Nàng là đặc công xuất sắc nhất thế kỷ 21, thành viên quan trọng của Chương Trình Nhân Tài Quốc Gia, nàng nhớ mình đang làm nhiệm vụ tại một cảng nước sâu của Nga, bị trúng kế của trùm ma túy, thân tàu phát nổ, trước khi mất đi ý thức nàng rơi xuống nước.
Chẳng lẽ nàng đây là chết đi rồi sống lại, sau đó xuyên không?
Nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, trấn an tiểu nha đầu đang khóc: "Xuân Nhi, đừng khóc, giờ ta không nhớ gì cả, em có thể nói cho ta biết mọi chuyện không?"
Ngày nàng sinh ra, trời giáng tường vân, rồng bay phượng múa, khi đó là mùa đông giá rét, mà trong một đêm hoa đào nở khắp kinh thành, Thái hậu bệnh tình nguy kịch lại sau đêm đó trở nên sinh long hoạt hổ.
Hoàng đế tin rằng nàng là tiên nữ giáng trần. Bởi vậy đã tứ hôn cho nàng cùng Thái tử Dung Giác.
Trắc nghiệm linh lực năm nàng bốn tuổi, thiên phú hơn người, là kỳ tài trăm năm mới gặp, tuy là thứ nữ nhưng địa vị của nàng trong phủ lúc đó còn cao hơn cả đích nữ, nhận muôn vàn sùng ái.
Không ngờ năm nàng mười tuổi, sau khi trải qua một trận bệnh nặng cửu tử nhất sinh, thiên phú lại biến mất không thể tiếp tục tu luyện kiếm khí. Địa vị của nàng tụt dốc không phanh từ đó bị đẩy tới Ngô Đồng uyển.
Không thể phủ nhận rằng khi hai người họ (Thái tử và Tần Tuyết) đứng bên nhau, tựa như một đôi bích nhân trời đất tạo thành.
"Tần Sở, ngươi thật cao giá, thế nhưng còn muốn bổn cung tự mình tới gặp ngươi." Ánh mắt Thái tử hung ác nham hiểm, đã lộ ra mấy phần chán ghét. Nàng trước kia là kỳ tài, lớn lên lại có vài phần nhan sắc, đi ra ngoài cũng có chút mặt mũi, ai ngờ nàng bỗng rưng trở thành tài trí bình thường, hắn bởi vì nàng mà thường bị nhạo báng, nội tâm sinh ra oán hận.
Nha đầu này ngày thường vâng vâng dạ dạ, không ngờ khi biết hắn muốn từ hôn lại nhảy sông tự sát, hại hắn bị Hoàng tổ mẫu trừng phạt, điều này khiến hắn ngày càng chán ghét và oán hận Tần Sở.
"Thái tử bớt giận, ta tìm được đường sống trong chỗ chết, thân thể chưa hồi phục lại bị Tần Vân hành hạ nên trúng gió, nơi này lại hẻo lánh, nếu ta lại bệnh chết sợ là cũng không ai biết, Tần Sở đã chết một lần, vô cùng yêu quý mạng sống, xin Thái tử thứ lỗi." Tần Sở một hơi nói ra khiến Tần Vân đùng đùng nổi giận.
Nàng ta chỉ vào Tần Sở hô to: "Ngươi đừng ngậm máu phun người, rõ ràng là người đánh Vương mama cùng Quế mama đến giờ vẫn chưa xuống giường được."
Tần Sở cười lạnh.
Dùng Giác từ trong cơn giận giữ bình tĩnh lại, hắn giật mình, nàng ta (Tần Sở) hình như không giống với trước đây.
Trước đây khi nhìn thấy hắn, ánh mắt, vẻ mặt nàng luôn là ái mộ, thẹn thùng không chút che giấu, thế nhưng bây giờ lại lạnh lùng trái ngược với vẻ dịu dàng yếu đuối tựa như một đóa hàn mai, hết sức động lòng người. Nữ nhi Tần gia dung mạo xinh đẹp, phong cách băng tuyết như vậy lại mang nét phong tình, chẳng lẽ hắn xưa nay lại không nhận ra?
Có phải nàng đã chết một lần nên tính cách có sự thay đổi lớn?
