Tiểu Thuyết [Edit] Nữ Hoàng Máu - Nightsummer20

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi truyệncủathảo, 7 Tháng năm 2021.

  1. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Th.. thật là.. đáng sợ!".

    Ưng Nguyệt vừa lầm bầm vừa thở hổn hển, hít vào một hơi thật sauu để xoa dịu trái tìm hiện đang đập thình thịch

    Cô mệt không phải vì chạy mà thay vào đó là cô biết rằng cô vừa bước ra khỏi cửa tử thần.

    Chàng công tử đó vừa lạnh lùng, vừa đáng chết, vừa ngu dốt vừa hẹp hòi, lại vừa đẹp trai.

    Anh ta thực sự phải phản ứng lạnh lùng như vậy sao? Không phải cô cố tình c. Cô không muốn chịu tránh nhiệm vì lúc đó cô không thể kiểm soát được mình

    "Tôi nghĩ rằng em đã tìm thấy điều gì đó thú vị trong rừng nhỉ."

    Giọng nói quen thuộc chế nhạo cô vang lên từ phía sau, khiến Ưng Nguyệt giật mình quay đầu lại và nhìn bóng dáng quen thuộc đó.

    Người đàn ông đó không bao giờ ngừng theo dõi cô vì vậy không khó để nhận ra sự thay đổi dù là nhỏ nhất của cô. Má cô ửng hồng, đôi mắt khô khốc vô hồn giờ lại lấp lánh những tia sáng, cô ấy đã hút máu của ai đó.

    Silver khoanh tay trước ngực nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. Trông anh ta có vẻ không tức giận, nhưng ai mà biết anh ta đang nghĩ gì chứ, anh luôn biết cách che dấu mình.

    Ưng Nguyệt thở dài khẽ lắc đầu khi trả lời câu hỏi không rõ ràng của anh, "Mọi chuyện sảy ra quá bất ngờ. Tôi.. Tôi bị mất kiểm soát."

    Đôi mắt cô nhìn xuống đất. Cô đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ vì đã phớt lờ những lời cảnh báo của anh. Nếu cô nghe lời anh thìsẽ không sảy ra chuyện như vậy với một người xa lạ.

    "Tôi biết"

    Đó là những gì cô ấy nghe được từ Silver. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh vẫn đang hướng về cô.

    Cô im lặng suy nghĩ có nên tiết lộ những gì cô ấy vừa làm trong sâu thẳm của khu rừng.

    Sau một hồi suy nghĩ miên man, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên và tập trung sự chú ý vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt xanh đen của anh đang nhìn cô với vẻ dịu dàng đến nỗi cô đột nhiên muốn quên đi mọi thứ và chỉ ôm anh.

    Hai người họ đã ở bên nhau hàng thế kỷ, ngay từ đầu họ đã biết số phận đã buộc họ lại với nhau. Nhưng tiếp xúc vật lý của họ luôn bị giới hạn. Cô luôn giữ khoảng cách với anh kể từ khi họ biết rằng họ không chỉ là định mệnh của nhau.. mà còn là sự chết chóc!

    Cô thở dài thườn thượt khi mở miệng giải thích. Tuy nhiên, trước khi cô có thể thốt ra một từ nào, anh đã ngăn cô lại.

    "Không cần phải nói ra. Tôi đã có thể cảm nhận được." Silver nói khi anh vén vài lọn tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai.

    Cô chìm đắm trong những dòng suy nghĩ của mình đến nỗi cô không nhận ra rằng anh ấy đã bước lại gần cô

    "Ừ! Tôi thậm chí còn không biết anh ta là ai. Chỉ là tôi tình cờ gặp anh ta trong hang động đó và.. mất kiểm soát. Nhưng may mắn thay, nso chỉ trong giai đoạn đầu, tôi nghĩ nó không có tổn hại gì quá lớn, sau hai tháng mọi thứ tôi gây ra cho anh ta sẽ tự biến mất, sẽ không sao". Ưng Nguyệt tự chấn an mình

    Hầu hết những người siêu nhiên đều có những cách hoặc quy tắc riêng để thiết lập mối quan hệ với bạn đời của họ. Đối với Ma cà rồng, mối quan hệ được chia thành bốn giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là sự bắt đầu của mối liên kết. Đó là giai đoạn mong manh nhất. Một khi mối quan hệ được bắt đầu, các bạn tình phải ở cùng của nhau ít nhất vài giờ mỗi ngày trong một tháng hoặc lâu hơn. Nó giúp cung cấp sức mạnh cho mối quan hệ của họ và xây dựng mối liên kết sâu sắc giữa họ.

