi."
"Không giống nhau" Lương Khởi Hạc cười gõ chữ: "Này là Lâm nhị thiếu làm."
Trên màn hình dừng vài giây, biểu hiện bên kia đang gõ chữ, một lát sau mới có tin nhắn hiện lên: "Thiệt hay giả? Lâm Trĩ Ngu sẽ nấu ăn cho mày?"
"Y nấu cơm cho tao không phải rất bình thường sao?" Lương Khởi Hạc tiếp tục ăn, đang muốn uống nước liền nhìn thấy tin nhắn đến: "Đúng, vậy mày khoe cái này làm gì? Mày không phiền y?"
Lương Khởi Hạc trợn trắng mắt, liền phát tin nhắn thoại qua: "Tao khoe cái gì? Còn không phải cho mày xem bữa sáng Lâm Trĩ Ngu làm."
Lần này, Dương Chí Hanh không có trả lời, thẳng đến khi hắn ăn xong bữa sáng mới nhận được tin nhắn thoại: "Bây giờ tao không nói chuyện với mày nữa, tao đang vội."
Lương Khởi Hạc cũng không trả lời, đem ly chén tới bồn rửa sạch, sau đó ra cửa.
Lúc hắn tới công ty đã là mười giờ, nhân viên lễ tân lầu một lập tức thông báo lên văn phòng tổng giám đốc, mấy phút sau có một nam thứ ký đi xuống.
"Lương tiên sinh, xin lỗi đã để ngài đợi lâu, tôi hiện tại liền mang ngài đi văn phòng của Lương tổng."
Đổng Hâm cúi chào Lương Khởi Hạc, Lương Khởi Hạc cơ bản không đến công ty, bất quá bởi vì Đổng Hâm là thư ký riêng của Lương Vĩ Diệu, thường xuyên ra vào Lương gia, cho nên có biết mặt hắn.
Lương Khởi Hạc đi theo Đổng Hâm đến tầng cao nhất, Lương Khởi Thăng đang họp tại phòng họp bên dưới, Đổng Hâm liền trực tiếp đưa hắn đến văn phòng của Lương Vĩ Diệu.
Lương Vĩ Diệu đang xem một chồng tư liệu, chờ Đổng Hâm rời đi mới ngẩng đầu nhìn hắn.
Lương Khởi Hạc cũng không ngồi xuống, đút hai tay ở túi quần nhìn ba hắn.
Lương Vĩ Diệu vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn liền đau đầu, cũng không muốn cùng hắn nói nhảm, liền đi thẳng vào vấn đề: "Tôi bảo Khởi Thăng an bài cho anh một chức vụ, là trợ lý tổng giám bộ phận thị trường. Anh xem mấy ngày nay khi nào thuận tiện thì đi làm, lúc đến thì báo với bộ phận nhân sự."
Lương gia kinh doanh thiết bị y tế, bộ phận thị trường chủ yếu phụ trách về mảng mua sắm. Lương Khởi Hạc vừa nghe liền hiểu ý tứ của ba hắn, quả nhiên là muốn hắn đến công ty hỗ trợ, hơn nữa còn là học hỏi từ cấp cơ sở.
Công ty Lương Khởi Hạc làm ở Italy cũng là cấp cơ sở, nhưng cấp cơ sở không phải cái nào cũng giống nhau. Hắn phụ trách đo đạc và lập bản đồ kiến trúc, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, đo đạc số liệu của các di tích kiến trúc khác nhau.
Hắn là học triết học cùng kiến trúc, Italy lại là kinh đô nghệ thuật, trong mắt hắn, những tòa nhà mang đậm phong cách Châu Âu cổ kính không kém cạnh với vẻ đẹp sống động. Đó là công việc mà hắn yêu thích nên dù có phải dãi năng dầm mưa, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nếu về công ty Lương gia thì khác, hắn không có hứng thú với công việc buôn bán, chưa kể còn mất tự do.
Theo tính cách nóng nảy trước nay của hắn, hắn muốn từ chối ngay lập tức, nhưng nhìn đống tài liệu trên bàn làm việc của ba, hắn lại nghĩ đến việc anh trai đã nói với hắn về sức khỏe của ba hắn ngày càng tồi tệ. Hắn đều không thể cố chấp giống như trước nay được.
Lương Khởi Hạc đi đến bên cạnh bàn làm việc, lần đầu tiên hỏi với giọng điệu thương lượng: "Ba, con vừa mới về, để con lấy lại hơi đã."
Vốn Lương Vĩ Diệu đã chuẩn bị sẵn sàng để đập bàn và mắng mỏ hắn ngay khi hắn từ chối, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ ôn tồn nói chuyện với mình.
Lời dăn dạy tới cổ họng lại được nuốt lại, nhưng vẫn không cho Lương Khởi Hạc sắc mặt tốt: "Anh đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi còn chưa đủ?"
