[COLOR=rgb(102, 0, 51) ]Chương 10: Thật không biết xấu hổ![/COLOR]
[BOOK][COLOR=rgb(102, 0, 51) ]Edit+Beta: Hany[/COLOR]
"Tiểu thư nô tỳ cầu người đừng lộn xộn!" Nàng cuống quít khom người từ dưới cái gối lấy ra viên bạch ngọc Kỳ Lân hỏa văn ra, phía trên đường vân tinh mỹ phi phàm bên trong còn mang lấy pha tạp vết máu, đưa cho Diệp Tống nói: "Nô tỳ trông thấy tiểu thư dù ngất xỉu cũng gắt gao nắm lấy ngọc bội kia, biết là vật trọng yếu. Đây là ngọc bội của vương gia, nô tỳ gặp qua là vật tùy thân hắn mang theo. Hẳn là rất đáng tiền đi."
"Nó quan trọng cũng không phải là bởi vì nó đáng tiền" Diệp Tống nhếch môi cười một tiếng: "Có thứ này, về sau chúng ta liền có thể tùy ý ra vào vương phủ, hắn lại không có quyền can thiệp."
Bái thanh có chút sững sờ, nhưng vẫn phản ứng linh mẫn: "Tiểu thư chính là bởi vì cầm cái này mới bị vương gia.. đánh thành như thế sao?"
Diệp Tống nghiền ngẫm đem việc bên trong nàng gặp được tại Hải Đường Uyển gặp được Tô Thần cùng Nam Xu thân nhau xem như là trò cười nói ra. Kết quả bái thanh nghe được nghẹn đỏ mặt, nổi giận mắng một câu: "Xì! Thật không biết xấu hổ!" Ngay sau đó một mặt nghiêm túc, cầm qua kia bạch ngọc đứng lên hỏi: "Tiểu thư, có phải là nô tỳ bằng cái này, sẽ có thể đi ra vương phủ?"
Diệp Tống gật gật đầu: "Đó là tất nhiên."
"Nô tỳ bây giờ lập tức muốn đi ra ngoài." Nói xong xoay người rời đi.
"Trở về" Thanh âm Diệp Tống hơi lạnh mang theo giọng không thể phản bác làm cho Bái Thanh sững sờ: "Đi nơi nào?"
Bái Thanh quay đầu khuôn mặt bánh bao vì tức giận có chút đáng yêu: "Nô tỳ đi tìm đại tướng quân, đại tướng quân nhất định sẽ không để tiểu thư bị khi dễ. Từ nhỏ tiểu thư đã được đại tướng quân cùng đại thiếu gia thương yêu, vốn không bị chửi một câu càng đừng nói đến bị đánh một chút. Nô tỳ sẽ đi nói cho đại tướng quân cùng Vệ tướng quân!"
Diệp Tống nhíu mày: "Thế sau đó thì sao?"
Đôi bàn tay trắng như phấn của Bái Thanh nắm chặt: "Sau đó đại tướng quân cùng Vệ tướng quân sẽ đến đón tiểu thư về nhà, tiểu thư rốt cuộc cũng không cần chịu khổ!"
"Về nhà?" Diệp Tống cười hai tiếng khẽ nói: "Sau đó hết thảy đau khổ ta chịu ở đây cứ như vậy sạch?"
Bái Thanh buồn bực bổ sung: "Đại tướng quân cùng Vệ tướng quân sẽ còn hung hăng thu thập vương gia!"
"Bái Thanh, ta dù không nhớ rõ việc trước khi sinh bệnh kình có bộ dáng thế nào, bất quá khi gả vào bên trong vương phủ hai năm chắc chắn đã chịu rất nhiều ủy khuất đều không có trở về, ta cũng có kiên trì của mình. Ban đầu là ta khư khư cố chấp muốn gả cho Tô Thần, hiện tại gặp rủi ro liền nghĩ muốn hồi tướng quân phủ, không phải là không duyên cớ để người đời chế giễu a, huống hồ đó cũng không phải là tác phong của ta."
"Nhưng mà tiểu thư.."
Lá Tống như có điều suy nghĩ nói: "Ta cũng không phải là quả quả hồng mềm mặc người khi dễ, chờ thương tích ta dưỡng tốt lại liền tính toán sau đi."
Cuối cùng Bái Thanh vẫn là bất đắc dĩ về, đem bạch ngọc lại nhét dưới gối đầu Diệp Tống.
