Ngôn Tình [Edit] Phúc Nữ Nhà Nông - Úc Vũ Trúc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi HiHi2129, 14 Tháng tám 2022.

  1. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 980: Đáng tiếc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 981: Buộc tội

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 982: Hoa đắt lương rẻ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 983: Khám bệnh (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 984: Khám bệnh (2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 985: Khám bệnh (3)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 986: Khám bệnh (4)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 987: Tiết lộ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 988: Phạt nặng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 989: Qua lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch nhị lang khóc lớn, "Ta đã như vậy rồi mà ngươi vẫn còn mắng ta!"

    Mãn Bảo liền nhấn mạnh vào lòng bàn tay cậu, Bạch nhị lang kêu thảm một tiếng, lập tức thấy tỉnh táo gấp trăm lần.

    Mãn Bảo hỏi: "Ai dẫn ngươi đi cá cược đánh bóng?"

    Bạch nhị lang nức nở nói: "Mọi người đều đi cả, bọn ta chỉ đi xem mã cầu thôi, kết quả có rất nhiều người đặt cược, họ hỏi ta, ta thấy rất thú vị, chẳng phải là đoán đội nào thắng, đội nào thua ư? Ta cũng không đặt tiền nhiều, chỉ coi như chơi thôi."

    "Không đặt nhiều mà thắng được 200 lượng bạc à?" Mãn Bảo tức giận nói: "Thạch đại gia ở huyện thành kia, nhà hắn không có tiền à? Ban đầu cũng chỉ muốn chơi thôi, kết quả thì sao, bây giờ cửa hàng bán rồi, ruộng đất bán rồi, chỉ còn lại cái nhà, chỉ có thể ra ngoài buôn bán kiếm sống. Ngươi xem Lại Tử trong thôn nữa, hắn bán cả vợ cả con đi rồi, như vậy đã đủ thảm chưa?"

    Bạch nhị lang ngây người, "Ta, ta.."

    Bạch Thiện hỏi, "Có phải Trương Kính Hào dẫn ngươi đi cá cược không?"

    Bạch nhị lang suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu: "Thật sự không phải, mọi người cùng nhau đi chơi, đặt cược cũng là cùng nhau đặt cho vui thôi."

    "Sao ngươi thắng được nhiều tiền như vậy?"

    "Ta cũng không biết nữa, chỉ đặt cược bốn trận, buổi sáng hai trận, buổi chiều hai trận, ta đều thắng cả, ban đầu ta chỉ đặt cược hai mươi lượng bạc mang theo người, sau đó không hiểu sao càng kiếm được càng nhiều." Bạch nhị lang nức nở nói: "Ta thật sự không muốn đánh bạc, nhưng bọn họ đều nói, tất cả người ở kinh thành, ngay cả hoàng đế cũng thích cá cược mã cầu, đây là nhã hứng."

    Bạch đại lang đứng ở cửa nghe hồi lâu cuối cùng cũng biết nguyên nhân, hắn xắn tay áo bước vào, mặt lạnh tanh hỏi, "Đệ đi cá cược đánh bóng?"

    Bạch nhị lang ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn đại ca mình.

    Bạch đại lang không mềm lòng, túm lấy hắn ấn xuống đùi rồi đánh vào mông, so với đánh vào lòng bàn tay thì đánh trên mông nhiều thịt rõ ràng không đau lắm, nhưng Bạch nhị lang vẫn kêu gào thảm thiết.

    Bạch Thiện và Mãn Bảo không ngăn cản.

    Dù sao đánh vào mông cũng không bị thương.

    Bạch đại lang đánh bảy tám cái, đánh đến mức thấy đau cả tay mới dừng lại, Bạch nhị lang nằm sấp trên giường khóc, không muốn ở lại chỗ đại ca nữa.

    Mãn Bảo giúp cậu băng bó tay lại, nói: "Đi thôi, về nhà."

