Chương 160: Thế giới 6
Tác giả Ngu Uyển Uyển
"Vân Vũ, cậu xem kìa, người đó chính là anh trai tớ, Tống Lâm Xuyên!"
Tống Vân chợt vui vẻ nói, vội vàng giơ tay chỉ hướng cho Vân Vũ.
"Tống Lâm Xuyên?"
Vân Vũ theo hướng tay Tống Vân nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông đứng đầu một nhóm người mặc quân phục màu xanh lục đậm đang huấn luyện, có một người không đội mũ. Nhìn từ xa, da anh ta có vẻ trắng hơn những người khác một chút, vẻ mặt ôn hòa hơn, ngũ quan đoan chính đẹp đẽ.
"Anh tớ là thiếu tướng đó, hơn nữa sau khi từ nơi khác trở về liền vào tổng cục làm việc, làm thuộc hạ của chú nhỏ cậu đấy."
Tống Vân vẻ mặt tươi cười nói, cô nhìn sang Vân Vũ, cảm thấy một cô gái tốt như Vân Vũ rất xứng với anh trai mình. Hôm nay Vân Vũ mặc chiếc áo bông tay cánh tiên màu trắng như ánh trăng, mái tóc dài đen nhánh tết thành hai bím, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như ngọc chạm khắc rất xinh đẹp. Ý định muốn Vân Vũ trở thành chị dâu của Tống Vân càng thêm mãnh liệt.
Mà ở cách đó không xa, Tống Lâm Xuyên cũng chú ý đến bên này, trên sân phơi trường nữ học cao tường rải rác bóng dáng vài cô gái. Bộ quân phục huấn luyện ngay ngắn trên người anh dưới ánh mặt trời có vẻ màu sắc trầm ổn, vẻ mặt ôn hòa của anh trông không giống người đã mang quân hàm thiếu tướng.
Tống Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, thấy một bóng hình quen thuộc cũng ở trên sân phơi đó.
Là em gái anh, Tống Vân.
Tống Lâm Xuyên vừa định thu hồi ánh mắt lại chợt chú ý đến bóng hình xinh đẹp bên cạnh Tống Vân.
Khoảng cách không xa không gần, anh vừa làm động tác huấn luyện vừa chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái kia. Da trắng tóc đen, dù cách xa vẫn có thể nhận ra vẻ xinh đẹp, là vẻ tươi tắn mà anh chưa từng gặp ở trường quân đội toàn đàn ông này.
Nhưng rất nhanh, hai người trên sân phơi rời đi, Tống Lâm Xuyên cũng không thể nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh em gái mình nữa.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã bị gạt ra sau đầu, chuyên tâm điều chỉnh hô hấp tiếp tục chạy dọc theo thao trường.
Mà Vân Vũ và Tống Vân đột ngột rời đi là vì nhìn thấy Lục Chước.
Ở phía sau thao trường trường quân đội, trên đài cao đối diện chỗ các cô đứng, Lục Chước bị mấy người mặc quân phục vây quanh đứng trên đài cao nhìn những người đang huấn luyện trên thao trường.
Hình như các cô đã bị Lục Chước phát hiện, nên vội vàng trốn tránh rời khỏi sân phơi.
Mà ở trên đài cao phía sau thao trường đó, đôi mắt lạnh lùng của Lục Chước đang nhìn về phía sân phơi tầng hai trường nữ sinh đối diện. Bóng dáng kiều diễm kia sau khi phát hiện anh nhìn qua đã bị người bên cạnh kéo đi mất.
"Lục tư lệnh? Lục tư lệnh?"
Huấn luyện viên đứng bên cạnh Lục Chước cẩn thận gọi hai tiếng, người đàn ông khoác áo khoác đen lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn về phía những người đàn ông đang huấn luyện trên thao trường, có vài người đã cởi áo ngoài để lộ thân hình rắn chắc. Lục Chước khẽ nhíu mày, nghĩ nhất định phải bảo người xây thêm một thao trường ở phía bên kia trường quân đội, sau này người của trường quân đội không cần huấn luyện ở chỗ này nữa.
