Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 940: Chờ đợi

[HIDE-THANKS][BOOK]Buổi chiều bốn thầy trò chuyên chú làm thơ, Trang tiên sinh không chỉ giảng giải cho bọn họ những bài thơ thi tuyển hay mấy năm gần đây do Bạch đại lang thu thập được, mà còn lấy một quyển vở nhỏ ra, đây là một số bài thơ khá nổi tiếng ở kinh thành trong mấy năm nay.

Mãn Bảo rất tò mò, "Quyển này đâu ra thế ạ?"

Trang tiên sinh cười nói: "Ta bảo Lưu Quý đi mua, có mấy hiệu sách lén sao chép, tìm được người thì tất nhiên có thể mua được."

Mãn Bảo khẽ gật đầu, tiên sinh đã từng tới kinh thành, chắc chắn là biết được nhiều chỗ hơn bọn họ.

Trang tiên sinh chỉ dạy bọn họ làm thơ, lại kể cho bọn họ nghe mấy điển cố, thấy giờ cũng muộn rồi thì chắp tay rời đi, để cho bọn họ im lặng suy ngẫm.

Mãn Bảo chống cằm xoay bút, ngây ngẩn nhìn vào bài thơ của mình.

Bạch Thiện đã suy ngẫm xong, vừa ngẩng đầu thấy nàng ngồi ngơ ngác thì đặt bút dịch đến bên cạnh nàng, "Ngươi làm sao thế? Hôm nay tiên sinh giảng bài ngươi toàn không tập trung."

Mãn Bảo hoàn hồn, khẽ lắc đầu, nàng đã quyết định không nói với ai hết, chuyện của Khoa Khoa chỉ có thể chờ đợi.

Bạch Thiện vừa nghi ngờ vừa lo lắng nhìn nàng, nhưng không hỏi tiếp.

Mãn Bảo đợi cả đêm, sáng sớm sau mơ màng tỉnh lại mới phát hiện không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, nàng lập tức chạy vào hệ thống hét lớn: "Khoa Khoa --"

Hệ thống vô cùng im ắng, vẫn chẳng có ai trả lời nàng.

Mãn Bảo gục đầu rời khỏi, mặc quần áo xong thì xách chậu gỗ ra ngoài múc nước rửa mặt.

Bạch Thiện đã dậy từ lâu, Bạch nhị lang đang đứng trong sân rửa mặt, quay đầu thấy Mãn Bảo bơ phờ ủ rũ thì không khỏi chớp mắt, hắn ngẩng đầu nhìn, xác nhận dưới mắt Mãn Bảo có quầng thâm thật thì cười khanh khách, vui sướng hỏi: "Tối hôm qua ngươi đi ăn trộm à?"

Mãn Bảo liếc xéo hắn, rề rà đi múc nước rửa mặt.

Bạch Thiện cũng liếc xéo hắn, buông sách đuổi theo.

Bạch nhị lang bĩu môi, "Hừ, không nói thì không nói, làm như ai thèm nghe."

Bạch Thiện đuổi theo Mãn Bảo, giúp nàng múc nước vào chậu, hỏi: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"

Khoa Khoa biến mất cả đêm không về, Mãn Bảo rất lo lắng, vốn nàng không muốn nói, nhưng thấy Bạch Thiện nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm như vậy, nàng vẫn không nhịn được, hỏi: "Nếu có một người bạn đột nhiên biến mất mà không nói một lời, thì ta nên làm gì đây?"

Bạch Thiện dừng một chút rồi hỏi: "Là người bạn nói đặt mình vào tâm lý người khác đúng không?"

Mãn Bảo sửng sốt, sau đó gật đầu với Bạch Thiện.

Bạch Thiện trầm mặc một chút, sau đó khó xử nhìn nàng: "Nếu đi rồi thì ngươi đốt tiền giấy cho hắn đi, ngươi đừng sốt ruột, loại chuyện như này chỉ có thể chờ đợi, nếu hắn quay về thì hết thảy như cũ, nếu không trở về, thì đó không phải là chuyện tốt với hắn ư?"

Mãn Bảo: ".. Đốt tiền giấy?"

Bạch Thiện nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, đốt nhiều một chút, đúng rồi, đồ chúng ta đốt hắn có thể sử dụng không? Hay là chúng ta đốt quần áo, đốt thức ăn ngon cho hắn?"

Bạch Thiện thấy nàng không nói gì, cho rằng nàng đang đau lòng, bèn khoác vai nàng nói: "Ngươi đừng buồn, ta hiểu mà, thật ra ngươi may mắn hơn ta, ta từng nghiêm túc cảm nhận rồi, trước nay cha ta chưa bao giờ về gặp ta."

Mãn Bảo lờ mờ hiểu ra, nàng nhìn Bạch Thiện, nghẹn họng không nói được gì.

Bạch Thiện thở dài.

Mãn Bảo nghe thấy tiếng thở dài thì lòng bỗng chua xót, nàng cũng thở dài một tiếng, dứt khoát đặt mông ngồi phịch xuống bậc thang.

Bạch Thiện ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy khoé mắt nàng hoe đỏ thì lục tìm trên người, lấy một cái khăn tay ra đưa cho nàng.

Mãn Bảo nhận lấy, lau nước mắt rồi nức nở nói: "Nó vẫn luôn ở bên cạnh ta.."

Bạch Thiện liền rồi rắm vô cùng, hồi lâu sau mới ưu sầu nói: "Ta tra rất nhiều sách, đều nói người quỷ khác đường, nếu hắn hay đi theo ngươi, thì sức khoẻ của ngươi sẽ bị ảnh hưởng. Ta nghĩ lúc bé sức khoẻ ngươi không tốt chắc cũng một phần là do nguyên nhân này."

Mãn Bảo biết bọn họ đang nói không cùng một người, nhưng lại cùng một chuyện, nàng nhìn Bạch Thiện hồi lâu, cuối cùng lau nước mắt nói: "Nếu ta vô cùng muốn nó trở về thì sao?"

Bạch Thiện bèn thở dài đáp: "Vậy chỉ có thể chờ đợi." Dù sao người quỷ khác đường, bọn họ ngoài việc đốt chút tiền giấy, quần áo và đồ để hiến tế thì còn cách gì khác đâu?

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, giờ cũng chỉ còn cách này thôi. Nàng thở dài nói, "Đành chờ vậy."

Bạch Thiện thấy nàng buồn bã thì đứng dậy bưng chậu gỗ lên giúp nàng, "Đi thôi, mau đi rửa mặt, lát nữa còn phải học khóa học sớm. Hôm nay ngươi có phải đến hiệu thuốc không?"

Mãn Bảo gật đầu.

Kỳ thực khóa học sớm là khóa bọn họ tự đọc sách ôn bài, nếu bài trước có phần nào không hiểu thì có thể tranh thủ lúc này đi hỏi tiên sinh, đây là hoạt động trước khi ăn sáng.

Chờ bọn họ học xong khóa sớm thì có thể đi ăn sáng, sau đó ai nên làm gì thì làm cái đó.

Mãi đến lúc ăn sáng Chu ngũ lang mới tìm được cơ hội nói chuyện với Mãn Bảo, "Đêm qua về muộn nên quên không nói với muội, bọn ta đã bán được hết sách rồi, hôm qua bọn Lập Trọng chép thêm mười hai quyển sách, sáng nay ta sẽ cầm đi bán nốt. Muội nói sáng nay có nên bảo bọn họ chép nữa không?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, "Không chép nữa, ngày mai là thi rồi, một buổi sáng cũng chẳng chép được bao nhiêu, chờ đến buổi chiều chắc là sẽ chẳng còn ai mua nữa, chép chỉ phí công."

Chu ngũ lang gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy."

Chu Lập Trọng Chu Lập Uy và Chu Lập Quân đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chép đến nỗi sắp gãy tay rồi, khi xưa học hành cũng chưa từng cố gắng như vậy.

Chu ngũ lang thấy Mãn Bảo không hỏi tiền thì chủ động nói: "Hôm qua bán được 27 lượng, hôm nay nếu có thể bán được hết số sách này thì cũng được 18 lượng."

Mãn Bảo gật đầu.

Thấy nàng vẫn chẳng có tí hứng khởi nào, Chu ngũ lang không khỏi gãi đầu, hỏi: "Muội làm sao thế, ta kiếm được nhiều bạc như vậy mà muội vẫn không vui ư?"

Trang tiên sinh cũng ngẩng đầu nhìn đại đệ tử.

Mãn Bảo gật đầu có lệ: "Vui chứ, số tiền đó ngũ ca để lại năm lượng cho muội, còn lại thì các huynh tự chia nhau đi."

Năm lượng là tiền vốn của nàng.

Nói đến đây thì Mãn Bảo quay đầu nhìn Bạch Thiện và Bạch nhị lang, "Các ngươi còn nợ tiền Bạch sư huynh đấy, nhớ trả tiền."

Bạch đại lang từ cách vách sang ăn cơm chùa suýt thì bị nghẹn, hắn liên tục xua tay: "Không cần, không cần, huynh đệ trong nhà tất phải so đo này đó?"

Mãn Bảo nói: "Huynh đệ ruột còn phải tính toán rõ ràng."

Bạch Thiện gật đầu, "Lát nữa ta đưa tiền cho đại đường ca."

Thấy Bạch nhị lang ở bên cạnh vẫn đang vùi đầu vào ăn, Mãn Bảo liền đá một phát vào chân hắn dưới gầm bàn.

Bạch nhị lang bị đau kêu lên, ngẩng đầu nói: "Ta biết rồi, lát nữa ta cũng mang tiền trả đại ca."

Bạch đại lang nhìn Mãn Bảo, lại nhìn đệ đệ ngốc nhà mình, bất đắc dĩ gật đầu.

Đúng là ngốc thật, tuy nàng là sư tỷ, nhưng bọn họ cũng là huynh đệ ruột đấy, đệ phản kháng một tí thì làm sao?

Trang tiên sinh ngồi ở ghế trên lẳng lặng ăn xong bát cháo, làm như không thấy động tác nhỏ của các đệ tử. Ăn xong thì đặt bát xuống, xoa miệng rồi thong thả nói: "Mười lăm phút sau ra vườn, hôm nay chúng ta sẽ soát lại từ đầu đến cuối một lần, vi sư ra mấy đề riêng cho các con, các con làm thử xem."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang đáp vâng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 941: Ủ rũ héo hon

[HIDE-THANKS][BOOK]Chu ngũ lang chờ Trang tiên sinh đi rồi mới quay đầu nhìn Mãn Bảo lần nữa, "Có phải bên chỗ hiệu thuốc không thuận lợi không? Hay là bị ai bắt nạt?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Không ạ, hôm qua muội còn học được thứ mới, chỉ là tâm trạng muội không tốt thôi."

Chu ngũ lang tò mò hỏi, "Vì sao lại không tốt?"

Mãn Bảo liếc mắt nhìn hắn rồi nói: "Muội nhớ cha mẹ và đại tẩu."

Chu Lập Trọng nghe thấy thế liền ngẩng đầu, "Con cũng nhớ ông bà nội và cha mẹ con."

Chu ngũ lang im lặng, cũng thấy hơi buồn, hắn cũng nhớ vợ con của hắn.

Chu Lập Uy nhìn trái ngó phải, quay đầu hỏi Chu Lập Quân, "Nhị tỷ, tỷ nhớ nhà không?"

Chu Lập Quân suy nghĩ rồi lắc đầu, "Giờ vẫn chưa nhớ."

Dù sao nàng cũng đi theo cô nhỏ ở thành Ích Châu một thời gian rất dài, đã qua cái giai đoạn nhớ nhà nhất rồi.

Cho nên nàng thoáng nhìn Mãn Bảo, cảm thấy cô nhỏ không buồn vì nhớ nhà.

Nàng khẽ nhíu mày, nhanh chóng ăn hết màn thầu trên tay, nói: "Cô nhỏ, lát nữa con đến hiệu thuốc với cô nhé."

Mãn Bảo: "Con đến hiệu thuốc làm gì?"

"Để biết đường, hơn nữa con cũng định đi xem nhà ta nên mở cửa hàng ở đâu thì ổn."

"Đúng đúng đúng, đây là chuyện quan trọng," Chu ngũ lang nói: "Sách để ta và lục lang đi bán là được, dù sao ta và lão lục cũng biết chỗ rồi, con và Lập Trọng Lập Uy đi xem xung quanh đi, xem mấy quán ăn đông người ấy, xem người ta bán thứ gì, giá cả ra sao."

Chu Lập Quân đã từng cùng Chu lục lang đi tìm cửa hàng, rất có kinh nghiệm, nàng gật đầu đáp vâng.

Lúc này Mãn Bảo mới gật đầu.

Chờ cô cháu bọn họ đi rồi, Bạch Thiện và Bạch nhị lang liền đi lấy tiền trả Bạch đại lang.

Bạch đại lang chỉ nhìn không nhận, im lặng hồi lâu mới nói: "Hai đứa khách sáo với ca ca quá rồi đó?"