    Bạch đại lang nói: "Để nó ngủ ở đây đi, đừng qua đó lại chọc giận tiên sinh."

    Bạch Thiện nói: "Ngày mai sư huynh còn phải đi học nữa, hay là để hắn về phòng mình ngủ đi, tiên sinh đã ngủ rồi, hơn nữa huynh cũng biết đó, tiên sinh xưa nay độ lượng, nếu đã phạt rồi thì sẽ không đánh hắn vì chuyện này nữa đâu."

    Mãn Bảo gật đầu.

    Bạch nhị lang vừa nghe tiên sinh ngủ rồi thì lập tức bò dậy muốn về phòng mình.

    Bạch Thiện đỡ cậu, Mãn Bảo thì xách giỏ, ba người cùng nhau về nhà.

    Bạch đại lang mặt mày xanh mét, gọi Cao Tùng đến: "Ngày mai ngươi đi nghe ngóng một người tên là Trương Kính Hào."

    Hắn dừng một chút rồi nói: "Từ ngày mai, ngươi phải theo sát nhị thiếu gia, sau khi tan học đừng để hắn đi lung tung bên ngoài."

    Cao Tùng vội vàng đáp vâng.

    Bạch nhị lang sụt sịt nằm lên giường, vẫn thấy hơi hoảng sợ vì chuyện vừa rồi, "Ngày mai tiên sinh còn đánh ta không?"

    Bạch Thiện nói: "Tùy tình hình, nếu ngươi sợ quá thì ngày mai dậy sớm đi học, chẳng phải sẽ tránh được tiên sinh ư, đợi về rồi hẵng đến chỗ tiên sinh thỉnh tội."

    Bạch nhị lang nghe biện pháp này thì cũng thấy hơi an tâm, giây tiếp theo đã ngủ thiếp đi.

    Chỉ là tuy rằng ngủ rồi, nhưng vẫn thỉnh thoảng run lên một cái, nấc cục vì khóc.

    Bạch Thiện tắt đèn, thấy Cao Tùng từ nhà sát vách về thì vẫy tay gọi hắn: "Tối nay huynh ngủ ở gian ngoài phòng hắn đi, xem hắn có bị hoảng sợ không, phải cẩn thận ban đêm phát sốt."

    Cao Tùng đồng ý, khẽ khàng bước vào gian phòng ngoài nghỉ ngơi.

    Quả nhiên ban đêm Bạch nhị lang gặp ác mộng, khóc trong mơ rất lâu, nhưng chưa đến mức phát sốt, ngày hôm sau tỉnh dậy ngoài việc mắt sưng đỏ ra thì không có gì khác.

    Mãn Bảo thái nhân sâm Ân Hoặc đưa đến thành miếng, cân trọng lượng rồi chia đều, đưa nó và gói thuốc cho dì Dung, bảo nàng ấy sắc xong thì đổ nước thuốc vào ống tre.

    Bạch Thiện ăn xong bữa sáng, cho ống tre đã đóng chặt vào giỏ sách rồi ra cửa.

    Trang tiên sinh đi dạo một vòng không thấy Bạch nhị lang, liền hỏi: "Bạch nhị đâu?"

    Bạch Thiện chột dạ cúi đầu đáp: "Tam sư đệ biết mình sai nên đã đến trường từ sớm rồi ạ."

    Đúng là cực kỳ sớm, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, vừa ngủ dậy đã mang đôi mắt sưng húp ra rửa mặt rồi bảo Cao Tùng đánh xe ngựa đến trường, chắc là ra ngoài ăn sáng rồi.

    Trang tiên sinh nhìn Bạch Thiện và Mãn Bảo, hừ một tiếng nói: "Buổi chiều bảo nó về sớm một chút, vi sư có chuyện muốn nói với nó."

    Bạch Thiện đáp vâng.

    Bạch Thiện đến trường, Mãn Bảo lập tức xách giỏ đi theo.

    Đại Cát đưa Mãn Bảo đến Tế Thế Đường, sau đó mới đưa Bạch Thiện đến Quốc Tử Giám.