    Nếu vì một lý do nào đó, bạn tình tách ra và không có tiếp xúc thể xác trong ít nhất hai tháng liên tục, mối liên kết linh hồn sẽ bắt đầu tự biến mất. Vì nó chỉ là giai đoạn đầu tiên và bạn tình không có tiếp xúc cơ thể với nhau trong một thời gian dài như vậy, sẽ không gây đau đớn cho một trong hai người vì mối liên kết sẽ biến mất.

    Mối liên kết ở giai đoạn hai vẫn có thể bị phá vỡ nhưng hầu như rất đau đớn cho dù bạn tình có tiếp xúc với nhau hay không.

    Giai đoạn thứ ba không dễ bị phá vỡ nhưng nếu sử dụng một phương pháp đen tối kì bí thì vẫn có thể và nó bị cấm ở thể giới trước của cô. Tuy nhiên, điều đó rất đau đớn.

    Vì cô và người đàn ông đó chỉ đang ở một nửa của giai đoạn đầu, nên khả năng cao là nó sẽ biến mất theo cách riêng của nó nếu họ tránh xa nhau trong hai tháng tới.

    Đơn giản chỉ cần vậy thôi, cô sẽ không nên núi nữa

    Nhưng cô không biết đó chỉ là bắt đầu! Tương lai đang chứa đựng quá nhiều điều bất ngờ đối với cô..

    * * *

    Chảo: Yeah, hai chương mới toanh đã ra lò, bạn tác giả người Ấn Độ vẫn khỏe mọi người ạ

    Nếu rảnh mọi người có thể qua like bài dự thi event của mình được không Truyện Teen - Nắng Cuối Cấp - Chảo

    Cảm ơn đã ủng hộ, chúc mọi người một ngày tốt lành!
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng sáu 2021
  2. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY?".

    Ưng Nguyệt nhìn Silver hỏi với giọng điệu ngạc nhiên, anh ta đứng đó bất động cô chắc chắn người đàn ông này có thể khiến bao phụ nữ khác ngất ngây trước sự hiện diện đơn thuần của anh.

    Anh ta bây giờ trông giống như một cô gái mười sáu hay mười bảy tuổi với làn da trắng, mái tóc đen dài, đôi mắt đen nhánh như lông chim và một cái nhìn ngây thơ có thể đánh lừa bất cứ ai.

    "Anh không thể ở cùng em trong Cung điện Lạnh với tư cách một người đàn ông nhưng anh không nghĩ có ai sẽ phiền nếu một cô gái nhỏ sẽ theo xung quanh em." Anh ta trả lời với giọng nói hoàn hảo của một cô gái khiến Ưng Nguyệt bật cười khúc khích.

    "Ôi trời! Anh thực sự đã nghĩ về điều này? Anhcó chắc chắn về kế hoạch này của mình không?"

    Cô hỏi khi nhặt một cái túi mà Silver đã mua.

    "Đương nhiên. Bây giờ chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Đã muộn rồi." Silver nói khi anh ấy.. không là cô ấy, nhặt chiếc túi còn lại và bắt đầu đi đến nơi mình muốn đến - Trang viên Star Lake để về Cung điện lạnh.

    Họ không mất nhiều thời gian, chỉ mười lăm phút, họ cùng nhau bước qua cánh cửa hầm để tến vào trong cung điện. Ưng Nguyệt có thể thấy cả Lý Kì và Lý Vũ đang đợi cô với vẻ mặt lo lắng

    "Cô chủ"

    "Người cuối cùng đã trở lại!"

    "Cô có biết cả hai chúng tôi đã sợ hãi như thế nào khi cô đi lâu như vậy không?"

    "Mỗi khi có bất kỳ âm thanh nào, chúng tôi đều tưởng tượng ra có người đang đi vào bên trong Cung điện lạnh lùng để tìm cô. Thật đáng sợ!"

    " "Đúng vậy! Chúng tôi thậm chí còn tưởng tượng cả hai chúng tôi sẽ bị đánh chết bởi những vệ sĩ cung điện lạnh lùng đó."

