Tiểu Thuyết [Edit] Nữ Hoàng Máu - Nightsummer20

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi truyệncủathảo, 7 Tháng năm 2021.

  1. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    [​IMG]

    Tên truyện: Nữ Hoàng Máu

    Tác giả: Nightsummer20

    Editor: Cải Thảo

    Thể loại: Ma cà rồng

    Link bản gốc:

    Lịch đăng: Tùy tác giả

    Văn án: Giang Ưng Nguyệt, một Ma cà rồng 1500 tuổi, sau cái chết đột ngột và bất ngờ của mình đã tìm thấy mình trong thân xác của một cô gái cùng chung tên và khuôn mặt tương tự như cô ấy

    Link thảo luận - góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Chảo - Việt Nam Overnight (dembuon.vn)

    Mục lục​

     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 1: Nó vẫn còn sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái mặc chiếc áo choàng dài máu đỏ sẫm dính đầy bùn đất, bao gồm cả bề ngoài rách rưới và đẫm máu không mấy đẹp đẽ, đẩy người đàn ông cao gần mét sáu xuống đất một cách thô bạo.

    Tay trái cô đưa lên môi và từ từ lau vết máu còn sót lại trên đó.

    Một nụ cười thật tươi nở trên khuôn mặt cô khi cô chứng kiến điều kỳ diệu đang diễn ra ngay trước mắt mình.

    Máu dính trên quần áo và cơ thể của cô ấy bắt đầu biến mất khi từng vết cắt và vết xước của cô ấy lành lại.

    Chỉ mất một hoặc hai phút trước khi cơ thể cô ấy hoàn toàn lành lặn và tràn đầy năng lượng.

    Cô lại một lần nữa bắt đầu cảm thấy thích chính mình mặc dù hiện tại cô đang bị mắc kẹt trong cơ thể của một cô gái hai mươi tuổi trùng tên với cô.

    "Nó còn sống! Chết tiệt, nó vẫn còn sống!" '

    Cô gái không thể kìm nén được niềm hạnh phúc trong trái tìm bé bỏng của mình và hét lên một cách điên cuồng khi vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của mình với niềm vui thuần khiết. (ai giải thích cho tớ được không)

    "Q-QU.. QUÁI VẬT!"

    Thời gian ăn mừng của cô ngắn ngủi khi giọng nói hoảng loạn kéo cô chú ý về phía người đàn ông đang cố gắng bò ra xa khỏi cô.

    Vẻ mặt vui vẻ dễ thương ngay lập tức biến mất khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô khi cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

    Đôi mắt của cô ấy đột nhiên trở nên tối hơn khi một tia sáng xấu xa chiếm lấy họ và sau đó cô ấy bắt đầu cười.

    "Hahaha.. quái vật? Tôi? Haha!"

    Người đàn ông tội nghiệp không thể làm gì khác hơn là trố mắt nhìn cô gái có vẻ là một kẻ điên cuồng.

    Ai có thể biết được rằng khi nhận nhiệm vụ giết chết cô thì lại kí vào một bản án tử hình?

    Cô gái cuối cùng cũng ngừng cười và ánh mắt vốn đã đen tối và độc ác của cô chỉ trở nên sắc hơn và lạnh hơn khi cô nhìn chằm chằm vào bộ dạng run rẩy của anh ta.

    "Các người thực sự dám gọi tôi là Quái vật. Tất cả các người đã bắt cóc một phụ nữ vếu đuối trên đườngđi qua khu rừng này. Ai mới là con quái vật thực sự ở đây?" '

    Giọng cô ấy phát ra trầm nhưng nguy hiểm. Bóng tối của khu rừng chỉ làm tăng thêm sự tồi tệ của tình hình.

    Với tất cả sức lực còn lại trong cơ thể và trái tim, hắn trườn về phía cô gái và nắm chặt vạt áo dài đỏ của cô trong tay khi cầu xin sự thương xót.

    "Bệ hạ! Tôi vô tội. Tôi chỉ đang tuân theo mệnh lệnh của Chủ nhân. Xin hãy thương xót tôi!"

    Giang Ưng Nguyệt nhầm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi tay phải vòng qua cổ người đàn ông.

    "Khi ngươi phát hiện ra rằng 'Giang Ưnh Nguyệt' không tốt gì là vật cấm của gia đình Hoàng gia và sẽ không ai quan tâm nếu cô ấy đột nhiên biến mất, thì ngươi cũng nên chú ý hơn để tìm hiểu chính xác lý do tại sao cô ấy lại là kẻ xấu. Thật không may, quá muộn rồi."

    Và sau những lời đó, một âm thanh lớn giòn tan vang vọng trong khu rừng im lặng và xác chết của người đàn ông trên mặt đất lạnh lẽo

    Ưng Nguyệt lau tay phải của mình trên váy như để loại bỏ vi trùng mà cô nhận được từ người đàn ông.

    "Cuối cùng!"

    Cô thở dài khi nhìn hai xác chết đang nằm trước mặt mình.

    Đúng vào lúc đó, một ánh sáng màu bạc chiếu sáng khu vực xung quanh cô, và ngay giây tiếp theo, có một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi đi về phía cô.

    Mái tóc bạch kim dài chấm vai của anh ấy được buộc thành đuôi ngựa cao và một vài lọn tóc buông xõa.

    Đôi mắt xanh đen của anh ấy được làm nổi bật bởi hàng mi dài đen và đường viền hàm sắc nét cùng với đôi môi đầy đặn màu đỏ tự nhiên, khiến anh ấy trông giống như nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết giả tưởng nào đó.

    Chiếc áo sơ mi sa tanh đen mà anh ta đang mặc hoàn toàn không che giấu được thân hình săn chắc, tráng kiện của anh ta.

    Chiếc quần da đen và đôi bốt chở hàng của anh ấy, cộng với chiếc áo khoác dài rộng màu đen đã làm tăng thêm phần cao lớn cho thân hình vốn đã cao của anh ấy.

    Một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón trỏ của bàn tay phải và một chiếc bông tai phù hợp đang lủng lẳng trên tai trái.

    Người đàn ông trông thanh tao và đẹp trai đến mức không thể gọi anh ta là con người được.

    "Tại sao có vẻ như cô đang đấu tranh để lựa chọn giữa cười và khóc vào lúc này?" Anh hỏi khi cúi xuống bên cạnh cô và nắm lấy vạt váy của cô trong đôi tay thon dài của mình.

    Ngay giây tiếp theo, móng tay phải của anh dài ra và sắc hơn, và với một động tác nhanh chóng, anh đã tách một mảnh váy của cô ra và nó đáp xuống đất.

    Đồ chính xác là phần váy của cô được chạm vào bởi người đàn ông hiện đang nằm chết cách họ chỉ vài bước chân.

    Ưng Nguyệt thậm chí còn không nhìn người đàn ông khi cô trả lời, "Giang Anh Nguyệt ta đường đương được lựa chọn cho vị trí Hoàng hậu của đất nước này. Vậy mà, ta thậm chí không đủ xứng đáng để hưởng một vụ ám sát thích hợp. Họ chỉ cử hai kẻ lỏng lẻo. Những tên cướp để kết liễu ta. Thật là một trò đùa!"

    Người đàn ông không nói gì khi nhìn cô gái trong im lặng.

    Sự im lặng của anh cuối cùng cũng khiến Ưng Nguyệt chuyển sự chú ý sang anh khi cô tò mò hỏi, "Còn ngươi thì sao?"

    Đáp lại câu hỏi của cô, người đàn ông chỉ nhướng mày khi anh ta lặp lại, "Còn tôi thì sao?"

    "Ý ta là làm thế nào mà ngươi lại ở đây?" Ưng Nguyệt giải thích câu hỏi của cô ấy và nhìn người đàn ông đứng lên từ vị trí cúi xuống của mình.

    Họ đang đứng rất gần, chỉ còn vài cm, khoảng cách giữa họ và chiều cao cao ngất của anh khiến Giang Ưng Nguyệt phải ngẩng đầu lên để nhìn vào mặt anh.

    "Tôi gắn bó với em mãi mãi. Tất nhiên, tôi sẽ theo em ngay cả trong cái chết."
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng năm 2021
  4. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 2: Cô ấy 1500 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ưng Nguyệt cau mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tiến về phía xác chết.

    "Ngươi đang muốn nói ngươi cũng đã chết?" Cô hỏi khi bắt đầu theo dõi anh.

    "Chuyện là như vậy."

    Câu trả lời khiến cô dừng lại khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông cũng đang dừng bước.

    Đột nhiên anh quay lại và bắt đầu tiến về phía cô.