Rồi anh khẽ mím môi, nhàn nhạt nói ba chữ với mấy huấn luyện viên bên cạnh: "Tiếp tục đi."
"Lục tư lệnh, vừa rồi chúng ta nói đến thiếu tướng Tống Lâm Xuyên, trước đây tôi đã đề cập với ngài, cậu ấy là con trai của Tống đốc quân, thành tích ở trường quân đội rất xuất sắc, hiện tại vừa về Bắc Thành, được điều đến tổng cục dưới quyền ngài."
Huấn luyện viên mặt tươi cười nói, còn giơ tay chỉ về phía Tống Lâm Xuyên, trông có vẻ rất hài lòng về anh ta.
"Tống Lâm Xuyên.."
Lục Chước hơi nheo mắt nhìn theo hướng huấn luyện viên chỉ, rồi chậm rãi sửa lại chiếc găng tay da đen đang đeo.
"Quân hàm cao nhưng kinh nghiệm còn non, bảo cậu ta mấy ngày nữa đến phủ Tư lệnh đi theo Lâm phó quan học hỏi kinh nghiệm."
"Vâng."
* * *
Gần đến nhá nhem tối, cổng trường nữ sinh mở rộng, những cô gái tuổi xuân thì rủ nhau từng nhóm đi ra.
Ở cửa sắt dừng lại một chiếc ô tô Pontiac màu đen, Lâm phó quan mặc quân phục cung kính đứng chờ ở cửa sau xe. Chiếc ô tô biển số này ở Bắc Thành rất hiếm thấy, dừng ở cổng trường thu hút không ít ánh mắt. Đặc biệt là bên cạnh xe còn có một sĩ quan chờ đợi, trong đó có những cô gái gia thế tốt nhận ra đó là xe của phủ Tư lệnh.
Khi Vân Vũ và Tống Vân cùng nhau đi ra, liền thấy chiếc xe rất dễ nhận ra đó.
"Chú cậu sao lại đến đón cậu?"
Tống Vân có chút thất vọng thở dài, dừng bước chân ở cửa, hơi buồn bã nhìn Vân Vũ. Cô vốn định hôm nay dẫn Vân Vũ về nhà mình chơi, kết quả xem ra phải đợi lần sau có cơ hội rồi. Vân Vũ an ủi Tống Vân một chút rồi tạm biệt cô bạn, sau đó chạy chậm về phía chiếc ô tô.
"Tiểu thư."
Lâm phó quan đứng bên xe khom lưng nói, rồi nhanh chóng mở cửa sau xe.
"Cảm ơn.."
Vân Vũ nhỏ giọng nói cảm ơn rồi vội vàng ngồi vào xe. Theo tiếng cửa xe đóng lại, Lâm phó quan cũng nhanh chân lên xe ngồi vào ghế lái.
Vân Vũ lên xe mới thấy Lục Chước cũng ngồi ở ghế sau, anh mặc bộ quân phục màu xanh lục đậm chỉnh tề, những huy chương quân hàm vàng óng ánh trên đôi vai rộng. Anh hơi dựa người về phía sau, cằm khẽ nâng, môi mỏng mím chặt, đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Chú nhỏ."
Giọng Vân Vũ khẽ khàng gọi, trước đây cô đi học đều do quản gia đưa đón, vốn tưởng Lục Chước về sẽ bận rộn, không ngờ hôm nay anh vẫn đến đón cô.
"Hôm nay chú thấy cháu."
Giọng Lục Chước lạnh lùng vang lên trong xe, anh chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn Vân Vũ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh. Ánh mắt và giọng điệu nhàn nhạt của anh không có vẻ gì khác thường.
"Vâng, cháu cũng thấy chú, anh trai của Tống Vân là Tống Lâm Xuyên ở ngay trường quân đội đó, hôm nay cậu ấy còn chỉ cho cháu xem."
