Chương 10: Hắn tiểu kiều thê (10)
Editor: Mi Tesoro
Norman cùng Hi Nhĩ Lạc lúc trở lại, ở trên ghế ngồi chỉ có một mình Ôn Nhiêu. Norman hỏi, "Shawn đâu?"
Ôn Nhiêu dựa theo lời Shawn dặn dò trả lời, "Anh ta nói anh ta đi ngắm phong cảnh rồi."
"Phong cảnh?" Lập lại một lần Norman lập tức kịp phản ứng lại, sắc mặt cùng theo khó nhìn lên, "Người kia, thời điểm này cũng không thể hảo hảo an phận ở lại à."
Bởi vì mới từ chỗ Shawn lấy được tin tức, Ôn Nhiêu liếc nhìn Hi Nhĩ Lạc bên cạnh Norman. Ở ba người này không có.. một chút cảm giác tồn tại là, cùng cấp với bọn họ thật à?
"Hi Nhĩ Lạc."
"Vâng.."
"Đi đem Shawn tìm trở về, nếu như tại chiếc du thuyền này lại đi rướt phiền phức, bị xác minh thân phận thì phiền toái." Nếu không phải bây giờ là tình trạng nguy cấp, Norman mới chẳng muốn quản Shawn đi làm cái gì.
"Được, được." Hi Nhĩ Lạc đối với Norman quả thực là nói gì nghe nấy.
Norman tại trên ghế ngồi ngồi xuống, ăn no rồi Ôn Nhiêu chú ý kẻ có tiền chung quanh, dùng khăn giấy xoa xoa môi của mình, sau đó đứng lên. Norman ngẩng đầu, "Cậu muốn đi đâu?"
Đã đi ra ngoài được vài bước Ôn Nhiêu quay đầu lại, nhìn thần sắc Norman, không tự giác khẩn trương lên, "Tôi liền trở về phòng trước."
Norman nhìn chằm chằm cậu sau nửa ngày, sau đó cảnh cáo một câu "Không được ở bên ngoài đi dạo loạn" khiến cho Ôn Nhiêu không dám rời đi.
Ôn Nhiêu cảm giác phương hướng có chút khó khăn, mà hai gian phòng vừa vặn lại là một trái một phải đối diện, cậu đứng tại cửa ra vào nửa ngày, cũng không có đoán được bản thân ban ngày là từ chỗ nào cửa nào đi ra. Do dự một chút sau đó, cậu tiến vào căn phòng bên tay phải. Trong phòng rất sạch sẽ, cùng lúc cậu đi ra ngoài bất đồng -- bất quá cũng có thể là nhân viên phục vụ trên du thuyền vào quét dọn qua.
Từ trong tủ đầu giường lấy ra xì gà đêm qua, Ôn Nhiêu để sát vào rồi, hít hà mùi vị thuốc lá bên trong.
Cái đồ chơi này giá trị cũng không tệ, có thể nếm thử mùi vị cũng coi như tốt.
Ngay lúc Ôn Nhiêu tìm cái bật lửa khắp nơi, cửa ra vào truyền đến thanh âm tay cầm cửa lắc lư, theo sát lấy chính là vài câu táo bạo chửi bới. Ôn Nhiêu nghe được ra đó là thanh âm Shawn, vì vậy, hắn quả nhiên là tiến sai gian phòng?
Đem xì gà thả lại trong tủ, Ôn Nhiêu đứng dậy đi mở cửa, Shawn đứng ở cửa sắc mặt âm trầm, áo khoác cởi treo ở trên khuỷu tay, trên thân nút áo cởi bỏ hai cái, lộ ra ấn hai dấu vết sống xinh đẹp trên cái cổ, giờ phút này nhìn sắc mặt hắn, rõ ràng cho thấy là chuyện tốt bị quấy rầy. Shawn chợt thấy cửa từ bên trong bị mở, còn sửng sốt một chút, lúc nhìn đến Ôn Nhiêu đứng ở bên trong, sắc mặt lại hòa hoãn xuống.
"Ngại quá, tôi tiến sai gian phòng." Ôn Nhiêu nói xong, muốn từ bên trong đi ra.
Đứng ở cửa Shawn, đi bỗng nhiên khoát tay, đem đường đi của Ôn Nhiêu ngăn lại.