    Hai cô gái cuối cùng cũng ngừng nói khi Ưng Nguyệt đặt ta lên miệng ra hiệu cho sự im lắng chặn những lời nói luyên thuyên cảu

    "Xin chúc mừng! Cả hai người vẫn còn sống và không có ai bước vào Cung điện lạnh vào ngày hôm nay giống như vài năm trước." Ưng Nguyệt nói khi nhìn cả hai người giúp việc của mình t

    "Cô đang nói gì vậy, thưa cô? Chúng tôi không lo lắng cho bản thân mình. Chúng tôi lo lắng cho cô." Lý Vũ vừa nói vừa nhìn cô chủ của mình với vẻ mặt vô tội.

    Ưng Nguyệt quay lại nhìn Lý Kì, cô ấy cũng gật đầu đồng ý ngay lập tức.

    "Chắc chắn rồi! Tôi có thể thấy điều đó rất rõ ràng. Bây giờ hãy đi che lại cửa hầm. Phải chắc chắn rằng nó được che giấu cẩn thận. Trong khi đó, tôi sẽ xem sân thứ tư bây giờ trông tốt như thế nào

    Sau khi làm việc chăm chỉ của ngươi" Cô nói khi bắt đầu đi về hướng sân thứ tư.

    Silver.. bây giờ được biết đến là một cô gái mồ côi mười sáu tuổi, Min Gu, theo sau Ưng Nguyệt với những chiếc túi trên tay.

    Mãi cho đến khi bóng dáng cả hai khuất bóng sau sân năm, chị em họ Lý mới nhận ra điều gì đó.

    " "Chờ đã! Cô gái đi với cô chủ là ai vậy?" Lý Kì đột nhiên hỏi và nhìn chị gái mình với vẻ mặt ngạc nhiên

    Hai cô gái nhìn nhau trong sự im lặng khi họ cân nhắc xem nên chạy theo cô chủ của mình hay xử lý vấn đề của cửa hầm trước.

    Cuối cùng, họ quyết định xử lý vấn đề quan trọng trước - ẩn cửa hầm!

    * * *

    "Không tệ! Nơi này trông đẹp hơn trước gấp trăm lần." Ưng Nguyệt nhận xét khi đôi mắt háo hức nhìn quanh sân thứ tư.

    Bãi cỏ đã được cắt tỉa hoàn hảo. Các phòng sạch sẽ và sáng sủa sau khi loại bỏ tất cả mạng nhện và bụi nhiều năm.

    Mặc dù không có nhiều đồ đạc hay đồ trang trí xung quanh sân, nhưng Ưng Nguyệt không lo lắng về điều đó. Cô đảm bảo sẽ thay đổi diện mạo của Cung điện Lạnh và khiến nó trông giống như một cung điện lớn -thậm chí còn đẹp hơn cả cung điện của Thái hậu.

    "Hãy bắt đầu sắp xếp mọi thứ trong nhà bếp mới của chúng ta. Nếu chúng ta bắt đầu ngay bây giờ, nó sẽ hoàn thành trước năm giờ. Và sau đó chúng ta có thể chuẩn bị một bữa tối hoành tráng để ăn mừng!" Cô ấy nói với giọng vui vẻ trong khi đi về phía cuối sân, nơi có kho chứa đồ cũ.

    Khi họ bước vào phòng, bóng tối chào đón họ. Mặc dù đó là một căn phòng lớn nhưng vấn đề là không có một cửa số nào trong toàn bộ căn phòng.

    "Cô có chắc nơi này đủ điều kiện để làm bếp không? Ở đây không có nguồn ánh sáng tự nhiên"

    "Tôi không biết rằng không có cửa sổ trong phòng này." Ưng Nguyệt ngay lập tức trả lời bằng một giọng

    Lầm bầm khi mắt cô cuối cùng cũng bắt đầu thích nghi với bóng tối.

    Cô nghe thấy tiếng Silver thở dài đằng sau khiến cô bĩu môi khi mắt đảo quanh phòng tối.

    "Để tôi giúp cô một chút, đây. Sau này có thể cảm ơn tôi." Silver nói khi anh duỗi lòng bàn tay trái ra và nhắm mắt lại trong một giây.

    Cô đã quen với việc Silver sử dụng sức mạnh bí ẩn của anh ta nhưng hiện tại cô đang nhìn một cô gái nhỏ đang đứng trong tư thể khiến cô ấy trông rất kỳ lạ.

    ' "Anh đang làm gì đấy?" Ưng Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô gái.

    Silver không trả lời khi anh.. cô.. nhắm mắt và truyền năng lượng của mình cho những thay đổi mà cô muốn thực hiện trong phòng.