Lương Khởi Hạc bất đắc dĩ nói: "Trước khi con trở về không biết việc mà mẹ và ba đã an bài. Hiện tại lại đột nhiên sống cùng Lâm Trĩ Ngu, lại còn muốn con đi công ty. Ba tốt xấu gì ba cũng cho con thời gian suy nghĩ và thích ứng chứ."
Hắn khó có được dùng phương thức này nói chuyện cùng Lương Vĩ Diệu, những tưởng rằng dựa theo tính tình của Lương Vĩ Diệu sẽ không dễ dàng đồng ý. Kết quả, Lương Vĩ Diệu trừ bỏ ánh mắt bất mãn nhìn hắn, thì cũng chỉ giật giật môi, lại không nói cái gì.
Lương Khởi Hạc nói cũng không phải là không có đạo lý. Lần này vì để hắn trở về, Triệu Mạn xác thật lừa gạt hắn. Hơn nữa sau khi hắn trở về, biểu hiện tuy rằng không được như mong muốn, nhưng cũng cư nhiên chịu dọn qua ở chung với Trĩ Ngu.
Chỉ một điểm này thôi đã khiến Lương Vĩ Diệu giật mình, càng đừng nói với tính cách của Lương Khởi Hạc, hôm nay có thể cùng mình hảo hảo nói chuyện như vậy.
Lương Vĩ Diệu không biết điều gì đã thay đổi đứa con trai luôn tự cho mình là trung tâm và không bao giờ nghe lời ông. Nhưng sự thay đổi này cũng khiến ông tạm thời yên tâm. Ông vốn dĩ không hy vọng việc Lương Khởi Hạc có thể lập tức tiến vào công ty, như bây giờ cũng tốt, đến công ty làm việc không phải là việc cấp bách, mà là chuyện của Lâm Trĩ Ngu bên kia.
Lương Vĩ Diệu không thích Lâm gia, nhưng đối với đứa con dâu Trĩ Ngu thì lại nhìn bằng cặp mắt khác. Lâm Trĩ Ngu cho dù là hành vi, lời nói đều thể hiện là một người ưu tú, ít nhất so với Lâm Lộ Nghiên tốt hơn rất nhiều.
Lương Vĩ Diệu không quên lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Lộ Nghiên, với tính cách tiểu thư như cô ta nếu bước vào cửa Lương gia, thì không biết cùng Lương Khởi Hạc sẽ nháo thành cái gì.
Lương Vĩ Diệu sắc mặt hòa hoãn đi không ít, trừ bỏ cho hắn thời gian thích ứng, cũng không quên dặn dò hắn một phen, muốn hắn đối xử tốt với Lâm Trĩ Ngu, đem một năm hắn bỏ đi bồi dưỡng trở về. Đừng để Lương gia mất đi một người con dâu tốt như thế.
Những lời này khiến lỗ tai Lương Khởi Hạc trở nên chai sạn, hắn thản nhiên đáp lại, tìm cớ để rời đi. Buổi chiều lại bị mẹ hắn gọi về, không ngoài ý muốn là lại hỏi về việc buổi tối ở chung như thế nào.
Sự nhẫn nại cuối cùng của Lương Khởi Hạc cũng biến mất sau khi nghe bố mẹ hắn thay nhau oanh tạc. Sau khi rời đi, hắn cũng không quay lại Vịnh Hạ Môn, trực tiếp đến phòng làm việc của Dương Chí Hanh. Chờ Dương Chí Hanh tan làm liền cùng nhau đi uống rượu.
Dương Chí Hanh không thể đưa hắn trở về, chỉ có thể mang hắn về nhà của chính mình. Lương Khởi Hạc một đêm không trở về nhà. Chiều hôm sau tỉnh dậy, điện thoại đã có vài cuộc gọi nhỡ, đều là những người không quan trọng, không có của Lâm Trĩ Ngu.
Trên người hắn đều là mùi rượu, chỉ muốn lập tức tắm rửa một cái, vì thế lái xe về nhà. Lúc về đến nhà đã là ba rưỡi chiều, Lâm Trĩ Ngu như cũ không có ở nhà. Lương Khởi Hạc cũng không suy nghĩ nhiều, vào phòng tắm lầu hai liền bắt đầu cởi quần áo.
Hắn sống ở Italy lâu, tắm rửa không có thói quen đóng cửa, tắm xong chỉ bọc khăn tắm liền đi ra. Cho nên, hắn không hề nghĩ tới, tại sao Lâm Trĩ Ngu lúc này lẽ ra phải ở trường lại đột nhiên xuất hiện.
Lâm Trĩ Ngu trở về thay quần áo. Hôm nay là sinh nhật y, Phương Hạo Duy đã đặt trước một chỗ tại nhà hàng Hàn Quốc y yêu thích để chúc mừng. Lâm Trĩ Ngu không muốn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đến gặp Phương Hạo Duy nên đã về sớm để thay bộ đồ khác.
