Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1050: Theo đuổi y

[BOOK]Chương 1050: Theo đuổi y

"Chúng tôi muốn gặp tiểu Chu đại phu!"

"Đúng vậy, chúng tôi muốn gặp tiểu thần y!"

Mọi người vừa vung tay vừa xông lên phía trước, nụ cười trên mặt tiểu Trịnh chưởng quầy không giữ được nữa, vội vàng dẫn đám tiểu nhị chắn trước mặt mọi người, hô lớn: "Bình tĩnh, bình tĩnh nào, tiểu thần y chỉ có một người, nhiều người muốn khám bệnh như vậy cũng phải xếp hàng chứ.."

Tóc của Mãn Bảo rối tung cả lên, nhưng Bạch Thiện và Bạch nhị lang trông còn thảm hại hơn nàng nhiều, ba người sờ tóc, cố gắng vuốt lại, sau đó nhìn sang Đại Cát đang đứng bên cạnh thì từ bỏ, thôi vậy, cứ giải quyết chuyện trước mắt đã.

"Mọi người cũng vào đây rồi à."

Mọi người nhìn ra phía sau, thấy Trịnh đại chưởng quầy và Đinh đại phu mới chỉnh trang lại tóc tai và quần áo đi ra khỏi phòng, thấy bọn họ chật vật như vậy thì không lấy làm lạ, nói: "Vào phòng nghỉ chỉnh trang lại đi."

Mãn Bảo lắc đầu nói không vội, nàng chỉ vào mũi mình hỏi: "Tiểu thần y ạ?"

"Còn không phải sao," Đinh đại phu nói: "Hôm nay ta vừa đến hiệu thuốc thì ngoài cửa đã có không ít người chờ sẵn, hỏi ra thì đều là tìm con, sau đó người càng ngày càng đông, lúc đại chưởng quầy đến thì ngoài đường đã đứng đầy người, bọn ta phải tốn rất nhiều sức mới lôi được người vào trong đó."

Trịnh đại chưởng quầy có tin tức nhanh nhạy hơn họ một chút, nói: "Hôm qua ta đã nghe thấy ngoài đường có người bàn tán về con rồi, nói là Tế Thế Đường chúng ta có một tiểu thần y. Ta nghĩ bọn họ nói cũng không sai, con quả thực đã mổ bụng cầm máu cho tiểu công gia, còn sáng tạo ra cách thức truyền máu, ta còn vui mừng thay cho con, ai ngờ hôm nay lại có nhiều người đến như vậy."

Mãn Bảo nuốt nước miếng, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Bạch Thiện.

Bạch Thiện cũng nuốt nước miếng, hiệu quả của bạc này mạnh đến vậy sao?

Vậy mà chỉ trong một ngày một đêm đã lan nhanh như vậy rồi?

Chẳng lẽ thằng nhóc kia cố ý thuê người đến lừa hắn?

Hắn nhớ là nó đã nói, ít nhất phải bảy tám ngày mới có hiệu quả, mà nhanh nhất thì cũng phải ba bốn ngày.

Ba người nhìn nhau, dù sao đây cũng là bí mật của riêng họ, Mãn Bảo không muốn công khai cho mọi người biết, bèn khẽ ho một tiếng, nói: "Nhưng con thấy những người đang kêu gào bên ngoài đâu có giống bệnh nhân đâu."

Trịnh đại chưởng quầy liền vỗ đùi nói: "Đúng vậy, trong số này người thật sự là bệnh nhân thì chẳng có mấy người, đa phần là thay người nhà đến hỏi bệnh, hoặc đơn giản là đến hóng hớt thôi."

"Không phải chứ, chỗ chúng ta đâu bán thứ gì khác, chỗ chúng ta là hiệu thuốc đó, là nơi khám bệnh, bọn họ đến hóng hớt gì chứ?" Mãn Bảo tức giận nói: "Chẳng lẽ hiệu thuốc của chúng ta cũng có thể mua một tặng một ư?"

"Thật ra cũng có thể." Trịnh đại chưởng quầy nói: "Mấy thứ như táo tàu, đường đỏ trong tiệm vẫn rất được hoan nghênh, hơn nữa lại thích hợp với mọi lứa tuổi."

Mãn Bảo, Bạch Thiện và Bạch nhị lang: .

"Đại chưởng quầy," Đinh đại phu cũng cảm thấy đại chưởng quầy lẩm cẩm rồi, không khỏi gọi một tiếng: "Chúng ta không thể cứ bị người ta chặn mãi như vậy được, như thế thì hôm nay hiệu thuốc còn khám bệnh nữa không?"

"Khám chứ," thần trí của Trịnh đại chưởng quầy cuối cùng cũng quay trở lại, ông nhìn Mãn Bảo, nói: "Mãn Bảo à, con tìm cách trèo tường ra ngoài, sau đó chạy xa một chút, rồi dẫn hết đám người kia đi đi."

Mãn Bảo trợn mắt, chỉ vào mình nói: "Con dẫn đi?"

"Không sai," Trịnh đại chưởng quầy trầm giọng: "Con nghe thử tiếng bên ngoài xem."

Ba người liền dựng tai lên nghe, chỉ nghe thấy người bên ngoài đều đang kêu gào khản cả giọng.

"Nghe thấy chưa?"

Ba người nặng nề gật đầu.

Trịnh đại chưởng quầy liền nói: "Lúc này có nói lý lẽ gì thì cũng vô dụng thôi, nói gì cũng không lọt tai bọn họ đâu, chúng ta lại là hiệu thuốc chữa bệnh cứu người, nên đâu thể giết người tại chỗ, hoặc đánh người để trấn áp đối phương đúng chứ?"

Mãn Bảo gật đầu, quả thật không thể.

"Cho nên cách tốt nhất là con ra ngoài, chạy xa một chút, rồi dẫn người đi, dù sao các con cũng có xe ngựa, bọn họ chắc chắn không đuổi kịp các con đâu, đợi bọn họ chạy một lúc thì sẽ bình tĩnh lại thôi." Trịnh đại chưởng quầy dẫn bọn họ đến dưới chân tường, chỉ vào thang nói: "Trèo lên đi, ta vừa nói với Bảo Hòa y quán bên cạnh rồi, lát nữa các con cứ trèo sang sân của bọn họ, rồi từ đó đi ra."

Ba người: .

Đại Cát nói: "Để tôi qua trước đi."

"Vậy để Mãn Bảo chào hỏi đối phương trước đã." Trịnh đại chưởng quầy bảo Mãn Bảo trèo lên chào hỏi người bên kia trước.

Mãn Bảo ngơ ngác trèo lên thang, thò đầu qua tường nhìn sang sân bên cạnh, các đại phu đã chờ sẵn ở bên đó đồng loạt ngẩng đầu, nở nụ cười thật tươi với Mãn Bảo, rồi rối rít giơ tay chào hỏi: "Chu tiểu đại phu phải không, ngưỡng mộ đại danh, ngưỡng mộ đại danh!"

"Chu tiểu đại phu, cô có nhớ tôi không, ngày nào cô đến làm cũng tình cờ gặp tôi cũng đi làm, chúng ta còn chào hỏi nhau nữa đấy."

"Còn có tôi, còn có tôi, Chu tiểu đại phu, chúng ta còn nói chuyện ở ngoài cửa đấy, sau này chúng ta cũng có thể trao đổi y thuật nha. Có điều tôi cực kỳ tò mò, máu của người và người thật sự có thể hòa hợp, có thể truyền cho nhau sao?"

Mãn Bảo lập tức đáp: "Đương nhiên là không phải, phải tìm được nhóm máu tương đồng mới được."

Đối diện lập tức hỏi: "Vậy phải tìm nhóm máu như thế nào?"

"Dùng huyết thanh tìm, tôi chia nhóm máu ra làm một hai ba bốn.."

Trịnh đại chưởng quầy thấy Mãn Bảo đang đứng trên thang mà còn trao đổi y thuật với người đối diện, tức không chịu được, vội vàng thúc giục: "Chuyện này để sau hãy nói, để sau hãy nói, con qua đó rồi lập tức ra khỏi cửa đi, đừng dừng lại ở nhà họ quá lâu, hiệu thuốc của chúng ta sắp bị đẩy hỏng rồi."

Các đại phu đối diện nghe thấy vậy, lập tức gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, tiểu Chu đại phu qua đây trước đi, qua đây chúng ta từ từ bàn."

"Không thể từ từ bàn được!" Trịnh đại chưởng quầy nhảy dựng lên, cách một bức tường cãi nhau với bên đối diện, "Các người muốn thỉnh giáo thì không thể đợi hôm khác sao, đã nói hôm nay giúp ta đưa người ra ngoài trước, cửa sau của bọn ta sắp không giữ nổi rồi."

Mãn Bảo cũng không đợi Đại Cát qua trước nữa, vội vàng trèo lên tường rồi đạp lên thang của Bảo Hòa y quán để xuống.

Bạch Thiện và Bạch nhị lang theo sát phía sau, Đại Cát trèo lên cuối cùng, giống như một người đánh xe bình thường, thành thật dẫm lên thang bên đó rồi trèo xuống.

Các đại phu Bảo Hòa y quán bên này đang vây quanh Mãn Bảo và thảo luận với nàng.

Đầu của Trịnh đại chưởng quầy nhô ra khỏi bức tường, ông đứng trên thang trừng mắt nhìn người đối diện, "Tiền chưởng quầy của các người đâu, bảo ông ta ra đây, ông ta đã hứa gì với ta rồi, mau chóng đưa người ra ngoài cho ta."

Mấy đại phu bên này không để ý đến ông.

Nhưng Mãn Bảo không thể không để ý được, nàng chắp tay với Trịnh đại chưởng quầy, nói với các đại phu bên cạnh: "Đợi tôi quay lại thì sẽ thảo luận với các vị sau, vừa hay, tôi cũng đang có bệnh án muốn thỉnh giáo các vị."

Các đại phu Bảo Hòa y quán vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: "Thỉnh giáo lẫn nhau, thỉnh giáo lẫn nhau."

Bạch Thiện đã ra bên ngoài nhìn thoáng qua, kéo Mãn Bảo nói: "Đi nhanh đi, Đại Cát đi đánh xe."

Ba người cúi người rón rén đi ra sảnh trước, phần lớn người bệnh ở Bảo Hòa y quán cũng đều chạy ra hóng hớt, ba người dùng tay áo che khuất mặt, chạy ra ngoài dưới sự yểm hộ của các đại phu y quán, nhanh như chớp trèo lên xe ngựa Đại Cát vừa đánh tới.[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1051: Vào kinh

[HIDE-THANKS][BOOK]Xe ngựa chạy về phía trước một đoạn, Mãn Bảo liền vén mành xe, thò nửa người ra ngoài gọi vọng về phía sau: "Tôi ở đây này, các người đuổi theo tôi đi!"

Bạch Thiện nhô người ra từ bên cạnh nàng, thấy những người kia không để ý tới nàng, liền giúp nàng hô về phía đó: "Chúng tôi đều ở đây này, các người tới đi -"

Cuối cùng cũng có người quay đầu lại nhìn bọn họ, phát hiện ra nàng, lập tức chỉ vào xe ngựa đang chạy ra một đoạn đường dài kia: "Tiểu thần y ở chỗ kia kìa.."

Mọi người nhao nhao quay đầu lại, ba chân bốn cẳng đuổi theo bọn họ.

Đại Cát nghe thấy động tĩnh thì quất roi vào mông ngựa, xe ngựa chạy ào đi.

Mãn Bảo và Bạch Thiện thấy một đám người la hét đuổi theo bọn họ thì hưng phấn kêu "oa oa", không ngừng cổ vũ, "Các người tới đi, các người tới đi -"

Bạch nhị lang cũng thò đầu ra khỏi cửa sổ bên kia, cũng hưng phấn vẫy tay với họ, có lẽ là cảm thấy chưa đủ, hắn còn móc một chiếc khăn tay vẫy vẫy trên không trung, hô lớn: "Mau tới đi, mau tới đi, mau tới đuổi theo chúng tôi đi -"

Đại Cát đánh ngựa điều khiển xe đi ở phía trước, phía sau là một đám người hô hào đuổi theo họ, vừa đuổi vừa vẫy tay bảo họ dừng lại.

Các nha dịch nhận được tin tức đang chạy tới Tế Thế Đường duy trì trật tự nhìn thấy một đám người đông như vậy, chỉ có thể tạm thời thay đổi mục tiêu, đuổi theo phía sau đám người này, muốn họ dừng lại giải tán.

Thế là, người đứng trên tửu lâu liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa chở ba thiếu niên thiếu nữ cười ha ha lướt qua cửa sổ, phía sau là một đám người đông đúc không thể chạy nhanh nổi nhưng vẫn kiên trì đuổi theo họ, rồi phía sau nữa là một nhóm nha dịch nhỏ.

Ích Châu vương: .