    Ưg Nguỵệt kinh hãi nhìn từng thứ một, thiết lập của căn phòng bắt đầu thay đổi. Một cửa sổ lớn xuất hiện trên bức tường phía sau mở ra sân sau, nơi có một cái giếng được xây dựng. Một cửa sau cũng xuất hiện bên cạnh cửa sổ.

    Hai quầy bếp làm bằng đá cẩm thạch hiện lên với một kệ gỗ dựa vào một trong những bức tường.

    Và rồi mọi thứ dừng lại.

    "Anh đang làm vậy?" Cô ấy hỏi lại nhưng lần này giọng cô ấy gần như không nghe được.

    Silver hít một hơi thật sâu trước khi trả lời câu hỏi của cô, "Sức mạnh của tôi trên thế giới này là có hạn. Vì tôi đã không sử dụng sức mạnh của mình trong vài ngày qua nên tôi đã có thể sử dụng một câu thần chú đơn giản. Nhưng tôi không thể tiếp tục lâu hơn nữa, nếu không tôi sẽ mất quá nhiều năng lượng. Cô phải làm với nó ngay bây giờ."

    Ying Yue nhắm mắt lại hít vào thật sâu trước sau đó mở mắt và nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt

    "Ai kêu anh làm chuyện này vậy? Anh đang tìm phiền phức à?"

    Chờ đợi! Tại sao cô ấy trông không vui?
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2021
  3. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi chỉ đang giúp bạn em" Silver - Min Gu, nói khi cô nhìn quanh căn phòng mới được tân trang lại. Bây giờ nó trông giống một nhà bếp rồi.

    Ánh sáng mặt trời của buổi chiều lọt qua cửa sổ vào trong phòng.

    "Tôi thực sự sẽ đánh giá cao sự giúp đỡ của anh. Nhưng chúng ta sẽ giải thích điều này với Lý Vũ và Lý

    Kỳ như thế nào? Đây không phải là điều mà một người bình thường có thể làm chỉ trong vài phút." Ưng Nguyệt không vui, trừng mắt nhìn cô gái đang đứng bên cạnh.

    "Chà, tôi nghĩ em nên bắt tay ngay vào việc sắp xếp tất cả các thứ mà chúng ta đã mua. Tôi sẽ đi kiếm củi.. hay bạn muốn tôi sử dụng phép thuật lửa..'Min Gu ngừng lại khi thấy Ưng Nguyệt nhìn mình với đôi mắt sắc lẹm

    " Ra ngoài! "Nghiến răng nói, ra hiệu về phía cửa phòng, nóng lòng chờ cô gái Min Gu / Silver biến mất khỏi tầm mắt của mình.

    Min Gu đã không lãng phí dù chỉ một giây khi cô biến mất khỏi nhà kho, nơi bây giờ là nhà bếp.

    Và trong khi Ưng Nguyệt đang bận rộn cân nhắc xem phải làm gì tiếp theo, thính giác ma cà rồng nhạy bén của cô ấy đã ghi nhận âm thanh bước chân của Lý Kì và Lý Vũ khi cả hai cô gái đang vội vã đi về phía

    Sân thứ tư.

    Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Ưng Nguyệt thấy mình rơi vào tình trạng khó khăn khi không thể tìm ra giải pháp đủ tốt cho vấn đề của mình.

    Trước khi bộ não của cô có thể chạy đua thêm nữa để nấu ra một câu chuyện tuyệt vời nhưng ít nhất là đáng tin cậy thì các cô gái họ Lý đã xông vào bếp.

    Hai người họ đang thở hổn hển trong khi mồ hôi hiện rõ trên trán. Có phải họ bị ma quỷ truy đuổi không?

    " C-Cô.. là.. a-là.. cô ổn chứ.. "Lý Kỳ khó khăn nối ra điều mình muốn nói

    Ưng Nguyệt có một chút bối rối vì cô không thể hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra với các cô gái và tại sao họ lại đột nhiên lo lắng cho sự an toàn của cô như vậy.

    Nhưng trước khi cô kịp hỏi họ có chuyện gì, cô nhận thấy Lý Vũ vội vàng bắt tay em gái mình trong khi

    Mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

    " Sao vậy? "

    Lý Kỳ hỏi khi cô quay lại nhìn chị gái mình, chỉ để thấy chị ấy đang ra hiệu cho một thứ gì đó và khi đi theo hướng ra hiệu của mình, cô ấy cũng tìm thấy nguồn ánh sáng bằng cách nào đó đang lọc bên trong căn phòng tối trước đó.

