Chương 20: Dương gia gia và nãi nãi
Ho nhẹ một tiếng, ông cười nói với hai người bọn họ: "Có chuyện gì sao ạ?"
Vợ chồng Dương Mặc cùng lắc đầu, sau đó nhìn nhau, Dương Mặc nháy mắt ra hiệu, để Lan Chi Hoa là con gái của họ hỏi sẽ hay hơn. Chi Hoa chút ngượng ngùng, bà hỏi: "Ba, mẹ, các người đang rèn luyện thân thể à?"
Bạch Tĩnh Phong liếc nhìn Lan Văn Bác còn đang nhảy, dùng sức kéo ông một cái: "Ha ha. Đúng vậy a, là rèn luyện thân thể!"
Lan Văn Bác bị kéo một cái, quay đầu nhìn thấy vợ chồng nữ nhi liền định nhào tới, Bạch Tĩnh Phong tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ áo Lan Văn Bác, thấp giọng quát: "Đừng làm rộn!"
Lan Văn Bác bị lão bà nhà mình kéo lại, mới tỉnh táo lại, bỏ tay Bạch Tĩnh Phong xuống, bình tĩnh nói: "A Mặc, Hoa nhi? Đã lâu không gặp!"
Dương Mặc cung kính đối nhạc phụ nhẹ gật đầu: "Nhạc phụ đại nhân lần này từ quân đoàn trở về trên đường bình an chứ?"
"Ừ, không có gì hết. Phụ thân con khi nào thì trở về?" Lan Văn Bác đột nhiên nghĩ đến phụ thân Dương Mặc, là bạn tốt của ông Dương Càn mở miệng hỏi.
Lan Chi Hoa tiến lên kéo lại ba mình: "Ba chồng bọn con đang ở phòng khách chờ hai người, chúng con tới đây tìm người!"
Lan Văn Bác nghe xong, cười to: "Thế sao? Đi, ta đã lâu lắm không gặp Dương lão đầu rồi!" Rồi lôi kéo con gái đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Vừa hay có tin tức lớn cho mọi người, đảm bảo mọi người nghe xong sẽ rất vui!"
Mấy người lần lượt đi vào phòng khách, liền thấy một anh chàng lưng to cao lớn và một nữ tử cao gầy ngồi cùng một chỗ nói gì đó.
"Dương lão đầu, đã lâu không gặp, vẫn như một con gấu!" Lan Văn Bác mở miệng là nói đùa.
Trong sảnh Dương Càn quay đầu, ánh mắt như đao bay về phía Lan Văn Bác: "Ông vẫn như thế! Ngu ngốc!"
"Ngươi mới ngốc!" Lan Văn Bác cãi lại mắng.
Hai người đàn ông gần sáu trăm tuổi gặp lại bắt đầu cãi vã như những đứa trẻ, cả phòng khách náo nhiệt hẳn lên.
Những người khác đã quen với việc này họ ngồi xuống, họ đều quen với việc hai người gặp nhau lại cãi nhau những chuyện vặt vãnh.
Bạch Tĩnh Phong nhìn thấy biểu tỷ Tống Hàn Sương nhiệt tình nói chuyện: "Biểu tỷ!"
Bạch Tĩnh Phong và Tống Hàn Sương là tỷ muội, thân mật từ nhỏ đến lớn, con cái của họ có mối quan hệ tốt với Tần và Tấn.
"Mấy năm nay tỷ trấn giữ tiền tuyến ở phía bắc thiên hà có được không? Ta nghe lão Dương nói mấy năm trước còn bị thương nặng? Hiện tại ổn cả rồi chứ?"
Tống Hàn Sương cười gật đầu: "Thân thể rất tốt, vết thương cũng không sao rồi! Dẫn tỷ đi gặp Linh Linh? Thế nào? Tỷ nhiều năm không gặp nó, rất nhớ con bé!"
"Sao ngươi không gọi Linh Linh đến đây?" Bạch Tĩnh Phong đưa tay gọi người máy quản gia đi gọi Dương Thanh Linh đến phòng khách.
"Này, Linh Linh đang ở thời điểm quan trọng. Sao lại làm phiền con bé? Buổi tối có thể thấy nó mà!" Tống Hàn Sương vội vàng ngăn cản.
Bạch Tĩnh Phong nghe vậy tự hào toét miệng cười nói: "Không có gì đâu, con bé đã chuẩn bị chu đáo, chậm trễ một hồi cũng không vấn đề gì, con bé đoán chừng biết các người trở về, sẽ rất vui vẻ!" Rồi mới chỉ thị người máy đi tìm Dương Thanh Linh.
Tống Hàn Sương có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Tĩnh Phong, "Làm sao vậy? Muội không phải rất quan tâm đến chuyện học hành của Linh Linh sao? Lúc trước từng đến nhà Lan gia không được gặp, nhưng lần này sao lại cho gặp rồi?"
