Đam Mỹ [Edit] Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí - Lam Thiên Lí

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lạc Thanh Phong, 27 Tháng ba 2022.

  1. Lạc Thanh Phong

    Bài viết:
    0
    Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

    [​IMG]

    Tác giả: Lam Thiên Lí

    Thể loại: Xuyên không, đam mỹ

    Editor: Lạc Thanh Phong

    Tình trạng bản edit: Đang lết trong đau khổ (57 chương)

    Văn án

     
    Quỳnhhh đâyKhoai lang sùng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng ba 2022
  2. Lạc Thanh Phong

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hô, mãi mới tìm được! Đạo diễn nói cậu có hai câu thôi, sao có thể giận dỗi trốn lâu như vậy? Đi đi đi, chúng ta trở về."

    Đột nhiên bị người đàn ông xa lạ túm lấy, đôi mắt sáng trong của Cảnh Dật càng thêm hoang mang.

    Cậu đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi.

    Người đi ngang qua ăn mặc quái dị, khung cảnh quanh mình cũng khác với nơi toàn nhang trước đây.

    "Đi nhanh lên tiểu tổ tông của tôi ơi! Cho dù lần này cậu mang vốn vào đoàn, cũng nên diễn cho xong chứ?"

    Bị người phía trước lôi kéo, Cảnh Dật dùng thủ đoạn thoát khỏi gông cùm xiềng xích hay làm, chắp tay trước ngực thành kính hành lễ: "Thí chủ, bần tăng không phải tiểu tổ tông của ngài."

    Tiết An ngây người, đánh giá nam nhân có gương mặt xinh hóa trang hòa thượng từ trên xuống dưới.

    Xác định vẫn là gương mặt kia, chỉ là đôi mắt ấm áp có chút khác, dở khóc dở cười: "Tôi biết, cậu nghe lời tôi nhập diễn thật à? Hành, Huyền Không Đại Sư mau về với tôi."

    Nói xong, Tiết An trực tiếp xoay người, đi về phía đoàn phim.

    Đi được vài bước, không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Tiết An quay đầu lại thúc giục: "Cảnh Dật, đi thôi."

    Cảnh Dật khẽ nhíu mày.

    Một ngày trước, phương trượng gọi cậu vào tĩnh tâm đường, đưa cho cậu phong thư người nhà gửi từ nhân gian.

    Trong thư viết, nhà gặp tai họa, phụ thân và huynh trưởng đều chết. Mẫu thân, trưởng tẩu không thể quản lý gia nghiệp, yêu cầu cậu hoàn tục về nhà.

    Tuy chưa từng gặp người nhà ở nhân gian, nhưng Cảnh Dật vẫn vì người nhà mà lo lắng.

    Chỉ có một chút, vả lại Cảnh Dật cũng không có ý muốn hoàn tục.

    Nhưng phương trượng lại nói: "Huyền Không, tục duyên của con chưa dứt, ta đã đốt độ điệp*, để con đi con đường tu hành mới. Từ bây giờ con chỉ là Cảnh Dật, không phải Huyền Không."

    *Chắc kiểu như xóa hộ khẩu ha.

    Độ điệp đã hủy, cửa chùa đóng chặt, hoàn tục.. Không thể quay lại.

    Cảnh Dật chỉ có thể xuống núi.

    Không nghĩ tới, vừa bước vào trấn nhỏ dưới chân núi, cảnh tượng xung quanh thay đổi như sương mù.

    Khung cảnh lúc sau, chính là nơi này.

    Kinh Phật nói có 3000 thế giới lớn nhỏ, chẳng lẽ nơi này chính là một thế giới trong đó? Có nên theo thí chủ dẫn đường gọi tên cậu về nhà không?

    Nghĩ, Cảnh Dật ngước mắt, cất bước về phía người đang chờ.

    Tiết An thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Hắn mới bị điều đi làm trợ lí cho Cảnh Dật không lâu, những người khác nghe hắn đi theo Cảnh Dật, đều rất đồng tình, đặc biệt phổ cập cho hắn "Sự tích anh dũng" của Cảnh Dật.

    Hai năm trước Cảnh Dật dựa vào gương mặt để nổi tiếng, trở thành thực tập sinh lứa thiếu niên của Mộng Ngu, giá trị trên mạng bùng nổ một thời gian. Nhưng khi có phát sóng trực tiếp thường kỳ, cậu ta đột nhiên mắng thực tập sinh cùng khóa, còn chửi đặc biệt khó nghe.

    Đêm đó fan nhan sắc của Cảnh Dật thoát fan toàn, bộ trở thành đối tượng bị dân mạng trào phúng.

    Công ty bắt Cảnh Dật phát sóng trực tiếp xin lỗi, nội dung mấu chốt là "Gia đình đơn thân" "Mẹ mắc bệnh ung thư mới vừa qua đời" "Thiếu nợ ngân hàng còn chưa trả".

    Bán thảm tẩy trắng, giúp Cảnh Dật lần nữa trở thành đề tài nóng lên Weibo, nhiệt độ mười phần.

    Thừa dịp làn sóng hắc hồng này, công ty nhân cơ hội tuyển mười một thiếu niên cùng Cảnh Dật lấy tên nhóm là "Trục mộng" xuất đạo.

    Nhóm minh tinh mới xuất đạo, sợ nhất là hát không được, nhảy không xong.

    Cảnh Dật có đầy đủ cả 2 luôn, là thành viên chuyên kéo chân sau, hằng ngày bị fans thành viên khác đuổi theo mắng. Công ty dứt khoát xem cậu ta thành công cụ tăng nhiệt độ, thừa dịp cậu ta bị bôi đen nâng đỡ các thành viên khác.

    Có lẽ là quá cần tiền, không biết Cảnh Dật nghĩ thế nào lại lên ôm đùi con đường này, đoàn đội dùng đủ loại thủ đoạn khi hoạt động công chúng cùng với đóng phim để ăn vạ, mặt khác thanh danh cũng tốt.

    Quá nhiều lần kích động khiến fan hâm mộ mắng c hửi Cảnh Dật hết lời.

    Dân nhan khống hận rèn sắt không thành thép, mắng Cảnh Dật ngu ngốc không đi con đường chính đạo, thật xin lỗi trời cao ban cho cậu ta gương mặt kia.

    Đúng thật là không đi đường thẳng.

    Tiết An thở dài, lặng lẽ liếc mắt nhìn Cảnh Dật một cái.

    Lúc này Cảnh Dật đột nhiên vào đoàn phim 《 Dụ Tăng 》làm nam chính, trong công ty luôn nói, Cảnh Dật "Bán" bản thân cho đại lão đổi lấy.

