Thế giới 1: Ngốc Nữ Hảo Gả
Chương 10:
Chương 10:
"Giang phu tử buổi chiều có còn muốn dạo quanh huyện thành? Nếu không chê, buổi tối Giang phu tử có thể cùng nhà ta trở về, xe lừa nhà ta vẫn còn rộng chỗ."
Sau khi ăn xong, Điêu Đại Muội chủ động đưa ra lời mời.
Vì thường xuyên đến huyện thành cùng tửu lầu chung quanh trấn giao thịt, nên Điêu gia có một chiếc xe lừa thuộc về chính mình. Hôm nay vì tới huyện thành thu mua hàng tết, Điêu Đại Muội cũng là vội vàng đem xe lừa nhà mình đánh tới đây.
"Đều là hàng xóm, cũng không sợ phiền đâu, Giang phu tử nếu cảm thấy băn khoăn, về sau chiếu cố Lẫm Đông nhà ta nhiều chút thì tốt rồi. Mấy tháng nữa là tới đợt khoa cử, cũng không biết trình độ Lẫm Đông có đủ hay không, còn phải phiền toái Giang phu tử lo lắng."
Điêu Đại Muội vẫn luôn ghi nhớ những lời Viên Minh đại sư nói ngày đó, cháu ngoại trai Hoắc Lẫm Đông còn có một tử kiếp, nếu không qua khỏi, thì sống không quá hai mươi tuổi.
Thân thế Hoắc Lẫm Đông thực phức tạp, điều này còn phải kể bắt đầu từ nhà mẹ đẻ hắn.
Hoắc An cùng muội muội Hoắc Hinh là thứ tử, thứ nữ nhà thương nhân. Thương nhân kia ham mê nữ sắc, trừ bỏ một chính thê, hai thiếp thất, còn có vô số nha hoàn thông phòng không danh phận, mà hai anh em Hoắc An chính là hài tử của nha hoàn thông phòng.
Ở trong nhà, trừ bỏ chính thất sinh ra đích trưởng tử, dư lại mười mấy hài tử của vợ lẽ ở trong mắt thương nhân cũng chẳng có địa vị gì, đặc biệt mẹ đẻ Hoắc An cùng Hoắc Hinh mất sớm, nên họ ở đại trạch viện kia sống rất gian nan.
Theo thời gian trôi đi, Hoắc Hinh dần dần hiển lộ mỹ mạo hiếm có, làm thương nhân kia từ trên người nữ nhi này thấy được thương cơ, thế nên điều kiện sống của hai anh em nàng mới tốt lên một ít.
Hoắc An rất có thiên phú đọc sách, cũng một lòng muốn thi đậu công danh, mang theo muội muội rời đi cái ổ sói kia, đáng tiếc biểu hiện của hắn càng ưu tú, càng làm chính thất phu nhân gai mắt.
Ngày nọ Hoắc An từ Thư Thục trở về, bị mẹ cả báo muội muội đã bị cha ruột mang tặng đại quan ở địa phương làm lễ vật. Không chờ được Hoắc An trả thù, cha ruột hắn bởi vì mây mưa quá sức mà trụy tim, chết bất đắc kỳ tử. Mẹ cả đã sớm không quen nhìn oanh oanh yến yến trong hậu viện cùng với những thứ tử, thứ nữ chướng mắt xâu xé gia sản của nhi tử nàng, sau khi thương nhân kia chết bất đắc kỳ tử, đều bán hết những nữ nhân trong hậu viện, lại phân phát cho thứ tử, thứ nữ một chút tiền rồi đuổi đi.
Bởi vì kiêng kị Hoắc An có muội muội bị đưa đến phủ quý nhân, mẹ cả Hoắc An đối với hắn có an bài đặc biệt.
Vì bảo đảm ích lợi của nữ hộ, ở Tấn triều, người ở rể không được tham gia khoa cử, trên danh nghĩa không thể có tài sản riêng. Nghe được ở nông thôn có một nữ đồ tể xấu như la sát đang kén rể, mẹ cả không màng ý tưởng Hoắc An, trực tiếp giúp hắn định xuống một mối hôn nhân như vậy.