Bất kể như thế nào, Tần Sở, hắn không muốn!
"Đại tỷ, nàng ta ngậm máu phun người." Tần Vân quay sang làm nũng với Tần Tuyết.
Tần Tuyết khẽ mỉm cười, tựa như một đóa bạch liên hoa, càng thêm động lòng người, nàng ta khẽ dời bước sen, nhẹ giọng nói: "Tam muội, ngươi có gì cần giải thích?"
Tuy nhiên, nếu không phải vì lấy lòng Tần Tuyết sao bọn họ có thể thường xuyên gây khó dễ nhục nhã nàng như vậy. Nếu chuyện này không liên quan gì đến Tần Tuyết, có đánh chết Tần Sở cũng không tin.
Ánh mắt Tần Tuyết thoáng trầm xuống. Tần Sở trở nên thông mình như vậy từ khi nào? Nàng nói lời này, không thể nghi ngờ là nói Tần Tuyết đứng sau lưng sai khiến, nàng trước giờ luôn là một bộ dáng dịu dàng săn sóc trước mặt Thái tử, sao có thể nhận lấy ác danh này.
"Ta ngày thường vẫn chuyên tâm tu luyện, ít khi hỏi tới chuyện trong phủ, nếu Tam muội bị ủy khuất, theo lý nên tìm mẫu thân ta để lấu lại công bằng." Tần Tuyết một câu tu luyện đem mọi trách nhiệm rũ sạch.
"Ta ngày thường vẫn chuyên tâm tu luyện, ít khi hỏi tới chuyện trong phủ, nếu Tam muội bị ủy khuất, theo lý nên tìm mẫu thân ta để lấy lại công bằng." Tần Tuyết một câu tu luyện đem mọi trách nhiệm rũ sạch.
Tần Nguyệt chế nhạo: "Tần Sở ngươi thật vô sỉ, dám ở trước mặt Thái tử nói nhăng nói cuội, còn không biết xấu hổ, chúng ta đánh ngươi là vì ngươi đang đánh, không liên quan gì đến Đại tỷ."
Tần Tuyết khẽ mỉm cười tán thưởng. Nhìn đi, nàng không cầm làm gì cũng có người đứng ra bảo vệ nàng.
Dung Giác cười lạnh, hắn không có hứng thú quan tâm nội bộ các tiểu thư Tần gia đấu đá lẫn nhau, lạnh lùng nói: "Tần Sở, chuyện nhà của các ngươi ta không nghĩ quản, nhưng chuyện hôn sự của chúng ta, ta sẽ hủy bỏ, cho dù ngươi có đòi sống đòi chết ta cũng sẽ tìm phụ hoàng xin từ hôn. Ngươi căn bản không xứng với ta, một phế vật như ngươi lấy tư cách gì mà đòi làm Thái tử phi của Đế quốc Đông Lâm."
Phế vât? Đúng nha, phế vật như nàng làm sao xứng đôi với vị Thái tử đã đạt tới cao giao kiếm quân?
Tần Sở cười lạnh, đúng thật là trò cười.
"Ngươi có biết không, ngươi thật sự rất đáng thương, mất đi thiên phú ngươi chỉ là một phế nhân, vậy mà còn không biết xấu hổ tiếp tục quấy rầy ta. Nhìn thấy ngươi, ta đã thấy chán ghét, ngươi không nên tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Ngươi nghĩ toàn bộ Đế quốc Đông Lâm này sẽ có người nguyện ý chấp nhận một phế vật như ngươi sao?" Nhìn thấy Tần Sở trước sau như một vẫn thờ ơ lạnh lùng, Thái tử không khỏi nhiều lời.
"Ngươi cho rằng ta hiếm lạ gả cho ngươi sao?" Tần Sở lạnh giọng nói: "Ngươi đừng tự quá đề cao bản thân, người khác coi ngươi là bảo bối, nhưng với ta ngươi chỉ là một cọng cỏ, ai thích thì tự đi mà nhặt?"
Sắc mặt Dung Giác và Tần Tuyết đều biến đổi, đặc biệt là Tần tuyết, sắc mặt nàng ta khó coi đến cực điểm. Tần Sở nói như vậy chính là đem cả hai người bọn họ ra mắng. Dung Giác vô cùng tức giận, hắn đường đường là Thái tử Đông Lâm Đế quốc, trước nay làm gì có ai dám nói hắn chỉ là một cọng cỏ, hôm nay hắn phải dạy cho nữ nhân không biết trời cao đất dày này một bài học thích đáng.
