Trở lại Thanh Huy điện của mình, Thanh Bình ngồi xuống chiếc bàn cúi đầu trầm tư, hai tay chống cằm, cả người buồn buồn, cũng không nói chuyện.
Cung nữ Ngưng nhi sợ nàng khó chịu, liền theo nàng nói chuyện an ủi: "Từ Chính Khanh chính là cái dạng nam nhân phụ tình, không đáng để công chúa thương tâm như thế, công chúa tội gì đả thương thân thể của mình."
"Kỳ thật cũng không có thương tâm như vậy, ta đối với Từ Chính Khanh còn chưa đạt tới mức không phải hắn thì không gả, tình trạng sống dở chết dở. Chỉ là, ta đường đường công chúa thế mà bị người từ hôn như vậy, không khỏi khiến người khác cười cợt, ta trong lòng thế nào mà không chút gợn sóng nào." Thanh Bình cười khổ nói.
"Công chúa tức giận như vậy, làm sao còn như thế dễ dàng buông tha cho Từ Chính Khanh? Muốn nô tỳ nói, tuyệt đối không thể để cho hắn cùng biểu muội hắn sống tốt được! Hắn từ hôn cũng chính là kháng chỉ, hẳn chính là khiến bệ hạ chém đầu hắn!"
Thanh Bình nghe được lời Ngưng nhi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Lúc trước ta nguyện ý gả cho Từ Chính Khanh, liền không phải là coi trọng hắn trọng tình trọng nghĩa sao? Hôn ước của hắn và biểu muội được định ra trước, của ta với hắn là về sau. Bây giờ hắn vì cô phụ cô mẫu dưỡng dục chi ân, không tiếc kháng chỉ cũng muốn bỏ ta cưới biểu muội hắn làm thê, mặc dù cách làm ngu xuẩn chút, nhưng đủ thấy không phải dạng người làm sang bắt quàng làm họ. Thử nghĩ một chút, nếu như hắn đem sự tình biểu muội giữ kín không nói ra, giấu diếm tất cả mọi người cùng ta thành hôn, kết quả kia có phải hay không càng đáng sợ hơn?"
Kỳ thật đạo lý này Thanh Bình đều có thể nghĩ rõ ràng, bất quá trong lòng ủy khuất khó chịu cũng là thật. "Có rượu không?" Thanh Bình đột nhiên ngẩng đầu hỏi Ngưng nhi.
Ngưng nhi khóe miệng giật một cái: "Công chúa ngài quên rồi sao, lần trước ngài say rượu nhất quyết đòi dạo phố cướp đoạt thư sinh làm trai lơ, kết quả quấy khiến cả cung loạn lên. Từ đó về sau, hoàng hậu nương nương tức giận, không cho phép Thanh Huy điện bên trong trữ rượu nũa mà."
Nhắc đến việc này Thanh Bình có chút quýnh. Nàng cảm thấy mình là người rất đứng đắn, nhưng không biết tại sao, chỉ cần một khi say rượu, kiểu gì cũng sẽ làm ra loại chuyện loạn thất bát tao, không hợp lẽ thường đến cực điểm sự tình. Chỉ là Đại Việt bọn họ người người đều trời sinh thích uống rượu, ngày sau đều không cho nàng uống rượu, không khỏi mất rất nhiều lạc thú.
Nhìn nàng có chút buồn bực, Ngưng nhi suy ngẫm chút hỏi: "Công chúa ăn trưa không có dùng bao nhiêu, không bằng ăn thêm một chút gì đó nữa? Thiện phòng làm món cá con khô tê cay làm thành đồ ăn vặt cho công chúa, công chúa cũng còn chưa ăn thử đâu."
Nhắc đến ăn, Thanh Bình hai mắt tỏa sáng: "Ta đoạn thời gian trước đọc một bản du ký, bên trong có nhắc đến đồ ăn ở Bắc Lục đặc biệt đa dạng, có đủ các loại bánh kẹo, bánh ngọt. Nơi đó nhất định rất phồn hoa đi, không giống chúng ta chỗ này, mỗi ngày liền là các loại đồ ăn hải sản, ăn nhiều đến chán."
