Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 950: Quá kiêu ngạo

[HIDE-THANKS][BOOK]Bút này còn đắt hơn một quyển sách xịn, của Bạch Thiện đắt nhất, trong ba cây bút có một cây bút tám lượng, hắn thanh toán tiền chẳng chút chớp mắt.

Chưởng quầy lấy hộp ra, cẩn thận để cây bút bọn họ chọn vào hộp, mực cũng gói kỹ, sau đó tủm tỉm cầm lấy một cái hộp từ tay tiểu nhị, cười hỏi: "Các công tử tiểu thư có muốn mua nghiên mực không? Đây là nghiên mực tốt nhất trong tiệm chúng tôi, xuất xứ từ danh gia đấy."

Ba người thoáng nhìn, đồng loạt lắc đầu, nghiên mực này vừa nhìn đã biết là đắt, mà ba bọn họ vẫn còn nhỏ, còn không mấy hiểu được vì sao người lớn lại thích sưu tầm nghiên mực.

Chưởng quầy thấy bọn họ dứt khoát như thế thì hơi thất vọng, nhưng vẫn cười tiễn bọn họ ra cửa.

Đã tiêu một đống tiền ở hiệu sách, lúc mọi người nhìn sang đủ loại đồ vật tinh xảo bán ngoài đường thì bỗng thấy thật rẻ.

Ba người cảm thấy sắp không kiềm được dục vọng mua sắm đang hừng hực trong lồng ngực rồi, đang định nhấc chân qua đó, Đại Cát vừa cất hộp xong bỗng quay đầu lại nói: "Thiếu gia, đường thiếu gia, Mãn tiểu thư, chúng ta nên về nhà thôi, sắp đến lúc ăn cơm tối rồi."

Ba người liền dừng chân, trèo lên xe ngựa rồi lưu luyến ghé vào cửa sổ nhìn quầy hàng hai bên đường.

Mãn Bảo xoa trái tim mình, nói: "Tiếc quá đi."

Bạch Thiện cũng tiếc, nhưng lúc này hắn đã thu hồi lý trí, "Giờ chúng ta có mua về thì cũng chẳng dùng hết từng đó đồ, muốn ngắm thì cứ chờ bao giờ có tòa nhà của mình rồi tính sau."

Bạch nhị lang nghe mà mong mỏi vô cùng, "Ta cũng có thể mua nhà ở kinh thành ư?"

Mãn Bảo tính thử tiền của hắn, nói: "Không mua nổi tòa nhà to, nhưng nhỏ hơn thì vẫn mua được, có điều chúng ta còn chưa xác định có thể thường trú ở kinh thành không, cho nên giờ chưa cần phải tiêu tiền mua làm gì."

"Đúng vậy, chẳng may Ích Châu vương vào kinh muốn giết chúng ta, thì chúng ta phải chạy trốn chứ," Bạch Thiện nói: "Tiền chúng ta còn có thể ôm theo, chứ nhà thì chẳng mang đi được."

Lúc này đang ngồi trong xe ngựa, người trong xe đều biết rõ nội tình, người lái xe bên ngoài lại là Đại Cát, nên Bạch nhị lang cũng không phải giấu giếm, thẳng thắn bày tỏ nỗi lo của mình: "Ích Châu vương thật sự không biết chúng ta à?"

"Chắc vẫn không biết," Bạch Thiện nói: "Không phải chúng ta đã thuận lợi thi vào Quốc Tử Giám đó ư? Nếu có khả năng hắn biết thì Đường đại nhân đã viết thư báo cho chúng ta rồi."

Bạch nhị lang liền hạ thấp giọng hỏi: "Vậy sau này các ngươi đi gõ Đăng Văn Cổ thật ư?"

Bạch nhị lang quan sát thân hình nhỏ bé của hai bọn họ, nói: "Các ngươi có thể chịu nổi cái gậy to đó ư?"

Mãn Bảo nói: "Bọn ta đâu có ngốc, còn lâu mới đi gõ Đăng Văn Cổ."

Cho dù muốn báo thù cho cha mẹ thì cũng không thể đưa cả mạng của mình vào, như vậy không đáng.

Bạch Thiện cũng gật đầu, "Có rất nhiều cách cáo trạng, đây là cách tệ nhất, trừ khi có người đảm bảo với ta không cần chịu trượng hình, chứ không ta sẽ không đi gõ Đăng Văn Cổ."

Bạch nhị lang liền thở phào nhẹ nhõm: "Ta còn đang nghĩ nếu các ngươi đi gõ Đăng Văn Cổ thật thì ta chỉ có thể tìm đại phu ngồi chầu chực bên cạnh các ngươi."

"Vậy cảm ơn ngươi, chính ta đã là đại phu rồi." Mãn Bảo nói.

Bạch Thiện lại quan tâm đến một sự kiện khác, "Cũng không biết bao giờ Ích Châu vương vào kinh."

Chuyện này cũng là mối quan tâm của các đại thần khác trong triều, bởi vì còn chưa đến một tháng mà hoàng đế đã nhắc đến chuyện Ích Châu vương vào kinh hai lần, lần nào các triều thần cũng tỏ vẻ phản đối.

Kéo dài từ tháng sáu đến tháng bảy, mà tháng bảy là tháng cô hồn, Thái Hậu cho rằng tháng này không may mắn, bởi vậy rất tức giận, hai ngày liên tiếp đều tuyên gia quyến của mấy vị đại thần vào cùng, để các nàng ăn không ngồi chờ ở đó.

Đó là mấy đại thần phản đối việc Ích Châu vương vào kinh sớm kịch liệt nhất.

Vốn tưởng rằng bọn họ thấy thế sẽ lui, ai ngờ các đại thần lại bị khơi dậy lòng phản kháng, càng thêm cứng rắn chống đối, khiến mấy ngày nay hoàng đế cũng không dám nhắc đến chuyện này, bởi vì hắn mới dẫn vào đề thôi là đã bị các đại thần phun nước miếng đầy mặt.

Nhưng kỳ lạ là, lần này Ngụy Tri đại nhân lại không ở trong số đó.

Tuy rằng ông cũng thể hiện thái độ của mình ở triều hội, không đồng ý Ích Châu vương vào kinh, nhưng không phải người phản đối kịch liệt nhất, vậy nên phu nhân ông đã tránh được một kiếp, không bị tuyên vào cung, tạm thời không bị Thái hậu ghim vào.

Sáng hôm sau Quốc Tử Giám mới yết bảng, nhưng thật ra đã có thành tích từ sớm rồi.

Dù sao lần này chỉ có 48 học sinh dự thi, mỗi ngày chỉ thi nửa ngày, các giám khảo chỉ cần truyền nhau một lượt là chấm bài xong.

Cho nên chưa đầy hai canh giờ sau khi thi thơ, đã có kết quả của tất cả mọi người.

Hôm nay chủ yếu là xếp thứ hạng.

Quốc Tử Giám sắp xếp thứ hạng nội bộ trước, sau đó trình mười bài thi mà bọn họ cho là tốt nhất lên cho hoàng đế xem, để hắn chọn ra ba bài tốt nhất.

Dù sao ba người đầu tiên sẽ vào học ở Quốc Tử Học.

Đương nhiên, việc này cũng không thể hoàn toàn nghe theo ý hoàng đế, ý kiến của tế tửu Quốc Tử Giám cũng rất quan trọng, mà tế tửu Quốc Tử Giám đại biểu cho toàn thể quan viên trong Quốc Tử Giám.

Hoàng đế xem hết sách luận và thơ của mười người, phân cao thấp chủ yếu là từ hai mục này, thiếp kinh và mặc nghĩa đều có đáp án cố định, không có gì đáng tranh cãi.

Đặt trên cùng là ba bài thi mà Quốc Tử Giám cho là tốt nhất.

Hoàng đế trải cả ba bài thi ra, sau đó nhặt bài ở giữa lên xem, đó là bài thi của Bạch Thiện.

Khổng tế tửu nhìn thấy, nói: "Bạch Thiện, năm nay mười bốn, tuổi tuy nhỏ nhưng văn chương lại linh khí mười phần, điều đáng quý nhất là hắn thông kim bác cổ, câu văn sát thực tế, hiển nhiên đã đọc rất nhiều sách, cũng từng rèn luyện bên ngoài."

Hoàng đế cười hỏi, "Vậy sao Khổng khanh lại chỉ xếp hắn hạng hai? Ta thấy bài sách luận này còn tốt hơn bài của Bành Chí Nho một chút."

Khổng tế tửu nói: "Nhưng tính tình người này quá kiêu ngạo, thần cảm thấy kiêu ngạo quá mức sẽ mất đi vẻ lễ độ, cho nên vẫn cần phải mài giũa thêm."

"Hửm?" Hoàng đế khép bài thi của bọn họ lại, nghi hoặc nói: "Nhưng sao trẫm chưa từng nghe thấy tên hắn bao giờ? Còn cái tên Bành Chí Nho này lại thường nghe thấy, hiển nhiên hắn rất điệu thấp mà."

Khổng tế tửu lắc đầu, "Bệ hạ, xem chữ biết người, xem văn cũng thế. Giữa những câu chữ của hắn đều mang theo một cỗ kiêu ngạo, mà đúng là vì thần cũng chưa từng nghe nói đến hắn, nên mới càng chứng minh hắn kiêu ngạo."

"Thử hỏi có ai vào kinh thi cử mà không làm thơ đầu nhập? Cho dù không muốn nổi danh bằng cách đầu văn thì cũng sẽ tìm cách khác để nổi danh, để truyền thanh danh của mình ra ngoài, như vậy người ta mới biết hắn tài tuấn." Khổng tế tửu nói: "Bành Chí Nho chỉ vào kinh sớm hơn hắn hai ngày, mà sau khi vào kinh đã nổi danh ở Trạng Nguyên Lâu, cũng gửi văn thơ cho thần. Nhưng hắn lại một mực im hơi lặng tiếng, chỉ lao đầu vào thi, hiển nhiên hắn quá mức tin tưởng bản thân, cảm thấy bản thân chắc chắn có thể thi vào Quốc Tử Học, khinh thường việc nổi danh."

Hoàng đế: .

Khổng tế tửu vuốt râu lắc đầu: "Hắn mới mười bốn tuổi - nói chính xác thì còn chưa đầy mười bốn tuổi mà đã kiêu ngạo như thế, e là sau này sẽ cậy tài khinh người, không để thế được, không để thế được."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 951: Xếp hạng

[HIDE-THANKS][BOOK]Hoàng đế thấy hơi đau đầu, "Vậy sao Khổng khanh vẫn để hắn vào Quốc Tử Học?"

"Vì hắn có tài, tuy thần muốn mài bớt sự kiêu ngạo của hắn nhưng cũng không thể để người ta chịu thiệt quá được, mà tài văn chương của hắn cũng đủ để vào Quốc Tử Học, nên đương nhiên phải cho vào Quốc Tử Học."

Hoàng đế có thể nói gì được nữa?

Người muốn chèn ép người ta là ông, muốn nâng đỡ cũng là ông.

Hoàng đế đặt bài thi của Bạch Thiện sang một bên, giở xem bài thi của người khác, xem hết rồi vẫn không thấy bài thi của anh bạn nhỏ kia, bèn ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Không phải Bạch gia có hai suất thi ư? Học thức của người còn lại thế nào?"

"Kém nhiều lắm," Khổng tế tửu vô cùng hiểu biết 48 học sinh này, hơn nữa bài thi của bọn họ đều qua tay ông duyệt, cho nên hoàng đế vừa nhắc thì ông liền biết người hắn nói là ai, dù sao trong 48 người cũng chỉ có hai người họ Bạch.

Ông nói: "Có điều đó là so với Bạch Thiện, chứ so với những người khác thì nền tảng của hắn cũng không tệ."

Hoàng đế hỏi: "Hắn vào học viện nào?"

Khổng tế tửu nói: "Xếp hạng thứ 13, vừa hay vào được Thái Học."

Hoàng đế khẽ gật đầu, lật bài thi của bọn họ, điều chỉnh lại thứ hạng của hai trong số bảy bài thi vào Thái Học, sau đó giao hết bài thi cho Khổng tế tửu, "Cứ như vậy đi."

Khổng tế tửu nhìn lướt qua, hai thứ hạng hoàng đế điều chỉnh còn có thể coi là công bằng, văn chương đều sàn sàn như nhau, hắn sửa lại hiển nhiên là vì yêu thích cá nhân, chút mặt mũi này Khổng tế tửu vẫn cho được, bởi vậy khom người đáp vâng, cầm bài thi lui xuống.

Hoàng đế chờ Khổng tế tửu đi rồi mới lắc đầu, nói với đại thái giám Cổ Trung đứng bên cạnh: "Người học hành nghĩ nhiều quá, Bạch Thiện không muốn dương danh không phải là vì không muốn phô trương ư? Nếu bọn họ nổi tiếng đến mức xôn xao dư luận, chờ đến lúc Ích Châu vương vào kinh, chỉ e là vừa đưa mắt đã nhìn thấy bọn họ đầu tiên."

Cổ Trung cười nói: "Rốt cuộc thì Khổng đại nhân cũng không biết chuyện này, nghĩ hơi nhiều cũng là bình thường ạ."

