Chương 450: Tương tự
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Con biết mà, mấy tòa núi gần đây đều nhỏ, không có mãnh thú, con cũng đâu đến chỗ Miên Sơn."
Chu Hỉ nói đến đây thì khẽ dừng lại, Miên Sơn là ngọn núi sau thôn hướng đến phía huyện thành, ở chỗ đó núi liền núi, nhưng cũng không quá cao, nàng nhớ khi còn nhỏ bọn họ đã lên đó không ít lần để tìm quả dại, gà rừng hay thỏ con gì đó, trên đó mấy thứ này nhiều hơn núi khác nhiều.
Thậm chí còn có cả lợn rừng hay hươu nai và sói.
Nhưng đám thanh niên thôn Thất Lí đều rất to gan, cũng không vì thế mà không dám lên Miên Sơn, bọn họ hô bè gọi bạn, chỉ cần nhiều người, bọn họ còn dám từ núi bên này băng qua Miên Sơn để đến một huyện khác.
Nhưng từ sau khi phát hiện thi thể của vợ chồng Chu Ngân trên đó, người của thôn Thất Lí liền theo bản năng tránh đi nơi này, qua vài năm, có rất ít người còn lên trên đó tìm gì nữa.
Chu Hỉ vội vã ra khỏi nhà.
Tiền thị dựa vào tường ngẩn người trong chốc lát.
Mấy đứa trẻ nhà họ Chu đều chạy sang tiểu viện bên cạnh, bên phía đại viện này chỉ còn bốn người con dâu đang bận rộn.
Phùng thị đang cắt cổ gà, chờ nước sôi để nhổ lông, Phương thị thì đang đun nước, Hà thị ra vườn rau hái rau, tiểu Tiền thị thì cán bột mì.
Trong nhà đã sớm không còn gạo, tất nhiên không thể chưng cơm, gần đây bọn họ luôn ăn mì miếng hoặc bánh nướng áp chảo, thỉnh thoảng Chu lão đầu sẽ cho bọn họ ăn một bữa xa xỉ, để tiểu Tiền thị làm cho mỗi người một bát mì sợi..
Tiểu viện sát vách thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng nói chuyện của trẻ con, nhưng nghe xa xăm như từ chân trời truyền tới, Tiền thị vốn đã ngừng nước mắt lại đột nhiên như đê vỡ nước tràn, làm sao cũng không kìm lại được..
Chu lão đầu dẫn đám con gấp gáp về nhà đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ này của bà, ông không khỏi cao giọng hỏi, "Làm sao thế, bà làm sao thế?"
Trưởng thôn và nha dịch trong phòng nghe thấy tiếng thì đi ra ngoài, Tiền thị hai mắt đẫm lệ, đưa tầm nhìn mơ hồ dưới làn nước mắt sang phía Chu Hỉ trước, thấy nàng gật đầu, liền biết nàng đã nói qua với Chu lão đầu.
Bà dứt khoát dựa vào tường không nói gì nữa, bây giờ bà không muốn nói gì, càng chẳng muốn để ý đến Chu lão đầu.
Chu lão đầu nhìn bà một cái, lên chào hỏi nha dịch dưới sự giới thiệu của trưởng thôn trước.
Nha dịch kinh ngạc nhìn cả một đoàn người phía sau ông, khẽ nuốt nước miếng nói: "Không dám, không dám."
Mãn Bảo nghe được thấy tiếng động ở sát vách, lập tức bỏ đám cháu lại chạy ra ngoài..
"Cô nhỏ!" Nhị Nha không bắt được bé, đang định đuổi theo, Ngũ Đầu và Lục Đầu đang nằm trên giường bỗng nhiên a một tiếng, Nhị Nha chỉ đành dậm chân, bảo Nhị Đầu đuổi theo cô nhỏ, còn mình thì quay lại trông hai đứa em họ.
Mãn Bảo vọt vào nhà chính, nhìn thấy cha già thì trực tiếp nhào vào lòng ông khóc òa lên.
Chu lão đầu đau lòng vô cùng, vội vàng hỏi: "Sao thế, sao thế, con làm sao thế?"
Tiền thị lau nước mắt đi tới, kéo Mãn Bảo dậy lau nước mắt cho bé, "Đừng khóc, để cho cha con đón khách."
