Chương 1040: Chiếc kim ngắn quen thuộc
[BOOK]Tô gia phái quản gia và hộ vệ đưa Mãn Bảo và Bạch Thiện về, cho bọn họ ngồi xe ngựa nhà mình, để Đại Cát đánh xe.
Đợi đến hẻm Trường Thanh, quản gia phía sau khiêng từng súc vải và từng hộp quà từ trên xe nhà mình xuống, dẫn hộ vệ đưa vào.
Bạch Thiện và Mãn Bảo đều không mấy để ý chuyện này, để Lưu Quý ra nghênh đón xử lý.
Trang tiên sinh chỉ liếc mắt một cái liền biết hôm nay mọi chuyện coi như thuận lợi, thấy hai đệ tử mình dính đầy máu, bèn khoát tay nói: "Đi tắm rửa trước đi."
Mãn Bảo và Bạch Thiện hành lễ với tiên sinh, sau đó ngoan ngoãn đi đến hậu viện tắm rửa.
Tô quản gia chứng kiến tất cả những điều này, mặt mày rạng rỡ tiến lên hành lễ với Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh cũng nở nụ cười với ông ta, bước lên phía trước tiếp đãi.
Mãn Bảo gội đầu rồi tắm rửa, dì Dung dùng ngải cứu nấu nước cho họ tắm, tiện khử xui xẻo luôn.
Mãn Bảo lau tóc, tóc chưa thể khô ngay, nàng mặc kệ, dứt khoát mặc quần áo rồi xõa tóc đi ra ngoài.
Bạch Thiện cũng vậy.
Hai người vừa ngồi xuống sân, Bạch nhị lang liền chạy ra ngồi xuống cạnh họ, bày vẻ muốn nghe kể chuyện.
Hai người không đoái hoài đến hắn, nhận lấy mì dì Dung bưng lên, vừa ăn vừa hỏi, "Mọi người ăn hết rồi à?"
"Lúc các ngươi về thì đúng lúc bọn ta vừa dọn bát đũa xong," Bạch nhị lang nói: "Cái người Bi quốc công kia keo kiệt thế, đến bữa tối cũng không cho các ngươi ăn à?"
Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra chuyện này, ngẩng đầu lên nói: "Nhớ rồi, hình như Tô lão phu nhân và mấy người thái tử cũng chưa ăn tối."
Bạch Thiện gật đầu.
Hai người cúi đầu nhìn bát mì nóng hổi, đều cảm thấy bọn họ có chút đáng thương, thế là cúi đầu và một miếng thật to.
Trang tiên sinh tiễn Tô quản gia xong đi vào liền thấy hai đệ tử mình tóc tai bù xù đang ăn mì, còn người ngồi đối diện họ đang chống cằm ngẩn người.
Trang tiên sinh quở trách hai người trước, "Y quan lôi thôi lếch thếch thế này còn ra thể thống gì, lần sau không được như vậy nữa."
Mãn Bảo cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi nói: "Tiên sinh, y quan của con chỉnh tề rồi mà."
Trang tiên sinh liền nhìn mái đầu rối bù của nàng.
Bạch Thiện nhịn cười nói: "Tiên sinh, đây không phải là quan*."
* Y quan trong câu trên nôm na là áo mũ, y là trang phục, quan là mũ, ý Bạch Thiện là Mãn Bảo không có mũ.
Trang tiên sinh liếc hắn một cái, lắc đầu rồi ngồi xuống, đợi họ ăn xong mới hỏi, "Thế nào rồi?"
Chuyện cứu người đương nhiên là Mãn Bảo trả lời, nàng kể lại chuyện truyền máu và mạch tượng của Tô Kiên, biểu thị chỉ cần trưa mai hắn tỉnh thì coi như hy vọng sống có một nửa rồi.
Trang tiên sinh khẽ gật đầu, lại tò mò một chuyện khác, "Máu của người trong thiên hạ chỉ có bốn loại thôi sao? Vậy chẳng phải là cứ mỗi bốn người thì lại có loại máu có thể dung hợp được?"