Về sau lại rất bất đắc dĩ thở dài: "Ai, chỉ tiếc chúng ta bên này có nghiêm lệnh, không cho phép nhân sĩ Đại Việt tiến ra biển. Ta đã lớn như vậy mà cũng không biết Bắc Lục hình dạng thế nào."
Nói một hồi, Thanh Bình không biết tại sao lại nhớ tới Từ Chính Khanh từ hôn nhất thời, chợt cảm thấy bực bội, cũng không còn tâm tình cùng Ngưng nhi trò chuyện khác. Tiếp tục gục xuống bàn ngẩn người.
Buổi tối thái tử có đến xem nàng, có nhắc đến ý chỉ của bệ hạ đối với việc xử chí Từ Chính Khanh. Vốn là muốn chặt đầu, bất quá nhớ tới hắn lúc trước đã cứu hoàng đế một mạng, cuối cùng miễn đi tội chết, không thu hồi hết thảy gia tài, đem hắn cùng biểu muội hắn trục xuất khỏi Đại Việt, vĩnh viễn không được trở lại. Thanh Bình nghe được tin tức này ngược lại là không nói gì. Lui cưới liền trở thành người dưng, nàng cũng không muốn nghe đến bất luận chuyện gì liên quan tới Từ Chính Khanh.
Nhìn muội muội vẫn không có dáng vẻ vui vẻ, thái tử nói: "Phụ hoàng mẫu hậu sợ muội khổ sở, nói cho phép muội đi nam cung biệt uyển giải sầu một chút, cũng đừng ở trong cung suốt."
Nam cung biệt uyển được xây dựng ngay giữa sườn núi, cảnh sắc động lòng người, là nơi tốt để tu thân dưỡng tính, còn có thể rời xa trần thế phức tạp. Chủ yếu nhất là nơi đó nàng năm ngoái có ủ một vò rượu ngon, vụng trộm chôn dưới tàng cây, bây giờ vừa vặn có thể đến nếm thử mùi vị một chút.
Cái chủ ý này khiến tâm tình Thanh Bình dễ chịu hơn hẳn: "Tốt, vậy muội ngày mai liền xuất phát đi."
Thái tử cho là nàng miễn cưỡng vui cười, vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Đừng nghĩ tới cái tên nam nhân phụ tình phụ bạc kia, chờ ca ca tìm cho muội người tốt hơn!"
* * * Thái tử quả thật là nói lời giữ lời, thật cho người đi tìm nam nhân tới cho nàng. Buổi tối cùng ngày Thanh Bình dọn đi nam cung biệt uyển, thái tử đột nhiên tìm tới, còn để cho người dẫn tới một nam nhân cả mình trọng thương tới.
Thanh Bình nhìn hắn phân phó hạ nhân đem nam tử kia đi về phía nam cung biệt uyển an trí, nhịn không được cản hắn: "A huynh chỗ nào làm ra người như vậy, đến nơi này của ta làm cái gì?"
Thái tử đáp như lẽ thường tình, đương nhiên: "Cho muội làm trai lơ a, ta hôm nay muốn đi lặn xuống biển nghĩ vớt một ít trân châu quý làm quà tặng thọ lễ cho mẫu hậu, ai ngờ lại mò được một người như vậy."
Thanh Bình nghe xong sắc mặt âm trầm: "Muội khi nào muốn tìm nuôi trai lơ, thân phận nội tình còn không biết rõ ràng, huynh liền đem người mang đến chỗ ta. Huynh mang trở về đi a."
"Đừng a." Thái tử chỉ vào người kia, "Muội nhìn tướng mạo người này xem so với Từ Chính Khanh anh tuấn hơn gấp nhiều lần nha. Nam nhân Bắc Lục bên kia người nào chả có tam thê tứ thiếp, nữ nhân lại chỉ có thể cả một đời cũng chỉ có một người nam nhân, chính là cái chính sách hoang đường mà. Đại Việt của chúng ta không giống vậy, quý nữ vọng tộc đương thời kia ai mà không có mấy viện nuôi trai lơ, có mình muội ở chỗ này hao tổn tinh thần vì cái tên cẩu vật Từ Chính Khanh kia cũng không phải sự tình gì tốt, huynh mang đến cho muội tên trai lơ cung là mong giúp muội buông lỏng tâm tình. Coi như muội không nhìn trúng, thì cung lưu lại giúp giải buồn cũng tốt, muội nhìn gương mặt này đi, cỡ nào cảnh đẹp ý vui, muội cứ coi như là đang nuôi sủng vật đi."
