Chương 970: Ân gia Bấm để xem Bạch Thiện từ chối, "Ta không muốn." Mãn Bảo khuyên hắn, "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chúng ta phải làm tuấn kiệt, đợi bao giờ báo được thù với Ích Châu vương rồi nói tiếp." Đại Cát không khỏi nói vọng từ ngoài xe vào: "Thiếu gia, đường thiếu gia, đến Quốc Tử Giám rồi." Ba người nhìn nhau, đều thở dài một hơi rồi đứng dậy xuống xe. Mãn Bảo đứng bên xe, vươn tay vỗ vai Bạch Thiện, nói: "Đường còn dài, gánh nặng còn lớn, ngươi phải nhẫn nại, yên tâm, gói thuốc ta chuẩn bị cho ngươi chắc chắn sẽ không bị sặc." Bạch Thiện cau mày nói: "Ta ở Quốc Tử Học thì không sao cả, ngược lại là ngươi ấy, nhà bọn họ hành sự ngang ngược như vậy, hay là hôm nay ngươi đừng đến hiệu thuốc nữa." Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhưng hôm nay ta có bệnh nhân đến tái khám, ta không đi thì không hay, ngươi yên tâm, ta ở hiệu thuốc thì bọn họ cũng không làm gì được ta." Bạch Thiện liền nói với Đại Cát: "Huynh tìm chỗ đậu xe đi, hôm nay huynh đừng về, ở hiệu thuốc chờ Mãn Bảo." Đại Cát đáp vâng. Bạch nhị lang cũng liên tục gật đầu, sáng nay hắn cũng bị dọa giật mình, lần đầu tiên thấy người hành sự bá đạo như vậy, cho nên cũng dặn dò Mãn Bảo, "Hôm qua bọn họ chỉ tranh chấp một chút trên lớp thôi mà hôm nay đã đến chặn chúng ta rồi. Vừa nãy ngươi làm bẽ mặt bọn họ trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ có thể không đến gây rắc rối cho ngươi ư? Cho nên vẫn nên tránh đi, cẩn thận một chút vẫn hơn." Mãn Bảo gật đầu, "Ta khám xong cho bệnh nhân tái khám thì sẽ về nhà." Lúc này Bạch Thiện và Bạch nhị lang mới xách giỏ sách vào trường, phía sau bọn họ cỗ mấy cỗ xe ngựa lao nhanh đến, chiếc xe đi đầu vừa dừng lại thì một thiếu niên đã nhảy xuống, còn chẳng thèm cầm giỏ sách của mình đã chạy lên gọi: "Bạch Thiện, đợi một chút!" Phu xe phía sau lập tức xách giỏ sách đuổi theo: "Thiếu gia, giỏ sách của ngài." Bạch Thiện dừng bước, quay đầu lại, thiếu niên đã chạy tới trước mặt bọn họ, mắt sáng long lanh hỏi, "Ngươi là Bạch Thiện năm nay mới thi vào ban Giáp ba?" Bạch Thiện gật đầu. "Ta tên là Lưu Hoán, ông nội ta là Hộ bộ thượng thư, nói ra chúng ta còn có duyên phận đấy, các khoản chi cho các ngươi – hậu duệ công thần vào học đều do ông nội ta cấp xuống.." Ba người Bạch Thiện lặng lẽ nhìn cậu. Lưu Hoán hơi khựng lại, mất tự tin xoa mặt hỏi, "Sao vậy, trên mặt ta có gì à?" Ba người đồng loạt lắc đầu. Bạch nhị lang hỏi: "Ngươi là Lưu Hoán từng đánh nhau với Ân Hoặc?" Lưu Hoán vẻ mặt nghẹn khuất gật đầu. Mãn Bảo tò mò, "Vì sao các ngươi lại đánh nhau?" Chẳng lẽ cũng vì cái miệng thối như Quý Hạo? Lưu Hoán nghẹn khuất nói, "Ta không đánh hắn, chỉ là lúc chơi không cẩn thận đụng ngã