Khi Lâm Trĩ Ngu cởi giày, y có nhìn thấy giày của Lương Khởi Hạc trên giá, liền biết hắn đã trở về. Lâm Trĩ Ngu nhăn mày, muốn nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài.
Trong đầu Lâm Trĩ Ngu đang tính toán nên mặc cái gì. Phương Hạo Duy cảm thấy y mặc trang phục nữ rất đẹp, nhưng trừ khi cần thiết, Lâm Trĩ Ngu sẽ không có khả năng mặc trang phục nữ ra cửa gặp người, vẫn nên là mặc bình thường một chút.
Lâm Trĩ Ngu bước lên bậc thang cuối cùng của cầu thang, suy nghĩ có nên mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt mà Phương Hạo Duy từng khen đẹp hay không.
Sau khi quyết định, Lâm Trĩ Ngu đang muốn vào phòng lấy đồ. Đột nhiên, có tiếng chuông di động vang lên, là phòng của Lương Khởi Hạc, y đi qua vừa thấy, trong phòng không có ai, nhưng lúc xoay người thì nhìn thấy ở phòng tắm đối diện có một người đi ra.
Lương Khởi Hạc đã cởi gần như trần như nhộng, vừa định mở vòi thì nghe có tiếng di đông, hắn đành đi ra.
Kết quả liền bị Lâm Trĩ Ngu nhìn thấy.
Đôi mắt hoa đào mảnh mai của Lâm Trĩ Ngu trợn tròn, vẻ mặt như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu. Tuy rằng không hét lên nhưng khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, thẹn quá hóa giận mà trừng hắn rồi vào phòng ngủ chính.
Nghe tiếng đóng cửa thật lớn vang lên, Lương Khởi Hạc lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng chuyện vừa xảy ra. Tiếng di động vẫn vang lên nhưng hắn không còn tâm trạng nghe máy.
Hắn cứ như vậy đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa phòng Lâm Trĩ Ngu đóng chặt, trước mắt lại hiện lên ánh mắt lúc Lâm Trĩ Ngu nhìn mình.
Nói thật, hắn sống đã hai mươi ba năm, nhưng chưa từng bị một ai ghét bỏ như vậy.
Hắn cúi đầu liếc nhìn mình một cái, tuy không được cơ bắp như huấn luyện viên thể hình, nhưng hắn cũng có cơ bụng, cơ ngực, hơn nữa nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được..
Cho nên Lâm Trĩ Ngu bị vấn đề về não đi? Chính mình gầy đến da bọc xương, không biết xấu hổ còn bắt bẻ hắn?
Lâm Trĩ Ngu không biết nội tân Lương Khởi Hạc đang phun tào. Y mở tủ quần áo, rõ ràng là muốn tìm bộ đồ thể thao màu xanh kia, ngón tay lại gắt gao nắm chặt cửa tủ, trong đầu lại không thể xóa đi hình ảnh dơ bẩn vừa rồi.
Lâm Trĩ Ngu không biết có phải Lương Khởi Hạc cố ý hay không. Bọn họ đang trong một mối quan hệ phức tạp, Lương Khởi Hạc nếu đã đồng ý dọn vào, tại sao lại không chú ý điều này? Không mặc quần áo ở nơi sinh hoạt chung, điều này có nghĩa là anh ta không xem cảm xúc của mình ra gì?
Nghĩ đến việc nhìn thấy thứ không nên nhìn, Lâm Trĩ Ngu tức giận xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi hứng nước rồi tạt thẳng vào mặt mình. Cho đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, lửa giận trong lòng cũng biến mất mới dừng lại.
Lâm Trĩ Ngu tức giận mà thu thập quần áo, nhét bộ quần áo thể thao vào trong balo. Lúc này có tin tức trong nhóm wechat trường, y đọc một lúc, chờ đến khi mở cửa ra ngoài đã hơn nửa giờ. Lương Khởi Hạc đã tắm rửa xong, tóc đã sấy khô, đang ở trong phòng bếp tìm đồ ăn.
Nhìn thấy Lâm Trĩ Ngu hừng hực khí thế xuống lầu, nhanh chóng đi tới hàng lang xỏ giày. Lương Khởi Hạc bước ra ngoài hỏi: "Cậu lại ra ngoài? Buổi tối không nấu cơm sao?"
Lâm Trĩ Ngu cúi người đi giày, tức giận nói: "Tôi nấu rất khó ăn, anh muốn ăn cơm thì về nhà đi."