Tròng mắt một mực rủ xuống, sợ mạo phạm chuyện tốt bị quấy rầy liền tiến vào trạng thái nam nhân điên cuồng Ôn Nhiêu đành ngẩng đầu lên, cùng ngăn Shawn đối mặt, "Còn có chuyện gì sao?"
Shawn trên thân còn có nhàn nhạt mùi vị của nước hoa phụ nữ, thắt lưng cũng có chút cong vẹo, Ôn Nhiêu gần như có thể tưởng tượng, thời điểm hắn đặt mỹ nữ tóc vàng ở dưới thân chuẩn bị làm gì gì đó, lại bị Hi Nhĩ Lạc cứng rắn kéo xuống tình cảnh -- hắn hiện tại không thấy được Hi Nhĩ Lạc, không phải là bởi vì Hi Nhĩ Lạc đã bị hắn từ trên boong thuyền ném xuống rồi a?
Trên thực tế, vừa mới chuyện phát sinh cùng suy nghĩ của Ôn Nhiêu cũng không sai biệt lắm, Shawn ở trước mặt, cũng đã gần như đến giai đoạn bộc phát.
"Tiến vào."
Ôn Nhiêu không nghĩ tới gặp nghe được cái đáp án này, "Cái gì?"
"Từ giờ trở đi, cậu cùng tôi ở cùng một chỗ. Tôi hiện tại cũng không muốn cùng Norman hoặc là Hi Nhĩ Lạc bất kỳ một người nào sống chung một chỗ." Nói xong câu đó sau đó, Shawn liền bắt lấy cánh tay Ôn Nhiêu, đem cậu kéo vào trong phòng, thuận tiện khép cửa phòng lại.
Bị túm vào phòng Ôn Nhiêu nhìn Shawn trong phòng lục tung, sau đó tìm ra xì gà cậu vừa rồi cất kỹ, đốt lên ngậm trong miệng một cái.
Mùi thuốc lá lan toản khắp căn phòng không tính là rộng rãi, Shawn táo bạo, giống như bị cái mùi này trấn an một ít, hắn thật sâu hút vào một cái, sau đó kẹp ở giữa hai ngón tay, đặt mông trên giường ngồi xuống.
Ôn Nhiêu đứng ở bên giường nhìn hắn.
Shawn cánh tay chống đỡ trên giường, thân thể ngửa ra sau, nhìn qua Ôn Nhiêu đứng xa xa, phun ra một điếu thuốc sương mù, "Tới đây."
Ôn Nhiêu ngoan ngoãn đi tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.
"Đã từng hút xì gà sao?" Shawn hỏi.
Ôn Nhiêu nhẹ gật đầu, tuy rằng cậu không có hút xì gà, bất quá bình thường mùi thuốc lá hắn là hút qua không ít.
Shawn cầm một điếu xi gà đưa cho cậu, thời điểm Ôn Nhiêu chuẩn bị mượn bật lửa, Shawn ngậm xi gà bỗng nhiên lại gần, hai cái xì gà dính cùng một chỗ, theo hô hấp của Shawn mà xua tan đêm tối ở bên trong, xì gà trong miệng Ôn Nhiêu cũng được đốt lên. Shawn đã khôi phục thành tư thế ngồi lười biếng vừa rồi.
Ôn Nhiêu không thể chờ đợi được hít một hơi xì gà bản thân thèm đã lâu, sau đó một giây sau đã bị sặc mà liều mạng ho khan, Shawn quay đầu, chứng kiến Ôn Nhiêu ho đến sắc mặt đỏ bừng, có chút buồn cười.
"Không biết hút cũng đừng có thể hiện nha." Xì gà trên tay bị Shawn rút đi.
Ôn Nhiêu là lần đầu tiên rút xì gà, cỗ thân thể này đoán chừng cũng là lần đầu tiên hút thuốc, cho nên thời điểm khi mùi vị thuốc lá dũng mãnh xông vào phổi, cậu thật sự rất không thích ứng.
Shawn xử lý tốt cái điếu xì gà kia, quay đầu lại chứng kiến khuôn mặt Ôn Nhiêu nhíu lại lè ra một đoạn đầu lưỡi.
Đây không phải lần thứ nhất Shawn chú ý tới Ôn Nhiêu mặt có chút thanh tú này, lúc bị giam lại, thời điểm chung quanh không có nữ nhân, hắn cũng thật sự từng muốn chấp nhận ý định của Ôn Nhiêu, về sau sau khi đi ra, loại ý nghĩ này cũng chưa có. Nhưng hiện tại, không biết vì cái gì, lại bỗng nhiên xông ra.
