Chương 1000: Thẳng thắn
[HIDE-THANKS][BOOK]Ba người nhảy xuống xe ngựa, nhìn biển người mênh mông trong sân, bỗng thấy hơi lạc lõng, "Nhiều người như vậy thì tìm kiểu gì?"
Lời vừa dứt, từ đằng xa đã có người lớn tiếng gọi: "Bạch huynh, Bạch nhị lang, bên này, bên này-"
Ba người vội vàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện không xa có một đám người đang đứng, có bảy tám người vây quanh Trương Kính Hào mặt mày đưa đám, đang hưng phấn vẫy tay với họ.
Ba người thấy thế thì vui vẻ, lập tức tiến lên đón, "Thất lễ, thất lễ, trước khi ra ngoài chúng tôi có chút việc nên bị chậm trễ, đến muộn rồi, Trương công tử không phải đợi lâu chứ?"
Trương Kính Hào còn chưa kịp trả lời, bạn học bên cạnh hắn đã cười ha hả nói: "Chúng tôi cũng mới đến thôi, không đợi lâu đâu."
Hắn liếc nhìn Trương Kính Hào một cái, cười như không cười nói: "Hôm nay được nghỉ, chắc là Trương huynh tối qua ngủ muộn, nên chúng tôi đến nhà đón hắn mà hắn vẫn chưa dậy nữa, còn sợ các người đến sớm phải đợi lâu, ai dè lại trùng hợp ghê, mọi người cùng đến một lúc."
Bạch Thiện ngạc nhiên, "Các huynh còn đến nhà đón người sao?"
Người bên cạnh Trương Kính Hào cười nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi chơi với Trương huynh lâu như vậy, nhân lúc được nghỉ có thời gian, đương nhiên phải đến nhà thăm hỏi một chút."
Nực cười, bọn họ mời Trương Kính Hào ăn cơm mấy ngày, kết quả đến cuối mới phát hiện ra mình bị lừa, nếu bọn họ không thăm dò đến cuối thì quá thiệt rồi.
Từ sau lần thứ hai Bạch Thiện đến nhà ăn tìm Trương Kính Hào, những người vốn có chút tức giận vì Trương Kính Hào coi thường mình bỗng nhiên hiểu ra.
Đặc biệt là sau khi nghe ngóng dò la, biết Trương Kính Hào dẫn Bạch nhị lang đi chơi một chuyến mà lúc về thì tay phải của Bạch nhị lang lại phải băng bó.
Bọn họ không ngốc, đoán ra chắc chắn là Trương Kính Hào đã làm gì đó chọc giận Bạch Thiện, nên hắn mới đào một vòng lớn như vậy để tạo một cái hố bẫy Trương Kính Hào.
Tuy rằng hình như bọn họ cũng bị Bạch Thiện lừa, nhưng bọn họ lại không mấy tức giận, không biết vì sao lửa giận lại dồn hết lên người Trương Kính Hào. Vì vậy, bọn họ càng muốn biết Trương Kính Hào và cái trại nuôi ngựa này có mờ ám gì.
Sau đó mọi người bàn bạc nhau, liền tụ tập từ sáng sớm rồi đến Trương gia đón người.
Hôm qua Trương Kính Hào đã lén tìm Bạch nhị lang, muốn nghị hòa, kết quả Bạch nhị lang giả ngốc không hiểu, từ chối cờ trắng của hắn, cho nên sáng sớm hôm nay Trương Kính Hào đã đau đầu do dự, rốt cuộc hắn có nên đến hay không?
Đến, nhất định sẽ không có chuyện tốt chờ hắn.
Không đến, Bạch Thiện mà làm ầm đến nhà hắn thật, ông nội hắn có thể đánh chết hắn.
Mà ngay khi hắn đang do dự, những người này đã thay hắn đưa ra quyết định, đồng loạt chạy đến đón hắn cùng đi.
Trương Kính Hào im lặng đứng giữa đám người, chẳng hó hé một câu.
Bạch Thiện nhìn trái ngó phải rồi nói: "Trương công tử, con ngựa quý mà huynh giới thiệu cho sư đệ tôi đâu, hay là chúng ta đi xem ngựa quý trước đi."
