Chương 98 (2) - Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Editor: Lam Phi Ngư
Mục Hành đứng hơi khom người trên boong thuyền, trên đôi giày đen kịt bị bắn tung tóe nước biển và máu, trong lòng bàn tay anh đang nắm một thanh trường kiếm ngưng tụ từ ma lực.
Ánh kiếm xé rách bóng đêm.
Kẻ địch đối diện thậm chí còn không kịp gào lên đã đầu thân hai nơi.
Anh không định sử dụng thanh trường kiếm treo bên hông mình, máu của những kẻ này không xứng nhuộm đỏ mũi kiếm của nó.
Theo thời gian dần trôi qua, lông mày Mục Hành chậm rãi nhăn lại.
Lần tập kích này rõ ràng không giống với bình thường.
Đám lính đánh thuê trước mặt hiển nhiên đang có mưu đồ khác, thường ngày bọn gã tránh anh còn không kịp, nhưng lần này lại hoàn toàn không thèm để ý đến thực lực cách biệt giữa hai bên, có loại cực đoan và điên cuồng như thiêu thân lao đầu vào lửa, vọt tới đánh thẳng về phía anh.
Tuy quả thực Mục Hành từng đánh trọng thương đám lính đánh thuê này, nhưng..
Báo thù?
Có vẻ không giống lắm.
Mũi kiếm rét lạnh như ngưng tụ thành ánh trăng, dễ dàng gọt mất một cánh tay của lính đánh thuê, máu đỏ tươi phun tung tóe nhuộm đỏ bóng đêm.
Vài giọt máu đỏ tươi nóng rực rơi lên trên chuôi kiếm.
Mục Hành hơi dừng lại, ánh mắt nhìn trường kiếm.
Lẽ nào?
Đúng lúc này, thân kiếm như cảm ứng được cái gì đó, nó đột nhiên bắt đầu chấn động, tiếng kiếm ngân vang mang theo cơn chấn động ma lực quen thuộc.
Mục Hành hơi ngẩng ra, anh phục hồi tinh thần từ trong trạng thái tập trung do giết chóc mang tới.
Xung quanh người anh, trận chém giết này vẫn còn đang tiếp diễn.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh của nước biển và mùi rỉ sắt của máu tươi. Ma lực chấn động kịch liệt quấy nhiễu cảnh đêm xung quanh, nó nồng đậm lại dày đặc, gần như muốn che giấu hết thảy mọi thứ.
Mà trong hơi thở hỗn loạn này lại thấp thoáng xen lẫn chút chấn động quái dị kì quặc, xa xôi không thuộc về nơi này.
Mục Hành giương mắt, nhìn về phía xa xa.
Mặt biển đen kịt và sương mù hỗn độn như hòa thành một thể, như nước mực đục ngầu không thể hòa tan.
Thế nhưng, nếu nhìn kĩ sương mù trong màn đêm thì lại có thể thấy được chút sắc đỏ như ẩn như hiện.
Giống như ánh lửa.
Trên mặt biển bị bóng tối bao trùm, ánh sáng và nhiệt độ hừng hực đang nhảy nhót tản ra bên ngoài.
- Lửa?
Lông mày Mục Hành cau chặt lại.
* * *
Trong màn sương, trên mặt biển có vài con thuyền đang rực cháy, ánh lửa hừng hực xuyên qua màn đêm, tiếng nổ tí tách vang lên, lẫn lộn giữa mùi thịt mỡ nướng cháy và vị khét.
Liệt hỏa và tiếng gào thét bị thiếu niên quăng ở sau lưng, sâu trong tròng mắt đen nhánh phản chiếu ánh lửa đỏ tươi như máu.
Thiếu niên dễ dàng nhảy xuống từ biên giới vực sâu.
Vết nứt vực sâu này vừa mới xuất hiện, khe hở rất hẹp, biên giới mơ hồ, nước biển cuộn trào mãnh liệt tại hai mép biên giới nhưng lại như bị một bức tường vô hình chặn ở bên ngoài, thoạt nhìn có vẻ hư hóa và kì ảo.
