Welcome! You have been invited by Guava to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Phần 30

Chương 29

Tỷ muội Lê phủ đầu tiên là giật mình kinh ngạc, sau đó chạy nhanh qua để được thơm lây, Lê Ngọc Tiên càng thêm ghen ghét không tình nguyện nhưng cũng muốn dựa vào cơ hội này, nghĩ một đằng nói một nẻo vội nịnh hót, ý đồ đánh vào các quý nữ quanh đây để bọn họ tiếp thu thân phận thứ nữ của nàng ngày sau còn kết thân giao hảo.

Vì thế khi ở phủ hộ quốc trưởng công chúa, nàng dựa vào danh tiếng của đích tỷ không ít, Triệu Tiệp Vân để cảm tạ Lê Ngọc Địch ra tay cứu người nên đồng thời cũng ban thưởng rất nhiều cho tỷ muội Lê phủ gồm một bộ đồ trang sức, vòng ngọc, kim thoa, vải yên la mềm mại, cùng với phụ tùng châu hoa linh tinh giá trị vô cùng xa xỉ.

Nhưng khi hồi phủ Lê Ngọc Tiên liền bán đứng đích tỷ mình, đến cáo trạng cùng tổ mẫu, nói đích tỷ quá hồ nháo, cư nhiên hướng sau gáy ngọc của công chúa mà ghim kim còn không biết xấu hổ sai người ấn vào ngực, làm động tác hôn môi với công chúa, làm mất hết mặt mũi Lê phủ.

Lão phu nhân vừa nghe xong liền giận dữ.

"Quỳ xuống!"

Lê Ngọc Địch nhìn thoáng qua vẻ mặt đắc ý dào dạt của Lê Ngọc Tiên, chậm rãi quỳ xuống, cứ coi như là đang luyện Yoga áp chân mà thôi, "Không biết cháu gái đã làm sai cái gì?"

"Ngươi còn mặt mũi mở miệng, chính mình làm sai cái gì còn không biết sao? Lê phủ chúng ta luôn luôn chính trực nghiêm minh, cũng không khoe khoang với thiên hạ, vì lên mặt mà ngươi không màng thể diện, cùng nương ngươi kẻ lén lút qua lại với người khác kia thật giống nhau, đều vô liêm sỉ.."

Nói nàng thì có thể, nếu lấy dạy dỗ nàng mà tiện nghi để mắng nương liền không được, nàng và nương ở chung với nhau nhiều năm sớm đã có cảm tình, huống chi tâm tư Trương Mạn Nguyệt luôn đặt trên người các con của mình.

Lê Ngọc Địch bỗng chốc đứng lên, "Tổ mẫu có dám điều tra không? Chúng ta đến Đại Lý Tự đánh trống minh oan, để xem việc lén lút với người là chuyện gì, cháu gái tin tưởng các đại nhân của Đại Lý Tự có thể trả lại công đạo cho nương ta!"

Việc năm đó có trăm ngàn sơ hở, nếu thật sự muốn điều tra rất nhanh sẽ có manh mối, chỉ sợ lão phu nhân chịu không nổi, hủy hoại danh dự của người khác phải phạt đánh trượng, bà ta tuổi cũng đã cao.

"Ngươi.. Ngươi dám ngỗ nghịch sao? Quỳ xuống, quỳ xuống cho ta, đừng lấy Đại Lý Tự tới dọa, ta không sợ!" Miệng nàng nói không sợ nhưng đầu ngón tay lại run run.

Bởi vì bà không dám để người khác điều tra, sự kiện kia là do bà để mặc cho chất nữ của mình làm, dụng ý là để trừ đi cái đinh trong mắt bà. Nếu để Đại Lý Tự điều tra lại việc này, bà đã từ hàng cáo mệnh nhị phẩm đến tam phẩm không biết lại sẽ xuống mấy cấp nữa, bà không chịu nổi việc mất mặt vậy.