Bạch Thiện cười hì hì nhét tiền vào tay Bạch đại lang, nói: "Đại đường ca, Mãn Bảo nói đúng đó, huynh đệ ruột còn phải tính toán rõ ràng, nông trang nhỏ trên danh nghĩa của bọn đệ kia làm ăn tốt như vậy chính là do sổ sách rõ ràng."

Tình cảm đến mấy cũng tuyệt đối không lẫn lộn vào tiền bạc.

Bạch nhị lang gật đầu lia lịa, cũng đưa tiền cho đại ca nhà mình, lè lưỡi nói: "Đại ca, nếu huynh thương đệ thì bao giờ mua quà tặng đệ là được."

Bạch đại lang cầm tiền, "Ta đi học đây, muộn rồi."

Mãn Bảo tới hiệu thuốc, Chu Lập Quân đưa Mãn Bảo đi vào, thấy nàng có phòng khám riêng, thấy chưởng quầy và đại phu tiểu nhị ở hiệu thuốc đều rất lịch sự với nàng thì mới yên tâm.

Lại nhìn cô nhỏ, hình như tâm trạng của nàng vẫn không tốt lắm, nhưng khi tiếp người bệnh vẫn nở nụ cười, Chu Lập Quân liền càng khó hiểu.

Không phải chưởng quầy đại phu tiểu nhị ở hiệu thuốc, cũng không phải là người bệnh, nhưng đây là kinh thành, bọn họ mới tới mấy ngày thôi, trời xa đất lạ, người trong nhà cũng không ai trêu chọc cô nhỏ, vì sao cô nhỏ lại buồn?

Chắc không phải vì nhớ nhà thật chứ?

"Nhị muội, mau đi thôi." Chu Lập Trọng thấy nàng vào tiệm mãi không ra, thì không khỏi gọi với ngoài tiệm thuốc.

Chu Lập Quân liền cảm thấy huynh đệ cũng không bớt lo.

Mãn Bảo bỏ đồ của mình ra, vẫy tay với Chu Lập Quân, "Con mau đi đi, đến trưa thì các con tự về, không cần tới đón ta, Đại Cát sẽ đến."

Chu Lập Quân đáp vâng.

Mãn Bảo dặn dò: "Kinh thành rất lớn, các con đừng đi lung tung, nhớ đường về nhà đấy."

"Cô nhỏ yên tâm đi, bọn con đã học thuộc địa chỉ nhà rồi, không quên được đâu."

Hơn nữa đường trong kinh thành vuông vức, không ngoằn ngoèo, bọn họ còn biết chữ, có thể không biết đường được ư?

Đi qua kiểu gì chẳng nhớ.

Người bệnh của Mãn Bảo vẫn rất ít, nhưng cả buổi sáng cũng tiếp được bảy tám người. Thứ nhất là do có người bệnh vào phòng thấy Mãn Bảo, tuy rằng rất nghi ngờ, rất do dự, rất muốn lùi ra ngoài, nhưng lại ngại, nên không lui nữa; thứ hai là có người bệnh không muốn chờ lâu, thấy người xếp hàng chỗ nàng ít, tuy biết nàng tuổi nhỏ nhưng danh tiếng Tế Thế Đường vẫn ở ngay đây, bèn ôm tâm thế thử khám một lần cho biết; thứ ba là một số người tình hình nguy cấp, thấy các đại phu đều đang khám bệnh liền tới chỗ Mãn Bảo.

Thế là Mãn Bảo phát hiện, hình như người ở kinh thành rất thích đánh nhau, hôm qua nàng mới khám cho người bị chém tay, hôm nay lại khám cho người gãy tay, toàn là đánh nhau.

Ở thành Ích Châu, tuy nàng cũng từng khám cho người bệnh bị ngoại thương, nhưng đa số đều là leo núi bị ngã, đi đường bị ngã, leo thang ngã, ngồi xe ngã, đủ loại ngã..

Đánh nhau cũng có, nhưng vô cùng ít.

Mãn Bảo nhờ một tiểu nhị hỗ trợ nắn lại xương gãy cho người bệnh, bôi thuốc mỡ xong thì kẹp ván gỗ vào tay, sau đó kê đơn thuốc cho hắn.

Người bệnh nghi ngờ nhìn nàng, "Đại phu, hay là cô nhờ một đại phu khác khám lại cho tôi đi? Tôi vẫn còn trẻ, chẳng may xương bị lệch.."

Mãn Bảo thấu hiểu nỗi lo của hắn, tuy nàng rất tin tưởng bản thân, nhưng đúng là kinh nghiệm bó xương của nàng không nhiều, ngoài tứ ca nàng thì cũng chỉ từng chỉnh lại xương cho hai người bệnh, đây là người thứ ba.

Bởi vậy Mãn Bảo chẳng chút bất mãn gật đầu, quay đầu nói với tiểu nhị vừa hỗ trợ mình, "Cậu đi mời đại chưởng quầy đến đây xem thử."

Người bệnh không ngờ đại phu này gọi hẳn đại chưởng quầy tới, nhất thời có chút đứng ngồi không yên.

Trịnh đại chưởng quầy tới rất nhanh, hắn tháo ván gỗ của người bệnh ra, nắn thử xương rồi nói: "Thẳng rồi, giờ chỉ cần chờ xem xương có liền được không thôi."

Người bệnh đỡ lo hơn hẳn, vội vàng hỏi: "Phải làm thế nào thì xương mới liền ạ?"

Trịnh đại chưởng quầy không đáp, cười nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo ngẩng đầu nói: "Đầu tiên là huynh phải trẻ, người trẻ thì xương nhanh liền."

Người bệnh nuốt nước miếng, thấp thỏm hỏi, "Năm nay tôi mười chín, có thể coi là trẻ không?"

Mãn Bảo miễn cưỡng gật đầu: "Chắc là được, thứ hai là huynh phải nghe lời, đừng có manh động, nếu xương chưa liền mà huynh làm động tác gì quá mạnh, dùng nhiều sức thì nó sẽ lệch đi, cho dù cuối cùng có mọc xương thì tay đó cũng què."

"Thứ ba, huynh phải uống thuốc đúng giờ, tới tái khám đúng hạn."

Mãn Bảo đưa đơn thuốc cho hắn, khoát tay nói: "Được rồi, huynh đi bốc thuốc đi."

Tiễn người bệnh này xong thì Mãn Bảo cũng tới thời gian tan tầm, Trịnh đại chưởng quầy cực kỳ nhiệt tình mời nàng ở lại ăn trưa, mọi người có thể nhân lúc này giao lưu y thuật.

Nếu là bình thường thì Mãn Bảo đã đồng ý rồi, nhưng bây giờ tâm trạng của nàng không tốt, vì thế từ chối: "Hai sư đệ của tôi sắp thi nên tôi phải về xem bọn họ."

Trịnh đại chưởng quầy đã biết lý do Mãn Bảo vào kinh từ chỗ Kỷ đại phu, chính là do hai sư đệ của nàng nhận được ân triệu vào học ở Quốc Tử Giám, ông lập tức nói: "Việc này đúng là quan trọng, vậy hai ngày nữa chờ các tiểu công tử thi xong thì chúng ta lại cùng nhau bày rượu ngon đón gió tẩy trần cho mấy vị nhé?"

Đã tới mấy ngày rồi, còn đón gió tẩy trần gì nữa?

Có điều giờ Mãn Bảo chẳng có tinh lực ứng phó với mấy cao thủ giao tiếp lõi đời này, vì thế chỉ gật đầu.

Nàng ủ rũ cáo từ đi ra, Đại Cát đã đánh xe ngựa tới đón nàng.

Khoa Khoa vẫn chẳng thấy tăm hơi, hôm sau Trang tiên sinh phải đưa bọn Bạch Thiện đến Quốc Tử Giám thi nên chỉ nhìn Mãn Bảo một cái, quyết định chờ bọn Bạch Thiện thi xong sẽ nghiêm túc nói chuyện với nàng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 942: Trở về

[HIDE-THANKS][BOOK]Bọn Bạch Thiện phải thi liền ba ngày, từ mùng một tháng bảy đến mùng ba tháng bảy, chỉ có 48 thí sinh tham gia mà có rất nhiều thầy giáo chấm bài, vậy nên ngày mùng năm sẽ yết bảng.

Nói là thi ba ngày nhưng cũng chỉ thi đến giờ ngọ thôi, buổi chiều không thi.

Mãn Bảo ra khỏi hiệu thuốc rồi trèo lên xe ngựa của Đại Cát đi đến Quốc Tử Giám.

Lúc này đám học sinh Lục Học đang lục tục ra khỏi trường sau giờ tan học, bọn Bạch Thiện còn phải nộp bài thi, thu dọn bàn, chờ đến khi bọn họ cầm giỏ sách ra thì Mãn Bảo đã chống cằm ngồi chờ ở cổng gần mười lăm phút.

Mãn Bảo thấy Bạch Thiện xuất hiện ở cổng lớn thì ngước mắt uể oải vẫy tay, ra hiệu với bọn họ rằng mình ở chỗ này.

Bạch Thiện thấy nàng thì túm Bạch nhị lang qua đó, Bạch đại lang đi đằng sau bọn họ khẽ lắc đầu, cũng theo qua đó.

Ba người Bạch Thiện còn chưa đến trước mặt, trong đầu Mãn Bảo đã vang lên tiếng sóng điện tử, hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, sau vài tiếng rẹt rẹt, Mãn Bảo nghe thấy âm thanh quen thuộc trong đầu, "Ký chủ.."

Mãn Bảo "òa" một tiếng nhảy phắt xuống xe, hưng phấn đến nỗi nhảy lên tại chỗ, không nói đến bọn Bạch Thiện sợ đến ngỡ ngàng, ngay đến Đại Cát cũng giật nảy mình, sống lưng căng cứng quay sang nhìn Mãn Bảo.

Học sinh đi qua gần đó cũng bị tiếng hét của Mãn Bảo làm cho giật mình, có người còn mềm chân suýt thì quỳ sấp xuống.

Cả người Mãn Bảo tỏa ra niềm vui và phấn khích, nhảy tại chỗ hai cái rồi vỗ ngực với ba người Bạch Thiện: "Sư tỷ mời mấy đứa đi ăn."

Mọi người: .

Khoa Khoa: .

Khoa Khoa trầm mặc một hồi mới nói: "Ký chủ, hoa thủy tiên có thể thu thập."

Lúc này Mãn Bảo mới thầm đáp lại Khoa Khoa, "Khoa Khoa, ngươi không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là xuất hiện trình tự dị thường, sau khi sát độc tự kiểm tra thì đã ổn rồi." Khoa Khoa kéo lại đề tài, "Hoa thủy tiên là giống loài quý hiếm, bất kể là giá trị hình ảnh hay giá trị nghiên cứu đều rất cao, kiến nghị ký chủ thu thập."

"Thu thập, thu thập, về nhà ta sẽ thu." Mãn Bảo vui vẻ vô cùng.

Mấy người Bạch Thiện cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, thấy Mãn Bảo cười đến nỗi sắp không thấy mắt, miệng toét tận mang tai, cũng không biết đang vui vẻ cái gì.

Bạch nhị lang ôm trái tim nhỏ của mình, kinh hồn táng đảm nói: "Không thể nào, mấy ngày nay nàng xị mặt là vì chúng ta thi cử? Cho nên giờ chúng ta thi xong nàng mới vui vẻ như vậy? Cơ mà chắc không đến nỗi vui vậy đâu chứ, ngay đến ta còn chẳng vui đến vậy.."

Bạch Thiện thì ngó trái ngó phải, còn vô cùng nghiêm túc nhìn kỹ chỗ đất trống giữa hắn và Mãn Bảo, hoài nghi chú nhỏ Chu lại về rồi.

Cuối cùng Mãn Bảo cũng thu liễm chút đỉnh, nhưng vẫn không giấu nổi ý cười trên mặt, "Chỉ cần nói ngươi đi hay không đi."

"Đi chứ, đi chỗ nào ăn?" Có người mời khách, sao lại không đi?

Bạch nhị lang còn kéo đại ca hắn đến, "Đại ca đi cùng đi, huynh thấy quán nào ngon?"

Bạch đại lang cảm thấy tiểu đệ rất không có phong độ, Mãn Bảo nhỏ tuổi nhất, còn là một cô nương, sao có thể để nàng mời ăn cơm chứ?

Ai ngờ Mãn Bảo cũng quay sang nhìn hắn, nhiệt tình hỏi: "Bạch sư huynh, huynh tới kinh thành sớm hơn bọn muội, huynh thấy nhà nào làm thức ăn ngon?"

Đại Cát đã quan sát xung quanh một lượt, xác nhận không có nguy hiểm mới liếc mắt nhìn Mãn Bảo rồi nói: "Các thiếu gia, Mãn tiểu thư, chúng ta lên xe về nhà trước đi, Trang tiên sinh vẫn còn chờ ở nhà."

Lúc này mọi người mới nhớ ra Trang tiên sinh vẫn đang đợi ở nhà, lập tức trèo lên xe ngựa về nhà.

