Chương 10: Tiệm cầm đồ
"Chà!"
Hai chị em họ Lý không kìm được sự ngạc nhiên khi vội vàng thu vào khung cảnh tuyệt đẹp của chợ đêm Cố đô.
Họ trải qua thời thơ ấu ở một ngôi làng và sau khi đến Hoàng cung, họ bị đưa vào Cung điện lạnh giá.
Đó là lần đầu tiên hai chị em được nhìn thấy cảnh đẹp do con người tạo ra chứ không phải thiên nhiên.
" "Cô ơi, đẹp quá. Chúng ta phải làm gì bây giờ vì chúng ta đã đến khu vực chợ rồi?" Lý Kỳ hỏi khi cô đi theo Cô chủ cùng với chị gái của mình.
Vào đúng lúc đó, một âm thanh sôi sục thu hút sự chú ý của họ, và cả hai đều hướng sự chú ý về phía Lý Vũ.
Cô gái trông rất xấu hổ khi cô ấy giấu chiếc bụng của mình sau đôi bàn tay nhỏ bé của mình và liên tục nhìn chằm chằm vào chân của mình.
Ưng Nguyệt nhẹ nhàng vỗ đầu khi cô ấy trả lời câu hỏi của Lý Kỳ.
" "Lý do chính mà chúng ta đến đây hôm nay là vì một bữa ăn lớn. Vì vậy, đó chính xác là những gì chúng ta sẽ làm."
Mặc dù lời đề nghị của cô nghe rất đẹp và quyến rũ, nhưng chị em họ chỉ lo lắng khi họ nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Ưng Nguyệt.
"Thưa cô, chúng tôi không có một xu nào trên người. Vì vậy chúng ta không thể đủ tiền để ăn một bữa ở nơi này." Lý Kì nói với giọng đầy đau khổ, nỗi buồn tràn ngập
Ưng Nguyệtquay lại nhìn cô gái đang mang một vẻ đáng thương.
"Sao trông buồn thế nhỉ? Cô chủ của em vẫn ở đây. Hôm nay, tôi sẽ cho em thấy tài năng tiềm ẩn của mình. Nào!"
Các cô gái không biết cô chủ của họ đang lên kế hoạch gì nhưng họ không thể làm gì hơn là đi theo cô ấy.
Ngay sau đó ba người họ đã đứng bên ngoài một tòa nhà hai tầng mà thực chất là một tiệm cầm đồ.
" "Cô ơi, sao chúng tôi lại ở đây?" Lý Vũ hỏi khi cô liếc nhìn tòa nhà và sau đó hướng ánhmắt bối rối về phía ƯngNguyệt
"Chúng ta sẽ kiếm được một món tiền, nhưng vì điều đó, tôi cần sự giúp đỡ của hai người." Ưng Nguyệt vừa nói vừa nhìn hai cô gái với đôi mắt lấp lánh.
"Sự giúp đỡ của chúng tôi?" Lý Kỳ không chắc chắn hỏi.
Ưng Nguyệt ngay lập tức gật đầu ra hiệu cho hai cô gái lại gần.
Khi chị em nhà Lý làm theo lời chỉ dẫn của cô và nhích lại gần để lắng nghe bất cứ điều gì cô ấysắp nói với họ, không ai trong hai người sẵn sàng cho những gì cô chủ của họ nói với họ tiếp theo.
"Cái đó.."
Ưng Nguyệt ngay lập tức ra hiệu cho Lý Kỳ im lặng trước khi cô gái có thể phá hỏng kế hoạch của mình.
"Cô chủ, chúng ta thật sự đi làm cái này sao? Hơn nữa trước tiên cầm đồ có cái gì sao?" Lý Kỳ vừa hỏi vừa nhìn cô chủ của mình với ánh mắt lo lắng.
Kể từ khi họ trở về từ khu rừng vào đêm hôm trước, có vẻ như Cô chủ của họ đã trở nên táo bạo và tính nghịch hơn rất nhiều. Những ý tưởng mà cô ấy nghĩ ra là quá nguy hiểm và bất khả thi.
Hai cô gái không thể không lo lắng cho cô chủ của họ, họ chỉ là những người hầu không có quyền lực. Họ sẽ làm gì nếu cô gặp nguy hiểm?