Thanh Bình: ".. Huynh trưởng à huynh dù sao cũng là thái tử Đại Việt, làm sao lại học những cái tính tình của sơn tặc thổ phỉ như này, nào có ai lại thừa dịp người ta thụ thương hôn mê liền đem tặng người làm trai lơ? A huynh há lại không biết đạo lý yêu dân đương như con?"
"Ta đây đương nhiên hiểu, nhưng như vậy ta cho dù yêu dân cũng là yêu dân chúng Đại Việt chúng ta, muội nhìn quần áo của nam tử này đi, rõ ràng không phải nhân sĩ Đại Việt ta. Đại Việt chúng ta từ trước đến nay cũng trăm năm không cùng Bắc Lục tiếp xúc, bây giờ đột nhiên lại chui ra cai tên nam tử dị quốc như này, bản thân lại còn bị trọng thương, xem xét cũng không phải là thứ đồ tốt. Loại người này, nếu như không phải nhìn dang dấp hắn đẹp mắt miễn cưỡng đạt tư cách cho muội làm trai lơ, ta mới lười nhác cứu hắn đâu."
Thanh Bình: "..."
Nàng phát hiện a huynh trên thân kế thừa toàn bộ khí tức chợ búa của cha, quả thực có thể nói là phát huy vô cùng tinh tế để hình dung. Nàng đến nam cung biệt uyển để hưởng thụ cuộc sống, a huynh lại đem cho nàng cả người trở về, thật phiền phức! Nàng lại ghé mắt nhìn về phia nam tử kia, một bộ trường bào màu xanh tím, nguyên nhân bởi vì ở trong biển quá lâu mà màu da hắn có chút trắng bệch. Chỉ là ngũ quan lại đúng như a huynh nói, mày kiếm mắt phượng, tị nhược huyền đảm, môi mỏng nhấp nhẹ có chút thâm tím, ngũ quan sắc bén, lạnh lùng mỗi một chỗ đều là tuấn mỹ cực hạn. Hắn bị thương thành dạng này vốn dĩ là mang bộ dạng nhếch nhác, lại vẫn để cho người ta cảm thấy anh tuấn vô cùng, thật không biết nếu như lúc thần thái bình thường, tỉnh táo, phải cỡ nào nhiếp nhân tâm phách. Như a huynh nói, nhìn quần áo của hắn thì không phải nhân sĩ Đại Việt, hẳn là người Bắc Lục, có lẽ là không phú thì cũng quý.
Nhìn người này thoi thóp, Thanh Bình cảm thấy không thể thấy chết mà không cứu, dứt khoát liền phất phất tay: "Mang hắn đến nam uyển đi, kêu ngự y chẩn trị cho hắn. Mặt khác, người này thân phận còn chưa rõ, thực tế khả nghi, tìm mấy người thị vệ đắc lực trông coi hắn, miễn cho xảy ra chuyện gì."
* * * Thái tử lưu lại ngự y tại nam cung biệt uyển, chuyên môn trị thương cho tên nam tử không biết kia. Bởi vì nam cung biệt uyển cao thủ nhiều như mây, Thanh Bình hoàn toàn xem như người kia hoàn toàn không tồn tại, tiếp tục trải qua những tháng ngày thảnh thơi của mình. Ngày hôm đó tâm huyết dâng trào, nàng từ dưới cây đào lên mấy vò rượu, mở cái nắp ra liền ngửi thấy một trận mùi thơm ngát xông thẳng vào mũi.
"Rượu này thật thơm ngọt a."
Ngưng nhi cũng rất kinh ngạc. "Đúng vậy a, đây chính là dùng táo mèo (
huhu chỗ này mình không biết là quả gì nên lấy tạm 1 quả vậy 
để ủ, thế mà lại ngọt ngào như thế."
Thanh Bình cũng thật bất ngờ. Táo mèo là một loại quả dại của Đại Việt các nàng, quả này bắt đầu ăn có vị chan chát nên tất cả mọi người đều không thích. Thanh Bình cũng là đột phát ý tưởng cất rượu chơi thôi, không nghĩ tới lại ủ thành rượu cư nhiên lại kinh hỉ như thế.
Thanh Bình thật cao hứng, sai người mang vòn rượu rót vào bình, sau đó khoan thai ngồi dưới đình nghỉ mát rót rượu tự uống. Rượu này có hương vị chua ngọt, dư vị mang theo một cỗ hương thơm đặc biệt, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được. Thanh Bình nhất thời vui vẻ, liền uống nhiều hơn một chút. Nguyên bản rượu trái cây là không quá nồng, bất quá mấy trái táo mèo này lại vượt quá dự kiến của nàng, uống một ngụm lại một ngụm cảm giác cả người có chút lâng lâng, dứt khoát liền ôm lấy đầu ghé vào trên bàn đá nghỉ ngơi một lát.
Lúc này, có cung nhân chạy lại bẩm báo nam tử kia đã tỉnh. Thanh Bình nghe xong lung la lung lay đứng dậy nói muốn đi nhìn người kia.
Ngưng nhi nhìn nàng tựa hồ say rượu, chỉ sợ chờ một lúc hồ đồ lên muốn gây chuyện, liền ôn nhu khuyên nhủ: "Công chúa hôm nay uống say rồi, bây giờ sắc trời đã tối, không bằng về phòng trước đi nghỉ ngơi, ngày mai lại đi nhìn người kia cũng không muộn."
Thanh Bình đẩy nàng ra không cho nàng đỡ: "Ta không có say, tửu lượng của ta vô cùng tốt đấy. Lại nói, đây không phải là a huynh tặng cho ta trai lơ sao, ta đương nhiên phải đi nhìn một cái."
Ngưng nhi nghe chủ tử mình nói, nhịn không được trong lòng nói: Xong xong, công chúa xem ra là thật uống say, cũng đừng làm cái gì sự tình khác người mới tốt..
* * *Thanh Bình tiến đến thời điểm, người kia nằm ngồi tại trên giường, thân mang quần áo trong màu trắng, tóc mai rủ xuống, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mấp mánh nhẹ, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt, nhưng lại tuấn mỹ vô cùng, chỉ nhìn vậy thôi cũng khiến người khác động lòng. Vẻ đẹp của hắn không giống kiểu âm nhu của nữ nhi gia, mà mang theo khí chât, hơi thở nam tính, bộ mặt cương nghị, một đôi mắt phượng thâm trầm sâu thẳm, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền như muốn hãm sâu trong đó. Thanh Bình đã lớn như vậy, liền chư từng gặp nam tử nào ở Đại Việt mà tuấn mỹ như thế. Nàng kinh ngạc nhìn xem, có chút thất thần, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mấp máy, hai gò má bởi vì say rượu mà nhiễm lên Yên Hà chi sắc, hai mắt mê ly nhìn đến si ngốc.
Ngưng nhi vội kéo nhẹ tay áo nàng, dìu nàng đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống. Trên giường nam tử từ khi nàng xuất hiện, ánh mắt liền nhìn theo từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn có chút do dự, lại có chút đề phòng, cũng có một chút ý nhìn không rõ. Bỏ qua ánh nhìn chăm chú của nam tử, Thanh Bình tùy ý vuốt ve chén trà ngọc sứ trên bàn:
"A huynh ở trong biển vớt được ngươi ra, mà lại bị thương nặng như vậy, ngươi không phải nhân sĩ Đại Việt chúng ta? Không lẽ là người Bắc Lục?"
Nam nhân nghe được chữ "Đại Việt" ánh mắt liền thay đổi, nhưng lập tức lại khôi phục như cũ, không nói một lời.
Ngưng nhi là cái tính tình nóng nảy, nhìn người này đối với gia chủ vô lễ, không vui nói: "Công chúa chúng ta nói chuyện với ngươi, ngươi lại ngân miệng không nói tiếng nào là sao?"
Nam tử kia vẫn như cũ chỉ là trầm mặc, tràn ngập đề phòng. Nhìn hắn không nói lời nào Thanh Bình có chút hiếu kỳ, đi đến trước mặt hắn một chút, một cỗ nhàn nhạt mùi rượu tỏa ra trên mặt nam tử:
"Ngươi là không nói được chuyện sao?"