Vân Vũ kể lại mọi chuyện cho Lục Chước, hai bím tóc ngoan ngoãn rủ xuống đôi vai nhỏ nhắn. Đôi mắt đen láy của Lục Chước có chút trầm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
"Lần sau đừng nhìn."
"Vì sao ạ?"
Cô bé mặc chiếc áo bông xinh xắn có chút nghi hoặc hỏi, Lục Chước tự nhiên đưa tay sửa lại nếp gấp ở cổ áo cô.
Anh nhàn nhạt nói:
"Xấu."
Đôi mắt Vân Vũ có chút mơ hồ nhìn Lục Chước, kỳ thật cô vốn dĩ cũng không muốn nhìn, hôm nay vẫn là Tống Vân kéo cô đi nói chuyện cô mới qua đó.
Nhưng chú nói xấu, là đang nói những người ở trường quân đội sao?
"Ngoan."
Giọng Lục Chước trầm thấp dễ nghe, giống như trước đây anh đưa tay thân mật sờ nhẹ má cô, rồi rất nhanh buông ra. Anh kìm nén sự chiếm hữu cùng tính xâm lược trong đáy mắt, vẻ mặt ôn hòa thong dong chuyển sang một chủ đề khác.
"Luôn ở trong phủ Tư lệnh có phải thấy chán không? Hai ngày nữa có buổi tiệc, đi cùng chú nhỏ được không?"
"Vâng ạ."
Vân Vũ bị Lục Chước nhắc đến buổi tiệc liền phân tán sự chú ý, cũng không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.
Đôi mắt thong dong của Lục Chước thoáng lộ ra một chút cảm xúc đen tối khó hiểu.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn ra đường phố qua cửa sổ xe.
Lục Chước im lặng nhìn cô, cố gắng kìm nén sự thèm muốn sâu sắc mùi hương thoang thoảng trên người cô, anh hy vọng trong mắt cô chỉ có mình anh, nhưng lại bực bội vì hôm nay suýt chút nữa đã để lộ tâm tư như vậy.
Kỳ thật để cô nhìn những người đó cũng không sao, là anh nhìn quá lâu. Bởi vì đây là A Vũ mà anh một tay nuôi lớn, là A Vũ của anh.. của riêng anh.
Tống Vân chợt vui vẻ nói, vội vàng giơ tay chỉ hướng cho Vân Vũ.
"Tống Lâm Xuyên?"
Vân Vũ theo hướng tay Tống Vân nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông đứng đầu một nhóm người mặc quân phục màu xanh lục đậm đang huấn luyện, có một người không đội mũ. Nhìn từ xa, da anh ta có vẻ trắng hơn những người khác một chút, vẻ mặt ôn hòa hơn, ngũ quan đoan chính đẹp đẽ.
"Anh tớ là thiếu tướng đó, hơn nữa sau khi từ nơi khác trở về liền vào tổng cục làm việc, làm thuộc hạ của chú nhỏ cậu đấy."
Tống Vân vẻ mặt tươi cười nói, cô nhìn sang Vân Vũ, cảm thấy một cô gái tốt như Vân Vũ rất xứng với anh trai mình. Hôm nay Vân Vũ mặc chiếc áo bông tay cánh tiên màu trắng như ánh trăng, mái tóc dài đen nhánh tết thành hai bím, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như ngọc chạm khắc rất xinh đẹp. Ý định muốn Vân Vũ trở thành chị dâu của Tống Vân càng thêm mãnh liệt.
Mà ở cách đó không xa, Tống Lâm Xuyên cũng chú ý đến bên này, trên sân phơi trường nữ học cao tường rải rác bóng dáng vài cô gái. Bộ quân phục huấn luyện ngay ngắn trên người anh dưới ánh mặt trời có vẻ màu sắc trầm ổn, vẻ mặt ôn hòa của anh trông không giống người đã mang quân hàm thiếu tướng.
Tống Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, thấy một bóng hình quen thuộc cũng ở trên sân phơi đó.
Là em gái anh, Tống Vân.
Tống Lâm Xuyên vừa định thu hồi ánh mắt lại chợt chú ý đến bóng hình xinh đẹp bên cạnh Tống Vân.
