Xuyên Không [Edit] Nhất Dạ Vương Sủng: Nghịch Thiên Thế Tử Phi - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Meoluoi20, 24 Tháng tám 2020.

  1. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    NHẤT DẠ VƯƠNG SỦNG: NGHỊCH THIÊN THẾ TỬ PHI

    Tác giả: Trình Ninh Tĩnh

    Edit: Meoluoi20

    Số chương: 766

    Tình trạng: Hoàn thành

    Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, HE, xuyên không.


    [​IMG]

    Văn án:

    Tam tiểu thư Tần gia là phế vật, tính tình nhu nhược, Thái tử từ hôn, nàng không chịu nổi nhục nhã nên nhảy sông tự vẫn, một lần nữa mở mắt ra, phong hoa liễm diễm, đã là một linh hồn hoàn toàn mới. Nàng là thiên tài đặc công thế kỷ 21 Tần Sở, bị người hãm hại, linh hồn xuyên qua trở thành tam tiểu thư Tần gia, phế vật? Phế vật thì làm sao, xem nàng làm sao khuynh tuyệt thiên hạ.

    Dung Lan thế tử Đông Lâm đế quốc trời sinh tàn bạo, hỉ nộ vô thường, ba vị hôn thê trước chết một cách ly kì, lần đầu gặp mặt thế tử ngả ngớn: "Lớn lên không tồi."

    Tam tiểu thư mặt lạnh trả lời: "Nghe nói thế tử khắc thê, xin đừng có ý đồ gì không minh bạch với ta, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi, cảm ơn!"


    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Meoluoi20
     
    4verlove95, Gill, Hongdoan872 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Phế vật Tần gia, tam tiểu thư 1​



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Meoluoi20

    Tần Sở đầu đau như muốn nứt ra, trong không khí phiêu tán một cỗ mùi mục nát.

    Nàng cau mày, thân thể nặng nề, tính cảnh giác trời sinh nàng cố gắng mở to mắt, giật mình kinh ngạc tròng mắt xẹt qua một tia hàn quang.

    Đây là một căn phòng cổ kính, tuy bài trí đơn sơ, nhưng có thể nhìn ra đây tuyệt đối không phải là những đồ vật một căn phòng mà xã hội hiện đại nên có, giường lớn khắc hoa, màn lưới màu lam, chăn đệm thêu hoa mai.

    Trong không khí mang đến một cỗ hương thơm hoa đào.

    "Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh, hù chết Xuân Nhi rồi." Tiểu nha đầu bưng đĩa cơm đi vào thấy Tần Sở đã tỉnh lại, bổ nhào vào mép giường khóc lớn. Nàng mặc váy màu xanh nhạt, tóc búi lên cắm một cây châm gỗ, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thanh tú lả lướt.

    "Ngươi là ai?"

    "Tiểu thư, tiểu thư, cô sao vậy? Em là Xuân nhi.." Tiểu nha đầu bật khóc, chẳng lẽ tiểu thư nhảy sông tự vẫn, nhặt lại được mệnh nhưng đầu óc hỏng rồi chứ?

    Tần Sở rốt cuộc phản ứng lại. Nàng đây là xuyên qua?

    Nàng là đặc công xuất sắc nhất thế kỷ 21, thành viên quan trọng của Chương Trình Nhân Tài Quốc Gia, nàng nhớ mình đang làm nhiệm vụ tại một cảng nước sâu của Nga, bị trúng kế của trùm ma túy, thân tàu phát nổ, trước khi mất đi ý thức nàng rơi xuống nước.

    Chẳng lẽ nàng đây là chết đi rồi sống lại, sau đó xuyên không?

    Nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, trấn an tiểu nha đầu đang khóc: "Xuân Nhi, đừng khóc, giờ ta không nhớ gì cả, em có thể nói cho ta biết mọi chuyện không?"

    Xuân Nhi vừa định nói thì Tần Sở nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn.

    Từ xa vọng lại một giọng nói sắc bén chửi rủa: "Tiện nhân, mau ra đây. Thật vô liêm sỉ dám lấy cái chết uy hiếp ta. Hôm nay ta nhất định phải đánh chết đồ tiện nhân ngươi."

    Xuân Nhi sợ tới mức nắm chặt ống tay áo Tần Sở, nghĩ thầm tiểu thư nhà mình lại sắp phải chịu khổ rồi.

    Tần sở cười lạnh, tiện nhân?

    Ở thế kỷ 21 nàng là con cưng được mọi người sủng trong lòng bàn tay, là nhân tài cấp bảo vật quốc gia, kẻ nào dám nói bậy với nàng một câu.

    Tốt!

    Trong sân có bảy tám người, hai lão mama, ba nha đầu cùng mặc váy màu lam nhạt đầu cài trâm đồng thoạt nhìn thần sắc tươi đẹp hơn Xuân Nhi một chút. Đứng giữa là một nữ tử mặc váy màu hồng tựa như chúng tinh phủng nguyệt.

    Nàng ta khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, làn da trắng nõn, tóc chải kiểu đang thịnh hành hành nhất, đầu cài trâm hồng nhạt, váy lụa mỏng làm tôn lên dáng người lả lướt phiêu dật, lớn lên thật xinh đẹp nhưng lời nói lại cực kỳ khó nghe.

    Nàng ta chỉ vào Tần Sở: "Tiểu tiện nhận, ngươi vậy mà thật sự chưa chết, mạng thật lớn, ngày thường nhìn ngươi giống một con tiểu cẩu, không ngờ lại dám làm ra chuyện mất mặt như vậy. Mặt mũi của phụ thân đều bị người làm mất hết rồi."

    "Các ngươi mau đánh chết tiểu tiện nhân kia cho ta."

    Hai mama mắt lộ hung quang xông lên bắt lấy Tần Sở, Xuân Nhi vội vàng quỳ xuống: "Tứ tiểu thư, xin cô đừng đánh tiểu thư nhà ta, nàng vừa mới tỉnh lại.. a, tiểu thư.."

    Xuân Nhi đang hai mắt đẫm lệ mông lung vì Tần Sở mà cầu tình, miệng đột nhiên há thành hình chữ O.

    Tiếp theo là tiếng la hét như tiếng heo chọc tiết của hai lão mama.

    Tần sở đem hai lão mama nặng ít nhất một trăm lẻ năm cân quăng xuống đất bằng một động tác xinh đẹp.

