Edit: Trần Ngọc
Beta:
Hany
Lần đầu tiên không chờ Tô Thanh đến, sau khi nghe điệu hát xong thì thấy trời không còn sớm, Diệp Tống liền trở về, trước khi đi lấy chút ngân phiếu đưa cho ông chủ. Ông chủ khách khí cười nói: "Không thu ngân lượng nữ nhân, chỉ thu của nam nhân."
Sau đấy Diệp Tống lại đến đây thêm hai lần, Tô Như Thanh vẫn như cũ không xuất hiện. Diệp Tống có chút hoài nghi, Tô Như Thanh không thường xuyên đến đây, lần trước gặp chỉ là tình cờ. Diệp Tống cảm thấy có chút buồn bực. Nàng vẫn thường xuyên đến, đi dạo phố tìm việc vui đến khi mệt liền về nhã gian nghỉ ngơi.
Sáng hôm nay, Diệp Tống mang Bái Thanh đến Lê viên để nghe tuồng kịch mới ra. Gần trưa hai người lại đến kì quán, Bái Thanh nói: "Tô công tử đã lâu không đến đây, vậy tại sao chúng ta lại thường xuyên đến?" Đột nhiên trong đầu nàng nảy sinh suy nghĩ, kinh hãi nói: "Hay là Tiểu thư đối với Tô công tử.."
Diệp Tống mỉm cười: "Đối với Tô công tử?" Nhìn Bái Thanh lắc đầu đáp, nàng phe phẩy quạt bước vào kì quán chậm rãi nói: "Ngươi không cảm thấy ở đây ăn uống miễn phí sẽ tiết kiệm không ít tiền sao?"
Sau khi nói xong, ông chủ đã ra nghênh đón, Bái Thanh phản ứng ngay tức thì, vui vẻ hỏi ông chủ: "Hôm nay Tô công tử có đến không?"
Ông chủ lắc đầu.
Bái Thanh nhân tiện nói: "Công tử nhà ta lên trên ngồi trước, nhân tiện đem ít cơm trưa lên cho công tử nhà ta."
Ông chủ hào phóng đáp: "Công tử đây đối với đầu bếp kì quán của ta rất hài lòng?"
Nhìn thấy đãi ngộ thế này, Bái Thanh liền ho nhẹ nói: "Không cần phiền toái như vậy, công tử nhà ta không muốn đợi lâu nên chỉ cần đem vài món đơn giản là được."
Khi Tô Như Thanh đến, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, có chút sửng sốt. Nha hoàn Bái Thanh đang nằm trên bàn chợp mắt, cứ như một chú gà đang mổ thóc, còn Diệp Tống nằm trên chiếc ghế dài của Tô Như Thanh ngủ say. Mặt nàng hướng ra ngoài, hai tay để bên hông, y phục cùng trâm cài đều là màu xanh, gương mặt của nàng nhìn vô cùng cân đối. Mặc dù bây giờ khuôn mặt nằm ở đó có hơi tối màu nhưng cũng không thể che đi được nhan sắc hoa nhường nguyền thẹn ấy.
Bái Thanh rất nhanh liền tỉnh lại, thấy trong phòng xuất hiện hai nam nhân, vừa định đánh thức Diệp Tống, lại bị người hầu bảo ngừng.
Tô Như Thanh bước đến ghế dài, lặng lẽ nhìn nàng. Bỗng nhiên hơi nhướng mi, ngón tay nghịch sợi tóc của nàng, hành động vô cùng thân mật khiến Bái Thanh phải hú hồn một phen. Sau đó, Tô Như Thanh dùng những sợi tóc đấy quét lên mặt Diệp Tống, nàng bị ngứa từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ, cau mày thì thầm: "Có muỗi.."
Tô Thanh khẽ cau mày rồi mỉm cười, tiếp tục trêu chọc nàng. Diệp Tống tỉnh dậy, thấy bên cạnh có người, thừa lúc đối phương không chú ý liền bắt lấy tay hắn ra khỏi những lọn tóc. Sau đó tinh nghịch nắm lấy tay hắn đưa lên mũi ngửi, Tô Thanh cũng chỉ mỉm cười đầy ngả ngớn.
Sau đó sắc mặt hắn trầm xuống, đây là hắn đang bị phản kích?
Bái Thanh lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, thoáng chốc mặt đầy hắc tuyến. Giờ phút này nàng cảm thấy sự lo lắng của bản thân thật dư thừa.
"Một nữ tử lại làm ra hành động như vậy, lá gan cũng thật lớn." Tô Như Thanh bình tĩnh nói.
Diệp Tống mở mắt, đôi mắt như cặp lưu ly đầy linh động, ngồi dậy, buồn bã nói: "Công tử tùy tiện chạm vào tóc của tiểu nữ, như vậy cũng đúng phép tắc sao?" Dứt lời nhìn Tô Như Thanh rồi cười nói tiếp: "Ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ đến đây nữa, ngươi.. đến đây khi nào?"
"Vừa đến liền nghe nói có người một mực ở đây chờ ta." Biểu cảm của hắn vô cùng thoải mái, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng luôn có ma lực khiến người khác trầm mê.
Diệp Tống cười híp mắt nhìn hắn, áp chế rung động trong lòng, nàng bây giờ đã cảm giác được mình đang sống ở cổ đại, cũng có chút động tâm. Tô Như Thanh bị nàng nhìn đến có chút không tự nhiên nhẹ nhíu mày, nghe nói nữ tử phương Bắc luôn e lệ, sao nữ tử này lại có thể lớn mật nhìn chằm chằm vào nam nhân, đây vẫn là nữ nhân đầu tiên hắn biết. Một lúc sau Diệp Tống mới nói: "Xuất môn đi dạo thấy nhàm chán nên đến đây ngồi." Nói xong liền nghiêng đầu tiếp tục nhìn hắn: "Ngươi biết ta đợi ngươi, tại sao không đến?"
Tô Như Thanh đáp: "Vừa vào cửa nghe ông chủ nói mới biết."
Buổi chiều, hiếm khi Diệp Tống tĩnh tâm, Tô Như Thanh liền dạy nàng đánh cờ, cả buổi nàng cũng chỉ học được một chút. Tối đến, Tô Như Thanh đưa Diệp Tống cùng Bái Thanh hồi phủ. Diệp Tống xuống xe ngựa, đột nhiên Tô Như Thanh hỏi: "Ngày mai có rảnh không?"
Diệp Tống quay đầu, cười hỏi: "Khi nào?"
Tô Như Thanh đáp: "Sáng mai ta đến đón ngươi cùng đến kì quán." Hắn không yêu cầu Diệp Tống đáp ngay lập tức, chỉ nói: "Ta chờ ngươi đến trưa, nếu không đến được thì thôi."
Trên đường trở về, Bái Thanh nghiêm khắc giáo dục: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người cùng Tô công tử có chút gần gũi, như vậy không ổn."
Diệp Tống không chút để ý nói: "Có gì không ổn?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Diệp Tống có chút đăm chiêu đáp: "Ân nghe cũng có chút đạo lí" Sau đó, liền không có sau đó.
Lần trước Linh Nguyệt thấy Diệp Tống cùng Bái Thanh từ cửa sau đi về, vì vậy luôn chú ý động tĩnh ở đấy. Thấy nàng đi xa, bóng dáng từ từ biến mất trong màn đêm, lúc này Linh Nguyệt mới xuất hiện, nói với người bên cạnh: "Phu nhân người cẩn thận một chút."