"Có điều có một câu hắn nói đúng, đúng là Bạch Thiện rất kiêu ngạo." Tuy rằng chỉ từng gặp mặt hai lần, ở chung một buổi tối và nửa ngày, nhưng hoàng đế vẫn nhớ kỹ dáng vẻ ngày ấy của Bạch Thiện, đứa trẻ này cao ngạo hơn Chu Mãn nhiều.

Cổ Trung cười hỏi, "Bệ hạ có muốn đi gặp bọn họ không?"

Hoàng đế lắc đầu nói: "Thôi, Ích Châu vương sắp vào kinh rồi, trẫm vẫn nên bớt ra cung thì hơn, miễn gây rắc rối cho người ta."

Cổ Trung kinh hồn táng đảm cúi đầu.

Làm hoàng đế, nếu ra ngoài mà còn phải cố kỵ một vương gia.. Vậy ngày chết của vương gia ấy cách không còn xa.

Hoàng đế chắp tay về hậu cung.

Người ngoài cung lại không thể ngủ ngon giấc.

Ngay cả Bạch Thiện vẫn luôn tự tin cũng thấy hơi thấp thỏm.

Dù sao lần này cũng khác lần thi vào trường phủ Ích Châu.

Lúc ấy hắn thi trường phủ Ích Châu không hề nghĩ mình có thể thi đậu, chỉ ôm tâm lý thi để tích lũy kinh nghiệm, cho nên trước hay sau lúc thi hắn đều rất ung dung.

Nhưng lần này, cho dù mục đích vào kinh chính là để giải oan, thì học tập thật tốt vẫn là một trong những mục tiêu quan trọng của hắn, mà lần này chỉ có 48 người tham gia thi, hơn nữa còn chắc chắn sẽ trúng tuyển, chỉ là vào học viện khác nhau mà thôi.

Cho nên Bạch Thiện thật sự căng thẳng, lo sợ thứ hạng của mình không tốt, bị rớt xuống Thái Học.

Thật ra Thái Học cũng chẳng có gì không tốt, nhưng hiển nhiên Quốc Tử Học vẫn tốt hơn.

Bạch Thiện không ngủ được, Bạch nhị lang càng căng thẳng không ngủ được, ngay cả Trang tiên sinh và Bạch đại lang cũng đều mất ngủ.

Chỉ có mỗi Mãn Bảo học xong bài trong hệ thống đi ra, ngáp một cái rồi ôm chăn lăn ra ngủ, đừng nói mất ngủ, ngay cả mơ cũng chẳng quấy rầy được nàng.

Ngày hôm sau, Mãn Bảo tinh thần phấn chấn tạm biệt mọi người để đi hiệu thuốc, lúc tới cửa còn bảo: "Các ngươi mà biết thành tích thì bảo Đại Cát đến hiệu thuốc nói cho ta nhé."

Bạch Thiện đồng ý, khoát tay: "Ngươi mau đi đi, không đi là muộn đấy."

Mãn Bảo liền thở dài, "Hôm qua chơi mệt quá nên bất cẩn ngủ hơi nhiều."

Đám người Bạch Thiện trằn trọc suốt đêm cảm thấy nàng cực kỳ thiếu đòn.

Lúc tới hiệu thuốc thì quả nhiên hơi muộn, mấy người Cổ đại phu đã tới hiệu thuốc rồi, trong sảnh chính còn có khá nhiều người bệnh đang đứng đợi.

Đậu lão phu nhân và Đậu Châu Nhi xếp hàng đầu tiên ngoài phòng khám của Mãn Bảo, vừa thấy Mãn Bảo bước vào thì lập tức kéo Đậu Châu Nhi đi theo, trên mặt toàn là ý cười: "Chu tiểu đại phu, hình như cháu gái tôi sắp khỏi rồi, ngài khám lại thử xem."

Mãn Bảo cười đồng ý, vén rèm cho các nàng đi vào.

Đậu Châu Nhi vẫn luôn uống thuốc và bôi thuốc đúng giờ, hiện tại nốt mẩn trước ngực đã lặn hoàn toàn, chỉ còn một chút trên eo.

Mãn Bảo nhìn thử, thấy là ở mảng khá dày kia, lúc ấy bởi vì quần áo cọ xát và ngấn trên bụng cho nên nốt mẩn mới lở loét, giờ xung quanh đó vẫn còn một ít, mà những nốt mẩn loét kia đang kết vảy rồi.

Đậu Châu Nhi hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Chu tiểu đại phu, ngài nói liệu có để lại sẹo không? Gần đây tôi cảm thấy rất ngứa."

"Không đâu, phát ban này không quá nguy hại đến da, chờ thêm một thời gian nữa nó hoàn toàn kết vảy bong ra là được, chỉ là màu da chỗ này sẽ hơi tối. Để tôi kê một đơn thuốc mỡ cô, chờ vảy bong ra thì cô bôi lên, màu da sẽ dần trở lại bình thường."

Mãn Bảo kiểm tra xong thì ra nội thất kê thuốc, "Uống thêm hai ngày thuốc củng cố là được."

Mãn Bảo dặn dò: "Trong thời gian này vẫn phải ăn kiêng, mấy loại đồ tanh như trứng gà đừng ăn nhé."

Đậu Châu Nhi răm rắp đáp vâng, Mãn Bảo đưa đơn thuốc vừa kê cho các nàng, cười nói: "Xong rồi, ra ngoài bốc thuốc đi."

Đậu lão phu nhân lại giữ tay Đậu Châu Nhi đứng im, hỏi: "Chu tiểu đại phu, nàng sẽ không tái phát nữa chứ?"

"Tôi đã bắt mạch nàng, cũng đã xem chỗ mọc phát ban, không có dấu hiệu tái phát."

Đậu lão phu nhân thở phào, "Xem ra quả nhiên là do thứ tỏi kia gây hại, sau này con đừng có nhặt đồ linh tinh về nhà đó."

Đậu Châu Nhi đáp vâng.

Đậu lão phu nhân cảm ơn Mãn Bảo rồi định kéo Đậu Châu Nhi ra ngoài, nhưng nghĩ tới cái gì, lại nhét đơn thuốc vào lòng Đậu Châu Nhi, sau đó đẩy nàng ra rồi bước lên trước thì thầm với Mãn Bảo, "Chu tiểu đại phu, tôi hỏi ngài chuyện này."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, gật đầu.

Đậu lão phu nhân nhỏ giọng hỏi, "Ngài có thể khám bệnh không có con không?"

Mãn Bảo nghiêng đầu, "Không mang thai?"

Đậu lão phu nhân gật đầu lia lịa, nhỏ giọng nói: "Có người làm kiểu gì cũng không sinh con được, đi khám đại phu, đại phu lại nói không bị bệnh, tôi nghĩ là do mấy đại phu đó không tiện kiểm tra. Tiểu đại phu là một nương tử, tôi nghĩ sẽ tiện hơn chút."

Mãn Bảo hỏi: "Trượng phu của nàng đã khám chưa? Không mang thai chưa chắc là do phụ nữ, rất nhiều trường hợp là do vấn đề từ đàn ông."

Ví dụ như anh rể cũ của nàng.

Đậu lão phu nhân sửng sốt một hồi rồi vỗ đùi nói: "Người chồng cũng khám rồi, cũng nói là không bị làm sao."

Mãn Bảo liền nói: "Vậy ngài bảo nàng và trượng phu nàng ấy cùng đến khám đi, tôi phải khám trước mới biết được."

Đậu lão phu nhân liên tục gật đầu, ngượng ngùng nói: "Ngài cũng biết đó, loại chuyện như này không tiện truyền ra ngoài, nên là.."

"Cái này thì ngài cứ yên tâm, bệnh án của tôi ngoài tôi thì cũng chỉ có đại chưởng quầy xem được, sẽ không cố ý truyền ra ngoài đâu."

Đậu lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Được, vậy ngày mai tôi bảo họ đến chỗ ngài khám thử."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 952: Yết bảng

[HIDE-THANKS][BOOK]Thành tích công bố ở trước cổng Quốc Tử Giám, ở đó có một mặt tường dán thông báo, thành tích của bọn họ sẽ được treo ở dó.

Đương nhiên, lúc bọn Bạch Thiện đến thì thành tích còn chưa được treo lên, các thí sinh khác cũng lục tục tới rồi.

Bạch Thiện nhìn thấy mấy người quen mắt, mấy người này ngồi gần hắn trong ba ngày thi, khi bắt gặp ánh mắt của nhau thì khẽ gật đầu.

Bạch Thiện và Bạch nhị lang tuy không phải là người nhỏ tuổi nhất trong 48 thí sinh, nhưng cũng thuộc về nhóm nhỏ nhất.

Một đám thiếu niên thanh niên như vô tình phân thành hai nhóm dựa theo tuổi tác.

Những người trông rõ ràng không quá mười lăm mười sáu sẽ tự động đứng sang một bên, mấy người trông có vẻ mười sáu mười bảy trở lên thì đứng ở một bên khác.

Bạch đại lang đi học rồi, Trang tiên sinh một mình ngồi trong xe ngựa cách đó không xa, trầm tư.

Đợi đến khi có một đám người đi từ trong Quốc Tử Giám ra, Trang tiên sinh mới bước xuống xe, đi tới phía sau đám người.

Khổng tế tửu đích thân ra công bố thành tích, nhân tiện dạy bảo luôn.

"Đã có kết quả rồi, thứ hạng cũng đã xác định, nhưng trước khi công bố, ta có mấy lời muốn nói với các trò," Khổng tế tửu nói: "Lần này các trò có thể vào học ở Quốc Tử Giám là do hoàng ân mênh mông, là triều đình chiếu cố, nói thật, lấy thành tích hiện tại của các trò để tham gia thi tuyển, thì ngoài mấy học sinh đặc biệt ra, những người khác đều không đậu nổi."

Đám thiếu niên và thanh niên đỏ mặt cúi đầu.

"Nhưng mà, ta cũng đã thấy nỗ lực và thiên phú của các trò, các trò đều là hậu duệ công thần, hiển nhiên bản thân cũng không quá kém. Ta không quan tâm trước kia các trò vì lý do gì mà không chuyên tâm dốc lòng học hành, nhưng một khi đã vào Quốc Tử Giám, thì các trò trước có thầy giỏi, sau không có nỗi lo sinh hoạt, hy vọng các trò học hành chăm chỉ, đừng cô phụ kỳ vọng của bệ hạ, càng đừng cô phụ vinh quang của tổ tiên."

Mọi người nghe mà nhiệt huyết sôi trào, đồng loạt khom lưng đáp vâng.

Khổng tế tửu gật đầu, nói với tiến sĩ đang ôm bảng vàng phía sau: "Yết bảng đi."

"Vâng ạ."

Tiến sĩ bước lên treo bảng, tuy mọi người sốt ruột, nhưng Khổng tế tửu đang ở đằng trước, bọn họ cũng không dám thất lễ nhao lên để xem, chỉ đành đứng phía xa kiễng chân lên nhìn.

Lúc tiến sĩ treo bảng thì Khổng tế tửu lại lấy một quyển sổ con từ ống tay áo ra, mở ra đọc: "Giờ ta sẽ đọc tên theo thứ hạng."

Bởi vì 48 người này chắc chắn sẽ trúng tuyển, chỉ khác nhau ở thứ hạng thôi, cho nên Khổng tế tửu cũng chẳng tỏ vẻ huyền bí làm gì, thẳng thừng cất tiếng: "Có ba học sinh vào học Quốc Tử Học, người đứng thứ nhất Bành Chí Nho, người đứng thứ hai Bạch Thiện, người đứng thứ ba Lưu Hiệu Phật. Người vào Thái Học có, đứng thứ bốn Nhậm Khả, đứng thứ năm Phù Thần Tường.. Đứng thứ mười ba Bạch Thành.."

Lúc Bạch nhị lang nghe thấy tên Bạch Thiện đã hưng phấn lay người hắn, vô cùng kích động, có điều bởi vì tế tửu đang đứng bên trên nên dù mọi người có mừng thì cũng rất kiềm chế, tuy vui mừng lộ rõ trên mặt, lại không hề la to.

Bạch Thiện cũng rất vui mừng, đợi đến khi đọc đến tên Bạch nhị lang thì hắn càng mừng hơn, khẽ huých vào vai hắn, hạ thấp giọng nói: "Sao nào, bọn ta đã nói ngươi có thể thi đậu Thái Học mà, đúng chưa?"

Bạch nhị lang không ngờ mình thật sự có thể vào Thái Học, tuy là người thứ ba từ dưới lên, nhưng mà..

Hắn sợ ngây người, thốt: "Trời ạ, vậy chẳng phải là ta còn giỏi hơn đại ca ta sao?"

"Cái này thì ngươi đừng có nghĩ, tuy Thái Học nghe thì giỏi hơn Tứ Môn Học, nhưng học sinh bên trong chưa chắc đã so được với Tứ Môn Học đâu, còn ngươi á, còn lâu ngươi mới đuổi kịp đại đường ca."

Ngươi vào bằng cách nào, lòng ngươi không rõ hả?