    Một lão mama đau đớn hét lên trong khi người còn lại lấy ra một cây châm dài muốn đâm vào bắp chân Tần Sở, Tần Sở liếc thấy, nàng đột nhiên xoay người đá vào cổ tay bà ta làm kim châm văng ra ngoài.

    Tần Sở một chân giẫm lên ngực lão mama, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Vân.
     
    Gill, Vũ Thị HoèHongdoan87 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2020
  4. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Phế vật Tần gia, tam tiểu thư 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Meoluoi20

    Tần Sở một chân giẫm lên ngực lão mama, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Vân.

    Nàng chỉ vào nhóm nha đầu.

    "Các ngươi cùng nhau lên!"

    Vẻ ngoài khí phách, gọn gàng dứt khoát, đây thực sự là tam tiểu thư Tần gia có tính cách nhu nhược sao.

    Tần Vân mở to hai mắt, mặt trắng bệch vì sợ hãi: "Võ giả.. Ngươi khi nào lại trở thành võ giả, tiện nhân, ngươi chờ, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ quay lại giết ngươi.."

    Nàng ta vội vàng lùi lại chạy ra khỏi tiểu viện.

    Tần Sở cười lạnh: "Cút ngay, đừng làm bẩn chỗ của ta."

    Hai mama vừa chạy vừa ngã lao ra ngoài.

    "Tiểu, tiểu.. Tiểu thư.." Xuân Nhi trên mặt vẫn chưa khô nước mắt, nàng còn đang quỳ chưa kịp phản ứng.

    Tần Sở cười kéo tiểu nha đầu đứng dậy: "Được rồi, đừng quỳ nữa, ta đói rồi, lấy gì ăn được không."

    "Có, có.." Xuân Nhi gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng dọn đồ ăn ra bàn, một bát cơm trắng cùng hai đĩa rau nhìn đã không muốn ăn, ánh mắt Tần Sở trầm xuống.

    Bưng bát cơm lên, đồ ăn tuy khó ăn nhưng ít nhất cũng có thể no bụng.

    "Xuân Nhi, nói cho ta biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì."

    Đây là đại lục Kiếm Thần, một thế giới Kiếm khí vi tôn.

    Lục địa Kiếm Thần có hai đế quốc là Đế quốc Đông Lâm và Đế quốc Hiên Viên.

    Nàng là thứ nữ phủ Tần Tướng của Đế quốc Đông Lâm.

    Ngày nàng sinh ra, trời giáng tường vân, rồng bay phượng múa, khi đó là mùa đông giá rét, mà trong một đêm hoa đào nở khắp kinh thành, Thái hậu bệnh tình nguy kịch lại sau đêm đó trở nên sinh long hoạt hổ.

    Hoàng đế tin rằng nàng là tiên nữ giáng trần. Bởi vậy đã tứ hôn cho nàng cùng Thái tử Dung Giác.

    Trắc nghiệm linh lực năm nàng bốn tuổi, thiên phú hơn người, là kỳ tài trăm năm mới gặp, tuy là thứ nữ nhưng địa vị của nàng trong phủ lúc đó còn cao hơn cả đích nữ, nhận muôn vàn sùng ái.

    Không ngờ năm nàng mười tuổi, sau khi trải qua một trận bệnh nặng cửu tử nhất sinh, thiên phú lại biến mất không thể tiếp tục tu luyện kiếm khí. Địa vị của nàng tụt dốc không phanh từ đó bị đẩy tới Ngô Đồng uyển.

    Các tiểu thư Tần gia thường thích lấy việc nhục mạ nàng làm niềm vui, lâu lâu sẽ gây khó dễ cho Tần Sở, việc Tần Sở bị đánh bị nhục mạ là chuyện thường tình.

    Thái tử và đại thiếu gia Tần gia là bạn thân, thường xuyên tới phủ, hắn phong thần tuấn lãng cũng là kỳ tài khó gặp, được mệnh danh là hy vọng của Đế quốc. Tần Sở đã yêu hắn ngay từ cái nghìn đầu tiên, nào ngờ hôm đó nàng đang ở trong vườn lại nghe được Thái tử nói: "Tần Sở cái loại tài trí tầm thường đó, há sao có thể xứng với bổn Thái tử."

    Người mà hắn thực sự muốn thành thân là Tần Tuyết, Đại tiểu thư Tần gia, hắn nói với Tần Tuyết rằng sẽ xin Hoàng đế từ hôn Tần Sở và thành thân với Tần Tuyết, Đế quốc sao có thể chấp nhận một Thái tử phi tầm thường như vậy.

    Hắn chán ghét Tần Sở luôn như cái đuôi bám theo hắn, hắn cũng hận bởi Tần Sở mà Thái tử hắn bị người nhạo báng.

    Tần Sở không chịu nổi nhục nhã đã nhảy sông tự vẫn.

    "Thật ngốc." Tần Sở nghe xong cười lạnh, vì một tên nam nhân mà đòi sống đòi chết thật nực cười, nàng nhìn cổ tay mình, trên đó có rất nhiều vết sẹo, giống như vết kim đâm.

    Thân thể khó chịu, nàng nghĩ, trước đây Tần Sở hẳn là rất vất vả.

    Ánh mắt nàng lạnh lùng, tài trí tầm thường?

    Thế kỉ 21, trí tuệ của nàng ở đỉnh cao nhân loại, sao có thể thua người của thế giới này. Nàng muốn nhìn xem, ai mới là kẻ tài trí tầm thường!

    Đại lục Kiếm Thần coi trọng kiếm khí

    Tu luyện kiếm khí đước chia làm ba giai đoạn chính, theo thứ tự là hạ phẩm (kiếm sĩ, kiếm sư, kiếm đem), trung phẩm (kiếm chủ, kiếm vương, kiến quân), thượng phẩm (kiếm hoàng, kiếm tôn, kiếm thánh)
     
    Gill, Vũ Thị HoèHongdoan87 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  5. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Phế vật Tần gia, tam tiểu thư 3

    Editor: Meoluoi20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tu luyện kiếm khí đước chia làm ba giai đoạn chính, theo thứ tự là hạ phẩm (kiếm sĩ, kiếm sư, kiếm đem), trung phẩm (kiếm chủ, kiếm vương, kiến quân), thượng phẩm (kiếm hoàng, kiếm tôn, kiếm thánh)

    Ngoài ra còn có Kiếm thần, nhưng trình độ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

    Tần gia là gia tộc lớn nhất Đế quốc Đông Lâm, Tần Doanh là tể tướng, nắm phần lớn quyền lực trong triều, Tần Tuyết và Tần Khôn xuất thân chính thất, cả hai đều có thiên phú thượng đẳng, Tần Tuyết là trung giai kiếm quân, Tần Khôn đã là sơ giai kiếm chủ.

