Bài viết: 286 

Quyển II
Chương 27.4: Đại hội tuyển tú
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Chương 27.4: Đại hội tuyển tú
[HIDE-THANKS]
Bạo ngược, bạo ngược che trời lấp đất truyền ra từ trên người Cố Khinh Hàn, toàn bộ điện Phượng Loan lượn lờ hơi thở khát máu.
"A.."
Lam Ngọc Đường hét lên một tiếng, vai của y bị nữ nhân này cắn một miếng. Theo đó, máu thịt trên vai đều bị cắn xuống. Đau đến mức y hít ngược một hơi khí lạnh.
Tuy bị cắn xuống một miếng thịt, lục phủ ngũ tạng trong người cũng không ngừng cuồn cuộn, nhưng ánh mắt Lam Ngọc Đường lại lóe lóe, nghi ngờ càng ngày càng sâu.
Nhìn về phía Cố Khinh Hàn, chỉ thấy khóe miệng Cố Khinh Hàn còn kèm theo máu tươi nồng đậm trên người y, thậm chí còn có miếng thịt, hướng về phía Lam Ngọc Đường cười lạnh, âm âm, tà tà. Đôi mắt màu máu lóe lên, ánh sáng màu đỏ lấp lánh, từng luồng bạo ngược lượn lờ che trời lấp đất ở trên người nàng.
Lam Ngọc Đường không hiểu ra sao mà căng thẳng trong lòng, từng luồng khí lạnh chạy tán loạn trong lòng, có chút nặng nề, cũng có chút nghiêm túc: "Ngươi không phải Cố Khinh Hàn, nói đi, ngươi là ai?"
Người phía trên nghe thấy y nói, trong con ngươi màu máu tràn đầy ý cười tà ác âm hiểm, khóe miệng cười đến mức thần bí khó lường, lại cắn một cái thật mạnh xuống.
"A.." Lam Ngọc Đường ra sức giãy giụa, không hiểu sao nàng lại giống như tường đồng vách sắt, không gì phá nổi, ngăn chặn toàn bộ đường lui của y. Bả vai lại bị cắn thêm một miếng thịt nữa.
Sắc mặt Lam Ngọc Đường nháy mắt tái nhợt, lòng trầm xuống, thương thế trên người là một chuyện, chủ yếu chính là người này căn bản không phải Cố Khinh Hàn, thân thể của nàng chứa hai linh hồn.
Hiện giờ, dáng vẻ tà ác bạo ngược khiến y cảm thấy hoảng hốt.
"Còn không ra nữa, bản thiếu chủ sẽ phải về chầu trời đấy!" Lam Ngọc Đường hét lớn một tiếng với không trung.
Lam Ngọc Đường vừa nói xong, lập tức có một bóng người màu đen không biết từ chỗ nào chạy ra. Rút lưỡi dao sắc bén trong tay ra, đâm hướng về phía Cố Khinh Hàn.
Con mắt màu máu của Cố Khinh Hàn đột nhiên bắn ra một tia sắc bén, tay áo vung lên, bóng hình màu đen kia nháy mắt bay ngược về phía sau, "rầm" một tiếng, đụng vào vách tường, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Cái vung này của nàng, tuy ám ảnh ngã xuống, nhưng Lam Ngọc Đường lại nhân lúc này, chống đỡ cơ thể như sắp vỡ vụn, trượt một cái, trực tiếp trượt ra khỏi kiềm chế của Cố Khinh Hàn. Bàn tay quấn một cái, bọc quần áo rách nát trên giường lên người.
*Ám ảnh: Tương tự như ám vệ của hoàng thất.
"Vút" lại là hai bóng người một đen một trắng ra ngoài, hai bóng người này một người cầm roi, một người cầm đao dẹt, đánh thẳng về phía Cố Khinh Hàn.
Đúng lúc cho Lam Ngọc Đường thở ra được một hơi.