Suy nghĩ đó khiến họ lo ngại cho sự an toàn của Ưng Nguyệt.
"Tại sao hai người cứ nghi ngờ ý tưởng của tôi? Để tôi nói cho hai người biết, tôi không ngốc đến mức đó. Có phải ý tưởng nào của tôi từ trước đến nay đều thất bại không? Không đúng không? Vậy thì các người có thể thể hiện một chút niềm tin vào tôi được không!" '
Ưng Nguyệt chắc chắn đã cảm thấy mệt mỏi vì những cú đấm liên tục mà các cô gái nhắm đến vì sự tự tin và tỉnh táo của cô.
Giống như Giang Ưng Nguyệt trước đây chẳng qua là một người phụ nữ ngu ngốc, khó có thể đưa ra một quyết định đúng đắn nào.
Cô ấy chắc chắn sẽ mất một thời gian để thay đổi hình ảnh trước đây của mình khỏi tâm trí của hai chị em họ Lý.
Hai chị em họ chỉ im lặng và gật đầu đồng ý trước khi đi theo Ưng Nguyệt vào trong cửa hàng.
Ngay cả vào những giờ cuối ngày, cửa hàng vẫn nhộn nhịp khách hàng.
Khi họ tiến về phía chiếc bàn mà người chủ cửa hàng hiện đang ngồi và thương lượng thỏa thuận với hai khách hàng khác, Lý Vũ đột nhiên ngăn họ lại.
Ưng Nguyệt và Lý Kì bối rối quay lại nhìn cô gái, không biết cô ấy bị làm sao.
"Thưa cô, người đàn ông này trông có vẻ rất thành thạo trong lĩnh vực này. Liệu chúng ta có thành công không?" Lý Vũ thì thầm sự không chắc chắn của mình.
Ưng Nguyệt chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay cô gái trước khi cô tiến về phía người bán hàng.
Cả ba người đều mặc quần áo bình thường với khăn che mặt. Vẻ ngoài của họ không có gì có thể nói chính xác họ đang sở hữu tài sản như thế nào.
Tuy nhiên, người chủ cửa hàng đã chào đón họ một cách nồng nhiệt trước khi anh ta hỏi, "Tôi có thể giúp gì cho những cô gái trẻ này?"
"Thưa ngài, hôm nay chúng tôi đến đây để cầm đồ một tài sản vô cùng quý giá của chúng tôi. Nếu không phải vì tình trạng tồi tệ hiện tại, chúng tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc bán nó ngay cả trongmơ. Nhưng..'" Ưng Nguyệt nói với Ông chủ bằng đôi mắt chợt đượm buồn và tuyệt vọng.
Ngay khi được lệnh, hai chị em họ Lý đi theo sự dẫn đắt và ngay lập tức biểu hiện của họ trở nên ảm đạm nhất có thể.
"Điều này.."
Chủ cửa hàng đã có chút sốc sau khi nhìn thấy những biểu hiện buồn bã như vậy của các cô gái trẻ.
Mặc dù khuôn mặt của họ được giấu sau tấm màn che, nhưng đôi mắt của họ lại chứa đựng nhiều cảm xúc đến nỗi ngay cả người chủ cửa hàng cũng cảm thấy như mình đang phải chịu đựng một nỗi buồn nào đó.
"Thưa cô, vì cô đến đây để trao đổi nên tôi sẽ không làm cô thất vọng. Tôi hy vọng rằng tất cả các cô sẽ sớm tìm ra cách thoát khỏi cuộc khủng hoảng hiện tại của mình." Người chủ quán lịch sự vừa nói vừa ra hiệu cho người hầu mang đồ uống cho các tiểu thư.
"Thưa ông, ông thực sự tốt bụng. Chúng tôi đã nghe những lời khen ngợi rất nhiều về cửa hàng của ông. Ai có thể nghĩ rằng chúng tôi lại gặp một người tốt bụng như vậy?"
Ưng Nguyệt không bỏ qua khoảng trống nào cho bất kỳ sai lẩm nào khi cô tiếp tục tắm cho người đàn ông bằng những lời lẽ đầy mật ngọt của mình.