    Mãi cho đến khi anh ta một lần nữa đứng ngay trước mặt cô, Ưng Nguyệt mới nhận ra những mảng màu đỏ sẫm ở phần dưới mái tóc bạc của người đàn ông, điều mà trước đây cô không nhận ra.

    Tay trái cô đưa về phía tóc anh và cô chạm vào những sợi tóc mềm như lụa và cắn vào môi dưới khi cô nhận ra rằng anh đang nói thật với cô.

    Cô ấy gần như mất kiểm soát cảm xúc của mình vào thời điểm đó, nhưng ngay cả trước khi biểu hiện thờ ơ thường ngày của cô ấy có thể chùn bước và chuyển sang buồn bã và đau buồn, cô ấy vẫn giữ được bản thân bình tĩnh.

    Đó không phải là thời điểm thích hợp để cô trở nên xúc động và cảm thấy tồi tệ về những gì đã xảy ra.

    "Nhưng làm thế nào? Anh không được cho là chết." Cô không thể không đặt ra câu hỏi đang khoan lỗ trong tim mình.

    Người đàn ông kéo tay cô ra khi anh ta trả lời, "Tôi đã nói với cô rồi, dù thể nào tôi cũng sẽ bám lấy cô. Bây giờ đã quá muộn để cô có thể loại bỏ tôi."

    Đôi mắt anh chứa đựng ngọn lửa của lời hứa mà anh đã hứa với cô vào chính ngày cô cứu mạng anh

    Những lời này được cho là để nhắc nhở cô về số phận mà cả hai đã được ràng buộc để chia sẻ

    Ưng Nguyệt khoanh tay trước ngực chế giễu, "Tất nhiên, tôi biết điều đó. Chỉ là tình hình này không có ý nghĩa gì,"

    "Ngươi đang muốn nói cái gì? Xin nói rõ." Người đàn ông vừa nói vừa nhìn bầu trời đêm.

    Theo như anh ta có thể nói, đã một hoặc hai giờ. Quá nửa đêm mặt trăng bán nguyệt tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, soi sáng thế giới trong ánh trăng bạc tuyệt đẹp của nó.

    "Khi tôi chết tại thế giới của chúng ta, linh hồn của tôi đã được chuyển đổi sang bên trong cơ thể của một cô gái có cùng tên với tôi. Nhưng trong trường hợp của bạn, nó không giống nhau. Ý tôi là nó giống như anh đã từng một cổng đến đây thay vì chuyển đổi." Ưng nguyệt giải thích khi cô liếc nhìn người đàn ông

    "Cổng? Bạn có thật không? Cổng thông tin nào trong thế giới của chúng ta đã mở ra ở một nơi như thế này? Hơn nữa, cô gái này không chỉ trùng tên với cô mà còn giống hệt cô, ngoại trừ đôi mắt đen này, mái tóc màu hạt dẻ thành mái tóc đen dài đó." Người đàn ông nói với cô khi lần đầu tiên anh ta chỉ vào mắt cô và sau đó là mái tóc dài ngang lưng của cô.

    " "Có thật không?" Ưng Nguyệt hỏi với giọng nói ngạc nhiên khi hai tay ôm lấy má như thể chỉ cần chạm vào là có thể nhận ra điểm giống nhau.

    "Thật là trùng hợp! Thật tiếc khi cô ấy không chịu chung số phận với tôi và cuối cùng lại chết như thế này." Ưng Nguyệt vừa nói vừa thở dài khe khẽ lắc đầu tỏ vẻ thương hại.

    Cô nhận thấy ánh mắt mà người đàn ông đang dành cho mình và cô phải mất vài giây để hiểu ý nghĩa đằng sau đó.

    "Cái gì? Tôi biết rằng tôi cũng đã chết nhưng ít nhất tôi cũng phải sống được 1500 năm. Nếu không phải vì cuộc tấn công bất ngờ địa bàn, ngươi có nghĩ rằng những con người đơn thuần đó có sức mạnh giết chết tôi không? Thật nực cười!"

    Cô nhanh chóng tự vệ. Rốt cuộc, cô ấy đã sống trên Trái đất hơn 1500 năm, và hầu như không có ai trong thế giới của họ dám chống lại cô ấy.

    Có lẽ chính sự thiếu hiểu biết của cô trước những mối đe đọa đã cướp đi sinh mạng của cô, và bây giờ cô đang ở đây, bị mắc kẹt bên trong cơ thể của một cô gái được sinh ra với phước lành từ thiên đường và cuối cùng trở thành lời nguyền cho phần còn lại của cuộc đời cô.

    "Cô không vui vì mình có cơ hội thứ hai sao? Nếu cô gái này không chết ngày hôm nay, có lẽ cô sẽ không bao giờ có cơ hội này."

    "Tất nhiên, tôi rất vui. Chỉ là tôi phát điên vì thực tế là tôi sẽ không thể đè bẹp những kẻ săn lùng đã dám tấn công địa bàn của tôi." Ưng Nguyệt vừa trả lời vừa nghiến răng.

    Người đàn ông khoanh tay sau lưng khi anh ta nói với giọng trầm, "Đừng lo lắng về điều đó. Tôi đã kết thúc cuộc đời chúng trước khi theo cô.".

    "Anh giết hết bọn chúng à? Nhưng sau đó anh chết như thế nào?" Ưng Nguyệt hỏi mặc dù cô ấy biết rằng không có cơ hội nào để cô ấy có được câu trả lời thích đáng.

    "Cô đang hỏi quá nhiều câu hỏi, Nguyệt." ' Người đàn ông nói với một chút lắc đầu.

    "Và đó là bởi vì anh không nói với tôi bất cứ điều gì," Cô ấy đáp lại bằng một lời chế giễu.

    Người đàn ông quay mặt về phía cô và lần này anh không còn mang theo sự dịu dàng trong mắt khi đáp lại lời buộc tội của cô, "Đó là vì cô không cần biết."

    Rõ ràng là Ưng Nguyệt đang trên đà tức giận. Phải mất một lúc để cô ấy bình tĩnh lại và không bắt đầu đánh nhau.

    "Tốt thôi! Nếu anh thật sự không muốn nói với tôi, tôi sẽ không hỏi nữa. Không giống như tôi thực. Sự quan tâm." ' Cô nhổ nước bọt khi bắt đầu đi qua anh ta và về phía hai người đàn ông đã chết.

    Cô cần phải xử lí chúng trước khi tiến hành những việc khác. Cô không thể chấp nhận rủi ro kết thúc ở giữa một cáo buộc giết người.

    Tuy nhiên, trước khi cô có thể đi được hơn vài bước, một bàn tay đã ngăn cô lại khi nó nắm lấy cánh tay của cô.

    "Tôi sẽ xử lý chúng. Hãy nói cho tôi biết cô định làm gì tiếp theo." Người đàn ông hỏi khi kéo cô ra khỏi đám xác.

    Ưng Nguyệt chế giễu khi cô kéo cánh tay của mình ra khỏi tay anh và khoanh chúng lại trước ngực khi cô hỏi, "Thật sao? Và tại sao tôi phải nói với anh về điều đó?"
     
  5. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 3: Giang Ưng Nguyệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ưng Nguyệt.."

    "Anh đúng là đồ đạo đức giả! Tôi sẽ tìm những người hầu đã ở cùng cô gái này trước khi cô ấy bị bắt cóc". Ưng Nguyệt trả lời nhưng không phải trước khi cho thấy chính xác cô ấy ghét tiêu chuẩn kép của anh ta như thế nào.

    "Cô có ký ức của cô gái ấy?" Người đàn ông hỏi, không để ý đến lời nói tức giận của cô.

    "Không hẳn. Tôi biết có một phần trong tâm trí tôi chứa đầy ký ức của cô ấy, nhưng tôi cần phải xử lý hai người này trước khi tìm hiểu chúng. Tôi chỉ có một vài thông tin vụn vặt trước khi tôi đẩy những thông tin còn lại vào đâu đó tâm trí tôi." Cô ấy lại đáp lại với một giọng điệu khô khan.

    "Được rồi! Cô nên đi tìm chúng. Tôi sẽ xử lý những thi thể này trước khi đi theo cô." Người đàn ông nói với cô khi anh ta nhìn thoáng qua xung quanh họ.

    Ưng Nguyệt không lãng phí năng lượng của mình để trả lời anh ta. Cô ấy chỉ quay lại và bắt đầu đi về phía khu rừng đang tỏa ra mùi của sự hiện diện của loài người

    Một lần nữa, khi cô đi được hơn vài bước, cô đã bị chặn lại trên đường đi của mình.

    Tuy nhiên, lần này, bàn tay ôm lấy bụng cô và nó kéo cô vào lồng ngực rắn chắc.

    Cô không thể kìm được tiếng thở hổn hển của mình thoát ra từ đôi môi khi cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gáy.