"Đừng coi thường bản thân như vậy. Bữa sáng hôm trước, cậu nấu cho tôi rất ngon. Lại nói nơi này không phải là nhà tôi sao?" Lương Khởi Hạc nói một cách tự nhiên. Hắn biết Lâm Trĩ Ngu tức giận vì chuyện gì, nhưng chuyện vừa rồi hắn mới là người chịu thiệt, trên dưới đều bị Lâm Trĩ Ngu xem hết, muốn nổi giận cũng nên là hắn chứ?
Lâm Trĩ Ngu hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lương Khởi Hạc, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài. Lương Khởi Hạc nhìn chiếc balo đằng sau lưng Lâm Trĩ Ngu rất giống với chiếc hôm trước. Không khỏi nhớ tới việc ở bar, liền hỏi: "Tối nay cậu đi đâu?"
Lâm Trĩ Ngu mở cửa, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà quay đầu lại nói: "Tiết tự học buổi tối."
Lương Khởi Hạc ngó lơ vẻ mặt không kiên nhẫn của Lâm Trĩ Ngu, chỉ vào đồng hồ nói: "Đã đến giờ ăn cơm, cậu không làm cho tôi, nếu mẹ hỏi thì tôi nên trả lời thế nào?"
Sự kiên nhẫn cuối cùng của Lâm Trĩ Ngu cũng cạn kiệt dưới sự khiêu khích lặp đi lặp lại của Lương Khởi Hạc.
Y vẫn không quên thân phận của mình. Vì thế buổi sang y chịu đựng cơn buồn ngủ đi siêu thị mua đồ ăn để chuẩn bị bữa sáng cho Lương Khởi Hạc. Nhưng y cũng không phải người giúp việc, hơn nữa bây giờ gọi đồ ăn mang tới rất thuận tiện, tại sao lại không gọi?
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Trĩ Ngu, là ngày sinh thật chứ không phải ngày sinh ghi trên thẻ căn cước. Đó là ngày sinh mà chỉ có mẹ ruột cảu y và Phương Hạo Duy biết. Lâm Trĩ Ngu thực sự không muốn làm những việc mà mình không thích vào ngày này.
Cho nên, Lâm Trĩ Ngu không buông balo tiến vào phòng bếp, mà trực tiếp mở cửa đi ra ngoài: "Tôi hôm nay thực sự không rảnh. Bắt đầu từ ngày mai, nếu anh muốn ăn gì có thể nói trước với tôi. Tôi cũng phải có thời gian để mua đồ chuẩn bị."
Nhìn Lâm Trĩ Ngu không quay đầu lại mà đi, Lương Khởi Hạc buông quả táo bị cắn một nửa, thay giày lén lút cùng ra cửa.
Người gọi điện là Lương Khởi Thăng, hắn mơ mơ màng màng mà nghe máy, anh trai bảo hắn đến công ty một chuyến, ba hắn có chuyện cần gặp hắn.
Lương Khởi Hạc xoa xoa cái cổ đau nhức rồi mở cửa, phòng đối diện vẫn đóng chặt. Hắn cho rằng Lâm Trĩ Ngu đi học, lúc này chắc không có nhà, liền đi qua gõ cửa, bên trong không một tiếng động. Hắn vặn tay nắm cửa, không ngạc nhiên khi cửa lại bị khóa.
Ngày hôm qua, hắn cảm thấy khó chịu với hành vi này, nhưng bây giờ thì khác. Nếu Lâm Trĩ Ngu có bí mật của riêng mình thì việc khóa cửa là rất bình thường.
Mặc dù trong đầu hắn có nghi ngờ nhưng đây không phải lúc để thắc mắc vấn đề này. Hắn đã trở về mấy ngày, ba hắn đều chưa cho hắn sắc mặt tốt, hiện tại lại đột nhiên gọi hắn đến công ty muốn nói chuyện gì kỳ thật cũng có thể đoán được.
Lương Khởi Hạc rửa sạch mặt, thay đổi quần áo chỉnh tề liền ra cửa. Nhưng khi đi qua phòng khách, hắn lại lùi lại hai bước, quay đầu nhìn về hướng phòng ăn.
Ngày hôm qua, hắn gọi một đống đồ ăn tới, muốn nhân lúc Lâm Trĩ Ngu ăn nhìn xem tay y có quấn băng giống như vũ công kia không. Kết quả, Lâm Trĩ Ngu không cho hắn cơ hội này, bữa ăn khuya liền để trên bàn không ai động đến. Nhưng bây giờ lại không nhìn thấy những túi nhựa và hộp bao bì dùng một lần kia, thay vào đó là lồng úp hình bán nguyệt được đặt trên bàn ăn.
Hắn đem lồng úp lấy ra, bên trong liền có một ly nước cam và một chiếc bánh sandwich tự làm.
Lương Khởi Hạc có chút ngạc nhiên. Đây là, Lâm Trĩ Ngu chuẩn bị bữa sáng cho hắn sao?