Mà ở ngoài cung Phượng Loan, Vệ Thanh Dương dẫn theo tiểu Thanh, hai người đi một mạch đến cung Phượng Loan.
Lúc cách cung Phượng Loan còn một đoạn dài đã bị Lâm Phương ngăn lại.
"Vệ quý quân, xin dừng bước, bệ hạ có lệnh, tối nay, trong vòng 500 mét, ai cũng không được tiến vào cung Phượng Loan."
Vệ Thanh Dương nhíu mày, trên dung nhan tuyệt sắc lạnh lùng hiện lên một chút khó hiểu. Tối nay, quân đội hùng hậu canh gác cung Phượng Loan, tầng tầng bảo vệ, thậm chí ngay cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng được điều tới, chẳng lẽ thật sự sắp xảy ra chuyện gì sao?
"Lâm thống lĩnh, bổn quý quân có việc muốn gặp bệ hạ, Lâm thống lĩnh có thể.." Vệ Thanh Dương châm chước nói.
Lâm Phương thẳng lưng, mở miệng theo cách thức quân nhân: "Thuộc hạ cũng chỉ là tuân theo ý chỉ của bệ hạ, mong Vệ quý quân đừng làm khó dễ thuộc hạ!"
Cũng đã nói đến mức này rồi, Vệ Thanh Dương đã hiểu, lại nói, Lâm Phương cũng không có khả năng đồng ý cho đi qua, chỉ có thể gật đầu, nói: "Bổn quý quân đã biết, quấy rầy Lâm thống lĩnh rồi!"
Nói xong, xoay người trực tiếp rời đi.
Sau khi Lâm Phương nhìn Vệ Thanh Dương rời đi, cũng không hề để ý đến hắn, mà là đề phòng, tuần tra toàn bộ xung quanh, phòng ngừa có người xâm nhập.
Vệ Thanh Dương đi không xa thì dừng dưới một tàng cây, con mắt sâu thẳm nhìn về phía cung Phượng Loan, đầy vẻ đăm chiêu, lại ngẩng đầu lên, nhìn trăng tròn trên bầu trời, ý nghĩ khó hiểu chạy tán loạn trong lòng.
Yên lặng lắng nghe cẩn thận, dường như có thể nghe thấy tiếng rầm rầm rầm trong cung Phượng Loan. Tiếng này rất vang, tuy rằng cách xa, nhưng chỉ cần yên lặng tỉ mỉ lắng nghe thì vẫn có thể nghe thấy được.
Trong tiếng rầm rầm, dường như còn kèm theo tiếng rống giận của nam nhân.
Bọn họ ở trong cung Phượng Loan đang xảy ra chuyện gì? Vào ngày mười lăm, bệ hạ đều sẽ đặc biệt bạo ngược sao?
Y không biết mười lăm trăng tròn có liên quan đến tính cách của bệ hạ không, nhưng y biết, không thể để Đoạn Hồng Vũ thị tẩm, bằng không chỉ sợ trong mắt bệ hạ chỉ còn một mình hắn.
Đoạn Hồng Vũ, đừng trách ta lên kế hoạch khiến ngươi bị thương, muốn trách chỉ có thể trách ngươi được nước lấn tới, bá chiếm bệ hạ!
Vung tay áo, trực tiếp rời đi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chung quy thì ngày mai sẽ có tin tức, chỉ cần xem động tĩnh ngày mai, liền biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Thanh theo đuôi phía sau Vệ Thanh Dương, có hơi khó hiểu, gần đây, Vệ quý quân càng ngày càng kỳ lạ. Đêm nay là đêm bệ hạ sủng hạnh tú nam mới, quý quân tới tìm bệ hạ thì có thể có chuyện gì? Hơn nữa, gần đây quý quân cũng quá không bình thường, không ngày nào không chạy ra bên ngoài.