Khi đó, Hoắc An chỉ vừa mười lăm tuổi, muội muội Hoắc An chỉ mười ba tuổi.
Tuy nguyên nhân bắt đầu có chút xấu xa, nhưng Hoắc An cũng không oán hận mẹ cả đem hắn đến Điêu gia, hơn nữa thời gian dài ở chung, hắn đã bị sự chân thành, thiện lương của Điêu Đại Muội cảm động.
Ở Hoắc gia, Hoắc An diện kiến quá nhiều mĩ nữ mang tâm hồn xấu xí. Tuy trong mắt người ngoài Điêu Đại Muội là xấu nữ, nhưng ở trong mắt Hoắc An, nàng tốt hơn trăm lần ngàn lần so với những nữ nhân kia.
Có lẽ thiện ác cuối cùng cũng có báo, huynh trưởng Hoắc An chính là người không bản lĩnh. Hoắc gia sớm đã lụn bại trong tay hắn, hơn nữa đích huynh trưởng còn cưới một tức phụ đanh đá. Hiện tại sinh hoạt cả nhà đều dựa vào nhà mẹ đẻ của tức phụ kia, mẹ cả hắn thời trẻ cao cao tại thượng giờ đây cũng thập phần khổ sở.
Điều duy nhất Hoắc An còn vướng bận chính là muội muội hắn, những năm qua Hoắc An chưa từng từ bỏ tìm hiểu tin tức về muội muội.
Hoắc Lẫm Đông là bị một bà tử đưa tới, truyền đến còn có tin tức muội muội hắn bệnh chết. Hoắc An không biết rốt cuộc muội muội hắn đã bị cha ruột đưa cho vị quý nhân nào, nhưng xem dung nhan và khí độ của bà tử cũng có thể đoán được một vài điều.
Thời điểm Hoắc Lẫm Đông mới bị đưa tới, thân thể thật không tốt, nghe nói không lâu trước đây bị rơi xuống nước, cảm nhiễm phong hàn, cả người đều sốt mê mang. Hoắc An không biết, phải là tình huống nghiêm trọng như thế nào, mà một gia đình giàu có lại mang hài tử bệnh nặng phó thác cho người cữu cữu đang ở rể trong nhà như hắn. Hơn nữa lúc ấy cháu ngoại trai Hoắc Lẫm Đông đối với hắn cũng có chút kháng cự, từ miệng cháu ngoại trai cũng không hỏi thăm được bất luận tin tức gì hữu dụng, Hoắc An chỉ có thể lập cho muội muội một cái mộ chôn chút quần áo và di vật của nàng. Sau đó đem tâm tư đặt hết vào việc chiếu cố tốt cháu ngoại trai.
Mấy năm nay, cháu ngoại trai cũng bắt đầu cùng hắn thân cận. Nhưng chuyện về muội muội, về lai lịch cháu ngoại trai, Điêu Đại Muội cùng Hoắc An biết được không nhiều lắm. Bọn họ chỉ rõ ràng, thân thế Hoắc Lẫm Đông nhất định không bình thường. Điêu Đại Muội thậm chí hoài nghi, tử kiếp của cháu ngoại trai mà Viên Minh đại sư nhắc tới, có lẽ liền cùng thân thế hắn có quan hệ chặt chẽ.
Tuy rằng không rõ ràng lắm vì sao cưới A Vũ thì cháu ngoại trai liền có khả năng vượt qua tử kiếp, nhưng phàm là có chút hy vọng, Điêu Đại Muội đều không nghĩ từ bỏ.
Hiện tại thái độ Giang Bảo Tông hiển nhiên vẫn thiên hướng về tiểu tử Lâm gia kia, cho nên Điêu Đại Muội muốn vì cháu ngoại trai tạo càng nhiều cơ hội, vạn nhất Giang Bảo Tông chú ý đến điểm tốt của cháu ngoại trai thì sao.
"Như thế này.. cũng tốt.."