Nhưng bà lại không cam lòng bị tiểu bối chỉ trích, trước mặt mọi người không nể mặt mũi mà chỉ ra chỗ không phải của bà, lúc này tức giận trong lòng lập tức bốc lên, thù mới lẫn hận cũ, không quản huyết thống tình thân mà coi tiểu cô nương trước mắt này là kẻ thù.

"Thật không sợ sao? Tổ mẫu, ngẩng đầu ba thước có thần linh, không phải không báo mà thời điểm chưa tới, một người không hiền, tai họa ba đời."

Nàng nhìn Tần Uyển Nhi cùng thứ muội Lê Ngọc Tiên phía sau lão phu nhân, một, hai, ba vừa đủ ba đời, tổ (bà), tức (dâu), tôn (cháu).

"Ngươi đang nguyền rủa ta sao, ngươi nha đầu này như thế nào lại ác độc như vậy, lấy gia pháp tới để ta hung hăng đánh, đánh cho tàn phế, đánh tới chết cũng được, để ta đánh!" Nàng không thiếu cháu gái, thiếu một người còn bớt đi một phần của hồi môn, bà càng vui mừng.

Nghe đích tỷ bị phạt, Lê Ngọc Tiên mừng rỡ cười toe toét, không cẩn thận một chút nữa là cười ra tiếng, Tần Uyển Nhi phải kéo nàng một chút mới hơi thu liễm.

"Liệt tổ liệt tông Lê gia nhìn xem, tổ mẫu là đang tàn hại con cháu Lê gia." Đánh nàng? Xem thử ai hối hận không kịp, nàng cũng không phải là ni cô ăn chay đâu.

Lão phu nhân tâm vừa kéo vừa tức giận hô to, "Đánh!"

Hai phụ nhân thô kệch thật sự lấy gia pháp tới, đó là một cây gậy thô sơ cao bằng người, nếu thật bị đánh vào người thì không chết cũng thành tàn phế.

Lê Ngọc Địch không dấu vết búng tay một cái, kẻ mới vừa cầm gậy thất khiếu bỗng nhiên chảy ra máu tươi không ngăn lại được.

"A! Đổ máu, ta có chết hay không? Máu thật nhiều, ta, ta sẽ chết sao!" Cùng với máu chảy ra phụ nhân đó bị dọa hai mắt hoảng sợ.

Nàng là người thứ nhất, rồi sau đó đến người thứ hai, thứ ba.. Liên tiếp mấy người mắt, mũi, lỗ tai, miệng đều chảy máu không ngừng làm mọi người hoảng sợ tới mức thất thố (Bối rối lúng túng, khiến cho hành động sai lầm).

"Đây là có chuyện gì.." Mắt thấy Tô ma ma, Vương bà tử bên người mình người đầy máu, lão phu nhân sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

"Tổ tông hiển linh! Tại 'kính hiền đường' tổ mẫu lại không hiền không từ, không có tôn trọng, hiền hậu, cho nên các lão tổ tông mới tức giận muốn trừng phạt ngài." Lúc này nếu bảng hiệu 'kính hiền đường' rơi xuống vậy càng giống như thật, hù chết bà ta.

Lê Ngọc Địch chỉ nghĩ như vậy thôi, không ngờ bảng hiệu "Kính hiền đường" trên cao kia lại đúng là không gió mà lay động khiến lòng người càng thêm hoảng loạn, rồi sau đó rớt xuống trước mắt bao người.

Lão phu nhân nháy mắt càng kinh hoảng mà kêu to.

"Nương, nương, có khi nào đến lượt chúng ta hay không, ta không muốn chết, không muốn chết, ta mới mười hai tuổi, người phải cứu ta!" Lê Ngọc Tiên mặt không chút máu kêu khóc bắt được tay Tần Uyển Nhi, mặt đầy sợ hãi run rẩy thân mình, sức lực của bản thân đã yếu nay càng yếu hơn.

