Chương 990: Tìm tới tận nơi
[BOOK]Bạch Thiện cất ống đựng thuốc đi, đến giờ nghỉ giải lao liền đi hỏi Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật, "Các ngươi có biết Trương Kính Hào không?"
Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật ngẩn người rồi lắc đầu, "Chưa nghe bao giờ, hắn ta là học sinh của Quốc Tử Học chúng ta à?"
"Không phải, hắn ở bên Thái Học."
"Ồ, bên Thái Học ta chỉ nghe nói về Phùng Thần Tường và mấy người Nhậm Khả, còn lại thì không quen lắm, hắn ta sao thế?"
Bạch Thiện lắc đầu, "Không có gì, chỉ hỏi thôi."
Bành Chí Nho ngập ngừng rồi nói: "Nếu ngươi muốn hỏi thăm ai thì tốt nhất nên hỏi thăm những người khác trong lớp, đa số bọn họ được vào nhờ âm ấm, quen biết nhiều người."
Bạch Thiện gật đầu, nhưng không tùy tiện đi hỏi người khác. Học sinh ở Quốc Tử Học kiêu ngạo hơn đám bạn học ở trường phủ nhiều, hắn không quen thân bọn họ, giao thiệp hời hợt không tiện nói sâu, nên hắn không muốn đi hỏi bọn họ.
Nhưng mà lúc nghỉ trưa, Bạch Thiện đi ăn cơm, vừa hay đi cùng Ân Hoặc, thế là liền hỏi hắn ta, "Ngươi có biết Trương Kính Hào không?"
Ân Hoặc mờ mịt lắc đầu, hỏi: "Hắn ta là ai?"
"Không ai cả," đã không quen biết thì thôi, Bạch Thiện nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Ân Hoặc bèn mím môi.
Bạch Thiện lấy cơm xong, thuận thế ngồi cùng bàn với Ân Hoặc, những bạn học khác lớp cùng đến ăn cơm thấy thế thì đều ngây người.
Bạn học Lưu Hoán đang bưng cơm suýt nữa hất cơm lên người bạn học đằng trước.
Hắn ta nhìn đi nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, bưng cơm của mình ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiện, rồi nhìn chằm chằm Ân Hoặc đối diện.
Ân Hoặc ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Lưu Hoán dè dặt huých Bạch Thiện, nhỏ giọng hỏi: "Ê, ngươi với hắn là sao thế, đây là.. làm lành rồi à?"
Bạch Thiện thờ ơ nói: "Bọn ta vốn đâu cãi nhau, là tỷ tỷ nhà hắn hiểu lầm thôi."
Lưu Hoán ngẩn người, "Vậy nên ngươi tha thứ cho các tỷ tỷ của hắn rồi à?"
Bạch Thiện ngẩng đầu nói: "Không, nhưng chuyện này có liên quan gì đến hắn?"
Bạch Thiện nói: "Hôm qua hắn còn tặng đồ cho nhà bọn ta." Cho nên hắn đại nhân đại lượng bỏ qua cho bọn họ rồi.
Lưu Hoán ngây người, ngơ ngác nói: "Hồi trước lúc các tỷ tỷ của hắn chặn ta, hắn cũng tặng đồ cho ta.."
Ân Hoặc ngồi đối diện không khỏi nắm chặt đôi đũa trong tay.
Bạch Thiện gật đầu, dùng ngón chân cái để nghĩ cũng biết chắc chắn kết cục không tốt đẹp gì, thế là hắn không hỏi tiếp chuyện này, mà chuyển chủ đề khác: "Ngươi có biết Trương Kính Hào của Thái Học không?"
Lưu Hoán nghiêng đầu nghĩ ngợi, lắc đầu, "Không quen, ai vậy?"
Bạch Thiện bèn gật đầu, "Ngươi có quen nhiều người bên Thái Học không?"
"Nhiều chứ, như mấy người Hàn Hạo, Lang Hạ, Tiêu Quân đều khá nổi tiếng, sao thế?"
"Không sao cả, vậy chưa ai nghe đến Trương Kính Hào à? Ngươi nghe ngóng giúp ta một chút."
"Không thành vấn đề," Lưu Hoán rất sảng khoái, vỗ ngực xong lại nhìn Ân Hoặc đối diện đang yên lặng ăn cơm, khẽ ho một tiếng, vẫn không nhịn được ghé vào hỏi: "Ê, ngươi hay khóc thật sự là vì bệnh chứ không phải vì yếu đuối à?"