    Hơi thở của cô tăng lên khi cánh tay ôm lấy bụng siết chặt và trước giọng nói khàn khàn của anh ta gọi tên cô.

    Toàn bộ cơ thể của cô giờ đây được bao bọc bởi một sự ấm áp dễ chịu khi tâm hồn cô bắt đầu hồi tưởng lại với niềm vui.

    'Tâm trí cô không còn khả năng hoạt động và cô gần như có thể nghe thấy âm thanh của nhịp tim đập nhanh của mình, điều mà kiếp trước cô không hề có.

    Cô đã bị xao nhãng bởi những cảm giác và đang kéo cô vào sâu thẳm, đến nỗi cô phải mất một lúc để nhận ra rằng người đàn ông đang nói điều gì đó với mình.

    ".. Em không được phép chết một lần nữa, Nguyệt. Tôi sẽ không để em đi nếu cuối cùng em lại rời bỏ tôi và tôi không nói đùa đâu. Vì vậy, hãy hứa với tôi."

    Giọng anh trầm và chứa đựng nhiều cảm xúc đến nỗi chỉ mất một giây trước khi nhẹ Ưng Nguyệt nhàng gật đầu.

    Nó giống như lời hứa của cô là tất cả những gì anh cần vì cô ngay lập tức cảm thấy anh thư giãn sau lưng cô.

    Bàn tay anh vòng qua bụng cô siết chặt lấy cô lần cuối trước khi nó buông xuống bàn tay trái của cô và những ngón tay thon dài đó đan vào nhau với những ngón tay nhỏ của cô.

    Có lẽ cô đã tưởng tượng ra điều đó nhưng nó giống như đôi môi mềm mại của anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng ngay bên dưới tai trái của cô, trước khi cô bị bỏ lại một mình.

    Tất cả sự ấm áp, khoái cảm, mãn nguyện và cảm giác thỏa mãn đã biến mất ngay khoảnh khắc anh tách mình ra khỏi cô.

    Nó giống như một gáo nước lạnh lạnh dội vào cô. Như thể tất cả những gì xảy ra chỉ vài phút trước đây chẳng qua là trí tưởng tượng đơn thuần của cô.

    Một phần trong cô muốn quay lại và nhìn người đàn ông đã đi theo cô ngay cả khi cô qua đời, nhưng phần lớn hơn, lí trí, đã thức dậy và bắt đầu hoạt động.

    Ưng Nguyệt không lãng phí thời gian, khẽ thở dài, cô bắt đầu đi về phía đích của mình.

    Vì đã có thời gian trong tay, cô để một phần ký ức, thứ thuộc về chủ nhân ban đầu của cơ thể cô, bật ra.

    Ngay giây phút tiếp theo, tâm trí cô ngập tràn những bất bình và hồi ức đau buồn.

    Giang Ưng Nguyệt là con gái của một thầy thuốc. Cha mẹ cô sống ở Thung lũng Herbs, nơi có một ngôi làng nhỏ. Cô chỉ có một người em trai nhỏ

    Người ta đồn rằng vào ngày sinh của cô, bầu trời chuyển sang màu đỏ tươi và hình ảnh của một con Phượng hoàng được nhìn thấy trên ngôi nhà của họ vào thời điểm cô sinh ra.

    Sau đó khi cô được sinh ra, người bảo mẫu đã tìm thấy dấu hiệu Phượng hoàng trên xương bả vai của cô.

    Kể từ ngày đó trở đi, Ưng Nguyệt trở thành đứa trẻ có phước lành từ trời cao. Một người đã được định sẵn cho một tương lai hào nhoáng.

    Mọi thứ diễn ra hoàn hảo trong cuộc sống của cô cho đến sinh nhật lần thứ mười lăm khi một sắc lệnh của Hoàng gia đến trước cửa nhà họ chỉ một tuần trước sinh nhật của cô.

    Từ HiThái hậu đã phong cho cô vi trí Hoàng hậu tiếp theo của Đế quốc Hvuang.

    Ngay cả khi cha cô không thực sự hài lòng về việc gửi đứa con gái duy nhất của mình đến cuộc sống khắc nghiệt trong cung điện, ông cũng không thể làm gì để ngăn đám cưới.

    Trước khi Giang Anh Nguyệt đặt chân vào bên trong Hoàng cung, mọi thứ vẫn diễn ra hoàn toàn tốt đẹp.

    Nhưng sau đó một điều rất tồi tệ đã xảy ra. Đám cưới lẽ ra sẽ diễn ra vào một ngày sau sinh nhật của cô.

    Tuy nhiên, khi thức dậy vào buổi sáng ngày sinh nhật, cô ấy không phải là người duy nhất ngủ trên giường của mình.

    Ba sinh vật xinh đẹp đang ngủ bên cạnh cô, tất cả đều mặc một chiếc áo choàng mỏng đơn giản mà hầu như không làm gì để che giấu cơ thể của họ.

    Bản thân cô cũng đang mặc một chiếc áo choàng tương tự, nhưng ít nhất, áo của đã che hoàn toàn cô, chỉ để hở cả hai cánh tay

    Trước khi tâm trí của cô có thể xử lý những gì đang xảy ra, Từ Hi Thái hậu đã đến đó cùng với những người hầu của cô và từ ngày đó, Giang Ưng Nguyệt trở thành cái gai trong mắt của Từ Hi Thái hậu.

    Cô bị tống vào cung điện lạnh lẽo vì đã lừa dối cả ba Hoàng tử của Đế quốc Hvuang.

    Không ai lắng nghe lời khẩn cầu của cô, cũng không ai quan tâm đến việc có lẽ cô đã bị ai đó sắp đặt.

    Để giữ cho tin đồn không lan rộng, Từ Hi Thái hậu đã cử cả ba Hoàng tử đến biên giới để lo cho cuộc chiến đang diễn ra giữa Đế quốc Hvuang và Đế quốc Tần.

    Mặt khác, một tin đồn được lan truyền trong dân chúng rằng Hoàng hậu tương lai của họ sẽ học các nhiệm vụ của mình cho đến khi Thái tử trở về từ biên giới.

    Năm năm trôi qua, cuộc sống của Giang Ưng Nguyệt cứ trở nên khốn khó theo từng ngày.

    Ngay sau khi những người hầu trong cung biết rằng không ai quan tâm đến Hoàng hậu tương lai, họ cũng ngừng quan tâm đến những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của cô.

    Một điều tốt là Ưng Nguyệt đã quen với việc làm việc trong nhà, vì vậy, với sự giúp đỡ của hai người hầu gái, cô ấy tiếp tục sống cuộc sống của mình trong cung điện lạnh lẽo.

    Nhưng rồi.. có chuyện xảy ra! Điều gì đó đã khiến cô trốn thoát khỏi Cung điện
     
  6. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 4: Cặp song sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài tháng trước, không biết từ đâu, một người đàn ông vào Cung điện Lạnh vào lúc nửa đêm.

    Giang Ưng Nguyệt tình cờ gặp anh khi cô đang từ nhà bếp trở về và sau đó, cô đã làm một điều vô cùng ngu ngốc.

    Tóm lại, người đàn ông đó đã thành công trong việc chiến thắng cô và giúp cô lập kế hoạch trốn khỏi cung điện.

    Giang Ưng Nguyệt ngu ngốc ngay lập tức đồng ý và đó là lý do cô ấy chạy khỏi Hoàng cung vào lúc nửa

    Đêm, và cuối cùng chết dưới tay của hai tên cướp.

    Ưng Nguyệt vừa gãi đầu mũi vừa lắc đầu trước sự ngu ngốc của cô Giang.

    Làm sao cô ấy có thể tin tưởng một người hoàn toàn xa lạ? Rõ ràng anh ta là đồng phạm của kẻ đang tìm cách tống khứ cô.

    Nếu không, khả năng cô ấy bị tấn công vào đúng ngày cô ấy đặt chân ra ngoài cung điện lần đầu tiên là bao nhiêu?

    Hơn nữa, tên cướp thứ hai thậm chí còn thú nhận trước khi chết rằng hắn được phái đi giết cô

    Nhưng có vẻ như Giang Ưng Nguyệt chỉ quá tuyệt vọng để thoát khỏi cuộc sống mà cô ấy đang sống, trong hoàng cung với sựtuyệt vọng kêu gọi các một biện pháp giải thoát tuyệt vọng.

    Đối với những thông tin khác về cung điện hay tình trạng hiện tại của Đế quốc Hyuang, không có gì nhiều trong ký ức

    Cô gái đó đã hơn năm năm không đặt chân ra ngoài Cung điện lạnh giá, làm sao có thể có tin tức gì về tung tích của ba vị Hoàng tử cũng như hiểu biết về tình hình thế giới bên ngoài.