    Bán thì bán đi, giới giải trí trừ Lục ảnh đế có hậu đài bên ngoài, có bao nhiêu minh tinh sạch sẽ? Đây cũng là điều không thể tránh nếu muốn thành công.

    Tuy nói 《 Dụ Tăng 》 chỉ là web drama, tốt xấu cũng là nam chính, quay tốt không chừng sẽ nổi thì sao?

    Quan sát Cảnh Dật đi đường bước chân chậm rãi, có một loại khí chất bình yên thanh thản, Tiết An nhịn không được mở miệng cổ vũ nói: "Tôi thấy cậu xem như có chút thiên phú ở phương diện diễn xuất, chờ lát nữa xin lỗi đạo diễn, chúng ta diễn lại đoạn niệm kinh một lần. Kỳ thật chỉ cần cậu không lộn xộn, giữ nguyên tư thế, một lát là qua, dù sao cũng sẽ có người phối âm đọc kinh."

    Cảnh Dật gian nan tiêu hóa điều Tiết An nói, mặt mày điềm tĩnh mở miệng chứng thực: "Thí chủ luôn miệng gọi bần tăng là Cảnh Dật, bởi vì ta có bề ngoài giống Cảnh Dật trong miệng thí chủ?"

    Cơ mặt Tiết An giật giật.

    Cảnh Dật đây là diễn đến nghiện luôn rồi?

    Haizz, nghệ sĩ nhà mình đã bắt đầu nỗ lực, hắn làm trợ lý, cũng không thể kéo chân sau đúng không?

    "Không tồi, quả thật bề ngoài đại sư giống Cảnh Dật." Tiết An nghiền ngẫm từng chữ một, vẻ mặt nghiêm túc cố tình học theo ngữ khí nói chuyện trong phim cổ trang.

    Cảnh Dật gật gật đầu, lại hỏi: "Tạ thí chủ giải đáp thắc mắc, xin hỏi thí chủ, đạo diễn là ai?"

    "Phụt, cậu đừng như vậy." Tiết An thoát vai trong một giây, "Tuy đạo diễn mắng cậu, nhưng cũng là vì tốt cho cậu, ngươi đừng nhập diễn vậy chứ."

    "Xin hỏi thí chủ, đóng phim thế nào? Cái này là xướng diễn đúng không?"

    "Đóng phim, là ghi lại quá trình xướng diễn." Tiết An nhìn Cảnh Dật, phát hiện trong mắt cậu thật sự lộ ra sự ngây thơ cùng tò mò, cười nói, "Đúng là biểu cảm hỏi chuyện này, đến lúc diễn cùng nữ chủ, nhớ phải duy trì như vậy trạng thái này để hỏi."

    "Nữ chủ? Này chỗ nữ chủ nhân?" Cảnh Dật lại khó hiểu lần nữa.

    Tiết An cười, giơ ngón tay cái lên: "Diễn rất tôt, thật sự rất tốt!"

    Khi nói chuyện, đã đến đoàn phim《 Dụ Tăng.

    Đạo diễn chờ không nổi, quay đoạn nữ chủ diễn một mình trước.

    Tiết An dẫn Cảnh Dật tới ghế nghỉ, bảo Cảnh Dật ngồi xuống, sau đó đưa kịch bản cho Cảnh Dật.

    "Đọc đọc đọc, hiếm khi cậu có trạng thái tốt như vậy, đọc kịch bản nhiều chút."

    Cảnh Dật cầm lấy cái Tiết An đưa gọi là sách "Kịch bản", kinh ngạc cảm thán trang giấy mảnh khảnh, mặt giấy tinh tế nhẵn mịn. Cậu mở ra, nhìn mấy chữ nhỏ màu đen vuông vức bên trên mà mặt lộ vẻ kinh ngạc.

    Ừm.. Có chữ đọc không hiểu.

    "Này, Tiết trợ lý, nếu nghệ sĩ nhà anh còn quay được, lại đây quay tiếp đi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người." Người ngồi trước đồ vật kỳ quái cách đó không xa đột nhiên mở miệng, ngữ khí có vẻ không tốt.

    Cảnh Dật nhìn về phía người nói chuyện, giây tiếp theo sách trên tay bị rút ra.

    "Đi, chúng ta đi xin lỗi đạo diễn." Tiết An bỏ kịch bản xuống, lôi kéo Cảnh Dật đến chỗ đạo diễn, vừa đi vừa nói, "Xin lỗi đạo diễn, phiền mọi người đợi lâu! Nhưng hiện tại trạng thái Tiểu Dật nhà tôi rất tốt! Nhất định ngài sẽ hài lòng."

    Đạo diễn nghe xong, không bày tỏ ý kiến.

    Tiểu minh tinh tuyến mười chính là tiểu minh tinh tuyến mười tám, không phải xuất thân chính quy, lại tự cao tự đại, một đoạn đả tọa niệm kinh đơn giản cũng không làm được.

    Nếu không phải đi cửa sau mang vốn vào đoàn, ai lại dùng người như vậy!

    Trong lòng vốn tích sẵn lửa giận, thấy Cảnh Dật bị Tiết An kéo lại đây, hai người như còn muốn dong dài, đạo diễn xua xua tay: "Đừng làm lỡ thời gian, ngồi lên đệm hương bồ đả tọa niệm kinh đi. Nếu diễn không tốt, tôi chỉ có thể đàm phán lại với bên đầu tư đổi người khác."

    Tiết An vốn dĩ muốn để Cảnh Dật nói mấy câu mềm mỏng với đạo diễn, vớt vát chút hình tượng, nhưng lúc này cũng không có cách nào.

    Hắn đưa Cảnh Dật lại đệm hương bồ, thấp giọng dặn dò: "Kiên trì một chút, làm bộ đang niệm kinh, tay gõ mõ cùng lúc, rất đơn giản, cố lên!"

    Cảnh Dật gật nhẹ đầu, đầu tiên là cúi đầu hành lễ trước tượng Phật, sau đó xốc quần áo ngồi xếp bằng xuống.

    Động tác đó, thuần thục như đã làm vô số lần.

    Đạo diễn nhìn hình ảnh trước mắt qua máy theo dõi trước đạo diễn, nhìn nam diễn viên ngồi trên đệm hương bồ đã chắp tay trước ngực đả tọa, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc. Ngay sau đó, càng khiến ông giật mình.

    Tiếng tụng kinh ôn nhuận vang lên truyền ra từ Phật đường, lọt vào tai, mang theo loại sức mạnh an ủi nhân tâm.