    Bạch Thiện xách giỏ sách vào lớp học, đảo mắt một vòng rồi thấy Ân Hoặc, hắn đặt giỏ sách của mình xuống rồi lấy ống thuốc ra, đi tới đưa cho hắn, "Ngươi ăn sáng chưa?"

    Ân Hoặc nhận lấy, sờ thử thấy vẫn nóng, liền gật đầu.

    "Vậy thì tranh thủ còn nóng uống đi," Bạch Thiện xoay người muốn đi, đi được nửa đường thì đột nhiên nhớ ra, lại lấy từ trong túi áo ra một viên kẹo bọc giấy đặt lên bàn hắn, nói: "Cho ngươi, ngọt đấy."

    Ân Hoặc ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, "Là Chu tiểu thư cho tại hạ?"

    Bạch Thiện liếc hắn một cái rồi nói: "Kẹo này là của ta."

    Cho dù là kẹo Mãn Bảo cho, thì cũng là cho hắn ăn, tặng hay không là ý của hắn.

    Ân Hoặc nhìn hắn, nhận lấy kẹo.

    Toàn bộ học sinh trong lớp đều lén nhìn sang bên này, nhìn thấy sự tương tác của họ thì tất cả đều kinh ngạc.

    Lại thấy Ân Hoặc mở ống tre ra, bên trong bay ra mùi thuốc đắng ngắt, mà hắn lại chẳng chút nghĩ ngợi, thử nhiệt độ một chút rồi thản nhiên uống hết thuốc.

    Ân Hoặc uống cạn thuốc, chậm rãi đậy nắp lại, tự mình dùng nước trà bên cạnh súc miệng, sau đó mới nhìn viên kẹo đặt trên bàn.

    Nghĩ một lát, hắn vẫn bóc giấy ra, cho viên kẹo vào miệng.

    Hồi nhỏ Ân Hoặc cũng đã ăn kẹo nhiều lần, dù sao từ nhỏ hắn đã phải uống thuốc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ăn được một viên kẹo ngọt đến vậy.

    Ân Hoặc ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó ngậm kẹo không nỡ nhai.

    Hắn cụp mắt nhìn ống thuốc bên cạnh, đứng dậy cầm qua đưa cho Bạch Thiện.

    Bạch Thiện nhận lấy.

    Ân Hoặc ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng vẫn ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."

    Bạch Thiện ngước mắt nhìn hắn, "Không cần cảm ơn, đúng rồi, nàng nói muốn kê cho ngươi một gói thuốc giúp ngủ ngon, bao giờ nhận thì ngươi đặt dưới gối, hẳn là có thể ngủ ngon hơn."

    Hắn liếc nhìn quầng thâm dưới mắt Ân Hoặc, trước đây chỉ cho rằng sức khỏe hắn ta không tốt nên mới như vậy, bây giờ xem ra là vì mất ngủ?

    Bạch Thiện xưa nay dính gối là ngủ thỉnh thoảng cũng từng được trải nghiệm cảm giác mất ngủ, biết cảm giác này rất thống khổ, mà người quanh năm suốt tháng mất ngủ, chắc sẽ càng thống khổ hơn.

    Ngực Ân Hoặc hơi phập phồng, khóe mắt đỏ lên, hắn khẽ chớp mắt, lập tức cúi đầu không để ai thấy, chỉ nhỏ giọng đáp một tiếng rồi trở về chỗ của mình.

    Cả lớp vẫn luôn im lặng quan sát, lúc này miệng hơi há ra, vẻ mặt sửng sốt, "Đây là.. Hòa rồi?"

    "Không giống lắm, hình như vừa nãy Ân Hoặc lại định khóc đúng không?"

    "Nhưng không giống khóc vì bị bắt nạt, hình như là cảm động?"

    "Hắn có phải cô nương đâu, sao lại thích khóc vậy chứ?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...