Trên đường về nhà vô cùng náo nhiệt, cả xe đều tràn ngập tiếng cười.

Tuy rằng trong lòng Bạch Thiện vẫn thấy hơi lo lắng, nhưng thấy Mãn Bảo cười vui vẻ đến vậy thì hắn cũng không khỏi thả lỏng.

Mấy ngày nay Mãn Bảo vẫn luôn banh mặt, mà Bạch Thiện Bạch nhị lang phải lo cho thi cử, cho nên không khí trong nhà vẫn luôn căng thẳng.

Hôm nay thi xong rồi, Mãn Bảo lại vui trở lại, mọi người đều thấy phấn khởi, Bạch nhị lang vênh váo quay đầu nói với Mãn Bảo: "Hay là chúng ta đến Trạng Nguyên Lâu ăn đi, nghe nói rượu ở Trạng Nguyên Lâu cực kỳ ngon."

Đây là lần thứ hai Mãn Bảo nghe thấy tên Trạng Nguyên Lâu, không khỏi tò mò hỏi, "Sao ngươi biết rượu Trạng Nguyên Lâu ngon?"

Bạch nhị lang bán đứng Bạch đại lang: "Đại ca ta nói."

Bạch đại lang: .

Mãn Bảo hỏi: "Chỉ có rượu ngon thôi à, đồ ăn không ngon sao?"

Trạng Nguyên Lâu không hề rẻ, suy nghĩ đến túi tiền của Mãn Bảo, Bạch đại lang trả lời trái lương tâm: "Tàm tạm thôi."

Nhìn biểu cảm của hắn, Mãn Bảo, Bạch Thiện và Bạch nhị lang đều im lặng, lúc hắn nói câu này có thể chân thành hơn chút không? Coi bọn họ là đồ ngốc hả?

Bạch nhị lang quay sang nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo tức giận nói: "Ngươi có uống rượu đâu, tìm chỗ có rượu ngon làm gì?"

"Mở mang kiến thức thôi, hơn nữa ta không uống nhưng tiên sinh uống nha." Bạch nhị lang nói: "Tiên sinh thích uống rượu."

Đó là sự thật, Mãn Bảo suy tư.

Tuy rằng tiên sinh rất ít khi uống rượu, đa phần là uống trà, nhưng qua mấy lần ông uống Mãn Bảo vẫn nhìn ra, tiên sinh uống được rượu ngon thì rất vui vẻ.

Bạch Thiện nói: "Mấy ngày nay tiên sinh đã vất vả rồi, thôi thì ba chúng ta góp tiền mời tiên sinh uống rượu đi."

Bạch đại lang lập tức nói: "Tính cả ta nữa."

Vì thế nói tái nói hồi liền biến thành mọi người cùng nhau góp tiền, Mãn Bảo và Bạch nhị lang đều không có ý kiến, thông qua bàn bạc, mọi người vẫn quyết định ăn ở Trạng Nguyên Lâu.

Đại Cát chở chiếc xe náo nhiệt về nhà, Trang tiên sinh đang ở trong thư phòng chờ bọn họ, bọn trẻ vừa về ông đã nhận ra điều bất thường, hôm nay trông cả đám đều rất vui vẻ, không khí rất hào hứng.

Ánh mắt ông lướt qua bốn người, cuối cùng dừng trên người Mãn Bảo, không khỏi mỉm cười, xem ra không cần tâm sự riêng với cô nhóc này nữa rồi.

Trang tiên sinh sinh bảo Bạch Thiện và Bạch nhị lang: "Nào, viết đề thi ra đi, còn nhớ bài thơ các con làm không?"

Ngày thi cuối cùng là thi thơ.

Bạch Thiện gật đầu, bước lên viết đề.

Thơ mình vắt óc để làm, nên cái này Bạch nhị lang vẫn nhớ.

Thấy bọn họ đàm luận chuyện thi cử, Mãn Bảo liền rón rén vào trong viện tìm hoa thủy tiên của nàng.

Từ sau khi mang hoa thủy tiên về thì hình như nàng vẫn chưa đoái hoài đến nó.

Hoa thủy tiên đã không còn ở dưới mái hiên, Mãn Bảo dạo qua đó một vòng, không tìm thấy hoa.

Chu Lập Quân đang ngồi dưới mái hiên thêu thùa may vá, thấy cô nhỏ quanh đi quẩn lại y như con mèo đang muốn bắt cái đuôi của mình thì không nhịn được hỏi: "Cô nhỏ, người tìm gì thế?"

Mãn Bảo hỏi: "Hoa thủy tiên đâu? Chính là chậu hoa trông giống tỏi ấy."

"Con mang ra vườn trồng dưới một gốc cây rồi," Chu Lập Quân nói: "Không phải cô nhỏ nói nó mọc gần sông sao, vậy chắc chắn nó thích âm, giờ trời nắng nóng như vậy, con sợ để nó ở dưới mái hiên thì nó chết khô mất, nên đã chuyển đến dưới tán cây."

Nơi đó râm mát hơn.

Mãn Bảo khẽ gật đầu, lại nhìn ngó xung quanh, "Lập Quân, trong nhà có chậu hoa rỗng không?"

Không có chậu hoa, nhưng có hũ và chậu to bị mẻ, còn có một cái chậu gỗ lủng đáy, đều là của khách thuê lúc trước để lại. Hồi đầu bọn Lưu Quý thu dọn đã chất hết số đồ đó ở tiền viện, Chu Lập Quân nhìn thấy thì bảo để lại, nghĩ giữ lại hũ chậu này để trồng ít hành ít tỏi cũng tốt.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 943: Tâm trạng tốt

[HIDE-THANKS][BOOK]Chu Lập Quân dẫn nàng đến tiền viện, Mãn Bảo lục xem mấy cái hũ mẻ và chậu gỗ, cuối cùng vẫn chọn một chậu gỗ.

Chu Lập Quân xắn tay áo: "Cô nhỏ, để con giúp cô."

"Không cần," Mãn Bảo khoát tay, "Ta tự làm là được, con đi chơi đi."

Chu Lập Quân nhìn nàng, xác nhận nàng thật sự không cần mình hỗ trợ thì quay về thêu thùa.

Mãn Bảo xách chậu hoa đến vườn hoa phía sau, lấy cái cuốc nhỏ của mình đào đất bỏ vào chậu, đúng lúc Đại Cát đi qua đó nhìn thấy thế thì im lặng hồi lâu.

Tòa nhà bọn họ đang thuê không lớn, chỉ có hai sân, sân sau có một vườn hoa cực kỳ nhỏ. Kỳ thật đây là nơi nung đúc chút thú vui cho người đọc sách thôi, trong vườn chỉ có đúng hai cây đại thụ, hoa thì loe hoe vài cây, Mãn Bảo đào một chậu đất là ở giữa khuyết một lỗ to, bọn họ kiểu gì chẳng phải mua thêm hoặc đào thêm đất bên ngoài về lấp?

Đại Cát lắc đầu, cạn lời hồi lâu.

Mãn Bảo đào đất xong thì mới bê chậu gỗ đến gần chậu hoa thủy tiên.

Chậu hoa thủy tiên này trông khá tươi tốt, Mãn Bảo đếm kỹ, có chừng mười hai bông.

Mãn Bảo nhổ trồng thực vật nhiều năm, sớm đã lĩnh ngộ được tinh túy của việc nhổ trồng, nàng nhanh tay lẹ mắt xới đất lên, xong lại cẩn thận tách rễ chia thành mấy bông riêng biệt.

Mãn Bảo nhìn quanh, thấy không có ai chú ý, lại xác nhận với Khoa Khoa là không có ai nhìn trộm, lúc này mới chọn một gốc cây đẹp để cho Khoa Khoa thu thập.

Khoa Khoa kiến nghị: "Giá trị hình thức của thủy tiên rất cao, ký chủ có thể thu thêm mấy cọng để bán trên diễn đàn.

Mãn Bảo gật đầu, chọn hai bông khá đẹp để vào hệ thống, để Khoa Khoa đăng lên diễn đàn.

Sau đó nàng mới trồng số bông còn lại vào chậu gỗ, tưới nước rồi đặt ở dưới gốc cây.

Nàng ngắm nghía một lát, gật đầu nói:" Không tệ, chờ bao giờ nó nở hoa thì ta muốn xem thử xem nó có đẹp như trong ảnh không. "

Làm xong chuyện chính, Mãn Bảo cũng không vội về sân hai, nàng dứt khoát ngồi xếp bằng dưới gốc cây, tán gẫu với Khoa Khoa ở trong đầu.

" Sao ngươi chẳng nói tiếng nào đã đi, mấy hôm nay ngươi làm ta sợ muốn chết. "

Khoa Khoa nói:" Ta không đi, chỉ là sát độc tự kiểm tra thôi, trong lúc đó không thể liên hệ với bên ngoài. "

Mãn Bảo tò mò hỏi:" Ngươi thật sự có vi rút à? "

Khoa Khoa trầm mặc một chút mới đáp:" Không có. "

Mãn Bảo thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy sai sai ở đâu, hỏi:" Hệ thống chủ có trừng phạt ngươi không? "

".. Phạt rồi, "Khoa Khoa hiện số tích phân đã trở thành số âm của mình ra cho Mãn Bảo xem," Phạt tiền, cũng may cấp bậc đã nâng không thể rút lại, cho nên ta không bị hạ cấp, nhưng phải trả hết số nợ tích phân này, nếu không.. "

Nếu không chờ Mãn Bảo già hoặc chết thì nó sẽ rất thảm.

Mãn Bảo lập tức hỏi," Ta có thể tặng tích phân cho ngươi không? "

" Không thể. "Khoa Khoa nói:" Làm vậy trái với quy định, nên vẫn xin ký chủ cố gắng thu thập thêm đồ. "

Mãn Bảo liền đếm số tích phân âm của Khoa Khoa," Mười trăm chục nghìn trăm nghìn, 236000, ngươi bị phạt bao nhiêu thế? "

Khoa Khoa:" Không nhiều, chỉ 250000 mà thôi. "

Dù sao nó cũng suýt đã tiết lộ mối họa tiềm ẩn của thế giới tương lai cho ký chủ, đặc biệt là, hình như nó đã có số hiệu riêng của mình..

Mãn Bảo tính nhẩm số tích phân mình phải kiếm, tự nhiên thấy không phải đồng cảm cho Khoa Khoa mà nên đồng cảm cho chính mình," Vậy ta phải đào bao nhiêu thứ đây? "

Khoa Khoa đến:" Cũng có thể mua, ví dụ như ngựa, la, lừa. "

Mãn Bảo suy nghĩ.

Nàng phải suy nghĩ xem nên kiếm tiền kiểu gì, dù sao mấy thứ này cũng tốn không ít tiền.

Mãn Bảo đi về phòng đếm tiền.

Nàng kéo cái rương đựng tiền của bọn lục ca dưới gầm giường ra để cất vào hệ thống, sau đó mở mấy cái rương của mình ra. Bên trong rương là bạc trắng bóng, nàng đếm thử, cảm thấy như thế quá rườm rà, bèn dứt khoát đóng lại cho vào trong hệ thống. Sao nàng có thể quên được nhỉ, nàng có ghi sổ, vào trong lấy ra xem là được.

Lại đi dọn hộp trúc bên cạnh, mở ra, bên trong là từng nén vàng.

Đây đều do nhà họ Quý đưa, Mãn Bảo vẫn không nỡ đổi thành bạc.

Khoa Khoa nhìn Mãn Bảo lôi ra từng thứ rồi cho vào không gian hệ thống thì cảm thấy sai sai," Ký chủ chuyển mấy thứ này ra từ khi nào vậy? "

" Từ sau khi ngươi mất tin tức đó, "Mãn Bảo thở dài:" Ta nghĩ, nếu ngươi biến mất, chẳng may một này nào đó không gian hệ thống cũng biết mất thì tính sao đây? "

Khoa Khoa: .

Hệ thống nó còn chưa xác nhận tiêu vong mà ký chủ đã dọn đồ chuyển nhà đi rồi?

Mãn Bảo để rương bạc và hộp vàng vào trong hệ thống, sau đó lấy sách từ trong ngăn tủ, trên giường, dưới đống quần áo và đủ mọi ngóc ngách ra bỏ vào không gian.

Khoa Khoa im lặng nhìn, tắt tiếng hồi lâu.