    " Cái gì đây? "Cô gái không thể tin những gì mình đang nhìn thấy, sao lại có cửa sổ ở đây

    Một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu Ưng Nguyệt.

    Cô lập tức đưa mắt về phía hai cô gái vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào căn bếp mà lúc này khó

    Có thể nhận ra.

    " "L-làm sao.."

    Lý Kỳ vừa định nói ra câu hỏi nhưng bị khựng lại khi cô chủ của cô đưa ra một câu hỏi khác

    "Làm thế nào mà hai người có thể làm tất cả những điều này chỉ trong vài giờ? Điều gì đã xảy ra sau khi

    Tôi rời đi à?"

    Ưng Nguyệt đảm bảo giữ cho vẻ mặt vừa bối rối, vừa sốc và tò mò khi cần thiết vào lúc này.

    Cách tốt nhất để chối khỏi việc này là đùn về phía họ

    "Huh?"

    Cả hai chị em họ Lý ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Cô chủ của họ trong khi Ưng Nguyệt cũng đang nhìn lại họ

    "Chúng tôi không có.."

    Lý Vũ lẩm bẩm những lời đó vàlắc đầu từ chối. Lý Kỳ cũng lắc đầu thể hiện sự đồng tình với câu nói của chị gái.

    Ưng Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô cau mày khi nhìn chằm chằm vào họ và hỏi với giọng bối rối, "Các em đang nói gì vậy? Các em lo lắng rằng tôi sẽ tức giận? Chúng rất hoàn hảo cho một căn bếp. Các em có thể chia sẻ với tôi. Tôi sẽ không tức giận đâu".

    Cô mỉm cười khi kết thúc câu nói của mình để tạo cảm giác như cô thực sự không giận các cô gái.

    "N-nhưng.. thưa cô.. chúng tôi thực sự không biết gì về chuyện này. Chúng tôi không thay đổi gì trong căn phòng này. Lần cuối chúng tôi kiểm tra khoảng một giờ trước, căn phòng này không có cửa sổ hay cửa sau, cũng không phải những thứ giống như bàn ăn này" Lý Kỳ vội vàng giải thích khi mắt đảo quanh bếp.

    "Thật sao? Vậy thì.."

    Ưng Nguyệt nhìn quanh phòng.

    Trong vòng một giây, cả hai chị em nhà Lý đã ở bên cạnh cô khi họ vội vàng nắm lấy gấu tay áo và nhích lại gần cô.

    "Chuyện gì vậy?" Ưng Nguyệt hỏi khi nhận thấy hành vi bất thường của họ.

    " "C-Cô ơi.. cô có nghĩ.. có ma ở đây không?" Lý Vũ hỏi nhỏ khi cô ấy nhìn quanh căn phòng với một biểu hiện lo sở

    "Em đang nói cái gì vậy? Một con ma? Đừng nói những thứ vô nghĩa!" Ưng Nguyệt khiển trách các cô gái và bắt đầu đi về phía cửa phòng.

    "Thưa cô, chúng tôi không nói đùa. Hãy nhìn căn phòng này và những thay đổi đột ngột xuất hiện trong đây. Có lẽ đó là một con ma". Lý Kỳ lần này lên tiếng và vội vàng theo sau cô chủ của họ.

    "Đúng vậy, chắc chắn rồi! Con ma đã nói nợ chúng ta và đó là lý do tại sao nó đang giúp chúng ta. Tại sao các em không rủ nó đi ăn tối lần sau nó xuất hiện để giúp chúng ta?" Ưng Nguyệt nói đùa khi cô cúi lấy những thứ mình đã mua và dừng lại khi tất cả họ nghe thấy âm thanh của một cái gì đó rơi bên ngoài.
     
  4. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ưng Nguyệt và hai cô hầu vội vã chạy ra ngoài xem có chuyện gì sảy ra, chỉ thấy Min Gu đang đứng bên một đống củi to, mà trước đó được cất trong kho của sân thứ nhất.

    "Chà!"

    Lý Kì ngạc nhiên và Lý Vũ thì nhìn chằm chằm vào Min Gu, Ưng Nguyệt trợn tròn mắt.

    Silver cố gắng giúp cô, nhưng cũng như anh ta đang cố tình làm khó cô. Anh ta xuất hiện trước mặt cặp song sinh mà vẫn sử dụng phép thuật trong cái hình hài yếu ớt ấy, cô khó có thể dựng chuyện để che đậy những hành kì lạ này của anh ta.

    "Cô ấy thật mạnh mẽ!"

