Welcome! You have been invited by Kog12345 to join our community. Please click here to register.
Quyển II

Chương 27.4: Đại hội tuyển tú

[HIDE-THANKS]
Bạo ngược, bạo ngược che trời lấp đất truyền ra từ trên người Cố Khinh Hàn, toàn bộ điện Phượng Loan lượn lờ hơi thở khát máu.

"A.."

Lam Ngọc Đường hét lên một tiếng, vai của y bị nữ nhân này cắn một miếng. Theo đó, máu thịt trên vai đều bị cắn xuống. Đau đến mức y hít ngược một hơi khí lạnh.

Tuy bị cắn xuống một miếng thịt, lục phủ ngũ tạng trong người cũng không ngừng cuồn cuộn, nhưng ánh mắt Lam Ngọc Đường lại lóe lóe, nghi ngờ càng ngày càng sâu.

Nhìn về phía Cố Khinh Hàn, chỉ thấy khóe miệng Cố Khinh Hàn còn kèm theo máu tươi nồng đậm trên người y, thậm chí còn có miếng thịt, hướng về phía Lam Ngọc Đường cười lạnh, âm âm, tà tà. Đôi mắt màu máu lóe lên, ánh sáng màu đỏ lấp lánh, từng luồng bạo ngược lượn lờ che trời lấp đất ở trên người nàng.

Lam Ngọc Đường không hiểu ra sao mà căng thẳng trong lòng, từng luồng khí lạnh chạy tán loạn trong lòng, có chút nặng nề, cũng có chút nghiêm túc: "Ngươi không phải Cố Khinh Hàn, nói đi, ngươi là ai?"

Người phía trên nghe thấy y nói, trong con ngươi màu máu tràn đầy ý cười tà ác âm hiểm, khóe miệng cười đến mức thần bí khó lường, lại cắn một cái thật mạnh xuống.

"A.." Lam Ngọc Đường ra sức giãy giụa, không hiểu sao nàng lại giống như tường đồng vách sắt, không gì phá nổi, ngăn chặn toàn bộ đường lui của y. Bả vai lại bị cắn thêm một miếng thịt nữa.

Sắc mặt Lam Ngọc Đường nháy mắt tái nhợt, lòng trầm xuống, thương thế trên người là một chuyện, chủ yếu chính là người này căn bản không phải Cố Khinh Hàn, thân thể của nàng chứa hai linh hồn.

Hiện giờ, dáng vẻ tà ác bạo ngược khiến y cảm thấy hoảng hốt.

"Còn không ra nữa, bản thiếu chủ sẽ phải về chầu trời đấy!" Lam Ngọc Đường hét lớn một tiếng với không trung.

Lam Ngọc Đường vừa nói xong, lập tức có một bóng người màu đen không biết từ chỗ nào chạy ra. Rút lưỡi dao sắc bén trong tay ra, đâm hướng về phía Cố Khinh Hàn.

Con mắt màu máu của Cố Khinh Hàn đột nhiên bắn ra một tia sắc bén, tay áo vung lên, bóng hình màu đen kia nháy mắt bay ngược về phía sau, "rầm" một tiếng, đụng vào vách tường, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Cái vung này của nàng, tuy ám ảnh ngã xuống, nhưng Lam Ngọc Đường lại nhân lúc này, chống đỡ cơ thể như sắp vỡ vụn, trượt một cái, trực tiếp trượt ra khỏi kiềm chế của Cố Khinh Hàn. Bàn tay quấn một cái, bọc quần áo rách nát trên giường lên người.

*Ám ảnh: Tương tự như ám vệ của hoàng thất.

"Vút" lại là hai bóng người một đen một trắng ra ngoài, hai bóng người này một người cầm roi, một người cầm đao dẹt, đánh thẳng về phía Cố Khinh Hàn.

Đúng lúc cho Lam Ngọc Đường thở ra được một hơi.

Mà ở ngoài cung Phượng Loan, Vệ Thanh Dương dẫn theo tiểu Thanh, hai người đi một mạch đến cung Phượng Loan.

Lúc cách cung Phượng Loan còn một đoạn dài đã bị Lâm Phương ngăn lại.

"Vệ quý quân, xin dừng bước, bệ hạ có lệnh, tối nay, trong vòng 500 mét, ai cũng không được tiến vào cung Phượng Loan."

Vệ Thanh Dương nhíu mày, trên dung nhan tuyệt sắc lạnh lùng hiện lên một chút khó hiểu. Tối nay, quân đội hùng hậu canh gác cung Phượng Loan, tầng tầng bảo vệ, thậm chí ngay cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng được điều tới, chẳng lẽ thật sự sắp xảy ra chuyện gì sao?

"Lâm thống lĩnh, bổn quý quân có việc muốn gặp bệ hạ, Lâm thống lĩnh có thể.." Vệ Thanh Dương châm chước nói.

Lâm Phương thẳng lưng, mở miệng theo cách thức quân nhân: "Thuộc hạ cũng chỉ là tuân theo ý chỉ của bệ hạ, mong Vệ quý quân đừng làm khó dễ thuộc hạ!"

Cũng đã nói đến mức này rồi, Vệ Thanh Dương đã hiểu, lại nói, Lâm Phương cũng không có khả năng đồng ý cho đi qua, chỉ có thể gật đầu, nói: "Bổn quý quân đã biết, quấy rầy Lâm thống lĩnh rồi!"

Nói xong, xoay người trực tiếp rời đi.

Sau khi Lâm Phương nhìn Vệ Thanh Dương rời đi, cũng không hề để ý đến hắn, mà là đề phòng, tuần tra toàn bộ xung quanh, phòng ngừa có người xâm nhập.

Vệ Thanh Dương đi không xa thì dừng dưới một tàng cây, con mắt sâu thẳm nhìn về phía cung Phượng Loan, đầy vẻ đăm chiêu, lại ngẩng đầu lên, nhìn trăng tròn trên bầu trời, ý nghĩ khó hiểu chạy tán loạn trong lòng.

Yên lặng lắng nghe cẩn thận, dường như có thể nghe thấy tiếng rầm rầm rầm trong cung Phượng Loan. Tiếng này rất vang, tuy rằng cách xa, nhưng chỉ cần yên lặng tỉ mỉ lắng nghe thì vẫn có thể nghe thấy được.

Trong tiếng rầm rầm, dường như còn kèm theo tiếng rống giận của nam nhân.

Bọn họ ở trong cung Phượng Loan đang xảy ra chuyện gì? Vào ngày mười lăm, bệ hạ đều sẽ đặc biệt bạo ngược sao?