Vì thời gian xuất hiện còn quá ngắn, vậy nên tạm thời không có loài vực sâu nào bò ra từ bên trong. Dù có bò ra thì chúng cũng không quá gấp rút, dẫu sao bên ngoài là đại dương mênh mông, không có quá nhiều loài vực sâu có thể sinh tồn trong biển cả.
Thời An không lo lắng nó sẽ bị phát hiện.
Cậu không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được vị trí mắt vực sâu.
Mắt vực sâu này vừa mới ra đời, nó chỉ lớn chừng ngón tay cái, con ngươi màu đỏ đen đang thong thả chuyển động, nó tỏa hơi thở ngọt ngào nồng đậm ra ngoài.
Thời An vô thức nuốt một ngụm nước miếng, ánh sáng màu đỏ vàng lướt qua dưới đáy mắt.
Khói đen bay ra từ trong túi, hai ma vật khác cũng giúp đỡ nó. Chúng lợi dụng những hòn đá vực sâu Thời An cướp về từ trên thuyền của lính đánh thuê để bố trí pháp trận.
Rất nhanh sau đó, chúng nó đã làm xong.
Thiếu niên đi vào chính giữa pháp trận.
Hào quang đỏ như máu bắt đầu sáng lên, mắt vực sâu ngọ nguậy giãy giụa, nhưng ma lực tích trữ trong người nó vẫn bị rút ra liên tục không dứt.
Hoàn toàn giống hệt như những gì khói đen đã nói, chút ma lực này không hề được xử lí hoặc chuyển hóa, chúng trực tiếp nạp vào thân thể Thời An.
Đôi mắt Thời An nhanh chóng chìm ngập trong ánh lửa đỏ vàng.
Đồng tử thu nhỏ thành một khe hẹp, vảy màu trắng bạc hiện lên dưới da, bao trùm làn da mềm mại trắng nõn, phản xạ ánh sáng màu đỏ của trận pháp, trông có vẻ giảo quyệt và tà dị.
Nhưng, lần này cậu không trực tiếp khôi phục thành hình dạng Cự Long.
Thời An có thể cảm giác được, từ sau lần trước, hiện tại cậu đã trở nên mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến mức có thể khống chế năng lượng từng chút đang tràn vào trong thân thể chứ không bị nó cắn nuốt và khống chế nữa.
Cậu không quá thuần thục chạm vào ma lực xám đen trong thân thể, khống chế chúng tập hợp lại một chỗ, không để chúng tiếp tục tán loạn tàn sát bừa bãi khắp nơi.
Tuy tạm thời không thể sử dụng nhúm ma lực này, nhưng.. chỉ cần có được phương pháp, là có thể hấp thu chúng.
Nghĩ đến cái gọi là 'phương pháp' -
Thời An không được tự nhiên ho một tiếng, vành tai hơi ửng đỏ.
Theo thời gian dần trôi, màu sắc của mắt vực sâu cũng dần trở nên ảm đạm. Cuối cùng, một tiếng "Ầm" vang lên, mắt vực sâu nổ tung, im hơi lặng tiếng biến thành tro tàn.
Đường nét pháp trận trên mặt đất bắt đầu tối dần.
Thời An lảo đảo, nửa quỳ trên mặt đất.
Hiện tại, cậu đã hóa rồng được một nửa.
Hai cánh màu trắng bạc xé rách quần áo, đôi cánh phủ đầy lớp vảy nhẵn mịn giang rộng ở sau lưng, cái đuôi dài cũng xuất hiện, nó nóng nảy vung vẩy.
Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng híp lại, đáy mắt lập lòe ánh lửa.
Uy áp mạnh mẽ chỉ thuộc về Cự Long tản ra, như tảng đá lớn vô hình đè ép xuống.
* * *
Trên thuyền.
Cuộc chiến giáp lá cà đã chấm dứt.