    Nghe nghe, đạo diễn buông đôi mày nhíu chặt ra, cảm giác bực bội trước đó do biểu hiện quá nát của Cảnh Dật chậm rãi biến mất.

    Ông không để ý đến việc Cảnh Dật không gõ mõ, mà do trợ lý trường quay nhẹ giọng đánh bản, dùng thủ thế ý bảo bắt đầu quay.

    《 Dụ Tăng 》 là bộ tiểu thuyết huyền huyễn tương đối hot, nói về câu chuyện tình yêu giữa yêu hồ Thủy Nhi cùng cao tăng Huyền Không. Mạng Vân Vụ video mua bản quyền cải biên thành phim, tổng cộng mười hai tập.

    Hình ảnh Huyền Không niệm kinh đan xen xuất hiện toàn bộ phim, quay một lần sau đó biên tập lại đúng trình tự.

    Đạo diễn im lặng nhìn chằm chằm máy quay, nhân viên công tác khác chuyên chú làm việc mình phụ trách, trong trường quay nhất thời chỉ có âm thanh niệm kinh.

    Tiếng tụng kinh nhu hòa trầm thấp ở đoàn phim liên tục thật lâu, cuối cùng diễn nữ chính Khương Văn Văn nhỏ giọng nói: "Đạo diễn, đã nửa tiếng rồi."

    "..."

    Đạo diễn như tỉnh lại từ giấc mộng.

    Đã nửa tiếng? Ông nghe Cảnh Dật tụng kinh nửa tiếng?

    Lạc Lạc có lời muốn nói: Bộ này tui thấy trên wikidich cũng hay nên làm lại cho dễ đọc á, không biết với cái tốc đọ này lúc nào xong.
     
  3. Lạc Thanh Phong

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đạo diễn nhìn vào máy quay.

    Lúc này Cảnh Dật đang gõ mõ, chuỗi Phật châu trong tay chuyển động theo tiết tấu niệm kinh của cậu

    Dưới ánh mặt trời, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ kia tràn đầy sự điềm đạm ôn nhuận.

    Đột nhiên, một sợi lông mảnh bay đến, phiêu phiêu đãng đãng dừng trên lông mi Cảnh Dật.

    Vật lạ rơi xuống lông mi, cho dù là ai cũng không nhịn được mà nháy mắt, nhưng biểu tình Cảnh Dật ngay cả một tia biến hóa cũng không có, phảng phất như không nhận ra có dị vật.

    Cái định lực này cũng trâu quá đi! Chẳng lẽ Cảnh Dật bị mắng rồi đột nhiên thông suốt?

    Đạo diễn đắc ý nghĩ, cảm thấy đoạn này nhất định phải giữ lại đặc tả. Quay thêm hai phút, ông mở miệng hô: "Cắt, cảnh niệm kinh này qua! Tiếp theo cảnh tiếp theo."

    Cảnh tiếp theo là Huyền Không mang hồ yêu Thủy Nhi đi niệm kinh, nhưng Thủy Nhi không có hứng thú niệm kinh, làm hành động bất kính với tượng Phật, chọc Huyền Không tức giận.

    Trong lúc đoàn phim điều chỉnh bối cảnh, Tiết An vội vàng chạy đến bên người Cảnh Dật.

    "Tiểu Dật, có thể có thể!" Kêu xong không được đáp lại, Tiết An chợt loé linh quang, hô, "Huyền Không Đại Sư! Có việc tìm ngài!"

    Tiếng gõ mõ dừng lại, Cảnh Dật đột nhiên mở mắt.

    "Xin hỏi thí chủ, có chuyện gì sao?"

    "Chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, cậu có nhớ thoại không đó? Có nhớ không?"

    "Lời thoại?"

    Tiết An mở kịch bản ra, chỉ vào lời kịch cho Cảnh Dật xem: "Đây, lát nữa cậu nói cái này"

    Cảnh Dật xem bản thân như đang biểu diễn hí khúc, muốn xướng được hí khúc, cũng cần phải hiểu được ý nghĩa bên trong lời thoại.

    "Đọc tôi nghe được không?"

    Tiết An gật đầu làm theo.

    Cảnh Dật nhắm mắt tĩnh tâm nghe, nghe Tiết An niệm lời kịch xong, khó hiểu: "Nhân vật Huyền Không tâm tính kiên định, tại sao lại phẫn nộ?"

    "A? Còn không phải vì tiểu hồ yêu không để tượng Phật trong lòng, không kính trọng tượng Phật sao?"

    "Ngã phật từ bi, khoan dung đối đãi chúng sinh. Tiểu hồ yêu chưa được giáo hóa, lúc này chỉ cần mỉm cười là được. Giận, làm mất bản tâm."

    "Này.." Tiết An đâu có hiểu Phật lý, nhìn Cảnh Dật đang nhắm mắt ngây người.

    Lúc này đạo cụ tổ đã dọn xong, đạo diễn bảo có thể bắt đầu quay, nhắc nhở cậu: "Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, Cảnh Dật phải tiếp tục bảo trì trạng thái niệm kinh a!"

    Cảnh Dật khép hai mắt.

    Tiếng tụng kinh nhẹ nhàng, bỗng nhiên trộn lẫn vài tiếng cười duyên. Thanh âm kia từ xa tức gần, vờn quanh hòa thượng Huyền Không.

    Huyền Không không nhúc nhích.

    Hồ yêu Thủy Nhi một thân quần áo sa mỏng xuyên thấu, dáng người gợi cảm nóng bỏng nhìn không sót gì cái gì. Nàng nhìn chỉ lo ngắm hòa thượng đang niệm kinh, mày liễu nhăn lại, đột nhiên lại cười giảo hoạt.

    Sa mỏng bay bay, hồ yêu nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên tượng Phật, ngồi trong lòng bàn tay tượng Phật, vuốt ve mặt tượng Phật.

    "Huyền không, ngươi xem ta này~"

    Huyền Không mở to mắt, bình tĩnh nhìn về phía hồ yêu ngồi trên tượng Phật. Dưới màn ảnh, thần sắc hắn bình đạm, hai tròng mắt đen như mực phảng phất như có thể bao dung tất cả mọi thứ.

    Đạo diễn nhíu mày, định hô cắt.

    Theo kịch bản, lúc này Huyền Không hẳn phải tức giận. Nhưng Huyền Không trên màn ảnh, đạo diễn lại cảm thấy thần thái như vậy mới chính xác.

    Đạo diễn không kêu dừng, diễn viên đóng hồ yêu Thủy Nhi- Khương Văn Văn chau mày.