Trong lúc dưỡng thương, uống không biết bao nhiêu thuốc đắng. Đại phu ngẫu nhiên cũng đến xem xét thương thế của nàng, còn châm cứu cho nàng mấy lần, dù đau nàng cũng không nói tiếng nào vẫn yên lặng chịu đựng.
Toàn bộ vương phủ đều biết Vương phi lần này bị đánh cho thật thảm, qua khoảng thời gian này Diệp Tống tại bên trong vương phủ tấp nập ẩn hiện, nhưng cũng không phải đa sầu đa cảm. Một bộ dáng khuê phòng oán phụ, bọn hạ nhân đều nhìn thấy sự thay đổi của nàng. Người bí mật mắng Diệp Tống bị đánh là đáng đời rất ít, đại đa số là đồng tình.
Cho nên Bái Thanh có gì cần, bọn hắn nhiều khi đều sẽ viện trợ, có thể giúp thì bọn hắn sẽ tận lực giúp đỡ.
Lúc trước mấy cái nha hoàn bị Diệp Tống tịch thu thoại bản, nhờ Bái Thanh còn mang hộ thoại bản các nàng đã mua cho lúc Diệp Tống dưỡng thương đọc giết thời gian.
Diệp Tống nhìn mấy quyển thoại bản, cười như không cười nhìn Bái Thanh nói: "Lúc trước ta làm sao không có phát hiện ra những cái kia nha đầu kia có lương tâm như thế."
Bái Thanh cười nói: "Do bình thường tiểu thư đối với các nàng có tâm."
Diệp Tống cười cười cùng Bái Thanh nhàn nhạt nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nói đến, ta còn không biết chuyện Nam thị đâu, có thể được Tô tiện nhân ưu ái, hẳn là có chút thủ đoạn. Bái Thanh ngươi có biết lai lịch gì của nàng không?"
Bái Thanh một mặt khinh thường bĩu môi: "Có thể có lai lịch gì, không phải là hồ ly tinh thôi sau? Lúc trước nàng là một vũ cơ hơn vũ cơ ở chỗ còn biết làm hương liệu, trong một dịp vương gia nhìn nàng nhảy một khúc liền bị mất hồn đem nàng ôm xuống. Nói cho cùng còn không phải một cái nữ nhân đê tiện sao."
Diệp Tống cười đến lạnh nhạt: "Không phải vừa vặn phối thành một đôi à."
Bái Thanh vừa phải sắc thuốc cho Diệp Tống lại vừa hầm thuốc bổ, khó tránh khỏi có chút bận. Đầu này nàng cho bưng thuốc đến cho Diệp Tống, đầu kia đến phòng bếp hầm thuốc bổ nhất thời khó lấy, liền để nha hoàn trong phòng bếp hỗ trợ nhìn xem một chút. Nha hoàn rất nhiệt tình đáp ứng.
Nha hoàn kia cầm quạt tròn quạt lửa trong lò một lúc, còn cố ý bỏ một chút đồ bổ huyết khí cẩu kỷ cùng táo đỏ, đúng lúc nha hoàn Nam Xu là Nguyệt cũng tới phòng bếp, thấy lô bên trên hầm thuốc bổ, không khỏi che miệng hài lòng cười một tiếng nói: "Vương gia thật đúng là có lòng, biết phu nhân thích uống cái này. Ta lúc này mới vừa đến, cũng đã hầm tốt." Nguyệt cầm quạt tròn trong tay nha hoàn, đẩy nàng đến một bên, hơi có chút vênh vang đắc ý nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi, còn lại để ta làm."