Hắn cầm nước cam lên uống một ngụn, là vừa mới vắt. Lại cầm miếng sandwich tách ra xem, bên trong có nhân rau dưa và thịt bò thắn hắn thích, ngay cả pho mát cũng là hai lát dày hắn thường ăn, bên cạnh còn có nửa quả trứng luộc lòng đào.
Hôm qua lúc mở tủ lạnh ra không có thứ gì, hắn liền gọi một đống đồ ăn về, nhưng cơ bản đều là đồ chín được đóng gói trong túi hút chân không. Lâm Trĩ Ngu mười hai giờ mới về, vậy là tên kia ngủ chưa được mấy tiếng đã chạy đến siêu thị?
Từ khi đi du học ở Italy, chỉ có những lần về nước, Lương Khởi Hạc mới có thể được ăn đồ người khác chuẩn bị cho hắn. Loại bữa sáng như thế này, những khi hắn về nước đều sẽ ăn, hẳn là Triệu Mạn dặn dò, nên Lâm Trĩ Ngu mới làm như Triệu Mạn làm cho hắn.
Lương Khởi Hạc kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Kỹ năng nấu nướng của Lâm Trĩ Ngu rất tốt. Thịt bò có vị khá mềm và nước cam chua nhẹ rất tuyệt. Tuy nhiên, hắn mới chỉ ăn được hai miếng, di động đã đổ chuông, là tin nhắn wechat từ Dương Chí Hanh.
Ngày hôm qua, hắn lấy cớ về trước, không kinh động tới Ôn Dương và Lý Dịch Kinh nhưng Dương Chí Hanh lại biết, hỏi hắn có chuyện gì.
Lương Khởi Hạc chưa tìm được chứng cứ Lâm Trĩ Ngu mặc nữ trang, nên cũng không tùy tiện đem chuyện này nói ra, chỉ nói hôm qua vừa chuyển nhà, còn chưa sắp xếp ổn. Dương Chí Hanh thấy hắn không muốn nói thật, cũng không cố gắng dò hỏi. Lương Khởi Hạc đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, đang đinh ăn tiếp liền dừng lại.
Hắn lau khô tay, đem bữa sáng trên bàn chụp một tấm, gửi cho Dương Chí Hanh, lại hỏi: "Thế nào? Không tồi đi?"
Đợi vài giây, Dương Chí Hanh trả lời, còn mang theo biểu tình ghét bỏ: "Này có gì đặc biệt? Giống như bữa sáng bình thường thôi."
"Không giống nhau" Lương Khởi Hạc cười gõ chữ: "Này là Lâm nhị thiếu làm."
Trên màn hình dừng vài giây, biểu hiện bên kia đang gõ chữ, một lát sau mới có tin nhắn hiện lên: "Thiệt hay giả? Lâm Trĩ Ngu sẽ nấu ăn cho mày?"
"Y nấu cơm cho tao không phải rất bình thường sao?" Lương Khởi Hạc tiếp tục ăn, đang muốn uống nước liền nhìn thấy tin nhắn đến: "Đúng, vậy mày khoe cái này làm gì? Mày không phiền y?"
Lương Khởi Hạc trợn trắng mắt, liền phát tin nhắn thoại qua: "Tao khoe cái gì? Còn không phải cho mày xem bữa sáng Lâm Trĩ Ngu làm."
Lần này, Dương Chí Hanh không có trả lời, thẳng đến khi hắn ăn xong bữa sáng mới nhận được tin nhắn thoại: "Bây giờ tao không nói chuyện với mày nữa, tao đang vội."
Lương Khởi Hạc cũng không trả lời, đem ly chén tới bồn rửa sạch, sau đó ra cửa.
Lúc hắn tới công ty đã là mười giờ, nhân viên lễ tân lầu một lập tức thông báo lên văn phòng tổng giám đốc, mấy phút sau có một nam thứ ký đi xuống.
"Lương tiên sinh, xin lỗi đã để ngài đợi lâu, tôi hiện tại liền mang ngài đi văn phòng của Lương tổng."
Đổng Hâm cúi chào Lương Khởi Hạc, Lương Khởi Hạc cơ bản không đến công ty, bất quá bởi vì Đổng Hâm là thư ký riêng của Lương Vĩ Diệu, thường xuyên ra vào Lương gia, cho nên có biết mặt hắn.
Lương Khởi Hạc đi theo Đổng Hâm đến tầng cao nhất, Lương Khởi Thăng đang họp tại phòng họp bên dưới, Đổng Hâm liền trực tiếp đưa hắn đến văn phòng của Lương Vĩ Diệu.
Lương Vĩ Diệu đang xem một chồng tư liệu, chờ Đổng Hâm rời đi mới ngẩng đầu nhìn hắn.
Lương Khởi Hạc cũng không ngồi xuống, đút hai tay ở túi quần nhìn ba hắn.
