[HIDE-THANKS]Phần 30
[/HIDE-THANKS]
Chương 29
Tỷ muội Lê phủ đầu tiên là giật mình kinh ngạc, sau đó chạy nhanh qua để được thơm lây, Lê Ngọc Tiên càng thêm ghen ghét không tình nguyện nhưng cũng muốn dựa vào cơ hội này, nghĩ một đằng nói một nẻo vội nịnh hót, ý đồ đánh vào các quý nữ quanh đây để bọn họ tiếp thu thân phận thứ nữ của nàng ngày sau còn kết thân giao hảo.
Vì thế khi ở phủ hộ quốc trưởng công chúa, nàng dựa vào danh tiếng của đích tỷ không ít, Triệu Tiệp Vân để cảm tạ Lê Ngọc Địch ra tay cứu người nên đồng thời cũng ban thưởng rất nhiều cho tỷ muội Lê phủ gồm một bộ đồ trang sức, vòng ngọc, kim thoa, vải yên la mềm mại, cùng với phụ tùng châu hoa linh tinh giá trị vô cùng xa xỉ.
Nhưng khi hồi phủ Lê Ngọc Tiên liền bán đứng đích tỷ mình, đến cáo trạng cùng tổ mẫu, nói đích tỷ quá hồ nháo, cư nhiên hướng sau gáy ngọc của công chúa mà ghim kim còn không biết xấu hổ sai người ấn vào ngực, làm động tác hôn môi với công chúa, làm mất hết mặt mũi Lê phủ.
Lão phu nhân vừa nghe xong liền giận dữ.
"Quỳ xuống!"
Lê Ngọc Địch nhìn thoáng qua vẻ mặt đắc ý dào dạt của Lê Ngọc Tiên, chậm rãi quỳ xuống, cứ coi như là đang luyện Yoga áp chân mà thôi, "Không biết cháu gái đã làm sai cái gì?"
"Ngươi còn mặt mũi mở miệng, chính mình làm sai cái gì còn không biết sao? Lê phủ chúng ta luôn luôn chính trực nghiêm minh, cũng không khoe khoang với thiên hạ, vì lên mặt mà ngươi không màng thể diện, cùng nương ngươi kẻ lén lút qua lại với người khác kia thật giống nhau, đều vô liêm sỉ.."
Nói nàng thì có thể, nếu lấy dạy dỗ nàng mà tiện nghi để mắng nương liền không được, nàng và nương ở chung với nhau nhiều năm sớm đã có cảm tình, huống chi tâm tư Trương Mạn Nguyệt luôn đặt trên người các con của mình.
Lê Ngọc Địch bỗng chốc đứng lên, "Tổ mẫu có dám điều tra không? Chúng ta đến Đại Lý Tự đánh trống minh oan, để xem việc lén lút với người là chuyện gì, cháu gái tin tưởng các đại nhân của Đại Lý Tự có thể trả lại công đạo cho nương ta!"
Việc năm đó có trăm ngàn sơ hở, nếu thật sự muốn điều tra rất nhanh sẽ có manh mối, chỉ sợ lão phu nhân chịu không nổi, hủy hoại danh dự của người khác phải phạt đánh trượng, bà ta tuổi cũng đã cao.
"Ngươi.. Ngươi dám ngỗ nghịch sao? Quỳ xuống, quỳ xuống cho ta, đừng lấy Đại Lý Tự tới dọa, ta không sợ!" Miệng nàng nói không sợ nhưng đầu ngón tay lại run run.
Bởi vì bà không dám để người khác điều tra, sự kiện kia là do bà để mặc cho chất nữ của mình làm, dụng ý là để trừ đi cái đinh trong mắt bà. Nếu để Đại Lý Tự điều tra lại việc này, bà đã từ hàng cáo mệnh nhị phẩm đến tam phẩm không biết lại sẽ xuống mấy cấp nữa, bà không chịu nổi việc mất mặt vậy.