Nha hoàn nhìn thái độ của Nguyệt rất là bất mãn, nhưng lại không thể nói cái gì. Nguyệt thế nhưng là nha hoàn thiếp thân bên người Nam phu nhân ai cũng đắc tội không nổi. Nhưng cái này thật không phải là hầm cho Nam phu nhân, cơ thể Nam phu nhân mảnh mai nên muốn uống những thứ này. Nhưng Vương phi nương nương bây giờ lại là trọng thương so Nam phu nhân càng cần uống những thứ này hơn. Nha hoàn này lại là người có nghĩa khí, Bái Thanh chịu khổ hai canh giờ nhờ nàng trông hộ, nàng sao có thể trơ mắt nhìn xem cái này thuốc bổ bị Nguyệt bưng đi nha? Bả[/BOOK]
[BOOK][COLOR=rgb(102, 0, 51) ]Edit+Beta: Hany[/COLOR]
"Tiểu thư nô tỳ cầu người đừng lộn xộn!" Nàng cuống quít khom người từ dưới cái gối lấy ra viên bạch ngọc Kỳ Lân hỏa văn ra, phía trên đường vân tinh mỹ phi phàm bên trong còn mang lấy pha tạp vết máu, đưa cho Diệp Tống nói: "Nô tỳ trông thấy tiểu thư dù ngất xỉu cũng gắt gao nắm lấy ngọc bội kia, biết là vật trọng yếu. Đây là ngọc bội của vương gia, nô tỳ gặp qua là vật tùy thân hắn mang theo. Hẳn là rất đáng tiền đi."
"Nó quan trọng cũng không phải là bởi vì nó đáng tiền" Diệp Tống nhếch môi cười một tiếng: "Có thứ này, về sau chúng ta liền có thể tùy ý ra vào vương phủ, hắn lại không có quyền can thiệp."
Bái thanh có chút sững sờ, nhưng vẫn phản ứng linh mẫn: "Tiểu thư chính là bởi vì cầm cái này mới bị vương gia.. đánh thành như thế sao?"
Diệp Tống nghiền ngẫm đem việc bên trong nàng gặp được tại Hải Đường Uyển gặp được Tô Thần cùng Nam Xu thân nhau xem như là trò cười nói ra. Kết quả bái thanh nghe được nghẹn đỏ mặt, nổi giận mắng một câu: "Xì! Thật không biết xấu hổ!" Ngay sau đó một mặt nghiêm túc, cầm qua kia bạch ngọc đứng lên hỏi: "Tiểu thư, có phải là nô tỳ bằng cái này, sẽ có thể đi ra vương phủ?"
Diệp Tống gật gật đầu: "Đó là tất nhiên."
"Nô tỳ bây giờ lập tức muốn đi ra ngoài." Nói xong xoay người rời đi.
"Trở về" Thanh âm Diệp Tống hơi lạnh mang theo giọng không thể phản bác làm cho Bái Thanh sững sờ: "Đi nơi nào?"
Bái Thanh quay đầu khuôn mặt bánh bao vì tức giận có chút đáng yêu: "Nô tỳ đi tìm đại tướng quân, đại tướng quân nhất định sẽ không để tiểu thư bị khi dễ. Từ nhỏ tiểu thư đã được đại tướng quân cùng đại thiếu gia thương yêu, vốn không bị chửi một câu càng đừng nói đến bị đánh một chút. Nô tỳ sẽ đi nói cho đại tướng quân cùng Vệ tướng quân!"
Diệp Tống nhíu mày: "Thế sau đó thì sao?"
Đôi bàn tay trắng như phấn của Bái Thanh nắm chặt: "Sau đó đại tướng quân cùng Vệ tướng quân sẽ đến đón tiểu thư về nhà, tiểu thư rốt cuộc cũng không cần chịu khổ!"
"Về nhà?" Diệp Tống cười hai tiếng khẽ nói: "Sau đó hết thảy đau khổ ta chịu ở đây cứ như vậy sạch?"
Bái Thanh buồn bực bổ sung: "Đại tướng quân cùng Vệ tướng quân sẽ còn hung hăng thu thập vương gia!"
"Bái Thanh, ta dù không nhớ rõ việc trước khi sinh bệnh kình có bộ dáng thế nào, bất quá khi gả vào bên trong vương phủ hai năm chắc chắn đã chịu rất nhiều ủy khuất đều không có trở về, ta cũng có kiên trì của mình. Ban đầu là ta khư khư cố chấp muốn gả cho Tô Thần, hiện tại gặp rủi ro liền nghĩ muốn hồi tướng quân phủ, không phải là không duyên cớ để người đời chế giễu a, huống hồ đó cũng không phải là tác phong của ta."
"Nhưng mà tiểu thư.."
Lá Tống như có điều suy nghĩ nói: "Ta cũng không phải là quả quả hồng mềm mặc người khi dễ, chờ thương tích ta dưỡng tốt lại liền tính toán sau đi."
Cuối cùng Bái Thanh vẫn là bất đắc dĩ về, đem bạch ngọc lại nhét dưới gối đầu Diệp Tống.
