Phần 20
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chương 19
Thấy Hoàng Phủ Thiếu Hàng vẻ mặt "Ngươi là đồ tham ăn to gan lớn mật, ở nơi Phật môn thánh địa cũng dám phá giới ăn thịt? Tốt xấu gì cũng giấu giếm một chút đừng để cho Phật cũng nhảy tường, các hòa thượng không ăn thịt, đừng có dụ dỗ bọn họ phá giới."
"Giấu ở nơi nào?" Nhanh lên, nàng đã thèm muốn chết.
Lê Ngọc Địch khẩu khí hung ác, giống như nữ thổ phỉ xuống núi cướp lương thực, trừ thịt ra cái gì cũng làm nàng chướng mắt, vàng bạc châu báu không cần chỉ có thịt mới thực tế.
"Sương phòng.." Di! Nàng.. Cũng quá nhanh đi.
Hoàng Phủ Thiếu Hàng há hốc mồm, hắn vừa mới nói xong, tiểu giai nhân đã như trâu điên phi nước đại, không còn thấy bóng nàng đâu nữa, thật khiến người bội phục, vì ăn mà không màng tất cả, trèo đèo lội suối cũng không quản.
Hoàng Phủ Thiếu Hàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật cười không phát giác trên vẻ mặt ghét bỏ của hắn khóe miệng đã hiện lên một ý cười gọi là "Sủng nịch".
"Tiểu sư muội, ngươi thèm khát thịt như vậy sao?" Mới nháy mắt, trên bàn trong sương phòng nhiều thịt đã gặm sạch chỉ còn xương, cả xương sụn cũng không thấy.
Lê Ngọc Địch đầy miệng đồ ăn thoáng liếc hắn một cái, "Ngươi thử trong mười ngày đều ăn rau xanh đậu giá xem, tuy rằng thức ăn chay trên chùa cũng không tệ lắm, nhưng hương vị có chút phai nhạt, mỗi ngày canh suông mì sợi lại thêm vài miếng măng và rau xanh, ta không tin ngươi ăn không ngán."
Thức ăn trên chùa này ngươi ăn một hai lần thì rất là ngon miệng, khẩu vị thanh đạm lại nấu ra mùi vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn. Nhưng là mỗi ngày đều ăn đồ ăn như vậy.. Dù có ăn ngon cũng sẽ hết muốn ăn, làm nàng phá lệ tưởng niệm được ăn thịt, mỹ vị tốt vô cùng.
"Lãi nhãi! Thật sự ăn ngon sao." Nhìn nàng ăn hắn cũng muốn ăn uống thỏa thích.
Nói ăn liền ăn, Hoàng Phủ Thiếu Hàng lấy tay cầm đũa, kẹp lên một mảnh thịt vịt cho vào miệng, cùng người đoạt đồ ăn đích xác rất ngon miệng.
"Cút ngay." Ăn trộm!
Hoàng Phủ Thiếu Hàng liền đoạt lấy nửa viên 'tứ hỉ hoàn tử' (bốn viên thịt đủ sắc) trên tay nàng, "Ngươi một người ăn hết sao? Đừng ăn no căng lại bắt người ta xoa bụng."
Trên nửa viên này có nước miếng của Lê Ngọc Địch, dù sao cũng là "Nửa viên", nhưng tiểu hầu gia lại ăn đến vô cùng vui vẻ.
"Sợ ăn không hết ngươi còn chuẩn bị nhiều như vậy làm gì?" giống như chuột dọn gạo nha! Có bao nhiêu liền dọn hết bấy nhiêu, nhìn thấy gạo mà không dọn, chuột khó chịu -- rất tham lam.
Hắn lau lau cái mũi, cười không ngừng, "Sức ăn của ngươi rất lớn."
Cha nàng lén đưa cho nàng mười cái bánh bao, hắn tưởng là bữa khuya của tỷ đệ ba người nàng, ai ngờ nàng xoay người ăn hết sạch sẽ, vẫn còn chưa đủ no nàng vỗ vỗ bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ có bảy phần no, còn có thể lại ăn năm cái bánh bao cải trắng.