Ân Hoặc ngẩng đầu nhìn cậu ta, khóe mắt hơi hoe đỏ.
Lưu Hoán sợ hắn lại khóc rồi rước họa vào thân mình, thế là bưng cơm chạy mất.
Bạch Thiện khinh bỉ nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Bạch Thiện liền đi loanh quanh trong nhà ăn, tìm được Phong Tông Bình đang trốn trong góc ăn cơm với hai ba người bạn.
"Phong học trưởng," Bạch Thiện hành lễ rồi nói: "Đệ muốn hỏi thăm học trưởng một người."
Phong Tông Bình cười hỏi, "Ai vậy?"
"Trương Kính Hào của Thái Học."
"Trương Kính Hào?" Phong Tông Bình ngẫm nghĩ, không có ấn tượng gì, hắn quay đầu hỏi Vân Tín Huyền và Dịch Tử Dương, "Các ngươi có biết không?"
Vân Tín Huyền khó chịu nói: "Ngươi còn không biết thì bọn ta càng không biết."
Dịch Tử Dương nói: "Thái Học có hơn một 1500 người đấy, ai mà nhớ hết được từng đó học sinh?"
Bạch Thiện đã hỏi xong, liền gật đầu cảm ơn.
Phong Tông Bình vội gọi hắn lại, "Đệ hỏi hắn ta làm gì?"
"Không có gì, chỉ là chiều nay đệ muốn tìm hắn nói tí việc, các học trưởng cứ ăn đi, đệ ra ngoài đi dạo một lát."
Rồi đi dạo thế nào lại đi đến Thái Học, Bạch nhị lang cũng đang ăn cơm trong nhà ăn, nhà ăn đó cách nhà ăn Bạch Thiện ăn không xa.
Vì tay phải băng bó kín mít, hơn nữa còn đau, nên hắn đã xin một cái thìa, giờ đang vụng về xúc cơm ăn bằng thìa.
Nhậm Khả và Kiều Thao ngồi bên cạnh hắn, vừa ăn vừa nhìn hắn cười, không ít bạn học trong lớp hắn cũng xúm quanh hắn, có người đã ăn xong nhưng không đi, cứ dựa vào bàn trêu chọc hắn, "Ta nói này Bạch Thành, rốt cuộc vết thương của ngươi là từ đâu ra thế, chẳng lẽ là để không phải làm bài tập, nên cố ý tự băng bó giả vờ bị thương?"
"Không thể nào, ngươi không thấy sáng sớm nay mắt hắn sưng húp à?"
"Tiến sĩ còn đích thân kiểm tra rồi, vừa ấn vào là hắn kêu gào thảm thiết ấy, nước mắt trào cả ra, căn bản không thể là giả được."
Bạch nhị lang tức giận đảo cơm, ăn một miếng rồi nói: "Các ngươi cứ cười đi, hừ, sau này ai cũng đừng hòng thoát."
Nhậm Khả nhướng mày nói: "Ngươi còn chưa nói cho bọn ta biết, rốt cuộc là ngươi bị đánh vì điều gì, bị ai đánh?"
"Còn có thể bị ai? Người nhà bọn họ, ngoại trừ ca ca hắn ra thì chỉ còn thầy giáo, sư tỷ và sư huynh hắn, đánh lòng bàn tay.. Ta đoán nếu không phải là ca ca hắn đánh thì chính là thầy giáo hắn đánh, chào sư huynh!"
Bạch nhị lang khó chịu nhướng mày: "Ngươi gọi ai là sư huynh đấy.."
Bạch nhị lang nhìn thấy Bạch Thiện đang đứng bên cạnh bàn, lập tức nuốt nửa câu còn lại, vội vàng hỏi: "Sao ngươi lại đến đây? Có phải tiên sinh vẫn còn giận không?"
Bạch Thiện nhìn quanh quất, hỏi: "Trương Kính Hào là ai?"
Da đầu Bạch nhị lang tê dại, "Ngươi tìm hắn ta làm gì? Ta đã nói là không liên can đến hắn ta rồi mà."
Bạch Thiện liếc hắn một cái: "Không hỏi ngươi."