"Không phải, không chỉ có bốn loại, chỉ là nếu phân loại lớn thì chia thành bốn nhóm chính, còn một số loại máu hiếm thì rất ít gặp. Hiện tại con vẫn chưa biết cách phân biệt hết." Nghĩ một lát, nàng lại bổ sung: "Cho dù là cùng nhóm máu, thì khi truyền vào cơ thể cũng có thể có rủi ro nhất định. Cho nên biện pháp tốt nhất để bổ sung máu vẫn là dựa vào khả năng tự tạo máu của bản thân, như các bài thuốc bổ máu của thái y viện kê đơn chẳng hạn, có một bài là.."
Trang tiên sinh ngăn nàng đang định thao thao bất tuyệt lại, tiếp tục vấn đề của mình, "Vậy thì chẳng phải cách nhỏ máu để nhận thân sẽ vô dụng à? Cứ mỗi bốn người thì máu đều có thể dung hợp, vậy thì.."
"..."
Mãn Bảo im lặng một chút rồi chỉnh lại: "Tiên sinh, không phải cứ mỗi bốn người thì máu đều có thể dung hợp trong nước, mà là máu của mỗi người đến cuối cùng đều có thể dung hợp vào nhau, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi."
Trang tiên sinh: ".. Là vậy sao?"
"Không chỉ máu người và người có thể dung hợp, mà máu người và máu gà, máu dê, máu bò chắc cũng có thể dung hợp, ồ, hay là ngày mai bọn con thử xem sao."
Bạch Thiện liền cảm thấy đầu ngón tay hơi đau.
Bạch nhị lang không biết gì nên hăng hái hỏi, "Thử thế nào?"
"Chúng ta đi chợ, xem nhà nào mới giết dê thì xin một giọt máu nhỏ vào, sau đó chúng ta lại tự nhỏ một giọt máu của mình vào là được." Mãn Bảo càng nói càng vui vẻ, "Cũng có thể bảo dì Dung một tiếng, nếu nhà bếp mổ gà thì gọi ta, ta lấy máu gà tươi thử xem."
Bạch nhị lang vui vẻ gật đầu, "Được đó, được đó."
Bạch Thiện nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy hắn đúng là đồ ngốc, "Lấy máu của ngươi à?"
Mặt Bạch nhị lang cứng đờ, hỏi: "Lấy kiểu gì? Ta, ta không muốn dùng dao đâu."
"Không cần dao." Mãn Bảo vẫn chưa rửa dụng cụ, cho nên đồ vẫn để nguyên trong giỏ tre, nàng trực tiếp lôi cái giỏ tre ra, lấy một cây kim ngắn cho hắn xem, "Dùng cái này là được, chích một cái vào đầu ngón tay là ra máu thôi."
Trang tiên sinh nheo mắt nhìn cây kim ngắn trong tay nàng.
Bạch nhị lang ghé lại xem, chớp mắt hỏi, "Sao ta thấy cây kim ngắn này trông quen mắt thế nhỉ?"
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, thu cây kim ngắn lại, nghiêng đầu nói: "Có hả? Có lẽ là vì hơi giống với kim mà ta hay dùng."
Cuối cùng Bạch nhị lang cũng nhớ ra, hắn nhảy dựng lên, nói: "Không đúng, đây chính là cây kim mà ngươi chích ta chảy máu, cây kim đó chích đau kinh khủng, ta nhớ cả đời luôn.."
Mãn Bảo xách giỏ tre lên: "Tiên sinh, con đến phòng bếp rửa dụng cụ đây, ngày mai có lẽ còn dùng đến ạ."
Nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy mất.
Bạch nhị lang tức điên, thấy Bạch Thiện mặt mày thản nhiên, liền quay đầu lườm hắn, "Ngươi cũng biết đúng không, các ngươi đều gạt ta!"
Bạch Thiện khẽ liếc hắn, nói: "Ta cũng mới biết hôm nay thôi, với lại ngươi tức gì chứ, ngươi chỉ bị chích một lần, ta còn bị chích ba lần đó."
Bạch nhị lang nghĩ thấy cũng phải, cuối cùng cũng nhớ ra Bạch Thiện còn bị chích nhiều hơn hắn.
Trang tiên sinh ở bên cạnh húng hắng một tiếng rõ to, lúc này hai người mới nhớ ra hình như Trang tiên sinh cũng bị chích rồi.
Hai người im lặng cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Mãn Bảo bỏ đồ vào ngâm trong nồi nước sôi, cảm thấy chắc bọn họ cũng đã nguôi giận rồi, bèn lon ton chạy về.
