Chương 10: Tì bà thần kỳ
Dương Thanh Linh bị đụng liền lảo đảo, thân thể liền hướng phía sau ngã xuống, người bị đụng vẫn đứng yên, không chút nào như bị ảnh hưởng khi va chạm, anh ta nhìn Dương Thanh Linh xém chút nữa ngã, nắm lấy tay cô kéo về.
Thân thể Dương Thanh Linh bất ngờ ngăn không được, lập tức liền đập vào ngực người kia, cái mũi rắn chắc đụng trên lồng ngực, cô liền cảm giác một trận chua chát, nước mắt xém chút tuôn ra.
"Cô không sao chứ?" Một giọng nói mát lạnh thanh lãnh của nam nhân truyền vào tai Dương Thanh Linh. Đây là một giọng nói thanh khiết nhất mà cô từng nghe qua, cô nhịn không được hiếu kì ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là nam tử mặt mày tuấn tú, mũi cao môi mỏng, tướng mạo quả thực phi phàm, trước kia cô ở trong vòng giải trí đã từng gặp qua một đám nam tài tử, nếu so sánh với anh ta, đều tính là tầm thường.
Dương Thanh Linh trừng mắt nhìn, lấy lại tinh thần chậm chậm thương xót cái mũi, lui lại hai bước, mở miệng nói: "Thật xin lỗi, là tôi quá gấp, đụng vào anh!"
"Không có gì, ngược lại là cô không có việc gì chứ?" Nam nhân kia ôn nhu cười cười nói.
Dương Thanh Linh lắc đầu, cúi đầu liền chú ý tới trên mặt đất có cái hộp bị rớt, xoay người lại đỡ, "Tôi không sao, không có gì đâu, làm đồ vật của anh rơi rồi!"
"A, không cần, cô đừng đụng.." Nam nhân vừa định nhắc nhở Dương Thanh Linh đừng đụng vào cái hộp kia, đã thấy Dương Thanh Linh nhẹ nhõm nhặt hộp lên.
"Đồ của anh!" Dương Thanh Linh hai tay nâng hộp kia lên đưa cho nam tử kia, lại thấy nam tử vẻ mặt kinh ngạc, "Sao thế?"
Nam tử có chút kinh ngạc, trầm giọng hỏi: "Cô không có cảm giác gì sao?"
"Sao cơ?" Dương Thanh Linh có chút không hiểu.
Nam tử kia trầm mặc nhìn Dương Thanh Linh, rồi mới lắc đầu, tiếp nhận hộp nhẹ nhàng mở nó ra, "Bên trong là một thanh tì bà, ừm, nó có chút đặc thù, không nên để cho người khác đụng nó. Cho nên cô có thể cầm nó, tôi thật bất ngờ."
Dương Thanh Linh nhìn nam tử lấy ra tì bà hai mắt tỏa sáng, tì bà thật đẹp, hoa văn cổ phác, chế tác tinh xảo, ngoại hình ưu mỹ, không một ai biết nó trân quý và đặc thù.
Hộp vừa mở ra, tì bà liền từ trong hộp bay lên, vây quanh Dương Thanh Linh quay vòng vòng.
Dương Thanh Linh bị giật mình, nhìn một màn này kinh hô: "Quốc chi trọng khí?"
Nam tử cười, "Ừ, nó là một thanh quốc chi trọng khí, xem ra nó rất thích cô!"
Dương Thanh Linh ngạc nhiên nhìn tì bà bay nhảy, cảm giác mười phần thần kỳ, cô vẫn luôn nghe nói quốc chi trọng khí sinh ra là linh trí, thần kỳ phi phàm, không nghĩ tới thế mà bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy.
Cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm tì bà rất lâu, ngượng ngùng nhìn nam tử kia cười, cúi đầu nhìn thời gian, cách lúc mở màn chỉ còn 10 phút, có chút nóng nảy.
"Không có gù, tiên sinh, tôi còn có việc gấp, nếu như anh có vấn đề gì thì đến hậu thuẫn tìm tôi! Tôi tên Dương Thanh Linh." Dương Thanh Linh đối với nam tử xa lạ kia vội vàng khom người chào, dự định tranh thủ thời gian hướng phía đài chạy.
"Chờ một chút!" Nam tử kia đột nhiên gọi Dương Thanh Linh.
Dương Thanh Linh kinh ngạc quay đầu nhìn vị nam tử kia.
"Xin hỏi cô cần hỗ trợ gì không? Nhìn cô rất gấp gáp!" Nam tử kia có chút đột nhiên mở miệng hỏi.
Dương Thanh Linh chấn kinh nhìn nam tử kia, có chút phản ứng không kịp.
Nam tử nhìn cô gái trước mặt bị mình làm sợ ngây người, có chút xấu hổ, "À, không phải tôi hỏi, là nó hỏi đấy!" Nam tử chỉ vào tì bà bay nhảy nói.