Vì đã mất đi ưu thế đánh lén, thực lực yếu kém của đám lính đánh thuê nhanh chóng lộ ra.
Mấy chiếc thuyền của bọn gã đã bị phá hủy, thi thể còn sót lại chậm rãi, im lặng chìm vào trong nước biển lạnh băng, chưa đến vài giây đã hoàn toàn chìm xuống.
Còn thuyền của Mục Hành tuy không hỏng đến mức đó, nhưng trên thân thuyền đã lưu lại không ít nơi hỏng hóc, một động cơ vì bị nước tiến vào nên không thể tiếp tục hoạt động. Thuyền viên trên thân thuyền đang vội vàng chạy bốn phía, dùng tốc độ nhanh nhất để tu bổ lỗ thủng trong khoang thuyền, muốn cố gắng cứu chữa xu thế suy tàn hiện tại.
Mục Hành đi trên con thuyền còn sót lại của đám lính đánh thuê, đế giày đen nhánh giẫm lên boong thuyền cứng rắn, để lại một dấu chân nhuốm máu.
Tuy cánh tay trái của Ôn Dao bị thương nhưng không có gì đáng ngại.
Cô đi tới, báo cáo tình hình chiến đấu với Mục Hành.
Sau khi im lặng lắng nghe, Mục Hành hỏi: "Có giữ người sống lại không?"
Ôn Dao: "Có."
Mục Hành gật đầu.
Trận đánh lén ban đêm lần này của đám lính đánh thuê thật ra là một chuyện tốt với anh.
Lần này Mục Hành tới đặc khu Roth chủ yếu là vì muốn truy tìm vị trí để tiêu diệt toàn bộ nền móng của lính đánh thuê.
Vì nếu muốn hấp dẫn Cự Long thì bọn họ nhất định phải lấy được tài bảo của Cự Long, nhưng những tài bảo đó đang nằm trong tay đoàn lính đánh thuê.
Lần này, đám lính đánh thuê tự động dâng tới cửa có thể nói là vô cùng đúng lúc.
Nhưng..
Hiện tại suy nghĩ của Mục Hành lại không nằm điểm này.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía vừa sáng lên ánh lửa khi nãy.
Hiện tại, ngọn lửa đã tắt, chỉ còn lại màn sương đêm mênh mông đen kịt, ánh sáng lóe lên lúc trước giống như chỉ là ảo giác của Mục Hành mà thôi.
Mục Hành nhíu mày, anh quay đầu nói với Ôn Dao:
"Có dụng cụ dò xét ma lực không?"
Ôn Dao khẽ giật mình, hiển nhiên cô không ngờ Mục Hành lại muốn dụng cụ đó.
Suy cho cùng hiện tại chiến đấu đã kết thúc, chẳng phải sao?
Cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ tháo máy dò xét bên hông mình xuống rồi đưa tới.
Mục Hành đón lấy.
Anh đi đến một nơi bên boong tàu, mở máy dò xét lên.
Sau vài giây, anh quay về, ném trả máy dò xét cho Ôn Dao.
Giọng Mục Hành bình thản và hờ hững: "Nơi này giao cho cô."
Nói xong, anh xoay người, bước chân vội vàng đi về phía con thuyền của mình, bóng lưng thon dài nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ôn Dao vô thức cúi đầu nhìn máy dò xét.
Cô hơi sửng sốt.
Tuy rất ít, nhưng.. có vẻ như máy dò xét đã bắt được chút ma lực đến từ vực sâu.
Kì lạ thật, nơi này rõ ràng là trên biển, sao có thể xuất hiện chấn động ma lực vực sâu?
* * *
Ba con ma vật lạnh run núp ở một góc hẻo lánh, chúng căng thẳng nhìn chằm chằm thiếu niên nửa người nửa rồng cách đó không xa. Tụi nó sợ cậu sẽ mất lí trí, bắt đầu tấn công và đồ sát giống lần trước.
Ma trùng cẩn thận dè dặt hỏi: "Đại.. đại nhân, ngài có ổn không?"