    Ưng Nguyệt mất thêm mười phút để nhớ tời hầu gái của Giang Ưng Nguyệt, và nhìn thấy họ

    Hai cô gái sinh đôi và chỉ kém cô hai tuổi.

    Theo ký ức, khi Ưng Nguyệt lên bảy tuổi, cô tình cờ gặp một nhóm cướp trên núi đã bắt cóc hai chị em sinh đôi gần năm tuổi từ một ngôi làng gần đó. Với sự giúp đỡ của bột ngủ, thứ mà cô nhận được từ cha mình như một món quà sau khi thực hiện thành công phương pháp ủ nó, cô đã thành công trong việc giải cứu hai cô gái đó và đưa họ về nhà mình.

    Sau đó, cô và gia đình phát hiện ra rằng hai cô gái đang trên đường đến Thủ đô với cha mẹ của họ thì bọn cướp tấn công họ và giết chết cha mẹ của họ.

    Cha cô là một người mềm lòng đã quyết định giữ cả hai cô gái trong nhà theo yêu cầu của con gái.

    Hai cô gái đã ở chung với Ưng Nguyệt khi họ lớn lên và khi cô ấy cuối cùng đến Cung điện, hai người họ đi theo cô ấy với tư cách là hầu gái.

    Theo những ký ức đó, cặp song sinh luôn trung thành với Giang Anh Nguyệt kể cả những năm cô đau khổ trong Cung điện lạnh giá.

    "Các cô đang làm gì vậy? Nếu ai đó nhìn thấy hai người, họ sẽ nghĩ rằng các cô đang để tang. Đừng chọc tức tôi, ah!"

    Giọng của Ưng Nguyệt nhẹ nhàng nhưng đủ lớn để khiến cặp song sinh lập tức nhìn lên nguồn phát ra giọng nói quen thuộc.

    Mặc dù Ưng Nguyệt không phải là người phàm, nhưng cô vẫn ngạc nhiên khi chỉ trong vài giây cô đã bị hai cặp tay ôm chặt lấy cô và bắt đầu khóc lớn hơn.

    "Cô.. waaahhhhh.. ahhh.. wuuuuuu.."

    "C-Cô.. C-cô.. chúng tôi.. tưởng.. ahhhh!"

    Ưng Nguyệt cảm thấy như một cơn đau đầu đang ập đến với cô khi hai cô gái tiếp tục khóc nức nở trong khi bám chặt lấy mình.

    "Hai người sao lại khóc như thể tôi đã chết rồi thế? Đừng khóc nữa!" Cô cố gắng trấn tĩnh hai cô gái.

    Tuy nhiên, trước lời nói của cô, hai cô gái chỉ tăng độ than khóc và hoàn toàn phớt lờ cô.

    Ưng Nguyệt bắt đầu hối hận vì quyết định đến tìm hai cô gái này. Đúng hơn, cô ấy nên tự mình đi về phía cung điện.

    Nhưng vẫn chưa muộn, phải không? Cô vẫn có thể trốn.

    Nghĩ vậy cô bắt đầu tách đôi bàn tay đang ôm chặt mình đến mức gần như sợ bị bầm tím.

    Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, các cô gái vẫn không hề nhúc nhích. Cô càng cố thoát ra khỏi nanh vuốt của chúng thì chúng càng bám chặt lấy cô hơn.

    Sau một vài phút thất bại liên tục, Ưng Nguyệt quyết định từ bỏ ý định.

    "Nếu hai người không ngừng khóc thì tôi sẽ để hai người ở đây giữa khu rừng đáng sợ này!" Ưng Nguyệt đe dọa.

    Nhưng trước sự thất vọng tột cùng của cô, lời đe dọa của cô giống như một cơn gió thoảng qua rồi bị phớt lờ.

    "Tất nhiên, lời đe dọa của cô không có tác dụng. Cô thậm chí không thể thoát ra khỏi tầm tay của họ, làm thế nào cô sẽ bay khỏi họ? Và nó không giống như việc cặp song sinh không thể tìm thấy đường trở lại Cung điện.

    " "DỪNG LẠI NGAY BẦY GIỜ HOẶC TÔI ĐANG ĐI ĐẾN ĐỘC TỔ RẰNG NGƯỜI LAO ĐỘNG CŨ TỰ DO LÀM. VIỆC CHO MẸ TÔI SẼ TRỞ LẠI CỬA HÀNG!" (tớ cũng chẳng hiểu)

    Cô không thực sự mong đợi điều này có hiệu quả bởi vì cả hai cô gái đều biết rằng chủ nhân yếu đuối và ngu ngốc của họ không bao giờ có thể làm điều như vậy.

    Nhưng cô ấy hoàn toàn bị sốc khi các cô gái ngay lập tức ngừng khóc.

    Cả hai người họ đều thu tay lại khỏi xung quanh Ưng Nguyệt, cuối cùng cho cô một chút không gian để thở đúng cách.

    "Ngươi nói thật sao? Chúng ta thật sự trở về Vương cung?" Lí Kỳ hỏi với ánh mắt đầy hy vọng.

    Ưng Nguyệt nheo mắt khi xem xét biểu hiện của hai cô gái, Lí Kỳ và Lí Vũ.

    "Hai người thật sự là!" Ưng Nguyệt vừa nói vừa lắc đầu và bắt đầu đi về hướng Kinh thành.

    Đã đến lúc cô nên xem xét lại ngôi nhà mới của mình. Rốt cuộc, cô ấy có rất nhiều việc phải làm và một cuộc sống xa hoa để sống!
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2021
  7. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 5: Tốc độ của Ma cà rồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô chủ, sao đột nhiên thay đổi kế hoạch?" Lí Ngô hỏi khi cô và em gái đi theo phía sau

    ' "Kế hoạch gì?" Ưng Nguyệt bối rối hỏi khi cô cố gắng tìm ra hướng của thành phố Capital.

    Hai chị em sinh đôi thực sự tin rằng cô chủ của họ không hiểu ý nghĩa câu hỏi của Li Vũ, do đó, Lí Kỳ quyết định nói rõ hơn.

    "Điều mà Lý Vũ đang muốn hỏi là tại sao cô nương lại đột ngột thay đổi kế hoạch trốn khỏi Cung?"

    Ưng Nguyệt dừng lại quay ra nhìn hai cô gái và trả lời với giọng điệu vô tội, "Các ngươi đang nói gì vậy? Cái gì đang trốn thoát khỏi Cung điện? Không phải chúng ta vừa ra ngoài để đi dạo sao?"

    Li Kỳ và Li Vũ nhìn chằm chằm Ưng Nguyệt nghĩ cô liệu có phải bị mất ký ức không? Hay cô ấy đang đùa với họ?

    Đột nhiên vẻ ngây thơ biến mất khỏi khuôn mặt của Ưng Nguyệt và thay vào đó là một ánh nhìn xấu xa.

    "Đáng nhẽ haii người không nên nói về việc chúng ta trốn khỏi Cung điện Hoàng gia như thế này. Nếu ai đó tình cờ nghe được? Đó là lý do tại sao các người nên nhớ rằng chúng ta ra ngoài để đi dạo. Được chứ?"

    Ưng Nguyệt vỗ nhẹ vào đầu cả hai trước khi cô lại bắt đầu bước đi.

    Hai cô gái phải mất một lúc khá lâu mới hết bàng hoàng và vội vàng đuổi theo Ưng Nguyệt.

    "Nhưng thưa cô, chỉ cần cô còn bị giam trong Cung điện lạnh lẽo, thì việc bước ra khỏi trang viên mờ

    Ám đó vẫn tội. Bất kể là chỉ để đi dạo!"

    Lí Vũ thì thầm khi cô đưa mắt nhìn xung quanh như thể tìm thấy ai đó đang nấp sau bụi cây theo dõi họ.

    "Nhưng cái nào trong số này là tội lớn hơn? Đi dạo trong công viên hay một kế hoạch trốn thoát?" Ưng Nguyệt vừa hỏi vừa tiếp tục bước về phía trước.

    Họ gần như ở bìa rừng bao quanh Thành phố Thủ đô từ phía bắc.

    "Tất nhiên, sau này. Nhưng chúng ta không đi dạo trong công viên như bây giờ." Li Vũ khẽ lẩm bẩm

    Bức tường khổng lồ của Thành phố Thủ đô đã có thể nhìn thấy ở phía xa. Để đến được các cổng vào của thành phố, họ vẫn cần thiết để đi bộ một vài dặm theo hướng Bắc.

    Tuy nhiên, có một vấn đề lớn đang chờ họ. Làm thế nào mà họ đi vào Thủ đô vào lúc nửa đêm?