Lúc ấy hắn cả kinh trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được nàng như thế nào có thể ăn nhiều như vậy? Trước đó nàng đã ăn hai chén cơm đầy, năm cái màn thầu lớn, hai chén lớn canh rau dưa, thêm mấy cân đồ ăn, mười mấy viên sủi cảo cải trắng.
Lấy sức ăn của hắn là no đến không chịu được, vậy mà nàng còn nuốt trôi.
Nhìn gió thổi lay cành dương liễu, tiểu thân thể bình thản bụng nhỏ, hắn hoài nghi đồ ăn nàng ăn chứa ở nơi nào, sẽ không phải là yêu tinh biến thành đi?
"Ta muốn biết ngươi có thể ăn bao nhiêu" Về sau nàng phải gả đến nơi giàu có, bằng không chỉ là ăn cũng liền đem nhà người ta ăn đến suy sụp, là tức phụ tham ăn.
Hoàng Phủ Thiếu Hàng lại nghĩ, nhà hắn rất có tiền, nương hắn là đại trưởng công chúa phong ấp liền có 3000 hộ, cha hắn phò mã gia đương triều, cùng với bổng lộc của Vĩnh Nhạc hầu phủ và ban thưởng đến từ hoàng gia, hắn thân là con một, những thứ đó đều là của hắn, nuôi sống bá tánh một thành cũng còn dư dả, thêm một mình nàng bất quá là muỗi thịt mà thôi, hắn vẫn nuôi nổi.
Lê Ngọc Địch tức giận phồng mũi, "Hiện tại đã thấy được, ngươi có thể cút đến rất xa, ta tự mình còn chưa ăn đủ, ngươi đừng tới tranh giành đồ ăn với ta."
"Còn chưa đủ sao?" Tiếng cười hoảng sợ vang lên.
"Như thế nào." Nàng hừ một tiếng, nàng không nể mặt thân phận tôn quý của hắn, bộ dáng hắn cưởi truồng nàng cũng đã xem rồi có gì phải kính nể.
Nàng là không cẩn thận nhìn thấy lưng trần, lúc gió lay thổi bay mành, Hoàng Phủ Thiếu Hàng mới vừa ngâm xong thuốc tắm đứng dậy mặc y phục, đầu choáng váng nặng nề hắn không phát hiện mình bị rình coi.
Ám vệ cửu tuyền tất nhiên là cũng không đề cập tới, loại sự tình này nữ tử là người có hại nhiều, chủ tử bị nhìn lén vài lần cũng không phải một khối thịt thôi sao, không đau không ngứa.
"Qua cầu rút ván." Ăn sạch sẽ liền làm lơ người đưa thịt.
"Kia cũng cần có sông mới được, ngươi phải đến bắc cầu trước"
Thấy nàng đang trừng hắn, Hoàng Phủ Thiếu Hàng biết điều chỉ đưa khăn gấm sạch thêu một đầu báo qua cho nàng. "Nhạ, lau miệng."
"Cảm tạ." Nàng không khách khí mà lấy tới dùng một chút.
"Thật đúng là ngắn gọn hữu lực." Không nhiều lời lắm, biết ý này là được.
"Tam sư ca còn có việc gì sao?" Ăn uống no đủ, nàng đây là đang muốn tiễn khách.
Hoàng Phủ Thiếu Hàng chưa từng gặp tình huống như vậy, lại tức khí. "Cho ngươi." Hắn cũng lười mở miệng nhiều lời, miễn cho bị tiểu sư muội vô tâm không phổi tức chết.
"Ngọc bội?" Cầm trong tay thực nặng, ngọc có bốn móng hình rồng.