Mấy người Trang tiên sinh đã pha trà xong, chỉ chờ mỗi nàng.
Mãn Bảo cười hì hì, chạy ngồi về chỗ của mình, Bạch Thiện tiện tay rót cho nàng một ly trà.
Trang tiên sinh nhấp một ngụm trà rồi hỏi, "Tiểu công gia bị thương, sao nhà bọn họ lại đến tìm Mãn Bảo?"
Lời này đương nhiên là hỏi Bạch Thiện.
Đây cũng là một trong những mục đích Bạch Thiện đi cùng.
Hắn đáp: "Hôm nay đám người Tô Kiên và Đỗ Vũ đánh mã cầu ở trại nuôi ngựa phía đông, bọn họ tự so tài một trận, lúc thi đấu, hai người đối chọi gay gắt, công kích lẫn nhau. Tô Kiên bị Đỗ Vũ đánh trúng nửa người nên ngã xuống, đế giày của hắn không biết vì sao lại dính đinh, lúc bị treo trên ngựa thì đinh đâm vào bụng ngựa, ngựa liền phát điên."
"Lúc đó thái tử đang cải trang đi chơi, liền sai người cứu Tô Kiên về phủ Bi quốc công, rồi sai người đi mời thái y đến chữa trị, chủ trị là Kế thái y. Kế thái y nói chuyện chọc giận Thái tử, Thái tử dưới cơn phẫn nộ đã xúc động chém Kế thái y, người chủ trị liền biến thành Trịnh thái y đang làm phó thủ." Bạch Thiện nói: "Trịnh thái y còn không nắm chắc bằng Kế thái y, nên đã ngầm gọi người về Tế Thế Đường mời Trịnh đại chưởng quầy. Con đoán Trịnh gia chỉ có một người thái y này, chắc chắn không nỡ để Trịnh thái y gặp họa, biết Mãn Bảo cầm máu giỏi, lúc này mới gọi Mãn Bảo đến đó."
Trang tiên sinh thở dài, "Vẫn là quá nguy hiểm."
Bạch Thiện tán đồng gật đầu.[/BOOK]
[BOOK]Tô gia phái quản gia và hộ vệ đưa Mãn Bảo và Bạch Thiện về, cho bọn họ ngồi xe ngựa nhà mình, để Đại Cát đánh xe.
Đợi đến hẻm Trường Thanh, quản gia phía sau khiêng từng súc vải và từng hộp quà từ trên xe nhà mình xuống, dẫn hộ vệ đưa vào.
Bạch Thiện và Mãn Bảo đều không mấy để ý chuyện này, để Lưu Quý ra nghênh đón xử lý.
Trang tiên sinh chỉ liếc mắt một cái liền biết hôm nay mọi chuyện coi như thuận lợi, thấy hai đệ tử mình dính đầy máu, bèn khoát tay nói: "Đi tắm rửa trước đi."
Mãn Bảo và Bạch Thiện hành lễ với tiên sinh, sau đó ngoan ngoãn đi đến hậu viện tắm rửa.
Tô quản gia chứng kiến tất cả những điều này, mặt mày rạng rỡ tiến lên hành lễ với Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh cũng nở nụ cười với ông ta, bước lên phía trước tiếp đãi.
Mãn Bảo gội đầu rồi tắm rửa, dì Dung dùng ngải cứu nấu nước cho họ tắm, tiện khử xui xẻo luôn.
Mãn Bảo lau tóc, tóc chưa thể khô ngay, nàng mặc kệ, dứt khoát mặc quần áo rồi xõa tóc đi ra ngoài.
Bạch Thiện cũng vậy.
Hai người vừa ngồi xuống sân, Bạch nhị lang liền chạy ra ngồi xuống cạnh họ, bày vẻ muốn nghe kể chuyện.
Hai người không đoái hoài đến hắn, nhận lấy mì dì Dung bưng lên, vừa ăn vừa hỏi, "Mọi người ăn hết rồi à?"
"Lúc các ngươi về thì đúng lúc bọn ta vừa dọn bát đũa xong," Bạch nhị lang nói: "Cái người Bi quốc công kia keo kiệt thế, đến bữa tối cũng không cho các ngươi ăn à?"
Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra chuyện này, ngẩng đầu lên nói: "Nhớ rồi, hình như Tô lão phu nhân và mấy người thái tử cũng chưa ăn tối."
Bạch Thiện gật đầu.
Hai người cúi đầu nhìn bát mì nóng hổi, đều cảm thấy bọn họ có chút đáng thương, thế là cúi đầu và một miếng thật to.
Trang tiên sinh tiễn Tô quản gia xong đi vào liền thấy hai đệ tử mình tóc tai bù xù đang ăn mì, còn người ngồi đối diện họ đang chống cằm ngẩn người.
Trang tiên sinh quở trách hai người trước, "Y quan lôi thôi lếch thếch thế này còn ra thể thống gì, lần sau không được như vậy nữa."
Mãn Bảo cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi nói: "Tiên sinh, y quan của con chỉnh tề rồi mà."
Trang tiên sinh liền nhìn mái đầu rối bù của nàng.
Bạch Thiện nhịn cười nói: "Tiên sinh, đây không phải là quan*."
* Y quan trong câu trên nôm na là áo mũ, y là trang phục, quan là mũ, ý Bạch Thiện là Mãn Bảo không có mũ.
Trang tiên sinh liếc hắn một cái, lắc đầu rồi ngồi xuống, đợi họ ăn xong mới hỏi, "Thế nào rồi?"
Chuyện cứu người đương nhiên là Mãn Bảo trả lời, nàng kể lại chuyện truyền máu và mạch tượng của Tô Kiên, biểu thị chỉ cần trưa mai hắn tỉnh thì coi như hy vọng sống có một nửa rồi.
Trang tiên sinh khẽ gật đầu, lại tò mò một chuyện khác, "Máu của người trong thiên hạ chỉ có bốn loại thôi sao? Vậy chẳng phải là cứ mỗi bốn người thì lại có loại máu có thể dung hợp được?"
"Không phải, không chỉ có bốn loại, chỉ là nếu phân loại lớn thì chia thành bốn nhóm chính, còn một số loại máu hiếm thì rất ít gặp. Hiện tại con vẫn chưa biết cách phân biệt hết." Nghĩ một lát, nàng lại bổ sung: "Cho dù là cùng nhóm máu, thì khi truyền vào cơ thể cũng có thể có rủi ro nhất định. Cho nên biện pháp tốt nhất để bổ sung máu vẫn là dựa vào khả năng tự tạo máu của bản thân, như các bài thuốc bổ máu của thái y viện kê đơn chẳng hạn, có một bài là.."
Trang tiên sinh ngăn nàng đang định thao thao bất tuyệt lại, tiếp tục vấn đề của mình, "Vậy thì chẳng phải cách nhỏ máu để nhận thân sẽ vô dụng à? Cứ mỗi bốn người thì máu đều có thể dung hợp, vậy thì.."
"..."
Mãn Bảo im lặng một chút rồi chỉnh lại: "Tiên sinh, không phải cứ mỗi bốn người thì máu đều có thể dung hợp trong nước, mà là máu của mỗi người đến cuối cùng đều có thể dung hợp vào nhau, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi."
Trang tiên sinh: ".. Là vậy sao?"
"Không chỉ máu người và người có thể dung hợp, mà máu người và máu gà, máu dê, máu bò chắc cũng có thể dung hợp, ồ, hay là ngày mai bọn con thử xem sao."
Bạch Thiện liền cảm thấy đầu ngón tay hơi đau.
Bạch nhị lang không biết gì nên hăng hái hỏi, "Thử thế nào?"
"Chúng ta đi chợ, xem nhà nào mới giết dê thì xin một giọt máu nhỏ vào, sau đó chúng ta lại tự nhỏ một giọt máu của mình vào là được." Mãn Bảo càng nói càng vui vẻ, "Cũng có thể bảo dì Dung một tiếng, nếu nhà bếp mổ gà thì gọi ta, ta lấy máu gà tươi thử xem."
Bạch nhị lang vui vẻ gật đầu, "Được đó, được đó."
Bạch Thiện nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy hắn đúng là đồ ngốc, "Lấy máu của ngươi à?"
Mặt Bạch nhị lang cứng đờ, hỏi: "Lấy kiểu gì? Ta, ta không muốn dùng dao đâu."