    Đại lục Đông Lâm có bốn đại gia tộc hoàng gia cũng phải kiêng kị ba phần. Theo thứ tự là Tần gia, Từ gia, Tư Đồ gia và Phiêu Miểu Phong.

    Tần Sở là con gái của thiếp thất, mẫu thân nàng qua đời từ khi nàng còn nhỏ, Xuân Nhi cũng không có ấn tượng gì.

    Đại phu nhân nói mẫu thân nàng là hồ ly tinh, xuất thân phong trần. Tần sở không có chút ấn tượng nào với bà.

    Nàng vừa đặt chân tới một lục địa xa lạ, trên cơ bản đã xác định được tình huống trước mắt của bản thân, trước mắt sự kiện hôn nhân là chuyện quan trọng nhất với nàng.

    Đừng nói Dung Giác thích Tần Tuyết, ghét bỏ, sỉ nhục nàng, cho dù hắn có phong thần tuấn lãng, nàng cũng sẽ không gả cho một người mà nàng không biết, hắn là hoàng tử muốn từ hôn nàng dễ như trở bàn tay.

    Tần Sở cười lạnh, Dung Giác đã bức tử Tần Sở một lần, nàng sao có thể để cho hắn tiêu diêu tự tại.

    Muốn từ hôn cũng phải là nàng nói, để cho hắn chịu đủ nhục nhã. Nào ngờ nàng còn chưa tìm hắn, hắn đã tự mình dâng tới cửa.

    Nha hoàn của Tần Tuyết tới thông báo, Thái Tử điện hạ muốn nàng tới hoa viên.

    Tần Sở liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chậm rãi nói: "Ngươi báo lại với Thái tử điện hạ, thân thể bổn tiểu thư không khỏe, không thích hợp ra gió, tạm thời không thể ra ngoài tiếp khách. Nếu muốn gặp, phiền hắn tự mình tới Ngô Đồng uyển."

    Xuân nhi lo lắng đổ mồ hôi lạnh. Sau khi tiểu thư nhảy sông tự vẫn, nàng hoàn toàn thay đổi, trở nên khí phách như vậy. Nếu là trước đây, Thái tử điện hạ muốn gặp nàng, nàng đã sớm thẹn thùng vội vã trang điểm chải chuốt để đi gặp.

    Nha đầu kia không ngờ Tần Sở lại to gan như vậy, nàng ta lạnh giọng: "Tiện nhân, ngươi dám.."

    Tần Sở bất ngờ vung tay tát nàng ta một cái, năm dấu tay đỏ rực nổi bật trên gò má trắng nõn.

    "Ngươi dám đánh ta?" Nàng ta là nha hoàn thiếp thân bên người Tần Tuyết, thân phận cao hơn hẳn các nha hoàn khác trong phủ, ngay cả Tần Nguyệt và Tần Vân cũng không dám đắc tội nàng ta, bọn họ từ trước đến nay vẫn đi theo tiểu thư bắt nạt Tần Sở, không ngờ Tần Sở sẽ ra tay đánh nàng ta.

    Tần sở giễu cợt nói: "Ta là chủ tử, còn ngươi chỉ là hạ nhân. Cho dù ngươi có địa vị cao nhưng nhớ ta họ Tần. Ai cho ngươi cái quyền dám sỉ nhục ta? Cái tát này là ta thay chủ nhân của ngươi dạy dỗ ngươi."

    "Ngươi đợi đấy." Nha đầu xấu hổ và giận giữ xoay người rời đi.

    Xuân Nhi sợ hãi: "Tiểu thư.."

    "Đừng sợ, ngươi vào trong đi, mọi việc đã có ta xử lý." Tần Sở nhẹ nhàng nói, nàng biết chuyện này không hay, nháo lớn một chút cũng tốt. Nàng sẽ không liên lụy Xuân Nhi.

    "Tiểu thư, Xuân Nhi sẽ không rời bỏ người." Xuân Nhi nói với ánh mắt kiên định: "Bất kể tiểu thư muốn làm gì, Xuân nhi sẽ luôn sát cánh cùng người."

    Tần Sở tươi cười, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười chân thành kể từ khi đến thế giới này.

    Đúng như dự đoán của Tần Sở, Dung Giác nổi giận đùng đùng mà đến, theo sau hắn là Tần Tuyết, Tần Nguyệt và Tần Vân cùng vài thiếu niên quý tộc, hắn tuổi không lớn, áo gấm đai ngọc, khuôn mặt tuấn tú mang theo khí chất cao quý hoa mỹ.

    Tần Nguyệt có gương mặt gần giống với Tần Vân, dịu dàng và đáng yêu. Tần Tuyết mặc y phục màu trắng, đầu cài trâm ngọc, tay áo dài phất phới, phi thường linh động. Đại tiểu thư Tần gia là người đẹp nhất mà nàng từng thấy.
     
    Gill, Vũ Thị HoèHongdoan87 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2020
  6. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Phế vật Tần gia, tam tiểu thư 4​

    Tác giả Trình Ninh Tĩnh

    Editor: Meoluoi20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Nguyệt có gương mặt gần giống với Tần Vân, dịu dàng và đáng yêu. Tần Tuyết mặc y phục màu trắng, đầu cài trâm ngọc, tay áo dài phất phới, phi thường linh động. Đại tiểu thư Tần gia là người đẹp nhất mà nàng từng thấy.

    Không thể phủ nhận rằng khi hai người họ (Thái tử và Tần Tuyết) đứng bên nhau, tựa như một đôi bích nhân trời đất tạo thành.

    "Tần Sở, ngươi thật cao giá, thế nhưng còn muốn bổn cung tự mình tới gặp ngươi." Ánh mắt Thái tử hung ác nham hiểm, đã lộ ra mấy phần chán ghét. Nàng trước kia là kỳ tài, lớn lên lại có vài phần nhan sắc, đi ra ngoài cũng có chút mặt mũi, ai ngờ nàng bỗng rưng trở thành tài trí bình thường, hắn bởi vì nàng mà thường bị nhạo báng, nội tâm sinh ra oán hận.

    Nha đầu này ngày thường vâng vâng dạ dạ, không ngờ khi biết hắn muốn từ hôn lại nhảy sông tự sát, hại hắn bị Hoàng tổ mẫu trừng phạt, điều này khiến hắn ngày càng chán ghét và oán hận Tần Sở.