Gã quay đầu hỏi người bên cạnh, "Chuyện gì đây?"

Người bên cạnh vội vàng bảo thủ hạ đi dò hỏi, không lâu sau liền có tin tức xác thực trở về, hắn khom người đáp: "Vương gia, người trong xe là vị tiểu thần y đã cứu tiểu công gia, dân chúng kinh thành nghe truyền, đều muốn tìm nàng ấy khám bệnh, kết quả vây Tế Thế Đường chật như nêm cối, vị tiểu thần y này không biết chui ra từ đâu, đang dẫn người đi đó ạ."

Ích Châu vương nhíu mày, "Ở kinh thành mà ồn ào như vậy thì ra thể thống gì? Bảo Kinh Triệu Phủ đi xử lý đi."

"Dạ."

Mà ở trong một phòng riêng cách đó không xa, có người phát ra tiếng cười sằng sặc, còn văng vẳng truyền đến phòng riêng này.

Ích Châu vương trầm mặc một chút, người đứng bên cạnh gã lập tức nhỏ giọng nói: "Nghe giống như là giọng của thái tử điện hạ."

Thái tử điện hạ đang ở trong phòng riêng ôm bụng cười, hắn lau nước mắt tràn ra nơi khóe mắt, cười lớn vẫy tay: "Thưởng!"

Người vừa bẩm báo sự việc lập tức vui vẻ quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Tạ điện hạ thưởng."

Người ngồi bên cạnh tò mò hỏi, "Trước kia kinh đô cũng từng xuất hiện chuyện đuổi xe cầu chữ, cầu thơ của các tài tử, điện hạ thấy không vui, sao lúc này lại vui như vậy?"

Thái tử điện hạ cười hỏi, "Chẳng phải vừa rồi biểu ca cũng cười thành tiếng đó sao?"

Triệu Hoán nghĩ tới ba thiếu niên thò đầu ra khỏi cửa sổ vừa vẫy tay vừa cười lớn lúc nãy, bèn không khỏi bật cười, khẽ lắc đầu nói: "Đúng là buồn cười, điện hạ quen biết ba người họ?"

"Chẳng phải lúc nãy người kia đã nói rồi sao, một trong số đó là đại phu đã cứu tam lang."

Triệu Hoán kinh ngạc, "Thật sự là thần y sao? Nhưng tôi thấy tuổi của ba người họ đều rất.."

"Đều còn nhỏ đúng không?" Thái tử không quá để ý khoát tay: "Có chí thì không ngại tuổi cao, đương nhiên, có tài cũng không ngại tuổi nhỏ. Tên Trịnh Hoành kia không có bản lĩnh cứu tam lang, lại sợ cô hỏi tội hắn, bèn tạm thời lôi một đại phu dân gian tới, không ngờ nàng thật sự có chút bản lĩnh. Nghe nói cháu trai nhỏ của Quý tướng năm ngoái cũng ngã ngựa, suýt chút nữa bị ngựa kéo chết, cũng là nàng cầm máu kéo mạng về."

Triệu Hoán trầm ngâm suy nghĩ, "Nếu nói như vậy, nàng cũng có căn cơ không nhỏ đó chứ."

Thái tử liền nhếch môi nói: "Là không nhỏ, huynh nói có kỳ lạ không, sư đệ của nàng cầm hai mươi xâu tiền muốn đánh bóng tên tuổi cho nàng, vốn nghĩ rằng chờ bảy tám ngày để tiếng tăm vang ra đã coi như không tệ, kết quả chỉ sau một đêm tên nàng đã vang khắp kinh thành."

Triệu Hoán giật mình, "Không phải là điện hạ.."

Thái Tử tức giận nói: "Cô ăn no rồi không có việc gì làm chắc? Cô còn lâu mới phí công sức này, cô chỉ là ngẫu nhiên biết được, bèn tiện tay tra xét một chút mà thôi, nhưng rất kỳ lạ, lại không tra ra được là ai đã giúp họ một tay."

Triệu Hoán nhíu mày, "Người có thể qua mắt được tai mắt của điện hạ trong kinh thành này.."

"Vậy thì nhiều lắm," Thái Tử lơ đễnh nói: "Trong kinh thành này, muốn giấu được cô là chuyện đơn giản nhất rồi, cô là cái gì chứ?"

Triệu Hoán cúi đầu nắm chén trà không đáp, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ rất lung.

Thái tử là đã được lập làm thái tử sau khi bệ hạ vừa mới đăng cơ, hắn cũng chỉ mới hoang đường mấy năm gần đây thôi, trước đó tuy hắn không đến mức được cả triều ca tụng, nhưng đối với hắn thì văn võ bá quan trong triều vẫn thấy hài lòng nhiều hơn, nhưng chỉ vì hắn là trữ quân nên không thể khen ngợi ra mặt được.

Tuy rằng mấy năm gần đây tam hoàng tử rất được sủng ái, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, luận về thực lực, hắn vẫn còn kém xa thái tử, người từ nhỏ đã được coi là trữ quân để bồi dưỡng.

Nếu như ngay cả thái tử cũng không tra ra được thế lực nào, thì nhìn quanh cũng chỉ có mấy người đó thôi, người có khả năng nhất chính là vị ở trong cung kia.

Nhưng tại sao chứ?

Chẳng phải đó chỉ là một đại phu thôi sao?

Thái tử cũng thầm suy nghĩ, ba thiếu niên thiếu nữ trong xe kia, chẳng phải chỉ là đại phu và học sinh thôi sao?

Ai lại tốn công tốn sức giúp họ như vậy?

Còn huy động cả thế lực mà ngay cả hắn cũng không tra ra được.

Đại Cát chở họ vòng quanh đường lớn một vòng, thấy phía sau vẫn còn người theo đuôi, bèn dứt khoát chạy về phía ngoại thành.

Khi sắp ra khỏi nội thành, ba người thò đầu ra nhìn phía sau, chỉ thấy còn lác đác vài người đi theo từ xa, liền vui vẻ cười phá lên, tiếng cười bay xa nửa con phố, người trên phố đều không khỏi quay sang nhìn bọn họ.

Một đội xe vừa tiến vào nội thành nghe thấy tiếng cười quen thuộc này, bất kể là người trong xe, hay là người ngoài xe đều ngẩng đầu tìm chỗ tiếng phát ra.

Mành xe được vén lên, Lưu lão phu nhân thò đầu ra nhìn phía trước, liếc mắt một cái đã thấy hai cái đầu đang chui ra khỏi cửa sổ xe, ánh mắt lại chuyển, liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ khác đang thò ra từ phía cửa sổ bên kia.

Nhìn dáng vẻ ngửa mặt lên trời cười của họ, trong mắt Lưu lão phu nhân cũng không nhịn được ý cười, nhưng lại có chút bất đắc dĩ.

Trịnh thị cũng nhìn đến ngây người, hỏi: "Mẹ, chẳng phải đã nói là phải khiêm tốn ư?"

Nhưng theo nàng thấy, ba đứa trẻ này trông chẳng khác gì lúc ở thôn cả.

Đại Cát mắt nhìn sáu hướng cũng đã nhìn thấy đội xe đang đi tới, bèn chậm rãi kéo xe ngựa dừng lại. Ba người vẫn còn đang nhìn về phía sau thấy xe ngựa càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại, liền đồng loạt quay đầu nhìn ra trước, vẫn chưa để ý đến đội xe, "Đại Cát, sao lại dừng lại, vẫn còn người đuổi theo đó, chúng ta mau ra khỏi nội thành đi, dẫn bọn họ ra ngoại thành chạy một vòng."

Đại Cát trực tiếp hướng về phía trước khom lưng, hô: "Lão phu nhân, phu nhân!"

Bạch Thiện và Mãn Bảo lập tức quay đầu sang phía đó, liền đối diện với Lưu lão phu nhân đang vén mành nhìn bọn họ.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1052: Xin nghỉ ư?

[BOOK]Hai người trong lòng chột dạ, vội vàng rụt đầu vào trong xe, kết quả vì quá gấp nên đầu cả hai cộc vào nhau, Mãn Bảo cảm thấy đỉnh đầu đau điếng, Bạch Thiện thì đỏ cả mắt, ôm cằm không nói nên lời.

Hai người rụt vào trong xe, Mãn Bảo xoa đầu, áy náy nhìn mặt hắn, "Ngươi không sao chứ, ta xem nào."

Nàng nhất quyết tách tay hắn ra xem cằm, rồi hỏi, "Há miệng ra ta xem bên trong."

Bạch Thiện đỏ mắt há miệng cho nàng xem, Mãn Bảo cúi đầu nhìn kỹ, nhỏ giọng nói: "Hình như sưng lên rồi, có phải ngươi cắn phải không?"

Bạch Thiện khẽ gật đầu.

Bạch nhị lang cũng sấn vào định xem, Bạch Thiện ghét bỏ đẩy đầu hắn ra, ú ớ nói: "Ngươi đâu phải đại phu, xem cái gì?"

Đại Cát đã đợi xe của lão phu nhân đi qua, sau đó quay đầu xe ngựa đi theo sau họ, người nhà họ Bạch phía sau cố ý chừa chỗ cho họ.

Vì phía trước vẫn còn có người thở hồng hộc, kiên trì không ngừng đuổi theo họ, nên Đại Cát gọi một người hầu đến, còn mình thì chui vào trong xe ngựa.

Xe ngựa của họ đi lẫn vào giữa đoàn xe đi qua trước mặt mấy người lác đác kia, họ cũng không phát hiện ra, thuận lợi rẽ về hẻm Trường Thanh.

Lưu lão phu nhân vén rèm nhìn ra ngoài, nói với Lưu Quý đang nghênh đón: "Hai chiếc xe cuối cùng là đồ gửi cho Trang tiên sinh, đại lang, nhị lang và Mãn Bảo, cứ dỡ ở đây, số đồ còn lại thì đưa về biệt viện của chúng ta, bảo người dọn dẹp phòng ốc, đun nước nóng, lát nữa chúng ta sẽ qua."

Lưu Quý khom lưng đáp lời, đỡ mẹ hắn xuống xe, lúc này Lưu ma ma mới xoay người đỡ Trịnh thị xuống, rồi hai người cùng đỡ Lưu lão phu nhân.

Bạch Thiện ở xe phía sau đã nhảy xuống xe ngựa, dẫn Mãn Bảo và Bạch nhị lang chạy lên, ba người khẽ chen vào giữa Lưu ma ma và Trịnh thị, ngoan ngoãn đưa tay đỡ Lưu lão phu nhân.

Lưu lão phu nhân cụp mắt nhìn ba người, đặt tay lên tay họ xuống xe, không để ý đến Bạch Thiện mà trực tiếp vịn tay Mãn Bảo vào cửa, cười hỏi: "Các con vừa định đi đâu vậy?"

Mãn Bảo được vịn tay trái, liền dùng tay phải gãi đầu: "Bọn con.."

Nàng không khỏi nhìn về phía Bạch Thiện.

Lúc này Lưu lão phu nhân mới quay sang nhìn Bạch Thiện và Bạch nhị lang, hỏi: "Hôm nay không đi học à?"

Ba đứa trẻ cùng trợn tròn mắt, bấy giờ mới nhớ ra chuyện này, đúng rồi, họ phải đi học mới phải!

Lưu lão phu nhân liếc nhìn ba người, vịn tay Mãn Bảo nói: "Đi thôi, vào gặp Trang tiên sinh trước đã."

Bây giờ trong nhà cũng chỉ có Trang tiên sinh ở, nghe nói Lưu lão phu nhân đến, ông liền ra nghênh đón, kết quả thấy ba đệ tử đáng lẽ phải đi làm đi học đứng lù lù ở kia.

Bước chân ông khựng hơi lại, sau đó bước lên trước mời Lưu lão phu nhân vào trong.

Lưu lão phu nhân cười chào hỏi ông, đến hậu viện nói chuyện với Trang tiên sinh.

Bà kể một số tình hình trên đường đi, Trang tiên sinh cũng nói rằng mọi việc ở kinh thành hiện tại đều tốt.

Hai người nói xong những điều cơ bản, liền cùng quay đầu nhìn ba tên nhóc đang đứng bên cạnh.

Ba tên nhóc đồng loạt cúi đầu, Trang tiên sinh hơi nhíu mày, hỏi: "Nếu muốn đi đón lão phu nhân, sao lại không nói với vi sư?"

Mãn Bảo nuốt nước miếng, với tư cách là đại sư tỷ, nàng buộc phải giải thích sự hiểu lầm này, "Thưa tiên sinh, bọn con không biết hôm nay lão phu nhân vào kinh, bọn con là tình cờ gặp trên đường ạ."

Mày của Trang tiên sinh càng nhíu chặt hơn, "Vậy sao không đi học, cũng không đi làm?"

Ba người nhìn nhau, cúi đầu kể lại chuyện hôm nay bị người ta vây lại.