Khoảng cách không xa không gần, anh vừa làm động tác huấn luyện vừa chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái kia. Da trắng tóc đen, dù cách xa vẫn có thể nhận ra vẻ xinh đẹp, là vẻ tươi tắn mà anh chưa từng gặp ở trường quân đội toàn đàn ông này.
Nhưng rất nhanh, hai người trên sân phơi rời đi, Tống Lâm Xuyên cũng không thể nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh em gái mình nữa.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã bị gạt ra sau đầu, chuyên tâm điều chỉnh hô hấp tiếp tục chạy dọc theo thao trường.
Mà Vân Vũ và Tống Vân đột ngột rời đi là vì nhìn thấy Lục Chước.
Ở phía sau thao trường trường quân đội, trên đài cao đối diện chỗ các cô đứng, Lục Chước bị mấy người mặc quân phục vây quanh đứng trên đài cao nhìn những người đang huấn luyện trên thao trường.
Hình như các cô đã bị Lục Chước phát hiện, nên vội vàng trốn tránh rời khỏi sân phơi.
Mà ở trên đài cao phía sau thao trường đó, đôi mắt lạnh lùng của Lục Chước đang nhìn về phía sân phơi tầng hai trường nữ sinh đối diện. Bóng dáng kiều diễm kia sau khi phát hiện anh nhìn qua đã bị người bên cạnh kéo đi mất.
"Lục tư lệnh? Lục tư lệnh?"
Huấn luyện viên đứng bên cạnh Lục Chước cẩn thận gọi hai tiếng, người đàn ông khoác áo khoác đen lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn về phía những người đàn ông đang huấn luyện trên thao trường, có vài người đã cởi áo ngoài để lộ thân hình rắn chắc. Lục Chước khẽ nhíu mày, nghĩ nhất định phải bảo người xây thêm một thao trường ở phía bên kia trường quân đội, sau này người của trường quân đội không cần huấn luyện ở chỗ này nữa.
Rồi anh khẽ mím môi, nhàn nhạt nói ba chữ với mấy huấn luyện viên bên cạnh: "Tiếp tục đi."
"Lục tư lệnh, vừa rồi chúng ta nói đến thiếu tướng Tống Lâm Xuyên, trước đây tôi đã đề cập với ngài, cậu ấy là con trai của Tống đốc quân, thành tích ở trường quân đội rất xuất sắc, hiện tại vừa về Bắc Thành, được điều đến tổng cục dưới quyền ngài."
Huấn luyện viên mặt tươi cười nói, còn giơ tay chỉ về phía Tống Lâm Xuyên, trông có vẻ rất hài lòng về anh ta.
"Tống Lâm Xuyên.."
Lục Chước hơi nheo mắt nhìn theo hướng huấn luyện viên chỉ, rồi chậm rãi sửa lại chiếc găng tay da đen đang đeo.
"Quân hàm cao nhưng kinh nghiệm còn non, bảo cậu ta mấy ngày nữa đến phủ Tư lệnh đi theo Lâm phó quan học hỏi kinh nghiệm."
"Vâng."
* * *
Gần đến nhá nhem tối, cổng trường nữ sinh mở rộng, những cô gái tuổi xuân thì rủ nhau từng nhóm đi ra.
Ở cửa sắt dừng lại một chiếc ô tô Pontiac màu đen, Lâm phó quan mặc quân phục cung kính đứng chờ ở cửa sau xe. Chiếc ô tô biển số này ở Bắc Thành rất hiếm thấy, dừng ở cổng trường thu hút không ít ánh mắt. Đặc biệt là bên cạnh xe còn có một sĩ quan chờ đợi, trong đó có những cô gái gia thế tốt nhận ra đó là xe của phủ Tư lệnh.
Khi Vân Vũ và Tống Vân cùng nhau đi ra, liền thấy chiếc xe rất dễ nhận ra đó.
"Chú cậu sao lại đến đón cậu?"