    Rõ ràng Cảnh Dật diễn sai rồi! Cô vẫn phải diễn tiếp sao? Có nhầm không?

    Căng da đầu, Khương Văn Văn vũ mị cười nói lời thoại: "Đại sư thấy tượng Phật lạnh băng này ôm lấy Thủy Nhi, có thể cảm nhận hơi ấm trên người Thủy Nhi không?"

    Nói xong, nàng nhìn thẳng vào Cảnh Dật.

    Theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, Huyền Không mặt mày đạm nhiên chắp tay trước ngực, tiếng nói nghe không ra hỉ nộ: "Nữ thí chủ, tượng Phật vô tâm, không biết nóng lạnh."

    Tiết An đứng bên cạnh nhìn, gấp đến độ sắp toang rồi. Sao Cảnh Dật lại tuỳ ý sửa lời thoại? Khương Văn Văn diễn tiếp kiểu gì được?

    Đúng thật là Khương Văn Văn không biết nên tiếp thế nào, vẻ cười tươi trên mặt cũng cứng lại rồi.

    Lời kịch thay đổi bất ngờ, vốn dĩ rất thử thách bản lĩnh của diễn viên. Mà Khương Văn Văn xuất thân từ web drama, không có năng lực tuỳ cơ ứng biến như diễn viên lão làng.

    Kỳ thật cô rất muốn không diễn nữa, nhưng đạo diễn không kêu dừng, cô nào dám?

    Lúc Khương Văn Văn sốt ruột nghĩ phải làm gì mới tự nhiên, đạo diễn đứng lên lớn tiếng kêu ca.

    "Thực xin lỗi thực xin lỗi, đạo diễn, Cảnh Dật nhà tôi sửa lời thoại, là Cảnh Dật nhà tôi không đúng, đạo diễn ngài ngàn vạn đừng nóng giận." Tiết An trực tiếp chạy đến đạo diễn trước mặt bồi tội.

    Đạo diễn không rảnh để ý tới Tiết An, đã đến chỗ biên kịch thấp giọng thảo luận.

    Khương Văn Văn nhảy xuống tượng Phật, ghét bỏ liếc mắt nhìn Cảnh Dật vẫn làm bộ làm tịch. Vốn dĩ Khương Văn Văn cũng không muốn hợp tác với Cảnh Dật scandal quấn thân, hiện tại đạo diễn đã thương lượng chuyện thay người cùng biên kịch, quả thực không thể tốt hơn!

    Khương Văn Văn cầm lấy chai nước trợ lý đưa cho, hé cái miệng nhỏ uống chờ đạo diễn phát hỏa.

    "Khương Văn Văn, Cảnh Dật, hôm nay hai người kết thúc công việc trước, có thể về nghỉ ngơi."

    Nghe lời đạo diễn nói, Khương Văn Văn thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra, nàng không thể tin được hỏi: "Sao vậy đạo diễn? Sao lại nghỉ?"

    "Chính là đạo diễn này, chúng tôi đẩy mấy thông cáo khác đến đây, sao mới ngày đầu đóng phim lại nghỉ ngơi? Nào có chuyện như vậy?" Trợ lý đi theo Khương Văn Văn cũng bất mãn.

    Đạo diễn nghe vậy suy tư một chút, nói: "Vậy Khương Văn Văn cô ở lại, diễn mấy cảnh phía sau, Cảnh Dật đi nghỉ."

    "A? Sao lại.."

    "Cô là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Không muốn nghe tôi nói, lập tức thay người!" Thấy Khương Văn Văn còn muốn phản bác, mặt đạo diễn trầm xuống, "Tiết trợ lý, mang nghệ sĩ nhà anh đi về nghỉ đi, kịch bản mới sẽ gửi vào hòm thư của anh, buổi tối cho Cảnh Dật đọc một lần."

    Tiết An vốn đang thấp thỏm bất an nháy mắt bình tĩnh lại.

    Vừa rồi đạo diễn kêu ca còn đứng lên, không phải muốn đổi Cảnh Dật, mà là muốn sửa kịch bản? Từ bên này mà nói, Cảnh Dật sửa lời thoại, làm đạo diễn rất hài lòng?

    Hắn hai ba bước đến bên Cảnh Dật, cười hì hì nói: "Huyền Không Đại Sư, chúng ta về nghỉ ngơi trước, ngài có thể thoát vai rồi."

    Cảnh Dật trợn mắt, nghiêng đầu hỏi Tiết An: "Thoát vai? Thoát vai là gì?"

    "Không nghe đạo diễn nói sao? Hôm nay chúng ta không diễn nữa."

    Tiết An vừa mới dứt lời, bên hông vang lên tiếng chuông điện thoại.

    Hắn lấy ra nghe, đáp lại vài câu sau đó đưa điện thoại cho Cảnh Dật: "Cảnh Dật, Kiệt ca tìm cậu, kêu cậu tìm nơi đi hẻo lánh ít người hãy nghe."

    Cảnh Dật nhìn Tiết An nói chuyện với cái hộp, cũng nghe thấy hộp truyền ra tiếng. Của nam nhân. Mặt cậu lộ vẻ tò mò, cầm cái hộp nhỏ, nghe lời đến chỗ yên lặng không người ngồi xuống.

    "Cảnh Dật, ây, nói chuyện đi? Hiện tại bên cạnh có người không?"

    "Không có người."

    "A? Hả, còn đang nhập diễn? Hầy, tôi nghe Tiết An nói hôm nay cậu được nghỉ trước, Trương tổng bên kia thúc giục như vậy, cậu nói với Tiết An, rồi đến cửa phim trường, chờ tôi lái xe đến đón cậu."

    Cảnh Dật còn chưa kịp nói, cái hộp trong tay "Đô" một tiếng, sau đó hình ảnh bên trên cũng đen xì.

    Cậu giơ hộp lên quan sát chốc lát, thấy hộp thật sự không động tĩnh gì, theo đường cũ đến cạnh Tiết An.

    "Nói chuyện xong rồi? Kiệt ca nói gì? Có khen cậu có tiến bộ không?"

    "Không có." Cảnh Dật thử gọi, "Tiết An?"

    "Ừ?"

    Cảnh Dật: "Kiệt ca bảo tôi nói với anh một tiếng."

    "Nói cái gì?"

    "Nó không nói rõ." Cảnh Dật chỉ vào hộp, đạm nhiên "Nơi này là phim trường? Bần tăng muốn ra cửa."

    "Vốn dĩ chúng ta phải ra khỏi cửa, dù sao chúng ta không có việc gì, nếu không thuận tiện đi dạo?" Tiết An cười đề nghị.