Mãn Bảo ròng ròng mồ hôi chuyển đồ vào trong, Bạch Thiện gõ cửa sổ của nàng, đứng bên ngoài hỏi," Sao nóng như vậy mà ngươi cứ ở trong phòng làm gì? Tiên sinh hỏi ngươi muốn đến Trạng Nguyên Lâu ăn cơm thật à? "

Mãn Bảo lau mồ hôi hí hửng chạy ra," Thật chứ, các ngươi nói xong rồi à? "

" Tiên sinh bảo chúng ta làm thơ khá tốt, sát đề. "

Khoa Khoa đã về nên giờ Mãn Bảo vô cùng thỏa mãn, nàng dứt khoát khoát tay:" Đi, giờ chúng ta đến Trạng Nguyên Lâu luôn. "

Bạch Thiện liền kéo cổ áo của nàng để túm nàng về:" Nắng nôi trưa trật ra đến Trạng Nguyên Lâu làm gì? Dì Dung đã nấu cơm xong rồi, chúng ta ra ăn cơm trưa trước. "

Mãn Bảo vỗ vào đầu," Lẩm cẩm rồi. "

" Ta thấy là ngươi vui quá nên lẩm cẩm đúng không? "

Mãn Bảo cười rúc rích với hắn.

Bạch Thiện có chút không tự nhiên, nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng hỏi:" Chú nhỏ Chu có ở chỗ này không? "

Mãn Bảo thật thà lắc đầu," Không ở. "

Trước giờ đều không ở.

Bạch Thiện nghi ngờ nhìn nàng.

Mặt Mãn Bảo đỏ lên, thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn chân thành gật đầu:" Thật sự không ở, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. "

Bạch Thiện đăm đăm nhìn nàng hồi lâu, xác nhận là thật thì thở phào nhẹ nhõm, lại nhỏ giọng hỏi:" Vậy chú nhỏ Chu thường sẽ xuất hiện lúc nào? "

Mãn Bảo trầm mặc, cha ruột nàng chưa từng xuất hiện, nhưng nếu là Khoa Khoa..

Mãn Bảo ho nhẹ một tiếng:" Lúc ta gọi nó? "

Bạch Thiện hoàn toàn thả lỏng, nắm tay nàng đi về phía sảnh chính, cười nói:" Đi thôi, tiên sinh đang chờ ngươi đấy. "

Chu ngũ lang bưng một nồi cơm to đến sảnh chính, thấy hai người dắt tay nhau thì khẽ nhíu mày, muội út lớn rồi, không thể cứ nắm tay như hồi bảy tám tuổi được.

Mãn Bảo ngửi thấy mùi cơm thì tâm trạng càng thêm vui sướng, ngồi vào chỗ nói:" Muốn ăn cơm quá, cảm giác đã lâu rồi chưa ăn cơm tẻ. "

Bạch nhị lang liền nhấc mí mắt nhìn nàng," Vậy tối qua ngươi ăn cái gì? "

Trang tiên sinh lườm hắn một cái, cười gật đầu với Mãn Bảo, hỏi:" Tâm trạng tốt rồi? "

Mãn Bảo cười ngượng ngùng," Để tiên sinh lo lắng rồi ạ."

Trang tiên sinh khẽ lắc đầu, cũng không để ý, thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi, tâm trạng đột nhiên không tốt là chuyện bình thường.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 944: Khảo sát cửa hàng

[HIDE-THANKS][BOOK]Lúc tâm trạng tốt thì Mãn Bảo thường rất hào phóng, nàng hét to với mấy người Chu ngũ lang, nói muốn dẫn bọn họ đến Trạng Nguyên Lâu uống rượu ăn cơm.

Chu ngũ lang lắc đầu nói: "Thôi, chiều nay bọn ta còn phải đi xem cửa hàng, các muội tự đi đi."

Mãn Bảo bất ngờ, "Các huynh tìm được cửa hàng rồi à?"

Chu Lập Trọng liền ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt u oán, "Cô nhỏ, không phải hôm kia bọn con đã nói với người rồi ư?"

Mãn Bảo nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, "Các con nói rồi à?"

Mọi người: .

Chu Lập Quân khoát tay: "Thôi, mấy hôm trước tâm trạng cô nhỏ không tốt, chắc là không nghe lọt lời chúng ta nói đâu."

Mãn Bảo hơi ngượng ngùng, "Chắc là ta không chú ý, các con nói lại đi."

Chu Lập Trọng cúi đầu phớt lờ nàng.

Chu ngũ lang đứng bên cạnh nói: "Bọn ta bán được hết sách rồi, tiền kiếm được không chia mà để hết vào quỹ chung. Bọn ta đã xem mấy cửa hàng, trong phường ngoài phường đều đã xem, cửa hàng trong nội thành không rẻ, đặc biệt là ở khu nhà chúng ta, cho dù quán bé cũng phải từ năm nghìn lượng trở lên, thuê cũng đắt.."

Chu ngũ lang móc một quyển vở nhỏ trong ngực áo ra, nói: "Mấy hôm nay bọn ta xem tầm mười cửa hàng."

Mãn Bảo há hốc mồm. "Có nhiều cửa hàng muốn bán vậy ạ?"

"Đương nhiên, đây mới chỉ là tìm gần thôi đấy, nếu tìm xa hơn hoặc sang phường khác tìm thì còn nhiều nữa."

Mãn Bảo rất tò mò, "Vì sao lại vậy, huyện La Giang và thành Ích Châu có rất ít người bán cửa hàng."

Lần trước nàng có thể mua được một cửa hàng thích hợp ở huyện La Giang là vì Thạch đại gia phá sản, nếu không không biết nàng phải đợi đến bao giờ mới mua được một cửa hàng tốt.

Chu lục lang cũng cảm thấy cửa hàng ở kinh thành hơi nhiều, đã thế còn đắt, "Đáng tiếc chúng ta mới đến nên không rõ ngọn ngành, chứ không thì hỏi được giá bán trước đó của mấy cửa hàng này vẫn tốt hơn."

Bạch Thiện hỏi, "Các huynh thấy mấy cửa hàng này làm ăn tốt không?"

"Cũng tạm," Chu lục lang nói: "Ta chưa xem kỹ, chỉ mới thấy người qua lại khá đông, thấy có người vào ăn cơm mới vào hỏi thăm mấy cửa hàng định bán."

Hắn cảm khái lần nữa: "Quá đắt!"

Hắn cảm thấy số tiền bọn họ mang đến đã đủ nhiều, ai dè vẫn không đủ.

Mãn Bảo vừa nghe giá đó thì không suy xét đến cửa hàng trong nội thành nữa, trực tiếp hỏi, "Vậy cửa hàng ở ngoại thành thì bao nhiêu?"

Chu ngũ lang chẳng cần giở vở cũng đáp được luôn: "Đắt nhất là 3600 lượng, rẻ nhất là 800 lượng."

"Ơ, sao lại chênh lệch vậy ạ?"

Chu lục lang nói: "Ngũ ca, đệ không muốn mua căn 800 lượng kia đâu."

Hắn khoa tay mô tả cho Mãn Bảo, "Căn 800 lượng đó chỉ to từng này thôi, nếu để buôn bán thì chắc chỉ bày được cùng lắm ba cái bàn nhỏ, nếu đông khách thì e còn chẳng tiếp được một lượt."

Mãn Bảo tò mò, "Vậy trước kia cửa hàng này bán gì?"

"Bán quần áo vải vóc, bọn họ làm đơn giản, có một cái quầy, cạnh tường bày kệ để vải là được. Vải vóc tốt nhất là tơ lụa, khách nhân có thể đứng chọn, như thế còn thoáng, chứ bán đồ ăn như chúng ta thì không được."

Chu ngũ lang cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn gạch cửa hàng này đi, "Được rồi, vậy không xem nữa, mấy chỗ khác thì sao?"

Cửa hàng này là để cho Chu lục lang làm chủ bếp, nên chủ yếu là hỏi ý kiến hắn.

"Mấy căn khác còn tạm được."

Mãn Bảo hỏi: "Lục ca, huynh thích căn nào nhất?"

"Đương nhiên là căn đắt nhất kia, 3600 lượng, ở ngay cạnh cổng thành, cách chỗ này không xa, ra khỏi phường chúng ta quẹo phải rồi đi tầm 30 trượng nữa là đến." Chu lục lang nói: "Diện tích cũng rộng, ngoài hai tầng lầu thì còn có một cái sân, ta xem rồi, đằng sau không chỉ có phòng bếp mà còn có ba gian phòng, một phòng để nguyên liệu nấu ăn và đồ linh tinh, hai phòng khác có thể cho người ở."

Thật ra Chu ngũ lang đã loại nó ngay từ đầu, sở dĩ viết lên vở là do Chu lục lang quá kiên trì.

Để thuyết phục hắn mà Chu ngũ lang đã liệt kê không ít lý do, lúc này thấy hắn vẫn còn nhớ mãi không quên liền liếc xéo hắn: "Không đủ tiền."

"Cho nên đệ mới định thuê đó."

Chu lục lang vỗ đùi nói: "Không phải chúng ta đã hỏi rồi sao, thuê một tháng 65 lượng."

Chu ngũ lang hỏi: "Đệ biết 65 lượng là bao nhiêu không? Bây giờ một đấu ngũ cốc mười văn tiền, 65 lượng là có thể mua được ít nhất 6500 đấu, đó chính là 65000 thăng!"

Chu Lập Quân gật đầu lia lịa, tỏ vẻ ngũ thúc tính không sai.

"Một tháng đệ tiêu tận 65000 thăng hạt kê, đệ nghĩ đệ là Bạch lão gia à!"

Bạch đại lang và Bạch nhị lang lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Chu ngũ lang nhanh chóng giải thích: "Ý ta là Bạch lão gia hào phóng."

Chu lục lang đáp: "Đệ cảm thấy chắc chắn cửa hàng kia không đắt đến vậy đâu, nói không chừng là do bọn họ thấy chúng ta là người xứ khác nên mới chặt chém vậy thôi. Lúc ở thành Ích Châu đệ cũng hỏi giá các loại cửa hàng rồi, cho dù cửa hàng ở kinh thành đắt hơn thì cũng không thể đắt đến mức đó được, đệ thấy nó không khác nhau lắm."

"Nhưng muội không thấy đắt," Mãn Bảo nói: "Hai tầng, còn có hậu viện, không phải còn rẻ hơn cửa hàng 800 lượng có mỗi một gian nhỏ mà các huynh vừa nói ư?"

Chu ngũ lang nói: "Gian cửa hàng đó ở chỗ tốt, muội đừng thấy nó nhỏ, nhưng lượng người qua lại trước mặt nó là đông nhất đấy, lúc chúng ta tới xem thì cũng có người khác đến đánh giá, hai đoàn người gặp nhau trực tiếp luôn."

Cho nên hắn mới thấy lưu luyến nó.

Mãn Bảo uống cạn chén nước nguội trong tay, nói: "Không sao, nếu không đủ tiền thì muội có đây, chuyện mua cửa hàng không cần sốt ruột, muội có thể hỏi giúp các huynh."

Bạch Thiện liền hỏi, "Ngươi tìm ai hỏi?"

"Trịnh đại chưởng quầy ở hiệu thuốc," Mãn Bảo nói: "Ông ấy có thể coi là người kinh thành, thời gian ở đây cũng lâu, chắc chắn biết giá thị trường, nói không chừng còn quen biết nhiều người, có thể giúp chúng ta mặc cả ấy."

Bạch Thiện nhíu mày: "Nợ ân tình người ta thì không hay lắm nhỉ, hay là chờ bà nội ta vào kinh? Hình như bà có để người ở kinh thành, đến lúc đó bảo bà hỏi thăm xem thử."

Bây giờ Mãn Bảo đang cần kiếm tiền gấp, chủ yếu là vì Khoa Khoa nên Mãn Bảo cũng không muốn chờ lâu.

Nàng lắc đầu nói: "Không sao đâu, ân tình của Trịnh đại chưởng quầy dễ trả lắm."

Dù sao nàng cũng ngồi khám ở hiệu thuốc của họ, hai người làm cùng ngành, ân tình rất dễ trả, nếu làm khác ngành thì mới khó trả, phải vắt hết óc mới trả được kìa.

Chu ngũ lang liền thuật lại tình hình các nhà khác cho Mãn Bảo, Mãn Bảo ghi nhớ từng nhà, quyết định ngày mai đến hiệu thuốc sẽ nhờ Trịnh đại chưởng quầy hỏi thăm, hoặc là nhờ tiểu Trịnh chưởng quầy, hoặc là nhờ các đại phu hay đám tiểu nhị cũng được.

Dù sao nhờ bọn họ cũng có hiệu quả hơn mình tự lần sờ.

Chu ngũ lang thu vở: "Hôm nay bọn ta sẽ ra chỗ khác xem thử, đi xa một chút cũng không sao, chủ yếu là giá và vị trí phải phù hợp."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 945: Trạng Nguyên Lâu

[BOOK][HIDE-THANKS]Trạng Nguyên Lâu là tửu lầu tốt nhất ở phường bọn họ, đã mở từ lúc danh xưng trạng nguyên ra đời, nghe ngoài phố đồn, người mở tửu lầu này cũng không phải chưởng quầy hiện giờ mà là một người rất có quyền thế.

Có điều bọn Mãn Bảo cũng chỉ nghe đồn thế thôi chứ không biết là ai.

Dù sao bất kể thế nào thì tửu lầu này cũng rất lớn, rất xa hoa, người ra vào đều rất giàu có, mà hình như cũng rất có văn hóa.