Bạn học bên cạnh lập tức chỉ tay về phía một người ở đằng xa, nói: "Ở đằng kia."
Bạch Thiện bèn nhìn theo hướng hắn ta chỉ, cất bước định đi về phía đó, Bạch nhị lang vội vàng vứt thìa xuống, dùng tay trái còn lành lặn giữ hắn lại, "Ngươi làm gì thế?"
"Ta không thích các tỷ tỷ của Ân Hoặc, đương nhiên sẽ không làm chuyện giống như bọn họ, cho nên ta chỉ đi tìm Trương Kính Hào nói chuyện chút thôi, ngươi ăn cơm của ngươi đi," Bạch Thiện hất tay trái của hắn ra, "À đúng rồi, Mãn Bảo cũng nói tối qua ngươi nói đúng, dù sao cũng phải mua ngựa, vậy thì mua của bạn học ngươi vẫn tốt hơn, vừa có thể rẻ hơn vừa thuận tiện. Hai bên đều được lợi, chuyện tốt như vậy còn gì."
Nhưng nhìn sắc mặt của Bạch Thiện, Bạch nhị lang chẳng cảm thấy đây là chuyện tốt tí nào.
Nhưng rất hiển nhiên, Bạch nhị lang còn chưa đủ bản lĩnh để ngăn cản Bạch Thiện, hắn chỉ đành ngồi im tại chỗ nhìn Bạch Thiện đi về phía Trương Kính Hào.
Bạch nhị lang muốn khóc.
Đám bạn cùng lớp ở gần hắn cảm thấy sai sai, rối rít ngồi chen vào ghế của hắn, nhỏ giọng hỏi, "Sao thế, sao sư huynh ngươi lại đi tìm Trương Kính Hào?"
"Hơn nữa trông chẳng có ý tốt gì."
Phùng Thần Tường vẫn luôn im lặng ăn cơm ở bên cạnh gác đũa xuống, ngẩng đầu lơ đãng nói: "Thế nào, ta không nói sai đúng không, Trương Kính Hào không phải người tốt gì đâu, các ngươi cứ không nghe. Chắc chuyện ngươi bị đánh lần này có liên quan đến Trương Kính Hào đúng không?"[/BOOK]
[BOOK]Bạch Thiện cất ống đựng thuốc đi, đến giờ nghỉ giải lao liền đi hỏi Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật, "Các ngươi có biết Trương Kính Hào không?"
Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật ngẩn người rồi lắc đầu, "Chưa nghe bao giờ, hắn ta là học sinh của Quốc Tử Học chúng ta à?"
"Không phải, hắn ở bên Thái Học."
"Ồ, bên Thái Học ta chỉ nghe nói về Phùng Thần Tường và mấy người Nhậm Khả, còn lại thì không quen lắm, hắn ta sao thế?"
Bạch Thiện lắc đầu, "Không có gì, chỉ hỏi thôi."
Bành Chí Nho ngập ngừng rồi nói: "Nếu ngươi muốn hỏi thăm ai thì tốt nhất nên hỏi thăm những người khác trong lớp, đa số bọn họ được vào nhờ âm ấm, quen biết nhiều người."
Bạch Thiện gật đầu, nhưng không tùy tiện đi hỏi người khác. Học sinh ở Quốc Tử Học kiêu ngạo hơn đám bạn học ở trường phủ nhiều, hắn không quen thân bọn họ, giao thiệp hời hợt không tiện nói sâu, nên hắn không muốn đi hỏi bọn họ.
Nhưng mà lúc nghỉ trưa, Bạch Thiện đi ăn cơm, vừa hay đi cùng Ân Hoặc, thế là liền hỏi hắn ta, "Ngươi có biết Trương Kính Hào không?"
Ân Hoặc mờ mịt lắc đầu, hỏi: "Hắn ta là ai?"
"Không ai cả," đã không quen biết thì thôi, Bạch Thiện nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Ân Hoặc bèn mím môi.
Bạch Thiện lấy cơm xong, thuận thế ngồi cùng bàn với Ân Hoặc, những bạn học khác lớp cùng đến ăn cơm thấy thế thì đều ngây người.
Bạn học Lưu Hoán đang bưng cơm suýt nữa hất cơm lên người bạn học đằng trước.
Hắn ta nhìn đi nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, bưng cơm của mình ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiện, rồi nhìn chằm chằm Ân Hoặc đối diện.