    Lí Vũ đã lên tiếng giải thích vấn đề khi tất cả đều đứng đó trong im lặng.

    "Thưa cô, chúng ta có nên làm theo phương pháp tương tự như đã ra khỏi thành phố không?" Lí Kì đề với ánh mắt nghiêm túc, chờ đợi lệnh.

    "Điều đó thậm chí không thể. Chúng ta sẽ tìm một chiếc xe ngựa ở đâu vào thời điểm này trong đêm? Hơn nữa, chiếc xe ngựa mà chúng ta sử dụng để ra khỏi thành phố đã được chuẩn bị đặc biệt cho chúng ta.". Lí Vũ ngay lập tức nghĩ lại những sai lầm trong lời đề nghị của em gái mình.

    "Vậy thì chị có ý tưởng nào hay hơn không?" Lì Kỳ hỏi với một giọng cáu kinh.

    "Đương nhiên, ta không có! Nhưng thật sự ý định không tốt." Li Vũ vừa đáp vừa lắc đầu.

    Hai chị em tranh cãi với nhau quá bận rộn, đến nỗi không ai trong số họ nhận ra Cô chủ của họ lặng lẽ mất khỏi phía họ.

    Đột nhiên, một cú đánh mạnh giáng xuống gáy cả hai, ngay lập tức hai cô hầu gái bất tỉnh.

    Trước khi cả hai có thể ngã trên mặt đất, Ưng Nguyệt đã đỡ họ cả hai tay của cô đều ôm lấy các cô gái, mỗi người một bên. Là một Ma cà rồng, hai cô gái giống như một vài hạt thóc để cô mang theo.

    Ngay lúc đó, sự chú ý của cô bị dồn về phía âm thanh sắc bén của tiếng kêu của con đại bàng đang bay trên bầu trời.

    Nó trông giống hệt một con đại bàng bình thường nhưng Ưng Nguyệt biết rằng nó không phải là một con Đại bàng bình thường.

    Con đại bàng đã tạo một vài vòng tròn nhỏ trên bầu trời trước khi bắt đầu bay về phía Thành phố Thủ đô.

    Ưng Nguyệt hít một hơi thật sâu trước khi siết chặt lấy hai cô gái đang bất tỉnh và ngay giây tiếp theo, hình bóng của cô ấy biến mất trong không khí mỏng manh.

    Không! Cô ấy không dịch chuyển tức thời. Mặc dù cô ấy là một Ma cà rồng với một vài kỹ năng độc đáo

    Cô quá mệt để đi tắm vì có lẽ cần rất nhiều năng lượng để lấy nước từ giếng.

    Đó là lý do tại sao cô ấy mới thay bộ quần áo cũ nhưng mới đó và chui vào trong chiếc chăn mỏng duy nhất mà cô ấy sở hữu.

    Giang Ưng Nguyệt trước đây chắc chắn đang sống một cuộc sống nghèo khó và số phận tồi tệ. Nhưng Ưng Nguyệt mới đã lên kế hoạch thay đổi cuộc sống của mình và trở thành trùm của các ông chủ.
     
  8. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 6: Thức ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ưng Nguyệt nhìn chằm chằm vào chiếc bát gỗ đặt trên chiếc bàn duy nhất có sẵn trong phòng cô. Vấn đề không phải là thiếu đồ đạc hay thực tế là thay vì đồ sứ, thức ăn được phục vụ trong bát gỗ.

    Rốt cuộc, cô ấy không thực sự là Hoàng hậu của Đế quốc Hvuang. Cuộc đời của cô có lẽ còn khốn khổ hơn những người hầu của Cố Cung.

    Trở lại vấn đề, vấn đề thực sự khiến Ưng Nguyệt sôi máu là cái gọi là thức ăn, hay chính xác là cháo mà cô ấy phải ăn.

    Bát đầy canh như thứ nước màu trắng đục với chỉ vài hạt gạo trong đó.

    Đây là kiểu nghèo nào, Ah?

    Món cháo khiến cô ghê tởm đến mức cô thà uống thuốc độc còn hơn ăn thứ kinh khủng đó.

    Ưng Nguyệt dời ánh mắt chán ghét của mình ra khỏi chiếc bát gỗ và nhìn vào hai người hầu gái

    Cô không giận hai người họ. Hai cô gái là những người duy nhất của thế giới mới này mà cô có thể tin tưởng.

    "Nhìn ta."

    Không hiểu sao giọng cô ấy phát ra nhẹ nhàng và mượt mà mặc dù lúc này cô ấy đã sẵn sàng đổ máu.

    Cơ thể mà cô đang sống hiện tại thuộc về một con người, hơn nữa lại là một con người yếu ớt.

    Mặc dù cô vẫn sở hữu hầu hết sức mạnh Ma cà rồng của mình, cơ thể mới của cô đang hạn chế mức độ mà cô có thể sử dụng.

    Cơ thể mới của cô ấy đã vượt quá suy dinh dưỡng. Thay vì trông như một cô gái đôi mươi, cô ấy lại xuất hiện như một bệnh nhân ốm yếu ở tuổi thiếu niên.

    Vì cơ thể không khỏe nên không thể tiêu hao quá nhiều năng lượng, có nghĩa là hiện tại, Ưng Nguyệt đã kiệt sức vì quá lạm dụng sức mạnh vào đêm hôm trước.

    Ngoài ra, đây là lần đầu tiên cô ngủ trên một chiếc giường cứng như vậy, bên cạnh không có chăn gối.

    Toàn bộ cơ thể của cô chua xót vì cô hầu như không ngủ trong vài giờ mà cô ấy đã ngủ sau khi trở về Cung điện Lạnh.

    Và như thể cô ấy vẫn chưa bị hành hạ đủ, bây giờ cô ấy phải lấp đầy cái bụng của mình bằng cái gọi là cháo.

    Không thể nào!

    Hai cô gái theo thứ tự ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gầy gò và cũng đáng thương được cho là một trong những gương mặt đẹp nhất của Đế quân.

    Hai chị em gần như bật khóc khi lòng tràn đầy thương cảm, xót xa và căm giận những người đã đối xử tệ bạc với mình.

    "Thưa cô, nhà bếp vẫn chưa gửi khẩu phần ăn kể cả khi người hầu này đã đến nhắc họ vài ngày trước. Đây là thứ duy nhất mà chúng tôi có thể chuẩn bị.."

    Lí Kỳ giải thích khi cô và Lí Vũ ngay lập tức quỳ trên sàn cứng sau khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô chủ của họ.

    "Tiểu thư, người hầu này không đủ năng lực. Xin hãy trừng phạt chúng tôi!" Lí Vũ nói khi em gái cúi đầu.

    Hai chị em luôn buồn bã về việc trong 5 năm qua họ liên tục không hoàn thành nhiệm vụ của mình:

    Họ thậm chí không thể cung cấp đủ thức ăn cho cô chủ của họ, vậy thì phục vụ cô ấy có ích gì?

    Ưng Nguyệt làm sao có thể không hiểu được tình cảm chân thành của hai cô hầu gái dễ thương?

    Sự thất vọng của cô biến mất và yêu cầu các cô gái đứng lên.

    "Vậy là cuối cùng bếp trưởng Oju đã sẵn sàng để tôi chết đói. Đầu tiên, Nhà bếp Hoàng gia và bây giờ bếp của người hầu cũng sẵn sàng bỏ qua sự tồn tại của tôi trong Cung điện này. Được rồi!"

    Ưng Nguyệt nói với giọng tức giận khi cô đập tay phải xuống bàn, vô tình làm đổ phân nửa cháo.

    "Cô chủ, cẩn thận!"

    Vẻ mặt kinh hoàng trên gương mặt của những người hầu gái khiến Ưg Nguyệt nhướng mày bối rối.

    Đổ cháo có được coi là điềm xấu hay điều gì không?

    "Chờ đã! Đó có phải là mẻ cơm duy nhất còn lại trong nhà bếp của chúng ta không?" Cô chợt hỏi và nhìn vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa buồn bã của hai cô gái, cô đã có câu trả lời rồi.

    "Trong bếp vẫn còn một ít. Tôi sẽ đi mang một bát cháo mới. Trong khi đó, Lí Vũ sẽ lo.." "

    " Không cần. "

    Ưng Nguyệt ngăn các cô gái lại khi cô đứng dậy và rời khỏi bàn. Cô không muốn nhìn bát cháo đó nữa vì sợ sẽ nôn hết ra ngoài.

    Rõ ràng là nó làm cô chán ghét! Không đời nào cô ấy sẽ ăn thứ đó ngay cả khi cô ấy đang chết đói.