hắn thôi, ta đã xin lỗi rồi, cũng đâu có cố ý. Mà ở trong trường học, ta vô tình làm ngươi bị thương, ngươi vô tình làm ta bị thương chẳng phải là chuyện bình thường ư?" Ba người có đầy kinh nghiệm bị ngộ thương nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm. Bạch Thiện cũng không khỏi ấm ức nói một câu, "Ta cũng chỉ tranh biện vài câu trên lớp với hắn thôi mà." Lưu Hoán cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm. Đại Cát đứng sau lưng bọn họ nhìn thấy trên khoảng đất trống trước Quốc Tử Giám liên tục có xe ngựa đi vào, có người xuống xe vào học, xe ngựa thì lùi ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời, không khỏi nhắc lần nữa: "Thiếu gia, đường thiếu gia, các ngài sắp bị muộn học rồi." Lúc này bốn người mới hoàn hồn, lập tức xách giỏ sách vào học. Lưu Hoán cũng giật lấy giỏ sách từ tay phu xe nhà mình, đuổi theo, "Ta vào cùng các ngươi." Nhìn theo ba người vào Quốc Tử Giám, lúc này Mãn Bảo mới dẫm ghế lên xe, "Đi thôi, muội cũng muộn giờ đến hiệu thuốc rồi." Những học sinh Quốc Tử Giám đi đến trường đằng sau bọn họ đều vô thức liếc nhìn xe ngựa nhà họ Bạch, rồi nhìn Mãn Bảo một cái, sau đó mới vào học, Mãn Bảo cũng nhận ra những ánh mắt này. Nàng ưu thương thở dài một hơi, chống cằm suy nghĩ, lần sau gặp lại người nhà Ân phải làm sao để nhận thua đây? Lúc này ba tỷ muội nhà họ Ân quả thực tức giận vô cùng, bọn họ hầm hè cả đường về nhà mẹ đẻ, vừa vào nhà đã liên tục phân phó: "Đi điều tra xem tiểu nương tử kia là ai, lần đầu tiên cô nãi nãi ta đây gặp được người cứng như vậy đấy." Người hầu đáp lời rồi đi. Khi Mãn Bảo đến Tế Thế Đường thì đã muộn, mấy người Đinh đại phu đã bắt đầu khám bệnh, nàng vừa vào, Tiểu Trịnh chưởng quầy liền kéo nàng ra hậu viện, "Muội vừa gây xung đột với cô nãi nãi Ân gia à?" Mãn Bảo chớp mắt, "Sao huynh biết?" "Chuyện xảy ra ngay gần hiệu thuốc của chúng ta, ta có thể không biết sao?" Hắn nói: "Không chỉ ta biết mà cha ta và mấy người Đinh đại phu cũng biết, ngay cả người ở hiệu thuốc đối diện cũng biết." Mãn Bảo thở dài, "Vậy thật đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, muội ngồi khám ở đây một tháng mới được mấy người quen mặt muội, lần này thì hay rồi, nửa con phố này đều phải nhận ra muội." "Không," Tiểu Trịnh chưởng quầy đính chính: "Là nửa kinh thành đều đã biết muội." Mãn Bảo kinh ngạc, trợn tròn mắt nói: "Không phải chứ, người nhà họ Ân nổi tiếng vậy sao?" Tiểu Trịnh chưởng quầy lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: "Cực kỳ nổi tiếng." Lời còn chưa dứt, một tiếng ho khẽ vang lên, Tiểu Trịnh chưởng quầy lập tức im bặt, dẫn Mãn Bảo đến trước mặt Trịnh đại chưởng quầy, nháy mắt với nàng rồi lui xuống. Trịnh đại chưởng quầy