Mãn Bảo rúc vào lòng mẫu thân nức nở, còn trộm nghiêng đầu lén lút lườm nha dịch một cái.
Nha dịch không phát hiện.
Sau khi nhìn thấy sáu đứa con trai của Chu lão đầu, nha dịch đã khách khí với nhà họ Chu hơn rất nhiều, bởi vậy chẳng dám nói gì về chuyện Tiền thị làm chủ, cũng chẳng dám nhắc đến Mãn Bảo.
Tuy rằng đã báo cho trưởng thôn và Tiền thị, nhưng nha dịch vẫn chính thức nhắc lại một lần nữa với Chu lão đầu, nhấn mạnh bọn họ cần phải mang đồ đến nha huyện để xử lý thủ tục xóa hộ tịch.
Mà tuy Chu lão đầu đã biết trước chuyện này qua Chu Hỉ, cũng đoán được ý của vợ mình, nhưng Chu lão đầu vẫn có chút lưỡng lự.
Tuy rằng tên giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải đệ đệ ruột nhà mình mà?
Nhưng chuyện quan sai tìm tới thôn sau khi Chu Ngân chết như cục xương mắc ngang họng ông, lần này chính là cơ hội để ông, để nhà họ Chu, thậm chí là cả thôn Thất Lí thoát khỏi khốn cảnh này.
Trưởng thôn đá nhẹ vào chân Chu lão đầu dưới gầm bàn, nhắc ông: "Chú Kim, quan gia đang hỏi chú kìa."
Chu lão đầu rầu rĩ đáp lại, "Giấy đảm bảo này cần bao nhiêu chủ hộ ký tên ạ?"
"Ít nhất năm hộ."
Chu lão đầu lại muốn hút thuốc.
Tiền thị lau khóe mắt nói: "Quan gia, tình cảm huynh đệ đương gia nhà tôi sâu đậm, tin này đến đột ngột quá nên nhất thời chưa bình tĩnh lại được. Đúng rồi, Chu Ngân nhà tôi bởi vì nạn hạn hán mà đã rời nhà đi lúc mười bốn tuổi, tuy rằng trên giấy phép đi đường viết đúng tên Chu Ngân nhà tôi, nhưng hình như địa phương là ở Thương Châu.."
Nha dịch ăn một miếng tào phớ rồi nói: "Còn không phải là Thương Châu sao? Nha môn Lương Châu đã kiểm chứng hết rồi, vốn mấy thứ này đã chuyển đến Thương Châu, nhưng người bên nha huyện Thương Châu nói Chu Ngân này không phải người bản địa, mà là từ Miên Châu chúng ta tới, ở nơi đó cưới một nương tử họ Hạ, sau khi cha mẹ nhà họ Hạ qua đời thì dọn gia đình nhỏ đi rồi, nghe nói là định về Miên Châu."
Người nhà họ Chu nghe mà sửng sốt.
Nha dịch vỗ đùi nói: "Kết quả cũng không biết làm sao mà một nhà ba người đi đến Lương Châu lại gặp phải sơn phỉ, nếu không phải năm ngoái Lương Châu diệt phỉ thì chỉ sợ còn không ai biết bọn họ đã chết ấy."
Nha dịch an ủi bọn họ một câu không quá thành ý, "Các người nén bi thương đi, ít nhất thì giờ cũng biết được sinh tử mà phải không?"
Chu lão đầu trợn tròn mắt, vẻ mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Tiền thị lại là người hồi phục tinh thần đầu tiên, gật đầu nói: "Đúng, đúng ạ, ngài nói rất có lý."
Tiền thị đứng dậy, giữ chặt Mãn Bảo rồi cười với nha dịch: "Ngài ngồi trước đi, để tôi sang phòng bếp xem thử.."
Trong nhà nhiều người, tiểu Tiền thị nấu ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã làm xong một bàn tiệc ngon, sau đó bưng lên.
Chu lão đầu bảo Chu đại lang ngồi vào một chỗ, còn mấy đứa con trai khác tự đến phòng bếp bưng một bát mì miếng ngồi xổm ngoài sân ăn.
Nha dịch chẳng chút để ý đến việc này, hắn gặm một miếng đùi gà, vui vẻ nói: "Ta đã bảo mà, gà này phải ăn gà non, gà nhà các người nuôi ngon đấy, con này có thể coi như là con gà ngon nhất mà gia ăn trong năm nay.."