    "Thái tử bớt giận, ta tìm được đường sống trong chỗ chết, thân thể chưa hồi phục lại bị Tần Vân hành hạ nên trúng gió, nơi này lại hẻo lánh, nếu ta lại bệnh chết sợ là cũng không ai biết, Tần Sở đã chết một lần, vô cùng yêu quý mạng sống, xin Thái tử thứ lỗi." Tần Sở một hơi nói ra khiến Tần Vân đùng đùng nổi giận.

    Nàng ta chỉ vào Tần Sở hô to: "Ngươi đừng ngậm máu phun người, rõ ràng là người đánh Vương mama cùng Quế mama đến giờ vẫn chưa xuống giường được."

    Tần Sở cười lạnh.

    Dùng Giác từ trong cơn giận giữ bình tĩnh lại, hắn giật mình, nàng ta (Tần Sở) hình như không giống với trước đây.

    Trước đây khi nhìn thấy hắn, ánh mắt, vẻ mặt nàng luôn là ái mộ, thẹn thùng không chút che giấu, thế nhưng bây giờ lại lạnh lùng trái ngược với vẻ dịu dàng yếu đuối tựa như một đóa hàn mai, hết sức động lòng người. Nữ nhi Tần gia dung mạo xinh đẹp, phong cách băng tuyết như vậy lại mang nét phong tình, chẳng lẽ hắn xưa nay lại không nhận ra?

    Có phải nàng đã chết một lần nên tính cách có sự thay đổi lớn?

    Bất kể như thế nào, Tần Sở, hắn không muốn!

    "Đại tỷ, nàng ta ngậm máu phun người." Tần Vân quay sang làm nũng với Tần Tuyết.

    Tần Tuyết khẽ mỉm cười, tựa như một đóa bạch liên hoa, càng thêm động lòng người, nàng ta khẽ dời bước sen, nhẹ giọng nói: "Tam muội, ngươi có gì cần giải thích?"

    "Ta cần giải thích cái gì?" Tần Sở cười lạnh hỏi ngược lại: "Xin hỏi Đại tỷ một câu, ta có phải Tam tiểu thư Tần gia?"

    "Đương nhiên!" Tần Tuyết nói.

    Mặc dù Tần Tuyết nói nhẹ nhàng và rất dịu dàng, nhưng từ trong mắt nàng ta Tần Sở vẫn nhìn thấy một tia khinh thường và ngạo mạn.

    "Ta là Tam tiểu thư, bọn họ chỉ là thuộc hạ lại dám vô lễ với ta, ta không có tư cách dạy dỗ bọn họ sao?" Tần Sở cười lạnh, dời mắt qua Tần Nguyệt và Tần Vân: "Như vậy, các nàng cũng giống ta đều là thứ nữ, họ lại thường ngày đánh đập và lăng mạ ta, là ai đứng sau sai khiến?"

    Tần Nguyệt và Tần Vân cũng là thứ nữ, ngày thường đối với nàng tay đấm chân đá, có lẽ có một chút ghen tuông, dù sao trước năm mười tuổi nàng được hưởng đãi ngộ như đích nữ. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, các nàng tự nhiên sẽ nhục nhã gây khó dễ cho nàng.

    Tuy nhiên, nếu không phải vì lấy lòng Tần Tuyết sao bọn họ có thể thường xuyên gây khó dễ nhục nhã nàng như vậy. Nếu chuyện này không liên quan gì đến Tần Tuyết, có đánh chết Tần Sở cũng không tin.

    Ánh mắt Tần Tuyết thoáng trầm xuống. Tần Sở trở nên thông mình như vậy từ khi nào? Nàng nói lời này, không thể nghi ngờ là nói Tần Tuyết đứng sau lưng sai khiến, nàng trước giờ luôn là một bộ dáng dịu dàng săn sóc trước mặt Thái tử, sao có thể nhận lấy ác danh này.

    "Ta ngày thường vẫn chuyên tâm tu luyện, ít khi hỏi tới chuyện trong phủ, nếu Tam muội bị ủy khuất, theo lý nên tìm mẫu thân ta để lấu lại công bằng." Tần Tuyết một câu tu luyện đem mọi trách nhiệm rũ sạch.
     
    Gill, Vũ Thị HoèHongdoan87 thích bài này.
  7. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc 1

    Tác giả: Trình Ninh Tĩnh

    Editor: Meoluoi20


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta ngày thường vẫn chuyên tâm tu luyện, ít khi hỏi tới chuyện trong phủ, nếu Tam muội bị ủy khuất, theo lý nên tìm mẫu thân ta để lấy lại công bằng." Tần Tuyết một câu tu luyện đem mọi trách nhiệm rũ sạch.

    Tần Nguyệt chế nhạo: "Tần Sở ngươi thật vô sỉ, dám ở trước mặt Thái tử nói nhăng nói cuội, còn không biết xấu hổ, chúng ta đánh ngươi là vì ngươi đang đánh, không liên quan gì đến Đại tỷ."

    Tần Tuyết khẽ mỉm cười tán thưởng. Nhìn đi, nàng không cầm làm gì cũng có người đứng ra bảo vệ nàng.

    Dung Giác cười lạnh, hắn không có hứng thú quan tâm nội bộ các tiểu thư Tần gia đấu đá lẫn nhau, lạnh lùng nói: "Tần Sở, chuyện nhà của các ngươi ta không nghĩ quản, nhưng chuyện hôn sự của chúng ta, ta sẽ hủy bỏ, cho dù ngươi có đòi sống đòi chết ta cũng sẽ tìm phụ hoàng xin từ hôn. Ngươi căn bản không xứng với ta, một phế vật như ngươi lấy tư cách gì mà đòi làm Thái tử phi của Đế quốc Đông Lâm."

    Phế vât? Đúng nha, phế vật như nàng làm sao xứng đôi với vị Thái tử đã đạt tới cao giao kiếm quân?

    Tần Sở cười lạnh, đúng thật là trò cười.

    "Ngươi có biết không, ngươi thật sự rất đáng thương, mất đi thiên phú ngươi chỉ là một phế nhân, vậy mà còn không biết xấu hổ tiếp tục quấy rầy ta. Nhìn thấy ngươi, ta đã thấy chán ghét, ngươi không nên tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Ngươi nghĩ toàn bộ Đế quốc Đông Lâm này sẽ có người nguyện ý chấp nhận một phế vật như ngươi sao?" Nhìn thấy Tần Sở trước sau như một vẫn thờ ơ lạnh lùng, Thái tử không khỏi nhiều lời.