Tì bà đang bay nhảy trên không trung đối với Dương Thanh Linh trên dưới lắc lắc, giống như là đang gật đầu đồng ý với nam tử kia.
Dương Thanh Linh kịp phản ứng, "A, ra là vậy."
Nhìn chằm chằm vào tì bà trước mắt mình, trong mắt sáng lên, "Anh nói nó muốn giúp tôi sao? Vậy có thể đem nó cho tôi mượn một chút được không? Chúng tôi biểu diễn còn thiếu nhạc khí."
Vừa dứt lời, tì bà lập tức tiến vào trong ngực Dương Thanh Linh. Nam tử nhìn tì bà nhiệt tình mà bất đắc dĩ cười khổ nói: "Xem ra nó đồng ý rồi! Chỉ là quốc chi trọng khí rất khó đàn tấu.. Ừm!"
Nam tử nói đến một nửa, lời nói liền bị tiếng đàn tì bà thanh thúy của Dương Thanh Linh đánh gãy.
"Ừ? Anh nói gì cơ?" Dương Thanh Linh ngẩng đầu nghi vấn hỏi, ngón tay không ngừng thử âm.
Nam tử trầm mặc lắc đầu, trong lòng có chút khó hiểu, chẳng lẽ vị này chính là quốc chi trọng khí khí chủ sao? Đó có phải mang ý nghĩa gì không, vị cô nương này chính là người phù hợp nhất âm lữ? Mệnh định người yêu, một nữ hài?
Dương Thanh Linh dừng thử âm, không nhịn được yêu thích thanh tì bà này, quả nhiên là quốc chi trọng khí, thanh âm quá tốt! Nếu như có thể là của cô thì tốt biết bao!
Cúi đầu nhìn thời gian, thật sự là không kịp rồi, ngẩng đầu cúi chào nam tử kia, mở miệng nói: "Tôi thật không còn thời gian, sắp lên đài, anh có thể đi đến khán đài chờ tôi diễn xuất xong được không?"
Nam tử từ ngu ngơ liền kịp phản ứng, nhìn thiếu nữ ngọt ngào trước mặt, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, có chút bối rối lại ôn hòa trả lời: "Được, cô đi đi. Khi xong tì bà trong tay cô sẽ mang cô tới tìm tôi."
Dương Thanh Linh nghe vậy nhịn không được ngạc nhiên dò xét tì bà trong ngực, thần kỳ như thế sao? Tì bà còn giúp mình tìm người sao?
"Được! Cám ơn anh! Chút gặp." Phất tay cùng nam tử kia cáo biệt, Dương Thanh Linh một đường chạy về nơi diễn nghệ sảnh.
(Còn tiếp)
Thân thể Dương Thanh Linh bất ngờ ngăn không được, lập tức liền đập vào ngực người kia, cái mũi rắn chắc đụng trên lồng ngực, cô liền cảm giác một trận chua chát, nước mắt xém chút tuôn ra.
"Cô không sao chứ?" Một giọng nói mát lạnh thanh lãnh của nam nhân truyền vào tai Dương Thanh Linh. Đây là một giọng nói thanh khiết nhất mà cô từng nghe qua, cô nhịn không được hiếu kì ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là nam tử mặt mày tuấn tú, mũi cao môi mỏng, tướng mạo quả thực phi phàm, trước kia cô ở trong vòng giải trí đã từng gặp qua một đám nam tài tử, nếu so sánh với anh ta, đều tính là tầm thường.
Dương Thanh Linh trừng mắt nhìn, lấy lại tinh thần chậm chậm thương xót cái mũi, lui lại hai bước, mở miệng nói: "Thật xin lỗi, là tôi quá gấp, đụng vào anh!"
"Không có gì, ngược lại là cô không có việc gì chứ?" Nam nhân kia ôn nhu cười cười nói.
Dương Thanh Linh lắc đầu, cúi đầu liền chú ý tới trên mặt đất có cái hộp bị rớt, xoay người lại đỡ, "Tôi không sao, không có gì đâu, làm đồ vật của anh rơi rồi!"
"A, không cần, cô đừng đụng.." Nam nhân vừa định nhắc nhở Dương Thanh Linh đừng đụng vào cái hộp kia, đã thấy Dương Thanh Linh nhẹ nhõm nhặt hộp lên.
"Đồ của anh!" Dương Thanh Linh hai tay nâng hộp kia lên đưa cho nam tử kia, lại thấy nam tử vẻ mặt kinh ngạc, "Sao thế?"
Nam tử có chút kinh ngạc, trầm giọng hỏi: "Cô không có cảm giác gì sao?"
"Sao cơ?" Dương Thanh Linh có chút không hiểu.
Nam tử kia trầm mặc nhìn Dương Thanh Linh, rồi mới lắc đầu, tiếp nhận hộp nhẹ nhàng mở nó ra, "Bên trong là một thanh tì bà, ừm, nó có chút đặc thù, không nên để cho người khác đụng nó. Cho nên cô có thể cầm nó, tôi thật bất ngờ."