    Lý Vũ cũng thốt lên. Min Gu đứng đó, tay khoanh trước ngực với vẻ tự hào trên khuôn mặt tròn nhỏ của cô ấy. Không có mệt mỏi nào mặc dù cô đống củi đó rất nặng.

    Ưng Nguyệt khẽ xoa trán cảm thấy cơn đau đầu ập đến. Cô chỉ muốn biến mất để Silver tự xử lý tìn hình. Nhưng đồng thời, cô hoàn toàn nhận thức được rằng người đàn ông đó không hề quan tâm đến những vấn đề mà anh ta đang gây ra. Nếu điều tồi tệ hơn xảy ra, anh ta sẽ biến mất mà không có bất kỳ dấu vết nào, để lại tất cả mọi người nghi ngờ danh tính của anh ta. Người đàn ông thích tạo ra khó khăn để người khác vắt óc giải quyết.

    Cô nhắm mắt trong vài giây và hít thở sâu trước khi đi về phía Min Gu và nhìn vào đống củi

    "Quả thực! Em rất mạnh mẽ. Có vẻ như nhận định của tôi về em không sai chút nào. Em thực sự có siêu sức mạnh đấy. Em đúng là một đứa trẻ có năng khiếu!"

    Ưng Nguyệt thậm chí còn véo má Min Gu để nhấn mạnh câu chuyện ngọt ngào của cô. Trong khi nở một nụ cười trên môi để đánh lừa cặp song sinh. Min Gu nhìn Ưng Nguyệt nhận ra trong đáy mắt cô sự tức giận

    "Oa! Làm sao mà cô có thể khỏe như vậy?" Lý Vũ vọi vàng hỏi khi và đi đến đứng gần Min Gu

    "Đúng! Ngươi không nhìn ra chỉ một mình cô đem mấy cây gỗ này đến đây đấy?"

    "Tiểu thư của ngươi làm sao không có mắt phần biệt tài thật giả? Ngươi không phải là xem thường ta, hay là?"

    "Không, không, không! Tất nhiên, không phải! Nhưng thưa cô, làm thế nào mà cô còn tìm thấy cô gái này?" Lý Kì hỏi trong khi cô ấy nhìn Min Gu như thể cô ấy đang nghi ngờ điều gì đó.

    " "Tôi vừa tình cờ gặp em ấy trên phố. Em ấy đang đuổi theo một tên trộm và thực sự bắt được hắn. Tôi thực sự kinh ngạc trước sức mạnh và trái tim trong sáng của cô ấy. Vì đứa trẻ tội nghiệp này không có gia đình và cô ấy thường kiếm sống bằng nghề biểu diễn các buổi biểu diễn đường phố, tôi quyết định

    Đưa cô ấy đến đây" Ưng Nguyệt trả lời bằng một giọng điệu bình tĩnh và buồn bã, khiến việc đưa một cô gái lạ đến Cung điện lạnh là điều hoàn toàn bình thường bởi vì cô ấy không thể nhìn đứa trẻ phải chịu đựng một mình trong thế giới khắc nghiệt.

    " "Nhưng thưa cô, điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó từ Cung điện phát hiện ra cô ấy?" Lý Kỳ lo lắng hỏi.

    Ưng Nguyệt cười nhẹ, nói "Ai sẽ tìm ra? Không ai từng bước vào Cung điện lạnh giá. Trừ khi họ đột nhiên có tâm để lo lắng cho sức khỏe của chúng ta, chúng ta hoàn toàn an toàn. Hầu hết họ thậm chí không nhớ đến chúng ta."

    Các cô gái họ Lý im lặng khi biết rằng cô chủ nói có lý. Lâu như vậy không có ai tới thăm Cung điện lạnh, khả năng sẽ có người đột nhiên xuất hiện ở Cung điện lạnh lẽo là không thể

    Nhưng đồng thời, một phần não của họ vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Tin xấu nhất định sẽ gõ cửa

    Nhà họ bất cứ khi nào.

    "Cô.." Lý Kì kéo tay áo cô chủ khi cố gắng một lần nữa khiến cônhận ra rằng giữ một cô gái lạ trong Cung điện thực sự rất mạo hiểm. Ai biết được hình phạt nào sẽ giáng xuống họ như thết nào nếu Thái hậu biết chuyện này?