Chủ ý của Tần Sở là chọc giận Dung Giác, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Thiên tài là nàng so với trình độ kiếm quân trên đại lục này còn kém bao nhiêu.
Không ngờ Dung Giác thả ra một con sói rất lớn từ chiếc nhẫn ở ngón tay. Hỏa lang, ma thú tứ giai. Hỏa lang cao chừng ba mét, lông đen, đôi mắt xanh to như nắm tay người, khí thế hung hãn, nó nhảy trên đất làm rung chuyển tựa như động đất làm Tần Sở choáng váng.
Đây là ma thú? Nhận thức của nàng về thế giới này thật quá ít ỏi. Ma thú là thứ vốn dĩ chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng hay những tiểu thuyết huyền huyễn mà nay lại đứng sờ sờ trước mặt nàng. Một khắc kia nàng thực sự khiếp sợ.
Khiếp sợ qua đi, nàng ngay lập tức đề cao cảnh giác đem Xuân Nhi đang bị dọa ngốc bảo hộ ở sau lưng.
Tần Tuyết vội vàng nói: "Thái tử điện hạ, ngài mau gọi hỏa lang trở lại, Tần sở xúc phạm ngài tuy rằng không thể tha thứ nhưng tội không đáng chết."
Tần Sở chỉ là một phế vật không chút bản lĩnh, đối mặt với tứ giai ma thu phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Nàng cũng muốn cho Tần Sở một bài học, nhưng tuyệt đối không muốn mạng nàng ta.
Thái hậu vẫn luôn cảm kích Tần Sở, bình thường phụ thân vẫn mắt nhắm mắt mở với hành vi của các nàng, miễn là Tần Sở không chết. Nhưng nếu Thái tử giết Tần Sở trong Tần phủ, Thái hậu nhất định sẽ trách phạt Tần gia.
Dung Giác cười đắc ý, hắn căn bản không để ý lời Tần Tuyết, kiêu ngạo nhìn Tần Sở.
"Sợ hãi? Ha ha, hôm nay ta sẽ để cho nó dạy cho ngươi một bài học."
Dung Giác cười đắc ý, hắn căn bản không để ý lời Tần Tuyết, kiêu ngạo nhìn Tần Sở.
"Sợ hãi? Ha ha, hôm nay ta sẽ để nó dạy dỗ ngươi thật tốt."
Hỏa lang gầm thét lao lên, Tần Sở vội vàng lùi lại, thiếu chút nữa té ngã.
Dung Giác lại càng đắc ý cười ha ha
Tần Nguyệt cũng chỉ vào nàng mà cười nhạo: "Ha ha ha, nhìn nàng ta bị dọa phát ngốc kìa, hẳn là chưa bao giờ thấy ma thú nhỉ, thật là đáng thương, hẳn là dọa nàng ta sợ chết khiếp đi."
"Nếu muốn ta thả ngươi đi, vậy quỳ xuống cầu xin ta, nếu không.." Dung Giác ác ý nói: "Ta để cho Hỏa Lang ăn thịt ngươi."
Đầu Hỏa Lang phối hợp ngửa đầu lên trời rống to, phun ra một quả cầu lửa. Quả cầu lửa màu lam bay ra, sau đó nó lại nhảy lên và dùng móng vuốt to lớn đánh tới hướng Tần Sở.
Nàng nhanh nhẹn tránh thoát, lần đầu tiên giao đấu với ma thú, nàng không khỏi có chút chật vật.
Tần Sở cười lạnh: "Chỉ bằng một đầu ma thú, ngươi cho rằng ta sợ sao?"
"Đừng giả bộ, đây là ma thú, ngươi đời này hẳn là chưa từng thấy ma thú!" Tần Vân chế nhạo: "Phế tài như ngươi không có tư cách sở hữu ma thú, cũng không có ma thú nào nguyện ý cùng ngươi ký khế ước.."
Ký khế ước đúng không?