    " Tôi muốn đi dạo một vòng Cung Điện Lạnh. Hai người ăn sáng xong rồi tìm tôi. Chúng ta còn nhiều việc phải làm. "Ưng Nguyệt nói khi bắt đầu đi về phía cửa phòng ngủ và nơi trang điểm của mình.

    Cô thực sự không thể hiểu được Giang Anh Nguyệt trước đây. Cô gái đã sống trong một Cung điện nhỏ với tổng cộng năm sân trong đó.

    Mặc dù Cung điện Lạnh thậm chí không xa hoa bằng bất kỳ trang viên chính thức nào, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với những ngôi nhà của công dân bình thường hoặc các quan chức cấp thấp hơn.

    Cô gái không chỉ để cho những người nắm quyền hành hạ mình mà thậm chí cô còn không đủ sức mạnh để đối phó với những người hầu đến bắt nạt mình.

    Một tiếng thở dài thoát ra trên môi khi cô nghĩ về chủ nhân trước đây của cơ thể mình. Tất cả những gì cô ấy có thể hứa với Giang Ưng Nguyệt trước đây là giữ cho cơ thể của cô ấy trong tình trạng tốt nhất đồng thời đảm bảo rằng cơ thể của cô ấy và hai người hầu gái nhỏ của cô ấy không còn phải sống một cuộc sống vụn vặt nữa.

    Tóm lại, cô ấy định xây dựng một cuộc sống xa hoa cho bản thân và hai chị em nhà họ Lý.

    " Tất cả những gì cô cần là để Hoàng gia và những người hầu của họ tránh xa cô. Cô muốn tránh chúng hết mức có thể.

    Chỉ khi cô ấy biết!
     
  9. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 7: Ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trời ạ! Cảm giác như mình sắp ngất rồi." Ưng nguyệt lẩm bẩm bằng một giọng khó nghe khi cô ngồi xuống cầu thang.

    "Thưa cô, chúng tôi đã nói với cô là không được cố gắng quá sức."

    Sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói của Lí Kỳ khi cô đưa cốc nước cho Ưng Nguyệt.

    Cô vội vã nuốt nước xuống mặc dù cả Lí Kỳ và Lí Vũ đều bảo cô chậm lại.

    Cô trả lại cái bát, được cho là bằng thủy tinh cho Lí Kỳ khi mắt cô đảo quanh xung quanh.

    "Tôi biết rằng hôm nay tất cả chúng ta đã làm việc quá chăm chỉ và quá sức, nhưng hãy nhìn vàokhoảng sân này và nói cho tôi biết - Công việc khó khăn của chúng ta có xứng đáng không?"

    Câu hỏi của cô khiến nụ cười nở trên khuôn mặt của hai cô gái khi họ cũng ngắm nhìn vẻ đẹp của sân nằm ở cuối Cung điện Lạnh.

    Có tổng cộng năm sân bên trong Cung điện Lạnh với tám khu vườn, hai cái ao, một khu đất trống gần sân thứ ba, và hai gian nhà.

    Trong năm năm qua, Lí Vũ và Lí Kỳ đã ở tại sân đầu tiên, gần cổng vào của Cung điện lạnh nhất, cùng với cô chủ của họ.

    Lúc đầu, có một đội người hầu thường dọn dẹp Cung điện Lạnh mỗi tuần một lần nhưng đến cuối năm đầu tiên họ ở trong Cung điện Lạnh, những người hầu đã ngừng dọn dẹp trang viên.

    Các cô gái không thể tự mình dọn dẹp một Cung điện khổng lồ như vậy và quyết định chỉ giữ lại sân đầu tiên trong tình tốt

    Trong bốn năm qua, phần còn lại của Cung điện lạnh, ngoại trừ sân đầu tiên, đều trở thành bụi bặm và trở thành một cấm địa.

    Ai biết rằng cô Giang sẽ đột ngột quyết định dọn sạch toàn bộ Cung điện lạnh? Và cô ấy bắt đầu công việc vĩ đại này bằng cách dọn dẹp sân lớn nhất của Cung điện Lạnh, sân thứ năm.

    "Nó trông rất đẹp sau khi dọn dẹp. Chỉ tiếc là.. tất cả những thứ có giá trị đã bị lấy đi khỏi đây."

    Lí Vũ có vẻ buồn khi đôi mắt cô nhìn vào sự trống trải của căn phòng. Dù là sân của Cung điện lạnh nhưng nó vẫn được cho là phải được trang hoàng lộng lẫy.

    Ưng Nguyệt nhẹ nhàng xoa đầu Lí Vũ khi cô ấy nói, "Sao em lại làm vẻ mặt buồn như vậy? Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Vì tôi đã quyết định sống một cuộc sống hạnh phúc từ bây giờ nên chúng ta cần phải cố gắng vì nó."

    Một tiếng thở dài rời khỏi môi khi cô vỗ tay trước khi nói với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ngủ ở phần sân này. Bây giờ, hai người nên đi lấy đồ của chúng ta từ sân đầu tiên. Nhanh lên!"

    Mặc dù hai cô gái rất ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi đột ngột của Ưng Nguyệt nhưng không ai trong số họ tỏ ra phần nàn.

    Sau khi hờn dỗi đau khổ một thời gian dài như vậy, nàng Hoa hậu của họ lại một lần nữa nhiệt tình đón nhận cuộc sống của mình. Họ sẽ ủng hộ cô ấy không có vấn đề gì!

    Hai cô gái ngay lập tức vội vàng mang quần áo của họ từ Sân một.

    Ngay sau khi các cô gái rời khỏi sân, Ying Yue hướng sự chú ý của mình về phía cột đèn.

    "Một con mèo trắng nhỏ đang trốn đằng sau và khi nó nhận ra rằng sự hiện diện của nó không còn là bí mật nữa, thì nó ra khỏi nơi ẩn nấp và bắt đầu đi về phía Ưng Nguyệt.

    Khi đến đầu cầu thang nơi cô gái đang ngồi, chú mèo đã biến hình thành anh chàng tóc bạch kim.

    " Anh đã ở đâu suốt thời gian qua? "Ưng Nguyệt hỏi khi quan sát anh chàng với ánh mắt nghỉ ngờ.

    Silver ngồi xuống bên cạnh cô khi anh trả lời," Đang thu thập thông tin quan trọng. Mặc dù tôi phải nói rằng em đã làm rất tốt công việc dọn dẹp nơi này. Nó sáng nhất trong số tất cả các sân khác của cung điện này. "

    Ying Yue phớt lờ những lời khen ngợi của anh khi cô hỏi," Anh đã điều tra được gì chưa? "

    Đôi môi của Silver xuất hiện một chút giật mình khi anh lướt qua cô gái trước khi trả lời câu hỏi của cô.

    " Ngươi có biết lúc Thái hậu gửi chiếu chỉ cho Giang Ưng Nguyệt này, cũng không có nhắc tới tên tuổi và thân phận của Thái tử mà nàng ta định gả cho sao? "

    Câu hỏi của Silver khiến Ưng Nguyệt rơi vào trạng thái bối rối và khi cô lục lại trí nhớ của mình, cô hoàn toàn bị sốc khi nhận ra rằng anh ấy đang nói sự thật.

    Đó là sự thật! Sắc lệnh chỉ đề cập đến việc Ưng Nguyệt được chọn vào vị trí Hoàng hậu của Hyuang Empire. Tuy nhiên, vào thời điểm đó không có Hoàng đế nào ngồi trên ngai vàng.

    Sau cái chết của cố Hoàng đế, ngôi vị của người cai trị Đế quốc đã bị bỏ trống trong mười ba năm vì cả ba hoàng tử đều quá nhỏ.

    Chính Thái hậu là người đã kiểm soát triều đình trong khi đảm bảo rằng cả ba hoàng tử đều đang được chuẩn bị cho tương lai của họ.

    Ngay cả khi các hoàng tử bước vào tuổi thiếu niên, Từ Hi Thái hậu vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào về việc cuối cùng sẽ bổ nhiệm Thái tử.

    Đó là lý do tại sao khi sắc lệnh được gửi đến nhà của Ưng Nguyệt, người dân cuối cùng đã bắt đầu hy vọng sẽ sớm thấy một trong ba hoàng tử được phong Thái tử.

    " Tuy nhiên, ít ai biết rằng ngay khi ngày lành đến, mọi thứ đã đảo lộn.

    Các Hoàng tử đột nhiên được gửi đến cuộc chiến. Hoàng hậu bị giam giữ trong Cung điện để cô ấy có thể chuẩn bị cho tương lai của mình với tư cách là Hoàng hậu của quốc gia họ và Từ Hi Thái hậu tiếp tục lo việc triều đình.

    Cho đến ngày nay, không có Thái tử của Đế quốc Hvuang vì cả các Hoàng tử đều không trở về từ biên giới.