Y không biết mười lăm trăng tròn có liên quan đến tính cách của bệ hạ không, nhưng y biết, không thể để Đoạn Hồng Vũ thị tẩm, bằng không chỉ sợ trong mắt bệ hạ chỉ còn một mình hắn.

Đoạn Hồng Vũ, đừng trách ta lên kế hoạch khiến ngươi bị thương, muốn trách chỉ có thể trách ngươi được nước lấn tới, bá chiếm bệ hạ!

Vung tay áo, trực tiếp rời đi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chung quy thì ngày mai sẽ có tin tức, chỉ cần xem động tĩnh ngày mai, liền biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Thanh theo đuôi phía sau Vệ Thanh Dương, có hơi khó hiểu, gần đây, Vệ quý quân càng ngày càng kỳ lạ. Đêm nay là đêm bệ hạ sủng hạnh tú nam mới, quý quân tới tìm bệ hạ thì có thể có chuyện gì? Hơn nữa, gần đây quý quân cũng quá không bình thường, không ngày nào không chạy ra bên ngoài.

Mà lúc này trong cung Phượng Loan, ba người Ám Hắc Ám Bạch cộng thêm ám ảnh của Lam Ngọc Đường liên thủ cũng không phải đối thủ của Cố Khinh Hàn, qua mười chiêu, ba người đồng thời ngã xuống đất, hộc máu không dậy nổi.

Ám Hắc Ám Bạch ngã trên mặt đất, mày nhăn lại, từ khi nào.. võ công của bệ hạ trở nên lợi hại như vậy..

Cố Khinh Hàn cười lạnh, trào phúng nhìn ba bọn họ ngã sang một bên, không thể động đậy.

Lòng Lam Ngọc Đường trầm xuống, ba ám ảnh này, bất luận là người nào đi ra ngoài, đều có thể dấy lên được một trận gió tanh mưa máu, nhưng mà lúc này, cũng không tiếp được mười chiêu của quái vật này. Trong vòng mười chiêu này, còn có mình kết hợp ra tay, bằng không, sợ là ba người các nàng, ngay cả ba chiêu cũng không tiếp được.

Không còn dáng vẻ càn quấy, bất cần đời nữa, lúc này, y có vẻ hơi trầm trọng, cũng có vẻ như đối mặt với quân thù.

"Rốt cuộc ngươi là ai, Cố Khinh Hàn đi đâu rồi?"

"Ta đương nhiên là Nạp Lan Khuynh!"

Nàng ta là Nạp Lan Khuynh, vậy Cố Khinh Hàn lại là ai? Tại sao lại ở chung một thân thể?

Không đợi y kịp phản ứng lại, tia sắc bén trong đôi mắt màu máu của Nạp Lan Khuynh chợt lóe, rồi sau đó, nghiêm khắc hung hăng trừng Ám Hắc Ám Bạch, chưởng gió tung ra, lấy roi dài của Ám Bạch qua, về sau, hung hăng đánh một roi về phía hai người bọn họ: "Thứ ăn cây táo rào cây sung, có phải lần trước phạt vẫn chưa đủ tàn nhẫn không?"

Ám ảnh ngã ở phía bên kia của Lam Ngọc Đường, thậm chí còn muốn che đôi mắt lại, không dám nhìn kết cục của Ám Hắc Ám Bạch.

Y không biết sức mạnh của một roi kia lớn bao nhiêu, y chỉ nhìn thấy lúc Ám Hắc Ám Bạch bị một roi này đánh, chỉ với một roi đánh xuống, cơ thể hai người đồng thời bị bay lên không trung, sau khi xoay tròn một vòng lớn, mới rơi mạnh trên mặt đất.

"Bịch.."

Tiếng động này rất lớn, lớn đến mức ngay cả Lam Ngọc Đường cũng không nỡ nhìn thẳng.

"Phụt" Ám Hắc Ám Bạch đồng thời phun ra một ngụm máu lớn. Thân thể không còn sức lực rũ xuống.

"Vút" Một roi kia của Nạp Lan Khuynh lại muốn đánh xuống, Lam Ngọc Đường vội vàng vung tứ tung cây quạt của mình ra ngoài, ngăn cản cái roi kia.

Nói cũng kỳ lạ, cây quạt của Lam Ngọc Đường, chỉ là một cây quạt đen bình thường, lúc này lại giống như thanh kiếm sắc bén, trực tiếp cắt đứt roi, sau khi xoay tròn một vòng trên không trung, lại về trên tay hắn.

Nạp Lan Khuynh nhìn thấy roi bị Lam Ngọc Đường đánh gãy, lại nhìn thấy một thị quân nho nhỏ cũng dám ra tay với mình, đôi mắt màu máu đột nhiên bắn ra một tia sắc bén, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Ngọc Đường như nhìn người chết, về sau, miệng cười xấu xa.

Tiếng cười của nàng ta rất khẽ, nhưng trong cung Phượng Loan yên tĩnh, lại có vẻ rõ ràng đến mức quỷ dị, giống như được truyền tới từ địa phủ Cửu U vậy.

Vô cớ, lòng Lam Ngọc Đường cảm thấy kinh hãi, có một loại dự cảm không may, sợ là hôm nay phải thua tại đây.
[/HIDE-THANKS]
 
Quyển II

Chương 28.1: Thần hầu cũng muốn có con

[HIDE-THANKS]
"Tiện nhân này, ngươi dám ra tay với trẫm sao?" Nạp Lan Khuynh âm ngoan mà nói, đôi mắt màu máu dâng lên một tia lửa giận.

Tay Lam Ngọc Đường chống lên kệ sách, lười biếng nói: "Tiện nhân gọi ai thế?"

"Tiện nhân gọi ngươi đấy!"

Khóe miệng cười tà mị, hơi trào phúng nhìn nàng ta: "Không tệ đâu, còn biết mình là tiện nhân, đáng khen!"

"Láo xược!" Nạp Lan Khuynh rống to một tiếng, quất nửa cái roi trong tay về phía Lam Ngọc Đường.

Lam Ngọc Đường xoay người tránh thoát một roi này, lật cây quạt trong tay một cái, thẳng người mà đi lên: "Ôi chao, không ngờ tới nữ hoàng bệ hạ cao cao tại thượng, thế mà lại là một tiện nhân nha, bản thiếu chủ vừa nhìn một cái, quả nhiên là đủ ti tiện!"

Trong lúc so chiêu, Lam Ngọc Đường còn không quên châm chọc nàng ta.

"Bổn thiếu ấy mà, vẫn khinh thường đánh nữ nhân, đương nhiên tiện nhân thì phải khác. Có điều, bổn thiếu thấy, ngay cả tiện nhân ngươi cũng không bằng!"