nhìn Mãn Bảo, thở dài một tiếng, "Mãn Bảo à, hai ngày này con chỉ tiếp bệnh nhân tái khám rồi về nhà nghỉ ngơi đi nhé, đợi qua cơn sóng gió rồi hẵng hay." Mãn Bảo ngây người, không khỏi hỏi lại lần nữa: "Ân gia kinh khủng vậy ạ? Trịnh đại chưởng quầy trầm mặc một lát rồi nói:" Ân đại nhân vẫn là người biết điều, nhưng mấy vị tiểu thư nhà họ Ân.. " Ông dừng lại một chút rồi nói:" Nói lý với phụ nữ là hành vi không lý trí. " " Nói bậy, "thân là phụ nữ, Mãn Bảo không tán đồng:" Con cũng là phụ nữ! " Trịnh đại chưởng quầy ngẩng đầu nhìn nàng," Ồ "một tiếng rồi nói:" Con là một cô nương, không giống bọn họ. " Trịnh đại chưởng quầy nói:" Cô nương nhà họ cũng không ra đường chặn người. " " Vậy người chặn người là.. " " Là các cô nãi nãi đã àm dâu nhà người khác rồi. " Mãn Bảo: . Nàng căng da đầu nói:" Đại tẩu và nhị tẩu của con cũng rất biết điều. " Trịnh đại chưởng quầy nhìn vẻ mặt của nàng, không mấy tin tưởng, ông gật đầu qua loa:" Được rồi, con đi khám bệnh cho bệnh nhân trước đi, lát nữa có cần ta phái người đưa con về không? " " Không cần đâu ạ, "Lúc này Mãn Bảo vẫn còn hơi ngơ ngác, nói:" Đại Cát vẫn còn ở bên ngoài. " Trịnh đại chưởng quầy gật đầu, cảm thấy người nhà bọn họ vẫn khá đáng tin cậy, biết phái người bảo vệ nàng lúc này. Mãn Bảo ra đại sảnh, Đại Cát đang tìm một góc ngồi xuống, thấy Mãn Bảo ra thì gật đầu với nàng. Mãn Bảo gật đầu lại, ủ rũ trở về phòng khám của mình. Hiển nhiên, chuyện sáng này nàng cãi nhau với người ta trên đường đã truyền khắp nơi, người bệnh đầu tiên vào phòng vừa ngồi xuống đã an ủi nào," Tiểu Chu đại phu đừng sợ, bọn tôi đều thấy cả, cho dù người nha môn tới đây thì bọn tôi cũng làm chứng cho ngài, là các nàng gây chuyện với ngài trước."
Chương 972: Ăn vạ Bấm để xem Trịnh đại chưởng quầy: . Đinh đại phu vừa xử lý xong một bệnh nhân chạy tới: . Ông liếc nhìn ba mũi kim Mãn Bảo châm, im lặng quay người rời đi. Ba người huynh đệ của người đàn ông sợ hãi nghi ngờ quay đầu nhìn huynh đệ nhà mình. Trịnh đại chưởng quầy thu lại biểu cảm trên mặt, khẽ ho một tiếng, tiếp lời Mãn Bảo: "Chu tiểu đại phu nói không sai, mấy vị đừng thấy nàng tuổi nhỏ mà lầm, thật ra y thuật của nàng rất tốt, nàng ngồi khám ở đây gần một tháng rồi, đã chữa khỏi cho không ít bệnh nhân đấy." Những bệnh nhân quen thuộc trong sảnh nhao nhao gật đầu, phụ họa: "Không phải cháu gái của Đậu lão phu nhân được Chu tiểu đại phu chữa khỏi đó sao?" "Đúng vậy, lần trước thằng cháu nhà họ Trần cứ bị tiêu chảy, cũng là nàng chữa khỏi." "Còn có hàng xóm của ta nữa, bị phong hàn, uống hai thang thuốc của nàng, đổ mồ hôi một trận là khỏe re." Trịnh đại chưởng quầy rất hài lòng với sự hiểu biết của bệnh nhân, bổ sung: "Nàng đã học y với Kỷ đại