Nhưng bà lại không cam lòng bị tiểu bối chỉ trích, trước mặt mọi người không nể mặt mũi mà chỉ ra chỗ không phải của bà, lúc này tức giận trong lòng lập tức bốc lên, thù mới lẫn hận cũ, không quản huyết thống tình thân mà coi tiểu cô nương trước mắt này là kẻ thù.
"Thật không sợ sao? Tổ mẫu, ngẩng đầu ba thước có thần linh, không phải không báo mà thời điểm chưa tới, một người không hiền, tai họa ba đời."
Nàng nhìn Tần Uyển Nhi cùng thứ muội Lê Ngọc Tiên phía sau lão phu nhân, một, hai, ba vừa đủ ba đời, tổ (bà), tức (dâu), tôn (cháu).
"Ngươi đang nguyền rủa ta sao, ngươi nha đầu này như thế nào lại ác độc như vậy, lấy gia pháp tới để ta hung hăng đánh, đánh cho tàn phế, đánh tới chết cũng được, để ta đánh!" Nàng không thiếu cháu gái, thiếu một người còn bớt đi một phần của hồi môn, bà càng vui mừng.
Nghe đích tỷ bị phạt, Lê Ngọc Tiên mừng rỡ cười toe toét, không cẩn thận một chút nữa là cười ra tiếng, Tần Uyển Nhi phải kéo nàng một chút mới hơi thu liễm.
"Liệt tổ liệt tông Lê gia nhìn xem, tổ mẫu là đang tàn hại con cháu Lê gia." Đánh nàng? Xem thử ai hối hận không kịp, nàng cũng không phải là ni cô ăn chay đâu.
Lão phu nhân tâm vừa kéo vừa tức giận hô to, "Đánh!"
Hai phụ nhân thô kệch thật sự lấy gia pháp tới, đó là một cây gậy thô sơ cao bằng người, nếu thật bị đánh vào người thì không chết cũng thành tàn phế.
Lê Ngọc Địch không dấu vết búng tay một cái, kẻ mới vừa cầm gậy thất khiếu bỗng nhiên chảy ra máu tươi không ngăn lại được.
"A! Đổ máu, ta có chết hay không? Máu thật nhiều, ta, ta sẽ chết sao!" Cùng với máu chảy ra phụ nhân đó bị dọa hai mắt hoảng sợ.
Nàng là người thứ nhất, rồi sau đó đến người thứ hai, thứ ba.. Liên tiếp mấy người mắt, mũi, lỗ tai, miệng đều chảy máu không ngừng làm mọi người hoảng sợ tới mức thất thố (Bối rối lúng túng, khiến cho hành động sai lầm).
"Đây là có chuyện gì.." Mắt thấy Tô ma ma, Vương bà tử bên người mình người đầy máu, lão phu nhân sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
"Tổ tông hiển linh! Tại 'kính hiền đường' tổ mẫu lại không hiền không từ, không có tôn trọng, hiền hậu, cho nên các lão tổ tông mới tức giận muốn trừng phạt ngài." Lúc này nếu bảng hiệu 'kính hiền đường' rơi xuống vậy càng giống như thật, hù chết bà ta.
Lê Ngọc Địch chỉ nghĩ như vậy thôi, không ngờ bảng hiệu "Kính hiền đường" trên cao kia lại đúng là không gió mà lay động khiến lòng người càng thêm hoảng loạn, rồi sau đó rớt xuống trước mắt bao người.
Lão phu nhân nháy mắt càng kinh hoảng mà kêu to.
"Nương, nương, có khi nào đến lượt chúng ta hay không, ta không muốn chết, không muốn chết, ta mới mười hai tuổi, người phải cứu ta!" Lê Ngọc Tiên mặt không chút máu kêu khóc bắt được tay Tần Uyển Nhi, mặt đầy sợ hãi run rẩy thân mình, sức lực của bản thân đã yếu nay càng yếu hơn.
Tần Uyển Nhi cũng hoảng loạn sợ hãi như con nàng, không biết làm sao, lại thấy biểu tình tươi cười tự nhiên của Lê Ngọc Địch, nàng vội vàng cầu xin lão phu nhân.