Lưu lão phu nhân đầu tiên là ngẩn người, sau đó ngạc nhiên vui mừng hỏi: "Bây giờ Mãn Bảo đã là thần y nổi danh khắp kinh thành rồi sao?"

Mãn Bảo có chút xấu hổ, nhỏ giọng đáp: "Mua bằng tiền ạ."

Mẹ chồng nàng dâu Bạch gia ngây người, "Cái gì?"

Bạch Thiện ngại ngùng nói: "Bà nội, cái này là do bọn con bỏ tiền ra mua ạ."

Nói xong kể lại việc họ đã bỏ ra hai mươi lượng nhờ người giúp họ dương danh.

Mẹ chồng nàng dâu Bạch gia trợn mắt há mồm.

Trang tiên sinh khẽ ho một tiếng, chuyện này chẳng phải là học theo ông sao, thế là ông bỏ qua việc thảo luận chuyện này, chuyển sang hỏi: "Chỉ trong một đêm mà đã truyền rộng, truyền sâu đến vậy sao?"

Ba người cùng gật đầu.

Trang tiên sinh cau mày, "Những người đó đều tin cả à?"

"Dù là tin thật hay tin giả, tóm lại họ cứ vây quanh Mãn Bảo gọi thần y, chen chúc ở Tế Thế Đường đòi nàng khám bệnh." Bạch Thiện nói: "Điên cuồng lắm ạ, con lớn từng này, mà đến tết trung thu còn chưa thấy ai điên đến vậy, hết cách, chúng con đành phải chạy thôi."

Trang tiên sinh nhíu chặt mày, quay đầu nhìn Lưu lão phu nhân, sau đó nói: "Hôm nay các con đừng ra ngoài nữa, ta bảo người đi ra ngoài dò hỏi xem sao."

"Đừng ạ," Mãn Bảo càng muốn ra ngoài nghe ngóng xem người ta nói gì về nàng, nàng nói: "Tiên sinh, họ không nhận ra con đâu ạ, con chỉ cần không đến Tế Thế Đường, thì lúc đi trên đường sẽ không ai nhận ra con đâu."

Trang tiên sinh liếc nàng một cái, "Con muốn ra ngoài?"

Bạch Thiện lập tức nói: "Chuông ai buộc người ấy cởi, chúng con đi tìm Đại Sơn hỏi xem sao."

Hỏi xem rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì mà một ngày một đêm đã làm thành ra như vậy.

Trang tiên sinh nói: "E rằng chuyện này không phải do hắn làm được."

"Cứ hỏi hắn thôi ạ," Mãn Bảo nói: "Hắn chuyên làm việc này mà, chắc chắn biết chút tin tức, nếu không ra ngoài thì chúng ta biết hỏi ai đây?"

Trang tiên sinh nghĩ cũng phải, nhìn Lưu lão phu nhân một cái rồi khoát tay cho bọn họ đi.

Vừa hay, ông cũng muốn kể lại những chuyện gần đây cho Lưu lão phu nhân nghe, hoàng đế muốn bọn Bạch Thiện đi cáo ngự trạng sớm, họ phải bàn bạc đối sách mới được.

Ba người được lệnh thì vui vẻ định lui xuống, Trang tiên sinh lại đột nhiên nhớ ra, gọi họ lại hỏi: "Hai con không đi học, đã xin phép Quốc Tử Giám chưa?"

Bạch Thiện và Bạch nhị lang: .

Trang tiên sinh vừa nhìn là hiểu ngay, khoát tay nói: "Đi đi, ta sẽ bảo người đi xin phép cho các con."

Hai người thở phào nhẹ nhõm, Bạch Thiện nói: "Tiên sinh, người nhớ xin nghỉ ốm cho chúng con nhé."

Trang tiên sinh nhìn hắn, khẽ gật đầu, đợi họ ra ngoài mới thay họ viết giấy xin phép, bảo Lưu Quý đưa đến Quốc Tử Giám.

Bọn Bạch Thiện chạy một mạch như có hổ đuổi sau mông, vừa lên xe, phát hiện y phục của họ vẫn còn xộc xệch, liền vội vàng quay lưng chỉnh trang lại.

Đại Cát đưa họ đi tìm Đại Sơn, kết quả không tìm thấy người ở chỗ cũ.

Ba người đứng ở đầu ngõ nhìn ngó xung quanh, có chút hoang mang, "Người đâu mất rồi, đi đâu mà tìm?"

Bạch Thiện nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Đừng vội, chúng ta đi lên phía trước một đoạn, ở đó có rất nhiều người bầy sạp bán đồ, họ thường xuyên hoạt động ở khu vực này, chúng ta đi hỏi họ."

Ba người liền lục túi của mình, lấy ra được ít tiền đồng, rồi lên phía trước mua đồ ăn, vừa ăn vừa hỏi, "Đại thúc, ngài biết Đại Sơn hay chơi ở ngõ đằng trước không?"

Đại thúc nhìn ba người, thấy tuổi bọn họ xấp xỉ Đại Sơn thì gật đầu nói: "Biết, mấy đứa tìm nó chơi hả?"

Bạch Thiện gật đầu, "Nhưng hôm nay hắn không ở đó, ngài biết phải đi đâu tìm hắn không?"[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1053: Bản lĩnh kiếm cơm

[HIDE-THANKS][BOOK]"Thế thì nhiều chỗ lắm, thằng nhóc này suốt ngày la cà khắp nơi, lúc thì ở phường này, lúc thì ở phường kia, thỉnh thoảng còn chạy ra ngoài thành nữa, mấy đứa muốn tìm nó thì chỉ có thể ở đây chờ thôi, hôm nay nó không ở đây, ngày mai, ngày kia, kiểu gì cũng có một ngày nó đến."

Bạch nhị lang không nhịn được hỏi: "Vậy nếu như hắn không đến thì sao?"

"Vậy thì chắc chắn là nó cuỗm tiền chạy rồi, hoặc là bị người ta đánh gãy chân, không nhúc nhích được, mấy đứa cũng không cần phải chờ nữa."

Ba người: .

Mãn Bảo khẽ hắng giọng hỏi: "Chú à, chú có nghe nói về tiểu thần y không?"

"Ồ, mấy đứa tìm đến để nghe chuyện chứ gì, nói sớm có phải hay không, ta biết chuyện này," hắn cười nói: "Có tin gì thì thằng nhóc ấy cũng nói với bọn ta trước, nhưng mà, ta thấy mấy chuyện này đều là do người ta trả tiền cho nó để nó loan tin thôi, đa phần đều là bịa đặt, mấy đứa đừng có tin. Muốn khám bệnh á, vẫn nên tìm đại phu già thì hơn, đại phu già có nhiều kinh nghiệm."

Ba người: .

"Nghe nói tiểu công gia của phủ Bi quốc công ngã ngựa, bị thương rất nặng, các thái y trong Thái y viện đều không chữa khỏi, kết quả bỗng dưng xuất hiện một tiểu thần y, mổ bụng tiểu công gia ra, còn rút máu của mấy người khác để truyền cho tiểu công gia, vậy là cứu sống được tiểu công gia sắp chết." Đại thúc bĩu môi, "Chưa từng nghe nói cứu người phải mổ bụng bao giờ, còn rút máu người khác để truyền cho, hơn nữa nghe nói tiểu thần y đó mới có mười mấy tuổi, thái y viện nhiều thái y như vậy còn vô dụng, vậy mà trông cậy vào một cô nhóc ư?"

Mãn Bảo không khỏi giơ ngón cái lên, "Chú thật là lợi hại, không a dua theo người khác."

"Chứ gì, thằng nhóc đó suốt ngày canh ở bên ngoài mấy hoa viên và tửu lâu này, hễ có hội thơ hội văn gì là nó xông lên trước tiên, chỉ cần có người chịu trả tiền, nó sẽ thổi phồng thơ văn của người ta lên tận trời, ta đã nhìn thấu mánh đó từ lâu rồi."

Bạch Thiện hỏi: "Bình thường hắn hay truyền tin hoặc nhận tin ở đâu ạ?"

"Ngay khu này, còn mấy cái tửu lâu gần đây nữa, nếu như không có ở đó, thì là nó đến phường khác rồi."

Ba người cảm ơn, vừa ăn đồ, vừa đi dạo xung quanh tìm mấy tửu lâu lớn.

Mãn Bảo rất tò mò, không biết có phải người trên đường đều không tin lời đồn này không, bèn tìm không ít người để hỏi.

"Tiểu thần y à, tôi biết chứ, chỉ không biết nàng ấy khám bệnh có đắt không, nếu không đắt, tôi vẫn muốn dẫn bà nhà tôi đến khám xem sao."

"Tôi tin chứ, ngoài kia đồn ầm lên rồi, Kế thái y vì không chữa khỏi cho tiểu công gia mà bị thái tử chém một đao đó, kết quả tiểu thần y đó lại chữa khỏi."

"Nghe nói nàng ấy biết thuật truyền máu, chính là rút máu của người khác để truyền cho bệnh nhân, tôi chỉ tò mò, vậy người bị rút máu có chết không?"

"Máu làm sao có thể truyền từ cơ thể người này sang cơ thể người kia được?"

Những người khác cũng rất tò mò, bèn chen nhau đẩy ba người Mãn Bảo ra, tự mình nhiệt tình thảo luận.

Mãn Bảo bị đẩy ra khỏi đám đông, cùng Bạch Thiện ngơ ngác nhìn nhau, nhún vai rồi quay người rời đi.

Bạch nhị lang lại đi mua một gói bánh ngọt, vừa ăn vừa đuổi theo bọn họ, hỏi: "Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu tìm đây?"

Bạch Thiện hếch cằm chỉ về phía trước, nói: "Kia, phía trước."

Bạch nhị lang bèn nhìn về phía đó, thấy Đại Sơn đang ngồi trên một tảng đá hăng say nói gì đó, xung quanh hắn vây đầy người.

Mãn Bảo lấy một miếng bánh ngọt từ trong túi giấy của Bạch nhị lang, vừa ăn vừa nói: "Quả nhiên, cứ men theo chỗ đông người mà tìm thì sẽ tìm được thôi."

Ba người cũng không gọi hắn, mà tò mò xúm lại gần nghe xem rốt cuộc hắn đang truyền lời đồn về Mãn Bảo như thế nào.

"Bây giờ trên đường phố đồn cái gì mà tiểu thần y mổ bụng đều là giả hết, các người đừng nghe bọn họ nói bậy, cái đó là tam sao thất bản biết không?"

Ba người: .

Mãn Bảo và Bạch nhị lang cùng quay đầu nhìn Bạch Thiện.

Bạch Thiện im lặng dưới ánh mắt của hai người, nhìn Đại Sơn đang ngồi xổm trên ghế nói hăng say.

Đại Sơn rót một ngụm nước cho mình, tiếp tục nói: "Chỗ tôi mới là thật, tôi có một người bạn, là thư đồng của một vị công tử trong Quốc Tử Giám, vừa hay học cùng lớp với sư đệ của tiểu thần y, các người biết tiểu thần y này là người ở đâu không?"

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

"Là người Miên Châu, Miên Châu và Ích Châu cực kỳ gần, trước khi vào kinh, vị tiểu thần y này đã cùng đại phu của Tế Thế Đường và Phạm thái y từ thái y viện ra ngoài học y thuật rồi, biết Phạm thái y không?"

"Biết, biết, trà lâu kể chuyện thỉnh thoảng sẽ nhắc đến Phạm thái y, nghe nói ông ta có thể mổ bụng người."

"Không sai, y thuật của tiểu thần y này chính là học từ bọn họ, chẳng phải có câu, cái gì mà xanh còn hơn chàm sao? Tiểu thần y này còn giỏi hơn Phạm thái y một chút, nghe nói ở thành Ích Châu nàng ấy đã từng chữa bệnh cho cháu trai nhỏ của Quý tướng đại nhân rồi, cho nên thái y viện ở kinh thành cũng biết nàng ấy."

Mọi người nhao nhao gật đầu.

Đại Sơn nói: "Tiểu công gia này ngã từ trên ngựa xuống, Kế thái y nói không thể chữa khỏi, Trịnh thái y cũng nói không chắc, lúc này mới hết cách mời tiểu thần y đến. Mà khéo thay, tiểu thần y này sau khi vào kinh cũng ngồi khám bệnh ở Tế Thế Đường."

"Tiểu thần y này thật sự giỏi như vậy sao?"

"Thần đồng đó, các người nghĩ xem, công tử của Quốc Tử Học có giỏi không?"

"Đương nhiên là giỏi rồi, tổ tiên giỏi, ha ha ha ha.."

"Nhưng sư đệ của tiểu thần y này, cha của cậu ta đâu phải là quan tam phẩm, cậu ta vẫn có thể vào Quốc Tử Học, các người nói có giỏi không?"