Tưởng tượng đến xe trâu chật kín, cùng với nhóm tẩu tử nhiệt tâm mai mối, Giang Bảo Tông cuối cùng vẫn tiếp nhận hảo ý của Điêu Đại Muội.
Từ Tụ Hương Trai rời đi, đoàn người lại đi cửa hàng nước chấm, rồi đến cửa hàng điểm tâm mua thức ăn cho ngày tết, sau đó cùng ngồi trên xe lừa Điêu gia hồi thôn.
Bọn họ không chú ý tới dọc theo đường đi có một cái đuôi nhỏ luôn theo dõi họ, nhìn ba người Giang gia ngồi sau xe lừa Điêu gia, Từ Bảo Châu lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
* * *
"Bảo Châu a, con đi đâu cũng đều nhớ đến đường cô này. Bất quá cô đã lớn tuổi, lại còn là quả phụ, sao có thể dùng vải dệt tốt như vậy, con vẫn là đem mấy thứ này về nhà đi."
Lâm Từ thị nhìn vải bông màu xanh ngọc Từ Bảo Châu mang đến, cùng với mấy hộp điểm tâm Mật Phương Trai, ngoài miệng nói không cần, nhưng hai tay cùng đôi mắt lại không rời mắt khỏi mấy món này.
Ở chung một thời gian, Từ Bảo Châu cũng biết tính tình Lâm Từ thị là như thế nào, đương nhiên sẽ không theo lời bà nói mà đem đồ vật lấy về.
"Như thế nào lại không thích hợp, cô mẫu còn trẻ như vậy, đi ra ngoài chỉ sợ người khác sẽ cho rằng cô mẫu là tỷ tỷ của con đấy, tại sao không thể trang điểm. Không biết như thế nào, từ lần đầu tiên con thấy cô mẫu liền cảm thấy thân cận với người, giống như đời trước chúng ta chính là mẹ con vậy. Đây là bạc con chính mình kiếm được, mua chút thứ tốt hiếu kính cô mẫu thì thế nào?"
Nghe Từ Bảo Châu thổi phồng, Lâm Từ thị cười tít mắt, cũng càng thêm yêu thích chất nữ phương xa vừa biết dỗ ngọt lại hào phóng này.
"Bất quá.. Có chuyện, con không biết có nên nói cùng cô mẫu hay không."
Từ Bảo Châu thu lại ý cười trên mặt, biểu tình có chút do dự.
"Chuyện gì mà không thể cùng cô mẫu nói?"
Lâm Từ thị ngẩn người, đem vải dệt trong tay đặt ở trên bàn.
"Chính là.. Chính là.."
Từ Bảo Châu nói chuyện ấp a ấp úng, "Biểu ca không phải cùng Giang gia đính hôn sao, nhưng lần trước con đi đưa đồ chua trở về, nhìn thấy biểu tẩu tương lai có chút thân cận đi cùng một nam nhân. Lần này con vào thành bán bí phương, còn thấy được cha của biểu tẩu tương lai mang theo nàng cùng nam nhân kia ngồi dùng cơm như người một nhà."
"Phi phi phi, xem con hồ đồ thành dạng gì rồi, tình huống của biểu tẩu, sao có thể cùng nam nhân khác lén lút đi lại đâu. Phỏng chừng chính là do quan hệ hai nhà tương đối thân mật. Bất quá con nghĩ, biểu ca dù sao cũng muốn đạt lấy công danh tú tài, nên thanh danh rất quan trọng. Lại nói dù như thế nào, biểu tẩu tương lai cũng đã cùng biểu ca nghị hôn, ở tuổi này, cùng người khác phái ở chung phải kiêng dè một chút."
Từ Bảo Châu vỗ vỗ miệng mình, như sợ chính mình lắm miệng mà phá hư cảm tình hai nhà Lâm-Giang.
"Phi, đồ xú nha đầu không biết xấu hổ!"
Lâm Từ thị vừa nghe liền đoán được, người thân cận cùng Giang gia trong miệng Từ Bảo Châu chính là người Điêu gia. Đi cùng Giang Vũ, hẳn là Hoắc Lẫm Đông, cháu ngoại trai của gia chủ Điêu gia.