Mới dừng ho khan Ôn Nhiêu, phát giác được có đạo ánh mắt mãnh liệt đến không cách nào bỏ qua nhìn mình chằm chằm, cậu ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Shawn lom lom nhìn cậu.
Ôn Nhiêu đem đầu lưỡi thu hồi đi, nhè nhẹ từng mùi thuốc lá ngọt, ở trong miệng tan ra.
"Tôi chỉ là, quá lâu không có hút qua mà thôi." Ôn Nhiêu sau khi ổn định đầu, né tránh ánh mắt kia của Shawn như phải nói ra thành. (1)
Shawn không biết vì cái gì, đem xì gà trong miệng mình cũng dập tắt, sau đó vươn tay, cầm chặt bả vai Ôn Nhiêu.
"Làm gì vậy?" Ôn Nhiêu hướng về phía sau lùi một bước, nhưng bị khí lực Shawn, ngăn trở ý đồ lui về phía sau cậu.
"Bảo bối, tôi hiện tại mới phát hiện, cậu không chỉ là khối trân châu sáng long lanh, sau khi đi ra, mắt cũng tương đối sáng." Bởi vì dọc theo con đường này đều chạy trối chết, vì vậy không rảnh đi quản cái khác, nhưng mà bây giờ đang ở trên du thuyền, Ôn Nhiêu đã nhận được nghỉ ngơi thật tốt, tú gương mặt quả thanh tú của cậu so với bất kỳ phụ nữ châu Á đều động lòng người hơn.
Ôn Nhiêu theo trong lời nói của Shawn, ngửi được khí tức nguy hiểm. Gia hỏa này, sau khi đi ra, muốn động thủ với cậu sao?
Nữ nhân trên du thuyền, bình thường bên cạnh đều có thân sĩ cùng đi, một khi xuất hiện bất kỳ vấn đề, đều có thể bại lộ thân phận gây nguy hiểm, đó là lý do Norman mới ngăn cản hắn và bất cứ người nào phát sinh quan hệ. Nhưng mà, Ôn Nhiêu cũng được liệt kê vô.
"Lại nói cậu vì cái gì như vậy thấp như vậy, tôi đã thấy vô cùng nhiều nữ nhân, đều so với cậu cao gầy."
Cảm giác bị dẫm lên chăn khiến Ôn Nhiêu đau liền trừng mắt với Shawn. Thân Cao Minh Minh là vì ưu thế chủng tộc, nhưng mà cậu không có lấy những lời này phản bác Shawn, bởi vì gia hỏa này, thân cao cùng thể trạng, đều hoàn toàn không có ở trong tiêu chuẩn của người châu Á.
Shawn giật giật bờ môi, lộ ra một cái dáng tươi cười tương đối ác liệt, "Bất quá, tôi rất thích."
"Tôi nghĩ anh đối với nữ nhân hứng thú càng lớn." Ôn Nhiêu nói.
"A, đúng vậy." Bàn tay Shawn, ở trên bờ vai vuốt vuốt Ôn Nhiêu, "Bất quá, hiện tại thế nhưng là thời khắc đặc thù, nếu như tôi làm ra điều gì phiền toái, Norman sẽ đem tôi giết đấy."
Ôn Nhiêu biết rõ, thời điểm này bản thân nếu lớn tiếng kêu cứu giãy giụa liền xong đời, vì vậy cậu rất tỉnh táo đang cùng Shawn phân biệt lợi hại, "Anh đối với tôi làm chút gì đó, sẽ không phải phiền toái sao?"
"Bảo bối, cậu không thích tôi đối với cậu làm cái gì sao?" Shawn không tự giác liếm liếm môi trên.
Nếu như Ôn Nhiêu là một nữ nhân, hoặc nói là gay, thời điểm này nói không chừng đã bị hắn khuynh đảo bại liệt tại trong ngực của hắn, nhưng mà Ôn Nhiêu cả hai cũng không phải, vì vậy cậu mặt không biểu tình đối diện với Shawn trước mặt, "Tôi là một người Đông Phương bảo thủ nam tính, nếu như anh đối với tôi làm cái gì, tôi sẽ theo trên boong thuyền nhảy xuống."