Màu máu trong mắt Nạp Lan Khuynh càng thêm đỏ đậm, hắn là cái thá gì, thế mà lại có người dám dùng chữ tiện nhân mắng y, muốn chết à! Toàn thân nàng ta là từng luồng bạo ngược không kiêng nể gì, che trời lấp đất mà phát ra, ầm, chưởng này nối tiếp chưởng kia không kiêng nể chút nào mà bổ ra.

"Tiện nhân đang tức giận à, ôi chao, bản thiếu chủ sợ quá đi. Tiện nhân này, ngươi biết không, dáng vẻ bây giờ của ngươi vô cùng giống con chó hoang bạo nộ, không đúng, nói chó hoang còn là đề cao ngươi, ngay cả chó ngươi cũng không bằng, lại không đúng, nếu ngươi là chó, thân ái nhà ta phải làm sao bây giờ, ta nói này, tiện nhân nhà ngươi, sao ngươi không chết đi vậy, sống chỉ lãng phí lương thực, lãng phí không khí!"

Lam Ngọc Đường nói chuyện, đồng thời tách cái quạt đen từ một thành hai mươi tám cái quạt bạc riêng biệt, tấn công về phía huyệt lớn quanh người Nạp Lan Khuynh.

Nạp Lan Khuynh rống giận, hơi thở bạo ngược càng ngày càng nặng, ngưng tụ chưởng gió ở trên tay, dùng nội lực khống chế mấy cây quạt đang tấn công về phía mình, hơn nữa, không ngừng điều khiển những cây quạt này tập kích ngược lại Lam Ngọc Đường.

Trán Lam Ngọc Đường đổ mồ hôi, khuôn mặt dần dần tái nhợt. Không ngừng huy động nội lực, dùng cây quạt để đối phó với nàng ta.

Trong lòng mắng không ngừng, ahihi, rốt cuộc nữ nhân này từ đâu nhảy ra vậy? Võ công lợi hại như vậy, đệch.

"Bộp." Bay ngược ra ngoài cùng với cây quạt đen, Lam Ngọc Đường phun một ngụm máu tươi ra, sắc mặt trắng bệch. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị lệch vị trí.

Mịa, nữ nhân biến thái này. Em gái nó, ngươi chết ở đâu rồi Cố Khinh Hàn?

Nạp Lan Khuynh đến gần Lam Ngọc Đường, rồi cúi xuống nhìn hắn. Miệng cười u ám, trong con ngươi khát máu bạo ngược tỏa ra luồng ánh sáng tối tăm, ngưng tụ chân khí trong tay, từ một cái vòng nhỏ thành một cái vòng cỡ trung bình, cuối cùng biến thành một cái vòng lớn, nâng chưởng sắp bổ về phía người Lam Ngọc Đường.

"Ngươi đáng chết!" Những lời này như được truyền đến từ địa phủ Cửu U, lạnh lẽo âm u khát máu, chứa đầy tức giận vô bờ. Chưa từng có người nào dám nói chuyện như thế với y, có chết một ngàn lần vẫn quá dễ dàng cho hắn.

Sắc mặt của Truy Phong - ám ảnh của Lam Ngọc Đường tái mét, thiếu chủ không thể xảy ra chuyện, nếu thiếu chủ xảy ra chuyện, thiên hạ này sẽ rối loạn mất. Gia chủ nhất định sẽ bạo nộ.

Khuôn mặt của Ám Bạch, Ám Hắc trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, bệ hạ lại muốn giết người sao?

Khi Lam Ngọc Đường nhìn thấy nội lực cuồn cuộn trong tay Nạp Lan Khuynh, lòng kinh hãi, vội vàng ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay, chuẩn bị dùng hết sức lực để tiếp một chưởng này của nàng ta.

Nếu mà còn không tiếp, hôm nay, mạng của y thật sự phải chơi hết rồi.

Nhưng mà, cho dù y ngưng tụ nội lực, nội lực cũng không ra được, lòng kinh hãi, chẳng lẽ ngay cả nội lực cũng bị nàng ta khống chế sao?

Không ngưng tụ được nội lực, đương nhiên là phải chạy trốn, nếu mà còn không trốn thì y chính là heo!

Giật giật thân thể, muốn tránh sang bên cạnh, nhưng cơ thể lại giống như nặng ngàn cân, vẫn cứ đè nặng y, ép tới mức không thở nổi. Cơ thể cũng không nhúc nhích được chút nào.

Lòng lộp bộp một cái. Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?

Hơi hoảng sợ nhìn đôi mắt khát máu của Nạp Lan Khuynh càng ngày càng sáng, khóe miệng tàn nhẫn mỉm cười cũng càng ngày càng tà ác, chủ yếu chính là chưởng lực trong tay nàng ta chỉ cách khuôn mặt y không đến ba tấc.

Ngay tại lúc y cho rằng mình chắc chắn phải chết, người Nạp Lan Khuynh ngả ra, trực tiếp ngã xuống. Nội lực kiềm chế cơ thể cũng biến mất trong nháy mắt.

Có điều Lam Ngọc Đường vẫn há miệng phun ra một ngụm máu.

Em gái nó, xem như hôm nay thua trên tay nàng ta. Đệch.

Truy Phong thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hôn mê bất tỉnh, mà Ám Hắc, Ám Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lam Ngọc Đường dựa vào vách tường, hô hấp khó khăn, nhìn một tia nắng ban mai ngoài cửa sổ, đầy vẻ đăm chiêu.

Không biết qua bao lâu, Cố Khinh Hàn từ từ tỉnh lại, đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy cung Phượng Loan hỗn độn một mảng, bàn ghế, kệ sách, bình phong, bồn hoa, đồ cổ bằng ngọc tứ tung ngang dọc đổ đầy đất, ngay cả trên tường cũng nứt ra từng cái khe nhỏ.

Tầm mắt lại di chuyển, nhìn thấy Ám Hắc, Ám Bạch cùng với một ám vệ không biết tên kiệt sức ngã trên mặt đất. Máu tươi trên người nhỏ giọt chảy xuống.

Lòng rơi lộp bộp một cái, sao lại thế này? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cô lại làm gì nữa sao?

Tầm mắt vội vàng lướt sang bên cạnh.

Cái lướt nhìn này khiến cho sắc mặt Cố Khinh Hàn tái mét, nỗi căng thẳng chạy tán loạn trong lòng.