Kỳ thật, lúc này nếu các nàng tố cáo Giang gia cùng Điêu gia thực không có đạo lý. Hôn ước hai nhà Lâm-Giang năm đó chỉ là trò cười lúc hài tử còn chưa sinh ra. Mấy năm nay Giang gia cố ý kết thân, nhưng Lâm gia vẫn luôn không chính thức tới cửa trao đổi canh thiếp, định ra việc hôn nhân. Nghiêm khắc mà nói, hôn ước hai nhà là không thành lập.
Nhưng Lâm Từ thị dù không nghĩ cho nhi tử cưới tiểu ngốc tử Giang Vũ, nhưng nghe đến nhà khác hướng Giang gia cầu hôn, lại cảm thấy người Giang gia thật không phúc hậu.
"Lâm gia chúng ta đã tạo nghiệt gì đây, sao lại có một con dâu như vậy."
Lâm Từ thị tức đến run run, mang khuôn mặt sầu khổ lôi kéo tay chất nữ: "Biểu ca con là người phúc hậu, vẫn luôn không muốn hủy bỏ hôn ước hai nhà, cô nói chút lời cùng hắn, hắn lại trách cứ ngược lại cô. Bảo Châu a, cô mẫu chỉ có một tri kỷ là con, con hẳn là có hiểu được tâm tư cô mẫu phải không?"
"Giang gia này từ lúc bắt đầu đã không có hảo tâm. Lúc trước nghị thân chỉ là trò cười, căn bản không thể xem là sự thật. Nhưng Giang gia sinh ra một ngốc tử, sợ nữ nhi không gả được, vì thế liền lấy lời nói đùa lúc trước làm bè. Người trong thôn đều khen Giang gia có lòng tốt giúp đỡ nhà ta, nhưng nếu biểu ca con không đủ ưu tú, Giang gia nào sẽ hào phóng giúp đỡ biểu ca con như vậy? Chỉ là chút bạc, lại muốn người tiền đồ sáng lạng như biểu ca con cưới một ngốc tử làm vợ, con nói có phải hay không khinh người quá đáng."
Từ Bảo Châu có tiểu tâm tư, Lâm Từ thị cũng không phải không nhìn ra. Bất quá con trai của nàng ưu tú như vậy, được nữ hài tử yêu thích cũng thực bình thường. Lâm Từ thị vui khi nhìn Từ Bảo Châu vì nhà bọn họ mà đào tim đào phổi, cho nên cũng không ngại cùng nàng nói những lời này, làm cho nàng minh bạch mình là không hài lòng đứa con dâu Giang Vũ này.
"Biểu ca xác thật là người tài danh sáng chói."
Lời Lâm Từ thị nói, Từ Bảo Châu cũng tán đồng, đặc biệt khi nghe Lâm Từ thị kể biểu ca vẫn luôn phản đối hủy bỏ hôn sự, cũng không thích nghe bà nói xấu Giang gia, càng làm nàng cảm thấy tâm tính biểu ca thật cao khiết. Thật không hổ là đại thi nhân nàng sùng bái vô cùng.
"Đúng rồi Bảo Châu, vừa rồi con nói con vào thành bán bí phương, chuyện là thế nào vậy?"
Lâm Từ thị oán giận vài câu, bỗng nhiên xoay qua một đề tài khác.
"À, chính là con rảnh rỗi không có việc gì nên nghiên cứu ra hai thực đơn bí phương, Tụ Hương Trai ra giá 120 lượng bạc mua lại."
Mục đích Từ Bảo Châu nói ra chuyện bí phương cũng là vì dẫn đường Lâm Từ thị hỏi vấn đề này. Nàng chính là hướng Lâm Từ thị chứng minh, cưới nàng, so với cưới tiểu ngốc tử Giang Vũ kia càng có giá trị hơn.
"120 lượng!"
Lâm Từ thị kinh ngạc mà hô to, nàng không khỏi lần nữa thay đổi thái độ đối với chất nữ phương xa này, biểu tình càng thêm nhiệt tình.