    "Ngươi cho rằng ta hiếm lạ gả cho ngươi sao?" Tần Sở lạnh giọng nói: "Ngươi đừng tự quá đề cao bản thân, người khác coi ngươi là bảo bối, nhưng với ta ngươi chỉ là một cọng cỏ, ai thích thì tự đi mà nhặt?"

    Sắc mặt Dung Giác và Tần Tuyết đều biến đổi, đặc biệt là Tần tuyết, sắc mặt nàng ta khó coi đến cực điểm. Tần Sở nói như vậy chính là đem cả hai người bọn họ ra mắng. Dung Giác vô cùng tức giận, hắn đường đường là Thái tử Đông Lâm Đế quốc, trước nay làm gì có ai dám nói hắn chỉ là một cọng cỏ, hôm nay hắn phải dạy cho nữ nhân không biết trời cao đất dày này một bài học thích đáng.

    Chủ ý của Tần Sở là chọc giận Dung Giác, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Thiên tài là nàng so với trình độ kiếm quân trên đại lục này còn kém bao nhiêu.

    Không ngờ Dung Giác thả ra một con sói rất lớn từ chiếc nhẫn ở ngón tay. Hỏa lang, ma thú tứ giai. Hỏa lang cao chừng ba mét, lông đen, đôi mắt xanh to như nắm tay người, khí thế hung hãn, nó nhảy trên đất làm rung chuyển tựa như động đất làm Tần Sở choáng váng.

    Đây là ma thú? Nhận thức của nàng về thế giới này thật quá ít ỏi. Ma thú là thứ vốn dĩ chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng hay những tiểu thuyết huyền huyễn mà nay lại đứng sờ sờ trước mặt nàng. Một khắc kia nàng thực sự khiếp sợ.

    Khiếp sợ qua đi, nàng ngay lập tức đề cao cảnh giác đem Xuân Nhi đang bị dọa ngốc bảo hộ ở sau lưng.

    "Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt." Dung Giác giận giữ nói.

    Tần Tuyết vội vàng nói: "Thái tử điện hạ, ngài mau gọi hỏa lang trở lại, Tần sở xúc phạm ngài tuy rằng không thể tha thứ nhưng tội không đáng chết."

    Tần Sở chỉ là một phế vật không chút bản lĩnh, đối mặt với tứ giai ma thu phải chết là điều không thể nghi ngờ.

    Nàng cũng muốn cho Tần Sở một bài học, nhưng tuyệt đối không muốn mạng nàng ta.

    Thái hậu vẫn luôn cảm kích Tần Sở, bình thường phụ thân vẫn mắt nhắm mắt mở với hành vi của các nàng, miễn là Tần Sở không chết. Nhưng nếu Thái tử giết Tần Sở trong Tần phủ, Thái hậu nhất định sẽ trách phạt Tần gia.

    Dung Giác cười đắc ý, hắn căn bản không để ý lời Tần Tuyết, kiêu ngạo nhìn Tần Sở.

    "Sợ hãi? Ha ha, hôm nay ta sẽ để cho nó dạy cho ngươi một bài học."
     
    Gill, Vũ Thị HoèQuynhanh200880011 thích bài này.
  8. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc 2

    Tác giả: Trình Ninh Tĩnh

    Editor: Meoluoi20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Giác cười đắc ý, hắn căn bản không để ý lời Tần Tuyết, kiêu ngạo nhìn Tần Sở.

    "Sợ hãi? Ha ha, hôm nay ta sẽ để nó dạy dỗ ngươi thật tốt."

    Hỏa lang gầm thét lao lên, Tần Sở vội vàng lùi lại, thiếu chút nữa té ngã.

    Dung Giác lại càng đắc ý cười ha ha

    Tần Nguyệt cũng chỉ vào nàng mà cười nhạo: "Ha ha ha, nhìn nàng ta bị dọa phát ngốc kìa, hẳn là chưa bao giờ thấy ma thú nhỉ, thật là đáng thương, hẳn là dọa nàng ta sợ chết khiếp đi."

    Thấy Dung Giác chỉ đang hù dọa Tần Sở, Tần Tuyết mới bình tĩnh lại.

    "Nếu muốn ta thả ngươi đi, vậy quỳ xuống cầu xin ta, nếu không.." Dung Giác ác ý nói: "Ta để cho Hỏa Lang ăn thịt ngươi."

    Đầu Hỏa Lang phối hợp ngửa đầu lên trời rống to, phun ra một quả cầu lửa. Quả cầu lửa màu lam bay ra, sau đó nó lại nhảy lên và dùng móng vuốt to lớn đánh tới hướng Tần Sở.

    Nàng nhanh nhẹn tránh thoát, lần đầu tiên giao đấu với ma thú, nàng không khỏi có chút chật vật.

    Tần Sở cười lạnh: "Chỉ bằng một đầu ma thú, ngươi cho rằng ta sợ sao?"

    "Đừng giả bộ, đây là ma thú, ngươi đời này hẳn là chưa từng thấy ma thú!" Tần Vân chế nhạo: "Phế tài như ngươi không có tư cách sở hữu ma thú, cũng không có ma thú nào nguyện ý cùng ngươi ký khế ước.."

    Ký khế ước đúng không?

    Ánh mắt Tần Sở trầm xuống: "Đúng vậy, ta chưa từng nhìn thấy ma thú, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ma thú lớn như vậy, nhưng cũng là lần đầu tiên ta giết ma thú.'

    Nói xong, nàng đột nhiên nhảy lên, xoay chân, đạp vào bụng Hỏa lang nhưng bị hất ngược trở lại, đối với Hỏa lang không đau không ngứa, Tần Sở nhíu mày, thân thể này quá yếu. Chân không có nhiều lực, thể chất quá yếu.

    Ma thú bị công kích lập tức trở nên điên cuồng phùn một quả cầu lửa vào Tần Sở, Dung Giác rống lên:" Hỏa lang dừng lại! "

    Hỏa lang nghi hoặc, tại sao chủ nhân lại muốn nó dừng lại.

    Nó qua đầu nhìn Dung Giác, đúng lúc này, Tần Sở nhảy lên, một chân đạp vào cây ngô đồng, mượn lực nhảy lên cao chừng ba bốn thước, tay nàng cầm chủy thủ, ánh mắt sắc bén, chủy thủ cắm sâu vào yết hầu Hỏa lang.

