Bài viết: 51 

Chương 49
Ngày hiệu thuốc khai trương Diệp Kiều dậy thật sớm.
Kỳ Vân vốn đã tỉnh, tưởng rằng có thể cùng nương tử nhà mình ôn tồn một lát, cố tình Diệp Kiều dậy quá vội vàng cho nên hắn cũng đành theo nàng mặc quần áo đứng dậy.
"Tướng công chàng ngủ nhiều một lát đi." Diệp Kiều duỗi tay muốn đem hắn ấn lại vào giường.
Nếu đổi lại là thành ngày thường, Kỳ Vân đã sớm thuận thế nằm xuống, thuận tiện đem Diệp Kiều kéo xuống giường cọ xát một chút mới có thể đứng dậy.
Chỉ là hôm nay không thể làm như vậy được, Kỳ Vân đứng dậy, nhẹ nhàng hjoon lên trán nàng một cái, nói: "Nàng không phải muốn đi xem hiệu thuốc khai trương thế nào sao? Ta dậy sớm chút, giúp nàng chọn y phục, vẽ mi."
Diệp Kiều nghe vậy, đầu tiên là cười tủm tỉm hôn môi Kỳ Vân một cái, sau đó mới buông hắn ra: "Ta đi đem nước ấm tới, chàng không cần tùy tiện đi ra ngoài, buổi sáng thời tiết lạnh, chàng phải cẩn thận chút."
Kỳ Vân gật đầu đồng ý, lấy áo lông cừu đem bọc nàng kín mít rồi mới cho đi ra ngoài.
Tuy rằng áo lông cừu này là kiểu dáng của nam nhân, nhưng mà dùng nó để chống đỡ những cơn gió sớm se lạnh như thế này thì rất hiệu quả, dù sao bọn họ cũng đang ở sân của mình, áo lông cừu có thể đem Diệp Kiều bọc đến kín mít, buổi sáng nàng thường cứ như vậy mặc đi ra ngoài.
Phòng bếp nhỏ đang nấu nước ấm, Tiểu Tố nghe thấy động tĩnh liền chuẩn bị tốt, Diệp Kiều tới nơi thì chậu đã có độ ấm thích hợp thủy.
Diệp Kiều đưa tay sờ thử, sau đó nói với Tiểu Tố: "Hôm nay còn bận nhiều, ngươi đi ăn trước đi."
Tiểu Tố lên tiếng, giúp đỡ Diệp Kiều đem nước mang qua rồi lập tức trở về phòng bếp nhỏ, chuẩn bị trông chừng bánh bao thịt trên vỉ hấp, làm tốt rồi đi ăn cơm.
Diệp Kiều cùng Kỳ Vân rửa mặt xong, tự mình lưu loát búi tóc, cài lên trâm ngọc, rồi sau đó ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, ngẩng mặt đối diện với Kỳ Vân.
Kỳ Vân lúc này cầm lấy đá vẽ mi, một cái tay khác khẽ nâng cằm của Diệp Kiều hơi hướng lên trên, chăm chú vẽ hai hàng lông mày thật đẹp cho nàng.
Diệp Kiều trước kia luôn nhắm mắt lại, sợ mình trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Kỳ Vân làm hắn khẩn trương vẽ lệch, chỉ là hiện tại Kỳ Vân đã quen tay, Diệp Kiều liền mở to mắt nhìn hắn.
Kỳ Vân thích nhìn nàng, điểm này tiểu nhân sâm biết, chỉ là Diệp Kiều cũng rất thích nhìn hắn.
Đặc biệt là lúc Kỳ Vân chuyên tâm làm việc, vô luận là xem sổ sách hay là vẽ mi, một khi hắn chú tâm làm gì đó đều rất đẹp.
Kỳ Vân cảm giác được Diệp Kiều đang nhìn mình, không khỏi vẽ một đường, cười hỏi: "Kiều Nương nhìn ta làm cái gì vậy?"
Diệp Kiều cũng không động đậy, sợ lông mày bị hỏng, chỉ là đôi môi mềm mại khẽ động: "Nhìn chàng."
Kỳ Vân lại giúp nàng phác họa bên kia, thanh âm chậm rì rì: "Nhìn ra cái gì không?"
"Tướng công đôi mắt đẹp, giống như biết phát sáng vậy."
Kỳ Vân biết Diệp Kiều là đang khen hắn, còn là cười dỗ nàng: "Phát sáng sao? Mắt mèo mới phát sáng chứ."
Nguyên bản chỉ là một câu nói đùa, cố tình Diệp Kiều trả lời rất nghiêm túc: "Mèo không có đẹp như chàng, thật đấy."
Tiểu nhân sâm thề, đừng nói mèo, chính nàng đã gặp qua nhiều yêu quái hóa hình như vậy, cũng gặp qua không ít người, nhưng không ai đẹp bằng tướng công nhà mình.
Nghĩ vậy, Diệp Kiều không khỏi nhấp môi cười.
Kỳ Vân thu lại đá vẽ mi, đang nghiêm túc xem hai bên chân mày đã giống nhau hay chưa. Thế mà Diệp Kiều vừa cười một cái, mi mắt cong cong thì đã làm hắn không nhìn rõ được nữa.
Hắn buồn cười dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng, cảm giác thật không tệ, lại nhéo thêm hai cái rồi mới nói: "Lại cười cái gì?"
Diệp Kiều nghiêng đầu, đem mặt áp vào lòng bàn tay hắn, cười nói: "Có thể gả cho chàng thật là tốt."
Kỳ Vân nghe vậy, không khỏi hơi khom lưng dùng tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu nhìn Diệp Kiều, nhẹ giọng nói: "Có thể cưới được nàng, mới thật là tốt."