Sau vài giây dài đằng đẵng.
Thời An chậm rãi nhắm hai mắt lại, run rẩy thở ra một hơi.
Vảy màu trắng bạc trên mặt cậu chầm chậm biến mất.
Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt của cậu đã khôi phục màu đen nhánh của nhân loại, hai cánh sau lưng và cái đuôi cũng được khống chế thu về.
Thời An từ từ đứng dậy, giọng khàn khàn: ".. Vẫn ổn."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mắt vực sâu biến mất, vết nứt vực sâu cũng tan biến theo. Vách tường vô hình ngăn cách bên ngoài lúc trước cũng không thấy đâu, nước biển cuộn trào đang dần vọt vào trong, trong giây lát, mực nước đã vượt qua cổ chân Thời An.
Nước biển lạnh như băng, khiến Thời An chịu không nổi rét run cả người.
Không biết từ lúc nào, tiếng giao chiến ngoài kia đã ngừng, chỉ còn lại tiếng gió biển gào thét và tiếng sóng biển cuộn trào.
Thời An thầm tính toán chút thời gian, sau đó vươn tay với ba con ma vật, nhanh chóng nói:
"Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi nơi này."
* * *
Vết máu trên mặt sàn đã được tẩy rửa, thuyền viên và thành viên cục quản lí hấp tấp chạy qua chạy lại, mỗi người trông có vẻ vô cùng bận rộn.
Bước chân Mục Hành rất gấp gáp, anh bước nhanh đi xuyên qua boong tàu.
Mặt người đàn ông thờ ơ, môi mỏng mím lại, trên người cuốn theo mùi máu tanh nồng đậm sau trận sát phạt, áo khoác bị gió biển thổi tung lên, góc áo bay phần phật, như một đám mây đen bị xé rách kéo xuống dưới.
Vừa thấy Mục Hành bước tới, các thành viên cục quản lí đều vô thức tránh thật xa, sợ bị vạ lây.
Anh đi một đường thông suốt tới khoang thuyền, bước chân chưa hề ngừng lại.
Mục Hành đứng lại trước cửa khoang.
Anh dừng một chút, giơ tay lên, dùng đốt ngón tay gõ cửa khoang bằng kim loại: ".. Thời An?"
Bên trong không ai trả lời.
Mục Hành thoáng nâng hàng mi trắng bạc, đôi mắt xanh sâu thẳm bình tĩnh rơi lên cửa khoang kim loại trước mặt, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Anh đặt tay lên cửa khoang, thoáng dùng sức.
Cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra.
Mục Hành yên lặng nhìn quanh một vòng.
- Trong phòng không một bóng người.
Trống rỗng, lạnh băng, như một hang động rộng rãi to lớn.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng "lạch cạch" mở khóa cửa, chợt phá tan sự tĩnh lặng.
Ánh mắt Mục Hành hơi tối lại, anh cất bước đi vào trong phòng.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ, hơi nước ấm áp bốc lên trắng như tuyết tràn ra từ bên trong.
Hai mắt đen nhánh ướt sũng của thiếu niên nhìn ra từ trong khe cửa, gương mặt trắng nõn bị hun thành màu đỏ:
".. Anh về rồi?"
Mục Hành nhìn cậu, khẽ gật đầu.
"Ừm.." Trên mặt thiếu niên lộ ra chút do dự, cậu đấu tranh hai giây, cuối cùng như đã hạ quyết định, dùng âm lượng nhỏ nhất nói: "Tôi, tôi quên mang áo tắm vào rồi."
Giọng thiếu niên càng nhỏ hơn:
"Anh có thể mang áo tắm tới giúp tôi không?"
Cậu thò một cánh tay ra khỏi khe cửa.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn hiện lên màu hồng nhàn nhạt, da thịt trắng nõn ửng đỏ, giọt nước trong suốt chảy xuôi theo bụng ngón tay mềm mại, nhỏ lên mặt sàn, nhanh chóng tạo thành một vệt nước nho nhỏ hình tròn.