Dù sao cũng có Lục Học ở đâu, tên lại hay như vậy, nên đa phần người tới đây ăn uống đều là học sinh hoặc trưởng bối người nhà học sinh.

Bọn Mãn Bảo mặc quần áo bình thường, tuy rằng không quá thô lậu nhưng cũng tuyệt đối không xa hoa, vừa vào Trạng Nguyên Lâu liền bị hấp dẫn bởi hai mặt tường dán đầy tranh chữ.

Bạch đại lang đã từng tới Trạng Nguyên Lâu rồi, nên coi như vẫn khá trấn tĩnh, ba người còn lại lại như dân nhà quê lần đầu lên thành phố, hai mắt sáng rỡ, tuy mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh nhưng vừa nhìn là biết là mới vào lần đầu.

Có người quay đầu nhìn bọn họ, bọn Bạch Thiện không để ý, chỉ mải ngẩng đầu đọc thơ văn trên tường.

Đây đều do văn nhân mặc khách tới ăn cơm để lại, thơ phú nhiều nhất, cũng có người chỉ để lại một chữ hoặc một hàng chữ, Bạch Thiện nhìn thấy mấy chữ đó thì không đi nổi, hai chân dính chặt xuống đất.

Trang tiên sinh đã nhấc chân đi lên lầu hai, Bạch nhị lang liền kéo Bạch Thiện đi lên nhưng không kéo được.

Hắn quay đầu nhìn: "Ăn cơm xong rồi xuống xem."

Mãn Bảo cũng nhìn những con chữ đó, kinh ngạc cảm khái: "Chữ này đẹp thật."

Bạch nhị lang hỏi: "Các ngươi có ăn cơm không?"

Bạch Thiện nói: "Ngươi đi lên gọi món trước đi, đông người thế này kiểu gì cũng mất nhiều thời gian lên món, chúng ta ở đây ngắm thêm chốc nữa."

Mãn Bảo gật đầu, nàng cảm thấy thơ trên tường cũng hay, nên cũng định ở lại nhìn thêm.

Bạch nhị lang gãi đầu, bỏ bọn họ để đuổi theo tiên sinh và đại ca hắn, "Vậy các ngươi tự xem đi, ta lên trước đây."

Tiểu nhị trong tiệm dẫn bọn họ lên lầu hai tìm chỗ, chỗ tốt gần như đã có người ngồi cả rồi, muốn ngồi gần cửa sổ ngắm cảnh là chuyện không thể, chỉ có thể ngồi ở chỗ nhìn xuống được lầu một thôi.

Trang tiên sinh ngồi xuống, nhìn hai đệ tử ở dưới lầu, lại quay đầu nhìn Bạch nhị lang đã chạy lên, khẽ lắc đầu.

Bạch đại lang hầu Trang tiên sinh ngồi xuống, cũng nói với Bạch nhị lang: "Sao đệ không ở dưới xem thơ văn?"

Hắn nói: "Những bài thơ văn và chữ ở đó đều do các tài tử để lại, rất đáng để xem."

"Hả, sao đệ lại thấy thông báo bên dưới, là hình như ai muốn đề thơ viết chữ lên tường cũng đều được mà."

"Đúng là ai cũng viết được, nhưng thơ đệ không tốt, chữ đệ không đẹp, lại có thể không biết ngại mà viết lên đó ư?" Bạch đại lang nói: "Người dám viết lên đều là người vô cùng tự tin với bản thân mình, không có bài thơ hay chữ nào là vật phàm, sở dĩ trong trường có rất nhiều người muốn tới đây ăn cơm uống rượu đều là vì xem chữ và thơ trên tường, cơ hội hiếm có, sao đệ có thể không đi xem?"

Trang tiên sinh khẽ gật đầu.

"Thế sao đại ca không đi xem?"

"Ta đã chép hết thơ trên tường xuống rồi, chữ cũng ngắm đủ, đệ đi xem đi, ta ở lại đây hầu hạ tiên sinh."

Tiểu nhị đi đến nghe gọi món, Bạch nhị lang liền nói: "Bao giờ về đệ chép của đại ca là được, chữ thì thôi không nhìn, chữ đệ không đẹp, cứ bắt chước chữ tiên sinh là được."

Trang tiên sinh: .

Bạch đại lang: .

Bạch đại lang nghi ngờ nhìn Trang tiên sinh, không rõ vì sao tiên sinh lại nhận hắn làm đồ đệ.

Trang tiên sinh khẽ lắc đầu, chỉ chỗ bên cạnh bảo hắn ngồi xuống, cũng không ép hắn.

Mãn Bảo đi xem từng bài thơ, còn Thiện Bảo vẫn đứng nguyên tại chỗ ngắm chữ trên tường, tay còn bất giác vẽ theo vài nét.

Lúc Phong Tông Bình và bạn cùng lớp vào cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy Mãn Bảo đang đứng dưới tường, hắn có ấn tượng rất sâu sắc với nàng.

Hắn khoát tay với bạn cùng lớp, ý bảo bọn họ lên lầu trước, sau đó cùng Dịch Tử Dương bước lên.

Mãn Bảo đang nhẩm thuộc mấy câu thơ này, quyết định bao giờ về nhà sẽ chép số thơ này ra, học cách làm thơ của người ta. Đương lúc nhập thần, lại nghe thấy có người ho nhẹ đằng sau lưng nàng.

Mãn Bảo cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ dịch người dành chỗ cho người đứng sau, sau đó tiếp tục chăm chú nhìn thơ trên tường.

Phong Tông Bình thấy thế thì không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói: "Chu cô nương, thật trùng hợp."

Mãn Bảo quay đầu, thấy là Phong Tông Bình thì nở nụ cười: "Là Phong công tử à, đúng là trùng hợp."

Bạch Thiện đứng gần đó nghe thấy tiếng nói chuyện thì cũng hoàn hôn, hắn quay đầu nhìn, đi đến bên cạnh Mãn Bảo, đánh giá Phong Tông Bình, "Vị này là.."

Mãn Bảo liền giới thiệu bọn họ cho nhau, sau đó nhìn Dịch Tử Dường bên cạnh Phong Tông Bình, chỉ cười không nói, nàng còn chưa biết tên hắn nữa.

Dịch Tử Dương liền cười tự giới thiệu: "Tại hạ Dịch Tử Dương."

Mãn Bảo và Bạch Thiện hành lễ với hai người, hai người liền đáp lễ, Phong Tông Bình nhìn Bạch Thiện cười, "Vị này là đại sư đệ của Chu cô nương ư? Quả thực là tuấn tú lịch sự."

Bạch Thiện chưa bao giờ khách sáo khiêm tốn với người ta, bởi vậy chỉ cười khách sáo, Mãn Bảo thay hắn trả lời: "Không phong độ bằng Phong công tử."

Hai người khen ngợi lẫn nhau một hồi, sau đó Phong Tông Bình liền giới thiệu chữ và thơ trên tường cho bọn họ.

Ví dụ như bài thơ này do ai viết, chữ này do ai đề, Phong Tông Bình biết hết, không nói Mãn Bảo, ngay đến Bạch Thiện cũng nghe đến say sưa, hai người ghi nhớ trong lòng, quyết định bao giờ về sẽ đi nghe ngóng mấy người này.

Nghe có vẻ rất giỏi, không biết bọn họ có bằng lòng làm bạn với bọn họ không.

Đang trò chuyện rôm rả, Bạch nhị lang bỗng ngó đầu từ lầu hai xuống, gọi bọn họ: "Đi lên ăn cơm đi."

Tửu lầu có không ít người đang bàn luận thanh cao*, giọng Bạch nhị lang không quá to, nhưng nội dung lại cực kỳ gây chú ý, vì người bên này đang nói "Tri y chi nghi hề, tệ dư hựu cải vi hề**", người bên kia đang nói "Thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh***".

* Bàn luận thanh cao: Gốc là cao đàm khoát luận, ý là bàn phiếm, phát biểu ý kiến về một vấn đề rộng lớn.

** Tri y chi nghi hề, tệ dư hựu cải vi hề: Áo đen người xứng sao xứng thế, Nhỡ rách đi ta sẽ vá cho; (Cre: Thivien.net)

*** Thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh: Đạo thánh nhân thi hành mà không tranh với ai. (Cre: Thienlybuutoa.org)

Vậy nên tửu lâu bỗng chốc im ắng lạ thường, người trên lầu hai quay đầu nhìn Bạch nhị lang, người dưới lầu một cũng ngẩng đầu nhìn Bạch nhị lang.

Bạch nhị lang trưng vẻ vô tội đối mặt với bọn họ, hắn khẽ chớp mắt, không rõ vì sao bọn họ lại đột nhiên im lặng nhìn mình.

Bạch đại lang bụm mặt, hận không thể tìm một lỗ nhét mình vào đó.

Trang tiên sinh mặt không đổi sắc rót rượu cho mình, còn bớt thời gian ra hiệu Bạch nhị lang ngồi về chỗ, quỳ gối trên ghế như vậy ra thể thống gì?

Phong Tông Bình và Dịch Tử Dương ở dưới lầu cũng thu hồi ánh mắt, sau đó quay sang nhìn hai người Mãn Bảo.

Mãn Bảo và Bạch Thiện hành lễ với hai người: "Chúng tôi lên ăn cơm trước, cáo từ."

Phong Tông Bình cười gật đầu, chân lại đi theo bọn họ lên lầu, hắn cười nói: "Vừa hay bọn ta cũng phải lên lầu."

Vừa đi hắn vừa tò mò hỏi, "Người vừa gọi các muội vừa rồi chính là Bạch nhị công tử - sư đệ của muội?"

Mãn Bảo thấy hắn nói rõ thứ tự trong nhà của Bạch nhị thì biết hắn đã tra được lai lịch của bọn họ rồi.

Nên nàng thản nhiên gật đầu, đáp: "Đúng vậy."

Đồng thời Mãn Bảo cũng rất tò mò, "Học sinh Quốc Tử Giám các huynh hay đến tửu lầu này ăn cơm lắm hả?"

Phong Tông Bình cười nói: "Cũng không quá thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng hẹn bạn gặp gỡ thôi, ăn cơm mà, tất nhiên vẫn phải về nhà ăn."

Giá ở Trạng Nguyên Lâu không thấp, sao bọn họ có thể thường xuyên đến đây ăn được chứ, cho dù nhà bọn họ có tiền thì tiền tiêu vặt của bọn họ cũng không nhiều nha.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 946: Theo dõi

[HIDE-THANKS][BOOK]Bọn Phong Tông Bình đặt phòng riêng, phòng ở một hướng khác, nhưng chỗ mấy người Trang tiên sinh ngồi lại cách ngay cần cầu thang, vì vậy Phong Tông Bình và Dịch Tử Dương liền bước lên hành lễ với Trang tiên sinh trước, sau đó lại chào hỏi Bạch đại lang và Bạch nhị lang rồi mới rời đi.

Hơn nửa số người trong tửu lầu này không phải là người bọn họ biết thì chính là người biết bọn họ, nếu thật sự tính hàn huyên vậy thì khỏi cần ăn cơm. Lần này là vì Trang tiên sinh là người bọn họ mới gặp lần đầu, Phong Tông Bình lại rất tò mò về bọn họ nên mới bước lên chào hỏi.

Đối với những người khác, lúc đi ngang qua thì giơ tay chào hỏi hoặc là hành lễ từ xa là được.

Nếu quan hệ không tốt hoặc hời hợt thì dứt khoát quay đầu coi như không thấy luôn.

Mãn Bảo và Bạch Thiện ngồi xuống, thấy thức ăn trên bàn thì đều cảm thấy rất ngon, vì thế bọn họ giơ tay cái với Bạch nhị lang, "Gọi đồ ăn được đấy."

Bạch nhị lang hí hửng chỉ hai món trong số đó: "Hai món này là ta gọi, lát nữa các ngươi nếm thử xem."

Bạch đại lang chỉ một món ăn: "Đây là ta gọi."

Còn lại tất nhiên là do Trang tiên sinh gọi, có điều vì để tránh lãng phí nên ông cũng chỉ gọi ba món, ông vẫn muốn nếm thử rượu ở Trạng Nguyên Lâu hơn.

Đây là lòng hiếu thuận của các đệ tử, đương nhiên ông phải vui mừng nhận lấy.

Mãn Bảo tỉ mỉ nhấm nháp thức ăn ở Trạng Nguyên Lâu, cảm thấy quả nhiên là ngon, thảo nào lại đắt như vậy.

Tuy đại tẩu nấu ăn cũng ngon nhưng cảm giác vẫn khác, dù sao Mãn Bảo cũng thấy mấy mon này khá ngon, nếu không đắt vậy thì càng tốt.

Năm người ăn đến nhiệt tình, uống đến tận hứng.

Lúc Trang tiên sinh đứng dậy còn hơi loạng choạng, Mãn Bảo và Bạch Thiện một trái một phái đỡ ông, Trang tiên sinh vui sướng khoát tay: "Không sao đâu, vi sư còn uống được hai bầu nữa."