Trong lúc nhất thời, bọn họ nhìn nhau cười, gắn bó keo sơn, làm Tiểu Tố đang đứng ở cửa không biết nên bước vào hay lùi ra mới phải. Cuối cùng tiểu cô nương liếc nhìn Thiết Tử cũng đang đứng như trời trồng ở bên cạnh, ăn ý quyết định không đi vào nữa.
Đi vào ngộ nhỡ quấy rầy bọn họ, thiếu nãi nãi còn dễ nói, nhưng cái vị kia tính tình không tốt chỉ sợ lại muốn đánh chủ ý lên người Tiểu Hắc.
Nhị thiếu gia nhà mình ngoại trừ thời điểm ở trước mặt nhị thiếu nãi nãi lộ vẻ dịu ngoan ra, còn đối đãi với những người khác cho tới bây giờ cũng chưa từng có một chút xíu ôn nhu nào, Tiểu Tố còn muốn cho gà trống trọc đuôi sống lâu mấy ngày đấy.
Hai người chỉ có thể ở trong lòng cảm khái, có đôi khi chủ nhân quá ngọt ngào cũng làm người khác rất rối rắm.
Chờ dùng xong cơm sáng, Diệp Kiều liền chuẩn bị mang theo Tiểu Tố đi hiệu thuốc.
Kỳ Vân chưa nói có đi hay không, chỉ bảo Diệp Kiều không cần lo lắng cho hắn, nếu là thật sự đi tự nhiên sẽ có người đi theo.
Diệp Kiều nghe vậy nên lúc lên xe liền dặn dò xa phu: "Đưa ta đi trước, sau đó liền trở về chờ đón tướng công."
Tiểu Tố nghe vậy, nhỏ giọng hỏi: "Nhị thiếu nãi nãi, nhị thiếu gia chưa nói muốn tới mà, lỡ như chúng ta muốn trở về thì phải làm sao bây giờ? Nhị thiếu gia lúc ra cửa dặn dò ta phải tìm xe đưa ngài đi thật tốt."
"Chỗ Xuân Lan có xe, vất vả bọn họ đi một chuyến là được. Xe ngựa bình thường ta không yên tâm, xe nhà mình chắn gió tốt một chút, bên cạnh cũng được che đậy, tướng công thân mình mới là quan trọng nhất." Diệp Kiều nói xong, mới đỡ tay Tiểu Tố bước lên xe.
Nếu Diệp Kiều đã lên tiếng, Tiểu Tố cũng yên tâm lại.
Rốt cuộc nhị thiếu gia nghe nhị thiếu nãi nãi nói nhất.
Tiểu Tố mang theo hộp đồ ăn chuẩn bị chính là bánh bao thịt nóng hổi, hai cái một lớn một nhỏ, lớp vỏ mềm xốp, nhân thịt rất nhiều, sẽ không có quá nhiều dầu rơi ra miễn cho làm bẩn váy áo, lại còn rất thơm nữa.
Diệp Kiều ăn liền hai cái, rồi lại cầm lấy một cái nhét vào tay Tiểu Tố, sau khi thưởng thức hết hương vị, nàng không khỏi hỏi: "Đây là thịt gì vậy?"
Tiểu Tố nhận lấy, cười tủm tỉm trả lời: "Là thịt Lừa, sân chúng ta được một khối, thiếu gia phân phó lấy một bộ phận làm nhân chuẩn bị cho nhị thiếu nãi nãi ăn tạm, còn lại buổi tối trở về nhúng lẩu ăn."
Diệp Kiều vừa nghe vừa liên tục gật đầu, cảm thấy mỹ mãn, sau đó lại cầm một cái nhét vào trong miệng.
Chờ tới hiệu thuốc của Kỳ gia, còn chưa tới giờ khai trương, nhưng mà không khí trong viện đã náo nhiệt không kém.
Có rất nhiều thương hộ được mời đến, gia quyến của các thương hộ này cũng đã sớm tới. Đổng thị vốn chính là người khéo léo, nàng ta ở giữa các phu nhân này cứ như là cá gặp nước.
Nhìn thấy xe ngựa của Diệp Kiều đã tới nơi, Đổng thị vội vàng ra đón vào.
Diệp Kiều mới vừa vừa xuống xe ngựa đã bị Đổng thị kéo tay, nàng ngẩng đầu nhìn nàng ấy, không khỏi cười: "Xuân Lan! Hôm nay ngươi trang điểm rất xinh đẹp nha."
Đổng thị có thể mời đến các nàng, phần lớn không phải xem ở mặt mũi Đổng, mà là bởi vì gian hiệu thuốc này là của Kỳ gia.
Có lẽ ở mấy tháng trước, Kỳ gia còn không có mặt mũi lớn như vậy, nhưng hiện giờ Kỳ gia nhảy lên thành thương hộ buôn bán náo nhiệt nhất trong thị trấn, chưa nói đến tiệm rượu của Kỳ gia cơ hồ đã chiếm một nửa trong thị trấn, chỉ nói đến hiệu thuốc này, vậy mà có thể nuốt trọn hai mặt tiền cửa hàng hai bên cạnh, đây còn không phải là bút tích giống nhau sao.
Hơn nữa tiền trang của Tôn gia từ sớm đã đưa tới hạ lễ, hảo ý vị vô cùng rõ ràng, những người khác tự nhiên biết trông chừng mà động.
Lúc Diệp Kiều còn chưa tới, bọn họ đã biết nương tử Nhị Lang Kỳ gia sắp đến.
Tuy đối với Nhị Lang Kỳ gia rốt cuộc có phải bị bệnh nguy kịch hay không còn chưa dám khẳng định, nhưng khắp nơi trong giới thương nhân đều biết rằng, Kỳ gia hiện giờ buôn bán như diều gặp gió, người khác tự nhiên sẽ hòa hợp nhiều nhiều chút, chẳng sợ không chung một đường cũng muốn kết cái thiện duyên, dù sao thêm một bằng hữu tốt hơn so với thêm một địch nhân.