Từ Bảo Châu ngượng ngùng mà cúi đầu, hôm nay hai mục đích đều đạt được.
Sau khi ăn xong, Điêu Đại Muội chủ động đưa ra lời mời.
Vì thường xuyên đến huyện thành cùng tửu lầu chung quanh trấn giao thịt, nên Điêu gia có một chiếc xe lừa thuộc về chính mình. Hôm nay vì tới huyện thành thu mua hàng tết, Điêu Đại Muội cũng là vội vàng đem xe lừa nhà mình đánh tới đây.
"Đều là hàng xóm, cũng không sợ phiền đâu, Giang phu tử nếu cảm thấy băn khoăn, về sau chiếu cố Lẫm Đông nhà ta nhiều chút thì tốt rồi. Mấy tháng nữa là tới đợt khoa cử, cũng không biết trình độ Lẫm Đông có đủ hay không, còn phải phiền toái Giang phu tử lo lắng."
Điêu Đại Muội vẫn luôn ghi nhớ những lời Viên Minh đại sư nói ngày đó, cháu ngoại trai Hoắc Lẫm Đông còn có một tử kiếp, nếu không qua khỏi, thì sống không quá hai mươi tuổi.
Thân thế Hoắc Lẫm Đông thực phức tạp, điều này còn phải kể bắt đầu từ nhà mẹ đẻ hắn.
Hoắc An cùng muội muội Hoắc Hinh là thứ tử, thứ nữ nhà thương nhân. Thương nhân kia ham mê nữ sắc, trừ bỏ một chính thê, hai thiếp thất, còn có vô số nha hoàn thông phòng không danh phận, mà hai anh em Hoắc An chính là hài tử của nha hoàn thông phòng.
Ở trong nhà, trừ bỏ chính thất sinh ra đích trưởng tử, dư lại mười mấy hài tử của vợ lẽ ở trong mắt thương nhân cũng chẳng có địa vị gì, đặc biệt mẹ đẻ Hoắc An cùng Hoắc Hinh mất sớm, nên họ ở đại trạch viện kia sống rất gian nan.
Theo thời gian trôi đi, Hoắc Hinh dần dần hiển lộ mỹ mạo hiếm có, làm thương nhân kia từ trên người nữ nhi này thấy được thương cơ, thế nên điều kiện sống của hai anh em nàng mới tốt lên một ít.
Hoắc An rất có thiên phú đọc sách, cũng một lòng muốn thi đậu công danh, mang theo muội muội rời đi cái ổ sói kia, đáng tiếc biểu hiện của hắn càng ưu tú, càng làm chính thất phu nhân gai mắt.
Ngày nọ Hoắc An từ Thư Thục trở về, bị mẹ cả báo muội muội đã bị cha ruột mang tặng đại quan ở địa phương làm lễ vật. Không chờ được Hoắc An trả thù, cha ruột hắn bởi vì mây mưa quá sức mà trụy tim, chết bất đắc kỳ tử. Mẹ cả đã sớm không quen nhìn oanh oanh yến yến trong hậu viện cùng với những thứ tử, thứ nữ chướng mắt xâu xé gia sản của nhi tử nàng, sau khi thương nhân kia chết bất đắc kỳ tử, đều bán hết những nữ nhân trong hậu viện, lại phân phát cho thứ tử, thứ nữ một chút tiền rồi đuổi đi.
Bởi vì kiêng kị Hoắc An có muội muội bị đưa đến phủ quý nhân, mẹ cả Hoắc An đối với hắn có an bài đặc biệt.
Vì bảo đảm ích lợi của nữ hộ, ở Tấn triều, người ở rể không được tham gia khoa cử, trên danh nghĩa không thể có tài sản riêng. Nghe được ở nông thôn có một nữ đồ tể xấu như la sát đang kén rể, mẹ cả không màng ý tưởng Hoắc An, trực tiếp giúp hắn định xuống một mối hôn nhân như vậy.
Khi đó, Hoắc An chỉ vừa mười lăm tuổi, muội muội Hoắc An chỉ mười ba tuổi.