"Cô cô, mau xin lỗi tổ tông, nói ngài về sau cũng không dám động một chút là trách phạt con cháu nữa, nói ngài muốn tu thân dưỡng tính, vì tổ tông tích phúc, đừng để bọn họ lại trách tội." Nàng cực kỳ khẩn trương thúc giục, e sợ muộn chút nữa chính mình cũng gặp chuyện, thất khiếu chảy máu thật đáng sợ, nàng không muốn bản thân máu chảy đầm đìa, chết không nhắm mắt.
"Ngươi bảo ta xin lỗi? Ta không làm!" Lão phu nhân cả đời hiếu thắng chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cho nên bà rất cố chấp làm thế nào cũng không chịu đáp ứng.
"Lão phu nhân, cứu lão nô đi! Lão nô đã theo ngài cả đời, ngài đã hứa sẽ để cho lão nô được chết tử tế.." Tô ma ma hai tay đầy máu lôi kéo làn váy của lão phu nhân, lưu lại hai dấu tay máu thật kinh hãi, lúc sắp chết nàng cũng sợ không được chết tử tế.
"Ta, ta.." Lão phu nhân cố chấp, trước mắt lại một mảnh mơ hồ còn có chút choáng váng, nàng bị thảm trạng của mọi người làm cho sợ hãi tới mức tâm thần hoảng loạn. "Được rồi, là ta sai rồi, ta hồ đồ, ta không nên tùy ý đánh chửi con cháu, ta.. Ta về sau sẽ sửa.."
"Còn sự việc nương ta lén lút với người khác đâu!" Lê Ngọc Địch bổ sung thêm.
Lão phu nhân hai mắt đỏ đậm, hận không thể làm gì được. "Là, là do một tay ta thiết kế, ta sai một tiểu nha đầu giấu đôi giày cũ của nam nhân trong phòng nàng."
"Cho nên nương ta không hề lén lút với người khác!" Lúc này không chấm dứt mọi chuyện thì còn đợi đến khi nào?
Lão phu nhân một mắt nhắm, mũi chua xót, "Đúng vậy, tất cả đều là giả, là do ta bịa đặt."
Bà đem sự tình năm đó gánh hết lên vai mình, không nói ra Tần Uyển Nhi - kẻ sau lưng đưa ra chủ ý, trong lòng bà Tần Uyển Nhi vẫn tiểu chất nữ bà yêu thương nhất.
"Nương, ngài quá khiến người thất vọng rồi." Quả nhiên việc là do bà làm, mấy năm nay còn kiên trì khẳng định A Nguyệt là dâm phụ ai cũng có thể làm chồng, thậm chí nhiều năm như vậy cũng không chịu xuống nước.
Lê Trọng Hoa tận mắt chứng kiến càng bi phẫn, tim đau như cắt, hắn đã sớm biết thê tử là trong sạch, bọn họ yêu nhau như thế, còn có một đôi hài tử song sinh đáng yêu, nàng sao có thể làm chuyện có lỗi với hắn được, có chết hắn cũng không tin lời thề non hẹn biển ngày xưa chỉ là vọng tưởng.
Nhưng tâm kế ác độc của mẫu thân là ngoài dự kiến của hắn, vì không chấp nhận thê tử hắn cho nên cố tình dựng chuyện nàng thất trinh, muốn đem nàng dìm sông.
Nếu lúc ấy thê tử không còn, tiểu nhi tử Sanh ca nhi không có mặt trên đời này, chân tướng cũng sẽ như đá chìm đáy biển, không còn có ngày thấy ánh mặt trời.
"Cha?" Nhìn thấy cha tới, Lê Ngọc Địch hoảng sợ vội vàng lấy một bình sứ hoa vàng mở nắp ra, một mùi thơm lạ lùng, đạm bạc tản ra.
"Làm ngươi sợ hãi rồi sao? Địch tỷ nhi, cha đến chậm." Thấy nữ nhi bình yên vô sự, Lê Trọng Hoa thở phào nhẹ nhàng, vỗ nhẹ đầu nàng.