    " "Cô ấy định lấy ai vậy?" Ưng Nguyệt thấy mình không yêu cầu ai đặc biệt.

    Silver quyết định trả lời câu hỏi của cô, "Theo người dân, có hai giả thuyết. Thứ nhất, Thái hậu sẽ chỉ định Thái tử ngay trước lễ cưới và hắn sẽ cưới cô Giang. Thứ hai, hoàng tử sẽ có kết hôn với cô ấy sau đó sẽ trở thành Thái tử / Hoàng đế."

    Cả hai lý thuyết đều có ý nghĩa. Nhưng điều không có nghĩa lý gì đối với cô ấy chính xác là những gì Thái hậu đang cố gắng làm?

    "Ngươi cho rằng Từ Hi thái hậu quá gắn bó với quyền lực thống trị Đế quốc, đến nỗi không còn muốn.."

    Ưng Nguyệt chưa nói hết câu vì cả hai đều biết cô ấy đang muốn ám chỉ điều gì.

    "Thành thật mà nói, tôi không biết gì cả. Thật khó hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, tôi không quan tâm đến những gì bà ta muốn hay làm miễn là cô tránh xa bà ta." Silver trả lời câu hỏi của cô sau vài giây im lặng.

    'Tôi cũng có kế hoạch tương tự. "Ying Yue nói thêm khi cô ấy đứng lên khỏi vị trí ngồi của mình để, giúp cơ bắp bị đau được kéo giãn.

    " Nguyệt, tôi có một bất ngờ dành cho cô."
     
  10. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 8: Đường hầm bí mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thưa cô, chúng ta thực sự sẽ làm điều này?"

    Sự không chắc chắn và lo sợ bị bắt gặp hiện rõ trong mắt Li Qị khi cô thì thầm câu hỏi lần thứ n trong vòng hai mươi phút qua.

    Một tiếng thở dài nhẹ nhàng rời khỏi môi Ying Yue khi cô phủi váy trước khi đứng dậy và đối mặt với hai người hầu gái của mình.

    "Tôi phải trả lời câu hỏi đó của anh bao nhiêu lần? Ngay cả tôi cũng không sợ hãi, nhưng nhìn hai

    Người kìa!'

    Cả hai chị em nhìn nhau lo lắng trước khi Lí Vũ dám nói:" Thưa cô, tại sao cô lại liều lĩnh đến vậy? Sẽ ra sao nếu ai đó quyết định đến thăm Cung điện Lạnh khi vắng mặt chúng tôi? Chúng tôi sẽ giải thích sự vắng mặt của cô như thế nào? "?

    Ưng Nguyệt, hướng toàn bộ sự tập trung của mình về phía hai cô gái.

    " Lần cuối cùng có người đến tìm ta ở nơi hoang phế này là khi nào? "Cô hỏi các cô gái trong khi nhướng mày chờ họ trả lời.

    Các cô gái ngập ngừng trả lời khi họ nhận ra điều mà Ưng Nguyệt đang muốn nói với họ. Đã nhiều năm kể từ khi một người nào đó từ Hoàng cung đến bất cứ nơi nào gần Cung điện Lạnh.

    Luôn luôn là Lia Kỳ và Lí Vũ đi lấy củi, rau và những thứ cần thiết khác cứ một hoặc hai tháng từ nhà bếp Hoàng gia hoặc quản gia Wen.

    Không ai có thời gian rảnh rỗi để chú ý đến Cung điện Lạnh hay những người sống trong nó.

    " Nhưng thưa cô. Nếu ai đó đột nhiên quyết định tìm cô thì sao? Thái hậu sẽ lột da nếu bà ấy phát hiện ra chuyện này! "

    Lí Vũ gần như sắp khóc khi cầu xin cô chủ của mình đừng tiếp tục với ý tưởng nguy hiểm kia.

    " Được rồi, được rồi! Đừng quá lo lắng. Lần này hãy tin tưởng tôi. Tôi hứa sẽ không kéo hai người vào nguy hiểm. Giờ hãy là những cô gái ngoan và theo tôi, tôi sẽ làm cho buổi tối hôm nay của các em thật đẹp "Ưng Nguyệt nói với một nụ cười rất tươi khi cô ấy mở cánh cửa hầm.

    Ưng Nguyệt không hiểu họ đang muốn nói gì với cô?

    Hai chị em họ Lý không thể làm gì khác hơn là chỉ im lặng đi theo cô chủ của mình.

    Ưng Nguyệt đốt một ngọn đuốc và chuyền nó cho Lí Vũ khi giúp cô gái leo xuống cầu thang. Lí Kỳ đi theo tiếp theo và Ưng Nguyệt là người cuối cùng đi vào đường hầm dưới lòng đất.

    Họ đảm bảo đóng cửa hầm trước khi lên đường.

    Đường hầm dưới lòng đất, mà họ đang sử dụng để thoát khỏi Cung điện, không chỉ tối tăm mà còn nồng nặc mùi cây cỏ và côn trùng thối rữa.

    " Thưa cô, chúng tôi đã sống trong Cung điện lạnh hơn nửa thập kỷ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ tìm thấy đường hầm này. Làm thế nào mà cô đột nhiên phát hiện ra điều này? "Lí Kỳ hỏi khi cô chuyền ngọn đuốc cho cô chủ của mình.

    Ưng Nguyệt bắt đầu dẫn đường khi trả lời câu hỏi của Lí Kỳ

    " Có phải chúng ta đã từng chú ý đến phần này của cung điện trước ngày hôm nay không? Hơn nữa, em đang chỉ thấy rằng chúng ta thực sự cần phải đào đất và những bụi cây đó để tìm ra cửa hầm ẩn đó. Rõ ràng là ai đã tạo ra đường hầm này, họ đã giấu kỹ nó. Trừ khi ai đó đã biết về vị trí của nó, nếu không thì không thể tìm thấy cửa hầm." "Các cô gái gật đầu vì họ nhận ra rằng những gì cô chủ của họ nói với họ thực sự có ý nghĩa.

    Cô chủ của họ không phải là một người ngu ngốc khi bắt đầu, nhưng các cô gái không bao giờ nhận ra rằng cô ấy thực sự sở hữu một bộ não có thể hoạt động tốt đến vậy!

    " Nhưng thưa cô, cô vẫn chưa nói với chúng tôi về việc cô đã tìm ra nơi này như thế nào. "Lí Kỳ nhắc nhở cô về câu hỏi chính của họ.

    Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra khỏi môi Ưng Nguyệt khi cô quyết định thỏa mãn sự tò mò của họ.

    " Hôm nay khi chúng ta đang dọn đẹp sân thứ năm, tôi tìm thấy một ngăn giấu trong bức tường phía sau giường. Có một số cuộn giấy và giấy da trong đó. Một trong những tấm giấy da đó có bản đồ của. Đường hầm này. "

    " Ồ! Ai có thể biết rằng có một đường hầm ẩn trong Cung điện Lạnh? "Lí Kỳ nhận xét khi cô vội vã đi theo sau.

    " Chúng ta đừng nghĩ quá nhiều về lịch sử của đường hầm này. Chúng ta nên vui mừng vì giờ đây chúng ta có thể tự do ra vào Hoàng cung mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. "Lí Ký nhận xét khi cô ấy đột nhiên tỏ ra hạnh phúc hơn vài giây trước.

    Lí Vũ chỉ chậm rãi gật đầu trước lời nói của em gái mình, nhưng rồi đột nhiên một câu hỏi khác hiện lên trong đầu cô.

    " Cô chủ, cô có biết đường hầm này sẽ mở ở đâu không? "

    " Đương nhiên! Câu hỏi ngu ngốc gì vậy? "Ưng Nguyệt chế giễu câu hỏi ngớ ngẩn khi cô ấy thậm chí dừng lại để liếc nhanh cô hầu gái nhỏ của mình.

    " Tôi.. tôi chỉ đang hỏi. "Lí Vũ lắp bắp khi cô cảm thấy xấu hổ vì đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy.

    " Theo bản đồ, có một Trang viên nằm ở ngoại ô Phố Đông. Đường hầm sẽ mở ở đâu đó gần một cây sồi trong khu vườn sau của trang viên. Khi chúng tôi đến được đó, chúng ta sẽ quyết định cách trốn thoát từ nơi đó. "Ying Yue thông báo cho các cô gái.

    " Một trang viên gần Phố Đông? Có thể là Trang viên Star Lake nổi tiếng không? "

    " The Star Lake Manor! ".

    Cả Lý Kỳ và Lí Vũ đồng thời kêu lên kinh ngạc, suýt chút nữa khiến Ưng Nguyệt mất tay cầm đuốc.

    " Star Lake Manor? "Ưng Nguyệt đặt câu hỏi khi cô dừng lại để nhìn cả hai cô gái với ánh mắt tò mò.