Tuy nguyên nhân bắt đầu có chút xấu xa, nhưng Hoắc An cũng không oán hận mẹ cả đem hắn đến Điêu gia, hơn nữa thời gian dài ở chung, hắn đã bị sự chân thành, thiện lương của Điêu Đại Muội cảm động.
Ở Hoắc gia, Hoắc An diện kiến quá nhiều mĩ nữ mang tâm hồn xấu xí. Tuy trong mắt người ngoài Điêu Đại Muội là xấu nữ, nhưng ở trong mắt Hoắc An, nàng tốt hơn trăm lần ngàn lần so với những nữ nhân kia.
Có lẽ thiện ác cuối cùng cũng có báo, huynh trưởng Hoắc An chính là người không bản lĩnh. Hoắc gia sớm đã lụn bại trong tay hắn, hơn nữa đích huynh trưởng còn cưới một tức phụ đanh đá. Hiện tại sinh hoạt cả nhà đều dựa vào nhà mẹ đẻ của tức phụ kia, mẹ cả hắn thời trẻ cao cao tại thượng giờ đây cũng thập phần khổ sở.
Điều duy nhất Hoắc An còn vướng bận chính là muội muội hắn, những năm qua Hoắc An chưa từng từ bỏ tìm hiểu tin tức về muội muội.
Hoắc Lẫm Đông là bị một bà tử đưa tới, truyền đến còn có tin tức muội muội hắn bệnh chết. Hoắc An không biết rốt cuộc muội muội hắn đã bị cha ruột đưa cho vị quý nhân nào, nhưng xem dung nhan và khí độ của bà tử cũng có thể đoán được một vài điều.
Thời điểm Hoắc Lẫm Đông mới bị đưa tới, thân thể thật không tốt, nghe nói không lâu trước đây bị rơi xuống nước, cảm nhiễm phong hàn, cả người đều sốt mê mang. Hoắc An không biết, phải là tình huống nghiêm trọng như thế nào, mà một gia đình giàu có lại mang hài tử bệnh nặng phó thác cho người cữu cữu đang ở rể trong nhà như hắn. Hơn nữa lúc ấy cháu ngoại trai Hoắc Lẫm Đông đối với hắn cũng có chút kháng cự, từ miệng cháu ngoại trai cũng không hỏi thăm được bất luận tin tức gì hữu dụng, Hoắc An chỉ có thể lập cho muội muội một cái mộ chôn chút quần áo và di vật của nàng. Sau đó đem tâm tư đặt hết vào việc chiếu cố tốt cháu ngoại trai.
Mấy năm nay, cháu ngoại trai cũng bắt đầu cùng hắn thân cận. Nhưng chuyện về muội muội, về lai lịch cháu ngoại trai, Điêu Đại Muội cùng Hoắc An biết được không nhiều lắm. Bọn họ chỉ rõ ràng, thân thế Hoắc Lẫm Đông nhất định không bình thường. Điêu Đại Muội thậm chí hoài nghi, tử kiếp của cháu ngoại trai mà Viên Minh đại sư nhắc tới, có lẽ liền cùng thân thế hắn có quan hệ chặt chẽ.
Tuy rằng không rõ ràng lắm vì sao cưới A Vũ thì cháu ngoại trai liền có khả năng vượt qua tử kiếp, nhưng phàm là có chút hy vọng, Điêu Đại Muội đều không nghĩ từ bỏ.
Hiện tại thái độ Giang Bảo Tông hiển nhiên vẫn thiên hướng về tiểu tử Lâm gia kia, cho nên Điêu Đại Muội muốn vì cháu ngoại trai tạo càng nhiều cơ hội, vạn nhất Giang Bảo Tông chú ý đến điểm tốt của cháu ngoại trai thì sao.
"Như thế này.. cũng tốt.."
Tưởng tượng đến xe trâu chật kín, cùng với nhóm tẩu tử nhiệt tâm mai mối, Giang Bảo Tông cuối cùng vẫn tiếp nhận hảo ý của Điêu Đại Muội.