Hết chương 98.
Mục Hành đứng hơi khom người trên boong thuyền, trên đôi giày đen kịt bị bắn tung tóe nước biển và máu, trong lòng bàn tay anh đang nắm một thanh trường kiếm ngưng tụ từ ma lực.
Ánh kiếm xé rách bóng đêm.
Kẻ địch đối diện thậm chí còn không kịp gào lên đã đầu thân hai nơi.
Anh không định sử dụng thanh trường kiếm treo bên hông mình, máu của những kẻ này không xứng nhuộm đỏ mũi kiếm của nó.
Theo thời gian dần trôi qua, lông mày Mục Hành chậm rãi nhăn lại.
Lần tập kích này rõ ràng không giống với bình thường.
Đám lính đánh thuê trước mặt hiển nhiên đang có mưu đồ khác, thường ngày bọn gã tránh anh còn không kịp, nhưng lần này lại hoàn toàn không thèm để ý đến thực lực cách biệt giữa hai bên, có loại cực đoan và điên cuồng như thiêu thân lao đầu vào lửa, vọt tới đánh thẳng về phía anh.
Tuy quả thực Mục Hành từng đánh trọng thương đám lính đánh thuê này, nhưng..
Báo thù?
Có vẻ không giống lắm.
Mũi kiếm rét lạnh như ngưng tụ thành ánh trăng, dễ dàng gọt mất một cánh tay của lính đánh thuê, máu đỏ tươi phun tung tóe nhuộm đỏ bóng đêm.
Vài giọt máu đỏ tươi nóng rực rơi lên trên chuôi kiếm.
Mục Hành hơi dừng lại, ánh mắt nhìn trường kiếm.
Lẽ nào?
Đúng lúc này, thân kiếm như cảm ứng được cái gì đó, nó đột nhiên bắt đầu chấn động, tiếng kiếm ngân vang mang theo cơn chấn động ma lực quen thuộc.
Mục Hành hơi ngẩng ra, anh phục hồi tinh thần từ trong trạng thái tập trung do giết chóc mang tới.
Xung quanh người anh, trận chém giết này vẫn còn đang tiếp diễn.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh của nước biển và mùi rỉ sắt của máu tươi. Ma lực chấn động kịch liệt quấy nhiễu cảnh đêm xung quanh, nó nồng đậm lại dày đặc, gần như muốn che giấu hết thảy mọi thứ.
Mà trong hơi thở hỗn loạn này lại thấp thoáng xen lẫn chút chấn động quái dị kì quặc, xa xôi không thuộc về nơi này.
Mục Hành giương mắt, nhìn về phía xa xa.
Mặt biển đen kịt và sương mù hỗn độn như hòa thành một thể, như nước mực đục ngầu không thể hòa tan.
Thế nhưng, nếu nhìn kĩ sương mù trong màn đêm thì lại có thể thấy được chút sắc đỏ như ẩn như hiện.
Giống như ánh lửa.
Trên mặt biển bị bóng tối bao trùm, ánh sáng và nhiệt độ hừng hực đang nhảy nhót tản ra bên ngoài.
- Lửa?
Lông mày Mục Hành cau chặt lại.
* * *
Trong màn sương, trên mặt biển có vài con thuyền đang rực cháy, ánh lửa hừng hực xuyên qua màn đêm, tiếng nổ tí tách vang lên, lẫn lộn giữa mùi thịt mỡ nướng cháy và vị khét.
Liệt hỏa và tiếng gào thét bị thiếu niên quăng ở sau lưng, sâu trong tròng mắt đen nhánh phản chiếu ánh lửa đỏ tươi như máu.
Thiếu niên dễ dàng nhảy xuống từ biên giới vực sâu.
Vết nứt vực sâu này vừa mới xuất hiện, khe hở rất hẹp, biên giới mơ hồ, nước biển cuộn trào mãnh liệt tại hai mép biên giới nhưng lại như bị một bức tường vô hình chặn ở bên ngoài, thoạt nhìn có vẻ hư hóa và kì ảo.