phu của Tế Thế Đường chúng tôi từ rất lâu rồi, khi ở thành Ích Châu còn học với một vị thái y nữa, y thuật rất tốt, nếu cậu không tin nàng thì tôi có thể khám giúp cậu mà, nào, cậu vừa nói với nàng cậu thấy không thoải mái ở đâu?" Người đàn ông: . Dưới ánh mắt bức bách của ba người huynh đệ, hắn ta vẫn không nhịn được giơ tay phải lên, nói: "Cứ rút kim trên tay tôi ra trước đi, bây giờ tôi cảm thấy cả cánh tay đều không có sức lực." "Không được rút," Mãn Bảo nói: "Đây là đang chữa bệnh cho huynh đấy, đúng rồi, bây giờ huynh cảm thấy tay phải tê, đau, hay là không có cảm giác gì?" "Tê, không có sức lực gì." Mãn Bảo lại hỏi: "Vậy đầu huynh thì sao, có đau không?" Người đàn ông đáp theo bản năng: "Không đau." "Vậy chân, bụng và sau lưng thì sao? Còn đau không?" Người đàn ông cẩn thận cảm nhận một chút rồi nói: "Không đau nữa." Mãn Bảo liền vỗ tay, vui vẻ nói: "Thế nào, tôi đã nói châm pháp này hiệu quả mà? Đây là châm pháp tôi nghiền ngẫm từ sách rất lâu mới nghĩ ra đấy, bệnh của huynh có thể chữa được, đừng lo lắng." Trịnh đại chưởng quầy và Trịnh tiểu chưởng quầy: . Bọn họ nhìn ra rồi, nhưng những người vây xem, bao gồm cả bệnh nhân đang được chữa trị đều không nhìn ra, mọi người xem mà ngơ ngác, đừng nói là bệnh nhân ở đại sảnh bên ngoài, ngay cả bản thân người đàn ông cũng có chút hoài nghi chính mình, không khỏi tin lời Mãn Bảo nói. Chỉ có ba người huynh đệ của hắn là ngơ ngác, không phải bọn họ đến đây để gây sự ư? Sao lại thành khám bệnh thật rồi? Mãn Bảo đã to gan đi đến bên cạnh người đàn ông, vươn tay đỡ lấy tay phải của hắn, chậm rãi đưa đến trước bàn, nói: "Huynh đừng sợ, nào, ngồi xuống trước đi, tôi xem lưỡi và mạch tượng cho huynh, huynh yên tâm, tôi vừa xem rồi, trung khí của huynh vẫn còn rất đủ, chắc là có thể chống đỡ được việc điều trị một lát nữa." Vừa quay đầu lại thấy Trịnh tiểu chưởng quầy muốn buông rèm phòng khám xuống, Mãn Bảo lập tức nói: "Không cần buông đâu, muội thấy huynh ấy hơi căng thẳng, chắc là không thích ở trong không gian kín, nên cứ treo rèm lên, dù sao huynh ấy cũng không cần cởi quần áo, cùng lắm chỉ châm tay chân thôi, đàn ông con trai có gì phải sợ." Trịnh tiểu chưởng quầy liếc nhìn cha mình, im lặng treo rèm lên. Mãn Bảo khẽ động kim, lại châm thêm mấy mũi vào tay phải của hắn, hỏi: "Có phải bây giờ huynh đang thấy ê ẩm không?" Người đàn ông cảm thấy nàng nói gì cũng chuẩn, càng thêm sợ hãi, gật đầu nói: "Tôi bị bệnh gì vậy?" Mãn Bảo thở dài, "Một loại bệnh rất nghiêm trọng, tôi khám nhiều ca bệnh như vậy, thật ra huynh là ca sống đầu tiên tôi gặp đấy, huynh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng chữa khỏi cho huynh." Đang nói chuyện, bỗng có một đám người xông vào Tế Thế