Đang nói chuyện, lại có mấy chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước mặt họ, mấy người Nhậm Khả và Kiều Thao nhảy xuống xe trước, rồi rèm chiếc xe ngựa cực kỳ quen mắt phía sau cũng được vén lên, Ân Hoặc vịn tay Trường Thọ xuống xe.
Mọi người nhìn thấy họ thì vô cùng ngạc nhiên.
Không, phải nói là nhìn thấy Ân Hoặc thì vô cùng ngạc nhiên, bọn Nhậm Khả đã từng đến trại ngựa rồi, đến lần nữa cũng không có gì lạ, nhưng Ân thiếu gia đến đây làm gì?
Ân Hoặc đi thẳng về phía họ, đi đến bên cạnh Bạch nhị lang rồi cười hỏi, "Sao vậy, không phải muốn xem ngựa sao? Ngựa đâu?"
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Trương Kính Hào.
Trương Kính Hào hận không thể chết đi luôn, hắn cực kỳ muốn quay trở lại quá khứ, lôi cái tên Trương Kính Hào đã chọn Bạch nhị lang ra đánh cho một trận.
Khi đó rốt cuộc là tại sao hắn lại cảm thấy Bạch nhị lang không có căn cơ dễ bắt nạt, lại có tiền, còn ngốc nữa chứ?
Trương Kính Hào nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy bạn học cùng lớp của Bạch nhị lang, thấy mấy người bạn học cùng lớp với hắn, cùng với những học sinh khác trong Thái Học; đi về phía trước một đoạn, bọn họ còn gặp được mấy học sinh của Quốc Tử Học, trong đó có cả Phong Tông Bình rất nổi tiếng.
Phong Tông Bình cộng Ân Hoặc, Trương Kính Hào càng thêm im lặng.
Hắn dẫn một đám người đi về phía trại nuôi ngựa, đi được một đoạn, hắn đột nhiên dừng bước, quay lại cúi sâu người hành lễ với Bạch nhị lang, "Bạch Thành, thật sự xin lỗi, chuyện lần trước là tôi lừa cậu."
Mọi người ngạc nhiên nhìn Trương Kính Hào, không biết tại sao hắn lại thình lình nhận thua.
Trương Kính Hào đứng dậy, thấy Bạch nhị lang không có phản ứng gì, liền lại cúi người hành một cái lễ sâu nữa, eo gần như cong đến đầu gối, có thể nói thành ý xin lỗi rất đủ, hắn xấu hổ nói: "Thật ra con ngựa muốn bán cho cậu không phải là của lái buôn ngựa nào cả, mà là của một người bạn của tôi, cậu ấy đang hơi túng thiếu, con ngựa của cậu ấy cũng không tệ, nhưng khi đưa đến trại ngựa lại bị ép giá rất thảm, đúng lúc cậu muốn mua ngựa nên tôi mới nghĩ đến việc mượn danh cậu ấy là lái buôn để bán lại cho cậu. Đúng là chúng tôi ra giá hơi cao, đây là lỗi của chúng tôi, xin hai vị Bạch đồng học thứ lỗi."
Mọi người thấy vậy thì hơi tiếc nuối, lát nữa không có trò hay để xem rồi.
Trương Kính Hào lừa người là sai, nhưng hắn đã xin lỗi như vậy rồi, hiện tại Bạch nhị lang cũng chưa có tổn thất gì, mọi người đều nghĩ hắn nên thuận thế tha thứ, ai ngờ hắn lại quay đầu nhìn Bạch Thiện rồi tránh sang một bên.
Bạch Thiện tặng hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó tiến lên một bước, đứng trước mặt Trương Kính Hào, hỏi: "Trương công tử, người bạn của cậu đâu, có thể mời ra đây cho chúng tôi gặp một chút không?"
Trương Kính Hào áy náy nói, "Chuyện này là do chủ ý của tôi, lừa tiền của Bạch đồng học là tôi không đúng, tôi sẵn lòng đặt một bàn ở Trạng Nguyên Lâu để tạ lỗi với mấy vị, nhưng người bạn của tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, tôi lại xấu hổ không dám mời hắn đến đây, xin Bạch công tử lượng thứ."