Vì thế Diệp Kiều còn chưa lộ diện thì cũng đã bị người ta tâng bốc lên. Lúc nàng vừa mới đến nơi liền phát hiện mọi người đều nhìn mình tươi cười.
Người thì khen Diệp Kiều có cây trâm đẹp, người khác lại khen Diệp Kiều trang điểm xinh đẹp.
Lời nói dễ nghe gì cũng đều nói ra, nhưng phàm là người có lòng muốn khen người khác thì lại không nhiều.
Đổng thị ở một bên tích cực giúp đỡ Diệp Kiều, làm nàng không đến mức nhận không ra người mà vào thất lễ, có điều Diệp Kiều lại khá tự tại. Trong lòng nàng cảm thấy mình không có gì có thể giúp đỡ được tướng công nhà mình cho nên muốn nỗ lực nói chuyện với mọi người, tính ra thì cũng không phải gánh nạng gì. Kỳ Vân cũng vẫn luôn nói nàng không cần phải lo lắng gì cả, chơi vui là được, Diệp Kiều lúc này cũng coi như là tham gia náo nhiệt.
Thế nhưng khuôn mặt nàng được trời phú vẻ xinh đẹp phù dung, trang phục lại được Liễu thị tỉ mỉ lựa chọn, tự nhiên mà mang theo quý khí, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự xuất sắc.
Những phu nhân thương hộ này phu cũng đều là người từng trải, gặp qua rất nhiểu người. Thế nhưng Diệp Kiều lại như làm cho các nàng càng nhìn càng đánh giá cao, cho nên bọn họ tươi cười cũng càng ngày càng rõ ràng không ít.
Mà khi Diệp Kiều ngồi xuống, lại phát hiện người ngồi bên cạnh lại là người quen.
"Là ngươi sao?" Diệp Kiều có chút kinh ngạc nhìn người phụ nhân dịu dàng bên cạnh. Nàng nhớ rất rõ người này chính là nương tử của vị công tử ở quan phác sạp lúc trước.
Mạnh thị cười nhìn nàng: "Kỳ phu nhân! Lại gặp mặt."
Đổng thị ngồi ở bên kia của Diệp Kiều, nhẹ giọng nói: "Nàng ấy là bà chủ của hiệu thuốc Mạnh gia vừa mới khai trương trong thành".
Có thể ở trong thành mở được hiệu thuốc thì thông thường không phú cũng quý. Có lẽ ở trong mắt Đoan Vương Sở Thừa Duẫn bất quá chỉ là bỏ tiền để mua lại một cửa hiệu mặt mà thôi, chính là đối với bá tánh bình thường mà nói, có thể bỏ ra chừng đó bạ đều không phải là người thường.
Lần này hiệu thuốc khai trương, Mạnh thị lại hạ mình tới đây, Đổng thị tất nhiên là cười niềm nở ra đón vào.
Diệp Kiều nhùn nàng ấy cười: "Gọi ta Kiều Nương là được."
Mạnh thị dịu dàng gật đầu: "Kiều Nương! Ta chữ nhỏ Tuệ Nhu, gọi ta là Tuệ Nương đi."
Thông thường lần đầu gặp mặt đã trao đổi tên chữ nhỏ không nhiều lắm, nhưng mà lần này Mạnh thị có lòng muốn kết giao, Diệp Kiều cũng không thèm để ý cái này, thường xuyên qua lại liền thay đổi xưng hô.
Đổng thị hôm nay là chủ nhà, chuyện cần đến nàng ấy thật sự không ít, không có cách nào ngồi bên tiếp đãi Diệp Kiều.
Tiểu nhân sâm cũng không làm chậm trễ chuyện của nàng ấy, nên cùng Đổng thị nói nói mấy câu rỏi cười bảo nàng ấy đi tiếp đón những người khác.
Còn Diệp Kiều thì lại bắt đầu chăm chú tiêu diệt đĩa điểm tâm trên bàn.
Mạnh thị nhìn nàng ấy chỉ chú tâm vào chuyện ăn uống, ánh mắt liền hiện lên ý cười.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, suốt ngày ở trong khuê phòng. Phụ thân nàng là thừa tướng đương triều, sau khi nàng xuất giá, phu quân lại là Đoan thân vương, xem như là từ cái thâm trạch này đưa vào cái đại viện kia, gặp qua thị phi nơi hậu trạch nhiều đếm không xuể.
Mạnh thị thông tuệ, thủ đoạn cũng cao, hơn nữa biết nhìn xa trông rộng, lúc này mới có thể an ổn giữ được cái ghế Đoan Vương phi. Đồng dạng, Mạnh thị cũng có một đôi mắt tinh tường có thể nhìn người, tuy rằng cùng Diệp Kiều nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng nàng ta cũng nhìn ra được cô nương này là người đơn thuần.
Trước đó nàng ấy có thể để Vương gia nhà mình thắng được cây quạt đó, là có thể thấy đây là người lương thiện.
Càng là người có tâm tư trong sáng, cho Mạnh thị lại càng muốn cùng một người đơn gian như thế làm bạn.
Nàng ta giúp Diệp Kiều đổ ly trà rồi đưa qua, làm nha hoàn đi theo phải trợn tròn đôi mắt.
Vương Phi nhà mình ngoại trừ châm trà cho Vương gia, có khi nào lại giúp người khác làm chuyện này?
Nhưng mà Mạnh thị lại cảm thấy không có gì cả, nàng ta nhìn Diệp Kiều cười nói: "Kiều Nương, ta thấy chiếc trâm cài tóc này của ngươi thật sự rất đẹp."