Ân Hoặc ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Lưu Hoán dè dặt huých Bạch Thiện, nhỏ giọng hỏi: "Ê, ngươi với hắn là sao thế, đây là.. làm lành rồi à?"
Bạch Thiện thờ ơ nói: "Bọn ta vốn đâu cãi nhau, là tỷ tỷ nhà hắn hiểu lầm thôi."
Lưu Hoán ngẩn người, "Vậy nên ngươi tha thứ cho các tỷ tỷ của hắn rồi à?"
Bạch Thiện ngẩng đầu nói: "Không, nhưng chuyện này có liên quan gì đến hắn?"
Bạch Thiện nói: "Hôm qua hắn còn tặng đồ cho nhà bọn ta." Cho nên hắn đại nhân đại lượng bỏ qua cho bọn họ rồi.
Lưu Hoán ngây người, ngơ ngác nói: "Hồi trước lúc các tỷ tỷ của hắn chặn ta, hắn cũng tặng đồ cho ta.."
Ân Hoặc ngồi đối diện không khỏi nắm chặt đôi đũa trong tay.
Bạch Thiện gật đầu, dùng ngón chân cái để nghĩ cũng biết chắc chắn kết cục không tốt đẹp gì, thế là hắn không hỏi tiếp chuyện này, mà chuyển chủ đề khác: "Ngươi có biết Trương Kính Hào của Thái Học không?"
Lưu Hoán nghiêng đầu nghĩ ngợi, lắc đầu, "Không quen, ai vậy?"
Bạch Thiện bèn gật đầu, "Ngươi có quen nhiều người bên Thái Học không?"
"Nhiều chứ, như mấy người Hàn Hạo, Lang Hạ, Tiêu Quân đều khá nổi tiếng, sao thế?"
"Không sao cả, vậy chưa ai nghe đến Trương Kính Hào à? Ngươi nghe ngóng giúp ta một chút."
"Không thành vấn đề," Lưu Hoán rất sảng khoái, vỗ ngực xong lại nhìn Ân Hoặc đối diện đang yên lặng ăn cơm, khẽ ho một tiếng, vẫn không nhịn được ghé vào hỏi: "Ê, ngươi hay khóc thật sự là vì bệnh chứ không phải vì yếu đuối à?"
Ân Hoặc ngẩng đầu nhìn cậu ta, khóe mắt hơi hoe đỏ.
Lưu Hoán sợ hắn lại khóc rồi rước họa vào thân mình, thế là bưng cơm chạy mất.
Bạch Thiện khinh bỉ nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Bạch Thiện liền đi loanh quanh trong nhà ăn, tìm được Phong Tông Bình đang trốn trong góc ăn cơm với hai ba người bạn.
"Phong học trưởng," Bạch Thiện hành lễ rồi nói: "Đệ muốn hỏi thăm học trưởng một người."
Phong Tông Bình cười hỏi, "Ai vậy?"
"Trương Kính Hào của Thái Học."
"Trương Kính Hào?" Phong Tông Bình ngẫm nghĩ, không có ấn tượng gì, hắn quay đầu hỏi Vân Tín Huyền và Dịch Tử Dương, "Các ngươi có biết không?"
Vân Tín Huyền khó chịu nói: "Ngươi còn không biết thì bọn ta càng không biết."
Dịch Tử Dương nói: "Thái Học có hơn một 1500 người đấy, ai mà nhớ hết được từng đó học sinh?"
Bạch Thiện đã hỏi xong, liền gật đầu cảm ơn.
Phong Tông Bình vội gọi hắn lại, "Đệ hỏi hắn ta làm gì?"
"Không có gì, chỉ là chiều nay đệ muốn tìm hắn nói tí việc, các học trưởng cứ ăn đi, đệ ra ngoài đi dạo một lát."
Rồi đi dạo thế nào lại đi đến Thái Học, Bạch nhị lang cũng đang ăn cơm trong nhà ăn, nhà ăn đó cách nhà ăn Bạch Thiện ăn không xa.
Vì tay phải băng bó kín mít, hơn nữa còn đau, nên hắn đã xin một cái thìa, giờ đang vụng về xúc cơm ăn bằng thìa.