Vì thời gian xuất hiện còn quá ngắn, vậy nên tạm thời không có loài vực sâu nào bò ra từ bên trong. Dù có bò ra thì chúng cũng không quá gấp rút, dẫu sao bên ngoài là đại dương mênh mông, không có quá nhiều loài vực sâu có thể sinh tồn trong biển cả.
Thời An không lo lắng nó sẽ bị phát hiện.
Cậu không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được vị trí mắt vực sâu.
Mắt vực sâu này vừa mới ra đời, nó chỉ lớn chừng ngón tay cái, con ngươi màu đỏ đen đang thong thả chuyển động, nó tỏa hơi thở ngọt ngào nồng đậm ra ngoài.
Thời An vô thức nuốt một ngụm nước miếng, ánh sáng màu đỏ vàng lướt qua dưới đáy mắt.
Khói đen bay ra từ trong túi, hai ma vật khác cũng giúp đỡ nó. Chúng lợi dụng những hòn đá vực sâu Thời An cướp về từ trên thuyền của lính đánh thuê để bố trí pháp trận.
Rất nhanh sau đó, chúng nó đã làm xong.
Thiếu niên đi vào chính giữa pháp trận.
Hào quang đỏ như máu bắt đầu sáng lên, mắt vực sâu ngọ nguậy giãy giụa, nhưng ma lực tích trữ trong người nó vẫn bị rút ra liên tục không dứt.
Hoàn toàn giống hệt như những gì khói đen đã nói, chút ma lực này không hề được xử lí hoặc chuyển hóa, chúng trực tiếp nạp vào thân thể Thời An.
Đôi mắt Thời An nhanh chóng chìm ngập trong ánh lửa đỏ vàng.
Đồng tử thu nhỏ thành một khe hẹp, vảy màu trắng bạc hiện lên dưới da, bao trùm làn da mềm mại trắng nõn, phản xạ ánh sáng màu đỏ của trận pháp, trông có vẻ giảo quyệt và tà dị.
Nhưng, lần này cậu không trực tiếp khôi phục thành hình dạng Cự Long.
Thời An có thể cảm giác được, từ sau lần trước, hiện tại cậu đã trở nên mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến mức có thể khống chế năng lượng từng chút đang tràn vào trong thân thể chứ không bị nó cắn nuốt và khống chế nữa.
Cậu không quá thuần thục chạm vào ma lực xám đen trong thân thể, khống chế chúng tập hợp lại một chỗ, không để chúng tiếp tục tán loạn tàn sát bừa bãi khắp nơi.
Tuy tạm thời không thể sử dụng nhúm ma lực này, nhưng.. chỉ cần có được phương pháp, là có thể hấp thu chúng.
Nghĩ đến cái gọi là 'phương pháp' -
Thời An không được tự nhiên ho một tiếng, vành tai hơi ửng đỏ.
Theo thời gian dần trôi, màu sắc của mắt vực sâu cũng dần trở nên ảm đạm. Cuối cùng, một tiếng "Ầm" vang lên, mắt vực sâu nổ tung, im hơi lặng tiếng biến thành tro tàn.
Đường nét pháp trận trên mặt đất bắt đầu tối dần.
Thời An lảo đảo, nửa quỳ trên mặt đất.
Hiện tại, cậu đã hóa rồng được một nửa.
Hai cánh màu trắng bạc xé rách quần áo, đôi cánh phủ đầy lớp vảy nhẵn mịn giang rộng ở sau lưng, cái đuôi dài cũng xuất hiện, nó nóng nảy vung vẩy.
Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng híp lại, đáy mắt lập lòe ánh lửa.
Uy áp mạnh mẽ chỉ thuộc về Cự Long tản ra, như tảng đá lớn vô hình đè ép xuống.
* * *
Trên thuyền.
Cuộc chiến giáp lá cà đã chấm dứt.
Vì đã mất đi ưu thế đánh lén, thực lực yếu kém của đám lính đánh thuê nhanh chóng lộ ra.