Chỉ thấy Lam Ngọc Đường tà mị không kềm chế được đang kiệt sức mà dựa vào vách tường, quần áo trên người không chỉnh tề, nhiễm mảng máu lớn. Bởi vì do đeo mặt nạ, Cố Khinh Hàn không nhìn rõ sắc mặt của hắn, nhưng từ làn da lộ ra bên ngoài mặt nạ có thể nhìn ra được, sắc mặt của hắn rất tái nhợt.

Đôi mắt hắn không còn tà mị khiêu khích như xưa nữa, mà là kiệt sức nhắm lại, thậm chí ngay cả lông mi cũng không chớp nổi một cái.

Lảo đảo đứng lên, ba bước cũng thành hai bước mà bò qua, đỡ Lam Ngọc Đường lên, duỗi tay đặt ở chóp mũi thăm dò một chút.

Vẫn may, còn thở, tuy thở rất nhẹ.

"Người đâu, người đâu, lập tức truyền thái y!" Cố Khinh Hàn nổi giận gầm lên một tiếng với bên ngoài.

"Lam Ngọc Đường, ngươi có giỏi thì đừng chết, ngươi mà chết, ta tuyệt đối sẽ quất xác ngươi."

Cố Khinh Hàn căng thẳng, cô biết vào ngày mười lăm mình không thích hợp, lại không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô lại biết võ công của Lam Ngọc Đường không kém gì mình, cho dù cô có như thế nào, cũng không làm được gì Lam Ngọc Đường, huống chi còn có đám ám vệ canh giữ, không thể xảy ra chuyện gì lớn mới đúng, lại không nghĩ rằng, những người này lại bị thương nghiêm trọng như vậy, ngay cả tên hồ ly phúc hắc này cũng bị thương nặng như vậy.

Phúc hắc: Đơn giản mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gián trá.

Ảo não, hối hận, không có chuyện gì làm hay sao mà lại truyền Lam Ngọc Đường thị tẩm, rõ ràng cô nên tự trốn đến một nơi thật xa.

"Nữ nhân, ta không chết được, ta còn chưa cưới vợ mà!"

Bên tai, vang lên giọng nói hài hước của Lam Ngọc Đường, Cố Khinh Hàn cúi đầu nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy biểu cảm thiếu đánh của Lam Ngọc Đường: "Nữ nhân, cái ôm của ngươi thật là thoải mái, nếu không, ngươi làm thê tử của ta đi."

Đệch, tên hồ ly chết tiệt này, mệt cho cô còn lo lắng thay hắn, đệch, thế mà lại dám đùa giỡn cô, em gái nó!

Một tay ném Lam Ngọc Đường xuống: "Trẫm là nữ hoàng, muốn cũng là ngươi làm phi tử của trẫm, ngươi cưới trẫm, ngươi cưới nổi sao, hừ."

Lam Ngọc Đường bị Cố Khinh Hàn ném, ném xuống mặt đất, mày nhăn lại, lục phủ ngũ tạng không ngừng đau đớn như lửa đốt. Chớp chớp mắt, miễn cưỡng che giấu đau đớn trên người. Cười tà tà, nói: "Nữ hoàng không phải cũng là nữ nhân sao, chỉ cần là nữ nhân, có gì mà bản thiếu chủ không dám cưới, cho dù ngươi là quái vật, bản thiếu chủ cũng dám cưới!"

"Ngươi mới là quái vật, cả nhà ngươi đều là quái vật!"

"Đúng vậy, ngươi thật thông minh, đúng là cả nhà ta đều là quái vật, người này còn quái hơn người kia, thế nên chỉ cần bản thiếu chủ nhìn thấy bọn họ liền tức giận, vậy nên đi đến Lưu quốc trong cơn tức giận, sau đó, gặp được duyên phận định mệnh của ta, để ta tìm được thân ái là ngươi."

Trợn trắng mắt, mặt nam nhân này còn dày hơn cả tường đồng vách sắt, cô cũng không nói thắng nổi hắn.

Xoay người, đi đến cạnh Ám Hắc, Ám Bạch, xem kỹ thương thế của các nàng, con ngươi xuất hiện một nỗi khiếp sợ.

Là ai, là ai đánh các nàng một roi, nội lực của người vung roi cũng quá thâm hậu đấy.

Vẫn may tu vi của các nàng không tầm thường, nếu đổi thành người khác, một roi này quất xuống còn không chết sao.

Rốt cuộc là ai đánh, chẳng lẽ đêm qua ở đây còn có những người khác sao?

Mà lúc Cố Khinh Hàn xoay người đi, Lam Ngọc Đường dùng tay che miệng lại, há miệng phun máu tươi vào lòng bàn tay, áp nội lực bạo ngược cuồng loạn trong người xuống.

Lúc Cố Khinh Hàn xoay người lại đây, lại trêu đùa nhìn nàng, cười đến mức vẻ mặt xán lạn, chỉ là dù cười cũng không có cách nào che được vẻ tái nhợt trên mặt: "Hơ, bản thiếu chủ biết ngươi muốn hỏi gì, gọi ta là thân ái, ta sẽ nói cho ngươi!"

Gọi cái con khỉ, cô không biết hỏi Ám Hắc, Ám Bạch chắc.
[/HIDE-THANKS]
 
Quyển II

Chương 28.2: Thần hầu cũng muốn có con

[HIDE-THANKS]
"Cốc cốc" ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

"Vào đi."

"Nô tài, vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Mấy tiểu thị, thái giám, cùng với thái y từ ngoài cửa tiến vào.

Mọi người vừa vào thì nhìn thấy cung Phượng Loan hỗn độn một mảng, cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi thấp đầu, hôm qua, bệ hạ lại đánh người sao?

"Đỡ ba người bọn họ dậy, điều trị thật tốt, dùng tất cả mọi biện pháp, cần phải chữa khỏi."

"Vâng thưa bệ hạ, thần nhất định sẽ hết lòng chữa trị."

Cố Khinh Hàn gật đầu, quay ngược lại, nhìn về phía Lam Ngọc Đường. Người nam nhân này, sắc mặt tái nhợt như vậy, cơ thể mất sức như vậy, còn ở đó giả vờ làm gì.

"Dìu hắn lên giường, bắt mạch cẩn thận."

"Vâng thưa bệ hạ."

Lam Ngọc Đường ngăn tiểu thị lại, trêu đùa: "Thân ái, ngươi tới đỡ ta, ta sẽ dậy."

Mắt Cố Khinh Hàn trợn ngược: "Ngươi có dậy không, nếu mà chết, trẫm tuyệt đối sẽ nghiền xương ngươi thành tro, quất xác ngươi trăm ngàn roi."