    Cảnh Dật cũng muốn đi dạo, nhìn thế giới này có gì khác thế giới của cậu.

    Cậu gật đầu, đi theo Tiết An tới phòng thay quần áo.

    Tiết An lấy quần áo đưa cho Cảnh Dật:

    "Cầm lấy, đi thay đi."

    Thay quần áo?

    Cảnh Dật ôm quần áo, đứng ở phòng thay quần áo yên lặng trầm tư.

    Sau một lúc lâu, cậu mới nâng tay, cởi "Diễn phục" trên người.

    Không có quần áo che đậy, thân hình thon thả da thịt tinh tế trắng nõn lộ ra. Vô luận là đường cong eo bụng hay là chân thon dài căng chặt, đều thể hiện thân thể này tuyệt đối có sức bạo phát. (sao nghe công vậy ta)

    Cảnh Dật cả người trần trụi đứng nghiên cứu quần áo mới trong chốc lát mới ngộ ra nên mặc kiểu gì.

    Mặc xong, cậu mở cửa phòng thay đồ bước ra.

    Tiết An chờ bên ngoài nhận lấy trang phục tăng nhân trong tay Cảnh Dật, đưa mũ lưỡi trai với di động cho Cảnh Dật.

    "Nè, mũ, không phải cậu vẫn luôn kêu đầu trọc khó coi sao."

    Cảnh Dật sờ sờ cái đầu trơn bóng, nghe lời đội mũ lên, cầm điện thoại trong tay.

    Tiết An vừa ngẩng đầu thấy Cảnh Dật đội mũ ngược, giơ tay giúp Cảnh Dật chỉnh lại, miệng niệm cả đống quy tắc của phim trường.

    Cái gì mà không thể phát ra âm thanh quá lớn, cũng không thể tới gần đoàn phim khác linh tinh.

    Cảnh Dật không nói chen vào, chỉ yên lặng tiêu hóa mấy phần nghe hiểu được.

    Hai người để mấy thứ khác trong khách sạn đoàn phim thuê, hiện tại trừ di động thì chỉ còn cái ba lô màu đen.

    Tiết An đeo ba lô, vẻ mặt hưng phấn: Tôi nghe nói Lục ảnh đế cũng đang ở thành điện ảnh, làm khách mời trong một bộ điện ảnh, nói không chừng chúng ta có thể gặp được hắn! "

    Thấy Tiết An bày một bộ dáng rất muốn được đáp lại, Cảnh Dật gật đầu tán thành, sau đó giơ cái hộp nhỏ trong tay lên:" Tiết An thí chủ, cái này sử dụng thế nào? "

    Tiết An kinh ngạc:" Không phải chứ Cảnh Dật, ngươi còn chưa thoát vai à? Di động dùng thế nào cũng quên rồi? "

    Nói xong, thấy Cảnh Dật vẫn cứ dùng cặp mắt thanh triệt thấy đáy nhìn qua, Tiết An nhận mệnh cầm lấy di động, bắt đầu giảng giải cho Cảnh Dật.

    Đầu tiên hắn dùng vân tay của Cảnh Dật mở khóa.

    Cảnh Dật ấn xuống, khóa di động bị mở ra.

    Sau đó Tiết An giới thiệu tỉ mỉ chức năng của điện thoại cho Cảnh Dật.

    Đang nói hăng say, Cảnh Dật có cuộc gọi đến.

    " Mau nhận mau nhận, Kiệt ca gọi đến. "

    Cảnh Dật dựa theo cách Tiết An nói, ấn xuống nút màu xanh lục nhận nghe.

    " Sao cậu còn chưa tới? Chuyện tới trước mắt mới đổi ý hả? Coi chừng Trương tổng phong sát cậu! "Nghe tiếng hét rõ to, Cảnh Dật nhíu mày.

    Thần sắc Tiết An lập tức mất tự nhiên.

    Đoán Cảnh Dật bán mình là một chuyện, chuyện do người đại diện" Trục Mộng thiếu niên đoàn "đáp ứng lại là một chuyện khác.

    Thích ứng, phải thích ứng!

    Tiết An vỗ vỗ bả vai Cảnh Dật, bỗng nhiên hiểu vì sao vừa rồi Cảnh Dật cái gì cũng không nói, lại còn không muốn thoát vai. Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, hạ quyết định muốn bán mình, chuyện tới trước mắt có lẽ vẫn sẽ sợ đi?

    Tiết An cảm thấy có chút đồng tình Cảnh Dật, nhưng đồng tình là đồng tình, hắn cũng làm không làm gì được.

    " Ai, tôi đưa cậu ra cửa. "

    Cảnh Dật không hiểu Tiết An đột nhiên đổi ngữ khí đại biểu cho cái gì, chỉ yên lặng đi theo Tiết An đến cửa phim trường.

    " Đi thôi, xe Kiệt ca ở bên kia. Cậu yên tâm, tôi đã ký hiệp nghị với công ty, sẽ không nói cái gì ra ngoài. "

    Nhìn theo hướng ngón tay Tiết An chỉ, Cảnh Dật thấy một chiếc màu đen xe. Xung quanh đều là xe kiểu này, chúng nó đều không cần ngựa kéo.

    Nhìn bộ dáng những người trên xe, Cảnh Dật kéo cửa xe ra.

    Ngồi lên cái đệm mềm mại, Cảnh Dật đảo tầm mắt bên trong xe. Thần sắc cậu không lộ ra quá nhiều tò mò, động tác cũng rất nhỏ, Triệu Kiệt ngồi ở ghế lái cũng không chú ý.

    " Đè mũ thấp xuống, che mặt lại. Dù cậu tai tiếng hắc khí đầy người, muốn được chú ý cũng không thể bị chụp lúc này! "

    Triệu Kiệt nói xong tiếp tục nghe điện thoại.

    Ánh mắt Cảnh Dật vẫn dừng ngoài cửa sổ, nhìn tòa nhà cao tầng cùng dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, vẻ mặt rốt cuộc cũng lộ ra chút kinh ngạc.

    - - nơi này, dù là người hay vật, đều thập phần thú vị.

    Xe Triệu Kiệt dừng lại trước khách sạn.

    Cửa khách sạn là kiểu cửa xoay tròn, Cảnh Dật chưa thấy qua bay giờ.

    Cậu học Triệu Kiệt bước vào rồi đi ra, mang tâm tình sung sướng thử nghiệm đồ vật mới, đi theo Triệu Kiệt vào thang máy.

    Sau khi đứng yên, Cảnh Dật quét mắt nhìn người đàn ông đến sau.