Mọi người nghe thế thì cho rằng Bạch Thiện là thi đậu từ mấy ngàn người, ngẩn người một chút rồi liên tục gật đầu: "Giỏi, giỏi."

"Nhưng cậu ta là sư đệ, tiểu thần y mới là sư tỷ, vậy chẳng phải sư tỷ còn giỏi hơn sư đệ sao?"

Mọi người nghĩ thấy cũng đúng, "Vậy nàng ấy thật sự rút máu người ta truyền cho tiểu công gia à? Vậy người bị rút máu.."

Đại Sơn hạ thấp giọng nói: "Các người biết nàng ấy rút máu của ai không?"

Mọi người cũng không khỏi hạ thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: "Của ai?"

"Chính là Đỗ gia quốc công đánh mã cầu với tiểu công gia đó, hắn khiến tiểu công gia ngã ngựa, nhưng vẫn còn một người," Đại Sơn thần bí nói: "Thái tử điện hạ!"

Không biết từ lúc nào, bọn Mãn Bảo đã ngồi xổm bên ngoài đám đông, hứng thú nghe say sưa, Bạch nhị lang còn nhỏ giọng nói với Bạch Thiện: "Hắn nói còn hay hơn cả ngươi."

Bạch Thiện cũng không thể không thừa nhận.

"Bây giờ ngoài kia toàn đồn gì mà rút khô máu người ta để truyền máu cho tiểu công gia, đều là giả hết, thư đồng của bạn học của sư đệ tiểu thần y nói với tôi rồi, máu cũng chia ra làm mấy loại, máu của mỗi người đều có chút khác nhau, nhưng đại khái có thể chia làm bốn loại, phải tìm được loại máu thích hợp với mình thì mới có thể truyền máu."

"Cái chuyện rút máu này cũng có điều kiện đó, người nào sức khỏe quá yếu không thể rút máu đâu, máu của người có bệnh càng không thể rút, mỗi lần rút cũng không thể rút quá nhiều, nếu thật sự mất máu quá nhiều thì có thể rút của nhiều người, mỗi người rút một chút là được."

Mọi người run lên, hỏi: "Vậy rút máu bằng cách nào?"

"Chắc cầm dao cứa một phát là được, ta chỉ tò mò không biết phải truyền máu đó vào cơ thể người khác thế nào, có phải là để hắn uống không? Nhưng nếu người nọ hôn mê không uống được thì phải làm sao bây giờ?"

Đại Sơn hơi há mồm, Bạch Thiện không nói cho hắn cách truyền máu, nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt một chút rồi khoát tay nói: "Đây là bản lĩnh kiếm cơm của đại phu, cái này nàng có thể nói cho chúng ta biết ư?"

"Không thể, không thể."

"Đúng vậy, cho nên tôi cũng không biết."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1054: Đính chính tin đồn

[HIDE-THANKS][BOOK]Sau khi Đại Sơn tuyên truyền xong một đợt, cũng không đợi đám đông giải tán mà đã vội tìm cớ vỗ mông đứng dậy, định đổi chỗ khác tuyên truyền tiếp, mặc kệ họ ở đó thảo luận.

Vừa chen ra khỏi đám đông, hắn liền thấy Bạch Thiện và hai người kia.

Hai bên vừa gặp mặt, còn chưa kịp nói câu nào, Bạch Thiện đã quay người đi về phía một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Đại Sơn vội vàng đi theo.

Bốn thiếu niên gặp mặt trong hẻm nhỏ.

Bạch Thiện hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Đại Sơn nói: "Tôi còn đang muốn hỏi các ngài đây, rốt cuộc các ngài thuê bao nhiêu người đi tuyên truyền tên tuổi cho các ngài vậy."

Bạch Thiện nói: "Chỉ thuê ngươi thôi."

"Thế thì không thể nào, từ hôm qua, trên đường phố đã có người bàn tán chuyện này rồi, có mấy phường chợ bọn tôi còn chưa kịp đến mà chuyện về tiểu thần y đã lan truyền khắp nơi, hơn nữa càng truyền càng quá đáng."

Đại Sơn nói: "Tuy rằng tôi cũng sẽ khoa trương một chút, nhưng tôi sẽ không truyền đến mức quá đáng như vậy đâu, tôi còn nghĩ, chắc chắn các ngài bị người ta chơi xỏ rồi."

Hắn trưng vẻ mặt hiểu rõ nhìn ba người Bạch Thiện, nói: "Các ngài thuê hai nhóm người thì cứ thuê hai nhóm thôi, chỉ cần đưa đủ tiền cho tôi là được, tôi sẽ không trách các ngài đâu."

Bạch Thiện: ".. Ta cảm ơn ngươi nhé, nhưng ta thật sự không thuê ai ngoài ngươi cả, ngươi có biết những người đi truyền tin cùng các ngươi là ai không?"

Đại Sơn ngẩn người, "Thật sự không phải các ngài thuê à?"

Hắn nhìn sang Mãn Bảo và Bạch nhị lang.

Hai người gật đầu, thuê họ đã đủ đắt rồi, thuê thêm một nhóm nữa, vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ.

Bọn họ đâu phải kẻ ngốc, sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy đâu.

Đại Sơn không nghĩ nhiều, nghe nói không phải bọn họ thuê, liền "òa" một tiếng, nói: "Vậy chắc chắn là bạn bè hoặc trưởng bối nhà các ngài thuê rồi, nhưng chắc chắn họ không hiểu rõ nghề của chúng tôi, nên thuê phải người không ra gì. Các ngài không biết đâu, bọn họ căn bản không kể hết toàn bộ câu chuyện, chỉ nói lăng nhăng mỗi thứ một câu thôi."

Bạch Thiện nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có biết họ là ai không?"

"Không phải đã nói rồi sao, bởi vì họ nói nhăng cuội mỗi thứ một câu, không mất nhiều thời gian, thời gian dừng lại ngắn, các ngài căn bản không tìm được người đâu."

Thật ra hắn cũng muốn tìm người, xem ai đang tranh giành mối làm ăn với hắn, nhưng mấy lần, rõ ràng hắn đã để ý đến người đó, theo dõi một đoạn ngắn rồi lại bị mất dấu.

Hắn cũng đã hỏi thăm những người xung quanh, mấy cô thím ông bà chú bác hoàn toàn không quen người đó.

Đại Sơn tiếc nuối nói: "Chi bằng các ngài thử về hỏi trưởng bối hay bạn bè của các ngài đi, xem ai đã bỏ tiền ra thuê người cho các ngài."

Ba người vừa nghe liền hiểu rõ, sau đó không khỏi nhìn nhau, Trang tiên sinh chắc chắn sẽ không giấu giếm họ làm chuyện này, mà ở đây họ cũng không có bạn bè thân thiết đến vậy.

Vậy là ai đây?

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngươi làm rất tốt, bọn họ đã truyền danh tiếng rồi, vậy ngươi cứ theo sau mà đính chính lại thôi."

Đại Sơn chớp mắt, "Đính chính?"

"Không sai, thứ nhất, ta không mổ xẻ bụng hắn, ta chỉ rạch bụng, hai cái này không giống nhau, lúc đó nội tạng trong bụng hắn xuất huyết, dùng châm cứu và thuốc đều không cầm được máu, trong khoang bụng còn có máu tụ, cho nên không thể không rạch bụng."

Đại Sơn nghe mà ngơ ngác.

Mãn Bảo tiếp tục nói: "Thứ hai, máu không phải muốn truyền thế nào thì truyền, phải là máu tương thích mới được, máu của người chí thân tốt nhất là không nên truyền, ngoài ra, lượng máu mỗi người có thể rút ra cũng có giới hạn, biết cái bát chúng ta thường dùng để ăn cơm không?"

Đại Sơn ngơ ngác gật đầu.

"Cái bát to như vậy, một người rút ba bát là được rồi, mà rút máu cũng không phải dùng dao cứa, mà có ống tiêm hẳn hoi," Mãn Bảo rối rắm nói: "Thật ra dùng dao cũng được, nhưng ta cảm thấy cái này khó cầm máu lắm, lỡ như ngươi hiến máu cho người ta, bản thân lại mất máu quá nhiều mà chết thì có mà lỗ vốn."

Đại Sơn: ".. Ai sẽ đem máu của mình hiến cho người khác chứ?"

Máu đó phải ăn bao nhiêu thịt mới có được, là hắn thì hắn sẽ không nỡ cho đâu.

"Điểm cuối cùng, ta rất muốn chia sẻ y thuật này cho người khác, nếu có đồng nghiệp muốn học, có thể đem tuyệt chiêu của mình ra để giao lưu với ta."

Đại Sơn ngẩn người, "Giao lưu?"

"Không sai, y thuật mà, phải giao lưu lẫn nhau mới tiến bộ được, dù sao ngươi cứ truyền như vậy đi," Mãn Bảo nói: "Tuy bọn họ cũng tuyên truyền danh tiếng cho ta, nhưng nói không rõ ràng, hơn nữa đa phần đều là bịa đặt, ngươi cứ theo sau mà đính chính lại là được."

Đại Sơn rối rắm nói: "Vậy tiền này tính thế nào? Tôi phải đính chính đến mức nào mới xong? Ngài không biết họ lợi hại đến mức nào đâu, chỉ một ngày một đêm thôi mà đã lan truyền khắp mấy phường rồi."

"Ta biết, bởi vì hôm nay ta đến Tế Thế Đường bị người ta chặn lại."

Bạch Thiện suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi cứ dẫn người đi ra ngoài đính chính mỗi ngày, cứ tìm đến nơi náo nhiệt nhất ở mỗi phường chợ mà đính chính từ hai đến năm lần. Năm ngày sau, bất luận kết quả thế nào, ngươi đều có thể đến hẻm Thường Thanh lĩnh số tiền còn lại."

Mắt Đại Sơn sáng lên, lập tức vỗ ngực nói: "Tiểu công tử yên tâm, chúng tôi muốn làm ăn ở đây lâu dài, nên sẽ không qua loa với các ngài đâu, chuyện này chắc chắn chúng tôi có thể làm tốt. Năm ngày, đừng nói nội thành, ngay cả mấy phường chợ quan trọng ở ngoại thành chúng tôi cũng có thể giúp các ngài đính chính tin đồn được."

Mãn Bảo tỏ vẻ hài lòng, nàng nhét số tiền đồng mua đồ ăn còn thừa trên tay cho hắn, vui vẻ nói: "Mời ngươi uống trà."

Đại Sơn cầm tiền vui vẻ hẳn lên.

Nhìn hắn chạy đi xa, Bạch nhị lang liền chỉ vào đường về nhà, hỏi: "Về nhà chưa?"

Bạch Thiện và Mãn Bảo đồng loạt lắc đầu lia lịa, nuốt nước miếng rồi nói: "Hay là chúng ta đến phường khác đi một vòng, xem bên ngoài truyền thành cái dạng gì rồi."

Tiên sinh và bà nội Lưu đều quá đáng sợ, Mãn Bảo quyết định muộn một chút nữa mới về.

Bạch Thiện cũng cảm thấy trốn được lúc nào hay lúc đó, hai người liền kéo Bạch nhị lang lên xe ngựa, bảo Đại Cát đi đến phường khác xem tình hình.

Mà lúc này, những người vây quanh Tế Thế Đường mới từ từ tản ra, những người còn ở lại cuối cùng chính là bệnh nhân thật sự đến khám.

Tiểu Trịnh chưởng quầy đã đầu bù tóc rối, hắn trở về hậu viện ngồi phịch xuống ghế, Trịnh đại chưởng quầy liền chỉnh trang lại quần áo, dẫn theo ba vị đại phu ra ngoài thay thế vị trí của hắn.

Tiểu Trịnh chưởng quầy thấy cha hắn bây giờ mới ra ngoài thu hoạch thành quả của hắn, liền u sầu thở dài một hơi, vò một nắm tóc rối bời, quay người về phòng dọn dẹp.

Tuy hiệu thuốc không đến nỗi bừa bộn, nhưng bàn ghế cũng bị chen đổ không ít, Trịnh đại chưởng quầy cũng không biết nên vui hay nên buồn, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, dường như là thấy vui nhiều hơn.

Với tính cách của Mãn Bảo, trong thời gian ngắn, nàng chắc chắn sẽ không rời khỏi Tế Thế Đường, hiện tại Tế Thế Đường có một vị thần y..

Trịnh đại chưởng quầy chỉ nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

Chỉ là kỳ lạ, sao tự nhiên lại lan truyền rộng đến vậy chứ?

Trịnh đại chưởng quầy ngẫm nghĩ, gọi một tiểu nhị tới dặn: "Ngươi hồi phủ một chuyến, bảo các lão gia trong phủ đi ra ngoài tra xem chuyện bên ngoài là thế nào, là ai đang lan truyền chuyện về tiểu Chu đại phu."

Tiểu nhị lĩnh mệnh rời đi.