Tần Uyển Nhi cũng hoảng loạn sợ hãi như con nàng, không biết làm sao, lại thấy biểu tình tươi cười tự nhiên của Lê Ngọc Địch, nàng vội vàng cầu xin lão phu nhân.

"Cô cô, mau xin lỗi tổ tông, nói ngài về sau cũng không dám động một chút là trách phạt con cháu nữa, nói ngài muốn tu thân dưỡng tính, vì tổ tông tích phúc, đừng để bọn họ lại trách tội." Nàng cực kỳ khẩn trương thúc giục, e sợ muộn chút nữa chính mình cũng gặp chuyện, thất khiếu chảy máu thật đáng sợ, nàng không muốn bản thân máu chảy đầm đìa, chết không nhắm mắt.

"Ngươi bảo ta xin lỗi? Ta không làm!" Lão phu nhân cả đời hiếu thắng chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cho nên bà rất cố chấp làm thế nào cũng không chịu đáp ứng.

"Lão phu nhân, cứu lão nô đi! Lão nô đã theo ngài cả đời, ngài đã hứa sẽ để cho lão nô được chết tử tế.." Tô ma ma hai tay đầy máu lôi kéo làn váy của lão phu nhân, lưu lại hai dấu tay máu thật kinh hãi, lúc sắp chết nàng cũng sợ không được chết tử tế.

"Ta, ta.." Lão phu nhân cố chấp, trước mắt lại một mảnh mơ hồ còn có chút choáng váng, nàng bị thảm trạng của mọi người làm cho sợ hãi tới mức tâm thần hoảng loạn. "Được rồi, là ta sai rồi, ta hồ đồ, ta không nên tùy ý đánh chửi con cháu, ta.. Ta về sau sẽ sửa.."

"Còn sự việc nương ta lén lút với người khác đâu!" Lê Ngọc Địch bổ sung thêm.

Lão phu nhân hai mắt đỏ đậm, hận không thể làm gì được. "Là, là do một tay ta thiết kế, ta sai một tiểu nha đầu giấu đôi giày cũ của nam nhân trong phòng nàng."

"Cho nên nương ta không hề lén lút với người khác!" Lúc này không chấm dứt mọi chuyện thì còn đợi đến khi nào?

Lão phu nhân một mắt nhắm, mũi chua xót, "Đúng vậy, tất cả đều là giả, là do ta bịa đặt."

Bà đem sự tình năm đó gánh hết lên vai mình, không nói ra Tần Uyển Nhi - kẻ sau lưng đưa ra chủ ý, trong lòng bà Tần Uyển Nhi vẫn tiểu chất nữ bà yêu thương nhất.

"Nương, ngài quá khiến người thất vọng rồi." Quả nhiên việc là do bà làm, mấy năm nay còn kiên trì khẳng định A Nguyệt là dâm phụ ai cũng có thể làm chồng, thậm chí nhiều năm như vậy cũng không chịu xuống nước.

Lê Trọng Hoa tận mắt chứng kiến càng bi phẫn, tim đau như cắt, hắn đã sớm biết thê tử là trong sạch, bọn họ yêu nhau như thế, còn có một đôi hài tử song sinh đáng yêu, nàng sao có thể làm chuyện có lỗi với hắn được, có chết hắn cũng không tin lời thề non hẹn biển ngày xưa chỉ là vọng tưởng.

Nhưng tâm kế ác độc của mẫu thân là ngoài dự kiến của hắn, vì không chấp nhận thê tử hắn cho nên cố tình dựng chuyện nàng thất trinh, muốn đem nàng dìm sông.

Nếu lúc ấy thê tử không còn, tiểu nhi tử Sanh ca nhi không có mặt trên đời này, chân tướng cũng sẽ như đá chìm đáy biển, không còn có ngày thấy ánh mặt trời.

"Cha?" Nhìn thấy cha tới, Lê Ngọc Địch hoảng sợ vội vàng lấy một bình sứ hoa vàng mở nắp ra, một mùi thơm lạ lùng, đạm bạc tản ra.