Đường, mấy người nha dịch mặc đồng phục đẩy bệnh nhân ra, la lớn: "Chuyện gì vậy, sao ta nghe nói ở đây có đại phu chữa hỏng bệnh nhân? Là ai?" Trịnh đại chưởng quầy nheo mắt rồi lập tức ra nghênh đón, cười nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đều là hiểu lầm, là bệnh nhân hơi hiểu sai về phương pháp điều trị của đại phu chúng tôi, bây giờ đã giải quyết rồi." "Giải quyết rồi? Đâu có giống, sao ta vẫn thấy giống như tiệm thuốc của các ngươi chữa hỏng người ta thế?" Nha dịch đẩy Trịnh đại chưởng quầy ra đi vào phòng khám của Mãn Bảo, đảo mắt nhìn ba thanh niên đang đứng, nâng cằm hỏi: "Chuyện gì vậy?" Mặc dù cảm thấy sự tình không giống kế hoạch, nhưng ba thanh niên vẫn chỉ vào Mãn Bảo kêu lên: "Là nàng ta, nàng ta chữa hỏng huynh đệ chúng tôi." Nha dịch liền tiến lên, hỏi: "Ngươi chữa hỏng người ta?" Mãn Bảo bình tĩnh lắc đầu: "Không phải." "Không phải?" Nha dịch la lớn: "Ngươi nói không phải là không phải à, cứ theo bọn ta về nha môn trước gì, có gì thì nói trên công đường." Nói xong rung rung xích sắt muốn bắt nàng, Mãn Bảo liền vươn tay ấn vào một mũi kim trên tay phải của người đàn ông, hắn ta lập tức kêu thảm thiết, trên trán toát mồ hôi. Mãn Bảo cười an ủi hắn, nói: "Không sao, đừng sợ, đây là đau đớn bình thường, bây giờ huynh có thấy tỉnh táo hơn nhiều không?" Người đàn ông ngậm nước mắt gật đầu. Trịnh đại chưởng quầy cũng tiến lên ngăn cản nha dịch, sắc mặt trầm xuống, "Mấy vị quan gia cũng thấy rồi đấy, đại phu của chúng tôi đang chữa bệnh cho người ta, bệnh nhân có nói đại phu của chúng tôi chữa hỏng hắn đâu." "Nhưng huynh đệ của bệnh nhân.." "Mấy người này không đi đến cùng bệnh nhân, mãi sau bọn họ mới tự tiện xông vào rồi tự xưng là huynh đệ của bệnh nhân," Trịnh tiểu chưởng quầy nói xen vào: "Tôi lại thấy bọn họ giống như kẻ thù của bệnh nhân hơn, ai lại không mời đại phu khám bệnh cho huynh đệ mình mà lại kéo huynh đệ mình ra ngoài chứ? Đây là ở trong tiệm thuốc đấy." "Ai biết trong tiệm thuốc của các ngươi có âm mưu gì.." Trịnh đại chưởng quầy nghiêm mặt nói: "Ngài có ý gì? Nghi ngờ Tế Thế Đường chúng tôi? Cũng không nhìn xem Tế Thế Đường chúng tôi ở kinh thành bao nhiêu năm rồi, đi, chúng ta đến nha môn nói rõ chuyện này." Nói xong đưa tay túm lấy thanh niên vừa nói. Nha dịch và thanh niên: . Nha dịch dẫn đầu khẽ ho một tiếng, nói: "Trịnh đại chưởng quầy hiểu lầm rồi, bọn ta không có ý gì khác, Tế Thế Đường của các ngươi đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Chỉ là vị đại phu này trông vẫn còn nhỏ, người cũng là do nàng chữa hỏng, bọn ta chỉ là tìm nàng hỏi chuyện, không liên quan gì đến Tế Thế Đường của các ngươi." Trịnh đại chưởng quầy trầm mặt nói: "Nàng là đại phu của Tế Thế