Bình thường giao lưu giữa các phụ nhân hậu trạch phần lớn đều sẽ dùng châu thoa ngọc bội để mở đầu.
Nhưng tiểu nhân sâm lại đối với cái này không có hứng thú gì cả: "Là tướng công đưa, ánh mắt hắn chưa bao giờ sai."
Mạnh thị nghe nàng khen Kỳ Vân, không khỏi nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay Mạnh thị sở dĩ muốn tới một phần vì muốn ra ngoài đi dạo, một phần nữa là vì nàng ta biết Kiều Nương trước mặt mình bây giờ là muội muội của Diệp Bình Nhung.
Diệp Bình Nhung là người có tài, Mạnh thị nghe phụ thân mình là Mạnh thừa tướng chính miệng nói qua, Diệp Bình Nhung này tác chiến dũng mãnh, lần này mang binh tướng quân đối với hắn khen ngợi không dứt, trên cơ bản con đường thăng tiến của hắn sẽ còn rộng mở.
Sở dĩ Diệp Bình Nhung bị phái đến bên người Đoan Vương làm đề hạt, kỳ thật là do Hoàng Thượng có tâm muốn bồi dưỡng tam tử hoàng tử Sở Thừa Duẫn, nên lúc này mới giúp thằng con thứ ba của mình tìm một người làm lưu loát để chọn làm tâm phúc.
Sở Thừa Duẫn hiện giờ không có ý muốn tranh vị, đối với việc này hoàn toàn không để trong lòng, thế nhưng là Vương phi của hắn, Mạnh thị không thể không suy tính nhiều hơn.
Nếu Sở Thừa Duẫn một lòng một dạ muốn làm một Vương gia nhàn tản, Mạnh thị nguyện ý cùng hắn đi khắp thiên hạ.
Nhưng nếu như có một ngày Sở Thừa Duẫn muốn đi tranh đoạt đại vị, Mạnh thị cũng sẽ vì hắn tinh tế suy tính.
Nếu Diệp Bình Nhung là người tâm phúc được tuyển chọn, Mạnh thị không thể thiếu phải cho hắn một ít chỗ tốt để giữ hắn lại.
Lần trước cho hắn địa chỉ Diệp gia, hiện tại dẫn hắn tới gặp tiểu muội nhà mình, tất cả đều là Mạnh thị mượn tiếng của Sở Thừa Duẫn.
Chỉ là trong tin tức Mạnh thị thu được thì xem ra, Diệp Kiều được coi như là tân nương xung hỉ gả Kỳ gia, cuộc sống tất nhiên không hề dễ chịu.
Nhưng hiện tại nghe nàng ấy nói như vậy, lại có vẻ không phải như mình đã tưởng tượng.
Diệp Kiều ăn xong một khối điểm tâm liền thôi, dù sao hôm nay tới đây chủ yếu là để nói chuyện phiếm, điểm tâm là thứ yếu, tuy rằng cũng coi như ăn cũng ngon, nhưng mà nó lại lạnh ăn vào có chút nghẹn.
Ở Kỳ gia ăn điểm tâm nóng đã quen rồi, đột nhiên nàng ăn vào loại điểm tâm này có chút không quen vì nó khá cứng.
Tiểu nhân sâm bị dưỡng đến kén chọn, nàng dùng khăn lau tay, bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó tự nhiên cầm lấy ấm trà, cho rót cho mình thêm một chén, đồng thời cũng giúp Mạnh thị đổ ly trà mới.
Lúc này, có người nhìn Diệp Kiều cười nói: "Kỳ phu nhân lớn lên đoan chính, dù không trang điểm cũng xinh đẹp, hai đôi lông mày như hai dãy núi xa, vẽ thật đẹp."
Thảo luận về cách trang điểm cũng là một cách dễ dàng kéo gần khoảng cách, Mạnh thị cũng nhìn lông mày Diệp Kiều thấy nó thật đẹp. Nàng ta cũng là nữ tử, yêu làm đẹp là thiên tính, liền tò mò hỏi: "Kiều Nương, ngươi đây là dùng cái gì vẽ ra vậy? Dùng thanh chì lớn hay là thanh ốc?"
Diệp Kiều chớp chớp mắt, cười nói: "Dùng cái gì ta cũng không biết, bình thường đều là tướng công vẽ mi cho ta, trở về ta sẽ hỏi hắn."
Trong lúc nháy mắt mọi người đều trầm mặc.
Thật ra không phải bọn họ ghen ghét Diệp Kiều, phu thê người ta hài hòa cùng chẳng liên quan gì đến bản thân các nàng cả. Chỉ có điều trong lòng các nàng đều có ít nhiều tâm tư muốn so đo. Bọn họ đều ở trong lòng lẩm bẩm tướng công nhà mình không biết săn sóc bằng người ta, nghĩ xem trở về phải nói chuyện với bọn hắn một phen.
Mạnh thị không nói chuyện, nàng ta chỉ là cảm thấy, lời đồn đãi không thể hoàn toàn tin tưởng được.
Vương gia cũng chưa từng vẽ mi cho ta..
Mà lúc này tại tiền viện, các vị phú thương còn không biết nương tử nhà mình ở trong lòng đang lầm bầm nhắc bọn hắn, tất cả đều cười thăm hỏi lẫn nhau, bầu không khí có vẻ vô cùng hài hòa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa.
Chưởng quầy Phương Lệ của hiệu thuốc đi tới cửa, đục một lỗ liền nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn đang dắt ngựa đi đến.
Phương Lệ nhìn thấy hắn lạ mặt, nghĩ nghĩ hòa khí sinh tài, nên tiến lên vừa chắp tay: "Tráng sĩ tới đây tìm người sao?"
Diệp Bình Nhung cũng chắp tay: "Ta là hộ vệ ở hiệu thuốc Mạnh gia trong thành, tới tìm chủ nhân nhà ta."