Mãn Bảo dỗ ông: "Lần sau lại đến uống tiếp, hôm nay về nhà trước đi ạ."

Trang tiên sinh buồn cười nhìn Mãn Bảo, ông chỉ hơi váng đầu chứ có phải mất trí đâu, sao phải dỗ ông như dỗ trẻ con vậy chứ?

Đoàn người đi xuống cầu thang, lúc đi được một nửa thì thấy hai người bước lên, Mãn Bảo đi ở ngoài cùng liền thả tiên sinh ra để đi lên trước hai bước, Bạch Thiện đỡ Trang tiên sinh dịch vào trong, nhường ra một chỗ cho người đi lên.

Trang tiên sinh hơi nghiêng đầu, tình cờ đối mắt với người lên lầu, vẻ tươi cười trên mặt ông còn chưa biến mất mà bước chân đã khựng lại rồi.

Bạch Thiện khó hiểu ngẩng đầu nhìn tiên sinh, lúc này Trang tiên sinh mới lại nhấc chân, dời tầm mắt rồi tiếp tục đi xuống.

Người lên lầu cũng hơi khựng lại, sau đó nghiêng người dịch sang một bên, Mãn Bảo ở đằng trước dẫn đường vẫn đang nói liên mồm, "Tiên sinh đi cẩn thận nhé, bậc thang này không thấp đâu.."

Trang tiên sinh đáp lời, đi lướt qua người lên lầu, Mãn Bảo liền quay lại đỡ ông, Bạch đại lang thì đi tính tiền, năm người ra khỏi tửu lầu, Đại Cát đánh xe ngựa tới..

Người lên lầu dừng bước, quay lại nhìn Trang tiên sinh vừa đi khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng đưa mắt ra hiệu cho người hầu.

Người hầu liền xoay người đi ra ngoài.

Đại Cát nhanh chóng đánh xe về nhà.

Đường kinh thành rất rộng, thừa chỗ cho người đi bộ, ngựa và xe ngựa cùng đi, cho nên có thể cho xe ngựa phi nhanh trên đường cái.

Phi nhanh được một lúc, Đại Cát liền cảm thấy hơi bất thường, hắn nghiêng người thoáng nhìn phía sau, phát hiện chiếc xe đằng sau vẫn luôn bám theo bọn họ, hắn khẽ nhíu mày, đến một giao lộ thì quẹo phải, sau một lát, hắn thấy chiếc xe đó vẫn tiếp tục đi theo.

Đại Cát cụp mắt suy nghĩ, dứt khoát đánh xe nhanh ra ngoài thành.

Năm người trong xe đều mới ăn cơm no, tinh thần căng thẳng mấy ngày nay bỗng được thả lỏng, ngoài Trang tiên sinh thì bốn người còn lại đều lim rim buồn ngủ, bởi vậy không phát hiện ra điều gì bất thường.

Còn Trang tiên sinh dường như không còn say nữa, đang cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì.

Mãn Bảo bị xe lắc qua lắc lại thì vô tình ngã vào người Bạch Thiện.

Bạch Thiện ôm lấy Mãn Bảo gần như đâm cả người vào lòng hắn, hơi tỉnh táo lại, hắn khẽ xoay người, vén mành nhìn ra ngoài, thấy hàng quán hai bên đường phố lạ hoắc, đường cũng không phải đường quen, thì không khỏi giật mình hoàn toàn tỉnh táo, "Đại Cát?"

Đại Cát nghe thấy tiếng gọi thì nói: "Thiếu gia, chúng ta đổi đường khác về nhà. Ngài chờ thêm một chút, sắp về đến nhà rồi."

Bạch Thiện: . Coi hắn là đồ ngốc à, đi từ Trạng Nguyên Lâu đến nhà họ chỉ cần đi thẳng rồi rẽ vài đường là đến đầu ngõ nhà bọn họ, vì sao phải đổi đường?

Mãn Bảo cũng tỉnh táo lại, sau khi ngồi ổn định thì bò ra cửa xe cùng Bạch Thiện, ló đầu ra ngoài, "Đại Cát, sao thế?"

Đại Cát quay đầu cười với bọn họ: "Không sao đâu, đằng sau có xe ngựa bám theo, thiếu gia và Mãn tiểu thư cứ vào xe nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa là có thể về nhà rồi."

Trang tiên sinh, Bạch đại lang và Bạch nhị lang trong xe cũng đều đã tỉnh táo lại, nghe thấy câu này thì hơi kinh ngạc.

Bạch nhị lang căng thẳng, "Có phải là người xấu bám theo không?"

Bạch đại lang hoàn toàn không biết gì cả: "Giữa đường giữa xá mà còn sợ gặp người xấu ư?"

Bạch nhị lang nói: "Chẳng may người của Ích Châu vương đã tìm tới tận đây thì sao?"

Bạch đại lang chẳng hiểu gì, "Vì sao người Ích Châu vương lại tìm chúng ta? Không, là tìm mấy đứa.."

Trang tiên sinh cụp mắt nói: "Đừng lo, hẳn là không phải tìm các con đâu, là tới tìm ta."

Bạch Thiện và Mãn Bảo quay đầu nhìn Trang tiên sinh, một người nói: "Tiên sinh, là người ở tửu lầu ban nãy ư?"

Một người nói: "Tiên sinh, người còn có bạn ở kinh thành ạ?"

Trang tiên sinh khẽ cười, đang định bảo Đại Cát dừng ở phía trước, Đại Cát lại bỗng tăng tốc, người trong xe nháy mắt xô thành một đoàn, mọi người không khỏi hoảng hốt la lên. Nhưng cho dù ồn ào như vậy, người trong xe vẫn nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng phịch to, sau đó là tiếng cãi nhau.

Mãn Bảo nghe thấy tiếng la quen thuộc, "Ngươi lái xe kiểu gì thế, có biết nhường đường không vậy, phóng nhanh thế để đi đầu thai à.."

Mãn Bảo ôm cái đầu vừa đâm vào Bạch Thiện, không hỏi Đại Cát mà hỏi thẳng Khoa Khoa, "Khoa Khoa, Khoa Khoa, là ngũ ca của ta à?"

Khoa Khoa: "Không chỉ có ngũ ca của ký chủ mà còn có lục ca, cháu trai cả, cháu trai hai và cháu gái hai của ký chủ."

Người nhà họ Chu có mặt đông đủ.

Mãn Bảo: "Sao trùng hợp thế nhỉ?"

Lời này không chỉ nói với Khoa Khoa mà còn nói với Bạch Thiện.

Khoa Khoa còn chưa trả lời, Bạch Thiện đã đáp: "Chắc không trùng hợp đâu, mà là Đại Cát cố ý vòng một vòng này đó?"

Đại Cát không trả lời, thoát khỏi chiếc xe bám đuôi đằng sau liền rẽ ngoặt ở một giao lộ, sau đó đi từ một phường khác về nhà.

Bọn Bạch Thiện chưa quen đường kinh thành, nhìn những con đường hoàn toàn xa lạ này mà choáng cả đầu.

Chờ đến khi bọn họ khó khăn lắm mới về đến nhà, bọn Chu ngũ lang đã về từ lâu rồi, còn đã ăn cơm tối xong.

Chu ngũ lang không khỏi cằn nhằn: "Đại Cát, huynh chạy xe đến tận đâu đó, sao giờ này mới về?"

Mãn Bảo chóng cả mặt, cũng cảm thấy quá lâu.

Đại Cát: "Đi thêm một vòng, để tránh có người theo dõi."

Bạch Thiện hỏi, "Chu ngũ ca, các huynh không sao chứ?"

"Không sao, người nọ còn trả bọn ta một lượng bạc tiền sửa xe và tiền bồi thường tinh thần ấy, ta bảo Đại Đầu và Nhị Đầu lén đi theo xe hắn, thấy hắn đi đến Trạng Nguyên Lâu. Lập Trọng và Lập Uy không ăn cơm nên không tiện theo vào, cho nên gác ở cửa hồi lâu mới thấy người đi ra, Lập Trọng hỏi thăm người ta, họ nói người ngồi xe đó họ Trần, gọi là Trần đại nhân."

Chu ngũ lang nói: "Còn làm quan đó."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 947: Cố nhân

[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch Thiện suy nghĩ rồi nói: "Bọn Lập Trọng không quen thuộc nơi đây, mấy chuyện như này cứ để Lưu Quý đi nghe ngóng đi."

Dứt lời định gọi Lưu Quý vào phân phó.

Trang tiên sinh được bọn họ dìu ngồi lên ghế cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen lời, "Không cần."

Mọi người quay sang nhìn Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh cười xua tay: "Người này không nhắm vào bọn con mà nhắm vào ta, nên không cần tra xét."

Mãn Bảo lo lắng, "Tiên sinh, kẻ thù của người quyền thế lắm ạ? Nếu không tra thì chẳng may sau này người ra ngoài bị hắn hại thì sao đây?"

Trang tiên sinh buồn cười: "Ai bảo hắn là kẻ thù của vi sư? Chỉ là một cố nhân thôi."

Ngay cả Bạch nhị lang cũng biết, "Nào có cố nhân gì gặp mặt mà không bước lên chào hỏi, lại phái người đi theo dõi? Tiên sinh, người cứ nói cho bọn con biết đi, người có thù gì với hắn? Con chấp nhận được."

Mãn Bảo và Bạch Thiện cũng gật đầu.

Dù sao bọn họ cũng đã có một kẻ thù là vương gia, người nọ kiểu gì cũng không thể quyền thế hơn vương gia chứ?

Nhưng Trang tiên sinh không nói cho bọn họ mà vịn bàn đứng dậy, Bạch đại lang vội vàng bước lên đỡ ông.

Trang tiên sinh khẽ gật đầu với hắn, lúc này mới khoát tay với ba đứa trẻ: "Được rồi, việc này vi sư sẽ giải quyết, các con đi nghỉ ngơi trước đi, hôm nay vừa thi vừa ra ngoài lâu, vẫn chưa mệt à?"

Ông nói: "Ngày mai cho các con nghỉ một ngày, tự đi chơi đi, ngày kia có thành tích thì các con phải vào học rồi. Mãn Bảo, con cũng không thể ngày nào cũng đến hiệu thuốc, bao giờ đến thương lượng với Tế Thế Đường, xác định một ngày nghỉ tắm gội. Đợi bao giờ bọn Bạch Thiện cũng nghỉ tắm gội thì vi sư dẫn các con đi dạo khắp kinh thành."

Không biết là do vừa uống rượu xong hay là vì hôm nay gặp được cố nhân mà Trang tiên sinh nói nhiều hơn, ông cứ lải nhải: "Tuy vi sư đã rời kinh nhiều năm nhưng vẫn còn nhớ nhiều chỗ lắm, đến lúc đó sẽ dẫn các con đi xem.."

Mãn Bảo và hai sư đệ liếc nhau, ngoan ngoãn đáp vâng, sau đó bước lên đỡ ông, cùng Bạch đại lang dìu Trang tiên sinh về phòng. Bốn người ngâm chân cho Trang tiên sinh, lau mặt cho ông rồi giúp ông cởi áo ngoài, sau đó đắp chăn, thả màn cho ông.

Bốn người ra khỏi phòng.

Mãn Bảo khẳng định, "Chắc chắn đó không phải cố nhân."

"Cho dù là cố nhân thì cũng không phải là cố nhân có quan hệ tốt." Bạch Thiện nhớ lại khoảnh khắc tiên sinh dừng lại kia, nếu lúc ấy tiên sinh đã nhận ra người ta, nhưng một câu chào cũng chẳng thèm thốt, thì hiển nhiên là quan hệ không tốt đẹp gì.

Bạch nhị lang hỏi: "Trên đời này thế mà có người có quan hệ không tốt với tiên sinh ư?"

Ở trong ấn tượng của hắn, tiên sinh đi đến bất kỳ đâu cũng rất được chào đón và tôn trọng, thế mà trên đời này có người không thích tiên sinh?

"Ta cảm thấy mấy đứa hẳn là nên nói cho ta biết vì sao mấy đứa lại nghi ngờ người của Ích Châu vương bám theo?" Bạch đại lang lom lom nhìn ba người.

Mãn Bảo liền quay đầu nói với Bạch Thiện: "Ngươi có nghĩ người gọi là Trần đại nhân kia là kẻ thù của tiên sinh không?"

Bạch Thiện cũng nhìn nàng: "Rất có khả năng."

Hai người vừa nói vừa bước nhanh hơn, Bạch nhị lang cũng theo sát phía sau, hai người liền kéo cả hắn vào câu chuyện, "Các ngươi nói xem chúng ta có nên bảo người đi nghe ngóng thân phận của hắn không?"

Bạch nhị lang gật đầu: "Nên đi, nếu hắn không phải quan lớn thì chúng ta có thể giúp tiên sinh báo thù."

Bạch đại lang thấy bọn họ càng đi càng nhanh, chỉ chốc lát sau đã cách mình một đoạn xa thì nín lặng một hồi.