Mục Đình Úy mặt âm trầm nhìn nữ tử mỹ mạo trước mặt rõ ràng đã uống say, nàng khi nói chuyện một cỗ nhiệt khí mang theo mùi rượu êm dịu khiến tai hắn nóng lên, khàn giọng hỏi: "Ngươi là Đại Việt công chúa sao? Vì sao lại cứu ta?"
Nếu không phải Đại Việt trợ giúp Nam Man đối với hắn dùng độc, hắn cũng sẽ không lưu lạc đến tận đây. Bây giờ thế mà bị Đại Việt công chúa cứu, quả thực không thể tưởng tượng được. Mà lại vị công chúa Đại Việt, tửu quỷ, không có chút nào tính tình của nữ nhi gia, dịu dàng đoan trang.
Thanh Bình chăm chăm nhìn hắn, đột nhiên nhếch miệng cười ngọt ngào: "Cứu ngươi là để cho ta làm trai lơ a, a huynh đưa ngươi qua đây đã nói, ngươi sau này sẽ là trai lơ của ta a."
Mục Đình Úy sắc mặt tối đen, cả người biểu lộ có chút khó coi, ánh mắt sắc bén trừng nàng, bên trong hình như có tức giận: "Ngươi nói cái gì?"
Vừa nói, hắn liền đưa tay nắm cằm nàng. Thanh Bình bị hắn bóp có chút đau, phất tay cho hắn một cái tát, âm thanh thanh thúy vang cả căn phòng. Mục Đình Úy có chút sửng sốt, sinh thời, đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân đánh. Nàng một bàn tay tới nhanh như vậy, hắn lại vừa mới thức tỉnh thể lực chống đỡ không nổi, căn bản không kịp phản ứng. Ngay sau đó, hắn liền cảm giác má trái bị nàng đánh có chút tê dại, cả người mềm nhũn, có chút bất lực. Chóp mũi nhàn nhạt hương hoa như có như không.
"Ngươi cho người hạ độc ta?" Sớm nghe nói người Đại Việt am hiểu nhất là cất rượu cùng chế độc, bây giờ từ vị công chúa điện hạ này trên thân, thật đúng là hoàn toàn hiện ra.
Thanh Bình đẩy hắn ra đứng dậy, lý trực mở miệng: "Ai bảo ngươi dám đối bản công chúa vô lễ?"
Nói xong, nàng lại ngược lại phân phó Ngưng nhi: "Ta nhìn người này dáng dấp không tệ, a huynh không phải nói phải cho ta làm trai lơ sao, vậy ngươi thả tin dồn ra, liền nói bản công chúa không muốn Từ Chính Khanh đồ hỗn trướng kia, ta là muốn nuôi trai lơ a, so với hắn anh tuấn hơn ngàn lần a! Ngay tại nam cung biệt uyển này tổ chức hôn sự, ta liền tối ngày mai liền muốn động phòng hoa chúc!"
Mục Đình Úy bất khả tư nghị trừng mắt nữ tử kia, làm sao chính mình bây giờ liền đầu lưỡi đều là chết lặng, căn bản nhả không ra nửa chữ.
Ngưng nhi nghe được trợn mắt hốc mồm, cẩn thận từng li từng tí đáp lời: "Công chúa, nuôi một cái trai lơ không cần động tĩnh lớn như vậy đâu.. Nào nuôi trai lơ nào cần tổ chức hôn lễ? Nếu không chờ ngài ngày mai tỉnh rượu lại nói?"
Ai biết Thanh Bình lại đột nhiên ngạo kiều bóp lấy eo trừng nàng: "Bản công chúa nói muốn làm hôn lễ là sẽ làm hôn lễ, ngươi muốn kháng chỉ đúng hay không? Không nghe lời hiện tại liền hồi cung đi, chớ cùng lại ở đây nữa."
"Nghe, nghe lời." Ngưng nhi bị dọa đến gật đầu như giã tỏi.
"Cái kia còn thất thần làm cái gì, hiện tại liền đi!"
Ngưng nhi bị hù dọa, tranh thủ thời gian chạy ngay đi.