"Bởi vì Linh Linh thật sự rất tốt, với thành tích hiện tại nên thư giãn một lúc sẽ tốt hơn!" Bạch Tĩnh Phong ra vẻ thần bí hài lòng nói.
Lúc này Dương Càn và Lan Văn Bân ở bên đó cãi nhau coi ai lợi hại hơn, Lan Văn Bân nhớ tới hất râu nhìn chằm chằm Dương Thanh Linh đang vào cửa, nhảy lên ghế sô pha nói: "Ta lợi hại hơn, nếu không phải ta giáo dục tốt, Linh Linh sao có thể mới hơn năm phút liền có thể minh tưởng thành công?"
Vừa nói xong, phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh, Dương Thanh Linh vừa vào cửa liền nhìn đến bộ dạng của các trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì thế?
"Tên điên kia, ông vừa mới nói cái gì?" Dương Càn là người phản ứng đầu tiên, bình tĩnh trở lại, sau khi chỉnh lại cổ áo hỏi.
Lan Văn Bác cũng nhảy khỏi ghế sô pha khi thấy cháu gái đi vào, ngồi ở bên kia nhìn chằm chằm Dương Càn.
"Hừ, chính là ý trên mặt chữ! Linh Linh vừa mới minh tưởng thành công chỉ dùng năm phút rưỡi! Lợi hại chứ?" Lan Văn ác ngửa đầu, như một con gà trống kiêu hãnh.
Tống Hàn Sương nhìn thấy Dương Thanh Linh liền vội vàng đứng dậy nghênh đón, ôm lấy Dương Thanh Linh liền nói và nhào nặn: "Ôi, báo bối của ta! Mấy năm không gặp, sao lại gầy đi nhiều rồi, ôm đều không mềm mại nữa!"
Dương Thanh Linh bất lực lắc lư theo động tác của bà nội, "Bà ơi, cháu đã cao thêm rồi. Nếu cháu mà béo thì sẽ không đẹp đâu!"
"Không đời nào, chúa yêu của ta rất đẹp. Bảo bối, ông ngoại nói con đã thành công trong minh tưởng. Chỉ mất năm phút rưỡi thôi? Thật tuyệt! Quả nhiên là cháu gái của ta!" Tống Hàn Sương luôn rất quý cô cháu gái yếu ớt này. Nếu không quá tiền tuyến quá nguy hiểm, bà muốn đưa người đi thoe mình.
(Còn tiếp)
Vợ chồng Dương Mặc cùng lắc đầu, sau đó nhìn nhau, Dương Mặc nháy mắt ra hiệu, để Lan Chi Hoa là con gái của họ hỏi sẽ hay hơn. Chi Hoa chút ngượng ngùng, bà hỏi: "Ba, mẹ, các người đang rèn luyện thân thể à?"
Bạch Tĩnh Phong liếc nhìn Lan Văn Bác còn đang nhảy, dùng sức kéo ông một cái: "Ha ha. Đúng vậy a, là rèn luyện thân thể!"
Lan Văn Bác bị kéo một cái, quay đầu nhìn thấy vợ chồng nữ nhi liền định nhào tới, Bạch Tĩnh Phong tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ áo Lan Văn Bác, thấp giọng quát: "Đừng làm rộn!"
Lan Văn Bác bị lão bà nhà mình kéo lại, mới tỉnh táo lại, bỏ tay Bạch Tĩnh Phong xuống, bình tĩnh nói: "A Mặc, Hoa nhi? Đã lâu không gặp!"
Dương Mặc cung kính đối nhạc phụ nhẹ gật đầu: "Nhạc phụ đại nhân lần này từ quân đoàn trở về trên đường bình an chứ?"
"Ừ, không có gì hết. Phụ thân con khi nào thì trở về?" Lan Văn Bác đột nhiên nghĩ đến phụ thân Dương Mặc, là bạn tốt của ông Dương Càn mở miệng hỏi.
Lan Chi Hoa tiến lên kéo lại ba mình: "Ba chồng bọn con đang ở phòng khách chờ hai người, chúng con tới đây tìm người!"
Lan Văn Bác nghe xong, cười to: "Thế sao? Đi, ta đã lâu lắm không gặp Dương lão đầu rồi!" Rồi lôi kéo con gái đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Vừa hay có tin tức lớn cho mọi người, đảm bảo mọi người nghe xong sẽ rất vui!"
Mấy người lần lượt đi vào phòng khách, liền thấy một anh chàng lưng to cao lớn và một nữ tử cao gầy ngồi cùng một chỗ nói gì đó.
"Dương lão đầu, đã lâu không gặp, vẫn như một con gấu!" Lan Văn Bác mở miệng là nói đùa.