Bạch Thiện lắc đầu.

Khổng tế tửu đã đọc hết thứ tự của 48 người, cũng nói: "Tất cả học sinh sẽ nhập học trong hôm nay, 27 học sinh đứng trước lập tức theo Trương tiến sĩ vào trường nhận sách vở, 21 học sinh đứng sau theo Triệu tiến sĩ đi làm một bài thi nữa, để phân vào Luật Học, Thư Học và Toán Học."

Có không ít học sinh đứng giữa sân lộ ra vẻ thất vọng.

Khổng tế tửu không nói nữa, khoát tay bảo hai vị tiến sĩ dẫn bọn họ đi xuống.

Ngay đến trình độ như Bạch nhị lang mà cũng có thể thi đậu Thái Học, chẳng cần nghĩ cũng biết trình độ của 21 học sinh còn lại thế nào.

Khổng tế tửu vẫn bằng lòng giáo dục bọn họ, nhưng trình độ như bọn họ lại chê Luật Học, Thư Học, Toán Học?

Khổng tế tửu thầm cười lạnh trong lòng, cho rằng Luật Học, Thư Học và Toán Học dễ vào vậy à?

Tuy mấy học viện này kém hơn Tứ Môn Học nhưng cũng là một trong Lục Học đó, thi tuyển mỗi năm có cả ngàn người tranh nhau vỡ đầu để được vào Lục Học, bọn họ chẳng làm gì đã được hời còn chưa hài lòng?

Bạch Thiện đã tranh thủ lúc Trương tiến sĩ chưa tới để kéo Bạch nhị lang chui ra khỏi đám người, đến đứng trước mặt Trang tiên sinh, "Tiên sinh, bọn con thi khá tốt ạ."

Trang tiên sinh mỉm cười gật đầu, vẻ mặt vui mừng, "Đúng là khá tốt, các con làm rất giỏi."

Ông thấy hai vị tiến sĩ đã điểm danh đám học sinh, liền duỗi tay vỗ vai hai người, nói: "Được rồi, có việc thì đợi tan học về hẵng nói, giờ theo tiến sĩ của các con vào đi."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang đáp vâng, lui ra phía sau một bước để cung kính hành lễ với Trang tiên sinh.

Khổng tế tửu đứng trên bậc thang ở cổng Quốc Tử Giám đưa mắt nhìn mọi người, lúc này vừa hay thấy màn này, ông nhìn chằm chằm vào Trang tiên sinh, cứ cảm thấy người này hơi quen.

Khổng tế tửu nghiêm túc suy nghĩ, không nhớ ra ông là ai liền lắc đầu không nghĩ nữa.

Các học sinh khác trong sân cũng đang tạm biệt người nhà hoặc hạ nhân, có người vui vẻ, có người kiêu ngạo sai khiến, nhưng không còn ai mang thái độ cung kính trịnh trọng hành lễ như Bạch Thiện và Bạch nhị lang, cho nên bọn họ trông cực kỳ dễ thấy.

Khổng tế tửu lại nhìn Trang tiên sinh chốc lát, vẫn không nhận ra ông, Trang tiên sinh lại đã nhận thấy ánh mắt của ông, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ông, khẽ mỉm cười, khom người hành lễ rồi bảo bọn Bạch Thiện mau đi vào.

Bạch Thiện kéo Bạch nhị lang hòa vào đám người, Trang tiên sinh nhìn bóng dáng hai bọn họ hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu gật đầu lần nữa với Khổng tế tửu, rồi xoay người trở về xe ngựa.

Đại Cát nhìn thiếu gia nhà mình và đường thiếu gia vào Quốc Tử Giám xong mới đánh xe ngựa rời đi.

"Tiên sinh, giờ đi Tế Thế Đường hay là đi về nhà ạ?"

Trang tiên sinh nhìn mặt trời bên ngoài, nói: "Còn lâu mới đến buổi trưa, giờ cứ về nhà trước đi, đến trưa cậu lại đến đón Mãn Bảo về nhà là được."

Đại Cát đáp vâng.

Trong xe ngoài xe yên tĩnh lại.

Tuy rằng trước giờ Trang tiên sinh đều không nói nhiều, nhưng Đại Cát cũng nhận ra hình như Trang tiên sinh đang có tâm sự, tâm trạng dạo gần đây không tốt lắm.

Đại Cát khẽ lắc đầu, cảm thấy việc này hắn không lo được.

Mà ba người có thể lo được, lúc này một người đang khám bệnh ở hiệu thuốc, hai người còn lại thì đang làm thủ tục ở Quốc Tử Giám.

Có lẽ là thấy Mãn Bảo ngồi khám ở đây mấy ngày không có sự cố gì phát sinh, nên người chấp nhận đến khám bệnh ở chỗ Mãn Bảo dần nhiều hơn, chủ yếu là do xếp hàng ở chỗ ba đại phu khác rất lâu, nên mọi người đành phải lựa chọn nàng.

Chọn nàng khám cho một lần thì cảm thấy cũng không tệ lắm, lần sau lại theo thói quen đến xếp hàng trước cửa phòng nàng.

Còn bọn Bạch Thiện ư, ngoài việc nhận sách thì vẫn còn rất nhiều chuyện để làm.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 953: Tiến vào

[HIDE-THANKS][BOOK]Trương tiến sĩ trực tiếp dẫn bọn họ vào một gian phòng trống, sau đó phát cho bọn họ một tờ giấy, "Mấy trò điền đi, xem muốn ở trong trường hay ở bên ngoài? Cả mấy mục đằng sau cũng đọc kỹ vào rồi tự mình lựa chọn, cái này không khó chứ?"

Đều là người biết chữ nên tất nhiên cái này không khó, mọi người vội vàng đáp vâng, Trương tiến sĩ liền gật đầu nói: "Được rồi, các trò điền trước đi, ta bảo người bê sách tới."

Hoàng đế nói là trợ cấp cho hậu duệ công thần, nhưng hắn chỉ việc nói một câu, còn người chạy gãy chân và hao hết tâm tư lại là Quốc Tử Giám.

Đã là trợ cấp thì đương nhiên cả học tập lẫn sinh hoạt đều phải chăm lo, dù sao có một số hậu duệ công thần giờ rất nghèo, nếu chỉ lo việc học hành của bọn họ, không lo sinh hoạt, thì e là bọn họ cũng không thể học ở Quốc Tử Giám lâu.

Cho nên Khổng tế tửu suy xét hồi lâu, đi mặc cả với Hộ bộ mấy ngày, thành công khiến bọn họ lập ra một quỹ giáo dục chuyên cấp cho số học sinh này.

Sau khi bọn họ vào Quốc Tử Giám theo thứ hạng thi thì có thể nhận sách giáo khoa ở Quốc Tử Giám, có thể chọn ở lại trường miễn phí..

Đương nhiên, nếu họ muốn ở bên ngoài thì trường cũng không phản đối, nhưng không cấp tiền, học sinh muốn ở ngoài thì chắc chắn trong nhà cũng không thiếu tiền.

Ngoài ở thì còn cơm ăn, trong Quốc Tử Giám có nhà ăn, mỗi học sinh sẽ được cấp một số lượng lương thực và tiền cố định mỗi tháng, bọn họ có thể chọn lấy hoặc là chọn ăn ở nhà ăn.

Số trợ cấp này không khiến bọn họ quá mức dư dả, nhưng trên cơ bản đã có thể đảm bảo cho bọn họ có thể yên tâm học tập, tiến về phía trước.

Bạch Thiện chọn rất nhanh, loạt xoạt mấy cái đã chọn xong rồi, Bạch nhị lang đi bên cạnh hắn, thấy hắn điền xong thì kéo tờ giấy qua, chép y hệt.

Bạch Thiện nói: "Ngươi đừng có chép cả tên của ta đấy."

Bạch nhị lang tức giận nói: "Ta không bị ngốc."

Tình cờ Phùng Thần Tường đang đứng ngay gần đó, thấy bọn họ thân thiết thì thấy hơi hâm mộ: "Tình cảm huynh đệ các ngươi tốt thật, đúng rồi, các ngươi ai lớn hơn?"

Bạch Thiện và Bạch nhị lang trăm miệng một lời: "Ta!"

Không chỉ Phùng Thần Tường mà mấy người khác cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, tuổi mà còn tranh được à?

Bạch Thiện nói: "Ta là sư huynh."

Bạch nhị lang: "Người ta đang hỏi tuổi, ta lớn hơn ngươi một tuổi."

Bạch Thiện hừ một tiếng, xoay đầu đi, ngẫm lại thấy không đúng, lại giơ tay giựt tờ giấy của hắn về.

Bạch nhị lang chẳng quan tâm, dù sao hắn cũng đã chép xong rồi.

Mọi người: .

Bạch nhị lang thổi tờ giấy, thấy nó khô mực thì đưa cho Bạch Thiện cầm, sau đó quay sang xem người khác, chẳng mấy chốc đã kết bạn được không ít người, đặc biệt là những người cùng vào Thái Học.

Điền đơn, nhận sách, lại nhận hai bộ đồng phục, sau đó mọi người được dẫn sang Lục Học bên cạnh tham quan.

Đương nhiên là chia nhau, bọn Bạch Thiện đến Quốc Tử Học, bọn Bạch nhị lang thì vòng sang Thái Học, đám người còn lại thì đi Tứ Môn Học.

Sáu học viện ở sát cạnh nhau, cùng chung cổng lớn Quốc Tử Giám, nhưng trong cổng chia ra sáu khu vực to, đó là Lục Học.

Mà sáu khu vực to đó lại phân ra rất nhiều khu vực nhỏ, đó là học sinh các cấp.

Trong đó Thái Học và Tứ Môn Học rộng nhất, bởi vì học sinh ở ban bọn họ đông nhất.

Không nói Bạch nhị lang, mà ngay đến Bạch Thiện chỉ đi vòng quanh Quốc Tử Học cũng cảm thấy mỏi chân.

Diện tích của Quốc Tử Giám thật sự quá rộng, Bạch Thiện vốn đang nghĩ sau này sẽ sang chỉ dạy thêm cho Bạch nhị lang lập tức vứt ý tưởng này đi, thôi, nếu lần nào sang tìm Bạch nhị lang cũng phải đi xa như vậy, thì hắn thà không dạy.

Bạch nhị lang cũng ưu sầu, "Xa như vậy thì sau này đi tìm Thiện Bảo chơi kiểu gì đây?"

Phùng Thần Tường bên cạnh cười hỏi: "Thiện Bảo là nhũ danh của Bạch Thiện?"

Bạch nhị lang cười ngượng ngùng.

Phùng Thần Tường liền nói: "Này không thể coi là xa, Thái Học và Quốc Tử Học sát nhau, chắc chắn là có cửa hông hay cửa nhỏ qua lại, nếu ngươi đi từ Thái Học đến Toán Học thì mới là xa."

Bạch nhị lang tò mò hỏi, "Vậy Luật Học và Thư Học thì sao?"

"Hai viện này không xa, cũng gần sát Thái Học chúng ta, vừa hay ở đằng sau chúng ta."

"Vậy sao Toán Học lại cách xa chúng ta nhất?"

"Bởi vì Toán Học ở bên cạnh Tứ Môn Học đó," Phùng Thần Tường cười nói: "Giữa chúng ta với Toán Học cách một Tứ Môn Học to đùng kìa."

Ánh mắt Bạch nhị lang đột nhiên sáng lên, vui vẻ nói: "Ai da, bên này của chúng ta là Quốc Tử Học, bên kia là Tứ Môn Học, chúng ta ở giữa, vậy chẳng phải là ta muốn tìm đại ca ta thì tìm đại ca, muốn tìm Bạch Thiện thì tìm Bạch Thiện?"

Phùng Thần Tường ngây ra, hỏi: "Đại ca ngươi ở Tứ Môn Học?"

"Đúng vậy, năm nay hắn thi tuyển đậu."

Phùng Thần Tường khẽ mỉm cười, "Tài văm chương nhà các ngươi tốt thật."

Bạch nhị lang ngượng ngùng cười, "Nào có.." Tài văn chương đều ở chỗ Bạch Thiện rồi, ừm, còn ở chỗ Mãn Bảo nữa.

Đến trưa Bạch nhị lang đi theo mười một bạn cùng trường đến nhà ăn ăn cơm, chỉ mất non nửa ngày mà bọn họ đã thân quen cả rồi.

Mà người cũng đến nhà ăn ăn cơm là Bạch Thiện lại đang đi một mình ở đằng trước, đằng sau là hai người vào Quốc Tử Học còn lại là Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật. Hai người cảm thấy sau này bọn họ sẽ học với nhau, đặc biệt là khi nhận lớp, trường hợp của bọn họ giống nhau, e là sau này còn phải giúp đỡ lẫn nhau, vì thế đi theo Bạch Thiện, mọi người cùng nhau ăn cơm.

Ba người ngồi một bàn, Bạch Thiện và hai người khác chỉ mới làm quen sơ qua thôi, chưa tính là thân.

Lúc Phong Tông Bình hô bè gọi bàn ùa vào nhà ăn liền nhận thấy bầu không khí hơi dị, nhìn theo tầm mắt của mọi người thì thấy Bạch Thiện.