Tỷ muội Lê phủ đầu tiên là giật mình kinh ngạc, sau đó chạy nhanh qua để được thơm lây, Lê Ngọc Tiên càng thêm ghen ghét không tình nguyện nhưng cũng muốn dựa vào cơ hội này, nghĩ một đằng nói một nẻo vội nịnh hót, ý đồ đánh vào các quý nữ quanh đây để bọn họ tiếp thu thân phận thứ nữ của nàng ngày sau còn kết thân giao hảo.
Vì thế khi ở phủ hộ quốc trưởng công chúa, nàng dựa vào danh tiếng của đích tỷ không ít, Triệu Tiệp Vân để cảm tạ Lê Ngọc Địch ra tay cứu người nên đồng thời cũng ban thưởng rất nhiều cho tỷ muội Lê phủ gồm một bộ đồ trang sức, vòng ngọc, kim thoa, vải yên la mềm mại, cùng với phụ tùng châu hoa linh tinh giá trị vô cùng xa xỉ.
Nhưng khi hồi phủ Lê Ngọc Tiên liền bán đứng đích tỷ mình, đến cáo trạng cùng tổ mẫu, nói đích tỷ quá hồ nháo, cư nhiên hướng sau gáy ngọc của công chúa mà ghim kim còn không biết xấu hổ sai người ấn vào ngực, làm động tác hôn môi với công chúa, làm mất hết mặt mũi Lê phủ.
Lão phu nhân vừa nghe xong liền giận dữ.
"Quỳ xuống!"
Lê Ngọc Địch nhìn thoáng qua vẻ mặt đắc ý dào dạt của Lê Ngọc Tiên, chậm rãi quỳ xuống, cứ coi như là đang luyện Yoga áp chân mà thôi, "Không biết cháu gái đã làm sai cái gì?"
"Ngươi còn mặt mũi mở miệng, chính mình làm sai cái gì còn không biết sao? Lê phủ chúng ta luôn luôn chính trực nghiêm minh, cũng không khoe khoang với thiên hạ, vì lên mặt mà ngươi không màng thể diện, cùng nương ngươi kẻ lén lút qua lại với người khác kia thật giống nhau, đều vô liêm sỉ.."
Nói nàng thì có thể, nếu lấy dạy dỗ nàng mà tiện nghi để mắng nương liền không được, nàng và nương ở chung với nhau nhiều năm sớm đã có cảm tình, huống chi tâm tư Trương Mạn Nguyệt luôn đặt trên người các con của mình.
Lê Ngọc Địch bỗng chốc đứng lên, "Tổ mẫu có dám điều tra không? Chúng ta đến Đại Lý Tự đánh trống minh oan, để xem việc lén lút với người là chuyện gì, cháu gái tin tưởng các đại nhân của Đại Lý Tự có thể trả lại công đạo cho nương ta!"
Việc năm đó có trăm ngàn sơ hở, nếu thật sự muốn điều tra rất nhanh sẽ có manh mối, chỉ sợ lão phu nhân chịu không nổi, hủy hoại danh dự của người khác phải phạt đánh trượng, bà ta tuổi cũng đã cao.
"Ngươi.. Ngươi dám ngỗ nghịch sao? Quỳ xuống, quỳ xuống cho ta, đừng lấy Đại Lý Tự tới dọa, ta không sợ!" Miệng nàng nói không sợ nhưng đầu ngón tay lại run run.
Bởi vì bà không dám để người khác điều tra, sự kiện kia là do bà để mặc cho chất nữ của mình làm, dụng ý là để trừ đi cái đinh trong mắt bà. Nếu để Đại Lý Tự điều tra lại việc này, bà đã từ hàng cáo mệnh nhị phẩm đến tam phẩm không biết lại sẽ xuống mấy cấp nữa, bà không chịu nổi việc mất mặt vậy.