"Chuyện này.. cô không cần phải khách sáo như vậy, thưa cô. Tôi rất vui khi được giúp những ngườiđang rất cần sự giúp đỡ như cô." Người chủ cửa đột nhiên cảm thấy xấu hổ sau khi nghe những lời khen ngợi về bản thân.
Ai có thể nghĩ rằng mọi người thực sự khen ngợi anh ấy và cửa hàng của anh ấy? Tại sao anh ấy không bao giờ nghe về nó?
"À, nhân tiện, thứ mà cô muốn bán là gì?" Anh ấy yêu cầu chuyền hướng sự chú ý vì anh ấy cảm thấy quá xấu hổ vì những lời khen đó
Mặt khác, Lý Kỳ và Lý Vũ hoàn toàn không nói nên lời trước hành động vô liêm sỉ của cô chủ của họ.
Tại sao họ không bao giờ phát hiện ra tài năng tiềm ấn này của cô chủ của họ trong suốt những năm qua?
Chà, câu trả lời cho câu hỏi này rất đơn giản - bởi vì đó là một tài năng tiềm ẩn!
"Ù, đúng rồi! Để tôi cho ông xem."
Ưng Nguyệt cầm lấy chiếc túi mà Lý Vũ đã giữ suốt thời gian qua.
Rất nhẹ nhàng và cẩn thận, Ưng Nguyệt lôi một quả cầu lông trắng ra khỏi túi. Khoảnh khắc ánh mắt của mọi người đổ dồn vào bóng trắng đó, những tiếng thở hổn hển vang vọng khắp căn phòng đột nhiên hoàn toàn im lặng.
"Cô.. t-cái này.. đây là.."
Người bán hàng tội nghiệp không thể tìm được từ nào để hoàn thành câu hỏi của mình khi anh ta nhìn chằm chằm vào quả bóng lông với vẻ kinh ngạc.
' "Đây là thứ tôi muốn cầm đồ. Nó không phải là duy nhất và quý giá sao?" Ying Yue đặt câu hỏi khi đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ thích thú.
Chảo: Hôhô thặc thú zị..
Nhớ like và ủng hộ Chảo nha mọi người, mãi ui!
Hai chị em họ Lý không kìm được sự ngạc nhiên khi vội vàng thu vào khung cảnh tuyệt đẹp của chợ đêm Cố đô.
Họ trải qua thời thơ ấu ở một ngôi làng và sau khi đến Hoàng cung, họ bị đưa vào Cung điện lạnh giá.
Đó là lần đầu tiên hai chị em được nhìn thấy cảnh đẹp do con người tạo ra chứ không phải thiên nhiên.
" "Cô ơi, đẹp quá. Chúng ta phải làm gì bây giờ vì chúng ta đã đến khu vực chợ rồi?" Lý Kỳ hỏi khi cô đi theo Cô chủ cùng với chị gái của mình.
Vào đúng lúc đó, một âm thanh sôi sục thu hút sự chú ý của họ, và cả hai đều hướng sự chú ý về phía Lý Vũ.
Cô gái trông rất xấu hổ khi cô ấy giấu chiếc bụng của mình sau đôi bàn tay nhỏ bé của mình và liên tục nhìn chằm chằm vào chân của mình.
Ưng Nguyệt nhẹ nhàng vỗ đầu khi cô ấy trả lời câu hỏi của Lý Kỳ.
" "Lý do chính mà chúng ta đến đây hôm nay là vì một bữa ăn lớn. Vì vậy, đó chính xác là những gì chúng ta sẽ làm."
Mặc dù lời đề nghị của cô nghe rất đẹp và quyến rũ, nhưng chị em họ chỉ lo lắng khi họ nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Ưng Nguyệt.
"Thưa cô, chúng tôi không có một xu nào trên người. Vì vậy chúng ta không thể đủ tiền để ăn một bữa ở nơi này." Lý Kì nói với giọng đầy đau khổ, nỗi buồn tràn ngập
Ưng Nguyệtquay lại nhìn cô gái đang mang một vẻ đáng thương.
"Sao trông buồn thế nhỉ? Cô chủ của em vẫn ở đây. Hôm nay, tôi sẽ cho em thấy tài năng tiềm ẩn của mình. Nào!"