Chu lão đầu cười với hắn, gắp nốt cái đùi gà còn lại cho hắn, cười nói: "Nếu quan gia cảm thấy ngon thì cứ ăn nhiều vào."
Trưởng thôn không khỏi nhìn ông ám chỉ, nếu thím Tiền ở chỗ này, dù có không nỡ đến đâu thì cũng sẽ cho hắn một con gà mang đi.
Cơ mà, kệ nó chứ.
Trưởng thôn cúi đầu ăn mì, tình huống của Chu Ngân, ngoài nhà họ Chu ra thì ông là người hiểu rõ nhất, những lời mà nha dịch nói lúc nãy - nếu không phải chắc chắn là Chu Ngân đã chết bảy năm trước - thì gần như ông cũng cho rằng thứ mà nha dịch mang đến thật sự là di vật của Chu Ngân.
Tình huống trùng hợp như vậy, còn sợ gì?
Nha dịch ăn uống no đủ xong cuối cùng vẫn mang được một thứ đi.
Bởi vì hắn cảm thấy đậu phụ ăn cũng rất ngon, vì thế Chu lão đầu liền bảo tiểu Tiền thị bọc cho hắn vài miếng đậu phụ, còn phải đưa cho hắn một cái rổ.
Mà người ta còn chướng mắt rổ nhỏ, thế nào cũng phải đòi cái rổ to mà bọn họ đặt ngoài mái hiên.
Chu lão đầu nhịn, dù sao mấy thứ này cũng không đáng gì, nhưng muốn gà thì còn lâu đi.
Mới mổ một con gà mái nhỏ vừa mới đẻ trứng nhà ông, đã làm ông tiếc của gần chết, giờ còn muốn xách đi một con, nằm mơ hả?
Nha dịch thấy bóng gió hay lồ lộ đều không có tác dụng thì bĩu môi, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Hiển nhiên tình nghĩa vừa tăng thêm sau một bữa cơm đã lập tức tan thành mây khói, thậm chí có lẽ còn khiến ấn tượng của hắn rớt xuống số âm.
Chu Hỉ nói đến đây thì khẽ dừng lại, Miên Sơn là ngọn núi sau thôn hướng đến phía huyện thành, ở chỗ đó núi liền núi, nhưng cũng không quá cao, nàng nhớ khi còn nhỏ bọn họ đã lên đó không ít lần để tìm quả dại, gà rừng hay thỏ con gì đó, trên đó mấy thứ này nhiều hơn núi khác nhiều.
Thậm chí còn có cả lợn rừng hay hươu nai và sói.
Nhưng đám thanh niên thôn Thất Lí đều rất to gan, cũng không vì thế mà không dám lên Miên Sơn, bọn họ hô bè gọi bạn, chỉ cần nhiều người, bọn họ còn dám từ núi bên này băng qua Miên Sơn để đến một huyện khác.
Nhưng từ sau khi phát hiện thi thể của vợ chồng Chu Ngân trên đó, người của thôn Thất Lí liền theo bản năng tránh đi nơi này, qua vài năm, có rất ít người còn lên trên đó tìm gì nữa.
Chu Hỉ vội vã ra khỏi nhà.
Tiền thị dựa vào tường ngẩn người trong chốc lát.
Mấy đứa trẻ nhà họ Chu đều chạy sang tiểu viện bên cạnh, bên phía đại viện này chỉ còn bốn người con dâu đang bận rộn.
Phùng thị đang cắt cổ gà, chờ nước sôi để nhổ lông, Phương thị thì đang đun nước, Hà thị ra vườn rau hái rau, tiểu Tiền thị thì cán bột mì.
Trong nhà đã sớm không còn gạo, tất nhiên không thể chưng cơm, gần đây bọn họ luôn ăn mì miếng hoặc bánh nướng áp chảo, thỉnh thoảng Chu lão đầu sẽ cho bọn họ ăn một bữa xa xỉ, để tiểu Tiền thị làm cho mỗi người một bát mì sợi..