    " En! Theo những gì chúng em nghe được từ những người hầu khác của Cung điện, có một trang viên rất bí ẩn nằm ở ngoại ô Phố Đông. "

    " Có rất nhiều tin đồn về trang viên đó, có cả tốt và có xấu. Nhưng vấn đề là không ai biết về danh tính của chủ nhân của trang viên bí ẩn đó. Hơn nữa, không ai vào đó kể từ khi nó được xây dựng xung quanh một thập kỷ trước."

    Lí Kỳ nói với Chủ nhân của cô ấy về tất cả những thông tin nhỏ mà cô ấy có liên quan đến Trang viên Star Lake.

    Câu chuyện của họ đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Ưng Nguyệt khi cô ấy mong muốn được tìm hiểu về cái gọi là 'Trang viên Star Lake'.

    Tuy nhiên, cô hoàn toàn không biết gì về điều bất ngờ đang chờ đợi mình ở đầu kia của đường hầm.
     
  11. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 9: Quả cầu pha lê xanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơn trang Star Lake..

    Khi buổi tối buông xuống tại thành phố xinh đẹp của Đế chế Hyuang, nó mang đến một khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

    Một người đàn ông mặc áo choàng bằng gấm màu xanh hoàng gia đang đứng dưới một gian hàng nằm ở khu vườn sau của trang viên.

    Làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm ngọt ngào củ a nhiều loài hoa nở rộ trong vườn.

    Chiếc áo choàng lụa của anh ấy tung bay trong gió cùng với mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa cao, buộc chặt bằng một chiếc tràng hoa màu bạc trang nhã.

    Đôi mắt đen của anh mang một tia nhìn tinh nghịch khi anh nhìn về phía chân trời. Lông mi dài và đường viền hàm sắc nét cùng với làn da trắng như sữa và đôi môi đỏ mọng khiến anh trông giống như một nhân vật thanh tao.

    Dấu tay màu xanh lơ lửng giữa hai lông mày của anh ấy mang đến cho vẻ đẹp của anh ấy một nét mê hoặc khác.

    Hào quang bao quanh anh không lạnh cũng không ấm, nó bí ẩn như chính anh và thân phận của anh.

    "Thoạt nhìn, có lẽ anh ta là một người lạnh lùng với tính cách lãnh đạm, nhưng rồi nhìn nụ cười mềm mại không ngừng nở trên môi, anh ta giống như mang theo một trái tim ấm áp.

    Nhưng chỉ những người có kinh nghiệm phán đoán ngôn ngữ cơ thể và khí chất mới có thể nói lên tính cách thực sự của người đàn ông bí ẩn này.

    " Lạy Chúa, có một số chuyển động trong đường hầm dưới lòng đất. "

    Một người đàn ông trong bộ quần áo tối màu xuất hiện từ hư không và thông báo cho người đàn ông bí ẩn về những phát hiện của mình.

    Nụ cười thường trực trên môi của người đàn ông bí ẩn chỉ càng tăng thêm khi biết tin.

    Cuối cùng anh cũng dời sự chú ý khỏi khung cảnh tuyệt đẹp của hoàng hôn quay lại nhìn người đàn ông đang quỳ trên sàn cứng.

    Người đàn ông bí ẩn đưa lòng bàn tay phải của mình ra ngoài và một ánh sáng xanh chiếu vào nó. Giây tiếp theo, anh ấy đang cầm trên tay một quả cầu pha lê màu xanh lam.

    " "Hãy đảm bảo trao món quà này cho đúng người." Anh ta nói với người đàn ông trước khi đưa viên pha lê cho anh ta.

    Người đàn ông vẫn đang quỳ gối, nhận lấy nhét quả cầu vào tay áo một cách an toàn trước khi cúi chào và rời đi để hoàn thành nhiệm vụ mà anh ta được tin tưởng.

    Người đàn ông bí ẩn một lần nữa hướng sự chú ý của mình về phía chân trời. Thật không may, mặt trời đã lặn nhưng bầu trời được bao phủ bởi những đám mây màu phớt hồng, cam và tím ở gần đường chân trời, vẫn tạo ra một khung cảnh đầy mê hoặc.

    Với một làn gió mới thổi qua khu vườn, hình bóng của người đàn ông bí ẩn biến mất khỏi đó. Trang viên Star Lake vốn ban đầu tràn ngập cảm giác hạnh phúc và cuộc sống bỗng trở nên ảm đạm và buồn bã như Cung điện lạnh giá của Ưng Nguyệt.

    "Cô ơi, cô có chắc là chúng ta có thể mở nó từ bên trong không?" Lí Vũ không thể giữ mình được nữa, cuối cùng cô ấy thốt ra câu hỏi, ngay lập tức nhận được một cái véo mạnh từ chị gái trừng mắt.

    Ưng Nuyệt dừng lại một giây để dành một cái nhìn sắc bén về phía cô gái luôn cố gắng tra hỏi sự tình táo của mình.

    "Ngươi nghĩ ta là một tên ngốc?" Cô tự chỉ tay vào mình.

    Lí Vũ ngay lập tức nhìn xuống chân mình vì cô ấy không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào.

    Cô ta tự biết mình không thể nói 'đúng'!

    "Sao cô có thể thô lỗ với Chủ nhân của mình như vậy? Tại sao hai người không cho tôi một sự thay đổi, đi tìm một tảng đá sắc nhọn nào đó nằm ở đâu đó xung quanh?

    Tất cả những gì Ưng Nuyệt cần vào lúc đó là sự phân tâm có thể kéo sự chú ý của Lí Vũ và Lí Kỳ ra khỏi cô ấy.

    Ý tưởng của cô có hiệu quả ngay lập tức khi cả hai cô gái bắt đầu tìm kiếm một viên đá sắc nhọn.

    Hai chị em họ Lí gần như hét lên hoảng sợ thì đột nhiên, một âm thanh lớn vang vọng qua đường hầm.

    Họ vội vã nhìn về phía cô chủ của họ và thấy cô ấy đang co rúm lại, và cô chủ cũng đang nhìn họ

    " "Không cần phải tìm kiếm nữa. Nó đã mở rồi. Tôi chỉ hy vọng rằng không có ai trong trang viên nghe thấy âm thanh." Ưng Nguyệt thì thầm phần cuối khi cô ấy bắt đầu leo ra khỏi đường hầm.

    Cửu mở đường hầm thực sự nằm dựa vào chân của cây sồi già dựa vào bức tường của Trang viên Star Lake.

    Thật may không ai thấy họ bò ra khỏi đường hầm, và một lần nữa chuyển cửa hầm vào đúng vị trí của nó.

    Tuy nhiên, không giống như ở Cung điện Lạnh, cửa bẫy ở Trang viên Hồ Sao không hề được che giấu.

    Bất cứ ai đi qua cây đều có thể nhìn thấy nó hoàn toàn bằng mắt thường.

    Mặc dù trang viên dường như không có bất kỳ sự hiện diện nào của con người, Ying Yue nhận thấy rằng nó trông mới và đẩy đủ tiện nghi nhất có thể.

    Cô lắc đầu để thoát khỏi dòng suy nghĩ đang kéo ra rất nhiều câu hỏi về trang viên bí ẩn.

    " "Hãy rời đi trước khi ai đó quyết định đến thăm phần này của trang viên." Cô ấy gợi ý cho các cô gái khi cô ấy vượt qua mạng che mặt của họ trước khi tự mặc một chiếc.

    Ưng Nguyệt lùi lại vài bước trước khi cô chạy về phía bức tường cao, khiến hai người giúp việc của cô sợ.

    Cô ấy mất một bước nhảy vọt và cô ấy đã ngồi trên đỉnh tường.

    Mặc dù hai cô gái đã bị sốc sau khi chứng kiến cô chủ của họ làm điều gì đó nguy hiểm và không giống ai, đồng thời họ cũng cảm thấy kinh ngạc.

    Ying Yue vội vàng giúp hai cô gái leo tường trước khi ba người họ nhảy xuống phía bên kia.

    "Vì trang viên nằm ở ngoại ô thành phố, nên họ không gặp phải ai ở phía bên kia bức tường.

    Khi Ying Yue và hai người hầu gái của cô ấy bắt đầu cuộc hành trình đến khu chợ của Thành phố Đếquốc, không ai trong số họ nhận ra quả cầu pha lê màu xanh đang nằm yên bên cây sồi, hơi khuất khỏi tầm mắt.

    " Họ cũng không để ý đến người đàn ông mặc đồ đen hiện đang cố gắng không hoảng sợ vì kế hoạch của anh ta thất bại.

    Anh ấy cần phải thay đổi chiến thuật của mình!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...