"Làm ngươi sợ hãi rồi sao? Địch tỷ nhi, cha đến chậm." Thấy nữ nhi bình yên vô sự, Lê Trọng Hoa thở phào nhẹ nhàng, vỗ nhẹ đầu nàng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Phần 31

[HIDE-THANKS]
Chương 30

Nàng lắc đầu. "Không có việc gì, cha đến vừa đúng lúc, chậm một bước nữa thôi nữ nhi sẽ bị tổ mẫu đánh chết.."

Nàng hít mũi giả bộ nỗ lực nhịn xuống không rơi nước mắt, rồi lại bày ra bộ dáng sợ hãi ủy khuất không thôi, rốt cuộc nàng cũng chỉ mới mười ba tuổi, dưới áp bách của đạo hiếu có thể đối đầu cùng trưởng bối sao?

Hỉ Nhi đứng một bên làm mặt quỷ, giống như muốn tranh công, là nàng để Đông thúc đánh xe ngựa chạy như điên đến Linh Hải thư viện cầu Nhị lão gia chạy nhanh hồi phủ cứu người.

"Nương, ngài muốn đánh chết Địch tỷ nhi sao?" Lê Trọng Hoa giận dữ.

"Ta, ta.. Là nàng bất hiếu." Bà yếu ớt nhìn trái nhìn phải, không biết tổ tiên đã đi hay chưa.

"Nàng bất hiếu là do người phụ thân này không dạy dỗ tốt, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, về sau nếu lại có chuyện như vậy thì ngài đánh ta đi! Ta là do ngài sinh, đánh chết ta vừa lúc có thể trả lại ân sinh dưỡng cho ngài!" Hắn quỳ xuống đất dập đầu một cái công khai bảo hộ cho nữ nhi mình.

Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha.. Lê Ngọc Tiên nghe được câu nói đó cực kỳ hận, cùng là nữ nhi của hắn, nàng cũng chưa từng hưởng thụ qua tình thương của cha dù chỉ một ngày, trong mắt hắn chỉ có một nữ nhi là Lê Ngọc Địch, vậy nàng tính cái gì? Nàng hận!

"Được, được lắm các ngươi thật là một đôi cha con tình thâm, có cùng ý tưởng, mau cút cho ta, đừng để ta thấy mặt các ngươi.." Lão phu nhân tức giận trong lòng, thở không ra hơi, trên ngực đau đớn không thôi, bà che ngực lại hai mắt nhìn thẳng trừng trừng.

Bởi vì bà giả bệnh nhiều lần nên không ai nhìn ra bà hiện tại đang bệnh thật, ngay cả Uyển Nhi là người thân cận nhất cũng đều cho rằng lúc này bà giả thật giống.

"Địch tỷ nhi, chuyện gì đã xảy ra?" Lúc này Lê Trọng Hoa mới phát hiện trong phòng này trên thân thể mỗi một người đều có vết máu loang lổ.

"Giống như là trúng tà!" Lê Ngọc Địch dùng quỷ thần để giải thích.

"Trúng tà sao?" Hắn nhíu mày.

"Tổ mẫu cố ý dọa nữ nhi, không biết từ đâu lấy ra máu gà, máu vịt, ngài xem thật ghê tởm nha! Trên mặt, trên tay, trên người đều có, bọn họ ép nữ nhi thừa nhận nương lén lút với người khác, muốn đem chúng ta đuổi ra khỏi phủ.." Giả đáng thương ai làm không được, Lê Ngọc Địch giả bộ gạt lệ.

"Thật sự?" Lê Trọng Hoa đau lòng nữ nhi, đối với mẫu thân lại xa cách vài phần.

"Không phải như thế, Nhị lão gia, chúng ta thật sự là thất khiếu đổ máu.." Máu không chảy nữa nàng còn tốt, sẽ không chết!

Mẫu tử Tô ma ma mở miệng còn nghĩ muốn mượn sức của Lão phu nhân, máu không ngờ đã ngừng chảy, nàng lại kinh ngạc xấu hổ, giống như lời nói dối vừa vặn bị bắt được.