Mà lúc này, trong hoàng cung, hoàng đế vừa kết thúc buổi luận chính sự đang cầm một tờ giấy nhỏ cười ha hả. Hắn cất tờ giấy đi, mặt mày rạng rỡ, quay sang nói với Cổ Trung: "Được rồi, cho người rút hết về đi, cũng đừng làm rùm beng lên quá, thế này là đủ rồi."

Cổ Trung mỉm cười đáp vâng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1055: Tiểu thần y tới

[HIDE-THANKS][BOOK]Dù rất muốn nán lại bên ngoài, nhưng đến trưa thì vẫn phải về nhà ăn cơm, điều quan trọng nhất là, Lưu lão phu nhân vừa mới đến, bữa cơm đầu tiên thế nào cũng phải ăn cùng nhau.

Ba người tiu nghỉu về nhà.

Lưu lão phu nhân lại không tìm họ tính sổ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, bảo họ ngồi xuống ăn cơm.

Đợi ăn cơm xong, bà vừa nắm tay Mãn Bảo, vừa nói với họ: "Nhà mới mua ở kinh thành ngay gần hẻm Thường Thanh, rẽ qua hai con ngõ nữa là tới, biết các con quen ở chỗ này rồi, nên cũng không cần chuyển đi, sau này cứ cách dăm bữa nửa tháng đến thăm ta là được."

Ba người gật đầu lia lịa.

Lưu lão phu nhân nói: "Ta mang cho các con rất nhiều đồ, Mãn Bảo, nhà con nhờ ta mang cho các con rất nhiều đồ ăn, quần áo, vật dụng, ta để Lưu ma ma ở lại thu xếp giúp con."

Mãn Bảo vui vẻ cảm ơn.

Lưu lão phu nhân cười nói: "Con phải học y thuật, còn phải đọc sách, thời gian còn eo hẹp hơn bọn họ, nên những việc vặt này cứ giao cho hạ nhân đi."

Đợi nói xong những việc này, bà mới nhắc đến sự kiện dương danh lần này, bà thở dài nói: "Các con ấy à, vẫn là quá qua loa rồi, thứ khác kinh thành có thể không nhiều lắm, riêng chỉ có người là rất nhiều, mà người càng nhiều thì thế lực càng phức tạp, bây giờ cũng không biết ai đang trốn trong bóng tối tham gia vào chuyện này."

"Nhưng bất kể là ai, người ta chỉ cần điều tra chuyện này, nhất định sẽ điều tra ra các con," Lưu lão phu nhân nói: "Việc các con thuê người dương danh đâu phải là chuyện quá bí mật, cứ điều tra là ra ngay."

Mãn Bảo nói: "Điều tra thì cứ điều tra thôi, dù sao cũng có đầy người dùng cách này để dương danh, chúng con đâu có phạm pháp."

"Không phạm pháp, nhưng kiểu gì cũng có người cảm thấy con danh bất hư truyền."

Bạch Thiện nói: "Nhưng những tài tử kia cũng bỏ tiền thuê người đi dương danh, lúc đó con cũng bỏ tiền mà, sao bà nội không lo con danh bất hư truyền?"

"Việc làm thơ và làm đại phu không giống nhau, thơ văn hay hay dở, mọi người nghe thử là có thể phán đoán được, nhưng y thuật giỏi hay không, người ngoài nghề lại không thể biết được," Lưu lão phu nhân cẩn thận giải thích: "Cho nên việc bỏ tiền thuê người dương danh chỉ có người đi học mới làm, mọi người biết cũng không thấy có gì không tốt. Nhưng con là đại phu lại bỏ tiền đi dương danh, họ nghe ngóng được, e rằng trong lòng sẽ nghi ngờ hơn, sẽ có người cảm thấy cái danh này của con không chính đáng."

Mãn Bảo nghĩ thoáng, "Không sao đâu ạ, chuyện của tiểu công gia đâu phải là giả, kiểu gì cũng có người tin thôi, chỉ cần còn có người tìm con khám bệnh là được."

Nàng nói: "Sở dĩ chúng con nghĩ đến việc dương danh, còn không phải là vì muốn danh tiếng vang xa để có thêm cơ hội gặp bệ hạ ư? Vậy nên danh tiếng nổi lên là được, người khác thấy thật hay giả tạm thời không quan trọng."

Lưu lão phu nhân búng trán nàng: "Đây là danh tiếng của con đó, con lại thấy không quan trọng."

"Những nơi xa xôi chúng con tạm thời không lo được, nhưng quyền quý thế gia ở kinh thành, chỉ cần hỏi thăm phủ Bi quốc công là biết thật hay giả. Mà dân thường lại hay hùa theo, con lại ngồi khám bệnh ở Tế Thế Đường, tiếng tăm cũng ở đó, cũng không làm loạn được danh tiếng của con đâu. Những nơi xa xôi thì không lo, chuyện sau này cứ để sau này tính ạ."

Nếu họ không qua được cửa ải này, thì cũng chẳng cần tính xa hay gần nữa.

Lưu lão phu nhân thấy nàng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã nghĩ thông suốt như vậy, lại còn suy xét đến cả những việc mà bà chưa suy xét tới, không khỏi thở dài một tiếng, vỗ tay nàng nói: "Chớp mắt thôi mà các con đều đã lớn cả rồi."

Mãn Bảo cười ngượng ngùng.

"Nếu các con đã tự hiểu rõ, vậy các con cứ tự mình quyết định đi, đợi sau này có chuyện gì không chắc chắn thì lại đến hỏi chúng ta."

Ba người đáp lời, cùng nhau đưa Lưu lão phu nhân trở về ngõ Đại Liễu, nơi này có dòng sông bảo vệ thành chảy qua, cửa hông Bạch gia đối diện thẳng với dòng sông này, vì cuối ngõ có một hàng liễu lớn rủ xuống nước, nên gọi là ngõ Đại Liễu.

Ngôi nhà này còn nhỏ hơn căn nhà mà họ đang thuê, nhưng cũng có hai sân, Lưu lão phu nhân và Trịnh thị ở đây là quá đủ.

Bà còn để lại phòng cho ba đứa trẻ, để lúc nào họ rảnh rỗi thì về ở.

Lưu lão phu nhân dẫn họ đến sảnh chính ở hậu viện, người làm đã chuyển hết rương hòm vào nhà, nhưng chưa thu xếp xong, lão phu nhân vừa về đã có người dâng nước nóng, người pha trà uống.

Lưu lão phu nhân khoát tay bảo họ lui xuống, "Vị trí của ngôi nhà này không bằng cái nhà các con đang thuê, ánh sáng cũng không tốt bằng, tiếc là biệt viện nhà mình cho thuê không tiện đuổi khách, chỉ có thể đợi năm sau thu lại nhà thôi."

Bà nói: "Ngôi nhà kia mới tốt, có ba sân nhỏ, đến lúc thu lại, các con chuyển đến đó ở, học hành gì cũng tiện."

Bạch Thiện còn chưa từng đến xem biệt viện nhà hắn, tò mò hỏi: "Không phải nói là hai sân ạ?"

"Là hai sân lớn, năm đó phụ thân con thích sự tao nhã, nên đã tách một phần phía sau ra làm vườn hoa, thế là thành ba sân. Trước đây hắn và bạn học, đồng nghiệp đều thích tổ chức hội thơ hội văn ở nhà."

Bạch Thiện gật đầu.

Lưu lão phu nhân kể một số chuyện năm xưa khi Bạch Khải ở kinh thành, rồi nói: "Tuy năm đó chúng ta ở kinh thành không lâu, nhưng cũng quen biết được một số bạn bè, những năm gần đây cũng có qua lại. Mấy ngày nay ta và mẹ con sẽ phải đi lại nhiều, một khi bận rộn thì không lo được cho các con."

Bà nói: "Chuyện hôm nay ta không truy cứu nữa, nhưng ngày mai nhất định phải đi học, biết chưa?"

Tảng đá trong lòng Bạch Thiện và Bạch nhị lang rơi xuống, liên tục gật đầu, tỏ vẻ ngày mai trời có đổ mưa dao họ cũng sẽ đi học.

Đổ mưa dao là không thể, chỉ là họ đổi thứ tự xuống xe thôi, Mãn Bảo và Đại Cát đưa họ đến Quốc Tử Giám trước, thấy họ vào rồi mới đánh xe đến Tế Thế Đường.

Từ xa, còn chưa đến cổng Tế Thế Đường, nàng đã thò đầu ra nhìn trộm, phát hiện trước cửa Tế Thế Đường vẫn còn rất đông người vây quanh, Mãn Bảo bèn nhỏ giọng nói với Đại Cát: "Chúng ta đến Bảo Hòa y quán, rồi từ đó trèo sang Tế Thế Đường đi."

Đại Cát: ".. Mãn tiểu thư, cô vào bằng cách nào thì chẳng phải cũng phải mở cửa ngồi khám sao? Đến lúc đó vẫn sẽ bị tắc nghẽn thôi."

Mãn Bảo nghĩ một lát, thấy lời này đúng, vậy nên họ hoàn toàn không cần lén lút trèo từ hiệu thuốc khác sang làm gì.

Đại Cát đề nghị, "Hay là hôm nay tạm thời không đi làm, về nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa?"

"Không cần, lãng phí thời gian như vậy, chẳng bằng muội đến phủ Bi quốc công thăm Tô Kiên còn hơn." Mãn Bảo trước giờ đều là người không chịu thua, càng không được đến hiệu thuốc, nàng càng muốn đến.

Nàng liếc nhìn đám người đang túm tụm phía trước, dứt khoát buông mành xuống nói: "Đi thôi, chúng ta đi làm."

Đại Cát chần chừ một chút rồi giục ngựa tiến lên, đám người đang bồi hồi ở trước cửa Tế Thế Đường thấy chiếc xe ngựa có vẻ quen mắt dừng trước cửa, ánh mắt lập tức sáng lên, "Tiểu thần y tới, là tiểu thần y tới!"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1056: Bệnh rảnh

[HIDE-THANKS][BOOK]Đám đông ùa về phía xe ngựa, Đại Cát lập tức nhảy xuống giữ ngựa.

Mãn Bảo đứng trên thành xe cau mày, hét lớn với đám người đang xông lên: "Đừng chen lên! Chen lên tôi đi đó!"

Không ai để ý đến nàng, tiểu Trịnh chưởng quầy dẫn người xông ra, tạo thành một lối đi, hắn hét với Mãn Bảo: "Sao muội lại đến đây giờ này?"

Mãn Bảo nhảy xuống xe, vừa đi vào vừa nói: "Cứ để họ chặn thế này cũng không phải cách hay, họ muốn khám bệnh thì cứ đến thôi, mà đúng rồi, tiền khám bệnh của muội là bao nhiêu nhỉ?"

Tiểu Trịnh chưởng quầy: ".. Trước đây là năm văn một lần."

Ít quá, Mãn Bảo hỏi: "Đinh đại phu thì bao nhiêu?"

"Mười văn trở lên một lần, tùy trường hợp, nếu bệnh khó quá, tốn nhiều thời gian, mà nhà người ta cũng không thiếu tiền, Đinh đại phu sẽ thu giá khác."

Mãn Bảo khoát tay, đang đứng trước mặt mọi người cũng không tiện nói chuyện này, bèn hạ giọng nói: "Bảo họ xếp hàng, muội cũng muốn thu mười văn một lần, hừ, muội thấy mặt mày họ hồng hào thế kia, chẳng giống có bệnh chút nào luôn ấy."

Tiểu Trịnh chưởng quầy tán thành gật đầu.

Mấy người làm trong hiệu thuốc chen qua đám đông đưa Mãn Bảo vào trong, bên trong cũng chật ních người.

Nàng cũng không ra hậu viện nữa, trực tiếp vén rèm vào phòng khám bệnh của mình, sau đó đặt giỏ xuống, lấy gối bắt mạch các thứ ra, vung tay lên, lớn tiếng nói: "Ai muốn khám bệnh thì vào đi."

Tiểu Trịnh chưởng quầy sợ xảy ra chuyện nên không dám không đi đâu cả, cứ đứng trong phòng khám bệnh.

Bên ngoài để hai tiểu nhị duy trì trật tự, mỗi lần chỉ cho một người vào.

Hiển nhiên người bên ngoài không ngờ Mãn Bảo thật sự ngồi khám bệnh, hớn hở xông vào.

Mãn Bảo bèn lần sờ rồi lấy một cái giỏ đựng đồ lặt vặt trên giá bên cạnh, đổ hết đồ trong giỏ ra, sau đó đặt giỏ rỗng lên bàn. Người đầu tiên cười hì hì bước vào, Mãn Bảo liền chỉ vào giỏ nói: "Mười văn tiền khám, trả tiền."

Người kia ngẩn người, theo bản năng sờ túi tiền định trả, sờ được nửa chừng thì thấy không đúng, hỏi: "Không phải lúc bốc thuốc mới trả sao?"