Hắn hơi mỉm cười, bưng thức ăn đến ngồi vào bàn bọn họ.

Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật vừa thấy hoa văn trên quần áo hắn thì hơi căng thẳng, đây là một vị học trưởng.

Hai người đứng lên đang định hành lễ, Phong Tông Bình đã vội vàng ấn xuống, "Không cần đa lễ, không cần đa lễ, đây là nhà ăn, ăn cơm quan trọng nhất."

Bạch Thiện tán đồng gật đầu.

Phong Tông Bình thấy thế thì cười: "Bạch Thiện học đệ, quả nhiên đệ đã thi đậu Quốc Tử Học, chúc mừng chúc mừng."

Bạch Thiện lại gật đầu lần nữa, "Đa tạ."

"Không cần cảm ơn, đúng rồi, đệ còn chưa biết đúng không, tế tửu dán bài thi của đệ ở trên bảng thông báo của Quốc Tử Học đó, nói đệ viết sách luận khá tốt, lời khen này không thể coi thường đâu, giờ đệ có thể coi là người nổi tiếng ở học viện chúng ta rồi."

Bạch Thiện khẽ nhíu mày, hắn lại không muốn nổi tiếng.

Phong Tông Bình thấy thế thì ngây ra, "Bạch học đệ, đệ không muốn tài danh lan xa à?"

Bạch Thiện cụp mắt nói: "Không phải, chỉ là tôi thấy hơi bất ngờ thôi."

Phong Tông Bình nhướn mày, tuy rằng biểu hiện của hắn không quá rõ ràng nhưng hắn vẫn nhận ra, rằng hắn không muốn Khổng tế tửu dán bài của hắn lên, hắn đảo con ngươi, thầm nghĩ: Đây rốt cuộc là vì không muốn nổi tiếng hay là vì có ẩn tình gì khác?

Làm văn nhân, có ai lại không muốn nổi danh chứ?

Nổi danh mới dễ xuất sĩ, bao nhiêu người muốn nổi còn không được nữa kìa.

Đáng tiếc Bạch Thiện không cho hắn thêm cơ hội tìm tòi nghiên cứu, Bạch Thiện mau chóng ăn cơm xong, sau đó hỏi: "Phong học trưởng có biết đường đến Duyệt Thư lâu không?"

"Duyệt Thư lâu? À, đệ đang nói Tàng Thư Lâu đúng không, vậy đệ ra khỏi nhà ăn rẽ phải, sau đó ngoặt một cái là đến."

Nói không rõ ràng lắm, còn chưa nói đi bao xa, có điều Bạch Thiện cũng chẳng hỏi lại, chỉ gật đầu nói lời cảm tạ rồi tạm biệt Bành Chí Nho Lư Hiểu Phật, sau đó rời đi.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 954: Suy đoán

[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch Thiện và Bạch nhị lang vừa xuống xe ngựa, Mãn Bảo đã vui vẻ chạy tới đón, reo lên: "Chúc mừng, chúc mừng."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang không khỏi mỉm cười, đồng thanh đáp: "Cảm ơn, cảm ơn."

Mãn Bảo cười hỏi: "Lục Học có vui không?"

Hai người trăm miệng một lời: "Không vui."

Bạch nhị lang nói: "Được cái cảnh sắc khá đẹp, còn cực kỳ rộng, chỉ riêng cái sân cho đám học sinh năm nhất bọn ta học đã to hơn cả Đại Trí thư viện trước kia của ta rồi."

"Mười hai người bọn ta được chia thành một lớp, phòng học ở trong góc, đám học sinh năm nhất ở lớp bên cạnh đều khinh thường bọn ta."

Bạch Thiện nói: "Ba người chúng ta thì vào học chung với lớp Giáp ba của Quốc Tử Học, bọn họ cũng khinh thường bọn ta, nhưng mà.."

Bạch Thiện cười khẽ: "Bọn họ cũng khinh thường lẫn nhau, đám người vào trường nhờ ân ấm thì khinh thường đám người thi tuyển vào, đám người thi tuyển vào cũng khinh thường đám người vào trường nhờ ân ấm, còn đám ân ấm và thi đỗ thì đều khinh thường đám hậu duệ công thần như chúng ta."

Mãn Bảo buồn cười hỏi, "Vậy các ngươi khinh thường ai?"

Bạch Thiện cười nói: "Ta không biết Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật nghĩ thế nào, nhưng phàm là người khinh thường ta, thì ta đều khinh thường lại."

Bạch nhị lang đang định vỗ tay cho hắn, Bạch Thiện đã nói câu tiếp theo, "Nhưng học thức của họ quả thật hơn ta.."

Tay hắn liền cứng đờ.

Bạch Thiện nói: "Đây mới chỉ là lớp Giáp ba, hai lớp phía trước còn có những học sinh ưu tú hơn nữa, tiếc là các kỳ thi của Quốc Tử Học chỉ đưa bảng xếp hạng chứ không chia lại lớp, nếu không ta còn muốn xem năm sau ta có thể đổi lớp không."

Mãn Bảo nói: "Cứ đổi lớp thế thì cũng không tốt cho việc học lắm nhỉ?"

Bạch Thiện tự tin nói: "Đối với ta thì không ảnh hưởng."

Cũng đúng, hắn vốn chậm làm quen, ít bạn bè, đổi lớp cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn.

Bạch nhị lang lại không cam tâm, "Tốt nhất là đừng, hôm nay ta đã làm quen hết các bạn cùng lớp rồi."

Ba người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhị viện, trước tiên đến thỉnh an tiên sinh, báo cáo tình hình nhập học hôm nay.

Bạch Thiện bảo Đại Cát khiêng hết số sách hôm nay được lĩnh vào, chọn mấy quyển đưa cho Mãn Bảo, "Ta dùng sách cũ là được, mấy quyển sách mới này tặng cho ngươi."

Mãn Bảo xem xét rồi trả lại hai quyển cho hắn, "Hai quyển sách này ta cũng có rồi."

"Vậy thì tặng cho cháu trai ngươi đi, đỡ phải tốn tiền mua nữa."

Mãn Bảo vui vẻ nhận lấy.

Trang tiên sinh ngước mắt nhìn hai người, khẽ lắc đầu, hỏi: "Các con có hòa đồng với bạn học không?"

Bạch Thiện và Bạch nhị lang cùng gật đầu, "Dạ, rất hòa đồng ạ."

Trang tiên sinh không mấy tin lời của Bạch Thiện, dặn dò: "Không được cãi nhau với người khác, càng không được đánh nhau. Nếu bị người ta bắt nạt, không cần khách khí, cứ trực tiếp đi tìm tiến sĩ."

Bạch Thiện vâng lời.

Dặn dò Bạch Thiện xong, Trang tiên sinh liền quay sang Bạch nhị lang, khen: "Lần này con thi tốt lắm, vi sư có quà tặng con."

Nói xong, ông tặng cho hắn một cái giá bút có tạo hình rất độc đáo.

Bạch nhị lang ngạc nhiên: "Tiên sinh, cái này là đặc biệt tặng cho con ạ?"

"Đúng vậy," Trang tiên sinh cười nói: "Con cũng vậy, Lục Học khác với các thư viện bên ngoài, vào Thái học rồi thì không được nghịch ngợm đâu đấy."

Bạch nhị lang vỗ ngực đáp: "Tiên sinh cứ yên tâm, con nhất định sẽ không gây chuyện."

Trang tiên sinh mỉm cười gật đầu.

Thật ra ông không lo lắng về Bạch nhị lang, đừng nhìn đứa trẻ này luôn tùy tiện, nhưng tính tình hắn tốt, ai cũng có thể làm thân được, vừa nhìn đã biết là người hoạt bát hòa đồng, co được duỗi được.

Ông chỉ lo lắng Bạch Thiện.

Thằng nhóc này lạnh lùng hơn sư đệ hắn nhiều, hắn và Mãn Bảo có một tật xấu, đó là không giỏi chịu uất ức, đáy lòng cực kỳ kiêu ngạo.

Nhưng mà trong Quốc Tử Giám ai mà không phải con cưng của trời?

Ai mà chẳng có chút ngạo khí?

Ông chỉ sợ hắn xảy ra tranh chấp với người khác ở Quốc Tử Giám, không biết nhường nhịn.

Cứng quá dễ gãy, bao nhiêu người phải đến khi gãy rồi mới hiểu ra đạo lý này.

Trang tiên sinh bảo Bạch nhị lang và Mãn Bảo ra ngoài trước, sau đó kéo Bạch Thiện vào thư phòng nói chuyện, mãi đến khi ăn cơm tối mới ra.

Bạch nhị lang và Mãn Bảo rất nghi hoặc, ăn tối xong liền vây quanh Bạch Thiện, vừa thu dọn sách vở vừa hỏi, "Tiên sinh tìm ngươi nói gì vậy?"

Bạch Thiện lén nhìn ra ngoài, thấy tiên sinh đi tản bộ tiêu cơm liền nhỏ giọng nói: "Nói khi ta xảy ra tranh chấp với người khác thì nên lùi một bước, biển rộng trời cao, dù chịu uất ức cũng đừng nóng nảy, về nhà suy nghĩ kỹ rồi quyết định làm thế nào.. Nói cả buổi chiều đó."

Bạch Thiện nhỏ giọng nói: "Ta thấy khi tiên sinh nói những lời này thần sắc cứ sao sao."

Mãn Bảo suy tư, "Ta thấy từ lúc tiên sinh đến kinh thành đã sao sao rồi, các ngươi nói xem, có phải vì kinh thành là nơi đau lòng của tiên sinh không?"

Bạch nhị lang nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết mà hắn mượn của Mãn Bảo, thả bay trí tưởng tượng, "Ta biết rồi, chắc chắn trước đây tiên sinh là một người có tính tình cứng cỏi, người khác bắt nạt tiên sinh, tiên sinh không nhịn, sau đó tiên sinh bị trả thù, nói không chừng còn liên lụy đến người nhà, thế là tiên sinh đau lòng rời kinh về quê, thề không bao giờ vào kinh thành nữa.."

Mãn Bảo và Bạch Thiện: .

Mãn Bảo cốc đầu hắn một cái, cả giận nói: "Ngươi có thể đoán có căn cứ một chút không, Trang sư huynh vẫn còn sống đó! Ta thì không nhớ sư mẫu, nhưng chẳng phải ngươi đã gặp rồi sao?"

Bạch nhị lang ôm đầu nói: "Lúc đó ta còn nhỏ, đã quên từ lâu rồi, được rồi, không liên lụy đến người nhà, vậy các ngươi nói kinh thành có phải là nơi đau lòng của tiên sinh không, có phải tiên sinh bị bắt nạt ở kinh thành xong không nhịn được không?"

Bạch Thiện hỏi: "Bị ai bắt nạt?"

Mãn Bảo võ đoán nói: "Không cần biết là ai, Trần Phúc Lâm gì kia nhất định là một trong số đó, hôm nay ta về đã hỏi Đại Cát rồi, sau khi tiên sinh từ Quốc Tử Giám về thì không ra khỏi cửa nữa."

Bạch nhị lang khổ não, "Tiếc là tiên sinh chẳng chịu nói gì, chúng ta cũng không tra được gì từ chỗ Trần Phúc Lâm, ngay cả Lưu Quý cũng nói danh tiếng của Trần Phúc Lâm rất tốt, hàng xóm láng giềng hận không thể nói hắn là đại thiện nhân."

Mãn Bảo liền đảo mắt, xắn tay áo nói: "Tiên sinh không nói, chúng ta có thể hỏi Lan tiên sinh mà. Chắc chắn Lan tiên sinh sẽ biết gì đó."

"Đúng, Lan tiên sinh và tiên sinh là bạn tốt."

Bạch Thiện liền xoa cằm: "Nhưng phải hỏi thế nào đây? Hỏi thẳng chắc chắn không được, Lan tiên sinh sẽ không nói cho chúng ta đâu."

Bạch nhị lang: "Không hỏi thẳng thì còn hỏi thế nào?"

Mãn Bảo sờ cằm nói: "Nếu Đường huyện lệnh đi hỏi, huynh ấy sẽ hỏi thế nào?"

Bạch Thiện đã cầm bút chấm mực, suy nghĩ rồi viết lên một tờ giấy trắng, Mãn Bảo và Bạch nhị lang ghé vào xem, sau đó liên tục gật đầu: "Không tệ, không tệ, chính là hỏi như vậy."

Bạch Thiện mỉm cười.

Lại rút ra một tờ giấy trắng khác, nói: "Bây giờ ta sẽ viết thư, Mãn Bảo, ngươi giúp ta xem, nếu có sai sót gì thì chúng ta sửa lại."

Bạch nhị lang thì đứng dậy nói: "Ta ra ngoài canh chừng cho các ngươi."

Bạch Thiện dưới sự giúp đỡ của Mãn Bảo viết xong một phong thư, ba người lại tụ tập cùng nhau nghiền ngẫm, sửa một vài câu và ngữ khí, sau khi nhất trí thông qua rồi mới viết lại vào giấy viết thư.