"Nhưng sư đệ tôi nói, khi đó là do chính miệng hắn ta ra giá."
Một người bên cạnh không nhịn được hỏi, "Rốt cuộc đã ra giá bao nhiêu tiền vậy?"
Bạch Thiện còn chưa đáp, Trương Kính Hào đã tỏ vẻ xấu hổ nói: "1500 lượng."
Mọi người: . Rốt cuộc bọn họ cũng biết tại sao Bạch Thiện lại tức giận như vậy, đây là coi tiền của người ta là từ trên trời rơi xuống hả?
1500 lượng, ngựa bình thường nhà bọn họ mua cũng chỉ khoảng trăm lượng, ngựa đẹp hơn chút thì bốn năm trăm lượng cũng là kịch kim rồi, bọn họ cũng đâu muốn lên chiến trường làm đại tướng quân, càng không phải là hoàng thân quốc thích, đâu cần đến ngựa ngàn lượng chứ?
Mọi người hiểu ra, thảo nào lại bớt được 300 lượng cho người ta, e rằng con ngựa đó..
Có người khẽ ho một tiếng, hỏi: "Vậy giá gốc của con ngựa đó là bao nhiêu?"
Trương Kính Hào không trả lời, chỉ bày vẻ xấu hổ.
Bạch Thiện liền đi vòng quanh hắn ta hai vòng, thấy hắn ta vẫn tỏ vẻ xấu hổ, thân thể còn hơi khom xuống, hắn liền cười vỗ tay nói: "Tráng sĩ cắt cổ tay, lần này tôi lại phải đánh giá Trương công tử cao hơn rồi."
"Bạch công tử, tôi là thành tâm hối cải.."
"Nhưng tôi cũng không đến đôi co với huynh vì việc này," Bạch Thiện nói: "Còn chưa đến mức chỉ vì 1500 lượng kia, tuy Bạch gia chúng tôi chỉ là địa chủ nhỏ, nhưng vẫn có thể lấy được một vài ngàn lượng ra, ngã một lần thì sẽ khôn hơn, cùng lắm nếu không chịu được tức thì trùm bao tải đánh huynh một trận là được."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Ba người nhảy xuống xe ngựa, nhìn biển người mênh mông trong sân, bỗng thấy hơi lạc lõng, "Nhiều người như vậy thì tìm kiểu gì?"
Lời vừa dứt, từ đằng xa đã có người lớn tiếng gọi: "Bạch huynh, Bạch nhị lang, bên này, bên này-"
Ba người vội vàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện không xa có một đám người đang đứng, có bảy tám người vây quanh Trương Kính Hào mặt mày đưa đám, đang hưng phấn vẫy tay với họ.
Ba người thấy thế thì vui vẻ, lập tức tiến lên đón, "Thất lễ, thất lễ, trước khi ra ngoài chúng tôi có chút việc nên bị chậm trễ, đến muộn rồi, Trương công tử không phải đợi lâu chứ?"
Trương Kính Hào còn chưa kịp trả lời, bạn học bên cạnh hắn đã cười ha hả nói: "Chúng tôi cũng mới đến thôi, không đợi lâu đâu."
Hắn liếc nhìn Trương Kính Hào một cái, cười như không cười nói: "Hôm nay được nghỉ, chắc là Trương huynh tối qua ngủ muộn, nên chúng tôi đến nhà đón hắn mà hắn vẫn chưa dậy nữa, còn sợ các người đến sớm phải đợi lâu, ai dè lại trùng hợp ghê, mọi người cùng đến một lúc."
Bạch Thiện ngạc nhiên, "Các huynh còn đến nhà đón người sao?"
Người bên cạnh Trương Kính Hào cười nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi chơi với Trương huynh lâu như vậy, nhân lúc được nghỉ có thời gian, đương nhiên phải đến nhà thăm hỏi một chút."
Nực cười, bọn họ mời Trương Kính Hào ăn cơm mấy ngày, kết quả đến cuối mới phát hiện ra mình bị lừa, nếu bọn họ không thăm dò đến cuối thì quá thiệt rồi.
Từ sau lần thứ hai Bạch Thiện đến nhà ăn tìm Trương Kính Hào, những người vốn có chút tức giận vì Trương Kính Hào coi thường mình bỗng nhiên hiểu ra.