Chờ ra khỏi tầm mắt của Bạch đại lang, ba người lập tức giải tán, ai về phòng người nấy.

Bạch đại lang khẽ lắc đầu, xoay người đến tiền viện tìm Cao Tùng.

Bọn họ không nói, chẳng lẽ hắn lại không thể hỏi hạ nhân ư?

Rốt cuộc Bạch đại lang cũng khác Bạch nhị lang, thứ nhất, hắn là con trai trưởng nhà họ Bạch, thứ hai, hắn cũng lớn rồi cho nên hắn vừa hỏi Cao Tùng đã nói hết những điều mình biết cho hắn.

Đương nhiên, hắn cũng không biết nhiều, chỉ biết một chút thôi, nhưng chỉ từng đó cũng đủ rồi, "Hình như nhà ta có thù oán với Ích Châu vương, trước khi vào kinh, lão gia chỉ bảo tôi trông chừng nhị thiếu gia, đừng để ngài ấy gặp rắc rối bên ngoài là được, mặt khác đều nghe theo Trang tiên sinh."

Bạch đại lang trợn mắt há mồm, "Nhà như chúng ta mà còn có thể có thù oán với Ích Châu vương á? Chúng ta có thể có thù gì với hắn?"

Cao Tùng lắc đầu, một hạ nhân như hắn sao biết được mấy điều này?

Hắn suy nghĩ rồi nói: "Tiểu nhân không biết nhiều, có điều xem ra Đại Cát và Lưu Quý biết khá rõ, hay là đại thiếu gia đi hỏi bọn họ?"

Lưu Quý không phải hạ nhân nhà hắn, sao hắn có thể mặt dày đi hỏi?

Bạch đại lang khẽ nhíu mày, thầm ghi nhớ chuyện này, buổi tối ôm gối đến ôn tình huynh đệ với Bạch nhị lang, muốn thắp nến tâm sự suốt đêm.

Đáng tiếc Bạch nhị lang sống chết không mở miệng, sợ mình bất cẩn nói lỡ lời hoặc là buổi tối nằm mơ nói ra, nên còn chuồn đến phòng Bạch Thiện, hì hục chen lên giường: "Giờ đại ca ta đang ở trong phòng ta đó, nhưng ta chưa nói gì với huynh ấy hết, có điều còn bị hỏi nữa thì chưa chắc đâu."

Bạch Thiện ngáp một cái, nhường nửa giường cho hắn, "Nhưng mà ngươi không được đá người, nếu không ta sẽ bảo Đại Cát ném ngươi ra."

Bạch đại lang thấy đệ đệ ngốc nhà mình kiên quyết như thế thì không khỏi cảm khái một hồi, sau đó không hỏi việc này nữa.

Cuối cùng Lưu Quý vẫn lén đi tra vị Trần đại nhân kia, lúc Mãn Bảo trở về từ Tế Thế Đường liền thấy Bạch Thiện và Bạch nhị lang đứng dưới một chỗ khuất ở cổng thứ hai nói chuyện với Lưu Quý.

Nàng lập tức cõng sọt lại gần.

Bạch Thiện và Bạch nhị lang đang nghe đến nghiêm túc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân thì giật mình, quay đầu thấy là nàng mới thả lỏng, "Sao hôm nay ngươi về sớm thế?"

Mãn Bảo nói: "Hôm nay không có nhiều người bệnh, ta đã nói với Trịnh chưởng quầy rồi, về sau mỗi tuần ta sẽ nghỉ tắm gội hai ngày, nếu có ca bệnh nặng nào cần đến ta thì có thể tới nhà gọi ta. Các ngươi vừa nói gì vậy, sao trông lén lút thế?"

Bạch nhị lang hạ thấp giọng nói: "Lưu Quý tra được vị Trần đại nhân kia rồi."

Mãn Bảo liền quay sang nhìn Lưu Quý, hỏi: "Hắn tên là gì ạ?"

Lưu Quý dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Tiểu nhân nghe ngóng được, vị Trần lang trung này cũng là người Kiếm Nam Đạo, còn là người Ích Châu, bây giờ nhà nhỏ đều ở kinh thành, cháu trai trưởng của hắn được ân ấm vào học ở Tứ Môn Học."

Quan ngũ phẩm có một suất ân ấm vào Tứ Môn Học.

Bạch Thiện hỏi, "Đã nghe ngóng chuyện của hắn và tiên sinh chưa?"

"Tiểu nhân lén hỏi thăm người hầu trong phủ hắn, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghe thấy tên Trang tiên sinh."

Cho nên không nghe ngóng được chút gì.

Ngoài một số tin tức cơ bản về Trần Phúc Lâm, bọn họ không nghe ngóng được gì nữa.

Mãn Bảo nhìn trái ngó phải, hỏi: "Tiên sinh đâu?"

"Tiên sinh đang viết chữ trong thư phòng," Bạch Thiện nói: "Hôm nay bọn ta nghỉ, không cần học bài, nhưng từ sáng tiên sinh đã dậy luyện chữ, ta đến giúp người mài mực, thấy chữ tiên sinh viết hơi đẫm mực, không bằng được hôm qua, hiển nhiên tâm không tĩnh."

Bạch nhị lang cảm khái, "Đây là thù lớn đó."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 948: Không sợ

[HIDE-THANKS][BOOK]Mãn Bảo buồn rầu gãi mặt, "Các ngươi nói xem, nếu ta đi tâm sự với tiên sinh thì tiên sinh có nói cho ta không?"

Bạch Thiện và Bạch nhị lang đồng loạt lắc đầu, "Không."

Mãn Bảo gật đầu, "Ta cũng nghĩ thế, thôi, kệ hắn đi, nếu hắn dám động đến tiên sinh thì chúng ta không e dè hắn là được."

Bọn họ ngay đến Ích Châu vương còn dám đối đầu, giờ lại phải sợ một tên quan ngũ phẩm ư?

Bạch Thiện và Bạch nhị lang cũng không thấy sợ, ôm suy nghĩ giống như Mãn Bảo. Bọn họ còn kết thù với cả vương gia rồi, thời điểm hoảng hốt khổ sở nhất cũng đã qua, giờ mà phải đi sợ một tiểu quan ngũ phẩm?

So với tên quái vật khổng lồ như Ích Châu vương thì Trần Phúc Lâm này thật sự không đáng để nhắc.

Lưu Quý im lặng hồi lâu mới nói: "Thiếu gia, đường thiếu gia, Mãn tiểu thư, sao các ngài lại nghĩ là Trần đại nhân làm khó Trang tiên sinh? Chẳng may là Trang tiên sinh kết thù với Trần đại nhân thì sao?"

"Không thể nào," Mãn Bảo đáp không chút do dự: "Tiên sinh ấm áp như thế, sao có thể kết thù với người ta?"

Bạch Thiện gật đầu, "Đúng vậy, tiên sinh ôn hòa như vậy, đã bao giờ làm khó người khác?"

Bạch nhị lang thở dài, "Hơn nữa tính của tiên sinh đã tốt đến vậy mà Trần Phúc Lâm còn kết thù được với tiên sinh, không biết hắn xấu xa cỡ nào."

"Nhưng mà.." Lưu Quý rối rắm: "Điều tiểu nhân nghe ngóng được là, vị Trần đại nhân này là người hiền lành có tiếng, không chỉ có thanh danh tốt ở lục bộ mà còn có danh tiếng tốt ở quê nhà, ngay cả mấy người bày bán gần nhà bọn họ cũng nói Trần đại nhân là một người rất tốt."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, "Chẳng lẽ chúng ta hiểu lầm, tiên sinh và hắn là cố nhân thật?"

Bạch Thiện: "Nếu là cố nhân thì vì sao hôm qua tiên sinh không chào hỏi hắn? Đã thế hôm nay cũng chẳng tới nhà bái phỏng, tiên sinh từng thất lễ như vậy bao giờ chưa?"

"Cũng đúng." Ba người coi như đã nhận định xong, tuy rằng vẫn chưa có chứng cứ, cũng không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, nhưng vẫn võ đoán cho rằng Trần Phúc Lâm làm khó Trang tiên sinh.

Mãn Bảo cất giỏ tre về phòng mình, ba người ra vườn nhỏ đằng sau chơi, nàng cực kỳ vui mừng nói: "Chiều nay chúng ta ra ngoài chơi không?"

Bạch Thiện: "Chúng ta đi tìm hiệu sách đi."

Bạch nhị lang tỏ vẻ phản đối, "Hôm nay ta không muốn đọc sách nữa, cũng không muốn mua sách."

"Không mua sách thì cũng phải bổ sung thêm giấy và bút mực," Bạch Thiện nói: "Ngày mai là có kết quả rồi, sau đó nhập học trong ngày luôn, chẳng lẽ ngươi còn muốn lúc ấy mới đi mua à?"

"Đồ trong nhà không dùng được hả?"

Mãn Bảo cũng nói: "Phải mua đồ dự phòng, hơn nữa các ngươi đi học ở Quốc Tử Giám đó, nghe nói đa số học sinh bên trong đều rất giàu. Vậy nên bút, mực và nghiên mực các ngươi dùng cũng không thể quá rẻ, nếu không sẽ bị người ta xem thường."

Bạch nhị lang hỏi: "Vậy ngươi có mua không?"

"Nghiên mực thì không, giấy ta cũng đủ dùng rồi, ta muốn đi chọn hai chiếc bút xịn và xem mực." Mãn Bảo nói với Bạch Thiện: "Ngươi đến Quốc Tử Giám thì hỏi thăm xem người ngoài có thể vào đó đọc sách không, nếu không thể thì ngươi xem có thể mượn sách ra ngoài cho ta đọc không, sách ở hiệu sách đều quá đắt, ta không muốn mua."

Bạch Thiện: "Ngươi đâu có thiếu tiền, sao phải tiết kiệm tiền mua sách?"

"Sắp thiếu rồi," Mãn Bảo nói: "Nhà ta phải mua cửa hàng kìa, ta quyết định sẽ góp một phần tiền.."

Đến lúc đó nàng cũng phải lấy một ít tiền lời, nếu mà làm ăn buôn bán tốt..

Thì nàng có thể lén mua một con ngựa cho Khoa Khoa, lại lén mua một con trâu..

Ừm, chắc cũng phải một thời gian nữa cửa hàng mới kiếm được tiền, giai đoạn hiện giờ thì..

Mãn Bảo đảo con ngươi, bàn bạc với Bạch Thiện Bạch nhị lang, "Các ngươi nói xem, liệu người giàu ở kinh thành có thích mua các loại hoa vừa đẹp vừa quý hiếm như người giàu ở Ích Châu không?"

"Chắc là có chứ," Bạch Thiện nói: "Không phải trước kia Đường phu nhân và Quý nhị phu nhân cũng ở kinh thành đó sao?"

Ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, nàng hào hứng chống cằm cầu mong: "Nếu các phu nhân giàu có trong kinh thành cũng hào phóng thích tiêu tiền như Đường phu nhân và Quý nhị phu nhân thì tốt."

"Quan trọng là ngươi gặp được bọn họ bằng cách nào?"

Mãn Bảo liền quay sang nhìn Bạch Thiện và Bạch nhị lang.

Thân mình hai người cứng đờ, bắt đầu suy nghĩ, giờ tìm cớ gì rời đi còn kịp không?

Tất nhiên là không kịp, Mãn Bảo túm chặt hai người, cười tủm tỉm nói: "Chuyện này phải nhờ các ngươi rồi, tuy rằng các người không biết mấy phu nhân giàu có này, nhưng các ngươi có thể làm quen với mấy đứa con trai giàu có của bọn họ."

Bạch Thiện gạt cái tay nàng đang níu Bạch nhị lang ra, hỏi: "Ngươi định bán hoa gì?"

Hắn nghiêng đầu nhíu mày: "Không phải mẫu đơn và hoa lan ngươi tặng tiên sinh đã để ở thôn Thất Lí rồi ư, hơn nữa bây giờ cũng phải là mùa hoa nở."

Mãn Bảo nói: "Ta muốn bán hoa cúc!"

Lúc này Bạch Thiện mới nhớ sắp tới mùa thu rồi, lúc này hoa cúc nở sớm cũng đã nở rồi.

Bạch nhị lang hỏi: "Ngươi đi đâu nhập hoa cúc? Còn là chủng loại quý hiếm nữa.."

Mãn Bảo nói: "Trên đời này không có loại hoa nào ta không thể tìm thấy, cho dù không thấy thì chắc chắn cũng là do thời gian không đủ thôi."

Những câu này cũng là để nói với Khoa Khoa, sau này nàng nhất định sẽ đưa hết tất cả những loại thực vật có thể tìm được trên thế giới này cho Khoa Khoa, để nó thu thập hết.

Khoa Khoa trả lời nàng bằng một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng, nhưng sóng điện lại chẳng chút gợn sóng, nó nghĩ: Trước đó thì ký chủ phải giữ được mạng nhỏ đã đúng không?

Bạch nhị lang nghe nàng nói thế thì nhớ tới thói quen đi đâu cũng đào đào bới bới của nàng, khẽ gật đầu, cảm thấy nàng nói có lý.