Bạch Thiện bỏ thư vào phong bì, tiện tay rút ra một tờ giấy trắng: "Tiện thể viết cho Đường huyện lệnh một bức?"

Mãn Bảo: "Cũng phải, nếu không tự nhiên gửi thư đến thành Ích Châu thì kiểu gì tiên sinh cũng hỏi, ông ấy mà biết chúng ta viết thư cho Lan tiên sinh thì chẳng phải sẽ đoán ra sao?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 955: Hỏi thăm cửa hàng

[HIDE-THANKS][BOOK]Thư giao cho Lưu Quý đi gửi, Trang tiên sinh cũng chỉ hỏi một tiếng, nghe thấy là đưa cho Đường huyện lệnh thì không hỏi thêm nữa.

Bạch Thiện và Bạch Nhị Lang chính thức nhập học Quốc Tử Giám, lại tiếp tục chuỗi ngày ra khỏi nhà vào giờ Thìn (7 giờ) để đi học, giữa giờ Thân (16h) tan học về nhà.

Mà cuộc sống của Mãn Bảo cũng dần đi vào quỹ đạo, ngày nào cũng cùng ngồi xe ngựa của Đại Cát với bọn Bạch Thiện, xe đưa nàng đến hiệu thuốc trước, sau đó mới đưa bọn họ đến Quốc Tử Giám.

Giờ Ngọ, có khi nàng ăn cơm ở hiệu thuốc, có khi đi thẳng về nhà ăn, trưa nào Đại Cát cũng sẽ đến đón nàng về.

Bệnh nhân của nàng cũng ngày càng nhiều hơn, tuy vẫn không bằng ba đại phu kia, nhưng cũng không đến mức xuất hiện tình huống trước cửa phòng người ta bệnh nhân xếp hàng dài, còn trước cửa phòng nàng chẳng có mống người nào nữa.

Mà nàng và Trịnh đại chưởng quầy và ba vị đại phu cũng càng ngày càng hòa hợp hơn, trao đổi y thuật cũng thuận lợi hơn.

Các vị đại phu đều dạy cho Mãn Bảo một ít kinh nghiệm, chỉ điểm y thuật của nàng, mà Mãn Bảo cũng sẽ lấy ra những ca bệnh và phương thuốc mà nàng và thầy Mạc chưa nghiên cứu rõ để thảo luận với bọn họ, khi họ có nghi vấn cũng sẽ ghi lại, sau đó về nhà tra tư liệu với thầy Mạc, cùng nhau suy nghĩ để đưa ra một vài kiến nghị cho họ.

Mọi người cứ giúp đỡ lẫn nhau như thế, không khí ngày một thân thiện hơn, mỗi ngày Mãn Bảo bước vào hiệu thuốc, ba vị đại phu đều tươi cười nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi nàng.

Hôm nay trong số những người nhiệt tình có thêm Trịnh đại chưởng quầy, Trịnh đại chưởng quầy đưa cho Mãn Bảo ba tờ giấy, cười nói: "Đây là cửa hàng mà con muốn hỏi thăm, ta đã sai người đi hỏi thăm giúp con rồi, còn bảo họ hỏi cả giá nữa, bên trên là giá cả mà họ rao bán, bên dưới là giá mà ta nhờ người môi giới ước tính."

Mãn Bảo liếc nhìn nội dung trên giấy, thấy ông hỏi thăm cặn kẽ như vậy, cảm động vô cùng, "Trịnh đại chưởng quầy, thật sự rất cảm ơn ngài, đợi nhà con mua được cửa hàng, con sẽ mời ngài ăn một bữa ngon."

Trịnh đại chưởng quầy cười ha ha, nói: "Không cần, không cần, con là đại phu của hiệu thuốc chúng ta, vốn dĩ an cư lạc nghiệp là chuyện ta nên lo lắng, kết quả con lại không muốn tiền ngồi khám bệnh, làm việc không công ở đây, chút việc nhỏ này mà con còn cảm ơn ta, ta thấy xấu hổ đấy."

Lúc này Trịnh đại chưởng quầy đã quen thân với Mãn Bảo, nói chuyện cũng tùy ý hơn, ông cười hỏi: "Con thật sự không muốn tiền ngồi khám bệnh của hiệu thuốc chúng ta à? Thật ra nếu con muốn, con vẫn có thể học hỏi mấy người Đinh đại phu giống như bây giờ."

Bởi vì Mãn Bảo cũng luôn đưa ra kiến thức, tại sao dạo này mấy người Đinh đại phu lại nhiệt tình với nàng như vậy?

Còn không phải là vì có thể học được không ít thứ từ nàng sao?

Mà những thứ Mãn Bảo có rõ ràng là nhiều hơn so với những gì Trịnh đại chưởng quầy đoán khi trước, nên ông càng muốn giữ người lại hơn.

Không muốn ký hợp đồng cũng không sao, cứ đưa tiền trước, bồi dưỡng tình cảm rồi sau hẵng nói.

Mãn Bảo lại từ chối lần nữa, đã nói là không muốn thì cứ lặp đi lặp lại cũng không hay, tiên sinh cũng sẽ không tán đồng.

Có điều khi nhận ba tờ giấy kia nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, quyết định chọn cửa hàng xong sẽ mời Trịnh đại chưởng quầy một bữa cơm hơi đắt để trả ơn.

Mãn Bảo cất giấy, đợi đến trưa về nhà thì đi ra tiền viện tìm Ngũ ca, Lục ca của nàng.

Dạo gần đây bọn họ đã không còn nóng lòng đi tìm cửa hàng nữa, mà ngày nào cũng ra ngoài đi dạo phố phường, hỏi giá cả rau dưa và thịt, hiện tại rau mà nhà họ đang ăn đều là do bọn họ sáng sớm đi chợ mua về.

Ba đứa Chu Lập Trọng càng ít việc hơn, Trang tiên sinh nhìn mà ngứa mắt, dứt khoát bắt bọn họ tiếp tục học hành.

Sáng nào cũng giam ba người ở nhà đọc sách, đến chiều Mãn Bảo trở về học bài mới thả bọn họ đi.

Chu Lập Trọng và Chu Lập Uy đã mấy năm không học hành rồi, hai ngày nay học đến nỗi đầu óc choáng váng. Ngay cả Chu Lập Quân cũng không thích ứng được, cảm thấy những bài văn mà tiên sinh dạy bọn họ đều rất khó.

Mãn Bảo đưa giấy cho bọn họ xem: "Đây là do Trịnh đại chưởng quầy hỏi thăm được, các huynh xem đi."

Giờ Chu ngũ lang và Chu lục lang chỉ chờ cái này, bọn họ cẩn thận xem xét, đợi đến khi thấy căn nhà mà bọn họ từng thích nhất ra giá 3200 lượng, mà người môi giới ước tính chỉ có 2800 lượng thì kinh ngạc đến ngây cả người.

Chu ngũ lang không khỏi hô lên: "Chênh lệch lớn quá rồi đấy?"

Chu lục lang không vui: "Đây là cố ý bắt nạt người đến từ nơi khác như chúng ta đúng không?"

Mãn Bảo chỉ vào dòng chữ chú thích phía sau: "Nói là chủ nhà đang nợ rất nhiều tiền, muốn bán gấp, nên họ mới ước tính giá thấp như vậy. Vị trí này cũng bình thường, ở đó không thể đặt giá các món quá cao, nên trước đây bọn họ làm tửu lầu cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."

Mãn Bảo hỏi: "Lục ca, huynh cảm thấy huynh có thể làm cho cửa hàng này phát đạt không?"

Chu lục lang suy tư một lúc, ngập ngừng nói: "Ta, ta cũng không biết việc làm ăn ở đó thế nào, dạo gần đây ta có đi xem, khách của tửu lầu đó không nhiều."

"Việc làm ăn của các quán ăn gần đó thì sao?"

"Cũng được, nhưng giá nhà ở đây quá cao, còn kém huyện thành của chúng ta nhiều."

Chu ngũ lang khoanh chân suy tư nói: "Thật ra vị trí đó không tệ, sau tường là nội thành, chỉ cách cổng phường ba mươi mấy trượng, cũng có đủ loại cửa hàng trên phố, người đi dạo phố cũng nhiều. Chỉ là cơm nước của các quán ăn trên phố đó bình thường, nên mọi người đều quen sang phố bên cạnh ăn."

Chu Ngũ Lang nói: "Ta nghĩ, tay nghề của lão lục không kém hơn các quán ăn khác, ban đầu chắc chắn sẽ khó, nhưng làm lâu rồi thì việc buôn bán sẽ dần tốt lên."

Chu ngũ lang chỉ vào giá tiền trên giấy, nói: "Vốn ta không muốn mua cửa hàng này lắm, quá đắt, nhưng nếu chỉ có 2800 lượng thì vẫn mua được, chúng ta lỗ mấy tháng, thậm chí một năm rưỡi cũng không sao, chúng ta không cần thuê kế toán, người nhà chúng ta có thể làm, như vậy sẽ tiết kiệm được chi phí nhân công."

Chu ngũ lang tính toán cho mọi người: "Ta xem qua rồi, trừ Lập Quân, chúng ta đều có thể ở lại cửa hàng, ăn ở đều ở cửa hàng, tiết kiệm không ít, cửa hàng cũng là của nhà chúng ta, không cần phải lo tháng nào cũng phải trả tiền thuê gì đó, cầm cự một năm rưỡi, chắc sẽ tốt lên thôi."

Chu lục lang cũng gật đầu nói: "Dạo này chúng ta đã ăn hết các quán ăn trên con phố đó rồi, ta cảm thấy cơm nước đều không ngon bằng ta làm."

Mãn Bảo xoa cằm: "Thêm rượu ngon nữa thì quán ăn sẽ phất lên."

"Muội đừng nghĩ nữa," Chu ngũ lang nói: "Ta đã hỏi về rượu ở kinh thành rồi, ngay cả rượu cao lương bình thường cũng đắt lắm, chúng ta mua về rồi bán ra ngoài, khách thích uống thì còn đỡ, ít nhiều cũng kiếm được chút lời, nếu không thích uống thì số rượu này sẽ tồn trong nhà ta. Rượu ngon lại quá đắt, chúng ta không mua nổi."

Mãn Bảo nói: "Vậy chúng ta tự ủ đi."

Chu ngũ lang nhìn về phía Chu lục lang.

Chu lục lang nói: "Ta không biết ủ rượu, đại tẩu còn không biết nữa là, nàng chỉ từng dạy ta làm rượu ngọt, cái này ta biết làm, ngũ ca huynh uống không?"

Chu ngũ lang tức giận nói: "Không uống, đó là rượu cho phụ nữ uống."

Mãn Bảo cười nói: "Các huynh không biết ủ nhưng muội biết nha."

Mọi người đều đưa mắt phía nàng, "Muôi biết từ bao giờ?"

"Chờ muội đi đọc sách, học xong sẽ nói cho các huynh."

Mọi người: .[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 956: Quyết định

[HIDE-THANKS][BOOK]Mãn Bảo cảm thấy trên đời này không có kỹ năng nào mà không thể học được trong sách, mà trong Bách Khoa Quán thì sách gì cũng có, sách về nấu rượu chắc cũng có.

Cho nên nàng rất tự tin, vỗ ngực nói với hai anh trai: "Việc nấu rượu cứ giao cho muội, còn cửa hàng thì các huynh chọn căn này đúng không?"

Chu ngũ lang nhìn thông tin trên giấy, cầm bút gạch bỏ mấy cửa hàng, rồi đưa tờ giấy cho Chu lục lang, bây giờ trên đó chỉ còn ba cái chưa gạch.

"Đệ chọn một cái đi."

Ánh mắt của Chu lục lang vẫn bất giác rơi vào cửa hàng lớn nhất, là đầu bếp, hắn thích những nơi rộng rãi.

Chu Lập Quân thấy vậy thì nói: "Nếu Lục thúc thích thì mua căn này đi."

Chu Lập Trọng và Chu Lập Uy cũng gật đầu, "Mua đi ạ, chỗ này rộng rãi, buổi tối nếu bận, cổng phường đóng sớm thì chúng ta có thể ở lại đó luôn."

Chu ngũ lang liền nhìn Mãn Bảo nói: "Trước khi đến mẹ đã gom cho chúng ta một 1500 lượng bạc."

Mãn Bảo hào phóng nói: "Số tiền còn lại muội sẽ lo, muội sẽ bỏ thêm 200 lượng vào sổ sách."

Trước đó Chu ngũ lang không đi thành Ích Châu với Mãn Bảo, nên không biết nàng bán hoa kiếm được rất nhiều tiền, hắn khẽ chớp mắt, hỏi, "Rốt cuộc muội có bao nhiêu tiền?"

Mãn Bảo cười hì hì, không nói cho hắn biết.

Chu ngũ lang liền nhìn Chu Lập Quân.

Chu Lập Quân lắc đầu nói: "Cháu không tính được, cô nhỏ luôn tự giữ tiền của mình."

Nàng có thể tính được tứ thúc có bao nhiêu tiền, có thể tính được anh cả và anh hai đã để dành bao nhiêu tiền riêng, nhưng tiền riêng của cô nhỏ thì nàng thật sự không tính ra được, bởi vì các khoản chi tiêu của cô nhỏ luôn do nàng ấy tự quản lý.