    Người đàn ông rất cao, gương mặt bị cái khăn quàng màu đen ngăn trở, đầu đội mũ cùng kiểu dáng, đem che mặt kín mít.

    Tại sao người này phải che giấu như thế? Đến khí tức cũng thu liễm hoàn toàn, quả thực không hề có cảm giác tồn tại.

    Cảnh Dật nghi hoặc trong lòng, Triệu Kiệt không giống như đang hỏi Tiết An.

    Bởi vì, giữa lông mày Triệu Kiệt mang theo buồn bực, tuyệt đối sẽ không nói lời tử tế. Người khác đã tâm ưu, không cần nhiều chọc người khác đồ tăng khẩu nghiệt.

    " Cậu chậm 20 phút, có biết trong này 20 phút tôi có thể chọn mấy thông cáo cho người khác trong nhóm không? Hiểu chuyện chút đi? Còn nữa, lát nữa nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt Trương tổng, đừng có lãng phí cơ hội tôi cầu riêng cho cậu! "

    Thang máy yên tĩnh, Triệu Kiệt đột nhiên mở miệng.

    " Làm thí chủ đợi lâu, thật là bần tăng sai lầm. "Cảnh Dật chắp tay trước ngực, xin lỗi Triệu Kiệt.

    Triệu Kiệt liếc mắt nhìn Cảnh Dật, trong lòng suy nghĩ Cảnh Dật có phải điên rồi không, nhập diễn sâu quá đến giờ còn chưa thoát ra.

    Nhưng cũng không có quan hệ gì với gã, gã chỉ lo giật dây lấy tiền.

    Thang máy dừng lại, Triệu Kiệt dẫn đầu đi ra khỏi thang máy.

    Chờ Cảnh Dật ra ngoài, người đàn ông còn lại trong thang máy hơi ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm.

    Loại chuyện tà khí như" Bán mình"này giới giải trí xưa nay đã có, nhưng chạy đến sản nghiệp của anh còn bị anh bắt được, nói thế nào, kiểu gì cũng bị giáo huấn.
     
  4. Lạc Thanh Phong

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khách sạn Linh Lung* trang hoàng xa hoa mười phần, loại này xa hoa thậm chí thể hiện ở hai bên hành lang đặt đồ trang trí bằng ngọc, trên cửa còn khắc các loại hoa văn hình rồng vàng sẫm khác nhau.

    *Theo bản raw thì là từ này: 微光= lung linh, tui thấy kì kì nên để tạm vậy

    Ánh mắt Cảnh Dật dừng lại trên đồ trang trí với mấy cánh cửa.

    Trong tiềm thức của cậu, đồ vật có hình rồng là chỉ đế vương mới được dùng. Trên đời này ngoại trừ hoàng cung, sẽ không có bất cứ đồ vật hay nơi nào dám sử dụng hoa văn hình rồng.

    Nơi này, rốt cuộc là chỗ nào? Vị Trương tổng đã hẹn kia là ai? Hậu duệ của hoàng thân quý tộc?

    Đáy lòng Cảnh Dật dâng lên sự nghi hoặc nhàn nhạt.

    Có lẽ tới rồi, Triệu Kiệt dừng bước.

    Cảnh Dật cũng dừng lại, thấy Triệu Kiệt ấn cái nút cạnh cửa phòng.

    Vẫn là cửa tự động à?

    Cảnh Dật có chút chờ mong.

    Nhưng rất nhanh cậu lại thất vọng rồi, bởi vì cửa mở ra từ bên trong.

    Người mở cửa thân hình mập mạp, giữa đôi mày mang theo tà khí.

    Ánh mắt Cảnh Dật đột nhiên ngưng trọng hẳn lên.

    Trong phòng, lão tổng tươi cười đầy mặt nhìn chằm chằm Cảnh Dật, trực tiếp làm lơ Triệu Kiệt: "Tiểu Dật, nào nào nào, mau vào đây mau vào đây, tôi gọi người chuẩn bị rượu vang đỏ tốt nhất rồi, chỉ chờ em tới là uống."

    Không đợi Cảnh Dật đáp lời, Trương Cường ra hiệu cho Triệu Kiệt, ý bảo Triệu Kiệt nhanh đi đi.

    Triệu Kiệt cũng hiểu chuyện, trước khi rời đi không quên cúi người dặn dò Cảnh Dật: "Biểu hiện cho tốt, đừng quên hợp đồng. Nếu Trương tổng không hài lòng, cậu đừng mong làm diễn viên nữa."

    Cảnh Dật nghiêm túc lý giải ẩn ý trong lời Triệu Kiệt nói, lại nhìn người đàn ông gọi là Trương tổng, gật nhẹ: "Bần tăng đã biết, sẽ khiến vị thí chủ này hài lòng."

    Xem tướng mạo vị Trương tổng này, ngày chết không còn xa.

    Cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, tuy Cảnh Dật không biết ban đầu "Cảnh Dật" hẹn cái gì với vị Trương tổng này, nhưng hiện tại nếu từ hắn tới thực hiện ước định, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

    Triệu Kiệt nghe xong, rốt cuộc cũng nhìn thấy nụ cười đầu tiên của Cảnh Dật, vui sướng nhẹ nhàng sải bước rời đi.

    Tên vướng đường đi rồi, Trương Cường xoa xoa tay, nghiêng người: "Hắc hắc, cuối cùng chỉ còn lại thế giới riêng của hai ta. Tới, Tiểu Dật, mau vào đây."

    "Thí chủ không cần khách khí như thế." Cảnh Dật chắp tay trước ngực hành lễ, thong thả bước vào phòng.

    "Tiểu Dật của chúng ta còn đang diễn kịch sao? Cosplay nhân vật? Ta thích!" Trương Cường vừa nói vừa đóng cửa, ấn nút khóa xin đừng quấy rầy.

    Căn phòng rộng rãi tối tăm một mảnh, chỉ có ánh sáng của ngọn nến trên bàn ăn. Ánh nến lay động, bóng phản chiếu đồ vật cũng biến hóa theo.

    Cảnh Dật nhìn cách bài trí xong phòng trong, chắp tay rũ mắt niệm phật hiệu.

    "A di đà phật." Đến nến trắng cũng chuẩn bị, xem ra người này đã sớm biết cơ thể không được bao lâu nữa.

    "Tiểu Dật em nói gì vậy?"

    Trương Cường duỗi tay muốn ôm lấy bả vai Cảnh Dật, lúc duỗi tay ra lại vội vàng đổi thành ôm eo. Không còn cách nào khác, gã quá lùn, Cảnh Dật lại quá cao, căn bản ôm không đến.