Kỳ Vân vốn đã tỉnh, tưởng rằng có thể cùng nương tử nhà mình ôn tồn một lát, cố tình Diệp Kiều dậy quá vội vàng cho nên hắn cũng đành theo nàng mặc quần áo đứng dậy.
"Tướng công chàng ngủ nhiều một lát đi." Diệp Kiều duỗi tay muốn đem hắn ấn lại vào giường.
Nếu đổi lại là thành ngày thường, Kỳ Vân đã sớm thuận thế nằm xuống, thuận tiện đem Diệp Kiều kéo xuống giường cọ xát một chút mới có thể đứng dậy.
Chỉ là hôm nay không thể làm như vậy được, Kỳ Vân đứng dậy, nhẹ nhàng hjoon lên trán nàng một cái, nói: "Nàng không phải muốn đi xem hiệu thuốc khai trương thế nào sao? Ta dậy sớm chút, giúp nàng chọn y phục, vẽ mi."
Diệp Kiều nghe vậy, đầu tiên là cười tủm tỉm hôn môi Kỳ Vân một cái, sau đó mới buông hắn ra: "Ta đi đem nước ấm tới, chàng không cần tùy tiện đi ra ngoài, buổi sáng thời tiết lạnh, chàng phải cẩn thận chút."
Kỳ Vân gật đầu đồng ý, lấy áo lông cừu đem bọc nàng kín mít rồi mới cho đi ra ngoài.
Tuy rằng áo lông cừu này là kiểu dáng của nam nhân, nhưng mà dùng nó để chống đỡ những cơn gió sớm se lạnh như thế này thì rất hiệu quả, dù sao bọn họ cũng đang ở sân của mình, áo lông cừu có thể đem Diệp Kiều bọc đến kín mít, buổi sáng nàng thường cứ như vậy mặc đi ra ngoài.
Phòng bếp nhỏ đang nấu nước ấm, Tiểu Tố nghe thấy động tĩnh liền chuẩn bị tốt, Diệp Kiều tới nơi thì chậu đã có độ ấm thích hợp thủy.
Diệp Kiều đưa tay sờ thử, sau đó nói với Tiểu Tố: "Hôm nay còn bận nhiều, ngươi đi ăn trước đi."
Tiểu Tố lên tiếng, giúp đỡ Diệp Kiều đem nước mang qua rồi lập tức trở về phòng bếp nhỏ, chuẩn bị trông chừng bánh bao thịt trên vỉ hấp, làm tốt rồi đi ăn cơm.
Diệp Kiều cùng Kỳ Vân rửa mặt xong, tự mình lưu loát búi tóc, cài lên trâm ngọc, rồi sau đó ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, ngẩng mặt đối diện với Kỳ Vân.
Kỳ Vân lúc này cầm lấy đá vẽ mi, một cái tay khác khẽ nâng cằm của Diệp Kiều hơi hướng lên trên, chăm chú vẽ hai hàng lông mày thật đẹp cho nàng.
Diệp Kiều trước kia luôn nhắm mắt lại, sợ mình trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Kỳ Vân làm hắn khẩn trương vẽ lệch, chỉ là hiện tại Kỳ Vân đã quen tay, Diệp Kiều liền mở to mắt nhìn hắn.
Kỳ Vân thích nhìn nàng, điểm này tiểu nhân sâm biết, chỉ là Diệp Kiều cũng rất thích nhìn hắn.
Đặc biệt là lúc Kỳ Vân chuyên tâm làm việc, vô luận là xem sổ sách hay là vẽ mi, một khi hắn chú tâm làm gì đó đều rất đẹp.
Kỳ Vân cảm giác được Diệp Kiều đang nhìn mình, không khỏi vẽ một đường, cười hỏi: "Kiều Nương nhìn ta làm cái gì vậy?"
Diệp Kiều cũng không động đậy, sợ lông mày bị hỏng, chỉ là đôi môi mềm mại khẽ động: "Nhìn chàng."
Kỳ Vân lại giúp nàng phác họa bên kia, thanh âm chậm rì rì: "Nhìn ra cái gì không?"
"Tướng công đôi mắt đẹp, giống như biết phát sáng vậy."
Kỳ Vân biết Diệp Kiều là đang khen hắn, còn là cười dỗ nàng: "Phát sáng sao? Mắt mèo mới phát sáng chứ."
Nguyên bản chỉ là một câu nói đùa, cố tình Diệp Kiều trả lời rất nghiêm túc: "Mèo không có đẹp như chàng, thật đấy."
Tiểu nhân sâm thề, đừng nói mèo, chính nàng đã gặp qua nhiều yêu quái hóa hình như vậy, cũng gặp qua không ít người, nhưng không ai đẹp bằng tướng công nhà mình.
Nghĩ vậy, Diệp Kiều không khỏi nhấp môi cười.
Kỳ Vân thu lại đá vẽ mi, đang nghiêm túc xem hai bên chân mày đã giống nhau hay chưa. Thế mà Diệp Kiều vừa cười một cái, mi mắt cong cong thì đã làm hắn không nhìn rõ được nữa.
Hắn buồn cười dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng, cảm giác thật không tệ, lại nhéo thêm hai cái rồi mới nói: "Lại cười cái gì?"
Diệp Kiều nghiêng đầu, đem mặt áp vào lòng bàn tay hắn, cười nói: "Có thể gả cho chàng thật là tốt."
Kỳ Vân nghe vậy, không khỏi hơi khom lưng dùng tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu nhìn Diệp Kiều, nhẹ giọng nói: "Có thể cưới được nàng, mới thật là tốt."