Hơn nữa, cô nhỏ lại hay hoạt động ở ngoài, trước khi đến đây đã có rất nhiều đường kiếm tiền, số tiền lớn nàng ấy kiếm được từ việc bán hoa thì nàng biết, nhưng ngoài số tiền này, cô nhỏ còn có rất nhiều con đường kiếm tiền nữa.

Ví dụ như quà tạ lễ của nhà họ Quý, đi đi về về mấy chuyến, không phải lần nào nàng cũng biết nàng ấy được bao nhiêu.

Hoặc ví dụ như nàng ấy và Kỷ đại phu đi khám bệnh tại nhà, nàng ấy luôn được chia một ít tiền khám bệnh, đi đến những nhà giàu có, người ta thấy cô nhỏ đáng yêu còn tặng thêm một phần quà gặp mặt.

Ngoài ra còn có thu nhập từ nông trang của họ. Hai năm nay, lão Chu và Tiền thị lấy lý do Mãn Bảo phải ra ngoài học tập nên không cho Mãn Bảo nộp tiền vào quỹ chung nữa, nàng ấy vừa nộp thì lão Chu đã giữ lại ngay, nói là trả lại cho Mãn Bảo.

Nhưng cả nhà họ Chu đều thống nhất cho rằng lão Chu giữ lại số tiền đó để cất riêng, cho dù là cho Mãn Bảo, thì chắc cũng phải đợi đến khi Mãn Bảo lấy chồng mới cho.

Nhưng trước khi ra khỏi nhà, lão Chu và Tiền thị đã kéo Mãn Bảo vào nói chuyện riêng rất lâu, có lẽ đã thật sự đưa số tiền đó cho Mãn Bảo rồi.

Cho nên nàng thật sự không tính được.

Tuy Chu ngũ lang rất muốn biết rốt cuộc muội út đã để dành ra được bao nhiêu tiền, nhưng thấy nàng chỉ tủm tỉm chứ không nói, hắn liền không hỏi nữa. Có thể đưa đủ là được.

"Được, ngày mai ta sẽ tìm người môi giới đi nói chuyện giá cả."

Mãn Bảo hỏi, "Có cần mời Trịnh đại chưởng quầy làm người trung gian giúp không?"

Chu ngũ lang nghĩ rồi lắc đầu: "Tạm thời không cần, ta cứ đi nói chuyện trước đã, nếu có thể thương lượng được thì chúng ta tự ký, nếu không được thì tìm Trịnh đại chưởng quầy ra mặt sau."

Chu Lập Trọng nói: "Chúng ta đều biết giá cả rồi, hà tất phải tốn tiền mời người môi giới?"

Chu ngũ lang nói: "Con biết cái gì? Chuyện mua cửa hàng phức tạp lắm, ai mà biết bên trong có ẩn khuất gì không, người môi giới có nhiều mối quan hệ, cũng quen thuộc nơi này, biết phải làm thế nào với những chuyện đó. Ta thà tốn thêm mấy lượng bạc cho chắc ăn, chứ không muốn sau này bị người ta gạt."

Mãn Bảo gật đầu, "Đúng là lý này."

Chu ngũ lang đứng dậy nói: "Được rồi, khi nào muội đưa tiền cho huynh?"

Mãn Bảo nói: "Buổi tối đưa cho huynh, muội về phòng đếm tiền đã."

Chu Lập Quân tò mò theo về, "Cô nhỏ, rốt cuộc người giấu tiền ở đâu vậy, nhiều tiền như vậy mà."

Mãn Bảo mặt không đổi sắc: "Thấy mấy cái rương trong phòng ta không?"

"Không phải là rương đựng sách và quần áo ư?"

Mãn Bảo ra vẻ thâm sâu trả lời: "Cho nên ta không nói cho con biết."

Nhưng Mãn Bảo đã quyết định sẽ tìm thời gian đổi bạc trong không gian hệ thống thành vàng, vàng dễ mang theo hơn bạc nhiều.

Mãn Bảo đếm tiền của mình, rút ra một 1500 lượng, ngẫm nghĩ, lại tìm số vàng của mình ra, đổi với một phần bạc, sau đó mới bỏ vào một cái rương mây trống rồi mang ra khỏi không gian.

Buổi tối Chu ngũ lang dẫn em trai và cháu trai đến khiêng tiền.

Thấy Mãn Bảo lôi một cái rương mây từ dưới gầm giường ra, mở nắp, bên trong toàn là bạc.

Hắn liền nghiêm túc nhìn cái gầm giường đó, nghi ngờ nói: "Muội giấu tiền ở dưới gầm giường hả?"

"Không phải, chiều nay muội mới bỏ vào đây. Ngũ ca, huynh đừng cứ tò mò muội giấu tiền ở đâu làm gì, nếu không sau này muội sẽ tìm tiền riêng của huynh rồi đưa thẳng cho ngũ tẩu."

Chu ngũ lang đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nói bậy, ta không giấu tiền riêng."

Chu lục lang dẫn đầu "Xì-" một tiếng, tỏ vẻ không tin.

Chu ngũ lang liền đá vào mông Chu lục lang, "Xì cái gì, ta có vợ rồi, giấu tiền riêng làm gì? Chỉ có tứ ca và đệ mới nghĩ đến chuyện giấu tiền riêng thôi."

Chu lục lang liền xúi giục Mãn Bảo, "Mãn Bảo, mau đi tìm tiền riêng của Ngũ ca đi."

Mãn Bảo xua tay: "Thôi thôi, mau khiêng tiền đi đi, Lập Quân, con phải ghi lại khoản này cho ta, sau này cửa hàng kiếm được tiền thì phải chia cho ta một nửa lợi nhuận đó."

"Con biết rồi cô nhỏ, con sẽ ghi lại."

Chu lục lang vừa khiêng tiền vừa nói: "Mãn Bảo, muội đòi một nửa lợi nhuận là hơi nhiều rồi đó? Cùng lắm chỉ cho muội bốn phần thôi."

Chu Lập Trọng cũng gật đầu, "Đúng đó cô nhỏ, cô chỉ bỏ một nửa số tiền, nhưng bọn con còn bỏ công sức nữa, bây giờ bọn con còn không có tiền công đó, đang làm không công."

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Được thôi, vậy thì bốn phần."

Chu Lập Uy: "Cô nhỏ có muốn suy nghĩ lại, giảm thành ba phần không?"

Mãn Bảo hầm hừ: "Không được, ta còn đưa phương pháp nấu rượu nữa đó, rượu cũng có thể kiếm được không ít tiền. Lập Quân, sau này cái này cũng phải ghi lại."

Chu Lập Quân gật đầu, lớn tiếng đáp, "Dạ!"

Mãn Bảo dùng uy nghiêm của một người cô quyết định mức lợi nhuận bốn phần, rồi thầm nói với Khoa Khoa: "Không lâu nữa là chúng ta có thể tha hồ mua mua mua rồi."

Khoa Khoa ném cho Mãn Bảo một biểu tượng mặt cười để cổ vũ, nhưng nó không có lòng tin vào khả năng kiếm tiền của bọn họ lắm.

Bởi vì nó đã tìm kiếm trong Bách Khoa Quán, và biết hiện tại họ vẫn chưa nghiên cứu ra bất kỳ phương pháp nấu rượu nào thích hợp với thời viễn cổ, còn về các ghi chép liên quan, nó tìm kiếm kỹ càng, phát hiện đều không có công thức cụ thể, chỉ có một vài mô tả về kỹ thuật mà thôi.

Đợi Mãn Bảo tiễn mấy người khiêng tiền đi, nó mới nói kết luận này cho Mãn Bảo biết.

Mãn Bảo ngồi xếp bằng trên giường, vẫn tràn đầy tin tưởng, "Cứ mang ra ta xem, đã có ghi chép rồi, vậy hẳn sẽ dễ luận ra thôi, không phải lần trước làm đậu phụ khô chúng ta cũng suy luận kiểu đó đấy ư?"

Khoa Khoa liền chiếu mấy quyển sách vừa tìm được ra cho nàng xem.

Mãn Bảo hào phóng mua cả, sau đó thanh toán tiền tích phân để in thành sách.

Mãn Bảo mở sách ra tìm, hỏi: "Ở trang thứ mấy?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 957: Mua

[HIDE-THANKS][BOOK]Khoa Khoa báo cho nàng một con số, Mãn Bảo giở đến đó, im lặng một lúc lâu, "Chỉ có một câu này thôi sao?"

Khoa Khoa nói: "Là hai câu."

Mãn Bảo: .

"Cả quyển sách này chỉ viết có hai câu về rượu thôi sao?"

"Ký chủ có thể xem những quyển sách khác."

Mãn Bảo nhìn đoạn văn trong quyển sách này, trên đó viết: Từ thời xa xưa, con người đã ghi chép về sự tồn tại của các loại rượu, trong cuốn 'Lãng Tích Tùng Đàm Tục Đàm Tam Đàm' có ghi chép rằng "Ngày nay các nơi đều có rượu trắng, trong đó rượu làm từ cao lương là chính hiệu nhất. Rượu Bái, rượu Lộ, rượu Phần ở phương Bắc đều làm từ cao lương."

Chỉ hai câu thôi mà khiến Mãn Bảo kinh ngạc đến ngây người, nàng lật bìa sách ra xem tên - Nghiên cứu phong vật thời viễn cổ.

Mãn Bảo giở sách soàn soạt, thở dài một hơi, bắt đầu lật giở những quyển sách khác.

Ba quyển sách đều chỉ có một đoạn rất ngắn liên quan đến rượu, trong đó đoạn chi tiết nhất là luận bàn về việc một triều đại có rượu chưng cất hay không, bởi vì cách làm rượu trắng được ghi chép trong lịch sử là "Đổ đầy rượu vào chum, trát bùn lên trên, dùng lửa nung chín, nếu không thì không uống được"; nhưng trên thực tế, từ thời cổ đại, người ta thường cho rằng rượu trắng là rượu chưng cất.

Mãn Bảo xoa cằm, hỏi: "Thế nào là rượu chưng cất?"

Khoa Khoa nói: "Đây là một định nghĩa, không cần mua sách, ta có thể giúp ngươi tra cứu."

Nói xong liền tra cứu định nghĩa rượu chưng cất cho nàng xem.

Mãn Bảo nhìn hai trang đề mục dài dằng dặc, vui vẻ nói: "Ôi chao, không phải trên này viết rất rõ ư? Đề mục này còn chi tiết hơn trong sách."

Mãn Bảo lật đến trang cuối cùng, thậm chí còn thấy hai công thức làm rượu cụ thể.

Mãn Bảo vui mừng khôn xiết, tự tin chép lại, chép mãi.. chép hoài lại cảm thấy không đúng, đầu tiên là cái dụng cụ này, dụng cụ chưng cất này là gì?

Còn nữa, ngô là gì?

Cao lương và lúa mạch thì nàng biết, nhưng tại sao bỏ từng đó cao lương, lúa mạch và ngô mà chỉ làm ra được chút rượu thế này?

Mãn Bảo bắt đầu rối rắm, dừng bút, lại nhìn về phía ba quyển sách kia.

Mãn Bảo thức đêm đọc sách, ngày hôm sau lại mang sách đến hiệu thuốc, lúc không có bệnh nhân thì lấy ra xem, sau khi đọc xong quyển sách miêu tả nhiều về rượu nhất, cuối cùng nàng cũng biết được chút gì đó rồi.

Thế là buổi chiều sau khi về đến nhà, Mãn Bảo liền ngồi đối diện với Trang tiên sinh, hỏi: "Thưa tiên sinh, người thích uống rượu, thế gian có rất nhiều người thích uống rượu, vậy tại sao tửu lầu và quán rượu không làm nhiều rượu hơn để bán?"

Trang tiên sinh nói: "Giá rượu cao, làm gì có ai ngày nào cũng uống rượu được chứ?"

"Đều làm ra từ lương thực, làm nhiều thì chẳng phải giá sẽ rẻ hơn sao ạ?"

Trang tiên sinh cười đáp: "Người không đủ ăn trong thiên hạ còn rất nhiều, biên quan cũng chưa vững, làm sao có thể làm nhiều rượu?"

Mãn Bảo hỏi: "Người nghèo phản đối việc nấu rượu ạ?"

Trang tiên sinh khẽ gật đầu, "Không chỉ người nghèo, mà rất nhiều đại thần trong triều và cả bệ hạ đều không khuyến khích dân gian nấu rượu, nấu rượu nhiều, giá lương thực cũng sẽ tăng lên, nhưng giờ triều đình vẫn nới lỏng với việc này, không ngăn cản dân gian nấu rượu."

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi hỏi, "Vậy tiên sinh, người thấy con nấu rượu thì thế nào?"

Trang tiên sinh nhìn nàng, "Con biết nấu rượu?"

"Bây giờ chưa biết, học là được mà."

Trang tiên sinh liền khoát tay nói: "Muốn học thì học đi, thế gian có nhiều người nấu rượu, bớt con cũng chẳng thiếu mà thêm con cũng chẳng nhiều hơn."