Từ Tụ Hương Trai rời đi, đoàn người lại đi cửa hàng nước chấm, rồi đến cửa hàng điểm tâm mua thức ăn cho ngày tết, sau đó cùng ngồi trên xe lừa Điêu gia hồi thôn.
Bọn họ không chú ý tới dọc theo đường đi có một cái đuôi nhỏ luôn theo dõi họ, nhìn ba người Giang gia ngồi sau xe lừa Điêu gia, Từ Bảo Châu lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
* * *
"Bảo Châu a, con đi đâu cũng đều nhớ đến đường cô này. Bất quá cô đã lớn tuổi, lại còn là quả phụ, sao có thể dùng vải dệt tốt như vậy, con vẫn là đem mấy thứ này về nhà đi."
Lâm Từ thị nhìn vải bông màu xanh ngọc Từ Bảo Châu mang đến, cùng với mấy hộp điểm tâm Mật Phương Trai, ngoài miệng nói không cần, nhưng hai tay cùng đôi mắt lại không rời mắt khỏi mấy món này.
Ở chung một thời gian, Từ Bảo Châu cũng biết tính tình Lâm Từ thị là như thế nào, đương nhiên sẽ không theo lời bà nói mà đem đồ vật lấy về.
"Như thế nào lại không thích hợp, cô mẫu còn trẻ như vậy, đi ra ngoài chỉ sợ người khác sẽ cho rằng cô mẫu là tỷ tỷ của con đấy, tại sao không thể trang điểm. Không biết như thế nào, từ lần đầu tiên con thấy cô mẫu liền cảm thấy thân cận với người, giống như đời trước chúng ta chính là mẹ con vậy. Đây là bạc con chính mình kiếm được, mua chút thứ tốt hiếu kính cô mẫu thì thế nào?"
Nghe Từ Bảo Châu thổi phồng, Lâm Từ thị cười tít mắt, cũng càng thêm yêu thích chất nữ phương xa vừa biết dỗ ngọt lại hào phóng này.
"Bất quá.. Có chuyện, con không biết có nên nói cùng cô mẫu hay không."
Từ Bảo Châu thu lại ý cười trên mặt, biểu tình có chút do dự.
"Chuyện gì mà không thể cùng cô mẫu nói?"
Lâm Từ thị ngẩn người, đem vải dệt trong tay đặt ở trên bàn.
"Chính là.. Chính là.."
Từ Bảo Châu nói chuyện ấp a ấp úng, "Biểu ca không phải cùng Giang gia đính hôn sao, nhưng lần trước con đi đưa đồ chua trở về, nhìn thấy biểu tẩu tương lai có chút thân cận đi cùng một nam nhân. Lần này con vào thành bán bí phương, còn thấy được cha của biểu tẩu tương lai mang theo nàng cùng nam nhân kia ngồi dùng cơm như người một nhà."
"Phi phi phi, xem con hồ đồ thành dạng gì rồi, tình huống của biểu tẩu, sao có thể cùng nam nhân khác lén lút đi lại đâu. Phỏng chừng chính là do quan hệ hai nhà tương đối thân mật. Bất quá con nghĩ, biểu ca dù sao cũng muốn đạt lấy công danh tú tài, nên thanh danh rất quan trọng. Lại nói dù như thế nào, biểu tẩu tương lai cũng đã cùng biểu ca nghị hôn, ở tuổi này, cùng người khác phái ở chung phải kiêng dè một chút."
Từ Bảo Châu vỗ vỗ miệng mình, như sợ chính mình lắm miệng mà phá hư cảm tình hai nhà Lâm-Giang.
"Phi, đồ xú nha đầu không biết xấu hổ!"
Lâm Từ thị vừa nghe liền đoán được, người thân cận cùng Giang gia trong miệng Từ Bảo Châu chính là người Điêu gia. Đi cùng Giang Vũ, hẳn là Hoắc Lẫm Đông, cháu ngoại trai của gia chủ Điêu gia.