Lam Ngọc Đường còn muốn nói gì đó, đầu choáng váng, rốt cuộc không chịu được chân khí trong cơ thể đang tàn phá bừa bãi, trực tiếp ngất xỉu.

Cố Khinh Hàn lắc đầu, lướt nhìn một vòng cung Phượng Loan, lạnh nhạt nói: "Dọn dẹp sạch sẽ đi."

"Đỡ Lam.. Lý mỹ nhân về Tiên Nhạc Lâu, toàn bộ thái y đi trước, trẫm không muốn hắn bị tổn hại một sợi tóc nào." Cố Khinh Hàn trịnh trọng nói. Mọi người đều kinh ngạc trong lòng, đây là dấu hiệu Lý mỹ nhân được sủng ái sao? Đầu tiên là phong mỹ nhân, rồi là thị tẩm, hiện giờ lại mất công gọi toàn bộ thái y đến khám bệnh cho hắn.

Tuy bệ hạ đánh hắn, nhưng xem lời nói trước mắt, bệ hạ tuyệt đối là rất sủng ái nha, xem ra về sau cần phải khách sáo với Lý mỹ nhân một chút.

Cố Khinh Hàn mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, ngẩng đầu lên, nhìn ánh nắng vàng bên ngoài khúc xạ đến đây, thở dài một hơi. Bây giờ cô rất muốn biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt, bốn người biết sự thật đều hôn mê, chỉ có thể chờ bọn họ tỉnh lại.

Đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn tầng tầng lớp lớp cấm vệ quân ngoài cửa, vung tay, ý bảo Lâm Phương lại đây để hỏi chuyện.

Lâm Phương nhìn thấy mệnh lệnh của Cố Khinh Hàn, lập tức tiến lên, lưng cúi xuống thẳng tắp, ôm quyền theo kiểu quân nhân, nói: "Thuộc hạ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm bệ hạ, thuộc hạ tuân theo mệnh lệnh của ngài canh giữ ở ngoài cửa điện, không được đi vào. Vậy nên cụ thể thì thuộc hạ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy từ trong cung Phượng Loan truyền ra một loạt tiếng đánh nhau rung trời." Lâm Phương ưỡn ngực, cung kính đáp.

"Vậy ngày hôm qua có người nào đi vào cung Phượng Loan không?"

"Không có ạ. Đêm qua, cung Phượng Loan canh gác dày đặc, cho dù võ công có cao cũng không thể đi vào. Có điều.."

Cố Khinh Hàn nhướng mày, nhìn Lâm Phương muốn nói lại thôi, vẻ mặt do dự, nhìn Lâm Phương với ánh mắt tối tăm.

Lâm Phương ôm quyền: "Có điều, đêm qua, Vệ quý quân dẫn theo tiểu thị, nói có chuyện quan trọng tìm bệ hạ, thuộc hạ đã ngăn cản hắn, Vệ quý quân liền dẫn theo tiểu thị rời đi ngay lập tức, cũng không hề tiến vào cung Phượng Loan."

Tầm mắt nhìn ra xa, lâm vào suy tư. Vệ Thanh Dương đến tìm cô làm gì? Lúc bệ hạ sủng hạnh thị quân, thị quân khác của hậu cung không thể quấy rầy, hôm qua là ngày cô tuyên triệu thị quân mới, hắn ở trong cung nhiều năm như vậy rồi, không thể nào không biết quy củ này.

Rùng mình, Vệ Thanh Dương có vấn đề.

Rồi lại lâm vào suy tư, không có người tiến vào cung Phượng Loan, nói cách khác, trong cung Phượng Loan chỉ có bốn người bọn họ.

Vậy thì người đánh bọn họ bị thương là cô sao?

Nâng hai tay mình lên, không dám tin tưởng mà nhìn, cô lợi hại như vậy từ khi nào, có thể khiến Lam Ngọc Đường bị thương thành như vậy?

Toàn bộ buổi sáng lâm triều trong trạng thái hoảng hốt, sau khi hạ triều, kiểm tra thương thế của mấy người Lam Ngọc Đường, mỗi người đều vẫn đang hôn mê, hơn nữa, bốn người đều bị nội thương nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn không thể chuyển biến tốt đẹp được.

Sau khi ở cùng Lam Ngọc Đường, muốn đi phê chữa tấu chương, lại không có tâm trạng, trong đầu vẫn luôn cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến mức đầu cô cũng sắp nổ tung rồi.

Lắc đầu, gạt những ý nghĩ không chắc chắn đó đi.

Đứng ở ngoài cửa, nhìn phương hướng Trúc Nhã Hiên, cô không dám đi, sợ sau khi đi, có được một đáp án cô không muốn tiếp thu. Lãm Nguyệt Các, đến đó, chỉ sợ thượng Quan Hạo lại không vui, gần đây, thai nhi của hắn cũng không được ổn định, vẫn nên ít đi đến thì tốt hơn, tránh cho hắn nhìn thấy cô, trong lòng căng thẳng, lại động thai khí.

Bình tĩnh nhìn phương hướng Lạc Vũ Viện, cười cười, nâng bước đi về hướng Lạc Vũ Viện.

Còn chưa tới Lạc Vũ Viện, đã nhìn thấy một vòng người đứng đầy Lạc Vũ Viện. Những người này đều là nam tử mặc trang phục cung đình, dung mạo và dáng người tốt, tuy cô cũng chưa từng gặp bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy là biết, toàn bộ đều là thị quân trong hậu cung. Hơi kinh ngạc, một đoàn người vây quanh Lạc Vũ Viện làm gì? Lạc Vũ Viện có thể chứa được hết sao?

Nâng bước, ngăn lại tiếng thông báo của nhóm tiểu thị: "Đừng gọi, trẫm không muốn để người khác biết trẫm tới."

Nhóm tiểu thị khó hiểu, chỉ có thể đi vòng sang bên cạnh theo Cố Khinh Hàn, hướng đến một con đường khác để tiến vào Lạc Vũ Viện.

Đi một mạch vào Lạc Vũ Viện, nhìn Đoạn Hồng Vũ mặc một bộ trang phục cung đình chính thức của quý quân màu đỏ thẫm, đầu đội mũ ngọc bích chỉ quý quân mới có thể đội, trang điểm theo cách trang trọng phóng khoáng, làm tôn lên vẻ đoan trang cao nhã trên khuôn mặt mị hoặc của hắn.

Lúc này hơi khom lưng, được nhóm tiểu thị đỡ, khó khăn đi ra ngoài từng bước một, một mặt đi, một mặt kêu lên: "Chậm một chút, chậm một chút, đau chết mất!"