Đặc biệt là sau khi nghe ngóng dò la, biết Trương Kính Hào dẫn Bạch nhị lang đi chơi một chuyến mà lúc về thì tay phải của Bạch nhị lang lại phải băng bó.
Bọn họ không ngốc, đoán ra chắc chắn là Trương Kính Hào đã làm gì đó chọc giận Bạch Thiện, nên hắn mới đào một vòng lớn như vậy để tạo một cái hố bẫy Trương Kính Hào.
Tuy rằng hình như bọn họ cũng bị Bạch Thiện lừa, nhưng bọn họ lại không mấy tức giận, không biết vì sao lửa giận lại dồn hết lên người Trương Kính Hào. Vì vậy, bọn họ càng muốn biết Trương Kính Hào và cái trại nuôi ngựa này có mờ ám gì.
Sau đó mọi người bàn bạc nhau, liền tụ tập từ sáng sớm rồi đến Trương gia đón người.
Hôm qua Trương Kính Hào đã lén tìm Bạch nhị lang, muốn nghị hòa, kết quả Bạch nhị lang giả ngốc không hiểu, từ chối cờ trắng của hắn, cho nên sáng sớm hôm nay Trương Kính Hào đã đau đầu do dự, rốt cuộc hắn có nên đến hay không?
Đến, nhất định sẽ không có chuyện tốt chờ hắn.
Không đến, Bạch Thiện mà làm ầm đến nhà hắn thật, ông nội hắn có thể đánh chết hắn.
Mà ngay khi hắn đang do dự, những người này đã thay hắn đưa ra quyết định, đồng loạt chạy đến đón hắn cùng đi.
Trương Kính Hào im lặng đứng giữa đám người, chẳng hó hé một câu.
Bạch Thiện nhìn trái ngó phải rồi nói: "Trương công tử, con ngựa quý mà huynh giới thiệu cho sư đệ tôi đâu, hay là chúng ta đi xem ngựa quý trước đi."
Đang nói chuyện, lại có mấy chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước mặt họ, mấy người Nhậm Khả và Kiều Thao nhảy xuống xe trước, rồi rèm chiếc xe ngựa cực kỳ quen mắt phía sau cũng được vén lên, Ân Hoặc vịn tay Trường Thọ xuống xe.
Mọi người nhìn thấy họ thì vô cùng ngạc nhiên.
Không, phải nói là nhìn thấy Ân Hoặc thì vô cùng ngạc nhiên, bọn Nhậm Khả đã từng đến trại ngựa rồi, đến lần nữa cũng không có gì lạ, nhưng Ân thiếu gia đến đây làm gì?
Ân Hoặc đi thẳng về phía họ, đi đến bên cạnh Bạch nhị lang rồi cười hỏi, "Sao vậy, không phải muốn xem ngựa sao? Ngựa đâu?"
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Trương Kính Hào.
Trương Kính Hào hận không thể chết đi luôn, hắn cực kỳ muốn quay trở lại quá khứ, lôi cái tên Trương Kính Hào đã chọn Bạch nhị lang ra đánh cho một trận.
Khi đó rốt cuộc là tại sao hắn lại cảm thấy Bạch nhị lang không có căn cơ dễ bắt nạt, lại có tiền, còn ngốc nữa chứ?
Trương Kính Hào nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy bạn học cùng lớp của Bạch nhị lang, thấy mấy người bạn học cùng lớp với hắn, cùng với những học sinh khác trong Thái Học; đi về phía trước một đoạn, bọn họ còn gặp được mấy học sinh của Quốc Tử Học, trong đó có cả Phong Tông Bình rất nổi tiếng.
Phong Tông Bình cộng Ân Hoặc, Trương Kính Hào càng thêm im lặng.
Hắn dẫn một đám người đi về phía trại nuôi ngựa, đi được một đoạn, hắn đột nhiên dừng bước, quay lại cúi sâu người hành lễ với Bạch nhị lang, "Bạch Thành, thật sự xin lỗi, chuyện lần trước là tôi lừa cậu."
Mọi người ngạc nhiên nhìn Trương Kính Hào, không biết tại sao hắn lại thình lình nhận thua.