"Vậy nếu con nghĩ ra một phương pháp nấu rượu cực kỳ hay, rượu làm ra rất mạnh nhưng lại tốn rất nhiều lương thực thì sao ạ?"

Trang tiên sinh: "Vậy thì con phải giấu kỹ phương pháp đó đi, truyền ra ngoài, người nghèo trong thiên hạ sẽ hận chết con đấy."

Mãn Bảo liền thất vọng, "Vậy thôi ạ, con nghĩ cách nấu loại rượu không tốn lương thực vậy."

Trang tiên sinh cười phá lên, hỏi: "Trên đời này có loại rượu như vậy sao?"

"Có chứ ạ, rượu nho không phải là rượu ư? Hôm nay Trịnh đại chưởng quầy còn khoe với chúng con là ông ấy vừa mới kiếm được một chai rượu nho đấy," mắt Mãn Bảo sáng lên, "Đúng rồi, con có thể nấu rượu nho."

Trang tiên sinh: .

Ông cảm thấy đệ tử của mình nghĩ một đằng làm một nẻo, trực tiếp khoát tay: "Con cứ tra xem rượu nho phải nấu như thế nào đi đã, rồi hãy nghĩ xem phải đi đâu tìm nho."

Mãn Bảo lẩm bẩm: "Chắc chắn giá đất ở Trường An rất cao, cho nên muốn trồng nhiều thì phải về nhà trồng thôi, nhưng mà trồng nho ở nhà, đương nhiên chỉ có thể nấu rượu ở nhà, nấu xong rồi lại kéo đến kinh thành, xa quá.."

Mãn Bảo rơi vào rối rắm.

Trang tiên sinh lắc đầu, cầm sách lên đọc, thản nhiên nói: "Chưa đến giờ học, nếu con không đi ngủ trưa thì lát nữa sẽ buồn ngủ đấy."

Mãn Bảo liền chạy về phòng mình.

Mãn Bảo rối rắm, Chu ngũ lang lại không rối rắm, đã quyết định mua cửa hàng lớn này rồi, hắn liền nỗ lực để mua nó.

Hai ngày liên tiếp đều hẹn chủ nhà đó ra nói chuyện, dưới sự nỗ lực của hắn và người môi giới, cuối cùng cũng cắt được giá xuống còn 2800 lượng. Họ tìm người làm chứng đến nha môn ký hợp đồng và bàn giao, Chu ngũ lang còn mua lại hết đồ đạc, đồ dùng nhà bếp trong cửa hàng với giá hai mươi lượng bạc.

Chủ cũ luôn lắc đầu nói mình lỗ to rồi.

Chu ngũ lang liền cười nói: "Nguyên lão gia, bàn ghế trong tửu lầu đều cũ rồi, cũng không phải đồ tốt gì, ngài muốn bán cũng không bán được, mà nhà chúng tôi muốn mua bàn ghế cũng không khó, đồ mới tinh, một bộ bàn ghế cũng không tốn bao nhiêu tiền, ngài tính thử xem, tính cả quầy hàng thì mới tốn bao nhiêu tiền?"

Nguyên lão gia nói: "Chu ngũ gia, bàn ghế của tôi đều là gỗ tốt cả đấy, các vị mà mua mấy loại gỗ không tốt thì đương nhiên không tốn bao nhiêu tiền rồi."

"Chúng tôi vốn cũng không định bán đồ ăn đắt đỏ gì, đương nhiên không cần bàn ghế quá tốt, tôi vì nghĩ Nguyên lão gia dọn dẹp những thứ này đi không tiện, cho nên mới mua hết đấy, ngài mà cảm thấy thiệt thòi thì cứ việc dọn đi thôi."

Bởi vì ông ta ra giá trên trời với họ nên Chu ngũ lang vẫn luôn có chút không vui, chẳng qua là họ đã ưng ý cửa hàng này rồi, nếu không hắn còn lâu mới làm ăn với ông ta.

Có ai làm ăn như vậy chứ, chèn ép họ là người nơi khác đến nên ra giá cao hơn người khác bốn trăm lượng, như vậy là quá nhiều rồi đấy.

Bốn trăm lượng cũng đủ cho hắn mua bốn cửa hàng ở huyện nhà rồi.

Nguyên lão gia im lặng, đương nhiên ông ta không thể dọn đồ đi được rồi. Nhưng ông ta cũng lỗ thật, số bàn ghế này của ông ta đúng là làm từ gỗ tốt, nhưng đúng như Chu ngũ lang nói, hắn cũng chưa chắc đã được hời, bởi vì hai mươi lượng thật sự có thể mua được bàn ghế và quầy hàng mới, mặc dù có thể gỗ sẽ không tốt bằng.

Nhưng nếu những người đến quán ăn cơm đều không phải là người đặc biệt giàu có thì họ cũng sẽ không để ý chuyện này.

Nguyên lão gia thở dài, bàn giao hết mọi thứ cho Chu ngũ lang trước mặt mọi người, Chu ngũ lang gật đầu với Chu Lập Quân đứng đằng sau, Chu Lập Quân liền đi ra ngoài vẫy tay, Chu lục lang và Chu Lập Trọng lập tức nâng một cái rương mây vào, sau đó lại ra ngoài nâng thêm một rương nữa.

Sau đó mở ra, bên trên là bạc trắng bóng, lại mở một cái rương khác, trên cùng có một ít vàng, còn lại đều là bạc trắng.

Không chỉ chủ cũ mà đám nha huyện chứng kiến cũng trợn mắt há mồm, đây là thanh toán tận tay luôn à?[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 958: Tin tức

[HIDE-THANKS][BOOK]Người nhà họ Chu không thấy có gì sai, họ có tiền, người ta cũng bán cửa hàng cho họ rồi, đương nhiên họ phải đưa tiền trực tiếp cho người ta chứ.

Chứ cứ dây dưa lằng nhằng mãi để làm gì chứ?

Người môi giới mà Chu ngũ lang mời đến cũng giật mình, rồi nhanh chóng hoàn hồn, cười với chủ cũ: "Nguyên lão gia xem, Chu ngũ gia nhà chúng tôi đủ thành ý chứ?"

Nguyên lão gia ngơ ngác gật đầu, ông ta còn tưởng hôm nay họ sẽ đưa trước hai ba trăm lượng đặt cọc, số còn lại phải kiểm tra xong rồi mới đưa?

Gặp phải kẻ vô lại thì có lẽ còn phải đuổi theo đòi nữa.

Nhưng ông ta nghĩ đối phương là người từ nơi khác đến, lại còn muốn tự mở quán ăn, chắc chắn không dám nợ lâu.

Tại sao cuối cùng ông ta vẫn chọn Chu ngũ lang để giao dịch?

Còn không phải là vì họ là người từ nơi khác đến sao?

Đinh ninh họ không dám nợ lâu, kết quả người ta căn bản không nghĩ đến chuyện nợ nần.

Làm hết giấy tờ trước mặt quan lại trong nha môn và người làm chứng, người môi giới họ mời đến, Nguyên lão gia cân đủ bạc, kiểm tra từng thỏi, thấy màu của bạc và vàng đều rất đúng, đa số đều là bạc quan, bèn gật đầu, hai bên giao dịch xong.

Người nhà họ Chu sảng khoái, Nguyên lão gia cũng sảng khoái theo, cười hỏi: "Chu ngũ gia, các vị có muốn đến cửa hàng xem xét lại lần nữa không?"

Chu ngũ lang thuận thế gật đầu: "Cũng được."

Họ đang muốn đến đó vẽ lại sơ đồ, tối về bàn bạc với Mãn Bảo, sơn sửa lại cửa hàng là có thể khai trương.

Buổi chiều, người nhà họ Chu về nhà liền đưa cho Mãn Bảo một tờ khế đất, Mãn Bảo cẩn thận xem xét, hỏi: "Đây là cửa hàng vét sạch gia tài, biết đẻ trứng vàng của nhà mình đó hả?"

Người nhà họ Chu nghiêm túc gật đầu, nghiêm túc nói: "Không sai."

Bạch nhị lang đứng bên cạnh cười khúc khích: "Có biết đẻ trứng vàng hay không thì chưa biết, nhưng ngốn hết gia tài thì là thật, ta đã dự cảm được tiếp theo các ngươi sẽ tốn rất nhiều tiền rồi."

Mãn Bảo nói: "Không đủ thì mượn ngươi."

Bạch nhị lang đáp không cần nghĩ ngợi: "Không cho mượn!"

Bạch Thiện hỏi: "Không phải ngươi muốn bán hoa sao? Tìm được hoa chưa?"

Đã tìm được từ lâu rồi, Mãn Bảo đã liên hệ với thương gia chuyên bán hoa trong trung tâm mua sắm, hoa cúc thuần chủng thì không có, nhưng biến chủng thì có, còn có đủ loại hình dáng kỳ lạ nữa.

Nhưng cuối cùng Mãn Bảo vẫn chọn mấy chậu bình thường một chút, sau khi hỏi Trịnh đại chưởng quầy và những người khác thì cũng biết những màu hoa có giá.

Đáng tiếc, bây giờ chưa đến Trung thu, rất khó tìm được người mua hoa giá cao.

Bạch Thiện nói: "Nghe nói Ích Châu vương sắp vào kinh rồi, lần này hắn mang theo cả vợ con. Ta nghĩ Ích Châu vương phi vào kinh chắc chắn sẽ mở tiệc chiêu đãi thân thích bạn bè, đến lúc đó không thể thiếu việc bày trí vườn hoa."

Hắn nhìn Mãn Bảo nói: "Hoa của ngươi.."

"Bán cho nàng ta!"

Bạch Thiện liền cười nói: "Việc này không khó, ta nghĩ sau chuyện ở thành Ích Châu, người hầu của nhà bọn họ chắc sẽ không làm chuyện cưỡng đoạt nữa đâu, nhưng ngươi và Lập Quân thì không thể xuất hiện nữa."

Thế là ánh mắt hai người cùng đổ dồn lên người Chu ngũ lang và những người khác.

Chu ngũ lang ngơ ngác hỏi: "Hai đứa đang nói gì vậy?"

Mãn Bảo nói: "Bọn muội đang nói chuyện bán hoa kiếm tiền đó, Ngũ ca, đến lúc đó huynh và Lập Trọng mang hoa đi bán cho Ích Châu vương phi đi."

Chu Ngũ Lang trợn tròn mắt, hạ thấp giọng nói: "Muội không muốn sống nữa hả, giờ không phải lúc nên trốn tránh họ sao?"

Mãn Bảo thờ ơ khoát tay: "Không sợ, chỉ là bán mấy chậu hoa thôi mà, chúng ta bán theo giá thị trường, họ sẽ không nghĩ nhiều đâu, vả lại các huynh là người lạ mặt, họ sẽ không nghi ngờ."

Bạch Thiện gật đầu: "Tiền của phủ Ích Châu vương, không kiếm thì uổng."

"Đúng vậy."

Bạch nhị lang giơ ngón tay cái với hai người: "Các ngươi to gan thật đó, thảo nào tiên sinh nói luận về gây họa thì các ngươi giỏi hơn ta."

Bạch nhị lang vừa nói vừa cảm thấy có gì đó sai sai, hỏi Bạch Thiện: "Sao ngươi biết Ích Châu vương sắp vào kinh?"

"Nghe ở Quốc Tử Học đó," Bạch Thiện nói: "Nghe nói hôm qua hoàng thượng lại nhắc đến chuyện này trong tiểu triều hội, thái hậu lại bệnh, các đại thần mới nhường một bước, đồng ý cho Ích Châu vương vào kinh trước thời hạn để chúc thọ, cũng là để hầu bệnh."

Mãn Bảo tính toán thời gian: "Ây da, vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ đi vào rằm tháng bảy ư?"

Mãn Bảo chịu ảnh hưởng của Tiền thị từ nhỏ nên vẫn có chút mê tín: "Mẹ ta nói, rằm tháng bảy không được đi xa."

Chu ngũ lang cảm thấy nàng lo thừa rồi, nói: "Nếu trên đường hắn xảy ra chuyện thì càng tốt, tốt nhất là bị oan hồn móc mất hồn phách, chúng ta đỡ phải tốn công."

Bạch Thiện lại nghiêm túc nói: "Không được, hắn có chết thì cũng phải chết sau khi vụ án được lật lại."

Mãn Bảo liên tục gật đầu: "Hắn chết lúc này chẳng phải là quá hời cho hắn sao? Hơn nữa cha mẹ ruột của muội còn chết không rõ ràng nữa."

Bạch Thiện gật đầu.

Chu ngũ lang không hiểu suy nghĩ của bọn họ lắm, hắn cảm thấy loại kẻ thù này cứ chết là được rồi, không cần biết hắn chết như nào.

Nhưng thù hận chủ yếu là thù hận của hai người họ, họ đã nhận định như vậy, hắn còn có thể làm gì? Quan trọng là hắn cũng không thể thật sự sai khiến oan hồn đi móc hồn phách của Ích Châu vương được.

Những lời này chỉ nói riêng với nhau thôi.