Trong lúc dưỡng thương, uống không biết bao nhiêu thuốc đắng. Đại phu ngẫu nhiên cũng đến xem xét thương thế của nàng, còn châm cứu cho nàng mấy lần, dù đau nàng cũng không nói tiếng nào vẫn yên lặng chịu đựng.
Toàn bộ vương phủ đều biết Vương phi lần này bị đánh cho thật thảm, qua khoảng thời gian này Diệp Tống tại bên trong vương phủ tấp nập ẩn hiện, nhưng cũng không phải đa sầu đa cảm. Một bộ dáng khuê phòng oán phụ, bọn hạ nhân đều nhìn thấy sự thay đổi của nàng. Người bí mật mắng Diệp Tống bị đánh là đáng đời rất ít, đại đa số là đồng tình.
Cho nên Bái Thanh có gì cần, bọn hắn nhiều khi đều sẽ viện trợ, có thể giúp thì bọn hắn sẽ tận lực giúp đỡ.
Lúc trước mấy cái nha hoàn bị Diệp Tống tịch thu thoại bản, nhờ Bái Thanh còn mang hộ thoại bản các nàng đã mua cho lúc Diệp Tống dưỡng thương đọc giết thời gian.
Diệp Tống nhìn mấy quyển thoại bản, cười như không cười nhìn Bái Thanh nói: "Lúc trước ta làm sao không có phát hiện ra những cái kia nha đầu kia có lương tâm như thế."
Bái Thanh cười nói: "Do bình thường tiểu thư đối với các nàng có tâm."
Diệp Tống cười cười cùng Bái Thanh nhàn nhạt nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nói đến, ta còn không biết chuyện Nam thị đâu, có thể được Tô tiện nhân ưu ái, hẳn là có chút thủ đoạn. Bái Thanh ngươi có biết lai lịch gì của nàng không?"
Bái Thanh một mặt khinh thường bĩu môi: "Có thể có lai lịch gì, không phải là hồ ly tinh thôi sau? Lúc trước nàng là một vũ cơ hơn vũ cơ ở chỗ còn biết làm hương liệu, trong một dịp vương gia nhìn nàng nhảy một khúc liền bị mất hồn đem nàng ôm xuống. Nói cho cùng còn không phải một cái nữ nhân đê tiện sao."
Diệp Tống cười đến lạnh nhạt: "Không phải vừa vặn phối thành một đôi à."
Bái Thanh vừa phải sắc thuốc cho Diệp Tống lại vừa hầm thuốc bổ, khó tránh khỏi có chút bận. Đầu này nàng cho bưng thuốc đến cho Diệp Tống, đầu kia đến phòng bếp hầm thuốc bổ nhất thời khó lấy, liền để nha hoàn trong phòng bếp hỗ trợ nhìn xem một chút. Nha hoàn rất nhiệt tình đáp ứng.
Nha hoàn kia cầm quạt tròn quạt lửa trong lò một lúc, còn cố ý bỏ một chút đồ bổ huyết khí cẩu kỷ cùng táo đỏ, đúng lúc nha hoàn Nam Xu là Nguyệt cũng tới phòng bếp, thấy lô bên trên hầm thuốc bổ, không khỏi che miệng hài lòng cười một tiếng nói: "Vương gia thật đúng là có lòng, biết phu nhân thích uống cái này. Ta lúc này mới vừa đến, cũng đã hầm tốt." Nguyệt cầm quạt tròn trong tay nha hoàn, đẩy nàng đến một bên, hơi có chút vênh vang đắc ý nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi, còn lại để ta làm."
Nha hoàn nhìn thái độ của Nguyệt rất là bất mãn, nhưng lại không thể nói cái gì. Nguyệt thế nhưng là nha hoàn thiếp thân bên người Nam phu nhân ai cũng đắc tội không nổi. Nhưng cái này thật không phải là hầm cho Nam phu nhân, cơ thể Nam phu nhân mảnh mai nên muốn uống những thứ này. Nhưng Vương phi nương nương bây giờ lại là trọng thương so Nam phu nhân càng cần uống những thứ này hơn. Nha hoàn này lại là người có nghĩa khí, Bái Thanh chịu khổ hai canh giờ nhờ nàng trông hộ, nàng sao có thể trơ mắt nhìn xem cái này thuốc bổ bị Nguyệt bưng đi nha? Bả[/BOOK]