    Ưng Nguyệt đang định trả lời thì người đàn ông đã biến thành một cô bé - Min Gu quyết định nói "Mọi người thực sự không cần phải lo lắng. Ngay cả khi người từ Hoàng cung quyết định đến thăm Cung điện lạnh lùng, sẽ không ai có thể tìm thấy tôi. Tôi có thể hứa điều đó." Cô bé nói với vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt bầu bĩnh.

    ' "Tại sao?" Lý Kí hỏi, mọi người đều hướng sự chú ý vào cô gái nhỏ và chờ nghe câu trả lời của cô.

    Bằng cách nào đó, Ưng Nguyệt đã có thể biết rằng bất cứ điều gì Silver / Min Gu sắp nói tiếp theo sẽ tạo ra nhiều câu hỏi và nghi ngờ hơn nữa. Và trước khi cô có thể phản ứng và ngăn cô gái nói, đã quá muộn vì vào đúng thời điểm đó, một ánh sáng rực rỡ chiếu vào căn phòng, và ngay giây tiếp theo Min Gu đã biến thành một chú thỏ nhỏ màu trắng.

    Ưng Nguyệt cảm thấy muốn khóc khi nhìn biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt của cặp song sinh. Họ nhìn chằm chằm vào chú thỏ như thể nó là một con quái vật thay vì một con vật vô hại nhỏ bé dễ thương.

    Ưng Nguyệt không nói, ngay cả khi cả hai cô gái vội vàng hướng sự chú ý của họ về phía cô và trong đầu họ có hàng tá câu hỏi mà không có câu trả lời.

    Ưng Nguyệt chỉ thể hiện vẻ mặt bàng hoàng và chết lặng như một cặp song sinh vậy. Sự ngây thơ vô tội là vũ khí tốt nhất của cô lúc này và cô sẽ bám lấy vũ khí quý giá của mình.

    Chú thỏ nhỏ lắc đầu, ngoáy tai và nó một lần nữa biến lại thành Min Gu, mỉm cười tự hào khi nhìn biểu hiện của chị em nhà Lý.

    "Thấy chưa! Bây giờ mọi người có thể thư giãn và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Tôi sẽ đi lấy số củi còn lại."

    Cô gái ríu rít vui vẻ trước khi biển mất, để lại sự ngạc nhiên và sợ hãi cho những người còn lại. Trong khi cặp song sinh sợ hãi vì họ vừa nhìn thấy một cô gái biến thành thỏ và ngược lại thì Ưng Nguyệt lại vô cùng sợ hãi vì cô đã có thể nhìn thấy một tương lai đen tối đang chờ đợi
     
  5. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc đó bầu không khí giữa bọn họ là sự im lặng à khó xử đến đáng sợ. Duy chỉ có Min Gu nguyên nhân của chuyện này vẫn bình thản, ăn uống như cả thế giới ngoài kia chẳng liên quan đến mình.

    Lý Vũ nhẹ huých vào tay Ưng Nguyệt, cô ngừng ăn, nhướng mày với vẻ thắc mắc nhìn về phía cô hầu của mình. Lý Vũ nhích mặt lại gần tại Ưng Nguyệt hỏi: "Cô, cô thật sự không biết cô ấy có thể biến thành thỏ sao?"

    Câu hỏi khiến khiến Ưng Nguyệt sững sờ, nghiến răng đảo ánh mắt như viên đạn nhìn "cô gái" đó. Nhưng người đó lại chẳng thèm liếc một cái.

    Cô đành nhở một nụ cười buồn và lắc đầu với Lý Vũ

    "Cô chủ, giữ cô gái này ở đây có thực sự an toàn không?" Lần này đến lượt Lý Kỳ hỏi, cũng nhích lại gần cô.

    Giang Ưng Nguyệt cảm thấy có chút bực bội, mong họ đừng hỏi thêm gì nữa.

    "Em nghĩ chúng ta có thể đuổi cô ấy ra ngoài khi cô ấy không muốn?" Cô hỏi ngược lại, nhìn hai người hầu gái của mình với vẻ bất tắc dĩ

    Hai chị em nhà Lý lén nhìn về phía "cô gái" kia, thấy câu nói của cô chủ rất đúng, họ có khả năng đuổi "cô ấy" không? Làm thế nào họ có thể chống lại một người là một con quái vật thỏ? Họ sẽ không cố gắng tìm đến cái chết đâu


    "Thôi nào, tạm thời bỏ qua đi. Ăn tối xong rồi đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm." cô bình thản nói và tiếp tục ăn.