Đường chúng tôi, bệnh nhân cũng là bệnh nhân của Tế Thế Đường chúng tôi, sao lại không liên quan đến chúng tôi?" Mãn Bảo thấy bọn họ cãi nhau, liền giơ tay vê vê chiếc kim trên tay bệnh nhân, nói: "Tôi nói này, bệnh nhân vẫn còn đang ngồi đây đấy, sao các vị quan sai không hỏi ý kiến của hắn?" Mọi người im lặng, cúi đầu nhìn, lúc này mới nhớ ra đương sự là bệnh nhân đang ở ngay trước mặt. Nha dịch khẽ ho một tiếng, hỏi: "Ngươi nói xem, nàng ta có chữa hỏng ngươi không?" Mãn Bảo thu tay lại, người đàn ông liền thấy chiếc kim châm kia rung lên, hắn cảm giác có một luồng khí đang thoát ra ngoài, hình như thoát ra từ đầu chiếc châm kia, như đun nước sôi có khói bay ra vậy.. Hắn đưa đám nói: "Không, không trị hỏng.." Mãn Bảo xòe tay cười với bọn họ, "Các ngài xem đi, đây là hiểu lầm, làm phiền các ngài phải chạy một chuyến rồi. Giờ mời các ngài đi ra ngoài đi, tôi phải chữa bệnh cho hắn."
Chương 975: Giảm bớt Bấm để xem Bạch Thiện: . Đám đông vây xem: . Ân Hoặc theo bản năng quay đầu nhìn Mãn Bảo, Mãn Bảo đã nhảy thẳng xuống xe, chạy đến trước mặt hắn, nói: "Ngươi là Ân Hoặc? Trông ngươi ngoan vậy, không giống người sẽ cãi nhau với Bạch Thiện, hai ngươi cãi nhau thế nào?" Bạch Thiện nhấn mạnh: "Ta không cãi nhau với hắn, bọn ta chỉ tranh biện thôi, đây là biện luận, hiểu không?" Mãn Bảo không để ý đến hắn, tiếp tục hỏi Ân Hoặc, "Mắt ngươi đỏ hết cả lên rồi, hai ngươi vừa mới cãi nhau à?" Bạch Thiện: . Ân Hoặc liếc nhìn Bạch Thiện rồi lắc đầu, "Không." "Ta đã bảo rồi mà," Mãn Bảo thở phào: "Bạch Thiện không bao giờ vô cớ bắt nạt người khác." Lần này đến lượt Ân Hoặc câm nín. Mãn Bảo nhìn trái ngó phải, hỏi: "Ngươi có thể bảo người nhà ngươi tạm thời lui sang một bên được không, ta không thích bị người hầu vây quanh nói chuyện như này." Ân Hoặc không hề do dự, quay đầu phân phó: "Các ngươi lui xuống trước đi." Người nhà họ Ân không lui, vẫn cảnh giác nhìn Mãn Bảo và Bạch Thiện. Người khác không biết, chứ họ thì làm sao lại không biết được? Sáng nay vị tiểu nương tử này đã dám cãi tay đôi với cô nãi nãi nhà họ, còn khiến người của họ liên tục chịu thiệt ở Tế Thế Đường, đâu phải là người dễ đối phó? Vì trong nhà có nhiều cô nãi nãi hung hãn nên đám sai vặt không dám coi thường sức chiến đấu của phụ nữ, vì vậy vẫn không nhúc nhích. Mãn Bảo chớp mắt nhìn bọn họ, rồi im lặng nhìn Ân Hoặc. Mặt Ân Hoặc đỏ bừng, không vui nói với người hầu: "Lui xuống!" Người hầu do dự một chút, lùi lại mấy bước. Mãn Bảo nhìn Ân Hoặc thở dài, "Ngươi thật đáng thương." Ân Hoặc: . Bạch Thiện và Bạch nhị lang đứng sau Mãn Bảo cũng lộ ra ánh mắt thương cảm nhìn hắn. Mãn Bảo nói: "Hay là chúng ta tìm một quán ăn ngồi xuống nói chuyện? Giống như sư đệ ta nói, chuyện