    " Dừng lại! "Dung Giác gầm lên, nhưng đã quá muộn, Tần Sở vừa ngã xuống, chủy thủ đã cắt đứt yết hầu Hỏa Lang.

    Máu tươi dính đầy trên tay Tần Sở. Thân hình khổng lồ của Hỏa lang từ từ đổ xuống, một bộ chết không nhắm mắt.

    Hỏa lang mới rồi vẫn còn kiêu ngạo đã bị Tần Sở giết chết.

    Ma tinh Hỏa lang rới xuống, vèo cái bắn vào ngực Tần Sở, giống như bị thứ gì đó hấp thu.

    Xác Hỏa lang đã chặn tầm nhìn Dung Giác, bọn họ không nhìn thấy, Tần Sở vẫn còn đang hoảng sợ cũng không nhìn thấy.

    Những thiếu niên quý tộc đứng xem diễn vẫn còn đang choáng váng, đây là phế vật trong truyền thuyết của Tần gia, có thể một chiêu giết chết ma thú tứ giai? Ở đâu ra loại phế vật này vậy? Thật quá.. không thể tưởng tượng.

    Tốc độ đó, sức mạnh đó, thực sự là quá nhanh.

    Nhanh chóng, chuẩn xác và tàn nhẫn! Chỗ nào giống phế vật

    Dung giác phẫn nộ, rút trường kiếm:" Tần Sở, ta muốn giết ngươi."

    Một đạo kiếm khí đột nhiên đánh tớ, tốc độ cực nhanh mang theo sát khí sắc bén, Tần Sở lăn trên đất né tránh, kiếm khí đánh thủng một lỗ lớn trên đất, Dung Giác lại đánh tới một kiếm, kiếm khí hóa thành một mũi tên vô hình bắn về phía nàng.

    Tốc độ quá nhanh Tần Sở không thể tránh né. Đây là lực lượng của Kiếm Quân sao? Chẳng lẽ hôm nay nàng sẽ chết ở đây?

    Đột nhiên, một luồng bạch quang bay ra từ ngực nàng hình thành một lá chắn tự nhiên, những luồng kiếm khí đánh vào đạo bạch quang bị bật ngược trở lại đột ngột khiến Dung Giác bay ra đập vào tường.
     
    Gill thích bài này.
  9. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Mặt dây chuyền kỳ diệu 1

    Tác giả: Trình Ninh Tĩnh

    Editor: Meoluoi20


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên, một luồng bạch quang bay ra từ ngực nàng hình thành một lá chắn tự nhiên, những luồng kiếm khí đánh vào đạo bạch quang bị bật ngược trở lại đột ngột khiến Dung Giác bay ra đập vào tường.

    Hự, phun ra một ngụm máu tươi.

    Bạch quang trên người Tần Sở biên mất. Cảnh tưởng vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác.

    Mọi người sững sờ nhìn Tần Sở, chuyện gì vừa xảy ra?

    "Ngươi.." Dung Giác một câu cũng không nói nên lời, đột nhiên ngất đi, Tần Tuyết và những người khác đều bị sốc, cuống quýt sai người mang Dung Giác đi trị thương, đường đường đương kim thái tử lại bị Tần Sở gây thương tích ở Tần gia, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài e sẽ bị coi là phản quốc.

    "Tần Sở, ngươi.." Tần Tuyết chỉ vào nàng, tức giận đến nói không ra lời.

    Đoàn người rời khỏi sạch sẽ trong một phút, Tần Sở hồi phục tinh thần, chính nàng cũng không rõ một cái nháy mắt kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Xuân Nhi sợ tới mức chân mềm nhũn, Tần Sở xua tay trấn định nói: "Mau gọi người tới dọn dẹp đầu lang này."

    "Vâng, Tiểu thư."

    Tần Sở tò mò kéo mặt dây chuyền trước ngực, mặt dây chuyền có hình giọt nước, ánh sáng vừa rồi chính là phát ra từ nó, đây là đang bảo vệ mình sao? Rốt cuộc nó là cái gì?

    Thế giới này có quá nhiều thứ mà cô không hiểu.

    Mặt dây chuyền này không biết chừng là một bảo vật, nàng nhất định phải cất kỹ.

    Tần Sở là một người có ý thức nguy cơ vô cùng mạnh mẽ, nàng biết lần này nàng đã tổn thương Dung Giác, Hoàng gia và Tần gia sẽ không bỏ qua cho nàng. Xuân nhi có nói qua rằng Thái Hậu rất cảm kích nàng, khi còn nhỏ đã từng gặp nàng một lần, bà yêu cầu Tần gia phải đối xử thật tốt với nàng.

    Có lẽ bà ấy có thể cứu mình một mạng, trừ điều này, nàng thực không nghĩ ra ai có thể cứu nàng.

    Tần gia sẽ không vì nàng mà đắc tội Hoàng thất, hơn nữa việc nàng không chịu nổi nhục nhã mà tự sát khi bị Thái tử từ hôn đã gây ra rất nhiều lời đồn đại, bây giờ nàng lại đả thương Thái tử, Tần gia nhất định sẽ đẩy nàng ra, nàng nên làm thế nào để tự bảo vệ mình? Lại làm sao để có thể phản kích.

    Xem ra, năng lực của nàng vẫn còn quá yếu.

    Nhìn lại thân thể này, da non thịt mềm, tuy rằng không được sủng ái, nhưng cũng có nha đầu chăm lo sinh hoạt hàng ngày, mười đầu ngón tay không dính nước, cũng đã từng nuôi nấng nàng một chân có thể đạt tới 400 ký lực.

    Thân thể này vẫn là đừng nói nữa. Nàng còn quá yếu

    Kiếm khí của Dung Giác, Hỏa lang đều mạnh hơn nàng.

    Nếu không phải Hỏa lang mất tập trung, nàng nhanh tay lẹ mắt, xuống tay nhanh chuẩn tàn nhẫn thì làm sao có thể là đối thủ của ma thú tứ giai. Càng miễn bàn đến Dung Giác.

    Nàng nhất định phải tìm được biện pháp tu luyện, trở nên mạnh mẽ, nếu không nàng thực sự chính là một phế vật.

    Rõ ràng là từng khảo nghiệm thiên phú, tại sao chỉ qua một đêm kiếm khi cùng thiên phú của nàng đều biến mất.

    Nàng mới không tin có chuyện kỳ lạ như vậy.