"Đúng vậy, nhưng hôm nay đông bệnh nhân quá, để cho khỏi loạn thì cứ trả tiền khám trước rồi mới khám."

Người kia không hiểu trả tiền khám sau thì loạn chỗ nào, nhưng thấy Mãn Bảo dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, khí thế của hắn liền yếu đi.

Hắn đếm mười văn tiền bỏ vào, Mãn Bảo hài lòng gật đầu, ra hiệu hắn ngồi xuống trước bàn, đặt tay lên bắt mạch rồi hỏi: "Huynh thấy khó chịu ở đâu?"

Hắn khó chịu ở đâu?

Hắn thật sự không thấy khó chịu ở đâu cả.

Người kia ngập ngừng một hồi rồi hỏi: "Tiểu thần y, cô thật sự mổ bụng tiểu công gia à? Trong bụng có gì?"

Mãn Bảo cẩn thận nhìn sắc mặt anh ta, vừa bắt mạch vừa đáp: "Ngũ tạng lục phủ, huynh làm nghề gì?"

"Tôi à? Trông coi cửa hàng cho gia đình, thỉnh thoảng ra ngoài thu tiền thuê gì đó, ngũ tạng lục phủ của tiểu công gia có gì khác với người thường không? Có phải cũng giống như heo với dê không?"

Mãn Bảo rụt tay về, xé giấy kê đơn thuốc cho hắn, nói: "Cũng giống như của huynh thôi."

Mãn Bảo đưa đơn đã kê xong cho hắn, nói: "Được rồi, bệnh của huynh khám xong rồi."

Người kia cúi đầu nhìn, "Gánh mười gánh nước, chẻ năm bó củi, xay bột năm mươi vòng.. Không phải chứ, đây là bệnh gì vậy?"

Mãn Bảo nhìn anh ta nói: "Bệnh rảnh!"

Nàng khoát tay nói: "Ra ngoài đi."

Tiểu Trịnh chưởng quầy nhịn cười, lập tức giữ vai người kia, đẩy hắn ra ngoài, "Được rồi, được rồi, tiểu Chu đại phu còn phải khám cho bệnh nhân tiếp theo, ngài khám xong rồi thì về đi ạ."

Những người đến đây chặn đường, phần lớn là không có bệnh, có người rảnh rỗi đến hóng hớt, cũng có người do các hiệu thuốc khác phái đến dò la tình hình, lại càng có một số người không biết ôm mục đích gì, tóm lại là cứ phải chen vào nhìn Mãn Bảo một cái.

Mãn Bảo để họ thoải mái xem, khám ra bệnh thì kê đơn thuốc cho họ, khám không ra bệnh, nhưng xác định là ăn no rửng mỡ thì kê cho họ một đơn thuốc rảnh rỗi rồi đuổi đi, ngay cả bốc thuốc cũng không cần.

Nhưng cũng có người thật sự bị bệnh, vì nghe nói Mãn Bảo là tiểu thần y nên cố ý tìm đến cầu y.

Có người tự đến, cũng có con cái hoặc cha mẹ và người nhà họ đến hỏi trước, tất cả nàng đều ghi chép lại đầy đủ, hẹn thời gian để họ đưa bệnh nhân đến.

Cứ như vậy, trung bình mỗi khắc (15 phút) Mãn Bảo khám được cho ba bệnh nhân, người xếp hàng chờ bên ngoài cũng tự giải tán bớt một ít, cho nên đến giờ Ngọ đã đuổi được gần hết những người bên ngoài, những người còn lại thật sự là đến để khám bệnh.

Tiểu Trịnh chưởng quầy thấy trong đại sảnh không còn nhiều người lắm, lúc này mới yên tâm trở về vị trí của mình.

Trịnh đại chưởng quầy đang bốc thuốc ở quầy thay hắn thấy con trai về, lập tức buông tay nhường chỗ cho hắn, cười hỏi: "Thế nào, tiểu Chu đại phu có giỏi không?"

Tiểu Trịnh chưởng quầy trầm mặc gật đầu, quả thật rất giỏi, cũng rất bất ngờ.

Trước đây hắn không hiểu tại sao cha hắn lại coi trọng Chu Mãn như vậy, nhưng lần này thấy nàng hành sự quyết đoán, hắn liền hiểu ra.

Trịnh đại chưởng quầy gật đầu, cười nói: "Ngày sau còn dài mà."

Nhưng đối với Mãn Bảo, những ngày này lại hơi ngắn, bởi vì những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay thật sự là quá nhiều, nàng còn không có thời gian để sắp xếp lại.

Vừa mới xử lý xong những bệnh nhân xếp hàng muốn đòi nàng khám, nàng đã phải thu dọn đồ để về đi học, kết quả mới về đến trước cổng nhà, đã có quản sự của phủ Bi quốc công đến đưa thiếp, mời nàng ngày mai đến phủ giúp tiểu công gia xem xét vết thương.

Dù sao Mãn Bảo cũng đã ở nhà họ Tô mấy ngày, người quản sự đến đưa thiếp cũng đã tiếp xúc với Mãn Bảo, vì vậy nhắc nhở một câu: "Mấy vị lão phu nhân, phu nhân của các phủ công hầu khác cũng rất có hứng thú với tiểu Chu đại phu, nên mai họ sẽ đến thăm tiểu công gia, muốn nhân cơ hội này gặp tiểu Chu đại phu."

Mãn Bảo nhận thiếp hỏi: "Họ muốn khám bệnh sao?"

Quản sự nghẹn lời, dừng một chút rồi nói: "Cái này, chắc là muốn gặp tiểu Chu đại phu, nói chuyện với tiểu Chu đại phu thôi ạ."

Nếu muốn khám bệnh thì cũng nên mời đến nhà mình, khám ở nhà người ta, ít nhiều cũng sẽ có chút bất tiện, e rằng những lão phu nhân và phu nhân kia cũng không thể an tâm.

Mãn Bảo hiểu ra, gật đầu đáp ứng, tỏ ý ngày mai nàng sẽ đến.

Trang tiên sinh thấy vậy bèn nói: "Dạo này ta sẽ không dạy con bài mới nữa, con tự đọc sách, luyện chữ là được, thời gian có thể tự do sắp xếp."

Mãn Bảo đáp vâng.

"Đại Cát không tiện theo con ra vào nội trạch, con có muốn dẫn Lập Quân đi cùng không?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "Không cần đâu, bên quán ăn cũng cần Lập Quân quản lý sổ sách, đi kiểm tra cho Tô Kiên thôi mà, con tự đi được."

Trang tiên sinh dặn dò: "Nói ít nghe nhiều."

"Tiên sinh yên tâm đi, con nhất định sẽ như vậy."

Trang tiên sinh nhìn đệ tử hoạt bát, tỏ vẻ không yên tâm tí nào.

Nàng cái gì cũng tốt, chỉ tội nói quá nhiều.

Mãn Bảo lại cảm thấy bản thân đã rất trưởng thành rồi, rất thu liễm rồi, hơn nữa đã đến phủ Bi quốc công nhiều lần nên nàng chẳng còn e sợ, trưa hôm sau tan ca ở Tế Thế Đường liền ngồi xe ngựa đi đến phủ Bi quốc công.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1057: Háo sắc

[HIDE-THANKS][BOOK]Người của phủ Bi quốc công đã đứng đợi từ lâu, trước đó các ma ma trong phủ còn chạy ra tận cổng lớn hỏi han ba bốn lượt, quản sự còn phải đến hẻm Thường Thanh một chuyến mới biết sáng nay Mãn Bảo đã đến Tế Thế Đường ngồi khám bệnh.

Thế là các lão phu nhân, phu nhân đến thăm bệnh nhân ngồi ở sảnh uống trà tán gẫu cả buổi sáng, rồi tiện thể nghỉ trưa ở phủ Bi quốc công.

Mãn Bảo vừa đến, đám lão phu nhân liền trở nên phấn khích, cười nói: "Cuối cùng cũng gặp được vị tiểu thần y này rồi, gặp được nàng còn khó hơn gặp hoàng hậu nương nương."

Đợi một lúc lâu không thấy người vào, có người tò mò hỏi: "Không phải nói đến rồi sao, sao còn chưa vào?"

Tô lão phu nhân cũng nhìn về phía người hầu.

Có người hầu nhanh chóng bước vào bẩm báo: "Lão phu nhân, Chu tiểu đại phu đến hậu viện xem tam gia trước rồi ạ."

Tô lão phu nhân liền cười với mọi người: "Chu tiểu đại phu tận tâm hết mực, đợi nàng ấy khám cho tam lang xong, ta sẽ cho người mời nàng ấy qua."

"Hay là chúng ta đến viện của tam lang xem nàng ấy đi," một vị phu nhân cười nói: "Đã gọi là tiểu thần y thì chắc chắn tuổi còn trẻ, ta cũng rất tò mò xem nàng ấy khám bệnh cho người ta như thế nào."

Mọi người nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý, Tô lão phu nhân thấy cũng không có gì không thể, bèn đứng dậy dẫn họ qua.

Trong phòng của Tô Kiên vẫn hạn chế nhiều người ra vào, trong nhà này ngoại trừ Bi quốc công, Tô lão phu nhân và tam phu nhân ra, thì cơ bản không ai được vào thăm hắn.

Đừng thấy hôm nay có nhiều người đến như vậy, nhưng mọi người cũng chỉ ở đằng trước nói chuyện, căn bản không ai vào thăm bệnh nhân.

Bởi vì muốn vào cũng không vào được.

Ba vị thái y vẫn ở lại Tô phủ, nhưng bây giờ họ đã nhàn hơn nhiều, bởi vì Tô Kiên rất ít khi sốt, mà dù có sốt thì cũng chỉ sốt nhẹ, phiền phức thì có phiền phức, nhưng sẽ không khiến người ta sợ đến hồn bay phách lạc.

Mãn Bảo cởi băng gạc ra xem vết thương, thấy hồi phục cũng ổn, dù kém hơn của Quý Hạo một chút nhưng vẫn nằm trong dự tính của nàng, thế là gật đầu nói: "Cứ dưỡng cho tốt đi."

Lúc này tinh thần của Tô Kiên đã tốt hơn nhiều, hắn không còn động một tí là lại hôn mê nữa, nên cuối cùng cũng có sức lực đánh giá Mãn Bảo.

Hắn hỏi: "Thật sự là cô đã mổ bụng cho gia?"

Mãn Bảo gật đầu với hắn.

Trên mặt Tô Kiên đủ mọi sắc thái, hắn hỏi: "Vậy bao giờ thì gia khỏi?"

"Ít nhất là nửa năm sau."

Tô Kiên trợn mắt: "Lâu vậy sao? Tháng sau là mừng thọ thái hậu rồi, ta phải vào cung."

"Vào cung không thành vấn đề, bó chân ngài lại, rồi khiêng vào là được," Mãn Bảo nói: "Đúng rồi, ngài muốn khỏe thì còn phải kiêng rất nhiều thứ, như rượu, thịt mỡ các thứ đều không được ăn, lát nữa ngài có thể hỏi xin Trịnh thái y một tờ danh sách, ông ấy sẽ liệt kê ra những thứ ngài không được ăn."

"Trịnh thái y không nói vậy, hắn nói hai ba tháng nữa là gia khỏi rồi, cưỡi ngựa đi bộ không có vấn đề, không phải cô là thần y sao, sao lại khác nhiều như vậy?"

"Được thì vẫn được, nhưng trong người ngài vẫn còn thương tích, lục phủ ngũ tạng của ngài đều chảy không ít máu, cái này phải từ từ bồi bổ, tuổi ngài cũng lớn rồi, không mất nửa năm thì không khôi phục hoàn toàn được đâu."

Môi Tô Kiên run rẩy: "Ta lớn tuổi.."

Tam phu nhân vội vàng an ủi hắn: "Tam gia, Chu tiểu đại phu không có ý đó, chàng phải nghĩ đến tuổi của nàng ấy, so với chúng ta thì nàng ấy nhỏ hơn nhiều mà."

Mãn Bảo quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với tam phu nhân: "Tam phu nhân, cô thì trông trẻ hơn nhiều, trông gần bằng cháu gái lớn của tôi. À phải rồi, cháu gái lớn của tôi năm nay mười sáu, đang chuẩn bị xem mắt đấy ạ."

Tam phu nhân nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ, sờ mặt cười hỏi: "Trông gần bằng sao?"

Mãn Bảo gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!"

Tô Kiên: .

Những người đang nghe ngoài cửa không khỏi bật cười, Mãn Bảo cảm thấy giọng cười này có chút quen thuộc, bèn thu dọn đồ đạc đi ra xem.

Liếc mắt liền thấy Đường phu nhân đang đứng phía sau đám người, nàng liền vui vẻ chào hỏi: "Đường phu nhân, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp tỷ ở đây."