Mà lúc này trong cung Phượng Loan, ba người Ám Hắc Ám Bạch cộng thêm ám ảnh của Lam Ngọc Đường liên thủ cũng không phải đối thủ của Cố Khinh Hàn, qua mười chiêu, ba người đồng thời ngã xuống đất, hộc máu không dậy nổi.
Ám Hắc Ám Bạch ngã trên mặt đất, mày nhăn lại, từ khi nào.. võ công của bệ hạ trở nên lợi hại như vậy..
Cố Khinh Hàn cười lạnh, trào phúng nhìn ba bọn họ ngã sang một bên, không thể động đậy.
Lòng Lam Ngọc Đường trầm xuống, ba ám ảnh này, bất luận là người nào đi ra ngoài, đều có thể dấy lên được một trận gió tanh mưa máu, nhưng mà lúc này, cũng không tiếp được mười chiêu của quái vật này. Trong vòng mười chiêu này, còn có mình kết hợp ra tay, bằng không, sợ là ba người các nàng, ngay cả ba chiêu cũng không tiếp được.
Không còn dáng vẻ càn quấy, bất cần đời nữa, lúc này, y có vẻ hơi trầm trọng, cũng có vẻ như đối mặt với quân thù.
"Rốt cuộc ngươi là ai, Cố Khinh Hàn đi đâu rồi?"
"Ta đương nhiên là Nạp Lan Khuynh!"
Nàng ta là Nạp Lan Khuynh, vậy Cố Khinh Hàn lại là ai? Tại sao lại ở chung một thân thể?
Không đợi y kịp phản ứng lại, tia sắc bén trong đôi mắt màu máu của Nạp Lan Khuynh chợt lóe, rồi sau đó, nghiêm khắc hung hăng trừng Ám Hắc Ám Bạch, chưởng gió tung ra, lấy roi dài của Ám Bạch qua, về sau, hung hăng đánh một roi về phía hai người bọn họ: "Thứ ăn cây táo rào cây sung, có phải lần trước phạt vẫn chưa đủ tàn nhẫn không?"
Ám ảnh ngã ở phía bên kia của Lam Ngọc Đường, thậm chí còn muốn che đôi mắt lại, không dám nhìn kết cục của Ám Hắc Ám Bạch.
Y không biết sức mạnh của một roi kia lớn bao nhiêu, y chỉ nhìn thấy lúc Ám Hắc Ám Bạch bị một roi này đánh, chỉ với một roi đánh xuống, cơ thể hai người đồng thời bị bay lên không trung, sau khi xoay tròn một vòng lớn, mới rơi mạnh trên mặt đất.
"Bịch.."
Tiếng động này rất lớn, lớn đến mức ngay cả Lam Ngọc Đường cũng không nỡ nhìn thẳng.
"Phụt" Ám Hắc Ám Bạch đồng thời phun ra một ngụm máu lớn. Thân thể không còn sức lực rũ xuống.
"Vút" Một roi kia của Nạp Lan Khuynh lại muốn đánh xuống, Lam Ngọc Đường vội vàng vung tứ tung cây quạt của mình ra ngoài, ngăn cản cái roi kia.
Nói cũng kỳ lạ, cây quạt của Lam Ngọc Đường, chỉ là một cây quạt đen bình thường, lúc này lại giống như thanh kiếm sắc bén, trực tiếp cắt đứt roi, sau khi xoay tròn một vòng trên không trung, lại về trên tay hắn.
Nạp Lan Khuynh nhìn thấy roi bị Lam Ngọc Đường đánh gãy, lại nhìn thấy một thị quân nho nhỏ cũng dám ra tay với mình, đôi mắt màu máu đột nhiên bắn ra một tia sắc bén, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Ngọc Đường như nhìn người chết, về sau, miệng cười xấu xa.
Tiếng cười của nàng ta rất khẽ, nhưng trong cung Phượng Loan yên tĩnh, lại có vẻ rõ ràng đến mức quỷ dị, giống như được truyền tới từ địa phủ Cửu U vậy.