Dương Thanh Linh nhìn nam tử lấy ra tì bà hai mắt tỏa sáng, tì bà thật đẹp, hoa văn cổ phác, chế tác tinh xảo, ngoại hình ưu mỹ, không một ai biết nó trân quý và đặc thù.
Hộp vừa mở ra, tì bà liền từ trong hộp bay lên, vây quanh Dương Thanh Linh quay vòng vòng.
Dương Thanh Linh bị giật mình, nhìn một màn này kinh hô: "Quốc chi trọng khí?"
Nam tử cười, "Ừ, nó là một thanh quốc chi trọng khí, xem ra nó rất thích cô!"
Dương Thanh Linh ngạc nhiên nhìn tì bà bay nhảy, cảm giác mười phần thần kỳ, cô vẫn luôn nghe nói quốc chi trọng khí sinh ra là linh trí, thần kỳ phi phàm, không nghĩ tới thế mà bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy.
Cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm tì bà rất lâu, ngượng ngùng nhìn nam tử kia cười, cúi đầu nhìn thời gian, cách lúc mở màn chỉ còn 10 phút, có chút nóng nảy.
"Không có gù, tiên sinh, tôi còn có việc gấp, nếu như anh có vấn đề gì thì đến hậu thuẫn tìm tôi! Tôi tên Dương Thanh Linh." Dương Thanh Linh đối với nam tử xa lạ kia vội vàng khom người chào, dự định tranh thủ thời gian hướng phía đài chạy.
"Chờ một chút!" Nam tử kia đột nhiên gọi Dương Thanh Linh.
Dương Thanh Linh kinh ngạc quay đầu nhìn vị nam tử kia.
"Xin hỏi cô cần hỗ trợ gì không? Nhìn cô rất gấp gáp!" Nam tử kia có chút đột nhiên mở miệng hỏi.
Dương Thanh Linh chấn kinh nhìn nam tử kia, có chút phản ứng không kịp.
Nam tử nhìn cô gái trước mặt bị mình làm sợ ngây người, có chút xấu hổ, "À, không phải tôi hỏi, là nó hỏi đấy!" Nam tử chỉ vào tì bà bay nhảy nói.
Tì bà đang bay nhảy trên không trung đối với Dương Thanh Linh trên dưới lắc lắc, giống như là đang gật đầu đồng ý với nam tử kia.
Dương Thanh Linh kịp phản ứng, "A, ra là vậy."
Nhìn chằm chằm vào tì bà trước mắt mình, trong mắt sáng lên, "Anh nói nó muốn giúp tôi sao? Vậy có thể đem nó cho tôi mượn một chút được không? Chúng tôi biểu diễn còn thiếu nhạc khí."
Vừa dứt lời, tì bà lập tức tiến vào trong ngực Dương Thanh Linh. Nam tử nhìn tì bà nhiệt tình mà bất đắc dĩ cười khổ nói: "Xem ra nó đồng ý rồi! Chỉ là quốc chi trọng khí rất khó đàn tấu.. Ừm!"
Nam tử nói đến một nửa, lời nói liền bị tiếng đàn tì bà thanh thúy của Dương Thanh Linh đánh gãy.
"Ừ? Anh nói gì cơ?" Dương Thanh Linh ngẩng đầu nghi vấn hỏi, ngón tay không ngừng thử âm.
Nam tử trầm mặc lắc đầu, trong lòng có chút khó hiểu, chẳng lẽ vị này chính là quốc chi trọng khí khí chủ sao? Đó có phải mang ý nghĩa gì không, vị cô nương này chính là người phù hợp nhất âm lữ? Mệnh định người yêu, một nữ hài?
Dương Thanh Linh dừng thử âm, không nhịn được yêu thích thanh tì bà này, quả nhiên là quốc chi trọng khí, thanh âm quá tốt! Nếu như có thể là của cô thì tốt biết bao!
Cúi đầu nhìn thời gian, thật sự là không kịp rồi, ngẩng đầu cúi chào nam tử kia, mở miệng nói: "Tôi thật không còn thời gian, sắp lên đài, anh có thể đi đến khán đài chờ tôi diễn xuất xong được không?"
Nam tử từ ngu ngơ liền kịp phản ứng, nhìn thiếu nữ ngọt ngào trước mặt, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, có chút bối rối lại ôn hòa trả lời: "Được, cô đi đi. Khi xong tì bà trong tay cô sẽ mang cô tới tìm tôi."
Dương Thanh Linh nghe vậy nhịn không được ngạc nhiên dò xét tì bà trong ngực, thần kỳ như thế sao? Tì bà còn giúp mình tìm người sao?
"Được! Cám ơn anh! Chút gặp." Phất tay cùng nam tử kia cáo biệt, Dương Thanh Linh một đường chạy về nơi diễn nghệ sảnh.
(Còn tiếp)