"Nhị phòng các ngươi cùng vị lão phu nhân kia 'vui vẻ' ta hơi có nghe thấy, về sau nếu gặp phải chuyện phiền toái giải quyết không được, liền cầm vật này đến phủ hộ quốc trưởng công chúa tìm che chở, cho dù ta không ở đó, cha mẹ ta cũng sẽ thay ta ra mặt, đây là tượng trưng cho thân phận của ta." Ngọc bội hắn luôn luôn mang bên người không rời thân, ai muốn chạm vào một chút cũng đều không được.
Lê Ngọc Địch có chút cảm động rũ mắt, "Lần sau ta sẽ đem đầu gà, cánh gà, phao câu để lại cho ngươi, vậy cũng đủ thành ý nha."
"Vậy sao! Cũng, thật, tốt!" Hắn đen mặt, lại tức giận một hồi.
【 Chương 5 Lê Ngọc Tiên chủ động khiêu khích 】
Dương liễu mảnh mai rũ xuống mặt hồ, hồ hoa sen cá lớn mang theo cá nhỏ, cực kỳ khoái hoạt bơi qua bơi lại, có thanh liên, cá trích, cá bạc nhỏ các loại.
Một nắm thức ăn nuôi cá quăng ra, đàn cá nhất tề tranh ăn.
Thời gian qua rất nhanh, nháy mắt cũng đã qua ba tháng, từ ngày nắng gắt đến tám tháng vào thu, Lê Ngọc Địch qua sinh nhật cũng mười ba tuổi, sau khi nguyệt sự tới thân hình nàng cũng dường như cao hơn, cơ hồ đã cao gần bằng nương của nàng.
Chính là nàng cùng so với đệ đệ song sinh lại tức đến nỗi muốn rít gào, người nọ là ăn cái gì vậy? Cư nhiên lập tức cao lớn, giống như thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi vậy.
Thế đạo này thật quá bất công, rõ ràng bọn họ là song bào thai, nàng còn ăn nhiều nhất, vì sao nàng không lớn hơn Lê Ngọc Tiêu, đồ vật mình ăn đều bổ trên người hắn sao?
Lê Ngọc Địch càng nghĩ càng không cam lòng, thu hồi cần câu cá vứt qua một bên.
Ai! Sao lại nhàm chán như vậy, làm thiên kim tiểu thư ăn không ngồi rồi thật không dễ dàng, nàng cảm thấy mình muốn mốc meo sắp trồng được nấm hương luôn rồi.
Từ sau khi dọn về Lê phủ, nàng phải cùng bọn muội muội trong phủ cùng nhau học, bắt đầu từ cầm, cờ, thư, họa, còn phải học cái gì mà《 nữ giới 》, học những thứ mà đời này nàng không thể dùng được.
Mỗi ngày mở mắt ra là phải chịu đựng học cầm cùng quân cờ trắng đen, duy nhất nàng có thể tiếp thu chính là thư pháp cùng hội họa do một đời trước đã từng học qua, hơn nữa rất có tài nghệ, học thêm một chút nữa cũng không khó, phác họa vài ba nét liền có thể báo cáo kết quả học tập.
Còn thư sao! Nàng tất nhiên là lành nghề, đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được, chỉ là cây cao đón gió lớn nên nàng phải giấu dốt, cố ý đọc sai nhiều chỗ, làm tỷ muội phòng khác ôm bụng cười.
Trong đó người cười lớn nhất chính là thứ muội Lê Ngọc Tiên của nàng, mỗi lần đều dùng cầm kỹ tinh vi để chế nhạo nàng, thỉnh thoảng nói mấy câu chanh chua, không phân biệt đích thứ, chỉ là danh xưng "Đích" thôi có cái gì tốt đâu liền muốn đạp đổ người khác sao, đôi mắt để ở trên đỉnh đầu có tác dụng gì, nhìn không được phong cảnh tốt phía dưới.
Lê Ngọc Địch lười để ý trực tiếp bỏ chạy lấy người, nếu là nàng nhất thời phẫn nộ muốn tranh chấp thì mười cái Lê Ngọc Tiên cũng không đuổi kịp nữa, cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch ngu xuẩn, không phải đối thủ của nàng.