Mấy chiếc thuyền của bọn gã đã bị phá hủy, thi thể còn sót lại chậm rãi, im lặng chìm vào trong nước biển lạnh băng, chưa đến vài giây đã hoàn toàn chìm xuống.
Còn thuyền của Mục Hành tuy không hỏng đến mức đó, nhưng trên thân thuyền đã lưu lại không ít nơi hỏng hóc, một động cơ vì bị nước tiến vào nên không thể tiếp tục hoạt động. Thuyền viên trên thân thuyền đang vội vàng chạy bốn phía, dùng tốc độ nhanh nhất để tu bổ lỗ thủng trong khoang thuyền, muốn cố gắng cứu chữa xu thế suy tàn hiện tại.
Mục Hành đi trên con thuyền còn sót lại của đám lính đánh thuê, đế giày đen nhánh giẫm lên boong thuyền cứng rắn, để lại một dấu chân nhuốm máu.
Tuy cánh tay trái của Ôn Dao bị thương nhưng không có gì đáng ngại.
Cô đi tới, báo cáo tình hình chiến đấu với Mục Hành.
Sau khi im lặng lắng nghe, Mục Hành hỏi: "Có giữ người sống lại không?"
Ôn Dao: "Có."
Mục Hành gật đầu.
Trận đánh lén ban đêm lần này của đám lính đánh thuê thật ra là một chuyện tốt với anh.
Lần này Mục Hành tới đặc khu Roth chủ yếu là vì muốn truy tìm vị trí để tiêu diệt toàn bộ nền móng của lính đánh thuê.
Vì nếu muốn hấp dẫn Cự Long thì bọn họ nhất định phải lấy được tài bảo của Cự Long, nhưng những tài bảo đó đang nằm trong tay đoàn lính đánh thuê.
Lần này, đám lính đánh thuê tự động dâng tới cửa có thể nói là vô cùng đúng lúc.
Nhưng..
Hiện tại suy nghĩ của Mục Hành lại không nằm điểm này.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía vừa sáng lên ánh lửa khi nãy.
Hiện tại, ngọn lửa đã tắt, chỉ còn lại màn sương đêm mênh mông đen kịt, ánh sáng lóe lên lúc trước giống như chỉ là ảo giác của Mục Hành mà thôi.
Mục Hành nhíu mày, anh quay đầu nói với Ôn Dao:
"Có dụng cụ dò xét ma lực không?"
Ôn Dao khẽ giật mình, hiển nhiên cô không ngờ Mục Hành lại muốn dụng cụ đó.
Suy cho cùng hiện tại chiến đấu đã kết thúc, chẳng phải sao?
Cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ tháo máy dò xét bên hông mình xuống rồi đưa tới.
Mục Hành đón lấy.
Anh đi đến một nơi bên boong tàu, mở máy dò xét lên.
Sau vài giây, anh quay về, ném trả máy dò xét cho Ôn Dao.
Giọng Mục Hành bình thản và hờ hững: "Nơi này giao cho cô."
Nói xong, anh xoay người, bước chân vội vàng đi về phía con thuyền của mình, bóng lưng thon dài nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ôn Dao vô thức cúi đầu nhìn máy dò xét.
Cô hơi sửng sốt.
Tuy rất ít, nhưng.. có vẻ như máy dò xét đã bắt được chút ma lực đến từ vực sâu.
Kì lạ thật, nơi này rõ ràng là trên biển, sao có thể xuất hiện chấn động ma lực vực sâu?
* * *
Ba con ma vật lạnh run núp ở một góc hẻo lánh, chúng căng thẳng nhìn chằm chằm thiếu niên nửa người nửa rồng cách đó không xa. Tụi nó sợ cậu sẽ mất lí trí, bắt đầu tấn công và đồ sát giống lần trước.
Ma trùng cẩn thận dè dặt hỏi: "Đại.. đại nhân, ngài có ổn không?"
Sau vài giây dài đằng đẵng.