Ánh mắt Tần Sở trầm xuống: "Đúng vậy, ta chưa từng nhìn thấy ma thú, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ma thú lớn như vậy, nhưng cũng là lần đầu tiên ta giết ma thú.'
Nói xong, nàng đột nhiên nhảy lên, xoay chân, đạp vào bụng Hỏa lang nhưng bị hất ngược trở lại, đối với Hỏa lang không đau không ngứa, Tần Sở nhíu mày, thân thể này quá yếu. Chân không có nhiều lực, thể chất quá yếu.
Ma thú bị công kích lập tức trở nên điên cuồng phùn một quả cầu lửa vào Tần Sở, Dung Giác rống lên:" Hỏa lang dừng lại! "
Hỏa lang nghi hoặc, tại sao chủ nhân lại muốn nó dừng lại.
"Tiểu thư, người trở nên thật lợi hại, có thể giết ma thú cấp 4, hạ phẩm kiếm giả không thể giết chết ma thú cấp 4 đâu. Nếu tiểu thư có thể tu luyện kiếm khí, sẽ không bị bọn họ ức hiếp như vậy. Bây giờ phải làm sao, tướng gia cùng Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua cho người." Xuân Nhi lo lắng nói.
Ánh mắt Tần Sở trầm tĩnh, nàng xưa nay tâm tư tỉ mỉ, làm việc trầm ổn, chuyện này nàng cũng biết nặng nhẹ, nơi này không phải xã hội pháp trị. Đây là xã hội
Tần Chu ánh mắt bình tĩnh, trong công việc cô luôn cẩn thận, bình tĩnh, cô cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, đây không phải là xã hội do pháp luật cai trị. Đây là xã hội cường quyền, ai nắm quyền trong tay kẻ đó có quyền lên tiếng.
"Xuân nhi, đừng lo lắng cho ta, ta hỏi ngươi, mặt dây chuyền này là ai cho ta?" Tần Sở kéo mặt dây chuyền trước ngực lên hỏi.
"Xuân nhi, đừng lo lắng cho ta, ta hỏi ngươi, mặt dây chuyền này là ai cho ta?" Tần Sở kéo mặt dây chuyền trước ngực lên hỏi.
"Khi Xuân Nhi đến hầu hạ cho tiểu thư, người đã được năm tuổi rồi, lúc ấy nô tỳ vừa mới vào phủ, cái gì cũng đều không biết, nghe nó là lão gia mua để làm thư đồng cho người. Lúc đó trên người tiểu thư đã đeo mặt dây chuyền này rồi." Xuân Nhi nói "Sau đó, tiểu thư mất đi thiên phú, người được đưa đến Ngô đồng uyển. Khi ấy người luôn khóc với mặt dây chuyển. Xuân Nhi chỉ biết rằng đây là di vật của mẫu thân người."
"Nương ta?"
"Vâng, nghe nói phu nhân qua đời rất sớm, trong phủ không cũng ai nhắc tới chuyện này. Nghe nói là bị Đại phu nhân hại chết." Xuân Nhi cẩn thận nói, thật ra những chuyện này Tần Sở đã sớm biết.
Ánh mắt nàng trầm xuống, cười như không cười mà thưởng thức mặt dây chuyền, nơi này thâm môn đại viện đông đảo thê thiếp, sao có thể tránh khỏi ghen tị, nương nàng xuất thân nghèo hèn, nhưng lại sinh ra một bảo bối nên phá lệ được sủng ái. Địa vị Đại phu nhân bị uy hiếp, địa vị nữ nhi nàng ta cũng không cao bằng nàng, tự nhiên trong lòng sẽ nảy sinh ác ý. Làm hại mẫu thân nàng, sau đó hại nàng. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Trước kia Tần Sở không so đo, nàng bản tính nhu nhược yếu đuối, không thích tranh đoạt, không đồng nghĩa bọn họ muốn làm gì thì làm.
Tam tiểu thư Tần gia đả thương Thái tử điện hạ, lại giết chết ma thú của hắn, chuyện này trong một đêm đã truyền khắp đế đô Đông Lâm, khi đó ngoài người Tần gia còn có đông đảo con cháu thế gia, nên tin tức truyền đi rất nhanh.