Thấy Hoàng Phủ Thiếu Hàng vẻ mặt "Ngươi là đồ tham ăn to gan lớn mật, ở nơi Phật môn thánh địa cũng dám phá giới ăn thịt? Tốt xấu gì cũng giấu giếm một chút đừng để cho Phật cũng nhảy tường, các hòa thượng không ăn thịt, đừng có dụ dỗ bọn họ phá giới."
"Giấu ở nơi nào?" Nhanh lên, nàng đã thèm muốn chết.
Lê Ngọc Địch khẩu khí hung ác, giống như nữ thổ phỉ xuống núi cướp lương thực, trừ thịt ra cái gì cũng làm nàng chướng mắt, vàng bạc châu báu không cần chỉ có thịt mới thực tế.
"Sương phòng.." Di! Nàng.. Cũng quá nhanh đi.
Hoàng Phủ Thiếu Hàng há hốc mồm, hắn vừa mới nói xong, tiểu giai nhân đã như trâu điên phi nước đại, không còn thấy bóng nàng đâu nữa, thật khiến người bội phục, vì ăn mà không màng tất cả, trèo đèo lội suối cũng không quản.
Hoàng Phủ Thiếu Hàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật cười không phát giác trên vẻ mặt ghét bỏ của hắn khóe miệng đã hiện lên một ý cười gọi là "Sủng nịch".
"Tiểu sư muội, ngươi thèm khát thịt như vậy sao?" Mới nháy mắt, trên bàn trong sương phòng nhiều thịt đã gặm sạch chỉ còn xương, cả xương sụn cũng không thấy.
Lê Ngọc Địch đầy miệng đồ ăn thoáng liếc hắn một cái, "Ngươi thử trong mười ngày đều ăn rau xanh đậu giá xem, tuy rằng thức ăn chay trên chùa cũng không tệ lắm, nhưng hương vị có chút phai nhạt, mỗi ngày canh suông mì sợi lại thêm vài miếng măng và rau xanh, ta không tin ngươi ăn không ngán."
Thức ăn trên chùa này ngươi ăn một hai lần thì rất là ngon miệng, khẩu vị thanh đạm lại nấu ra mùi vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn. Nhưng là mỗi ngày đều ăn đồ ăn như vậy.. Dù có ăn ngon cũng sẽ hết muốn ăn, làm nàng phá lệ tưởng niệm được ăn thịt, mỹ vị tốt vô cùng.
"Lãi nhãi! Thật sự ăn ngon sao." Nhìn nàng ăn hắn cũng muốn ăn uống thỏa thích.
Nói ăn liền ăn, Hoàng Phủ Thiếu Hàng lấy tay cầm đũa, kẹp lên một mảnh thịt vịt cho vào miệng, cùng người đoạt đồ ăn đích xác rất ngon miệng.
"Cút ngay." Ăn trộm!
Hoàng Phủ Thiếu Hàng liền đoạt lấy nửa viên 'tứ hỉ hoàn tử' (bốn viên thịt đủ sắc) trên tay nàng, "Ngươi một người ăn hết sao? Đừng ăn no căng lại bắt người ta xoa bụng."
Trên nửa viên này có nước miếng của Lê Ngọc Địch, dù sao cũng là "Nửa viên", nhưng tiểu hầu gia lại ăn đến vô cùng vui vẻ.
"Sợ ăn không hết ngươi còn chuẩn bị nhiều như vậy làm gì?" giống như chuột dọn gạo nha! Có bao nhiêu liền dọn hết bấy nhiêu, nhìn thấy gạo mà không dọn, chuột khó chịu -- rất tham lam.
Hắn lau lau cái mũi, cười không ngừng, "Sức ăn của ngươi rất lớn."
Cha nàng lén đưa cho nàng mười cái bánh bao, hắn tưởng là bữa khuya của tỷ đệ ba người nàng, ai ngờ nàng xoay người ăn hết sạch sẽ, vẫn còn chưa đủ no nàng vỗ vỗ bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ có bảy phần no, còn có thể lại ăn năm cái bánh bao cải trắng.