Trong lúc nhất thời, bọn họ nhìn nhau cười, gắn bó keo sơn, làm Tiểu Tố đang đứng ở cửa không biết nên bước vào hay lùi ra mới phải. Cuối cùng tiểu cô nương liếc nhìn Thiết Tử cũng đang đứng như trời trồng ở bên cạnh, ăn ý quyết định không đi vào nữa.
Đi vào ngộ nhỡ quấy rầy bọn họ, thiếu nãi nãi còn dễ nói, nhưng cái vị kia tính tình không tốt chỉ sợ lại muốn đánh chủ ý lên người Tiểu Hắc.
Nhị thiếu gia nhà mình ngoại trừ thời điểm ở trước mặt nhị thiếu nãi nãi lộ vẻ dịu ngoan ra, còn đối đãi với những người khác cho tới bây giờ cũng chưa từng có một chút xíu ôn nhu nào, Tiểu Tố còn muốn cho gà trống trọc đuôi sống lâu mấy ngày đấy.
Hai người chỉ có thể ở trong lòng cảm khái, có đôi khi chủ nhân quá ngọt ngào cũng làm người khác rất rối rắm.
Chờ dùng xong cơm sáng, Diệp Kiều liền chuẩn bị mang theo Tiểu Tố đi hiệu thuốc.
Kỳ Vân chưa nói có đi hay không, chỉ bảo Diệp Kiều không cần lo lắng cho hắn, nếu là thật sự đi tự nhiên sẽ có người đi theo.
Diệp Kiều nghe vậy nên lúc lên xe liền dặn dò xa phu: "Đưa ta đi trước, sau đó liền trở về chờ đón tướng công."
Tiểu Tố nghe vậy, nhỏ giọng hỏi: "Nhị thiếu nãi nãi, nhị thiếu gia chưa nói muốn tới mà, lỡ như chúng ta muốn trở về thì phải làm sao bây giờ? Nhị thiếu gia lúc ra cửa dặn dò ta phải tìm xe đưa ngài đi thật tốt."
"Chỗ Xuân Lan có xe, vất vả bọn họ đi một chuyến là được. Xe ngựa bình thường ta không yên tâm, xe nhà mình chắn gió tốt một chút, bên cạnh cũng được che đậy, tướng công thân mình mới là quan trọng nhất." Diệp Kiều nói xong, mới đỡ tay Tiểu Tố bước lên xe.
Nếu Diệp Kiều đã lên tiếng, Tiểu Tố cũng yên tâm lại.
Rốt cuộc nhị thiếu gia nghe nhị thiếu nãi nãi nói nhất.
Tiểu Tố mang theo hộp đồ ăn chuẩn bị chính là bánh bao thịt nóng hổi, hai cái một lớn một nhỏ, lớp vỏ mềm xốp, nhân thịt rất nhiều, sẽ không có quá nhiều dầu rơi ra miễn cho làm bẩn váy áo, lại còn rất thơm nữa.
Diệp Kiều ăn liền hai cái, rồi lại cầm lấy một cái nhét vào tay Tiểu Tố, sau khi thưởng thức hết hương vị, nàng không khỏi hỏi: "Đây là thịt gì vậy?"
Tiểu Tố nhận lấy, cười tủm tỉm trả lời: "Là thịt Lừa, sân chúng ta được một khối, thiếu gia phân phó lấy một bộ phận làm nhân chuẩn bị cho nhị thiếu nãi nãi ăn tạm, còn lại buổi tối trở về nhúng lẩu ăn."
Diệp Kiều vừa nghe vừa liên tục gật đầu, cảm thấy mỹ mãn, sau đó lại cầm một cái nhét vào trong miệng.
Chờ tới hiệu thuốc của Kỳ gia, còn chưa tới giờ khai trương, nhưng mà không khí trong viện đã náo nhiệt không kém.
Có rất nhiều thương hộ được mời đến, gia quyến của các thương hộ này cũng đã sớm tới. Đổng thị vốn chính là người khéo léo, nàng ta ở giữa các phu nhân này cứ như là cá gặp nước.
Nhìn thấy xe ngựa của Diệp Kiều đã tới nơi, Đổng thị vội vàng ra đón vào.
Diệp Kiều mới vừa vừa xuống xe ngựa đã bị Đổng thị kéo tay, nàng ngẩng đầu nhìn nàng ấy, không khỏi cười: "Xuân Lan! Hôm nay ngươi trang điểm rất xinh đẹp nha."
Đổng thị có thể mời đến các nàng, phần lớn không phải xem ở mặt mũi Đổng, mà là bởi vì gian hiệu thuốc này là của Kỳ gia.
Có lẽ ở mấy tháng trước, Kỳ gia còn không có mặt mũi lớn như vậy, nhưng hiện giờ Kỳ gia nhảy lên thành thương hộ buôn bán náo nhiệt nhất trong thị trấn, chưa nói đến tiệm rượu của Kỳ gia cơ hồ đã chiếm một nửa trong thị trấn, chỉ nói đến hiệu thuốc này, vậy mà có thể nuốt trọn hai mặt tiền cửa hàng hai bên cạnh, đây còn không phải là bút tích giống nhau sao.
Hơn nữa tiền trang của Tôn gia từ sớm đã đưa tới hạ lễ, hảo ý vị vô cùng rõ ràng, những người khác tự nhiên biết trông chừng mà động.
Lúc Diệp Kiều còn chưa tới, bọn họ đã biết nương tử Nhị Lang Kỳ gia sắp đến.
Tuy đối với Nhị Lang Kỳ gia rốt cuộc có phải bị bệnh nguy kịch hay không còn chưa dám khẳng định, nhưng khắp nơi trong giới thương nhân đều biết rằng, Kỳ gia hiện giờ buôn bán như diều gặp gió, người khác tự nhiên sẽ hòa hợp nhiều nhiều chút, chẳng sợ không chung một đường cũng muốn kết cái thiện duyên, dù sao thêm một bằng hữu tốt hơn so với thêm một địch nhân.