Đầu tiên là Thái tử muốn từ hôn, Tần Sở không chịu nổi nhục nhã nhảy sông tự vẫn. Sau đó, Tần Sở lại đả thương ma thú của Thái tử, hai người trở mặt, chuyện giữa hai người sớm đã trở thành chủ đề bán tán trong mọi trà dư tửu hậu ở Đế đô. Tần Sở một lần nữa lại trở thành đề tài thảo luận đứng đầu Đế đô.
Mọi người đều nói tam tiểu thư Tần gia và đồ phế vật, nhưng người có thể giết chết ma thú tứ giai ít nhất cũng phải là Trung phẩm kiếm sĩ, nếu ở tuổi này đã là kiếm sĩ Trung phẩm thì cũng đâu phải là phế vật.
Chuyện này làm Đại phu nhân Tần gia nổi trận lôi đình.
"Tiện nhân, không ngờ mạng lớn không chết lại nháo ra chuyện lớn như vậy." Đại phu nhân một thân trang phục lộng lẫy, ánh mắt sắc lạnh, dung mạo nàng tạo cho người ta cảm giác khắc nghiệt.
Tần tuyết nói: "Nương, ta cảm thấy rất kỳ lạ, Tần Sở thay đổi rất nhiều, trước đây nàng ta tính tình nhát gan, ngay cả nhìn con cũng không dám, nhẫn nhục chịu đựng. Người cũng biết, ngày thường Tần Vân và Tần Nguyệt đánh chửi thế nào cũng không dám đánh trả, nhưng là, từ sau khi nàng nhảy sông, như biến thành một người khác vậy, dám đả thương mama, thậm chí còn giết chết một tứ gia ma thú, nương, trong chuyện này nhất định có điều kỳ lạ."
"Tiện nhân này vốn dĩ đã rất tà môn." Đại phu nhân lạnh lùng nói, lắc lắc vòng tay, ánh mắt lóe hàn quang, "Nương nàng ta chính là một tiện nhân tà môn, càng miễn bàn nàng ta. Ta vốn tưởng nàng ta trở thành phế tài, đẩy đến Ngô đồng uyển cho tự sinh tự diệt, thật không ngờ còn gây ra chuyện lớn như vậy."
"Xem gia Tần gia không thể dung nàng ta, hoặc không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, giết nàng."
Mắt Đại phu nhân lộ sát khí, Tần Tuyết nói: "Nương, người đừng hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất Tần Sở không thể chết trong Tướng phủ, đặc biết là sau khi nàng ta đả thương Thái tử."
Đại phu nhân hai mắt sáng ngời: "Nữ nhi, ngươi có chủ ý gì?"
Tần Tuyết hơi suy tư một chút nói: "Nương, trước mắt việc quan trọng nhất là đứng để Hoàng đế giáng tội Tần gia, Tần Sở dù sao cũng họ Tần, nàng ta đả thương Thái tử Tần gia chúng ta có thể bị liên lụy. Người khác luôn ngóng chờ chuyện cười nhà chúng ta, khẳng định sẽ bỏ đá xuống giếng, không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, giải Tần Sở vào cung nhận tội, Tần gia sẽ tránh được một kiếp. Hoàng thượng sủng ái Thái tử như vậy, nhất định sẽ không buông tha nàng ta, Tần Sở nhất định khó thoát chết."
Đại phu nhân vừa nghe vậy, rất vui mừng: "Đây là một ý kiến hay, chỉ là, phụ thân và ca ca ngươi không có ở nhà, muốn về cũng phải hai ngày nữa. Chuyện này.."
"Nương, phụ thân vẫn luôn mặc kệ chuyện trong nhà, mấy năm nay cũng không thèm để ý Tần Sở, nhất đinh sẽ không quan tâm sống chết của nàng ta, về phần ca ca, hắn một lòng tu luyện, không quan tâm đến mấy chuyện này, người hà tất phải lo lắng, ngày mai liền giải nàng ta vào cung, miễn cho Hoàng thượng giáng tội Tần gia trước." Tần tuyết ngồi bên cạnh đề nghị.
Đại phu nhân nghe lời nàng nói, trong lòng tự nhiên có chủ ý.
Tần Sở đêm nay cũng không có nhàn rỗi, nàng trèo tường di dạo phố.