    Chỉ là, bàn tay đi xuống trực tiếp ôm lấy hông.

    Nhìn lại, Cảnh Dật đã bình tĩnh đi đến gian phòng xép xa hoa bên trong.

    Trương Cường càng hưng phấn!

    Tiểu minh tinh còn rất hiểu chuyện, đến trình tự ăn bữa tối dưới ánh nến cũng bỏ bớt cho gã, muốn trực tiếp vào chủ đề chính!

    Trương Cường nghĩ mà hai mắt tỏa sáng, hai ba bước đuổi kịp Cảnh Dật, ra vẻ săn sóc hỏi: "Tiểu Dật, sao em không tắm rửa thả lỏng một cái trước? Lát nữa ca ca hứng lên, sẽ làm đau em, em đừng nóng giận nha."

    "Bần tăng không tức giận." Tiếng Cảnh Dật lộ ra tia đạm nhiên, cậu đứng cạnh mép giường xoay người lại, làm tư thế mời, "Thí chủ thỉnh nằm xuống, đưa tay ra."

    Trương Cường nhìn Cảnh Dật trong sáng thuần khiết, cười đê tiện, nằm lên giường theo như Cảnh Dật yêu cầu, vươn tay ra nói: "Tiểu Dật tháo mũ xuống được rồi."

    Thật ra Cảnh Dật cũng không có thói quen đội mũ.

    Cậu tháo mũ, đặt trên tủ đầu giường.

    Trương Cường trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc cảm thán bề ngoài ưu tú của Cảnh Dật. Trước kia Cảnh Dật để tóc ngắn gã đã thấy rất có hương vị, đặc biệt là khi không hóa trang bàn điều kiện với gã.

    Hiện tại cạo trọc đầu, lại như cố tình sắm vai hòa thượng, cái loại hương vị không nên lời này, gã rốt cuộc cũng tìm được từ để hình dung.

    Cấm dục hệ! Tuyệt đối là cấm dục hệ!

    Trương Cường nhìn chằm chằm Cảnh Dật đầu suy nghĩ bậy bạ, căn bản không chú ý tới Cảnh Dật đã đặt tay trên cổ tay gã.

    Vừa đặt tay lên mạch, Cảnh Dật lập tức nhíu mày. Cậu chậm rãi đến bên kia giường, trầm giọng nói: "Thỉnh đưa tay phải ra."

    Trương Cường bị thanh âm Cảnh Dật lay tỉnh từ mớ ảo tưởng, liếc mắt kỳ quái hỏi Cảnh Dật: "Tiểu Dật, em đây là đang làm gì?"

    "Bần tăng bắt mạch cho thí chủ, thỉnh thí chủ đưa tay phải." Cảnh Dật lặp lại lần nữa.

    "Bắt mạch? Đóng vai bác sĩ?" Mặt Trương Cường đỏ lên, "Đừng đùa, ca ca vừa uống thuốc xong, chờ không kịp!"

    Cảnh Dật cũng phát hiện vẻ mặt Trương Cường thay đổi, cậu nghiêng người tránh tay Trương Cường, mặt mang theo vài tia thương xót.

    Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi, Trương tổng cũng không biết tình trạng thân thể, cho nên mới ăn thu thạch*. Phương trượng từng dạy, không việc nào tốt hơn biết sai chịu sửa. Phương trượng cũng nói, nếu cứu người không muốn phối hợp, có thể dùng một số thủ đoạn.

    *Thuốc trợ hứng á, chắc ai cũng biết cái này rồi.

    "Thí chủ, đắc tội!"

    Cảnh Dật lại tránh tay Trương Cường, hai ngón tay phải khép lại, đâm thẳng vào huyệt đạo của Trương Cường.

    Người đàn ông mập mạp tức khắc trợn to đôi mắt, người lung lay, ngã lên giường.

    Trong phòng khách sạn mờ ánh sáng.

    Nam nhân tóc đen ngồi trên ghế, thần sắc đạm mạc. Anh vẫn đội mũ, chỉ lộ ra một đôi mắt màu hổ phách mang theo cảm xúc lắng đọng của thời gian.

    Giám đốc khách sạn thấp thỏm, không biết tại sao đại lão ảnh đế nhà mình đột nhiên tập kích.

    Ông ta báo cáo công tác xong, thật cẩn thận hỏi: "Không biết ngài có vừa lòng thành tích tháng này không?"

    Lục Ngự Chi: "Người thuê phòng thượng hạng 3608 làm gì bên trong, giám đốc Hồ biết không?"

    Phòng thượng hạng 3608?

    Giám đốc Hồ điên cuồng hồi tưởng, mãi mới nhớ ra người thuê phòng là lão tổng Kiến Trúc Cường Thịnh-Trương Cường. Làm kiến trúc, tài đại khí thô, trực tiếp đưa 5 năm tiền phòng, thăng cấp vip, được hưởng đặc quyền ưu tiên dùng phòng thượng hạng 3608 ở các thành phố.

    Đơn hàng lớn như vậy, đương nhiên đã qua tay ông ta, đã 5 tháng.. Có vấn đề gì đặc biệt sao?

    Trán giám đốc Hồ nhỏ mấy giọt mồ hôi lạnh.

    Tác phong làm việc của ông chủ ông ta biết rõ, trong mắt trước nay không chứa được hạt cát. Cẩn thận nghĩ, vẫn nên hỏi người phụ trách.

    "Ông chủ ngài nghỉ ngơi trước, tôi đi hỏi một chút."

    Làm cái ngành khách sạn này sợ cái gì? Sợ có người chơi thuốc, giao dịch ngầm trong phòng. Tuy khách hàng làm gì cũng không liên quan đến khách sạn, nhưng mấy chuyện này tuồn ra ngoài vẫn tạo ảnh hưởng trái chiều cho khách sạn.

    Giám đốc Hồ tra được tin, lau mồ hôi về văn phòng, cúi đầu tiếng cực nhỏ báo cáo: "Ông, ông chủ.. Trách tôi quản không nghiêm, các bộ phận đã xác minh nói, có một đám người đi vào, thời gian rời khỏi cũng khác nhau, tất cả đều là đàn ông, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện đó."

    Không nghe tiếng ông chủ, giám đốc Hồ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, vâng vâng dạ dạ: "Vừa lúc đội cứu hỏa thông báo phải diễn tập phòng cháy tại khách sạn chúng ta, tôi lập tức liên hệ họ, diễn tập ở phòng 3608, nếu khách hàng phòng 3608 tức giận, tôi sẽ bồi thường cho hắn, nhất định khiến hắn rời khỏi phòng.. Tuyệt đối.."