Nhóm tiểu thị đi chậm lại, chờ sau khi Đoạn Hồng Vũ thở ra một hơi, lại mắng nhóm tiểu thị đang đỡ hắn: "Thất thần cái gì, không biết là đã sắp giữa trưa rồi sao, còn không mau đỡ bổn quý quân đi qua đó!"

"Vâng thưa quý quân." Nhóm tiểu thị nhẹ nhàng đỡ hắn đi được vài bước, Đoạn Hồng Vũ lại mắng: "Các ngươi không biết eo ta đau, chân ta đau sao, đi nhanh như vậy, có phải đang cố ý chỉnh ta không."

"Nô tài không dám, nô tài không dám.."

Nhóm tiểu thị định quỳ xuống, tay buông lỏng, Đoạn Hồng Vũ kêu kinh hãi một tiếng, người ngã xuống.

Cố Khinh Hàn vội vàng đỡ lấy hắn, ôm hắn.

"Đám nô tài đáng chết các ngươi, ngay cả đỡ một người cũng không đỡ nổi à, cẩu nô tài, còn dám ôm eo ta, không biết eo ta bị thương sao, ngươi.."

Đoạn Hồng Vũ chỉ vào Cố Khinh Hàn, tức giận mắng, đến khi nhìn thấy người bị tức giận mắng là nàng, lập tức ngậm miệng, kêu lên một tiếng kinh hãi: "Bệ hạ, là người à, thần hầu nhớ người chết đi được!"

Cố Khinh Hàn cười khẽ, nhẹ nhàng ôm ngang hắn lên, đặt ở trên giường: "Vừa nãy là ai mắng trẫm là cẩu nô tài ấy nhỉ."

Đoạn Hồng Vũ ỉu xìu, ngượng ngùng nói: "Chuyện này, thần hầu cũng không hề nghe thấy là ai dám mắng bệ hạ, xem thần hầu có đánh chết hắn không."

Duỗi tay, yêu thương gạt mũi hắn, hơi ngờ vực hỏi: "Không phải trẫm đã bảo ở trên giường nghỉ ngơi cho tốt sao? Sao còn biến bản thân mình thành bộ dạng này?" Cố Khinh Hàn chỉ quần áo và trang điểm trên người hắn. Eo vẫn đang bị thương, còn có thể mặc quần áo, còn có thể trang điểm sao?

Không đợi Đoạn Hồng Vũ trả lời, Cố Khinh Hàn lại hỏi: "Mấy trăm thị quân bên ngoài kia lại là sao?"

Nghe thấy Cố Khinh Hàn nói, Đoạn Hồng Vũ ngượng ngùng cúi đầu, hơi thẹn thùng, đầu cọ cọ về phía Cố Khinh Hàn, ngây ngô cười khẽ.

Cố Khinh Hàn hơi ngây ra, làm gì vậy? Có ý gì?

"Hôm qua là ngày bệ hạ tuyển phi mà, ừm.. Dựa theo quy định, phi tử mới đến phải thỉnh an thần hầu.."

Hơ.. Ngươi cũng đã bị thương thành cái dạng này rồi, còn không di chuyển được, trực tiếp hủy bỏ không được sao.

"Thần hầu biết ý của bệ hạ, nhưng mà, hôm nay là ngày đầu tiên, nếu thần hầu không đến gặp bọn họ, bọn họ sẽ cho rằng thần hầu rất dễ bắt nạt!"

Hơ.. Không phải phi vị của bọn họ thấp hơn ngươi sao?

"Vậy nên hôm nay thần hầu nhất định phải qua đó, thần hầu phải đợi bọn họ thỉnh an thần hầu, thần hầu còn phải dạy bọn họ quy củ."

Cố Khinh Hàn ngây ra, không phải cô mới tuyển bốn thị quân mới sao? Ở đâu ra nhiều người như vậy? Những người ở cửa không phải 500 thì cũng là 300 đi.

"Thế, sao ngoài điện Lạc Vũ Viện lại nhiều người như vậy?"

Nhìn thấy dáng vẻ ngờ vực của Cố Khinh Hàn, Đoạn Hồng Vũ có lòng tốt giải đáp: "Ồ, bọn họ ấy à, bọn họ đều là thị quân từ quý nhân trở lên, mỗi buổi sáng đều phải thỉnh an quý quân. Dưới quý nhân thì không có tư cách vào điện thỉnh an."

Cố Khinh Hàn gật đầu, thì ra là thế.

Đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, đến thỉnh an quý quân, đó có phải là cũng sẽ thỉnh an hai vị quý quân khác không? Nhưng Thượng Quan Hạo đang mang thai mà, chịu được bọn họ ồn ào sao?

"Bảo bối nhi à, trẫm hỏi ngươi, có phải bọn họ cũng đến thỉnh an hai quý quân khác không?" Nếu đúng vậy mà nói, cô sẽ phải hủy quy định này đi ngay lập tức, cô cũng không thể để Thượng Quan nhà cô chịu chút tủi thân nào.

"Thỉnh chứ, có điều, từ trước đến nay, Vệ tiểu nhân không thích người khác đến Trúc Nhã Hiên của hắn, mỗi lần đều chặn người khác ở bên ngoài, dần dần, nhóm thị quân cũng không vào thỉnh an nữa, có đi cũng không thỉnh được."

"Bệ hạ, ngài không biết đâu, Vệ tiểu nhân đê tiện lắm, hắn luôn bắt nạt thần hầu, hắn còn cướp tơ lụa mà thần hầu nhìn trúng." Đoạn Hồng Vũ chớp mắt, đáng thương mà nhìn Cố Khinh Hàn.

Bĩu môi, với tính cách thích phô trương đó của ngươi, ngươi không bắt nạt người khác đã là không tệ rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Quyển II

Chương 28.3: Thần hầu cũng muốn có con


[HIDE-THANKS]
"Vậy Thượng Quan thì sao?" Cố Khinh Hàn có hơi căng thẳng mà hỏi. Chuyện cô lo lắng chính là Thượng Quan, không phải Vệ Thanh Dương nhé!

"Hắn à, ở Lãm Nguyệt Các dưỡng thai thôi." Đoạn Hồng Vũ có hơi rầu rĩ nói.

Dưỡng thai, nói cách khác, những người đó không hề đi thỉnh an? Không hiểu ra sao thở nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng.

"Từ xưa tới nay, Lưu quốc quy định, hễ mà có thai, nhóm thị quân trong hậu cung đều không thể đến quấy rầy, bệ hạ ngài cứ an tâm đi, không ai động vào Thượng Quan của ngài được đâu."