Tiểu viện sát vách thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng nói chuyện của trẻ con, nhưng nghe xa xăm như từ chân trời truyền tới, Tiền thị vốn đã ngừng nước mắt lại đột nhiên như đê vỡ nước tràn, làm sao cũng không kìm lại được..
Chu lão đầu dẫn đám con gấp gáp về nhà đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ này của bà, ông không khỏi cao giọng hỏi, "Làm sao thế, bà làm sao thế?"
Trưởng thôn và nha dịch trong phòng nghe thấy tiếng thì đi ra ngoài, Tiền thị hai mắt đẫm lệ, đưa tầm nhìn mơ hồ dưới làn nước mắt sang phía Chu Hỉ trước, thấy nàng gật đầu, liền biết nàng đã nói qua với Chu lão đầu.
Bà dứt khoát dựa vào tường không nói gì nữa, bây giờ bà không muốn nói gì, càng chẳng muốn để ý đến Chu lão đầu.
Chu lão đầu nhìn bà một cái, lên chào hỏi nha dịch dưới sự giới thiệu của trưởng thôn trước.
Nha dịch kinh ngạc nhìn cả một đoàn người phía sau ông, khẽ nuốt nước miếng nói: "Không dám, không dám."
Mãn Bảo nghe được thấy tiếng động ở sát vách, lập tức bỏ đám cháu lại chạy ra ngoài..
"Cô nhỏ!" Nhị Nha không bắt được bé, đang định đuổi theo, Ngũ Đầu và Lục Đầu đang nằm trên giường bỗng nhiên a một tiếng, Nhị Nha chỉ đành dậm chân, bảo Nhị Đầu đuổi theo cô nhỏ, còn mình thì quay lại trông hai đứa em họ.
Mãn Bảo vọt vào nhà chính, nhìn thấy cha già thì trực tiếp nhào vào lòng ông khóc òa lên.
Chu lão đầu đau lòng vô cùng, vội vàng hỏi: "Sao thế, sao thế, con làm sao thế?"
Tiền thị lau nước mắt đi tới, kéo Mãn Bảo dậy lau nước mắt cho bé, "Đừng khóc, để cho cha con đón khách."
Mãn Bảo rúc vào lòng mẫu thân nức nở, còn trộm nghiêng đầu lén lút lườm nha dịch một cái.
Nha dịch không phát hiện.
Sau khi nhìn thấy sáu đứa con trai của Chu lão đầu, nha dịch đã khách khí với nhà họ Chu hơn rất nhiều, bởi vậy chẳng dám nói gì về chuyện Tiền thị làm chủ, cũng chẳng dám nhắc đến Mãn Bảo.
Tuy rằng đã báo cho trưởng thôn và Tiền thị, nhưng nha dịch vẫn chính thức nhắc lại một lần nữa với Chu lão đầu, nhấn mạnh bọn họ cần phải mang đồ đến nha huyện để xử lý thủ tục xóa hộ tịch.
Mà tuy Chu lão đầu đã biết trước chuyện này qua Chu Hỉ, cũng đoán được ý của vợ mình, nhưng Chu lão đầu vẫn có chút lưỡng lự.
Tuy rằng tên giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải đệ đệ ruột nhà mình mà?
Nhưng chuyện quan sai tìm tới thôn sau khi Chu Ngân chết như cục xương mắc ngang họng ông, lần này chính là cơ hội để ông, để nhà họ Chu, thậm chí là cả thôn Thất Lí thoát khỏi khốn cảnh này.
Trưởng thôn đá nhẹ vào chân Chu lão đầu dưới gầm bàn, nhắc ông: "Chú Kim, quan gia đang hỏi chú kìa."
Chu lão đầu rầu rĩ đáp lại, "Giấy đảm bảo này cần bao nhiêu chủ hộ ký tên ạ?"
"Ít nhất năm hộ."
Chu lão đầu lại muốn hút thuốc.
Tiền thị lau khóe mắt nói: "Quan gia, tình cảm huynh đệ đương gia nhà tôi sâu đậm, tin này đến đột ngột quá nên nhất thời chưa bình tĩnh lại được. Đúng rồi, Chu Ngân nhà tôi bởi vì nạn hạn hán mà đã rời nhà đi lúc mười bốn tuổi, tuy rằng trên giấy phép đi đường viết đúng tên Chu Ngân nhà tôi, nhưng hình như địa phương là ở Thương Châu.."