Trương Kính Hào đứng dậy, thấy Bạch nhị lang không có phản ứng gì, liền lại cúi người hành một cái lễ sâu nữa, eo gần như cong đến đầu gối, có thể nói thành ý xin lỗi rất đủ, hắn xấu hổ nói: "Thật ra con ngựa muốn bán cho cậu không phải là của lái buôn ngựa nào cả, mà là của một người bạn của tôi, cậu ấy đang hơi túng thiếu, con ngựa của cậu ấy cũng không tệ, nhưng khi đưa đến trại ngựa lại bị ép giá rất thảm, đúng lúc cậu muốn mua ngựa nên tôi mới nghĩ đến việc mượn danh cậu ấy là lái buôn để bán lại cho cậu. Đúng là chúng tôi ra giá hơi cao, đây là lỗi của chúng tôi, xin hai vị Bạch đồng học thứ lỗi."
Mọi người thấy vậy thì hơi tiếc nuối, lát nữa không có trò hay để xem rồi.
Trương Kính Hào lừa người là sai, nhưng hắn đã xin lỗi như vậy rồi, hiện tại Bạch nhị lang cũng chưa có tổn thất gì, mọi người đều nghĩ hắn nên thuận thế tha thứ, ai ngờ hắn lại quay đầu nhìn Bạch Thiện rồi tránh sang một bên.
Bạch Thiện tặng hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó tiến lên một bước, đứng trước mặt Trương Kính Hào, hỏi: "Trương công tử, người bạn của cậu đâu, có thể mời ra đây cho chúng tôi gặp một chút không?"
Trương Kính Hào áy náy nói, "Chuyện này là do chủ ý của tôi, lừa tiền của Bạch đồng học là tôi không đúng, tôi sẵn lòng đặt một bàn ở Trạng Nguyên Lâu để tạ lỗi với mấy vị, nhưng người bạn của tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, tôi lại xấu hổ không dám mời hắn đến đây, xin Bạch công tử lượng thứ."
"Nhưng sư đệ tôi nói, khi đó là do chính miệng hắn ta ra giá."
Một người bên cạnh không nhịn được hỏi, "Rốt cuộc đã ra giá bao nhiêu tiền vậy?"
Bạch Thiện còn chưa đáp, Trương Kính Hào đã tỏ vẻ xấu hổ nói: "1500 lượng."
Mọi người: . Rốt cuộc bọn họ cũng biết tại sao Bạch Thiện lại tức giận như vậy, đây là coi tiền của người ta là từ trên trời rơi xuống hả?
1500 lượng, ngựa bình thường nhà bọn họ mua cũng chỉ khoảng trăm lượng, ngựa đẹp hơn chút thì bốn năm trăm lượng cũng là kịch kim rồi, bọn họ cũng đâu muốn lên chiến trường làm đại tướng quân, càng không phải là hoàng thân quốc thích, đâu cần đến ngựa ngàn lượng chứ?
Mọi người hiểu ra, thảo nào lại bớt được 300 lượng cho người ta, e rằng con ngựa đó..
Có người khẽ ho một tiếng, hỏi: "Vậy giá gốc của con ngựa đó là bao nhiêu?"
Trương Kính Hào không trả lời, chỉ bày vẻ xấu hổ.
Bạch Thiện liền đi vòng quanh hắn ta hai vòng, thấy hắn ta vẫn tỏ vẻ xấu hổ, thân thể còn hơi khom xuống, hắn liền cười vỗ tay nói: "Tráng sĩ cắt cổ tay, lần này tôi lại phải đánh giá Trương công tử cao hơn rồi."
"Bạch công tử, tôi là thành tâm hối cải.."
"Nhưng tôi cũng không đến đôi co với huynh vì việc này," Bạch Thiện nói: "Còn chưa đến mức chỉ vì 1500 lượng kia, tuy Bạch gia chúng tôi chỉ là địa chủ nhỏ, nhưng vẫn có thể lấy được một vài ngàn lượng ra, ngã một lần thì sẽ khôn hơn, cùng lắm nếu không chịu được tức thì trùm bao tải đánh huynh một trận là được."[/BOOK][/HIDE-THANKS]