này phải giải quyết thôi, nếu không tỷ tỷ ngươi cứ chặn đường bọn ta, hoặc đến quấy phá ở hiệu thuốc của ta, thì sẽ ảnh hưởng lớn đến những người không liên quan đấy." Bạch Thiện đột nhiên ngẩng đầu, "Bọn họ phái người đến Tế Thế Đường gây sự à?" Ân Hoặc lập tức nắm chặt giỏ sách, đến cổ cũng đỏ bừng. Mãn Bảo thờ ơ xua tay: "Không sao, ta cũng không chịu thiệt đâu." Ánh mắt Bạch Thiện và Bạch nhị lang nhìn Ân Hoặc lại có chút không thiện cảm. Dù là chặn đường bọn họ, hay là gây phiền phức cho bọn họ ở trường, nếu bọn họ có thể nhịn thì vẫn sẽ nhịn, nhưng đến Tế Thế Đường gây sự thì quá đáng rồi. Nói cho cùng, Mãn Bảo chỉ là một đại phu đang học y thuật ở đó, việc gây sự ở hiệu thuốc có thể ảnh hưởng rất lớn đến nàng. Ân Hoặc cúi đầu dưới ánh mắt của hai người, khóe mắt đỏ hoe. Mãn Bảo nhìn thấy vậy thì giọng điệu cũng không khỏi dịu dàng hơn, "Chuyện này ngươi không biết đúng không? Nếu ngươi không biết thì chuyện này không liên quan đến ngươi." Ân Hoặc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mãn Bảo, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy những lời này, "Nhưng.. các tỷ tỷ là vì ta." Mãn Bảo tò mò hỏi: "Sáng nay là ngươi bảo các tỷ tỷ ngươi đi chặn đường bọn ta?" Ân Hoặc mím môi không đáp. Lần đầu tiên Mãn Bảo nhìn thấy một người không thích nói chuyện đến vậy, không nhịn được nói: "Nếu phải thì ngươi gật đầu, nếu không phải thì ngươi lắc đầu." Ân Hoặc chậm rãi lắc đầu. Mãn Bảo thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Vậy ngươi có biết trước không?" Ân Hoặc nhìn Mãn Bảo một lúc, khẽ lắc đầu. Mãn Bảo nở nụ cười tươi rói, hào phóng vỗ vai hắn, nói: "Vậy thì chúng ta đâu có thù, hà tất phải làm như thể kẻ thù vậy chứ?" Ân Hoặc không phòng bị, suýt chút nữa bị Mãn Bảo vỗ ngã. Người nhà họ Ân ùa lên vây quanh.. Đại Cát bước lên một bước chắn trước người Mãn Bảo, lạnh lùng nhìn họ. Mãn Bảo nhìn Ân Hoặc với ánh mắt khó tin, lại vỗ hai cái lên vai hắn, "Ngươi mỏng manh thế cơ à?" Bạch Thiện và Bạch nhị lang liền thấy thân thể Ân Hoặc lung lay, rồi lại gắng gượng đứng vững. Hai người: . Ân Hoặc ho khan vài tiếng, vẫy tay với người hầu: "Không sao, các ngươi lui xuống đi." Người nhà họ Ân nhìn tiểu chủ tử một lúc, mới chậm rãi lùi lại phía sau. Lúc này Mãn Bảo mới nói: "Nào, ta chính thức giới thiệu nhé, ta là sư tỷ của Bạch Thiện, tên là Chu Mãn, đây là sư đệ của ta và Bạch Thiện, cũng là học sinh của Quốc Tử Giám, tên là Bạch nhị lang." Ân Hoặc ngơ ngác gật đầu nhìn họ. Mãn Bảo nói: "Vì chuyện hôm nay ngươi không hề hay biết, cũng không tham gia, nên nó không liên quan đến ngươi, ta chỉ tò mò là hai ngươi cãi nhau gì ở trên lớp? Sao còn lan đến cả bên ngoài?" Ân Hoặc dè dặt liếc nhìn Bạch Thiện, cúi