Các phu nhân liền quay đầu nhìn Đường phu nhân, cười hỏi: "Đường phu nhân và tiểu thần y quen nhau sao?"

Đường phu nhân cười nói: "Đương nhiên là quen, chẳng phải ngoài kia đều đồn rồi sao, trước đây nàng từng học y ở thành Ích Châu đấy."

Lúc này mọi người mới nhớ ra tiểu Đường đại nhân đang làm huyện lệnh ở Ích Châu, nhao nhao nói: "Vậy đây đúng là duyên phận."

Đường phu nhân nhìn Mãn Bảo với ánh mắt đầy ẩn ý, cười nói: "Còn không phải sao, nhưng mà, đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy miệng tiểu thần y ngọt như vậy đấy, trước đây sao ta không biết muội còn biết nịnh nọt thế này?"

Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Đây không phải là nịnh nọt, đây là sự thật, muội không khen Đường phu nhân, là bởi vì đã có Đường huyện lệnh khen tỷ rồi."

"Ôi chao," Các vị phu nhân nhìn Đường phu nhân mặt hơi ửng hồng, vui vẻ nói: "Bây giờ ta mới tin, cái miệng của đứa bé này đúng là ngọt thật."

Nhưng nhìn kỹ thì không giống thần y cho lắm, ngược lại giống một đứa trẻ biết nói lời hay thường gặp.

Sự hứng thú của mọi người đối với nàng giảm xuống hẳn, một lão phu nhân ngồi xuống chiếc ghế trong sân, vẫy tay với Mãn Bảo: "Lại đây ta xem nào, nghe người ngoài nói cô là thần y, tiểu công gia là do cô cứu về hả?"

Mãn Bảo không đi qua, nhưng lại lắc đầu với bà, khẽ cười nói: "Không phải tôi, là Trịnh thái y và các thái y khác cùng nhau cứu ạ."

"Nhưng ta nghe người ngoài đồn là cô cứu, còn đồn cô là tiểu thần y nữa đấy."

Mặc dù là nàng bỏ tiền ra để người ta tung hô danh tiếng cho mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy lão phu nhân này hơi ngốc, nàng im lặng nhìn bà rồi nói: "Lão phu nhân, đây là phủ Bi quốc công mà, ngài lại còn đến được đây, vậy thì chỉ cần hỏi thẳng người nhà bệnh nhân là biết ngay mà, cần gì phải ra ngoài nghe những lời đồn thổi của người ta chứ?"

Đám người đang vui vẻ nói chuyện bỗng im bặt, đồng loạt quay sang nhìn Mãn Bảo.

Đường phu nhân nhìn lão phu nhân kia, rồi lại liếc nhìn Tô tam phu nhân, không khỏi che miệng cười, đưa tay chỉ vào trán Mãn Bảo: "Ta còn đang bảo sao dạo này miệng muội lại ngọt thế, hóa ra là thấy tam phu nhân xinh đẹp à."

Mãn Bảo nhìn tam phu nhân, ngại ngùng cúi đầu xuống.

Tam phu nhân không khỏi sờ lên mặt mình, sắc mặt cũng có chút ửng hồng.

Mọi người: .

Dù sao da mặt của Mãn Bảo cũng dày hơn, nàng chỉ ngại ngùng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Tô lão phu nhân: "Lão phu nhân, tôi đã khám cho tiểu công gia rồi, mọi người cũng đã xem tôi rồi, nếu không có gì thì tôi xin phép về trước ạ?"

Tô lão phu nhân hoàn hồn, vội vàng nói: "Ăn cơm rồi hẵng về, việc gì phải gấp gáp vậy chứ, nghe nói sáng nay con còn đến Tế Thế Đường ngồi khám bệnh, đã ăn cơm trưa chưa?"

"Ăn rồi ạ, tôi ăn ở Tế Thế Đường rồi."

"Vậy thì ăn chút điểm tâm, uống chút trà rồi hẵng về," nói xong kéo lấy Mãn Bảo, cưỡng ép nàng đến sảnh hoa ngồi xuống nói chuyện.

Lúc này mọi người mới cảm thấy nàng có chút giống tiểu thần y, vị lão phu nhân kia cũng chẳng để bụng, ngồi bên cạnh Tô lão phu nhân, tò mò nhìn Mãn Bảo ăn điểm tâm, hỏi: "Tiểu thần y am hiểu bệnh gì?"

"Bệnh gì cũng biết một chút, nhưng trước mắt thứ tôi chữa giỏi nhất vẫn là những bệnh phụ khoa thường gặp, và một ít bệnh ngoại thương cần cầm máu."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1058: Đường phu nhân tức chết

[BOOK]Mãn Bảo đưa đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ lộ ra một ý tứ duy nhất – Mấy người có bệnh à, có bệnh thì tới tìm tôi nha!

Mọi người lại im lặng lần nữa, Tô lão phu nhân trầm mặc một chút rồi cười nói: "Y thuật trị ngoại thương của tiểu Chu đại phu chúng ta đã thấy rồi, nói thật, trẻ con trong nhà nghịch ngợm, té ngã là chuyện thường xuyên, lớn hơn một chút thì cưỡi ngựa luyện võ, không ít lần bị thương. Chúng ta làm cha làm mẹ, làm ông làm bà nhìn mà xót hết cả lòng, không biết nên chuẩn bị loại thuốc gì ở nhà mới tốt."

Mãn Bảo có chút tiếc nuối, bèn giới thiệu: "Cao tam thất của Tế Thế Đường chúng tôi rất tốt, bột thuốc cũng được, cầm máu tiêu viêm, bột thuốc còn có thể uống, ăn sống thì hoạt huyết hóa ứ, ăn chín thì bổ máu.."

Đường phu nhân nghe vậy thì che miệng cười, thấy mọi người không dám tùy tiện bắt chuyện với Mãn Bảo nữa, nàng mới thả lỏng ngồi xuống ghế, cười hỏi: "Muội nói cho chúng ta nghe về chuyện nhóm máu đi, nghe Tô lão phu nhân nói, muội còn đặt tên cho các nhóm máu này, ta tò mò chuyện này lắm, trước đây ở thành Ích Châu cũng không thấy muội dùng cho Quý công tử. À phải rồi, vị này là Quý đại phu nhân, là bác dâu của Quý tiểu công tử."

Quý đại phu nhân cười với Mãn Bảo: "Đã sớm nghe danh tiểu thần y rồi, lão phu nhân nhà ta có viết thư nói, năm đó nếu không có cô, e rằng Hạo nhi nhà ta đã gặp chuyện lớn rồi."

Mãn Bảo khiêm tốn nói: "Là do Phạm thái y và Kỷ đại phu kê đơn thuốc tốt, chữa cũng là do họ chủ trị, tôi chỉ hỗ trợ cầm máu thôi."

Mãn Bảo giải thích: "Lần đó là do Phạm thái y khâu lại vết thương, mà lần đầu tiên tôi khâu vết thương cũng là học từ Phạm thái y, rồi cũng là vì Quý Hạo nên tôi mới nghĩ đến chuyện nghiên cứu cách truyền máu này."

Đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội để dùng, không ngờ kinh thành lại có người ngã ngựa, vừa hay dùng được luôn.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Mãn Bảo liền cười ngọt ngào với Tô lão phu nhân.

Mọi người thật sự rất hứng thú với chuyện này, nhao nhao đặt câu hỏi, ví dụ như nàng làm ra huyết thanh này bằng cách nào, trước đây đã rút máu của ai..

Mãn Bảo vừa ăn điểm tâm vừa trả lời những vấn đề mà nàng cho là có thể trả lời, bầu không khí lại trở nên hòa thuận vui vẻ.

Kết quả nàng nói chuyện quá hăng say, chỉ hơi không kiềm chế đã nói từ chuyện truyền máu sang chuyện dưỡng khí huyết và làm đẹp, đám phụ nhân trung niên và cao tuổi trong phòng nghe đến là say sưa, ngay cả Đường phu nhân thân quen nhất với nàng cũng nghe đến ngây người, hận không thể nắm lấy tay nàng gọi muội muội, trực tiếp moi hai phương thuốc từ nàng.

Đến tận chập tối, hạ nhân thấy thời gian sắp muộn, mới nhắc nhở các lão phu nhân, phu nhân nên về nhà, dù sao ở nhà còn có chồng con đang chờ.

Mãn Bảo ngẩng đầu lên mới phát hiện thời gian không còn sớm, cũng lập tức đứng dậy cáo từ.

Tô lão phu nhân tỉnh táo lại, vội vàng cho người chuẩn bị tiền khám bệnh cho Mãn Bảo, sau đó sai người đưa nàng về.

Mãn Bảo từ chối: "Không cần, không cần đâu, tôi ngồi xe ngựa đến mà."

Tô lão phu nhân biết gia cảnh nhà nàng cũng không tệ, đi lại luôn có một hạ nhân đi theo, cũng không miễn cưỡng, đích thân đứng dậy đưa cả đám người ra ngoài.

Đường phu nhân kéo tay Mãn Bảo nói: "Đi, chúng ta lâu rồi không gặp, lại vừa hay tiện đường, hay là cùng nhau đi một đoạn đi."

Mãn Bảo gật đầu, đến phía trước nhìn thấy Đại Cát liền nói: "Muội đi cùng Đường phu nhân một đoạn, huynh đi theo sau bọn muội nhé."

Đại Cát đáp lời, nhìn về phía sau rồi hỏi: "Mãn tiểu thư không sao chứ?" Sao lại vào lâu như vậy?

Mãn Bảo biết hắn hỏi gì, buồn bã ngước nhìn bầu trời rồi thở dài: "Không sao, khám bệnh chỉ mất một khắc, nhưng nói chuyện phiếm mất hai canh giờ, haizzz.."

Thật lãng phí thời gian.

Đại Cát: .

Hắn có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ hai canh giờ đó đều là Mãn tiểu thư nói?

Đường phu nhân đã lên xe ngựa, thấy Mãn Bảo vẫn còn đứng dưới xe, liền vén rèm lên nói: "Mau lên đi, chẳng lẽ còn muốn ta đỡ muội à."

"Không cần, muội lên ngay đây." Mãn Bảo trèo lên xe ngựa, ngồi phịch xuống đối diện với Đường phu nhân, cười híp mắt hỏi: "Đường phu nhân, sắc mặt của tỷ trông không được tốt như trước, có cần muội khám cho tỷ không?"

"Cái này thì không cần đâu, ta á, là do thiếu ngủ lo lắng gây ra thôi, muội á, kê đơn thuốc gì cũng vô dụng."

Mãn Bảo liền nói một cách thấm thía: "Đường phu nhân, phàm là chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra một chút, nếu thật sự phiền muộn, chi bằng ra ngoài ngắm cảnh, dù sao cũng không thể để chuyện trong lòng được, nếu không cơ thể tốt đến mấy cũng sẽ bị nghẹn hỏng đấy."

"Nói hay lắm, hay là ta nói cho muội nghe, rồi muội giúp ta giải sầu giải muộn?" Không đợi Mãn Bảo trả lời, Đường phu nhân đã liến thoắng: "Ta đại khái đã biết được một chút rồi, Bạch Khải, phụ thân của Bạch Thiện từng là huyện lệnh huyện Thục, năm đó huyện Hoa Dương còn gọi là huyện Thục, khi hắn đi nhậm chức, tiên đế mới đăng cơ không lâu, kết quả hắn mới tại nhiệm hơn một năm đã chết vì diệt phỉ, có phải cái chết của hắn có liên quan gì đến Ích Châu vương không?"

Mãn Bảo nói: "Đường phu nhân, muội thấy tỷ vẫn nên giữ kín chuyện này thì hơn."

Đường phu nhân không khách khí liếc Mãn Bảo: "Đồ vô lương tâm, uổng công ta vẫn luôn đối xử tốt với muội, kết quả hỏi muội một chút chuyện nhỏ muội cũng không chịu nói cho ta."

Mặt Mãn Bảo đầy vẻ khó xử, còn rất hiếu kỳ: "Tại sao Đường huyện lệnh lại giấu tỷ?"

Đường phu nhân dừng lại một chút rồi nói: "Đây là việc công, còn là chuyện lớn nữa, đương nhiên hắn không thể nói hết cho ta rồi."

Nhưng Mãn Bảo cảm thấy không đúng: "Những bài tập mà Bạch Thiện nhận ở trường học cũng thuộc về việc công mà, nhưng cái gì hắn cũng nói với muội, ngay cả những lời mà tiên sinh trong trường nói riêng với hắn, hắn cũng sẽ nói cho muội."

Đường phu nhân: ".. Ta và Đường huyện lệnh là vợ chồng, muội và Bạch Thiện có phải không?"

"Không phải, nhưng mà.." Mãn Bảo khó xử suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng phải đều là hai người sao, muội thấy cũng chẳng khác nhau lắm."