Vô cớ, lòng Lam Ngọc Đường cảm thấy kinh hãi, có một loại dự cảm không may, sợ là hôm nay phải thua tại đây.
"A.."
Lam Ngọc Đường hét lên một tiếng, vai của y bị nữ nhân này cắn một miếng. Theo đó, máu thịt trên vai đều bị cắn xuống. Đau đến mức y hít ngược một hơi khí lạnh.
Tuy bị cắn xuống một miếng thịt, lục phủ ngũ tạng trong người cũng không ngừng cuồn cuộn, nhưng ánh mắt Lam Ngọc Đường lại lóe lóe, nghi ngờ càng ngày càng sâu.
Nhìn về phía Cố Khinh Hàn, chỉ thấy khóe miệng Cố Khinh Hàn còn kèm theo máu tươi nồng đậm trên người y, thậm chí còn có miếng thịt, hướng về phía Lam Ngọc Đường cười lạnh, âm âm, tà tà. Đôi mắt màu máu lóe lên, ánh sáng màu đỏ lấp lánh, từng luồng bạo ngược lượn lờ che trời lấp đất ở trên người nàng.
Lam Ngọc Đường không hiểu ra sao mà căng thẳng trong lòng, từng luồng khí lạnh chạy tán loạn trong lòng, có chút nặng nề, cũng có chút nghiêm túc: "Ngươi không phải Cố Khinh Hàn, nói đi, ngươi là ai?"
Người phía trên nghe thấy y nói, trong con ngươi màu máu tràn đầy ý cười tà ác âm hiểm, khóe miệng cười đến mức thần bí khó lường, lại cắn một cái thật mạnh xuống.
"A.." Lam Ngọc Đường ra sức giãy giụa, không hiểu sao nàng lại giống như tường đồng vách sắt, không gì phá nổi, ngăn chặn toàn bộ đường lui của y. Bả vai lại bị cắn thêm một miếng thịt nữa.
Sắc mặt Lam Ngọc Đường nháy mắt tái nhợt, lòng trầm xuống, thương thế trên người là một chuyện, chủ yếu chính là người này căn bản không phải Cố Khinh Hàn, thân thể của nàng chứa hai linh hồn.
Hiện giờ, dáng vẻ tà ác bạo ngược khiến y cảm thấy hoảng hốt.
"Còn không ra nữa, bản thiếu chủ sẽ phải về chầu trời đấy!" Lam Ngọc Đường hét lớn một tiếng với không trung.
Lam Ngọc Đường vừa nói xong, lập tức có một bóng người màu đen không biết từ chỗ nào chạy ra. Rút lưỡi dao sắc bén trong tay ra, đâm hướng về phía Cố Khinh Hàn.
Con mắt màu máu của Cố Khinh Hàn đột nhiên bắn ra một tia sắc bén, tay áo vung lên, bóng hình màu đen kia nháy mắt bay ngược về phía sau, "rầm" một tiếng, đụng vào vách tường, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Cái vung này của nàng, tuy ám ảnh ngã xuống, nhưng Lam Ngọc Đường lại nhân lúc này, chống đỡ cơ thể như sắp vỡ vụn, trượt một cái, trực tiếp trượt ra khỏi kiềm chế của Cố Khinh Hàn. Bàn tay quấn một cái, bọc quần áo rách nát trên giường lên người.
*Ám ảnh: Tương tự như ám vệ của hoàng thất.
"Vút" lại là hai bóng người một đen một trắng ra ngoài, hai bóng người này một người cầm roi, một người cầm đao dẹt, đánh thẳng về phía Cố Khinh Hàn.
Đúng lúc cho Lam Ngọc Đường thở ra được một hơi.
Mà ở ngoài cung Phượng Loan, Vệ Thanh Dương dẫn theo tiểu Thanh, hai người đi một mạch đến cung Phượng Loan.