Sao lời này lại nặng mùi dấm chua như vậy? Tay bị bàn tay mềm trắng mịn như không có xương của Đoạn Hồng Vũ nắm lấy, nhìn hắn hơi căng thẳng, tò mò hỏi: "Bệ hạ à, ngài thật sự muốn giữ con của Thượng Quan lại sao?"

Giữ lại ư? Chắc chắn là phải giữ lại rồi, Thượng Quan Hạo thích đứa bé kia như vậy, nếu không giữ lại, chỉ sợ.. đời này sẽ không thể tha thứ cho cô.

Nhìn thấy Cố Khinh Hàn không nói lời nào, trên mặt cũng không có vẻ gì là không vui, Đoạn Hồng Vũ vừa buồn vừa hưng phấn, lắc lắc tay cô, bắn ra một ánh mắt quyến rũ với cô: "Bệ hạ à, vậy ngài thích có con sao? Thần hầu, thần hầu cũng.. cũng sinh cho ngài một đứa được không?"

Cơ thể lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ, sinh.. sinh một đứa.. với hắn..

Chưa nói đến sinh ra có thể là một đứa yêu nghiệt không, chỉ với tính cách này của hắn, người như hắn..

"Thần hầu vẫn luôn rất thích trẻ con, thần hầu tự biết thân phận của mình thấp kém, nhưng mà.. Thần hầu thật sự muốn có một đứa con.."

Lúc Đoạn Hồng Vũ nói những lời này thì rất căng thẳng, căng thẳng đến tột đỉnh, sợ Cố Khinh Hàn không vui một chút sẽ đá bay, hoặc là trực tiếp từ chối, rốt cuộc, trong hậu cung, hễ mà có thị quân mang thai ngoài ý muốn đều sẽ bị ban chết.

Đợi rất lâu, vẫn không đợi được Cố Khinh Hàn nói, tim Đoạn Hồng Vũ không khỏi đập càng nhanh.

Nếu bệ hạ vui vẻ, thưởng cho y một đứa con, đời này của y cũng sẽ có chỗ dựa vào, không bao giờ sợ thất sủng. Nếu bệ hạ không vui, chỉ sợ ngay cả chức vị quý quân này của y cũng không giữ nổi..

Tim đập thình thịch không ngừng, vô cùng căng thẳng nhìn Cố Khinh Hàn.

Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng chọc chọc đầu hắn, cười nói: "Căng thẳng như vậy làm gì? Trẫm cũng không ăn ngươi. Chuyện con cái về sau rồi nói, hiện tại trẫm vẫn chưa muốn có."

Đoạn Hồng Vũ chép miệng, nói thầm trong lòng, chưa muốn có con, vậy con của Thượng Quan Hạo giữ lại làm gì. Bệ hạ chính là bất công, bệ hạ chính là thích Thượng Quan Hạo, còn đưa Lãm Nguyệt Các cho hắn, còn cả suối nước nóng cũng cho hắn, thậm chí ngay cả con cũng cho hắn, nếu như Thượng Quan thật sự sinh con, lỡ như là long nữ, vậy có phải hắn sẽ lên làm phượng hậu không?

Không được, về sau y phải càng nỗ lực hơn, tranh thủ khiến bệ hạ thưởng cho mình một đứa con. Phượng hậu là của y, y nhất định phải lên làm phượng hậu!

"Đôi mắt đảo tròn, lại suy nghĩ chủ ý gì vậy?" Duỗi tay vỗ đầu hắn một cái.

Đoạn Hồng Vũ lẩm bẩm nói: "Bệ hạ à, ngài không phải vỗ trán thì là vỗ đầu, chẳng may thần hầu bị vỗ ngốc luôn thì làm sao bây giờ?"

Cố Khinh Hàn sửng sốt, cũng đúng, vốn dĩ hắn đã ngốc như vậy rồi, còn vỗ nữa, thật sự phải ngốc mất.

"Ai da, không được đâu bệ hạ, thần hầu không thể hàn huyên cùng ngài nữa, thần hầu phải chạy nhanh đến điện chính, thần hầu còn phải để bọn họ thỉnh an thần hầu đấy, hiện giờ cũng đã giữa trưa rồi!"

"Eo của ngươi cũng không thể cử động, đừng đi, trực tiếp hủy bỏ là được rồi."

Đoạn Hồng Vũ hờn tủi, ôm tay Cố Khinh Hàn làm nũng nói: "Bệ hạ, hu hu, ngài để cho thần hầu đi đi, nếu thần hầu không đi, bọn họ sẽ cho rằng thần hầu dễ bắt nạt!"

"Bọn họ cũng không đi thỉnh an hai quý quân khác, chẳng lẽ bọn họ cũng cho rằng hai vị quý quân khác dễ bắt nạt sao?"

"Vậy thì không giống, Thượng Quan và Vệ tiểu nhân đều là hoàng tử, nhưng cái gì thần hầu cũng không phải, chỉ có ngài sủng ái, nếu thần hầu không đi, bọn họ tuyệt đối sẽ xem thường thần hầu, về sau tại hậu cung, thần hầu còn ra oai như thế nào nữa, hu hu.."

Tay bị lắc đến mức đầu cô cũng choáng váng, vội vàng kéo tay về. "Vậy không bằng triệu bọn họ đến phòng ngươi, ngươi đỡ phải nhích tới nhích lui."

Đoạn Hồng Vũ lập tức kháng nghị: "Không được, nếu bọn họ đến phòng thần hầu, nhìn thấy dáng vẻ này của thần hầu, bọn họ sẽ khinh thường thần hầu!"

"Vậy trẫm sai người lấy một cái xe lăn lại đây, nâng ngươi đi!"

"Không được, nếu như bị người khác nâng đến, bọn họ sẽ chê cười thần hầu!"

Lười để y đến hắn, đứng dậy, tự mình rót một ly trà, uống ừng ực xuống: "Vậy tự ngươi đi đi."

Đoạn Hồng Vũ hô lên: "Thần hầu chính là nghĩ như vậy, trước tiên, thần hầu sẽ sai tiểu thị đỡ qua đó, lúc sắp đến điện chính, thần hầu lại chống người đi qua đó, như vậy, bọn họ sẽ hâm mộ thần hầu!"

"Hâm mộ ngươi cái gì?" Hâm mộ chân ngươi bị thọt, eo ngươi bị thương sao?

"Hâm mộ thần hầu có thái y chữa trị tốt nhất nha, thế nên thần hầu mới đỡ nhanh như vậy, để cho bọn họ biết, bệ hạ sủng ái thần hầu nhất!"

Trợn tro mắt, yêu nghiệt này hết thuốc chữa rồi!