Nhưng bà lại không cam lòng bị tiểu bối chỉ trích, trước mặt mọi người không nể mặt mũi mà chỉ ra chỗ không phải của bà, lúc này tức giận trong lòng lập tức bốc lên, thù mới lẫn hận cũ, không quản huyết thống tình thân mà coi tiểu cô nương trước mắt này là kẻ thù.
"Thật không sợ sao? Tổ mẫu, ngẩng đầu ba thước có thần linh, không phải không báo mà thời điểm chưa tới, một người không hiền, tai họa ba đời."
Nàng nhìn Tần Uyển Nhi cùng thứ muội Lê Ngọc Tiên phía sau lão phu nhân, một, hai, ba vừa đủ ba đời, tổ (bà), tức (dâu), tôn (cháu).
"Ngươi đang nguyền rủa ta sao, ngươi nha đầu này như thế nào lại ác độc như vậy, lấy gia pháp tới để ta hung hăng đánh, đánh cho tàn phế, đánh tới chết cũng được, để ta đánh!" Nàng không thiếu cháu gái, thiếu một người còn bớt đi một phần của hồi môn, bà càng vui mừng.
Nghe đích tỷ bị phạt, Lê Ngọc Tiên mừng rỡ cười toe toét, không cẩn thận một chút nữa là cười ra tiếng, Tần Uyển Nhi phải kéo nàng một chút mới hơi thu liễm.
"Liệt tổ liệt tông Lê gia nhìn xem, tổ mẫu là đang tàn hại con cháu Lê gia." Đánh nàng? Xem thử ai hối hận không kịp, nàng cũng không phải là ni cô ăn chay đâu.
Lão phu nhân tâm vừa kéo vừa tức giận hô to, "Đánh!"
Hai phụ nhân thô kệch thật sự lấy gia pháp tới, đó là một cây gậy thô sơ cao bằng người, nếu thật bị đánh vào người thì không chết cũng thành tàn phế.
Lê Ngọc Địch không dấu vết búng tay một cái, kẻ mới vừa cầm gậy thất khiếu bỗng nhiên chảy ra máu tươi không ngăn lại được.
"A! Đổ máu, ta có chết hay không? Máu thật nhiều, ta, ta sẽ chết sao!" Cùng với máu chảy ra phụ nhân đó bị dọa hai mắt hoảng sợ.
Nàng là người thứ nhất, rồi sau đó đến người thứ hai, thứ ba.. Liên tiếp mấy người mắt, mũi, lỗ tai, miệng đều chảy máu không ngừng làm mọi người hoảng sợ tới mức thất thố (Bối rối lúng túng, khiến cho hành động sai lầm).
"Đây là có chuyện gì.." Mắt thấy Tô ma ma, Vương bà tử bên người mình người đầy máu, lão phu nhân sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
"Tổ tông hiển linh! Tại 'kính hiền đường' tổ mẫu lại không hiền không từ, không có tôn trọng, hiền hậu, cho nên các lão tổ tông mới tức giận muốn trừng phạt ngài." Lúc này nếu bảng hiệu 'kính hiền đường' rơi xuống vậy càng giống như thật, hù chết bà ta.
Lê Ngọc Địch chỉ nghĩ như vậy thôi, không ngờ bảng hiệu "Kính hiền đường" trên cao kia lại đúng là không gió mà lay động khiến lòng người càng thêm hoảng loạn, rồi sau đó rớt xuống trước mắt bao người.
Lão phu nhân nháy mắt càng kinh hoảng mà kêu to.
"Nương, nương, có khi nào đến lượt chúng ta hay không, ta không muốn chết, không muốn chết, ta mới mười hai tuổi, người phải cứu ta!" Lê Ngọc Tiên mặt không chút máu kêu khóc bắt được tay Tần Uyển Nhi, mặt đầy sợ hãi run rẩy thân mình, sức lực của bản thân đã yếu nay càng yếu hơn.
Tần Uyển Nhi cũng hoảng loạn sợ hãi như con nàng, không biết làm sao, lại thấy biểu tình tươi cười tự nhiên của Lê Ngọc Địch, nàng vội vàng cầu xin lão phu nhân.