Lúc ấy hắn cả kinh trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được nàng như thế nào có thể ăn nhiều như vậy? Trước đó nàng đã ăn hai chén cơm đầy, năm cái màn thầu lớn, hai chén lớn canh rau dưa, thêm mấy cân đồ ăn, mười mấy viên sủi cảo cải trắng.
Lấy sức ăn của hắn là no đến không chịu được, vậy mà nàng còn nuốt trôi.
Nhìn gió thổi lay cành dương liễu, tiểu thân thể bình thản bụng nhỏ, hắn hoài nghi đồ ăn nàng ăn chứa ở nơi nào, sẽ không phải là yêu tinh biến thành đi?
"Ta muốn biết ngươi có thể ăn bao nhiêu" Về sau nàng phải gả đến nơi giàu có, bằng không chỉ là ăn cũng liền đem nhà người ta ăn đến suy sụp, là tức phụ tham ăn.
Hoàng Phủ Thiếu Hàng lại nghĩ, nhà hắn rất có tiền, nương hắn là đại trưởng công chúa phong ấp liền có 3000 hộ, cha hắn phò mã gia đương triều, cùng với bổng lộc của Vĩnh Nhạc hầu phủ và ban thưởng đến từ hoàng gia, hắn thân là con một, những thứ đó đều là của hắn, nuôi sống bá tánh một thành cũng còn dư dả, thêm một mình nàng bất quá là muỗi thịt mà thôi, hắn vẫn nuôi nổi.
Lê Ngọc Địch tức giận phồng mũi, "Hiện tại đã thấy được, ngươi có thể cút đến rất xa, ta tự mình còn chưa ăn đủ, ngươi đừng tới tranh giành đồ ăn với ta."
"Còn chưa đủ sao?" Tiếng cười hoảng sợ vang lên.
"Như thế nào." Nàng hừ một tiếng, nàng không nể mặt thân phận tôn quý của hắn, bộ dáng hắn cưởi truồng nàng cũng đã xem rồi có gì phải kính nể.
Nàng là không cẩn thận nhìn thấy lưng trần, lúc gió lay thổi bay mành, Hoàng Phủ Thiếu Hàng mới vừa ngâm xong thuốc tắm đứng dậy mặc y phục, đầu choáng váng nặng nề hắn không phát hiện mình bị rình coi.
Ám vệ cửu tuyền tất nhiên là cũng không đề cập tới, loại sự tình này nữ tử là người có hại nhiều, chủ tử bị nhìn lén vài lần cũng không phải một khối thịt thôi sao, không đau không ngứa.
"Qua cầu rút ván." Ăn sạch sẽ liền làm lơ người đưa thịt.
"Kia cũng cần có sông mới được, ngươi phải đến bắc cầu trước"
Thấy nàng đang trừng hắn, Hoàng Phủ Thiếu Hàng biết điều chỉ đưa khăn gấm sạch thêu một đầu báo qua cho nàng. "Nhạ, lau miệng."
"Cảm tạ." Nàng không khách khí mà lấy tới dùng một chút.
"Thật đúng là ngắn gọn hữu lực." Không nhiều lời lắm, biết ý này là được.
"Tam sư ca còn có việc gì sao?" Ăn uống no đủ, nàng đây là đang muốn tiễn khách.
Hoàng Phủ Thiếu Hàng chưa từng gặp tình huống như vậy, lại tức khí. "Cho ngươi." Hắn cũng lười mở miệng nhiều lời, miễn cho bị tiểu sư muội vô tâm không phổi tức chết.
"Ngọc bội?" Cầm trong tay thực nặng, ngọc có bốn móng hình rồng.