đầu nói: "Không cãi nhau, chỉ là tranh biện vài câu thôi." Mãn Bảo: ".. Vậy các tỷ tỷ ngươi?" Ân Hoặc bất an xoa giỏ sách, nói: "Ta, đại tỷ của ta, bọn họ tưởng ta bị bắt nạt, ta đã nói là không rồi, nhưng.." Mãn Bảo nhìn dáng vẻ tội nghiệp của hắn lúc này, lờ mờ hiểu ra, thở dài nói: "Nếu ngươi là đệ đệ ta, mang dáng vẻ này về nhà nói với ta, ta cũng sẽ cảm thấy ngươi bị bắt nạt." Ân Hoặc im lặng siết chặt giỏ sách, cổ và mặt lại đỏ bừng lên. Đám đông vây xem: . Xem đi, không sai, chính là như thế, nếu không phải giọng bọn họ không nhỏ, mọi người đều nghe thấy, thì dáng vẻ này rơi vào mắt ai cũng sẽ cho rằng giờ bọn Bạch Thiện đang bắt nạt chú thỏ nhỏ này. Từ nhỏ, bọn họ đã vì cái điệu này mà ăn biết bao trận đòn rồi! Bạch Thiện nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn sang, hơi nhíu mày, bước lên một bước nói: "Nếu ngươi cũng cảm thấy chúng ta không có mâu thuẫn gì, vậy thì hai nhà chúng ta ngồi xuống nói rõ chuyện này đi. Người nhà các ngươi chặn đường ta còn thôi, nhưng đến gây sự với sư tỷ ta thì quá đáng rồi." Nước mắt Ân Hoặc trào ra, mũi cay cay gật đầu. Mãn Bảo thấy hắn đáng thương, vội vàng nói: "Không sao, không sao đâu, nếu ngươi lo lắng thì cứ về nhà nói chuyện với các tỷ tỷ ngươi trước đi, đúng rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm? Các tỷ tỷ ngươi biết thì sẽ biết chúng ta làm lành rồi, cũng không cần ngươi phải giải thích nhiều nữa." Ân Hoặc dừng lại một chút rồi lắc đầu, "Ta không thể ở bên ngoài lâu được, phải về nhà. Bà nội và các tỷ tỷ vẫn đang ở nhà đợi ta." Đương lúc bốn người đang nói chuyện thì Lưu Hoán, người mà họ đã gặp vào buổi sáng, như một con nghé con xách giỏ sách từ trường lao ra, kêu lên: "Ta bảo này Ân Hoặc, ngươi lại gây rắc rối cho người khác à?" Lưu Hoán chạy một mạch đến, chắn trước mặt Bạch Thiện và những người khác: "Lần này ngươi muốn chơi trò gì? Là khóc hay là ngã đấy?" Ân Hoặc ngẩng đầu im lặng nhìn cậu, khóe mắt đỏ hoe. Lưu Hoán la oai oái: "Nói rõ trước nhé, ta không bắt nạt ngươi, ngươi về nhà đừng có mách lẻo với các tỷ tỷ ngươi đó." Lúc này Mãn Bảo mới cảm thấy sai sai, nhìn chung quanh một vòng mới phát hiện mọi người đều vây quanh bọn họ hóng hớt, trên mặt đều mang vẻ hớn hở khi được xem kịch vui. Nhưng ngay đến Bạch Thiện cũng có hai ba cái người bạn quan tâm nhìn hắn, còn Ân Hoặc lại chẳng có một người bạn nào. Mãn Bảo khẽ chớp mắt, cẩn thận quan sát sắc mặt và đôi mắt của Ân Hoặc, cảm thấy hơi ngứa tay. Nàng lén túm góc áo của Bạch Thiện, nói với Ân Hoặc: "Hay là vậy đi, bọn ta đưa ngươi về nhà? Ta có mang theo mấy món điểm tâm cực ngon, chúng ta có thể vừa đi vừa ăn trong xe." Bạch Thiện liền duỗi tay túm Ân Hoặc đang sững người lên xe.