    Khi nói chuyện, bộ đàm bên hông giám đốc Hồ vang lên, bên trong truyền ra tiếng quản lý phòng điều khiển.

    "Giám đốc, vừa rồi bảo an báo lại, phòng thượng hạng 3608 có một vị khách đi ra, tìm người mượn ngân châm."

    Giám đốc Hồ cạn lời.

    Mấy người này còn chơi ngân châm?

    Ông ta một bên xem xét thái độ ông chủ, một bên nghe điện thoại.

    Khách sạn Linh Lung vị trí địa lý cực tốt, chỉ cách cục phòng cháy chữa một con phố.

    Năm phút sau, cảnh báo phòng cháy chói tai vang quanh khách sạn.

    Tiếng mỹ nữ ôn nhu bắt đầu loa khắp khách sạn, giải thích đây là diễn tập phòng cháy, cam đoan sau khi diễn tập sẽ phục vụ Vip cho khách hàng.

    Bảo an đứng ở lối thoát hiểm, sơ tán đám người. Mấy cảnh sát mặc đồ phòng hộ đi qua cửa thoát hiểm, đến trước cửa phòng 3608.

    Diễn tập phòng cháy, nếu trong phòng bị cháy, lửa chưa lan rộng, nhưng dưới tình huống cửa phòng đã biến dạng, cần dùng công cụ phá cửa, nhìn tình hình tiến hành dập lửa.

    Giờ này phút này, mấy cảnh sát vất vả tới phòng 3608, nhìn chằm chằm khóa điện tử bị đập hỏng một cách bạo lực, trực tiếp ngây người.

    Bọn họ lấy lại tinh thần đẩy cửa phòng ra, phun nước từ bình chữa cháy, xem xét tình huống phòng.

    Trên giường đôi, một tên mập mạp đang nằm hai mắt nhắm nghiền. Trên eo tên mập mạp đặt khăn lông, ngực và bụng cắm rất nhiều kim châm, trên châm còn tỏa nhiệt khí.

    Hiện trường giết người? Cái này không thuộc phạm vi quản lí của bọn họ mà!

    Đội lính cứu hỏa đồng loạt nhìn về phía thanh niên (1) bên mép giường.

    Thanh niên lớn lên không tồi, nhưng lại cạo trọc đầu. Lúc này, cậu đang cúi đầu chắp tay hành lễ: "A di đà phật, chư vị đột nhiên xông vào, có việc gì gấp sao?"

    Hung thủ xem phim truyền hình nhiều quá à? Chẳng lẽ cái loại biến thái này thích hóa trang hòa thượng?

    Đội lính cứu hỏa bước lên phía trước.

    Tiết An nhận được điện thoại của Cảnh Dật, dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ lao đến, ngu cả người.

    "Tôi nói này Cảnh Dật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hắn dùng thanh âm nhỏ nhất dò hỏi nghệ sĩ nhà mình, "Là.. Mấy ngươi cái kia, bị cảnh sát phát hiện?"

    Không đúng!

    Theo như tin bát quái hắn nghe được từ người trong giới, cái loại chuyện thuộc phương diện này, mọi người đều xử lí sạch sẽ. Chẳng sợ có hợp đồng hay gì, cũng không phải chuyện đứng đắn, không đưa ra trước pháp luật được.

    Cảnh Dật quy quy củ củ ngồi trên ghế, chị gái mặc chế phục cảnh sát đưa cho cậu cốc nước.

    "Khiến thí chủ bị liên luỵ." Cảnh Dật cảm ơn nữ cảnh sát, uống ngụm nước rồi nhìn Tiết An, "Ừm."

    "Vậy sao cậu lại ở ngoài đây, mà không ở trong đó?" Tiết An chỉ chỉ phòng giam phía sau.

    Cảnh Dật ồ một cái, ngây thơ nói: "Bần tăng đang châm cứu cho vị thí chủ kia, hắn chưa tỉnh lại có người xông vào, sau đó bần tăng bị đưa tới nơi này."

    "Sau đó thế nào?"

    "Ừm.. Ban đầu bần tăng muốn đi cửa sau, nhưng không biết vì sao, lại khiến bần tăng ra ngoài. Bần tăng không biết đường, mới gọi điện thoại cho ngài."

    Tiết An: "..."

    Không hiểu, người bình thường tới giải thích coi cậu ta đang nói gì đi?

    Tiết An nhìn chị cảnh sát cười tủm tỉm bên cạnh, thò lại gần bộ khởi gần như, hỏi ngọn nguồn sự việc.

    Không nghĩ tới, chị gái nhỏ cũng không rõ chuyện đã xảy ra, chỉ nói sau khi Cảnh Dật bị bắt đến đây, lập tức có lệnh nói là hiểu lầm, bảo bọn họ thả người, hơn nữa cũng không phải lưu hồ sơ gây án.

    Chị gái nói xong, Tiết An thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Cảnh Dật đã đen lắm rồi, trăm triệu lần không thể có án tiền sự.

    Trong văn phòng, Lục Ngự Chi nhíu mày.

    "Cảnh Dật, châm cứu cho Trương Cường?"

    Chẳng lẽ là hiểu lầm? Hình như người đóng nam chính 《 Dụ Tăng 》 là cậu ta.

    "Đúng, tiểu minh tinh kia tên Cảnh Dật, tự châm cứu cho Trương Cường. Trương Cường tỉnh lại nói trên người không hề có cảm giác không khỏe, kiểm tra toàn thân ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói huyết áp hắn bình thường, CT não bình thường, chứng xuất tinh sớm trước kia cũng khỏi."

    Nói một hồi, giám đốc Hồ lập tức nói: "Đã xử lí xong, nói là diễn tập phòng cháy chữa cháy ngoài ý muốn. Đến cục cảnh sát là do đội cứu hỏa đi ngang qua mang đến, không gây ra chuyện gì lớn. Lát nữa tôi đến bệnh viện hủy hợp đồng với Trương Cường?"

    "Được."

    Lục Ngự Chi đáp ngắn gọn, đội mũ với khẩu trang, đứng dậy bước chân dài rời đi.

    Giám đốc Hồ nhìn người đàn ông, chân thành: "Ông chủ đi thong thả, chúc phim mới của ông chủ đại bạo."

    Cho dù chỉ là nhà đầu tư cộng thêm khách mời, ông ta cũng sẽ nhiệt tình thả rắm cầu vồng cho ông chủ. Bởi vì trên trời dưới đất, ông chủ ảnh đế nhà lão là soái nhất!

    (1) Thấy đàn ông nghe già quá nên tui để thanh niên.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...