Các cô gái không biết cô chủ của họ đang lên kế hoạch gì nhưng họ không thể làm gì hơn là đi theo cô ấy.
Ngay sau đó ba người họ đã đứng bên ngoài một tòa nhà hai tầng mà thực chất là một tiệm cầm đồ.
" "Cô ơi, sao chúng tôi lại ở đây?" Lý Vũ hỏi khi cô liếc nhìn tòa nhà và sau đó hướng ánhmắt bối rối về phía ƯngNguyệt
"Chúng ta sẽ kiếm được một món tiền, nhưng vì điều đó, tôi cần sự giúp đỡ của hai người." Ưng Nguyệt vừa nói vừa nhìn hai cô gái với đôi mắt lấp lánh.
"Sự giúp đỡ của chúng tôi?" Lý Kỳ không chắc chắn hỏi.
Ưng Nguyệt ngay lập tức gật đầu ra hiệu cho hai cô gái lại gần.
Khi chị em nhà Lý làm theo lời chỉ dẫn của cô và nhích lại gần để lắng nghe bất cứ điều gì cô ấysắp nói với họ, không ai trong hai người sẵn sàng cho những gì cô chủ của họ nói với họ tiếp theo.
"Cái đó.."
Ưng Nguyệt ngay lập tức ra hiệu cho Lý Kỳ im lặng trước khi cô gái có thể phá hỏng kế hoạch của mình.
"Cô chủ, chúng ta thật sự đi làm cái này sao? Hơn nữa trước tiên cầm đồ có cái gì sao?" Lý Kỳ vừa hỏi vừa nhìn cô chủ của mình với ánh mắt lo lắng.
Kể từ khi họ trở về từ khu rừng vào đêm hôm trước, có vẻ như Cô chủ của họ đã trở nên táo bạo và tính nghịch hơn rất nhiều. Những ý tưởng mà cô ấy nghĩ ra là quá nguy hiểm và bất khả thi.
Hai cô gái không thể không lo lắng cho cô chủ của họ, họ chỉ là những người hầu không có quyền lực. Họ sẽ làm gì nếu cô gặp nguy hiểm?
Suy nghĩ đó khiến họ lo ngại cho sự an toàn của Ưng Nguyệt.
"Tại sao hai người cứ nghi ngờ ý tưởng của tôi? Để tôi nói cho hai người biết, tôi không ngốc đến mức đó. Có phải ý tưởng nào của tôi từ trước đến nay đều thất bại không? Không đúng không? Vậy thì các người có thể thể hiện một chút niềm tin vào tôi được không!" '
Ưng Nguyệt chắc chắn đã cảm thấy mệt mỏi vì những cú đấm liên tục mà các cô gái nhắm đến vì sự tự tin và tỉnh táo của cô.
Giống như Giang Ưng Nguyệt trước đây chẳng qua là một người phụ nữ ngu ngốc, khó có thể đưa ra một quyết định đúng đắn nào.
Cô ấy chắc chắn sẽ mất một thời gian để thay đổi hình ảnh trước đây của mình khỏi tâm trí của hai chị em họ Lý.
Hai chị em họ chỉ im lặng và gật đầu đồng ý trước khi đi theo Ưng Nguyệt vào trong cửa hàng.
Ngay cả vào những giờ cuối ngày, cửa hàng vẫn nhộn nhịp khách hàng.
Khi họ tiến về phía chiếc bàn mà người chủ cửa hàng hiện đang ngồi và thương lượng thỏa thuận với hai khách hàng khác, Lý Vũ đột nhiên ngăn họ lại.
Ưng Nguyệt và Lý Kì bối rối quay lại nhìn cô gái, không biết cô ấy bị làm sao.
"Thưa cô, người đàn ông này trông có vẻ rất thành thạo trong lĩnh vực này. Liệu chúng ta có thành công không?" Lý Vũ thì thầm sự không chắc chắn của mình.
Ưng Nguyệt chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay cô gái trước khi cô tiến về phía người bán hàng.
Cả ba người đều mặc quần áo bình thường với khăn che mặt. Vẻ ngoài của họ không có gì có thể nói chính xác họ đang sở hữu tài sản như thế nào.