"Nương, Địch tỷ nhi cũng là cháu gái ngài, ngài không thích nàng cũng không cần tùy ý đánh chửi, nếu là ngài không chấp nhận được nhị phòng chúng ta thì có thể nói một tiếng, chúng ta dọn đi là được." Thấy nữ nhi chịu ủy khuất, Lê Trọng Hoa liền có ý niệm phân phủ, toàn gia ở đây không thoải mái hà tất phải miễn cưỡng.

"Không.." Tần Uyển Nhi kinh hô lên, chính là đối với biểu ca không muốn xa rời.

Bất quá không ai để ý đến nàng.

"Muốn dọn ra sao? Chờ ta chết rồi hãy nói." Lão phu nhân vỗ vỗ tay chất nữ, muốn nàng đừng lo lắng, chung quy bà đang là đang nghĩ biện pháp để tác hợp cho hai người.

"Nương.." Lê Trọng Hoa bất đắc dĩ, nếu đã không ở chung một chỗ được hà tất phải cố chấp, gắt gao giữ chặt không buông tay.

"Không cần nói nữa, trong phủ này ta còn làm chủ, ngươi.." Lâu nay bà đã muốn để Uyển Nhi chuyển vào Thanh Phong Trai, người nhị phòng thì nên về nhị phòng.

Câu này nói đến một nửa đã bị chặt đứt --

"Ta không chết sao?" Phụ nhân chấp hành gia pháp lúc này kinh hỉ mà tỉnh lại, hồn nhiên không biết mới vừa xen ngang chuyện gì.

"Tổ mẫu lừa gạt ngươi thôi, sao có thể chết thật." Lê Ngọc Địch quyết đoán đem chuyện mình hạ độc đẩy lên trên người lão phu nhân, để bà gánh vác oán khí của hạ nhân.

Cái gì, cư nhiên là kiệt tác của lão phu nhân, thật là, thiếu chút nữa đã bị bà hù chết! "Lão phu nhân, còn muốn tiếp tục đánh hay không, đánh tới chết mới thôi?" Vú già vừa mới tỉnh lại không phát hiện có chuyện không đúng, nịnh nọt hỏi.

Đánh tới chết mới thôi? Nghe câu nói đó, Lê Trọng Hoa nguyên bản đối với mẫu thân còn có chờ mong nay trái tim đã hoàn toàn băng giá, "Nương, ta trước mang Địch tỷ nhi trở về, về sau không có việc gì thì đừng tìm nhị phòng chúng ta, cứ coi như cả nhà chúng ta đã bị ngài đánh chết."

Vừa nói xong, hắn mang theo nữ nhi rời khỏi Kính Hiền đường, cũng không quay đầu lại.

"Ngươi.." Lão phu phu tức giận đến mức trước mắt biến thành màu đen, một búng máu từ trong cổ họng nôn ra, sắc mặt bầm tím nắm chặt tay Tần Uyển Nhi, làm nàng không có biện pháp đuổi theo người.

"Cô cô, người đều đã đi rồi, ngài không cần giả bộ, ngài đã giấu ở nơi nào? Phun ra máu thật giống." Tâm sự nhiều năm không thể như nguyện, Tần Uyển Nhi luôn rũ mi làm bộ đón ý nói hùa cùng lão phu nhân nay cũng đã phiền chán, nàng cảm thấy chỗ dựa đáng tin cậy này giờ một chút cũng không đáng tin, ngược lại sau lưng lại kéo nàng.

"Ta, ta.. Ngực đau.." Lão phu nhân đau đến nói không nên lời.

"Ngực đau liền tìm đại phu đến xem, cô cô, lát nữa ngài hãy giả bộ, ta phải gọi người đem nhị biểu ca kêu trở về." Mẫu thân sinh bệnh dù không thuận cũng không thể không để ý tới đi!