Lương Vĩ Diệu vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn liền đau đầu, cũng không muốn cùng hắn nói nhảm, liền đi thẳng vào vấn đề: "Tôi bảo Khởi Thăng an bài cho anh một chức vụ, là trợ lý tổng giám bộ phận thị trường. Anh xem mấy ngày nay khi nào thuận tiện thì đi làm, lúc đến thì báo với bộ phận nhân sự."
Lương gia kinh doanh thiết bị y tế, bộ phận thị trường chủ yếu phụ trách về mảng mua sắm. Lương Khởi Hạc vừa nghe liền hiểu ý tứ của ba hắn, quả nhiên là muốn hắn đến công ty hỗ trợ, hơn nữa còn là học hỏi từ cấp cơ sở.
Công ty Lương Khởi Hạc làm ở Italy cũng là cấp cơ sở, nhưng cấp cơ sở không phải cái nào cũng giống nhau. Hắn phụ trách đo đạc và lập bản đồ kiến trúc, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, đo đạc số liệu của các di tích kiến trúc khác nhau.
Hắn là học triết học cùng kiến trúc, Italy lại là kinh đô nghệ thuật, trong mắt hắn, những tòa nhà mang đậm phong cách Châu Âu cổ kính không kém cạnh với vẻ đẹp sống động. Đó là công việc mà hắn yêu thích nên dù có phải dãi năng dầm mưa, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nếu về công ty Lương gia thì khác, hắn không có hứng thú với công việc buôn bán, chưa kể còn mất tự do.
Theo tính cách nóng nảy trước nay của hắn, hắn muốn từ chối ngay lập tức, nhưng nhìn đống tài liệu trên bàn làm việc của ba, hắn lại nghĩ đến việc anh trai đã nói với hắn về sức khỏe của ba hắn ngày càng tồi tệ. Hắn đều không thể cố chấp giống như trước nay được.
Lương Khởi Hạc đi đến bên cạnh bàn làm việc, lần đầu tiên hỏi với giọng điệu thương lượng: "Ba, con vừa mới về, để con lấy lại hơi đã."
Vốn Lương Vĩ Diệu đã chuẩn bị sẵn sàng để đập bàn và mắng mỏ hắn ngay khi hắn từ chối, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ ôn tồn nói chuyện với mình.
Lời dăn dạy tới cổ họng lại được nuốt lại, nhưng vẫn không cho Lương Khởi Hạc sắc mặt tốt: "Anh đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi còn chưa đủ?"
Lương Khởi Hạc bất đắc dĩ nói: "Trước khi con trở về không biết việc mà mẹ và ba đã an bài. Hiện tại lại đột nhiên sống cùng Lâm Trĩ Ngu, lại còn muốn con đi công ty. Ba tốt xấu gì ba cũng cho con thời gian suy nghĩ và thích ứng chứ."
Hắn khó có được dùng phương thức này nói chuyện cùng Lương Vĩ Diệu, những tưởng rằng dựa theo tính tình của Lương Vĩ Diệu sẽ không dễ dàng đồng ý. Kết quả, Lương Vĩ Diệu trừ bỏ ánh mắt bất mãn nhìn hắn, thì cũng chỉ giật giật môi, lại không nói cái gì.
Lương Khởi Hạc nói cũng không phải là không có đạo lý. Lần này vì để hắn trở về, Triệu Mạn xác thật lừa gạt hắn. Hơn nữa sau khi hắn trở về, biểu hiện tuy rằng không được như mong muốn, nhưng cũng cư nhiên chịu dọn qua ở chung với Trĩ Ngu.
Chỉ một điểm này thôi đã khiến Lương Vĩ Diệu giật mình, càng đừng nói với tính cách của Lương Khởi Hạc, hôm nay có thể cùng mình hảo hảo nói chuyện như vậy.
Lương Vĩ Diệu không biết điều gì đã thay đổi đứa con trai luôn tự cho mình là trung tâm và không bao giờ nghe lời ông. Nhưng sự thay đổi này cũng khiến ông tạm thời yên tâm. Ông vốn dĩ không hy vọng việc Lương Khởi Hạc có thể lập tức tiến vào công ty, như bây giờ cũng tốt, đến công ty làm việc không phải là việc cấp bách, mà là chuyện của Lâm Trĩ Ngu bên kia.
Lương Vĩ Diệu không thích Lâm gia, nhưng đối với đứa con dâu Trĩ Ngu thì lại nhìn bằng cặp mắt khác. Lâm Trĩ Ngu cho dù là hành vi, lời nói đều thể hiện là một người ưu tú, ít nhất so với Lâm Lộ Nghiên tốt hơn rất nhiều.
Lương Vĩ Diệu không quên lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Lộ Nghiên, với tính cách tiểu thư như cô ta nếu bước vào cửa Lương gia, thì không biết cùng Lương Khởi Hạc sẽ nháo thành cái gì.