"Nhị phòng các ngươi cùng vị lão phu nhân kia 'vui vẻ' ta hơi có nghe thấy, về sau nếu gặp phải chuyện phiền toái giải quyết không được, liền cầm vật này đến phủ hộ quốc trưởng công chúa tìm che chở, cho dù ta không ở đó, cha mẹ ta cũng sẽ thay ta ra mặt, đây là tượng trưng cho thân phận của ta." Ngọc bội hắn luôn luôn mang bên người không rời thân, ai muốn chạm vào một chút cũng đều không được.
Lê Ngọc Địch có chút cảm động rũ mắt, "Lần sau ta sẽ đem đầu gà, cánh gà, phao câu để lại cho ngươi, vậy cũng đủ thành ý nha."
"Vậy sao! Cũng, thật, tốt!" Hắn đen mặt, lại tức giận một hồi.
【 Chương 5 Lê Ngọc Tiên chủ động khiêu khích 】
Dương liễu mảnh mai rũ xuống mặt hồ, hồ hoa sen cá lớn mang theo cá nhỏ, cực kỳ khoái hoạt bơi qua bơi lại, có thanh liên, cá trích, cá bạc nhỏ các loại.
Một nắm thức ăn nuôi cá quăng ra, đàn cá nhất tề tranh ăn.
Thời gian qua rất nhanh, nháy mắt cũng đã qua ba tháng, từ ngày nắng gắt đến tám tháng vào thu, Lê Ngọc Địch qua sinh nhật cũng mười ba tuổi, sau khi nguyệt sự tới thân hình nàng cũng dường như cao hơn, cơ hồ đã cao gần bằng nương của nàng.
Chính là nàng cùng so với đệ đệ song sinh lại tức đến nỗi muốn rít gào, người nọ là ăn cái gì vậy? Cư nhiên lập tức cao lớn, giống như thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi vậy.
Thế đạo này thật quá bất công, rõ ràng bọn họ là song bào thai, nàng còn ăn nhiều nhất, vì sao nàng không lớn hơn Lê Ngọc Tiêu, đồ vật mình ăn đều bổ trên người hắn sao?
Lê Ngọc Địch càng nghĩ càng không cam lòng, thu hồi cần câu cá vứt qua một bên.
Ai! Sao lại nhàm chán như vậy, làm thiên kim tiểu thư ăn không ngồi rồi thật không dễ dàng, nàng cảm thấy mình muốn mốc meo sắp trồng được nấm hương luôn rồi.
Từ sau khi dọn về Lê phủ, nàng phải cùng bọn muội muội trong phủ cùng nhau học, bắt đầu từ cầm, cờ, thư, họa, còn phải học cái gì mà《 nữ giới 》, học những thứ mà đời này nàng không thể dùng được.
Mỗi ngày mở mắt ra là phải chịu đựng học cầm cùng quân cờ trắng đen, duy nhất nàng có thể tiếp thu chính là thư pháp cùng hội họa do một đời trước đã từng học qua, hơn nữa rất có tài nghệ, học thêm một chút nữa cũng không khó, phác họa vài ba nét liền có thể báo cáo kết quả học tập.
Còn thư sao! Nàng tất nhiên là lành nghề, đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được, chỉ là cây cao đón gió lớn nên nàng phải giấu dốt, cố ý đọc sai nhiều chỗ, làm tỷ muội phòng khác ôm bụng cười.
Trong đó người cười lớn nhất chính là thứ muội Lê Ngọc Tiên của nàng, mỗi lần đều dùng cầm kỹ tinh vi để chế nhạo nàng, thỉnh thoảng nói mấy câu chanh chua, không phân biệt đích thứ, chỉ là danh xưng "Đích" thôi có cái gì tốt đâu liền muốn đạp đổ người khác sao, đôi mắt để ở trên đỉnh đầu có tác dụng gì, nhìn không được phong cảnh tốt phía dưới.
Lê Ngọc Địch lười để ý trực tiếp bỏ chạy lấy người, nếu là nàng nhất thời phẫn nộ muốn tranh chấp thì mười cái Lê Ngọc Tiên cũng không đuổi kịp nữa, cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch ngu xuẩn, không phải đối thủ của nàng.