Vì thế Diệp Kiều còn chưa lộ diện thì cũng đã bị người ta tâng bốc lên. Lúc nàng vừa mới đến nơi liền phát hiện mọi người đều nhìn mình tươi cười.
Người thì khen Diệp Kiều có cây trâm đẹp, người khác lại khen Diệp Kiều trang điểm xinh đẹp.
Lời nói dễ nghe gì cũng đều nói ra, nhưng phàm là người có lòng muốn khen người khác thì lại không nhiều.
Đổng thị ở một bên tích cực giúp đỡ Diệp Kiều, làm nàng không đến mức nhận không ra người mà vào thất lễ, có điều Diệp Kiều lại khá tự tại. Trong lòng nàng cảm thấy mình không có gì có thể giúp đỡ được tướng công nhà mình cho nên muốn nỗ lực nói chuyện với mọi người, tính ra thì cũng không phải gánh nạng gì. Kỳ Vân cũng vẫn luôn nói nàng không cần phải lo lắng gì cả, chơi vui là được, Diệp Kiều lúc này cũng coi như là tham gia náo nhiệt.
Thế nhưng khuôn mặt nàng được trời phú vẻ xinh đẹp phù dung, trang phục lại được Liễu thị tỉ mỉ lựa chọn, tự nhiên mà mang theo quý khí, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự xuất sắc.
Những phu nhân thương hộ này phu cũng đều là người từng trải, gặp qua rất nhiểu người. Thế nhưng Diệp Kiều lại như làm cho các nàng càng nhìn càng đánh giá cao, cho nên bọn họ tươi cười cũng càng ngày càng rõ ràng không ít.
Mà khi Diệp Kiều ngồi xuống, lại phát hiện người ngồi bên cạnh lại là người quen.
"Là ngươi sao?" Diệp Kiều có chút kinh ngạc nhìn người phụ nhân dịu dàng bên cạnh. Nàng nhớ rất rõ người này chính là nương tử của vị công tử ở quan phác sạp lúc trước.
Mạnh thị cười nhìn nàng: "Kỳ phu nhân! Lại gặp mặt."
Đổng thị ngồi ở bên kia của Diệp Kiều, nhẹ giọng nói: "Nàng ấy là bà chủ của hiệu thuốc Mạnh gia vừa mới khai trương trong thành".
Có thể ở trong thành mở được hiệu thuốc thì thông thường không phú cũng quý. Có lẽ ở trong mắt Đoan Vương Sở Thừa Duẫn bất quá chỉ là bỏ tiền để mua lại một cửa hiệu mặt mà thôi, chính là đối với bá tánh bình thường mà nói, có thể bỏ ra chừng đó bạ đều không phải là người thường.
Lần này hiệu thuốc khai trương, Mạnh thị lại hạ mình tới đây, Đổng thị tất nhiên là cười niềm nở ra đón vào.
Diệp Kiều nhùn nàng ấy cười: "Gọi ta Kiều Nương là được."
Mạnh thị dịu dàng gật đầu: "Kiều Nương! Ta chữ nhỏ Tuệ Nhu, gọi ta là Tuệ Nương đi."
Thông thường lần đầu gặp mặt đã trao đổi tên chữ nhỏ không nhiều lắm, nhưng mà lần này Mạnh thị có lòng muốn kết giao, Diệp Kiều cũng không thèm để ý cái này, thường xuyên qua lại liền thay đổi xưng hô.
Đổng thị hôm nay là chủ nhà, chuyện cần đến nàng ấy thật sự không ít, không có cách nào ngồi bên tiếp đãi Diệp Kiều.
Tiểu nhân sâm cũng không làm chậm trễ chuyện của nàng ấy, nên cùng Đổng thị nói nói mấy câu rỏi cười bảo nàng ấy đi tiếp đón những người khác.
Còn Diệp Kiều thì lại bắt đầu chăm chú tiêu diệt đĩa điểm tâm trên bàn.
Mạnh thị nhìn nàng ấy chỉ chú tâm vào chuyện ăn uống, ánh mắt liền hiện lên ý cười.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, suốt ngày ở trong khuê phòng. Phụ thân nàng là thừa tướng đương triều, sau khi nàng xuất giá, phu quân lại là Đoan thân vương, xem như là từ cái thâm trạch này đưa vào cái đại viện kia, gặp qua thị phi nơi hậu trạch nhiều đếm không xuể.
Mạnh thị thông tuệ, thủ đoạn cũng cao, hơn nữa biết nhìn xa trông rộng, lúc này mới có thể an ổn giữ được cái ghế Đoan Vương phi. Đồng dạng, Mạnh thị cũng có một đôi mắt tinh tường có thể nhìn người, tuy rằng cùng Diệp Kiều nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng nàng ta cũng nhìn ra được cô nương này là người đơn thuần.
Trước đó nàng ấy có thể để Vương gia nhà mình thắng được cây quạt đó, là có thể thấy đây là người lương thiện.
Càng là người có tâm tư trong sáng, cho Mạnh thị lại càng muốn cùng một người đơn gian như thế làm bạn.
Nàng ta giúp Diệp Kiều đổ ly trà rồi đưa qua, làm nha hoàn đi theo phải trợn tròn đôi mắt.
Vương Phi nhà mình ngoại trừ châm trà cho Vương gia, có khi nào lại giúp người khác làm chuyện này?
Nhưng mà Mạnh thị lại cảm thấy không có gì cả, nàng ta nhìn Diệp Kiều cười nói: "Kiều Nương, ta thấy chiếc trâm cài tóc này của ngươi thật sự rất đẹp."
Bình thường giao lưu giữa các phụ nhân hậu trạch phần lớn đều sẽ dùng châu thoa ngọc bội để mở đầu.