"Cô cô, mau xin lỗi tổ tông, nói ngài về sau cũng không dám động một chút là trách phạt con cháu nữa, nói ngài muốn tu thân dưỡng tính, vì tổ tông tích phúc, đừng để bọn họ lại trách tội." Nàng cực kỳ khẩn trương thúc giục, e sợ muộn chút nữa chính mình cũng gặp chuyện, thất khiếu chảy máu thật đáng sợ, nàng không muốn bản thân máu chảy đầm đìa, chết không nhắm mắt.
"Ngươi bảo ta xin lỗi? Ta không làm!" Lão phu nhân cả đời hiếu thắng chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cho nên bà rất cố chấp làm thế nào cũng không chịu đáp ứng.
"Lão phu nhân, cứu lão nô đi! Lão nô đã theo ngài cả đời, ngài đã hứa sẽ để cho lão nô được chết tử tế.." Tô ma ma hai tay đầy máu lôi kéo làn váy của lão phu nhân, lưu lại hai dấu tay máu thật kinh hãi, lúc sắp chết nàng cũng sợ không được chết tử tế.
"Ta, ta.." Lão phu nhân cố chấp, trước mắt lại một mảnh mơ hồ còn có chút choáng váng, nàng bị thảm trạng của mọi người làm cho sợ hãi tới mức tâm thần hoảng loạn. "Được rồi, là ta sai rồi, ta hồ đồ, ta không nên tùy ý đánh chửi con cháu, ta.. Ta về sau sẽ sửa.."
"Còn sự việc nương ta lén lút với người khác đâu!" Lê Ngọc Địch bổ sung thêm.
Lão phu nhân hai mắt đỏ đậm, hận không thể làm gì được. "Là, là do một tay ta thiết kế, ta sai một tiểu nha đầu giấu đôi giày cũ của nam nhân trong phòng nàng."
"Cho nên nương ta không hề lén lút với người khác!" Lúc này không chấm dứt mọi chuyện thì còn đợi đến khi nào?
Lão phu nhân một mắt nhắm, mũi chua xót, "Đúng vậy, tất cả đều là giả, là do ta bịa đặt."
Bà đem sự tình năm đó gánh hết lên vai mình, không nói ra Tần Uyển Nhi - kẻ sau lưng đưa ra chủ ý, trong lòng bà Tần Uyển Nhi vẫn tiểu chất nữ bà yêu thương nhất.
"Nương, ngài quá khiến người thất vọng rồi." Quả nhiên việc là do bà làm, mấy năm nay còn kiên trì khẳng định A Nguyệt là dâm phụ ai cũng có thể làm chồng, thậm chí nhiều năm như vậy cũng không chịu xuống nước.
Lê Trọng Hoa tận mắt chứng kiến càng bi phẫn, tim đau như cắt, hắn đã sớm biết thê tử là trong sạch, bọn họ yêu nhau như thế, còn có một đôi hài tử song sinh đáng yêu, nàng sao có thể làm chuyện có lỗi với hắn được, có chết hắn cũng không tin lời thề non hẹn biển ngày xưa chỉ là vọng tưởng.
Nhưng tâm kế ác độc của mẫu thân là ngoài dự kiến của hắn, vì không chấp nhận thê tử hắn cho nên cố tình dựng chuyện nàng thất trinh, muốn đem nàng dìm sông.
Nếu lúc ấy thê tử không còn, tiểu nhi tử Sanh ca nhi không có mặt trên đời này, chân tướng cũng sẽ như đá chìm đáy biển, không còn có ngày thấy ánh mặt trời.
"Cha?" Nhìn thấy cha tới, Lê Ngọc Địch hoảng sợ vội vàng lấy một bình sứ hoa vàng mở nắp ra, một mùi thơm lạ lùng, đạm bạc tản ra.
"Làm ngươi sợ hãi rồi sao? Địch tỷ nhi, cha đến chậm." Thấy nữ nhi bình yên vô sự, Lê Trọng Hoa thở phào nhẹ nhàng, vỗ nhẹ đầu nàng.