Mê tín không chỉ có Tiền thị và Mãn Bảo, thái hậu cũng rất mê tín.

Cho nên dù hoàng thượng đã hạ chỉ cho Ích Châu vương vào kinh, bà vẫn không vui vẻ gì mấy, khi hoàng thượng và hoàng hậu đến thỉnh an bà, tiện thể dùng bữa tối cùng, bà còn trách móc: "Sao con không hạ chỉ sớm hơn, ta thấy tháng trước đã nên cho bọn nó vào kinh rồi, kết quả cứ phải kéo đến tháng bảy, đợi chỉ dụ đến thành Ích Châu, thời gian khởi hành của bọn nó sẽ vào đúng rằm tháng bảy.."

Hoàng thượng cười nói: "Biết mẫu hậu thương ngũ đệ, cho nên con đã cho người truyền lời, bảo hắn nghỉ qua rằm tháng bảy rồi mới khởi hành, không bao lâu nữa mẫu thân sẽ gặp được lão ngũ thôi."

Thái hậu liền nuốt những lời đến bên miệng xuống, hồi lâu sau mới thở dài: "Hy vọng bọn nó một đường bình an."

Hoàng thượng cười nói: "Sẽ bình an thôi."

Hoàng hậu thuận thế tiếp lời, cười nói: "Mẫu hậu, vậy có cần thiếp thân phái người qua xem phủ Ích Châu vương trước không? Ngũ đệ muội không để nhiều người ở kinh thành, mà phủ Ích Châu vương của họ cũng để đó ba bốn năm rồi, phải dọn dẹp cẩn thận."

Thái hậu lập tức bị khơi gợi chủ đề, liên tục gật đầu nói: "Đúng, phải phái người đi thu dọn cẩn thận."

Bà ngẫm nghĩ, quay đầu nói với đại cung nữ của mình: "Chuyện này ngươi đi sắp xếp đi, không làm phiền hoàng hậu nữa."

Hoàng hậu ở bên cạnh cười, còn hơi khom người, nói: "Vậy thì phải làm phiền mẫu hậu rồi."

Thái hậu cười vỗ tay nàng: "May mà con nhắc nhở, nếu không ta đã quên mất chuyện này rồi."

Hoàng gia vui vẻ hòa thuận, cuối cùng cũng cho qua chuyện Ích Châu vương lên đường vào kinh vào tháng cô hồn.

Gần đây Mãn Bảo ngoài đọc sách y thì còn si mê đống hoa cỏ của nàng, thỉnh thoảng lại bê về nhà một chậu hoa cúc chưa nở, trong số đó còn có một chậu hoa cúc có nụ hoa thấp thoáng màu xanh lục.

Đến Trang tiên sinh cũng không khỏi lại gần quan sát hồi lâu.

Ông cảm thấy rất lạ kỳ, hỏi: "Con lấy chỗ hoa cúc này từ đâu thế?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 959: Các loại hoa

[HIDE-THANKS][BOOK]"Con mua từ một người trồng hoa, hắn trồng rất nhiều hoa." Mãn Bảo vừa chăm sóc thủy tiên, vừa hừ hừ nói: "Hắn muốn đổi hoa cúc lấy thủy tiên của con, còn lâu con mới đổi."

Trang tiên sinh nhìn mấy chậu cúc tinh xảo xinh đẹp dưới đất, lại quay đầu nhìn mấy cây giống tỏi trong chậu hoa sứt mẻ của Mãn Bảo..

Trang tiên sinh: .

Ông không khỏi lắc đầu, chắp tay sau lưng về thư phòng, bây giờ ông càng ngày càng không hiểu nàng rồi.

Mãn Bảo bày từng chậu cúc dưới mái hiên để tránh ánh nắng gay gắt, ngày nào cũng tưới nước theo lời người bán dặn, chúng nó thích nghi rất tốt ở môi trường mới.

Mãn Bảo rất hài lòng về điều này.

Chu ngũ lang và những người khác đang bận rộn sửa sang cửa hàng, ngày nào cũng đi sớm về khuya, cũng không để ý những thứ này, đến khi họ nhận ra thì hoa mà Mãn Bảo mua về đã bày đầy hai bên hành lang sân.

Không chỉ có cúc mà còn có đủ loại hoa mà họ đã từng nghe nói đến, cũng có những loại chưa từng nghe nói.

Đây đều là do người bán giới thiệu cho Mãn Bảo, để có được một số thông tin hữu ích từ Mãn Bảo, hắn đã tốn không ít tâm tư, rất nhiều hoa đều là nửa bán nửa tặng.

Có lẽ vì quanh năm đào cây cối, Mãn Bảo đặc biệt thích các loại hoa cỏ, lúc chưa nhìn thấy ảnh còn không sao, vừa nhìn thấy ảnh là không rời mắt nổi.

Người bán đẩy mạnh loại hoa sen biến chủng có thể trồng trong bể nước, bông hoa to như vậy, chỉ có hai phiến lá e ấp trốn dưới hoa, đầu cánh hồng pha đỏ trông cực kỳ đẹp.

Còn có một loại hoa trông cực kỳ giống hoa hồng, tên là "hồng cổ", là thành quả nghiên cứu lớn nhất của nông trại họ trong những năm gần đây, tỷ lệ phục hồi gen đạt đến 90%, chỉ là độ ổn định thấp, nhưng cũng đạt yêu cầu, có 60%.

Mãn Bảo nhìn mà thích mê, vì vậy ngoài cúc ra, nàng còn mua một hơi mấy loại hoa sen và hồng cổ.

Màu sắc mỗi loại khác nhau, kiểu dáng hoa cũng khác nhau, có loại còn đang e ấp, có loại thì mới chỉ có một chấm xanh nhỏ, thậm chí còn chưa tính là nụ hoa, người bán dường như là để dụ dỗ Mãn Bảo, đều tặng kèm cho nàng một chậu hoa đang nở.

Khi nàng chuyển về, ngay đến Trang tiên sinh cũng đứng dưới hành lang thưởng thức nửa ngày.

Thật sự rất đẹp.

Hoa đẹp như vậy bày dưới hành lang, Chu ngũ lang và những người khác muốn không biết cũng khó.

Hắn thấy hơi không nỡ, "Bán hoa đẹp như vậy cho kẻ thù?"

Mãn Bảo nói: "Trên một trăm lượng, ngũ ca cứ nhìn giá mà rao."

Chu ngũ lang chớp mắt, "Một chậu hoa một trăm lượng? Hay là tất cả cộng lại?"

"Đương nhiên là một chậu hoa rồi." Chu Lập Quân nói: "Ngũ thúc, thúc có biết khi chúng con ở thành Ích Châu bán bao nhiêu tiền một chậu mẫu đơn không?"

Chu ngũ lang lắc đầu.

Chu Lập Quân liền kể cho hắn nghe, Chu ngũ lang trợn tròn mắt.

Mãn Bảo nói: "Những bông hoa này mỗi loại có một vẻ đẹp riêng, mặc dù muội thấy đều đẹp, nhưng người Tấn ta thích mẫu đơn hơn, vì vậy mẫu đơn quý hiếm có thể bán được giá cao hơn, các loại hoa khác thì rẻ hơn một chút. Đợi đến mùa xuân năm sau, chúng ta lại tìm hoa mẫu đơn rồi bán giá cao cho họ."

Bạch Thiện tức giận: "Ngươi còn muốn bán cho họ mấy năm nữa à?"

Theo hắn thấy thì tốt nhất là năm nay giải quyết dứt điểm chuyện này luôn, hắn không muốn ở chung với họ mấy năm nữa.

Mãn Bảo chột dạ hỏi: "Họ còn chưa vào kinh à?"

"Chưa nghe nói," Bạch Thiện nói: "Chỉ nghe nói hoàng đế sợ thái hậu buồn cho nên đặc biệt truyền lời bảo Ích Châu vương đợi qua rằm tháng bảy rồi hẵng khởi hành."

Bạch nhị lang rất tò mò, "Cùng ở Quốc Tử Giám, sao ta không nghe thấy những chuyện này? Ngươi kết giao với mấy người bạn vậy?"

"Không ai hết," Bạch Thiện nói: "Nhưng trong lớp bọn ta có rất nhiều người thích nói chuyện phiếm, vừa tan học là họ lại tụ tập bàn luận chính sự, tin tức triều đình bay đầy trời, ta ngồi ở đằng trước, muốn không nghe thấy cũng khó."

Mãn Bảo và Bạch nhị lang trợn mắt há mồm.

Bạch nhị lang cảm thấy hơi tủi thân, "Tại sao trong lớp bọn ta không có ai nói mấy chuyện này?"

"Bởi vì mười hai người lớp các ngươi không có căn cơ gì ở kinh thành, những tin tức này các ngươi đi đâu để biết?" Bạch Thiện đã sớm hiểu rõ nguyên do trong đó, "Lớp chúng ta có hai mươi hai học sinh, ngoài ba người chúng ta thì có năm người là thi đỗ vào, mười bốn người còn lại đều vào nhờ ân ấm, ông nội hoặc cha anh làm quan trong triều, những tin tức đó chúng ta không muốn biết cũng khó."

Bạch đại lang ở bên cạnh bỗng xen lời: "Đây chính là sự khác biệt giữa Quốc Tử Học và các học viện khác."

Rồi liếc nhìn đệ đệ ngốc nhà mình, vẻ mặt tiếc nuối.

Cơ hội tốt như vậy, chỉ cần tranh giành top 3 với bốn mươi bảy người, nếu nó thông minh hơn một chút, chăm chỉ hơn một chút, thì đã thi đến thứ mười ba rồi, chỉ cần thêm mười hạng nữa thôi..

Bạch đại lang lắc đầu, thôi vậy, thôi vậy, số phận cả rồi, lần này vận may của nó cũng đủ tốt rồi.

Bạch nhị lang đứng dậy rời khỏi chỗ ca ca, chen vào giữa Chu Lập Trọng và Chu Lập Uy, tránh xa anh mình, "Khi nào cửa hàng nhà các ngươi khai trương?"

Chu ngũ lang lập tức nhớ ra chuyện chính, "Đúng rồi, mấy đứa không nói thì ta quên mất, cửa hàng đã dọn dẹp xong rồi, bọn ta cũng đã dò la kỹ chỗ bán rau bán thịt, đang tính ngày tốt khai trương đây."

Mãn Bảo lập tức nói: "Cái này muội biết, muội tính cho!"

"Biết là muội biết nên mới mang về cho muội tính đây." Chu ngũ lang biết Mãn Bảo học được chút bản lĩnh tính ngày tháng từ Đạo Hư đạo trưởng trong đạo quán, cho nên mới về nhờ nàng tính.

Hết cách, hắn đã hỏi thăm cả rồi, nhờ đạo quán trong kinh thành tính ngày tốt tốn không ít tiền, đặc biệt là tính ngày khai trương.

Mặc dù trong tay họ vẫn còn bạc mà Mãn Bảo cho, nhưng hắn cảm thấy tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm, cho dù chỉ lì xì hai lượng, nghĩ đến trước đây nhà họ phải mất bao lâu mới kiếm được hai lượng bạc chứ.

Mãn Bảo đã vụng về bấm ngón tay tính toán, Bạch Thiện hỏi: "Các huynh quyết định tên cửa hàng là gì chưa?"

Chu ngũ lang nói: "Bọn ta đã nghĩ xong rồi, đây là quán cơm do nhà họ Chu bọn ta mở, cho nên cứ gọi là quán cơm Chu Ký."

Bạch Thiện: ".. Tên rất sát nghĩa."

Mãn Bảo quay đầu nói với hắn: "Ta định thiết kế một hình đại diện cho cửa hàng, nhưng ta vẽ không đẹp, lát nữa ngươi vẽ giúp ta nhé?"

Bạch Thiện cười gật đầu, "Được, có cần ta viết tên biển hiệu cho ngươi không?"

"Không cần," Mãn Bảo nói: "Ta sẽ nhờ tiên sinh viết biển hiệu."

Bạch Thiện có chút tiếc nuối.

Bạch nhị lang giơ tay hỏi, "Vậy ta có thể làm gì?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngươi giúp bọn ta mời khách đi, đến ngày khai trương, ngươi mời bạn bè đồng môn chơi thân đến ăn cơm ủng hộ quán."

Mãn Bảo đếm ngón tay: "Trịnh đại chưởng quầy và Cổ đại phu của hiệu thuốc đều sẽ đến, còn có người nhà chúng ta, thêm bạn bè và đồng môn của ngươi nữa, mặc dù người vẫn còn hơi ít, nhưng cũng tàm tạm rồi."

Bạch Thiện ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy ta cũng sẽ mời mấy người."

Mãn Bảo hỏi: "Ai vậy?"

"Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật," Bạch Thiện dừng một chút rồi nói: "Còn có mấy người Phong Tông Bình nữa."

Tuy rằng hắn và bọn họ không thể tính là bạn bè, nhưng thỉnh thoảng cũng nói chuyện ở trường, hắn mời bọn họ, hẳn là bọn họ sẽ đi.

Mãn Bảo vui mừng, "Được đó, ngươi muốn mời ai thì cứ mời đến hết đi."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back