    Xuân nhi nhờ người dọn dẹp Hỏa lang, trong viện bốc lên một cỗ mũi hôi nồng nặc, tiểu nha đầu rắc chút bột vàng lên, một lúc sau tất cả mùi hôi đều biến mất, Tần Sở mỉm cười gọi nàng lại.

    "Tiểu thư, người trở nên thật lợi hại, có thể giết ma thú cấp 4, hạ phẩm kiếm giả không thể giết chết ma thú cấp 4 đâu. Nếu tiểu thư có thể tu luyện kiếm khí, sẽ không bị bọn họ ức hiếp như vậy. Bây giờ phải làm sao, tướng gia cùng Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua cho người." Xuân Nhi lo lắng nói.

    Ánh mắt Tần Sở trầm tĩnh, nàng xưa nay tâm tư tỉ mỉ, làm việc trầm ổn, chuyện này nàng cũng biết nặng nhẹ, nơi này không phải xã hội pháp trị. Đây là xã hội

    Tần Chu ánh mắt bình tĩnh, trong công việc cô luôn cẩn thận, bình tĩnh, cô cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, đây không phải là xã hội do pháp luật cai trị. Đây là xã hội cường quyền, ai nắm quyền trong tay kẻ đó có quyền lên tiếng.

    "Xuân nhi, đừng lo lắng cho ta, ta hỏi ngươi, mặt dây chuyền này là ai cho ta?" Tần Sở kéo mặt dây chuyền trước ngực lên hỏi.
     
    Gill thích bài này.
  10. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Mặt dây chuyền kỳ diệu 1

    Tác giả: Trình Ninh Tĩnh

    Editor: Meoluoi20


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xuân nhi, đừng lo lắng cho ta, ta hỏi ngươi, mặt dây chuyền này là ai cho ta?" Tần Sở kéo mặt dây chuyền trước ngực lên hỏi.

    "Khi Xuân Nhi đến hầu hạ cho tiểu thư, người đã được năm tuổi rồi, lúc ấy nô tỳ vừa mới vào phủ, cái gì cũng đều không biết, nghe nó là lão gia mua để làm thư đồng cho người. Lúc đó trên người tiểu thư đã đeo mặt dây chuyền này rồi." Xuân Nhi nói "Sau đó, tiểu thư mất đi thiên phú, người được đưa đến Ngô đồng uyển. Khi ấy người luôn khóc với mặt dây chuyển. Xuân Nhi chỉ biết rằng đây là di vật của mẫu thân người."

    "Nương ta?"

    "Vâng, nghe nói phu nhân qua đời rất sớm, trong phủ không cũng ai nhắc tới chuyện này. Nghe nói là bị Đại phu nhân hại chết." Xuân Nhi cẩn thận nói, thật ra những chuyện này Tần Sở đã sớm biết.

    Ánh mắt nàng trầm xuống, cười như không cười mà thưởng thức mặt dây chuyền, nơi này thâm môn đại viện đông đảo thê thiếp, sao có thể tránh khỏi ghen tị, nương nàng xuất thân nghèo hèn, nhưng lại sinh ra một bảo bối nên phá lệ được sủng ái. Địa vị Đại phu nhân bị uy hiếp, địa vị nữ nhi nàng ta cũng không cao bằng nàng, tự nhiên trong lòng sẽ nảy sinh ác ý. Làm hại mẫu thân nàng, sau đó hại nàng. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

    Trước kia Tần Sở không so đo, nàng bản tính nhu nhược yếu đuối, không thích tranh đoạt, không đồng nghĩa bọn họ muốn làm gì thì làm.

    "Xuân Nhi, nơi nào có thể khảo nghiệm kiếm khí hay.. đó là một loại đồ vật?" Tần Sở hỏi, hiện nàng cũng không rõ ràng

    "Ý tiểu thư là nơi khảo nghiệm thiên phú sao? Ở thư viện của Học viện đế quốc."

    Tần Sở gật đầu, biểu thị mình đã nhớ.

    Tam tiểu thư Tần gia đả thương Thái tử điện hạ, lại giết chết ma thú của hắn, chuyện này trong một đêm đã truyền khắp đế đô Đông Lâm, khi đó ngoài người Tần gia còn có đông đảo con cháu thế gia, nên tin tức truyền đi rất nhanh.

    Đầu tiên là Thái tử muốn từ hôn, Tần Sở không chịu nổi nhục nhã nhảy sông tự vẫn. Sau đó, Tần Sở lại đả thương ma thú của Thái tử, hai người trở mặt, chuyện giữa hai người sớm đã trở thành chủ đề bán tán trong mọi trà dư tửu hậu ở Đế đô. Tần Sở một lần nữa lại trở thành đề tài thảo luận đứng đầu Đế đô.

    Mọi người đều nói tam tiểu thư Tần gia và đồ phế vật, nhưng người có thể giết chết ma thú tứ giai ít nhất cũng phải là Trung phẩm kiếm sĩ, nếu ở tuổi này đã là kiếm sĩ Trung phẩm thì cũng đâu phải là phế vật.

    Chuyện này làm Đại phu nhân Tần gia nổi trận lôi đình.

    "Tiện nhân, không ngờ mạng lớn không chết lại nháo ra chuyện lớn như vậy." Đại phu nhân một thân trang phục lộng lẫy, ánh mắt sắc lạnh, dung mạo nàng tạo cho người ta cảm giác khắc nghiệt.

    Tần tuyết nói: "Nương, ta cảm thấy rất kỳ lạ, Tần Sở thay đổi rất nhiều, trước đây nàng ta tính tình nhát gan, ngay cả nhìn con cũng không dám, nhẫn nhục chịu đựng. Người cũng biết, ngày thường Tần Vân và Tần Nguyệt đánh chửi thế nào cũng không dám đánh trả, nhưng là, từ sau khi nàng nhảy sông, như biến thành một người khác vậy, dám đả thương mama, thậm chí còn giết chết một tứ gia ma thú, nương, trong chuyện này nhất định có điều kỳ lạ."

    "Tiện nhân này vốn dĩ đã rất tà môn." Đại phu nhân lạnh lùng nói, lắc lắc vòng tay, ánh mắt lóe hàn quang, "Nương nàng ta chính là một tiện nhân tà môn, càng miễn bàn nàng ta. Ta vốn tưởng nàng ta trở thành phế tài, đẩy đến Ngô đồng uyển cho tự sinh tự diệt, thật không ngờ còn gây ra chuyện lớn như vậy."