Thời An chậm rãi nhắm hai mắt lại, run rẩy thở ra một hơi.
Vảy màu trắng bạc trên mặt cậu chầm chậm biến mất.
Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt của cậu đã khôi phục màu đen nhánh của nhân loại, hai cánh sau lưng và cái đuôi cũng được khống chế thu về.
Thời An từ từ đứng dậy, giọng khàn khàn: ".. Vẫn ổn."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mắt vực sâu biến mất, vết nứt vực sâu cũng tan biến theo. Vách tường vô hình ngăn cách bên ngoài lúc trước cũng không thấy đâu, nước biển cuộn trào đang dần vọt vào trong, trong giây lát, mực nước đã vượt qua cổ chân Thời An.
Nước biển lạnh như băng, khiến Thời An chịu không nổi rét run cả người.
Không biết từ lúc nào, tiếng giao chiến ngoài kia đã ngừng, chỉ còn lại tiếng gió biển gào thét và tiếng sóng biển cuộn trào.
Thời An thầm tính toán chút thời gian, sau đó vươn tay với ba con ma vật, nhanh chóng nói:
"Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi nơi này."
* * *
Vết máu trên mặt sàn đã được tẩy rửa, thuyền viên và thành viên cục quản lí hấp tấp chạy qua chạy lại, mỗi người trông có vẻ vô cùng bận rộn.
Bước chân Mục Hành rất gấp gáp, anh bước nhanh đi xuyên qua boong tàu.
Mặt người đàn ông thờ ơ, môi mỏng mím lại, trên người cuốn theo mùi máu tanh nồng đậm sau trận sát phạt, áo khoác bị gió biển thổi tung lên, góc áo bay phần phật, như một đám mây đen bị xé rách kéo xuống dưới.
Vừa thấy Mục Hành bước tới, các thành viên cục quản lí đều vô thức tránh thật xa, sợ bị vạ lây.
Anh đi một đường thông suốt tới khoang thuyền, bước chân chưa hề ngừng lại.
Mục Hành đứng lại trước cửa khoang.
Anh dừng một chút, giơ tay lên, dùng đốt ngón tay gõ cửa khoang bằng kim loại: ".. Thời An?"
Bên trong không ai trả lời.
Mục Hành thoáng nâng hàng mi trắng bạc, đôi mắt xanh sâu thẳm bình tĩnh rơi lên cửa khoang kim loại trước mặt, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Anh đặt tay lên cửa khoang, thoáng dùng sức.
Cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra.
Mục Hành yên lặng nhìn quanh một vòng.
- Trong phòng không một bóng người.
Trống rỗng, lạnh băng, như một hang động rộng rãi to lớn.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng "lạch cạch" mở khóa cửa, chợt phá tan sự tĩnh lặng.
Ánh mắt Mục Hành hơi tối lại, anh cất bước đi vào trong phòng.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ, hơi nước ấm áp bốc lên trắng như tuyết tràn ra từ bên trong.
Hai mắt đen nhánh ướt sũng của thiếu niên nhìn ra từ trong khe cửa, gương mặt trắng nõn bị hun thành màu đỏ:
".. Anh về rồi?"
Mục Hành nhìn cậu, khẽ gật đầu.
"Ừm.." Trên mặt thiếu niên lộ ra chút do dự, cậu đấu tranh hai giây, cuối cùng như đã hạ quyết định, dùng âm lượng nhỏ nhất nói: "Tôi, tôi quên mang áo tắm vào rồi."
Giọng thiếu niên càng nhỏ hơn:
"Anh có thể mang áo tắm tới giúp tôi không?"
Cậu thò một cánh tay ra khỏi khe cửa.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn hiện lên màu hồng nhàn nhạt, da thịt trắng nõn ửng đỏ, giọt nước trong suốt chảy xuôi theo bụng ngón tay mềm mại, nhỏ lên mặt sàn, nhanh chóng tạo thành một vệt nước nho nhỏ hình tròn.
Hết chương 98.