Nhưng tiểu nhân sâm lại đối với cái này không có hứng thú gì cả: "Là tướng công đưa, ánh mắt hắn chưa bao giờ sai."
Mạnh thị nghe nàng khen Kỳ Vân, không khỏi nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay Mạnh thị sở dĩ muốn tới một phần vì muốn ra ngoài đi dạo, một phần nữa là vì nàng ta biết Kiều Nương trước mặt mình bây giờ là muội muội của Diệp Bình Nhung.
Diệp Bình Nhung là người có tài, Mạnh thị nghe phụ thân mình là Mạnh thừa tướng chính miệng nói qua, Diệp Bình Nhung này tác chiến dũng mãnh, lần này mang binh tướng quân đối với hắn khen ngợi không dứt, trên cơ bản con đường thăng tiến của hắn sẽ còn rộng mở.
Sở dĩ Diệp Bình Nhung bị phái đến bên người Đoan Vương làm đề hạt, kỳ thật là do Hoàng Thượng có tâm muốn bồi dưỡng tam tử hoàng tử Sở Thừa Duẫn, nên lúc này mới giúp thằng con thứ ba của mình tìm một người làm lưu loát để chọn làm tâm phúc.
Sở Thừa Duẫn hiện giờ không có ý muốn tranh vị, đối với việc này hoàn toàn không để trong lòng, thế nhưng là Vương phi của hắn, Mạnh thị không thể không suy tính nhiều hơn.
Nếu Sở Thừa Duẫn một lòng một dạ muốn làm một Vương gia nhàn tản, Mạnh thị nguyện ý cùng hắn đi khắp thiên hạ.
Nhưng nếu như có một ngày Sở Thừa Duẫn muốn đi tranh đoạt đại vị, Mạnh thị cũng sẽ vì hắn tinh tế suy tính.
Nếu Diệp Bình Nhung là người tâm phúc được tuyển chọn, Mạnh thị không thể thiếu phải cho hắn một ít chỗ tốt để giữ hắn lại.
Lần trước cho hắn địa chỉ Diệp gia, hiện tại dẫn hắn tới gặp tiểu muội nhà mình, tất cả đều là Mạnh thị mượn tiếng của Sở Thừa Duẫn.
Chỉ là trong tin tức Mạnh thị thu được thì xem ra, Diệp Kiều được coi như là tân nương xung hỉ gả Kỳ gia, cuộc sống tất nhiên không hề dễ chịu.
Nhưng hiện tại nghe nàng ấy nói như vậy, lại có vẻ không phải như mình đã tưởng tượng.
Diệp Kiều ăn xong một khối điểm tâm liền thôi, dù sao hôm nay tới đây chủ yếu là để nói chuyện phiếm, điểm tâm là thứ yếu, tuy rằng cũng coi như ăn cũng ngon, nhưng mà nó lại lạnh ăn vào có chút nghẹn.
Ở Kỳ gia ăn điểm tâm nóng đã quen rồi, đột nhiên nàng ăn vào loại điểm tâm này có chút không quen vì nó khá cứng.
Tiểu nhân sâm bị dưỡng đến kén chọn, nàng dùng khăn lau tay, bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó tự nhiên cầm lấy ấm trà, cho rót cho mình thêm một chén, đồng thời cũng giúp Mạnh thị đổ ly trà mới.
Lúc này, có người nhìn Diệp Kiều cười nói: "Kỳ phu nhân lớn lên đoan chính, dù không trang điểm cũng xinh đẹp, hai đôi lông mày như hai dãy núi xa, vẽ thật đẹp."
Thảo luận về cách trang điểm cũng là một cách dễ dàng kéo gần khoảng cách, Mạnh thị cũng nhìn lông mày Diệp Kiều thấy nó thật đẹp. Nàng ta cũng là nữ tử, yêu làm đẹp là thiên tính, liền tò mò hỏi: "Kiều Nương, ngươi đây là dùng cái gì vẽ ra vậy? Dùng thanh chì lớn hay là thanh ốc?"
Diệp Kiều chớp chớp mắt, cười nói: "Dùng cái gì ta cũng không biết, bình thường đều là tướng công vẽ mi cho ta, trở về ta sẽ hỏi hắn."
Trong lúc nháy mắt mọi người đều trầm mặc.
Thật ra không phải bọn họ ghen ghét Diệp Kiều, phu thê người ta hài hòa cùng chẳng liên quan gì đến bản thân các nàng cả. Chỉ có điều trong lòng các nàng đều có ít nhiều tâm tư muốn so đo. Bọn họ đều ở trong lòng lẩm bẩm tướng công nhà mình không biết săn sóc bằng người ta, nghĩ xem trở về phải nói chuyện với bọn hắn một phen.
Mạnh thị không nói chuyện, nàng ta chỉ là cảm thấy, lời đồn đãi không thể hoàn toàn tin tưởng được.
Vương gia cũng chưa từng vẽ mi cho ta..
Mà lúc này tại tiền viện, các vị phú thương còn không biết nương tử nhà mình ở trong lòng đang lầm bầm nhắc bọn hắn, tất cả đều cười thăm hỏi lẫn nhau, bầu không khí có vẻ vô cùng hài hòa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa.
Chưởng quầy Phương Lệ của hiệu thuốc đi tới cửa, đục một lỗ liền nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn đang dắt ngựa đi đến.
Phương Lệ nhìn thấy hắn lạ mặt, nghĩ nghĩ hòa khí sinh tài, nên tiến lên vừa chắp tay: "Tráng sĩ tới đây tìm người sao?"
Diệp Bình Nhung cũng chắp tay: "Ta là hộ vệ ở hiệu thuốc Mạnh gia trong thành, tới tìm chủ nhân nhà ta."