    "Xem gia Tần gia không thể dung nàng ta, hoặc không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, giết nàng."

    Mắt Đại phu nhân lộ sát khí, Tần Tuyết nói: "Nương, người đừng hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất Tần Sở không thể chết trong Tướng phủ, đặc biết là sau khi nàng ta đả thương Thái tử."

    "Tuyết nhi, nương là vì ngươi thấy ủy khuất, ngươi rõ ràng là đích nữ Tần gia, thiên chi kiêu nữ, thiên phú xuất chúng, tuổi nhỏ đã là Kiếm vương, tương lai tiền đồ vô lượng. Ngươi mới hẳn là Thái tử phi Đông Lâm Đế quốc, kết quả lại bị tiện nhân kia đoạt mất."
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng chín 2020
  11. Meoluoi20

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Quảng trường Ma thú

    Tác giả: Trình Ninh Tĩnh

    Editor: Meoluoi20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tuyết nhi, nương là vì ngươi thấy ủy khuất, ngươi rõ ràng là đích nữ Tần gia, thiên chi kiêu nữ, thiên phú xuất chúng, tuổi nhỏ đã là Kiếm vương, tương lai tiền đồ vô lượng. Ngươi mới hẳn là Thái tử phi Đông Lâm Đế quốc, kết quả lại bị tiện nhân kia đoạt mất."

    "Tiện nhân kia ngày nào còn chưa chết, ngày ấy trong lòng nương luôn khó chịu bất an."

    "Chỉ khi nàng ta chết đi, ngươi mới có thể an ổn ngồi ở vị trí Thái tử phi, Thái tử đối với ngươi vừa gặp đã thương, ngươi phải nắm chắc hắn, tương lai ngươi chính là Hoàng hậu của Đông Lâm Đế quốc, đừng để tiện nhân kia cản đường."

    Tần Tuyết hơi mỉm cười, thái độ kính cẩn nghe theo, nắm tay đại phu nhân nhẹ giọng nói: "Nương, ta biết người lo cho ta, chuyện này ta đã có tính toán, Thái tử không có khẳ năng cưới Tần Sở."

    "Nàng ta trước mắt bao người đả thương Thái tử, bút này khẳng định muốn tính."

    "Mượn đao giết người là biện pháp tốt nhất, hà tất vì nàng ta mà làm bẩn tay chúng ta."

    Đại phu nhân hai mắt sáng ngời: "Nữ nhi, ngươi có chủ ý gì?"

    Tần Tuyết hơi suy tư một chút nói: "Nương, trước mắt việc quan trọng nhất là đứng để Hoàng đế giáng tội Tần gia, Tần Sở dù sao cũng họ Tần, nàng ta đả thương Thái tử Tần gia chúng ta có thể bị liên lụy. Người khác luôn ngóng chờ chuyện cười nhà chúng ta, khẳng định sẽ bỏ đá xuống giếng, không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, giải Tần Sở vào cung nhận tội, Tần gia sẽ tránh được một kiếp. Hoàng thượng sủng ái Thái tử như vậy, nhất định sẽ không buông tha nàng ta, Tần Sở nhất định khó thoát chết."

    Đại phu nhân vừa nghe vậy, rất vui mừng: "Đây là một ý kiến hay, chỉ là, phụ thân và ca ca ngươi không có ở nhà, muốn về cũng phải hai ngày nữa. Chuyện này.."

    "Nương, phụ thân vẫn luôn mặc kệ chuyện trong nhà, mấy năm nay cũng không thèm để ý Tần Sở, nhất đinh sẽ không quan tâm sống chết của nàng ta, về phần ca ca, hắn một lòng tu luyện, không quan tâm đến mấy chuyện này, người hà tất phải lo lắng, ngày mai liền giải nàng ta vào cung, miễn cho Hoàng thượng giáng tội Tần gia trước." Tần tuyết ngồi bên cạnh đề nghị.

    Đại phu nhân nghe lời nàng nói, trong lòng tự nhiên có chủ ý.

    Tần Sở đêm nay cũng không có nhàn rỗi, nàng trèo tường di dạo phố.

    Để hiểu biết một quốc gia, cần nghe ngóng tin tức đầu hẻm cuối phố, và nàng cũng muốn biết tình hình Đế quốc Đông Lâm.

    Đường phố sạch sẽ, các khu phố buôn bán mở cửa cả đêm, khắp các con đường ngõ hẻm nam nữ đều có. Có một quảng trường Ma thú rất lớn, ở đó bán các loại ma tinh, ma thú, dược phẩm, dược liệu, phối phương, một ít Ngũ Thải Thạch, cùng nhiều loại bảo kiếm khác nhau.

    Quảng trường Ma thu người đến người đi, ồn ào náo nhiệt.

    Khắp nơi là tiếng rao hàng, đúng là một cái chợ quy mô lớn.

    "Tất cả đều là rác rưởi, toàn là ma tinh cấp một đến cấp ba, đều vô dụng." Hai người đàn ông đi ngang qua nàng than thở.

    "Ngươi muốn tìm ma tinh cấp cao, đến nhà đấu giá đi, ở đó có đấu giá ma tinh cấp sáu cấp bảy.

    " Còn tốt, hôm nay vẫn tính là có thu hoạch, có người Dược Vương trang bán linh đan tiến giai, xem ra khả năng tiến giai của ta có thể sẽ được nâng cao.

    "..."

    Tần Sở nghe bọn họ thảo luận, trên cơ bản nàng cũng hiểu biết được một số thứ, phần lớn những thứ được bày bán ở Quảng trường này đều là cấp thấp, ví như ma thú cấp thấp, ma tinh, dược liệu, linh dược, Ngũ Thải Thạch.

    Nếu muốn tài liệu cao cấp thì phải đến nhà đấu giá.

    Muốn đến đó, chính là ngươi phải có tiền.

    Nàng nhớ trong những trò chơi, những người nhanh chóng có được trang thiết bị, họ đều là người chơi Nhân Dân Tệ.

    Thế mới nói, dù bạn có đi đâu, tiền không phải vạn năng nhưng cũng là ngàn năng nha.

    Dẫu vậy, vẫn có những người muốn những nguyên liệu, đan dược.. vv cấp thấp đó. Một số luyện dược sư, luyện thí sư khi luyện tập đều sử dụng những tài liệu cấp thấp, một số kiếm sĩ cũng không thể sử dụng được bảo kiếm và Ngũ Thải Thạch cấp cao.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...