Lúc cách cung Phượng Loan còn một đoạn dài đã bị Lâm Phương ngăn lại.
"Vệ quý quân, xin dừng bước, bệ hạ có lệnh, tối nay, trong vòng 500 mét, ai cũng không được tiến vào cung Phượng Loan."
Vệ Thanh Dương nhíu mày, trên dung nhan tuyệt sắc lạnh lùng hiện lên một chút khó hiểu. Tối nay, quân đội hùng hậu canh gác cung Phượng Loan, tầng tầng bảo vệ, thậm chí ngay cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng được điều tới, chẳng lẽ thật sự sắp xảy ra chuyện gì sao?
"Lâm thống lĩnh, bổn quý quân có việc muốn gặp bệ hạ, Lâm thống lĩnh có thể.." Vệ Thanh Dương châm chước nói.
Lâm Phương thẳng lưng, mở miệng theo cách thức quân nhân: "Thuộc hạ cũng chỉ là tuân theo ý chỉ của bệ hạ, mong Vệ quý quân đừng làm khó dễ thuộc hạ!"
Cũng đã nói đến mức này rồi, Vệ Thanh Dương đã hiểu, lại nói, Lâm Phương cũng không có khả năng đồng ý cho đi qua, chỉ có thể gật đầu, nói: "Bổn quý quân đã biết, quấy rầy Lâm thống lĩnh rồi!"
Nói xong, xoay người trực tiếp rời đi.
Sau khi Lâm Phương nhìn Vệ Thanh Dương rời đi, cũng không hề để ý đến hắn, mà là đề phòng, tuần tra toàn bộ xung quanh, phòng ngừa có người xâm nhập.
Vệ Thanh Dương đi không xa thì dừng dưới một tàng cây, con mắt sâu thẳm nhìn về phía cung Phượng Loan, đầy vẻ đăm chiêu, lại ngẩng đầu lên, nhìn trăng tròn trên bầu trời, ý nghĩ khó hiểu chạy tán loạn trong lòng.
Yên lặng lắng nghe cẩn thận, dường như có thể nghe thấy tiếng rầm rầm rầm trong cung Phượng Loan. Tiếng này rất vang, tuy rằng cách xa, nhưng chỉ cần yên lặng tỉ mỉ lắng nghe thì vẫn có thể nghe thấy được.
Trong tiếng rầm rầm, dường như còn kèm theo tiếng rống giận của nam nhân.
Bọn họ ở trong cung Phượng Loan đang xảy ra chuyện gì? Vào ngày mười lăm, bệ hạ đều sẽ đặc biệt bạo ngược sao?
Y không biết mười lăm trăng tròn có liên quan đến tính cách của bệ hạ không, nhưng y biết, không thể để Đoạn Hồng Vũ thị tẩm, bằng không chỉ sợ trong mắt bệ hạ chỉ còn một mình hắn.
Đoạn Hồng Vũ, đừng trách ta lên kế hoạch khiến ngươi bị thương, muốn trách chỉ có thể trách ngươi được nước lấn tới, bá chiếm bệ hạ!
Vung tay áo, trực tiếp rời đi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chung quy thì ngày mai sẽ có tin tức, chỉ cần xem động tĩnh ngày mai, liền biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Thanh theo đuôi phía sau Vệ Thanh Dương, có hơi khó hiểu, gần đây, Vệ quý quân càng ngày càng kỳ lạ. Đêm nay là đêm bệ hạ sủng hạnh tú nam mới, quý quân tới tìm bệ hạ thì có thể có chuyện gì? Hơn nữa, gần đây quý quân cũng quá không bình thường, không ngày nào không chạy ra bên ngoài.
Mà lúc này trong cung Phượng Loan, ba người Ám Hắc Ám Bạch cộng thêm ám ảnh của Lam Ngọc Đường liên thủ cũng không phải đối thủ của Cố Khinh Hàn, qua mười chiêu, ba người đồng thời ngã xuống đất, hộc máu không dậy nổi.