Thanh Bình rất hài lòng, đi qua vỗ vỗ bả vai Mục Đình Úy: "Tiểu lang quân, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, đêm mai ta lại truyềnngươi thị tẩm."
Mục Đình Úy: "..."
Công chua Đại Việt nguyên lai là người điên!
* * *Hôm sau, Thanh Bình tỉnh lại đầu óc quay cuồng. Ngồi một bên xoa hai bên thái dương, nàng suy nghĩ cũng không biết chính mình buổi tối hôm qua uống hết bao nhiêu rượu. Truyền người giúp mình rửa mặt, nàng mở cửa ra ngoài dự định hít thở một chút không khí mới mẻ. Ai ngờ vừa mở ra cửa phòng, phát hiện trong viện giăng đèn kết hoa, rất nhiều người bận bịu bố trí trang trí cái gì đó.
Thanh Bình nhìn thấy Ngưng nhi đang chỉ huy cung nhân treo đèn lồng, liềntiến lên hỏi thăm: "Làm cái gì vậy?"
Ngưng nhi liền trả lời: "Công chúa tối hôm qua không phải nói hôm nay muốn cùng vị công tử kia xử lý hôn lễ a, thu hắn làm trai lơ sao? Còn bắt nô tỳ thả tin tức này ra ngoài, hiện tại liền t bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương trong cung đều biết."
Thanh Bình: ".. Ta, ta lúc nào nói?"
"Liền đêm qua a, công chúa buổi tối hôm qua uống rất nhiều rượu đi nhìn vị công tử ở nam uyên kia, đột nhiên liền nói muốn thu hắn làm trai lơ, còn muốn cho nô tỳ thả tin đồn ra, khiến tất cả mọi người ở kinh thành đều biết."
Thanh Bình vuốt vuốt đầu óc vẫn còn chút nặng nề, cẩn thận hồi tưởng, nàng tựa như là loáng thoáng nói qua lời này. Có thể nàng tối hôm qua uống rượu a, uống rượu xong làm sự tình nói lời có thể so là thật sao? "Ngươi tốt xấu theo ta rất nhiều năm, biết ta say rượu dễ dàng.. Hồ đồ, làm sao còn làm theo?" Thanh Bình có chút chán nản.
Ngưng nhi cũng ủy khuất: "Nguyên bản nô tỳ là muốn đợi công chúa tỉnh rượu lại nói, đến đêm đi ngủ, công chúa lại luôn thúc giục nô tỳ nhiều lần hỏi nô tỳ làm xong chưa, nói nếu như không có làm tốt hôm nay liền đem nô tỳ đuổi ra ngoài. Nô tỳ, nô tỳ còn tưởng rằng ngài không phải say rượu nói bậy, mà là.. Vì chọc tức Từ Chính Khanh đâu."
Ngưng nhi nói xong chỉ chỉ trong viện bố trí: "Buổi tối hôm qua nô tỳ bẩm báo bệ hạ, đây là ý của bệ hạ, nói làm cho người cao hứng vui vẻ là được."
Thanh Bình: "..."
"Cái kia mẫu hậu bên đó, nàng có phản ứng gì?"
Ngưng nhi trả lời: "Hoàng hậu nương nương biết có chút tức giận, nói người hồ nháo, có thể về sau bị bệ hạ cùng thái tử khuyên nhủ, nói công chúa vừa bởi vì Từ Chính Khanh sự tình thương tâm, liền tùy tiện làm ầm ĩ chút, người là công chúa, không ai dám đem người làm gì, nuôi trai lơ tại Đại Việt chúng ta cũng không phải cái gì sự tình hiếm lạ, liền mặc người làm ầm ĩ chứ sao."
"..."
Đây đúng là lời mà cha nàng và hoàng huynh hồ đồ có thể nói. Thanh Bình nghe được liền một trận ảo não, sớm biết nàng liền không uống nhiều rượu như vậy, bây giờ vậy mà dẫn đến phiền toái nhiều như vậy tới. Người kia là ai nàng đều không biết, chẳng lẽ lại thật đúng là lôi kéo cho mình làm trai lơ?
* Tác giả có lời muốn nói: Mục Đình Úy: Vừa ra trận liền bị đánh, mặt đau quá 5555555