"Không cần dao." Mãn Bảo vẫn chưa rửa dụng cụ, cho nên đồ vẫn để nguyên trong giỏ tre, nàng trực tiếp lôi cái giỏ tre ra, lấy một cây kim ngắn cho hắn xem, "Dùng cái này là được, chích một cái vào đầu ngón tay là ra máu thôi."
Trang tiên sinh nheo mắt nhìn cây kim ngắn trong tay nàng.
Bạch nhị lang ghé lại xem, chớp mắt hỏi, "Sao ta thấy cây kim ngắn này trông quen mắt thế nhỉ?"
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, thu cây kim ngắn lại, nghiêng đầu nói: "Có hả? Có lẽ là vì hơi giống với kim mà ta hay dùng."
Cuối cùng Bạch nhị lang cũng nhớ ra, hắn nhảy dựng lên, nói: "Không đúng, đây chính là cây kim mà ngươi chích ta chảy máu, cây kim đó chích đau kinh khủng, ta nhớ cả đời luôn.."
Mãn Bảo xách giỏ tre lên: "Tiên sinh, con đến phòng bếp rửa dụng cụ đây, ngày mai có lẽ còn dùng đến ạ."
Nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy mất.
Bạch nhị lang tức điên, thấy Bạch Thiện mặt mày thản nhiên, liền quay đầu lườm hắn, "Ngươi cũng biết đúng không, các ngươi đều gạt ta!"
Bạch Thiện khẽ liếc hắn, nói: "Ta cũng mới biết hôm nay thôi, với lại ngươi tức gì chứ, ngươi chỉ bị chích một lần, ta còn bị chích ba lần đó."
Bạch nhị lang nghĩ thấy cũng phải, cuối cùng cũng nhớ ra Bạch Thiện còn bị chích nhiều hơn hắn.
Trang tiên sinh ở bên cạnh húng hắng một tiếng rõ to, lúc này hai người mới nhớ ra hình như Trang tiên sinh cũng bị chích rồi.
Hai người im lặng cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Mãn Bảo bỏ đồ vào ngâm trong nồi nước sôi, cảm thấy chắc bọn họ cũng đã nguôi giận rồi, bèn lon ton chạy về.
Mấy người Trang tiên sinh đã pha trà xong, chỉ chờ mỗi nàng.
Mãn Bảo cười hì hì, chạy ngồi về chỗ của mình, Bạch Thiện tiện tay rót cho nàng một ly trà.
Trang tiên sinh nhấp một ngụm trà rồi hỏi, "Tiểu công gia bị thương, sao nhà bọn họ lại đến tìm Mãn Bảo?"
Lời này đương nhiên là hỏi Bạch Thiện.
Đây cũng là một trong những mục đích Bạch Thiện đi cùng.
Hắn đáp: "Hôm nay đám người Tô Kiên và Đỗ Vũ đánh mã cầu ở trại nuôi ngựa phía đông, bọn họ tự so tài một trận, lúc thi đấu, hai người đối chọi gay gắt, công kích lẫn nhau. Tô Kiên bị Đỗ Vũ đánh trúng nửa người nên ngã xuống, đế giày của hắn không biết vì sao lại dính đinh, lúc bị treo trên ngựa thì đinh đâm vào bụng ngựa, ngựa liền phát điên."
"Lúc đó thái tử đang cải trang đi chơi, liền sai người cứu Tô Kiên về phủ Bi quốc công, rồi sai người đi mời thái y đến chữa trị, chủ trị là Kế thái y. Kế thái y nói chuyện chọc giận Thái tử, Thái tử dưới cơn phẫn nộ đã xúc động chém Kế thái y, người chủ trị liền biến thành Trịnh thái y đang làm phó thủ." Bạch Thiện nói: "Trịnh thái y còn không nắm chắc bằng Kế thái y, nên đã ngầm gọi người về Tế Thế Đường mời Trịnh đại chưởng quầy. Con đoán Trịnh gia chỉ có một người thái y này, chắc chắn không nỡ để Trịnh thái y gặp họa, biết Mãn Bảo cầm máu giỏi, lúc này mới gọi Mãn Bảo đến đó."
Trang tiên sinh thở dài, "Vẫn là quá nguy hiểm."
Bạch Thiện tán đồng gật đầu.[/BOOK]