Tần Uyển Nhi nghĩ nếu lão phu nhân bắt đầu giả bệnh, sau đó để ba huynh đệ đến trước giường hầu bệnh, đến lúc đó nàng liền có cơ hội cùng nhị biểu ca một lần nữa xuân phong.

Nàng nghĩ đến cũng thật tốt, lão phu nhân lại nhịn không được, thật sự là ngực đau, lại nôn ra một búng máu sau đó liền ngất đi, chờ lúc tỉnh lại khi miệng liền có điểm bị méo.

"Cha, người không trách ta sao?" Nàng đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, đem lão phu nhân sống sờ sờ cơ hồ tức chết, nhưng lão phu nhân còn tồn tại thì đó là gông cùm xiềng xích nhị phòng không thể nào thoát khỏi được.

Lê Trọng Hoa nghe vậy liền cười, mắt nhìn đầy thương tiếc, "Trách ngươi làm gì, tổ mẫu ngươi từ lúc tuổi trẻ đã là người cường thế, không đem hết thảy khống chế ở trong tay liền không an tâm, bà đã quen làm chủ mọi chuyện trong nhà, không cho phép người khác ngỗ nghịch quyết định của bà."

Duy nhất hắn phản kháng đại khái chính là việc cưới vợ kia đi, mẫu thân không ngăn cản được liền tỏ vẻ không thừa nhận việc hôn nhân này, bởi vậy khi nhị bái cao đường liền thiếu đi một vị, lúc kính trà bà cũng giả vờ ôm bệnh nhẹ, nói bị tân tức phụ khắc để hắn nhanh chóng hưu nàng.

"Chúng ta thật sự sẽ dọn ra ngoài sao?" Bên ngoài nàng đã mua một tòa nhà cũng nên sửa sang lại rồi, trồng chút hoa thảo, lại mua một ít hạ nhân.

Than nhẹ một tiếng, Lê Trọng Hoa cười khổ, "Cây cũng phân nhánh, sớm hay muộn cũng phải dọn đi, cha có rảnh sẽ viết thêm mấy bức tranh chữ đi gửi bán, có bạc cũng nắm chắc được vài phần."

Lê Ngọc Địch vừa nghe, mũi tức khắc chua xót, cảm thấy người nam nhân này cũng không dễ dàng, là người cha tốt, cũng không còn giống viên bánh bao mềm dễ bị khi dễ trong quá khứ nữa. Nàng nhẹ nhàng mà nắm góc ống tay áo của hắn, để hắn cúi đầu, ở bên tai hắn thì thầm hai câu, "Cha, chúng ta có một tòa nhà, ghi dưới danh nghĩa của nương."

"Cái gì!" Hắn kinh ngạc ra tiếng.

"Mấy năm nay chúng ta ở thôn trang dưới chân núi, hàng ngày đều lên núi hái rau dại, thảo dược, là sau khi chúng ta bán nhân sâm liền mua tòa nhà này, lúc trước sợ tổ mẫu biết được sẽ tịch thu, không để cho chúng ta có tài sản riêng." Nàng chỉ để lộ ra một ít.

Nhưng Lê Trọng Hoa vẫn chưa nhìn qua tòa nhà có bao nhiêu lớn, cho rằng chỉ là nhà ngói gạch xanh như ở nông thôn. Nước mắt kìm nén, hắn sờ sờ đầu nữ nhi "Hảo hài tử, ủy khuất cho ngươi rồi, sau này mẹ con ngươi chỉ cần lo việc gương lược, còn chuyện này ta sẽ nói với các cữu cữu của ngươi, chúng ta hai bên đều khẳng định là nhà mẹ đẻ tặng cho, ai cũng không lấy đi được, ngươi không cần lo lắng."

Mẫu thân không chỉ ương ngạnh mà còn có lòng tham, mơ ước hồi môn của tức phụ, nếu không phải hắn nhanh chóng bảo vệ, đã sớm bị lấy không còn một mảnh.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back