Trong sảnh Dương Càn quay đầu, ánh mắt như đao bay về phía Lan Văn Bác: "Ông vẫn như thế! Ngu ngốc!"
"Ngươi mới ngốc!" Lan Văn Bác cãi lại mắng.
Hai người đàn ông gần sáu trăm tuổi gặp lại bắt đầu cãi vã như những đứa trẻ, cả phòng khách náo nhiệt hẳn lên.
Những người khác đã quen với việc này họ ngồi xuống, họ đều quen với việc hai người gặp nhau lại cãi nhau những chuyện vặt vãnh.
Bạch Tĩnh Phong nhìn thấy biểu tỷ Tống Hàn Sương nhiệt tình nói chuyện: "Biểu tỷ!"
Bạch Tĩnh Phong và Tống Hàn Sương là tỷ muội, thân mật từ nhỏ đến lớn, con cái của họ có mối quan hệ tốt với Tần và Tấn.
"Mấy năm nay tỷ trấn giữ tiền tuyến ở phía bắc thiên hà có được không? Ta nghe lão Dương nói mấy năm trước còn bị thương nặng? Hiện tại ổn cả rồi chứ?"
Tống Hàn Sương cười gật đầu: "Thân thể rất tốt, vết thương cũng không sao rồi! Dẫn tỷ đi gặp Linh Linh? Thế nào? Tỷ nhiều năm không gặp nó, rất nhớ con bé!"
"Sao ngươi không gọi Linh Linh đến đây?" Bạch Tĩnh Phong đưa tay gọi người máy quản gia đi gọi Dương Thanh Linh đến phòng khách.
"Này, Linh Linh đang ở thời điểm quan trọng. Sao lại làm phiền con bé? Buổi tối có thể thấy nó mà!" Tống Hàn Sương vội vàng ngăn cản.
Bạch Tĩnh Phong nghe vậy tự hào toét miệng cười nói: "Không có gì đâu, con bé đã chuẩn bị chu đáo, chậm trễ một hồi cũng không vấn đề gì, con bé đoán chừng biết các người trở về, sẽ rất vui vẻ!" Rồi mới chỉ thị người máy đi tìm Dương Thanh Linh.
Tống Hàn Sương có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Tĩnh Phong, "Làm sao vậy? Muội không phải rất quan tâm đến chuyện học hành của Linh Linh sao? Lúc trước từng đến nhà Lan gia không được gặp, nhưng lần này sao lại cho gặp rồi?"
"Bởi vì Linh Linh thật sự rất tốt, với thành tích hiện tại nên thư giãn một lúc sẽ tốt hơn!" Bạch Tĩnh Phong ra vẻ thần bí hài lòng nói.
Lúc này Dương Càn và Lan Văn Bân ở bên đó cãi nhau coi ai lợi hại hơn, Lan Văn Bân nhớ tới hất râu nhìn chằm chằm Dương Thanh Linh đang vào cửa, nhảy lên ghế sô pha nói: "Ta lợi hại hơn, nếu không phải ta giáo dục tốt, Linh Linh sao có thể mới hơn năm phút liền có thể minh tưởng thành công?"
Vừa nói xong, phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh, Dương Thanh Linh vừa vào cửa liền nhìn đến bộ dạng của các trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì thế?
"Tên điên kia, ông vừa mới nói cái gì?" Dương Càn là người phản ứng đầu tiên, bình tĩnh trở lại, sau khi chỉnh lại cổ áo hỏi.
Lan Văn Bác cũng nhảy khỏi ghế sô pha khi thấy cháu gái đi vào, ngồi ở bên kia nhìn chằm chằm Dương Càn.
"Hừ, chính là ý trên mặt chữ! Linh Linh vừa mới minh tưởng thành công chỉ dùng năm phút rưỡi! Lợi hại chứ?" Lan Văn ác ngửa đầu, như một con gà trống kiêu hãnh.
Tống Hàn Sương nhìn thấy Dương Thanh Linh liền vội vàng đứng dậy nghênh đón, ôm lấy Dương Thanh Linh liền nói và nhào nặn: "Ôi, báo bối của ta! Mấy năm không gặp, sao lại gầy đi nhiều rồi, ôm đều không mềm mại nữa!"
Dương Thanh Linh bất lực lắc lư theo động tác của bà nội, "Bà ơi, cháu đã cao thêm rồi. Nếu cháu mà béo thì sẽ không đẹp đâu!"
"Không đời nào, chúa yêu của ta rất đẹp. Bảo bối, ông ngoại nói con đã thành công trong minh tưởng. Chỉ mất năm phút rưỡi thôi? Thật tuyệt! Quả nhiên là cháu gái của ta!" Tống Hàn Sương luôn rất quý cô cháu gái yếu ớt này. Nếu không quá tiền tuyến quá nguy hiểm, bà muốn đưa người đi thoe mình.
(Còn tiếp)