    Mặc dù Lý Kì và Lý Vũ vẫn còn nhiều đều điều nghi ngờ với sự hiện diện của "cô gái" thỏ bí ẩn trong Cung điện lạnh giá, nhưng họ biết mình cũng sẽ chẳng làm được gì. Min Gu không phải là người bình thường và các cô gái cũng không đủ can đảm để thách thức một chú thỏ quái vật.

    Nhận ra rằng họ đã thua, cặp song sinh quyết định im lặng, không lâu sau tất cả họ đã hoàn thành bữa tối và sẵn sàng nghỉ ngơi trong đêm.

    "Tôi sẽ ngủ trong cùng với cô" Min Gu nói với giọng líu lo vui vẻ, níu lấy cánh tay của Ưng Nguyệt như một đứa trẻ.

    Ưng Nguyệt còn chưa kịp mở miệng thì hai cô hầu gái đã nói

    "Không thể."

    "Tuyệt đối không!"

    Ưng Nguyệt nhìn cặp song sinh, môi cô mấp máy, không biết nên cười hay nên khóc trước tình cảnh hiện tại của mình.

    "Tại sao không?" Min Gu hỏi lại với vẻ "bối rối" trên khuôn mặt. Rốt cuộc, "cô ấy" biến thành một cô gái chỉ vì muốn được ở chung vậy mà giờ đây hai người trước mặt lại không cho phép "cô" ở cùng Ưng Nguyệt?

    "Làm sao còn có thể như vậy. Ngươi như vậy là không tôn trọng cô chủ của chúng tôi?" Lý Vũ vừa nói vừa trùng mắt nhìn con quái vật thỏ.

    Min Gu hướng ánh mắt đò hỏi về phía Ưng Nguyệt, nhưng cô không đáp.

    "Được rồi! Tôi sẽ ngủ cùng với các cô vậy" Min Gu thản nhiên nói với một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt.

    Nhưng lời nói của "cô ấy" đã khiến chị em nhà họ Lý sững người, lạnh sống lưng vì sợ hãi. Nhìn chằm chằm vào "cô ấy" như thể họ đang nhìn một con quái vật nào đó.

    "Nào các cô gái.. đủ rồi đó! Tôi mệt và buồn ngủ lắm rồi. Chúng ta hãy dừng việc vô nghĩa này lại ngay bây giờ. Vì hai người sợ cô ấy, nên để cô ấy ở trong sân thứ năm đi. Tôi sẽ thường xuyên để mắt đến cô ấy. Đây sẽ là lần cuối chúng ta nói về chủ đề này." Ying Yue bất ngờ lên tiếng với giọng điệu mệt mỏi nhưng vẫn rất kiên quyết.

    Cô không cho chị em kia cơ hội được nói tiếp, nắm lấy cánh tay Min Gu tiến đến sân thứ năm, bỏ lại hai cô gái đang chết lặng, nhìn chằm chằm vào bóng đáng của cô và con quái vật thỏ dần khuất bóng.

    ~

    "Anh bị sao vậy? Có phải anh đang cố tình tạo ra những rắc tối vô nghĩ này cho tôi không hả? Tức chết đi được mà, hah!"

    Trong lúc bốc đồng, Ưng Nguyêth hét vào mặt "cô gái" nhỏ cô gái, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô thấy có một lực đẩy mình dán lên bức tường sau lưng, "cô gái" đó tiến đến giam cô vào giữa thân thể mình và bức tường.

    "A-anh đang làm gì vậy?" Ưng Nguyệt nhìn cô gái đó với vẻ khó hiểu, cố gắng thoát khỏi Min Gu. Nhưng đôi tay tưởng chừng như nhỏ bé của anh chứa đựng một sức mạnh vô hình khiến cô không thể thoát ra.

    "Vui mà. Em không cần phải lo lắng về hai cô gái đó. Họ không phải là vấn để lớn" Min Gu vừa nói vừa nhích lại gần Ưng Nguyệt hơn một chút.

    Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra là Lý Vũ, cô ấy cầm chăn và gối trên tay.

    "Thưa cô, tôi đã mang theo chăn bông và gối dự phòng trong kho, Mi.."

    Lời nói của Lý Vũ gần như đông cứ lại trong cổ họng khi mắt cô nhìn thấy khung cảnh ở đầu kia của căn phòng.

    "Tôi.. tôi.. tôi.. sẽ.. rời đi ngay bây giờ.."

    Cô gái không lãng phí một giây nào, lập tức ra ngoài. Min Gu đã cười đến mức sắp ngã nhưng mặt của Ưng Nguyệt thì đen lại, lườm anh ta.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...