Tống Vân có chút thất vọng thở dài, dừng bước chân ở cửa, hơi buồn bã nhìn Vân Vũ. Cô vốn định hôm nay dẫn Vân Vũ về nhà mình chơi, kết quả xem ra phải đợi lần sau có cơ hội rồi. Vân Vũ an ủi Tống Vân một chút rồi tạm biệt cô bạn, sau đó chạy chậm về phía chiếc ô tô.
"Tiểu thư."
Lâm phó quan đứng bên xe khom lưng nói, rồi nhanh chóng mở cửa sau xe.
"Cảm ơn.."
Vân Vũ nhỏ giọng nói cảm ơn rồi vội vàng ngồi vào xe. Theo tiếng cửa xe đóng lại, Lâm phó quan cũng nhanh chân lên xe ngồi vào ghế lái.
Vân Vũ lên xe mới thấy Lục Chước cũng ngồi ở ghế sau, anh mặc bộ quân phục màu xanh lục đậm chỉnh tề, những huy chương quân hàm vàng óng ánh trên đôi vai rộng. Anh hơi dựa người về phía sau, cằm khẽ nâng, môi mỏng mím chặt, đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Chú nhỏ."
Giọng Vân Vũ khẽ khàng gọi, trước đây cô đi học đều do quản gia đưa đón, vốn tưởng Lục Chước về sẽ bận rộn, không ngờ hôm nay anh vẫn đến đón cô.
"Hôm nay chú thấy cháu."
Giọng Lục Chước lạnh lùng vang lên trong xe, anh chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn Vân Vũ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh. Ánh mắt và giọng điệu nhàn nhạt của anh không có vẻ gì khác thường.
"Vâng, cháu cũng thấy chú, anh trai của Tống Vân là Tống Lâm Xuyên ở ngay trường quân đội đó, hôm nay cậu ấy còn chỉ cho cháu xem."
Vân Vũ kể lại mọi chuyện cho Lục Chước, hai bím tóc ngoan ngoãn rủ xuống đôi vai nhỏ nhắn. Đôi mắt đen láy của Lục Chước có chút trầm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
"Lần sau đừng nhìn."
"Vì sao ạ?"
Cô bé mặc chiếc áo bông xinh xắn có chút nghi hoặc hỏi, Lục Chước tự nhiên đưa tay sửa lại nếp gấp ở cổ áo cô.
Anh nhàn nhạt nói:
"Xấu."
Đôi mắt Vân Vũ có chút mơ hồ nhìn Lục Chước, kỳ thật cô vốn dĩ cũng không muốn nhìn, hôm nay vẫn là Tống Vân kéo cô đi nói chuyện cô mới qua đó.
Nhưng chú nói xấu, là đang nói những người ở trường quân đội sao?
"Ngoan."
Giọng Lục Chước trầm thấp dễ nghe, giống như trước đây anh đưa tay thân mật sờ nhẹ má cô, rồi rất nhanh buông ra. Anh kìm nén sự chiếm hữu cùng tính xâm lược trong đáy mắt, vẻ mặt ôn hòa thong dong chuyển sang một chủ đề khác.
"Luôn ở trong phủ Tư lệnh có phải thấy chán không? Hai ngày nữa có buổi tiệc, đi cùng chú nhỏ được không?"
"Vâng ạ."
Vân Vũ bị Lục Chước nhắc đến buổi tiệc liền phân tán sự chú ý, cũng không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.
Đôi mắt thong dong của Lục Chước thoáng lộ ra một chút cảm xúc đen tối khó hiểu.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn ra đường phố qua cửa sổ xe.
Lục Chước im lặng nhìn cô, cố gắng kìm nén sự thèm muốn sâu sắc mùi hương thoang thoảng trên người cô, anh hy vọng trong mắt cô chỉ có mình anh, nhưng lại bực bội vì hôm nay suýt chút nữa đã để lộ tâm tư như vậy.
Kỳ thật để cô nhìn những người đó cũng không sao, là anh nhìn quá lâu. Bởi vì đây là A Vũ mà anh một tay nuôi lớn, là A Vũ của anh.. của riêng anh.