Ám Hắc Ám Bạch ngã trên mặt đất, mày nhăn lại, từ khi nào.. võ công của bệ hạ trở nên lợi hại như vậy..
Cố Khinh Hàn cười lạnh, trào phúng nhìn ba bọn họ ngã sang một bên, không thể động đậy.
Lòng Lam Ngọc Đường trầm xuống, ba ám ảnh này, bất luận là người nào đi ra ngoài, đều có thể dấy lên được một trận gió tanh mưa máu, nhưng mà lúc này, cũng không tiếp được mười chiêu của quái vật này. Trong vòng mười chiêu này, còn có mình kết hợp ra tay, bằng không, sợ là ba người các nàng, ngay cả ba chiêu cũng không tiếp được.
Không còn dáng vẻ càn quấy, bất cần đời nữa, lúc này, y có vẻ hơi trầm trọng, cũng có vẻ như đối mặt với quân thù.
"Rốt cuộc ngươi là ai, Cố Khinh Hàn đi đâu rồi?"
"Ta đương nhiên là Nạp Lan Khuynh!"
Nàng ta là Nạp Lan Khuynh, vậy Cố Khinh Hàn lại là ai? Tại sao lại ở chung một thân thể?
Không đợi y kịp phản ứng lại, tia sắc bén trong đôi mắt màu máu của Nạp Lan Khuynh chợt lóe, rồi sau đó, nghiêm khắc hung hăng trừng Ám Hắc Ám Bạch, chưởng gió tung ra, lấy roi dài của Ám Bạch qua, về sau, hung hăng đánh một roi về phía hai người bọn họ: "Thứ ăn cây táo rào cây sung, có phải lần trước phạt vẫn chưa đủ tàn nhẫn không?"
Ám ảnh ngã ở phía bên kia của Lam Ngọc Đường, thậm chí còn muốn che đôi mắt lại, không dám nhìn kết cục của Ám Hắc Ám Bạch.
Y không biết sức mạnh của một roi kia lớn bao nhiêu, y chỉ nhìn thấy lúc Ám Hắc Ám Bạch bị một roi này đánh, chỉ với một roi đánh xuống, cơ thể hai người đồng thời bị bay lên không trung, sau khi xoay tròn một vòng lớn, mới rơi mạnh trên mặt đất.
"Bịch.."
Tiếng động này rất lớn, lớn đến mức ngay cả Lam Ngọc Đường cũng không nỡ nhìn thẳng.
"Phụt" Ám Hắc Ám Bạch đồng thời phun ra một ngụm máu lớn. Thân thể không còn sức lực rũ xuống.
"Vút" Một roi kia của Nạp Lan Khuynh lại muốn đánh xuống, Lam Ngọc Đường vội vàng vung tứ tung cây quạt của mình ra ngoài, ngăn cản cái roi kia.
Nói cũng kỳ lạ, cây quạt của Lam Ngọc Đường, chỉ là một cây quạt đen bình thường, lúc này lại giống như thanh kiếm sắc bén, trực tiếp cắt đứt roi, sau khi xoay tròn một vòng trên không trung, lại về trên tay hắn.
Nạp Lan Khuynh nhìn thấy roi bị Lam Ngọc Đường đánh gãy, lại nhìn thấy một thị quân nho nhỏ cũng dám ra tay với mình, đôi mắt màu máu đột nhiên bắn ra một tia sắc bén, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Ngọc Đường như nhìn người chết, về sau, miệng cười xấu xa.
Tiếng cười của nàng ta rất khẽ, nhưng trong cung Phượng Loan yên tĩnh, lại có vẻ rõ ràng đến mức quỷ dị, giống như được truyền tới từ địa phủ Cửu U vậy.
Vô cớ, lòng Lam Ngọc Đường cảm thấy kinh hãi, có một loại dự cảm không may, sợ là hôm nay phải thua tại đây.