Đường phu nhân nói: "Muội đừng đánh trống lảng, ta đang hỏi muội đó, cái chết của phụ thân Bạch Thiện có liên quan đến Ích Châu vương không? Nếu không thì tại sao ba đứa các muội lại phải nhúng tay vào chuyện giết người diệt tộc này?"

Mãn Bảo nhỏ giọng hỏi: "Đường phu nhân, tỷ biết chuyện của Ích Châu vương rồi ạ?"

Đường phu nhân hạ thấp giọng nói: "Ta đâu có ngốc, lần trước các muội đã nói rõ ràng như vậy rồi."

Mặt Mãn Bảo đầy vẻ kinh ngạc: "Rõ ràng lắm ạ?"

Đường phu nhân không nói gì.

Nàng và Đường huyện lệnh đã là vợ chồng nhiều năm, trước khi thành thân cũng đã tìm hiểu nhiều về hắn, đương nhiên biết con người hắn như thế nào. Ngay cả những vụ án không nhỏ như vụ án xâm chiếm đất đai, chỉ cần nàng hỏi, hắn cũng sẽ nói cho nàng biết, nàng lại còn là người xuất thân từ thế gia, còn có chuyện gì cần phải cố ý giấu nàng chứ?

Lại kết hợp với những hành động khác thường này của Đường huyện lệnh, còn có gì không hiểu nữa chứ?

Đường phu nhân hừ một tiếng, liếc xéo Mãn Bảo: "Rốt cuộc có nói hay không?"

Mãn Bảo khó xử vô cùng, nói: "Sao tỷ lại hỏi muội? Người lớn các tỷ chính là như vậy, cứ thích chọn quả hồng mềm mà nắn, có bản lĩnh thì tỷ đi hỏi Đường huyện lệnh kia kìa."

"Chính vì hắn không chịu nói cho ta biết, nên ta mới phải hỏi muội."

"Muội vẫn không hiểu điểm này đấy, sao huynh ấy lại không chịu nói với tỷ chứ? Huynh ấy còn nói cho cả Dương huyện lệnh biết cơ mà, sao lại không nói với tỷ? Không phải người ta hay bảo vợ chồng là một thể sao?"

Đường phu nhân suýt nữa phun ra một ngụm máu, tức đến mức suýt chết đương trường. Nếu không phải đã quen biết nha đầu này từ lâu, nàng nhất định sẽ nghi ngờ cô nhóc này cố tình chọc giận mình.

Nhưng vì quá hiểu nên nàng biết cô nhóc thật sự chỉ đang thắc mắc một cách đơn thuần.

Cũng chính vì vậy mà nàng càng thấy nghẹn chết.[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1059: Khuyên bảo

[HIDE-THANKS][BOOK]Cuối cùng Đường phu nhân vẫn không thể moi được tin tức xác thực từ miệng Mãn Bảo, tức giận đến mức giữa đường đuổi nàng xuống xe, không đưa nàng đến ngã ba đường nữa.

Mãn Bảo không hề để ý, lúc nhảy xuống xe còn vui vẻ vẫy tay với Đường phu nhân, "Đường phu nhân, hẹn gặp lại lần sau ạ."

Đường phu nhân vén rèm lên nói: "Bây giờ ta không muốn gặp lại muội chút nào, nhưng vẫn phải nhắc nhở muội một câu: Sau hôm nay, e rằng sẽ có rất nhiều nhà mời muội đến khám bệnh, vào nhà lớn phải bớt nghe, bớt nhìn, càng phải bớt nói lại."

Mãn Bảo ghé vào cửa sổ, mắt sáng lên hỏi: "Họ thật sự sẽ mời muội đến ạ?"

Đường phu nhân liền thò tay ra khỏi cửa sổ dí lên trán nàng, nói: "Muội cố ý nói mình giỏi bệnh phụ khoa, không phải là muốn để họ mời muội đến sao?"

Mãn Bảo cười hì hì.

Đường phu nhân bèn tựa vào vách xe, nói: "Ta ấy à, không tính ra các muội muốn làm gì đâu, nhưng muội phải nhớ kỹ, trước mặt những thế gia vọng tộc này, nói năng làm việc nhất định phải cẩn trọng. Muội lại là đại phu, thứ tiếp xúc chắc chắn là chuyện riêng tư, chuyện gì có thể nghe, chuyện gì có thể nói, tiên sinh của muội đã dạy muội rồi chứ?"

Mãn Bảo cũng nghiêm túc hẳn lên, trịnh trọng gật đầu với Đường phu nhân, "Tiên sinh nói, giao du với người, giữ lễ là được, Kỷ đại phu nói, đã làm đại phu thì chỉ làm việc của đại phu, những việc khác một mực không hỏi không đáp không nhúng tay."

Đường phu nhân hài lòng gật đầu, buông rèm xuống nói: "Được rồi, muội về nhà đi."

Mãn Bảo lùi lại hai bước, hướng về phía xe ngựa trịnh trọng hành lễ, mắt dõi theo xe ngựa nhà họ đi rồi mới quay người lên xe ngựa của Đại Cát.

Đại Cát hỏi: "Sau này Mãn tiểu thư sẽ đi khám bệnh tại nhà sao?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chuyện này không vội."

Chuyện lớn như đi khám bệnh tại nhà phải bàn bạc với tiên sinh, với Trịnh đại chưởng quầy đã, đặc biệt là bên Trịnh đại chưởng quầy, nàng có tư cách đi khám bệnh với thân phận đại phu chưa còn phải do Trịnh đại chưởng quầy quyết định.

Hơn nữa, sau chuyện hôm nay, nàng phát hiện ra đi khám bệnh tại nhà cũng có một vấn đề lớn, đó là thời gian khám bệnh quá dài, ngoài khám bệnh ra còn phải trò chuyện với người ta, thời gian nói chuyện này nàng có thể khám được cho bao nhiêu bệnh nhân chứ?

Mãn Bảo vừa suy nghĩ những điều này vừa trở về nhà, Bạch Thiện và Bạch nhị lang đã được đám Cao Tùng đón về rồi, hôm nay hai người họ đi nhờ xe của Bạch đại lang về.

Khoảng thời gian này Bạch đại lang tham gia khá nhiều hội thơ, mãi đến bây giờ đi học lại mới rảnh rỗi hơn, vừa rảnh rỗi liền chạy đến nhà bên cạnh ăn chực uống ké.

Nhìn thấy Đại Cát đưa Mãn Bảo về, Bạch đại lang không biết gì cả liền cười tủm tỉm chào nàng, "Sao hôm nay Mãn Bảo về muộn thế?"

Mãn Bảo nói: "Hôm nay muội đi khám bệnh tại nhà ạ."

Dứt lời lấy hai thỏi bạc béo tròn trong giỏ ra đưa cho Trang tiên sinh xem, "Tiên sinh xem này, đây là tiền khám bệnh hôm nay của con."

Trang tiên sinh: ".. Làm đại phu kiếm tiền thế cơ à?"

"Không phải, con hỏi Trịnh đại chưởng quầy rồi, như đi đến phủ Bi quốc công thế này, nếu là lần đầu đến khám bệnh, vừa phải kê đơn, vừa phải làm những việc khác, thường sẽ là hai mươi lượng. Nhưng nếu sau này đến xem tình hình bệnh thì thường chỉ được mười lượng thôi ạ, còn phải tùy tâm trạng của chủ nhà nữa, nếu tâm trạng tốt hơn một chút, hoặc có bí mật cần đại phu giữ kín thì sẽ thưởng thêm một chút ạ."

Trang tiên sinh liền chỉ hai thỏi bạc trên bàn, hỏi: "Vậy đây là.."

"Phí tái khám ạ, theo lý thì đưa mười lượng là được rồi, nhưng hôm nay họ giữ con nói chuyện rất lâu, số tiền nhiều hơn này chắc là tiền nói chuyện ạ."

Trang tiên sinh: ".. Con không nói gì không nên nói chứ?"

"Không ạ, con chỉ nói chuyện về y thuật thôi, không biết họ có hiểu không nữa, dù sao thì con thấy họ đều nghe rất say sưa."

Trang tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, nếu con thực sự không kiềm chế được cái miệng của mình, thì hãy nói với họ về y thuật hoặc những điều trong sách, đừng nói những chuyện khác."

Ba huynh đệ Bạch gia không khỏi cúi đầu nín cười.

Mãn Bảo kêu lên: "Tiên sinh, con đã rất tự chủ rồi đấy, hôm nay con còn nhìn thấy Đường phu nhân nữa, nàng ấy hỏi con về chuyện của cha Bạch Thiện, con đã không nói gì hết."

Mặc dù không cảm thấy có gì đáng khoe, nhưng Trang tiên sinh vẫn giơ ngón tay cái lên khen nàng, "Ừm, Mãn Bảo càng ngày càng giỏi rồi."

Mãn Bảo nói xong chuyện của mình, thì đến lượt Bạch Thiện báo cáo, "Trường phạt chúng con chép sách, còn phải quét dọn Tàng Thư Lâu một tuần."

Bạch đại lang còn chưa biết chuyện hôm qua họ trốn học, ngẩng đầu lên hỏi, "Sao lại bị phạt?"

Bạch Thiện nói: "Hôm qua trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sau đó gặp được bà nội vào kinh, nên bọn đệ không đi học."

Chuyện bà họ vào kinh thì hắn biết, tối qua họ còn cùng nhau đến trạch viện mới ăn một bữa cơm nữa mà.

Bạch đại lang thông cảm gật đầu.

Bạch Thiện tiếp tục nói: "Hôm nay con đi quét dọn Tàng Thư Lâu thì nghe người ta nói, thái tử bị triều thần buộc tội, mà thái tử lại chỉ thị môn nhân buộc tội tam hoàng tử, bây giờ trong triều vô cùng hỗn loạn, rất nhiều phụ huynh học sinh đều bị bắt chọn phe phái, gần đây mọi người đều lo lắng đề phòng, ngay cả bầu không khí ở trường cũng không quá tốt."

Bạch đại lang ngơ ngác, "Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?"

Mãn Bảo thì tò mò hỏi, "Tại sao thái tử lại bị buộc tội?"

Bạch nhị lang quay đầu nói với Bạch đại lang: "Đại ca, huynh cũng quá không quan tâm đến triều chính rồi, sau này chúng ta đều phải làm quan, đương nhiên là có liên quan đến chúng ta rồi."

Bạch đại lang: "Kiểu chuyện tranh đoạt ngôi vị này không phải nên tránh càng xa càng tốt sao? Nhà chúng ta thậm chí còn không có ai làm quan trong triều, hùa theo làm gì?"

Nói đến đây thì hắn dừng lại, trừng mắt hỏi: "Không phải mấy đứa muốn tham gia đoạt đích, sau đó mưu đồ công trạng phò tá rồi bắt Ích Châu vương để báo thù chứ?"

Trang tiên sinh vốn luôn im lặng lắng nghe nghe vậy thì không khỏi gấp cuốn sách trong tay lại rồi gõ lên đầu hắn, nói: "Sức khỏe hoàng đế còn tốt lắm, đầu óc con toàn nghĩ cái gì thế hả? Con đọc mấy cuốn tiểu thuyết của nhị lang rồi đúng không?"

Bạch đại lang lập tức rụt cổ không dám hó hé.

Ba đứa nhỏ cúi đầu cười rúc rích, Mãn Bảo nhân cơ hội đá Bạch Thiện một cái dưới bàn, bảo hắn mau nói đi.

Bạch Thiện bèn nói: "Còn có thể vì sao nữa, ba chuyện, một là nói thái tử không nên tự ý ra khỏi cung; hai là buộc tội thái tử phái cấm quân bắt giữ Đỗ Vũ; ba là buộc tội thái tử không màng an nguy quốc gia, tự ý rút máu truyền cho tiểu công gia.. khụ khụ, nghe nói còn có ngự sử dâng sớ tố thái tử làm rối loạn huyết mạch hoàng thất, lại dám đưa long huyết của mình cho tiểu công gia."

Mãn Bảo nghe mà trợn mắt há mồm, "Ba, ba điểm trước thì thôi đi, chứ cái gì gọi là rối loạn huyết mạch hoàng thất?"

Bạch Thiện không khỏi cười phá lên, vui vẻ nói: "Thái tử đưa máu của mình cho tiểu công gia, thế là thành rối loạn huyết mạch hoàng thất đấy."

Mọi người: .

Bạch đại lang ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Thật ra nghĩ kỹ thì, nói như vậy cũng khá có lý."

"Có lý gì chứ," Mãn Bảo không khỏi đập bàn, "Một chút lý lẽ cũng không có! Thôi, vẫn nên nói chuyện của thái tử và tam hoàng tử đi, chẳng lẽ thái tử không thể buộc tội Ích Châu vương ư, vì sao cứ buộc tội tam hoàng tử thế?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back