Lương Vĩ Diệu sắc mặt hòa hoãn đi không ít, trừ bỏ cho hắn thời gian thích ứng, cũng không quên dặn dò hắn một phen, muốn hắn đối xử tốt với Lâm Trĩ Ngu, đem một năm hắn bỏ đi bồi dưỡng trở về. Đừng để Lương gia mất đi một người con dâu tốt như thế.
Những lời này khiến lỗ tai Lương Khởi Hạc trở nên chai sạn, hắn thản nhiên đáp lại, tìm cớ để rời đi. Buổi chiều lại bị mẹ hắn gọi về, không ngoài ý muốn là lại hỏi về việc buổi tối ở chung như thế nào.
Sự nhẫn nại cuối cùng của Lương Khởi Hạc cũng biến mất sau khi nghe bố mẹ hắn thay nhau oanh tạc. Sau khi rời đi, hắn cũng không quay lại Vịnh Hạ Môn, trực tiếp đến phòng làm việc của Dương Chí Hanh. Chờ Dương Chí Hanh tan làm liền cùng nhau đi uống rượu.
Dương Chí Hanh không thể đưa hắn trở về, chỉ có thể mang hắn về nhà của chính mình. Lương Khởi Hạc một đêm không trở về nhà. Chiều hôm sau tỉnh dậy, điện thoại đã có vài cuộc gọi nhỡ, đều là những người không quan trọng, không có của Lâm Trĩ Ngu.
Trên người hắn đều là mùi rượu, chỉ muốn lập tức tắm rửa một cái, vì thế lái xe về nhà. Lúc về đến nhà đã là ba rưỡi chiều, Lâm Trĩ Ngu như cũ không có ở nhà. Lương Khởi Hạc cũng không suy nghĩ nhiều, vào phòng tắm lầu hai liền bắt đầu cởi quần áo.
Hắn sống ở Italy lâu, tắm rửa không có thói quen đóng cửa, tắm xong chỉ bọc khăn tắm liền đi ra. Cho nên, hắn không hề nghĩ tới, tại sao Lâm Trĩ Ngu lúc này lẽ ra phải ở trường lại đột nhiên xuất hiện.
Lâm Trĩ Ngu trở về thay quần áo. Hôm nay là sinh nhật y, Phương Hạo Duy đã đặt trước một chỗ tại nhà hàng Hàn Quốc y yêu thích để chúc mừng. Lâm Trĩ Ngu không muốn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đến gặp Phương Hạo Duy nên đã về sớm để thay bộ đồ khác.
Khi Lâm Trĩ Ngu cởi giày, y có nhìn thấy giày của Lương Khởi Hạc trên giá, liền biết hắn đã trở về. Lâm Trĩ Ngu nhăn mày, muốn nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài.
Trong đầu Lâm Trĩ Ngu đang tính toán nên mặc cái gì. Phương Hạo Duy cảm thấy y mặc trang phục nữ rất đẹp, nhưng trừ khi cần thiết, Lâm Trĩ Ngu sẽ không có khả năng mặc trang phục nữ ra cửa gặp người, vẫn nên là mặc bình thường một chút.
Lâm Trĩ Ngu bước lên bậc thang cuối cùng của cầu thang, suy nghĩ có nên mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt mà Phương Hạo Duy từng khen đẹp hay không.
Sau khi quyết định, Lâm Trĩ Ngu đang muốn vào phòng lấy đồ. Đột nhiên, có tiếng chuông di động vang lên, là phòng của Lương Khởi Hạc, y đi qua vừa thấy, trong phòng không có ai, nhưng lúc xoay người thì nhìn thấy ở phòng tắm đối diện có một người đi ra.
Lương Khởi Hạc đã cởi gần như trần như nhộng, vừa định mở vòi thì nghe có tiếng di đông, hắn đành đi ra.
Kết quả liền bị Lâm Trĩ Ngu nhìn thấy.
Đôi mắt hoa đào mảnh mai của Lâm Trĩ Ngu trợn tròn, vẻ mặt như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu. Tuy rằng không hét lên nhưng khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, thẹn quá hóa giận mà trừng hắn rồi vào phòng ngủ chính.
Nghe tiếng đóng cửa thật lớn vang lên, Lương Khởi Hạc lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng chuyện vừa xảy ra. Tiếng di động vẫn vang lên nhưng hắn không còn tâm trạng nghe máy.
Hắn cứ như vậy đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa phòng Lâm Trĩ Ngu đóng chặt, trước mắt lại hiện lên ánh mắt lúc Lâm Trĩ Ngu nhìn mình.
Nói thật, hắn sống đã hai mươi ba năm, nhưng chưa từng bị một ai ghét bỏ như vậy.
Hắn cúi đầu liếc nhìn mình một cái, tuy không được cơ bắp như huấn luyện viên thể hình, nhưng hắn cũng có cơ bụng, cơ ngực, hơn nữa nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được..