Nha dịch ăn một miếng tào phớ rồi nói: "Còn không phải là Thương Châu sao? Nha môn Lương Châu đã kiểm chứng hết rồi, vốn mấy thứ này đã chuyển đến Thương Châu, nhưng người bên nha huyện Thương Châu nói Chu Ngân này không phải người bản địa, mà là từ Miên Châu chúng ta tới, ở nơi đó cưới một nương tử họ Hạ, sau khi cha mẹ nhà họ Hạ qua đời thì dọn gia đình nhỏ đi rồi, nghe nói là định về Miên Châu."
Người nhà họ Chu nghe mà sửng sốt.
Nha dịch vỗ đùi nói: "Kết quả cũng không biết làm sao mà một nhà ba người đi đến Lương Châu lại gặp phải sơn phỉ, nếu không phải năm ngoái Lương Châu diệt phỉ thì chỉ sợ còn không ai biết bọn họ đã chết ấy."
Nha dịch an ủi bọn họ một câu không quá thành ý, "Các người nén bi thương đi, ít nhất thì giờ cũng biết được sinh tử mà phải không?"
Chu lão đầu trợn tròn mắt, vẻ mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Tiền thị lại là người hồi phục tinh thần đầu tiên, gật đầu nói: "Đúng, đúng ạ, ngài nói rất có lý."
Tiền thị đứng dậy, giữ chặt Mãn Bảo rồi cười với nha dịch: "Ngài ngồi trước đi, để tôi sang phòng bếp xem thử.."
Trong nhà nhiều người, tiểu Tiền thị nấu ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã làm xong một bàn tiệc ngon, sau đó bưng lên.
Chu lão đầu bảo Chu đại lang ngồi vào một chỗ, còn mấy đứa con trai khác tự đến phòng bếp bưng một bát mì miếng ngồi xổm ngoài sân ăn.
Nha dịch chẳng chút để ý đến việc này, hắn gặm một miếng đùi gà, vui vẻ nói: "Ta đã bảo mà, gà này phải ăn gà non, gà nhà các người nuôi ngon đấy, con này có thể coi như là con gà ngon nhất mà gia ăn trong năm nay.."
Chu lão đầu cười với hắn, gắp nốt cái đùi gà còn lại cho hắn, cười nói: "Nếu quan gia cảm thấy ngon thì cứ ăn nhiều vào."
Trưởng thôn không khỏi nhìn ông ám chỉ, nếu thím Tiền ở chỗ này, dù có không nỡ đến đâu thì cũng sẽ cho hắn một con gà mang đi.
Cơ mà, kệ nó chứ.
Trưởng thôn cúi đầu ăn mì, tình huống của Chu Ngân, ngoài nhà họ Chu ra thì ông là người hiểu rõ nhất, những lời mà nha dịch nói lúc nãy - nếu không phải chắc chắn là Chu Ngân đã chết bảy năm trước - thì gần như ông cũng cho rằng thứ mà nha dịch mang đến thật sự là di vật của Chu Ngân.
Tình huống trùng hợp như vậy, còn sợ gì?
Nha dịch ăn uống no đủ xong cuối cùng vẫn mang được một thứ đi.
Bởi vì hắn cảm thấy đậu phụ ăn cũng rất ngon, vì thế Chu lão đầu liền bảo tiểu Tiền thị bọc cho hắn vài miếng đậu phụ, còn phải đưa cho hắn một cái rổ.
Mà người ta còn chướng mắt rổ nhỏ, thế nào cũng phải đòi cái rổ to mà bọn họ đặt ngoài mái hiên.
Chu lão đầu nhịn, dù sao mấy thứ này cũng không đáng gì, nhưng muốn gà thì còn lâu đi.
Mới mổ một con gà mái nhỏ vừa mới đẻ trứng nhà ông, đã làm ông tiếc của gần chết, giờ còn muốn xách đi một con, nằm mơ hả?
Nha dịch thấy bóng gió hay lồ lộ đều không có tác dụng thì bĩu môi, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Hiển nhiên tình nghĩa vừa tăng thêm sau một bữa cơm đã lập tức tan thành mây khói, thậm chí có lẽ còn khiến ấn tượng của hắn rớt xuống số âm.
Chỉnh sửa cuối: