Bài viết: 57 

Chương 10.
[BOOK]Thạch Kha gật đầu đồng ý, vậy là thảo thuận ngầm giữa đàn ông anh em trong nhà đã được thành lập, dù cho cậu vốn phụng mệnh chị dâu tới kiểm tra.
Cậu không biết anh trai cùng ai nói chuyện điện thoại, nhưng nghe được ra tâm trạng anh rất tệ, biết ý không có hỏi nhiều.
Lúc ăn cơm tối, Thạch Kha thăm dò mà hỏi: "Đêm nay em ngủ ở đây nhé?"
Chị dâu gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát cậu: "Được chứ, lát chị dọn phòng khách cho chú. Thạch Nam nhà chúng ta rất hài lòng đi, đêm nay thúc thúc có thể chơi với con rồi."
Thạch Nam là đứa nhỏ, đứa lớn đang trọ ở ký túc xá của trường.
Cháu nhỏ đặt bát xuống dung sức gật đầu, khuôn mặt đều hưng phấn đến đỏ.
Nhi tử còn đang hưng phấn, lão tử lại thiết diện vô tình mặt không cảm xúc mà can ngăn, anh trai nắm đôi đũa: "Ở cái gì mà ở, về nhà của em đi."
Chị dâu oán giận nhìn chồng mình một chút: "Tiểu Kha, đừng có nghe anh trai chú nói, muốn ở liền ở, chị dâu nấu bữa khuya cho chú." (Xem đi đây mới là chị ruột, kia chẳng qua là anh rể thôi)
Thạch Kha cong cong đôi mắt: "Vẫn là chị dâu tốt nhất~"
Buổi tối, Thạch Kha làm xong bài tập liền tìm đến thúc thúc, muốn có người theo mình chơi trò chơi.
Trong nhà có tiền, có thể cấp cho đứa nhỏ chơi thật nhiều trò chơi hiếm lạ, Thạch Kha mới chơi kỹ thuật không dở tệ, bị thằng cháu tiểu học hành đến thương tích đầy mình, chút xíu tôn nghiêm trưởng bối cũng bị đánh cho rơi gần sạch.
Thạch Nam cầm điện thoại di động, trên mặt toàn là ghét bỏ nhìn thúc thúc nhà mình vài lần, chỉ còn đem bốn chữ thúc thật ngốc a viết ở trên mặt.
Thạch Kha bị tức đến oa oa kêu to, đòi chơi lại lần nữa.
Chị dâu từ phòng bếp mang nước ngọt đến, kêu hai người đừng nghịch nữa, lại đây uống canh đậu xanh.
Đang lúc này, trong nhà vang lên tiếng chuông cửa, dì giúp việc từ trong phòng đi ra mở cửa, nàng hiển nhiên không quen biết người ở bên ngoài, trở về gọi mợ chủ, xác nhận có phải người trog nhà đến chơi hay không.
Chị dâu tiến lên nhìn màn ảnh, hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thạch Kha: "Tiểu Kha.. Bạn trai em đến rồi."
Thạch Kha vẫn còn đang uống canh, Thạch Nam đã hai ba ngụm đem canh uống sạch, lại ngồi vào phía trước TV, gọi Thạch Kha nhanh qua chơi trò mới, thời gian nó còn lại không nhiều, nhất định phải đi ngủ trước chín giờ rưỡi.
Nhưng mà tiểu thúc thúc của nó lại vì nam nhân mà vứt bỏ nó, Thạch Kha do dự không lâu, liền nói tạm biệt với gia đình nó.
Chị dâu không có cản, cười híp mắt trấn áp ý đồ muốn ồn ào của Thạch Nam, còn đưa Thạch Kha ra ngoài.
Buổi tối có chút lạnh, hoa cỏ trong sân bị gió thổi rì rào.
Thạch Kha chỉ mặc một bộ quần áo mỏng bị lạnh đến rụt cổ lại, hai tay đút trong túi áo, nói với chị dâu: "Chị đừng tiễn nữa, bên ngoài lạnh lắm, mau trở về thôi."
Tần Thâm đứng bên cạnh xe, cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn đến.
Trong khuỷu tay hắn có một cái áo khoác, thấy Thạch Kha đi đến liền đem áo khoác lên người cậu.
Ở trong mắt chị dâu, thật sự cảm thấy người bạn trai này của Thạch Kha rất cẩn thận. Nhìn dáng dấp của Thạch Kha, hiển nhiên là đã tập mãi thành quen. Thạch Kha kéo kéo áo, rất tự nhiên quay lại cười với nàng một cái, vẫy vẫy tay nói tạm biệt, lúc này mới xoay người lên xe.
Tần Thâm là người trầm mặc, ít nói, chỉ theo lễ nghĩa mà gật đầu với chị dâu cậu một cái, theo cậu lên xe, rồi đem xe lái đi.
Bên này chị dâu cảm thấy vui mừng, bên kia không khí trong xe thế nhưng lại không tốt lắm.
Thạch Kha còn lâu mới bình tĩnh được như cậu suy nghĩ, cậu cảm thấy đầu lưỡi tê dại, đầu ngón tay run rẩy, bởi vì Tần Thâm làm sao mà đến khéo như thế.
Hắn làm sao mà biết chính mình ở đây, là ai nói cho hắn biết?
Tần Thâm cùng người nhà cậu căn bản không thể có bao nhiêu liên hệ, là ai liên hệ hắn.