Cho nên Lâm Trĩ Ngu bị vấn đề về não đi? Chính mình gầy đến da bọc xương, không biết xấu hổ còn bắt bẻ hắn?
Lâm Trĩ Ngu không biết nội tân Lương Khởi Hạc đang phun tào. Y mở tủ quần áo, rõ ràng là muốn tìm bộ đồ thể thao màu xanh kia, ngón tay lại gắt gao nắm chặt cửa tủ, trong đầu lại không thể xóa đi hình ảnh dơ bẩn vừa rồi.
Lâm Trĩ Ngu không biết có phải Lương Khởi Hạc cố ý hay không. Bọn họ đang trong một mối quan hệ phức tạp, Lương Khởi Hạc nếu đã đồng ý dọn vào, tại sao lại không chú ý điều này? Không mặc quần áo ở nơi sinh hoạt chung, điều này có nghĩa là anh ta không xem cảm xúc của mình ra gì?
Nghĩ đến việc nhìn thấy thứ không nên nhìn, Lâm Trĩ Ngu tức giận xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi hứng nước rồi tạt thẳng vào mặt mình. Cho đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, lửa giận trong lòng cũng biến mất mới dừng lại.
Lâm Trĩ Ngu tức giận mà thu thập quần áo, nhét bộ quần áo thể thao vào trong balo. Lúc này có tin tức trong nhóm wechat trường, y đọc một lúc, chờ đến khi mở cửa ra ngoài đã hơn nửa giờ. Lương Khởi Hạc đã tắm rửa xong, tóc đã sấy khô, đang ở trong phòng bếp tìm đồ ăn.
Nhìn thấy Lâm Trĩ Ngu hừng hực khí thế xuống lầu, nhanh chóng đi tới hàng lang xỏ giày. Lương Khởi Hạc bước ra ngoài hỏi: "Cậu lại ra ngoài? Buổi tối không nấu cơm sao?"
Lâm Trĩ Ngu cúi người đi giày, tức giận nói: "Tôi nấu rất khó ăn, anh muốn ăn cơm thì về nhà đi."
"Đừng coi thường bản thân như vậy. Bữa sáng hôm trước, cậu nấu cho tôi rất ngon. Lại nói nơi này không phải là nhà tôi sao?" Lương Khởi Hạc nói một cách tự nhiên. Hắn biết Lâm Trĩ Ngu tức giận vì chuyện gì, nhưng chuyện vừa rồi hắn mới là người chịu thiệt, trên dưới đều bị Lâm Trĩ Ngu xem hết, muốn nổi giận cũng nên là hắn chứ?
Lâm Trĩ Ngu hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lương Khởi Hạc, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài. Lương Khởi Hạc nhìn chiếc balo đằng sau lưng Lâm Trĩ Ngu rất giống với chiếc hôm trước. Không khỏi nhớ tới việc ở bar, liền hỏi: "Tối nay cậu đi đâu?"
Lâm Trĩ Ngu mở cửa, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà quay đầu lại nói: "Tiết tự học buổi tối."
Lương Khởi Hạc ngó lơ vẻ mặt không kiên nhẫn của Lâm Trĩ Ngu, chỉ vào đồng hồ nói: "Đã đến giờ ăn cơm, cậu không làm cho tôi, nếu mẹ hỏi thì tôi nên trả lời thế nào?"
Sự kiên nhẫn cuối cùng của Lâm Trĩ Ngu cũng cạn kiệt dưới sự khiêu khích lặp đi lặp lại của Lương Khởi Hạc.
Y vẫn không quên thân phận của mình. Vì thế buổi sang y chịu đựng cơn buồn ngủ đi siêu thị mua đồ ăn để chuẩn bị bữa sáng cho Lương Khởi Hạc. Nhưng y cũng không phải người giúp việc, hơn nữa bây giờ gọi đồ ăn mang tới rất thuận tiện, tại sao lại không gọi?
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Trĩ Ngu, là ngày sinh thật chứ không phải ngày sinh ghi trên thẻ căn cước. Đó là ngày sinh mà chỉ có mẹ ruột cảu y và Phương Hạo Duy biết. Lâm Trĩ Ngu thực sự không muốn làm những việc mà mình không thích vào ngày này.
Cho nên, Lâm Trĩ Ngu không buông balo tiến vào phòng bếp, mà trực tiếp mở cửa đi ra ngoài: "Tôi hôm nay thực sự không rảnh. Bắt đầu từ ngày mai, nếu anh muốn ăn gì có thể nói trước với tôi. Tôi cũng phải có thời gian để mua đồ chuẩn bị."
Nhìn Lâm Trĩ Ngu không quay đầu lại mà đi, Lương Khởi Hạc buông quả táo bị cắn một nửa, thay giày lén lút cùng ra cửa.