Nhậm Khả và Kiều Thao ngồi bên cạnh hắn, vừa ăn vừa nhìn hắn cười, không ít bạn học trong lớp hắn cũng xúm quanh hắn, có người đã ăn xong nhưng không đi, cứ dựa vào bàn trêu chọc hắn, "Ta nói này Bạch Thành, rốt cuộc vết thương của ngươi là từ đâu ra thế, chẳng lẽ là để không phải làm bài tập, nên cố ý tự băng bó giả vờ bị thương?"
"Không thể nào, ngươi không thấy sáng sớm nay mắt hắn sưng húp à?"
"Tiến sĩ còn đích thân kiểm tra rồi, vừa ấn vào là hắn kêu gào thảm thiết ấy, nước mắt trào cả ra, căn bản không thể là giả được."
Bạch nhị lang tức giận đảo cơm, ăn một miếng rồi nói: "Các ngươi cứ cười đi, hừ, sau này ai cũng đừng hòng thoát."
Nhậm Khả nhướng mày nói: "Ngươi còn chưa nói cho bọn ta biết, rốt cuộc là ngươi bị đánh vì điều gì, bị ai đánh?"
"Còn có thể bị ai? Người nhà bọn họ, ngoại trừ ca ca hắn ra thì chỉ còn thầy giáo, sư tỷ và sư huynh hắn, đánh lòng bàn tay.. Ta đoán nếu không phải là ca ca hắn đánh thì chính là thầy giáo hắn đánh, chào sư huynh!"
Bạch nhị lang khó chịu nhướng mày: "Ngươi gọi ai là sư huynh đấy.."
Bạch nhị lang nhìn thấy Bạch Thiện đang đứng bên cạnh bàn, lập tức nuốt nửa câu còn lại, vội vàng hỏi: "Sao ngươi lại đến đây? Có phải tiên sinh vẫn còn giận không?"
Bạch Thiện nhìn quanh quất, hỏi: "Trương Kính Hào là ai?"
Da đầu Bạch nhị lang tê dại, "Ngươi tìm hắn ta làm gì? Ta đã nói là không liên can đến hắn ta rồi mà."
Bạch Thiện liếc hắn một cái: "Không hỏi ngươi."
Bạn học bên cạnh lập tức chỉ tay về phía một người ở đằng xa, nói: "Ở đằng kia."
Bạch Thiện bèn nhìn theo hướng hắn ta chỉ, cất bước định đi về phía đó, Bạch nhị lang vội vàng vứt thìa xuống, dùng tay trái còn lành lặn giữ hắn lại, "Ngươi làm gì thế?"
"Ta không thích các tỷ tỷ của Ân Hoặc, đương nhiên sẽ không làm chuyện giống như bọn họ, cho nên ta chỉ đi tìm Trương Kính Hào nói chuyện chút thôi, ngươi ăn cơm của ngươi đi," Bạch Thiện hất tay trái của hắn ra, "À đúng rồi, Mãn Bảo cũng nói tối qua ngươi nói đúng, dù sao cũng phải mua ngựa, vậy thì mua của bạn học ngươi vẫn tốt hơn, vừa có thể rẻ hơn vừa thuận tiện. Hai bên đều được lợi, chuyện tốt như vậy còn gì."
Nhưng nhìn sắc mặt của Bạch Thiện, Bạch nhị lang chẳng cảm thấy đây là chuyện tốt tí nào.
Nhưng rất hiển nhiên, Bạch nhị lang còn chưa đủ bản lĩnh để ngăn cản Bạch Thiện, hắn chỉ đành ngồi im tại chỗ nhìn Bạch Thiện đi về phía Trương Kính Hào.
Bạch nhị lang muốn khóc.
Đám bạn cùng lớp ở gần hắn cảm thấy sai sai, rối rít ngồi chen vào ghế của hắn, nhỏ giọng hỏi, "Sao thế, sao sư huynh ngươi lại đi tìm Trương Kính Hào?"
"Hơn nữa trông chẳng có ý tốt gì."
Phùng Thần Tường vẫn luôn im lặng ăn cơm ở bên cạnh gác đũa xuống, ngẩng đầu lơ đãng nói: "Thế nào, ta không nói sai đúng không, Trương Kính Hào không phải người tốt gì đâu, các ngươi cứ không nghe. Chắc chuyện ngươi bị đánh lần này có liên quan đến Trương Kính Hào đúng không?"[/BOOK]