Thạch Kha đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại lúc trưa của anh trai, có một vài chi tiết nhỏ tựa như được liên kết cùng một chỗ, tạo ra một chân tướng đáng sợ mà cậu không hề biết đến.[/BOOK]
[BOOK]Thạch Kha gật đầu đồng ý, vậy là thảo thuận ngầm giữa đàn ông anh em trong nhà đã được thành lập, dù cho cậu vốn phụng mệnh chị dâu tới kiểm tra.
Cậu không biết anh trai cùng ai nói chuyện điện thoại, nhưng nghe được ra tâm trạng anh rất tệ, biết ý không có hỏi nhiều.
Lúc ăn cơm tối, Thạch Kha thăm dò mà hỏi: "Đêm nay em ngủ ở đây nhé?"
Chị dâu gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát cậu: "Được chứ, lát chị dọn phòng khách cho chú. Thạch Nam nhà chúng ta rất hài lòng đi, đêm nay thúc thúc có thể chơi với con rồi."
Thạch Nam là đứa nhỏ, đứa lớn đang trọ ở ký túc xá của trường.
Cháu nhỏ đặt bát xuống dung sức gật đầu, khuôn mặt đều hưng phấn đến đỏ.
Nhi tử còn đang hưng phấn, lão tử lại thiết diện vô tình mặt không cảm xúc mà can ngăn, anh trai nắm đôi đũa: "Ở cái gì mà ở, về nhà của em đi."
Chị dâu oán giận nhìn chồng mình một chút: "Tiểu Kha, đừng có nghe anh trai chú nói, muốn ở liền ở, chị dâu nấu bữa khuya cho chú." (Xem đi đây mới là chị ruột, kia chẳng qua là anh rể thôi)
Thạch Kha cong cong đôi mắt: "Vẫn là chị dâu tốt nhất~"
Buổi tối, Thạch Kha làm xong bài tập liền tìm đến thúc thúc, muốn có người theo mình chơi trò chơi.
Trong nhà có tiền, có thể cấp cho đứa nhỏ chơi thật nhiều trò chơi hiếm lạ, Thạch Kha mới chơi kỹ thuật không dở tệ, bị thằng cháu tiểu học hành đến thương tích đầy mình, chút xíu tôn nghiêm trưởng bối cũng bị đánh cho rơi gần sạch.
Thạch Nam cầm điện thoại di động, trên mặt toàn là ghét bỏ nhìn thúc thúc nhà mình vài lần, chỉ còn đem bốn chữ thúc thật ngốc a viết ở trên mặt.
Thạch Kha bị tức đến oa oa kêu to, đòi chơi lại lần nữa.
Chị dâu từ phòng bếp mang nước ngọt đến, kêu hai người đừng nghịch nữa, lại đây uống canh đậu xanh.
Đang lúc này, trong nhà vang lên tiếng chuông cửa, dì giúp việc từ trong phòng đi ra mở cửa, nàng hiển nhiên không quen biết người ở bên ngoài, trở về gọi mợ chủ, xác nhận có phải người trog nhà đến chơi hay không.
Chị dâu tiến lên nhìn màn ảnh, hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thạch Kha: "Tiểu Kha.. Bạn trai em đến rồi."
Thạch Kha vẫn còn đang uống canh, Thạch Nam đã hai ba ngụm đem canh uống sạch, lại ngồi vào phía trước TV, gọi Thạch Kha nhanh qua chơi trò mới, thời gian nó còn lại không nhiều, nhất định phải đi ngủ trước chín giờ rưỡi.
Nhưng mà tiểu thúc thúc của nó lại vì nam nhân mà vứt bỏ nó, Thạch Kha do dự không lâu, liền nói tạm biệt với gia đình nó.
Chị dâu không có cản, cười híp mắt trấn áp ý đồ muốn ồn ào của Thạch Nam, còn đưa Thạch Kha ra ngoài.
Buổi tối có chút lạnh, hoa cỏ trong sân bị gió thổi rì rào.
Thạch Kha chỉ mặc một bộ quần áo mỏng bị lạnh đến rụt cổ lại, hai tay đút trong túi áo, nói với chị dâu: "Chị đừng tiễn nữa, bên ngoài lạnh lắm, mau trở về thôi."
Tần Thâm đứng bên cạnh xe, cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn đến.
Trong khuỷu tay hắn có một cái áo khoác, thấy Thạch Kha đi đến liền đem áo khoác lên người cậu.
Ở trong mắt chị dâu, thật sự cảm thấy người bạn trai này của Thạch Kha rất cẩn thận. Nhìn dáng dấp của Thạch Kha, hiển nhiên là đã tập mãi thành quen. Thạch Kha kéo kéo áo, rất tự nhiên quay lại cười với nàng một cái, vẫy vẫy tay nói tạm biệt, lúc này mới xoay người lên xe.
Tần Thâm là người trầm mặc, ít nói, chỉ theo lễ nghĩa mà gật đầu với chị dâu cậu một cái, theo cậu lên xe, rồi đem xe lái đi.
Bên này chị dâu cảm thấy vui mừng, bên kia không khí trong xe thế nhưng lại không tốt lắm.
Thạch Kha còn lâu mới bình tĩnh được như cậu suy nghĩ, cậu cảm thấy đầu lưỡi tê dại, đầu ngón tay run rẩy, bởi vì Tần Thâm làm sao mà đến khéo như thế.
Hắn làm sao mà biết chính mình ở đây, là ai nói cho hắn biết?
Tần Thâm cùng người nhà cậu căn bản không thể có bao nhiêu liên hệ, là ai liên hệ hắn.
Thạch Kha đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại lúc trưa của anh trai, có một vài chi tiết nhỏ tựa như được liên kết cùng một chỗ, tạo ra một chân tướng đáng sợ mà cậu không hề biết đến.[/BOOK]