"Bệ hạ à, nếu không thì ngài cùng thần hầu đi ra ngoài được không? Như vậy, thần hầu sẽ có mặt mũi nhất!"

Phụt, nằm không cũng trúng đạn sao..

"Ai dô, bệ hạ, ngài cứ đi với thần hầu đi được không, về sau thần hầu nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ cẩn thận hầu hạ ngài, được không.."

Người run run, nổi hết cả da gà.

Cuối cùng, không chịu nổi mọi cách làm nũng của Đoạn Hồng Vũ, hơn nữa lại nhàn rỗi không có việc, vì thế đi qua với hắn.

Nói là đi cùng, kỳ thật là phải dùng từ bế, bế đến điện chính.

Tên yêu nghiệt này, nhìn dáng người hắn cao thế, sao lại gầy còm như vậy nhỉ? Không được, lát nữa phải ở lại ăn cơm với hắn, giám sát hắn ăn cơm!

Ha ha, y biết ngay, chỉ cần làm nũng thêm một chút, bệ hạ chắc chắn sẽ đồng ý, để xem lần này có khiến cho đám thị quân kia hâm mộ chết không, Thượng Quan có hâm mộ chết không, Vệ tiểu nhân có hâm mộ chết không, hừ! Tốt nhất là khiến bọn họ đều tức chết, như vậy, bệ hạ chính là của một mình y!

Nghĩ đến đây, lại vui vẻ cười ngây ngô, đầu không ngừng cọ trong lòng Cố Khinh Hàn.

Đoạn Hồng Vũ vùi đầu vào lòng cô, cúi đầu cười ngây ngô, ở nơi Cố Khinh Hàn không nhìn thấy, yes một cái.

"Trẫm phải nói, ngươi có thể yên phận một chút không, đừng tiếp tục cọ nữa!" Mịa nó, không biết ngươi rất yêu nghiệt sao? Cọ chỗ nào không được, lại đi cọ ngực cô.

"Cọ càng khỏe!" Đoạn Hồng Vũ vui vẻ thuận miệng nói.

"Đúng vậy, cọ càng khỏe, nếu khỏe như vậy thì tự mình đi đi!"

"Đừng mà bệ hạ, thần hầu biết sai rồi, thần hầu vô cùng không khỏe, rất khó chịu, bệ hạ vẫn nên bế thần hầu đi đi!" Vừa nói vừa ra sức ôm chặt cô, sợ bị ném xuống.

Khóe miệng Cố Khinh Hàn giương lên một nụ cười sủng nịch. Khống chế tốt sức lực tay, sợ làm eo hắn bị thương.

Trong điện chính Lạc Vũ Viện đứng đầy nam tử mặc quần áo cung đình nhiều màu, các nam tử này ríu rít, ngươi một lời ta một lời, nói không ngớt, lúc này nghe thấy truyền báo, Đoạn quý quân giá lâm, mọi người dừng nghị luận, chỉnh quần áo đứng ngay ngắn.

Đặc biệt là bốn thị quân tú nam mới tới, người càng đứng thẳng tắp, sửa sang lại quần áo, sợ sai sót lễ tiết.

Sau đó, khi bọn họ nhìn thấy Đoạn quý quân được bệ hạ ôm đến đây, toàn bộ trợn to mắt, miệng há hốc, kinh ngạc nhìn mặt Đoạn Hồng Vũ vùi ở trong lòng Cố Khinh Hàn.

Bệ, bệ, bệ hạ thế mà lại ôm Đoạn quý quân.. đến.. đến.. đây..

Đoạn.. Đoạn quý quân, thật sự được.. sủng ái như vậy sao..

Vẻ mặt của bốn thị quân mới tới hâm mộ nhìn Đoạn Hồng Vũ trong lòng Cố Khinh Hàn, phần lớn các thị quân khác nhìn thấy cũng đều kinh ngạc và hâm mộ, đương nhiên cũng có rất nhiều người nhìn thấy Cố Khinh Hàn thì hoảng sợ cúi đầu, người run bần bật, nhớ tới những chuyện không thoải mái xảy ra trước đây, cố hết sức cúi đầu, trốn ra sau, sợ bị người trên kia nhìn thấy.

Nữ hoàng mặc long bào màu vàng óng kia quả thực chính là ma quỷ, nếu có thể, cả đời bọn họ cũng không muốn nhìn thấy nàng nữa.

Đoạn Hồng Vũ vừa lòng thu dáng vẻ của bọn họ vào trong mắt, trong lòng vui rạo rực, y biết ngay, những người này chắc chắn sẽ hâm mộ y, cứ để cho bọn họ hâm mộ đi, hừ! Bệ hạ chính là thương y, thế nào, có bản lĩnh thì tất cả tự vào lãnh cung đi, như vậy, bệ hạ chính là một mình y!

Cố Khinh Hàn nhìn thấy vẻ thầm đắc ý của Đoạn Hồng Vũ, bất đắc dĩ mà sủng nịch cười cười, nếu không phải bế hắn, cô thật sự muốn chọc một cái vào trán hắn.

Ôm Đoạn Hồng Vũ, trực tiếp ngồi ở ghế chủ vị. Bởi vì eo Đoạn Hồng Vũ bị thương, cũng không thể ngồi thẳng, Cố Khinh Hàn đành phải tiếp tục ôm hắn, ôm hắn ở trước người mình, động tác cực kỳ cẩn thận, sợ Đoạn Hồng Vũ bị thương.

Dáng vẻ và động tác này bị các thị quân bên dưới nhìn thấy, vừa hâm mộ vừa giật mình.

Xem ra, vị trí phượng hậu không phải của Đoạn quý quân thì không được, bệ hạ có bao giờ yêu thương người khác như thế đâu, bây giờ lại làm thế với Đoạn quý quân.

Từ Tứ Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt uy vũ của Cố Khinh Hàn, trái tim và mỗi dây thần kinh đều nhảy lên một cái, bệ hạ dịu dàng quá, thân thiết quá, đối với thị quân trong hậu cung rất tốt, nếu bệ hạ cũng có thể đối xử với y như vậy thì thật tốt, dù chết y cũng cam tâm.

"Thần hầu tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Tham kiến Đoạn quý quân, Đoạn quý quân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Toàn bộ thị quân đều quỳ xuống.

Đoạn Hồng Vũ nhìn Cố Khinh Hàn, cúi đầu ghé sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, hôm nay có thể để thần hầu.. ừm, ra lệnh không.."

"Được thôi, có điều tối hôm nay ngươi.. ừm.. phải cẩn thận hầu hạ trẫm!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back