Tuy nhiên, người chủ cửa hàng đã chào đón họ một cách nồng nhiệt trước khi anh ta hỏi, "Tôi có thể giúp gì cho những cô gái trẻ này?"
"Thưa ngài, hôm nay chúng tôi đến đây để cầm đồ một tài sản vô cùng quý giá của chúng tôi. Nếu không phải vì tình trạng tồi tệ hiện tại, chúng tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc bán nó ngay cả trongmơ. Nhưng..'" Ưng Nguyệt nói với Ông chủ bằng đôi mắt chợt đượm buồn và tuyệt vọng.
Ngay khi được lệnh, hai chị em họ Lý đi theo sự dẫn đắt và ngay lập tức biểu hiện của họ trở nên ảm đạm nhất có thể.
"Điều này.."
Chủ cửa hàng đã có chút sốc sau khi nhìn thấy những biểu hiện buồn bã như vậy của các cô gái trẻ.
Mặc dù khuôn mặt của họ được giấu sau tấm màn che, nhưng đôi mắt của họ lại chứa đựng nhiều cảm xúc đến nỗi ngay cả người chủ cửa hàng cũng cảm thấy như mình đang phải chịu đựng một nỗi buồn nào đó.
"Thưa cô, vì cô đến đây để trao đổi nên tôi sẽ không làm cô thất vọng. Tôi hy vọng rằng tất cả các cô sẽ sớm tìm ra cách thoát khỏi cuộc khủng hoảng hiện tại của mình." Người chủ quán lịch sự vừa nói vừa ra hiệu cho người hầu mang đồ uống cho các tiểu thư.
"Thưa ông, ông thực sự tốt bụng. Chúng tôi đã nghe những lời khen ngợi rất nhiều về cửa hàng của ông. Ai có thể nghĩ rằng chúng tôi lại gặp một người tốt bụng như vậy?"
Ưng Nguyệt không bỏ qua khoảng trống nào cho bất kỳ sai lẩm nào khi cô tiếp tục tắm cho người đàn ông bằng những lời lẽ đầy mật ngọt của mình.
"Chuyện này.. cô không cần phải khách sáo như vậy, thưa cô. Tôi rất vui khi được giúp những ngườiđang rất cần sự giúp đỡ như cô." Người chủ cửa đột nhiên cảm thấy xấu hổ sau khi nghe những lời khen ngợi về bản thân.
Ai có thể nghĩ rằng mọi người thực sự khen ngợi anh ấy và cửa hàng của anh ấy? Tại sao anh ấy không bao giờ nghe về nó?
"À, nhân tiện, thứ mà cô muốn bán là gì?" Anh ấy yêu cầu chuyền hướng sự chú ý vì anh ấy cảm thấy quá xấu hổ vì những lời khen đó
Mặt khác, Lý Kỳ và Lý Vũ hoàn toàn không nói nên lời trước hành động vô liêm sỉ của cô chủ của họ.
Tại sao họ không bao giờ phát hiện ra tài năng tiềm ấn này của cô chủ của họ trong suốt những năm qua?
Chà, câu trả lời cho câu hỏi này rất đơn giản - bởi vì đó là một tài năng tiềm ẩn!
"Ù, đúng rồi! Để tôi cho ông xem."
Ưng Nguyệt cầm lấy chiếc túi mà Lý Vũ đã giữ suốt thời gian qua.
Rất nhẹ nhàng và cẩn thận, Ưng Nguyệt lôi một quả cầu lông trắng ra khỏi túi. Khoảnh khắc ánh mắt của mọi người đổ dồn vào bóng trắng đó, những tiếng thở hổn hển vang vọng khắp căn phòng đột nhiên hoàn toàn im lặng.
"Cô.. t-cái này.. đây là.."
Người bán hàng tội nghiệp không thể tìm được từ nào để hoàn thành câu hỏi của mình khi anh ta nhìn chằm chằm vào quả bóng lông với vẻ kinh ngạc.
' "Đây là thứ tôi muốn cầm đồ. Nó không phải là duy nhất và quý giá sao?" Ying Yue đặt câu hỏi khi đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ thích thú.
Chảo: Hôhô thặc thú zị..
Nhớ like và ủng hộ Chảo nha mọi người, mãi ui!