Kỳ thật, lúc này nếu các nàng tố cáo Giang gia cùng Điêu gia thực không có đạo lý. Hôn ước hai nhà Lâm-Giang năm đó chỉ là trò cười lúc hài tử còn chưa sinh ra. Mấy năm nay Giang gia cố ý kết thân, nhưng Lâm gia vẫn luôn không chính thức tới cửa trao đổi canh thiếp, định ra việc hôn nhân. Nghiêm khắc mà nói, hôn ước hai nhà là không thành lập.
Nhưng Lâm Từ thị dù không nghĩ cho nhi tử cưới tiểu ngốc tử Giang Vũ, nhưng nghe đến nhà khác hướng Giang gia cầu hôn, lại cảm thấy người Giang gia thật không phúc hậu.
"Lâm gia chúng ta đã tạo nghiệt gì đây, sao lại có một con dâu như vậy."
Lâm Từ thị tức đến run run, mang khuôn mặt sầu khổ lôi kéo tay chất nữ: "Biểu ca con là người phúc hậu, vẫn luôn không muốn hủy bỏ hôn ước hai nhà, cô nói chút lời cùng hắn, hắn lại trách cứ ngược lại cô. Bảo Châu a, cô mẫu chỉ có một tri kỷ là con, con hẳn là có hiểu được tâm tư cô mẫu phải không?"
"Giang gia này từ lúc bắt đầu đã không có hảo tâm. Lúc trước nghị thân chỉ là trò cười, căn bản không thể xem là sự thật. Nhưng Giang gia sinh ra một ngốc tử, sợ nữ nhi không gả được, vì thế liền lấy lời nói đùa lúc trước làm bè. Người trong thôn đều khen Giang gia có lòng tốt giúp đỡ nhà ta, nhưng nếu biểu ca con không đủ ưu tú, Giang gia nào sẽ hào phóng giúp đỡ biểu ca con như vậy? Chỉ là chút bạc, lại muốn người tiền đồ sáng lạng như biểu ca con cưới một ngốc tử làm vợ, con nói có phải hay không khinh người quá đáng."
Từ Bảo Châu có tiểu tâm tư, Lâm Từ thị cũng không phải không nhìn ra. Bất quá con trai của nàng ưu tú như vậy, được nữ hài tử yêu thích cũng thực bình thường. Lâm Từ thị vui khi nhìn Từ Bảo Châu vì nhà bọn họ mà đào tim đào phổi, cho nên cũng không ngại cùng nàng nói những lời này, làm cho nàng minh bạch mình là không hài lòng đứa con dâu Giang Vũ này.
"Biểu ca xác thật là người tài danh sáng chói."
Lời Lâm Từ thị nói, Từ Bảo Châu cũng tán đồng, đặc biệt khi nghe Lâm Từ thị kể biểu ca vẫn luôn phản đối hủy bỏ hôn sự, cũng không thích nghe bà nói xấu Giang gia, càng làm nàng cảm thấy tâm tính biểu ca thật cao khiết. Thật không hổ là đại thi nhân nàng sùng bái vô cùng.
"Đúng rồi Bảo Châu, vừa rồi con nói con vào thành bán bí phương, chuyện là thế nào vậy?"
Lâm Từ thị oán giận vài câu, bỗng nhiên xoay qua một đề tài khác.
"À, chính là con rảnh rỗi không có việc gì nên nghiên cứu ra hai thực đơn bí phương, Tụ Hương Trai ra giá 120 lượng bạc mua lại."
Mục đích Từ Bảo Châu nói ra chuyện bí phương cũng là vì dẫn đường Lâm Từ thị hỏi vấn đề này. Nàng chính là hướng Lâm Từ thị chứng minh, cưới nàng, so với cưới tiểu ngốc tử Giang Vũ kia càng có giá trị hơn.
"120 lượng!"
Lâm Từ thị kinh ngạc mà hô to, nàng không khỏi lần nữa thay đổi thái độ đối với chất nữ phương xa này, biểu tình càng thêm nhiệt tình.
Từ Bảo Châu ngượng ngùng mà cúi đầu, hôm nay hai mục đích đều đạt được.