Bạch Thiện lại cảm thấy chắc trong chuyện này còn có sự giúp đỡ của chú nhỏ Chu nữa.

Hắn không tiếp tục đề tài này mà bắt đầu suy nghĩ, sau khi vào Quốc Tử Giám phải đi đâu tìm bạn cùng trường ngốc vừa có tiền vừa thích hoa, còn bằng lòng tiêu tiền đây.

Còn Bạch nhị lang lại chẳng bao giờ phiền não vì mấy chuyện này, toàn để tùy duyên, tuy rằng đã đồng ý với Mãn Bảo nhưng cũng không định nỗ lực. Hắn quyết định chờ bao giờ thân quen với bạn cùng lớp thì sẽ vung tay lên hô, hỏi xem ai thích hoa cúc thì người đấy mua là được, hà tất phải rườm rà làm gì?

Thứ khiến hắn khá lo là, "Các ngươi nói xem liệu ta có thể thi đỗ Tứ Môn Học không?"

Bạch Thiện "Hả" một tiếng, hỏi: "Không phải là Thái Học à? Ngươi còn không tự tin vào được Tứ Môn Học ư?"

"Thái Học là vọng tưởng, ta cảm thấy ta nên thực tế một chút, có thể vào Tứ Môn Học là ta đã rất thỏa mãn rồi," Bạch nhị lang nghĩ rất thoáng, "Đại ca ta học hành nhiều năm như vậy, nỗ lực như vậy mà cũng chỉ thi đậu Tứ Môn Học đó thôi."

Hắn cảm thấy chỉ cần không cho hắn học Toán Học là được, đó đúng là môn đau đầu, Luật Học cũng đau đầu, phải học thuộc rất nhiều thứ.

Mãn Bảo nói: "Ngươi khác Bạch sư huynh, Bạch sư huynh là thi tuyển chính thức, thi với hơn một nghìn người tham gia, ngươi chỉ có 47 người, thế mà cũng không tranh được à?"

"Chẳng may 47 người kia đều giỏi hơn ta thì sao?"

Bạch Thiện và Mãn Bảo nhìn hắn thở dài, hai người vỗ hai bên vai của hắn, "Bạch nhị, tuy ngươi không học giỏi bằng ta, nhưng cũng không kém hơn người khác, ngươi xem lúc ở thành Ích Châu, ngươi vẫn được học cùng lớp với bọn Kỳ Giác mà? Bọn họ còn lớn hơn ngươi."

Mãn Bảo nói: "Tiểu sư đệ, ngươi phải biết rằng, ta và Thiện Bảo là người rất thông minh, vô cùng thông minh, ngươi không thể so sánh bọn ta với người bình thường ngoài kia được."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 949: Ước hẹn

[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch nhị lang chỉ vào bọn họ: "Các ngươi mặt dày quá rồi đó, không phải tiên sinh hay nói với chúng ta rằng, trên trời còn có trời cao hơn, trên người còn có người giỏi hơn ư?"

Mãn Bảo nói: "Đó là nói với hai bọn ta thôi, với ngươi thì không thể nói như vậy."

Bạch nhị lang: "Vậy nói như nào?"

Bạch Thiện liền đứng dậy bắt chước dáng vẻ của tiên sinh, chắp tay sau lưng, trưng vẻ thâm trầm nói: "Nhị lang, con đừng có tự coi nhẹ mình."

Mãn Bảo vỗ tay cười: "Không sai, chính là như vậy."

Bạch nhị lang nhìn mà sửng sốt, nhăn mày hỏi, "Vì sao ta lại khác các ngươi?"

Mãn Bảo liền thở dài, "Bởi vì ta và Thiện Bảo không tốt, quá kiêu ngạo."

Bạch nhị lang cứ cảm thấy nàng không phải đang phê bình chính bọn họ mà là đang khoe khoang, nhưng nhìn vẻ hổ thẹn tột cùng của nàng, hắn lại không lấy được chứng cứ.

Bạch nhị lang hít một hơi rồi hừ một tiếng, quay đầu không thèm đoái hoài đến bọn họ nữa, một lát sau lại thò qua nói: "Nếu mà ta thi đậu Thái Học thật thì các ngươi mời ta đến Trạng Nguyên Lâu ăn một bữa nhé, nếu không thi đậu thì chứng tỏ các ngươi nói sai, các ngươi phải bồi thường ta một bữa cơm."

Mãn Bảo quay đầu nói với Bạch Thiện: "Có phải sư đệ mình bị váng đầu không, nên mới nghĩ chúng ta là đồ ngốc?"

Bạch Thiện lắc đầu, "Không giống."

Bạch nhị lang trừng mắt nhìn bọn họ.

Mãn Bảo nói: "Nào có cá cược gì mà thắng thì ngươi lợi, thua ngươi cũng lợi?"

Bạch Thiện suy tư một lát rồi nói: "Như vậy đi, nếu ngươi thi đậu Thái Học, vậy đó là chuyện vui, sao ngươi có thể không mời bọn ta ăn một bữa? Còn nếu ngươi chỉ thi đậu Tứ Môn Học thì đó thật sự là đáng tiếc, tuy đây là mục tiêu của ngươi nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn sẽ đau lòng, cho nên ta và Mãn Bảo sẽ mời ngươi một bữa, thế nào?"

Bạch nhị lang hỏi: "Vậy nếu ta còn chẳng thi đậu Tứ Môn Học thì sao?"

Bạch Thiện im lặng nhìn hắn, không nói gì.

Hai ngày này Mãn Bảo đã đích thân ôn tập cho Bạch nhị lang, tuy nàng không quá rõ năng lực của những thí sinh khác, nhưng dựa trên sự phán đoán của Phong Tông Bình thì năng lực Bạch Thiện không kém, có khả năng cao sẽ thi đậu Quốc Tử Học.

Mà lấy năng lực của Bạch Thiện để suy luận năng lực Bạch nhị lang..

Nghe câu trả lời bọn họ thuật lại trong mấy hôm nay, thì thiếp kinh và mặc nghĩa của bọn họ đều không có vấn đề gì lớn, nàng đã nghe mấy câu giải nghĩa chưa chuẩn của Bạch nhị lang rồi, nếu người chấm hà khắc thì có thể sẽ trừ điểm, nhưng hẳn là sẽ không trừ hết, cho nên..

Mãn Bảo tự tin nói: "Nếu ngươi ngay đến Tứ Môn Học cũng không thi đậu thì ta và Bạch Thiện sẽ mời ngươi hai bữa cơm." Sau đó sẽ đánh ngươi hai trận!

Mãn Bảo và Bạch Thiện liếc nhau.

Lúc này Bạch nhị lang mới thấy thư thái.

Ba người đợi đến lúc chiều mát hơn mới ra ngoài đi dạo, tập trung đi tìm hiệu sách.

Tìm hiệu sách ở gần Lục Học thì tất nhiên là không có rồi, cửa hàng quanh trường học quá đắt, bình thường không thể mua nổi cũng không thể thuê nổi.

Cho nên đi dọc theo Lục Học, đi tầm nửa con phố bọn họ liền tìm thấy hiệu sách.

Còn là ba nhà liền nhau, bên cạnh còn có quầy hàng bán mấy thứ văn nhân thích như tranh chữ, đồ khắc gỗ.

Trong số đó có rất nhiều món bọn Bạch Thiện chưa từng nhìn thấy, bề ngoài cực kỳ tinh xảo, thật sự mở mang nhận thức của bọn họ, hơn nữa hình như giá còn không quá đắt.

Bạch Thiện chọn được một cái giá bút có tạo hình vô cùng độc đáo, hỏi thấy có một lượng bạc thì lập tức quay sang nói nhỏ với Mãn Bảo: "Thảo nào lúc trước chúng ta tặng giá bút cho Dương huyện lệnh thì chẳng thấy hắn kinh ngạc chút nào, hóa ra trong kinh thành lại có nhiều đồ thư phòng mới lạ như vậy."

Mãn Bảo gật đầu, cầm một cái chặn giấy lên xem, cũng nhỏ giọng nói: "Độc đáo thật, trông hình thức hơn đồ ở thành Ích Châu nhiều."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang liên tục gật đầu.

Bởi vậy, ba bọn họ quyết định sẽ không tùy tiện bỏ tiền ra mua, nếu không thì phải mất bao nhiêu tiền mới mua được từng đó thứ tốt?

Mua về rồi bao lâu mới dùng đến được?

Ba người cố kiềm dục vọng mua sắm, xoay người vào hiệu sách.

Vào hiệu sách thì sự hấp dẫn liền ít đi một chút, bởi vì đa số thứ trong này đều là sách.

Bạch nhị lang không muốn mua sách, mà Bạch Thiện nghĩ thư viện trong Quốc Tử Giám chắc chắn sẽ phong phú hơn hiệu sách, Mãn Bảo thì đang muốn tiết kiệm, muốn coi cọp sách của Bạch Thiện, nên càng không tùy tiện bỏ tiền ra mua.

Ba người đi dạo hiệu sách một vòng, không thấy có sách nào mà mình đặc biệt yêu thích, liền bắt đầu đi tìm bút mực.

Thứ này không thể mua ở quán nhỏ bên ngoài, bởi vì hầu như bút tốt chỉ có thể mua trong hiệu sách lớn, ở bên ngoài, bất kể là làm tinh xảo cỡ nào thì cũng không thể so được với xuất phẩm từ danh gia.

Bạch Thiện lựa mấy cây trong ống đựng bút, đều cau mày không quá hài lòng.

Chưởng quầy thấy thế thì thoáng nhìn quần áo của bọn họ, thấy tuy là thứ vải bình thường, nhưng quần áo không cũ không mới, còn rất vừa người, hơn nữa đằng sau còn có một hộ vệ cao to.

Hắn khẽ mỉm cười, xoay người lấy một cái hộp từ giá đằng sau ra: "Công tử chưa hài lòng với mấy cái bút này đúng không, hay là thử xem mấy cái này."

Chưởng quầy mở ra cho Bạch Thiện xem.

Bạch Thiện thấy nó được đựng riêng trong một cái hộp thì biết không hề rẻ, hắn đưa tay nhận lấy, bỏ ra quan sát tỉ mỉ, sau đó đưa cho Mãn bảo.

Mãn Bảo cũng xem thật kỹ, còn khẽ sờ ngòi bút, gật đầu nói: "Cũng được."

Bạch nhị lang tiếp nhận, dứt khoát xoay thân bút, nhìn thấy dấu ấn quen thuộc khắc trên đó thì nói: "Còn không phải là bút lông Hồ Châu của Địch gia ư? Cha ta nói vẫn kém hơn bút lông Tứ Xuyên, tiên sinh đang dùng bút lông Tứ Xuyên đấy."

Mãn Bảo kiên trì: "Bút này được rồi, chưởng quầy, ông còn cây bút nào khác không?"

Chưởng quầy nghe thế thì biết bọn họ xem như người thạo nghề, khẽ cười nói: "Tất nhiên là có, các công tử tiểu thư muốn mua bao nhiêu? Đều muốn mua loại bút lông tốt nhất này ạ?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Tầm tầm đấy, chúng tôi muốn xem chỗ các ông có bao nhiêu trước."

Chưởng quầy liền mời bọn họ đến gian phòng nhỏ bên cạnh, sau đó đi lấy hai hộp bút đến, mở ra, bên trong mỗi hộp đều có bốn cái bút, Bạch Thiện nhìn thử, thấy bút trong đó không kém hơn loại bút để riêng trong một hộp kia thì mới hài lòng.

Chưởng quầy cười nói: "Đây là bút lông Tứ Xuyên mà vị công tử này vừa nói, còn hộp này toàn là bút lông Hồ Châu. Nhưng nói về loại bút tốt nhất hiện nay thì phải kể đến bút lông Tuyên Châu, các công tử tiểu thư muốn xem thử không?"

Ba người đồng loạt lắc đầu, bút lông Tuyên Châu là cống phẩm, dù đồ lưu thông bên ngoài không tốt bằng bút cống nhưng vẫn mang danh cống phẩm, nên cái bút nhỏ cũng có thể lên tới ba lượng.

Trước mắt bọn Bạch Thiện còn chưa cần dùng bút lông Tuyên Châu để tô điểm thanh danh, nên tất nhiên là chọn loại có ích lợi thực tế nhất.

Bạch Thiện rất thích viết chữ, bởi vậy rất kén bút mực, Mãn Bảo biết điều đó nên càng dụng tâm chọn giúp hắn.

Bạch Thiện chọn ba cái bút rồi để sang một bên, hỏi: "Còn không ạ?"

Chưởng quầy lại đi lấy hai hộp tới, cười nói: "Tất cả đều ở chỗ này."

Mãn Bảo hỏi giá rồi chọn hai chiếc bút, Bạch nhị lang nghĩ hắn tốt xấu gì cũng là người sắp đi học ở Quốc Tử Giám, vì thế cũng hào phóng chọn hai cây.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back