"Bảo thủ đấy, Đông Phương nam tính?" Shawn sắc mặt có chút vặn vẹo, nhìn Ôn Nhiêu, hắn hiện tại có lẽ đang liều mạng nín cười, "Bảo bối, cậu là nghiêm túc nói những lời này đấy sao?"
"Vô cùng nghiêm túc."
"Thế nhưng là, theo tôi được biết, 'Bằng hữu' của cậu tuyệt không ít a." Cũng chính bởi vì như vậy, Shawn mới có thể ngay từ đầu, làm cho Norman từ chỗ cậu, tìm được đường chạy trốn.
"Đã từng thôi."
Shawn vẫn còn có chút ý định chưa từ bỏ, lúc trước hắn không có đối với Ôn Nhiêu làm chút gì đó, chính là cảm giác đối phương có đôi khi quá phóng đãng hơi quá, nhưng bây giờ ngoài ý muốn sau khi từ nơi ấy đi ra, đối với với cái gia hỏa này sinh ra hứng thú mãnh liệt, "Cậu đã đều nói như vậy." Bàn tay cầm chặt bả vai Ôn Nhiêu chậm rãi buông ra, "Vậy là vô dụng để bắt buộc rồi."
Ôn Nhiêu hướng phía sau dịch một bước, theo phạm vi trước mặt Shawn lui ra ngoài.
Shawn gãi gãi tóc của mình, sau đó mở lớn hai tay nằm ngửa tại trên giường, "Loại cảm giác này chưa thỏa mãn dục vọng, thật đúng là khó chịu a."
Thân là nam nhân Ôn Nhiêu hoàn toàn có thể đủ lý giải, nếu như bên người không có Norman một nhân vật nguy hiểm mà nói, cậu cũng sẽ tìm mỹ nữ tóc vàng, cùng nhau trải qua một trận lãng mạn, "Chúng ta còn có hai ngày hành trình, chờ đến Phất La Lý Đạt, anh có thể thỏa thích xem phong cảnh rồi."
"Bảo bối, cậu thật sự không ghen sao?" Bị một người năm lần bảy lượt cự tuyệt, Shawn cảm giác tôn nghiêm nam tính của mình nhận lấy thương không nhẹ.
"Không hề." Nếu như hôm nay Shawn là mặt mày hớn hở trở về, hắn nói không chừng gặp cảm thấy chút ít khó chịu. Nhưng gia hỏa này, chưa thỏa mãn dục vọng bộ dạng, thoạt nhìn còn thật thú vị.
Shawn bắt lấy Chẩm Đầu, che tại trên mặt của mình. Từ lúc trốn thoát, đã nhanh có mấy tháng không có chạm qua nữ nhân, đây đối với một nam nhân bình thường trưởng thành mà nói, quả thực chính là dày vò, cực hình!
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến thanh âm tay cầm cửa chuyển động, sau đó thanh âm Norman truyền đến, "Shawn, đem cửa mở ra."
Shawn còn chưa kịp nói cái gì, Ôn Nhiêu cũng đã rất nhanh mở cửa ra, Norman sau khi đi vào, còn thuận tiện cùng Shawn tố cáo cá biệt, "Tốt rồi, tôi liền về phòng trước đây."
Shawn từ trên giường đứng lên, ánh mắt lướt qua Norman, rơi vào trên thân Ôn Nhiêu đang đi ra ngoài, "Bảo bối, nếu như cậu hối hận, có thể tùy thời đến gõ cửa của tôi. Tôi nguyện ý vì cậu trong phòng kia, cùng Hi Nhĩ Lạc chung một giường"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Manh Tân Tiểu Thiên Sử: Ta có thể hay không hỏi một cái vấn đề so sánh xấu hổ nhỏ
Tra Tác Giả: Hỏi
Manh Tân Tiểu Thiên Sử: Chương tiết tên là đại lão tiểu kiều thê, tiểu kiều thê là Ôn Nhiêu, đại lão là ai?
Tra Tác Giả: Đem thanh âm thanh thuần ba chữ viết tay một trăm lần, ngươi sẽ hiểu
(1) 躲开肖恩那几乎要变成实质性的目光: Này là mik chém đó chứ QT khó hiểu quá đi:">
Mi Tesoro: Vừa mới thi xong TS10 cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ
. Đặt nguyện vọng cao quá vừa thi xong thì Sở GD bảo tăng điểm
Chắc dzui. Vì thi thố xong xuôi rồi nên mik sẽ đăng truyện edit và sáng tác lại bình thường nha ^^.
Norman cùng Hi Nhĩ Lạc lúc trở lại, ở trên ghế ngồi chỉ có một mình Ôn Nhiêu. Norman hỏi, "Shawn đâu?"
Ôn Nhiêu dựa theo lời Shawn dặn dò trả lời, "Anh ta nói anh ta đi ngắm phong cảnh rồi."
"Phong cảnh?" Lập lại một lần Norman lập tức kịp phản ứng lại, sắc mặt cùng theo khó nhìn lên, "Người kia, thời điểm này cũng không thể hảo hảo an phận ở lại à."
Bởi vì mới từ chỗ Shawn lấy được tin tức, Ôn Nhiêu liếc nhìn Hi Nhĩ Lạc bên cạnh Norman. Ở ba người này không có.. một chút cảm giác tồn tại là, cùng cấp với bọn họ thật à?
"Hi Nhĩ Lạc."
"Vâng.."
"Đi đem Shawn tìm trở về, nếu như tại chiếc du thuyền này lại đi rướt phiền phức, bị xác minh thân phận thì phiền toái." Nếu không phải bây giờ là tình trạng nguy cấp, Norman mới chẳng muốn quản Shawn đi làm cái gì.
"Được, được." Hi Nhĩ Lạc đối với Norman quả thực là nói gì nghe nấy.
Norman tại trên ghế ngồi ngồi xuống, ăn no rồi Ôn Nhiêu chú ý kẻ có tiền chung quanh, dùng khăn giấy xoa xoa môi của mình, sau đó đứng lên. Norman ngẩng đầu, "Cậu muốn đi đâu?"
Đã đi ra ngoài được vài bước Ôn Nhiêu quay đầu lại, nhìn thần sắc Norman, không tự giác khẩn trương lên, "Tôi liền trở về phòng trước."
Norman nhìn chằm chằm cậu sau nửa ngày, sau đó cảnh cáo một câu "Không được ở bên ngoài đi dạo loạn" khiến cho Ôn Nhiêu không dám rời đi.
Ôn Nhiêu cảm giác phương hướng có chút khó khăn, mà hai gian phòng vừa vặn lại là một trái một phải đối diện, cậu đứng tại cửa ra vào nửa ngày, cũng không có đoán được bản thân ban ngày là từ chỗ nào cửa nào đi ra. Do dự một chút sau đó, cậu tiến vào căn phòng bên tay phải. Trong phòng rất sạch sẽ, cùng lúc cậu đi ra ngoài bất đồng -- bất quá cũng có thể là nhân viên phục vụ trên du thuyền vào quét dọn qua.
Từ trong tủ đầu giường lấy ra xì gà đêm qua, Ôn Nhiêu để sát vào rồi, hít hà mùi vị thuốc lá bên trong.
Cái đồ chơi này giá trị cũng không tệ, có thể nếm thử mùi vị cũng coi như tốt.
Ngay lúc Ôn Nhiêu tìm cái bật lửa khắp nơi, cửa ra vào truyền đến thanh âm tay cầm cửa lắc lư, theo sát lấy chính là vài câu táo bạo chửi bới. Ôn Nhiêu nghe được ra đó là thanh âm Shawn, vì vậy, hắn quả nhiên là tiến sai gian phòng?
Đem xì gà thả lại trong tủ, Ôn Nhiêu đứng dậy đi mở cửa, Shawn đứng ở cửa sắc mặt âm trầm, áo khoác cởi treo ở trên khuỷu tay, trên thân nút áo cởi bỏ hai cái, lộ ra ấn hai dấu vết sống xinh đẹp trên cái cổ, giờ phút này nhìn sắc mặt hắn, rõ ràng cho thấy là chuyện tốt bị quấy rầy. Shawn chợt thấy cửa từ bên trong bị mở, còn sửng sốt một chút, lúc nhìn đến Ôn Nhiêu đứng ở bên trong, sắc mặt lại hòa hoãn xuống.
"Ngại quá, tôi tiến sai gian phòng." Ôn Nhiêu nói xong, muốn từ bên trong đi ra.
Đứng ở cửa Shawn, đi bỗng nhiên khoát tay, đem đường đi của Ôn Nhiêu ngăn lại.
Tròng mắt một mực rủ xuống, sợ mạo phạm chuyện tốt bị quấy rầy liền tiến vào trạng thái nam nhân điên cuồng Ôn Nhiêu đành ngẩng đầu lên, cùng ngăn Shawn đối mặt, "Còn có chuyện gì sao?"
Shawn trên thân còn có nhàn nhạt mùi vị của nước hoa phụ nữ, thắt lưng cũng có chút cong vẹo, Ôn Nhiêu gần như có thể tưởng tượng, thời điểm hắn đặt mỹ nữ tóc vàng ở dưới thân chuẩn bị làm gì gì đó, lại bị Hi Nhĩ Lạc cứng rắn kéo xuống tình cảnh -- hắn hiện tại không thấy được Hi Nhĩ Lạc, không phải là bởi vì Hi Nhĩ Lạc đã bị hắn từ trên boong thuyền ném xuống rồi a?
Trên thực tế, vừa mới chuyện phát sinh cùng suy nghĩ của Ôn Nhiêu cũng không sai biệt lắm, Shawn ở trước mặt, cũng đã gần như đến giai đoạn bộc phát.
"Tiến vào."
Ôn Nhiêu không nghĩ tới gặp nghe được cái đáp án này, "Cái gì?"
"Từ giờ trở đi, cậu cùng tôi ở cùng một chỗ. Tôi hiện tại cũng không muốn cùng Norman hoặc là Hi Nhĩ Lạc bất kỳ một người nào sống chung một chỗ." Nói xong câu đó sau đó, Shawn liền bắt lấy cánh tay Ôn Nhiêu, đem cậu kéo vào trong phòng, thuận tiện khép cửa phòng lại.
Bị túm vào phòng Ôn Nhiêu nhìn Shawn trong phòng lục tung, sau đó tìm ra xì gà cậu vừa rồi cất kỹ, đốt lên ngậm trong miệng một cái.
Mùi thuốc lá lan toản khắp căn phòng không tính là rộng rãi, Shawn táo bạo, giống như bị cái mùi này trấn an một ít, hắn thật sâu hút vào một cái, sau đó kẹp ở giữa hai ngón tay, đặt mông trên giường ngồi xuống.
Ôn Nhiêu đứng ở bên giường nhìn hắn.
Shawn cánh tay chống đỡ trên giường, thân thể ngửa ra sau, nhìn qua Ôn Nhiêu đứng xa xa, phun ra một điếu thuốc sương mù, "Tới đây."
Ôn Nhiêu ngoan ngoãn đi tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.
"Đã từng hút xì gà sao?" Shawn hỏi.
Ôn Nhiêu nhẹ gật đầu, tuy rằng cậu không có hút xì gà, bất quá bình thường mùi thuốc lá hắn là hút qua không ít.
Shawn cầm một điếu xi gà đưa cho cậu, thời điểm Ôn Nhiêu chuẩn bị mượn bật lửa, Shawn ngậm xi gà bỗng nhiên lại gần, hai cái xì gà dính cùng một chỗ, theo hô hấp của Shawn mà xua tan đêm tối ở bên trong, xì gà trong miệng Ôn Nhiêu cũng được đốt lên. Shawn đã khôi phục thành tư thế ngồi lười biếng vừa rồi.
Ôn Nhiêu không thể chờ đợi được hít một hơi xì gà bản thân thèm đã lâu, sau đó một giây sau đã bị sặc mà liều mạng ho khan, Shawn quay đầu, chứng kiến Ôn Nhiêu ho đến sắc mặt đỏ bừng, có chút buồn cười.
"Không biết hút cũng đừng có thể hiện nha." Xì gà trên tay bị Shawn rút đi.
Ôn Nhiêu là lần đầu tiên rút xì gà, cỗ thân thể này đoán chừng cũng là lần đầu tiên hút thuốc, cho nên thời điểm khi mùi vị thuốc lá dũng mãnh xông vào phổi, cậu thật sự rất không thích ứng.
Shawn xử lý tốt cái điếu xì gà kia, quay đầu lại chứng kiến khuôn mặt Ôn Nhiêu nhíu lại lè ra một đoạn đầu lưỡi.
Đây không phải lần thứ nhất Shawn chú ý tới Ôn Nhiêu mặt có chút thanh tú này, lúc bị giam lại, thời điểm chung quanh không có nữ nhân, hắn cũng thật sự từng muốn chấp nhận ý định của Ôn Nhiêu, về sau sau khi đi ra, loại ý nghĩ này cũng chưa có. Nhưng hiện tại, không biết vì cái gì, lại bỗng nhiên xông ra.
Mới dừng ho khan Ôn Nhiêu, phát giác được có đạo ánh mắt mãnh liệt đến không cách nào bỏ qua nhìn mình chằm chằm, cậu ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Shawn lom lom nhìn cậu.
Ôn Nhiêu đem đầu lưỡi thu hồi đi, nhè nhẹ từng mùi thuốc lá ngọt, ở trong miệng tan ra.
"Tôi chỉ là, quá lâu không có hút qua mà thôi." Ôn Nhiêu sau khi ổn định đầu, né tránh ánh mắt kia của Shawn như phải nói ra thành. (1)
Shawn không biết vì cái gì, đem xì gà trong miệng mình cũng dập tắt, sau đó vươn tay, cầm chặt bả vai Ôn Nhiêu.
"Làm gì vậy?" Ôn Nhiêu hướng về phía sau lùi một bước, nhưng bị khí lực Shawn, ngăn trở ý đồ lui về phía sau cậu.
"Bảo bối, tôi hiện tại mới phát hiện, cậu không chỉ là khối trân châu sáng long lanh, sau khi đi ra, mắt cũng tương đối sáng." Bởi vì dọc theo con đường này đều chạy trối chết, vì vậy không rảnh đi quản cái khác, nhưng mà bây giờ đang ở trên du thuyền, Ôn Nhiêu đã nhận được nghỉ ngơi thật tốt, tú gương mặt quả thanh tú của cậu so với bất kỳ phụ nữ châu Á đều động lòng người hơn.
Ôn Nhiêu theo trong lời nói của Shawn, ngửi được khí tức nguy hiểm. Gia hỏa này, sau khi đi ra, muốn động thủ với cậu sao?
Nữ nhân trên du thuyền, bình thường bên cạnh đều có thân sĩ cùng đi, một khi xuất hiện bất kỳ vấn đề, đều có thể bại lộ thân phận gây nguy hiểm, đó là lý do Norman mới ngăn cản hắn và bất cứ người nào phát sinh quan hệ. Nhưng mà, Ôn Nhiêu cũng được liệt kê vô.
"Lại nói cậu vì cái gì như vậy thấp như vậy, tôi đã thấy vô cùng nhiều nữ nhân, đều so với cậu cao gầy."
Cảm giác bị dẫm lên chăn khiến Ôn Nhiêu đau liền trừng mắt với Shawn. Thân Cao Minh Minh là vì ưu thế chủng tộc, nhưng mà cậu không có lấy những lời này phản bác Shawn, bởi vì gia hỏa này, thân cao cùng thể trạng, đều hoàn toàn không có ở trong tiêu chuẩn của người châu Á.
Shawn giật giật bờ môi, lộ ra một cái dáng tươi cười tương đối ác liệt, "Bất quá, tôi rất thích."
"Tôi nghĩ anh đối với nữ nhân hứng thú càng lớn." Ôn Nhiêu nói.
"A, đúng vậy." Bàn tay Shawn, ở trên bờ vai vuốt vuốt Ôn Nhiêu, "Bất quá, hiện tại thế nhưng là thời khắc đặc thù, nếu như tôi làm ra điều gì phiền toái, Norman sẽ đem tôi giết đấy."
Ôn Nhiêu biết rõ, thời điểm này bản thân nếu lớn tiếng kêu cứu giãy giụa liền xong đời, vì vậy cậu rất tỉnh táo đang cùng Shawn phân biệt lợi hại, "Anh đối với tôi làm chút gì đó, sẽ không phải phiền toái sao?"
"Bảo bối, cậu không thích tôi đối với cậu làm cái gì sao?" Shawn không tự giác liếm liếm môi trên.
Nếu như Ôn Nhiêu là một nữ nhân, hoặc nói là gay, thời điểm này nói không chừng đã bị hắn khuynh đảo bại liệt tại trong ngực của hắn, nhưng mà Ôn Nhiêu cả hai cũng không phải, vì vậy cậu mặt không biểu tình đối diện với Shawn trước mặt, "Tôi là một người Đông Phương bảo thủ nam tính, nếu như anh đối với tôi làm cái gì, tôi sẽ theo trên boong thuyền nhảy xuống."
"Bảo thủ đấy, Đông Phương nam tính?" Shawn sắc mặt có chút vặn vẹo, nhìn Ôn Nhiêu, hắn hiện tại có lẽ đang liều mạng nín cười, "Bảo bối, cậu là nghiêm túc nói những lời này đấy sao?"
"Vô cùng nghiêm túc."
"Thế nhưng là, theo tôi được biết, 'Bằng hữu' của cậu tuyệt không ít a." Cũng chính bởi vì như vậy, Shawn mới có thể ngay từ đầu, làm cho Norman từ chỗ cậu, tìm được đường chạy trốn.
"Đã từng thôi."
Shawn vẫn còn có chút ý định chưa từ bỏ, lúc trước hắn không có đối với Ôn Nhiêu làm chút gì đó, chính là cảm giác đối phương có đôi khi quá phóng đãng hơi quá, nhưng bây giờ ngoài ý muốn sau khi từ nơi ấy đi ra, đối với với cái gia hỏa này sinh ra hứng thú mãnh liệt, "Cậu đã đều nói như vậy." Bàn tay cầm chặt bả vai Ôn Nhiêu chậm rãi buông ra, "Vậy là vô dụng để bắt buộc rồi."
Ôn Nhiêu hướng phía sau dịch một bước, theo phạm vi trước mặt Shawn lui ra ngoài.
Shawn gãi gãi tóc của mình, sau đó mở lớn hai tay nằm ngửa tại trên giường, "Loại cảm giác này chưa thỏa mãn dục vọng, thật đúng là khó chịu a."
Thân là nam nhân Ôn Nhiêu hoàn toàn có thể đủ lý giải, nếu như bên người không có Norman một nhân vật nguy hiểm mà nói, cậu cũng sẽ tìm mỹ nữ tóc vàng, cùng nhau trải qua một trận lãng mạn, "Chúng ta còn có hai ngày hành trình, chờ đến Phất La Lý Đạt, anh có thể thỏa thích xem phong cảnh rồi."
"Bảo bối, cậu thật sự không ghen sao?" Bị một người năm lần bảy lượt cự tuyệt, Shawn cảm giác tôn nghiêm nam tính của mình nhận lấy thương không nhẹ.
"Không hề." Nếu như hôm nay Shawn là mặt mày hớn hở trở về, hắn nói không chừng gặp cảm thấy chút ít khó chịu. Nhưng gia hỏa này, chưa thỏa mãn dục vọng bộ dạng, thoạt nhìn còn thật thú vị.
Shawn bắt lấy Chẩm Đầu, che tại trên mặt của mình. Từ lúc trốn thoát, đã nhanh có mấy tháng không có chạm qua nữ nhân, đây đối với một nam nhân bình thường trưởng thành mà nói, quả thực chính là dày vò, cực hình!
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến thanh âm tay cầm cửa chuyển động, sau đó thanh âm Norman truyền đến, "Shawn, đem cửa mở ra."
Shawn còn chưa kịp nói cái gì, Ôn Nhiêu cũng đã rất nhanh mở cửa ra, Norman sau khi đi vào, còn thuận tiện cùng Shawn tố cáo cá biệt, "Tốt rồi, tôi liền về phòng trước đây."
Shawn từ trên giường đứng lên, ánh mắt lướt qua Norman, rơi vào trên thân Ôn Nhiêu đang đi ra ngoài, "Bảo bối, nếu như cậu hối hận, có thể tùy thời đến gõ cửa của tôi. Tôi nguyện ý vì cậu trong phòng kia, cùng Hi Nhĩ Lạc chung một giường"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Manh Tân Tiểu Thiên Sử: Ta có thể hay không hỏi một cái vấn đề so sánh xấu hổ nhỏ
Tra Tác Giả: Hỏi
Manh Tân Tiểu Thiên Sử: Chương tiết tên là đại lão tiểu kiều thê, tiểu kiều thê là Ôn Nhiêu, đại lão là ai?
Tra Tác Giả: Đem thanh âm thanh thuần ba chữ viết tay một trăm lần, ngươi sẽ hiểu
(1) 躲开肖恩那几乎要变成实质性的目光: Này là mik chém đó chứ QT khó hiểu quá đi:">
Mi Tesoro: Vừa mới thi xong TS10 cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ


Chỉnh sửa cuối: